Diệp Linh Tô thật khó đè nén đau buồn, tức giận, cô vùng đứng dậy, rẻng, rút gươm Thanh Ly ra khỏi vỏ, nhắm đâm vào Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương nhắm nghiền hai mắt lại, không nhúc nhích, mũi kiếm vừa vào gần chỗ tâm khẩu của hắn, nó chợt dừng phắt lại, khiến Lạc Chi Dương kinh ngạc, hắn mở mắt ra nhìn, thấy Diệp Linh Tô toàn thân run rẩy, lệ quang lấp lánh trong mắt, cô bỗng nhiên buông rơi thanh kiếm, leng keng, cây trường kiếm rơi xuống đất, Diệp Linh Tô đổ lệ chan hoà, khóc không thành tiếng.
"Diệp cô nương...", Lạc Chi Dương áy náy, "Nếu cô không thể hạ thủ, hãy ra lệnh cho tui tự vận cũng được, nói tóm lại, tui vô ý hại chết lệnh tôn, cái mạng này chính là của cô đó."
Diệp Linh Tô trầm mặc một chút, cô đưa tay áo gạt lệ, hai mắt hung dữ dòm dòm Lạc Chi Dương, cô khẽ nghiến răng, hỏi lại: "Cái đó hoàn toàn là thật?"
"Thật!", Lạc Chi Dương giọng đờ đẫn, trả lời tiếp,"cô muốn chém giết, muốn róc thịt, muốn mổ bụng moi tim, cứ tuỳ ý ....tui quyết không một lời oán than."
Ánh mắt buồn bã, tâm thần Diệp Linh Tô ảm đạm hẳn xuống, một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng bảo hắn: "Ta muốn ngươi cứ vẫn sống mãi!"
Lạc Chi Dương thảng thốt, hỏi ngay: "Vì cái gì?"
"Ngươi đã có nói...", giọng yếu ớt, Diệp Linh Tô tiếp, "chết đi là dứt hết mọi chuyện, còn sống là còn cứ phải nhận lãnh đủ thứ tra tấn." Cô hơi dừng lại, "Ta muốn ngươi cứ sống còn, sống được bao lâu tính bấy lâu, sống mãi cho tới một trăm năm, một ngàn năm, năm năm, tháng tháng ... cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng lãnh nhận hết mọi thứ thống khổ dày vò."
Lạc Chi Dương lập tức ngây người, hắn nhìn nhìn Diệp Linh Tô, không hiếu ý tứ câu nói đó của cô thật hay hư, cả nửa ngày sau mới nói: "Diệp cô nương, tui không có một chút sinh ý nào hết..."
Diệp Linh Tô lạnh lùng đáp: "Nếu như ngươi vẫn cứ muốn sống còn, ta giết ngươi thì mới có ý tứ, còn ngươi như muốn tìm chết, ta lại muốn ngươi cứ sống hoài. Ngươi nói, mệnh của ngươi giờ thuộc về ta, ta không cho phép ngươi chết, ngươi là cứ phải tiếp tục sống!"
Câu này, từng chữ từng chữ đều như gai độc đâm vàotim Lạc Chi Dương, hắn tự đưa chân vào cùm, những lời đã thốt ra không thể rút trở về, bởi kiểunày, muốn sống không thể, muốn chết không xong, chỉ có tham sống sợ chết, ngày đêm đau lòng, hối hận, vĩnh viễn sống trong nỗi áy náy vì những gì xảy đến cho Chu Vi.
Diệp Linh Tô nói không sai, sống trong khoảng thờigian như vậy, mới là cái trừng phạt lớn lao nhất, hắn sống càng lâu, sự trừng phạt càng thêm sâu.
Lạc Chi Dương bất đắc dĩ gạt bỏ ý niệm tìm chết, hắn khom mình vái chào Diệp Linh Tô một cái thật sâu, bảo cô: "Nếu cô nương đổi ý, cứ gọi, tui tới liền tức thì."
Hắn xoay mình, nhấc quan tài lên, cả quan tài cùng thi thể nặng có hơn trăm cân, Lạc Chi Dương nâng xách trong tay, như nhặt bấc, hắn sải bước đi ra ngoai linh đường, chẳng ai có can đảm đứng ra ngăn trở, chỉ đưa mắt nhìn hắn phi thân nhảy lên trên nóc mái hiên, hệt như một con cự ưng, lên xuống hai lần, hắn đã mất tăm tung tích.
Diệp Linh Tô té ngồi phịch xuống sàn nhà, nghich huyết xông thẳng lên cuống họng, cô ho khan vài tiếng, khạc ra máu đỏ tươi rơi tung tóe xuống đất, con tim cô đập thình thịch, nó đau nhức khó tả, phảng phất sắp bị vỡ nát.
"Diệp Chỉ Huy sứ..." Từ Phi lách khỏi đám cung nhân, bà bước vào linh đường. Hai gò mà bà hồng hồng, mắt lúng liếng, men say của tiệc mừng công vẫn chưa tan, bả rảo mắt nhìn quanh, đầy vẻ kinh ngạc, "Cái này, cái này. . ."
Diệp Linh Tô đưa tay chùi vết máu trên mép, cô nhặt thanh trường kiếm, từ từ đứng dậy, nói: "Vương phi, đừng gọi ta là chỉ huy sứ, cứ gọi thẳng tên Diệp Linh Tô đi!"
Từ Phi nhãn châu xoay động, bà cười, vui vẻ đáp: "Cũng hay, cái danh tự kia gọi thấy vướng víu, ta thích gọi cô bằng Linh Tô hơn."
Thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, Diệp Linh Tô tra kiếm vào vỏ, cô nhạt nhẽo nói "Di thể của Chu Vi, Lạc Chi Dương đã lấy đi. Võ công hắn quá cao, ta đã chẳng thể giữ lại được!"
Từ phi trầm mặc một hồi, bà thở dài: "Hai người họthâm tình, thương yêu nhau tha thiết, họ bị chia ly, khiến cho người ta tiếc hận. Nếu thập tam muội giờ như còn có hay biết, còn có suy nghĩ, hẳn cũng tình nguyện theo hắn ra đi, bởi vương gia với Ninh vươngvẫn cố giữ thể diện, chắc cũng sẽ thấy bực chút đỉnh. Nhưng cô cứ yên tâm, ta nhất định ra sức thuyết phục họ!"
"Ta yên tâm cái gì?", Diệp Linh Tô cười nhạt, "Những chuyện này, ta chẳng quan tâm chút nào."
Dù Từ Phi cực kì thông minh, bà cũng đoán không ratâm tư của Diệp Linh, bà tận mắt thấy cô bất chấp nguy hiểm, vượt qua ngàn vạn quân sĩ đoạt lấy xác Chu Vi, rồi cô ru rú trong linh đường, vô cùng đau thương. Bây giờ cô dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, trước vồn vập sau tẻ nhạt, khiến người ta khó thể đoán nổi.
Suy nghĩ thật lâu, Từ phi mới nói: "Linh Tô, ta cómấy lời muốn nói với cô.."
"Bà cứ nói đi!," Diệp Linh Tô giọng buồn bã, ỉu xìu.
Từ phi nói: "Là chuỵện riếng tư của nữ nhân, nói nơi đây không tiện, hay hơn là vô trong phòng riêng của cô."
Diệp Linh Tô gật đầu ưng thuận, hai người rời linhđường, đi vào chỗ tiểu viện, nơi Diệp Linh Tô thường nghỉ ngơi.
Từ phi nâng chén trà bà ngập ngừng một lúc, rồi cười cười, hỏi cô: "Linh Tô, sau đây,cô có dự định ra sao."
"Ta trước định ở cho hết tuần thất thất,", Diệp Linh Tô trầm mặc một chút, "Bây giờ, đổi ý, sáng mai sẽ ra đi."
"Cô thực sự phải đi sao?", hàng lông mày thưa thớtcủa Từ phi khẽ nhíu lên.
Diệp Linh Tô không mấy hứng thú, cô miễn cưỡng, không muốn trả lời. Từ phi do dự một chút, bà mỉm cười, nói: "Vương gia cùng ta có một ý này, chả biết có nên nói ra hay không"
Diệp Linh Tô mở to mắt nhìn bà, Từ phi vui vẻ nói: "Công cuộc phòng thủ Bắc Bình, cô là người lập công to lớn nhất, vương gia và ta rất muốn đền đáp, hai ta bàn bạc mãi, thăng quan tiến tước thì quá sức tầm thường. Cô nương là kỳ nữ trong thiên hạ, nhất địnhkhông thèm để vào mắt."
"Vương phi quá lo lắng.", giọng từ tốn, Diệp Linh Tô đáp, "Ta giữ thành Bắc Bình, không nhắm vào chuyện được báo đáp."
"Ta biết.", Từ phi duỗi bàn tay ra đè chặt mu bàn tay của cô, "Cho nên ta hi vọng cô chịu về làm dâu nhà ta, cùng chung hoạn nạn, cùng hưởng vinh hoa, Cao Sí đã có hôn phối, còn Cao Hú chưa lập thất, hắn tính tình lỗ mãng, chẳng ai quản nổi, chỉ riêng mình cô mới có thể trị được nó..."
Bà còn chưa dứt lời, Diệp Linh Tô đã nhẹ nhàng rút tay về, cô nhạt giọng bảo bà: "Mời vương phi lui gót ra về, ta mệt mỏi, chỉ muốn được ngủ một giấc cho đẫy."
Cái náo nức vồn vập tức thì bị giội gáo nước lạnh mà tắt ngúm, Từ phi đâm ngỡ ngàng, bà cố gượng một nét cười, bảo cô: "Lời ta vừa nói, cô nên suy nghĩ cho chín chắn ..."
"Chẳng có gì phải nghĩ cho chín chắn ...", giọng tẻ nhạt, lạnh giá, Diệp Linh Tô nói, "Qua đêm nay, ta sẽ đi liền."
Từ phi đột nhiên động đại nộ, Chu Cao Hú ngang bướng, du côn, người thì ngại, quỷ thì ghét, duy chỉ mình bà là thấy y như một bảo bối trời cho. So sánhChu Cao Sí hồi nhỏ đủ thứ tật bệnh, lại thọt chân, thâm tâm Từ phi lại càng thêm yêu quý đưá út...Tínhnết của Chu Cao Hú là thiếu niên vô lại, phần lớn do bà quá sức nuông chiều y. Coi y như một cục cưng, bà tự nhiên cũng muốn mọi người nhìn y theo cái nhìn của mình, nhưng bà nhận ra rằng, qua thần tìnhcủa cô cùng lời nói vừa rồi, Diệp Linh Tô rõ ràng căm ghét Chu Cao Hú còn hơn đào đất đổ đi. Từ phi đụng phải cái đinh nhọn, bà bị ngay cảm giác là cô sỉ nhục bà quá đậm, nhưng vốn tính nết thâm trầm, bà chẳng hề để lộ trên mặt, vẫn cười cười mà nói: "Thôi được, nhân duyên thiên định, có gắng gượng cũng là vô ích, chỉ trách con ta không có phúc phận. Linh Tô, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, mai ta sẽ đưa tiễn cô ra đi."
Diệp Linh Tô lạnh lùng không đáp, Từ phi càng thêm ngượng, bà lề mề thêm đôi ba câu, rồi đứng lên, khẽ cúi mình chào cô, bà lui ra ngoài.
Trong lòng ngổn ngang tâm sự, Diệp Linh Tô dõi nhìn ánh nến, nghĩ ngợi đến xuất thần, lúc thì nghĩ đến Vân Hư, lúc thì nghĩ về Lạc Chi Dương, lại nghĩ nhiều hơn về Chu Vi cùng mẹ đẻ, cô sâu lắng mà nhận ra rằng thế sự vô thường, mệnh người như cái bồng cỏ, theo gió mà vật vờ nổi trôi. Ánh nến chập chờn, Diệp Linh Tô nhìn nhìn, bỗng nhiên cô ứa lệ ròng ròng.
Có ả cung nữ đưa tới một bát thang gà nấu sâm, suốt ngày nay, Diệp Linh Tô bị nhiều biến cố thảm kịch, cô buồn bã đến không thiết ăn uống, lúc này, vừa đói vừa khát, cô nhấp sơ qua hai ngụm, bỗng sầu ý vọt lên đầy đầu, cô đẩy bát thang gà sang một bên, mệt mỏi ngồi tựa mình vào bên giường, tuy buồn ngủ nhưng không sao dỗ được giấc, không muốn nghĩ ngợi mà đầu óc cứ lan man, chỉ cảm giác toàn thân trên dưới chẳng còn chút gì là tự nhiên, bất kể cô làm cái gì, đều mười phần buồn nản, hận không thể rút kiếm ra, tự mình kết thúc cho xong hết mọi chuyện, thế nhưng ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, cô lại tự nhủ: "Mình mà chết đi, Lạc Chi Dương chẳng còn ai quản thúc, không phải là hắn sẽ tìm cách quyên sinh cho rồi hay sao..."
Trên lý thuyết, đúng ra cô phải báo thù cho cha, phải giết Lạc Chi Dương. Thế nhưng, sự đáo lâm đầu, muốn nhưng không thể hạ thủ được, quỷ thần xui khiến cô lại nảy ra cái ý nọ, Lạc Chi Dương là người thủ tín, nhất định sẽ thôi không tự đi tìm cái chết, nhưng hắn phải gánh chịu biết bao thương tâm khổ sở, điều đó lại chẳng tránh cho khỏi, cũng may, thời gian dài, người mệt nhọc, bất kể thương tâm khổ sở loại nào, lâu dần cũng đều sẽ giảm bớt đi. Chỉ có điều, cô buông tha cừu nhân giết cha, lại là một cái bất hiếu trọng đại, thế nhưng vào lúc ấy, nhìn cái bộ dạng kia của hắn, cô đâu có làm gì khác được?
Trong đầu Diệp Linh Tô rối bù những mâu thuẫn, cô chỉ cảm giác, mọi cái buồn khổ, phiền não trong thiên hạ hình như đều tập trung lại mà trút xuống riêng mình mình. Nghĩ tới nghĩ lui, thần chí cô bắt đầu mơ hồ, cảm giác rất buồn ngủ, đầu nặng như đeo đá, khắp toàn thân đều kiệt quệ vô lực.
Trong lúc lơ mơ, tựa hồ có người gọi tên mình, Diệp Linh Tô muốn lên tiếng trả lời, nhưng làm cách chi cô cũng không sao ngẩng được cái đầu lên. Đột nhiên, da mặt cô mát lạnh, khiến cô bừng tỉnh, vô ý vô thức đưa tay rút kiếm, chợt nghe có người hạ thấp giọng bên tai: "Diệp cô nương, dậy mau lên!"
Diệp Linh Tô gắng nâng cao tinh thần, cô mở mắt nhìn kỹ, thấy Giang Tiểu Lưu đang đứng trước người, y dòm dòm vào cô, thần sắc hoảng loạn.
"Là ngươi?", Diệp Linh Tô không hiểu, cô tức giận thét lên, "Ngươi tới đây làm gì?"
"Đi mau!", Giang Tiểu Lưu vẫn đè thấp giọng, nói, "Chỗ này cực kỳ nguy hiểm!"
"Nguy hiểm?", Diệp Linh Tô nhìn quanh, thấy qua ánh nến chập chờn, mọi thứ vẫn y như trước, duy chỉ có đầu óc đau nhức như muốn vỡ ra. Giang Tiểu Lưu bưng bát thang gà lên, hắn ngửi ngửi, rồi nói: "Trong canh có thuốc độc!'
Diệp Linh Tô nghe mà sững sờ, cô tiềm vận chân khí, quả nhiên kinh mạch của gan và thận ẩn ẩn đau nhức, chẳng những đau đầu, tâm chí cô đầy buồn nản, thân thể cũng như bị ngâm trong vạc giấm chua, khiến cô ẻo lả, chẳng còn chút hơi sức nào. Cô vội chuyển vận nội lực, cố sức nôn thang gà từ bao tử ra, bỗng cô nghe Giang Tiểu Lưu gịuc giã lần nữa: "Đi mau!"
Diệp Linh Tô không hiểu, nhưng chợt thấy Giang Tiểu Lưu vọt mình xuyên cửa sổ mà ra, cô đành phải đứng dậy, mờ mịt làm theo y. Cô đầu nặng chân nhẹ, bước chân hời hợt phù phiếm, kém thật xa cái nhẹ nhàng mạnh mẽ trước đây.
Giang Tiểu Lưu ra đến khoảnh sân, y không đi ra đại môn, lại nhảy xuống mương nước, mò mẫm đi dọc theo bờ mương. Diệp Linh Tô cũng làm theo, cô nhảy xuống mương, nước vô cùng lạnh buốt, mặt nước vật vờ sương khói, cái lạnh của nước khiến thần chícô lập tức tỉnh táo không ít. Mương nước đi xuyên qua tiểu viện, nối thẳng ra bên ngoài. Hai người nép mình vào bờ tường cạnh mương, Diệp Linh Tô nghe tiếng bước chân người dồn dập đi tới đi lui, xen lẫn tiếng người hô hoán thấp giọng, có ánh lửa chập chờn rọi vào mặt nước, Giang Tiểu Lưu vội co đầu rụt cổ, tránh đi chỗ có ánh sáng, ẩn mình vào bóng tối. Diệp Linh Tô tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô cũng bắt chước làm theo.
Đi mò mẫm một hồi, họ rời xa tiểu viện, khi hai bêntả hữu không có ai, hai người mới leo lên khỏi mương nước. Diệp Linh Tô ngoái trông lại, cô vô cùng kinh hãi, thấy rất nhiều người đang quây quanh tiểu viện, có kẻ bưng đèn lồng, có đứa ôm mấy cái bình, giội giội lên tường, lên cửa một thứ nước gì đó, có đứa mặc áo giáp, kéo cung nạp tên nhắm vào phía tiểu viện.
"Bọn chúng đang làm gì?", Diệp Linh Tô mơ hồ đoán được nguyên do, nội tâm quặn thắt.
"Chúng nó đốt viện tử!", Giang Tiểu Lưu hạ thấp giọng.
"Tụi chúng .." Diệp Linh Tô khẽ bặm môi, "muốn giết ta?"
Giang Tiểu Lưu lẳng lặng gật đầu, Diệp Linh Tô không cam lòng hỏi: "Tại sao?"
"Cô muốn đi khỏi Bắc Bình, đúng hay không?", GiangTiểu Lưu hỏi lại.
"Đúng!" Diệp Linh Tô trả lời.
Giang Tiểu Lưu nói: "Ta lén đến gần chỗ vợ chồng Yến vương cùng hai đứa con trai nói chuyện. Bọn hắn nói, cô có nghề chế tạo cơ quan, đủ để làm thay đổi đại thể của thiên hạ, cô có thể giữ vững Bắc Bình, là có thể giữ vững Đông Bình ... Tây Bình, Nam Bình; cô là kỳ nhân kiểu đó, nếu không thể giữ lại, buộc phải diệt trừ!"
Diệp Linh Tô như lọt xuống hầm băng, cô ngẩn ngơ, lại hỏi: "vương phi cũng nói vậy à?"
"Hạ độc, phóng hỏa ... mọi kế sách chính do vương phi đề xuất .", Giang Tiểu Lưu nói tiếp, "Thoạt đầu, Yến vương có chút do dự, vương phi cùng thế tử ra sức thuyết phục ông. Ngược lại, chỉ có nhị vương tử không chiều theo, y bị Yến vương mắng cho một trận mới câm mồm. Cái ý của vương phi là, cô công lao quá lớn, võ công quá cao, nếu công khai ra tay, ai nấy đều ngán, chỉ có thể âm thầm hành sự, xong việc,
cứ nói tại cô uống rượu quá say, làm đổ đèn nến, vôý tự mình đốt chết mình."
Diệp Linh Tô coi thường bọn nam tử mày râu, ngay cả Yến vương cô cũng không để vào mắt, duy chỉ vì Từ phi có cùng chí hướng, cho nên cô tình nguyện thủ thành, quá nửa là vì Chu Vi cùng Lạc Chi Dương, non nửa lại vì Từ phi, cô không muốn thấy bà phải chịu kiếp sống khuất phục người khác. Chẳng ngờ, Từ phi đột ngột thay đổi, chỉ một cái chớp mắt, đã lập mưu kế âm độc, nhắm lấy tính mạng của mình. Diệp Linh Tô trải qua nhiều thảm biến, cõi lòng hầu như sớm đã chết, giờ phút này, nghe ra chân tướng, vẫn là khổ sở một trận không chịu nổi, cô nhỏ giọng nói: "Ta chỉ coi bà ấy là dạng nữ trung hào kiệt..."
"Lữ Thái hậu cũng là nữ trung hào kiệt!", Giang Tiểu Lưu trả lời, "tuồng tích đã có nói, Hàn Tín, Bành Việt đều là do bà ta giết."
"Giang Tiểu Lưu!", Diệp Linh Tô thở dài một hơi, "So với ta, ngươi hiểu biết khá hơn."
Giang Tiểu Lưu đáp: "Tối độc phụ nhân tâm, người đàn bà mà nổi lòng hung ác lên, chả có cái gì lợi hại cho bằng..." Đột nhiên y tự thấy thất ngôn, bèn vội chữa, " Diệp cô nương, ta thật không nhắm vào cô, tuy rằng cô cũng là nữ nhân."
"Đúng vậy nha!", Diệp Linh Tô u uẩn nói, "Rút cục,ta cũng vẫn là nữ nhân."
Giang Tiểu Lưu ngần ngừ một chút, y hạ thấp giọng,hỏi, "Diệp cô nương, cô tính giết vương phi sao?"
Diệp Linh Tô trầm mặc một lúc, cô lắc đầu, nói: "Ta hôm nay mệt mỏi, không muốn giết người!" Cô liếc sơ vào Giang Tiểu Lưu, "Ngươi tại sao lại cứu ta?"
"Ta..." Giang Tiểu Lưu vung tay, "Thôi được rồi, cô thích Lạc Chi Dương, dù sao không tới phiên ta."
Diệp Linh Tô trong lòng ấm áp, cô áy náy nói: "Giang Tiểu Lưu, trước kia ta đối ngươi không thân thiết lắm, nhưng ngươi bỏ qua mọi hiềm khích cũ, khiến ta hổ thẹn."
Giang Tiểu Lưu khoát khoát tay chặn cô lại, đang định trả lời, bỗng từ xa vẳng tiếng ồn ào, y động dung nói, "không xong rồi, ta phải trở về, nhị vương tử lâu không thấy ta, nhất định sẽ nghi ngờ." Suy nghĩ một chút, y rầu rầu hỏi, "Diệp cô nương, cô làm saođi thoát ra ngoài."
"Tự ta có cách!", Diệp Linh Tô đáp, "ngược lại, ngươi cả nửa người ướt đẫm, làm sao mà ăn nói?"
"Đành nói láo thôi!", Giang Tiểu Lưu đáp đại, "cứ nói mình uống nhiều quá, trượt chân đạp vỡ tảng băng, rơi xuống nước ao ."
"Cũng được!", Diệp Linh Tô thở dài một hơi, "GiangTiểu Lưu, ngươi lanh lợi như thế, nhất định có số làm quan."
"Mong được như lời chúc của cô.", Giang Tiểu Lưu chắp tay, tung mình chạy đi.
Diệp Linh Tô nhìn theo bóng y khuất dần vào màn đêm, lúc quay sang tiểu viện, cô thấy ánh lửa ngút trời, người phóng hỏa đang ở đó giả vờ huyên náo hôto gọi nhỏ. Diệp Linh Tô dõi nhìn lửa cháy, cô mường tượng thân mình vẫn hãy còn ở trong gian nhà đó, cháy ngùn ngụt, thịt da nứt nẻ mà chết đi, cô bỗng có cảm tưởng đầu óc chơi vơi, toàn thân trống vắng, toàn thể ngạo khí hùng tâm.. thảy đều thành khói, thành tro tàn rụi.
Nhè nhẹ thở ra một hơi dài, Diệp Linh Tô xoay mình ra đi, cô sử thân pháp Sơn Hà Tiềm Long Quyết, hoà mình vào vạn vật, đi lướt ngang vệ binh, chẳng bị một ai phát hiện. Thân pháp đó tu tập đến nơi đến chốn giúp người ta trở thành một thích khách vô song, lúc này, cô mà muốn giết Yến vương, Từ phi, thật dễ như trở bàn tay, nhưng đang nản lòng thoái chí, Diệp Linh Tô chả thiết giây giưa với máu me, xác chết.
Cô ra khỏi vương phủ, thân mình hệt như bóng ma, người Bắc Bình chẳng ai thấy được cô, từng bầy, từng nhóm phiên kỵ uống đến say mèm, chúng phóng ngựa vùn vụt lướt ngang mình cô. Hai bên đường giăng đèn kết hoa, cô đi dưới ánh sáng đèn cũng không lưu lại cái bóng trên mặt đường.
Càng đi, cô càng thấy mệt mỏi, nội thương âm ỉ phát tác, độc tố trong bát thang gà cũng đang làm loạn.
Cô tìm được một gian nhà bỏ hoang, ngồi xuống vận công, bức độc chữa thương, rồi cô dần dà lạc vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, trời đang rạng sáng, còn chưa rõ mặtngười, tuyết rơi đọng đầy sân, băng tuyết phản chiếu ánh sáng nhập nhoạng của buổi bình minh như có lam quang.
"Tỉnh rồi sao?", một giọng nam tử bỗng nhiên vang lên, tuy cứng cáp nhưng ẩn ẩn chút đìu hiu.
"Ai đó?", Diệp Linh Tô kinh hãi muốn nhảy dựng lên, nhưng thân thể èo uột, cô không còn chút sức lực nào, toàn thân run rẩy , cô dõi nhìn xung quanh, căn bản không nhìn thấy người nói.
"Đừng tìm làm chi.", giọng yếu ớt, người kia nói tiếp, "Cái trò xiếc của Thích Ấn Thần, ta cũng rành lắm!"
Diệp Linh Tô nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vẫn chẳng thấy gì, cô chợt cảm giác ơn ớn lạnh trong tâm, bèn gắng ổn định tâm thần, hỏi: "Ông là ai?"
"Ta mang họ Lương!", người kia đáp.
"Lương Tư Cầm!", Diệp Linh Tô buột miệng kêu lên.
Lương Tư Cầm thở dài, ông nhất thời im lặng. Diệp Linh Tô tâm thần bất định, cô hỏi: "Ông đã bám sát, theo dõi ta?"
"Không có theo dõi!", Lương Tư Cầm trả lời, "Chỉ ngẫu nhiên gặp thôi!". Ông lặng thinh một lúc, rồi lại nói, "Lệnh tôn qua đời, mong cô nén bi thương!"
"Đừng giả mù sa mưa!", giọng phấn khích, Diệp LinhTô to tiếng.
Lương Tư Cầm thở dài, đáp: "Không sai ... lệnh tôn chết trong tay đệ tử Tây Thành, ta nói câu đó quả tình có chút bẻo lẻo."
"Đệ tử Tây Thành?", Diệp Linh Tô thấy kỳ quái, "Bộ Lạc Chi Dương đầu nhập Tây Thành rồi sao?"
Lương Tư Cầm hỏi trở lại: "Nghĩa là sao? Lạc Chi Dương bảo cô là chính hắn giết hả?"
"Đúng!", nhịp tim Diệp Linh Tô nhảy tán loạn, "Chẳng lẽ không phải là hắn sao?"
Lương Tư Cầm lặng thinh, rồi ông thở dài: "Tóm lại, ta là chủ Tây Thành, mối thù giết lệnh tôn, cô cứ tính trên người ta là được."
"Được...!", Diệp Linh Tô nói ngay, "Hai năm nữa, ta quyết báo thù này."
"Tại sao lại ấn định hai năm nữa?", Lương Tư Cầm hơi kinh ngạc.
Diệp Linh Tô giải thích: "Hồi đó, trong vụ Hà Hàm Hải Đạm, ta cùng tám bộ chưa phân thắng bại, có hẹn ước, ba năm sau, sẽ gặp nhau vào ngày tám tháng chín trên đỉnh Thái Sơn, tái chiến một trận."
"Thật vậy ư?", Lương Tư Cầm giọng buồn buồn, hỏi cô: "Chỉ vỏn vẹn chưa tới hai năm, đủ cho cô không?"
"Đủ ...!", Diệp Linh Tô đáp.
"Còn có một việc khác nữa.", Lương Tư Cầm nói tiếp, "Bảo tàng Nguyên Đế vốn Lạc Chi Dương giao cho tám bộ trông coi, lệnh tôn ỷ mạnh đã cưỡng đoạt đi, người trông coi vướng trách nhiệm, mong được trả lại."
"Ta không phải đảo vương.", Diệp Linh Tô đáp, "Chuyện này, ta không làm chủ được."
"Vân Hư giờ chết rồi, cô không lên làm Đảo vương, vậy ai sẽ là Đảo vương?", Lương Tư Cầm tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Hoa Miên tạm thay, tương lai chính xác do Vân Thường đảm nhiệm!"
"Vân Thường?", Lương Tư Cầm trầm mặc, ông thở dài "Hắn đem so với cô thấy kém xa , Đông Đảo rơi vào tay hắn, sợ sẽ đi xuống."
Diệp Linh Tô đáp: "Đông Đảo bị suy vi, chả phải rất hợp ý ông sao?"
"Ai lại không có lúc bị suy vi?", Lương Tư Cầm nhỏ nhẻ nói, "trăm năm nữa, cô và ta cũng sẽ chỉ là một đống xương khô."
Diệp Linh Tô thoáng giật mình, cô tưởng tượng đang hồng nhan tóc xanh, mai sau đây thành tóc bạc da mồi, cuối cùng sẽ có một ngày, trở thành một nắm cát vàng, mấy mẩu xương khô. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng thương cảm cô không ngăn được nước mắt từ từ chảy xuôi xuống.
"Cô khóc cái gì?", Lương Tư Cầm hơi một chút kinh ngạc.
"Chu Vi chết rồi, tương lai ta cũng sẽ chết.", Diệp Linh Tô cố nén nỗi đau thương to tát trong lòng, "Đến tột cùng, cái cuộc sống này, chẳng thể thoát ngày đó, người ta cứ khổ sở mà sống, suy cho cùng, lại vìcái gì?"
Lương Tư Cầm im lặng thật lâu, ông thở dài: "Ta cũng không biết!"
"Chả phải ông chuyên nghiên cứu về thiên nhân, không có gì là không rành rọt hay sao?"
"Biết vạn vật thì dễ, biết mình lại khó."
"Bớt nói vớ vẩn đi!", Diệp Linh Tô lau nước mắt, "Hai năm nữa, trên đỉnh Thái Sơn, hẹn gặp lại, nếu Tây Thành thắng, lẽ tự nhiên sẽ hoàn trả đầy đủ bảo tàng Nguyên Đế."
"Cũng được!", Lương Tư Cầm khẽ than một tiếng, Diệp Linh Tô chợt cảm giác có một dòng nước nóng rót vào kinh mạch, nó hùng mạnh, vô cùng to lớn, điđến đâu là chỗ đó hết bị ứ trệ, mọi đau nhức tiêu tan, chỉ một cái chớp mắt, nhiệt khí xông đầy ngực bụng, nội tạng Diệp Linh Tô bốc lên, cô không thể tự chủ, bỗng dưng đầu gối trái mềm nhũn, làm cô quỳ rạp trên mặt đất, há mồm phun ra một búng máu bầm đen nhánh, rồi thấy toàn thân thư thái, suy nghĩ thông suốt, dường như cô đươc một làn nước suối giội qua từ trong ra ngoài, giúp cô trở thành thanhtĩnh, linh hoạt vô cùng.
Làn nước nóng đến sầm sập như thủy triều, lui cũngnhanh không kém, trong giây phút, trời trong, biển lặng, Diệp Linh Tô chầm chậm đứng lên, trong lòng không khỏi mê muội, cô hé miệng kêu lên: "Lương Tư Cầm...", nhưng chẳng có ai đáp lại.
Cô ngầm vận nội lực, có cảm giác nội thương mang trong mình nhiều ngày qua cơ hồ đã khỏi hẳn, độc tố cũng chẳng còn tăm tích. Trước khi rời đi, LươngTư Cầm đã thi triển thần thông, giúp tẩy rửa cơ thể cô thành khoáng đãng, Diệp Linh Tô chẳng ra vui, chẳng ra giận, cô tần ngần đứng đấy, đầu óc lan man: "Người này có khả năng to lớn như thế, vỏn vẹn hai năm, mình làm sao có thể nào cùng ông tranh phong? Thôi thì, lời đã ra khỏi miệng, chẳng thể lùi bước, cùng lắm, tài nghệ không bằng người, phải chết ở trong tay ông ... cũng vậy thôi."
Bệnh tật trừ tuyệt, công lực khôi phục được chín phần mười, khi thấy bóng đêm dần tàn, màu trời hửng sáng, Diệp Linh Tô quyết định đi tìm đồng môn Đông Đảo. Ra đến cửa, cô thấy trên cánh cửa khắc hoạ vài chữ lớn, nét viết như rồng bay phượng múa, "Lệnh tôn quàn tại chùa Hương Sơn", chữ chìm sâu cỡ ba phân vào gỗ, đầy nét tiêu sái.
Diệp Linh Tô nghĩ bụng: "Vị Lương Tư Cầm này không đến nỗi đáng ghét cho lắm, ông ta mà chẳng phải đại địch đảo mình, thấy thật đáng kết giao bằng hữu..." Nghĩ ngợi như vậy, cô tự thấy có chút hoang đường, cảm giác tự ngượng với tổ tiên, cô mắng thầm, "Diệp Linh Tô ơi Diệp Linh Tô, ngươi nghĩ ngợi lẩm cẩm như vậy, thiệt hổng đáng làm con cháu của mấy đời tổ sư Đông Đảo!"
Cô khỏi hẳn bệnh, thân pháp Sơn Hà Tiềm Long Quyếtlại càng thêm phần xuất quỷ nhập thần. Vừa lúc quân canh mở rộng hai cánh cưả thành, chúng chỉ cảm giác một làn gió nhẹ thổi qua, bông tuyết bay tán loạn, nhưng giụi mắt nhìn, tứ bề trống trải, chả cógì khác lạ.
Diệp Linh Tô đến chùa Hương Sơn, vào đại điện nhìn lên, thấy ngay cỗ quan tài Vân Hư ở giưã, toàn thể đệ tử Đông Đảo mặc tang phục trắng toát, quỳ gối trước ban thờ.
Cô đến gặp Hoa Miên, hai người ôm nhau khóc rống, những người khác túm tụm vây quanh, cũng đều bộc lộ đau thương.
Khóc lóc, lễ bái xong, Diệp Linh Tô triệu tập toàn thể đồng môn, báo cho họ hay ước hẹn đỉnh Thái Sơn.
Họ nghe xong, đều tròn mắt nhìn nhau, Dương Phong Lai ỉu xìu, nói: "Nếu Đảo vương còn tại thế, mình may ra có thể thử một trận chiến, bây giờ đối đầu Tây Thành, tựa như đem trứng chọi đá. Linh Tô, chuyện này, cô làm thật không ổn."
"Không phải thế!", Vân Thường cả giận, nói, "đánh không lại thì sao? Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, cùng lắm thì hết thảy chiến tử, chẳng thể chịu tiếng hèn nhát với đời."
Dương Phong Lai bị hắn đốp chát thẳng mặt, da mặt ông ửng hồng, hai con mắt long sòng sọc, nhưng không thể phản bác, bọn đệ tử nghe hai người gấu ó,thảy đều chẳng vui.
Diệp Linh Tô khẽ nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc, Đảo vương là do ai giết chết? Bên mình có ai tận mắt thấy?"
Cả bọn đều uể oải lắc đầu, Thi Nam Đình đáp: "Ta quan sát vết thương Đảo vương, đích xác do bảo kiếm, so độ rộng hẹp của miệng vết thương với vết kiếm thương trên mình Vân Thường, thấy có tương tự, chính là kiếm Chân Cương đâm vô Vân Thường, cho nên... Đảo vương xác nhận bị tổn thương dưới cùng mũi kiếm đó của Lạc Chi Dương!"
Con tim Diệp Linh Tô chùng hẳn xuống, cô dõi mắt xuống hai chân, đầu óc trống rỗng.
"Nói bậy!" bỗng Vân Thường giận dữ phản bác, "Lạc Chi Dương thì là cái quái gì? Một chút vết tích nho nhỏ kia không quan trọng, muốn sát hại tiên phụ, rõràng là hắn phải hùa cùng Lương Tư Cầm vây công tiên phụ, tiên phụ quả bất địch chúng, bị trúng Lạc Chi Dương ám toán. Hừ, Tây Thành cũng vậy, Lạc Chi Dương cũng thế, thảy đều liên quan tới cái chết củatiên phụ, nếu không san bằng Tây Thành, không tự tay đâm Lạc tặc, ta Vân Thường thề không làm người."
Diệp Linh Tô nắm chặt song quyền, thần chí chầm chậm sáng tỏ trở lại, cô hít sâu một hơi, đáp: "Đảo vương võ công tuy mạnh, thế nhưng chưa hẳn bị Lương Tư Cầm cùng Lạc Chi Dương vây công, ở trong đó... e rằng còn có ẩn tình khác."
Vân Thường giậm chân tức tối, y nghiêm giọng bảo cô: "Ta biết ngươi đem lòng ngưỡng mộ Lạc Chi Dương, đến nước này mà còn cố bao che cho hắn. Thù giết cha, không đội trời chung, ngươi lại cùng hắn vãng lai, chính là phản nghịch, là tội nhân của Đông Đảo mình, ngươi đừng trách ta không nể mặt mũi, đem xét xử theo gia pháp."
"Ngươi?" Diệp Linh Tô vừa tức vừa rối, "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi trách phạt ta?"
"Dựa vào chỗ ta là tân nhiệm Đảo vương!" , Vân Thường nghinh nghinh cái mặt , y lạnh lùng đáp.
Diệp Linh Tô khẽ giật mình, cô nhìn nhìn Hoa Miên,bà tôn chủ này thở dài: "Bổn đảo gặp khốn cảnh, không thể làm rắn mất đầu, cho nên bốn tôn chủ ta đồng lòng đề cử Vân Thường lên kế nhiệm Đảo vương."
Diệp Linh Tô biết Vân Thường tính tình cứng nhắc, hắn mà lên làm Đảo vương, ân oán cùng Tây Thành vĩnh viễn không tan, trong lòng cô không khỏi có chút đau thương, cô bèn nói: "Vân Thường, ngươi là chủ nhân Đông Đảo, ta là bang chủ Diêm bang, ngươi chả thể đem cái Đảo vương ra mà chèn ép ta, ta thề không nhịn ngươi một bước trong vụ này."
Vân Thường tức khí, y trợn mắt, trỏ vào cô, nói: "Ngươi, ngươi dám nói ngươi không là đệ tử Đông Đảo à?."
"Ngay cả là đệ tử Đông Đảo, ta cũng sẽ không răm rắp tuân lệnh.", Diệp Linh Tô lạnh lùng nói, "Báo thù cho cha là bổn phận của ta, nhưng ta giao du với ai, không đến lượt ngươi chõ miệng vào. Nếu ngươi không phục, hai ta lấy đao kiếm ra phân hư thực."
"Được ... Được...!", Vân Thường mím môi, nghiến răng, đưa tay ghì chặt chuôi kiếm.
Hoa Miên vội can thiệp: "Đảo vương thây còn chưa lạnh, hai người các ngươi huynh muội lại muốn đem binh khí ra giải quyết nhau hả?"
"Giải quyết bằng binh khí, hắn cũng không thắng được." Diệp Linh Tô cũng chẳng thèm lý tới Vân Thường nữa, "Hoa di, trân bảo Tây Thành hiện đang ởđâu?"
Vân Thường quát: "Hoa tôn chủ, đừng nói cho nó nghe."
Hoa Miên còn đang do dự chưa quyết, Diệp Linh Tô đã cười gằn, nói: "Vân Thường, trừ phi ngươi đưa ra trân bảo, ta nhất định sẽ biết."
Vân Thường bị khí thế của cô đàn áp, chỉ có nước trợn mắt, nhe nanh, một câu cũng không nói nên lời.
Bốn tôn chủ đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó chịu: "Diệp Linh Tô mà đảm nhiệm chức vụ Đảo vương là hơn Vân Thường gấp mười. Chỉ đáng tiếc cô ta là nữ tử, lại là muội tử, nam nữ hữu biệt, trưởng ấu có trên dưới..."
Hoa Miên thở dài, bà nói: "Trân bảo chính là giấu ở một nơi kề cận, chỗ rất bí ẩn."
Diệp Linh Tô nói: "Hành tung của các vị, Lương Tư Cầm rõ như lòng bàn tay, ta tới được đây là nhờ ông mách bảo. Nếu ông ta cậy mạnh đoạt bảo, có ai ngăn chặn cho được? May mà ông ta rạch ròi ước hẹn cùng ta, trên đỉnh Thái Sơn, ai thắng thì lấy tất cả trân bảo. Cho nên, trân bảo tạm để ta trông coi, các vị hộ tống linh cữu Đảo vương về Đông Đảo trước."
"Cũng được!", Hoa Miên gật đầu, nói, "Ta ở lại đây với cô."
Hoa Miên đã chấp thuận, Vân Thường cũng không sao nói gì khác, chỉ đành trợn trừng cặp mắt, mặt phụng phịu.
Vậy là cả bọn xúm vào bàn bạc, Hoa Miên, Thi Nam Đình, Cốc Thành Phong ở lại giúp Diệp Linh Tô xử lý Nguyên Đế di bảo; những đệ tử khác theo Vân Thường hộ tống linh cữu về Đông Đảo. Cho thấy rõ, từ đây, tuy ngoài mặt hoà hợp nhưng trong lòng thì chia rẽ, Diệp Linh Tô không chịu quản thúc, tự mình một lối, tuy Vân Thường oán hận đầy đầu cũng không thể làm gì khác cho được
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile