TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #16
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 15


    Thông Thiên phong, trên đài cao của Vân Hải, chỉ tính riêng số thi thể đệ tử Thanh
    Vân môn chết trận được đặt ở đây cũng đã lên tới con số hai trăm, chúng được xếp
    sát bên nhau dưới mặt đất, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
    Có thể bái nhập môn phái lớn như Thanh Vân môn để tu hành đạo pháp thì chắc
    chắn sẽ không có kẻ ngu dốt, nói cách khác, trong đám đệ tử trẻ tuổi đã anh dũng
    chiến tử vì sư môn và chính đạo nơi này có không biết bao nhiêu anh tài vốn nên có
    một đời rực rỡ đã đột nhiên ngã lại mà ngủ mãi ngàn năm.
    Dưới ánh sao dịu dàng, cảnh này khiến không ít người chua xót. Biết bao nhiêu đệ
    tử Thanh Vân tụ tập lại bên người huynh đệ đồng môn đã ra đi của họ, có kẻ im
    lặng không nói, có người lại để vành mắt mình đỏ lên, một niềm bi thương lan tràn
    phủ kín bờ Vân Hải.
    Điền Bất Dich, đệ tử Đại Trúc phong của Thanh Vân môn kéo xác của một giáo đồ
    Ma giáo bị bỏ lại sang một góc khác của Vân Hải, sau đó hắn khinh bỉ nhìn nó một
    chút rồi xoay người bỏ đi. Ở bên cạnh hắn cũng có vài người làm chuyệntương tự,
    động tác, thái độ cũng không khác là mấy.
    Phần lớn xác của giáo đồ Ma giáo chết trận đều được tập trung lại khu vực này, có
    điều nếu so với cảnh kính trọng bên những đệ tử Thanh Vân đã hi sinh thì quả thực
    vô cùng trái ngược. Đừng nói tới việc được xếp thật cẩn thận, thậm chí phần lớn
    chúng còn bị vứt chồng lên nhau, dần dần hình thành một tòa núi nhỏ kì quái.
    Cũng không ai ý kiến với chuyện này, ngay cả hai vị tiền bối đức cao trọng vọng
    của Thanh Vân là Chân Vu và Trịnh Thông cũng không nói gì. Chút thương xót cho
    kẻ đã chết nếu đặt trước hai trăm thi thể đệ tử Thanh Vân bên kia quả thực không
    có chút tác dụng gì.
    Số người ở núi xác của Ma giáo có lẽ phải lớn gấp bội so với số đệ tử Thanh Vân
    chẳng may hi sinh, thế nên cũng có thể nhận ra sức chiến đấu của đệ tử Thanh Vân
    môn đời này ra sao, sức mạnh tổng hợp chắc chắn cũng không hề thấp. Ngọn núi
    nhỏ này không lâu sau đó cũng bị lửa từ một ngọn đuốc giúp hỏa táng tập thể, đất
    lành nơi Thanh Vân cũng không có chỗ cho bọn họ.
    Lúc này, quá trình chỉnh lý sau đại chiến cũng đã đi đến hồi kết. Điền Bất Dịch nhìn
    chung quanh thấy có vẻ không còn gì cần làm nữa mới quay đầu đi về nơi đám đệ
    tử tập trung.
    Ánh sao từ bầu trời rộng lớn chiếu xuống Vân Hải, mây trắng cũng bồng bềnh bay,
    khiến người ta cảm thấy như đang đi lạc trong mây vậy.
    Đệ tử Thanh Vân môn đứng thành từng nhóm, tuy rằng đã đến nửa đêm nhưng
    hình như cũng không có ai định trở về nghỉ ngơi cả, Điền Bất Dịch cũng như thế.

    Hắn lặng lẽ đi tới bên cạnh một thi thể đồng môn, khi nhìn thấy điều đau lòng này,
    hắn cũng vô ý nghiến răng, chậm rãi cúi đầu.
    Sau đó, hắn hít sâu, quay đầu nhìn sang hướng khác, rồi lại lo lắng đi dọc từng
    hàng xác người, cẩn thận phân biệt từng gương mặt huynh đệ đồng môn.
    Trong thất mạch của Thanh Vân, nhân số của Đại Trúc phong luôn đơn bạc nhất,
    nhưng cũng vẫn có vài người sư huynh đệ. Điều hắn sợ nhất bây giờ là đột nhiên
    nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
    Thực tế thì, ở khu vực này cũng có không ít người làm như hắn, ai nấy đều vô cùng
    tập trung, gương mặt cũng tràn đầy vẻ trang nghiêm.
    Cứ vậy, Điền Bất Dịch đi hết một vòng lớn, may mắn là, hắn cũng không nhìn thấy
    ai trong đám sư huynh đệ và bằng hữu của mình nằm trên mặt đất. Hắn nhẹ lòng
    thở phào nhưng lập tức giật mình bởi cảm thấy làm vậy trước vô số anh linh chết
    trận quả thực là quá bất kính, trong lòng bỗng xấu hổ. Hắn vội vàng đứng nghiêm,
    cung kính lạy tất cả.
    Khi hắn làm xong thì gần đó bỗng vang lên tiếng thút thít, âm thanh cũng khá quen
    thuộc. Quay đầu sang thì thấy đó là một cô gái khá quen thuộc đang quỳ bên một
    thi thể khoảng sáu thước, nàng đang dùng tay che miệng kìm nén tiếng khóc, hai
    vai cũng không ngừng run lên.
    Lòng Điền Bất Dịch khẽ động, hắn nhanh chóng đi tới, quả nhiên nhận ra người đó
    chính là Tô Như. Trong đôi mắt nàng bây giờ ngập tràn ưu thương, từng giọt nước
    mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, thất thần hướng về thi thể trước mặt.
    Điền Bất Dịch nhìn thi thể này thì thấy đó là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt trắng
    trẻo, cũng khá tươi tắn, dù cho đã an nghỉ cũng vẫn có thể nhận ra khi còn sống
    xinh đẹp thế nào, khiến người ta không khỏi tiếc thương. Nàng vốn trong độ tuổi
    đẹp nhất đời người, vậy mà lại bỗng nhiên chấm hết.
    Trong Thanh Vân môn, Tiểu Trúc phong chỉ nhận nữ đồ, xem ra cô nương bất hạnh
    này là tỉ muội cùng mạch với Tô Như, hơn nữa bình thường cũng có giao tình rất
    tốt, vì thế Tô Như mới thương tâm như vậy. Không hiểu vì sao, nhìn thấy Tô Như
    khóc lóc thảm thương thế này, Điền Bất Dịch bỗng thấy rất đau lòng.
    Ngày hôm nay, không biết đã có bao nhiêu người mất đi bằng hữu thân thiết,
    huynh đệ tình thâm, những người mà mới không lâu trước đó còn cười nói chuyện
    đời, sánh vai hướng đến trường sinh, ấy vậy mà đảo mắt đi đã thành người - trời
    cách biệt.
    Điền Bất Dịch im lặng đứng đó một lát rồi cũng đi tới ngồi cạnh Tô Như. Nàng quay

    sang nhìn hắn mới nhận ra là đồng môn béo mới quen lúc nãy, chỉ là bây giờ nàng
    quá đau lòng, cũng không chào hỏi thêm mà chỉ vội vàng quay lại nhìn cô gái đã
    mất, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp.
    Không lâu sau, một chiếc khăn tay bỗng từ bên đưa tới.
    Tô Như ngừng khóc, Điền Bất Dịch sau một hồi lúng túng, như thể lấy hết dũng khí
    nói:”Lau đi.”
    Tô Như khẽ lau nước mắt bên má, hơi do dự rồi cuối cùng vẫn nhận lấy khăn trên
    tay Điền Bất Dịch xoa mặt.
    Điền Bất Dịch thở phào, chẳng rõ vì sao lại cảm thấy vui mừng, nhưng nhìn thấy
    bóng dáng đang dau thương bên cạnh thì cũng không biết nên làm gì, chỉ đành ở
    yên đó đứng đợi.
    Có lẽ là vì đột nhiên có thêm người nên tiếng khóc của Tô Như cũng dừng lại, sau
    đó Điền Bất Dịch bỗng nghe nàng khe khẽ nói:”Nàng là Lâm Sơ Sương, là một vị sư
    tỷ trong Tiểu Trúc phong.”
    Điền Bất Dịch ử một tiếng, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp kia trong lòng cũng sinh
    ra một niềm thương cảm, hai tay theo đó cũng chập lại, đồng thời cầu phúc cho
    nàng.
    Cùng lúc Tô Như lại thầm nói:”Ta từ nhỏ đã mất cha mẹ, sau khi bái nhập Tiểu Trúc
    phong, người đầu tiên biết là Lâm sư tỷ và Thủy Nguyệt sư tỷ, hai người họ chính là
    những người thân nhất trên đời của ta. Họ rất tốt với ta, Thủy Nguyệt sư tỷ có chút
    lạnh lùng, bình thường cũng không hay nói, Lâm sư tỷ thì ngược lại, ngày nào cũng
    thấy vui vẻ, thường xuyên kéo ta đi chơi.”
    “Mới đây nàng còn nói với ta rằng mình thấy Đạo Huyền sư huynh của chi chính
    thật lợi hại..”
    “Nàng còn nói.. đợi khi ta tìm được phu quân như ý, nhất định sẽ trang điểm cho ta
    thật xinh đẹp rồi mới gả ta đi..”
    Nói đến đây, giọng Tô Như cũng bắt đầu run lên, nước mắt vốn đã ngừng rơi lại
    không ngừng rơi ra, rõ ràng là nàng rất đau lòng trước cái chết bất ngờ của tỷ tỷ
    Lâm Sơ Sương.
    Điền Bất Dịch thấy vậy cũng đau lòng, không rõ vì sao, hắn cảm thấy bản thân
    không biết phải nói gì, mở miệng mấy lần rồi cũng im lặng, cuối cùng, chỉ
    đành:”Ngươi, đừng quá đau lòng..”

    “Oa!” Bỗng dưng, Tô Như như thể bị câu này kích động nên khóc to lên, thậm chí
    còn xoay người, tựa đầu vào vai hắn, nước mắt cũng theo đó lập tức làm ướt bờ vai
    Điền Bất Dịch.
    Điền Bất Dịch như bị điện giật, cũng không dám cử động. Hắn cảm thấy cô gái này
    đang hoàn toàn bất lực mà khóc rống lên thì hận mình không thể thay nàng chịu
    đựng, thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có thể vụng về khuyên:”Tốt rồi, tốt rồi..”
    Sao trời vẫn chiếu xuống ánh sáng dịu dàng, lúc này đây, khắp trên Vân Hải, bên
    cạnh vô số đệ tử Thanh Vân đã mất, đều có thể nhìn thấy những cảnh tượng tương
    tự. Chẳng rõ đã có bao người mất đi bằng hữu, huynh muội, chìm trong đau khổ và
    dằn vặt, họ không ngừng khóc lớn lên, khiến cả trời đêm chìm trong buồn bã.
    ***
    Vạn Kiếm Nhất chạy qua Hồng Kiều để lại làn than khóc thấu trời vang lên từ Vân
    Hải ở phía sau. Trước mặt hắn bây giờ chỉ có một sắc núi xanh vẫn yên ắng như cũ.
    Gió núi thổi tới như thể rửa đi bụi băm và máu tanh khiến chốn linh sơn này hòa với
    trời đất, lộ rõ vẻ xuất trần.
    Thấy thềm đá gần đầm nước trước mặt, Vạn Kiếm Nhất nhanh chóng đi tới, ngay
    khi chuẩn bị tiến lên bậc thang lên Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong thì
    bỗng nơi đáy mắt lóe lên một bóng người đang đứng bên bờ Bích Thủy hàn đàm.
    Lúc này lại đứng ở đó?
    Vạn Kiếm Nhất sợ hãi dừng bước nhìn về phía đó. Có lẽ đã nghe thấy tiếng động
    nên người bên kia cũng quay đầu nhìn lại, chính là Đạo Huyền.
    Vạn Kiếm Nhất tươi cười đi tới bên Đạo Huyền, đồng thời nói:”Sư huynh, ngươi ở
    đây làm gì?”
    Đạo Huyền đáp:”Lúc nãy làm việc bỗng có chút mệt nên đi bên này một lát.”
    Vạn Kiếm Nhất gật đầu:”Sư phụ đâu, lão nhân gia không sao chứ?”
    Đạo Huyền tiếp tục đáp:”Ừ, sư phụ chiến đấu với giáo chủ Ma giáo, dù cuối cùng đã
    toàn thắng, nhưng cũng trọng thương, có điều cũng không có gì lo ngại về tính
    mạng nên đã yên giấc rồi.”
    Vạn Kiếm Nhất thờ phào, nét mặt lo lắng cũng dần biến mất, thậm chí lại lộ ra vẻ
    vui mừng:”Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu sư phụ lão nhân gia có điều gì bất trắc,
    chúng đệ tử như bọn ta biết phải làm sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,Tieu Lan,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 16:


    Đạo Huyền liếc mắt nhìn hắn, thấy bộ bạch y trên thân Vạn Kiếm Nhất vẫn như cũ, nhưng mơ hồ có thể
    trông thấy không ít vết máu, bèn nhíu nhíu mày, sắc diện có thêm vài phần quan tâm, hỏi: “Sao trên
    thân lại có vết máu, không phải là bị thương đấy chứ?”

    Vạn Kiếm Nhất vỗ vỗ vào vỏ thanh kiếm Trảm Long bên hông, nhè nhẹ cười, trên mặt có mấy phần thản
    nhiên, nói: “Chẳng qua chỉ là một bầy hề nhảy nhót mà thôi, sư huynh đừng bận tâm.”

    Tuy giờ phút này trong lòng Đạo Huyền ngổn ngang tâm sự, sắc mặt cũng ra chiều rất nghiêm nghị,
    nhưng nghe thấy Vạn Kiếm nói thế cũng phải bật cười, lắc lắc đầu rồi lườm hắn, nói: “Trong lũ yêu
    nhân ma giáo có rất nhiều kẻ hung hãn, cùng hung cực ác, đệ thân là kẻ hữu dụng, đừng nên lỗ
    mãng.”

    Vạn Kiếm Nhất cười ha ha, sau đó bước đến sóng vai với Đạo Huyền, hai người cùng nhìn về mặt nước
    đầm tựa ngọc bích đằng xa.

    Chỉ thấy dưới màn trời đêm, ánh sao nhè nhẹ, mặt đầm không chút gợn sóng, tựa như một tấm
    gương chiếu ngược cảnh núi trời vậy, trông đầy vẻ u nhã. Một chốc sau, bỗng nhiên có một trận gió
    núi thổi qua, khi lướt ngang mặt nước, nó tạo thành một gợn sóng lăn tăn, rồi một vòng lại một vòng
    bồng bềnh lan ra ngoài, bức tranh bầu trời đầy sao chiếu trong đấy cũng nhấp nhô, tựa như lộ ra vài
    nét cười thầm lặng.

    Gió mát thổi qua mặt, dưới màn đêm u tĩnh sau trận đại chiến này, nó khiến người ta cảm thấy thoải
    mái vô bì.

    Suốt một khoảng thời gian, hai người không nói gì. Dưới ánh sao trời, hai người dừng lại bước chân,
    trước mặt là đầm nước trong suốt, sau lưng là bóng ảnh trải dài.

    Một lúc sau, Vạn Kiếm Nhất đột nhiên mở miệng hỏi: “Sư huynh, vừa rồi huynh sai người gọi đệ lên đây, là
    có chuyện gì thế?”

    Đạo Huyền trả lời: “Cũng không có chuyện gì quá quan trọng, vừa rồi sư phụ đã tỉnh dậy một lần, có
    hỏi về đệ. Huynh thấy đệ cũng đã lâu chưa trở về núi rồi, có chút lo lắng, cho nên muốn gặp đệ thôi.”
    Nói đến đây, hắn khẽ dừng một chốc, rồi nói tiếp: “Hiện sư phụ đã ngủ trở lại rồi, cứ để người nghỉ
    ngơi cho khỏe, một chốc nữa chúng ta mới đi lên gặp người.”

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu, nói: “Cũng được.”

    Hai người đương nói chuyện, đột nhiên đầm nước phía trước chợt truyền đến một tiếng gầm như
    sấm dậy, rồi mặt đất chung quanh chấn động, chỉ thấy làn nước nơi kia rung lên, từ những gợn sóng
    lăn tăn biến thành ba đào ngang dọc, nơi giữa đầm, mặt nước đột nhiên sụt xuống tạo thành một
    vòng xoáy đồ sộ. Một chốc sau, một cái đầu khổng lồ từ đó ngoi lên, ngửa đầu lên bầu trời gầm một
    tiếng.

    Tiếng gầm vang khắp nơi, vọng lại từng đợt từng đợt, tựa như ngọn núi hùng vĩ vạn trượng phía xa
    kia cũng đang gầm vang theo nó vậy.

    Con thú khổng lồ đó là một con kỳ lân nước. Ở trong đầm, nó trông rất thoải mái, lắc đầu vẫy đuôi
    bơi đi. Đột nhiên, như phát hiện được hai bóng người đứng bên bờ, nó quay phắt đầu lại, sau đó gào
    lên một tiếng, rồi tấm thân khổng lồ thoáng chốc bay vụt lên không, lao đến với một khí thế hung
    mãnh.

    Cú vồ này không những khí thế rào rạt, mà còn kéo theo một màn nước như che trời lấp đất nữa,
    Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất không hẹn mà cùng lui về phía sau một khoảng lớn, tiếp đó, chỉ nghe có
    tiếng “ào ào” vang lên, màn nước như sóng cả đánh vào nơi họ vừa đứng, khiến một mảng đất lớn
    ướt sũng.

    Vạn Kiếm Nhất bật cười, nói: “Linh Tôn, ngài lại đến rồi!”

    Trên bờ đầm, giờ phút này đã có thêm một con thú khổng lồ lườm mắt nhìn họ, khuôn mặt trông
    thật hung ác, nhưng giữa ánh mắt lại vô cùng hiền hòa, thậm chí còn có vài phần vui sướng nữa.

    Vạn Kiếm Nhất rảo bước, Đạo Huyền đi theo sau hắn, cùng đến bên cạnh con kỳ lân.

    Hai người đứng bên cạnh, thân cao còn chưa bằng một cái chân của nó, trông thật là bé nhỏ. Con kỳ
    lân nước quay đầu qua, hơi gầm nhẹ, toàn thân nó vẫn còn ướt, không ngừng có những giọt nước
    nhỏ xuống. Ánh mắt của nó quét nhìn hai người, cuối cùng dừng ở Vạn Kiếm Nhất.

    “Grừ...” Một tiếng gừ ‘nhẹ’ tựa sấm rền vang lên, con kỳ lân nước trừng đôi mắt khổng lồ của nó ra,
    rồi duỗi đầu tới.

    Nếu một người bình thường nào đó nhìn thấy tình cảnh như thế, chỉ sợ đã bị hãi đến bể tim bể mật
    rồi, nhưng Đạo Huyền và Vạn Kiếm đều trông rất thản nhiên, thậm chí Vạn Kiếm Nhất còn cười cười đưa
    tay ra vuốt ve đầu của nó nữa.

    “Linh Tôn à, hôm nay may nhờ có người đấy, nếu không nhờ người đại phát thần uy thì trận chiến này
    chúng ta chưa chắc có thể chiến thắng đâu!” Vạn Kiếm Nhất nói lên một lời nói tự đáy lòng.

    Con kỳ lân nước gừ gừ trong cổ họng, phì phì mấy tiếng bằng mũi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xuống
    Vạn Kiếm Nhất, trong mắt đậm vẻ kiêu căng, tựa như đang nói “Những điều ngươi nói đều là thừa thãi”
    vậy. Tiếp đó, nó vung vẩy cái đuôi, rồi không để ý đến hai tên người nữa, cứ thế bước đến bên cạnh
    một cây đại thụ, nằm sấp xuống khép hờ mắt, ngáp một tiếng thật to.

    Vạn Kiếm Nhất và Đạo Huyền nhìn nhau cười. Đạo Huyền nhìn con kỳ lân nước, sau đó quay lại mỉm cười,
    nói: “Linh Tôn vẫn luôn thân với đệ hơn một chút. Nói cũng lạ, đệ nói xem, chúng ta từ nhỏ gần như
    là bái vào môn hạ của sư phụ cùng một lúc, rồi cùng chơi đùa trên ngọn Thông Thiên này, cho dù là
    năm đó chưa hiểu biết, chuyện nghịch ngợm như phá bờ đào hố ném đá Linh Tôn thì cũng đều cùng
    nhau làm, nhưng vì sao những năm gần đây Linh Tôn vẫn luôn thích đệ, còn với ta thì chưa bao giờ
    muốn tỏ ra thân thiết thế nhỉ?”

    Vạn Kiếm Nhất cười to, sau đó suy ngẫm một chốc, rồi cười nói: “Đệ nghĩ lý do hẳn là vì lúc sau sư huynh
    ngài chuyên chú tu luyện, số lần đến đầm Bích Thủy Hàn này ít đi đấy. Không giống như đệ, từ nhỏ
    tính tình đã bất kham rồi, tu hành thì hai suy ba nghĩ, chỉ thích trốn ra đây chơi đùa thôi. Cứ như thế,
    Linh Tôn dĩ nhiên quen thuộc với đệ hơn rồi. Vì thế, lúc nhỏ đệ đã không ít lần bị sư phụ quở trách
    đấy.”

    Đạo Huyền lắc đầu, nhìn Vạn Kiếm Nhất rồi bật cười: “Cái tên tiểu tử này, chỉ biết nói xằng nói bậy thôi,
    những lời như vậy sau này không được nói lung tung đấy nhé. Vạn nhất bị các sư huynh đệ khác
    trong môn phái nghe được rồi nghĩ ngươi tu luyện chểnh mảng mà đạo hạnh vẫn cao hơn họ như
    vậy thì bảo họ phải làm thế nào đây? Chẳng phải là mắng khéo người khác đấy sao?”

    Vạn Kiếm Nhất giật mình, nói: “Đúng vậy, dường như nghĩ như thế cũng có lý đó nha.”

    Đạo Huyền “hừm” một tiếng, nói: “Nói bậy!”

    Vạn Kiếm Nhất cười ha ha, xua tay nói: “Biết rồi biết rồi, sau này đệ nói chuyện sẽ cẩn thận mà.”

    Con kỳ lân nước đang nằm không xa hai người đột nhiên gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng, dường
    như cảm thấy hai người lớn tiếng quá. Nó chuyển đầu về phía đầm nước, chẳng bao lâu sau đã phát
    ra tiếng “khò khò”, thật là mới nhắm mắt đã ngủ ngay.

    Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất cùng bị nó khiến cho giật mình. Hai người nhìn con kỳ lân nước vài lần, một
    lát sau, Vạn Kiếm Nhất lắc đầu cười nói: “Sao Linh Tôn lại ngủ nhanh như thế được nhỉ?”

    Đạo Huyền nói: “Chắc là do tuổi lớn rồi đấy. Linh Tôn là linh thú mà năm đó Thanh Diệp tổ sư thu
    phục mà, chỉ riêng thời gian ở trên núi Thanh Sơn của chúng ta đây cũng đã hơn một ngàn năm rồi.”

    Trên mặt Vạn Kiếm Nhất lộ ra vài phần kính nể, nói: “Nói cũng phải.”

    Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói: “Sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta đến điện
    Ngọc Thanh bái kiến sư phụ thôi.”

    “Vâng!”

    Hai người cùng chuyển hướng bước lên thềm đá, thấp giọng trò chuyện, hướng về phía điện Ngọc
    Thanh trên cao kia mà đi. Gió mát nhè nhẹ thổi qua, màn đêm lấp lánh ánh sao, hai người sóng vai đi
    như thế, bóng đêm trùng trùng chốn núi rừng dường như cũng không thể giấu nổi hào quang của họ,
    có lúc, tựa hồ trên trời đất thế gian này không còn có thứ gì có thể ngăn cản được bước chân họ đi
    tới vậy.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,Tieu Lan,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 17:

    Tinh mơ hôm sau, Điền Bất Dịch đã rời giường, sửa soạn xong bèn bước ra khỏi tiểu viện của mình.
    Nào ngờ, xa xa đã trông thấy nơi Thủ Tĩnh đường Đại Trúc Phong, sư phụ Trịnh Thông cũng đã dậy
    thật sớm, đương chắp tay sau lưng tản bộ giữa đường.

    Điền Bất Dịch vội vàng tiến lên vấn an, Trịnh Thông trông thấy là Điền Bất Dịch thì có hơi bất ngờ,
    bèn hỏi: “Sao sớm thế con đã rời giường rồi?”

    Điền Bất Dịch trả lời: “Đệ tử định hôm nay đến Thông Thiên phong sớm, xem có gì có thể giúp đỡ hay
    không.”

    Trịnh Thông gật gật đầu, trên mặt lộ ra đôi phần yên vui, nói: “Thật quý cho tấm lòng của con, thật là
    tốt lắm. Vừa hay ta cũng định đến Thông Thiên phong, vậy thì cùng đi.”

    Điền Bất Dịch gật đầu nghe theo, hai người cùng ngự kiếm bay lên, nhắm thẳng hướng Thông Thiên phong.

    Thời khắc đương là ban sớm, vầng dương đỏ chót vừa mới nhú ra một phần nhỏ bé phía chân trời,
    ánh sáng chiếu xuống, biển mây sinh ra những cơn sóng mênh mông bát ngát, bảy ngọn núi của rặng
    Thanh Vân đứng sừng sững giữa đất trời, thế núi hùng vĩ, khí thế ngất trời, tựa như chốn tiên cảnh
    nhân gian vậy.

    Trận huyết chiến diễn ra ngày hôm qua dường như không tạo thành dù chỉ một chút ảnh hưởng với
    rặng núi ngàn đời này, trời đất chuyển biến dường như cũng không khiến chốn bể dâu nhân gian có
    phần cải biến, cũng như câu nói được truyền lại từ ngàn xưa vậy: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

    Cưỡi mây lướt gió nhanh như sấm cuốn, cứ bay giữa chốn thinh không như thế, ước chừng thời gian
    một chén trà nhỏ sau, Trịnh Thông và Điền Bất Dịch một lần nữa đứng trên Vân Hải của Thông Thiên phong.

    So với đêm qua, Vân Hải này đã bớt đi vài phần bi thương, đồng thời có thêm một chút bình hòa.
    Những thi thể khiến người ta phải kinh tâm lúc ấy, hôm nay đã không còn nữa, trong đó những đệ tử
    Thanh Vân môn chết trận thì đều đã được đệ tử của bảy nhánh nhận trở về, an ủi thân nhân lẫn an
    táng thích đáng, bởi vì dù là người tu đạo, nhưng thực ra cũng vẫn bận lòng đến chuyện an ổn sau
    khi qua đời.

    Đương nhiên, đây chỉ là phần của chúng đệ tử thuộc Thanh Vân môn, còn những thi thể chồng chất
    như núi, thậm chí càng hơn cả núi của đám yêu nhân giáo đồ ma giáo thì bất kể thế nào, Thanh Vân
    môn cũng tuyệt nhiên sẽ không để làm vấy bẩn chốn linh sơn này.

    Dựa theo mệnh lệnh truyền đến ngay trong đêm của tông môn, xác thực mà nói là Đạo Huyền thay
    cho chưởng môn Thiên Thành tử hạ lệnh, Thanh Vân môn đã cử người chuyển thi thể của chúng đến
    phía dưới chân núi cả rồi. Phần sau đó sẽ như thế nào thì đương nhiên sẽ phái người đến xử lý, các
    đệ tử Thanh Vân môn không can hệ gì cả, cho nên cũng không quan tâm đến.

    Hạ xuống rồi, Trịnh Thông dặn dò Điền Bất Dịch vài câu, sau đó bảo mình muốn đến thăm chưởng
    môn Thiên Thành tử chân nhân, Điền Bất Dịch cứ ở nơi đây xem có thể giúp được gì thì giúp, rồi ngự
    mây mà đi.

    Điền Bất Dịch bái biệt sư phụ, sau đó quay đầu lại rảo vài bước trong mây, hướng chung quanh nhìn
    mấy lượt. Lúc này mặc dù còn sớm, nhưng sau khi trải qua một chuyện lớn như buổi tối, giữa biển
    mây của Thông Thiên phong vẫn có không ít người qua lại. Có điều Điền Bất Dịch nhìn mãi vẫn không
    thấy người mình muốn tìm, trên mặt có đôi phần thất vọng, bèn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ra
    chiều uể oải.

    “Huynh thở dài gì đấy?” Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Điền Bất Dịch, tiếp đó là một bàn
    tay vỗ lấy vai y.

    Điền Bất Dịch giật mình, quay đầu lại nhìn mới hay đó là Tăng Thúc Thường, bèn nhịn không được,
    ngạc nhiên hỏi: “A, sao huynh đến đây sớm thế? Đúng rồi, ngày hôm qua trên Thông Thiên phong sao
    đột nhiên không thấy huynh nữa, là đi đâu đấy?”

    Tăng Thúc Thường bĩu bĩu môi, trả lời: “Trở về núi.”

    Điền Bất Dịch thoáng ngơ ngác, hỏi: “Trở về Phong Hồi phong? Về sớm như vậy để làm gì?”

    Sắc mặt Tăng Thúc Thường bỗng có chút ảm đạm, y trầm mặc một chốc rồi nói: “Bọn ta đã tìm được
    di thể của Lưu Diễm sư huynh, cho nên sớm đưa huynh ấy về lại núi.”

    “A?” Sắc mặt Điền Bất Dịch thay đổi, nhất thời chấn kinh. Trong Thanh Vân môn, Lưu Diễm sư huynh
    cũng là một nhân vật có danh tiếng, tư chất xuất chúng đạo hạnh tinh thâm, mặc dù còn thua kém
    hai vị ‘thiên chi kiêu tử’ của Thông Thiên phong, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi đã là tinh anh nổi bật rồi,
    vẫn luôn được các trưởng bối coi trọng. Chỉ là không ngờ trong trận đại chiến ấy, vị tuấn kiệt tiền đồ
    vô lượng này đã chết đi…

    Sau một lúc Điền Bất Dịch mới hồi phục lại tinh thần. Y thở dài, sau đó hỏi Tăng Thúc Thường: “Vậy
    Tăng sư thúc... Chắn hẳn buồn lắm phải không?”

    ‘Tăng sư thúc’ mà Điền Bất Dịch đang nhắc đến, chính là thủ tọa hiện giờ của Phong Hồi phong - Tăng
    Vô Cực, đồng thời cũng là phụ thân thân sinh của Tăng Thúc Thường, còn Lưu Diễm thì là đệ tử đắc ý
    do Vô Cực một tay bồi dưỡng nên. Phàm là người trong Thanh Vân môn, ai cũng biết Tăng Vô Cực
    xem trọng người đồ đệ Lưu Diễm này vô cùng, trong ngày thường vẫn xem là niềm kiêu ngạo của
    mình, đừng nói là xem như con ruột, chỉ với phần quan tâm dạy dỗ ấy thôi, cũng đã đủ cho một số
    người bảo đùa rằng thân cận còn hơn cả con ruột rồi.

    Chỉ là bây giờ Lưu Diễm đã ngoài ý muốn bỏ mình trong trận đại chiến ấy, sự đả kích to lớn mà Vô
    Cực phải chịu đựng, có thể tưởng tượng ra được.

    Tăng Thúc Thường thoáng cười khổ, bảo: “Đêm hôm qua cha ta đã không ngủ.”

    Điền Bất Dịch im lặng không nói gì, trong lòng không nhịn được nhớ đến tràng cảnh thi thể trải khắp
    đêm qua, cùng hình ảnh Tô Như vùi đầu vào trong lòng Lâm Sơ Sương sư tỷ khóc nức nở, thật khiến
    lòng người đau nhói. Trận đại chiến chính - ma này không biết đã thay đổi cuộc đời của biết bao
    nhiêu người, tạo thành biết bao nhiêu đau khổ.

    Sau khi định thần lại, Điền Bất Dịch mới hỏi Tăng Thúc Thường: “Vậy lúc này hẳn huynh phải ở Phong Hồi phong an ủi Tăng sư thúc chứ, sao lại lên Thông Thiên phong này sớm như vậy?”

    Lần này Tăng Thúc Thường không lập tức trả lời, sắc mặt y nhìn có vẻ phức tạp. Một lúc sau, mới nói:
    “Đêm hôm qua lo hậu sự cho Lưu sư huynh xong, cha ta nhìn như đã già thêm mười tuổi vậy, nhưng
    đến nửa đêm túc trực bên linh cữu chỉ có hai người chúng ta, ông ấy lại đột nhiên nói với ta rằng Lưu
    sư huynh không còn nữa, về sau Phong Hồi phong có khả năng phải do ta đảm đương.”

    Điền Bất Dịch giật mình, hỏi lại: “Cái gì?”

    Tăng Thúc Thường nói với vẻ chua xót: “Huynh nghe xong cũng thấy quái lạ phải không? Ngay cả ta
    khi đó cũng phải ngẩn ngơ, nhưng cha ta người chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy thôi,
    sau đó không còn để ý gì tới ta nữa. Hiện trong đầu ta thật sự rối loạn lắm, nhưng lại không muốn ở
    Phong Hồi phong, cho nên mới đến đây, nghĩ rằng có thể huynh cũng sẽ đến, dự định tùy tiện tâm sự
    với huynh một chút, nếu không trong lòng nghẹn lắm.”

    Điền Bất Dịch đồng tình vỗ vỗ vai tên hảo hữu này của mình, trầm ngâm một chốc, sau đó nói: “Thực
    ra... Ta cảm thấy cha của huynh nói cũng không sai.”

    “Hử?”

    Điền Bất Dịch kiên nhẫn nói: “Huynh xem, với tư chất đạo hạnh của huynh, ở Phong Hồi phong cũng là
    có danh đấy. Trước kia Lưu sư huynh còn đó nên mọi người mới không chú ý đến huynh, nhưng hiện
    giờ sự đã thế này rồi, cha của huynh ngày sau ắt cũng sẽ giao Phong Hồi phong cho huynh mà thôi.
    Đây không phải là quyết định bất ngờ gì.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,Tieu Lan,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 18:

    Tăng Thúc Thường lắc đầu:”Thanh Vân môn lập phái đã hai ngàn năm, cũng chưa
    bao giờ có mạch nào để lại vị trí thủ tọa theo kiểu cha truyền con nối, ta thấy làm
    vậy cũng không tốt lắm.”
    Điền Bất Dịch đáp:”Được hay không là do sư phụ, Chân Vu sư thúc, còn có chưởng
    môn sư bá cùng các vị trưởng bối quyết định, nếu họ không có ý kiến gì khác, cha
    ngươi cứ việc truyền chức thủ tọa cho ngươi, lúc đấy thì có cái gì không tốt cơ chứ?”
    Tăng Thúc Thường cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau một thời gian mới nói:”Ta
    thấy làm vậy, cứ như thể là mình đã cố ý giết Lưu Diễm sư huynh, trong lòng rất
    khó chịu. Nên nhớ rằng, trước đó ai cũng tin là, vị trí thủ tọa tương lai này chắc
    chắn thuộc về hắn. “
    Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, trên mặt cũng lộ rõ nét đau khổ, thấp giọng:”Hơn
    nữa trong các sư huynh đệ ở Phong Hồi Phong, ta cũng khá rõ, bất luận là đạo hạnh
    hay tư lịch của mình đều không thể phục chúng, dù cho có mạnh mẽ nhận lấy vị trí
    chủ tọa, e rằng cũng sẽ khiến sau này có vô số tranh cãi.”
    Điền Bất Dịch nhìn hắn, nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành phải vỗ nhẹ lên
    vai an ủi.
    ***
    Cùng lúc đó, ở Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong, có mấy người đang tụ tập
    trong phòng của chưởng môn chân nhân Thiên Thành tử.
    Sau một đêm nghỉ ngơi, chưởng môn Thiên Thành tử chân nhân đã tỉnh lại, dù có
    vẻ còn rất mệt mỏi nên chân vẫn để trong chăn, lưng có gối tựa, ngồi yên trên
    giường. Ngoại trừ ông ta, trong phòng còn có ba người khác, phân biệt là Trinh
    Thông, Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhât.
    Trong buổi họp nhỏ sau trận chiến này, vốn dĩ nên rất thoải mái nói chuyện phiếm,
    vậy mà không ai ngờ được, không khí nơi này rất căng thẳng.
    “Không được, việc này vạn vạn không thể được!”
    Lời nói như chém đinh chặt sắt, thậm chí còn mang theo đôi phần phẫn nộ, lại từ
    miệng một người vốn luôn điềm tĩnh như Đạo Huyền phát ra. Còn Vạn Kiếm Nhất lại
    đang nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt chất chứa đầy kỳ vọng.
    Dù cho ánh mắt Đạo Huyền dữ tợn như vậy, nhưng Vạn Kiếm Nhất cũng không hề
    có ý nhượng bộ, trái lại còn lên giọng:”Sư huynh, huynh nghe đệ nói hết đã, bởi vì
    đệ đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần, quả thực luôn cảm thấy rất quan trọng.”
    Nói xong, hắn quay người lại đối mặt với Thiên Thành tử có vẻ mặt mệt mỏi đang

    nằm yên trên giường, hai mắt vẫn còn đang hơi khép lại, trông như thể đang thả
    hồn đi nơi khác nói:”Sư phụ, đệ tử cho rằng, lần này dựa vào thần uy của người
    cùng sự bảo vệ của các đời tổ sư đã đánh bại Ma giáo, làm trọng thương yêu nhân,
    với uy lực vô thượng của Tru Tiên kiếm, giáo chủ Ma giáo chắc chắn phải chết, Ma
    giáo tất nhiên sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn không người dẫn dắt. Không nói đâu xa,
    chiều qua đệ tử xuống núi truy sát Ma giáo dư nghiệt, còn thấy không ít cảnh các
    phe phái trong Ma giáo đấu khẩu, thậm chí nội đấu, vì thế đây quả thực là cơ hội
    ngàn năm khó gặp.”
    Đạo Huyền át lời:”Vậy thì sao, phe phái trong Ma giáo nhiều như lông trâu, lại có vô
    số giáo đồ, dù giáo chủ Ma giáo có chết, nhưng cây đổ khỉ tan, các hệ phái lớn lập
    tức giải tán, thì chúng ta làm sao mới có thể diệt sạch được Ma giáo, cắt cỏ tận gốc
    cơ chứ? Càng không nói tới giờ đây nguyên khí Thanh Vân môn đã đại thương sau
    trận chiến, quyết không thể tiếp tục chiến tranh.”
    Vạn Kiếm Nhất lắc đầu:”Sư huynh hiểu lầm rồi, đệ dù kiêu ngạo, nhưng cũng không
    tin rằng có thể diệt được Ma giáo, chỉ là nếu nghĩ tới chuyện xưa nay, thì đều có thể
    nhận thấy chính đạo và Ma giáo đã tranh đấu nhiều năm, sinh linh đồ thán, cũng đã
    có không biết bao nhiêu anh tài tuyệt thế khiến Ma giáo đại bại, chính đạo hưng
    thịnh, nhưng cảnh thái bình như vậy cũng thường không hơn mười năm, ma giáo
    sau khi rút về Man Hoang dưỡng sức, hồi phục lực lượng lại kéo nhau quay về, gây
    họa cho muôn dân.”
    Đạo Huyền hừ lạnh:”Vậy đệ muốn sao? Chẳng lẽ muốn Thanh Vân môn dốc hết tinh
    anh, sau đó thẳng tiến tới Man Hoang mà ngàn năm qua ngoại trừ yêu nhân ma
    giáo không ai có thể tiến đến, thẳng tới thánh điện ma giáo sao?”
    Vạn Kiếm Nhất thẳng thắn trả lời:”Tất nhiên không phải, lúc này dù ma giáo đã thất
    bại, nhưng thực lực vẫn còn. Đệ nghĩ rằng, dù chẳng thể thẳng tiến một đường
    chèn ép, cũng không thể bỏ qua cơ hội quý giá như này. Thừa dịp ma giáo đang
    hỗn loạn, các tông phái lớn đang đại chiến, chúng ta có thể phái người tới Man
    Hoang, thăm dò tình hình man hoang thánh điện, cũng tra xét đường đi lối lại, coi
    như để lại chỉ dẫn cho sau này nhân sĩ chính đạo có thể thuận lợi tiêu diệt đại họa,
    quả thực là chuyện liên quan tới đại nghiệp ngàn năm của chính đạo trung thổ.”
    Đạo Huyền có vẻ giận dữ quát:”Đệ quá coi nhẹ rồi, xưa nay đường tới Man Hoang
    tràn đầy hung hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh cũng không sai, hơn nữa lần này
    ma giáo vừa bại, tất có vô số kẻ chạy về Man hoang, trên đường cũng sẽ có vô số
    yêu nhân qua lại, chuyện nguy hiểm như vậy, đệ không tính tới sao?”
    Vạn Kiếm Nhất vẫn không lùi bước, kiên định nói:”Đệ cho rằng, chút nguy hiểm này
    vẫn đáng để thử.”
    Đạo Huyền tức giận cắt lời:”Chuyện nguy nan như thế, đệ lại muốn người của

    Thanh Vân môn chúng ta đi làm, chẳng khác nào là đi chịu chết, ta tuyệt không
    đồng ý!”
    Vạn Kiếm Nhất cũng cao giọng giận dữ đáp lại:”Đệ đi!”
    Lời này vừa ra, trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn tiếng thở đốc từ trên người
    hai huynh đệ vừa tranh cãi vang lên.
    ***
    Lâu sau, có một người hắng giọng, chính là Trịnh Thông vẫn ngồi ở đó. Hắn nói:”Hai
    vị sư điệt không cần tranh chấp, ta thấy, ai cũng nói đạo lí cả, nhưng nên làm thế
    nào, không bằng để chưởng môn sư huynh quyết định đi.”
    Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất sau một lúc im lặng thì nhìn nhau một cái rồi xoay
    người trông về phía Thiên Thành tử đang ngồi trên giường.
    Nhưng vẫn như từ lúc bắt đầu, Thiên Thành tử vẫn có vẻ đang thả hồn lên trời, dù
    cho hai ái đồ làm loạn trước mặt như thế cũng không thấy có gì thay đổi. Ngay cả
    lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn thì Thiên Thành tử tựa như
    cũng không hề nhận thấy.
    Ba người đợi một lúc, nhận ra Thiên Thành tử vẫn vậy, tựa hồ không muốn lên
    tiếng thì nhât thời kinh ngạc, cuối cùng vẫn là Trịnh Thông đi tới bên giường, nhẹ
    nhàng lay người sư huynh, thấp giọng nói:”Sư huynh, sư huynh.”
    Thiên Thành tử hơi run lên, mở mắt nhìn, trong mắt vẫn còn chút ngỡ ngàng
    hỏi:”Có chuyện gì?”
    Trịnh Thông nhíu mày, cảm thấy chưởng môn sư huynh có phần quái lạ, nhưng nghĩ
    rằng là do trận đại chiến hôm qua ảnh hưởng, nên cũng không quá để ý, bắt đầu
    giản lược lại đoạn tranh luận khi nãy của Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất với hắn,
    cuối cùng hỏi:”Sư huynh, huynh thấy nên thế nào?”
    Trong lúc nghe, trên mặt Thiên Thành tử dường như luôn có chút xuất thần, như
    thể vẫn đang phân tâm nghĩ chuyện khác, trái lại không hề để ý tới việc cưc kì hệ
    trọng trước mặt này. Càng kì lạ hơn nữa, hơi thở của hắn cũng không đều, lúc thì
    nhanh, lúc lại chậm, trong mắt thi thoảng lại lóe lên một vẻ khiến người ta sợ hãi,
    nhưng lập tức lại biến mất.
    Trịnh Thông vừa hỏi, lại nhận ra Thiên Thành tử không hề có ý hồi đáp, thì đành
    phải cao giọng hỏi lại.

    Đến lúc này Thiên Thành tử mới có phản ứng, hắn nhíu mày:”Việc này nghe có vẻ
    hoàn toàn có thể.”
    Lời vừa ra, Đạo Huyền đã vội vàng can ngăn:”Sư phụ, việc này quá nguy hiểm,
    người nên suy xét kĩ lại.”
    Thấy lời này của Đạo Huyền, Thiên Thành tử hơi do dự lại thay đổi:”Vậy thì, lấy tĩnh
    làm động, cũng không sai.”
    Vạn Kiến Nhất cũng vội tiến tới thấp giọng:”Sư phụ, đệ tử thấy việc này rất quan
    trọng, quan hệ tới phân tranh ngàn năm nay của chính đạo và ma giáo, nếu chúng
    ta không khống chế được đường từ Thanh Vân tới Man Hoang, ma giáo nếu lại hưng
    thịnh, nhất định sẽ không ngừng tấn công Thanh Vân. Bao nhiêu năm nay, có
    không ít anh tài của chúng ta ngã xuống trong trận chiến với yêu nhân ma giáo,
    máu tươi loang lổ, huyết hải thâm cừu, đến giờ vẫn còn lưu lại vết tích khăp nơi
    trong Thanh Vân sơn. Đệ tử tuy bất tài, cũng nguyện vì đại nghiệp của chính đạo,
    nguyện vì ngàn năm yên bình của Thanh Vân môn chúng ta mà đi Man Hoang một
    lần.”
    Những lời này, Vạn Kiếm Nhất nói đầy đau thương mà hùng dũng, lại vô cùng
    khảng khái, khiến người khác phải hướng về. Ngay cả Thiên Thành tử cũng nhìn
    hắn rất lâu không nói.
    Còn ở bên cạnh, sắc mặt Đạo Huyền cũng trở nên phức tạp, hắn nhìn Vạn Kiếm
    Nhất, muốn nói lại thôi.
    Một lát sau, Thiên Thành tử đột nhiên nói:”Vậy thì, chuyện này cứ thế đi.”
    Vạn Kiếm Nhất vui mừng, Đao Huyền thì sợ hãi, đồng thời tiến lên đồng thanh:”
    “Đa ta sư phụ!”
    “Sư phụ, ngàn vạn không thể!”
    Thiên Thành tử cũng không cho bọn hắn nhiều lời nên giơ tay ra cản lại, sau đó lại
    thở dài nói:”Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống đi.”
    Nói xong, hắn cũng mặc kệ ba người mà cố gắng chuyển động, nằm xuống giường,
    nhắm mắt nghỉ ngơi.
    Ba người còn lại trong phòng quay sang nhìn nhau, cuối cùng, Trinh Thộng đứng
    đây khẽ vẫy tay với hai người sư điệt, tựa bảo họ nên đi thôi, sau đó dẫn đầu rời
    khỏi.

    Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất im lặng đứng tại chỗ thêm một lúc, rồi cũng đành
    lặng lẽ lui ra.
    Đóng cửa lại, hình bóng Thiên Thành tử cuối cùng cũng bị giấu kín đằng sau lớp
    cửa. Ba người đứng trước cửa thì bỗng có chút lúng túng, dường như không biết
    nên nói gì mới tốt. Có điều sau một quãng thời gian, Đạo Huyền bỗng cất lời:”Nếu
    chuyện này đã như vậy, ta đi, ngươi ở lại.”
    Trịnh Thông và Vạn Kiếm Nhất giật mình, kinh ngạc nhìn về Đạo Huyền, chỉ thấy
    gương mặt của hắn rất nghiêm túc, không hề có chút vui đùa.
    Sau khi giật mình, Vạn Kiến Nhât lắc đầu nói:”Sư huynh đừng nói vậy, chuyện này
    do đệ đề ra, tất nhiên là do đệ đi.”
    Đạo Huyền hít sâu đáp lại:”Kiếm Nhất, đệ nghe ta nói, chuyện này quá nguy hiểm,
    hơn nữa quan hệ tới cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân môn, ta thân là đại đệ tử
    của chưởng môn, làm sao có thể để yên? Về vình về lý, đều phải là ta đi, chỉ là khi
    ta đi rồi, mọi chuyện trong môn phái phiền sư đệ để ý.”
    Trên mặt Vạn Kiếm Nhất có vẻ xúc dộng:”Sư huynh sai rồi, việc đi Man Hoang do
    đệ đề nghị, nếu cuối cùng lại để sư huynh mang thân vào hiểm nguy, vạn nhất có
    chuyện gì, Vạn Kiếm Nhất này làm sao còn có mặt mũi đứng trong trời đất nữa! Lại
    làm sao có mặt mũi đối mặt với trên dưới Thanh Vân cơ chứ, chuyện này nhất định
    không thể được!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 21-08-2017 lúc 14:50.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,Tieu Lan,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 19: Lựa chọn (Thượng)


    Đạo Huyền còn muốn nói nữa, Trịnh Thông bên cạnh chợt mở miệng nói: “Được rồi, hai người các ngươi
    đều câm miệng đi!”
    Dù sao Trịnh Thông hiện vẫn là sư môn trưởng bối đức cao vọng trọng của Thanh Vân môn, Đạo Huyền
    và Vạn Kiếm Nhất đối với hắn cũng đều có mấy phần kính ý, nghe vậy lập tức im lặng quay đầu nhìn về
    phía hắn.
    Chỉ thấy ánh mắt Trịnh Thông đảo qua hai người trẻ tuổi trước mặt này, biểu hiện có mấy phần phức
    tạp, nhưng chung quy vẫn là vui mừng nhiều hơn một chút. Sau một chốc, chỉ nghe hắn than nhẹ một
    tiếng, đoạn nói: “Theo ta thấy, việc này vẫn nhường cho Kiếm Nhất đi.”
    Vạn Kiếm Nhất nghe vậy đại hỉ, Đạo Huyền hơi cuống lên, bước về trước một bước, vội nói: “Sư thúc,
    người nghe ta nói. . .”
    Trịnh Thông nhẹ nhàng khoát tay áo một cái, ngắt lời Đạo Huyền, đoạn nói: “Đạo Huyền sư điệt, tâm ý
    của ngươi ta đều hiểu. Ngươi yêu quý sư đệ, lấy đại cục làm trọng, điều này là việc vô cùng tốt. Chưởng
    môn có đệ tử thiên tư tâm tính như ngươi thế này những lão đầu chúng ta có thể yên tâm rồi. Bất quá
    việc nói đến đây, ngươi vẫn là nghe ta một câu, để Vạn Kiếm Nhất đi đi.”
    Nói đoạn, hắn dừng một chút, rồi lại nói: “Luận thiên tư tài tình, đạo hạnh thực lực, ngươi và Kiếm Nhất
    đều là một trong những người xuất sắc nhất trong Thanh Vân môn chúng ta, không phân cao thấp.
    Nhưng mà trước mắt vừa trải qua chính ma đại chiến, trên dưới tông môn có rất nhiều sự vụ cần xử trí.
    Mà vừa nãy. . . tình trạng của Chưởng môn sư huynh hai người các ngươi cũng đều đã nhìn thấy, chỉ sợ
    là trong thời gian ngắn không thể tự mình lý sự, trong trách của tông môn còn phải nhờ Đạo Huyền sư
    điệt ngươi gách vác a.”
    Đạo Huyền nghe vậy trầm mặc không nói. Vạn Kiếm Nhất gật đầu liên tục, lập tức đi tới bên cạnh Đạo
    Huyền, vỗ vỗ tay hắn, mặt lộ vẻ thành khẩn, đoạn nói: “Sư huynh, tài hoa của huynh hơn ta gấp mười
    lần, nhưng bây giờ công việc trên dưới của tông môn sao có thể xử lý trong giây lát? Việc này huynh
    đừng tranh với ta nữa.”
    Đạo Huyền hô hấp nặng nề, tâm tình cũng có chút xao động, sau một lúc lâu trầm ngâm, mới gian nan
    gật đầu, đoạn nói: “Việc đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói nữa, bất quá nếu ngươi muốn đi, cần
    phải đáp ứng ta hai điều.”
    Vạn Kiếm Nhất nghiêm mặt nói: “Mời sư huynh nói.”
    Đạo Huyền nói: “Thứ nhất, hành trình Man Hoang thực sự quá mức gian nan, dù cho ngươi đạo hạnh
    bất phàm, nhưng một thân một mình tiến vào vẫn rất miễn cưỡng, nếu nhất định phải đi, ngươi phải
    chọn mấy người trong môn phái cùng đi. Hợp mưu hợp sức với nhau mới có thể làm tốt đại sự.” Nói
    đoạn hắn hơi dừng một chút, sau một lát suy tư lại nói: “Người đồng hành không cần quá nhiều, ba bốn
    người là đủ, nhưng chọn người cần chú ý ba điểm: một là thực lực đủ mạnh, hai là danh tiếng chưa lộ,
    ba là cam tâm tình nguyện, như vậy mới có thể đem thân vào chỗ hiểm nguy.”
    Vạn Kiếm Nhất vừa chầm chậm gật đầu, nói: “Vâng.”
    Đạo Huyền hít sâu một hơi, nói: “Ứng cử viên cụ thể là ai, do ngươi tự đi chọn, nếu ta nhớ tới người nào
    thích hợp cũng sẽ báo lại với ngươi. Bất quá việc này nếu đã muốn làm cần thừa dịp ma giáo đại loạn
    tranh thủ đột tiến xâm nhập vào Man Hoang. Nếu trong hôm nay ngươi chọn xong người thì báo với ta,
    sau đó đêm nay nhân lúc trời tối thì xuất phát.”
    Trịnh Thông đang đứng bên cạnh nghe đến đó cũng là lấy làm kinh hãi, vội nói: “Gấp thế sao?”
    Trên mặt Đạo Huyền xẹt qua tia kiên quyết, mắt nhìn Vạn Kiếm Nhất nói: “Được không?”
    Vạn Kiếm Nhất gật đầu, xúc động nói: “Được!” Dứt lời, lại nhìn Đạo Huyền, nói: “Sư huynh, điều thứ hai là gì?”
    Đạo Huyền hai mắt nhìn thẳng Vạn Kiếm Nhất, môi khẽ nhúc nhích, thanh âm tựa hồ trở nên khàn khan
    đi mấy phần, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Sống sót trở về. “
    Vạn Kiếm Nhất ngẩn ra rồi lập tức cười, hai tay ôm quyền, mày kiếm dựng ngược, hiên ngang nói:
    “Sư huynh yên tâm, huynh đệ chúng ta, ngày sau tất nhiên lại tụ tập ở đây!”
    Nói xong liền không chậm trễ, xoay người rời đi.
    Áo trắng tung bay, bóng lưng kiên cường của hắn nhanh chóng biến mất cuối hành lang, chìm vào trong
    ánh mặt trời.
    -- -- -- -- -- -
    Vạn Kiếm Nhất rời khỏi Ngọc Thanh Điện, qua Hồng Kiều, đi tới bên trên Vân Hải, bên đường nhìn thấy
    không ít đệ tử Thanh Vân môn đi lại trên Vân Hải, hắn nhìn lướt qua một chút, đoạn trầm ngâm không
    nói. Tuy ở trên Ngọc Thanh Điện nói chuyện với sư huynh Đạo Huyền vẻ vô cùng chắc chắn, nhưng muốn
    tìm người thích hợp trong thời gian ngắn như thế quả thật có chút khó khăn. Cần tìm người mà danh
    tiếng không lộ nhưng thực lực lại phải đủ mạnh, hai điểm này có chút mâu thuẫn nên yêu cầu này xác
    thực là khó.
    Tuy rằng Đạo Huyền không có nói rõ, thế nhưng Vạn Kiếm Nhất là người thông minh bực nào, đương
    nhiên có thể nghe hiểu ý hắn, cho nên đối với mấy cái điều kiện này cũng không nghi vấn gì. Chỉ là Thanh
    Vân môn chính là danh môn đại phái trong thiên hạ, có đệ tử nào xuất sắc thì tiếng tăm liền nhanh
    chóng truyền ra ngoài, mà những nhân vật xuất sắc trong lứa đệ tử trẻ tuổi mới nhập môn hắn lại không
    nắm rõ.
    Suy tư chốc lát, Vạn Kiếm Nhất liền nghĩ đến một người, vội vã đưa tay gọi một đệ tử đi ngang qua, nhẹ
    giọng dặn dò hắn vài câu.

    Với tiếng tăm và địa vị trong tông môn của hắn bây giờ, hầu như là được hết thảy đồng môn sư huynh
    đệ kính ngưỡng, đệ tử kia sau khi nghe xong lời của hắn, không nói hai lời liền nhanh chân chạy đi.
    Vạn Kiếm Nhất chắp tay sau lưng đi qua đi lại trên Vân Hải, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua những đồng
    môn đệ tử đang đi tới đi lui, lông mày càng nhíu càng chặt, mơ hồ có chút lo lắng. Đợi một hồi lâu, hắn
    bỗng nhiên nghe thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng xé gió, theo đó là ánh kiếm xẹt qua. Nhìn lại thì
    chính là Thương Tùng vừa ngự kiếm bay tới đang hạ xuống Vân Hải.
    Thương Tùng mới vừa đứng vững liền đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất đứng ở đằng xa
    liền vội vã đi nhanh tới, chắp tay hành lễ nói: “Vạn sư huynh, ngươi có chuyện tìm ta?”
    Vạn Kiếm Nhất gật gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, kéo hắn đến một bên không người, nói khẽ với hắn
    mấy câu, đoạn nghiêm mặt nói: “Việc này vô cùng hung hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá, ta
    tạm thời cũng chỉ nghĩ đến một mình ngươi là người thích hợp. Bất quá, đi hay không là do ngươi quyết
    định, cần phải suy nghĩ cho cẩn thận bởi một khi rời núi thì không thể đổi ý. Nơi đây cũng không có
    người khác, có chuyện gì ngươi có thể nói thẳng, không cần cố kỵ điều gì, ta chắc chắn sẽ không đem
    chuyện hôm nay nói cho người ngoài.”
    Thương Tùng khi nghe Vạn Kiếm Nhất nói, sắc mặt thay đổi mấy lần, trên mặt lộ ra mấy phần phức tạp.
    Chờ Vạn Kiếm Nhất nói xong, hắn cũng không lập tức mở miệng mà đứng im lặng một hồi lâu, sau đó hít
    sâu một hơi, mắt nhìn Vạn Kiếm Nhất, quả quyết nói: “Vạn sư huynh, ta đi!”
    Vạn Kiếm Nhất nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
    Thương Tùng xúc động nói: “Đền đáp tông môn là chí hướng một đời của ta, huống chi lần này đi cùng
    sư huynh, thiên hạ dù có lớn, có hung hiểm thì có nơi nào ta không dám đi?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,Tieu Lan,
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 4 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 4 khách)

DMCA.com Protection Status