TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 67

Chủ đề: Thiên Đường Kinh Khủng - Ba Ngày Ngủ Hai

  1. #16
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 15
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    [Kịch bản đã hoàn thành, đang kết toán ban thưởng. ]

    [Nhận được điểm kinh nghiệm: 450
    Tiền trò chơi: 4500 ]

    [Vật phẩm / trang bị: Chú khỉ ngủ say ]
    [Hoàn thành / tiếp nhận nhiệm vụ: 0/0
    [Đặc thù, 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 hoàn thành: 0
    Phá giải thế giới quan: Không ]

    [Giá trị Kinh Hãi tăng vọt: 0 lần
    Giá trị Kinh Hãi cao nhất: 0%
    Giá trị Kinh Hãi trung bình: 0% ]

    [Đánh giá mức độ sợ hãi của bạn: Gan cùng mình
    Có thể nhận được thêm vào ban thưởng hạng nhất, xin chọn sau. ]

    [Nhận được giá trị kỹ xảo: 100
    Giá trị kỹ xảo làm tăng thêm 100 điểm kinh nghiệm, 1000 tiền trò chơi ]

    [Ban thưởng qua kịch bản: Thẻ kỹ năng *1 ]

    [Kết toán đã hoàn thành, mời tiếp tục. ]

    Phong Bất Giác tại đăng nhập không gian xem danh sách kết toán xong lập tức nghe thông báo lên cấp: [Bạn đã lên tới cấp 5, hạn mức cao nhất của giá trị thể năng tăng lên, hiện tại là 500/500]

    Kinh nghiệm của hắn bây giờ là 150/500.

    Dựa vào lượng kinh nghiệm thì thật ra chênh lệch giữa hình thức sinh tồn một người với hình thức huấn luyện cũng không lớn. Lúc Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi chọn hình thức huấn luyện nhiều người thì một người cấp 1, một người cấp 2. Nếu như không tính tới kết quả có yêu cầu cực khó như đánh chết BOSS thì kinh nghiệm tối đa nhận được khi hoàn thành cái kịch bản kia chỉ khoảng 300 thôi, không thể nào lên tới 500 được.

    Mà cái kịch bản hình thức sinh tồn một người này là do Phong Bất Giác dùng cấp 4 để tạo ra đấy. Dựa theo tỉ lệ kinh nghiệm, cái cấp bậc này của hắn đi đánh huấn luyện một người một lần cơ bản cũng có thể cầm được gần 400 điểm kinh nghiệm.

    Lúc này có thể nhìn ra ban thưởng của hình thức sinh tồn rất là phong phú rồi. Thay vì chỉ có thể nhận kinh nghiệm ở hình thức huấn luyện, hiện tại Phong Bất Giác còn được thêm giá trị kỹ xảo cùng với kinh nghiệm tăng thêm và tiền trò chơi, mặt khác hắn còn có ban thưởng qua cửa và ban thưởng thêm vào từ đánh giá mức độ sợ hãi.

    Bất quá lần này số liệu tổng kết có một thứ khiến Phong Bất Giác có chút nghi hoặc. Lúc trước hắn cũng đã từng từ trong huấn luyện hình thức mang ra đạo cụ [Ống chích loại dùng một lần] , nhưng trong danh sách tổng kết "Đạt được vật phẩm / trang bị" hiển thị "Không". Vậy mà lần này con khỉ lại được hiển thị.

    Hắn chắc chắn lúc trước khi xem qua tư liệu trò chơi chưa bao giờ thấy đề cập tới loại tình huống này. Đương nhiên chuyện này cũng rất bình thường, Website Games chỉ để quảng cáo và phổ cập một số kiến thức phổ thông, sẽ không viết chi tiết từng chỗ một.

    Đối với Phong Bất Giác mà nói thì có gì đó không giải thích được giống như việc ăn mà bị mắc xương cá, nhất là loại đau khổ bởi vấn đề nhỏ nhìn như không có gì này, việc nghĩ hoài không ra khiến hắn bức rứt khó chịu.

    Hắn cũng lười xem diễn đàn bởi vì loại tình huống có quan hệ với hệ thống này trên diễn đàn chưa chắc đúng. Vì vậy hắn trực tiếp thông qua màn hình trong không gian đăng nhập liên hệ với dịch vụ hỏi đáp online.

    Đường dây bên kia thật sự bị vấn đề này làm khó rồi, phải kiểm tra cả buổi mới cho được một câu trả lời thuyết phục: Vật phẩm loại "Tiêu hao phẩm" như thuốc, băng, tài liệu lắp ráp, các loại linh kiện máy móc..., miễn là phẩm chất từ "Bình thường" [Hàm bình thường] trở xuống thì lúc mang ra khỏi kịch bản sẽ không hiện ra trên danh sách kết toán. Trang bị bạn hỏi có phẩm chất là "Rác rưởi".

    Phong Bất Giác nghe thế đã hiểu. Vật phẩm phù hợp hai điều kiện trên trong kịch bản đoàn đội có thể sẽ xuất hiện rất nhiều. Nếu có cái loại người ăn no rỗi việc mang theo một cái bọc hành lý đặc biệt lớn, tại 60 giây đếm ngược cuối cùng nhặt một đống tảng đá, nhánh cây, cỏ dại, cục gạch, côn gỗ các loại vật lẫn lộn, sau đó tất cả mang ra kịch bản, danh sách ở bên trong hệ thống kết toán phải hiển thị một đoạn dài để ghi lại những món đồ không dùng được kia. Vì thế mới có thiết lập như bây giờ.

    Sau khi minh bạch chuyện này, Phong Bất Giác định đem cái con khỉ ở bên trong bọc hành lý xem một cái. Ai ngờ lúc hắn thử lấy từ bọc hành lý lấy ra, khỉ nhỏ không thấy, thay vào đó lại là một miếng giấy nhỏ sợi tổng hợp cùng loại với bài Tarot, đồng thời trước mắt Phong Bất Giác xuất hiện giải thích của hệ thống:

    [Sau khi hoàn thành kịch bản, người chơi có khả năng đạt được "Vật phẩm cốt truyện có thể mang ra khỏi kịch bản". Đây thường là vật phẩm tương quan trong nhiệm vụ chính tuyến của kịch bản. Nếu như chủ yếu bên trong quá trình thực hiện nội dung cốt truyện, bởi vì các loại nguyên nhân như người chơi dùng năng lực bản thân vượt qua nội dung cốt truyện chính mà không cần sử dụng vật phẩm tương quan, sau khi vật này được mang ra khỏi kịch bản thành công thì khi tiến vào không gian đăng nhập sẽ bị biến thành "Bính đồ bài", thêm vào bên trong hệ thống bộ bài {Hiện tại chưa được áp dụng}. ]

    Phong Bất Giác xem xong ghi chú của hệ thống liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía bính đồ bài trên tay. Tấm bài này có chất liệu như giấy, nhưng lại không cách nào bẻ cong được, viền lá bài tản mát ra một vòng bạch quang. Hình vẽ hai mặt giống nhau, không phân biệt được mặt trước mặt sau. Hình vẽ tấm bài trong tay hắn chính là một con khỉ, vẽ theo phong cách thủy mặc.

    [Bính đồ bài: hầu] là giải thích duy nhất của vật phẩm, chỉ là một cái tên, không có cái gì khác.

    Phong Bất Giác nhìn trạng thái Vương Thán Chi trong danh sách hảo hữu, tiểu tử này vẫn còn đang trong trò chơi. Hắn dứt khoát không vội đi lấy kết toán ban thưởng, mà là lần nữa liên hệ phục vụ khách hàng.

    Được rồi, để cho ta giải thích sơ một chút về cái hệ thống bộ bài này...

    Trước đó, cần phải nói tới một cái khái niệm, cũng chính là cái được gọi là phân cấp phẩm chất trang bị. Trên Website Games cho người chơi tư liệu như sau:

    Rác rưởi: Cái loại rác rưởi không đáng một đồng này có điểm chung là không đáng cầm lên chút nào.

    Rách nát: Đồ cũ, bị hư hao, nhưng nói cho cùng so với không có còn tốt hơn.

    Bình thường: Trang bị loại này tất cả bình thường, không hư hao, nếu vận dụng hợp lý thì đối với ngươi sẽ có chỗ trợ giúp.

    Tốt: Một kiện trang bị tốt, đẹp, là đồng bọn đáng tin cậy. (Trang bị phẩm chất tốt ít nhất có một loại thuộc tính hoặc là một loại đặc hiệu)

    Hoàn mỹ: Trang bị hoàn hảo không tỳ vết, cực kì khó gặp và rất mạnh mẽ. (Trang bị phẩm chất hoàn mỹ phẩm chắc chắn sẽ có đặc hiệu, nhưng chưa chắc có thuộc tính)

    Truyền thuyết: Thần khí làm cho bất kể người nào cũng phải tha thiết ước mơ, có thể làm tăng lên mảng lớn thực lực người sử dụng.

    Từ bảng phân cấp này có thể thấy được trang bị loại tốt không thể nghi ngờ đóng vai trò quan trọng đối với giai đoạn trung hoặc cao cấp, cũng là giai đoạn mà phần lớn người chơi đều có năng lực đạt được.

    Những chương trước đã từng nhắc tới trong Thiên Đường Kinh Khủng, phương thức thu hoạch trang bị chủ yếu chính là "tìm", nhưng nếu có người chơi thật sự không tìm được trang bị loại tốt, lâm vào tình trạng không có trang bị dẫn đến thực lực kém, thực lực kém lại khiến họ không lấy được trang bị, cứ vậy tạo thành vòng luẩn quẩn thì làm sao bây giờ?

    Cái bộ bài hệ thống này chính là phương pháp xử lý mà công ty nghĩ ra, cung cấp một phương pháp khác để người chơi tại giai đoạn hậu kỳ đạt được trang bị: Chỉ cần người chơi gom đủ một series bài thích hợp thì có thể đổi một kiện trang bị, phẩm chất chuẩn là tốt, thậm chí có xác suất xuất hiện hoàn mỹ.

    Mà thế nào mới được coi là một "series"? Đáp án dĩ nhiên là ngẫu nhiên, không giới hạn rồi.

    Thử lấy cái tấm [Bính đồ bài: Hầu] này làm ví dụ, nếu như trên tay ngươi còn có năm tấm bính đồ bài: hòa thượng, bạch mã, heo, người thuộc bộ tộc ăn thịt người thì có thể xem như một cái series rồi.

    Tương tự, nếu như trên tay ngươi có bính đồ bài: chuột, trâu, hổ, thỏ (hoặc mèo), rồng, rắn, ngựa, dê, gà, chó, heo, cộng với tấm hầu này, mười hai lá bài cũng có thể coi là một cái series.

    Chỉ cần hệ thống phán định một nhóm bài có thể coi như "một bộ" thì có nghĩa là đã tạo ra một series, lập tức có thể dùng để đổi trang bị rồi.

    Từ đó có thể thấy, một tấm bính đồ bài bất kì theo lý thuyết có thể tham gia rất nhiều series khác nhau. Mà mỗi khi một tấm bài được tạo ra thì đều có tính ngẫu nhiên. Ví dụ như con khỉ Phong Bất Giác mang ra ngoài chưa chắc sẽ biến thành bính đồ bài Hầu mà có thể có thể biến thành bính đồ bài Tinh tinh, Khỉ đột, Chùm lông, Quả đào,... Lại ví dụ như có một người chơi theo kịch bản đem một đôi giày rơm ra, có khả năng biến thành bính đồ bài: giày, rơm rạ, hoàng thúc...,

    Loại thiết lập đa dạng hóa này lại khiến cho một món vật phẩm nội dung cốt truyện mỗi lần biến thành bính đồ bài khác nhau. Khi đến hậu kỳ trò chơi, nếu như người chơi đã cường đại đến mức có thể dùng vũ lực vượt qua đại bộ phận phần nan đề, thuộc tính vật phẩm nội dung cốt truyện (có hoặc không thể mang ra kịch bản) này có lẽ sẽ thay đổi sách lược qua cửa của bọn hắn.

    Bởi vậy, người chơi thực sự không có trang bị có thể chính mình tiến vào hình thức sinh tồn một ngưởi, chỉ cần hoàn thành nội dung chính tuyến, thậm chí không cần làm nhiệm vụ phụ tuyến, đem vật phẩm nội dung cốt truyện có thể giữ lại giữ lại hết rồi mang ra khỏi kịch bản thì đều thành bính đồ bài rồi.

    Đương nhiên, người chơi không thể nào tự sát sau khi đạt được vật phẩm thích hợp để lấy bính đồ bài. Muốn nhận được lá bài thì ít nhất cần phải qua cửa. Bất kì món trang bị vật phẩm nào khi chết đi đều có thể mang ra, chỉ có vật phẩm nội dung cốt truyện là không được. Điều này là để phòng ngừa tình trạng trong hình thức đoàn đội bởi vì một tên người chơi tử vong dẫn tới việc những người còn lại không cách nào tiếp tục nhiệm vụ.

    Không sai biệt lắm chính là như vậy, Phong Bất Giác bên kia cũng đã hỏi xong. Sau khi trao đổi thông tin từ phục vụ khách hàng xong, hắn tại menu tiến hành thao tác một phen, đem bính đồ bài hóa thành số liệu lưu trữ trong không gian đăng nhập. Tiếp đến hắn liền chuẩn bị đi nhận ban thưởng qua cửa và phần thưởng thêm vào.

    Hắn từ vừa mới bắt đầu sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì đối với đánh giá Giá trị Kinh Hãi lần này vì độ kinh khủng của kịch bản vốn cũng bình thường, bất quá cơ hội phần thưởng thêm vào hắn vẫn tương đối để ý.

    Kỹ năng ngẫu nhiên ban thưởng qua cửa có thể xác định là mình có thể dùng được đấy, như vậy không phải thông dụng sở trường thì chính là kỹ năng sở trường khí giới. Về phần ban thưởng thêm vào của đánh giá mức độ sợ hãi... Hắn không thể không lại chọn trang bị một lần nữa, bởi vì làm xong một cái kịch bản này, hắn vẫn tay không tấc sắt.

    Phong Bất Giác đi ra thang máy, đi vào cái gian phòng kim loại rộng thoáng kia. Cũng như lần trước, bên trong có hai cây trụ thủy tinh.

    Đầu tiên, hắn đi tới ban thưởng qua cửa, thông qua menu chọn nhận ngẫu nhiên kỹ năng. Một tấm thẻ kỹ năng từ trong trụ thủy tinh do bạch quang dần dần hóa thành xuất hiện. Lúc Phong Bất Giác lấy ra tấm thẻ này vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng ở nháy mắt nhìn thấy thông tin kỹ năng, tiếng thê lương gào to trong gian phòng đó lại một lần nữa vang lên: "Đây là lừa đảo!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 18-05-2017 lúc 22:14.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,hoangdehg,
  3. #17
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 16
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    [Tên: Sửa chữa bảo hành qua loa
    Thuộc tính: Kỹ năng chủ động, vĩnh viễn nắm giữ
    Loại: Khí giới
    Hiệu quả: Khiến cho một món thiết bị điện tử phẩm chất rác rưởi hoặc bị hỏng trong ba phút tạm thời đề thăng thành phẩm chất bình thường
    Tiêu hao: 100 điểm giá trị thể năng
    Điều kiện học tập: Sở trường khí giới F
    Ghi chú: Mọi người đều biết Stev, người sáng lập nhãn hiệu nổi tiếng "quả táo bị gặm", được xưng là ngành sản xuất tiên phong trong thời đại công nghệ, khi còn trẻ từng là thợ máy. Khi đó hắn từng viết: "Chỉ có tay mơ mới mơ mộng sửa một vật hoàn hảo" . Vì để cho những thế hệ sau có thể hiểu được những lời này, hắn còn đem "quả táo bị gặm" - LOGO công ty khắc ở trên bia mộ.]

    Vận khí của Phong Bất Giác khi chơi game lúc nào cũng rất kém, kỹ năng ngẫu nhiên chọn được này chính là minh chứng tốt nhất. Lúc còn ở cấp bậc thấp, chỉ có loại kỹ năng như [Bạo tạc thần quyền] có điều kiện học tập và tiêu hao đều rất thấp, đi kèm với số lần hạn chế mới có thể mang lại cho người chơi trợ giúp to lớn.

    Mà cái [Sửa chữa qua loa] này lại thuộc về loại nếu sau khi người chơi đạt cấp hai mươi mà thanh kỹ năng chưa đầy thì mới mang theo, có cũng được mà không có không sao.

    Hiệu quả gân gà, tiêu hao khá lớn, mà bết bát nhất chính là chỉ được áp dụng trên "đồ điện tử". Nếu như kỹ năng này có thể tác dụng với tất cả trang bị thì có lẽ giá trị sẽ cao hơn. Nói thí dụ như người chơi nhặt được một ống sắt rỉ sét phẩm chất rách nát, dưới tình trạng giá trị thể năng còn đầy, dùng kỹ năng này tạm thời biến nó thành ống sắt phẩm chất bình thường cũng coi như có thêm một chút uy lực.

    Vậy mà thực tế lại rất phũ phàng, cái kỹ năng này chỉ có thể dùng trên đồ điện tử. Phong Bất Giác lúc này đã tưởng tượng ra vài loại tình huống có thể cần đến sử dụng cái kỹ năng này. Như nhặt được cưa điện trục trặc, việc mất 100 điểm thể năng để cho thứ kia chạy được ba phút cũng đáng giá... Cái kỹ năng này trên lý thuyết có lẽ cũng có thể khiến cho phương tiện giao thông bị trục trặc khôi phục công năng, giả thiết lúc mình đang trong trạng thái dư thừa thể lực lại gặp một chiếc ô tô hỏng, nếu tính thời gian một cách chính xác, trước khi hết thời gian hiệu lực của kĩ năng vài giây lại dùng một lần thì chiếc xe này liền có thể ổn định chạy gần mười lăm phút.

    Bất quá đây chỉ là giả thiết, rất khó nói liệu phương tiện giao thông có thực sự chịu ảnh hưởng của cái kỹ năng này hay không. Dù sao ô tô là một vật có kích thước lớn nên không được tính là "vật phẩm", người chơi cũng không thể xem xét thuộc tính.

    Dù sao thì cũng nên giữ lại món này. Trước khi Open Beta mở ra thì không có cách nào bán lấy tiền, cho nên Phong Bất Giác liền chọn học cái kỹ năng này. Trên thanh kỹ năng của hắn lập tức xuất hiện cái kĩ năng đầu tiên. Sau đó hắn liền đi tới phía trước cây trụ thủy tinh thứ hai, thông báo hệ thống xuất hiện:

    [Mời lựa chọn ban thưởng thêm vào:
    1. Ngẫu nhiên rút ra một kiện trang bị tương ứng với đẳng cấp
    2. 5000 tiền trò chơi
    3. 200 điểm exp ]

    Phong Bất Giác dứt khoát lựa chọn trang bị. Thứ nhất, hai cái lựa chọn đằng sau ở giai đoạn hiện tại hoàn toàn không cần thiết. Tiếp theo, hắn không tin mình hiện tại đã cấp 5, ngoại trừ một cái kỹ năng không hề có tính chiến đấu cùng một ống tiêm nhựa không lẽ còn có thể rút thăm được khối [Tảng đá] thứ hai hay sao?

    Ánh sáng hội tụ, từ hư hóa thực, bên trong trụ thủy tinh dần dần xuất hiện bóng dáng một kiện trang bị. Dù vẫn chưa hoàn toàn thành hình, Phong Bất Giác đã nhận ra lần này xem như có hi vọng. Dựa vào hình dạng thì có thể chắc chắn đây là một món vũ khí.

    [Tên: Cờ-lê Mario
    Loại: Vũ khí
    Phẩm chất: Tốt
    Lực công kích: Bình thường
    Thuộc tính: Hỏa
    Đặc hiệu: Khi đánh vào đầu của người hoặc sinh vật dạng người thì có tỉ lệ cao tạo thành trọng thương
    Ghi chú: Chủ nhân của cây cờ-lê này rất nổi tiếng, hắn tự xưng là thợ sửa ống nước nhưng lại chả bao giờ đi sửa ống nước. Hắn chỉ chui vào rồi chui ra, chạy tới chạy lui, cả ngày chiến đấu cùng các thế lực tà ác để cứu vương quốc, giải cứu công chúa và vân vân. Hắn có khi sẽ hóa trang thành ếch xanh, chồn, thậm chí Bồ Tát, có khi hắn còn có thể phóng cầu lửa, ném búa... Nhưng hắn không... xin chú ý, là "KHÔNG" dùng món công cụ quan trọng nhất của thợ sửa đường ống. Vì vậy, cây cờ-lê này tức giận rồi, nó nổi trận lôi đình, nó muốn chứng minh cờ-lê hoàn toàn có thể dùng để chiến đấu đấy!]

    "Thế giới này có vẻ rất thích tìm cái lạ a..."

    Sau khi Phong Bất Giác xem hết thuộc tính, ngoài miệng thì cảm thán nhưng trong lòng vẫn rất phấn khởi, mặc kệ bên trong nội dung ghi chú kì lạ thế nào thì thuộc tính của cái trang bị này vẫn rất ổn.

    Sau khi trở về thang máy thì thông báo cuộc gọi từ Vương Thán Chi hiện ra trên màn hình. Lúc Phong Bất Giác nhấn chọn đồng ý thì thuận tay gửi luôn lời mời tổ đội

    "Sao rồi? Tới cấp năm chưa?"

    "A... Vừa đủ kinh nghiệm. Giác ca, ngươi thì sao?"

    Trong danh sách hảo hữu chỉ có thể nhìn thấy nick name cùng trạng thái hiện tại của đối phương, đẳng cấp không hiện ra. Nhưng mà ngay khi Vương Thán Chi hỏi cái vấn đề này, bởi vì hắn đã đồng ý lời mời tổ đội nên cột trạng thái đội ngũ lúc này đã xuất hiện, hắn liền nhìn thấy cấp của Phong Bất Giác.

    "Quả nhiên đã đủ a..., Giác ca ngươi có lấy được trang bị gì không?" Vương Thán Chi lại nói: "Ta vừa rồi đem một phát thần quyền cuối cùng dùng hết rồi, trước khi ra kịch khỏi bản ngoại trừ dao gọt trái cây thì còn tìm được một món đồ phòng ngự."

    "Trước không nhắc tới những thứ này... Kịch bản vừa rồi của ngươi, trong lúc tiến hành đến chỗ cuối cùng, có dùng tới cái chìa khóa hay không?"

    "À, có... Sao ngươi biết?"

    "Cái chìa khóa kia làm sao ngươi lấy được?"

    Vương Thán Chi nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Tại khúc cuối của kịch bản, ta phát hiện một cái chìa khóa rơi xuống trên mặt đất phía trước lối ra. Ta lúc đó cũng không suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang xảy ra... Lúc đó ta đã gần tới giới hạn, giá trị sinh tồn và thể năng đều sắp chạm đáy, đằng sau thì có thứ gì đó đang đuổi theo. Không nghĩ tới tại ngay chỗ đấy nhặt được một cái chìa khóa, mở cửa xong liền trực tiếp hoàn thành kịch bản.

    Hắn dừng thoáng một phát: "Ôi chao! Giác ca, chẳng lẽ ngươi biết nguyên nhân? Khúc cuối kịch bản của ngươi chẵng lẽ cũng gặp loại tình huống này hay sao?"

    Phong Bất Giác nói: "Làm gì có chuyện đó, kịch bản của ta vậy mà rất khó nhằn đấy, còn ngươi... chắc là hệ thống cho rằng với trí tuệ của ngươi, nhặt lên cái chìa khóa mở khóa đã là một loại tìm ra lời giải rồi, vì vậy liền tạo ra thiết lập như vậy a."

    "Loại tìm ra lời giải này là thiết lập dành cho tinh tinh a!" Vương Thán Chi kêu lên.

    Phong Bất Giác cười nhẹ, hắn cố ý đổi đề tài mới nói đùa như vậy.

    "Ngươi chuẩn bị xong chưa? Còn muốn chuẩn bị gì trước khi bước vào sinh tồn đoàn đội không?"

    "Ta không có vấn đề, bắt đầu a." Vương Thán Chi trả lời.

    Phong Bất Giác thao tác chạm vào màn hình, rất nhanh hiện ra menu danh sách. Sau khi hai người đều đến cấp năm, hình thức có thể tiến vào đã có thay đổi. Hiện tại bên trong menu hiện ra hình thức sinh tồn một người <Bình thường> và hình thức sinh tồn đoàn đội <Bình thường>.

    Hình thức huấn luyện đã bị khóa, trở thành mục không chọn được, mà hình thức sinh tồn một người lúc này đang là màu xám, cũng không thể chọn.

    [Phong Bất Giác, cấp 5
    Uổng Thán Chi, cấp 5 ]

    [Mời lựa chọn hình thức trò chơi đội ngũ muốn gia nhập. ]

    [Bạn đã chọn hình thức sinh tồn đoàn đội <Bình thường>, xin xác nhận. ]

    [Đã xác nhận, chọn ngẫu nhiên số thành viên đoàn đội: năm người. ]

    [Đã tham gia tổ đội, đang tìm cá nhân hoặc tổ đội khác cũng đã sẵn sàng. ]

    [Sắp xếp đội ngũ đã xong, đang cân đối kết nối thần kinh, kịch bản đang tạo ra... ]

    [Bắt đầu tiến vào, xin chờ một chút. ]


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 18-05-2017 lúc 22:13.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,hoangdehg,
  5. #18
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định



    Chương 17: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (1)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Trước mắt tối sầm lại, menu cũng tạm thời không cách nào mở ra. Sau một giây thất thần, Phong Bất Giác lập tức ý thức được rằng ở bên trong bóng tối vô tận này, mình đã từ tư thế đứng chuyển thành ngồi, tựa hồ là trên chiếc ghế có chỗ tựa lưng.

    "Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng." Lần này âm thanh vang lên rất bình thường, cảm giác như của một thanh niên, dù vậy giọng điệu nói câu này vẫn như trước nghe rất quỷ dị.

    [Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đoàn đội <Bình thường>. ]

    [Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt. ]

    [Ban thưởng qua cửa: Nếu qua cửa thì lúc tính toán ban thưởng có thể nhận 80% điểm kinh nghiệm ]

    [Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu. ]

    Màn ảnh CG trực tiếp xuất hiện trước mắt Phong Bất Giác, cảm giác giống như là đeo một cặp kính râm có thể xem phim, đồng thời giọng nói giải thích đi kèm vang lên bên tai.

    [Đây là một khu đô thị hiện đại phồn hoa, cũng giống như tất cả những thành phố khác trên thế giới, cao ốc mọc như rừng, dòng xe cộ như dệt, dân số quá tải, không khí ô nhiễm...]

    Theo giọng nói tự thuật, hình ảnh trước mắt lập tức thay đổi, chỉ là khung cảnh đường phố rất bình thường mà thôi.

    [Cho đến buổi tối nọ, mặt trời bỗng trầm xuống, không bao giờ mọc lên. Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện đằng sau những đám mây đen, chiếu sáng thành phố tĩnh mịch cô quạnh này. ]

    Hình ảnh trước mắt Phong Bất Giác nhanh chóng tối đi, cho đến khi hoàn toàn đen kịt, mấy giây sau mới khôi phục một chút ánh sáng, chính là ánh sáng mùa mặt trăng trong đêm tối. Bên trong cái tòa thành thị này vẫn có chút nguồn sáng như trước, nhưng tuyệt không phải độ sáng thích hợp cho một tòa thành thị để được phồn hoa vào buổi tối. Từ viễn cảnh quan sát, trên đường phố có thể thấy rất nhiều chiếc xe đứng yên, nhưng một người đi đường cũng không thấy, cũng không thấy bất cứ thứ gì chuyển động...

    [Ngươi mở mắt, lập tức nhận ra mình đang ngồi trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng như thường ngày, mà ngươi cũng rất nhanh ý thức được những con người xa lạ ngồi xung quanh và chính ngươi lúc này... là những người sống sót còn lại của tòa thành thị này.]

    Sau khi những lời này lọt vào trong tai, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, khôi phục giác quan, menu trò chơi cũng có thể mở lên. Xem ra kịch bản đã bắt đầu.

    Hắn thật sự đang ngồi trên một chiếc tàu điện ngầm đang chạy, cảnh vật ngoài cửa sổ rất nhanh hóa thành một đường dài hẹp lướt qua. Hắn ngẩng đầu lên liền thấy tiểu Thán đang ngồi gần đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ở bên trong cái khoang xe lửa này sẽ có thêm ba gã hành khách khác.

    Ở một dãy ghế khác cách một đoạn bên tay trái của Phong Bất Giác và Vương Thán Chi có một nam một nữ đang ngồi, đều có vẻ không đến hai mươi tuổi, có lẽ vẫn là học sinh. Nam sinh mặt rất trắng, tóc cũng rất dài. Nói thật, tạo hình như vậy khiến cho hắn trông không khác mấy với nữ sinh bên cạnh. Chiều cao của hai người rất bình thường, dáng người đều hơi gầy, tướng mạo có thể nói là tuấn nam mỹ nữ. Dựa vào nick name có thể thấy hai người này là một đôi, nam sinh tên là "Nhớ Ngươi Lúc Cô Đơn Nhất", nữ sinh lại là "Nhớ Ngươi Lúc Tịch Mịch Nhất" .

    Trong hình thức sinh tồn đoàn đội, đây coi như là khoảng thời gian cuối cùng để chuẩn bị trước khi trò chơi thực sự bắt đầu, cũng là điều kiện tốt hệ thống tạo ra để cho người chơi làm quen. Trong lúc này, nick name người chơi đều được hiện lên trên đỉnh đầu, có thể thấy của nhau. Sau khi rời khỏi chỗ này, danh tự trên đỉnh đầu sẽ biến mất, nếu lúc đó muốn xem lại tên đồng đội, chỉ cần mở menu tìm trong cột đoàn đội.

    Tin tức có thể thấy được trong cột đoàn đội cũng rất có hạn. Đầu tiên, bên trong menu tất nhiên là không thấy được tướng mạo của đồng đội, chỉ có danh tự và đẳng cấp. Tiếp theo, trạng thái bên cạnh chỉ biểu hiện "Còn sống" hoặc "Đã chết", còn về phần người này còn bao nhiêu giá trị sinh tồn, có trạng thái dị thường hay không... thì đều không có.

    Trong khoang xe lửa này tổng cộng có năm người, còn một vị chưa giới thiệu, hắn an vị tại dãy ghế đối diện Phong Bất Giác và Vương Thán Chi.

    Cho dù là đang ngồi cũng có thể nhìn ra người này cũng phải cao hơn một mét chín, cân nặng phải cỡ 100 kg. Xem tướng mạo, vị đại ca kia khẳng định không đến ba mươi tuổi. Khuôn mặt lạnh lùng, đường cong dưới cằm thập phần cương nghị. Bả vai rộng lớn, hiện lên cơ thể hình chữ V, từ ống tay áo sơ mi có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay.

    Tạo hình kiểu này, gọi hắn một tiếng "Thi đấu châu trưởng" cũng không quá. Tuy trò chơi thần kinh kết nối cho phép người chơi chỉnh sửa vẻ ngoài trong thế giới giả tưởng nhưng chức năng này vẫn tồn tại hạn chế biên độ cải biến đấy. Mặt thì có thể tùy tiện thay đổi, nhưng cơ thể thì biên độ cải biến tối đa không thể vượt qua 8%, nếu cao hơn thì sẽ có vấn đề. Ví dụ như ngươi lại để cho một người thân cao 2m sử dụng một cái cơ thể một mét năm, hắn nhất định sẽ không thích ứng được.

    Cho nên, giả thiết người chơi cao 1m80, hạn mức điều chỉnh cao nhất cũng khoảng 1m94, 1m4 thì hạn cuối là 1m65 hoặc 1m6, người nặng 60 kg thì có thể tăng thêm hoặc giảm bớt khoảng 4.8kg. Mà chỉnh sửa tỉ lệ dáng người thì lại là một cái khái niệm rất mơ hồ. Nói ví dụ cho dễ hiểu, bụng bia có thể bị chỉnh thành bụng phẳng, nhưng không thể nào biến thành bụng sáu múi.

    Cho nên không nói tới mặt thì vị tráng hán này ngoài hiện thực... tám phần cũng là một tráng hán, không loại trừ khả năng người này căn bản không có chỉnh sửa vẻ ngoài.

    Sau khi ánh mắt tráng hán cùng hai người bọn họ gặp nhau, hắn liền mở miệng nói trước: "Tự giới thiệu sơ một chút..." Hắn vỗ vỗ bộ ngực "Long Ngạo Mân, vừa lên cấp mười."

    Phong Bất Giác trả lời: "Đã hiểu... Hạnh ngộ, hạnh ngộ."

    "Vị đại ca kia, cái đoạn phía trước nick name của ngươi là một phần của tên sao? Có thể đặt tên dài như vậy?" Vương Thán Chi tò mò mà hỏi.

    "Ah, cái này a... Đây là danh hiệu, lúc đến cấp mười sẽ có, do hệ thống đánh giá đấy." Long Ngạo Mân trả lời, hiện ra trên đỉnh đầu hắn là [Người xung phong dũng mãnh • Long Ngạo Mân]

    Phong Bất Giác hiển nhiên là biết rõ cái thiết lập này, cho nên hắn mới có thể nói "Đã hiểu."

    "Có vẻ rất mạnh a..."Hai mắt Vương Thán Chi sáng lên nói.

    Phong Bất Giác chen miệng: "Sao ngươi lại nói là có vẻ mạnh?" Hắn nghiêm trang mà nói: "Phải gọi là rất mạnh."

    "Ha ha ha, đâu có đâu có, chỉ là chơi nhiều thôi." Long Ngạo Mân cười nói, lời của Phong Bất Giác hiển nhiên lại khiến cho hắn thập phần hưởng thụ.

    "Long ca quá khiêm tốn rồi, tại hạ vừa nhìn liền biết ngươi cũng không phải là hạng bình thường."

    Phong Bất Giác vậy mà trực tiếp gọi "Long ca" rồi. Trong lòng hắn đối với người có can đảm đặt tên "Long Ngạo Mân" rất đáng khâm phục, cảm giác khi nhìn cái tên này liền phảng phất có một cỗ Bá Vương Khí thổi tới chính mình.

    Phong Bất Giác lập tức quay đầu đi, nói với cái kia hai người kia: "Nhị vị đồng học, các ngươi khỏe a."

    "A, ngươi mạnh khỏe, ngươi mạnh khỏe." Hai người thuận miệng trả lời, tựa hồ không thích phản ứng ba người bên này lắm.

    Vài phút tiếp theo, Phong Bất Giác cùng Long Ngạo Mân trao đổi chút ít về kinh nghiệm trò chơi, Vương Thán Chi ngồi bên cạnh không nói lấy một câu. Đây là ngày đầu tiên của Closed Beta, kỳ thật tất cả mọi người đều là tân thủ, có thật nhiều thứ đáng giá để giao lưu.

    Có lẽ hắn không nên gọi là Long Ngạo Mân, gọi Quách Đại Lộ thì hợp hơn. Hắn là một người rất rộng rãi, đối xử mọi người rất thật lòng, cũng rất hào sảng. Sự chân thành của hắn có thể nghe, có thể thấy, cũng có thể cảm nhận được. Hắn đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm, cũng không có vì Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi đẳng cấp thấp mà bày ra thái độ từ trên cao nhìn xuống.

    Một mặt khác, đối với cặp người yêu ở đằng kia anh anh em em, ôm ôm ấp ấp, nhìn bộ dạng thập phần chán chường, còn ngồi thủ thỉ bên tai, rất ít nêu ra ý kiến.

    Có thể có người sẽ hỏi, không phải là trò chơi này cấm các cử động thân mật sao? Xin chú ý, trước đây chỉ ghi là cấm hành vi quấy rối tình dục, tình huống hiện tại là ngươi tình ta nguyện. Đương nhiên, bọn hắn cũng không được làm bất cứ thứ gì vượt quá giới hạn, tối đa chỉ được hôn nhẹ hoặc ôm một cái. Trong một cái xã hội hòa bình, trò chơi đối với hành vi tiến thêm một bước nữa là hạn chế tuyệt đối đấy.

    Không bao lâu, tàu điện ngầm chạy chậm dần lại, cho đến khi hoàn toàn dừng hẳn.

    Bên ngoài trạm xe lửa, ánh đèn vẫn sáng bình thường, nhưng lại không có bất cứ âm thanh gì ngoại trừ tiếng vang do bản thân tàu điện ngầm lúc chạy phát ra, cả tiếng thông báo cũng không có.

    Cửa xe mở ra, gần như ngay lúc đó tất cả đèn trong xe đều tắt.

    Muội tử Tịch mịch hoảng sợ kêu nhẹ một tiếng. Tiểu ca Cô Đơn bên người nàng cũng khẽ giật mình, bất quá hắn còn không đến mức kêu ra tiếng, chẳng qua là cơ thể run nhẹ một phát.

    "A...! ! ! !"

    Mà một tiếng gào khóc thảm thiết này lại phát ra từ Tiểu Thán.

    Đợi hắn la xong, Phong Bất Giác thở dài: "Nếu không phải do hệ thống không cho phép, ta thật muốn đem cây cờ-lê này cắm vào trong cổ họng của ngươi." Hắn vừa lắc đầu, vừa đi ra khỏi tàu điện ngầm.

    Tuy trong tàu điện ngầm đèn đã tắt nhưng cũng chưa tới mức đưa tay không thấy năm ngón, bởi vì đèn ngoài sân ga vẫn bình thường. Vương Thán Chi hét một lần này quả thực là tự làm mất mặt. Hai người Cô Đơn và Tịch Mịch đều quăng ánh mắt khinh bỉ phát ra từ nội tâm, Long Ngạo Mân thì có vẻ cố nín cười, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười theo sau Phong Bất Giác ra khỏi chiếc tàu.

    Hơn mười giây sau, năm người đều ra tới sân ga, Phong Bất Giác nhìn xem bốn phía nói: "Ta tới chỗ đầu tàu xem thử, có thể chỗ ấy có người điều khiển."

    "Cũng không nên một mình hành động, hay là mọi người cùng nhau đi?" Long Ngạo Mân nói.

    "Ai nha, tìm người điều khiển làm cái gì a... phiền phức, lãng phí thời gian. Ở đây không phải có đại ca cấp mười sao, chúng ta cứ đi theo hắn đi, một đường lên trên mặt đất, thấy cái gì thì cứ tiêu diệt là được, dù sao giết sạch cũng có thể qua cửa đấy." Cô Đơn tiểu ca nói

    Phong Bất Giác từ trong trạng thái đoàn đội có thể thấy, cấp của Cô Đơn và Tịch Mịch theo thứ tự là bảy và sáu, dù sao so với hắn và Tiểu Thán vẫn cao hơn nên cảm giác lời nói càng có trọng lượng.

    "Thôi được rồi." Phong Bất Giác cứ như vậy đã đáp ứng, hắn lập tức quay đầu nói với Long Ngạo Mân: "Ý Long ca như thế nào?"

    "Không có vấn đề, các ngươi cứ đi đằng sau ta, nếu gặp tình huống cần chiến đấu thì phụ một tay là được rồi." Long Ngạo Mân sảng khoái đáp, nói xong liền sải rộng bước chân bước lên thang cuốn, "Đi theo ta." Lúc hắn đi lên thang cuốn đã từ bên trong bọc hành lấy ra một tấm chắn đeo lên trên cổ tay phải.

    "Giác ca? Sao vậy?" Vương Thán Chi giảm thấp âm lượng nói với Phong Bất Giác. Hắn hiểu rất rõ Phong Bất Giác, Giác ca làm sao có thể là loại người thay đổi hành động bởi vì một câu nói của người khác. Huống chi vị đề nghị của vị tiểu ca Cô Đơn kia không thể nói là cao minh, thậm chí có đúng hay không vẫn là một dấu hỏi.

    "Không có gì, ta vốn cảm thấy xác suất cái tàu điện ngầm này có người điều khiển không cao, chẳng qua là ôm tâm tính thử một lần xác nhận thôi." Phong Bất Giác thấp giọng trả lời, "Nếu có người phản đối... Tại loại chuyện không có ảnh hưởng gì thì nhượng bộ cũng không sao."

    Trong khi nói chuyện, bọn hắn đã theo Long Ngạo Mân đi tới chỗ thang cuốn. Năm người vẫn ở trong trạm xe lửa, muốn lên trên mặt đất cần phải đi thêm một tầng.

    Sau khi đi lên nhờ thang cuốn, có một bảng hướng dẫn xuất hiện trước mặt, chỉ hướng từng cái cửa ra, phương hướng và kí hiệu các lối đi dẫn lên mặt đất. Nhưng mà tất cả đối với bọn họ mà nói thì không quan trọng. Bọn hắn chỉ cần tìm cửa ra gần nhất, trước tiên đi ra bên ngoài xem thử tình huống thành thị này ra sao rồi mới tính tiếp.

    Nhưng vào lúc này, giọng nói thông báo của hệ thống đồng thời vang lên bên tai mọi người: [Đã mở nhiệm vụ chính tuyến]

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 18-05-2017 lúc 22:24.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,hoangdehg,
  7. #19
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 18: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (2)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Sau khi hệ thống thông báo xong, Phong Bất Giác mới đi kiểm tra menu trò chơi. Hắn phát hiện thanh nhiệm vụ rốt cục cũng được giải khóa, đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhận nhiệm vụ chính tuyến. Lúc trước trong hình thức huấn luyện và hình thức sinh tồn một người căn bản đều hoàn thành giới hạn trong một khu vực, bố cục kịch bản đều rất nhỏ, nội dung cốt truyện thì theo hướng không cho quá cho nhiều lựa chọn cho nên hệ thống cũng không vẽ vời thêm chuyện mà đi tạo nhiệm vụ. Mà lúc này đang là hình thức sinh tồn đoàn đội có bản đồ cỡ lớn với độ tự do rất cao nên hệ thống nhất định phải cho ra một cái đầu mối chính để định hường trò chơi, nếu không người chơi rất có thể không biết cần phải làm gì.

    Sau khi mở thanh nhiệm vụ, Phong Bất Giác thấy có một cửa sổ mới hiện lên phía trước menu, bên trong hiển thị nhiệm vụ được giao. Nội dung cái nhiệm vụ chính tuyến này rất ngắn gọn: [Từ trong thành phố tìm ra Cánh Cổng Ác Ma.]

    "Thiết lập có vẻ như là thể loại Ma Huyễn a..." Phong Bất Giác nhìn lướt qua nhiệm vụ rồi đóng menu.

    "Thành thị này lớn như vậy, tìm một cái cửa chẳng phải là mò kim đáy biển?" Vương Thán Chi nói.

    "Nhiệm vụ đã gợi ý cho chúng ta, từ mấu chốt không phải là 'Cửa' mà là 'Ác Ma'." Phong Bất Giác nói xong, đến bên cạnh một cái máy bán vé tự động, xem sơ đồ ký hiệu lộ trình xe lửa rồi lại nói, "Hệ thống tàu điện ngầm trong tòa thành thị này tổng cộng có mười hai tuyến đường, mặc dù được thể hiện bằng màu khác nhau nhưng mà... " Ngón tay của hắn di động dọc theo chỗ giao nhau của các tuyến đường trên tấm bản đồ, cuối cùng dừng ở một chỗ, "Ngay chỗ giao nhau của hơn mười tuyến đường, có một khu vực như vậy... " Hai tay của hắn giang ra, che những khu vực xung quanh lại, hiện ra một khối chính giữa: "Năm đầu giao nhau thẳng tắp, tạo thành một cái hình học cơ bản: ngũ giác."

    "Đại ca, cái này quá gượng ép nha." Tiểu ca Cô Đơn nói: "Ngươi thử tìm kĩ một lần nữa, biết đâu bên trong còn có rất nhiều hình học khác."

    "Tay ta dừng lại chỗ kia một giây, có nghĩa là ta đã cẩn thận tìm hết." Phong Bất Giác trả lời, hắn xoay người lại giải thích nói: "Trước khi chúng ta lên tới tầng này, vô luận là bên trong tàu điện ngầm hay là trên sân ga đều chỉ thấy một cái sơ đồ đường đi này. Tầng dưới kia thì không có sơ đồ nào có toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm như cái này.

    Trước khi thông báo hệ thống vang lên, chúng ta lại không gặp quái vật, cũng không có làm chậm trễ bao nhiêu thời gian, hầu như còn chưa làm bất luận hành động gì. Nhưng để mở ra nhiệm vụ thì nhất định là phải có lý do đấy. Nếu nhiệm vụ này không có bất kỳ điều kiện gì để mở ra thì chúng ta đã nhận được từ lúc ngồi trong toa tàu rồi, hệ thống đâu cần phải chờ tới lúc chúng ta đi lên tầng một rồi mới cho thông báo.

    Bởi vậy, khả năng ta có thể nghĩ đến chính là trong tầng này có thứ gì đó mà phía dưới không có, cung cấp tin tức có thể giúp đỡ chúng ta trong nhiệm vụ Cánh cổng Ác Ma như nội dung cái kia."

    Hắn nói đến đây rồi nghiêng người, bàn tay trái vỗ lên bản đồ lộ trình xe lửa trong máy bán vé tự động: "Tuyến đường xe lửa chỉ có mười hai cái, mà đường trên mặt đất lại có hơn một ngàn. Nếu như cái bản đồ này không có chút ý nghĩa gì thì bản đồ thành phố càng không có ý nghĩa, trừ phi chúng ta tìm thấy một tờ bản đồ du lịch tiêu đề 'Cánh Cổng Ác Ma'."

    Hắn hít sâu thoáng một phát: "Nói ngắn gọn, nếu như không có ai đưa ra suy đoán hoặc ý kiến phản đối, hoặc là không muốn bản thân chỉ đứng tại chỗ này mà cỗ vũ... mời đi cùng ta đến khu vực này một chuyến, nếu ta sai, chúng ta điều chỉnh mạch suy nghĩ, lại bàn bạc một phen, nếu ta đúng, ta lấy giá trị kỹ xảo, mọi người hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều vui vẻ."

    Phong Bất Giác một hơi nói xong, mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngược lại Vương Thán Chi lúc này lại trông rất bình tĩnh, bởi vì từ nhỏ đến lớn, tình huống tương tự như vậy hắn đã gặp qua vô số lần rồi.

    Năng lực suy luận của Phong Bất Giác là diễn sinh từ sở thích đọc. Hắn là một người rất thông minh, năm hắn mười sáu tuổi làm kiểm tra Binet* trên trường được 138, bán cầu trái phải mỗi bên vừa vặn được 69, là kiểu tư duy loại cân đối. So với cái loại thiên tài "vượt xa người thường" trên 140 thì hắn vẫn chỉ được coi là thuộc nhóm người bình thường, nhưng năng lực quan sát, khả năng ghi nhớ, lý giải, suy luận của hắn có thể nói là được huấn luyện nghiêm ngặt, người thường không thể nào bằng được.

    Cũng như Conan Doyle tiên sinh mượn lời Sherlock Holmes nói, một thám tử giỏi ngoại trừ tri thức uyên bác và kinh nghiệm phong phú, thứ trọng yếu hơn cả chính là kỹ năng suy luận chuẩn xác. Trong truyện, Sherlock Holmes luôn đặc biệt được khen ngợi bởi cái "cách suy diễn" của chính mình, mà Phong Bất Giác lại chính là một fan trung thành.

    Nguyên nhân sở thích đọc của hắn là do một quan điểm khác của Sherlock: Xem tri thức như vật cần dự trữ, xem đại não như cái thư viện cần quản lý, những thứ không trọng yếu thì quét ra mà quên mất, thứ quan trọng thì bỏ vào trong thư viện, lúc cần có thể lấy dễ như trở bàn tay.

    Cái này nhìn như là một loại hình thức tư duy và lý tưởng hóa thói quen ghi nhớ, kỳ thật thông qua huấn luyện một mức nhất định là có thể làm được, Phong Bất Giác chính là một điển hình của việc tự học thành tài.

    Trên đời này có thật nhiều việc nói thì dễ mà làm mới khó. Ví dụ như mỗi ngày ở nhà làm mười mấy cái hít đất thì có thể bất tri bất giác biến thành một người đàn ông cơ bắp, mỗi ngày học vài từ đơn là có thể nhẹ nhõm qua cấp bốn sáu, mỗi ngày ghi mấy ngàn chữ bản thảo là có thể trở thành đại thần các kiểu... Nếu như ý niệm tự huyễn hoặc bản thân trong đầu con người có một cái bảng xếp hạng thì vài câu trên chắc hẳn đều xếp hạng rất cao.

    Người bình thường đối mặt loại huấn luyện mang tính tự hạn chế kiểu này, xác suất bỏ dở nửa chừng là cực kì cao. Nhưng như người xưa đã nói quái già nhiều tài, Phong Bất Giác chính là một trong rất ít người còn kiên trì, cuối cùng biến đọc và suy luận thành thói quen và đam mê...

    "Ách... Phong huynh nói đúng, dựa theo mạch suy nghĩ này đi tìm so với sau khi ra ngoài đi loạn trong thành phố thì tốt hơn." nửa câu sau là Long Ngạo Mân nói với tiểu ca Cô Đơn.

    "A... À? Ah, tốt... Được rồi." Tiểu ca Cô Đơn chỉ mới vừa phục hồi tinh thần lại. Trên thực tế, hắn còn không có hoàn toàn đuổi kịp lời nói và mạch suy nghĩ của Phong Bất Giác, dù vậy nhưng lại sinh ra một loại cảm giác "dù không hiểu rõ nhưng trông người này rất lợi hại".

    Năm người lập tức liền di chuyển, Long Ngạo Mân đi đầu, Phong Bất Giác theo sát phía sau nói cho hắn biết nên từ cái lối ra nào trở lại mặt đất, hơn nữa phụ trách chỉ đại khái hướng đi ở phía trên.

    Trong lúc đi qua một cái thông đạo rộng rãi an toàn, Phong Bất Giác lại phát hiện một cái thiết kế bề ngoài trông như trùng màu. Ở ngay tại dãy quảng cáo trên mặt tường trong thông đạo, có một bức quảng cáo trò chơi Thiên Đường Kinh Khủng hòa vào.

    Đi đến thông đạo quẹo phải, mọi người liền thấy được cửa ra nằm nghiêng phía trên. Một đoạn sườn dốc này có một thang cuốn lên tự động nhưng mà lại không chạy, hai bên còn có hai đường dành cho đi bộ bình thường.

    Bọn hắn từng người một đi lên trên mặt đất. Ánh trăng mờ ảo, ánh đèn thưa thớt, trên đường có rất nhiều xe, nhưng tất cả đều không chạy, tất cả đèn công trình, biển quảng cáo, nơi buôn bán và khu dân cư đều tắt, chỉ có đèn đường là hoạt động bình thường.

    Mặc dù không có xe chạy, nhưng không khí hít vào vẫn cảm thấy rất mù mịt. Trước mắt dường như có một tầng sương mù mờ mịt lượn lờ, cảnh vật phía xa khó có thể thấy rõ ràng.

    Thời điểm ở bên trong trạm xe lửa, trên đầu có trần, bốn phía có tường, hơn nữa là hoàn cảnh dưới mặt đất, mọi người thật ra cũng không cảm thấy gì. Nhưng sau khi đi lên trên mặt đất rộng rãi, bốn phía có một bầu không khí quỷ dị khó nói lên lời... Cái loại yên tĩnh dị thường này quả thực có thể khiến người ta hít thở không thông.

    Trong năm người, bốn người có Giá trị Kinh Hãi bắt đầu phập phồng, ổn định ở mức độ khác nhau, vào khoảng từ 5% đến 15%. Triệu chứng sợ hãi lúc đối mặt bài khảo nghiệm này cũng dần dần hiện ra trên người bọn họ.

    "Dọc theo con đường này mà đi, qua bốn đầu phố rồi quẹo trái, sau đó cứ đi thẳng là được." Ngược lại ngữ khí của Phong Bất Giác nghe rất là bình thường, mang dáng vẻ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhanh chóng xác nhận mấy cái tiêu chí bên trên mặt đường, nghĩ kỹ tuyến đường.

    Long Ngạo Mân cầm hắn tấm chắn, gật gật đầu, tiếp tục dẫn đường phía trước, bốn người còn lại đi ở phía sau. Tất cả mọi người không nói lời nào, phòng bị, nghe ngóng, cố gắng đi trên vỉa hè sát đèn đường.

    Trong bóng tối sẽ thỉnh thoảng truyền đến tiếng dã thú tiếng hít thở hư hư thật thật, những tiếng xột xoạt như âm thanh thì thầm, những tiếng cười như có như không. Dù là loại nào cũng đều có thể nghe được, nhưng lại không nghe rõ.

    Long Ngạo Mân cứ cách mỗi 10m sẽ quay đầu lại, hắn càng nhìn càng cảm thấy không đúng,

    "Ta nói Phong huynh... công việc của ngươi trong hiện thực hẳn là tương đối nguy hiểm a?" Long Ngạo Mân hỏi. Hắn một đường luyện đến cấp mười chưa từng thấy người chơi nào giống như Phong Bất Giác. Rất khó để che dấu nỗi sợ đấy, nhưng từ trong ánh mắt của Phong Bất Giác cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi. Có thể thấy hắn không phải giả bộ gan lớn mà là thật sự không sợ... Kết hợp với suy luận sắc bén vừa rồi, Long Ngạo Mân thậm chí có một phần hoài nghi Phong Bất Giác trong hiện thực là là đặc công gì đó.

    "Nghệ thuật gia." Phong Bất Giác không nóng không lạnh mà trả lời, phảng phất như lời hắn nói là sự thực.

    Vương Thán Chi chẳng muốn xen vào. Theo hắn biết khi bị hỏi, bình thường Phong Bất Giác giới thiệu nghề nghiệp sẽ là một trong hai loại: nghệ thuật gia và đại văn hào. Vô luận dùng bất cứ cái nào đến đối chiếu với hành vi của hắn thì cái nào cũng rất đáng đánh...

    Long Ngạo Mân hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận câu trả lời như vậy, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào, tiểu ca Cô Đơn ở phía sau lại lên tiếng: "Làm gì có ai 'tự xưng' là nghệ thuật gia a?"

    "Ta có thể đổi sang một cái thuyết pháp khác." Phong Bất Giác nói tiếp: "Ta là một gã có năng lực thẩm mỹ tương đối cao, thành thạo kỹ xảo sáng tác và cũng là người làm sáng tác nghệ thuật và có thành tựu nghệ thuật nhất định."

    "Cái này không phải là đem ba chữ kia giải thích một lần ư!"

    "So với nói thẳng ra ba cái chữ kia thì có vẻ khiêm tốn hơn một chút, không phải sao?"

    "Chứ không phải là càng khoa trương hơn sao!"

    Tịch Mịch ở một bên nở một nụ cười, Cô Đơn bĩu môi, nói với nàng: "Nếu hắn không giả ngu thì ta đâu có thất thố đâu?"

    Lúc này, Phong Bất Giác đột nhiên dừng bước, cũng rất nhanh từ bên trong bọc hành lý lấy ra [Cờ-lê Mario], "Ân. . . vừa mới hòa hoãn được một chút không khí thì thứ phiền toái đã đến."

    Long Ngạo Mân gần như cùng lúc với Phong Bất Giác thấy được trong bóng tối có hai bóng dáng chợt xẹt qua, nhưng hắn chỉ nhìn được hình dạng đại khái, cũng không biết được những thứ kia là cái quái gì, dù sao tám phần cũng là con quái vật nào đó.

    "Từ hình thể trông như hài nhi biến dạng, hai tay cầm liêm đao cỡ nhỏ, tốc độ rất nhanh, còn số lượng... dường như không chỉ có một." Phong Bất Giác bình tĩnh tự thuật, hơn nữa cầm cờ-lê trong tay tiến về phía bóng tối. Hắn giờ phút này còn không biết, nói xong mấy câu nói đó thì sở trường điều tra của bản thân đã được mở ra.

    *Binet: bài kiểm tra trí thông minh (IQ), trung bình là từ 90-109, trên 140 là thiên tài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 14:56.

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,cuong12399,
  9. #20
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 19: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (3)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    "Một, hai, ba... Ân... Vừa y năm con." Phong Bất Giác vừa đếm vừa đi tới giữa con đường, ra khỏi khu vực có nhiều ánh sáng.

    Hắn trực tiếp đứng lên nóc một chiếc xe hơi, nắm chặt cây cờ-lê, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Hắn dùng thân mình đứng ở chỗ cao ít ánh sáng để dụ những quái anh (Edt: quỷ trẻ sơ sinh) kia mắc câu.

    Vương Thán Chi lấy [Dao gọt trái cây] ra, đeo món đồ phòng ngự lấy được trong hình thức sinh tồn một người lên trên đầu: một cái mũ sắt màu đen, nhìn vẻ ngoài có chút chẳng ra gì. Hắn và Long Ngạo Mân đứng lưng tựa lưng, không rời đèn đường quá xa, riêng phần mình đề phòng một hướng.

    Mà phản ứng của Cô Đơn và Tịch Mịch thì không khác mấy trong phim kịnh dị: cô gái ôm cánh tay chàng trai, cậu con trai nghiêng người chắn trước người cô gái, cứ thế mà đứng tư thế tự sát.

    Bóng quái anh ở trên đường lướt qua những góc tối, trốn dưới bóng các tòa nhà và ô tô. Tốc độ những quái vật này thực rất nhanh, thời gian xuất hiện nơi có ánh sáng có thể thấy được tối đa là một giây, vừa hiện ra lập tức biến mất.

    Nơi Phong Bất Giác đứng cách đèn đường khá xa, chung quanh có rất nhiều chỗ tối. Không ngoài dự đoán, hắn chính là người thứ nhất bị tấn công. Một con quái anh đánh tới, nhảy lên hơn hai mét, từ phía sau Phong Bất Giác tấn công.

    Hắn đã sớm có chuẩn bị, quay người đón tiếp liền thấy con quái anh kia nhảy tới trước mắt. Da toàn thân quái vật này đều là màu xanh đồng, thân mình như trẻ mới sinh, khuôn mặt xấu xí, răng vàng lởm chởm mọc cả bên trong lẫn bên ngoài miệng, chỗ cẳng tay là thanh tiểu liêm đao, phía dưới thì là chân động vật.

    Phong Bất Giác chọn đứng ở trên mui xe vì hắn đã tính tới việc lợi dụng độ cao chưa tới một mét của những quái vật này, nếu chúng muốn công kích mục tiêu trên cao thì bắt buộc phải nhảy lên. Quả nhiên lúc này quái anh nhảy lên. Nhảy, tức là chân không chạm đất, sẽ có một khoảng thời gian ngắn không thể né đòn...

    Về mặt lực lượng, Phong Bất Giác hiển nhiên là chiếm thượng phong đấy, hơn nữa hắn đây có thể coi là dụ địch ra để trảm, chuẩn bị rất đầy đủ. Hắn nhắm ngay đầu quái anh từ trên cao đập xuống, tiếng va chạm vang lên. Một cái đập này, không cần nhắc đến độ buồn nôn...

    Chư vị (Edt: Mọi người) có thể tưởng tượng thử một cái, một cái dưa hấu bay tới trước mặt ngươi, ngươi lợi hại lại hung ác vung một gậy ngay giữa không trung đánh bể nó, thế nhưng trong quả dưa hấu lại tràn đầy chất lỏng hôi thối, nước mủ sền sệt, huyết tương... tất cả nổ tung, theo quán tính mà giội về phía ngươi...

    Tạo ngộ của Phong Bất Giác lúc này chính là loại tình huống này, những thứ "nước" giội lên trên người hắn đến cả mùi cũng rất chân thật. Nói văn vẻ một chút thì giờ phút này toàn thân trên dưới Phong Bất Giác tản mát ra một loại khí tức hắc ám mà lại thần bí; nếu nói dễ hiểu thì là... một thân thịt thối.

    Dù con quái anh này bị Phong Bất Giác một kích đánh chết nhưng vẫn còn bốn con. Số lượng của chúng có lẽ tạo ra dựa vào số người chơi, nhưng chúng cũng không được thiết lập mỗi con phải tấn công một người chơi khác nhau.

    Ngoại trừ Phong Bất Giác, những người khác đều đứng ở dưới ánh đèn đấy. Nếu đã từng xem phim kịnh dị thì ai cũng biết, quái vật chuyên đi tập kích mấy cái gia hỏa lạc đàn, cho nên bốn con khác không có để ý đến mấy người còn lại mà là toàn bộ hướng về phía Phong Bất Giác.

    Ở trong loại tình trạng này, Phong Bất Giác thật ra cũng có chút lo lắng, đáng tiếc hắn vẫn như trước không có cảm giác được "sợ hãi". Hắn vẫn có thể cố gắng giữ tỉnh táo để suy nghĩ, cho nên trực tiếp loại bỏ phương án chạy qua chỗ đèn đường trong đầu. Lúc này hắn đã có một cái khái niệm về tốc độ của đám quái anh này. Hắn biết, chỉ cần bản thân vừa bước xuống mui xe thì trong vòng năm giây, chỉ cần có hai con quái anh đồng thời chạy tới, chân của mình cũng sẽ bị một cái liêm đao nào đó chém đứt.

    Nếu cùng ở trên đất bằng thì loại quái vật vừa nhỏ vừa nhanh này tuyệt đối khó đối phó. Phong Bất Giác ước lượng, với thực lực của mình bây giờ, dưới mặt đất 1 vs 1 còn có thể chơi được, chứ 1 vs 2 chắc chắn sẽ bị thương.

    Hơn mười giây sau con quái anh thứ hai cũng nhào tới rồi. Phong Bất Giác cũng không biết ba con còn lại khi nào sẽ nhảy lên, nhưng mà trước mắt dù sao cũng phải xử lý con này trước. Hắn lặp lại chiêu cũ, vung cờ-lê đánh mạnh. Lần này không chuẩn bằng lần thứ nhất, nhưng cờ-lê vẫn đánh vào cạnh đầu quái anh, thuộc tính lửa kết hợp với đặc hiệu trọng kích cung cấp hiệu quả sát thương tương đối tốt, thuận lợi xử lý con quái anh thứ hai này.

    Mà đợt công kích thứ ba thì nhằm ngay lúc Phong Bất Giác chưa kịp rút tay lại liền khởi xướng, lúc này là hai con quái anh cùng đánh tới, từ hai bên trái phải đằng sau Phong Bất Giác đồng thời nhảy lên. Nếu như hắn quay người chặn lại, tối đa chỉ được một con, hơn nữa rất khó nói liệu có thể lại một kích tất sát hay không.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Xa xa ánh sáng kim loại vừa hiện ra, một thân ảnh khôi ngô trong nháy mắt liền tham gia cuộc chiến. Long Ngạo Mân lao đến như là dẫm trên ván trượt, hai chân của hắn hoàn toàn không nhấc lên, có vẻ như đã phát động kỹ năng nào đó.

    Không hổ là nhân vật cấp mười, chiến đấu cũng rất phong cách. Long Ngạo Mân che tấm chắn trước người, dựa vào cái kỹ năng này lập tức sáp lại gần một con quái anh, trực tiếp tông nó bay ra ngoài. Tiếp theo, hắn vung cánh tay lên, dựa vào lực tay mạnh mẽ dùng vành tấm chắn sượt qua thắt lưng một con quái anh khác, khiến cho nó trên không trung bị mất thăng bằng, hướng bay liền bị lệch.

    Phong Bất Giác sao có thể bỏ qua cơ hội này. Có hai giây đình trệ, hắn liền có đủ thời gian phản ứng, vung cờ-lê đánh quái anh bị thương phần eo, lập tức nước thối tương dịch lại văng khắp nơi.

    Long Ngạo Mân thấy hắn xử lý xong con quái anh này, liền chạy nhanh về phía quái anh mới bị đánh bay, lại gần, quỳ gối giơ lá chắn, đập xuống một cái.

    Quái anh bị đánh bay vừa mới rơi xuống đất, còn chưa kịp đặt chân liền thấy một tráng hán vọt tới, chỉ kịp đưa liêm đao trên tay lên đỡ đòn. Dù tạo một chút tia lửa trên mặt lá chắn, nhưng thân là một loại quái vật không chuyên về sức mạnh, việc cắt cái khối trang bị đa năng công thủ hoàn mỹ này tất nhiên là không thể.

    Long Ngạo Mân gầm to một tiếng, tấm chắn trong tay mãnh liệt nện mấy cái. Vài tiếng kêu kì quái qua đi, con quái anh này đã trở thành một đám thịt vụn, hiển nhiên là đã chết.

    "Con còn lại ở đâu? Chúng ta bắt nó lại rồi bổ đôi." Vương Thán Chi lúc này mới đúng lúc đến nơi. Kỳ thật hắn và Long Ngạo Mân cùng một lúc xông tới, nhưng người ta dùng kỹ năng để di chuyển, nửa giây đã đến, hắn thì phải chạy. Chỉ trong vài giây này, Long ca đã là hoàn thành giết một hỗ trợ một.

    "Đừng chủ quan, ta cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy..." Phong Bất Giác còn chưa nói hết, chung quanh đột nhiên tối sầm lại, tất cả nguồn sáng trong thành phố chớp mắt biến mất, kể cả bầu trời ánh trăng cũng không còn.

    Toàn bộ thế giới tựa như bị thứ gì đó một ngụm nuốt vào, lâm vào triệt để hắc ám. Những tiếng hít thở, tiếng nói thầm, tiếng cười... tại thời khắc này đều trở nên vô cùng rõ ràng, phảng phất giống như ở ngay sát mọi người, trong bóng tối có thể đưa tay là đụng nhưng lại không cách nào thấy rõ.

    Mấy giây sau, giống như nội dung cốt truyện CG lúc bắt đầu trò chơi, ánh trăng mông lung lần nữa xuất hiện, đèn đường cũng một lần nữa sáng lên, độ sáng khôi phục trạng thái lúc trước.

    Mà một con quái anh cuối cùng núp trong bóng đêm kia, trải qua tẩy lễ của một màn quỷ dị hắc ám vừa rồi, đã biến đổi nhanh chóng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,coldblooded,cuong12399,hoangdehg,
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 4 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 4 khách)

DMCA.com Protection Status