TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 17 của 17

Chủ đề: Sóng Gió Lĩnh Nam - Chương 17

  1. #16
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 16: Quỷ Vương


    Một luồng ánh sáng vàng le lói trong hang tối. Nhanh chân bước tới . Hắn thầm nghĩ đây chính vòng cấm chế thứ hai rồi. Trước mặt là một màn chắn màu vàng nhạt. Từng làn sóng nhỏ lăn tăn trên bức màn càng khiến cho nó thêm kỳ bí.

    Hít sâu, tiến vào. làn sóng màu vàng trong suốt chảy qua thân thể mãnh liệt làm hắn giật giật liên hồi. Mỗi vị trí trên cơ thể như bị hàng vạn mũi kim nhỏ đâm vào. Đau đớn đến tê dại nhưng điều làm khổ sở nhất chính là nó cứ từng đợt từng đợt rả rích.

    Cảm tưởng không còn trụ nổi thì trong người một luồng khí hồng từ tâm tỏa ra. Lát sau lại xuất hiện một làn khí trắng kỳ dị. Làn khí vàng như cảm nhận được kẻ lạ, cường độ và tần số mỗi lúc lại tăng lên. Hồng khí và bạch khí cũng không chịu kém cạnh phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất.Ba làn khí như những kẻ thù không đội trời chung. Gặp nhau xung đột mãnh liệt khiến người sống dở chết dở. Qua hồi lâu cảm giác được thân thể chứa đựng chúng sắp nổ tung và có lẽ cũng chán đấu đá. Chúng dần hòa hoãn ,từ từ từng chút một hòa hợp quyện vào nhau yên ổn chảy đều cơ thể. Thoát nạn, Tiểu Bình nằm bệt ra thở phì phò, lẩm bẩm cảm tạ trời phật giúp mình.

    Tiểu Bình thật sự không muốn đi tiếp nữa. Hắn muốn trở ra ngoài ngay lập tức. Đứng thẫn thờ thật lâu! Rồi không hiểu vì sao, bàn chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Vòng cấm chế thứ ba không như hắn nghĩ. Không đau đớn, ngược lại có cảm giác như trong mộng cảnh.

    Trên thảo nguyên xinh đẹp xa xa hai người trung niên phúc hậu một nam một nữ đang mỉm cười với hắn. Lại thêm một đứa bé mụ mẫm đang vẫy vẫy tay. Một cảm giác thân thuộc lắm dâng lên! Buồn thay, dù hắn có đi về phía họ nhanh thế nào đi nữa thì hai bên vẫn luôn duy trì khoảng cách ban đầu.

    Một cô gái lại xuất hiện. Áo lam phủ lấy thân hình tuyệt mỹ của cô nàng. Lộng lẫy nhưng lại tinh khiết đến mê ly. Mơ hồ khuôn mặt là Lam Tuyết Nga có điều cử chỉ lại có vẻ là của Thanh Nghi. Cô gái chạy lại nắm tay hắn, hai người âu iếm bên nhau như mãi không muốn chia lìa. Đang chìm đắm thì bỗng nhiên cô gái nọ biến thành Ngọc Hân dữ dằn. Chưa kịp hoàn hoàn hồn đã bị tát một cái thật mạnh. Hắn mấp máy môi nhưng Ngọc Hân đã vụt đi mất. Rượt theo bóng hình Ngọc Hân vừa rời khỏi. Nhưng lại như cũ dù đi mãi đi mãi cũng không thể nào tới gần nàng được. Bất lực hắn gục xuống.

    Cơn đói làm hắn choàng tỉnh lại. Tuy nhiên cảnh tượng bấy giờ làm hắn tự hỏi chuyện quái quỷ gi đang xảy ra thế này. Sư phụ, sư nương, huynh đệ, rồi những người thân quen. Còn cả Ngọc Hân, Tuyết Nga và Thanh nghi lúc này đều ở đây. Tất cả giờ này đều bị trói lại và bất tỉnh. Gần đó một biển lửa kinh hoàng đang nhanh chóng ập tới.

    Sát na biển lửa ập tới, hắn chỉ kịp chạy lại gần họ rống lên “không” một tiếng to dài tuyệt vọng. Không một chút đau đớn, cả người trở nên nhẹ bỗng. Khung cảnh xung quanh bao trùm bởi một màu đen huyền bí. Hắn như ngã vào một vực đen không đáy rơi chầm chậm xuống. Tri giác dần dần biến mất, mắt khẽ từ từ khép lại rồi nhắm hẳn. Cao cao một nữ nhân toàn thân sáng chói lung linh như một vị thần đột nhiên xuất hiện. Nàng vươn cánh tay túm lấy hắn kéo trở lại.


    Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, Tiểu Bình mới biết vừa rồi mình đang chìm trong mê cảnh. Một giọng nói trầm đục nhưng hiền hoà vang lên:

    “Chúc mừng ngươi đã tới được đây”

    Trước mặt hắn là một ông lão râu tóc đã bạc phơ tựa như tiên nhân nhưng hình dáng phiêu phiêu ẩn ẩn.

    “Người là ai”

    “Một mảng ký ức nhỏ của người tạo ra nơi này. Ta ở đây để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người đó”

    “Mảng ký ức?” Tiểu Bình tự nhủ lại chuyện gì nữa đây.

    Đang muốn hỏi là tâm nguyện gì thì đầu óc quay cuồng. Một loạt hàng chữ dài như dòng suối nhỏ chảy vào đầu hắn. Qua một hồi hiện lên một trang chữ lớn màu vàng. Đầu đề là bốn chữ lớn Trường Bộ Kinh Thiên .


    Lẩm nhẩm suy nghĩ về hình chữ trong đầu thì quang cảnh ban nãy cũng tan biến chỉ còn vọng lại âm thanh:

    “ Tâm pháp và bảo vật đã gặp người có duyên, có đức. Chúc ngươi may mắn”

    Một viên ngọc tỏa sáng như ánh nắng trong đêm xuất hiện. Thiên Nghịch dạ minh châu được người người ham muốn đang ở trước mặt hắn .Chậm chậm vươn tay cầm bảo châu, một làn khí truyền đến khiến cả người khoan khoái dễ chịu.

    Đang hưởng thụ thì những tiếng tý tách vang lên. Thanh âm lạ tai làm hắn ngẩng lên nhìn. Vách hang dần dần lộ ra những vết nứt, những hạt bụi nhỏ li ti cũng bắt đầu lấm tấm rơi. Phút chốc vết nứt lớn dần. Không hiểu là xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết phải rời ngay khỏi nơi này.Vắt chân lên cổ chạy thục mạng, đất đá ầm ầm rơi xuống đuổi kẻ chốn chạy.


    Đợi hồi lâu cũng chưa thấy tiểu Bình ra Thanh Nghi có chút lo lắng. Đang đứng ngồi không yên thì nghe những tiếng động lớn từ trong hang phát ra.

    “Nghĩa Bình mau lên”. Thanh Nghi mừng rỡ la lớn khi thấy tiểu Bình đang hớt hãi chạy ra ngoài.

    “May quá, suýt nữa là bị chôn sống rồi” Tiểu Bình gấp gáp thở cảm thán

    “Huynh có thấy Dạ Minh Châu không?”

    Tiểu Bình gật đầu rồi lấy ra viên ngọc ra. Đột nhiên một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn lấy hắn trước khi kịp đưa viên ngọc cho Thanh Nghi xem.

    Động tĩnh quá lớn từ hang động sập đã kéo đám người đang giao đấu trên đại điện kéo tới. Thanh phong đạo nhân và vị nữ đảo chủ đã trọng thương nhưng vẫn trong trạng thái đối địch.


    Cơn lốc quá bất ngờ làm tiểu Bình không kịp phản ứng. Viên ngọc trên tay đã bị lấy mất. Thân thể thì đang bị một người lạ khống chế trên không. Trên cổ bị một trảo tay sắc lạnh siết vào, lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn dễ như chơi . Bị uy hiếp nhưng Tiểu Bình lại cảm thấy có gì đó không đúng.

    “ Trấn… Nguyên đạo trưởng. Sao người?” Tiểu Bình sững sốt khi xác định rõ kẻ ám toán chính là vị đạo trưởng hôm trước đã cứu mình. Chỉ khác nét mặt đã không còn hiền hòa uy nghiêm như trước nữa.

    “Không thấy hay sao còn hỏi. Hôm nay ngươi đã giúp lão phụ một chuyện lớn đó.haha” .


    Những người dưới đất cũng hết sức bàng hoàng.

    “ Trấn Nguyên. Ngươi cũng là danh sĩ trên giang hồ. Sao gì lại đi làm chuyện ám muội như vậy”. Thanh Phong đạo nhân lớn giọng tức giận

    “lão phu xưa nay chưa từng làm chuyện ám muội”

    Trấn nguyên cười ha ha dùng tay cạy cạy, bóc ra một lớp mặt nạ trên mặt.Lộ ra hình ảnh một lão già mặt mũi nhăn nheo, không chút sức sống.

    “ Quỷ vương ?”.

    “Thế nào không ngờ hả,”

    Nheo mắt suy nghĩ một hồi Thanh Phong đạo nhân lúc này đã mang máng hiểu ra mọi chuyện:

    “ Uổng cho ta cả đời tung hoành hôm lại bị một Quỷ vương qua mặt dễ dàng như vậy. Là ngươi hạ độc thằng nhỏ, rồi gửi thư dụ ta tới để cản chân đảo chủ. Tất cả là để lấy Thiên Nghịch dạ minh châu ”

    “ Các hạ đề cao quỷ vương ta rồi. Lão phu không hạ độc thằng nhóc. Chỉ là ông trời đã mang đến tặng, ta cũng không thể phụ lòng được.”

    Dừng một chút suy nghĩ y quay lại nhìn Tiểu Bình:

    “ Nể mặt sư phụ ngươi. Quỷ Vương ta không làm khó ngươi lần này.” Nói rồi đẩy tiểu Bình về phía Thanh Phong đạo nhân và như một cơn gió rời đi


    Người của đảo Bồng Lai tức tốc đuổi theo Quỷ Vương. Thanh Phong đạo nhân cũng nhân cơ hội hỗn loạn đưa tiểu Bình rời đi.


    Lúc này đã rời khá xa Bồng Lai đảo. Tiểu Bình, Thanh Phong đạo nhân và Ngọc Hân đang ở trong một khách điếm nhỏ.

    “ Xin sư phụ trách phạt, đệ tử vô năng làm nhọc lòng tới người”.

    Thanh Phong đạo nhân chỉ lạnh nhạt đưa mắt hướng về cô gái cạnh hắn:

    “ Cô ta là ai?”

    “Dạ… thưa sư phụ cô ấy là..”

    Ngọc Hân thấy hắn ấp úng nhanh miệng: “ Ta thuận tiên đi chơi cùng thôi”

    Nói xong nhìn nhìn tiểu Bình rồi rời khỏi.


    Đợi cô gái khuất bóng Thanh Phong đạo nhân lên tiếng:

    “Chuyện này cũng không phải lỗi mình ngươi. Về nghĩ ngơi trước đi, sớm mai theo ta qua tây vực”

    Tiểu Bình không rõ qua tây vực làm gì nhưng cũng vâng dạ trở về. “Không biết sau khi mình rời khỏi Thanh Nghi sẽ xảy ra chuyện đây”. Vừa đi vừa tự trách chính mình.

    Đến phòng dừng lại giây lát rồi hắn chạy như bay ra ra cửa khách sạn. Đưa mắt về mọi phía tìm kiếm một thứ gì đó. Qua hồi lâu thì lắc đầu trở lại. Một thân ảnh cũng đang đứng nhìn hắn lưu luyến tại một góc khuất nhỏ thở dài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #17
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    chương 17: Khốn Long động


    Sáng sớm Nghĩa Bình đã theo sư phụ rời đi. Hôm qua Thanh Phong đạo nhân có kiểm tra kinh mạch của hắn tuy mạch vẫn còn bất ổn nhưng kỳ lạ là độc tính của Độc Xà Tử Vương lại không có. Làm ông kinh nghi hơn là trong người của Nghĩa Bình lại xuất hiện một luồng khí lạ hơn nữa nó lại ẩn chứa một lượng sức mạnh phi thường. Được Nghĩa Bình kể lại chuyện xảy ra trong động. Nhưng Thanh Phong đạo nhân cũng nhiều điều mơ hồ chưa hiểu.

    Đường sang tây vực quả thực vô cùng gian nan và hiểm trở.Khi phi hành chỉ thấy mây mù chướng khí còn khi đi bộ thì đường dốc quanh co. Không phải đồng không hưu quạnh thì cũng là rừng thiêng nước độc thật tạo cho người ta cái cảm giác vô cùng ghê rợn. Hôm nay đã là ngày thứ mười Nghĩa BÌnh theo sư phụ. Trên đường đi hắn cũng đã được mở mang tầm mắt rất nhiều. Những kỳ hoa dị thảo, yêu thú hung tợn đủ các dạng hình hài . Nếu không phải được sư phụ bảo vệ có lẽ hắn đã không còn toàn mạng.


    Cũng thấy hơi sốt ruột khi đi nhiều ngày mà chưa đến đích nhưng Nghĩa BÌnh cũng không hỏi. Hắn không phải là ngươi hay nói lại thêm vị Thanh Phong đạo nhân chỉ có vài câu huyền thoại là “ừm” với “à” nên cả đường đi số câu hai thầy trò nói với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

    Đến trưa ngày thứ một một thì cuối cùng Nghĩa BÌnh thấy sư phụ bắt đầu đi chậm lại. Phía xa xa một khu vực trống trải những có khá nhiều người tụ tập. Hắn đoán có lẽ cũng đã đến.Hai thầy trò vừa đáp xuống phía dưới ngay lập tức đã thấy một đám người của Hoàng Liên môn ra thi lễ. Trong đó có cả đại sư huynh của hắn cũng có mặt.


    "Tham kiến sư thúc". Người tiến lên thi lễ thanh Phong đạo nhân là Phương Thế Vinh. Quán quân đại hội anh tài tại Hồng Lĩnh vừa rồi.

    "Ừ. Thế Vinh các môn phái khác đã đến đông đủ chưa?"

    " Dạ bẩm sư thúc Trấn Quốc tự do đại sư Thích Quảng Hiếu dẫn đầu đã tới từ vài ngày trước. Người của Ngũ Chỉ Sơn và Huyền Chân phái cũng mới tới hôm qua. Ngoài ra còn có Lãng Tử Kiếm tiền bối cũng tới giúp đỡ thưa sư thúc"

    " ừ, ngươi phái người đi thăm dò động tĩnh ma giáo ta qua bàn bạc với các môn phái khác"


    Đợi sư phụ rời khỏi Tiểu Bình chạy lại ngay thăm hỏi đại sư huynh của mình. Trung Quân gặp vị tiểu sư đệ của mình cũng vô cùng ngạc nhiên, vui mừng. Sau phút ngập ngừng hai huynh đệ cũng ôm bã vai nhau thắm thiết.

    “NGũ đệ ngươi đi đâu mà giờ này mới xuất hiên. Làm bọn ta lo quá!”

    “hi. Đệ ham chơi quá. Đã để huynh và mọi người lo lắng rồi. Xin đại sư huynh lượng thứ”

    “biết là tốt rồi. Thôi vào tắm rửa nghĩ ngơi đi có gì nói sau”. Trung Quân hồ hởi dẫn vị tiểu đệ của mình vào trong lán.

    Sau khi dùng cơm Nghĩa Bình kể lại những chuyện đã qua làm đại sư huynh của hắn không khỏi ngoác mồm về những tạo ngộ của vị ngũ đệ mình. Y ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

    “ đệ không việc gì là tốt rồi. Sau này nhớ phải cẩn thận. Giang hồ rất hiểm ác”

    “Đệ biết rồi. À sư huynh đây là nơi nào vậy?”

    “Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết chỗ này gần Khốn long động. Hiện tại các đại môn đang tề tựu để ngăn cản ma giáo thực hiện âm mưu gì đó"

    “ à ra vậy” Nghĩa Bình gật gật đầu đáp.Hai huynh đệ hàn huyên một lúc rồi Trung Quân dẫn hắn tới chào hỏi một số đệ tử bản phái cùng đi lần này.


    Trời đã xế chiều. Đại sư huynh và sư phụ cũng đã đi đâu không rõ. Thấy buồn buồn Nghĩa Bình ra khỏi lán đi dạo. Từng làn gió mát lạnh thổi qua làm hắn thấy vô cùng khoan khoái. Đi được một quãng thì nghe tiếng nói chuyện rộn rã của nữ nhân. Đảo mắt một lượt chợt ánh mắt hắn dừng lại. Một cảm xúc khó tả dâng lên. Một thân ảnh vừa rất quen thuộc nhưng lại như rất xa lạ. Vẫn tà áo trắng thướt tha. Vẫn khuôn mặt diễm lệ với mái tóc dài óng mượt. Không phải Lam Tuyết Nga thì ai nữa đây. Hắn muốn chạy thật nhanh lại gần nàng. Ngắm nhìn nàng kỹ hơn, hỏi han nàng thật nhiều nhưng sao đôi bàn chân hắn cứ như tê dại tại một chỗ. Dường như cảm nhận được ánh mắt khác lạ cô gái cũng quay sang nhìn hắn. Chỉ hơi gật đầu và khẽ hé môi rồi nàng quay đi ngay. Để hắn đứng đó dõi theo với bao tương tư u sầu. Hắn thầm nghĩ phải chi ta và nàng thân thiết được như Ngọc Hân và Thanh Nghi thì tốt biết mấy.


    Vài ngày trôi qua nhưng không hề thấy động tĩnh lớn của ma giáo. Chỉ xuất vài nhóm nhỏ lẻ tẻ của hai bên đụng độ. Ở đây hắn cũng đã gặp lại người quen cũ là vị kiếm khách Lãng Tử Sầu và nhà sư trẻ Phổ quang. Đã bước sang ngày thứ ba kể từ khi Nghĩa bình đến đây. Lẽ ra theo như tin báo về thì Ma long phải xuất thế rồi mới phải. TRong khi người bên phe chính đẹo đang sốt ruột chờ đợi thì bỗng nhiên hướng đông nam vang lên một tiếng động rất lớn làm tất cả giật mình. Một tiếng hú dài long trời lở đất.

    Nơi phát ra tiếng nổ là một hang động rất lớn cũng khá gần nơi bản doanh bên chính đạo nhưng lại nằm lọt thỏm ở hai dãy núi. Nhìn từ trên xuống rất khó phát hiện. Xung quanh hang động đất đá rơi ầm ầm. Ngay lúc đó một thân ảnh vô cùng cao lớn từ trong hang bay vút ra. Trên không trung là một con vật kỳ lạ. Thân mình như con rắn được bao bọc bởi những lớp vảy cá. Phần đầu lại có sừng hươu và bờm sư tử. Những hình thù tạo cho con thú một vẻ đẹp rất cao quý. Tuy nhiên toàn thân nó lại là một màu đen rất yêu dị. Đây chính là thần thú Ma long trong truyền thuyết . Oán khí tích tụ đã lâu. Nó điên cuồng bay lượn trên không gào thét.

    NGờ đâu đúng lúc con ma long đang hung hãn thì bỗng nhiên bốn phía xuất hiện hơn bốn bóng đen. Một thanh niên mặc hắc bào khác cùng lúc đó xuất hiện phía trên con rồng. Từ tay hắn xuất hiện một bông sen nhỏ màu đen. Hắn nhanh chóng đưa tay bắt ấn và lẩm nhẩm những cổ ngữ lạ. Hắc liên xoay tròn rồi sau đó phình to chẳng mấy chốc lớn hơn cả con rồng nọ.

    Phát hiện ra nguy hiểm Ma long quẩy đuôi muốn bỏ chạy nhưng ngay lập tức bốn hắc nhân xung quanh thi truyển ra những luồng hắc khí . Như bốn sợi dây xích giữ chặt con rồng trong chốc lát. Từ quanh miệng hắc liên cũng chiếu xuống một làn khí tím như một chiếc lồng giam con ma long lại. Ma long vừa thoát khỏi sự kìm chế của những dây xích nọ thì lại đụng phải bức màn khí tím do hắc liên tạo ra. Nó điên cuồng gào thét đâm vào muốn thoát ra. Quả đúng như sách xưa đã chép Hắc Liên thực sự là thần vật để khắc chế con ma long. Dù nó có phát ra uy lực kinh thiên động đia thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi được sự vây hãm của bông sen đen kia.


    Lúc này đám người chính đạo cũng đã đến . Vừa chuẩn bị xông lên can thiệp hành động của đám người đang vây bắt Ma long thì xung quanh rất nhiều nhân thủ áo đen cũng xuất hiện. Trong đó một người mà Nghĩa Bình đã biết là Quỷ vương. Cạnh y là một là thanh niên có một con mèo nhỏ trên vai. Một nhân vật bí ẩn rất nổi tiếng gần đây cũng chính là đệ tử yêu quý của Quỷ Vương tên là Quỷ Kiên.

    Sự xuất hiện của Quỷ vương làm người bên chính đạo khá bất ngờ vì xưa nay quỷ môn luôn đứng ngoài cuộc chiến giữa chính ma hai phái. Thanh Phong đạo nhân là người đầu tiên lên tiếng:

    " Quỷ vương ngươi muốn giúp ma giáo đối đầu với chúng ta sao?"

    " Ha ha ha ha ha". Quỷ Vương chỉ cười ngạo ngễ đáp.

    " Nói nhiều với bọn tà đạo này làm gì. Mau ngăn cản bọn chúng". Băng diệt sư thái lên tiếng. Dứt lời vị chương môn của Huyền Chân môn rút kiếm tiến về đám người áo đen. Ngay lập tức hai bên xảy ra hỗn chiến.

    Nghĩa Bình lúc này chỉ ở phía ngoài quan sát cùng với đại sư huynh . Cảnh tượng giao chiến làm hắn rất hưng phấn cũng muốn lao vào trợ giúp phe mình. Xa xa sư phụ hắn đang đại chiến với Quỷ vương xem ra có vẻ cân sức cân tài. Một người nữa Nghĩa Bình cũng không ngừng theo dõi đó chính là Lam Tuyết Nga. Nàng đang cùng với một nhóm người vây công người thanh niên nọ đứng cạnh quỷ vương. Tuy vậy người thanh niên này không hề tỏ ra kém cạnh mà liên tục khiến cho đối phương rơi vào thế chống đỡ. Gần đó Băng Diệt sư thái đã đánh bại một cao thủ phe hắc đạo. Không ở lại ham chiến vị sư thái này lập tức hướng thẳng kiếm tấn công người thanh niên đang điểu khiển Hắc Liên. Bên ma giáo lúc này cũng đã không còn người ngăn cản. Vị thiếu chủ ma giáo trong lúc điều khiển Hắc Liên không thể phân tâm đành chỉ có thể nhìn thanh kiếm đâm thẳng về phía mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Cánh Chim Nhỏ, ngày 07-04-2015 lúc 22:07.

    ---QC---


Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status