Cốc Họa Nan Đồ
Tác giả: Vụ Xuân
Chương mười bốn: Tai chưa qua, ương lại tới
Thảo luận, góp ý cho mình
Đoạn Liên nhìn thấy người trong lòng của mình đã nhảy ra, lập tức không nghĩ ngợi gì cũng nhảy ra theo.
Xong bản thân còn chưa kịp hiểu trời cao đất dày là gì thì đã bị đánh từ sau lưng. Cú đánh này về phương vị và lực đạo đều vô cùng chính xác, huyệt Đại Truy bị trúng chưởng, mắt mũi Đoạn Liên lập tức tối sầm, ngã ra mặt đất.
Đỗ Hân đứng trước mặt Ngụy Tam Gia, lên tiếng:
- Thả mọi người ra, ngươi hôm đấy giết người của ngươi là ta, người ngươi hôm nay muốn tìm cũng là ta.
Ngụy Tam Gia mỉm cười:
- Ngươi lấy gì bắt ta thả người? Là ngươi võ nghệ siêu quần, một chống trăm người hay là chỉ tùy tiện nói xuông đấy?
Đỗ Hân rút trong người ra một con dao, đưa lên cổ nói:
- Võ công ta không cao, nhưng rốt cục vẫn là công chúa nước Yên, ta chết đi thì các người không có bằng chứng trong giao kèo với Hạo Châu, lần này coi như là đến vô ích.
Lão Trọng hét lớn:
- Hân nhi, đừng làm việc ngu ngốc.
Ngụy Tam Gia lắc đầu:
- Cho dù thế ta còn có biết bao nhiêu cô nương ở đây, bán rẻ mỗi người mười lạng, tính đi tính lại ta chỉ cũng lỗ có chút ít, chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa người của Hạo Châu không nói rõ là đòi xác hay đòi người, cô mà chết ta vẫn cứ đem xác cô đi được, chỉ là hơi hôi thối một chút thôi.
Đỗ Hân miết chặt con dao lên má, dao sắc còn da thịt nữ nhân mềm mại, lập tức có giọt máu đỏ chảy ra:
- Ta tự hủy nhan, đến lúc đó không ai nhận ra được, các ngươi lấy gì đảm bảo người Hạo Châu tin ta là Yên công chúa?
Lão Trọng thấy Đỗ Hân tự làm khổ mình, bản thân bất lực, khóe mắt ứa nước. Ngụy Tam Gia không ngờ Đỗ Hân nói một tiếng cứa là cứa luôn, vội xua tay:
- Ấy từ từ, phụ nữ có mỗi khuôn mặt, cô trém chằng trém chịt như thế làm sao ta nhẫn tâm. Thôi được rồi, có gì từ từ nói, cô bỏ dao xuống đã.
Đỗ Hân kiên quyết:
- Người của ngươi phải lập tức rời khỏi đây, đến lúc ta chắc làng không ai bị thương, ta sẽ tự nhiên đi theo ngươi.
Ngụy Tam Gia suy nghĩ một lát, gật đầu:
- Được! Xong trước hết ta phải kiểm chứng lời cô nói đã.
Ngụy Tam Gia lấy trong người ra một chiếc nhang nhỏ, lại kéo một nữ nhân ra giữa sân, đốt nhang dí vào mũi. Nữ nhân bị mùi nhang sộc lên, lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy trước mặt cảnh đầu rơi máu chảy, thất kinh la hét.
Ngụy Tam Gia bấu chặt tay vào đầu nữ nhân nọ, bắt nữ nhân quay mạnh sang phía Đỗ Hân, tiếp nói thầm vào tai thị:
- Người này tên gì?
Nữ nhân kia hoảng sợ, lắp bắp đáp:
- Đỗ... Đỗ... Hân...
Ngụy Tam Gia tươi cười:
- Cảm ơn!
Rồi thu liễm bóp mạnh vào đầu nữ nhân này, lập tức máu trào qua mấy lỗ ngón tay trên đỉnh đầu, khuôn mặt không còn thần, đã chết rồi.
Đỗ Hân hoảng sợ:
- Ngươi làm gì vậy?
Ngụy Tam Gia đáp:
- Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi, quả nhiên cô họ Đỗ.
Đỗ Hân hét lên:
- Hỏi rồi thì thôi, tại sao lại giết cô ta?
Ngụy Tam Gia khuôn mặt nửa mừng nửa buồn, xem ra giả vờ rất gượng gạo:
- Là do ta mừng quá, vận lực bóp nhầm. Chỉ tại cô ta cũng yếu đuối, xương sọ mềm như đất, không trách ta hoàn toàn được.
Đám người của Ngụy Tam Gia cười chế giễu, Ngụy Tam Gia không để ý đén Đỗ Hân, xong lại mon men tới tóm một nữ nhân khác, Đỗ Hân lấy con dao cứa lên má mình thành một chữ x với vết trước, nói:
- Ngươi còn giết thêm một người ta cứa thêm một nhát, thử xem ngươi giết mỏi tay trước hay ta mất máu mà chết trước.
Ngụy Tam Gia vỗ tay, đáp:
- Đúng là nữ nương hào kiệt. Được, ta làm theo ý cô nương, không giết người nữa, tự nhiên ta tin cô rồi, cũng chẳng cần kiểm tra làm gì.
Đỗ Hân nói:
- Ngươi đem cái nhang vừa nãy giải độc cho mọi người.
Ngụy Tam Gia từ chối:
- Ở đây nhiều người như vậy, ta giải độc cho họ hết rồi thì lấy ai đánh lại họ được? Thế này vậy, ta để que nhang ở đây, nếu có người tỉnh dậy tinh ý sẽ tự biết mà dùng, giải độc cho mọi người còn lại, thế nào?
Đỗ Hân nhìn mọi người xung quanh, gật đầu:
- Được! Ngươi phải hứa sau khi chúng ta đi rồi không được tùy ý làm hại người của làng nữa.
Ngụy Tam Gia giơ tay lập thệ:
- Ta hứa chỉ cần cô không bỏ trốn, sẽ không đụng đến người trong làng dù chỉ là một sợi tóc.
Lão Trọng gắng gượng từ nãy, đến lúc này do tức giận không làm chủ được nội công trong người, toàn thân ứ khí, chất kịch độc xung lên, thần trí dần mơ hồ, mắt nhìn không rõ nữa.
Đỗ Hân quay lại nhìn gia gia lần cuối, nước mắt lưng tròng, xong ý nàng đã quyết, lần này lấy mạng một Đỗ Hân bé nhỏ cứu sống cả làng, lại có thể coi là trả ân trả nghĩa cho gia gia bấy lâu cưu mang mình, không có gì hối hận.
Đỗ Hân cùng đám Ngụy Tam Gia rời đi, trong tay Đỗ Hân vẫn cầm chắc con dao, không để đám người của họ Ngụy lại gần. Vừa rời khỏi cốc thì Ngụy Tam Gia dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có một nhóm tách khỏi đoàn người, tay lăm lăm vũ khí, quay lại làng Đại Thục.
Sau khi bọn người của Ngụy Tam Gia bỏ đi thì từ trong rừng cây xuất hiện bốn bóng người đi ra, ba nam một nữ.
Đó là Viên Hổ, hòa thượng, Đoạn Liên cùng cô gái tóc ngắn.
Trong đó hòa thượng đỡ Viên Hổ, cô gái tóc ngắn cũng dìu Đoạn Liên bước đi.
Đến giữa làng, hòa thượng đặt Viên Hổ ngồi xuống, lấy ngón cái ấn mạnh vào Ấn Đường của Đoạn Liên, khiến y giật mình tỉnh dậy.
Đoạn Liên vừa lấy lại thần trí thì lập tức nhìn hết bốn phương tám hướng xung quanh, đã không còn thấy người của Ngụy Gia cùng Đỗ Hân đâu, thảng thốt:
- Người đâu rồi?
Viên Hổ nhìn Đoạn Liên, thở dài:
- Huynh đệ, ban nãy ta thấy người thần trí hồ đồ, tay không lại định ra cản người của họ Ngụy nên lệnh cho đại sư đánh ngươi ngất xỉu. Hiện tại người của Ngụy Tam Gia đã bắt Đỗ Hân rời khỏi làng, đi được một lúc rồi. Nếu ngươi trách thì cứ trách ta.
Đại sư tiếp tục đi nhặt que nhang, giải khai độc dược cho mọi người, xong lúc nãy là Ngụy Tam Gia để hương lại xong vẫn không tắt, hiện tại nhang đã cháy gần hết, mùi hương phai nhạt, đám người làng được ngửi hương chỉ có thể mở mắt, lắc đầu nhấc tay, vẫn chưa thể đứng dậy hoàn toàn.
Đoạn Liên trong lòng đau đớn, trái tim thắt lại, nghĩ đến Đỗ Hân vừa gặp lại đã phải rời xa, tưởng chừng không còn gì đau đớn hơn nữa. Loạng choạng đứng dậy, Đoạn Liên đi thất thểu ra khỏi làng.
Viên Hổ hét lớn:
- Đứng lại!
Đoạn Liên quay lại nhìn Viên Hổ, ánh mắt vô hồn. Viên Hổ nổi tiếng uy mãnh, lời nói có sức nặng ngàn cân, một tiếng hét này khiến cô nương tóc ngắn đứng gần hai chân mềm nhũn, hai tai đỏ lựng, xong với Đoạn Liên tưởng chừng chẳng để vào đâu:
- Sao? Bây giờ ta muốn đi tìm Đỗ Hân, ngươi cũng cản ta sao? Giỏi lắm, đến đi!
Viên Hổ run run chống tay đứng dậy, đáp:
- Ngươi muốn đi, đã biết đi đâu chưa? Thiên hạ rộng lớn, đừng nói đi tìm Đỗ cô nương, cho dù tìm được rồi thì sao? Bằng vào đâu ngươi dám đánh chắc cứu được Đỗ cô nương khỏi tay đám người đó? Viên Hổ ta tự phụ một thân võ công, thêm vào đại sư mệnh danh thần võ, cũng không dám tự tin địch lại từng đấy hảo thủ dưới tay Ngụy Tam Gia. Ngươi nghe ta, đợi thêm một lúc, ta vận công trị thương xong xuôi, sẽ nhất định đi cùng ngươi. Thiết nghĩ Ngụy Tam Gia người đông như vậy, cũng chưa thể đi xa được.
Đoạn Liên mặc dù trong thâm tâm đau xót cực độ, nghe mấy lời này của Viên Hổ cũng không phải không có lý, chân đã dừng lại, hai tay nắm chặt đến độ muốn bật máu.
Viên Hổ thấy y đã tỉnh ra, nói tiếp:
- Đỗ Hân cô nương lần này vì muốn cứu cả làng, một mình đứng ra chịu trận, phải nói rằng vô cùng dũng cảm. Lúc đó chúng ta bốn người từ sau nhà lớn trốn lên rừng, Đỗ cô nương đã biết thế nào ngươi cũng quay lại, bảo chúng ta đi tìm ngươi. Khi thấy ngươi trốn ở sau một lùm cây nghe lén, Đỗ Hân cô nương dặn bọn ta không được để ngươi xông ra, chính lúc đó cô nương mới dám bỏ đi. Ngươi xem, Đỗ cô nương hao tâm tổn sức lo lắng cho ngươi như vậy, lần này nếu ngươi cứ thế đi tìm Ngụy Tam Gia, là đang không nạp mạng cho bọn chúng, thử hỏi công sức của Đỗ cô nương có phải là hoàn toàn bị bỏ phí không?
Đoạn Liên khuỵu xuống, quỳ gục trên mặt đất, tự trách bản thân vô dụng, ham sống sợ chết, giá như lúc trước y cầm chân đám Ngụy Tam Gia lâu thêm chút nữa, hay thậm chí nhảy ra tự nộp mình thì biết đâu Đỗ Hân đã không phải làm như thế.
Viên Hổ thấy Đoạn Liên ngã gục, khóc lóc nức nở, thì biết Đoạn Liên lần này sẽ không đi đâu nữa, thở dài một cái rồi hai mắt nhắm lại, từ từ vận công trị thương.
Đại sư đốt nhang không thấy có khói tỏa ra, công hiệu cũng biến mất thì cô nương tóc ngắn lên tiếng:
- Trong nhà chúng ta còn rất nhiều hương nhang chống muỗi, người đợi ta chút, ta sẽ mang ra.
Cô nương tóc ngắn chạy đi chạy lại, quả nhiên trong tay xách được một chiếc làn đựng đầy nhang. Đại sư dùng que nhang cháy dở trên tay làm mồi, châm một lượt gần hết bó, để mọi người trong làng hít vào. Lần này mọi người vừa ngửi thấy đã lập tức thoát khỏi hôn mê, người khỏe mạnh hơn thì tỉnh trước, lão Trọng cũng ngồi dậy, xong ban nãy hao tâm tổn sức duy trì minh mẫn nói chuyện với Ngụy Tam Gia, thành ra đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy.
Đám người làng nhìn nhau, ai nấy mặt mày đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, trên mặt đất là xác của hơn chục thanh niên, người nào cũng toác ngực nứt đầu, cảnh tượng man rợ không tả xiết.
Lão Trọng nhìn toàn thể mọi người một lượt, nói:
- Mọi người lần này được giải độc là do hít nhang của làng, không phải là nhang giải thật, cứ ngồi im nghỉ ngơi điều tức, đừng cử động mạnh, đến khi nào trong lòng hết cảm giác nôn nao thì lúc đó mới là chất độc hoàn toàn được giải trừ.
Đại sư lúc này đến bên xác mấy thanh niên, miệng cầu kinh siêu độ cho mấy người, mọi người thấy một lúc trong làng chết mất bao nhiêu mạng như vậy, nước mắt chảy dài, cho dù là kẻ không chung huyết thống, nghĩ lại ở trong làng bao lâu nay nương tựa lẫn nhau, cũng chẳng cầm được nước mắt.
Khung cảnh ngôi làng gần sáng, hương khói mịt mờ, xen lẫn tiếng lẩm bẩm gõ mõ tụng kinh khóc lóc thi thoảng sụt sùi, thê lương ai oán.
Từ xa bỗng có tiếng người cùng vũ khí va chạm, chính là đám Ngụy Tam Gia được cử quay lại giết người diệt khẩu.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile