TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 30

Chủ đề: Cốc Họa Nan Đồ - Tác giả Vụ Xuân - Truyện Việt Hoàn Thành

  1. #16
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười bốn: Tai chưa qua, ương lại tới

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đoạn Liên nhìn thấy người trong lòng của mình đã nhảy ra, lập tức không nghĩ ngợi gì cũng nhảy ra theo.

    Xong bản thân còn chưa kịp hiểu trời cao đất dày là gì thì đã bị đánh từ sau lưng. Cú đánh này về phương vị và lực đạo đều vô cùng chính xác, huyệt Đại Truy bị trúng chưởng, mắt mũi Đoạn Liên lập tức tối sầm, ngã ra mặt đất.

    Đỗ Hân đứng trước mặt Ngụy Tam Gia, lên tiếng:

    - Thả mọi người ra, ngươi hôm đấy giết người của ngươi là ta, người ngươi hôm nay muốn tìm cũng là ta.

    Ngụy Tam Gia mỉm cười:

    - Ngươi lấy gì bắt ta thả người? Là ngươi võ nghệ siêu quần, một chống trăm người hay là chỉ tùy tiện nói xuông đấy?

    Đỗ Hân rút trong người ra một con dao, đưa lên cổ nói:

    - Võ công ta không cao, nhưng rốt cục vẫn là công chúa nước Yên, ta chết đi thì các người không có bằng chứng trong giao kèo với Hạo Châu, lần này coi như là đến vô ích.

    Lão Trọng hét lớn:

    - Hân nhi, đừng làm việc ngu ngốc.

    Ngụy Tam Gia lắc đầu:

    - Cho dù thế ta còn có biết bao nhiêu cô nương ở đây, bán rẻ mỗi người mười lạng, tính đi tính lại ta chỉ cũng lỗ có chút ít, chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa người của Hạo Châu không nói rõ là đòi xác hay đòi người, cô mà chết ta vẫn cứ đem xác cô đi được, chỉ là hơi hôi thối một chút thôi.

    Đỗ Hân miết chặt con dao lên má, dao sắc còn da thịt nữ nhân mềm mại, lập tức có giọt máu đỏ chảy ra:

    - Ta tự hủy nhan, đến lúc đó không ai nhận ra được, các ngươi lấy gì đảm bảo người Hạo Châu tin ta là Yên công chúa?

    Lão Trọng thấy Đỗ Hân tự làm khổ mình, bản thân bất lực, khóe mắt ứa nước. Ngụy Tam Gia không ngờ Đỗ Hân nói một tiếng cứa là cứa luôn, vội xua tay:

    - Ấy từ từ, phụ nữ có mỗi khuôn mặt, cô trém chằng trém chịt như thế làm sao ta nhẫn tâm. Thôi được rồi, có gì từ từ nói, cô bỏ dao xuống đã.

    Đỗ Hân kiên quyết:

    - Người của ngươi phải lập tức rời khỏi đây, đến lúc ta chắc làng không ai bị thương, ta sẽ tự nhiên đi theo ngươi.

    Ngụy Tam Gia suy nghĩ một lát, gật đầu:

    - Được! Xong trước hết ta phải kiểm chứng lời cô nói đã.

    Ngụy Tam Gia lấy trong người ra một chiếc nhang nhỏ, lại kéo một nữ nhân ra giữa sân, đốt nhang dí vào mũi. Nữ nhân bị mùi nhang sộc lên, lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy trước mặt cảnh đầu rơi máu chảy, thất kinh la hét.

    Ngụy Tam Gia bấu chặt tay vào đầu nữ nhân nọ, bắt nữ nhân quay mạnh sang phía Đỗ Hân, tiếp nói thầm vào tai thị:

    - Người này tên gì?

    Nữ nhân kia hoảng sợ, lắp bắp đáp:

    - Đỗ... Đỗ... Hân...

    Ngụy Tam Gia tươi cười:

    - Cảm ơn!

    Rồi thu liễm bóp mạnh vào đầu nữ nhân này, lập tức máu trào qua mấy lỗ ngón tay trên đỉnh đầu, khuôn mặt không còn thần, đã chết rồi.

    Đỗ Hân hoảng sợ:

    - Ngươi làm gì vậy?

    Ngụy Tam Gia đáp:

    - Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi, quả nhiên cô họ Đỗ.

    Đỗ Hân hét lên:

    - Hỏi rồi thì thôi, tại sao lại giết cô ta?

    Ngụy Tam Gia khuôn mặt nửa mừng nửa buồn, xem ra giả vờ rất gượng gạo:

    - Là do ta mừng quá, vận lực bóp nhầm. Chỉ tại cô ta cũng yếu đuối, xương sọ mềm như đất, không trách ta hoàn toàn được.

    Đám người của Ngụy Tam Gia cười chế giễu, Ngụy Tam Gia không để ý đén Đỗ Hân, xong lại mon men tới tóm một nữ nhân khác, Đỗ Hân lấy con dao cứa lên má mình thành một chữ x với vết trước, nói:

    - Ngươi còn giết thêm một người ta cứa thêm một nhát, thử xem ngươi giết mỏi tay trước hay ta mất máu mà chết trước.

    Ngụy Tam Gia vỗ tay, đáp:

    - Đúng là nữ nương hào kiệt. Được, ta làm theo ý cô nương, không giết người nữa, tự nhiên ta tin cô rồi, cũng chẳng cần kiểm tra làm gì.

    Đỗ Hân nói:

    - Ngươi đem cái nhang vừa nãy giải độc cho mọi người.

    Ngụy Tam Gia từ chối:

    - Ở đây nhiều người như vậy, ta giải độc cho họ hết rồi thì lấy ai đánh lại họ được? Thế này vậy, ta để que nhang ở đây, nếu có người tỉnh dậy tinh ý sẽ tự biết mà dùng, giải độc cho mọi người còn lại, thế nào?

    Đỗ Hân nhìn mọi người xung quanh, gật đầu:

    - Được! Ngươi phải hứa sau khi chúng ta đi rồi không được tùy ý làm hại người của làng nữa.

    Ngụy Tam Gia giơ tay lập thệ:

    - Ta hứa chỉ cần cô không bỏ trốn, sẽ không đụng đến người trong làng dù chỉ là một sợi tóc.

    Lão Trọng gắng gượng từ nãy, đến lúc này do tức giận không làm chủ được nội công trong người, toàn thân ứ khí, chất kịch độc xung lên, thần trí dần mơ hồ, mắt nhìn không rõ nữa.

    Đỗ Hân quay lại nhìn gia gia lần cuối, nước mắt lưng tròng, xong ý nàng đã quyết, lần này lấy mạng một Đỗ Hân bé nhỏ cứu sống cả làng, lại có thể coi là trả ân trả nghĩa cho gia gia bấy lâu cưu mang mình, không có gì hối hận.

    Đỗ Hân cùng đám Ngụy Tam Gia rời đi, trong tay Đỗ Hân vẫn cầm chắc con dao, không để đám người của họ Ngụy lại gần. Vừa rời khỏi cốc thì Ngụy Tam Gia dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có một nhóm tách khỏi đoàn người, tay lăm lăm vũ khí, quay lại làng Đại Thục.

    Sau khi bọn người của Ngụy Tam Gia bỏ đi thì từ trong rừng cây xuất hiện bốn bóng người đi ra, ba nam một nữ.

    Đó là Viên Hổ, hòa thượng, Đoạn Liên cùng cô gái tóc ngắn.

    Trong đó hòa thượng đỡ Viên Hổ, cô gái tóc ngắn cũng dìu Đoạn Liên bước đi.

    Đến giữa làng, hòa thượng đặt Viên Hổ ngồi xuống, lấy ngón cái ấn mạnh vào Ấn Đường của Đoạn Liên, khiến y giật mình tỉnh dậy.

    Đoạn Liên vừa lấy lại thần trí thì lập tức nhìn hết bốn phương tám hướng xung quanh, đã không còn thấy người của Ngụy Gia cùng Đỗ Hân đâu, thảng thốt:

    - Người đâu rồi?

    Viên Hổ nhìn Đoạn Liên, thở dài:

    - Huynh đệ, ban nãy ta thấy người thần trí hồ đồ, tay không lại định ra cản người của họ Ngụy nên lệnh cho đại sư đánh ngươi ngất xỉu. Hiện tại người của Ngụy Tam Gia đã bắt Đỗ Hân rời khỏi làng, đi được một lúc rồi. Nếu ngươi trách thì cứ trách ta.

    Đại sư tiếp tục đi nhặt que nhang, giải khai độc dược cho mọi người, xong lúc nãy là Ngụy Tam Gia để hương lại xong vẫn không tắt, hiện tại nhang đã cháy gần hết, mùi hương phai nhạt, đám người làng được ngửi hương chỉ có thể mở mắt, lắc đầu nhấc tay, vẫn chưa thể đứng dậy hoàn toàn.

    Đoạn Liên trong lòng đau đớn, trái tim thắt lại, nghĩ đến Đỗ Hân vừa gặp lại đã phải rời xa, tưởng chừng không còn gì đau đớn hơn nữa. Loạng choạng đứng dậy, Đoạn Liên đi thất thểu ra khỏi làng.

    Viên Hổ hét lớn:

    - Đứng lại!

    Đoạn Liên quay lại nhìn Viên Hổ, ánh mắt vô hồn. Viên Hổ nổi tiếng uy mãnh, lời nói có sức nặng ngàn cân, một tiếng hét này khiến cô nương tóc ngắn đứng gần hai chân mềm nhũn, hai tai đỏ lựng, xong với Đoạn Liên tưởng chừng chẳng để vào đâu:

    - Sao? Bây giờ ta muốn đi tìm Đỗ Hân, ngươi cũng cản ta sao? Giỏi lắm, đến đi!

    Viên Hổ run run chống tay đứng dậy, đáp:

    - Ngươi muốn đi, đã biết đi đâu chưa? Thiên hạ rộng lớn, đừng nói đi tìm Đỗ cô nương, cho dù tìm được rồi thì sao? Bằng vào đâu ngươi dám đánh chắc cứu được Đỗ cô nương khỏi tay đám người đó? Viên Hổ ta tự phụ một thân võ công, thêm vào đại sư mệnh danh thần võ, cũng không dám tự tin địch lại từng đấy hảo thủ dưới tay Ngụy Tam Gia. Ngươi nghe ta, đợi thêm một lúc, ta vận công trị thương xong xuôi, sẽ nhất định đi cùng ngươi. Thiết nghĩ Ngụy Tam Gia người đông như vậy, cũng chưa thể đi xa được.

    Đoạn Liên mặc dù trong thâm tâm đau xót cực độ, nghe mấy lời này của Viên Hổ cũng không phải không có lý, chân đã dừng lại, hai tay nắm chặt đến độ muốn bật máu.

    Viên Hổ thấy y đã tỉnh ra, nói tiếp:

    - Đỗ Hân cô nương lần này vì muốn cứu cả làng, một mình đứng ra chịu trận, phải nói rằng vô cùng dũng cảm. Lúc đó chúng ta bốn người từ sau nhà lớn trốn lên rừng, Đỗ cô nương đã biết thế nào ngươi cũng quay lại, bảo chúng ta đi tìm ngươi. Khi thấy ngươi trốn ở sau một lùm cây nghe lén, Đỗ Hân cô nương dặn bọn ta không được để ngươi xông ra, chính lúc đó cô nương mới dám bỏ đi. Ngươi xem, Đỗ cô nương hao tâm tổn sức lo lắng cho ngươi như vậy, lần này nếu ngươi cứ thế đi tìm Ngụy Tam Gia, là đang không nạp mạng cho bọn chúng, thử hỏi công sức của Đỗ cô nương có phải là hoàn toàn bị bỏ phí không?

    Đoạn Liên khuỵu xuống, quỳ gục trên mặt đất, tự trách bản thân vô dụng, ham sống sợ chết, giá như lúc trước y cầm chân đám Ngụy Tam Gia lâu thêm chút nữa, hay thậm chí nhảy ra tự nộp mình thì biết đâu Đỗ Hân đã không phải làm như thế.

    Viên Hổ thấy Đoạn Liên ngã gục, khóc lóc nức nở, thì biết Đoạn Liên lần này sẽ không đi đâu nữa, thở dài một cái rồi hai mắt nhắm lại, từ từ vận công trị thương.

    Đại sư đốt nhang không thấy có khói tỏa ra, công hiệu cũng biến mất thì cô nương tóc ngắn lên tiếng:

    - Trong nhà chúng ta còn rất nhiều hương nhang chống muỗi, người đợi ta chút, ta sẽ mang ra.

    Cô nương tóc ngắn chạy đi chạy lại, quả nhiên trong tay xách được một chiếc làn đựng đầy nhang. Đại sư dùng que nhang cháy dở trên tay làm mồi, châm một lượt gần hết bó, để mọi người trong làng hít vào. Lần này mọi người vừa ngửi thấy đã lập tức thoát khỏi hôn mê, người khỏe mạnh hơn thì tỉnh trước, lão Trọng cũng ngồi dậy, xong ban nãy hao tâm tổn sức duy trì minh mẫn nói chuyện với Ngụy Tam Gia, thành ra đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy.

    Đám người làng nhìn nhau, ai nấy mặt mày đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, trên mặt đất là xác của hơn chục thanh niên, người nào cũng toác ngực nứt đầu, cảnh tượng man rợ không tả xiết.

    Lão Trọng nhìn toàn thể mọi người một lượt, nói:

    - Mọi người lần này được giải độc là do hít nhang của làng, không phải là nhang giải thật, cứ ngồi im nghỉ ngơi điều tức, đừng cử động mạnh, đến khi nào trong lòng hết cảm giác nôn nao thì lúc đó mới là chất độc hoàn toàn được giải trừ.

    Đại sư lúc này đến bên xác mấy thanh niên, miệng cầu kinh siêu độ cho mấy người, mọi người thấy một lúc trong làng chết mất bao nhiêu mạng như vậy, nước mắt chảy dài, cho dù là kẻ không chung huyết thống, nghĩ lại ở trong làng bao lâu nay nương tựa lẫn nhau, cũng chẳng cầm được nước mắt.

    Khung cảnh ngôi làng gần sáng, hương khói mịt mờ, xen lẫn tiếng lẩm bẩm gõ mõ tụng kinh khóc lóc thi thoảng sụt sùi, thê lương ai oán.

    Từ xa bỗng có tiếng người cùng vũ khí va chạm, chính là đám Ngụy Tam Gia được cử quay lại giết người diệt khẩu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:40.
    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười năm: Đại hòa thượng

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đoạn Liên ở ngoài, vừa nhìn thấy võ phục của đám người này là nhận ra, lửa giận sôi sùng sục, hai tay vung lên, hét lớn lao vào đám người.

    Viên Hổ nghe tiếng hét của Đoạn Liên, kinh ngạc mở mắt nhìn, thấy trước mặt là một đám hơn hai chục sát thủ, khẽ than không hay, xong đang lúc đả tọa quan trọng, đứng lên không phải là thượng sách, ánh mắt nhìn đại sư.

    Đại sư không cần đợi Viên Hổ phải để ý đến mình, đã xông ra cùng Đoạn Liên bảo vệ người dân trong làng. Mọi người nhìn một tăng một thư chống lại đám người tay lăm lăm đao kiếm, cũng muốn nhảy vào trợ chiến, chỉ có điều đúng như Đỗ Trọng nói từ trước, thứ hương chống muỗi mặc dù có phần nào công dụng, nhưng không cùng chủng loại với loại hương của Ngụy Tam Gia thật, chân tay vẫn cảm giác không phải của mình, lờ đờ chậm chạp, lực bất tòng tâm.

    Đám người của Ngụy Gia vốn nghĩ quay lại giết cả làng chỉ là chuyện lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay, nào ngờ lúc này nhìn cả làng đã ngồi xếp bằng trên mặt đất, trăm ánh mắt đổ xô vào mình, lại

    cộng thêm Viên Hổ ở giữa sân, khí bức kinh nhân, có cảm giác như đứng trước chúa sơn lâm, chỉ chờ chịu chết, hoảng sợ vô cùng.

    Xong đã đến đây thì không thể cứ thế mà về, nhìn hơn trăm người mà chỉ có hai người lao ra truy cản, có thể đoán được thuốc độc vẫn còn tác dụng, lúc này không tranh thủ lao vào, chỉ sợ sau này hối cũng không kịp. Nghĩ đến đây đám người đồng thanh mở miệng hét lớn, bọn y được coi là cao thủ dưới tay Ngụy Tam Gia, võ công người nào cũng cao cường, ăn lương của Ngụy Tam Gia không phải là ít, cũng được thưởng công kha khá, so với bọn ô hợp lần trước đi cùng đầu trọc và râu rậm thì nguy hiểm hơn rất nhiều.

    Đoạn Liên nhìn ra trong đám có người lần trước sử thiết lĩnh. Nhớ lại võ công của Thiết Lĩnh rất cao, người đánh xe đợt đó bị y kìm chân, không sao giúp được Đỗ Hân và mình, thù hận dâng lên, xông vào y đánh trước.

    Thiết Lĩnh lúc này cầm trong tay một thanh đơn đao thông thường, không phải vũ khí quen thuộc, nhìn thấy có người lao vào mình, chỉ đành từ trên không trém một đao xuống.

    Đoạn Liên xoay người né được, hai tay cầm vào khuỷu của thiết lĩnh, định vòng tay hất ngã y. Xong đây không phải là đơn đả độc đấu, người của Thiết Lĩnh đông hơn, Đoạn Liên tay vừa chạm vào áo thiết lĩnh đã phải lùi ra, tránh khỏi mấy mươi cây đao vung lên người.

    Hòa thượng quát lớn:

    - Thí chủ bình tĩnh, địch nhân đông hơn, lao vào không phải là cách. Người chỉ cần đứng sau lưng ta, đừng để tên nào tiến vào làng là được.

    Hòa thượng tay đấm chân đá, nhảy qua đầu Đoạn Liên đỡ hộ cho y mấy đao. Hòa thượng khí lực lẫn nội công không ai trong bọn sát thủ của Ngụy Tam Gia có thể bì kịp, lần nào xuất thủ cùng đánh vào sống đao hoặc báng kiếm, thủy trung không hề bị thương nửa tấc.

    Nhìn thấy đại sư võ công cao cường, đám người trong thôn cảm thấy bình tĩnh hơn mấy phần. Xong địch nhân người đông, lại được lợi thế vũ khí, một lúc hiểu ra, hợp lại thành nhóm, thay nhau tấn công hòa thượng. Hòa thượng lần này bị bức bách, thi thoảng đấm được một hai quyền vào người địch nhân, xong chỉ chấn bay đám người, không hề gây ra thương tổn gì lớn lao.

    Viên Hổ ở trong sân thấy hòa thượng hiện tại chỉ lùi chứ không tiến, quay sang nhìn vị cô nương tóc ngắn nói lớn:

    - Phiền cô nương vào phòng lấy cho hòa thượng đây cây thiết bổng của mình, ta thấy y vẫn là không dám phạm vào sát giới, đánh nữa chỉ có thua cuộc loạn thây mà thôi.

    Hòa thượng nghe thấy Viên Hổ nói như vậy bật cười:

    - Đúng là ta không muốn phạm vào sát giới, nếu không đám khỉ này có là thứ gì.

    Viên Hổ tiếp:

    - Đại sư không đánh thật, không chỉ là đại sư chết, mà người cả thôn cũng chẳng sống được, tội nghiệt này người có gánh nổi không?

    Đại sư bần thần không đáp, Đoạn Liên lúc này bốc trong tay lấy mấy nắm đất cát nhảy vào sau lưng hòa thượng, quát:

    - Hòa thượng cúi đầu!

    Hòa thượng nghe thấy Đoạn Liên nói như vậy cũng không hỏi gì, cúi đầu nhảy lùi một trượng, tư thế đẹp đẽ.

    Đoạn Liên ném đống đất cát vào đám người, lập tức cả đám lấy đao ra đỡ, xong vẫn có kẻ chậm một nhịp, bị bụi bẩn văng đầy mặt. Đoạn Liên đưa một tay cho đại sư, nói vội:

    - Ném ta!

    Đại sư cầm một tay Đoạn Liên, dùng nội công phóng y về phía đám người, xong tay vẫn nắm chặt, không để Đoạn Liên cứ thế thân bất do kỷ mà ngã.

    Đoạn Liên được đà co chân đá một lúc ba bốn người. Mấy người này võ công cao hơn Đoạn Liên, vốn một đá này cùng lắm chỉ có thể bức lui được họ, nào ngờ đại sư ngấm ngầm dùng nội công trợ lực, cước này lực đạo mạnh phi thường, hai người dính cước vào ngực thân như hòn đá văng ngược ra sau, máu phun lên như mưa.

    Đại sư đỡ được Đoạn Liên về, tay bắt quyết ca thán:

    - Thiên tai thiện tai!

    Đoạn Liên thở dốc, vừa ra tay đã hạ được hai địch nhân, cười cười:

    - Là ta là ta, hòa thượng không phạm tội gì cả. Sau khi hạ xong đám người này, ta sẽ tự mình đến gặp Phật tổ xin trách phạt.

    Đại sư hiểu ra, cũng cười lớn:

    - Thí chủ vừa ra tay đã làm hại hai người, đúng là tội ác, sau này ta sẽ giúp thí chủ quay về chánh đạo.

    Lúc này cô nương tóc ngắn đã kiếm được thiết bổng, ném ra cho đại sư. Hòa thượng nghe tiếng thiết bổng ngân trong gió, vui mừng:

    - Có người đến giúp ta rồi.

    Trong tay đón lấy thiết bổng, múa một hồi như hoa rơi nước chảy, bức lùi đám sát thủ. Mấy tên sát thủ thấy nãy giờ là hòa thượng trêu đùa với mình, võ công y cao thâm như vậy, thông qua tiểu tử là đã có thể tùy tiện lấy mạng hai người, không dám khinh xuất, hét lớn:

    - Ngươi mà giết người mãi không thể tu hành chín quả.

    Đoạn Liên ở sau nói lớn:

    - Đại sư đừng lo, trần gian bớt đi mấy tên côn đồ ác quỷ này chỉ có lợi chứ không có hại.

    Đại sư lắc đầu:

    - Côn đồ ác quỷ cũng là sinh mạng, ta không giết, mà cũng không cần giết.

    Trong tay cây côn theo gió kêu vun vút, kịch kịch kịch, ba tiếng liên tiếp, vụt vào gối ba người. Đây chính là côn pháp lần trước bắt người cầm siêu đao trém Đoạn Liên phải ngồi im xuống đất, đánh lên mấy người này cũng có kết quả tương tự.

    Đám sát thủ trúng côn lập tức quỳ mọp, hòa thượng cất tiếng khen:

    - Biển khổ vô biên quay đầu là bờ, các thí chủ đã ngoan ngoãn quy hàng như vậy bần tăng cũng không trách cứ nữa.

    Vừa nói cây côn trong tay càng lúc càng nhanh. Cây côn màu đồng, lúc này chỉ còn lại tàn ảnh, trong tay đại sư như cầm chắc một tấm lưới dệt bằng mấy đạo tàn ảnh này, vung đi vung lại, không một ai có thể vượt qua.

    Đám sát thủ giơ một đao định đỡ lấy phát côn của hòa thượng đều lập tức bị cây côn trấn đau ê ẩm cổ tay, tiến thoái lưỡng nan.

    Một người trong đám hét lớn:

    - Tách ra ba nhóm, một nhóm tranh thủ xông vào giết người trong làng, được đến đâu hay đến đó, một nhóm ở lại cản tên trọc đầu này, nhóm nữa chạy về báo cho Ngụy Gia biết việc bất thành.

    Lệnh vừa ban ra mọi người lập tức làm theo. Tấm lưới trong tay hòa thượng suy cho cùng tầm đánh cũng có hạn, đám người tách ra thoát khỏi vùng này thì cũng chẳng thể làm gì được. Đoạn Liên thấy có mấy người lao về phía mình, hét lớn:

    - Muốn giết người trong làng phải bước qua xác ta đã.

    Mấy người này vung đao trém đến, Đoạn Liên thấy trước mặt ánh đao rực rỡ phú kín bầu trời, bỗng nhiên hai tay buông thõng:

    - Vậy là xong rồi, Đỗ Hân, ta đến gặp nàng đây.

    Nghe huỳnh một tiếng, Đoạn Liên toàn thân đầy máu, xong không phải máu của y mà là của một tên sát thủ. Bần thần nhìn lại thấy Viên Hổ đã đứng sau lưng mình tự lúc nào, một đấm rồi của y tung ra lập tức địch nhân bị đánh trúng dập phổi mà chết, toàn bộ xương sườn gẫy vụn, nghe như tiếng người mùa thu đi dẫm lên lá khô, chỉ có điều thanh âm to lớn, khiến người ta nổi da gà.

    Một bóng người lướt qua chỗ Đoạn Liên và Viên Hổ, nói:

    - Đánh hay lắm, quyền này gọi là gì vậy?

    Viên Hổ đáp:

    - Quyền đầu tiên trong Phục Hổ Quyền, Mãnh Hổ Xuất Sơn.

    Đoạn Liên nhìn theo người này, chính là lão Trọng. Lão Trọng nãy giờ khí tức đã thông, một thân công phu phục hồi, chạy theo ngăn cản nhóm thứ ba của Ngụy Tam Gia.

    Lão Trọng khinh công phi thường, như lướt nhẹ trên mặt đất, dập dờn mấy cái đã chạm đến mục tiêu. Viên Hổ nhìn theo, khen:

    - Hồ Điệp Công, ảo diệu! Ảo diệu!

    Lão Trọng nghe một tiếng cạch, người bị lão đánh trúng lưng như con rối đứt dây, ẻo lả ngã ra đất, không còn sức sống.

    Viên Hổ lại vỗ tay:

    - Thác Cốt Phân Kình, đẹp mắt, đẹp mắt lắm!

    Nói xong Viên Hổ tùy tiện tung thêm một quyền vào sát thủ đứng cạnh, người này dính quyền toàn thân như muốn nổ tung, ngã đập vào người khác, cả hai tắt thở, hai mắt trợn tròn, tia máu trong mắt vẫn còn hằn học, khó nhìn vô cùng.

    - Chiêu thứ hai của Phục Hổ Quyền, Đại Hổ Đảo Khoa.

    Hai người Đỗ Trọng Viên Hổ vừa đánh vừa thuyết minh, chỉ trong vòng thời gian đếm hết hai bàn tay đã đánh đám người của Ngụy Tam Gia không còn một mống, mà thậm chí còn tiêu diêu tự tại, cứ như là giỡn chơi vậy. Đoạn Liên riêng nhìn lão Trọng đã không khỏi toát mồ hôi hột, nhớ lại lần trước cùng lão đánh nhau bên hồ, hóa ra chỉ là lão đùa với mình, nếu quả thực là đánh thật, thì có khi bây giờ Đoạn Liên cũng giống như đám người kia, bị bẻ xương chết một cách oặt ẹo khó coi.

    Đại sư cũng đã “điểm hóa” xong đám người, cả đám ngồi trên mặt đất hoảng sợ, mặt cắt không một giọt máu. Nhẽ ra bọn y là những người nguy hiểm nhất, là nhóm chịu trách nhiệm ở lại đối phó lão hòa thượng, không ngờ cuối cùng lại là những người duy nhất sống sót, đúng là khó lường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:41.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười sáu: Truy tung

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Hòa thượng dựng côn, chắp tay bắt quyết:

    - Ác quá, ác quá, mấy mươi người chỉ trong tích tắc đã chết, đúng là nghiệt chướng.

    Viên Hổ vươn vai, tựa hồ đánh chưa đã tay, xương bả vai Viên Hổ kêu răng rắc:

    - Nói vậy làm gì? Phải là trong tích tắc đã cứu được người một làng khỏi họa đồ sát, phải là chuyện vui mới đúng chứ?

    Lão hòa thượng không nói gì, Đỗ Trọng quay lại nhìn đám sát thủ, rít qua kẽ răng:

    - Để ta thành toàn cho đám người các ngươi!

    Hòa thượng giơ côn lên ngăn cản:

    - Không được làm bậy!

    Lão Trọng nhìn hòa thượng, hai mắt ánh lên tức giận:

    - Bọn y bắt đi cháu gái của ta, giết hại người trong làng, chẳng phải đạo phật tôn trọng ác quả ác báo, luật nhân quả sao? Coi như lần này bọn y tự chuốc lấy, có gì phải tiếc.

    Hòa thượng lắc đầu:

    - Lão một lúc giết mấy mạng người, coi như cũng đã trả được thù, cần gì đuổi cùng giết tận như vậy.

    Viên Hổ đến vỗ vai hòa thượng, cười nói:

    - Lão nghe hòa thượng đi, lần này nói không sai đâu. Ta giữ lại đám người, ắt là có chỗ dùng. Cô nương Đỗ Hân bị bắt đi đâu chúng ta còn chưa hay biết, chi bằng hỏi cung bọn họ. Lão chẳng lẽ không muốn cứu cháu gái của mình nữa sao?

    Lão Trọng lấy tay vỗ mạnh vào chán:

    - Là ta hồ đồ rồi, cả giận mất khôn, suýt chút nữa đã hại Hân nhi.

    Đoạn Liên từ nãy giờ đứng ở sau, nhìn mấy người đại hiển thần thông, trước giờ cứ tự coi võ công của mình chẳng kém ai, hóa ra là ếch ngồi đáy giếng, thấy mấy người nói chuyện cảm thấy không có tư cách xen vào, xong nhắc đến Đỗ Hân thì không nói không được:

    - Đỗ Hân chắc hẳn đang phải chịu khổ sở, ở đây tranh cãi ích gì, còn không mau nghĩ cách cứu người?

    Viên Hổ giơ tay đấm mạnh vào một thân cây. Cái cây cổ thụ to lớn, trúng một quyền rung rung như muốn bật gốc, lá cây rơi lả tả, trên thân hằn in hình nắm tay bốn ngón, mấy người sát thủ sợ muốn vãi cả ra quần. Viên Hổ nói:

    - Lão Ngụy lần này muốn đưa Hân cô nương đi đâu, các người nói ta nghe.

    Bọn họ lấm lét nhìn nhau, một tên liều mạng đáp:

    - Trước giờ bọn ta ăn của Ngụy Tam Gia không phải là ít, mãi mà không làm được gì cho người, lần này coi như trả nợ, chết cũng được, mở miệng nói ra thì không phải bậc đại trượng phu. Nhưng hôm nay ai mà làm lỡ việc của Ngụy Gia, thì cho dù sau này có sống cũng không yên.

    Mấy người nghe y nói vậy kẻ thì nhăn mặt sợ hãi, kẻ thì ngẩng cao đầu dũng cảm, thấy tình thế có vẻ không hay, Đoạn Liên nói:

    - Được! Các người nói thì hay lắm, để xem có phải ai trong các người cũng đồng lòng một dạ không.

    Xong y nói nhỏ với Viên Hổ xin tách đám người ra, Viên Hổ không có ý gì hay hơn, cũng làm theo, đem trói mỗi người ở một gốc cây quanh làng.

    Đại sư và lão Trọng quay trở vào làng, xây mộ đắp đất cho những người chết oan. Đoạn Liên ở lại cùng Viên Hổ đi thẩm vấn từng người một.

    Người đầu tiên là tên vừa to miệng nói lớn, không sợ trời, không sợ đất ban nãy.

    Đoạn Liên đến gần y, cúi xuống dò hỏi:

    - Ngươi quả thực muốn vì một người như Ngụy Tam Gia mà bỏ mạng sao?

    Người này quay mặt đi không đáp. Đoạn Liên nói tiếp:

    - Ngươi có gia đình không, có vợ con không? Ngươi nhẫn tâm để họ lại một mình à?

    Sát thủ bật cười:

    - Ta người thân không có, ngươi lấy gì gượng ép ta?

    Đoạn Liên nhìn Viên Hổ, thở dài:

    - Ngươi không có, ngươi dám chắc đám người ngươi xưng huynh gọi đệ ngoài kia cũng không có không?

    Sát thủ nhìn Đoạn Liên, cười cợt:

    - Có thì sao, không có thì sao? Ta quan tâm đến những người đó làm gì?

    Đoạn Liên vỗ vỗ lên đầu sát thủ, đáp:

    - Ngươi đúng là vô tri ngu ngốc, ngươi không có gì để ta gượng ép, nhưng bọn họ thể nào cũng có người có. Ngụy Tam Gia là kẻ độc ác, với những kẻ không có giá trị lợi dụng thì chỉ là tiền bạc trước mắt y mà thôi. Một khi người chồng người cha chết rồi, nếu là con trai thì một bị lấy làm kẻ hầu người hạ, hai là bị vứt bỏ ngoài đường, nếu là con gái thì số kiếp khó tránh khỏi bán vào lầu xanh gỡ gạc chút vốn. Nay ngươi nói mà xem, bọn họ sợ rằng không chịu được, nói hết cho ta những gì cần nói, ngươi ở đây dăm bữa nửa tháng cắn dây thừng mà chết đói, kẻ trung thần thì tử nạn, người phản bội thì được tha, có đáng không?

    Sát thủ đờ người ra, hỏi:

    - Ngươi nói vậy là có ý gì?

    Đoạn Liên nói tiếp:

    - Này nhé, ngươi nói cho ta biết tên giặc già Ngụy Tam Gia rốt cục đi đâu, ta đảm bảo sẽ thả ngươi đi, giết hết những người còn lại, sau này không ai biết ngươi bán đứng họ Ngụy, chẳng bắt bẻ gì được ngươi. Nếu ngươi từ chối, thì cơ hội rơi vào tay kẻ khác, lúc đó kẻ chết là ngươi, ta chắc chắn đó, ngươi là người đầu tiên ta gặp, thử nghĩ kỹ xem, đến người thứ hai thứ ba, ngươi có dám chắc bọn họ đều không vì tính mạng bản thân như ngươi không?

    Sát thủ cúi đầu suy nghĩ, Đoạn Liên đứng dậy, phủi bụi trên quần áo:

    - Ngươi cứ nghĩ cho kỹ, ta đi hỏi người khác, chắc bọn họ thông minh hơn ngươi, cũng không mất nhiều thời gian.

    Sát thủ vội nói:

    - Khoan đã, ta nói.

    Đoạn Liên vui vẻ cúi xuống, gật đầu:

    - Phải đó, nói ra sẽ được tha, chúng ta còn cho ngươi chút bạc làm vốn làm lại từ đầu. Ta lấy danh dự của mình ra mà hứa. Chính vì ban nãy thấy ngươi là kẻ thật thà, đáng mặt quân tử, không muốn ngươi vì đám tiểu nhân xung quanh mà vong mạng, nên mới cho ngươi cơ hội đầu tiên này.

    Sát thủ nghe Đoạn Liên nói bùi tai, đáp:

    - Ngụy Tam Gia… à không, tên giặc già họ Ngụy đó lần này bắt được Yên công chúa, sẽ đem ra làm một ván đổi chác với người của Hạo Châu, theo hẹn thì chỉ trong vòng một tuần là gặp mặt. Địa điểm là trấn Độ Ninh, từ Hoa Diên thành cứ đi về hướng Bắc khoảng hai trăm dặm là tới.

    Đoạn Liên không hiểu sát thủ rốt cục ba hoa cái gì, cái gì mà Yên công chúa, cái gì mà người của Hạo Châu, quát lớn:

    - Ngươi nói nhăng cuội gì đấy, để ta đi hỏi người khác, nếu đúng là ngươi nói dối, thì coi chừng bọn ta cho ngươi chết không toàn thây.

    Sát thủ la hét:

    - Ta nói hoàn toàn là thực.

    Đoạn Liên không màng, bỏ đi với Viên Hổ. Viên Hổ từ nãy đứng nghe ở ngoài, thấy Đoạn Liên dò được tung tích thì rất vui mừng, tiến đến hỏi:

    - Sao rồi, tại sao hỏi ra mà ngươi vẫn không vui?

    Đoạn Liên kể lại những gì sát thủ nói cho Viên Hổ, Viên Hổ mỉm cười:

    - Là chính thế, chúng ta đi tìm Đỗ Hân cô nương thôi.

    Đoạn Liên nhìn Viên Hổ, đáp:

    - Sao cả ngươi cũng hồ đồ rồi? Người y nói là Yên công chúa gì gì đó, đâu phải là Đỗ Hân của ta?

    Viên Hổ đoán ra Đoạn Liên chưa biết chuyện, vỗ vai:

    - Chuyện này ngươi đi hỏi lão Trọng thì biết.

    Đoạn Liên bán tín bán nghi, để cho Viên Hổ đi hỏi cung mấy người khác, đề phòng tên vừa rồi khai man. Trước khi đi còn dặn dò cẩn thận cách hỏi han, tra khảo, nếu quả thực lời khai trùng khớp thì mới tin được. Viên Hổ nghe xong một lượt hỏi lại:

    - Nếu bọn y không khai thì sao?

    Đoạn Liên phẩy tay:

    - Chắc chắn phải khai, bọn y suy cho cùng vẫn là một lũ ham sống sợ chết, là con người có tình cảm cả thôi. Kẻ bạo gan nhất đã đầu hàng, thử hỏi bọn y có dám làm anh hùng một mình không? Cứ nói là tên vừa rồi đã khai, bọn y nhất định cũng khai theo thôi.

    Viên Hổ khen cách của Đoạn Liên quả thực diệu kế, bỏ đi.

    Đoạn Liên đến tìm lão Trọng, thấy lão đang đào hố xây mộ, kéo ra hỏi:

    - Ta đi hỏi cung đám người của họ Ngụy, đã ra một số việc nhưng không hiểu, Viên Hổ bảo ta tìm người hỏi cho tường tận.

    Lão Trọng vui mừng:

    - Ngươi dò đươc tung tích của Hân nhi rồi sao?

    Đoạn Liên gật đầu, lão Trọng bỗng khựng lại, nhìn Đoạn Liên nói:

    - Sao lần này ngươi đã đi rồi còn quay lại?

    Đoạn Liên không dám nói ra chuyện của mình với Đỗ Hân, im lặng không đáp. Lão Trọng phẩy tay:

    - Thôi ta cũng đoán được cả rồi, khi ngươi đi Hân nhi cũng đã giận ta, ta còn tưởng là tình cảm trẻ con thông thường.

    Đoạn Liên không ngờ Đỗ Hân dành tình cảm cho mình như vậy, trái tim đau nhói.

    Lão Trọng cùng Đoạn Liên đi vào nhà lớn, lúc bấy giờ mới từ từ kể:

    - Năm xưa chúng ta ở đây đều là thị vệ cung nữ sống trong hoàng cung Hạo Châu, dưới thời Yên. Sau này nhà Triệu đứng đầu là Triệu Can Sương dấy quân tạo phản, thanh thế lớn mạnh. Đáng lẽ nhà Yên không đến nỗi hoàn toàn thất thủ, dù sao dân chúng Hạo Châu vẫn còn nhiều người theo Nho giáo, tin tưởng việc tạo phản là đại nghịch bất đạo, đứng về phía nhà vua. Xong Yên Chi Kinh là một vị vua bạc nhược, y thấy Triệu Can Sương hùng mạnh như vậy thì lập tức khúm núm, sai người đưa thư xin hòa, còn cắt cho y một nửa Hạo Châu để cho y tự cai quản. Hành động này đương nhiên khiến mọi người từ trong lẫn ngoài hoàng cung vô cùng tức giận, sự sụp đổ của nhà Yên cũng bắt đầu từ đây. Hoàng đế Yên Chi Kinh bị chính người trong cung giết chết, dân chúng các nơi đều đồng loạt mở cửa thành đón Triệu Can Sương. Một số người vẫn còn chút lòng trung thì chia thành nhiều nhóm nhỏ, dẫn các hoàng tử công chúa chạy trốn, coi như giữ gìn hương hỏa cho nhà Yên. Người dân của Hạo Châu lúc bấy giờ căm phẫn nhà Yên như cỏ rác, thấy người họ Yên ở đâu thì lập tức đuổi giết, cũng là vì chút lợi lộc. Chỉ vì một hành động sai trái của cha là Yên Chi Kinh, tất cả con cái của y kẻ thì bị ngũ mã phanh thây, kẻ thì lăng trì, kẻ thì bị người dân lao vào xâu xé xác thịt, chết rất thê thảm. Riêng có người con gái thứ mười bốn của Yên Chi Kinh tên Yên Ái Vân là theo ta thoát được. Cũng không phải hoàn toàn là nhờ vào tài cán gì của ta cho cam, mặc cho võ công ta có cao cường đến đâu cũng chẳng thể bảo vệc được từng đấy người thoát nạn. May sao gặp được một vị danh sỹ nọ, không màng danh lợi, thông cảm cho Yên Ái Vân, mời chúng ta đến nhà lánh tạm. Xong lòng người khó lường, trong nhà vị danh sỹ này có người nổi lòng tham, đem sự việc báo

    quan. Kết quả là người nhà danh sỹ bị tru di tam tộc, trong lúc loạn lạc ta không thể cứu được họ, xong cô con gái của họ thì lại trà trộn vào trong đám chúng ta, thoát nạn. Sau đó để coi như cảm ơn sự hy sinh của gia đình cô gái này với hậu thế họ Yên, công chúa ban tặng cho cô họ của mẹ mình, bản thân cũng đổi sang họ mẹ. Lúc bấy giờ hai người đều còn bé, tỷ muội thân thiết, một người là Đỗ Ái Vân, người kìa là Đỗ Hân.

    Đoạn Liên nghe đến đây hiểu ra:

    - Sau đó Đỗ Hân theo mọi người đến Kiệt Thổ này, nhận ông làm gia gia.

    Lão Trọng gật đầu:

    - Chính là vậy.

    Đoạn Liên nhớ lại một chuyện, hỏi:

    - Lúc trước có một người con gái tóc ngắn đến đưa cơm cho ta, cũng là họ Đỗ, phải chăng chính là vị Yên công chúa kia?

    Lão Trọng trả lời:

    - Đúng thế, đó là Đỗ Ái Vân.

    Đoạn Liên bật cười thê thảm:

    - Lần này mọi người lại nợ gia đình Đỗ Hân một lần nữa rồi. Đỗ Hân đứng ra giả làm công chúa nhà Yên, đi chết thay cho Đỗ Ái Vân, đúng là nợ càng thêm nợ.

    Lão Trọng nghiến răng:

    - Là ta làm gia gia không tốt, lúc trước hứa với song thân đã khuất của Đỗ Hân sẽ chăm sóc cho nó, lần này nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ tự tuẫn để gặp lại hai người bọn họ xin lỗi.

    Đoạn Liên còn định mở miệng trách cứ lão Trọng, xong thấy lão cũng đau đớn vô cùng, chỉ bèn buồn bã đáp:

    - Lão không cần tự trách bản thân, chỉ cần chúng ta lên đường tìm được Đỗ Hân, là coi như xóa được ân oán này với nàng.

    Lão Trọng bỗng nhiên từ trong đôi mắt nhăn nheo vì ngày tháng, một giọt nước mắt nặng nề chảy xuống:

    - Có cứu được cũng vẫn là người trong làng nợ nó… Có những thứ không thể hoàn lại được.

    Đoạn Liên lúc trước ngất đi, không biết việc Đỗ Hân phải rạch mặt để Ngụy Tam Gia dừng việc giết chóc, không hiểu lời nói lão Trọng.

    Từ ngoài cửa Viên Hổ bước đến, mặt mày rạng rỡ:

    - Đoạn Liên hay thật, quả nhiên bọn người của Ngụy Tam Gia đều một mực khai giống nhau y hệt. Chúng ta còn đợi gì mà chưa đi cứu người?

    Đoạn Liên gật đầu, nói:

    - Viên Hổ huynh đi gọi đại sư đến, lão Trọng cũng xem thanh niên trong làng ai có thể chiến đấu được thì cùng đi.

    Lúc này từ ngoài cửa cô nương tóc ngắn bước vào, Đoạn Liên ngợ ra:

    - Ái Vân công chúa?

    Cô nương tóc ngắn hơi bất ngờ xong chỉ nhìn y gật đầu nhẹ, nói với lão Trọng:

    - Mọi người đều mai táng xong rồi, chúng ta rời đi thôi.

    Đoạn Liên giật mình, nhìn lão Trọng. Lão Trọng trả lời:

    - Được, công chúa tập trung mọi người lại, chuẩn bị đồ đạc đi.

    Đoạn Liên gặng hỏi:

    - Sao vậy? Người trong làng định đi đâu sao?

    Lão Trọng đáp:

    - Lần này lai lịch của Đại Thục cốc đã bị bại lộ, nếu như chúng ta không bắt kịp đám Ngụy Tam Gia, nhất định người Hạo Châu sẽ biết Yên công chúa là giả, quay lại tìm người trong cốc giết hại.

    Đoạn Liên tức giận đứng lên:

    - Lão nói vậy là sao? Hiện tại việc cứu Đỗ Hân cô nương quan trọng bậc nhất, lão không lo chuẩn bị người ngựa, lại ở đây bàn chuyện bỏ trốn?

    Đỗ Ái Vân nói:

    - Hân tỷ lần này vì ta mà hi sinh, nhất định chúng ta sẽ mãi nhớ ơn tỷ ấy, xong ta mới chính là Yên công chúa chân chính, mọi người trong làng đi theo bảo vệ ta cũng là lẽ thường, chúng ta chọn cách an toàn hơn, có gì là sai?

    Đoạn Liên nhìn Ái Vân, ánh mắt căm phẫn:

    - Chân chính công chúa cái con khỉ, nhà Yên không còn, cô đem ra so sánh với Đỗ Hân cũng không xứng.

    Đỗ Ái Vân quay lưng lại, trả lời:

    - Ta coi như không nghe thấy những lời này, coi như ngươi chỉ là vì quá nóng vội cứu người mới nói năng không suy nghĩ như vậy. Chuyện của người Hạo Châu chúng ta không cần ngươi nhúng tay vào!

    Đoạn Liên nhìn lão Trọng, mắng:

    - Vây mà còn nói là tự tuẫn, hay lắm! Xem ra lão vẫn là ngu trung hồ đồ mà thôi, Đỗ Hân thời gian qua đối xử với mọi người thế nào không cần nói, nhưng chỉ bằng vào việc cô ấy trong hoạn nạn tự nhảy vào chỗ chết để cứu người, ta đã thấy cho dù có là mười cô Yên công chúa cũng không bằng. Người Kiệt Thổ chúng ta trước nay có ơn phải báo, đó là đạo nghĩa thường tình, chẳng cần biết mấy người có giúp hay không, ta vẫn nhất định đi tìm Đỗ Hân.

    Lão Trọng hai tay ôm mặt, toàn thân run rẩy không nói nên lời, bản thân nội tâm cũng vô cùng giằng xé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:41. Lý do: Nhầm

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười bảy: Phóng hỏa

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Lát sau đại sư và Viên Hổ chuẩn bị xong xuôi, Đoạn Liên với tay lấy bản đồ từ cái túi trên lưng trải ra mặt sàn. Tấm bản đồ rực rỡ dưới ánh nắng, ở góc ghi bốn chữ Kiệt Thổ Họa Đồ nắn nót thẳng hàng. Viên Hổ nhìn thấy tấm bản đồ nhiệt huyết trong tim căng tràn, thốt lên:

    - Kiệt Thổ chúng ta thật đẹp!

    Đoạn Liên lúc lấy ra tấm bản đồ nhìn thấy mấy bức vẽ Đỗ Hân lúc trước, lại thêm Bạch Ngọc Bút, trong lòng ý chí thêm ba bốn phần sắt đá.

    Viên Hổ nhìn tấm bản đồ, hỏi Đoạn Liên:

    - Là ngươi vẽ hả?

    Đoạn Liên gật đầu:

    - Thời gian qua ta đi khắp Kiệt Thổ, cũng dành thời gian sao chép lại không ít bản đồ địa phương. Chỉ là vẫn còn nhiều chỗ giang dở, chưa thể coi là hoàn chỉnh được.

    Viên Hổ bật cười:

    - Chuyện này khó gì, ngày tháng còn dài, nhất định còn có nhiều cơ hội, tấm bản đồ này nhất định sẽ hoàn thành.

    Đoạn Liên nhìn Viên Hổ, gật đầu cảm ơn những lời động viên của y. Xong từ trên tấm bản đồ chỉ ra trấn Độ Ninh, vẽ lại đường đi, tính toán cẩn thận để lên đường.

    Lúc này người trong làng cũng đã thu dọn xong đồ đạc, Ái Vân ở ngoài gọi lớn:

    - Lão Trọng! Chúng ta đi thôi!

    Lão Trọng từ trong nhà giật bắn người, chạy vội ra cửa. Đoạn Liên nhìn theo lão già khinh bỉ.

    Đứng trước cửa bỗng nhiên lão Trọng quỳ mọp xuống, khóc lóc:

    - Thứ mong công chúa tha tội, lần này thần không thể theo công chúa mà đi được, Đỗ Hân có công ơn lớn với chúng ta, lại là cháu gái của thần, thần lần này nếu không xả thân trả lại ơn nghĩa này, sau này có chết cũng không nhắm mắt.

    Ái Vân đáp:

    - Lão biết nếu lão làm thế sau này lúc xuống suối vàng gặp tổ tiên Yên gia chúng ta thể nào cũng sẽ bị trách phạt không?

    Lão Trọng không dám ngẩng mặt lên, nói:

    - Cho dù tiên đế có trách phạt thế nào, lão thần cũng quyết không oán thán nửa lời, chỉ là việc này lão nhất định phải làm, mong công chúa tha thứ.

    Đoạn Liên ở trong nhà đi ra, nói lớn:

    - Ở đây bày trò công chúa cái rắm thối, ý lão Trọng đã quyết, cô đừng có ở đây bắt bẻ lão nữa. Đỗ Hân trước nay với cô cũng không phải là tồi tệ gì, cái gì mà tỷ tỷ muội muội, ta thấy mọi người trong làng cũng giống như Đỗ Hân, đều là con tốt thí của cô mà thôi.

    Ái Vân nhìn Đoạn Liên, lại nhìn lão Trọng, nói:

    - Lão đã chọn những người này thì cứ coi vậy đi. Nếu sau này lão muốn quay về thì lão biết chúng ta ở đâu rồi đấy, xong nếu không cứu được Hân tỷ thì lão cũng không cần quay về nữa.

    Lão Trọng ngẩng mặt lên, cảm tạ:

    - Vi thần tuân lệnh.

    Xong Ái Vân nhảy lên xe bò, mọi người trong làng lật đật dời đi, ai cũng chúc cho nhóm người sớm ngày cứu được Đỗ Hân trở về.

    Đợi đến khi đoàn người đi khỏi, lão Trọng mới đứng lên. Đoạn Liên nhìn lão nói:

    - Chúng ta đi cứu cô cháu gái của lão thôi.

    Lão Trọng trong đôi mắt già nua ánh lên sự hân hoan.

    Đoạn Liên cất bản đồ vào túi, nhóm người đi ra khỏi làng. Trước cổng làng có buộc sẵn bốn con ngựa tốt, xem ra là do người trong làng để lại, mỗi người chia nhau một con, rời khỏi Đại Thục cốc.

    Từ Đại Thục cốc đi lên trấn Độ Ninh nếu đúng ra sẽ phải qua hai thành, xong đám Đoạn Liên không muốn mất nhiều thời gian, khi tới thành thì không nghỉ qua đêm mà phóng thẳng luôn. Chẳng mấy mà bắt kịp tung tích của đám người Ngụy Tam Gia.

    Đoàn người Ngụy Tam Gia đi đến đâu thì hư trương thanh thế đến đó, chỉ cần nội ngoại tầm ba mươi dặm đổ lại là đã có thể nhận thấy sự có mặt của đám người này. Lần này nhóm Đoạn Liên còn cách trấn Độ Ninh một ngày đường thì được biết đám Ngụy Gia cũng không còn ở phía trước bao xa nữa.

    Ngụy Gia khi đến làng Đại Thục cả đoàn có khoảng năm mươi nhân mạng, sau này gần một nửa trong số đó là những hảo thủ máu lạnh đều đã được y cử quay lại thanh toán người trong làng, tính ra nếu Ngụy Gia không có thêm người trên đường đi, rốt cục cũng chỉ có thể còn lại khoảng ba mươi nhân mạng.

    Đoạn Liên võ công tầm thường thì coi như không nói, nhưng có đại sư, Viên Hổ và lão quái vật Đỗ Trọng ở đây, đừng nói là ba mươi mạng chứ ba trăm mạng cũng chẳng thể ngăn cản ba người bọn họ

    xông vào cứu người được. Chính vì vậy nghe thấy tin tức của bọn Ngụy Tam Gia, cả bốn người đều rất vui, không phải đụng độ với người của Hạo Châu là tốt nhất. Lần này Hạo Châu cử người đến trấn Độ Ninh trao đổi, không biết thực lực ra sao, nếu quả thực trong đó có một vài cao thủ của Hạo Châu thì việc cứu Đỗ Hân sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

    Ngựa chạy đường dài lại không được nghỉ đủ bữa, sức khỏe cũng đã cạn kiệt, nhóm Đoạn Liên đành bỏ ngựa lại, tiếp cận chỗ đám người Ngụy Tam Gia bằng công phu hai chân.

    Lúc bấy giờ vào giữa buổi trưa, người của họ Ngụy dừng chân ở một tòa nhà lớn ven đường. Tòa nhà này vốn không phải là khách điếm hay quán ăn, trước kia đây là chốn nghỉ dưỡng của một đại thần trong triều, xong từ sau nhà Đoàn bị lật đổ, căn nhà này bị người của phiến quân tự ý thu dụng, trở thành nới cất giữ của cải và hưởng lạc của đám phiến quân.

    Trước cổng nhà không có người canh gác, xem ra đám người họ Ngụy đang mải mê ăn uống ở phía bên trong.

    Ba người là hòa thượng, Viên Hổ và lão Trọng thì công phu khinh công của lão Trọng cao nhất, nghe Viên Hổ gọi đó là Hồ Điệp Công, ở Kiệt Thổ từ trước đến giờ chỉ nghe đồn đại qua loa, hôm trước thấy lão Trọng dùng môn công phu này truy đuổi đám sát thủ thì Viên Hổ mới ngờ ngợ nhận ra.

    Lão Trọng nhảy lên mái nhà, tìm một chiếc ngói gõ vỡ nhìn vào trong. Căn nhà lớn hai tầng, ở tầng hai lão Trọng nhìn thấy có tổng cộng là tám người, nhẩm đoán Đỗ Hân cùng lão Ngụy đang ở tầng một, nếu cứ lỗ mãng lao vào sẽ làm nguy hiểm đến Đỗ Hân, lão Trọng nhảy xuống cùng mọi người bàn bạc.

    Đoạn Liên trước giờ chưa từng vướng vào mấy việc kiểu này, chỉ đành tùy tiện nghe theo Viên Hổ và lão Trọng phân phó. Miễn sao cứu được Đỗ Hân lành lặn khỏi tay Ngụy Tam Gia, cho dù mọi người bảo y phải đóng giả làm trâu làm ngựa y cũng chấp nhận.

    Viên Hổ lần này tìm Ngụy Tam Gia ngoài việc muốn cứu Đỗ Hân còn có hai mục đích khác. Thứ nhất là trả thù cho huynh đệ của mình ở trong làng bị người của Ngụy Tam Gia giết thảm, thứ hai là nhân cơ hội Ngụy Tam Gia rời khỏi doanh trại của y, tiến hành thích sát. Nếu lần này để họ Ngụy vuột mất khỏi tay, không biết bao giờ Viên Hổ mới có thể kiếm đủ nhân lực để đánh lên Ngụy Tam Gia trại, nhất là với những mất mát vừa qua.

    Đại sư đối với tâm tình Viên Hổ thì hiểu rất rõ, mở lời:

    - Đám người họ Ngụy đều ở hết trong nhà, coi như là cá nằm trên thớt, chỉ cần chúng ta chú ý một chút, đừng để bọn y bỏ đi, thì sớm hay muộn cũng tìm ra chỗ bọn y sơ sẩy mà hành động.

    Đại sư nhìn hết đám người một lượt, thấy trong mắt mỗi người một ý, xong đều chung suy nghĩ muốn giết toàn bộ đám người này, đại sư lắc đầu:

    - Lần này việc sát sinh xem ra khó tránh khỏi, mấy việc người phạm ta, ta trả thù bần tăng không dám bình luận gì, xong một khi hai bên xảy ra tranh chấp, mục tiêu chính của chúng ta vẫn là cứu người, không cứ gì phải đuổi cùng giết tận, chính vì vậy các vị nể mặt ta, tha được một mạng thì tha, cố chấp cuối cùng tội nghiệt gây ra sau này dù có muốn cũng không cách nào hồi đáp được.

    Lão Trọng hai môi mím chặt, làu bàu không rõ lời. Đoạn Liên trong đầu ong ong ung ung, trái tim loạn nhịp, nhủ thầm:

    - Nếu lần này động thủ mà Đỗ Hân có mệnh hệ gì, ta cũng chẳng thiết sống nữa.

    Trước nay Đoạn Liên hành tẩu đều là vì bản thân, không mảy may bận tâm nghĩ cho kẻ khác, tự làm tự chịu, vô lo vỗ nghĩ. Lần này lại hoàn toàn trái ngược, mọi hành động của y nếu không tính toán chu toàn thì người bị hại là Đỗ Hân, thà rằng y bị đâm bị trém còn đỡ, cái cảm giác hối hận khi không thể làm gì cứu người mình yêu y đã từng trải qua lúc nghe tin Đỗ Hân bị bắt đi, nếu lần này phải nếm thử cảm giác đó lần nữa, sợ rằng y chịu không nổi.

    Viên Hổ nhìn Đoạn Liên, họ Viên vốn là người mang bản tính trời sanh với đức tính lãnh đạo, biết Đoạn Liên trước khi làm việc lớn tâm thần dao động, vỗ nhẹ lên vai Đoạn Liên nói:

    - Chúng ta đã tới được đây còn sợ gì không cứu được người, ngươi không cần quá lo lắng, làm hết sức mình là được, những việc còn lại để xem ông trời lo tính như thế nào. Ta không tin Viên Hổ ta cả đời hành hiệp trượng nghĩa, ông trời lại nỡ bạc đãi ta lần này.

    Đoạn Liên nghe thấy những lời này cũng bớt đi cảm giác bồn chồn, nhìn lại tòa nhà lớn, bên trong tiếng người cười nói văng vẳng, chè chén say sưa, tập trung suy nghĩ.

    Đoạn Liên sau khi lấy lại được thần trí, bình tĩnh trở lại, nghĩ ra một kế, quay lại phía mọi người, lên tiếng:

    - Bên trong người đông thế mạnh, dẫu chúng ta có võ công cao hơn, ở nơi địa thế chật hẹp lấy ít địch nhiều chưa chắc đã lợi, hơn nữa lúc nãy lão Trọng cũng đã ngó qua, hành tung của họ Ngụy và Đỗ Hân còn chưa biết chắc, tùy tiện xông vào rõ ràng là hạ sách lỗ mãng. Gã họ Ngụy này như mọi người kể, coi mạng người không bằng cỏ rác, giết một vài mạng thị uy đối với y chẳng coi vào đâu, vậy thì nếu y lấy Đỗ Hân ra uy hiếp chúng ta, tự nhiên chúng ta phải chịu thiệt.

    Mọi người vốn đã định chuẩn bị lao vào khuấy động một trường gió tanh mưa máu, nghe thấy những lời này của Đoạn Liên cũng dừng hết lại, Viên Hổ hỏi y:

    - Vậy ý của ngươi là gì?

    Đoạn Liên chỉ tay vào đống rơm bên cạnh:

    - Phóng lửa đốt nhà!

    Lão Trọng trợn mắt, nhìn Đoạn Liên như kiểu gã đã mất trí, mắng:

    - Không được, Đỗ Hân còn ở trong đó!

    Đoạn Liên đáp:

    - Đỗ Hân đối với bọn Ngụy Tam Gia mà nói quan trọng nhường nào? Hiện tại đám người Hạo Châu vẫn chưa xuất hiện, họ Ngụy còn chưa dám động đến một cọng tóc của nàng. Chúng ta lấy rơm xếp quanh nhà, chặn kín cửa sổ, một khi đốt lửa thì bốn bề bốc cháy, lúc này bọn

    chúng ở trong nhà chỉ có hai cửa thoát, một là qua cửa chính ở dưới tầng, hai là từ tầng trên nhảy xuống. Đỗ Hân nhất định sẽ được lão Ngụy sai người đưa đi, chúng ta chỉ cần chờ sẵn ở ngoài, thấy người thì lập tức chạy đến cướp, không sợ không cứu được Đỗ Hân.

    Viên Hổ nhìn lão Trọng nói:

    - Đoạn Liên nói như vậy không phải là không có ý đúng, ta thấy so với việc chạy bừa vào cứu người thì còn an toàn hơn nhiều.

    Việc này đương nhiên đại sư rất hoan nghênh, lúc trước y chỉ sợ hai bên cứ thế lao vào đánh nhau, nay tìm ra được một giải pháp ít bạo lực như vậy cũng đỡ phải suy nghĩ. Đốt lửa thì còn có thể chạy thoát được, chứ một khi hai người Viên Hổ và lão Trọng ra tay thì đừng nói là người của Ngụy Gia, sợ rằng ngay cả con chó con gà cũng khó thoát.

    Lão Trọng thở dài:

    - Lão cũng chẳng có cách nào hay hơn, đành nghe tiểu tử lần này vậy.

    Bốn người nhanh chóng lấy rơm ở ngoài đặt quanh tường, lại dùng gỗ chống xuống đất dựng vào cửa sổ, nhóm người có võ công, xung quanh lại sẵn rơm rạ nên công việc hoàn thành rất nhanh chóng và yên lặng. Viên Hổ lấy đá đánh lửa, đốt rơm rồi nhảy sang một phía nấp. Viên Hổ và Đoạn Liên nhìn ở cửa sổ, lão Trọng và đại sư đợi sẵn ở cửa trước.

    Thời tiết hanh khô, lửa cháy một lúc nhỏ rồi bén dần sang hai bên, lập tức bùng lên. Người ở trong nhà ngửi thấy mùi khói thì hô hoán, đúng như dự đoán của Đoạn Liên, sợ hãi từ hai phía chạy ra.

    Bốn người cùng căng mắt để ý, xong nhóm người chạy ra ồ ạt, lại chẳng thấy Ngụy Tam Gia và Đỗ Hân đâu. Đoạn Liên trong đầu lập tức nghĩ đến việc mình tính sai một bước, hàm răng cắn chặt, rít lên:

    - Viên Hổ ngươi lên cùng ta.

    Lúc này lửa đã cháy bùng bùng, căn nhà bằng gỗ như một ngọn đuốc lớn, người của họ Ngụy đứng đầy ở ngoài, cũng chẳng có ý định dập lửa, hoảng sợ nhìn vào.

    Viên Hổ không kịp ngăn cản Đoạn Liên, thoắt cái đã thấy y trong đống người họ Ngụy. Xong người của Ngụy Tam Gia lúc đến làng Đại Thục không giáp mặt với Đoạn Liên, cũng không biết y là người từ nơi nào nhảy ra, chỉ thấy Đoạn Liên không màng sống chết, chạy hùng hục vào căn nhà đang cháy dở.

    Viên Hổ ở ngoài cũng không chần chừ nữa, nhảy bổ về phía nhóm người, hét lớn:

    - Còn chưa mau giao người!

    Quyền đầu của Viên Hổ đến còn nhanh hơn lời nói, bịch bịch hai tiếng, đã thấy hai người ngã lăn ra đất, trước ngực lõm sâu hai vết, hết đường cựa quậy. Nhà sư và lão Trọng ở bên kia cũng đang nóng ruột, thấy phía Viên Hổ có động tĩnh thì tức tốc lao tới.

    Nhóm người Ngụy Tam Gia vừa mới thoát chết, thấy Viên Hổ đánh đến thì nhận ra ngay con người nổi tiếng này, kháo nhau:

    - Là y đốt nhà muốn hại chúng ta đấy!

    - Con bà nó, ông nội chưa tìm ngươi mà ngươi đã xuất hiện rồi!

    Viên Hổ cười khẩy, chẳng coi đám người này vào đâu, vung tay vung chân, quyền phong theo gió rít vù vù, bạo lực dũng mãnh, đến ngay cả kẻ liều mạng nhất bên phía Ngụy Gia cũng phải hoảng sợ lùi lại.

    Đại sư thấy Viên Hổ đại khai sát giới, hét lớn:

    - Viên Gia là có chuyện gì vậy?

    Viên Hổ đáp:

    - Không thấy người, Đoạn Liên đã chạy vào trong rồi.

    Lão Trọng giật mình, nhảy lên mái nhà dùng sức đạp xuống.

    Bên trong căn nhà không khí ngột ngạt, mùi gỗ cháy cùng với rượu xông lên, lão Trọng cầm vạt áo lên che mặt mũi, cẩn thận dò tìm Đỗ Hân.

    Bỗng nghe tiếng hét lớn:

    - Đỗ Hân, nàng ở đâu?

    Nhìn xuống dưới thấy Đoạn Liên như lên cơn điên dại, toàn thân tro bụi bám đen xì, tóc tai xõa sượi, đang tìm cách đi lên trên.

    - Đỗ Hân không có trên này!

    Lão Trọng nói với Đoạn Liên.

    Đoạn Liên mơ mơ tỉnh tỉnh, không màng tới lời nói của lão Trọng, cứ cố gắng bò lên cái cầu thang đã bị lửa đốt cháy.

    Lão Trọng thấy y không còn bình thường nữa, sợ rằng chẳng mấy chốc tự gây thương tính cho bản thân, nhảy xuống kéo vạt áo Đoạn Liên phóng ra ngoài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:42.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười tám: Tiếp tục lên đường

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Hồ Điệp công của Đỗ Trọng là thứ khinh công tuyệt đỉnh thiên hạ, nhẹ nhàng dập dờn vài cái đã mang theo Đoạn Liên nhảy ra. Bằng vào sức của Đoạn Liên, nếu không có lão Trọng thì chắc chắn phải bỏ mạng lại căn nhà đó.

    Ở bên ngoài Viên Hổ và đại sư cũng đã đánh xong, người nào may mắn đối đầu với đại sư thì chỉ bị đánh phù chân phù tay, kẻ nào kém may mắn hơn dám đứng trước mặt Viên Hổ đều nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.

    Viên Hổ vốn xưa kia là một người nông phu bình thường, xong ngay từ khi còn niên thiếu khí độ của y bức ra cũng đã khiến người khác cảm thấy kinh nhân. Thậm chí nghe nói khi vào rừng cũng không có cầm lang dã thú nào dám đến gần, vì vậy những người tiều phu hay thợ săn có dịp đều cố gắng rủ y đi theo. Sau này Viên Hổ gặp được kỳ ngộ, được một cao thủ võ lâm truyền cho một môn võ công sở học của mình, gọi là Phục Hổ quyền, lại dạy cách kiềm chế khí tức, thu phát tùy tâm. Viên Hổ bản tính

    thẳng thắn, thêm vào cái khí độ bất phàm, Phục Hổ quyền trong tay y phát ra mười phần công lực còn đáng sợ hơn vị cao thủ võ lâm kia thời kỳ đỉnh phong. Vị cao thủ kia thấy y ở nơi rừng núi hoang dã uổng phí tài năng, bảo y nên ra ngoài mở rộng tầm mắt, nhất định có được thành công.

    Vốn lời khuyên chỉ là mong y có thể xưng bá võ lâm, được hơn nữa thì thành tướng quân, có thể dưới trướng của người nào đó mà làm lên nghiệp lớn. Chỉ có điều Viên Hổ tận mắt chứng kiến được cuộc sống người dân nhiều nơi cực khổ lầm than, không có vị thủ lĩnh quân binh nào xứng đáng, Viên Hổ tự nhiên có chủ kiến riêng. Võ công Viên Hổ chỉ dừng lại ở ba chữ Phục Hổ quyền, một chiêu nửa thức khác y cũng không biết. Nhưng người xưa có nói nhiều không bằng tinh, với Phục Hổ quyền Viên Hổ đánh đông dẹp bắc chưa bao giờ rơi vào thế thất thủ, chưa bao giờ phải lùi lại né tránh một bước. Cái khí tức kia Viên Hổ hiện tại cũng có thế quản lý được như ý, nếu không cần thì không để lộ ra, người khác chỉ thấy y là một đại nam hào kiệt, ở gần y không đến nỗi sợ sệt.

    Lão Trọng nhìn Viên Hổ, hỏi:

    - Không thấy gã họ Ngụy và Đỗ Hân ở trong, xem ra ngay từ đầu đã không có trong đó rồi.

    Viên Hổ nhìn một tên bị đại sư đánh sưng ở chân, đang ngồi quỳ gối trên mặt đất, tiến đến gần. Đại sư hoảng sợ ngăn cản:

    - Người giết đã đủ rồi, những kẻ này suy cho cùng cũng là vì lòng tham nhất thời mà đi theo lão Ngụy, chưa chắc đã đáng chết…

    Viên Hổ gạt hòa thượng ra, đáp:

    - Đại sư yên tâm, ta không giết hắn đâu, chỉ là có vài điều muốn hỏi thôi.

    Mấy người của Ngụy Tam Gia lúc nãy thấy Viên Hổ hiển lộ thần công, giết người nhẹ nhàng tựa đập muỗi, tự dưng nhìn y đi về phía mình thì run như cầy sấy. Kẻ đang quỳ bị y nhìn trúng, muốn đứng dậy chạy nhưng hai chân đau đớn không làm được, đũng quần bắt đầu ướt sũng.

    Viên Hổ cầm cổ áo tên này kéo lên:

    - Người ở đâu?

    Gã bị nhấc lên chân tay mềm nhũn, lắp bắp:

    - Dạ… dạ… ai ạ…

    Viên Hổ gầm lên, khí tức quân vương phát ra, Đoạn Liên vốn đang thểu não cũng bị trấn áp, tập trung nhìn Viên Hổ.

    - Lão Ngụy chứ còn thằng nào vào đây nữa!

    Kẻ bị tra khảo toát mồ hôi:

    - Đã… đã… bỏ đi cùng cô nương kia rồi ạ…

    Đoạn Liên luống cuống chạy đến, nói:

    - Đi đâu, lúc nào?

    Viên Hổ thấy người tên này bốc mùi, ném y ra đất, chỉ sợ làm dấy bẩn lên mình. Kẻ này được thả ra thì ngã dúi dụi, xong cúi đầu không dám ngẩng mặt lên:

    - Là… từ sau khi rời khỏi cốc được một ngày… Ngụy Tam Gia tách người ra đi trước, gửi bồ câu đưa thư chuyển chỗ hẹn…

    Kẻ này nói năng không gãy gọn rõ ý, lẩm cà lẩm cẩm, nhưng Đoạn Liên vừa nghe là đã hiểu ngay, quay đầu lại nói với Viên Hổ:

    - Chúng ta bị lừa rồi!

    Viên Hổ bực tức, ngửa mặt lên trời cười lớn:

    - Đúng là vô dụng, không ngờ Viên Hổ ta lại để lão già họ Ngụy này dắt mũi.

    Lão Trọng lại gần, run giọng hỏi Đoạn Liên:

    - Rốt cục là thế nào?

    Đoạn Liên gục xuống, thất vọng nói:

    - Lão Ngụy chắc hẳn cử người đến làng thích sát nhưng không thấy bọn họ quay lại, lập tức đoán được Viên Hổ đã giết hết đám người, y sợ chúng ta cử người đuổi theo nên tự mình tách ra chia làm hai nhóm. Một nhóm chính dẫn Đỗ Hân đi nơi khác, đồng thời gửi thư cho người Hạo Châu, đề nghị đổi địa điểm gặp mặt. Thêm vào đó y để lại một nhóm đi về trấn Độ Ninh như lúc trước, khiến chúng ta đuổi theo ngày đêm, cốt để đánh lạc hướng.

    Lão Trọng vội hỏi:

    - Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

    Câu hỏi này ngay cả Đoạn Liên cũng không có cách nào trả lời được, người đã mất dấu, bồ câu đưa thư nhanh đến mức nào? Hiện tại tiếp tục đến trấn Độ Ninh chỉ sợ chẳng còn ai.

    Mọi người đều im lặng, lão Trọng trong lòng đau như cắt, Đỗ Hân lần này không cứu được, lão cũng mất hết ý nghĩa sống trên đời, nhìn đám người của Ngụy Gia ở trên mặt đất, hét lên lao vào.

    Hòa thượng nhìn lão Trọng đã mất tỉnh táo, biết lão muốn chút giận lên đám người, vội vã nhấc thiết bổng nhảy chắn trước mặt.

    Lão Trọng tay vung thành chảo, đánh thẳng vào bổng trong tay đại sư. Đại sư biết võ công lão Trọng quỷ quái, nội công thâm hậu, không dám khinh thị mà cũng ngấm ngầm dùng toàn lực đón đỡ. Thần võ theo lời của Viên Hổ, đúng là thần võ, Đỗ Trọng dồn toàn lực đánh đến mà có lúc cảm thấy khí sức của mình như dội vào một tảng đá lớn, lúc lại như ném xuống biển sâu, mất tăm mất tích.

    Đại sư lúc này trên trán lấm tấm mồ hôi, gạt mạnh thiết bổng đẩy lão Trọng phải lùi lại. Lão Trọng trên tay hằn sâu một vệt máu tím bầm, quát:

    - Hòa thượng tránh đường, để ta giết lấy một vài tên, trả thù cho Đỗ Hân.

    Hòa thượng chống thiết bổng xuống đất, tay bắt quyết, hai mắt nhắm lại:

    - A di đà phật, thí chủ hà tất làm vậy, cho dù có giết hết người trong thiên hạ cũng chẳng thể giúp gì cho Đỗ Hân, chi bằng bình tĩnh ngồi lại…

    Lời chưa nói hết lão Trọng đã lại xông lên, đại sư nói cái gì mà chẳng thể giúp được cho Đỗ Hân, đã chạm đúng lòng tự ái của lão, lần này lão xông đến đã có tính toán, không muốn tiếp tục dùng nội công để giao đấu với đại sư mà sử sang Hồ Điệp công.

    Hòa thượng nếu chỉ là giao đấu với lão Trọng thì chẳng ngần ngại gì, chỉ có điều hòa thượng là đang phải bảo vệ cho mấy mạng người ngồi sau, rất không chủ động. Hồ Điệp công dập dờn lượn lờ, khiến đại sư một phen mệt bở hơi tai đuổi theo. Trong khi bước chân của lão Trọng nhè nhẹ thanh thoát, đại sư ba lần bảy lượt chạy đi chạy lại, tự nhiên nhìn ngay ra kẻ đuối sức hơn là hòa thượng.

    Đám người họ Ngụy sau lưng hòa thượng giống như cảnh chơi trò rống rắn lên mây, một bên là đại sư, một bên là lão già của làng Đại Thục, chỉ có điều nếu bị bắt thì chỉ có nước chết, bản thân hai chân bị đại sư điểm trúng không thể động đậy, không thể làm gì khác ngoài ngồi một chỗ nhìn hai người vờn nhau, mồ hôi vã ra như tắm.

    Lão Trọng bỗng từ trong ánh mắt lóe lên, nhìn thấu một người, biết đại sư lần này không thể theo kịp, vội vàng đánh tới. Đại sư ở ngoài nhìn thấy kẻ kia sắp bị Thác Cốt Phân Kình của lão già đánh trúng, không thể lao vào kịp nên vận sức ném mạnh cây thiết bổng trong tay đi. Thiết bổng nặng gần trăm cân, cộng vào lực đạo của hòa thượng, ngàn cân lực lượng như bài sơn đảo hải lao đến, lão Trọng nghe thấy từ bên có tiếng kình phong xé gió, lập tức nhảy lùi lại.

    Viên Hổ từ nãy giờ thấy hai người giao đấu, càng lúc càng hạ thủ mạnh tay, sợ rằng cả hai ắt đến lúc lưỡng bại câu thương, nhảy ra đỡ lấy lão Trọng. Lão Trọng nhảy lùi một bước thấy vướng vào bàn tay của Viên Hổ, toàn thân khí lực như thất tán, cây bổng đang bay cũng bị Viên Hổ đưa tay bắt lấy.

    Cây thiết bổng này nói lại là không dưới ngàn cân lực đạo, ấy thế mà Viên Hổ cứ tùy tiện tóm vào như cây tăm que củi, thần công khiến người khác phải khiếp sợ.

    Viên Hổ nói:

    - Chúng ta ở đây phí thời gian làm gì? Tiếp tục đến trấn Độ Ninh, lão Ngụy đã mất tích thì vẫn còn đám người Hạo Châu, giao dịch không thể thiếu được một trong hai phía. Ta không tin một đoàn người Hạo Châu đi đi về về lại không khiến người khác để ý, nhất định sẽ dò hỏi được tung tích bọn họ.

    Đoạn Liên từ trên mặt đất bật dậy, đáp:

    - Đúng thế, chúng ta đi thôi.

    Trong lúc bi quan vẫn là Viên Hổ giữ được cái đầu lạnh, suy xét mọi việc chu đáo.

    Đại sư lấy dây trói toàn bộ những người còn lại vào một chỗ, đợi khi có người đến thì sẽ thả họ ra.

    - Các người trước nay làm nhiều việc xấu, bây giờ ta cho các người thấy khi các người cần thì ai sẽ mở lòng cứu các ngươi. Cũng coi như đây là một bài học, sau này ta hi vọng các người cải tà quy chánh, trở thành những con người bình thường lương thiện.

    Cả đám thấy nhờ có đại sư dăm lần bảy lượt cứu mạng, vô cùng cảm kích, mừng rỡ reo ơn rối rít. Lão Trọng liến nhìn đám người khinh bỉ không nói gì, còn Viên Hổ thì vốn chẳng coi bọn họ vào đâu, cười nói xốc lại tinh thần cho Đoạn Liên.

    Bốn người tiếp tục đến trấn Độ Ninh, quãng đường không xa, đi hai ba canh giờ là đến nơi. Cả trấn Độ Ninh có khoảng năm trăm hộ, tuy không đến nỗi sầm uất náo nhiệt nhưng cũng vẫn được coi là đông đúc.

    Bốn người vừa vào trong trấn thì trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, mọi người từ lúc ở chỗ căn nhà của Ngụy Tam Gia đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, đói bụng đi tìm một quán ăn. Quán nhỏ trong trấn cũng không có nhiều cao lương mỹ vị, chỉ đơn giản gọi một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa thịt lợn luộc, một đĩa đậu phộng rang mặn, một đĩa rau muống xào tỏi, cắt thêm mấy quả trứng muối và ít tương cà. Lực ăn của bốn người rất khỏe, ngay cả lão Trọng ăn ít nhất cũng làm một lúc bốn bát cơm, còn Viên Hổ thì khỏi phải nói, thủng nồi trôi đáy.

    Vừa ăn Đoạn Liên vừa nói chuyện với chủ quán, lưng lửng giữa chiều lại đang mưa gió nên quán ăn vắng khách, chủ quán không có gì làm cũng thoải mái bồi tiếp y.

    - Không biết gần đây có người nào của Hạo Châu đến trấn không?

    Chủ quán suy nghĩ một lát, trả lời:

    - Người của Hạo Châu trước giờ đi qua trấn không phải là ít, không biết khách quan muốn hỏi những người như thế nào?

    Độ Ninh nằm trên con đường huyết mạch thông thương của Hạo Châu và Kiệt Thổ, khó trách lại có lắm người Hạo Châu đến vậy, Đoạn Liên đáp:

    - Ví như có đoàn người Hạo Châu nào mà hình thù kỳ lạ, hành tung bí ẩn không?

    Quả nhiên chủ quán gật đầu:

    - Đúng là có thật, vừa mới hôm qua bọn họ còn ở đây thôi. Thông thường người Hạo Châu đến làm ăn buôn bán đều mang theo tiền tài đồ vật, không chất đầy hai xe thì cũng phải một xe, riêng nhóm người này lại đi người không, tay lăm lăm binh khí rất đáng sợ. Bọn y cũng không chịu ăn mấy món bình dân ở đây, cứ nhất định sai người trong trấn đi vào thành lớn mua thức ăn đem ra.

    Mấy người Đoạn Liên nhìn nhau, hỏi tiếp:

    - Không biết nhóm người này đã đi về đâu?

    Chủ quán trả lời:

    - Bọn họ đi về hướng Tây, còn đi đâu ta cũng không rõ.

    Viên Hổ lục đục đứng dậy, rút trong người ra hai mươi sáu đồng trả cho chủ quán, cũng cho thêm y bốn đồng nữa coi như công y ngồi nói chuyện.

    Thời buổi làm ăn khó khăn, đương nhiên chủ quán thấy nhóm người thưởng thêm cho mình thì rất vui mừng, cảm tạ không ngớt.

    Đoạn Liên và ba người không muốn mất thêm thời gian, theo lời chủ quán người của Hạo Châu đã rời trấn từ hôm qua, nhất định đã ở cách xa trấn. Đoạn Liên mở túi lấy bản đồ, xem đi xem lại cũng không đoán được người của Hạo Châu và lão Ngụy kia rốt cục là hẹn nhau ở đâu.

    Viên Hổ nhìn vào tấm bản đồ, thở dài:

    - Có bản đồ cũng không giúp gì được, chi bằng cứ đi về phía tây, trên đường vừa đi vừa hỏi.

    Đoạn Liên gật đầu:

    - Xem ra cũng chỉ còn nước này thôi.

    Bốn người mua lấy bốn con ngựa, hết tất cả hai mươi sáu lượng bốn, khi đi ai nấy đều không mang theo nhiều lộ phí, Đoạn Liên để dành được chút vốn liếng mua hai lần phấn trang điểm tặng Đỗ Hân sớm đã gần nhẵn túi, thành ra cả nhóm phải gom tiền vào mới đủ. Thời buổi loạn lạc, ngựa là loài súc sinh mà giá còn đắt hơn cả mạng người, bốn con này cũng không phải là ngựa tốt, nhưng nếu kén chọn thì lại không đủ ngân lượng. Đoạn Liên đi với Viên Hổ, thấy y là người thẳng thắn, không muốn trước mặt y bày trò, chứ bình thường Đoạn Liên nhất định có cách lừa gạt mấy người bán ngựa kia, kiếm lấy cho mình một con ngựa tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:42.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status