TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 31

Chủ đề: [Trinh thám tâm linh] Tổ trinh thám linh dị - Hoàn thành

  1. #16
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 16



    Ta cảm thấy bồn chồn.
    Từ khi nhìn thấy cái hũ. Ta liền không sao giữ được bình tĩnh. Hơn ai hết, ta chính là người hiểu rõ về nó nhất.

    Trong cái hũ ấy quả thật chính là linh khí ngàn năm của đất Thăng Long.
    Thăng Long là chốn địa linh. Khi đoàn người theo Lý Công Uẩn dời đô từ Hoa Lư ra từng thấy linh khí thiên địa dầy đặc, hóa thành hình rồng mà bay thẳng lên trời.
    Nghe tích ấy nếu là người thích truyền thuyết thì cho rằng đó là điềm lành, còn người biết phong thủy liền hiểu ý người kể sự tích ấy muốn nói đến sự sung mãn của linh khí ở đất Thăng Long, xứng đáng làm nơi quốc thủ.

    Thời đó, Tô Lịch là con sông chính chảy quanh thủ đô, có thể coi là long mạch của đất Thăng Long.
    Từ thời nhà Đường, vị tiết độ xứ Cao Biền vốn là nhà phong thủy bậc thầy nhân lúc tu sửa thành Đại La đã đến đoạn sông phía tây thành, nơi mà theo ông ta là " chỗ vảy ngược của con rồng " lập trận trấn yểm nhằm tán đi linh khí của cả vùng. Nhằm khiến cho người dân nơi đây không được linh khí phong thủy bồi dưỡng mà trở thành anh tài hào kiệt có thể gây ảnh hưởng đến sự thống trị của nhà Đường.
    Nhưng hơn một trăm ba mươi năm sau, khi đó Lý Công Uẩn quyết định dời đô từ Hoa Lư đến thành Đại La. Người ủng hộ ngài nhất là Thiền sư Vạn Hạnh đã tới trước một bước, tham khảo phong thủy khí thế của đất này.
    Sư Vạn Hạnh là bậc đắc đạo, mắt nhìn thấu linh khí nơi đây bị tán loạn thất thường bèn tìm đến nơi xưa Cao Biền trấn yểm rồi phá giải ấn phong.

    Không ngờ ấn phong có điều cổ quái, Sư Vạn Hạnh tuy có thể khơi thông lại long mạch vận khí, nhưng cũng không thể làm cho hoàn mĩ.
    Ngài từng nói với ta:
    " Đất Thăng Long linh khí dồi dào, nhất là con sông Tô Lịch quả thực là long mạch của cả một xứ Giao Châu. Năm xưa ta phá trận Bát Quái Khổn Long của Cao Biền trên sông, trận pháp vừa phá tức thì linh khí giống như con rồng thoát khỏi gông xiềng, bay thẳng lên trời. Nhưng giống rồng là loài chí dương chí cương, linh khí dồi dào như thế, ắt sẽ sinh nhiều bậc kì tài mà cũng có lắm kẻ loạn thần. Nên ta đành dùng một trận khác gọi là Trấn Linh Tụ Âm Trận ngay trên trận Bát Quái ấy để điều hòa long mạch. Trước mắt thì không sao, nhưng nếu sông Tô Lịch mà cạn, dương khí không còn đủ ắt sẽ sinh ra tinh quái vô cùng đáng sợ"

    Lúc đó ta từng nghĩ Thiền Sư quá lo xa, sông Tô Lịch làm sao cạn được. Nhưng không ngờ thực sự có một ngày nó bị thu hẹp lại thành con mương đen ngòm.

    Có lẽ, lời sấm mà Sư Vạn Hạnh đọc cho ta trước lúc viên tịch đã đến kì ứng nghiệm.
    o0o

    Lúc Trần Oai đến đình Vạn tìm Vũ, thấy mắt hắn đỏ sọng, những sợi gân máu nổi lên sau một đêm thức trắng khiến gương mặt vốn dễ gần của hắn trở nên dữ tợn.
    Vũ gấp gáp hỏi:

    - Bảo Châu đang ở đâu? Cô ấy có sao không? Lão già ấy có chịu khai không?

    Trần Oai khổ sở lắc đầu.
    Anh còn lo lắng hơn Vũ nhiều. Ngay khi tỉnh lại, mặc kệ hậu quả của việc bị trúng tà làm cho thân thể rã rời, đầu đau như búa bổ,Trần Oai đã định chạy về núi Cấm tìm Bảo Châu. Nhưng nhận được những thông tin mà Vũ để lại, anh đành nén lòng ở lại thẩm vấn Thầy Tào.
    Lúc này Thầy Tào là manh mối duy nhất họ có trong tay. Bởi Trần Oai khi tỉnh lại, kí ức chỉ còn mơ hồ về thời điểm trước lúc Vũ đi lên núi. Khoảng thời gian sau đó anh hoàn toàn không nhớ.
    Suốt đêm thẩm vấn,Thầy Tào một mực giữ im lặng, chỉ nói lão không biết gì về Bảo Châu. Trần Oai vốn đã tự dằn vặt vì không bảo vệ được Bảo Châu, lại nhìn cái bộ dạng Từ Thứ nhập Tào doanh của lão mà không kìm được nóng nảy, suýt nữa thì sử dụng vũ lực với lão.
    Nhưng công an sở tại đang bị điên đầu vì cái chết của Thầy L. nên nhất quyết không dám để Trần Oai động đến Thầy Tào.
    Trần Oai chẳng thu được tin tức gì đáng kể, đành thiểu não chạy đến đình Vạn tìm Vũ, hi vọng khả năng đặc biệt của hắn có thể giúp tìm ra manh mối.

    Vũ cũng đang nóng nảy vô cùng. Bảo Châu thì mất tích, Luân đúng lúc này cũng không liên lạc được.
    Luân là một linh hồn tồn tại đã gần ngàn năm, do một cơ duyên mà kí thác ở trên mình hắn.
    Thường thì Luân không phải lúc nào cũng quanh quẩn bên người Vũ. Có lúc nó biến mất một cách bí ẩn, hoặc có lúc lại quấy phá đến khi hắn phát bực cả lên. Nhưng không nghi ngờ gì, từ khi có Luân, hắn luôn ỷ lại vào nó để xử lí những chuyện liên quan đến phong thủy, tâm linh.
    Bây giờ đến lúc cần kíp, không ngờ nó lại biến mất khiến hắn giống như kẻ tắt đèn đi đêm, không biết đường nào mà lần.

    Ngửa cổ uống một ngụm nước, hắn phiền não nói:
    -Tôi cũng đã đi tìm suốt đêm qua. Núi Cấm cũng không rộng lớn gì lắm, thật sự không hiểu cô ấy đã đi đâu nữa. Hay là cô ấy trượt chân rớt xuống hang hốc nào rồi, bây giờ chúng ta gọi thêm người đi tìm tiếp xem sao?

    Trần Oai đáp:
    - Bây giờ là lúc cần bình tĩnh, tôi đã yêu cầu đội truy tìm đem chó nghiệp vụ đến để hỗ trợ điều tra rồi, có thể đầu giờ chiều sẽ tới. Hi vọng khi đó sẽ tìm ra tung tích của cô ấy

    Vũ nóng nảy đáp:
    - Bảo Châu đã mất tích tròn một ngày rồi, Mà bây giờ chúng ta phải ngồi chờ đàn chó đến à?
    Nếu chó mà không ăn chắc được, anh điều luôn đội ngoại cảm của UIA * đến đây cho tôi.

    Trần Oai trầm ngâm đáp:
    - Thú thực là tôi cũng rất lo lắng cho Bảo Châu, nhưng gọi người của UIA cũng không đơn giản, việc cần làm của chúng ta bây giờ là bình tĩnh phân tích lại toàn bộ vụ án. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này.

    Vũ lầu bầu " Người mất tích thì không lo, lại đi lo vụ án. Cổ vật thì đã tìm thấy rồi, hung thủ cũng tìm ra rồi còn quái gì mà không ổn nữa. Đúng là bọn công an máu lạnh " - Nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống phản gỗ kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong lúc Trần Oai mất tích.

    Trần Oai nghe Vũ kể, bèn lấy giấy bút ghi chép lại. Nghiền ngẫm một hồi anh nói:

    - Bây giờ chúng ta sẽ dùng phương pháp hỏi - đáp để phân tích ngược lại vụ án này. Tôi thấy nó có quá nhiều điểm bất thường. Bây giờ tôi sẽ hỏi, còn anh trả lời nhé.

    Vũ gật đầu, từ lúc Bảo Châu mất tích, hắn đã quá hoang mang và nóng vội nên chẳng nghĩ được gì.

    - Bây giờ chúng ta sẽ phân tích lại sự việc từ đầu. Anh nhận định thế nào về cái chết của ông Tứ và Thầy L. ?

    Vũ đáp:
    - Từ cách mà hai người đột tử, tôi cho rằng họ bị cùng một đối tượng sát hại. Thầy Tào đã thú nhận mình là kẻ thủ ác. Mà tôi có thể chứng thực lão có năng lực làm được điều đó. Chính tôi cũng suýt chết vì Thuật Bóng của lão ta.

    Trần Oai lại hỏi:
    - Vậy anh cho rằng động cơ của Thầy Tào là gì?

    Vũ đáp:
    - Vì món cổ vật kia. Mặc dù lão nói làm vậy để ngăn Thầy L. và ông Tứ sử dụng món cổ vật nhưng tôi không tin lão già ấy là loại người đại đức đại nghĩa giết một người để cứu trăm người. Nếu đúng như lời lão nói, thì...

    Nói đến đây Vũ lắc đầu nói:
    - Không đúng, Ở chỗ này có điều không khớp.

    Trần Oai hỏi:
    - Không khớp ở điểm nào?

    Vũ suy nghĩ một lát rồi đáp:
    - Không khớp chính là thời gian. Thầy Tào có yêu cầu tôi không được động đến món cổ vật trong vòng bốn mươi chín ngày để làm phép Trấn Linh Tụ Âm.
    Ở đây có hai giả thuyết. Thứ nhất là Thầy Tào giết ông Tứ và Thầy L. để ngăn không cho họ phá phong ấn. Vậy tức là phong ấn vẫn chưa bị mở ra, mà theo tôi thấy, thì chiếc bình đó không hề tỏa ra chút linh khí nào, chứng tỏ nó vẫn giữ được phong ấn rất hoàn hảo, thế thì cần gì phải làm phép Trấn Linh Tụ Âm?
    Nhưng nếu như hai người kia đã phá được phong ấn của món cổ vật, vậy thì từ lúc xảy ra vụ án đến bây giờ là gần mười ngày rồi. Sao lão không thực hiện phong ấn ngay từ lúc đó mà lại chờ đến lúc tôi tìm đến tận nơi mới làm việc này? Hơn nữa, muốn lập Trấn Linh Tụ Âm Trận hiển nhiên không thể đơn giản như vậy. Ít nhất phải có rất nhiều vật hiến tế, và quan trọng là phải tìm được nơi phong thủy địa khí phù hợp mới được.


    Nói đến đây, Vũ chợt gầm lên:
    - Con mẹ, chúng ta bị lừa rồi.

    Hắn nói xong liền nhao ra ngoài cửa ngay, Trần Oai thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.

    Vũ vừa xăm xăm chạy lên núi Cấm vừa giải thích:
    - Sao tôi lại ngu ngốc thế được nhỉ. Trấn Linh Tụ Âm Trận căn bản không phải là dùng để phong ấn một món đồ. Mà ngược lại, nó dùng món đồ cổ ấy để trấn yểm long mạch, hấp thụ khí âm để trấn áp linh khí của cả một vùng.
    Lão già ấy dùng cái hũ để bày trận Trấn Linh Tụ Âm ở trong sơn động, hẳn là lợi dụng nó để thực hiện một ý đồ khác. Tôi chưa biết lão định làm gì, nhưng rõ ràng cái thời gian bốn mươi chín ngày ấy chỉ là tiện mồm nói ra, làm kế hoãn binh. Cả việc lão bỗng nhiên ngoan ngoãn để chúng ta bắt được, rồi thản nhiên nhận tội giết người cũng chính là để đánh lạc hướng tìm kiếm của chúng ta.
    Hừ, không biết lão đang giấu diếm cái gì trong đó.

    Nhưng khi Vũ và Trần Oai tìm đến chỗ cái hang thì đã thấy Bảo Linh từ trong hang núi chui ra. Vũ thầm hô không ổn, túm lấy con bé quát:
    - Anh bảo mày ở im trong nhà cơ mà, ai cho mày lên đây?

    Bảo Linh lì lợm không nói gì, nhưng khi Vũ chui vào hang đá, đi một đoạn thì đã thấy nó bị bít kín lại bởi một tảng đá khổng lồ. Hắn biết ngay đây là do Thầy Tào cố tình sắp đặt để Bảo Linh giúp lão đóng cửa sơn động.

    Giận run người nhưng chẳng biết làm sao với con bé, Vũ và Trần Oai đành trở lại thị trấn, yêu cầu đội tìm kiếm mang chó nghiệp vụ đi tìm Bảo Châu. đồng thời huy động người mang theo búa đục để tìm cách trở vào trong động.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * UIA : tên viết tắt của Liên Hiệp Khoa Học Công Nghệ Ứng Dụng, là cơ quan đại diện hợp pháp của Trung tâm Nghiên Cứu và phát triển tiềm năng con người.
    Đây là tổ chức tập hợp những nhà ngoại cảm giỏi nhất, những người chuyên nghiên cứu về các vấn đề tâm linh và dị năng.
    Các nhà ngoại cảm nổi tiếng như Phan Thị Bích Hằng cũng làm việc ở những trung tâm của cơ quan này.
    ( giới thiệu sơ sơ vậy thui, bác nào có nhu cầu tìm hiểu thì tra gúc gồ nhé )
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:55.
    ---QC---
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #17
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 17



    Trời bất ngờ mưa tầm tã cho Vũ và Trần Oai như có lửa trong lòng.
    Cơn mưa bất ngờ trút xuống mang theo sự bất lực của mấy con chó nghiệp vụ. Bao nhiêu công sức của Vũ đành dồn cả vào việc khai thông hang đá. Hắn không dám chắc Bảo Châu có ở trong sơn động đó không, nhưng rõ ràng đây là manh mối duy nhất hắn có thể nghĩ ra.

    Vụ án này thật kì lạ, rất nhiều manh mối, rất nhiều giả định khác nhau, không có cơ sở. Nhưng mỗi khi tới thời điểm quyết định, cần sự lựa chọn giữa các phương án, giả thiết... thì chung quy vẫn lại quay về việc tìm ra món cổ vật kia.
    Tuy nhiên việc này cũng không đơn giản. Núi cấm được sinh ra từ loại đá xanh vô cùng cứng chắc, tảng đá bịt lối vào vừa to vừa cứng khiến Vũ cảm thấy dần dần tuyệt vọng.
    Nếu tảng đá ấy nằm ngay ngoài cửa hang thì đã có thể dùng thuốc nổ để phá đi, nhưng nó lại nằm sâu bên trong hang đá, dù chỉ một hành động quá đà liền có thể khiến cả hang há sụp đổ xuống ngay.
    Hắn lồng lộn nói với Trần Oai:
    - Tôi không tin lão Thầy Tào đó sẵn sàng chôn món cổ vật vào lòng núi. Cũng không tin sơn động ấy chỉ có một lối vào này. Anh lập tức thả lão ta ra. Tôi sẽ vào đó đợi lão trước, nếu cần anh cứ bảo lão như vậy.

    o0o

    Thầy Tào tranh thủ lúc đêm tối lẻn vào đình Vạn.
    Mặc dù lão biết việc mình bỗng nhiên được thả ra chắc hẳn là mưu kế của Trần Oai nhằm theo dõi mình. Như vậy tức là cái hũ vẫn chưa lọt vào tay bọn họ.
    Nhưng quả thật là lão cũng không thể ngồi so kiên nhẫn với họ. Bảo Châu có thể rất quan trọng với Vũ và Trần Oai, nhưng đối với lão chắc chắn không thể quan trọng bằng cái hũ.
    Hơn nữa, lão cũng không còn phải đợi chờ gì nữa.
    Bây giờ, ai nhanh người đó được. Mà lão lại có lợi thế sân nhà.

    Thầy Tào đến bên cây gió bầu cổ thụ phía sau đình, bóng của lão bỗng kéo dài ra rồi nhập vào gốc cây gió bầu cổ thụ.
    Rồi một tiếng động nhỏ mà trầm đục vang lên như thể một cơ quan ngầm nào đó ở ngay dưới đất vừa được khởi động, dưới gốc gió bầu bỗng lộ ra một miệng hang vừa đủ cho một người đi xuống.

    - Đứng im, cử động là tôi bắn.

    Tiếng Trần Oai vang lên đanh gọn. Thầy Tào không dừng lại, chỉ là động tác của lão chậm hơn mà thôi.
    Đạo thuật dẫu cao thâm cũng không thể coi thường súng ống, lão vừa bước vào miệng hang vừa nói:
    - Hang này chỉ mở được từ bên trong, ngoại trừ tôi thi triển thuật bóng sử dụng thủ pháp riêng thì không ai có thể mở được nó từ bên ngoài đâu.

    Thầy Tào vừa phóng vào, miệng hang lại xoay nửa vòng, bên dưới gốc gió bầu đã không còn gì khác lạ ngoại trừ một lùm cây nhỏ.
    Trần Oai lao theo phía sau nhưng khi anh xông tới, miệng hang đã khép kín lại, tìm không ra dấu vết. Trần Oai bực tức gầm lên rồi cắt cử 2 công an đi cùng đứng trông, còn mình thì phóng lên núi Cấm.

    o0o
    Vũ ngồi trong hang đá, trước mặt là khối đá xanh khổng lồ bít kín lôi vào sơn động.
    Hang đá đoạn này khá rộng, theo Vũ nhớ thì đây là đoạn rộng nhất trên đường vào sơn động. Từ đây vào đến sơn động còn chừng hơn 20 mét nữa. Thành hang vốn cũng không cao hơn đầu người, bên cạnh còn có mấy hốc đá sâu hun hút trông như những lối rẽ khác. Lần đầu vào, hắn và Bảo Châu cũng bị lầm đường quay ra quay vào chỗ này mất mấy lần.
    Nhưng bây giờ nó đã bị biến dạng rõ rệt. Lối vào sơn động đã bị một tảng đá rộng gần một mét, cao khoảng 2m bịt kín hoàn toàn, xung quanh có rất nhiều tảng đá nhỏ hơn do vòm hang bị sập xuống một mảng lớn tuy đã được nhân công dọn dẹp qua một bên, nhưng vòm hang lúc này lại rất yếu ớt, soi đèn pin liền thấy rất nhiều vết rạn lớn chạy ngoằn ngoèo như những con rắn hướng về tảng đá lớn kia. Chính tảng đá đó bây giờ lại là cột trụ nâng đỡ cả vòm hang. Chỉ cần nó khẽ suy chuyển, hang đá này cũng sẽ ầm ầm sụp đổ, chôn sống mọi người xung quanh. Đó là lý do vì sao đội cứu hộ không dám động đến nó chút nào.

    Vũ không có thời gian hỏi Bảo Linh xem nó đã được Thầy Tào làm những gì mà có thể khiến cho cả một cái hang đá xanh cứng chắc trở nên như vậy. Nhưng rõ ràng đây là một việc hết sức nguy hiểm, có thể mất mạng như chơi. Vũ cũng đã thấy vẻ thất thần hoảng sợ của Bảo Linh lúc nó từ hang đá chui ra.

    - Lão hẳn là đã vào được trong động đá rồi. Bây giờ là lúc tôi theo vào, anh hãy quay trở ra, phục kích sẵn ở ngoài đi.

    Vũ đứng dậy nói với Trần Oai rồi làm một động tác kì lạ.
    Hai tay hắn bắt chéo trên đầu rồi chậm chạp giang ra hai bên, mũi miệng hắn ra sức hít vào.
    Động tác chậm chạp, hơi thở dài đến mức phi lí khiến người nhìn thấy phải cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, căng thẳng thần kinh.

    Vừa ngưng hít khí vào lông ngực, thấy Trần Oai vẫn đứng bên cạnh, hắn quát lên:
    - Đi mau lên, hang động này sẽ sập xuống ngay đấy.

    Trần Oai vừa nghi hoặc nhìn động tác của Vũ, vừa lắc đầu đáp:
    - Tôi vào cùng anh.

    Vũ xòe bàn tay trái nắm chặt lấy nắm đấm tay phải đã co về ngang hông, tạo thành một tư thế súc lực cực mạnh, hắn dậm tới một bước, thân hình nhao về phía trước, hai tay đầy uy lực phóng ra tạo thành song chưởng đánh mạnh vào tảng đá. Miệng hắn quát to : " Kamejoko "

    Oành.
    Một tiếng động giống như tiếng nổ vang lên nhưng cả hang vẫn im lìm không chấn động.
    Trần Oai vừa định cười trò hề của Vũ thì thấy hắn lảo đảo lùi về phía sau, vừa thở gấp vừa nói:
    - Lấy đà phóng theo tôi, tốt nhất là cuộn người lại.

    Trần Oai còn chưa kịp trả lời, Vũ đã giống như trâu điên húc mả nhằm thẳng tảng đá khổng lồ nặng tới mấy tấn ấy mà lao tới.
    Trần Oai ngước nhìn vòm hang, những vết rạn nứt đã mở rộng ra rất nhiều, có nhiều vết nứt mới được tạo thành cũng từ nơi tiếp xúc với tảng đá lớn tỏa ra xung quanh phát ra những tiếng lách cách rợn người. Anh biết vòm hang sẽ sập ngay bây giờ, trở thành nấm mồ chôn sống cả anh và Vũ nhưng không biết làm thế nào để né tránh, đành trơ mắt ngó.

    Một cú va chạm tóe lửa đã không xuất hiện như trong suy nghĩ của Trần Oai.
    Tảng đá khổng lồ cứng chắc vô cùng bỗng giòn tan như chiếc bánh đa, bị Vũ tông trúng liền vỡ vụn, một phần hóa thành bột phấn văng tung tóe theo đà lao tới của hai người. Phần còn lại đổ ập xuống như một bức tường cát.
    Quy Thần Chưởng mà Vũ thi triển khi nãy không ngờ đã đánh cho cả tảng đá khổng lồ hóa thành bụi phấn. Mang vẻ mặt kinh ngạc tột độ, Trần Oai vội phóng vào lối đi vừa được Vũ khai thông.

    Cũng may đoạn này hang đá dốc xuống, cả hai vừa lăn vừa trượt với tốc độ khá cao, không bị đá đè chết ngay tức khắc.
    Cả hai vừa bò vừa lăn trối chết trong hang, bỏ lại sau lưng những tảng đá đang rơi ầm ầm như một đàn voi dữ đuổi sát phía sau.

    o0o

    Thầy Tào đang lầm bầm mấy câu thần chú đạo gia bỗng thấy một tảng đá lớn từ nóc hang rơi vèo xuống, suýt chút rớt trúng cái hũ. Lão bị dọa đến mức nhảy dựng cả lên, ngước mắt nhìn lên cao liền thấy từ cái hốc lớn cao tới gần 30 mét phía trên, nơi Vũ và Bảo Linh đã từng vào bỗng phát ra những tiếng ầm ầm như sấm dậy rồi hai bóng người từ trong đó văng ra, kéo theo rất nhiều đá cục. Một người phản xạ rất nhanh, mặc dù bị quán tính hất văng đi nhưng vẫn kịp móc chân miết vào thành hang, một tay bám vào mép vực, một tay bám lấy người kia. Cả hai lơ lửng trêm vách động như người làm xiếc.

    Vũ bám chặt lấy vách sơn động rồi buông tay Trần Oai ra. Miệng lắp bắp cảm ơn.
    Vách động đoạn này không quá trơn, có nhiều hốc nhỏ, mấu đá có thể bám vào. Lần trước hắn cũng đã bám theo những hốc đá này mà leo xuống dưới. Nhưng nếu không có Trần Oai nhanh tay tóm được thì hắn đã bị quán tính ném văng ra ngoài rồi rơi xuống từ độ cao gần 30m, nếu vậy hắn cũng không biết mình sẽ thành cục thịt viên trông như thế nào nữa.


    Đợi Trần Oai ổn định thân hình, Vũ cúi nhìn xuống dưới, thấy Thầy Tào đứng dưới sàn động, bèn hét lớn:
    - Lão già đứng im, đừng hòng chạy trốn

    Nói đoạn liều lĩnh buông tay, nhảy khỏi vách động.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:55.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 18



    Sơn động vốn là một đầm nước, ngoại trừ phần sàn đá mà Thầy Tào dùng để lập trận thì ba phía còn lại đều là nước sâu thăm thẳm.
    Hôm trước Vũ đã ngó qua, nên mới dám liều lĩnh nhảy từ trên cao như vậy
    Tuy nhiên, dù đầm nước trong động khá sâu nhưng việc thực cũng không đơn giản giống như trong phim.
    Vũ cũng không phải vận động viên nhảy cầu nên khi rơi xuống, hắn ngu ngốc xòe cả hai tay hai chân ra như người ta nhảy dù vậy. Rơi xuống từ độ cao gần 30m nên khi tiếp xúc với mặt nước, lực phản chấn mạnh tới mức kinh người. Trần Oai vừa xúc động định nhảy theo thì nghe thấy một tiếng " Oành " lớn nghe như pháo nổ, từ xa nhìn xuống, thấy Vũ không trực tiếp xuyên xuống nước mà nằm ngang trên mặt nước, sóng xung kích từ thân hắn truyền qua mặt nước lan đi trông như một vụ nổ được các nhà làm phim Hollywood dựng bằng kĩ xảo điện ảnh tối tân.
    Nằm trên mặt nước tới mấy giây, hắn mới không biết còn sống hay chết, từ từ chìm xuống. Trần Oai rùng mình, tay bấu chặt vách đá, từ từ leo xuống.

    Thầy Tào đứng ngay gần nơi Vũ rơi xuống, lão dù tức cười trước hành động ngu ngốc của Vũ nhưng vẫn không thể xua tan sự khiếp sợ khi thấy Vũ lao mình xuống như thiên giáng. Trong khoảnh khắc đó, lão bỗng có dự cảm không hay.

    Sở dĩ Thầy Tào bị Vũ đánh bại ở đình Vạn, một phần là vì Bảo Linh giúp hắn, một phần là vì lão khi đó vẫn còn phải hao tốn rất nhiều niệm lực để thao túng trận pháp khống chế món cổ vật. Kể cả lúc lão chủ động buông tha Trần Oai và Vũ rồi theo hắn về đồn cũng chỉ là kế hoãn binh của lão mà thôi.
    Vốn kế hoạch của lão còn cần thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng với sự xuất hiện của Trần Oai và Bảo Châu lão biết mình đã bị chú ý. Mà lúc giao thủ, lão cũng biết Vũ là kẻ trong nghề, sớm muộn hắn sẽ tìm ra lão nên đành liều mạng dốc hết vốn liếng để hoàn thành kế hoạch, lại còn phải bày ra Trấn Linh Tụ Âm Trận để che mắt Vũ. Lúc đó lão đã kiệt sức rồi, không thể tiếp tục dùng Thuật Bóng khống chế Trần Oai nữa, nên đành chủ động buông tha, rồi ngầm sai Bảo Linh khởi động cơ quan đánh sập lối vào phía trên khiến Vũ không thể tiếp cận món cổ vật, cũng không thể không nhờ lão dẫn vào sơn động.

    Tất cả cơ mưu của lão đều hoàn thành đơn giản, thậm chí việc Trần Oai để mặc lão tiến vào trong động cũng thuận lợi hơn nhiều so với kế hoạch nên lão vẫn rất coi thường đám " thường nhân " như Trần Oai, hay kẻ ngu ngốc là Vũ.

    Nhưng khi Vũ bất ngờ phá đá mà vào, lại còn làm ra cái việc ngu ngốc nhảy hang tự sát này khiến lão không khỏi nảy sinh dự cảm bất tường.
    " Kẻ ngu ngốc thường làm những việc phi thường." - dùng ánh mắt quái dị nhìn Vũ từ từ chìm vào lòng nước tối đen, lão vội phấn chấn tinh thần, hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng.

    o0o

    Vũ nằm dưới đáy hồ, bị dòng nước đưa đẩy không biết bao lâu thì tỉnh lại. Khi nãy hắn xúc động nhất thời, không nghĩ ngợi gì chỉ thấy đầm nước liền trực tiếp dùng phương pháp đơn giản nhất nhảy ngay xuống dưới.
    Ngẫm lại nếu cái đầm nước này không đủ sâu, hoặc là góc độ nhảy của hắn có chút vấn đề, rơi vào sàn đá thì giờ hắn đã thịt nát xương tan, một mạng ô hô rồi. Mà chưa cần nói đến những rủi ro đó, chỉ cần thân thể hắn không đang ở trong trạng thái Quy Pháp thì lực phản chấn của mặt nước sau khi rơi từ độ cao hơn 30m cũng đủ để làm cho 206 khớp xương của hắn không cái nào còn nguyên vẹn được.
    Nhưng Vũ chẳng có thời gian để mà tự kiểm điểm, Hắn thấy nước tràn vào miệng, phổi nóng như than hồng mới chợt nhớ ra mình không biết bơi, hơn nữa trong đầm nước tối om, ánh sáng từ hai ngọn đuốc trên vách chỉ đủ chiếu sáng một khoảng không nho nhỏ chứ không thể lọt xuống làn nước sâu thăm thẳm trong đầm.
    Vũ mắt không thấy gì, chân cũng không chạm đất nên hoàn toàn mất phương hướng. Hắn đành cậy vào trạng thái Quy Pháp thả lỏng cơ thể, vừa cố gắng phục hồi chấn thương bởi lực phản chấn , vừa chờ cho lực đẩy acsimet nâng hắn lên trên mặt nước.

    Quy Pháp là một môn công pháp hắn học được từ Luân.
    Môn công pháp này dựa trên việc điều chỉnh hô hấp làm giảm nhịp tim, tạm thời đình chỉ hô hấp rồi dùng phép nội thị trong Thiền Minh Sát để huy động các khí quan trong cơ thể. Do đó kích phát được toàn bộ năng lực của từng khớp xương, mạch máu hay gân cơ trong cơ thể.

    Vũ rất thích môn này, bởi trong khoảng thời gian vận dụng Quy Pháp, hắn không những có sức lực vô tận, khả năng chịu đựng dẻo dai bền bỉ mà quan trọng nhất là hắn có thể dựa vào việc khống chế Khí trong cơ thể theo hai phương hướng hoàn toàn đối lập để vận dụng được Quy Thần Chưởng - tuyệt chiêu mà hắn thành công mô phỏng trong bộ manga nổi tiếng " Bảy Viên Ngọc Rồng ".

    Vũ quờ tay bơi theo hướng lực đẩy, bất ngờ hắn thấy sao bay đầy trời, hoa lửa lập lòe. Cơn đau choáng váng vì đỉnh đầu húc vào vách đá không ngờ lại khiến hắn tỉnh táo ra.
    Vũ thầm than " Chết rồi, mình đang bị nước ngầm cuốn đi "

    Hắn ra sức vùng vẫy nhưng trong bóng tối vô tận của đầm nước ngầm, hắn cũng đành tuyệt vọng để luồng nước xoáy giống như con quái vật vô hình nuốt trửng vào trong cuống họng tham lam của nó rồi nghiền nát ra như một miếng mồi ngon mấy ngàn năm nay mới được thưởng thức lần đầu.

    o0o

    Trần Oai vừa đặt chân xuống sàn động đã lập tức rút ngay khẩu K54 hướng về phía Thầy Tào quát
    - Đứng im, không tôi bắn.

    Nhưng có vẻ món vũ khí chết người trên tay Trần Oai cũng không thể tiếp thêm uy lực cho tiếng quát của anh. Thầy Tào vẫn điềm nhiên thực hiện những nghi lễ của lão, mặc cho Trần Oai từ từ bước lại.

    Trần Oai đang tiến lại gần Thầy Tào, bỗng thấy thân hình lão rung động dữ dội, miệng vẫn không ngớt đọc những chú ngữ bằng thứ tiếng cổ xưa có lẽ là Phạn văn gì đó.

    Mặc dù không phải người tin vào những chuyện phép thuật hồn ma, nhưng một lần bị lão khống chế đã khiến Trần Oai bị đả phá lòng tin. Mặc dù đã tự dùng những cách giải thích có màu sắc khoa học như mộng du, thôi miên... để xua đi cảm giác ma quái nhưng bản thân anh cũng đã trở nên cực kì cảnh giác với mọi cử động bất thường nào của lão.

    Lúc này, Thầy Tào vẫn ngồi trên sàn động nhưng thân hình thì lại xoay tròn như đang hầu đồng. Càng kinh dị hơn là chiếc hũ sành trước mặt cũng liên tục lắc lư phát ra tiếng lục cục như thể bên trong có một con quái vật hung hãn đang lồng lộn đòi ra.


    Trần Oai đứng ngây như phỗng nhìn Thầy Tào và cái hũ, một người một vật không ngờ lại xoay mình với cùng một nhịp. Dưới ánh sáng chập chờn của hai ngọn đuốc, Trần Oai dựng tóc gáy thấy những cái bóng lúc đen thẫm như mực, lúc mờ ảo như hơi sương liên tục di chuyển qua lại giữa cái hũ và Thầy Tào.
    Những cái bóng ấy hình dạng biến đổi liên tục, lúc giống như những con dị thú, lúc lại giống những họa tiết hoa văn, có khi còn trông rõ cả những gương mặt với mồm miệng mắt mũi méo mó kì dị. Chúng như nước chảy kiến đi liên tục qua lại với tốc độ càng lúc càng nhanh.

    Rồi bỗng nhiên, những cái bóng giống như thác lũ tràn từ cái hũ sang phía Thầy Tào. Thân hình lão cũng run lên dữ dội, gương mặt vặn vẹo thống khổ như đang bị loài dòi bọ gặm nhấm tủy xương. Làn da Thầy Tào lúc này đã xanh xám lại như người bị tụ máu, mắt lão cũng đã mở ra trừng trừng,

    Trần Oai rùng mình nhìn cặp mắt đen kít không còn phân biệt được lòng trắng với con ngươi của Thầy Tào, miệng lão giật giật như muốn nói điều gì nhưng không thành tiếng. Dưới lớp da của lão dường như có những con bọ lúc nhúc chạy tới chạy lui khiến lớp da đã nhăn nheo vì tuổi tác của lão cũng căng trướng lên, chuyển động như sóng nước.

    Khi những cái bóng cuối cùng của cơn thác bóng đổ vào người Thầy Tào, lão rên lên một tiếng, ngã lăn ra đất rồi thân hình bắt đầu run rẩy.

    Trần Oai lúc này còn run hơn lão.
    Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, những thứ đáng sợ như xác chết thối rữa hay sự điên dại của đám nghiện ngập cuồng loạn vì thuốc lắc anh cũng đã trực tiếp đối mặt nên dù những nhà làm phim có cố tạo thành những bộ phim kinh dị đến mấy cũng đã không còn khiến Trần Oai sợ hãi mảy may.

    Nhưng quả thật những bộ phim kinh dị dù có quái đản đến đâu cũng không thể đáng sợ bằng sự việc đang xảy ra trong sơn động này.
    Đáng sợ bởi khi xem phim, dù bộ phim rùng rợn thế nào, người xem nhập tâm đến đâu thì khi sợ hãi, người ta vẫn có thể chỉ đơn giản là để mặc cảm giác sợ hãi, buông mình cho bộ phim và chờ đợi những tình huống tiếp theo.

    Nhưng bây giờ, Trần Oai phải hành động. Mà đáng sợ là anh cũng không biết hành động từ đâu.
    Nhìn Thầy Tào đang co giật, giãy dụa như đuôi con thằn lằn bị bứt khỏi thân, miệng vẫn phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa. Trần Oai không khỏi ghê tởm, anh cũng không muốn đến gần lão lúc này nên đành chú ý tới cái hũ.

    Cái hũ lúc này không còn lắc lư hay phát ra tiếng lục cục nữa mà nằm im lìm trên sàn động.
    Dù sao, nó cũng chính là mục đích của chuyên án lần này. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ nó mà ra. Tìm được nó, mọi việc sẽ tự động kết thúc.
    Trần Oai tiến về phía cái hũ, nó vẫn nằm im lìm không hề động cựa.
    Cái hũ không lớn, chỉ cao tầm 60cm, bán kính cũng chỉ hơn một gang tay. Trần Oai có thể nhìn thấy những hoa văn cổ phác của nó đôi chỗ còn vết bùn đất bám vào.
    Trông nó rất đơn giản,có chút không xứng đáng với một vị trí quan trọng trong cả một vụ án mấy mạng người.

    Trần Oai thử nhấc nó lên, không ngờ cái hũ không hề nhúc nhích khiến anh hết sức ngạc nhiên.

    Phải biết cái hũ này không có bao nhiêu lớn, với thể tích như vậy, dù bên trong có đúc đặc bằng vàng hay bất kì thứ kim loại nặng nào thì trọng lượng cũng không thể vượt quá hai ba trăm cân.
    Trần Oai không phải Hạng Vũ có thể bạt sơn cử đỉnh, nhưng anh có một thể lực tuyệt vời trước nay vẫn rất tự tin.
    Dù là mấy trăm cân thì anh cũng vẫn có thể xoay chuyển được mới phải. Đằng này dù đã vận hết sức bình sinh, Trần Oai cũng vẫn chỉ là chuồn chuồn lay cột đá mà thôi.
    Nếu không phải khi nãy thấy nó lắc lư liên tục, Trần Oai còn nghĩ nó đã được gắn liền với sàn đá của sơn động này rồi.

    " Có lẽ là thứ nó chứa đựng bên trong có điều kì lạ. Hèn nào cấp trên yêu cầu mình phải mang nó về bằng được.Mà sao bọn họ biết bên trong có cái gì khi mà nó còn chưa từng được mở " - Anh nhìn lên nắp hũ, thấy nó vẫn còn vết bùn đất khô bám vào như thể niêm phong, Trần Oai bỗng thấy hiếu kì.

    Nắp chiếc hũ này hao hao như nắp giành tích, có hai cái gờ làm chỗ bấu tay, Trần Oai liền dùng sức nhấc mạnh, không ngờ cái hũ thì quá nặng, mà nắp thì lại lỏng như không, Trần Oai dùng sức quá đà, loạng choạng ngã ngửa ra sau.
    Vừa tự giễu mình, anh vừa tiến lại nhìn vào trong hũ. ánh mắt Trần Oai chuyển từ ngạc nhiên sang sợ hãi rồi bỗng trân trân ra như hóa đá.

    Dù trong hũ có là một bảo vật nổi tiếng như ngọc tỉ hay dạ minh châu, hay là một bộ xương khô thường thấy trong các di tích khảo cổ cũng không thể làm Trần Oai ngạc nhiên đến thế.
    Thậm chí, sau khi trải qua những điều kinh dị vừa diễn ra trong động, với khả năng tưởng tượng của mình dù trong hũ chứa một con quái vật múa vuốt giương nanh như Thần Đèn trong truyện cổ tích, hoặc là những thứ trong hũ đã bị Thầy Tào hút ra bằng hết, bên trong chỉ còn lại hư không thì với Trần Oai cũng chỉ là thoáng chút ngạc nhiên.

    Nhưng anh không ngờ, trong chiếc hũ bé xíu ấy lại chứa một người.
    Mà người ấy, không phải là một xác ướp mấy ngàn năm mà là một người anh vô cùng quen biết - Bảo Châu.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:55.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #19
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 19



    Trần Oai đờ đẫn nhìn cái hũ, não bộ như ngừng trệ vì kinh hoàng.
    Chiếc hũ chỉ cao chưa đến 60cm, thể tích cũng rất nhỏ, chỉ vừa một người ôm, hơn nữa miệng hũ khum lại rất nhỏ. Dù là trẻ em 3 tuổi cũng khó mà chui vào được.
    Bởi vậy nên lúc trước Vũ tìm Bảo Châu khắp nơi, cũng chưa từng nghĩ nàng lại bị nhét vào trong hũ.

    Vậy mà sự phi lí đó lại đang hiển hiện trước mắt Trần Oai.
    Nếu trong hũ là một người bị thứ bí pháp nào đó làm cho thu nhỏ lại thành tí hon thì cũng không thể khiến Trần Oai kinh ngạc bằng việc thấy một cô gái cao hơn 1m72 nằm lọt mình trong đó.

    Trần Oai nhìn qua miệng hũ, chỉ thấy gương mặt Bảo Châu nghiêng nghiêng, bờ vai so lại dưới cằm theo một góc độ mà người bình thường không sao làm được.

    Nhớ đến những vụ án giết người chặt xác phi tang mà mình từng điều tra, sự tởm lợm biến thái của hung thủ, thảm trạng kinh hoàng của nạn nhân vẫn còn in sâu trong óc, khiến Trần Oai gầm lên đau đớn.

    Trần Oai nghiến chặt quai hàm, hai tay điên cuồng dùng báng súng đập vào chiếc hũ. nhưng chiếc hũ chẳng chút sứt mẻ, chỉ phát ra những tiếng coong coong như gõ vào miệng chén.

    Trần Oai liền giương súng, nhắm chiếc hũ bóp cò.
    Những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp dội vào vách núi rồi cộng hưởng với nhau khiến cả sơn động rung chuyển như có hàng ngàn người cũng đang phẫn nộ trước cảnh tượng thê lương, hiệp sức cùng Trần Oai .

    Nhưng ngoài những tiếng lanh canh nhọn hoắt phát ra bởi những viên đạn, chiếc hũ vẫn chẳng sứt mẻ gì, sừng sững như xem thường sự bất lực của Trần Oai

    Trần Oai đứng thở hồng hộc, sau cơn xúc động, anh đã dần lấy lại bình tĩnh. Bỗng một tiếng nói khào khào quái dị vang lên :

    - Đồ ngu ngốc, ngươi không thể nào phá hủy được nó đâu.

    Thay băng đạn mới, Trần Oai từ từ quay đầu lại, ánh mắt của anh nhìn Thầy Tào lúc này đang run rẩy đứng dậy đã sáng rực lên vì giận dữ.

    Thầy Tào lúc này trông đáng sợ vô cùng. Cặp mắt trợn lớn đen kít kết hợp cùng làn da tím bầm như chàm đổ khiến lão trông như một cương thi ghê tởm. Mặc dù không sao điều khiển được cơ mặt, lão vẫn cố nói bằng khóe miệng đang không ngừng co giật.

    - Ngươi không cần phải cố gắng vậy đâu. Chỉ chốc lát nữa thôi, Linh Thể sẽ phá phong mà ra.

    Quai hàm Trần Oai bạnh ra như rắn hổ mang, anh gằn giọng nói:

    - Lão đã làm gì?

    Thầy Tào không trực tiếp trả lời mà cất tiếng cười quái dị :

    - Kha kha kha, Cuối cùng ta cũng có được Linh Khí ngàn năm của đất Thăng Long. Hahaha, Ta sẽ cho bọn Kim Quy các ngươi phải trố mắt ra.

    Đoàng!

    Tiếng súng nổ đanh gọn ngắt ngang tràng cười của Thầy Tào, tiếng Trần Oai vang lên :

    - Trả lời tôi. Lão đã làm gì với Bảo Châu?

    Thầy Tào cúi đầu nhìn, chân trái của lão lúc này đã có thêm một vết thương.
    Viên đạn của Trần Oai đã chính xác đục một lỗ ngay trên đầu gối lão, từ miệng vết thương, một dòng máu đen bầm bắt đầu rỉ ra.

    Thầy Tào ngây ngốc nhìn vết thương hồi lâu, lão không tỏ ra chút nào đau đớn mà lại có vẻ mặt càng ngày càng sung sướng. Lúc lắc đầu suy nghĩ một lát, lão cười phá lên:

    - Hahaha, quả nhiên chỉ là một cái túi da, đao thương không nhập, bất tử bất hoại. Khakhakha,...

    Đoàng, đoàng.
    Hai phát súng liên tiếp lại vang lên. Đầu gối trái của Thầy Tào lập tức bị bắn nát bét, lão mất thăng bằng ngã ập xuống đất.

    Trần Oai lần này không hỏi nữa, mà trực tiếp dí nòng súng vào giữa trán Thầy Tào, im lặng chờ câu trả lời.

    Thầy Tào đối với uy hiếp đầy bạo lực của Trần Oai không ngờ lại một chút cũng không sợ, thậm chí lão cũng không buồn giận dữ về việc bị bắn. Lão nói:

    - Ngươi bắn cũng vô ích thôi. Thân thể này đã trở nên bất tử rồi. súng đạn đối với ta cũng vô dụng mà thôi. Hahaha, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi may mắn lắm, hôm nay ta đang rất vui, ta sẽ để cho ngươi được chứng kiến thời khắc ta dựng dục tiên thể, bạch nhật phi thăng.

    Trần Oai thấy lão coi vết thương ở chân như không mà ăn nói điên cuồng, không sao hiểu được. Nhất thời cũng không biết làm sao.

    Thầy Tào lồm cồm ngồi dậy, dường như quá hưng phấn, lão bắt đầu nói nhảm.

    - Hahaha, Ta cũng không ngờ mình lại có ngày này. Ta đã ẩn nhẫn làm tay sai cho Kim Quy suốt 30 năm, giấu diếm tài nghệ, thậm chí phải ăn cả ngải độc giả bệnh để chúng bố trí cho ta đến canh gác nơi này. Nhưng bọn chúng cứ nghĩ rằng không dạy cho ta phép Phệ Linh thì ta sẽ chỉ có thể hấp nạp một chút linh khí thiên địa ở cố đô Hoa Lư này mà sống lay lắt mà thôi.
    Nhưng chính ta cũng không thể ngờ đến một ngày ta lại có được tiên duyên đến bực này.

    Thăng Long Hạo Khí tích lũy ngàn năm, Hoa Lư Bá Khí tích tụ ngàn năm. Hai thứ quốc bảo này không ngờ có một ngày lại đều do lão Tào ta hưởng dụng. Kha kha kha....


    Lão già vừa nói lảm nhảm, vừa lục cục đứng lên.
    Trần Oai nhìn lão thân thể xanh đen, da mặt co giật, cái chân gãy mặc dù có vẻ không khiến lão đau đớn nhưng vẫn lặc lìa trông như sắp đứt, ác ý nói:

    - Tiên duyên? Lão trông lại mình xem đó là tiên duyên hay là quỷ duyên?

    Thầy Tào trông như cương thi, nhưng thực ra lại không hề bị mất đi lí trí, lão nghe Trần Oai châm chọc bèn cất tiếng cười, chỉ vào cái hũ nói:

    - Hahaha, Người trần mắt thịt. Linh thể của ta khi dựng dục xong sẽ có thể thiên biến vạn hóa, đẹp đẽ hoàn hảo. Còn thân xác này chỉ là cái túi da. tạm thời không cần lưu ý.

    Trần Oai thấy lão chỉ về phía cái hũ chứa Bảo Châu, cơn giận dữ lại ập đến, đang định mắng chửi thì bỗng thấy cái hũ dường như vừa thoáng rung lên.
    Trần Oai thấy vậy, trong lòng chợt nhảy lên một cái, thầm nghĩ " hay là Bảo Châu vẫn còn chưa chết ? " vội mặc Thầy Tào, phóng đến bên cái hũ.
    Trần Oai nhìn vào miệng hũ, thấy gương mặt Bảo Châu ở trong đó vẫn nghiêng nghiêng,vô cảm, làn da trắng xanh lạnh như băng đá, bao nhiêu hi vọng liền tan đi hết.

    Anh nhớ tới những ngày nàng còn ở bên mình, từ lúc còn là cô sinh viên đến nhà dì ăn giỗ, vô tình nhận họ, tới lúc trở thành một sĩ quan dưới quyền. Dù chưa một lần nói ra, cũng không chút nào tỏ thái độ vượt ngoài khuôn khổ. Khi công tác cùng cơ quan, dù anh không muốn thiên vị họ hàng nên kiên quyết yêu cầu Bảo Châu xưng hô là anh - em như những đồng nghiệp khác.
    Nhưng đó thực ra chỉ là cái cớ mà thôi, bởi Trần Oai cũng chưa bao giờ coi Bảo Châu là một đồng nghiệp bình thường.
    Trần Oai sớm đã bị cô cháu gái bắn đại bác không tới này chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng.

    Trần Oai bỗng thấy sống mũi cay xè, những giọt nước mắt hiếm hoi rơi ra từ hai hốc mắt đã vằn tơ máu.

    Bỗng chiếc hũ rung lên một cái.
    Trần Oai giật mình nhìn xuống, rồi hốt hoảng thét lên :

    - Bảo Châu, em còn sống ư?

    Trong hũ, Bảo Châu vẫn trắng toát lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng cặp mắt vô hồn mở lớn, nghiêng nghiêng nhìn vào mắt Trần Oai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:56.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #20
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 20

    Đoạn này ngắn nhưng cứ post tách ra vậy. hehe


    Chiếc hũ trong lòng Trần Oai bỗng rung lắc dữ dội, xung lực truyền ra mạnh đến nỗi hất anh té ngửa ra sau.

    Những hoa văn trên thân hũ dường như được cấp thêm năng lượng, bừng lên thứ hào quang chói mắt khiến Trần Oai không thể đến gần.
    Anh cố gắng xông đến, nhưng bị một cánh tay vươn ra giữ lại. Trần Oai vùng mạnh để giằng ra, nhưng không ngờ cánh tay Thầy Tào trông như khúc củi mà lại cứng như kềm thép, không sao giằng ra nổi.
    Thầy Tào vừa giữ chặt Trần Oai vừa thì thào hưng phấn:

    - Nhìn đi, đó là linh thể của ta...

    Trần Oai bất giác bị tiếng thì thào của lão cuốn hút, cũng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

    Ánh hào quang vừa bừng lên chói lòa cả sơn động lúc này bỗng giống như cuốn băng tua lại bị hút ngược trở vào những nét hoa văn. Ánh sáng mau chóng tắt ngấm, thay vào đó là những đường nét hoa văn kì quái đen sẫm như mực, chuyển động như những cái bóng trên đèn kéo quân xung quanh chiếc hũ.

    Những hoa văn đồ án đó xoay chuyển một lát rồi cũng dần dần chậm lại, rồi trở nên ảm đạm vô quang.

    Trần Oai bị một màn đó hấp dẫn đến đờ người. Mặc dù so với những sự kì quái mà anh gặp mấy ngày hôm nay thì nó chỉ đơn giản như một màn trình diễn nhẹ nhàng, không có gì hấp dẫn.
    Nhưng Trần Oai vẫn nín thở chờ đợi, bởi trực giác và kinh nghiệm cho anh biết. Khi những nét hoa văn đó biến mất, cũng là thời khắc bắt đầu cho những điều khủng khiếp phía sau mà anh không sao tưởng tượng nổi.

    Cách... cách cách... Crắc !
    Chiếc hũ phát ra những tiếng lanh canh nho nhỏ, liên hoàn như rang muối.
    Một vết nứt nhỏ chạy dọc từ miệng hũ xuống dưới, rồi nó lan rộng ra như một chiếc mạng nhện bao trùm lấy cả chiếc hũ.

    Rồi rắc một tiếng, nó vỡ tung thành mấy mảnh.
    Trần Oai sững sờ nhìn thân hình Bảo Châu nằm co quắp trên sàn động.


    Nàng nằm lõa thể giữa đống mảnh vỡ, hai vai thu lại kéo hai tay về trước ngực, đôi chân dài miên man co lên khiến nàng trông giống như một bức tượng thai nhi được tạc bằng bạch ngọc.

    Bảo Châu run run bờ vai khiến Trần Oai mừng phát khóc.
    Mấy ngày nay, sự biến mất của Bảo Châu khiến anh vô cùng căng thẳng, lo lắng rồi đau đớn tột độ khi thấy nàng bị nhét vào trong chiếc hũ. Anh đã cảm thấy như chết nửa đời người vì tuyệt vọng khi nghĩ nàng trúng độc thủ của Thầy Tào. nhưng lúc này đây, ngọn núi đá đang đè nặng lên trái tim Trần Oai như được nhấc ra khi Bảo Châu đang run rẩy đứng dậy ngay trước mắt anh.

    Thân hình dong dỏng cao, suối tóc đen tuyền dài tới ngang eo xổ ra tán loạn trên làn da trắn mịn. Bảo Châu giang hai tay giống như một thiên sứ vừa phá vỡ lớp vỏ trứng, chuẩn bị xòe rộng cặp cánh thiên thần trắng muốt bay vút lên cao.

    Trần Oai ngây người trước vẻ đẹp phi thường của cô gái trước mặt, trong lòng bất giác tự hỏi " Đây có thực là Bảo Châu chăng ? ". Nếu không phải anh đã quá quen thuộc với từng đường nét, cặp mắt, bờ môi của Bảo Châu, thì anh cũng không thể tin người con gái đang đứng trước mặt mình lại chính là nàng.

    Trần Oai cảm thấy nghi ngờ cũng không phải vô căn cứ. Bởi Bảo Châu lúc này thực sự là quá đẹp, đẹp một cách ma mị siêu vượt qua phạm trù người thực.
    Làn da nàng trắng muốt như mỡ đông, không chút tì vết. Dường như nàng không còn là một cô gái châu á da vàng nữa, mà là một bức tượng ngọc được tạc nên bởi một khối bạch ngọc hoàn mĩ nhất.

    Trần Oai thấy Bảo Châu đứng im như tượng trước mặt mình, vừa định bước tới. Bỗng một cái bóng đen kéo dài trên sàn động bỗng bám lấy chân Bảo Châu.
    Chiếc bóng nhanh chóng leo qua cặp chân trần thẳng tắp và vòng eo phẳng lì của nàng, bao trùm lấy bầu ngực sữa căng tròn với hai điểm phấn hồng trước khi tràn lên bao phủ toàn bộ cơ thể Bảo Châu rồi như cát hút nước, hoàn toàn lặn vao dưới làn da.

    Làn da trắng nõn ấy lập tức hiện lên những hoa văn kì lạ trông như một đồ án cổ xưa, kì dị phi thường.
    Những nét hoa văn ấy có lớn có nhỏ, Có nét đen bóng như bôi mực, có nét lại đỏ tươi như nốt ruồi son, Chúng phân bổ khắp thân thể Bảo Châu, trông như những hình xăm quái gở.
    Ẩn hiện dưới những hình xăm ấy là một thứ ánh sáng nhàn nhạt đang từ từ vận chuyển khiến thân hình Bảo Châu trông như đang run rẩy dưới những gông xiềng đang trói nghiến khắp toàn thân.

    Trần Oai đau đớn nhìn thân hình Bảo Châu run rẩy, anh nhảy phắt đến ôm chặt lấy Bảo Châu, họng súng đen ngòm của khẩu K54 chĩa thẳng vào Thầy Tào quát:

    - Lão đã giở trò quỷ gì với Bảo Châu?

    Thầy Tào không những không sợ mà còn quát Trần Oai:

    - Ngươi lập tức tránh ra cho ta.

    Lão vung tay, một cái bóng đã nhanh như cắt bám lấy Trần Oai khiến anh cảm thấy toàn thân tê dại, thần trí mơ hồ. Trần Oai liền như một cái xác không hồn buông Bảo Châu ra rồi đứng sang một phía, giương cặp mắt bất lực nhìn.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:56.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status