CỰ ĐẾ (2)
___________________________________________
Chương 16: Quyết định thay đổi
Sau khi rời khỏi khu vực nguy hiểm ấy, Tiểu Thạch đã cạn kiệt sức lực, ngã lăn trên đất, bắt đầu lên cơn sốt.
Yên Nhi không còn cách nào khác, liền chạy xung quanh kiếm thảo dược trị liệu, tình cờ phát hiện một hốc đá gần đó, lại kéo Tiểu Thạch đến đấy.
Tiểu Thạch mê man bất tỉnh suốt ba ngày. Ngay vừa tỉnh dậy, hắn liền hỏi:
- Đã rời khỏi chưa?
- Chúng ta đã đến khu vực của Vạn Linh rồi, huynh an tâm đi.
Nghe thế, hắn mới có thể an tâm, lại ngất đi lần nữa.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã là tối hôm sau.
- Huynh ăn chút cháo đi.
Dù nói rằng đã tới khu vực của Vạn Linh, nhưng từ đây muốn về tới nhà vẫn còn một quảng đường khá dài, nên Yên Nhi không dám bỏ Tiểu Thạch lại mà chạy về kêu tiếp cứu.
Tiểu Viêm vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
- Có tiếng nước chảy… Gần đây có suối à?
Tiểu Thạch lên tiếng hỏi.
Yên Nhi gật đầu nói:
- Có một con suối nhỏ.
Nghe thế, Tiểu Thạch lại động thân ngồi dậy, Yên Nhi liền lo lắng ngăn lại.
- Huynh định làm gì vậy? Huynh còn phải nghỉ ngơi nhiều…
- Ta… muốn đi tắm… muội an tâm đi. Không xảy ra chuyện gì đâu.
Yên Nhi đành dìu hắn ra chỗ con suối, ngồi xuống rồi, Tiểu Thạch lại nói:
- Muội về trước đi.
- Không được.
Yên Nhi phản đối, nhưng rồi lại đành miễn cưỡng nói:
- Muội về trước nhưng một lúc nữa sẽ quay lại. Được không?
Tiểu Thạch gật đầu.
Yên Nhi đi rồi, hắn vẫn ngồi bên bờ thật lâu. Nhìn cái bóng đang in dưới mặt nước, Tiểu Thạch đau đớn cắn răng, lại điên cuồng lao xuống đập nát nó.
Chính hắn bây giờ cũng cảm thấy căm ghét với bộ dáng của mình. Hắn không những không đủ sức để bảo vệ Yên Nhi, hết lần này đến lần khác làm Yên Nhi lâm vào nguy hiểm. Đã thế, hắn biết rõ, biết rằng, khi hắn lên cơn điên, hắn có thể làm hại Yên Nhi. Lúc đó, chỉ một chút nữa, chính tay hắn sẽ giết chết Yên Nhi.
…
Từ xa, thấy một cái bóng quen thuộc bước tới, Lâm Khấu và Lã Tốn liền đoán ra đó là Tiểu Thạch, cả hai liền chạy tới.
- Lão đại.
- Ngươi cuối cùng cũng đã về…
Nhưng vừa thấy mặt Tiểu Thạch, hai người liền im bật.
- Ta sẽ bế quan một thời gian.
Nói rồi, Tiểu Thạch đi thẳng vào phòng của mình đóng cửa lại.
Tới lúc này, Lâm Khấu và Lã Tốn mới thở hắt ra được một hơi, họ đã bị sát khí toả ra từ người của Tiểu Thạch làm sợ hãi, với bằng đó sát khí, hắn có đóng cửa bế quan thời gian dài cũng không dám lên tiếng dị nghị.
“ Trước lúc huynh có thể bình tĩnh trở lại, muội không cần đến tìm huynh.”
Tiểu Thạch đã kiên quyết nói với Yên Nhi như vậy. Yên Nhi cũng đành dặn dò mấy câu chứ không dám phản đối.
“Thời gian tới, huynh không nên sử dụng sức mạnh của mình, chỉ cần an ổn ngồi thiền để tịnh tâm mình, được không?”
Cúi nhìn bàn tay của mình, Tiểu Thạch lẩm nhẩm:
- Ta tuyệt đối không làm tổn hại tới muội…
Lần đóng cửa này của hắn, là suốt một tháng trời.
…
- Lâm Khấu, Lã Tốn.
Đang chẻ củi thì nghe tiếng Tiểu Thạch gọi, hai người rụt rè quay lại nhìn, trong lòng có một tia lo sợ, sợ phải thấy gương mặt đầy sát khí của Tiểu Thạch một lần nữa. Nói là linh hồn sĩ, nhưng bọn hắn trước giờ luôn an ổn ở Vạn Linh, trước giờ chưa từng giết chóc qua, nên hôm đó, khi thấy gương mặt như ác quỷ của Tiểu Thạch, thật đã chấn động lắm.
Tiểu Thạch như không biết gì, vẫn đứng ở đó chờ hai người, lại còn cười nhẹ, đúng là Tiểu Thạch ngờ nghệch trước kia.
Tảng đá nặng trong lòng Lâm Khấu và Lã Tốn liền được trút bỏ, Lã Tốn gọi:
- Lão đại.
Lâm Khấu không khách khí, đập mạnh vào vai Tiểu Thạch và nói.
- Ngươi lần trước làm ta hết hồn, may đã như cũ lại rồi.
Tiểu Thạch bật cười nói:
- Xem sức lực khá lắm, mấy tháng nay xem ra ngươi cũng tiến bộ khá nhiều.
Nghe thế, mặt của Lâm Khấu và Lã Tốn liền hiện lên nét tự hào. Hắn nói:
- Phải. Thật sự đã tiến bộ không ít.
Lã Tốn lại tranh nói:
- Lão đại, lão đại. Ta và Lâm nhị ca còn nằm trong nhóm 5 người được chọn ra thi đấu đại hội lần này nữa đó.
Tiểu Thạch bất ngờ nói:
- Lại tới rồi à.
- Còn nửa tháng nữa là bắt đầu rồi. Ta trước đó cứ sợ ngươi không về kịp, lại còn đóng cửa bế quan cả tháng nữa chứ.
Lâm Khấu ồ à nói. Lã Tốn lại có chút thương cảm nói:
- Nhưng lão đại lại không được chọn.
Tiểu Thạch cũng có chút bất ngờ với lời nói đó, hắn lại cười:
- Ha ha, ta không phải đệ tử của Vạn Linh sao lại được tham gia, hơn nữa, ta còn không phải linh hồn sĩ.
- Nhưng mà…
Lã Tốn lại định nói gì đó nhưng lại thôi.
- Được rồi. Hai ngươi sắp thi đấu, vậy để đại ca ta chịu khó làm đối thủ cho các ngươi luyện tập vậy.
Nghe thế, hai người liền lộ vẻ mặt bất lực.
…
- Yên Nhi … Yên Nhi …
Đứng giữa rừng tre, Tiểu Thạch lên tiếng gọi. Một lúc sau, có một người mặc áo choàng to che phủ cả thân người từ trên cao đáp xuống mặt Tiểu Thạch. Bỏ cái nón choàng xuống, để lộ gương mặt xinh xắn của mình, Yên Nhi mỉm cười, dịu dàng gọi:
- Tiểu Thạch.
Từ trong áo choàng của Yên Nhi lại có một cái bóng bay vụt ra, nhảy xổ vào lòng Tiểu Thạch, dúi dúi đầu nũng nịu. Vuốt vuốt đầu Tiểu Viêm, Tiểu Thạch cười nói:
- Tên nhóc này vẫn trong dạng nhỏ tẹo này à.
- Ừ, bình thường vẫn nhỏ như vậy để giảm năng lượng nhưng sức ăn thì không nhỏ chút nào.
Xoa xoa đầu Yên Nhi, Tiểu Thạch cười lớn:
- Ha ha. Thời gian qua đã vất vả cho muội nhiều rồi.
Yên Nhi để mặc cho Tiểu Thạch vò lấy đầu của mình, tận hưởng hơi ấm của hắn. Mãi lúc sau, mới lên tiếng hỏi:
- Huynh… sao rồi?
Biết Yên Nhi có khả năng nhìn thấy linh hồn của người khác, dù có che dấu thì không ít gì, Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
- Muội nghĩ thế nào?
Nhìn nụ cười như giả như thật của Tiểu Thạch, Yên Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hắn rời khỏi cửa không phải vì hắn đã ngộ ra mà hắn đã từ bỏ, không đi theo con đường Yên Nhi đã chỉ hắn nữa.
Trong suốt một tháng bế quan, đầu óc hắn luôn rối loạn, những ý nghĩ cứ đánh chiếm lẫn nhau làm hắn không có một lúc được an ổn. Hắn vẫn không thể từ bỏ, sức mạnh mà hắn đã đạt được, sức mạnh được tạo ra từ máu và chết chóc. Hắn không thể từ bỏ được, vậy cũng không thể từ bỏ sát khí được sinh ra trong người hắn. Chỉ là hiện nay, hắn đã có thể cô đọng sát ý của mình lại giống như hắn đã ép sự thù hận trong người hắn trước kia, tuỳ thời đều có thể bộc phát.
Yên Nhi cảm thấy bất lực, bây giờ Yên Nhi đã không còn ý lợi gì cho Tiểu Thạch nữa, lại còn trở thành một gánh nặng của hắn.
Thấy Yên Nhi chới với sắp té ngã, Tiểu Thạch liền chụp tay của Yên Nhi kéo lại.
- À, huynh cảm thấy sức nặng đang mang không còn gây sức ép cho huynh nữa, muội tiếp tục tăng lên nữa đi, bao nhiêu cũng được.
Yên Nhi không dám nhìn vào Tiểu Thạch, chỉ nhí lí nói:
- Số cân huynh đang mang đã hơn 300 cân rồi, tiếp tục ép nữa cũng không có lợi ích, đến lúc buông rồi.
Giọng Yên Nhi càng về sau càng nhỏ lại.
Tiểu Thạch nhíu mày nghĩ ngợi, rồi lại nói tiếp:
- Cũng được. Tìm lấy môt vũ khí thích hợp thì tốt thôi. Ta đã quyết định, một tháng sau rời khỏi Vạn Linh.
- Rời khỏi đây?
Yên Nhi hoảng hốt hỏi lại.
- Ừ, nửa tháng nữa là đến kỳ đại hội ba năm được tổ chức một lần ở Vạn Linh, mỗi phân khu chọn ra năm người thi đấu rồi chọn ra quán quân. Lần gặp muội đầu tiên, chính là vừa kết thúc kỳ đại hội trước. Đã 3 năm rồi.
Trong mắt của Tiểu Thạch thoáng hiện tia ấm áp khi hồi tưởng lại quá khứ, còn thuận tay bắt lấy mấy sợi tóc của Yên Nhi vuốt ve.
Ba năm, hắn một thiếu niên 14 tuổi giờ đã trưởng thành, nhưng Yên Nhi vẫn mang hình hài y như lúc đó. Đôi mắt của hắn đột ngột trở nên sắc lạnh, hạ giọng nói:
- Ta nhất định phải tìm cách hoá giải phong ấn của muội.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile