God In The Dream
Giấc mơ thứ cuối cùng
Về lối thoát cho mỗi người...
...
"Ông không được chết !"
Cửa kính vỡ tung ra, một thanh phi kiếm bắn thẳng vào, chuẩn xác nhắm tới khẩu súng trên tay tiến sĩ, đánh văng nó ra xa.
Hai người trong phòng cùng quay đầu nhìn lại, Vũ Yên Hồng từ lúc nào đã bay tới, thở dốc dứng dựa vào vách kính cường lực. Ánh mắt cô ta rất mệt mỏi, tóc tai rối bời, khóe miệng còn vương máu. Nhìn thế nào cũng sắp không xong, nhưng cô ta quật cường không chịu ngã xuống.
Số 003 đứng dậy, nheo nheo mắt nói:
"Tại sao lại cản trở !? Trong mắt ông ta, cô chỉ là một sản phẩm thất bại. Hoàn toàn chẳng có chút giá trị gì. Cô nghĩ làm như vậy ông ta sẽ mang ơn và xoa đầu cô chắc !?"
Vũ Yên Hồng lắc lắc đầu, máu từ trên trán cô ta chảy xuống khiến tầm mắt nhập nhằng, một cú quật trực diện của Knight Mare khiến cô ta bị nội thương nghiêm trọng.
"Những gì cậu nói đều chỉ là một câu chuyện hợp lý, nó có thể xảy ra, nhưng cũng có thể không. Cho dù tất cả mọi người đều thừa nhận, nhưng chỉ cần tôi không tin, với tôi nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật."
Vũ Yên Hồng cúi đầu, ánh mắt cô ta như viên đạn, nhìn chằm chằm vào hắn tiếp tục nói:
"Tôi sẽ không để một câu chuyện như vậy phủ định sự tồn tại của bản thân. Tôi không muốn mình trở thành một thứ vô nghĩa."
Toàn bộ cửa kính sau lưng Vũ Yên Hồng vỡ tan, mười hai thanh phi kiếm cùng lúc bắn tới như phi đạn, nhắm thẳng vào số 003. Hắn lập tức giơ tay lên phía trước đỡ lấy, Nano machine tổ hợp thành một cái khiên chắn trước người 003, dẫu vậy phản lực mạnh mẽ vẫn đáng cho hắn bay dính tường, thổ ra một ngụm máu lớn.
Vũ Yên Hồng vẫn không buông tha, mười mấy thanh kiếm bay vòng về chỗ cô ta, lại một lần nữa bắn tới.
"Cô điên rồi ! Đồ ngu ngốc. Muốn giết tất cả những người biết sự thật để tiếp tục lừa dối mình hay sao !?"
Số 003 tổ hợp ra một khẩu súng, hắn điên loạn về phía Vũ Yên Hồng, nhưng chỉ cần một thanh phi kiếm xoay tròn trước người cô ta, toàn bộ đạn dễ dàng bị đánh văng. Còn hắn thì bị năm sáu thanh phi kiếm từ hai hướng truy kích, trở nên chật vật không chịu nổi. Đây còn là do Vũ Yên Hồng đã trọng thương, không cách nào tập trung điều khiển phi kiếm được, nếu không đầu hắn đã rời cổ trong chớp mắt. Dẫu vậy, hắn vẫn bị ba lưỡi kiếm cắt qua người, máu phun ra xối xả.
"Tôi đã từng nói, nếu cậu dám mạo phạm tiến sĩ một lần nữa, tôi sẽ lóc hết thịt trên người cậu xuống..." Vũ Yên Hồng quỳ sụp xuống, cô ta không còn sức để đứng thẳng nữa, nhưng vẫn nhìn hắn múa may giữa loạn kiếm mà cười thê thảm.
Đột nhiên, tiến sĩ đang âm trầm ngồi đó nãy giờ lại lên tiếng, ông ta chỉ nói một câu, cũng khiến Vũ Yên Hồng hoàn toàn tuyệt vọng:
"Số 002, từ giờ cô sẽ đi theo và bảo vệ số 003, bắt đầu từ lúc này, chấp hành ngay."
"Rõ"
Số 002 Maryline vừa đáp xuống căn phòng này, căn bản không thèm nhìn hai con người đang gào thét muốn giết nhau cách đó mấy bước chân một cái, nhưng với mệnh lệnh của tiến sĩ, cô ta vẫn tuân thủ tuyệt đối.
Keeng....
Lưỡi phi kiếm nhắm đến cổ họng số 003 bị đá văng lên, cùng lúc phi kiếm đánh tới từ bốn phương tám hướng cũng bị Maryline quét bay, găm đầy vào tường. Số 003 ngơ ngác, Vũ Yên Hồng cũng ngơ ngác, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Tiến sĩ, rồi cô ta òa khóc lên như một đứa trẻ:
"Tại sao !?"
"Tại sao ngài lại làm như vậy !?"
"Chỉ cần tôi giết hắn, chỉ cần ngài nói tất cả đều là dối trá, mọi thứ sẽ vẫn như trước kia, điều đó khó như vậy sao !?"
Tiến sĩ thở dài, ông ta đi đến góc phòng, nhặt lên khẩu súng, tiếp tục chĩa nó vào thái dương của mình, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi, cho đến cuối cùng ta vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ, không thể nhìn một đứa con khác giết chết con trai của chính mình được."
Nói rồi ông ta bóp cò.
"Thật xin lỗi."
Đoàng.
Tiến sĩ đổ gục xuống, máu tươi chảy khắp sàn. Thịt mềm nát vụn, mùi máu ngòn ngọt pha lẫn chua chua bốc lên xung kích khứu giác của mỗi người. Số 003 ngồi bệt xuống sàn, khóe môi run rẩy. Hắn đã thành công bức tử người cha già đã tạo ra mình, thành công khiến cho kẻ đáng ghét tạo ra hắn chỉ vì sự ích kỷ của ông ta phải đổ máu. Thế nhưng hắn không hề cảm thấy một sự giải thoát nào, trái tim cao ngạo và tâm hồn tưởng chừng đã trống rỗng của hắn dâng lên một nỗi bi thương không thể kìm nén.
"Ai là con trai của ông chứ !?"
"Ai cần ông cứu chứ !?"
"Tôi là số 003, không phải là con trai ông."
Hắn đưa tay lên mắt, che đi hai hàng nước mắt nở rộ cùng nụ cười thê lương. Người hắn rung rung, dạ dày co thắt, những tiếng nức nở dần dần phát ra mà hắn không thể kìm nén.
"Rốt cuộc ông chưa bao giờ nhìn tôi cả."
"Cái gã con trai hư vô mờ ảo mà ông theo đuổi kia đi gặp quỷ đi."
"Tại sao không nhìn tôi thấy một lần chứ !?"
Hắn ôm người run rẩy, khóe môi mấp máy phát ra những tiếng vô nghĩa. Số 002 ở một bên đỡ lấy hắn, khuôn mặt cô ta vẫn lạnh tanh vô cảm. Không thể hiểu nổi những người này vì sao lại đau buồn, vì sao lại muốn giết nhau, vì sao lại phải tự sát. Nhưng tiến sĩ đã giao cô ta cho số 003, vậy cô ta sẽ chấp hành mệnh lệnh của ông ta một cách tuyệt đối. Không để bất cứ thứ gì uy hiếp tính mạng của 003. Nghĩ đến đây, số 002 quay sang nhìn kẻ duy nhất có khả năng uy hiếp tính mạng mục tiêu của mình.
"Không."
Vũ Yên Hồng sững sờ nhìn thi hài của tiến sĩ, mùi máu cô ta cũng đã ngửi thấy, thính giác, khứu giác, thị giác cùng bị xung kích nghiêm trọng. Cô ta ôm đầu rên rỉ trong tuyệt vọng:
"Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không....."
Cảnh tượng vạn kiếm lại một lần nữa hiện sau sau lưng Vũ Yên Hồng, Maryline vội vã đứng chắn trước số 003, bản thân cô ta cũng không chắc mình có thể sống sót nếu như vạn kiếm cùng bay tới hay không, nhưng nếu không làm vậy, số 003 chết chắc. Vũ Yên Hồng dường như đã mất khả năng nhận thức, những thanh kiếm này rung lên giống như bầy ong vỡ tổ, bay toán loạn trên bầu trời, không hề công kích một mục tiêu cố định nào, nhưng tốc độ di chuyển của chúng ngày một khủng khiếp, cuối cùng tạo thành một quả cầu kiếm khí hỗn độn trên bầu trời, cắt phá từng phiến không khí để lại những tiếng nổ vang vô vọng.
Bất chợt cửa gian phòng lại bị đạp tung, nhóm Adam cùng xông vào, thấy một màn này cũng phải rùng mình sợ hãi. Quả cầu kiếm khí kia đã có xu hướng hình thành khí xoáy, cứ tiếp tục như vậy nó sẽ thu hút càng lúc càng nhiều khí lưu xung quanh, hình thành cơn lốc cục bộ, đến lúc đó không ai có thể kiểm soát được nữa. Còn mục tiêu của bọn họ, tiến sĩ đã nằm một đống ở đó. Nửa bên phải bộ não đã bị thổi bay, chết đến chẳng thể chết hơn được. Trên tay còn cầm khẩu súng, khỏi nói cũng biết là ông ta tự sát.
Adam lập tức giương súng nhắm vào Vũ Yên Hồng bóp cò ba lượt.
Đoàng đoàng đoàng.
Đạn xé gió lao đi, nhưng quanh người Vũ Yên Hồng đột nhiên xuất hiện một lớp sương mù, bao trùm ba viên đạn, khiến chúng trước khi chạm vào người cô ta đã biến thành ba nắm cát vô hại.
"Phá vỡ kết cấu phân tử !?"
Dùng phân tử nano len lỏi vào mạng lưới tinh thể giữa các viên đạn, ngăn cách kết nối của các hạt nhân với electron, khiến trạng thái rắn bị phá hủy. Sau khi các phân tử nano rút về, mạng lưới lại tự tổ hợp lại một cách lộn xộn, cuối cùng không cách nào định hình, biến thành một nắm cát vô hại. Adam tháo kính quan sát cường lực xuống, cái thứ này càng ngày càng làm anh ta mất tự tin. Cầm thanh đao tích điện xông lên chém xuống, kết quả y chang viên đạn, nửa thân đao tiếp xúc với xương mù liền hóa thành cát vụn.
Adam nhìn quanh một vòng rồi bực mình quăng thanh đao đi, tiến tới chỗ 003. Trong lòng âm thầm phẫn hận, nếu như không phải thằng nhãi này bày trò, mọi việc có lẽ đã giải quyết dễ dàng hơn nhiều rồi. Nào ngờ vừa tiến tới chỗ đó, số 002 đã đứng chắn trước mặt hắn, ngăn cách hai người. Ánh mắt lạnh băng của cô ta không bao giờ được liệt vào hàng thân thiện.
"Cô cũng hiểu mà đúng không !? Nếu cứ để Vũ Yên Hồng tiếp tục làm loạn, chúng ta sẽ chết hết. Tôi không có ác ý, mọi người cần hợp tác để sống sót trước đã."
Adam nói với vẻ mặt tái xanh, không phải vì sợ, mà là do vết thương trước bụng anh ta sắp không còn máu mà chảy ra nữa rồi.
Số 002 nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây rồi cũng gật đầu đứng sang một bên, nhìn chằm chằm vào Adam, nếu như không phải người này đang trọng thương, nói cách nào cô ta cũng không để hắn tiếp cận số 003. Chỉ cần hắn có chút hành động nào không đúng, chắc chắn cô ta sẽ tiễn hắn sang thế giới bên kia ngay tức khắc.
"Anh muốn gì !? Lính đánh thuê của Interpol !?"
Số 003 lau khô mắt, ngẩng đầu lên, nét mặt hắn so với Vũ Yên Hồng cũng sầu thảm chẳng kém là bao, dường như việc tiến sĩ chết với hắn cũng là một đả kích lớn. Adam để ý thấy, nắm tay của hắn còn đang không ngừng run rẩy.
"Vũ Yên Hồng đã mất khả năng kiểm soát Nano Machine, tôi muốn biết có thiết bị ngắt hoạt động nào không. Cậu là người hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của tiến sĩ, chắc phải biết chứ !?"
Ngoài ý muốn, số 003 không hề trả treo lại anh ta mà dễ dàng đáp:
"Có một thứ, nằm ở phòng thí nghiệm bên dưới tòa nhà này. Nhưng nó hoạt động bằng điện. Quả bom xung điện từ của các anh đã phá hủy nó rồi."
"Vậy chúng ta xong rồi !?" Adam nhăn nhó nói.
"Anh sợ chết à !?"
"Không, nhưng Thiên Đạo là căn cứ duy nhất có khả năng phát triển vũ khí đối kháng Knight Mare, không có nó, nhân loại sẽ diệt vong. Tôi có con trai, tôi không muốn nó lớn lên trong một thế giới nhung nhúc quái vật." Adam trầm giọng đáp.
"Giống như tiến sĩ đã nói, nghĩa vụ làm cha không phải là để cung cấp thứ tốt nhất cho con trai mình sao !?"
Số 003 ngửa đầu lẩm bẩm:
"Chứ không phải vì nhân loại à !? Thật ích kỷ !?"
Adam cũng ngồi dựa vào tường, nhìn đám chiến hữu đang dùng đủ mọi cách để công kích Vũ Yên Hồng, cười buồn:
"Nhân loại chính là ích kỷ, bảo vệ sự ích kỷ của bản thân, chính là bảo vệ nhân loại."
Số 003 liếc mắt sang:
"Anh giỏi lắm, tại sao anh cứ nghĩ rằng tôi có khả năng giải quyết cô ta mà nói nhảm nãy giờ để thuyết phục tôi !?"
"Tôi không biết, có lẽ là trực giác của người sắp chết đấy." Adam nhún vai nói.
"Sợ anh rồi." Số 003 uể oải đứng lên, cầm theo khối lập phương hắn mang ra từ phòng thí nghiệm G - Project. Quăng nó lên rồi nhẹ giọng nói:
"Trở lại Mental Mode đi, Noah."
Xoẹt.
Khối lập phương phát sáng, tách thành từng hạt phân tử nhỏ li ti, rồi nhanh chóng tổ hợp lại thành hình người. Cô gái tóc xanh đã bị số 003 bắn nổ đầu lại một lần nữa hiện ra, không còn ở trạng thái khỏa thân nữa mà được phủ lên một bộ váy dài xanh mượt như màu tóc, vẫn lung linh diễm lệ như chưa từng mất đi.
Số 003 đưa ánh mắt buồn buồn nhìn về thi hài của tiến sĩ, lại nói một câu châm chọc trước ánh mắt mừng rỡ của mấy người Adam:
"Tại sao ông không nghĩ tới nhỉ !? Noah là người dạy ông về Nano machine, tổ hợp ra một thân thể từ phân tử Nano có gì khó khăn chứ !? Tạo vật của thượng đế dễ dàng bị hủy diệt như vậy sao !?"
"Ông chết vì không biết cách thấu hiểu người khác đó, cha già."
Sau đó hắn quay đầu nhìn về Vũ Yên Hồng đang cuộn mình trong góc phòng, cô ấy cắn môi đến mức bật máu, những giọt nước mắt lã chã rơi từ đôi mắt sáng quắc lên bởi ngọn lửa bùng cháy, hai tay vẫn ôm lấy đầu run rẩy. Phía sau lưng cô ta, cửa kính vỡ ra toang toác, kính của nhưng vật dụng trong phòng như tủ ly và giá sách cũng bị đập bể tan tành, những mảnh vỡ trong suốt như những hòn sỏi nhỏ vung vãi trên nền thảm.
Ngọn gió dữ dội từ ngoài tràn vào thổi tung những tấm rèm rách tả tơi làm chúng xô lệch như cánh buồm của một con tàu gặp nạn, những bức tranh trên tường bể khung, ngả nghiêng như sắp sửa rơi xuống bất cứ lúc nào. Thiếu nữ yếu ớt trước khung cảnh hoang tàn đổ nát, khiến cho người ta thương xót.
"Noah, đồng bộ hóa Nano machine của tôi và cô ấy."
Cô gái tóc xanh kia mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Tuân lệnh ngài, chủ nhân vĩ đại."
Ánh mắt cô ta rực sáng, một luồng hào quang mỏng như sợi chỉ từ đó chiếu ra, bắn thẳng vào thiết bị điều khiển nano trên tai hắn, rồi kéo dài tới chỗ Vũ Yên Hồng. Hai người thông qua Noah và máy điều khiển, trực tiếp trao đổi tư duy với nhau. Số 003 ôm đầu thống khổ, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.
"Đây là thế giới của cô sao !? Chỉ toàn kiếm là kiếm."
Hắn tập tễnh bước tới, đại não đau như có hàng trăm thanh kiếm cùng mổ xẻ, hắn thấy mắt hoa lên như nhìn thấy rừng đom đóm, tầm nhìn nhập nhằng.
"Tại sao bản thân đã có thể tự hình thành một kiếm giới vĩ đại như vậy, cô còn tự cho mình là vô nghĩa !?"
Hắn bước vào làn sương mù bao quanh số 001, tiếp cận cô ta, sương mù tạo thành từ nano machine đã bị noah đồng hóa nên không hề tổn hại gì đến hắn. Số 003 ngồi xuống, đưa tay lên tát mạnh một cái:
"Nếu nói cô được tạo ra là có mục đích, vậy một trong số đó không phải là vì để bảo vệ nhân loại và chống lại Knight Mare hay sao !?"
Hắn đưa tay lên, tát mạnh một cái nữa:
"Mở mắt ra mà nhìn xem, cô sắp làm gì !? Cái trụ sở cuối cùng của nhân loại sắp bị hủy dưới tay cô đấy, đây không phải do ông ta chối bỏ cô nữa, chính cô sắp tự hủy hoại công sức bao năm qua của mình đấy !"
"Cậu thì biết gì chứ !?" Vũ Yên Hồng cắn răng phẫn hận nói. Cùng lúc đưa tay lên tát mạnh vào mặt hắn, nhưng tay cô ta quá yếu, cái tát này chỉ giống như tình nhân vuốt ve, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
"Tôi cóc cần biết. Tôi và ông ta là cùng một loại người, chúng tôi không bao giờ để ý tới cảm nhận của bất cứ ai khác. Tôi chỉ biết rằng cô sử dụng nano machine và kiếm thuật để bảo vệ nhân loại bao năm qua, bây giờ lại sắp dùng chính những thứ đó để phá hủy thành quả của chính mình, như vậy không phải nực cười hay sao !?"
Hắn túm lấy cổ áo Vũ Yên Hồng, nhấc bổng cô ta lên, để cô ta nhìn thấy quả cầu kiếm khí cực đại đang ngày càng phình to kia, tiếp tục dùng giọng châm chọc nói:
"Cô luôn miệng than rằng không muốn bản thân trở thành vô nghĩa, nhưng lại muốn đặt sự tồn tại của bản thân vào sự thừa nhận của ông ta, thật trẻ con."
"Im đi !" Vũ Yên Hồng đưa tay đấm bùm bụp lên ngực hắn, nhưng chẳng khác gì mát xa, hắn cười lạnh tiếp tục nói:
"Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng đáng sợ, nhưng thực chất lại vô cùng nhút nhát và yếu đuối tự ti."
Vũ Yên Hồng kịch liệt giãy ra khỏi đôi tay hắn, nhưng làm cách nào cũng vô hiệu, những cơn đau đớn khắp thân thể dần truyền tới khiến cô ta thở dốc hồng hộc. Hắn cười cười nói:
"Nhưng như vậy mới giống con người. Tôi ghen tị đấy."
Nói rồi đặt cô ta xuống, ôm chặt vào lòng, mặc kệ nạn nhân giãy dụa, hắn kê miệng vào tai cô ta thì thầm:
"Chúng ta không cần bất cứ ai quyết định giá trị tồn tại của mình. Càng không cần người có nhận thức lệch lạc như ông ta chấp nhận. Ông ta sai rồi, nhưng ông ta cũng là người tạo ra chúng ta. Tôi sẽ sửa chữa những sai lầm của ông ta, tôi cần người giúp. Xin hãy đi với tôi !"
"Thế giới này chỉ có ba chúng ta có tư cách làm chuyện này, đây chính là giá trị tồn tại của chúng ta !"
"Oa..."
Vũ Yên Hồng ngừng giãy dụa, trái lại cô ta ôm chặt lấy hắn, khóc lớn lên như một đứa trẻ. Nước mắt tuôn trào như thủy triều vỡ đê, cô ta cúi đầu, dụi vào ngực hắn, nấc lên từng hồi rồi ngất xỉu.
Quả cầu kiếm khí nhanh chóng đình chỉ phát triển, nhưng khí xoáy vẫn còn âm ỉ kéo dài. Kệ nó, sớm muộn gì cũng tự tan đi thôi, để đám người liên hiệp quốc thu dọn hậu quả vậy.
Số 003 thở dài quay người đầu lại nhìn vào căn phòng, nhóm Takao ôm lấy thi thể Adam, lặng lẽ vuốt mắt cho anh ta, sau đó đồng loạt lấy ra vũ khí, nhắm vào toàn bộ những thành viên còn lại của thiên đạo.
"Các người còn muốn làm gì nữa !?"
Takao đứng đầu nhóm người này, dù biết rằng đối đầu với số 002 của Thiên đạo, bọn họ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào cả, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, bọn họ đã nhận thì sẽ hoàn thành nó hết sức, huống hồ nó còn liên quan đến sự tồn vong của nhân loại. Anh ta trầm giọng nói:
"Xin hãy giao Noah lại cho Liên Hiệp Quốc. Chúng tôi sẽ bảo quản nó, đảm bảo nó không bị sử dụng vào những mục đích sai trái như trước."
Số 003 bế Vũ Yên Hồng vào lòng, giống như đang bế một nàng công chúa ngủ say, cười lạnh đáp lại:
"Ai có thể đảm bảo !? Mấy lão tổng thống hiện tại à !? Xin lỗi, tôi không tin con người."
"Dẫu sao vẫn tốt hơn để Noah lưu lạc bên ngoài. Noah sinh ra để bảo vệ thế giới, chính quyền thế giới nắm giữ nó thì có gì sai !?"
"Các người vẫn không hiểu. Noah chỉ là một bảo mấu giám sát khiến cho thế giới phát triển theo hướng mà chúa mong muốn. Nếu các người không muốn sống theo sự sắp xếp của người khác, thì tốt nhất không nên sử dụng nó."
Takao không nói không rằng, rõ ràng anh ta không có năng khiếu cũng như hứng thú thuyết phục hắn. Năm người bọn họ mỗi người lấy ra một tá lựu đạn cường lực, nếu cùng nổ tung, chỗ này hẹp như vậy, ngoại trừ số 002 sẽ không ai chạy thoát nổi.
Noah không dễ dàng gì bị hỏng, chỉ cần đánh mất khả năng di dộng của nó, người của Liên Hiệp Quốc sẽ sớm tới đây thu hồi nó về. Bọn họ hi sinh cũng đáng.
"Nói chuyện với đám võ biền thật phí thời gian. Được rồi, làm như vậy đi..."
Số 003 buồn bực nói, sau đó quay sang ra lệnh cho cô gái tóc xanh nãy giờ vẫn mỉm cười đứng một bên như con ngốc kia:
"Noah, xóa toàn bộ kiến thức của thượng đế còn sót lại trong đầu cô đi !"
"Mệnh lệnh ảnh hưởng đến sự phát triển của thế giới, cần xác nhận một lần nữa." Noah tươi cười đáp, không thấy phiền hà gì cả.
"Xác nhận, làm đi."
Noah cúi đầu ngoan ngoãn, đôi mắt lại một lần nữa sáng lên, một vòng sáng hình thành bởi những ký tự khó hiểu xoay quanh đầu cô ta, chúng liên tục xoay tròn, đảo loạn rồi dần dần hỗn loạn, cuối cùng nứt vỡ nổ tan tành thành từng mảnh nhỏ như tuyết rơi mùa đông.
"Không !" Takao kinh hoàng hét lên. Anh ta đưa tay ra muốn nắm lấy, muốn níu kéo chúng lại, nhưng vô vọng. Cả bốn người đằng sau cùng biến sắc nhìn nhau, chút hi vọng vừa được dấy lên lại bị thiếu niên này vô tình đập nát vụn, khiến bọn họ có xúc động muốn hộc máu.
Takao run rẩy chỉ vào số 003, rít lên:
"Đồ khốn kiếp, cậu chính là kẻ thù của nhân loại. Toàn thế giới sẽ không ai tha thứ cho cậu. So với ông ta, cậu mới chính là tội nhân thiên cổ."
"Làm địch với nhân loại à !? Hay lắm, cuối cùng tôi cũng tìm được chút giá trị của bản thân rồi. Xin cảm ơn."
Số 003 cười dài ôm lấy Vũ Yên Hồng bước khỏi căn phòng bi kịch này, không ai ngăn cản hắn ta, không ai nổ bom nữa, tất cả đều vô nghĩa hết rồi. Số 002 bê cái xe lăn của mình lên cùng với Noah lẳng lặng theo sau hắn. Giọng nói trào phúng vẫn còn văng vẳng lại:
"Đừng dựa dẫm vào những thứ chúa ban cho nữa. Nhân loại hãy tự quyết định số phận của mình đi."
...
Bọn họ tới khoang hầm chứa chiếc phi thuyền ở phòng thí nghiệm G - Project. Số 003 đặt Vũ Yên Hồng vào một trong ba cái capsule cứu sinh ở khoang phi thuyền. Âm thần cảm thán, xem ra tiến sĩ đã sớm muốn rời khỏi Thiên đạo, mang ba bọn họ cao chạy xa bay, nên hôm đó mới vận chuyển ba cái capsule này lên, hóa ra là để chuẩn bị cho mình và hai cô này.
Vách tường phòng thí nghiệm tách ra làm đôi, một thông đạo trải dài xuất hiện trước mặt phi thuyền. Tất cả đoạn mạch điều khiển cánh cửa này đều đã được sửa chữa bằng hạt nano dưới sự điều khiển của Noah, vừa đủ để cho bọn họ thoát ra khỏi căn cứ.
"Xác nhận quyền truy cập hệ thống."
"Xác nhận toàn bộ đường truyền tín hiệu."
"Xác nhận kết cấu hạt tổ hợp phi thuyền ổn định."
"Noah Ark - Bắt đầu kết nối."
Thân thể của Noah lại tán ra thành từng hạt sương nhỏ, gia nhập vào phi thuyền. Thay thế số 003 khống chế toàn bộ phi thuyền. Sau đó con tàu mang theo ba thành viên cuối cùng của Thiên đạo cất cánh, bay vút lên cao. Dần dần biến mất trước ánh măt phẫn nộ và tuyệt vọng của năm gã lính đánh thuê Liên Hiệp Quốc cuối cùng còn sống.
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý - Phản hồi