TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 70

Chủ đề: [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

  1. #16
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 15: Thổ lộ giữa cơn mưa












    Chưa bao giờ tôi chứng kiến cơn mưa to và hung bạo như hôm nay. Mưa kèm theo giông, cuốn nước quất vào mặt rát bỏng. Tôi kéo chị xoay người vào trong, cố rúc thật sâu vô bụi tre to để tránh mưa nhưng vẫn ướt mèm. Giông gió rít lên từng cơn ghê người. Bụi tre to cỡ bảy, tám người ôm mà cũng phải oằn mình nghiêng ngả khiến tôi thầm lo lắng, chẳng may trốc góc đè bọn tôi thì đúng là cái chết vô cùng lãng nhách.

    Đôi vai gầy của chị run rẩy nhè nhẹ theo từng cơn gió lạnh đưa nước mưa ùa vào. Cũng phải thôi, trâu như tôi còn lạnh thấu xương huống hồ chị thân gái yếu đuối. Tôi nhích ra sau lưng chị, ngồi bệt luôn xuống đất, chẳng nói chẳng rằng kéo chị vào lòng ôm thật chặt. Chị hơi bất ngờ nhưng cũng không phản ứng, yên tĩnh ngồi trong lòng tôi... có lẽ đã quen với thằng em suồng sã dê cụ.

    - Chị lạnh lắm hả? - Tôi tì nhẹ cằm lên vai chị, nói nhỏ vào tai.

    - Ừm. - Chị gật đầu ừ khẽ. Tôi cảm giác chị vừa thoáng rùng mình.

    - Tuấn vừa hết bệnh đó, che cho chị coi chừng bệnh nữa cho coi! - Chị vẫn cúi đầu, mân mê hai bàn tay đã lạnh tái ngắt.

    - Không sao đâu, dù gì em cũng khỏe hơn chị mà! Với lại lâu rồi không được tắm mưa..

    Tôi lạnh thấy mồ nhưng vẫn cố giữ người không run để chị khỏi phải lo. Hơn nữa tôi sợ chị biết mình lạnh sẽ không cho che chở, chẳng được ôm chị nữa.

    Tôi siết chặt hai tay vào eo chị như sợ biến mất, làm chị giật nảy người:

    - Nhẹ thôi Tuấn! Chị ngạt thở…

    - Ừm he he, vậy cho ấm! Chị đỡ lạnh hơn chưa?

    - Ừ, đỡ được tí!

    - Vậy để em ôm chặt hơn nữa nhen, chắc chưa đủ đô nên còn lạnh đó!

    - Thôi… Chặt quá chị ngạt thở lắm, chết bây giờ!

    - Ờ, he he!

    Ngồi một lúc tôi dần thấy bớt lạnh, không biết nhờ được hơi ấm từ cơ thể chị truyền sang hay vì tôi đã quen dần với nhiệt độ. Mưa vẫn nặng hạt, bọn tôi im lặng nhìn xuyên qua đám thân tre già cỗi ra xa xa.

    Mưa ở quê mãnh liệt hơn thành thị rất nhiều, có lẽ do đồng trống và nhiều cây cối nên gió lốc mặc sức tung hoành. Lần đầu tiên tôi thấy được thiên nhiên to lớn dường nào, con người thật nhỏ bé khi ở trước nó. Chẳng hiểu sao tôi lại rất thích cảm giác này, cảnh vật điên cuồng trước mặt thật kích thích. Tôi hết nhìn con sông nước tung trắng xóa cho đến những cánh đồng ruộng lúa mì bị mưa dày xéo vùi dập, nhìn quên cả chớp mắt. Hình như tôi hơi biến thái!

    Người tôi bỗng run lên, không phải lạnh mà vì thích thú bởi cảnh tượng trước mắt. Nhưng chị lại không nghĩ vậy…

    - Tuấn lạnh lắm hả? - Chị nhìn tôi bằng ánh mắt bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

    - Không, ờ...

    Tôi định nói là không, thật sự tôi đã hết lạnh rồi. Nhưng tự dưng nghĩ sao lại gật đầu, "khổ nhục kế" nó ăn sâu vào máu tôi rồi.

    - Để chị ra sau che cho Tuấn hén!

    Không đợi tôi trả lời, chị nhổm người đứng lên.

    Tôi lật đật kéo chị lại:

    - Thôi, em lạnh chút không sao! Chị ra ngồi tí xỉu luôn bây giờ, ngồi yên ở đây đi!

    Chị nghe lời ngồi xuống, dường như chị tựa sát vào người tôi hơn khi nãy. Chị muốn sưởi ấm cho tôi chăng?

    Tôi mặc nhiên thừa nhận ý nghĩ tự sướng đó, càng nhích sát vào chị hơn, mũi theo thói quen lại hít lấy hít để mùi hương tóc chị.

    Chị vén mái tóc rối ướt đẫm những giọt nước mưa, miệng lí nhí:

    - Tuấn tốt với chị quá! Làm chị...

    - Chị sao?

    Được lời như cởi tấm lòng, tôi không bỏ lỡ cơ hội khai thác ngay. Nhân cơ hội này, biết đâu sẽ hiểu được tình cảm chị dành cho tôi đến đâu.

    - Hi, chị không biết nữa.

    - Chị nghĩ sao thì nói vậy, có gì không biết?

    - Ừm, không biết thật mà! Chị nghĩ lung tung lắm nên chẳng biết nói sao…
    - Chị cứ nói đi, lung tung cỡ nào em cũng nghe hiểu được hết! Em thông minh còn hơn Einstein, chị biết mà.
    -
    Xạo quá trời, chịu hết nổi rồi nghen!

    - He he, chị nói đi!

    Chị quay mặt lại nhìn tôi. Lúc này mặt chị và tôi chỉ cách nhau không đến một gang tay... trẻ em.

    - Mà Tuấn muốn nghe chi vậy? Cũng đâu có gì quan trọng…

    - Liên quan tới em là em thích nghe à, cần gì quan trọng hay không quan trọng! Có khi với chị không quan trọng, nhưng với em rất quan trọng thì sao?

    Tôi đánh liều nói. Không lộ lắm, nhưng nếu tinh ý chắc chị sẽ hiểu được phần nào tâm tôi dành cho chị.

    Ánh mắt chị ngày càng trở nên khó hiểu, như đang cố hiểu tôi nghĩ gì. Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào mắt chị. Kinh nghiệm nhiều năm tán tỉnh con gái, tôi đúc kết được một điều là phái nữ không thích ai trốn tránh ánh mắt mình. Họ sẽ cho rằng thằng con trai trước mặt nhút nhát, kém tự tin hoặc có điều gì dối trá không thật lòng.

    - Chị không biết thật mà! Chỉ thấy khi ở gần Tuấn chị vui lắm!

    Ôi trời, thần tình yêu của tôi thả ra, chầu chực bấy lâu nay cuối cùng đã bắn nát trái tim sắt đá khóa hàng trăm lớp khóa của chị rồi sao? Tôi bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, như bị sét đánh ngang mày nhũn não, hai mắt muốn trợn ngược vì sốc bởi liều thuốc chị vừa tiêm cho.

    - Gì nữa?

    Tôi cố trấn tĩnh, liếm mép khai thác tiếp. Mấy khi chị chịu bày tỏ cảm xúc, không nhân cơ hội này tìm hiểu thì đúng là ngu ngốc.

    - Mấy lần Tuấn xảy ra chuyện, chị lo sợ lắm, không ngủ được...!

    Chị lại nhỏ nhẹ quăng thêm trái bom ngay đầu tôi, nổ tung ngất ngây. Nhưng chợt nhớ ra, nếu chị xem tôi như em trai cũng lo lắng vậy thôi mà. Xem ra câu này chẳng nói lên được điều gì, mừng hụt rồi.

    - Ừm, chắc chị thương em như em trai nên mới vậy. - Tôi quyết định kiểm chứng.

    Chờ mãi chẳng thấy chị phản bác, rằng "Không phải, chị lo vì chị yêu Tuấn, không phải xem Tuấn như em...". Đúng là cuộc đời không như trong phim, gặp phim tình cảm chắc giờ chị đã khóc lóc bày tỏ tâm tư. Hai chị em ôm nhau hôn... rồi tèng téng teng... hết phim.

    Chị không nói gì, chẳng phản bác cũng không đồng tình làm tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên. Ước gì có siêu năng lực để đọc được suy nghĩ của chị nhỉ, được thì tiến tới, không thì cố quên cho đỡ khổ con tim ngục tù khô héo, ốm o gầy mòn vì yêu đơn phương của tôi.

    Dựa vào kinh nghiệm và cảm nhận khá nhạy cảm, tôi nghĩ có năm mươi phần trăm cơ hội dành cho mình. Chị không như những cô gái khác, chị quá kín đáo và sống thiên về nội tâm. Mặt khác, tôi và chị có mối quan hệ huyết thống, dù bốn đời rồi nhưng trong suy nghĩ nhiều người vẫn khó thể chấp nhận. Cho nên năm mươi phần trăm nghiêng về việc chị có tình cảm với tôi đã là quá tự tin rồi.

    Mưa dần ngớt. Chị vẫn tựa sát vào người tôi, hai cơ thể gần như dính chặt vào nhau. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa... hai yếu tố đầu lúc nào tôi cũng có, riêng yếu tố thứ ba chẳng mấy khi. Lúc này chị có vẻ khá yếu đuối và còn bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc với tôi, nhân hòa là đây. Không tận dụng được cơ hội này, có lẽ rất lâu nữa nó mới quay trở lại, nhưng biết đâu thời gian kéo dài, chị lại xinh thế này, chẳng may bị thằng nào cướp đi thì tôi có mà hối hận cả đời.

    Thôi, một liều thì ba bảy cũng liều, đã lỡ ôm chị trong tay rồi... tấn công luôn vậy. Cùng lắm ăn một cái tát rồi bị chị giận vài hôm, còn hơn về nhà nằm vỗ gối khóc thầm.

    - Chị... - Tôi cố nhích thật sát chị, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

    - Gì Tuấn? - Chị hỏi lại, mắt vẫn nhìn xa xăm như đang nghĩ gì đó.

    - Xích vô em tí nữa được không?

    - Tuấn lạnh hả?

    - Ừm.

    Chị không nói gì, lặng lẽ dịch sát thêm vào tôi. Thật ra bọn tôi đã ngồi sát lắm rồi, tôi chỉ cố tình tạo ra không khí thoải mái và những động chạm để bớt căng thẳng. Tôi chẳng phải thằng nhút nhát trong quan hệ nam nữ, nhưng ở cạnh chị khiến tôi thật sự rất hồi hộp lo lắng. Nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác hoàn toàn, khó gấp ngàn lần.

    Mặt tôi chầm chầm từ vai tiến tới gần tai chị rồi chạm nhẹ mũi vào đó. Chị khẽ rùng mình, tai hơi đỏ lên...

    Tôi hôn phớt lên vành tai đang nóng bừng, sau đó dần dần di chuyển ra gò má trắng hồng mềm mại. Tôi cố kiềm chế cảm xúc đang dâng lên tột đỉnh và hơi thở gấp gáp, thực hiện những nụ hôn ngắn, chậm rãi...

    Dường như chị cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hơi cúi đầu nghiêng người né tránh. Nhưng tôi đã lường trước phản ứng của chị, tay tôi chạm vào một bên má đẩy nhẹ mặt chị quay lại, môi tiếp tục hôn lên gò má căng mịn.

    - Đừng Tuấn... - Mặt chị đỏ bừng cố đẩy tay tôi ra, phản ứng mạnh mẽ hơn dự tính.

    Đã lỡ phóng lao rồi, không thể dừng lại được. Tôi hơi nhích người ra sau kéo chị ngả lên ngực mình, nắm chặt lấy tay chị.

    - Không sao đâu mà... - Tôi khẽ khàng, cố trấn an tránh để chị có cảm giác không an toàn.

    Có lẽ nhận thấy tôi không hành động gì quá đáng, hay vì nguyên nhân nào đó mà chị ngồi yên, không vùng vẫy nữa. Hai tay chị buông thõng, chạm vào mặt đất. Tôi cúi mặt hôn nhẹ lên cặp mắt to đen đang nhìn mình kỳ lạ. Hết hôn mắt phải lại chuyển sang mắt trái…

    Chị vội nhắm mắt lại. Môi tôi rê từ mắt xuống chiếc mũi thon thon xinh xắn đang phập phồng, rồi di chuyển sang hai bên má. Tôi hôn khắp gương mặt khả ái của chị, tay vẫn xoa nhẹ mái tóc đen ẩm ướt. Dần dần môi tôi chầm chậm di chuyển xuống phía dưới, nơi đôi môi đỏ thắm của chị đang hé mở tựa cánh sen. Tôi muốn được cảm nhận đóa hoa ấy, hương thơm ấy...

    - Tuấn, không được...

    Mắt chị vụt mở bừng ra, hai tay đẩy mạnh ngực tôi. Dường như chị đã nhận ra mục đích của tôi, nhưng sức chị chẳng được bao nhiêu. Trong khi tôi to cao, nặng gần sáu lăm ký, mặt chị cũng không thể di chuyển vì đã bị tay tôi giữ chặt từ lâu. Môi tôi nhanh chóng áp xuống chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang căng thẳng tột độ.

    Đôi mắt chị mở to hiện rõ sự thảng thốt, cố đẩy tôi ra, cố nghiêng đầu tránh xa cái miệng quái ác. Nhưng vô ích, cuối cùng chị đành phải chấp nhận việc đang xảy ra, môi tôi và chị đã dính chặt vào nhau.

    Chị mím chặt môi lại, nhốt tôi ở ngoài. Tôi nhớ từng đọc bài báo nói về lực cơ trong các bộ phận trên cơ thể con người, lực của lưỡi mạnh nhất thì phải. Lưỡi tôi mạnh bạo đè ép, đẩy làn môi chị phải mở ra, như con rắn nhỏ len lỏi tiến vào trong.

    Tôi sục sạo khắp nơi trong miệng chị, rốt cuộc cũng tìm được chiếc lưỡi nhỏ đang run rẩy trong ấy rồi quấn chặt lấy. Chị đã buông xuôi rồi, người run lên từng cơn nhè nhẹ.

    Cảm giác ướt át mềm mại thiêu đốt tôi, người nóng hầm hập như lò than. Tôi hôn chị ngấu nghiến với tất cả sự yêu thương chờ đợi đã quá lâu, chẳng khác kẻ chết đói lâu ngày vớ được món ăn ngon. Nụ hôn lúc nhẹ nhàng như gió thoảng, khi lại mạnh bạo tựa giông tố. Có bao nhiêu kinh nghiệm thực tiễn và lý thuyết, tôi đem ra áp dụng hết. Thỉnh thoảng tôi lén mở mắt nhìn chị thăm dò, chị đã nhắm chặt mắt từ lúc nào rồi.

    Chị cứ nằm yên mặc cho tôi tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, không đồng tình cũng chẳng phản đối. Chỉ có hơi thở dồn dập cùng những cái rùng mình tố cáo tôi biết chị có cảm giác với mình. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác kỳ diệu từ đôi môi xinh xắn của chị mang tới.

    Giữa cơn mưa tầm tã, trong bụi tre xanh ngắt, cạnh những cánh đồng, dòng sông... được ôm người mình yêu trong tay và trao nhau chiếc hôn nồng cháy như lửa... cảm giác như mơ như thực khiến tôi bềnh bồng ngây ngẩn.

    Chẳng biết đã trải qua bao lâu, chị chợt đẩy nhẹ tôi ra. Tôi dừng lại, nãy giờ đê mê đến quên trời quên đất, giờ nhìn xung quanh mới thấy mưa đã tạnh từ khi nào rồi, cũng may chẳng có ai.

    Chị luống cuống ngồi dậy, bối rối sửa sang lại đầu tóc, mặt vẫn đỏ như gấc chín. Tôi lặng thinh, không biết tâm trạng chị hiện thế nào nên chẳng dám lên tiếng.

    - Sao Tuấn làm vậy?

    Thật lâu sau, chị xoay lại nhìn tôi. Nét mặt chị vẫn bình thường, không tức giận hay vui vẻ gì cả. Duy chỉ đôi mắt chị hơi đỏ lên, ươn ướt...

    - Em thương chị!

    Tôi đáp mà như người mộng du, nói hoạch toẹt luôn ý nghĩ trong đầu. Đã lỡ rồi, tới đâu thì tới, tôi không muốn cứ mãi làm một thằng em bé bỏng của chị. Định nói "yêu chị" nhưng ngượng miệng quá, trước giờ tôi không có thói quen tỏ tình với ai cả.

    - Ừm, chị cũng thương Tuấn! Mình là chị em mà... - Gương mặt đỏ hồng của chị chợt giãn ra, dường như hiểu sai ý tôi rồi.

    Tôi nghiêm mặt nói to, rạch ròi từng chữ cho chị nghe rõ:

    - Không. Em yêu chị!!

    Chị giật bắn, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn tôi thật lâu, lắc đầu:

    - Không được đâu, Tuấn đừng nói bậy! Mình là chị em mà...

    - Có gì không được chứ? Tụi mình đã là đời thứ tư rồi, pháp luật cho phép kết hôn mà.

    Chị lại im lặng, hết nhìn tôi lại nhìn mông lung xa xăm, khẽ nói:

    - Chị chỉ xem Tuấn như em trai thôi.

    Chị nói mà không dám nhìn tôi lấy một lần, điều đó khiến tôi tin rằng chị đang nói dối. Tôi cười nhẹ, chưa khi nào thấy bình tĩnh như lúc này. Đã nắm bắt được tâm lý chị, tôi sẽ không thua.

    - Hì, có thật chỉ xem em như em trai không?

    - Ừm... - Chị cắn môi gật đầu.

    - Vậy chị nhìn thẳng em mà nói câu đó đi, đừng ngó sang nơi khác!

    Chị im lặng không phản ứng. Tôi hiểu, cô gái ngây thơ trong sáng như chị làm sao có thể nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói dối? Có cố làm thế cũng không qua mặt tôi được.

    Tôi tiến đến gần chị:

    - Chị cũng có tình cảm với em mà đúng không? Đừng giấu em nữa, làm ơn đi...!

    Chị đắn đo lúc lâu, đáp khẽ:

    - Chị không biết...

    Ơn trời, không biết là được rồi. Nếu chị cứ chối mãi thì mệt cho tôi lắm!

    - Tình cảm của mình chẳng lẽ chị không biết sao? Nói thật với em đi!

    - ...!!

    - Từ lâu em đã cảm nhận được điều đó rồi, chị cũng vậy phải không?

    Thấy chị có vẻ phân vân, tôi quyết định tấn công mạnh hơn. Địch đang cố thủ, cần phải xua quân ào ạt tiến công.

    Chị chống cự yếu ớt:

    - Chị không biết thật mà!

    - Vậy chị biết gì? Chị nghĩ gì, nói em nghe hết được không?

    - Ở gần Tuấn chị thấy rất vui, đi làm cũng mong được về sớm để gặp Tuấn...

    - Khi nãy em ôm hôn chị, có thích không?

    - Không biết...

    - Trả lời em đi mà!

    - Cũng... hơi... thích... - Chị xấu hổ đến độ muốn chạy trốn, tôi phải níu tay giữ lại.

    Tôi mừng rơn, chốt hạ ngay:

    - Vậy được rồi. Chị có yêu em mà phải không?

    - Không biết mà!

    - Chị có tình cảm với em, nhưng không thể xác định được đó có phải tình yêu hay không?

    - Ừm, chắc vậy…

    - Thế thì em cho chị thời gian, có gì đâu.

    Tôi nhẹ nhõm, gì chứ chị đã có tình cảm với tôi rồi, không tin chẳng chinh phục được chị.

    - Mình... không được đâu Tuấn ơi! - Chị nói, mắt đã ướt nhòe.

    - Sao lại không được? Pháp luật cho phép mà!

    - Nhưng còn ba mẹ chị, rồi dì dượng, bà con dòng họ nữa. Không ai chấp nhận đâu... sẽ lớn chuyện cho coi!

    - Không sao. Em có cách, chị đừng lo nữa! Chị chỉ cần xác định lại tình cảm của mình thôi, những việc khác cứ để em! Em không để chị phải bỏ xứ đi đâu.

    Tôi vòng tay ôm chị, miệng thỏ thẻ trấn an:

    - Tin em đi, được không?

    - Chị không biết nữa...! Chị sợ lắm...!

    - Ừm, em hiểu mà. Em sẽ không để xảy ra việc gì ảnh hưởng đến gia đình em và chị đâu. Đừng lo nữa nhen!

    Chị gật nhẹ đầu. Tôi nhìn chị khóc mà thương quá, nâng mặt chị lên hôn nhẹ vào đôi mắt đỏ hoe đầy nước... mằn mặn. Chị để yên cho tôi hôn, theo thói quen môi tôi lại di chuyển xuống môi chị... định hôn tiếp nhưng chị né ra.

    Chị đỏ mặt:

    - Tạnh mưa rồi, có người thấy thì chết đó!

    Làm tôi hết hồn, tưởng chị đột ngột đổi ý chứ. Thuyết phục chị mệt thật, nhưng kết quả không uổng công tôi. Đi về cùng chị mà người tôi cứ lâng lâng chuếnh choáng như say rượu, lâu lâu lại liếc nhìn chị nghĩ thầm trong đầu "Vợ yêu của anh". Bây giờ chỉ còn lo việc gia đình nữa là có thể đường đường chính chính công khai mối quan hệ với chị rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
  3. #17
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 16: Tùng Inox













    Về đến nhà, tôi đi tắm. Chị lấy tạm quần áo của dượng cho tôi mặc đỡ, đồ của tôi được chị lấy bàn ủi ủi cho khô.

    Chị rửa mớ ốc sạch sẽ, sau đó cho vào nồi luộc cùng với sả, lá chanh... thơm ngất ngây con gà tây. Ốc nóng hổi mới bắt ăn với nước mắm ớt chua cay, không thể dùng từ nào để diễn tả cảm giác ngon ngọt. Đúng là thứ gì vừa bắt vừa hái đều có hương vị tuyệt vời, tôi ghen tỵ với người nhà quê chỗ đó.

    Ăn xong, ngồi nói chuyện cùng dì một lúc lâu, bọn tôi xin phép về lại Thị Xã. Dì Hai kêu ở ăn cơm, thái độ rất nhiệt tình nhưng đường xa vắng vẻ nên tôi và chị không nán lại được.

    Buổi tối đường hơi vắng, ếch nhái hai bên kêu ồm ộp, thỉnh thoảng lại chạy ngang vài ngôi mộ đắp đất, cảm giác cứ như trong phim kinh dị. Chưa kể đi được một lúc, trời bắt đầu đổ mưa ào ạt , bọn tôi vội mặc áo mưa vào.

    Hai bên toàn ruộng trống trải nên gió thổi lồng lộng, chiếc xe chở hai người mà có cảm giác bị bê qua bê lại. Mặc dù có mặc áo mưa nhưng cả hai đều bị mưa tạt ướt như chuột lột. Lúc này tôi mới nhận ra bị thương tật thiệt thòi và bất tiện đến thế nào. Tôi muốn giành tay lái để che mưa gió cho chị nhưng bất lực quá, một tay chẳng làm được gì. Tôi chỉ biết ngồi sau ôm chặt chị cho cả hai bớt lạnh, cảm nhận người chị run lên từng đợt...

    Hơn tiếng đồng hồ mới về đến nhà, mặt chị tái nhợt vì lạnh. Tôi đỡ hơn được chút, hối thúc chị đi thay đồ, lau khô đầu tóc tránh đổ bệnh. Nhưng sự đời ít ai ngờ, qua hôm sau chị vẫn khỏe mạnh đi làm bình thường, còn tôi nằm trên giường rên hừ hừ. Hôm trước vừa khỏi bệnh, sức đề kháng trong người còn yếu, lại dầm hai cây mưa nên sốt luôn rồi.

    Mấy hôm sau đó, người tôi cứ nóng hầm hập, không đến mức liệt giường nhưng rất mệt mỏi. Lại thêm đau họng sổ mũi, mồm miệng đắng nghét khiến tôi ăn gì cũng chẳng thấy ngon, toàn nuốt cháo chị nấu. Chị chăm sóc tôi rất tận tình, đi làm thì thôi, về đến nhà là ngồi suốt trong phòng tôi đến tận khuya, trước khi ngủ không quên căn dặn có gì gọi cho chị ngay.

    Như có quy ước ngầm, bọn tôi không hề nhắc chuyện hôm đó, xem như chưa có gì xảy ra. Có lẽ chị ngại, riêng tôi đã xác định được tình cảm chị rồi nên muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên, điều gì đến rồi sẽ đến thôi.

    Còn về chuyện gia đình, tạm thời tôi chưa dám nghĩ tới, bây giờ không phải lúc thích hợp. Chờ tình cảm cả hai chín muồi, không thể giấu diếm được nữa thì nói cũng chưa muộn. Hơn nữa hiện giờ tôi vẫn còn đi học, chưa có sự nghiệp ổn định có thể bảo bọc cho chị, chờ lành hẳn tôi sẽ cố đi học đàng hoàng để lo tương lai. Khi đó lời nói của tôi sẽ có trọng lượng hơn, ba mẹ cũng không xem như thằng trẻ ranh ăn chưa no, lo chưa tới nữa.

    Do bệnh, tôi không thể nói chuyện với chị nhiều, phần lớn thời gian toàn nằm ngủ. Chị ngồi kế bên đọc sách chị Ánh cho mượn, các tác phẩm dành cho tuổi mới lớn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Chị rất thích quyển "trại hoa vàng", vừa xem vừa cười khúc khích, còn so sánh tôi với ông Chuẩn ngốc nghếch ngờ nghệch trong truyện, nghe mà sôi tiết.

    Chị vẫn hôn má chúc tôi ngủ ngon hằng đêm, tuy nhiên chỉ đến thế thôi, ngoài ra không có thêm hành động vượt quá giới hạn nào khác. Khi trước muốn tìm hiểu và chiếm được tình cảm của chị nên tôi mới tấn công ào ạt. Bây giờ đã biết tâm tư chị rồi, tôi cũng không muốn làm gì hơn. Tôi hi vọng vào một tình yêu trong sáng nhưng sâu đậm bền vững với chị, hơn là những cử chỉ đụng chạm thân mật có thể làm chị bối rối và buồn.

    Thỉnh thoảng Thanh sida đến thăm tôi. Nó chưa ngóng được tin tức gì của thằng Quang. Đến giờ thằng Quang vẫn án binh bất động, không hợp với tính cách có thù tất báo tí nào. Tôi thật sự bất an, thường xuyên dặn dò chị đi đứng cẩn thận.

    Tôi cũng điện thoại chị Ánh nhờ chú ý sự an toàn của chị Diễm giùm. Sau khi nghe câu chuyện tôi kể, chị Ánh rất bất ngờ nhưng chị tin tôi và hứa sẽ giúp. Có điều, chị Ánh hơi nghi ngờ động cơ thật sự của tôi, mấp mé hỏi vài lần nhưng tôi đều chối qua quýt cho xong. Bây giờ chưa phải lúc để mọi người biết chuyện tình cảm của tôi.

    Do cái số hay sao ấy, kiếp trước ở ác nhiều giờ phải chịu quả báo, rắc rối này chưa xong đã đến rắc rối khác. Hai hôm trước, người bạn cũ của mẹ đột ngột ghé thăm. Đây là cô bạn học chung với mẹ thời cấp ba, hồi đó chơi rất thân nhưng chiến tranh loạn lạc và nhiều nguyên do khác mà hai người không còn giữ liên lạc nữa. Tự dưng hôm nay tìm đến nhà thăm hỏi, hai người mừng mừng tủi tủi ôm nhau thắm thiết, trò chuyện say sưa.

    Sẽ không có gì đáng nói nếu mẹ không gọi tôi với chị xuống chào cô ấy. Cô tên Hoa, đứng tuổi nhưng khá sang trọng quý phái. Cô Hoa không đi một mình mà đến cùng thằng con trai. Ngay từ giây đầu tiên bước xuống, tôi đã nhận ra cái nhìn đắm đuối thằng đó dành cho chị. Có lẽ chị cũng cảm nhận được nên cúi mặt lảng tránh, tôi bực quá nhìn thẳng mặt thằng đó, nhờ thế nó mới chịu chuyển ánh mắt đi nơi khác.

    Thằng này tên Tùng, hai bốn tuổi làm ngân hàng, chắc ở máy lạnh mát mẻ suốt nên khá trắng trẻo nhìn cũng được trai, có điều hơi giống công tử bột. Nó rất hoạt bát lịch thiệp, nói chuyện khéo léo y chang tôi, à nhầm, thua tôi một chút. Bản chất công việc là nhân viên ngân hàng, giao tiếp nhiều nên nó rất biết cách lấy lòng mẹ và chị khiến hai người cười tít mắt. Nhất là chị lúc đầu còn ngượng ngùng, về sau nói chuyện với nó rất tự nhiên.

    Nhưng thằng con nói chuyện khôn ngoan bao nhiêu thì bà mẹ ngược lại bấy nhiêu. Từ đầu đến cuối mình chỉ toàn nghe bả khoe khoang đủ thứ, nào là nhà có hàng chục mẫu cao su, nào là chuẩn bị đầu tư tiền xây nhà máy chế biến mủ, rồi thì nhỏ em vừa đi nước ngoài... Tôi ngồi nghe mà ngán ngẩm, quần áo rách nát vì công phu chém gió quá thâm hậu của bà bạn quý hóa của mẹ.

    Ngồi chịu đựng tầm nửa tiếng, tôi chịu hết thấu xin phép lên phòng, lôi chị lên luôn. Thằng Tùng luyến tiếc nhìn theo. Tội nghiệp mẹ bị bỏ lại mặt trận phải một mình chống mafia, bom nổ rát cả tai mà cứ phải tỏ vẻ hào hứng lắng nghe.

    Gần hai tiếng sau, chắc quăng đạn đã đời rồi, mẹ con cô Hoa mới cáo từ ra về. Tôi chạy xuống chọc mẹ, mẹ cười bảo bà đó xưa nay tính hay khoe khoang vậy thôi, thực ra tốt bụng với bạn bè lắm! Còn nói thằng Tùng có vẻ thích chị Diễm, ngồi nói chuyện cứ hỏi thăm về chị riết. Mẹ tôi khen thằng Tùng rất nhiều, dường như có ý mai mối chị cho nó. Tôi nghe mà khó chịu vô cùng, còn chị chỉ cười không nói gì. Tôi cũng chẳng biết chị nghĩ sao về thằng đó, hi vọng không có gì.

    Chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu cả hôm qua và tối nay thằng đó đều không đến nhà tôi. Ngược lại, chẳng những lui tới mà nó còn dám đi một mình, không có "máy bay ném bom" đi cùng, mục đích tất nhiên tìm chị. Mẹ tiếp chuyện nó một lúc thì gọi chị xuống tiếp. Lúc này chị đang ngồi trong phòng giỡn với tôi, đang vui lại bị phá đám.

    Tôi không dại gì để chị xuống một mình, phải hộ tống chứ. Thằng Tùng không tỏ ra khó chịu với tôi, vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường, tôi cũng lịch sự tiếp đãi. Nhưng nó chủ yếu đến vì muốn làm quen chị, nên bọn tôi không nói với nhau nhiều, từ đầu đến cuối toàn là nó gợi chuyện với chị. Chị vui vẻ trò chuyện khá chừng mực và cẩn trọng, không thoải mái như khi ở riêng cùng tôi. Đúng là mẫu phụ nữ tôi yêu!

    Trước lúc ra về, thằng Tùng không quên xin xỏ số điện thoại chị. Lúc nó xin, chị bỗng quay sang nhìn tôi như hỏi ý. Thằng đó nhìn chằm chằm nên tôi không thể nói gì, chỉ cười cười. Rồi nghĩ thế nào, chị quay sang nói không có xài điện thoại. Nó hơi ngỡ ngàng một chút, ừ ừ bước vội ra về, đầu không ngoảnh lại.

    Cứ tưởng sau hôm đó thằng Tùng sẽ không dám xuất hiện nữa, ai dè tối nay nó tiếp tục mò đến tận cửa. Tôi thật sự bực bội, không phải sợ mất chị mà vì nó làm phiền thời gian riêng tư của bọn tôi. Một ngày tôi chỉ được ở gần chị chút xíu vào buổi tối, hôm nào nó cũng ghé thế này, chị toàn phải ngồi tiếp chuyện. Nghe tiếng nó đến, tôi và chị vẫn ngồi trên phòng không thèm xuống. Y như rằng vài phút sau mẹ lên tận cửa gọi chị:

    - Diễm, có anh Tùng lại chơi kìa con.

    Chị Diễm dạ dạ đứng lên. Chị nể mẹ nên không dám nói gì, định đi xuống.

    Tôi nắm tay chị kéo lại, nói với mẹ:

    - Kệ nó đi mẹ! Gì mà ngày nào cũng lại, phiền phức quá!

    Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi:

    - Làm vậy coi sao được? Nó thích chị Diễm của con nên mới lại hoài, mẹ thấy nó được đó!

    - Được gì mà được không biết. Nội cái chuyện mặt chai, chị Diễm không cho số mà vẫn không biết ý, bữa nay còn lại đủ hiểu rồi. Con không ưa nó!

    - Trời đất, thằng này lạ không? Người ta thích chị mày, phải vui mới đúng chứ! Thằng Tùng học cao, nhà giàu lại có công ăn việc làm ổn định, lương tháng cả chục triệu, con Diễm quen nó thì có phước!

    Nghe mẹ nói mà tôi bực quá, bộ cứ nhà giàu, đàng hoàng thì đều tốt hết à?

    - Nhưng chị Diễm không thích nó, Không tin mẹ hỏi chị thử coi!

    Tôi bực lắm nhưng vẫn nói nhỏ nhẹ. Xưa nay chưa khi nào tôi dám lớn tiếng hỗn hào với ba mẹ.

    Mẹ nhìn chị:

    - Con không thích thằng Tùng hả Diễm?

    Chị nhìn mẹ rồi nhìn mình, cúi đầu lí nhí:

    - Dạ...

    - Nó cũng điển trai đàng hoàng mà, sao không thích vậy con?

    Chị nghe mẹ nói thì đứng im re như trời trồng, không đáp được gì.

    Tôi không chịu được, đáp thay:

    - Mẹ lạ quá à! Bộ đẹp trai, đàng hoàng, nhà giàu là chị Diễm phải thích hả? Còn tùy tính tình với trò chuyện có hợp không nữa chứ!

    Mẹ chép miệng:

    - Mẹ thấy tính tình nó tốt, nói chuyện cũng được mà!

    Tôi chưa kịp nói thêm, mẹ đã tiếp lời:

    - Chắc mới quen chưa hiểu nhau thôi! Con xuống tiếp nó chút đi Diễm, để vậy kì quá!

    Chị đành theo mẹ xuống dưới nhà, còn lại tôi nằm một đống trong phòng. Bực quá chả buồn xuống, với lại tôi không tin thằng đó có thể chiếm được tình cảm của chị. Thôi cứ để nó múa may quay cuồng thêm một hôm nữa, rồi nó cũng chán nản tự động buông ra khi phát hiện bản thân đang cố làm chuyện vô ích.

    Hôm nay nó ngồi dai hơn hôm qua, tận chín giờ mới chịu về. Chị đi lên phòng nhìn tôi le lưỡi. Tôi rất yêu những hành động trẻ con thế này của chị, yêu chết được.

    Tôi cười hỏi:

    - Vui không?

    Chị phụng phịu ngồi xuống cạnh tôi:

    - Chán muốn chết luôn!

    - Sao vậy? Đẹp trai nhà giàu, ăn nói có duyên mà! - Tôi hấp háy mắt châm chọc.

    Chị chu môi lặp lại câu nói của tôi khi nãy:

    - Bộ cứ đẹp trai nhà giàu, có duyên là phải thích hả?

    - Bữa trước thấy nói chuyện hào hứng, khí thế lắm mà!

    - Thì... phép lịch sự xã giao thôi, ai biết ổng dai nhách vầy!

    Chị thở dài chán nản. Tôih nhìn mà buồn cười, nghĩ đến thằng đó vừa bực vừa thấy tếu tếu.

    - Mai nó có ghé nữa không?

    - Chị không biết nữa.

    - Nó có xin số điện thoại của chị nữa không?

    - Có. Chị nói không xài mà ổng không tin, cứ hỏi hoài à.

    - Rồi sao?

    - Thì... chị cũng nói vậy hoài chứ sao, hi hi!

    Tôi khoái chí cốc nhẹ lên trán chị. Hai người cười giỡn hi hi ha ha, bỗng nghe chuông điện thoại reo. Chị chạy về phòng, lát sau mặt xịu xuống đi qua.

    Tôi thấy lạ hỏi:

    - Gì vậy?

    Chị đưa điện thoại cho tôi:

    - Ổng nhắn tin đó.

    - Ổng nào? Thằng Tùng hả?

    - Ừm.

    Tôi mở tin nhắn ra xem.

    Anh vừa về đến nhà nè. Em đang làm gì vậy? Biết ai không hi hi…

    Tôi nhìn chị:

    - Sao chị biết số này của nó?

    - Không phải ổng thì còn ai nữa.

    - Đâu để em thử coi!

    Tôi soạn tin gửi lại lại.

    Ai vậy?

    Chắc thằng Tùng đang nằm canh hay sao ấy, chưa được hai phút đã trả lời, có thích thì cũng phải chờ lâu một tí hãy hồi âm để giữ chút giá trị của mình chứ.

    Anh Tùng nè! Diễm đang làm gì vậy? Chắc ngạc nhiên lắm phải không? Dì em cho anh đó.

    Tôi chịu, không thèm ngó tới nữa. Mặt dày như thằng này thì bó tay, mai nó lại mò tới nữa cho xem. Chị cũng không thích nhưng chẳng dám nói gì, chắc sợ mẹ tôi la.

    Chờ lâu không thấy trả lời, thằng Tùng bắt đầu điện thoại. Tính đến lúc chị về phòng ngủ thì tầm tám, chín cuộc gọi gì đấy. Đến nản!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,
  5. #18
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 17: Dại dột















    Hôm nay thời tiết thật sự nóng, oi bức kinh khủng, đã vậy còn nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Tôi chả biết là ai vì lúc đó đang ở dưới nhà xem tivi tránh nóng. Sau đó tôi gọi lại nhưng chỉ nghe ò í e... chẳng ai bắt máy. Một âm mưu mới chăng? Hi vọng không phải thế, cầu mong do tôi quá nhạy cảm thôi.

    Vẫn như mọi ngày, năm giờ chiều chị về đến nhà. Tôi lại xuống bếp phụ chị làm cơm, tìm cơ hội nói chuyện với chị. Đêm qua tôi suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của hai người, về tương lai sau này... rất rất nhiều thứ. Nghĩ nhiều đến mức đầu óc muốn nổ tung, gần sáng tôi mới chợp mắt được.

    Tôi yêu chị rất nhiều, điều đó chắc chắn không bao giờ thay đổi. Tôi cũng tự tin có thể đem đến hạnh phúc và sự bảo bọc cho chị, tôi có thừa quyết tâm cùng khả năng. Nhưng tôi không muốn bằng mọi cách chiếm lấy tình cảm, giữ chị làm của riêng một cách ích kỷ. Nếu chị thích ai đó và muốn đến với người ta, tôi sẽ không ngăn cản. Đương nhiên đó phải là người tốt có thể đem niềm vui cho chị. Khi ấy dù rất buồn nhưng tôi sẽ thành tâm chúc phúc cho chị. Chọn ai là quyền tự do của chị, tôi nhất định chẳng vì thế mà ghét bỏ chị.

    Thằng Tùng xét về mọi mặt tôi thấy đều ổn, gia cảnh không tệ, lại là dân có học, chỉ mỗi một điều nó hơi thiếu lòng tự trọng. Nhưng có thể say mê chị quá nên nó không giữ được sự kiêu hãnh bản thân? Biết đâu đấy.

    Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với chị. Nếu chị thích nó nhưng vì tôi mà dối lòng, tôi sẽ trả tự do cho chị.

    Chọn ai và đến với người nào, tôi đều tôn trọng quyết định của chị. Có thể hôm nay là thằng Tùng, mai kia những người khác xuất hiện trong đời chị, tôi đều chấp nhận chỉ cần họ là người tốt. Tôi sẽ không níu kéo, sẽ để tất cả mọi thứ diễn ra tự nhiên như tạo hóa sắp đặt. Cái gì của mình sẽ mãi của mình thôi, không ai cướp được. Ngược lại... thứ không thuộc về mình thì có muốn giữ cũng không thể.

    Tôi sẽ không ràng buộc chị vào cái tương lai còn cần rất nhiều thời gian gầy dựng phía trước của mình nữa. Chị có quyền chọn người trao thân gởi phận. Nếu thật sự chị không thích thằng Tùng, tôi sẽ lên nói rõ với mẹ để nó không đến làm phiền chị thêm.

    Chị đang loay hoay nếm canh. Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc mới bước lại hắng giọng:

    - Chị...

    - Gì Tuấn?

    - Em có chuyện này muốn nói nè.

    Chị nghiêng đầu nhìn tôi:

    - Nhìn mặt nghiêm trọng dữ vậy? Chị làm gì sai hả?

    - Đâu có.

    - Chứ gì nè?

    - Em muốn…

    - Tuấn nói lẹ đi, đừng làm chị hồi hộp!

    - Grừ... Chị có cho em nói đâu!

    - Hi hi, rồi Tuấn nói đi!

    Chị mắc cỡ thè lưỡi nhát ma, cơ mà sợ đâu không thấy, chỉ muốn cắn nát lưỡi con ma đáng yêu này thôi.

    - Em muốn nói chuyện thằng Tùng.

    - Ừm, sao nè?

    - Em hỏi cái này, chị hứa phải trả lời thật lòng nhen!

    - Trời, gì ghê vậy? Nào giờ chị có nói dối Tuấn đâu mà bắt chị hứa phải nói thật?

    - Chị cứ hứa đi, rồi em nói!

    - Ừm, chị hứa.

    Tôi trầm ngâm một lúc rồi vô vấn đề:

    - Chị có thích thằng Tùng không? Nhớ trả lời thật lòng đó!

    Chị đáp ngay, chẳng chút đắn đo:

    - Không. Tự nhiên Tuấn hỏi chuyện này vậy?

    - Thật không?

    - Thật mà. Tuấn làm như chị gặp ai cũng thích vậy!

    - Em không có ý đó. Tại...

    - Tại gì? Tuấn mà không giải thích được, chị giận Tuấn đó!

    - Tại em thấy nó cũng được.

    - Thì sao? Đừng nói Tuấn giống dì, muốn chị quen ổng nhen?

    Chị phản ứng khá mạnh khiến tôi hơi bất ngờ, gãi đầu:

    - Không phải. Ý em nếu chị có tình cảm với thằng Tùng hay ai đó sau này, chị có quyền tìm hiểu! Em không ngăn cản gì đâu...

    Tôi chưa kịp nói hết, mắt chị đã đỏ hoe ngắt lời:

    - Tuấn hôn chị chán rồi nên không muốn chị làm phiền nữa phải không? Nếu vậy chị sẽ làm như ý Tuấn muốn, sao cũng được...

    Nói xong chị chạy một mạch lên lầu, bỏ lại tôi đứng ngơ ngác chả hiểu gì vừa diễn ra. Tôi chưa kịp nói hết ý thì chị đã nổi giận đùng đùng, bị hiểu lầm rồi. Sao người tốt như tôi luôn bị oan ức thế này?

    Tôi nghĩ cho chị thôi mà, chỉ muốn cho chị quyền tự do quyết định tương lai. Những gì tôi làm, những gì tôi nói đều vì chị, nào có thay đổi như chị nghĩ. Nghe mà đau lòng quá, sao chị lại mau nước mắt thế cơ chứ...

    Tôi chạy lên gõ cửa phòng gọi chị ra giải thích. Nhưng gọi mãi chị không trả lời, chỉ nghe tiếng khóc thút thít nhỏ xíu trong phòng vang ra. Hiện giờ chắc trong lòng chị nghĩ tôi là thằng đểu cáng nhất trên đời, lợi dụng cô gái trong trắng như chị chán chê rồi muốn bỏ rơi. Tôi muốn điên lên khi nghĩ đến điều này.

    - Chị mở cửa ra đi, nghe em giải thích đã! Không phải như chị nghĩ đâu...

    Tôi gõ cửa rầm rầm nhưng vô ích. Cánh cửa ngày thường vẫn mở rộng chào đón tôi, hiện giờ cứ đóng im ỉm.

    Tôi gọi, tôi giải thích thật lâu trước cửa phòng chị nhưng vẫn chẳng đem lại chút hiệu quả. Chị chỉ lo khóc thôi, chả nghe được và cũng chẳng thèm nghe những gì tôi nói. Tôi rất muốn phá tung cửa lao vào phòng ôm lấy chị dỗ dành cho chị bớt đau lòng, nhưng không dám. Ba mẹ đang ở dưới nhà, làm ầm lên lỡ cả nhà biết chuyện thì chết mất, hiện tôi chưa sẵn sàng đối mặt với việc đó.

    Hết cách, tôi chạy về phòng lấy điện thoại nhắn tin giải thích để chị hiểu được trong lòng tôi yêu chị đến thế nào, rằng tôi không bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi chị. Nhưng tin nhắn gửi đi được mười phút vẫn không thấy báo cáo nhận được. Tôi bấm gọi vào số chị thì... ò í e, chị tắt máy luôn rồi. Tôi càng lúc càng thấy lo lắng. Chị yếu đuối thế nào tôi rõ hơn ai hết, lỡ nghĩ quẫn làm bậy chắc tôi chết theo luôn mất thôi.

    Tôi như thằng điên lao sang phòng chị gõ cửa ầm ầm, sợ cóng cả người rồi, giờ ba mẹ có nghe cũng mặc, ra sao thì ra...

    - Chị mở cửa cho em đi!

    - Trời ơi, chị đừng làm em sợ mà! Mở cửa ra nghe em nói nè..

    - Chị ơi... mở cửa đi! Chị...

    Tôi đấm đá điên cuồng vô cánh cửa, nhưng cửa làm bằng gỗ tốt rất dày, muốn phá không dễ. Chị vẫn im lặng một cách đáng sợ. Tôi hoảng quá chạy lại cầu thang gọi lớn:

    - Mẹ, chìa khóa phòng chị Diễm mẹ có giữ cái nào không? Đưa cho con lẹ đi!

    Mẹ đang xem tivi nghe mình kêu thì ngước lên:

    - Hả? Chìa khóa gì?

    Tôi chưa kịp trả lời thì có tiếng chị vang lên:

    - Chị không việc gì đâu, Tuấn không phải lo!

    Nghe tiếng chị, Tôi mừng muốn rơi nước mắt, vội chạy lại cửa:

    - Chị đừng làm gì bậy nhen! Mở cửa cho em đi, chị hiểu lầm em rồi!

    - Để chị yên đi! Có gì mai hãy nói...

    - Không được. Chị phải nghe em nói! Em không có ý bỏ rơi chị đâu, em không có...

    Tôi chưa nói dứt câu, chị đã run run ngắt ngang:

    - Chị không muốn nghe mà, để chị yên! Không có gì đâu, chị không vì Tuấn mà làm chuyện bậy bạ đâu! Tuấn yên tâm!

    - Chị nghe em đi, em...

    - Tuấn còn đứng đó, chị chết cho T coi!

    - Ừ ừ, được rồi, được rồi. Em đi nè, chị hứa không được làm gì bậy đó nhen! Chị còn ba mẹ ở nhà đó, bình tĩnh nhen! Chị có chuyện gì, em chết theo luôn đó...

    - Tuấn đi đi...!

    Tôi chán nản đi lại cầu thang ngồi xuống, im lặng nhìn vào phòng chị.

    Mẹ bỗng đi lên lầu hỏi:

    - Gì mà ngồi đây? Kêu chị Diễm xuống ăn cơm! Mà hồi nãy con kêu mẹ chi vậy?

    - Không có gì. Ba mẹ ăn cơm trước đi, chị Diễm nói hơi mệt nên ngủ rồi! Chút chị dậy rồi tụi con ăn sau.

    Tôi nói dối cho qua chuyện. Mẹ mà biết ra thì tình hình càng tồi tệ hơn. Mẹ nhìn tôi một lúc, không phát hiện có gì lạ mới đi xuống lầu.

    Tôi bước nhè nhẹ đến gần phòng chị, ngồi xuống áp tai vào cửa. Thật may, vẫn còn nghe tiếng chị khóc thút thít, nghĩa là chị chưa có chuyện gì. Bây giờ chị đang rối trí, tôi có muốn giải thích cũng không được. Chỉ còn cách ngồi canh cho chị an toàn, chờ chị bình tâm lại rồi nói chuyện sau vậy.

    Tôi ngồi độ nửa tiếng, chị vẫn còn khóc, dai dẳng thật!

    Tôi thật sự không hiểu chị nghĩ gì nữa. Mấy hôm trước tôi còn nài nỉ hết lời, tìm đủ cách mới thuyết phục được chị tạm chấp nhận tình cảm của mình. Giờ thì... vừa mở lời chưa nói được gì mà chị đã nghĩ tôi bỏ rơi chị, rồi phản ứng khóc lóc thương tâm đến vậy. Tôi trở nên quan trọng với chị từ khi nào?

    Ba mẹ đã ăn cơm xong, ngồi xem tivi. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà thằng Tùng lại đến, nghe tiếng xe nó làm tôi nổi điên. Tôi chẳng muốn ai làm phiền vào lúc này cả, không một ai.

    Như thường lệ, mẹ lại đứng dưới cầu thang gọi chị Diễm xuống tiếp nó. Mặc kệ, tôi ngồi im chả ừ hử gì. Bình thường chị Diễm đã không ưa thích gì thằng Tùng, nghĩ sao bây giờ xuống gặp nó, nằm mơ đi.

    Chờ thêm chút chưa thấy chị xuống, mẹ bước lên cầu thang gọi:

    - Diễm ơi...

    - Dạ, con xuống liền!

    Cửa phòng xịch mở, chị bước ra. Bộ đồ ở nhà đã được chị thay bằng chiếc váy xanh thẳm màu nước biển tự khi nào. Chị muốn xuống nhà tiếp thằng Tùng sao?

    Tôi đứng dậy nắm tay chị kéo lại, kêu khẽ:

    - Chị đi đâu vậy? Ở đây với em...!

    Chị giật mạnh tay ra, quay đầu nhìn tôi. Cách chị nhìn tôi thật kỳ lạ, thờ ơ, lạnh lẽo, vô hồn...

    Tuyệt nhiên không hề có chút giận dữ nào trong mắt chị. Tôi cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt yết hầu, nặng nề nín thở khi đón nhận ánh nhìn ấy. Dường như tôi không còn hiện hữu trong mắt chị nữa. Tôi trở thành một thứ gì đó chẳng còn tồn tại trên cõi đời này, ít ra đối với chị bây giờ là như thế.

    - Đi chơi.

    Chị thản nhiên đáp, giọng nói lạnh lùng như ánh mắt chị vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
  7. #19
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 18: Trái tim mong manh












    Nghe chị nói mà tai tôi lùng bùng, không nghe lầm đấy chứ?

    Tôi nghiến răng hỏi lại:

    - Đi chơi với thằng Tùng hả?

    - Ừ, Tuấn thích vậy mà! - Chị đáp thản nhiên như không, bước lại cầu thang.

    - Em không có nói như vậy, chị nghe em nói đi!

    Tôi nhào đến ôm chặt muốn đưa chị vô phòng nói chuyện cho dễ, giằng co ở ngoài mất công ba mẹ nghe thấy phiền to.

    Chị vùng vẫy rất mạnh. Tôi không nghĩ thân hình mỏng manh ấy có sức đến vậy, hay sự tức giận và tổn thương đã tiếp thêm sức mạnh cho chị.

    - Buông ra, đừng chạm vào người chị!

    Chị gần như muốn thét lên. Tôi vội vàng bịt miệng chị. Chị phản ứng quyết liệt đến mức khiến tôi phải thấy sợ hãi. Dường như chị chẳng còn sợ ba mẹ biết chuyện nữa, chị mất hết lý trí rồi.

    Tôi dùng hết sức ôm chặt chị, nhấc bổng phòng, miệng cố vỗ về bên tai:

    - Năm phút thôi, chị nghe em nói năm phút thôi rồi muốn sao cũng được! Em xin chị đó!

    Tôi bế thốc chị đặt lên giường. Chị xoay mặt vào trong khóc lớn, chưa bao giờ thấy chị xúc động đến vậy.

    Mẹ đứng dưới nhà ngó lên gọi lớn:

    - Diễm làm gì lâu quá vậy con?

    Phiền chết được, đang rối như tơ vò mà cứ thế này.

    - Chị chờ chút xíu nhen, em xuống dưới nhà nói với mẹ để mẹ kêu hoài! Đừng khóa cửa đó!

    Tôi nói nhỏ với chị, sau đó bước xuống nhà.

    - Ủa, chị con đâu? - Thấy chỉ có tôi xuống, mẹ ngạc nhiên hỏi.

    - Chị Diễm nhức đầu, mới bước ra bị chóng mặt suýt té, con đưa vào phòng nghỉ rồi.

    Tôi quay qua nhìn thằng Tùng:

    - Anh thông cảm, giờ chị Diễm mệt lắm không xuống được!

    Thằng Tùng hơi bất ngờ, nhìn tôi như kiểm tra phản ứng:

    - Diễm có sao không em?

    - Không sao, nằm nghỉ đến mai là khỏe thôi!

    Ý tôi đã rất rõ ràng. Nếu nó vẫn còn làm mặt lì, tôi sẽ không khách sáo nữa.

    - Vậy... - Mẹ áy náy nhìn nó.

    - Hay là... cho con lên thăm Diễm chút hén cô! Con nghe thấy lo quá!

    Thằng Tùng nói. Xong rồi thấy mẹ tôi hơi ngần ngừ chưa quyết, nó đứng dậy bước lại cầu thang muốn đi lên.

    "Thằng mặt dày này, có tin tao đạp mày lọt cầu thang không?"

    Tôi chửi thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ nhích người qua chặn nó:

    - Chị Diễm ngủ rồi. Phòng riêng con gái, anh lên không tiện đâu!

    Nghe vậy, mặt nó hơi quê nhìn tôi cười cười. Tôi nhận thấy một tia tức tối trong ánh mắt nó.

    - Ừ, vậy thôi để Diễm nghỉ vậy. - Thằng Tùng quay xuống, bỏ ý định lên phòng chị.

    - Con hơi đường đột, có gì xin cô chú bỏ qua cho! Dạ, con xin phép..

    Mẹ tôi cũng khách sáo vài câu tiễn nó ra. Tôi chẳng quan tâm nữa, vội lên phòng chị. Chuẩn bị đau đầu rồi đây.

    May quá, cửa phòng chị vẫn còn mở. Tôi bước nhẹ vào, đóng chặt cửa, bấm chốt trong luôn.

    Chị nằm trên giường trùm kín chăn. Hình như chị nằm nghiêng vào trong, do bị chăn che phủ nên tôi không rõ lắm. Tôi đến ngồi kế bên chị, tâm trí nghĩ đủ thứ cố tìm lời lẽ phù hợp để thuyết phục.

    - Chị còn thức không vậy?

    Tôi đưa tay chạm nhẹ vào người chị, lỡ chị ngủ quên rồi hóa ra tôi phí công vô ích thì khổ.

    Chị cựa người, đẩy tay tôi ra. Ừm, thế được rồi, chứng tỏ chị vẫn còn thức.

    - Chị hiểu lầm em rồi biết không? Em yêu chị lắm, không bao giờ em có ý nghĩ bỏ rơi chị hết!

    - Không phải em chán rồi kêu chị quen người này người kia. Mấy hôm nay em suy nghĩ nhiều lắm, chẳng đêm nào ngủ được! Em sợ mình không đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho chị, nhưng không phải vì vậy mà em muốn bỏ cuộc, em không bao giờ làm thế! Em chỉ nghĩ cho chị thôi, chỉ muốn cho chị quyền tự do chọn lựa người chị muốn gắn bó cả đời!

    - Em muốn chị được hạnh phúc, thực ra em sẽ rất buồn khi mất chị, hiểu không? Nhưng em sợ sau này chị phải hối hận vì đã chọn em, nên không muốn ép buộc chị đến với em! Không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà làm chị khổ, chỉ cần chị hạnh phúc, có đau khổ thế nào em cũng chấp nhận…

    - Nhưng nếu chị nói chị cần em, hoàn toàn tự nguyện quen em, không vì lòng thương hại hay tội nghiệp mà phải làm vậy. Em sẽ rất vui, rất hạnh phúc được ở bên cạnh chăm sóc, bảo bọc chị cả đời này! Em hứa đó, em sẽ làm được!

    Độc thoại một hồi, chờ mãi chẳng nghe chị nói gì, tôi lay khẽ:

    - Chị... chị có nghe em nói không vậy? Trả lời em đi!

    Bàn tay tôi vô tình cảm nhận cơ thểi chị đang run rẩy. Chị vẫn khóc sao?

    Tôi kéo chăn ra, chị cố giữ chặt nhưng không được. Chị nằm quay mặt vào trong, chiếc gối lót một bên má đã ướt đẫm nước mắt.

    Tôi nhẹ nhàng xoay chị quay ra:

    - Nói chuyện với em đi, đừng khóc nữa!

    - Tuấn cao thượng lắm! Đừng nói chuyện với chị nữa, chị không xứng đáng đâu!

    Đôi mắt mọng nước đỏ hoe đã hơi sưng của chị nhìn tôi đầy oán trách, như muốn nhấn chìm tôi trong đó.

    Tôi vò đầu bứt tóc, cố làm bộ mặt đáng thương nhất trên đời:

    - Đừng mỉa mai em vậy mà! Xin lỗi…!

    - Tuấn nghĩ sao mà làm vậy chứ? Chị là món hàng để Tuấn đem phân phát cho mọi người sao? Tuấn quá đáng…

    - Em sai rồi! Xin lỗi mà, chỉ tại em muốn tốt cho chị...

    - Tuấn đừng mang lí do đó ra nói với chị! Chị không cần Tuấn tốt với chị kiểu đó..!

    - Ừm.

    Thấy chị lại xúc động mạnh, tôi không dám nói nữa, để yên cho chị trút hết sự khó chịu hờn tủi chất chứa trong lòng.

    - Chị lớn rồi, tự biết suy nghĩ cái gì nên làm và không nên! Chị có thể tự lo cho tương lai, đâu cần Tuấn nghĩ giùm rồi đối xử với chị kiểu đó...

    - Mới hôm trước Tuấn còn ôm chị, hôn chị, vỗ về chị, hứa hẹn bao nhiêu mà giờ... lại nói sợ không lo được cho chị, kêu chị đi theo người khác. Tuấn yêu chị như vậy hả? Chị là đứa con gái ham giàu mà bỏ được Tuấn chỉ vì một câu nói như Tuấn muốn sao?

    Chị nói rất nhiều, nói xong rồi khóc, khóc đã lại nói. Tôi sai rồi, cứ tưởng mình tốt lắm, cao thượng lắm, vô tình làm chị tổn thương. Tôi ngập ngừng:

    - Tại em sợ chị thương hại, tội nghiệp em... nếu vậy thiệt thòi cho chị quá! Em không muốn chị đến với em chỉ vì điều đó, lỡ sau này chị khổ... em sẽ đau lòng và ân hận lắm!!

    Chị nhìn tôi ai oán, đôi mắt vẫn mọng nước:

    - Chị không thương hại Tuấn, cũng chẳng tội nghiệp Tuấn đâu! Không có chuyện chị mang tình cảm cho người nào đó chỉ vì lòng thương hại, Tuấn không hiểu chị chút nào!

    Tôi không nghe lầm đó chứ, chẳng lẽ chị thật sự yêu tôi sao? Ôi, sướng chết mất thôi!

    - Chị nói vậy nghĩa là... yêu em thật sao? - Tôi thiếu điều nhảy cẫng khi hỏi câu này.

    - Tuấn muốn hiểu sao cũng được. Chị mệt mỏi lắm rồi, ra ngoài cho chị ngủ đi! - Chị xoay vào trong, bỏ mặc tôi ngồi đó.

    Tất nhiên tôi không ngu đến mức bỏ ra ngoài chỉ vì câu nói lẫy của chị. Chị đuổi tôi ra nghĩa là muốn kêu tôi xích gần chị. Con gái chuyên gia nói ngược, nói có là không mà, ông bà truyền lại đố có sai. Tôi không nói gì, nằm xuống kéo chị quay lại ôm chặt vào lòng... mặc cho chị giãy dụa, đấm vào ngực thùm thụp.

    - Buông chị ra... buông ra...!

    - Không. Chết em cũng không buông đâu!

    - Tuấn không buông ra chị la lên cho coi!

    - Ừ, chị la đi! Ba mẹ em ngủ rồi đó.

    - ...!!

    Giãy dụa chán, chị mới chịu nằm yên trong lòng tôi khóc thút thít. Tôi biết chị giận giả vờ thế thôi, chẳng muốn tôi bỏ ra đâu.

    Chị mếu máo trách móc:

    - Tuấn tệ lắm!

    - Em xin lỗi... đừng giận nữa hén! Sau này em không bao giờ như vậy nữa đâu, hứa đó!

    - Không biết, Tuấn làm sao coi được thì làm...

    - Ừm, em biết phải làm gì rồi mà. Chị nín đi... em yêu chị nhiều lắm!

    Tôi đau lòng thật sự, chưa bao giờ nói chuyện sến thế này, người nổi hết da gà lên.

    - Tuấn...

    - Hả?

    - Yêu chị nhiều thật không? - Chị chịu nín rồi, bắt đầu thỏ thẻ.

    - Thật sao không. Nhiều như sao trên trời, như cát dưới biển vậy đó… (câu này tôi thuổng trong mấy truyện sến)

    - Xạo quá, chị không tin đâu!

    - Không tin em thề cho chị tin. Em mà xạo thì ra đường xe cán…

    - Cán gì?

    - Cán con chó.

    - Hứ, thấy ghét!

    - He he!

    Ôm chị thật ấm áp hạnh phúc, ước gì được như thế này mãi nhỉ. Ước gì thời gian ngừng lại, để tôi được ở bên chị thật lâu...

    Tôi trườn xuống dưới cho mặt chạm vào mặt chị. Khuôn mặt khả ái đáng yêu ấy giờ ướt nhoe nhoét nước mắt, hai hòn bi long lanh to tròn đã sưng mọng lên, nhìn mà thương kinh khủng.

    Tôi đưa tay chạm nhẹ vào dưới mắt chị:

    - Đau không?

    Chị gật nhẹ:

    - Hơi hơi…

    Tôi hôn mắt chị, nếm vị nước mắt mằn mặn. Tay tôi nâng nhẹ cằm chị lên, chầm chậm áp miệng vào cặp môi hình trái tim nhỏ xíu đang cắn chặt lại vì thẹn. Lưỡi tôi lướt nhẹ trên làn môi mềm mại, luồn lách đi vào trong. Chị chủ động hé môi tiếp nhận nụ hôn, không một chút phản kháng như lần trước, hai tay run run ghì chặt tôi.

    Tôi tin chị chưa từng hôn ai trước khi đến với mình. Chị rất vụng về trong việc này, bằng chứng là chiếc lưỡi ướt át của chị giấu kín ở góc nào đó, không hề chủ động đưa ra như những cô gái sành sõi khác, báo hại tôi sục sạo mãi mới tìm được. Chị cũng không biết hôn lại, chỉ để yên cho tôi dẫn dắt.

    Tôi như quên hết thực tại, chìm đắm vào cảm giác thiên đường làn môi chị mang đến. Nhiều cô gái đã đi qua đời tôi, ngây thơ có, sành đời cũng có, nhưng chưa người nào mang lại cho tôi cảm giác như chị. Tôi muốn điên lên vì hưng phấn, đầu óc quay cuồng, đê mê mụ mị...

    Chị bắt đầu theo được nhịp điệu tôi dẫn dắt, vụng về hôn trả. Đôi khi răng chị cắn trúng môi tôi đau ơi là đau nhưng tôi thích như thế, thích sự ngây thơ trong trắng của chị. Chị như chú chim bồ câu bé nhỏ ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay tôi, dịu dàng e ấp đón nhận.

    Trong cơn ngây ngất, tay tôi vô thức lần mò lên ngực chị lúc nào chẳng hay. Tôi chỉ nhận ra điều đó khi chị hốt hoảng kêu khẽ:

    - Đừng Tuấn...!

    Tôi giật mình rụt tay lại. Tôi không cố tình xâm phạm chị, không muốn làm điều này với chị.

    - Em xin lỗi, em không cố ý đâu...

    Chị đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn che miệng tôi lại, không cho nói nữa:

    - Chị hiểu mà. Tuấn không phải giải thích gì đâu!

    Tôi nhìn sâu vào mắt chị:

    - Em yêu chị lắm! Yêu nhiều lắm!

    Chị cũng nhìn tôi thật lâu, mặt dần đỏ lên rồi dúi đầu vào ngực tôi nói thật khẽ như gió thoảng:

    - Chị cũng yêu Tuấn!

    - Thật không? Yêu nhiều không?

    - Không biết. Nhưng nghe Tuấn kêu chị quen người khác, muốn bỏ rơi chị... chị buồn nhiều lắm!

    - Em thề không bao giờ làm vậy nữa!

    - Thôi, chị tin Tuấn mà! Đừng thề nữa, không tốt đâu!

    Tôi cứ thế nằm ôm chị thật lâu, thật lâu, đến khi nhìn xuống thấy chị đã ngủ thiếp đi. Yêu chết mất thôi, tôi để chị nằm ngay ngắn lại, lấy gối kê cho chị, trùm chăn... sau đó hôn lên trán chị một cái thật nhẹ nhưng thật lâu mới chịu về phòng. Định kêu chị dậy ăn cơm nhưng thấy ngủ ngon quá không nỡ, tôi cũng nhịn luôn vậy.

    Đêm nay thật buồn và mệt mỏi nhưng cũng rất tuyệt vời. Nhờ hiểu lầm mà tôi hiểu được tình cảm chị dành cho mình đến mức nào. Tôi sẽ cố gắng, tất cả vì tương lai hai đứa. Tôi phải đem đến hạnh phúc cho chị, nhất định là thế!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
  9. #20
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 19: Cuộc hẹn giữa hai người đàn ông












    Ba ngày rồi kể từ khi giải quyết được hiểu lầm, cuộc sống của tôi thật sự rất hạnh phúc. Tôi đã tháo băng, vết thương lành lặn rồi. Cảm giác được trở lại làm người bình thường như bao người khác quả là xốn xang, thấu tận tim gan phèo phổi.

    Lần đầu tiên trong đời, tôi được nếm trải hương vị cuộc sống gia đình là như thế nào. Gia đình gồm bốn thành viên, ba, mẹ, tôi và bà xã. Bà xã của tôi thì chắc các bạn cũng biết là ai rồi đấy.

    Đùa thế thôi, thật sự tôi thấy cuộc sống mình và chị có khác gì vợ chồng mới kết hôn đâu. Ban ngày chồng đi học, vợ đi làm. Tối về hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, cả nhà quây quần nói cười bên mâm cơm nóng hổi. Sau đó, hai vợ chồng già xem tivi, cặp vợ chồng son trẻ lót tót lên lầu ngắm trăng tâm tình, rồi lại vào phòng đùa giỡn. Thỉnh thoảng tôi lén ôm chị một cái, hôn chị mười cái. Lần nào chị cũng đỏ mặt vờ không cho tôi làm thế, rồi cũng xiêu theo.

    Nhưng mọi chuyện chỉ đến thế mà thôi, tôi không bao giờ có ý nghĩ vượt quá giới hạn với chị. Không phải tôi không ham muốn, gần gũi cô gái xinh xắn lại ngây thơ dịu dàng như chị, tôi đâu phải là thánh để có thể luôn giữ đầu óc được trong sáng. Chỉ là tôi không muốn làm vấy bẩn tâm hồn chị, hơn nữa tôi chẳng biết chuyện hai đứa có thể đi đến đâu.

    Tôi quyết tâm là một chuyện, nhưng đời chẳng bao giờ đơn giản cả, tương lai còn biết bao điều bất ngờ xảy ra. Tôi sợ chẳng may mình và chị không thành, khi đó chị biết làm thế nào với sự trong sạch đã mất vào tay tôi? Người đến sau có chấp nhận tha thứ cho chị không? Và hơn hết, tôi muốn giữ chuyện thiêng liêng ấy cho đêm tân hôn, nếu điều đó thật sự xảy ra...

    Suy cho cùng, tôi và chị có khác gì đôi vợ chồng đâu. Chỉ thiếu hai yếu tố thôi, một là đám cưới cùng sự công nhận của mọi người với tờ giấy đăng ký kết hôn, hai là ngủ chung giường.

    Chị rất kín đáo trong cách hành xử với tôi khi có mặt ba mẹ ở nhà. Tôi thì ngược lại, dù đã cố gắng kiềm chế tình cảm nhưng nhiều lúc thấy chị đáng yêu quá, không chịu được hôn má chị một cái thật nhanh. Có khi tôi lén đi nhè nhẹ đến sau lưng lúc chị đang nấu đồ ăn, quàng tay ôm thật chặt làm chị giật mình la lớn khiến tôi hoảng hồn vội buông ra. Mẹ cũng từ nhà trên chạy xuống hỏi có chuyện gì vậy? Tất nhiên chị luôn bảo không có gì, sau đó chờ mẹ đi lên rồi, hai người lại nhìn nhau thở phào.

    Cảm giác vụng trộm thật sự rất khó chịu nhưng cũng đầy kích thích. Tôi biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào nếu ba mẹ phát hiện ra, đã nhiều lần tự dặn lòng phải cố kìm nén nhưng rồi đâu lại vào đấy như cũ. Chị đáng yêu quá... khiến tôi không kiểm soát được hành động, chỉ còn cách bắt chị làm cho xấu xí đi bớt vậy. Tôi nói thế với chị, chị bảo chuyện nhỏ như con thỏ, để chị cắt cái đầu chôm chôm giống tôi là ổn thôi, nghe cũng có lý đấy nhỉ.

    Thích nhất là buổi tối được nằm lên đùi cho chị se lỗ tai. Mỗi ngày là một sợi tóc của chị hy sinh anh dũng để phục vụ cho tôi. Tóc chị đen và cực dày, se lỗ tai sướng thôi rồi. Tôi nằm mà người cứ co giật, mắt chớp chớp mồm đớp đớp như thằng nghiện lên cơn.

    Tôi đòi se tai cho chị nhưng chị không chịu, rất sợ nhột. Cọng tóc vừa đưa vào tai là chị cười khúc khích, nổi hết da gà lên, bật dậy chạy trốn. Tôi đuổi theo ôm chị đè xuống se tiếp cho đến khi chị nhột quá chảy cả nước mắt ra, van xin thảm thiết mới tha. Tìm được cách trị chị rồi, sau này chị dám cãi lời tôi cứ dùng cách này mà trị, đố dám chống nữa.

    Thằng Tùng vẫn đến nhà tìm chị thường xuyên. Tôi lấy cớ chị vẫn còn bệnh để không phải tiếp nó. Nó ngồi nán lại nói chuyện với mẹ tôi một tí rồi lủi thủi ra về, nhìn cũng tội. Cơ mà da mặt nó chẳng vì chuyện đó mỏng đi chút nào, về nhà bắt đầu điện thoại nhắn tin khủng bố chị. Đầu tiên hỏi thăm, sau đó không thấy chị trả lời thì nó tỏ tình luôn. Thật chả hiểu mặt thằng này được chế tạo bằng loại hợp chất gì nữa, theo dự đoán của tôi chắc là hợp kim hay được dùng làm vỏ ngoài các con tàu vũ trụ.

    Chị cũng tội thằng Tùng, định im lặng để nó tự hiểu. Tôi không thấy vậy, thằng dị nhân có tuyệt kỹ mặt inox này không thể dùng cách bình thường mà đối xử được, thế nên tôi lấy điện thoại chị tự biên tự diễn một tin nhắn lâm ly bi đát rồi gửi cho nó luôn (được sự đồng ý của chị rồi nhé). Nội dung tin nhắn cũng bình thường thôi.

    Xin lỗi anh! Em có người yêu rồi và em rất yêu người đó nên không thể tiếp nhận tình cảm của anh được! Người yêu em hay ghen lắm, hi vọng anh đừng đến nhà nữa, em không thể tiếp được. Lỡ ảnh ghen rồi làm gì đó tổn hại đến anh thì em áy náy lắm, mong anh hiểu đừng làm em khó xử!

    Chờ nửa tiếng không thấy thằng Tùng trả lời gì, bọn tôi khấp khởi mừng thầm khi thoát được sự đu bám của con đỉa mặt inox, chợt nó hồi âm.

    Không sao. Anh yêu em, anh không sợ gì hết! Phải chết vì em anh cũng cam lòng hi hi... Anh sẽ cố gắng cho đến khi nào em chấp nhận anh mới thôi!

    Đọc tin nhắn của nó mà không thể tin vào mắt mình luôn, chị cũng ngỡ ngàng, mắt chữ O mồm chữ A. Hình như tôi đã đánh giá quá thấp "mặt dày thần công" của thằng này rồi, nó luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa, miễn nhiễm với mọi lời đàm tiếu thế gian rồi hay sao ấy.

    Đến nước này, tôi chẳng cần lịch sự giữ thể diện cho nó nữa, tương ngay và luôn một tin nhắn thật "phũ".

    Anh hiểu sai ý em rồi. Em không thích anh, sự thật là vậy. Em cũng không có thời gian để tiếp anh, mong anh hiểu cho. Chào anh!

    Chưa đây hai phút sau, nó trả lời.

    Anh có gì không tốt em cứ nói, anh sẽ sửa mà! Anh không tin em không có cảm tình với anh.

    Tôi hoảng quá, biết không đủ khả năng ngăn chặn tình yêu điên cuồng của dị nhân mát dây này, vội lao xuống lầu trình bày mọi việc với mẹ. Dùng hết ba tấc lưỡi trời phú nói cho mẹ hiểu chị Diễm không hề có tình cảm và cũng chẳng muốn quen thằng Tùng, nhờ mẹ nói cho nó hiểu đừng làm phiền chị nữa. Lúc đầu mẹ hơi ngạc nhiên nhưng một hồi cũng hiểu ra, không trách gì chị, chỉ tiếc vì thằng đó con nhà đàng hoàng lại khá giả thôi.

    Hôm sau nữa, thằng Tùng lại mò đến. Bọn tôi ở trên phòng hồi hộp chờ thông tin khẩn từ mẹ. Lúc sau nghe tiếng xe nó đi mất, mẹ lên thông báo đã chiêu hàng được địch, tuy vậy trước khi ra về địch còn kịp thòng lại một câu "Con sẽ về nhờ mẹ sang thuyết phục Diễm".

    Riêng hôm nay nó không xuất hiện, chắc đang âm thầm dưỡng thương, chờ kéo da non sẽ lại dẫn theo "máy bay bỏ bom" đến nhà tôi khủng bố tiếp. Ăn tối xong, tôi chưa nói được gì thì mẹ đã gọi chị đi. Hình như mua sắm đồ đạc thì phải, mẹ tôi rất thương chị, mua đồ cho chị suốt thôi. Nói thật, giờ ai nhìn thấy mà bảo chị là gái quê tôi đi bằng đầu, cứ tưởng tiểu thư nhà giàu thôi.

    Đặc biệt, tôi nhận được một cuộc điện thoại rất quan trọng. Tôi biết trước sau gì nó cũng tới, chỉ không nghĩ nhanh thế này.

    - Alo. - Tôi bắt máy.

    Giọng nam ồ ồ bên kia đầu dây vang qua:

    - Biết ai không?

    - Không, ai vậy?

    - Quên nhanh vậy à? Bạn cũ đây! - Giọng nói lạ mà quen cười khẽ.

    - Không nhớ. Ai vậy, nói tên đi?

    Có lẽ giọng nói qua điện thoại đã khác đi ít nhiều, tôi không thể nhận ra, chỉ thấy hơi quen.

    - Quang đây. Nhớ chưa? - Nó im một lúc, rồi nói.

    Đúng là giọng thằng Quang rồi. Bỗng dưng gọi cho tôi, nó muốn gì đây?

    - Nhớ rồi. Sao mày có số của tao? Kiếm tao làm gì?

    Tôih cố bình tĩnh, nói giọng thản nhiên như không có chuyện gì đáng ngại.

    - Nhớ chú em nên kiếm, không được à? Số điện thoại chú thì đơn giản thôi, anh muốn gì chả được!

    - Tao chẳng có gì để nói với mày cả, cúp máy đây.

    - Hờ hờ... nóng tính thế! Tất nhiên anh có chuyện muốn nói với chú nên mới gọi.

    - Nói đi!

    - Mai chú rảnh không?

    - Không. Làm gì?

    Chẳng lẽ nó định hẹn tôi kéo băng ra choảng nhau?

    - Rủ chú uống café trò chuyện chút thôi, không có gì đâu mà phải căng thẳng quá!

    - Tao chả sợ gì mà phải căng thẳng, không rảnh!

    - Không được à?

    - Không.

    - Chú tránh mặt anh được mãi không? Còn chị chú nữa…

    - Mày dám đụng đến chị Diễm, tao giết mày!

    - Chú thật là... nóng tính không chừa, anh chỉ nhắc chú nhớ thôi.

    Thằng Quang lại cười khe khẽ. Chẳng hiểu sao nghe giọng nó, tôi nổi hết da gà lên. Tôi gằn giọng:

    - Rốt cục mày muốn gì?

    - Anh nói rồi. Mai anh em mình làm chầu café...

    - Tao không anh em với mày, café cái gì?

    - Cái gì thì mai gặp chú sẽ biết. Ok?

    Tôi im lặng suy nghĩ, chả biết thằng này muốn bày trò gì đây? Nếu muốn xử tôi, nó cứ canh mà chặn đường, cần gì phải bày vẽ uống café? Hay nó cho đàn em phục sẵn trong quán, chờ tôi chui vào rồi đánh hội đồng?

    Như hiểu được tôi đang nghĩ gì, thằng Quang cười khà khà:

    - Sợ anh hội đồng à? Yên tâm, anh không phải quân tử nhưng cũng chẳng bao giờ chơi cái trò hẹn chú ra để làm thế đâu!

    - Tao còn lạ gì mày, định lừa tao chui đầu vào tròng à? Đừng mơ!

    - Chú nghĩ kĩ đi! Anh muốn chơi chú thiếu gì cách, cần gì làm trò mèo này cho mất mặt!

    - ...!!

    - Cái Thị Xã này nhỏ lắm, anh muốn tìm, chú không trốn được đâu! Anh muốn hẹn ra quán chỉ hai thằng đàn ông nói chuyện rõ ràng với nhau. Nói hết lời rồi đấy, đi hay không tùy chú. Sau này có chuyện gì, chú đừng trách sao anh không nói trước!

    Tôi cười khẩy:

    - Nói luôn đi, khỏi hẹn gặp làm gì mất công!

    - Nói qua đây không tiện, được thì anh đã nói rồi!

    - Có gì không tiện?

    - Gặp chú sẽ rõ.

    Tôi trầm ngâm:

    - Mày đi một mình?

    - Ừ, việc gì phải kéo lũ làm gì? Anh muốn nói chuyện với chú thôi!

    - Được rồi. Gặp ở đâu? Mấy giờ?

    - Tùy chú sắp xếp, không thôi lại nghĩ anh dở trò!

    - Ok, bảy giờ tối mai. Còn địa điểm tao sẽ báo sau.

    - Ok. Đàn ông thì uy tín đấy nhé!

    Tôi tắt máy, ngồi suy nghĩ lung tung. Chẳng biết nên đi gặp nó hay không, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng nghĩ kĩ, chuyện này trước sau cũng tới thôi, đâu thể trốn tránh mãi được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 5 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 5 khách)

DMCA.com Protection Status