TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 67

Chủ đề: Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác - Nghịch Thủy Chi Diệp - 逆水之叶

  1. #16
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 16: Chưa Ăn Tối Nên Lười

    Trung niên có râu dê vỗ vai Ngô Sơn, thấp giọng nói:

    - Xem trước rồi hãng nói, đừng để Lương huynh đệ khó xử.

    Lúc này Ngô Sơn mới hậm hực thu tay lại:

    - Nếu như ta biết được nơi này của ngươi chỉ là trò lừa đảo, còn khiến ta chờ lâu như vậy, đừng trách ta đập cái quán này của ngươi.

    - Chủ quán, hôm nay mở cửa hơi muộn.

    Từ Tử Hinh có chút không vui.

    Phương Khải giang tay ra:

    - Hôm qua hơi mệt.

    - Để cho ta với Tử Hinh đợi ở ngoài ròng rã nửa giờ, cũng không biết cái quán ven đường này có gì tốt!

    Thiếu nữ áo xanh đi cùng Từ Tử Hinh cũng oán trách một câu.

    Đúng lúc này, ánh mắt của hai tên khách quen là Lương Thạch và Từ Tử Hinh nhìn vào trong tiệm liền sáng lên.

    Vốn bọn họ còn lo lắng vì máy không đủ, vậy mà bây giờ trong tiệm lại bầy 11 bộ máy tính chỉnh tề.

    - Làm sao lại nhiều như vậy!

    Từ Tử Hinh ngạc nhiên nói.

    - Đêm qua làm thêm mấy máy.

    Đương nhiên Phương Khải sẽ không nói với mấy người là đêm qua hệ thống quán nét thăng cấp lần thứ nhất.

    - Khó trách hôm nay lại mở của muộn như vậy.

    Mấy người dường như "nhìn thấu" được nguyên nhân hôm nay Phương Khải mở muộn, vì thế không so đo nữa.

    Lương Thạch vội bồi tội với Phương Khải:

    - Thật sự là xin lỗi, chủ quán lấy nhiều cái kia... lấy nhiều máy tính như vậy, chắc cũng tốn không ít công sức a? Vất vả!

    Hắn đối với từ mới như "máy tinh" vẫn còn chưa lưu loát.

    Phương Khải đâu phải mệt mỏi vì máy tính, phải biết rằng những vật này đều do hệ thống phụ trách.

    Nhưng lúc này cũng đành gật đầu:

    - Không sao, không sao.

    Mấy người nhao nhao tìm chỗ ngồi, thuần thục mở trò chơi.

    - Tử Hinh, ngươi chơi trước đi.

    Thiếu nữ đi cùng Từ Tử Hinh, nhìn thấy quán nhỏ như này, vốn còn chút mong chờ, bây giờ lại hết sức thất vọng.

    - Ta không thích chơi lắm, xem là được rồi.

    Hai người đứng sau Lương Thạch cũng nói:

    - Chúng ta cũng chơi thủ một chút đi, nói không chừng chỉ là trò hề gạt người, Lương huynh đệ cũng đừng để người ta gạt!

    ..........

    Ngoài cửa tiệm, một nam tử mặc áo tím, dưới sự dẫn dắt của một người áo đen, đi tới bên này.

    - Ngươi xác định là Từ Tử Hinh đến loại địa phương này?

    Nam tử này nhìn cũng có chút anh tuấn.

    - Minh đại công tử, tuyệt đối là thật!

    Người áo đen thấp giọng nói:

    - Hạ nhân tận mắt nhìn thấy.

    - Tử Hinh không ở Phòng Tu Luyện của học viện Lăng Vân luyện công, một mình chạy đến đây làm gì?

    - Tiểu nhân cũng không biết.

    Người áo đen lúng túng trả lời.

    Nam tử áo tím đẩy cửa vào, quả nhiên là thấy Từ Tử Hinh đang ngồi ngay bên ngoài.

    Nam tử áo tím lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra, đi về phía trước, hắng giọng một cái:

    - Tử Hinh!

    Không có phản ứng?

    Hắn lại vội vàng gọi một tiếng:

    - Tử Hinh!

    Bây giờ Từ Tử Hinh mới phát hiện ra hắn, khi vừa nhìn thấy tên nam tử này, sắc mặt nàng liền thay đổi:

    - Ngươi đến đây làm gì?

    - Tại sao nàng lại đến chỗ như này? Còn nữa, làm sao nàng từ Tháp Võ Công đi ra lại không nói cho ta một tiếng.

    Nghe Từ Tử Hinh nói, nam tử có chút xấu hổ, nhưng vẫn đưa cái hộp nhỏ tinh xảo kia ra:

    - Thiên Tâm Đan vô cùng tốt cho tu vi, hôm qua mới đến tay, ta liền đặc biệt mang một viên tới cho Tử Hinh.

    - Ta có đi ra từ Tháp Võ Công hay không, đi đến đâu, liên quan gì đến ngươi?

    Từ Tử Hinh phiền muộn, gia hỏa này làm sao giống con ruồi vậy?

    Nam tử áo tím lại càng xấu hổ.

    - Không phải là ta lo lắng cho nàng sao...

    Nam tử áo tím có chút gấp gáp, chỉ vào xung quanh nói:

    - Nàng xem, nơi này đều là những người nào? Sao ta có thể để nàng ở trong cái quán tàn tạ không rõ lai lịch này...

    - Cái gì mà quán tàn tạ? Tiết Minh, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ rằng vì quan hệ 2 nhà chúng ta không tệ là có thể quản ta!

    Khuôn mặt Từ Tử Hinh càng thêm đen, nếu không phải nhờ quán này, mình chỉ sợ không có cách nào đột phá.

    - Ra ngoài!

    - Ặc...

    Tiết Minh ngẩn người.

    Hắn không hiểu tại sao Từ Tử Hinh lại đuổi mình, mặc dù tính tình trước kia của đối phương cũng không tốt, nhưng cũng không đến nỗi như này.

    - Tử Hinh... Cái này...

    - Tử Hinh là để ngươi gọi sao? Đi ra ngoài cho ta! Còn nữa, Thiên Tâm Đan quý giá như thế, ta không dùng nổi, ngươi giữ lại mà dùng đi.

    - Được rồi, Tử Hinh, nổi giận với loại người này làm gì.

    Thiếu nữ ngồi bên cạnh Từ Tử Hinh khuyên nhủ.

    - Chúng ta đừng để ý đến hắn.

    Lúc này Từ Tử Hinh mới hừ lạnh một tiếng, quay lại chỗ ngồi, hướng Phương Khải nói:

    - Chủ quán, xin đem người này đuổi ra.

    Tiết Minh ngẩn ngơ, chuyện gì thế này?

    Còn nữa, sao Thẩm Thanh Thanh cũng ở đây?

    Phương Khải cũng phiền muộn, chuyện này là chuyện gì?

    - Ngươi chính là chủ quán này?Nam tử áo tím giờ mới chú ý đến Phương Khải, nhớ tới việc Từ Tử Hinh nhờ Phương Khải đuổi người, lập tức sầm mặt lại:

    - Đây là việc riêng của chúng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng quản! Nếu không, ta nghĩ cái quán tàn tạ này của ngươi cũng không cần tồn tại!

    - Ta nghĩ ngươi hiểu lầm!

    Phương Khải nghiêm túc nói:

    - Ta chỉ muốn phản đối ngươi một câu, quán này của ta, thật ra rất xa hoa, không phải là cái quán tàn tạ.

    Nam tử áo tím nghe Phương Khải nói, nhếch miệng cười, giống như mình nghe thấy một trò cười, hắn nhìn Phương Khải từ trên xuống dưới:

    - Ngươi biết hai từ "xa hoa" có nghĩa là gì không?

    Hắn nhìn bảng đen một chút, cười lạnh nói:

    - Ngươi cho rằng lừa đảo mấy đồng tiền là được gọi xa hoa.

    - Thiếu niên vô tri, mặc dù ta không biết các ngươi định nghĩa từ này thế nào.

    Phương Khải chỉ máy tính ở sau lưng, ung dung nói:

    - Ở quê hương của ta, có một câu gọi là "điệu thấp xa hoa". (P/s: Hàng cùi nhưng đắt tiền, chắc nôm na là vậy á ^^!)

    - Điệu thấp xa hoa?

    Hắn cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của mấy chữ này, từ ngữ rất mới mẻ, nhưng mà dù thế nào đi nữa, thì đây không phải là một cái quán nhỏ được mở ở góc thành hay sao? Chẳng lẽ lại có thể biến ra hoa.

    - Ngươi thử nói xem, thế nào là điệu thấp, thế nào là xa hoa?

    Lúc này nam tử mặc áo tím mới chú ý đến màn hình trước mặt Từ Tử Hinh.

    - Các nàng đang làm gì? Chỉ nhìn cái này?

    Chẳng lẽ Từ Tử Hinh vì nhìn cái này mà ngay cả phòng luyện công cũng không đi?

    Phương Khải trả lời:

    - Không phải nhìn, mà là... Chơi.

    - Chơi?

    Nam tử áo tím không hiểu, nhìn về phía Phương Khải.

    Phương Khải bật cười:

    - Vị Từ cô nương này có quan hệ thế nào vơi ngươi? Người trong lòng?

    - Ặc..

    Nhắc tới chuyện này, nam tử áo tím ưỡn ngực:

    - Tiết mỗ cùng nhà Tử Hinh muội là thế giao, lại cùng vào học ở Lăng Vân học phủ, chúng ta chính là tạo hóa sinh ra...

    Miệng Phương Khải co lại, rốt cuộc hắn cũng hiểu, kiểu muội tử giống Từ Tử Hinh này ở bên ngoài không thiếu người theo đuổi, con hàng này chính là một trong số đó.

    Phương Khải vỗ vai hắn:

    - Tiểu tử, tán gái không phải tán như thế.

    - Tán... Tán gái?

    Tiết Minh nhìn Phương Khải có chút không hiểu.

    - Tóm lại là, ngươi phải nắm được sở thích của nàng.

    Phương Khải chỉ vào màn hình của Từ Tử Hinh.

    - Chính là cái này?

    Tiết Minh cười nhạo.

    - Cái này có gì hay mà thích?

    - Ở chỗ chúng ta, thánh hiền có một câu "Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá". Ngươi không phải là nàng, làm sao biết nàng thích gì?

    Phương Khải nói.

    Tiết Minh nghe Phương Khải nói, có chút suy tư, cảm thấy kinh ngạc: " Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá, đạo lý thật thâm ảo! Chủ quán này chắc không phải người bình thường?"

    - Nếu như ngươi có thể ở sở thích của nàng khiến nàng sùng bái ngươi, chuyện sau đó, chẳng phải dễ như trở bàn tay?

    Thấy đối phương đang suy nghĩ Phương Khải vội rèn sát khi còn nóng:

    - Ngươi thử xem vừa nãy, ngươi không những không đồng ý sở thích của nàng, lại còn mở miệng phê phán, là ai thì cũng sẽ nổi giận thôi, vậy mà ngươi còn muốn tán gái?

    Tiết Minh nghe Phương Khải nói thế, hai mắt liền tỏa sáng, giơ ngón cái lên:

    - Nghe vua nói một buổi, hơn mười năm đọc sách! Có lý!
    Mgid

    Cách chữa hôi miệng nhanh nhất không phải ai cũng ...

    Chỉ cần sử dụng trước khi ngủ và mùi hôi miệng ...

    Đàn ông làm điều này một lần một ngày để chịu đựng ...



    - Như vậy, Tử Hinh muội là thích cái này?

    Phương Khải mở Resident Evil ra, đeo mũ giả lập lên cho hắn:

    - Tự trải nghiệm đi, đương nhiên, nhớ là phải trả tiền!

    Resident Evil.

    Trên màn hình bắt đầu mờ tối, đột nhiên Tiết Minh cảm thấy mọi thứ đang đến gần mình, giống như mình đã đi vào trong một thế giới khác.

    Nơi này khác hoàn toàn so với thế giới của hắn, vũ khí chưa từng thấy, còn quái vật zombie kinh khủng, nguy hiểm ở khắp nơi, trò chơi này lập tức hấp dẫn Tiết Minh.

    Cuối cùng hắn cũng hiểu được câu "chơi" của Phương Khải là có nghĩa là gì.

    - Đây thật sự chỉ là trò chơi?

    - Không phải ngươi đã chết nhiều lần sao? Nếu không phải trò chơi, ngươi có thể sống lại không?

    - Cũng đúng! Cũng đúng!

    Tiết Minh hưng phấn gật đầu, quả nhiên là trò chơi mới a! Với tư cách là con em thế gia cao quý, vậy mà trò chơi này đừng nói là gặp, nghĩ hắn cũng từng nghĩ tới.

    - Điệu thấp xa hoa... Quả nhiên là thế! Nhìn ta đại sát tứ phương! Đến lúc đó, Tử Hinh muội muội nhất định sẽ yêu bản công tử!

    Nhìn Tiết Minh, Phương Khải không khỏi lắc đầu:

    - Cũng dễ dụ quá.

    Phương Khải sờ sờ cái mũi:

    - Không đúng... Sao có thể nói là dụ chơi game?

    Phương Khải chợt phát hiện có mấy thân ảnh đang quanh quẩn lén lút ở bên ngoài.

    - Chúng ta có nên đi vào hay không?

    Một võ giả mặc trang phục màu đen thấp giọng nói:

    - Bọn hắn đi vào lâu như vậy, sao chưa thấy đi ra?

    - Chúng ta có nên đi vào xem thử không?

    - Các ngươi xem, lại có người đi vào?

    Rất nhanh có một nhóm người lại đi vào quán net, có tổng cộng là 6 người, đều là thiếu niên tầm 16, 17 tuổi, thậm chí còn có 2 thiếu nữ.

    Cầm đầu trong đó là một người mặc áo trắng:

    - Bọn Tống Thanh Phong nhắc đến Khởi Nguyên mấy lần, ta đã điều tra, dám lấy cái tên này chỉ có một nhà này!

    Mấy người vào tiệm nhìn, chỉ thấy mọi người đang ngổi một chỗ, phía trước mặt đều đặt một cái màn hình lớn, hình ảnh trong màn hình không ngừng thay đổi, vô cùng kỳ quái.

    - Tiệm này làm cái gì?

    Bọn hắn nhìn một lúc, cũng không biết nơi này làm cái gì.

    So với tất cả cửa hàng trong trí nhớ bọn hắn thì cửa hàng này hoàn toàn khác biệt!

    Mấy người cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, đành phải tung ra tuyệt chiêu ---- Triệu hồi chủ quán!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,whyttt,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 17: Tyran và Phương lão bản lần đầu gặp nhau

    - Chủ quán!!!!

    Vẻ mặt Phương Khải có chút buồn bực, có phải mình nên tuyển một nhân viên trông nét hay không? Ngồi chưa kiệp ấm ass, đã bị gọi.

    Dưới ánh mắt tràn đầy hiếu kì của mấy người, Phương Khải biểu diễn cho họ một vài thao tác cùng với phương pháp sử dụng máy tính.

    - Nhờ vào cái giả lập hiện thực gì đó mà lại có thể để đưa người vào hoàn cảnh khác?


    - Không phải vừa nãy chủ quán nói cái gì mà sinh hóa Zombie, Resident Evil hay sao? Ta xác định nơi mà bọn Tống Thanh Phong bàn tán chính là chỗ này!

    - Còn có trò chơi mới lạ như vây! Ta chơi trước!

    - Trò chơi này sảng khoái! Quá kích thích!

    Chẳng qua không phải ai cũng chơi đến quên cả trời đất, hai nữ sinh đi cùng vẫn không dám chơi:

    - Hình dáng quái vật trong này quá dọa người, lại đánh mãi không chết... Chúng ta vẫn nhìn trước một chút thì tốt hơn...

    Hôm nay Vương Thái không đến muộn, vì hắn muốn thử nghiệm phương pháp mà Phương Khải dậy hắn, cho nên tan học liền chạy tới.

    Một lúc sau, ba người Tống Thanh Phong, Hứa Lạc, Lâm Thiệu cũng đến.

    Vừa vào cửa, thấy quán net hôm nay nhiều hơn không ít máy, nhưng vấn đề là toàn bộ đã ngồi đầy, lại còn 2 nữ sinh đang đứng nữa?

    - Chủ quán?

    Tống Thanh Phong vội hỏi:

    - Hôm nay sao lại đông người thế?

    Phương Khải cũng không biết gì, nói:

    - Ta không biết, đang ngồi chơi trò chơi, tự nhiên lại chạy tới.

    Tống Thanh Phong cười nói:

    - Chủ quán, chẳng có ai làm ăn như ngươi!

    Cứ ngồi trong quán chơi trò chơi, cái gì cũng mặc kệ, khách đến cửa vẫn còn ngồi đấy!? Cũng không thèm nhường máy, Tống Thanh Phong không biết nói gì cho phải.

    Ở chỗ khác, Thẩm Thanh Thanh ngồi xem Từ Tử Hinh chơi Resident Evil 1, mặc dù bản thân Jill có thuật bắn súng, nhưng Từ Tử Hinh thực sự vấn chưa quen với loại vũ khí kiểu mới này lắm.

    Trước mặt nàng là 2 con chó zombie.

    Bản trò chơi này khác với bản cũ. Trong bản cũ, bởi vì trong tình tiết kịch bản là 2 nhân vật chính qua cửa không bị thương, cho nên khi bị thương cũng không bị lây nhiêm, nhưng trong phiên bản này, chỉ cần bị dính chút xíu vết thương là bị lây nhiễm.

    Tốc độ lây nhiễm, dựa vào vết thương có nghiêm trọng hay không để xác định, nói cách khác, trước khi tìm thấy huyết thanh thì nhất định không thể để bị thương.

    Tốc độ 2 con chó zombie rất nhanh, dễ nhận thấy là Từ Tử Hinh rất kiêng kị, lại thêm trình bắn súng của nàng quá bình thường, bởi vậy có chút chật vật.

    - Không phải chỉ là 2 con chó à, sao Tử Hinh ngươi cái này cũng không đánh lại.

    Thẩm Thanh Thanh phàn nàn.

    - Còn nói cái gì mà mình sẽ trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, ngươi nhìn xem, nào có một chút dáng vẻ gì của nhân vật chính, chẳng thấy có chút ưu việt nào.

    Một bên khác, Lương Thạch cũng có chút sợ đầu sợ đuôi, lập tức bị Ngô Sơn quở trách môt trận:

    - Cái trò chơi này cũng có chút môn đạo, chẳng qua Lương huynh đệ, nếu để ta tới, đảm bảo một búa chém nó thành hai nửa!

    Lương Thạch có chút không nhịn nổi, giải thích nói:

    - Ngô huynh, trên móng vuốt của loại zombie này có kịch độc, dính một chút sẽ biến thành đồng loại của nó! Vô cùng lợi hại!

    - Vô vị! Vô vị! Đánh mấy tên lâu la mà còn cẩn thận từng li từng tí! Thấy chán!

    -....

    Trải qua một đêm nghỉ ngơi, lại thêm vừa rồi giết không ít quái nhỏ, trạng thái Phương Khải bây giờ cũng không tệ.

    Đương nhiên, trong quá trình giết quái, không bị thương là không thể nào, trong màn hình, đang thấy quân y Rebecca xử lý vết thương cho hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Phương Khải có thể rảnh dỗi nói chuyện.

    - Chủ quán... Hay là nhường chỗ cho chúng ta?

    Lâm Thiệu xoa xoa tay, cười nói

    - Nhường cho chúng ta chơi đi.

    - Lâm huynh! Ngươi quên hôm nay chúng ta tới làm gì rồi sao?

    Không đợi Phương Khải trả lời, Tống Thanh Phong vội nhắc nhở Lâm Thiệu rồi quay sang nói với Phương Khải:

    - Chủ quán, ngươi cứ chơi đi, chúng ta xem là được rồi.

    - Đúng vậy.

    Lâm Thiệu bừng tỉnh đại ngộ, cười hắc hắc nói.

    - Chủ quán, chúng ta đang chờ ngươi qua cửa đấy, lão nhân gia ngài cữ chơi trước đi.

    Phương Khải cười nói:

    - Các ngươi chờ cái gì?

    Tống Thanh Phong nói:

    - Chờ nhìn tình tiết kịch bản! Chúng ta tự đánh, không biết đến ngày tháng năm nào, nhìn chủ quán trước.

    - Được rồi.

    Phương Khải bật cười, khỗng nghĩ tới mấy người này còn chú ý đến tình tiết kịch bản.

    Một vài thứ trong Resident Evil, để nói cho người ở thời đại này, đúng là không biết nên nói thế nào, nhưng mấy người này cũng đã có một số hiểu biết nhất định với Resident Evil, cho nên nói một vài thứ đơn giản cũng có thể hiểu được đôi chút.

    - Chắc các ngươi không biết ý nghĩ của cái tên Resident Evil này là gì.

    Phương Khải lấy từ trong ba lô ra một phần văn kiện, phía trên viết: "Di thư của nghiên cứu viên"

    Phương Khải giải thích:

    - Hẳn các ngươi đều tìm được văn kiện của những nghiên cứu viên này, bên trong nói rất nhiều đến sinh hóa, virus, có thể hiểu rằng đấy là một loại nghiên cứu khoa học về sinh mệnh...

    Nghe thấy những chữ khác lạ này, mấy người cảm thấy giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

    - Thật sự là một thế giới thần kỳ...

    - Ồ! Đây không phải là bọn Tống Thanh Phong sao?

    Hai thiếu nữ như phát hiện được điều gì, hai cặp mắt xinh đẹp đều nhìn lại.

    - Bọn hắn đang xem chủ quán chơi cái này?

    - Chủ quán này thật lợi hại! Tiện tay là có thể đánh chết zombie!

    Hai người bàn luận.

    - Mà zombie bị chủ quán đánh chết hình như không sống lại?

    Lấy thực lực của Phương Khải bây giờ, chém zombie như chém hoa quả, chỉ phải cẩn thận với Hunter và Chimera.

    Theo việc không ngừng đánh chết quái cực nhanh, làm cho đẳng cấp hắn cũng tăng lên rất nhanh, đồng thời với thuật cách đấu của Chris càng tùy tâm không chế.

    Lâm Thiệu chú ý đến hai người, thấp giọng nói:

    - Là mấy người Tịch Tiểu Vân, hình như bọn Tịch Kỳ cũng tới.

    - Không cần để ý.

    Tống Thanh Phong nói.

    - Cửa hàng này mở ở đây, sớm muộn gì bọn hắn cũng biết.

    Trong màn hình Phương Khải, thấy hắn đã đi đến tòa thang máy cuối cùng,

    - Sắp gặp Boss.

    Hắn hoạt động gân cốt trong thang máy một chút.

    - Ba.. Ba ti?

    Mấy người Tống Thanh Phong nghe mà không hiểu.

    - Boss, cách nói trong trò chơi.

    Phương Khải giải thích.

    - Chính là thủ lĩnh của bọn hắn.

    - Nhanh thế?

    Mấy người kinh ngạc nói.

    - Bây giờ mới được mấy ngày! Chủ quán đã sắp thấy boss cuối của tòa nhà Arklay này rồi sao?

    - boss cuối đứng sau?

    Phương Khải bật cười.

    - Đúng một nửa, chuyện này cũng không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

    Việc tìm ra lời giải cùng với cơ quan trong Resident Evil 1 tương đôi mất thời gian, nhưng với người thông thạo như Phương Khải thì cũng không phải khó khăn gì!

    Trong toàn bộ Resident Evil, thì nội dung bộ trò chơi thứ nhất cũng không phức tạp, chỉ đơn giản là lục soát, giải cứu, rồi chạy trốn.

    Nhưng nó lại bao hàm rất nhiều tin tức quan trọng. ví dụ như virus sinh học, zombie, âm mưu của Umbrella. Đây đều là ý nghĩa quan trọng với Resident Evil sau này.

    Bởi vì tòa Arklay bao phủ đầy sương mù, rồi từng cái đáp án dần lộ ra, mới dẫn xuất một sự kiện sau này! Tất cả mọi người bị sinh hóa, rồi đến thế giới sinh hóa, sau đó mở ra một màn anh hùng ca!

    Đồng thời, tòa nhà Arklay này cũng chính là nơi chịu hệ liệt kinh điển nhất của việc sinh hóa, nơi mà Tyrant sinh ra.

    Phương Khải điều khiển Chris đi ra khỏi thang máy, đi vào một phòng đầy đủ thiết bị nghiên cứ.

    Cuối cùng cũng đến thời khắc này.

    Trong phòng nghiên cứu, Wesker đứng trước bàn điều khiển, hai tay như bay, đang nhanh chóng nhập cái gì đấy.

    - Wesker?

    Mấy người nhìn màn hình đầy nghi ngờ, bọn hắn đối với vị đội trưởng tiểu đội Alpha này không thể nói là không quen thuộc, một người mở đường, rồi còn đưa bọn hắn không ít đạn dược, còn nhiều lần nhắc nhở, là một người hoàn toàn xứng đáng với chức đội trưởng.

    - Chris, tôi rất tự hào về cậu.

    Wesker biết Phương Khải đến, một bên vẫn nhập dữ liệu, một bên mở miệng nói.

    Phương Khải cười nhạo một tiếng, nhún vai, không trả lời.

    Hắn đã sớm biết sự thật, không cần thiết phải nhiều lời với Wesker.

    Đột nhiên, Wesker rút súng ra, chỉ vào Phương Khải!

    - Làm sao có thể?

    - Chẳng lẽ boss cuối đứng phía sau là Wesker?

    - Hắn có khả năng chế tạo nhiều quái vật như vậy sao?
    Mgid

    Mấy người khiếp sợ!

    Bọn hắn nhớ đến việc tiểu đội Alpha đến điều tra vụ ấn mất tích, chính là được Wesker đưa vào Arklay.

    Nếu boss cuối đứng sau là Wesker, vậy chẳng phải từ đầu đến cuối đây chính là một cái âm mưu?

    Hóa ra là tình tiết kịch bản lại ẩn giấu một cái âm mưu lớn như thế?

    Thế mà không ai trong bọn hắn phát hiện được?

    Nghĩ đến chuyện này, bọn hắn không rét mà run!

    Bọn hắn thấy Wesker ấn vào một cái nút bên cạnh, quái vật được ngâm ở trong một loại chất lỏng màu xanh dần dần được lộ ra.

    Đấy là một quái vật hình người, cao hơn 2m.

    Cơ thể nó vô cùng cường tráng, móng vuốt của nó so với Hunter còn to hơn, phía trên còn sáng lên ánh kim loại lạnh lẽo.

    Ngoại hình thô bạo bá khí như thế, cho dù nhìn qua màn hình, vẫn làm cho người khác cảm thấy một loại lực lượng áp đảo, ngột ngạt.

    - Đây là thử quỷ gì vậy?

    Mấy người chưa từng thấy quái vật khủng bố như vậy?

    - Tyrant, Boss cuối.

    Sắc mặt Phương Khải cũng có chút ngưng trọng.

    Không có gì phải nói, vũ khí sinh hóa thô bạo bá khí nhất Resident Evil chính là Bạo Quân, nó là kẻ giã tâm có một không hai.

    Chỉ thấy Bạo Quân sau lưng Wesker bỗng nhiên mở mắt, móng vuốt khổng lồ đâm một cái, đem bình thủy tinh đánh vỡ nát! Ngay sau đó, Wesker cũng bị một trảo này xuyên qua!

    Dòng máu đỏ sẫm chảy xuống tử móng vuốt khổng lồ, làm cho tất cả mọi người ở đây rung động mạnh.

    - Đây là quái vật gì?

    Không biết lúc nào, sau lưng Phương Khải xuất hiện rất nhiều người.

    - Cảm giác thấy quái thú mà chủ quán đánh còn lợi hại hơn quái thú người khác đánh rất nhiều.

    - Tyrant? Cái tên thật khí phách.

    Thẩm Thanh Thanh cũng tò mò đưa mắt nhìn.

    - Nhìn hình dáng của nó giống trùm phản diện...

    - Tyrant ? Thật là một cái danh tự không biết trời cao đất rộng!

    Ngô Sơn cười nhạo một tiếng, hắn quay lại nhìn, xem thằng quỷ nào dám lấy cái tên này.

    Nhưng khi hắn nhìn thấy một tên cao hơn 2m, có diện mạo dữ tợn, hắn cảm thấy kinh hãi.

    Đây rõ ràng là một con quái thú đáng sợ không có tính người!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,whyttt,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 18: Đây gọi là Kỹ Xảo Chiến Đấu

    Nhìn Tyrant ném thi thể Wesker như ném rác, những người đứng xem đều lạnh cả người.

    - Wesker... Chết rồi?

    Mấy người Tống Thanh Phong choáng váng.

    Trùm phản diện mà chết trong tay quái vật này như thế, quả thật là làm cho người ta thổn thức không thôi.

    Chẳng qua lúc này, Phương Khải cũng không tốn sức đi giải thích tình tiết kịch bản cho bọn họ, hắn lập tức lấy ra Shotgun.

    Thừa dịp Tyrant giết Wesker, Phương Phải đã nhắm Tyrant bắn mấy phát!

    Nhưng điều làm cho Phương Khải tiếc nuối, đó là sau khi trúng một phát Tyrant đã lấy móng vuốt khổng lồ ra để bảo vệ ngực, uy lực cực lớn của Shotgun bắn vào móng vuốt nó cũng chỉ lưu lại mấy vết đạn nhàn nhạt!

    Tyrant dùng móng vuốt khổng lồ để bảo vệ điểm yếu, từ từ đi về phía trước, cho dù là Shotgun, cũng không thể tạo tổn thương cho nó!

    Tyrant bây giờ như một chiếc xe tăng hạng nặng, lầm lỳ tiến đến, cho dù không phát động bất kỳ công kích nào, cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực to lớn.

    Súng ngắn thường không tạo được tổn thương với Tyrant, còn Shotgun thì phải ở khoảng cách gần mới có thể đảm bảo uy lực, bợi vậy việc sử dụng Shotgun để đối phó Tyrant là cực kỳ nguy hiểm!

    Phương Khải cong lưng lại, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của nó.

    Đúng lúc này, Phương Khải thấy Tyrant nhấc tay lên một cái.

    Như là phản xạ có điều kiện, Phương Khải lăn về phía sau một cái! Lập tức hắn cảm thấy một luồng kình phong thổi qua! Vị trí Phương Khải đứng lúc trước đã hóa thành một vùng phế tích!

    Vô số thiết bị kim loại đổ xuống, bên trên đống kim loại đó còn có thể nhìn rõ ba vết cào khổng lồ.

    Trong trong bản trò chơi cũ, mọi thứ xung quanh không thể phá hỏng, bởi vậy người chơi mới có thể sử dụng chiến thuật "Hit and Run" ở trong phòng thí nghiệm.

    Nhưng bây giờ, vì một trảo của Bạo Vương đã đánh nát hơn nửa phòng thí nghiệm, một lượng dung dịch màu xanh lớn đổ xuống sàn làm cho sàn nhà vốn dã bóng loáng lại càng thêm trơn.

    - Hít-------!

    Sau lưng Phương Khải truyền đến một loạt âm thanh hít thở.

    - Công kích thật đáng sợ!

    - Công kích như vậy có thể so với Đại võ sư rồi!

    - Có thể tiện tay đánh ra một kích có uy lực như vậy, nếu như đánh cẩn thận, chỉ sở Đại võ sư cũng cảm thấy đau đầu!

    - Lấy thân thể người bình thường đơn đấu với Đại võ sư?

    Người đứng xem sau lưng Phương Khải ngày càng nhiều, thậm chí một vài người đang chơi như Từ Tử Hinh, Lương Thạch cũng rời khỏi trò chơi, đứng sau lưng Phương Khải.

    - Mặc dù có súng uy lực lớn, như chủ quán cũng quá khinh địch đi?

    Không cần nghĩ cũng biết, công kích có uy lực như vậy đánh vào thân thể người thì sẽ có hậu quả gì!

    Phương Khải thở dài một hơi, nếu vừa rồi mình không phản ứng nhanh, chỉ sợ bây giờ đã xuống đất ăn tỏi rồi!

    Xem ra nó còn mạnh hơn dự tính của mình một chút..

    Thân hình Tyrant rất cao lớn, chỉ bước vài bước đã đuổi kịp Phương Khải, sau đó lại đập một trảo xuống!

    Phương Khải không dám buông lỏng, vồi vàng kéo dài khoảng cách với nó, ngay cả ngắm cũng không, vội vòng bóp cò!

    Mặc dù khoảng cách này thì uy lực của Shotgun cũng không quá lớn, thậm chí nó còn không thể ngăn cản hành động của Tyrant.

    - Chơi Hit and Run vậy!

    Phương Khải nhắm mắt, sau khi chứng kiến thực lực cận chiến của Tyrant, Phương Khải lúc nào cũng phải bào trì khoảng cách, áp dụng chiến thuật thả diều, để tránh bị thương.

    Trong bản cũ, một vài người chơi già dặn kinh nghiệm có thể chơi diều Tyrant cho đến chết, còn ở phiên bản giả lập hiện thực này, mặc dù nó có chút khó khăn, nhưng chuyện có thể làm cũng nhiều lắm, không phải chỉ mỗi việc công kích.

    Tyrant lại tiếp tục dùng móng vuốt che lại điểm yếu, từ từ bước tới chỗ Phương Khải.

    Nếu như là địa hình rộng lớn còn tốt, nhưng ở trong phòng thí nghiệm thì không gian có thể chiến đấu rất hạn hẹp, Tyrant cứ từ từ tiến đến như vậy, sớm muộn cũng ép Phương Khải vào một góc.

    - Chủ quán nguy hiểm!

    Tống Thanh Phong nhắm mắt lại, hắn nhận ra nơi này quá chật, căn bản là không có chỗ trốn! Quá thiệt thòi rồi!

    - Con này trâu bò vãi. Liều mạng với nó thì có nước nát Ass!

    Lâm Thiệu cũng nói phụ họa.

    Ngô Sơn cùng trung niên râu dê là hai người có tu vi cao nhất trong mấy người, hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu:

    - Với sức mạnh như này, ai liều mạng với nó, tuyệt đối là chết trước! Lại càng không nói Chris, ngay cả võ khí cũng không thể sử dụng!

    - Mặc dù chủ quán lợi hại, nhưng rốt cuộc đầu ma quái này quá mạnh!

    Trong nhất thời, mọi người đã đọc kinh cầu siêu cho Phương Khải.

    Đúng lúc này, Tyrant giơ cự trảo lên, lấy tầm vóc của Chris bây giờ dính một trảo như này, tuyệt đối không có khả năng sống.

    Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người nhìn thấy, Phương Khải thừa lúc Tyrant giơ cự trảo lên, hắn nạp từng viên đạn cho Shotgun, ngay sau đó xông thẳng đến chỗ Tyrant!

    Hành động này của Phương Khải làm cho tất cả mọi người giật mình!

    Đây không phải là chịu chết sao?

    Nhìn thấy Phương Khải nghênh tiếp, ánh mắt Tyrant bừng lên vẻ khát máu, cự trảo chộp xuống người Phương Khải.

    - Chính là lúc này!

    Ánh mắt Phương Khải sáng lên, ngay sau đó hắn gập người xuống, cả người trượt qua hai chân của Tyrant.

    Sau đó hắn lập tức xoay người, nổ súng!(bắn vô đâu thì biết rồi ha )

    Thùng - Cạch, Thùng - Cạch, Thùng - Cạch

    Sau khi trượt ra sau lưng Tyrant, mấy phát súng Phương Khải bắn, trúng toàn bộ vào điểm yếu trên người Tyrant

    - Thế mà tránh được?

    Bị dồn đến tuyệt cảnh như vậy mà Phương Khải còn có thể sử dụng cách thức kỳ diệu ấy để hóa giải bế tắc, quả thật là làm cho không ít người phải giật mình.

    Rất nhiều người hiểu rằng, Phương Khải làm được điều đấy là không dựa vào bất kỳ vũ kỹ nào, mà nó có sự tính toán tinh diệu về thời cơ và địa hình.

    Nói ngắn gọn đây là kỹ xảo!

    Kỹ xảo chiến đấu!

    - Làm sao có thể?

    - Chủ quán quá trâu!

    - Tiểu Vân, chủ quán này thật lợi hại, lợi hại hơn ca ca ngươi nhiều.

    Một thiếu nữ đứng phía sau khẽ nói.- Tử Hinh, chủ quán chơi sao không giống ngươi chơi?

    Không biết Thẩm Thanh Thanh đã đến phía sau Phương Khải từ lúc nào.

    - Quả thật là chủ quán quá lợi hại.

    Từ Tử Hinh không nghĩ rằng chủ quán lại lợi hại như vậy, dường như lúc trước còn đánh giá hắn hơi thấp.

    - Chuyện này có gì mà hay, ta cũng có thể làm được!

    Thấy Từ Tử Hinh khen, Tiết Minh lầm bầm nói.

    - Ngươi biết cái gì?

    Từ Tử Hinh trợn mắt lườm Tiết Minh một cái:

    - Chris không thể sử dụng võ khí, ngươi không dùng võ khí thử một chút xem?

    - Không... Không thể sử dụng võ khí?

    Tiết Minh nhìn màn hình mà há hốc cả mồm:

    - Một người bình thường tại sao có thể làm được như vậy?

    Mặc dù có súng, nhưng một người bình thường phản ứng có nhanh thì tốc độ, lực lượng của bản thân cũng không có khả năng chống đỡ cho cấp bậc chiến đấu như này!

    Cái này cần phải tính toán cực kỳ chính xác, nếu không chỉ cần bị đụng vào đâu một cái, hậu quả sẽ khó mà lường được!

    - Ngươi nghĩ là cái gì?

    Từ Tử Hinh tức giận nói.

    - Ặc... Bẳn thiếu gia là Thiên tài của thiên tài, không lâu nữa cũng sẽ đạt tới bước này!

    Tiết Minh lập tức tự tin nói.

    -... Ngươi cứ xiaolin đi!

    Đúng lúc này, một loạt âm thanh thốt lên!

    Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, trên miệng vết thưởng ở trên thân thể cường tráng của Tyrant, đang không ngừng nhúc nhích.

    - Chuyện gì vậy?

    Rõ ràng là sau khi bị Phương Khải tấn công, Tyrant này đã phát sinh một chút thay đổi!

    Sự thay đổi này làm cho mọi người đang đứng xem ở đằng sau hoảng sợ!

    - Chẳng lẽ còn chưa chết?

    Bị Shotgun bắn liên tiếp ở khoảng cách gần như vậy, thế mà còn chưa chết? Đấy là sức sống kiểu gì?

    Quá đáng sợ đi!

    Nhìn trạng thái hiện tại của Tyrant, tất cả mọi người đều cảm nhận được một việc không tốt đang chuẩn bị đến!

    Đương nhiên Phương Khải biết thay đổi của Tyrant này là có ý gì.

    Giai đoạn thứ 2!

    Vốn ở trong bản cũ, Tyrant bị đánh đến trạng thái chết giả mới tiến hóa đến giai đoạn thứ 2. Phương Khải còn đang nghĩ có thể bắn nổ đầu nó khi ở trạng thái chết giả hay không, xem ra hiện tại...

    Phương Khải rút ngắn khoảng cách, định thử một chút.

    Hắn bắn mấy phát ở khoảng cách gần, Tyrant không những không chết mà miệng vết thương nhúc nhích càng nhanh! Thậm chí đã có một chút thịt non mọc lên ở trong vết thương.

    Ở trạng thái này, lực phòng ngự và sức khôi phục của Tyrant trở lên cực mạnh, Phương Khải không do dự mà lập tức bắn hết toàn bộ số đạn của Shotgun, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, chứ đừng nói đến việc đánh chết nó ở trạng thái này!

    Xem ra bản Remaster này đã sửa đổi cho nó hợp lý hơn, đồng thời cũng làm nó mạnh mẽ hơn! Không lưu lại sơ hở đởn giản như vậy cho Phương Khải sử dụng.

    Sắc mặt Phương Khải trầm xuống, hắn đã sớm biết đầu Tyrant này không dễ dàng chết như vậy, chí ít là lấy thực lực và vũ khí của hắn bây giờ, không có khả năng giết nó trước khí nó biến hóa sang hình thái thứ 2.

    Chạy!

    Run for your life!

    Phương Khải không do dự, thừa dịp Tyrant còn chưa hoàn toàn tiến hóa sang giai đoạn 2, hắn lập tức chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.

    Nếu đợi nó tiến hóa sang giai đoạn 2, chỉ sợ trốn cũng không có cơ hội!

    - Không đánh?

    Chỉ thấy Phương Khải mang theo mấy tên đồng đội điên cuồng bỏ chạy! Không có ý định dừng lại!

    Đúng lúc này, chỗ phòng thì nghiệm truyền đến một tiếng gào thét đinh tai nhức óc!

    Tiếng gầm làm chấn động cả mặt đất.

    Việc này làm cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động! Vẫn còn đánh giá thấp đầu Tyrant này!

    Ngay sau đó, sau lưng Phương Khải truyền đến những tiếng bước chân nặng nề, Tyrant lại tiếp tục đuổi theo! Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều!

    - Chạy mau!

    Sắc mặt Phương Khải trầm xuống, một bên thúc dục mấy tên đồng đội, một bên chạy về hướng thang máy!

    Đây không phải bản trò chơi cũ, bởi vậy hành động của tên Tyrant này được làm theo chuẩn hiện thực, vì thế nó có thể làm rất nhiều chuyện!

    Mấy người, toàn bộ đều là tiểu đội đặc chủng, cho nên không có ai chậm chạp. Bằng tốc độ nhanh nhất, mấy người lập tức chui vào thang máy.

    Phòng nghiên cứu nằm ở tầng 4 dưới lòng đất, sau khi vào thang máy, mấy người rất nhanh đã về đến mặt đất.

    - Các ngươi xem, chủ quán đang làm gì?

    Bọn hắn thấy Phương Khải lấy ra một cái hộp nhỏ, ấn một cái nút mầu vàng trong đó, rất nhanh, một viên đạn tín hiệu bay lên không trung!

    Vốn đoạn này là hình ảnh tự động có trong tình tiết kịch bản, nhưng bây giờ Phương Khải phải tự làm.

    Phương Khải đã có chuẩn bị từ trước, cho nên tất cả động tác đều như nước chảy mây trôi, không có một chút do dự.

    Cùng lúc đó, dưới chân Phương Khải chấn động một cái!

    Ở bên cạnh hắn, mặt đất bị phá ra một cái hố lớn!

    - Là Tyrant?

    - Vậy mà đã đuổi tới?

    - Không thể nào! Bốn tầng đó?

    Ngay sau đó, dường như là để trả lời câu hỏi của bọn hắn, trong ánh mắt khó tin của mọi người, một thân ảnh vô cùng kinh khủng nhảy ra từ trong hố.

    Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Siêu Quán Nét Tại Thế Giới Khác

    Chương 19: Nơi huyền thoại bắt đầu


    Do biết trước tình tiết kịch bản, cho nên Phương Khải khống chế thời gian cực kỳ chính xác, nếu chậm hơn một chút, chỉ sợ không có cơ hội bắn đạn tín hiệu!

    - Lão Ngô, nếu là ngươi đánh với nó thì có mấy phần nắm chắc?

    Lương Thạch ngưng trọng nhìn về Ngô Sơn.

    - Trước đó thì có bảy tám phần.

    Ngô Sơn cực kỳ cẩn thận, nói.

    - Nhưng bây giờ... !

    Công kích, phòng ngự cùng sức khôi phục như vậy, ngay cả tốc độ cũng gia tăng đến một mức đáng sợ!

    Gần như hoàn mỹ! Căn bản là không có cách đối phó!

    Ngô Sơn là võ giả có thực lực cao nhất ở đây, ngay cả hắn cũng không có một chút nắm chắc, sắc mặt những người còn lại càng trở nên ngưng trọng hơn!

    Lấy cái tên Tyrant, quả nhiên danh bất hư truyền! Thật sự là quá mạnh!

    Đương nhiên, nếu để bọn hắn biết Tyrant này chỉ là thử nghiệm, không biết sẽ có biểu lộ như thế nào.

    Phương Khải hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng rút thanh Magnum ra!

    Magnum có uy lực rất lớn, đồng thời với khoảng cách như này vẫn có thể đảm bảo được uy lực, nhưng ở trong trò chơi, hắn dựa vào kinh nghiệm, vơ vét tất cả thì cũng chỉ có tầm mười viên đạn.

    Mà bây giờ hắn cũng chỉ còn lại vài viên!

    Phương Khải bóp cò, toàn bộ những phát bắn đầy uy lực đều trúng vào người Tyrant!

    Nhưng công kích như vậy lại giống như rơi xuống hồ, không một điểm gợn sóng!

    Các đội viên khác cũng bắt đầu nổ súng, nhưng với công kích của súng thường, chẳng khác nào gãi ngứa cho nó!

    - Chủ quán sắp hết đạn.

    Trong mấy người ở đây, Tống Thanh Phong là người có kinh nghiệm phong phú nhất, cũng bởi vậy nên hắn hiểu rõ kết quả của việc hết đạn là gì.

    Câu nói của Tống Thanh Phong làm cho những người khác như chìm xuống đáy vực.

    Không những thế, bọn hắn nhìn thấy Tyrant phát động công kích về phía Phương Khải với tốc độ cực nhanh!

    Cái hình thể khổng lồ của nó khi tấn công, không những không chậm mà còn làm cho người khác cảm nhận thấy một loại uy áp như Thái sơn đè trứng.

    Có thể né lần nữa không?

    Trái tim mọi người đều nhảy lên!

    Lúc này Phương Khải lại cực kỳ tình táo.

    Bản thân Chris có kỹ xảo cách đấu!

    Mặc dù hắn vốn chỉ là Đoán Thể đỉnh phong, chưa đạt tới võ giả, nhưng do việc không ngừng dùng Chris để chiến đấu, hắn đã bắt đầu đem những kỹ xảo này dung nhập vảo bản thân, trở thành kiến thức của mình!

    Lại thêm việc lấy Hunter làm đối thủ rèn luyện, cách thức tấn công của Hunter lại rất giống Tyrant, xông, nhào, bắt, xé, tất cả những cách tấn công này Phương Khải đều rất quen thuộc!

    Hơn nữa, hắn lại có đẳng cấp cao hơn tất cả mọi người: 23 cấp!

    Nhiều phương diện chồng lên, khiến cho sức chiến đấu của Phương Khải không thể lấy cách bình thường để tính toán.

    Chỉ thấy Phương Khải nhảy lên cao, ngay sau đó dùng chân đạp lên mặt tường, thân hình lại bay cao hơn, nhanh chóng tránh được đòn tấn công của Bạo Quân, rồi tiếp tục nổ súng!

    Liên tục bắn ra 3 phát, ba viên đạn toàn bộ bắn vào vị trí trái tim từ phía sau Tyrant.

    Lực công kích liên tục lại cường đại, khiến cho sức phòng ngự của Tyrant cũng có chút không chịu nôi!

    Chỉ thấy nó lảo đảo một cái, chỗ bị bắn trúng, máu tươi chảy ra như suối.

    - Chủ quán trâu bò!

    - Dưới tình huống như vậy mà vẫn còn sống?

    - Không có võ khí đơn đấu với loại quái vật này! Chủ quán còn là người sao?

    Những người đứng sau lưng Phương Khải đều mở to mắt.

    Không dùng võ khí mà có thể làm được đến tình trạng này, quả thật là không thể tin nổi!

    Coi như trận này thất bại, cũng có thể kiêu ngạo!

    - Các ngươi còn chưa thấy chủ quán dùng dao găm giết Creeps cao cấp.

    Nước bọt của Lâm Thiệu bắt đầu bay loạn xạ.

    - Có thể nói là như nước chảy mây trôi.

    - Dao găm dọn quái?

    - Không sợ lây nhiễm sao?

    - Quá tự tin đi?

    Câu nói của Lâm Thiệu lập tức vang lên một trận sửng sốt.

    - Magnum hết đạn!

    Tống Thanh Phong nói ra một sự thật.

    Trên thực tế, sau khi chơi trò chơi này, bọn hắn dần dần hiểu rõ, đây là một cái thế giới không có võ khí, con người phát minh ra các loại vũ khí uy lực cực mạnh để đối địch!

    Khi chúng ta có đạn, cho dù gặp được địch nhân mạnh gấp mấy lần cũng có thể đối phó. Nhưng khi vũ khí này không có đạn, cục diện sẽ trở lên cực kì bết bát.

    Dù sao dùng tiểu đao cận chiến, không phải là một cái lựa chọn tốt!

    Chỉ cần hơi phân tâm, tuyệt đối là bị phanh thây!

    Quá khó khăn!

    Cho dù bọn hắn chỉ đứng sau nhìn, cũng cảm thấy tê cả da đầu!

    Chỉ thấy Phương Phải vội vàng chạy về hướng ngược lại với Tyrant, mà Tyrant bị Phương Khải bắn mấy phát đạn nửa quỳ trên mặt đấy, nhất thời không thể đuổi kịp!

    Đúng là không còn đạn!

    Phải biết Chris chỉ là một người bình thường không biết võ khí, không có súng làm sao có thể chống lại quái vật này?

    - Xong, không cần xem.

    Mặc dù đã kéo đủ khoảng cách với Tyrant, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

    - Tyrant quá mạnh!

    Từ Tử Hinh lắc đầu, thở dài một hơi:

    - Dùng Chris chỉ sợ không thể qua cửa, xem ra ta cũng phải thay Jill đi mới được.

    Tống Thanh Phong cũng tiếc nuối nói:

    - Xem ra Chris chỉ là phương pháp giúp ta quen thuộc trò chơi... Ngay cả chủ quán cũng không qua được.

    - Công ty Umbrella là cái gì mà có thể chế tạo ra nhiều quái vật cường đại như vậy!

    Trên bầu trời, tiếng máy bay trực thăng vang lên!

    Sắc mặt Phương Khải vui mừng, thừa dịp Tyrant không đuổi theo, vội vàng hướng về phía máy bay trực thăng vẫy tay.

    Một hộp hình chữ nhật được ném xuống từ trên trực thăng!

    Cùng lúc đó, Phương Phải lộn một vòng, nhặt cái hộp hình chữ nhật kia lên.

    - Đến tay!Phương Khải vui mừng, rốt cuộc đã đến!

    Hắn chạy hướng ngược lại không phải để chạy trốn! Mà chính là thừa dịp Tyrant không tấn công để nhặt món đồ này!

    - Chủ quán muốn làm gì?

    Vốn đã hoàn toàn mất hi vọng, khi mọi người chuẩn bị quay người đi thì tất cả đều bị động tác này của Phương Khải làm cho dừng lại.

    - Đấy là vật gì?

    Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn cái hộp màu đen.

    Bọn hắn nhìn thấy trước cái hộp đen hình chữ nhật, thò ra một cái họng pháo thô to.

    Bất kỳ là ánh kim loại sáng bóng, hay là họng pháo màu bạc thô to kia, đều làm cho người ta cảm thấy một loại uy hiếp chấn động lòng người.

    Phương Khải trực tiếp vác nó trên vai, nhìn thấy Tyrant đang lao đến, không những không sợ mà lại trực tiếp bóp cò.

    Sưu!

    Chỉ thấy một viên hỏa tiễn được bắn ra từ bên trong họng pháo!

    Viên đạn to như cánh tay, mang theo vệt lửa dài, cùng với đó là tiếng rít gào, ầm ầm đẩy ra!

    Dường như Tyrant cảm giác được nguy hiểm, lập tức giơ móng vuốt bảo vệ chỗ yếu hại!

    Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

    Cả mặt đất bị chấn động.

    Chỉ nhìn thấy vô số miếng thịt bị bốc cháy văng ra, một luồng khí nóng như sóng, đem Phương Khải đẩy lùi mấy bước.

    - Một phát đi luôn.

    Phương Khải thỏa mãn quay ngược họng pháo lại, thổi nhẹ luồng khói ở bên trên, sau lưng hắn đã ướt đẫm một mảng!

    - Cũng may đã luyện qua!

    Phương Khải cười ha ha một tiếng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

    Lặng ngắt như tờ!

    Toàn bộ quán nét an tĩnh đến lỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

    Không ai dám tin, cái hộp đen trong tay Phương Khải lại có uy lực kinh khủng như thế!

    Đấy chính là sức hấp dẫn của vũ khí nóng!

    So với vũ khí lạnh coi trọng quá trình chiến đấu, thì vũ khí nóng có khuynh hướng về kết quả hơn!

    Đây là một vụ nổ vô cùng hoành choáng! Đây chính là sự lãng mạn của Đàn ông!

    Mọi người nhìn chắm chằm vào màn hình, nhìn khẩu súng bắn tên lửa (súng chống tăng) trong tay Phương Khải, đừng nói là Đại võ sư, chỉ sợ ngay cả Võ Tông hay nhóm đại tu sĩ cao cao tại thượng cũng sẽ cảm thấy da đầu run lên!

    Chris khiêng súng bắn tên lửa, cùng đồng đội leo lên trực thăng, tòa Arklay ác mộng kia, dưới một đống vụ nổ đã tan thành mây khói.

    Đồng đội ở bên cạnh, Rebecca mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, Jill dựa đầu lên vai Chris, ánh nắng xuyên qua màn mây đen, rơi xuống khuôn mặt góc cạnh của Chris, trên đấy còn dính một vài vết máu.

    Giờ phút này, mấy người trong quán nét như thấy được thần linh!

    Đàn Ông thí... Đích thực!

    Khí phách!

    Đây chính là kết thúc của Resident Evil 1 sao?

    Chờ đợi đã lâu, rốt cược cũng thấy cảnh này!

    Mỗi một cái trò chơi, bất kỳ thể loại nào, không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui thú.

    Có gian khổ chém giết Hunter, cũng vắt óc ra tìm lời giải, rồi mệt mỏi khi giết quái quá lâu, hay lúc thất vọng chán nản khi mắc kẹt trong cơ quan. Nhưng khi nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn lại thì mới thấy đáng giá!

    Quả thật, trên đời này không phải ai cũng có thể gọi là anh hùng, nhưng không vì vậy mà trong long họ mất đi một phần hào hùng. Cũng vì vậy, một cảnh này có thể ghi vào huyền thoại, vô cùng quý giá!

    Nó diễn giải tất cả những khí thế hào hùng của một anh hùng ra một cách tinh tế!

    Nếu như nói lúc trước bọn hắn chỉ nghĩ làm cách nào để qua cửa, thì bây giờ, bọn hắn đã bắt đầu hiểu chơi trò chơi là lên chơi thế nào!

    Một màn kết thúc này, quá khí phách!

    Bắt đầu so sánh, quả thật lúc trước mình chơi ngu như chóa!

    Nhìn thấy hình ảnh máy bay trực thăng biến mất sau ánh nắng chói chang, giờ phút này vô luận là bọn Tống Thanh Phong hay những người từng trải, bọn họ đều là những người mới tiếp xúc đến Resident Evil, rồi một màn mà bọn hắn chờ mong nhất cũng đã diễn ra trước mắt.

    Tất cả ánh mắt của bọn hắn đều hướng về Phương Khải, mà Phương Khải cũng vừa lúc out ra khỏi trò chơi.

    Nhìn thấy vậy, hắn ngẩn ra:

    - Làm sao các ngươi lại vây quanh cả đây thế này?

    - Chủ quán uy vũ!

    - Quá Đàn Ông!

    - Giống như là ta tận mắt nhìn thấy một bộ truyện tiểu thuyết.

    - Không, là một bộ sử thi.

    - Đây mới là việc đàn ông nên làm.

    Lương Thạch cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

    - Vậy mà... Vậy mà có thể làm được như thế?

    Tống Thanh Phong nắm chặt tay.

    - Đột nhiên ta cảm thấy chủ quán rất đẹp chai!(Thính ở đâu cứ bay lung ta lung tung)

    Tịch Tiểu Vân khẽ nói:

    - Nhìn chủ quán chơi, ta thấy trò chơi này không đáng sợ như vậy, hay là lát nữa ta cũng chơi thử một chút?

    - Món đồ này làm cho ta nghĩ đến pháp khí của tu sĩ.

    Ngô Sơn nhìn một lúc, cảm thấy ngứa tay.

    - Thật muốn tự tay thử một cái! Nếu mà có mốn đồ này? Ta sao phải sợ tu sĩ?

    - Tử Hinh!

    Thẩm Thanh Thanh kêu lên.

    - Ta cũng muốn chơi, dạy ta được không!

    - Vừa nãy ngươi mới nói không chơi cơ mà!

    Từ Tử Hinh trừng mắt nhìn nàng, lúc trước mình tốn bao nhiêu nước bọt, bây giờ lại chủ động muốn chơi?

    - Nhìn người chơi không vui!

    Thẩm Thanh Thanh cười hì hì, nói:

    - Nhìn chủ quán chơi đặc sắc hơn nhiều.

    -....

    Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tử Hinh lập tức xạm lại, tại sao nhìn ta chơi lại không muốn chơi?

    Nhìn ta di chuyển tránh chó zombie lưu loát như thế, chẳng lẽ ngươi không thấy vậy sao!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BachCa,kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Hết Arc Resident Evil rồi. Mai tiếp nhá bà con
    Vừa nghĩ tới chính mình một thằng đực rựa, cosplay trang phục thủy thủ, bận cái váy che
    ko hết cặp mông cùng một đôi chân rậm lông, pose 1 cái hành động kỳ quái hô to: "Nhân
    danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!" Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kungai,lehuukhoa1987,nhbinhdbp,ronkute,whyttt,
Trang 4 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status