TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 17 của 17

Chủ đề: Long Hổ Phong Vân - Ngọc Kỳ Lân

  1. #16
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 15: Băng Cơ Ngọc Cốt.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Không hiểu tại sao Cố Bình Sinh lại chạy trở về chỗ cũ, y cứ ngỡ Băng Nghiên đã rời khỏi nhưng không ngờ nàng vẫn còn đứng đó.

    Két!!!

    Người thương trước mặt Cố Bình Sinh vội vàng ghìm chân lại nhưng do tốc độ quá nhanh và quán tính y bị ngã sấp mặt về phía trước.

    Rầm!!!

    Cố Bình Sinh như một con ếch nằm sấp trên đất, mặt đất bị áp lực của y lõm xuống, y vội vàng đứng bật dậy phủi phủi bùn đất dính trên mặt và cơ thể, điệu bộ thập phần hoạt kê khiến người lạnh lùng như Băng Nghiên cũng phải bật cười.

    Cố Bình Sinh nghe tiếng cười trong trẻo bèn quay sang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau gò má Băng Nghiên ửng đỏ, nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giọng trách móc:

    “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

    Cố Bình Sinh dù vô cảm nhưng đứng trước nữ nhân thì cứ như gà mắc tóc, y ngây thơ nói:

    “Sau này Băng Nghiên cô nương nên cười nhiều hơn bởi vì khi cô nương cười rất đẹp!”

    Y chưa thấy nàng cười nhưng y biết nàng cười lên sẽ rất đẹp, người đẹp thì cười tất nhiên cũng sẽ đẹp.

    Lúc đối đầu với Vũ Nhất Hàng thì Cố Bình Sinh lạnh lùng vô cùng, nói đúng hơn là mặt không có biểu cảm trừ lúc tức giận nhưng lúc này lại ngô nghê như đứa trẻ, khí chất kì lạ của y đã có ảnh hưởng nhất định đến Băng Nghiên nhưng nàng không chỉ vì vài lời tán tỉnh của y mà lay động.

    Băng Nghiên “hừ” lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, người ngọc rời đi Cố Bình Sinh có chút hốt hoảng vội vàng gọi với theo:

    “Băng Nghiên cô nương định đi đâu vậy?”

    Băng Nghiên lạnh lùng:

    “Ta về nhà!”

    Đúng rồi, lúc nãy nàng ấy nói với Vũ Nhất Hàng muốn về nhà. Vũ Nhất Hàng bỏ đi không nói lời nào xem ra đã chấp nhận thỉnh cầu của nàng? Nhưng nếu đã yêu nhau thì không phải thái độ của Vũ Nhất Hàng có phần lạnh lùng hay sao? Cố Bình Sinh thật sự không hiểu được suy nghĩ của hai con người này.

    “Để ta đưa Băng Nghiên cô nương về nhà!”

    Nói xong Cố Bình Sinh muốn tự tát mình mấy cái, y và Băng Nghiên đâu thân thiết gì hơn nữa y việc bên người còn nhiều đâu thể phân thân ra làm hai?

    Băng Nghiên thực sự dừng lại, nàng lạnh lùng:

    “Cố công tử, chúng ta đâu quen biết gì sao công tử cứ một tiếng Băng Nghiên hai tiếng Băng Nghiên như vậy?”

    Lòng Cố Bình Sinh chùng xuống, Băng Nghiên rõ ràng đang vạch ranh giới giữa hai người. Cũng đúng thôi dù sao cả hai cũng chỉ mới gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ, dù nàng có trò chuyện với y đi chăng nữa thì họ chẳng qua cũng chỉ là người lạ mà thôi.

    Cố Bình Sinh ơi Cố Bình Sinh ngươi có thể mong chờ điều gì chứ?

    Y vội vàng phân bua giải thích:

    “Ta nào có ý dám mạo phạm... Tại vì... tại vì ta không biết họ của cô nương nên...”

    “Đồ ngốc!” Băng Nghiên mắng thầm trong lòng, đây thực sự là người lúc nãy dám khiêu chiến Ma Tôn hay sao? Cứ như một người hoàn toàn khác. Nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhạt giọng:

    “Ta họ Vương!”

    Cố Bình Sinh gật gù:

    “Vương Băng Nghiên! Tên hay tên hay! Người đẹp tên cũng đẹp!”

    Vương Băng Nghiên khẽ cau mày, Cố Binh Sinh niên kỷ đã hai mươi nhưng tính cách như trẻ con, nghĩ gì nói đấy là do thật thà hay là táo tợn bạo gan? Nàng có cảm giác càng lúc nàng càng bị thu hút bởi y bèn vội vàng bỏ đi, Cố Bình Sinh mặt dày lẽo đẽo đi theo sau nàng.

    Cả hai giữ khoảng cách mười thước, dọc đường đi không một ai mở miệng, im lặng bao trùm.

    Trôi qua khoảng một khắc phía trước vang lên tiếng nước chảy róc rách, xem ra là một con suối.

    Dọc con đường mòn nhỏ, bên trái là rừng trúc xào xạc tắm mình trong ánh bạc trăng tròn bên kia là dòng suối nhỏ đổ từ trên vách đá cao khoảng mấy trượng, khung cảnh yên bình lạ thường.

    Trong lúc Cố Bình Sinh còn ngây ra thì Vương Băng Nghiên đã nhẹ nhàng bước đến ngồi lên một tảng đá bên bờ suối, nàng cởi đôi hài thêu gấm ra, chân ngọc đung đưa đánh nước văng tung toé.

    Mỹ nhân mỹ cảnh, thế gian này còn cầu gì hơn được nữa?

    Cố Bình Sinh bước đến cách nàng khoảng hai ba thước, y vốc lên một ngụm nước rửa mặt, cảm giác mát lạnh dễ chịu dần dần lan toả khắp cơ thể. Trên người toàn nước mặn nên y không nề hà người thương bên cạnh mà nhảy ùm xuống suối, tận hưởng giây phút thư giãn hiếm hoi.

    Kỳ lạ là phong cách tắm rửa hoang dã có phần thô lỗ của Cố Bình Sinh không làm Vương Băng Nghiên khó chịu.

    Nàng chưa đồng ý để y đưa về nhà nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của y không hiểu sao nàng không thể nói ra lời từ chối được.

    Cố Bình Sinh mười năm ở hoang đảo tóc tai cũng không cắt nên tóc dài đến ngang hông, y phải buộc đuôi gà còn tóc mái dài che nửa khuôn mặt. Lúc này tóc mái ướt nước dính vào mặt nên Cố Bình Sinh vuốt ngược lên để lộ ra khuôn mặt thật, Vương Băng Nghiên vô tình nhìn qua thấy gương mặt của y, đột nhiên nàng nghe tim mình lệch đi một nhịp.

    Cố Bình Sinh chỉ ở mức dễ nhìn không quá tuấn tú nhưng y có nét nam tính quyến rũ, phối hợp vời bờ vai rộng tạo cảm giác vững chãi oan toàn, cảm giác có thể che chở và bảo vệ cho bất kỳ nữ nhân nào mà y yêu thương.

    Vương Băng Nghiên không dám nhìn vào đôi mắt của y, mỗi lần nhìn vào nàng sợ sẽ đắm chìm trong đôi mắt nóng bỏng ấy, ở Cố Bình Sinh cũng có cái mị lực như Vũ Nhất Hàng.

    Cố Bình Sinh nhắm mắt tận hưởng cảm giác chìm trong dòng suối mát lạnh, lâu rồi y mới có cảm giác thư giãn cơ thể, phải chăng là do y đang ở cạnh người thương Vương Băng Nghiên?

    Vương Băng Nghiên ngắm nhìn khuôn mặt Cố Bình Sinh chìm trong ánh trăng, thật kỳ lạ ở bên Cố Bình Sinh nàng cảm thấy thật bình yên. Vũ Nhất Hàng nàng vừa yêu vừa hận, hận ông ta chỉ xem nàng là vật thay thế, nàng phải đè nén tình cảm ấy xuống, càng đè nén thì càng đau khổ.

    Còn đối với Lãng Thừa Phong, tuy chàng ta phong hoa tuyết nguyệt nhưng nàng thuỷ chung chỉ xem chàng là bằng hữu, trái tim đã chết của nàng lại tổn thương một trái tim ngập tràn tình yêu khác.

    Không ngờ hôm nay nàng lại cảm thấy bình yên khi ở cạnh một thiếu niên xa lạ, đây không lẽ là nhân duyên?

    “Vương cô nương, nhà cô nương ở đâu? Có xa không?”

    Cố Bình Sinh vẫn nhắm mắt, y sợ mở mắt ra thấy nàng sẽ buột miệng tuông ra những lời khinh bạc nàng, y sợ mình sẽ bị dục vọng Ma Tâm khống chế mà làm chuyện vô lễ với nàng.

    Vương Băng Nghiên quay mặt đi, giọng đã nhẹ nhàng hơn, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại y:

    “Ngươi đang sở hữu Ma Tâm?”

    Cố Bình Sinh đột ngột mở mắt ra, hai mắt đột nhiên chuyển màu đỏ rực như máu, y đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có:

    “Tại sao Vương cô nương biết ta sở hữu Ma Tâm?”

    Giọng Vương Băng Nghiên vẫn đều đều:

    “Không phải ngươi tự nhân là môn chủ Sát Tâm Đạo đời thứ mười một sao? Muốn làm môn chủ Sát Tâm Đạo phải có Ma Tâm. Hơn nữa ta còn là đệ tử của Liên Hoa Tông!”

    Cố Bình Sinh gật gù:

    “Thì ra là thế... Vương cô nương là đệ tử của Liên Hoa Tông... Cái gì?”

    Y giật mình hoảng hốt, trong vô thức lùi cách xa Vương Băng Nghiên thêm một thước, nghĩa phụ y từng dặn dò y phải cẩn thận với vài người trong số đó có đệ tử Liên Hoa Tông nên đến giờ y vẫn còn chút ám ảnh. Y lắp bắp:

    “Không lẽ... cô nương là đệ tử xuất sắc nhất của hai thánh địa nhập thế tu hành?”

    Vương Băng Nghiên hơi ngạc nhiên với phản ứng của Cố Bình Sinh, gã thanh niên này cũng biết sợ sao? Nhưng Liên Hoa Tông có gì đáng sợ? Nàng lắc đầu:

    “Không phải, người nhập thế tu hành là sư huynh của ta!”

    Cố Bình Sinh nghe thế thở phào, chỉ cần hai đệ tử nhập thế không phải nữ nhân là được, y lại cau mày:

    “Nhưng Liên Hoa Tông và Ma Tông là tử địch sao cô nương lại trở thành đệ tử Vũ Nhất Hàng? Hơn nữa Liên Hoa Tông là người xuất gia tại sao cô nương lại... lại đi yêu...”

    Y định nói tại sao lại yêu Vũ Nhất Hàng nhưng không nói ra được, Vương Băng Nghiên đương nhiên hiểu được y muốn nói gì, nàng nở một nụ cười trên môi:

    “Ải tình là ải khó vượt qua nhất trên đời này, sư phụ ta từng nói câu này nhưng không ngờ lại ứng nghiệm vào ta...”

    Nụ cười của nàng thật buồn, xem ra đúng như lời Vũ Nhất Hàng chuyện này còn có nhiều uẩn khúc, nàng đã không muốn nói y cũng không nên thúc ép. Cố Bình Sinh bèn nói sang chuyện khác:

    “Nhưng Ma Tâm thì có liên quan gì đến Liên Hoa Tông?”

    Vương Băng Nghiên khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nàng nói:

    “Điều này nghĩa phụ của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”

    Cố Bình Sinh lắc đầu, không phải không nói mà là không kịp nói, nhắc đến Xích Tung Hoành khuôn mặt vô cảm của y thoáng hiện nét buồn. Vương Băng Nghiên có chút không nỡ khi thấy y buồn bèn nói:

    “Hắc bạch lưỡng đạo có Tứ đại kỳ bảo là Kim Đan của Tiên Môn, Phật Xá Lợi của của Liên Hoa Tông, Ma Tâm của Sát Tâm Đạo và Hạt Giống Thiên Ma của Ma Tông. Giữa Phật Xá Lợi và Ma Tâm đã có lịch sử tranh đấu hàng ngàn năm, ta tuy chưa luyện thành Phật Xá Lợi nhưng với Liên Hoa Tâm Kinh vẫn có thể cảm ứng được Ma Tâm của ngươi!”

    Thì ra lúc nàng ở trong xe ngựa đã cảm nhận được Ma Tâm của y, nói vậy Kim Đan và Hạt Giống Thiên Ma có thể cảm ứng Ma Tâm không? Phải chăng Vũ Nhất Hàng cũng có Hạt Giống Thiên Ma? Y đang định hỏi thêm thì Vương Băng Nghiên đã đứng dậy, thấy nàng muốn rời đi y cũng ngồi dậy hỏi theo:

    “Cô không sợ Vũ Nhất Hàng sẽ cho người làm khó cô trên đường về sao?”

    Vương Băng Nghiên cau mày:

    “Ngươi đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta tuy là hắc đạo nhưng hào sảng nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!”

    Cố Bình Sinh bước lên bờ, chỉ thấy y rùng mình vài cái quần áo trên người bốc khói nhanh chóng khô ráo, bề ngoài nhìn vào chỉ thấy y rùng mình ba bốn cái nhưng thực ra y đã rung toàn bộ cơ bắp trên người với tốc độ mấy triệu lần trên một khắc tạo ra nhiệt lượng lớn làm khô quần áo. Vương Băng Nghiên nhìn thấy còn tưởng y vận công làm khô quần áo, y nói:

    “Ta chỉ là lo lắng cho Vương cô nương thôi, lúc cô nương nói muốn về nhà thái độ ông ta rõ ràng không muốn nhưng lúc nãy nói đi là đi nên...”

    Vương Băng Nghiên lạnh giọng:

    “Ông ta đã quyết định vứt bỏ ta rồi. Ma Tôn đã quyết định vứt bỏ tình cảm, nhất định ông ta sẽ đại thành Thiên Ma Công tầng cuối cùng, lúc đó sẽ không còn ai có thể cản ông ta được nữa.”

    “Không đâu!” Cố Bình Sinh phủ định.

    “Ông ta vẫn chưa hoàn thiện, cho dù ông ta có đại thành Thiên Ma Công đi chăng thì ông ta vẫn thiếu một cái gì đó. À đó là linh cảm của ta thôi, ta cũng không rõ nữa!”

    Vương Băng Nghiên nhìn một chốc đến khi bốn mắt chạm nhau nàng liền quay mặt đi, y được mỹ nhân nhìn vui mừng đến ngây ngốc. Nàng trừng mắt:

    “Người còn nhìn ta nữa đừng trách ta giết chết ngươi!”

    “Được! Được! Ta không nhìn nữa!” Cố Bình Sinh vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

    Vương Băng Nghiên thở phào, nàng nhẹ nhàng bước đi:

    “Ta phải về nhà rồi!”

    Cố Bình Sinh nhìn nàng bước đi mà lòng thắt lại.

    Y yêu nàng thì đã sao chứ? Người nàng yêu là Ma Tôn Vũ Nhất Hàng, dù ông ta làm nàng đau khổ nhưng rõ ràng tình yêu của nàng vẫn chưa dứt, nếu không phải là Vũ Nhất Hàng thì có thể là Lãng Thừa Phong.

    Y là ai chứ? Y chỉ là kẻ tầm thường từ gia cảnh, bề ngoài lẫn tài năng.

    Y có gì chứ? Y chỉ có sức trâu cùng một trái tim nung nấu hận thù mà thôi.

    Y vĩnh viễn không thể với tới nàng, vĩnh viễn.

    Y và nàng dù chỉ cách nhau vài thước nhưng lại như xa cách ngàn dặm, y có cảm giác dù bây giờ y có chiếm đoạt được nàng thì cũng chỉ là chiếm được một cái vỏ rỗng thôi.

    Đây là cảm giác thất tình sao?

    Thì ra thất tình lại đau đớn đến như vậy! Y đã mất hết cảm xúc tại sao vẫn còn cảm giác ái tình? Cảm xúc đau đớn nhất này tại sao không biến mất luôn cho rồi? Ông trời đang trêu đùa y sao?

    Con mẹ nó!

    Tâm ý nguội lạnh, Cố Bình Sinh đứng chôn chôn tại chỗ nhìn Vương Băng Nghiên từng bước từng bước rời xa y.

    Vương Băng Nghiên không nghe thấy tiếng bước chân của Cố Bình Sinh ở sau bèn quay lưng lại, nàng thấy y vẫn đứng đó, vẻ mặt từ ngây thơ trở về vô cảm như cũ. Không hiểu tại sao nàng có chút bực bội:

    “Không phải ngươi muốn đưa ta về nhà sao còn đứng đó?”

    Cố Bình Sinh mỉm cười, lần đầu Vương Băng Nghiên thấy y cười, lần đầu trong mười năm qua y cười:

    “Vương cô nương, tại hạ chỉ tiễn cô nương đến đây thôi. Có thể sau này khó lòng gặp lại, tại hạ chúc cô nương một đời bình an! Hậu hội hữu kỳ!”

    Ta chúc nàng một đời bình an.

    Nói xong vội vàng quay lưng rời đi, tình không thành tốt nhất nên cắt đứt càng sớm càng sớm càng tốt.

    Nhìn y bước đi Vương Băng Nghiên có chút hụt hẫn, y bước vài bước đột nhiên quay lại.

    “Ta còn có điều muốn hỏi, ở đây là địa phương nào?”

    Vương Băng Nghiên cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời:

    “Ở đây là huyện Ân Trạch...”

    Cố Bình Sinh cố gắng lục lọi ký ức của Xích Tung Hoành nhưng không hề thông tin gì về huyện Ân Trạch, y đành hỏi tiếp:

    “Vương cô nương có biết đường đi đến Mộng Điệp Sơn không?”

    Vương Băng Nghiên suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại y:

    “Ngươi muốn tìm Mộng Điệp tiểu thư?”

    Mộng Điệp tiểu thư có lẽ là Tiểu Điệp Nhi mà nghĩa phụ y từng nhắc đến, theo lời của nghĩa phụ y thì Thủ Thư thân phận vô cùng thần bí, gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài vậy thì tại sao Vương Băng Nghiên lại biết? Liên Hoa Tông có quan hệ gì với Thủ Thư? Cố Bình Sinh cũng hỏi ngược lại nàng:

    “Vương cô nương cũng quen biết Mộng Điệp tiểu thư?”

    Vương Băng Nghiên hạ giọng:

    “Ngươi tìm Mộng Điệp tiểu thư có việc gì?”

    Cố Bình Sinh cảm thấy hình như nàng có chút gì đó kỳ lạ nhưng không hiểu tại sao, y nói:

    “Tại hạ có chuyện quan trọng cần gặp Mộng Điệp Tiểu Thư, mong Vương cô nương chỉ dẫn, xin cảm tạ!”

    “Mộng Điệp tiểu thư ẩn cư không màng thế sự, nếu Cố công tử không nói rõ thứ lỗi ta không giúp được!”

    “Chuyện này là bí mật khó nói, hy vọng Vương cô nương bỏ quá cho!”

    Vương Băng Nghiên im lặng, Cố Bình Sinh cười khổ, xem ra quan hệ giữa Liên Hoa Tông và Thủ Thư không sơ, nếu nàng đã không muốn nói y cũng không cần ép thêm làm gì. Bây giờ cứ tìm người khác hỏi đường vậy. Y chắp tay:

    “Nếu Vương cô nương không muốn nói tại hạ cũng không ép, tạm biệt cô nương!”

    Y vừa bước được vài bước thì giọng Vương Băng Nghiên vang lên:

    “Từ đây đi thẳng một trăm dặm, vượt qua ba dãy núi, đi tiếp ba mươi dặm, vượt qua rừng Độc Mộc và dãy Vân Quan sau đó rẽ trái ba mươi ba dặm rẽ phải bốn mươi dặm đi vòng qua đèo Thuỵ Hải...”

    Chỉ dẫn vô cùng phức tạp và khúc khuỷu với trí lực bình thường của Cố Bình Sinh phải lẩm bẩm mười mấy lần mới nhớ nổi. Y mừng rỡ cảm tạ Vương Băng Nghiên rồi rời đi, nàng cũng rời đi theo hướng ngược lại.

    Cả hai đều biết hôm nay chia tay ở đây ngày sau khó lòng gặp lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  2. #17
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 16: Bạch Ngọc Hổ.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Ba trăm năm trước trung nguyên xuất hiện hai tuyệt thế cao thủ là Đao Thần và Kiếm Tiên, bọn họ tại thiên hạ Võ Lâm Đại Hội đánh bại tất cả đối thủ trở thành thiên hạ đệ nhất đao và đệ nhất kiếm.

    Đao Thần sau đó sáng lập ra Bá Đao Sơn Trang còn Kiếm Tiên lập ra Danh Kiếm Sơn Trang, hai môn phái này cùng được xếp vào Thất đại môn phái nhưng trong năm mươi năm trở lại Bá Đao Sơn Trang không có truyền nhân nào xuất sắc kết quả dần dần lụn bại, không còn nằm trong Thất đại môn phái nữa còn Danh Kiếm Sơn Trang sau khi rèn được hai thanh tuyệt thế bảo kiếm Thiên Thượng, Vân Gian thì danh tiếng trên giang hồ càng lớn hơn nữa.

    Chính vì vậy mà Bá Đao Sơn Trang và Danh Kiếm Sơn Trang từ hảo hữu trở thành thù địch khó giải.

    Bá Đao Sơn Trang, canh ba.

    Bá Đao Đường, trước bệ thờ bài vị tổ tiên Bá Đao Sơn Trang hương khói nghi ngút có một thanh niên đang quỳ.

    Thanh niên này anh tuấn hùng vĩ, tuy đang quỳ vẫn toả ra bá khí kinh người, chàng chính là Bạch Ngọc Hổ, đệ tử xuất sắc nhất hiện tại của Bá Đao Sơn Trang.

    Đứng sau lưng chàng là Hàn Đống, trang chủ Bá Đao Sơn Trang. Ông là một trung niên ngũ tuần, ba chòm râu dài, bề ngoài không khác gì người bệnh nhưng hai mắt vẫn lấp lánh tinh quang. Ông hỏi:

    “Bạch Ngọc Hổ, con là đệ tử xuất sắc nhất của sơn trang chúng ta trong vòng năm mươi năm nay cũng là hy vọng cuối cùng của sơn trang. Lần này ta cho con xuống núi con biết nhiệm vụ của con là gì không?”

    Bạch Ngọc Hổ cau mày, quát lớn, tiếng quát của chàng ta như long ngâm hổ tiếu:

    “Đánh bại Danh Kiếm! Phục hưng Bá Đao Sơn Trang!”

    Danh Kiếm không phải là tên gọi cũng không phải biệt hiệu mà là danh hiệu truyền từ đời này sang đời khác của Danh Kiếm Sơn Trang, kiếm thủ mạnh nhất Danh Kiếm Sơn Trang sẽ được trao danh hiệu này, Danh Kiếm hiện tại là “Xuân Phong Kiếm” Mộ Xuân Hàn.

    Hàn Đống mỉm cười:

    “Đúng vậy! Đao pháp của con tuy đã thành thục nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, Bá Đao Thất Thức thông qua chiến đấu mà mạnh lên, dùng chiến đấu để đột phá. Con bây giờ so với Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn vẫn còn một khoảng cách, ta hy vọng con gia nhập giang hồ, cọ xát trau dồi kinh nghiệm thực chiến. Mục tiêu ban đầu là đánh bại đệ tử của Mộ Xuân Hàn, một trong Thập Kiệt “Đào Hoa Tiếu Đông Phong” Tống Nghênh Phong!”

    Bạch Ngọc Hổ cung kính chắp tay:

    “Đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ!”

    Hàn Đống mỉm cười, Bạch Ngọc Hổ vốn là một cô nhi được ông đem về nuôi nấng lúc năm tuổi, ông không nghĩ là thằng nhóc mà ông cho là không có tư chất võ học lại có duyên với đao đến kỳ lạ.

    Vũ khố Bá Đao Sơn Trang là nơi cất giữ gần như tất cả thanh đao nổi danh của các vị tiền bối của sơn trang để lại, hôm đó Hàn Đống giao cho Bạch Ngọc Hổ nhiệm vụ lau chùi vũ khí trong vũ khố, sau khi giải quyết xong mọi chuyện trong sơn trang ông bèn đến xem nghĩa tử của mình có siêng năng hay không thì ông phát hiện một việc chấn kinh.

    Toàn bộ ba trăm năm mươi tám thanh đao của vũ khố đang đồng loạt reo lên rồi rời khỏi vỏ phóng đến cắm xuống xung quanh Bạch Ngọc Hổ, mỗi thanh đao đều phong mang tận lộ, khí thế như thiên quân vạn mã. Bạch Ngọc Hổ bình thường u ám lúc này hai mắt xạ ra quang hoa bức người, cậu bé bảy tuổi đứng giữa rừng đao như bậc quân vương chưởng quản tất thảy mọi thứ.

    Ba trăm năm mươi tám thanh đao, mỗi thanh đao đều có lai lịch hiển hách nhưng Bạch Ngọc Hổ chỉ chú ý đến một thanh đao, một thanh đao rỉ sét.

    Thanh đao này bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt, chuôi đao và vỏ đao đều đã rỉ sét. Thanh đao vô danh này được một vị tiền bối là Tứ Bất Đao đem về vũ khố cách đây gần năm mươi năm, đến nay vẫn chưa có ai dùng tới.

    Bạch Ngọc Hổ vừa chạm vào cán đao.

    Kim quang chói lọi đột nhiên bùng lên, trong vũ khố như xuất hiện một mặt trời rực rỡ, Hàn Đống đứng ngoài nhìn trộm cũng không thể mở mắt nổi.

    Kim quang vừa hiện, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.

    Kim quang thu lại, hoá thành một quang trụ phóng thẳng lên nóc võ khố, xuyên thủng ngói xông lên tận trời, phá mây bắn ra ngoài thiên ngoại rộng lớn.

    “Rồng... là rồng...”

    Hàn Đống chấn động đến mức ngã ra đất, ông không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.

    Đao cắm xung quanh Bạch Ngọc Hổ không phải chào đón cậu hay gì mà là đang cúi đầu trước cậu.

    Sư phụ Hàn Đống từng nói: “Thiên hạ đệ nhất đao là có thể đao nhân hợp nhất, lấy vô đao thắng hữu đao nhưng vô địch đích đao lại khiến tất cả đao trong thiên hạ phải cúi đầu xưng thần, ấy chính là đao vương!”

    Theo truyền thuyết đao vương cứ một ngàn năm sẽ giáng lâm nhân thế nhưng đã năm ngàn năm nay chỉ có kiếm hoàng chứ chưa xuất hiện đao vương nên người ta nghĩ đao vương chẳng qua chỉ là lời đồn đại.

    Tân đao vương hôm nay chính thức đản sinh! Bá Đao Sơn Trang có hy vọng rồi!

    Trong thiên hạ ngoại trừ kiếm hoàng ai dám tranh phong với đao vương?

    ***

    “Ngọc Hổ, thượng lộ bình an!”

    “Sư phụ, bảo trọng!”

    ***

    Ngọc Hổ, chuyến đi này ta biết con chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở. Sư phụ chỉ mong con đại công cáo thành, trở về bên sư phụ và mọi người.

    ***

    Một thanh đao chuẩn bị dấy lên một màn gió tanh mưa máu trên giang hồ sắp sửa ra khỏi vỏ.

    Đao xuất vỏ, thiên hạ cúi đầu!

    ***

    Bạch Ngọc Hổ xuống núi điều đầu tiên là phải tạo dựng tên tuổi khi đó mới đủ tư cách thách đấu Danh Kiếm, dẫu sao so với Danh Kiếm chàng vẫn là hậu bối.

    Cách đơn giản nhất để có danh tiếng trong giang hồ chính là đánh bại những cao thủ đã có tiếng tăm trên giang hồ, người đầu tiên chàng muốn khiêu chiến chính là đệ tử chân truyền của Danh Kiếm, Tống Nghênh Phong.

    Nếu Thanh Vân Bảng tề danh các cao thủ đứng đầu bạch đạo thì Thập Kiệt lại là danh sách các cao thủ lớp thiếu niên xuất sắc nhất bạch đạo. Nghe nói đứng đầu Thập Kiệt là Quân Dao của Tiên Môn, kiếm pháp của nàng ta tuyệt đỉnh thậm chí giang hồ đồn đại nàng thừa sức tề danh Thanh Vân Bảng nhưng có lẽ tuổi đời còn quá trẻ, Bạch Ngọc Hổ cũng muốn một dịp nào đó lãnh giáo kiếm pháp của nàng.

    Tống Kiệt xếp thứ sáu trong Thập Kiệt, thực lực cũng không đơn giản nhưng Bạch Ngọc Hổ cực kỳ tự tin vào Bá Đao Thất Thức của mình.

    Bạch Ngọc Hổ sau một ngày đường đã đến thị trấn Cao Lão Trang, nơi đây rất nổi tiếng thịt lợn, người ta nói nếu thích ăn thịt lợn mà chưa ăn thịt lợn của Cao Lão Trang thì chưa đủ tư cách nói thích ăn thịt lợn. Chàng bước vào tửu điếm nổi tiếng nhất thị trấn, Trư Lão Quán gọi một món lợn hấp hành, muốn điều tra Tống Kiệt cũng như nắm bắt tin tức giang hồ thì những nơi đông người như thế này là tốt nhất.

    Trong thời gian chờ đợi tiểu nhị Bạch Ngọc Hổ liếc mắt quan sát xung quanh, Trư Lão Quán có tất cả hai tầng, chàng đang ở tầng một, tầng này có tổng cộng mười bàn, cả mười bàn đều có người ngồi, tất cả khoảng năm mươi người, vô cùng nhiệt náo.

    Ở đây có đủ loại người, thường dân, nông dân, thương nhân, phú hào, cái bang, võ lâm nhân sĩ, trong đó chàng chú ý nhất là ba nhóm người, chàng ngồi ở bàn góc, ba nhóm kia một nhóm ba người ở giữa, nhóm thứ hai chỉ có một người ngồi cạnh bàn nhóm thứ nhất còn nhóm cuối cùng tám chín người ở góc đối diện với chàng.

    Nhóm ba người hai nam một nữ, nam nhân đầu tiên vận hoàng y, tuấn tú cao lớn, trạc hai mươi lăm tuổi nhưng mắt xạ ra quang mang xem ra còn trẻ đã là cao thủ nhất đẳng. Nam nhân thứ hai mặc thanh y, thấp hơn nam nhân kia một cái đầu, bộ dạng ngây thơ còn nữ nhân khoác lam y là một mỹ nữ xinh đẹp, nhan sắc này có thể so sánh với Hàn Tuyết Nhi, thiên kim của Hàn Đống và cũng là hoa khôi của Bá Đao Sơn Trang. Hai người này công lực không bằng hoàng y nam tử nhưng cũng không phải hạng tầm thường, có lẽ là đệ tử của môn phái danh tiếng.

    Trên bàn của bọn họ đặt ba vật được quấn vải kín mít, xét theo hình dáng có lẽ là kiếm, ngoài ra bên cạnh thanh y nam tử còn có một chiếc hộp cao khoảng một trượng rộng nửa trượng.

    Trong đầu Bạch Ngọc Hổ liền nghĩ ngay đến một môn phái.

    Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy hoàng y nam tử cảm giác khó chịu tràn ngập lồng ngực Bạch Ngọc Hổ. Chết tiệt!

    Nhóm thứ hai là một cô nương mang nón trúc có mạn che mặt cùng màu với trường bào của nàng, tử sắc. Tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dựa vào vóc dáng cũng có thể đoán được nàng ta là một mỹ nhân, trên bàn nàng đặt một thanh trường kiếm, Bạch Ngọc Hổ là đại hành gia về đao kiếm, lướt qua cũng có thể nhận ra đây là bảo kiếm hiếm có, thân phận nàng ta tuyệt đối không đơn giản.

    Bạch Ngọc Hổ dời mắt sang nhóm thứ ba, nhóm này có tám người đều mang mũ rơm sa che mặt, toàn thân vận hắc y, thập phần thần bí. Xét theo hình dáng bên ngoài có lẽ nhóm này sáu nam hai nữ, trên người đều mang theo binh khí, thần thần bí bí chắc chắn có vấn đề.

    Tuy tám hắc y nhân này đã thu liễm tinh khí thần nhưng dựa vào cảm ứng của Bạch Ngọc Hổ thì họ đều là cao thủ nhất đẳng, ngay cả chàng cũng không dám chắc cùng lúc đối phó được cả tám người.

    Tại sao các cao thủ này lại xuất hiện ở đây? Không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra? Bạch Ngọc Hổ còn đang chìm trong suy nghĩ thì tiểu nhị bưng thức ăn lên, chàng bèn dẹp hết suy nghĩ sang một bên tập trung vào món ăn, có thực mới vực được đạo.

    Bạch Ngọc Hổ vừa ăn được vài miếng thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, một đám đại hán năm người hông đeo đao kiếm bước vào quán, sau khi quét mắt xung quanh một lượt thì năm đại hán bước đến bàn của tử y nữ tử, đại hán cao lớn nhất trong bảy người có vẻ là thủ lĩnh đạp một chân lên ghế đối diện với tử y nữ tử, hắn ngông nghênh hỏi:

    “Cô nương, bàn này vẫn còn trống phải không?”

    Bạch Ngọc Hổ nhếch méch, đám người này rõ ràng là muốn gây sự nhưng chàng không muốn anh hùng cứu mỹ nhân, một phần vì chàng muốn xem bản lãnh tử y nữ tử đến đâu hơn nữa với bản lãnh của nàng ta cần gì ai cứu? Dù nàng ta không có bản lãnh cũng đâu tới lượt chàng làm anh hùng?

    Những người khác trông thấy năm gã này bặm trợn hung dữ cũng không dám lên tiếng, chỉ mong bọn chúng không nhắm đến mình.

    Hoàng y nam tử vẫn thản nhiên trò chuyện cùng hai người kia nhưng ánh mắt rõ ràng đã chuyển sang chú ý tử y nữ tử. Tám hắc y nhân cũng thản nhiên ăn uống, hoàn toàn không quan tâm bất cứ điều gì xảy ra xung quanh.

    Tử y nữ tử không hề lo sợ, nàng bình tĩnh trả lời đại hán cầm đao, giọng nàng ngọt lịm truyền đến tai mọi người:

    “Bàn này vẫn còn trống, huynh đài có thể ngồi.”

    Năm người kia nhìn nhau rồi bật cười, trong tửu điếm chỉ vang lên tiếng cười của năm người họ. Đại hán cầm đao nói lớn:

    “Nhưng bọn ta có tới bảy người xem ra mấy cái ghế này không đủ rồi vậy nên tiểu oa nhi ngươi mau cút ra chỗ khác cho bổn đại gia ngồi!”

    Tử y nữ tử còn chưa đáp trả thì hoàng y nam tử đã đứng lên, chàng ta không hề đếm xỉa đến năm đại hán, nhẹ nhàng nói với tử y nữ tử:

    “Nếu cô nương không chê thì có thể sang ngồi cùng với chúng tôi, bàn chúng tôi vẫn còn chỗ trống!”

    Đại hán cầm đao cảm giác mình bị khinh thường vô cùng tức giận, gầm lên:

    “Tiểu tử muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mau xưng tên báo danh! Ta là Hoàng Hổ Điền Chính Quốc, thủ lĩnh của Thanh Khê Ngũ Hổ! Tuyệt không giết kẻ vô danh!”

    Hoàng Hổ Điền Chính Quốc không phải là tên tuổi nổi danh trên giang hồ, Thanh Khê Ngũ Hổ cũng vậy nhưng đối với làng Thanh Khê và Cao Lão Trang thì chúng khá có tiếng tăm. Tuy không phải phường thảo khấu đạo tặc nhưng thường ỷ lớn hiếp yếu, gây chuyện sinh sự, người dân không muốn dây dưa đến chúng còn quan phủ cũng không muốn quản.

    Lam y nữ tử và thanh y nam tử lộ vẻ khinh thường, hoàng y nam tử vẫn ôn nhu nói:

    “Thì ra là Điền huynh, nghe danh đã lâu, thất lễ rồi! Tại hạ là Tống Nghênh Phong của Danh Kiếm Sơn Trang còn đây là sư muội Hứa Doanh Doanh và sư đệ Sở Trí Tu của tại hạ!”

    Toàn trường được một phen chấn động, người chấn động nhất chính là Bạch Ngọc Hổ.

    Đúng là đạp nát giày sắt tìm không ra.

    Người vẫn bình tĩnh trong tửu điếm chỉ có tử y nữ tử và tám hắc y nhân còn những người khác nhao nhao lên, ai lại không biết danh tiếng của Danh Kiếm Sơn Trang? Hơn nữa Tống Nghênh Phong chính là đệ tử chân truyền của Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn. Hứa Doanh Doanh và Sở Trí Tu là đệ tử của chưởng môn Danh Kiếm Sơn Trang, tuy không nổi tiếng bằng Tống Nghênh Phong nhưng là thế hệ trẻ thực lực nhất của Danh Kiếm Sơn Trang.

    Điền Chính Quốc nghe hai chữ Tống Nghênh Phong đã sợ vỡ mật vội vàng xuống nước:

    “Hà hà thì ra là Tống thiếu hiệp! Thất lễ! Thất lễ! Chỗ này ta không ngồi nữa, bọn ta có chuyện bên người phải đi ngay, hậu hội hữu kỳ! Hậu hội hữu kỳ!”

    Thanh Khê Ngũ Hổ vội vàng lục đục kéo nhau bỏ đi, Tống Nghênh Phong cũng không làm khó, chàng nhẹ nhàng ngồi xuống, tử y nữ tử gật đầu với chàng ta biểu thị ý cảm kích, chàng cũng mỉm cười đáp lại.

    “Thì ra là Đào Hoa Tiếu Đông Phong Tống Nghênh Phong huynh, nghe danh đã lâu. Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!”

    Người lên tiếng chính là Bạch Ngọc Hổ. Bạch Ngọc Hổ tuấn tú khôi ngô, cơ thể hùng vỹ lúc này lại phát ra bá khí nhiếp người khiến toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía chàng. Tống Nghênh Phong âm thầm đánh giá thực lực thiếu niên đang đứng trước mặt mình, chàng ta cũng vòng tay:

    “Các hạ quá khen tại hạ không dám nhận. Không biết cao danh quý tính của các hạ?”

    Khách sáo đã đủ, Bạch Ngọc Hổ dõng dạc nói:

    “Ta là Bạch Ngọc Hổ của Bá Đao Sơn Trang, hôm nay đến đây là muốn thách đấu với đồ đệ của Danh Kiếm chính là Tống huynh!”









    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status