TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 25 của 25

Chủ đề: Vô Tình Kiếm Khách 2: Hắc Long Thần Giáo - Hoàn thành

  1. #21
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 21


    CHƯƠNG 21 : TRỞ VỀ QUANG MINH ĐỈNH


    Thập Tam Như vùng tỉnh dậy, nàng thở dốc, nhìn quanh quất và phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng tối âm u. Trông nó giống như một cái hang động hơn là một căn phòng.
    Nàng lại chợt nghĩ đến Thuỷ Lao Cung, khi hai tên thuộc hạ đã điểm huyệt và mặc áo cưới, trùm khăn đỏ cho nàng thì nàng đột nhiên ngất đi, mọi chuyện về sau nàng không thể nhớ rõ. Có lẽ nàng đã động phòng với…

    Nghĩ đến đây, Thập Tam Như rùng mình một cái, và nước mắt lại bắt đầu rơi.

    Tương lai của nàng sẽ ra sao đây ? Rồi nàng sẽ sống với tên quái vật đấy thế nào đây ? Cứ nghĩ đến việc những đứa con của nàng sinh ra có hình dạng giống tên quái vật đó, là nàng chỉ muốn tự vẫn.

    Bỗng bên ngoài có tiếng quát to, lôi nàng về với thế giới thực :

    - Không đời nào ta lại cho tên bán rẻ bạn bè bước chân vào Quang Minh Đỉnh.

    - Ta cũng không muốn vào đâu, chỉ có điều Dương huynh đệ cần… - Giọng trầm hơn rất nhiều, kèm theo đó là một tiếng thở dài không lẫn vào đâu được của Trần Cung chủ.

    Lại có một giọng nói khác :

    - Yên tâm đi Lâm huynh, hắn chỉ ở lại đây hai ngày, rồi ta sẽ cùng hắn lên đường.

    Thập Tam Như như bừng tỉnh cơn mê, toàn bộ nỗi đau buồn lo lắng trong lòng tan biến đi hết, bởi người vừa nói chính là Dương Thiên Hưng. Như vậy đây không phải là Thuỷ Lao Cung, mà là…

    - Dương huynh đệ, rốt cuộc huynh muốn gặp tên Giáo chủ Hắc Long Giáo làm gì kia chứ ? – Cái vị Lâm huynh lúc nãy quát lên.

    Thập Tam Như giật mình. Chẳng lẽ Lưu huynh của nàng lại muốn gặp Giáo chủ, lại muốn đi vào chỗ chết hay sao ?

    Nàng lại nghe tiếp Trần Cung chủ nói, có phần đắc ý :

    - Lâm huynh, vậy là huynh nghe rõ rồi nhé, đâu phải là ta cố nài ép gì đâu, là Dương huynh đệ đây tự nguyện.

    Có lẽ Lâm Thế Hưng còn muốn nói gì nữa, nhưng ngay lập tức đã có tiếng nói của Dương Thiên Hưng :

    - Chờ đã, ta nghe có một tiếng thở lạ, hình như có người đã tỉnh giấc.

    - Phải đấy, Dương huynh đệ nên vào chăm sóc cô ấy cho cẩn thận đi nhé. Ta tin cô ấy cũng muốn lên đường cùng huynh đấy. – Trần Cung chủ nói có ý trêu trọc.

    Tiếp theo đó, cánh cửa mở ra nhè nhẹ và Dương Thiên Hưng bước vào, với một nụ cười trên môi, một nụ cười rất chân thật.

    - Lưu huynh… - Thập Tam Như nói với giọng ngây thơ.

    Dương Thiên Hưng chép miệng một cái :

    - Chà, xem ra bây giờ muội cũng đã biết tên thật của ta rồi chứ hả ?

    Thập Tam Như không tỏ vẻ gì ngạc nhiên :

    - Từ lâu ta đã biết huynh là sát thủ Dương Thiên Hưng lừng lẫy tiếng tăm một thời.

    Dương Thiên Hưng cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên :

    - Tất nhiên là muội phải biết, một người thông minh như muội mà lại không phát hiện ra thì mới gọi là lạ đấy.

    Hai người lại im lặng trong một thời gian, rồi Thập Tam Như lên tiếng :

    - Ta nghe huynh muốn tìm Giáo chủ Hắc Long Giáo.

    Dương Thiên Hưng thản nhiên :

    - Lại là chuyện này đó hả ? Không sao, đã có người ngăn cản ta rồi, thêm muội nữa thì cũng không thành vấn đề, chỉ có điều, ta nói trước, không ích gì đâu.

    - Xin huynh, đừng đi cùng Trần Cung chủ, đừng đến nơi đó.

    Thập Tam Như nói như van xin :

    - Tại sao chứ ? Tại sao huynh phải làm vậy ? Tại sao huynh phải tìm Giáo chủ làm gì… Hắn… hắn sẽ…

    Dương Thiên Hưng vẫn thản nhiên như thường :

    - Ta không hiểu muội lo lắng về điều gì, bằng vào võ công của ta, ta tin hắn sẽ không làm gì được…

    Không phải là chàng quá tự tin, không phải vì chàng đánh giá cao thực lực của mình, mà chàng biết, chỉ có nói như vậy mới khiến cho Thập Tam Như yên lòng.

    Thế nhưng, xem ra mấy câu nói đó chẳng có tác dụng gì cả, Thập Tam Như lại nói :

    - Không ! Không ! Huynh không hiểu đâu ! Huynh không biết về võ công thực sự của tên Giáo chủ đó đâu. Đến Cửu đại Chưởng môn của Cửu Đại Phái hợp lực lại cũng chưa chắc…

    Dương Thiên Hưng ngắt lời :

    - Muội đánh giá quá cao hắn đấy !

    - Không phải là ta đánh giá cao hắn, mà thực sự là võ công hắn rất siêu phàm mà. Nếu huynh xem trận giao chiến giữa hắn với Ngũ đại Trưởng lão thì…

    Dương Thiên Hưng mỉm cười :

    - Ta không cần xem cũng biết hắn chỉ tung ra mười ba đường kiếm, sáu đường quyền, năm ngọn cước là Ngũ đại Trưởng lão đều bại.

    Thập Tam Như tròn mắt :

    - Sao… sao huynh biết ?

    - Ta có nghe một tù nhân trong Thuỷ Lao kể chuyện.

    Thực chất đó không phải sự thật, bởi tù nhân đó không nói chi tiết về cuộc giao chiến ấy, nhưng dựa vào câu nói “chỉ mười ba đường kiếm”, cộng với việc hàng loạt đối thủ của chàng đều sử dụng một thứ kiếm pháp quen thuộc, chàng đã thử đoán. Không ngờ đó lại là sự thật, nếu vậy giờ đây chàng hoàn toàn có thể xác nhận, kiếm pháp mà Hắc Long Giáo chủ thi triển là Vô Hình Kiếm. Bình thường Vô Hình Kiếm chỉ mất mấy chiêu là lấy được mạng người, nhưng Giáo chủ không có ý hạ sát, mà chỉ muốn tước binh khí, nên mới có “mười ba đường kiếm, sáu đường quyền, năm ngọn cước”, đó đều là thứ mà Dương Thiên Hưng đã được học từ sư phụ.

    Vậy, rốt cuộc tên Giáo chủ đó là ai ? Tại sao hắn có thể thi triển thuần thục Vô Hình Kiếm đến như vậy ? Ngay đến Dương Thiên Hưng được học bảy năm cùng sư phụ, rèn luyện thêm bảy năm một mình mà cũng chưa chắc đả bại được Ngũ đại Trưởng lão chứ đừng nói đến thắng dễ dàng như vậy.

    Có thể kết luận, ngoài chàng ra, rất có thể sư phụ còn có thêm một đệ tử, đệ tử đó đã theo học Bất Lữ Tiên trước cả chàng, và khi nắm được tâm pháp Vô Hình Kiếm rồi, hắn ta ở ẩn suốt mấy chục năm để luyện kiếm, nay đã thuần thục rồi thì lại xuất hiện trên giang hồ nhằm truyền bá nó.

    - Dương huynh, huynh còn nghe ta không vậy ?

    Dương Thiên Hưng đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe Thập Tam Như gọi liền đáp lại :

    - Sao ?

    - Ta nhớ ở gian phòng của huynh làm gì có phạm nhân nào đâu.

    - Tên đó đã bị Vương Long lôi ra để giết rồi mà.

    Thập Tam Như nói :

    - Đó đâu phải là phạm nhân.

    Dương Thiên Hưng, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày, lộ ra một vẻ sửng sốt khó tin :

    - Không phải phạm nhân ?

    Thập Tam Như gật gật đầu :

    - Ta thấy sau khi Vương Long lôi hắn ra thì thả hắn đi luôn, cũng nói chuyện với nhau bằng giọng khá thân mật, ta cứ tưởng đó là một tên thuộc hạ của họ Vương vào để giám sát huynh chứ.

    Dương Thiên Hưng suy nghĩ hồi lâu rồi nói :

    - Chắc vậy.

    Nhưng trong lòng chàng lại nghĩ khác, “Không đúng, dù cho có đóng đạt đến đâu thì chí ít cũng phải để lộ một chút sơ hở chứ. Với trực giác, ta chắc chắn hắn không phải thuộc hạ của Vương Long. Nếu vậy thì thực sự lại xuất hiện thêm một nhân vật bí ẩn nữa rồi.”

    - Dương huynh, huynh có sao không vậy ?

    Câu nói của Thập Tam Như kéo họ Dương xuống mặt đất, chàng quay sang nói :

    - Muội hãy nghỉ ngơi đi, ta đi đây.

    …o0o…

    Tiếng vó ngựa vang khắp kinh thành Tô Châu, hàng trăm người rầm rộ tiến vào quảng trường lớn giữa kinh thành : Trạng Nguyên Trường.

    Số người này, rất nhiều người thì từ đến từ hướng Bắc, cũng không ít người đến từ hướng Nam, nhưng số người đến từ hướng Tây, tức là hướng Kính Hồ, chỉ có hai, trong đó có một người trùm khăn kín đầu, chỉ để hở đôi mắt. Mà xem ra, hai người này lại có tầm ảnh hưởng nhất, bởi khi họ vừa bước chầm chậm đi vào giữa thì hàng người lại dàn sang hai bên, nhường đường cho họ.

    Số người đến từ hướng Bắc có lẽ là những người có tầm ảnh hưởng lớn thứ hai, bọn họ cũng đi chầm chậm vào giữa quảng trường, muốn gặp người có chức vị cao nhất kia.

    Khi hai tên có chức vị cao nhất vừa ngồi xuống hai cái ghế, thì hai mươi người đến từ hướng Bắc cũng đã đứng đối mặt với hai người. Cả thảy hai mươi người cùng cung tay chào, trịnh trọng nói :

    - Lý Cung chủ ! Phó Giáo chủ !

    Trong số hai người ngồi ghế, cũng có người ôm quyền đáp lại, người này chính là Lý Khánh.

    - Tả Cung chủ, Vương Phó Cung chủ, Tố Cung chủ, Kim Cung chủ, mọi người đều có ở đây sao ?

    Rõ ràng hắn có ý phớt lờ mười sáu người còn lại, thế nhưng lại chẳng ai dám ho he gì.

    Lý Khánh lại khẽ nhếch môi :

    - Xin lỗi mọi người, vậy là Lý mỗ bỏ lỡ mất trò vui ở Thuỷ Lao Cung rồi.

    Biết Lý Khánh có ý mỉa mai, nhưng cũng chẳng ai phản bác lại. Một hồi lâu, Vương Long nói tiếp bằng cái giọng mệt mỏi ảo não thường có :

    - Lý Cung chủ, ta nghe giờ đây Cung chủ đã thành người đưa tin thân tín của Giáo chủ. Vậy ta muốn hỏi, việc về tên phạm nhân kia, và tên Lâm Thế Hưng, Giáo chủ đã có quyết định gì ?

    Lý Khánh nhìn sang Phó Giáo chủ, khi thấy hắn khẽ gật đầu thì họ Lý mới nói tiếp :

    - Giáo chủ có ý muốn chờ.

    - Chờ ? – Kim Chấn Hoa ngạc nhiên.

    Lý Khánh đáp :

    - Phải, chờ !

    Vương Long trầm tư suy nghĩ, không nói gì, còn Tả Hữu Tử thì khẽ nhếch môi :

    - Tử lâu ta đã biết Giáo chủ muốn chờ tên nhãi kia đến mà.

    Tên Phó Giáo chủ, sau một hồi lâu im lặng, rốt cuộc cũng “e hèm” mấy tiếng. Đồng loạt cả năm người quay lại nhìn hắn, với một nét mặt cung kính lạ thường.

    Hắn nói, bằng giọng của một chàng trai trẻ :

    - Theo ta, quyết định của Giáo chủ là rất đúng, chúng ta nên chờ.

    Tả Hữu Tử nhìn hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi nói :

    - Vậy, thưa Phó Giáo chủ, chuyện của tên họ Lâm tính sao ? Không phải ý của Giáo chủ là thôn tính Minh Giáo sao ?

    Phó Giáo chủ cười qua khoé mắt :

    - Giáo chủ nói rằng không được manh động vội, phải chờ quyết định tiếp theo của ngài rồi mới tiếp tục tính.

    Tố Thạch Nhu yên lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng phải lên tiếng :

    - Hai người không có ý kiến gì với Giáo chủ sao, chẳng lẽ lại để ngài đưa ra những quyết định… lẩm cẩm như vậy sao ?

    Tố Thạch Như vừa dứt lời, đã thấy cổ họng mình lạnh buốt, thanh kiếm của Phó Giáo chủ đã dí sát yết hầu của bà không biết từ bao giờ.

    - Ta cho ngươi cơ hội để sửa lại câu nói của mình. – Phó Giáo chủ lạnh lùng nói.

    Tố Thạch Nhu tuy không sợ, vì biết Phó Giáo chủ sẽ không ra tay, nhưng trong lòng đã có phần nể phục kiếm pháp của hắn.

    - Xin lỗi Phó Giáo chủ, tôi lỡ lời. – Bà đáp, và ngay sau đó, thanh kiếm của Phó Giáo chủ lại được thu về bao, nhanh như lúc nó được rút ra vậy.

    Lý Khánh cười khẩy :

    - Tố Cung chủ, xem ra Cung chủ không còn đứng ở vị trí số một trong mắt của Giáo chủ nữa rồi.

    Tố Thạch Nhu cứng họng, không nói được gì nữa, đành nhường khẩu chiến trường lại cho Vương Long, Lý Khánh, Tả Hữu Tử và Phó Giáo chủ.

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:59.
    ---QC---
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123


    Chương 22


    CHƯƠNG 22 : GIÁO CHỦ HẮC LONG GIÁO



    Trời trong xanh, mát mẻ. Từ ngoài khung cửa sổ, một con bồ câu trắng bay vào, mang bên mình một bức thư. Thập Tam Như đón lấy con bồ câu và giở bức thư ra đọc.

    Ngay sau đó, nàng há hốc miệng nhìn từng dòng chữ, chăm chú nhìn nó, trong lòng không khỏi hốt hoảng lo âu.

    Lá thư nằm ở trung tâm sự chú ý của nàng, đến nỗi mà Dương Thiên Hưng vào lúc nào nàng cũng không biết.

    - Thập Tam muội ?

    Phải đến khi họ Dương gọi, nàng mới bừng tỉnh và đánh rơi luôn lá thư nhỏ trên tay. Dương Thiên Hưng để ý, định nhoài người tới bắt lấy nhưng Thập Tam Như còn nhanh tay hơn, nàng tung ra một quyền chặn đứng họ Dương rồi lấy tay tả bắt lấy lá thư.

    - Cái gì vậy ? – Dương Thiên Hưng, sau khi thấy hành động kỳ lạ và thân pháp nhanh nhẹn của nàng, đã bắt đầu cảm thật tò mò.

    Thập Tam Như nở ngay nụ cười giả tạo :

    - À, đâu có gì… chỉ là… một lá thư.

    Bàn tay tả của nàng bóp chặt lá thư, như muốn xé nó thành từng mảnh, khiến cho Dương Thiên Hưng không khỏi thắc mắc trong lòng. Nhưng chàng cũng chẳng muốn quan tâm nữa, bởi hôm nay, chàng sẽ chuẩn bị đi làm một việc hệ trọng…

    - Thập Tam muội ! Ta… hôm nay sẽ khởi hành đến Tô Châu.

    - Tô Châu ? – Thập Tam Như ngạc nhiên, nhất thời quên mất nội dung lá thư vừa rồi.

    - Phải ! Ta đã quyết rồi, ta sẽ cùng Trần huynh đến Tô Châu một chuyến.

    Thập Tam Như quay mặt đi, không nói gì.

    - Dù muội có cản, ta vẫn sẽ đi thôi. – Dương Thiên Hưng nói tiếp.

    Thập Tam Như vẫn không quay đầu lại, chỉ nói với giọng thất thần :

    - Ta sẽ không cản huynh.

    Dương Thiên Hưng mỉm cười :

    - Ta không nghe nhầm đấy chứ ?

    Thập Tam Như dường như không nghe họ Dương nói.

    - Trước khi huynh đi, ta chỉ muốn nói một chuyện.

    - Chuyện gì ?

    Thập Tam Như quay lại, nhìn thẳng vào mắt của họ Dương :

    - Nếu huynh có thể thắng được Giáo chủ, nếu huynh có thể sống sót trở về, thì hãy quên ta đi, và cũng đừng phí công tìm ta…

    …o0o…

    Suốt mấy ngày nay, Tả Hữu Tử, Vương Long, Kim Chấn Hoa, Tố Thạch Nhu cùng hơn trăm đệ tử Hắc Long Giáo được giao nhiệm vụ thay phiên nhau canh gác ở cổng Thái Hồ, nhằm chờ đợi Dương Thiên Hưng đến “nộp mạng”.

    Giờ đang là phiên của Tả Hữu Tử và Vương Long, bọn họ đang ngồi ung dung đánh cờ.

    - Tả huynh, ta thắng ! – Vương Long cười, ảo não nói.

    Tả Hữu Tử cũng cười :

    - Tài đánh cờ của Vương huynh thật khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

    - Khả năng chờ đợi của Tả huynh còn đáng ngưỡng mộ hơn nhiều. – Vương Long bật cười.

    Tả Hữu Tử thở dài :

    - Không biết đến bao giờ lời tiên đoán của Giáo chủ mới ứng nghiệm đây. Chúng ta đã ngồi chờ suốt bốn ngày rồi mà vẫn chưa thấy tên tiểu tử đấy đến.

    Vương Long mỉm cười :

    - Huynh có tin vào lời tiên đoán của Giáo chủ không ?

    - Dù cho ta muốn tin lắm, nhưng cho đến giờ, ta chẳng còn căn cứ nào mà tin được nổi nữa. – Tả Hữu Tử chép miệng. – Kỳ lạ thật, trước giờ mọi quyết định của Giáo chủ đều sáng suốt, nhưng không hiểu vì sao từ khi tên tiểu tử kia xuất hiện và đại náo cả Cung Đạo Tặc, thì Giáo chủ lại như người mất hồn vậy.

    Vương Long nói :

    - Có lẽ cái tin Cung Đạo Tặc hoàn toàn bị tiêu diệt khiến Giáo chủ chấn động chăng ? Từ trước tới nay, Hắc Long Thần Giáo chúng ta chưa bao giờ có đệ tử bị giết chứ đừng nói là…

    - Phải, có lẽ…

    Bỗng có một tiếng nói phía sau hai người vang lên, giọng nói trai trẻ rất quen thuộc :

    - Giáo chủ không bao giờ sai !

    Hai người không giật mình, mà chỉ từ từ quay lại, phía sau họ là Phó Giáo chủ.

    - Phó Giáo chủ ! – Cả hai người cung tay chào.

    Phó Giáo chủ nói :

    - Nếu hai ngươi vứt ngay bàn cờ ấy xuống, và tập trung nhìn về phía trước, ngươi sẽ thấy, Giáo chủ không bao giờ sai !

    Hai người giật mình đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước…

    Một tia sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt của Tả Hữu Tử khiến hắn phải lấy tay che.

    - Đó là chiêu Ánh Dương ! – Vương Long gầm gừ.

    Phó Giáo chủ bình tĩnh nói :

    - Phải ! Đó là một trong ba chiêu đặc trưng của Trần Thiên Linh !

    Vương Long và Tả Hữu Tử nhanh chóng rút kiếm ra, bởi hai người trước mặt càng lúc càng tiến đến gần hơn.

    Một trận cuồng phong nổi lên, gần hai mươi đệ tử Hắc Long Giáo đứng đằng sau họ Vương và họ Tả đồng loạt bị thổi bay về phía sau. Ngay cả hai người cũng hơi lắc lư thân hình. Chỉ có mình Phó Giáo chủ là vẫn đứng yên, không hề lung lay.

    Tiếp đó, một thân hình lao thẳng đến, nhanh như tia chớp, chém rách một phần áo của Tả Hữu Tử. Họ Tả giật mình lùi lại phía sau mấy bước, rồi giương cao kiếm lên định chống đỡ. Nhưng cái thân hình đó lại lùi về phía sau, đứng ngang hàng với người đeo thiết thủ.

    - Phó Giáo chủ ! – Người đeo thiết thủ cung tay đáp lễ với Phó Giáo chủ.

    Phó Giáo chủ cũng ôm quyền đáp lại :

    - Trần huynh ! Cảm ơn huynh đã đem Dương Thiên Hưng đến tay ta.

    Trần Thiên Linh nói :

    - Chỉ cần xé tên ta khỏi danh sách “bị truy nã”, điều gì ta cũng sẽ làm.

    Dương Thiên Hưng im lặng nãy giờ, cũng lên tiếng :

    - Không cần khách khí nhiều lời nữa, hãy mau đưa ta tới chỗ của Giáo chủ các ngươi.

    Tả Hữu Tử lúc nãy bị chém rách áo mà không có nổi bất cứ khả năng chống cự nào, trong lòng cảm thấy nhục nhã, liền vung kiếm lên xông tới chỗ của họ Dương rửa hận.

    - Giáo chủ là người tuỳ tiện để ngươi thích gặp lúc nào thì gặp sao ? Muốn gặp Giáo chủ phải bước qua xác ta đã !

    Đường kiếm của Tả Hữu Tử ngay lập tức bị Trần Thiên Linh bắt bài. Họ Trần đứng cạnh Dương Thiên Hưng, giơ cao tay nhanh chóng bắt lấy thanh kiếm trên tay họ Tả, đồng thời tung thêm một quyền vào bụng hắn. Tả Hữu Tử chỉ tập trung vào họ Dương, mà không chú ý đến Trần Thiên Linh, nhanh chóng bị hai chiêu của họ Trần hạ gục.

    Vương Long thấy toàn bộ sự việc, cũng thu kiếm về bao, khẽ nhếch môi, lại nói với giọng ảo não :

    - Võ công của Trần huynh cao cường, Vương Long ta đây bái phục, bái phục.

    Trần Thiên Linh cũng mỉm cười :

    - Cao cường thì không dám, nhưng chắc cũng đủ để khiến Vương huynh có kết cục như Tả huynh đây.

    Vương Long không những không giận, mà còn ngửa mặt lên trời cười ha hả, bỏ ngay cái giọng mệt mỏi thường ngày :

    - Hay ! Hay ! Nếu Trần huynh đã nói như vậy, thì ta cũng không dám làm điều dại dột như Tả Cung chủ đây nữa đâu. Còn tên phạm nhân kia… Phó Giáo chủ cùng Trần huynh cứ việc tự giải quyết. Vương Long đây xin cáo từ.

    Nói rồi hắn quay mặt thằng về phía Tây, phi thân chạy vụt đi mất…

    Phó Giáo chủ nhìn Vương Long đi rồi mới nói :

    - Trần huynh, nếu không còn việc gì nữa thì huynh cũng nên đi.

    - Phó Giáo chủ đang đuổi khéo ta chăng ? – Trần Thiên Linh bật cười.

    - Không phải ta muốn đây, nhưng Giáo chủ có lệnh, ngoài ta và Lý Khánh ra, không một ai được biết về nơi ở hiện tại của Giáo chủ.

    Trần Thiên Linh gật gù, rồi quay sang Dương Thiên Hưng :

    - Ta phải đi rồi, Dương huynh bảo trọng nhé.

    - Được, ta sẽ cố gắng sống sót trở vè. – Dương Thiên Hưng mỉm cười.

    - Huynh nói vậy là ta yên tâm rồi.

    Nói rồi, Trần Thiên Linh quay đầu lại, cũng phi thân chạy vụt đi…

    Phó Giáo chủ nhìn Dương Thiên Hưng một hồi lâu rồi đưa tay ra chỉ về phía Tây :

    - Dương huynh, mời !

    …o0o…

    Phó Giáo chủ cùng Dương Thiên Hưng vào một căn nhà tồi tàn, đổ nát. Khi vừa bước vào, Phó Giáo chủ đóng ngay cửa lại, nói :

    - Dương huynh chắc còn nhớ Hoả Hương Lầu ?

    Dương Thiên Hưng bật cười ha hả :

    - Nhớ ! Nhớ chứ ! Thế nhưng chẳng lẽ Giáo chủ của ngươi lại có thể sống ở đây mà không ai biết sao ?

    - Không ai có thể biết điều này, Dương huynh à ! Đó là bên dưới Hoả Hương Lầu có một mật thất.

    Dương Thiên Hưng cau mày :

    - Mật thất ?

    - Phải ! Mật thất ! Việc bố trí mật thất dày đặc, chắc huynh còn nhớ, là ý của ai rồi chứ.

    Dương Thiên Hưng lại bật cười :

    - Tất nhiên là ta biết, chỉ có Bất Quá Phục và đồ đảng Bang Bất Phục mới thích cái ý tưởng mật thất này.

    Phó Giáo chủ nói nhẹ :

    - Vậy, cho đến giờ phút này, huynh đã biết ai là Giáo chủ Hắc Long Giáo rồi chứ ?

    Họ Dương nói ngay :

    - Điều này ta đã đoán được từ lâu, Giáo chủ Hắc Long Giáo hẳn là một đệ tử của Vô tình Kiếm Khách.

    Chàng vừa dứt câu, thì có một tiếng cười sảng khoái vang lên, và một người nữa không biết từ đâu đã xuất hiện, bước tới gần chỗ đứng của hai người.

    Ngay khi vừa nghe tiếng cười, Dương Thiên Hưng, một lần nữa, đánh rơi kiếm…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:59.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Hắc Long Thần Giáo
    Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt

    Tác gia: keyis123



    Chương 23 (Chương cuối)


    CHƯƠNG 23 (CHƯƠNG CUỐI) : CON ĐƯỜNG PHÍA TRƯỚC



    Giáo chủ Hắc Long Giáo không ngạc nhiên trước hành động rớt kiếm của Dương Thiên Hưng.

    - Là ông ? – Họ Dương ngạc nhiên kêu to.

    - Phải ! Là ta, là người đến từ cõi chết.

    Người trước mặt chàng không phải ai khác… mà là Vô tình Kiếm Khách Bất Lữ Tiên !

    - Chắc ngươi ngạc nhiên lắm ! – Bất Lữ Tiên nói, bằng giọng ấm áp nhẹ nhàng, chứ không phải là bản chất lạnh lùng như năm xưa.

    Dương Thiên Hưng nghiến răng, nắm chặt đôi bàn tay, nhưng vẫn không hề động thủ. Mặt chàng cúi gằm xuống như kìm nén cơn giận.

    - Ra vậy !

    Chàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Bất Lữ Tiên :

    - Ông là người đứng đằng sau tất cả, ông là người sai khiến Bất Quá Phục giết cha tôi. Ông mới là kẻ chủ mưu, chính ông ! – Chàng lấy tay chỉ thẳng vào mặt Bất Lữ Tiên, và ngạc nhiên ở chỗ, chàng không phóng ra nội lực để hạ thủ.

    Bất Lữ Tiên chép miệng, nói nhẹ nhàng :

    - Từ từ đã nào thiếu hiệp, gì mà đã vội vàng vào ngay chủ đề thế ? – Ông nhìn một lượt quanh nhà như để tìm kiếm thứ gì đó. – Vậy ra ngươi không muốn biết làm thế nào mà ta có thể sống sót sao ?

    Dương Thiên Hưng nhướn mày :

    - Tại sao tôi cần phải biết ?

    - Hạ giọng xuống đi, nên nhớ ta là sư phụ của con đấy. Chỉ khi nào con bình tĩnh lại được thì…

    Bất Lữ Tiên từ từ bước tới, ngồi xuống một cái ghế, cái ghế quen thuộc mà Dương Thiên Hưng có thể nhận ra ngay, đó là cái ghế mà trước kia, khi còn ở đây, chàng vẫn thường ngồi.

    - Ta có thể nói cho ngươi mọi chuyện đấy. – Ông kết thúc, chăm chú nhìn họ Dương.

    Trong lòng chàng đã đấu tranh rất dữ dội, bao thù hận trước đây, vốn đã được dập tắt kể từ khi chàng giết được Bất Quá Phục, giờ đây lại thổi bùng lên. Mạnh mẽ và khủng khiếp hơn bao giờ hết.

    Thế nhưng không chỉ dừng lại ở thù hận… chàng còn có một cảm xúc khó tả hơn rất nhiều khi… kẻ thù giết cha chàng… lại là sư phụ chàng, lại là người huynh đệ tốt của cha chàng…

    Ngọn lửa tò mò cũng lại trỗi dậy, sau khi Bất Lữ Tiên nói.

    Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc Dương Thiên Hưng cũng đưa tay lên mặt, kéo rách lớp mặt nạ da người này đi, bên trong là khuôn mặt lạnh lùng cách đây bảy năm. Chàng đáp lạnh lùng :

    - Tôi đã bình tĩnh được rồi.

    Bất Lữ Tiên gật gù :

    - Được, được lắm ! Quả không uổng công ta đã dạy ngươi suốt bảy năm trời.

    Ông vừa dứt lời, thì ngọn lửa bên trong Dương Thiên Hưng lại trỗi dậy.

    - Ông đừng bao giờ nhắc đến chuyện đó ! Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì là đệ tử của ông. Ông là…

    Họ Dương cảm thấy yết hầu mình lạnh ngắt, và khi nhìn sang bên trái, chàng đã thấy lưỡi kiếm của Phó Giáo chủ đã chạm sát vào cổ mình.

    - Được rồi Thừa Sinh, con hãy bỏ kiếm xuống đi.

    Ông quay sang Dương Thiên Hưng :

    - Thứ nhất, ta muốn hỏi, ngươi có biết tại sao ta lại không chết không ?

    Dương Thiên Hưng mất một hồi lâu trấn tĩnh, mới nói :

    - Mũi kiếm đó đâu có đâm trúng tim của ông. Chắc chắn lúc đó bên cạnh tôi và ông còn có một người khác nấp sau bụi cây.

    Bất Lữ Tiên ngẩng mặt lên trời cười :

    - Thông minh lắm ! Người nấp sau bụi cây năm đó chính là người đang đứng bên trái ngươi đây.

    Rồi ông tắt nụ cười, sa sầm mặt xuống :

    - Được, giờ hãy chuyển qua chuyện của Dương huynh đệ…

    Dương Thiên Hưng cố gắng lắm mới nhịn không nổi giận, nhưng lạnh lùng nhìn họ Bất :

    - Ông còn dám nhắc đến cha tôi ? Chính ông đã mưu đồ giết ông ấy !

    Như sực nhớ ra điều gì đó, Dương Thiên Hưng run run giọng :

    - Còn mẹ tôi, mẹ tôi thì sao ? Hai người đã từng là… Vậy mà sao ông nỡ nhẫn tâm ?

    Bất Lữ Tiên ra dấu im lặng :

    - Dương Thiên Hưng, cho đến ngày hôm nay, ta rốt cuộc phải nói với ngươi điều này. – Ông hít một hơi. – Năm đó, cha mẹ ngươi vẫn chưa chết.

    Dương Thiên Hưng sững người nhìn Bất Lữ Tiên.

    - Cha và mẹ ta vẫn chưa chết ư ? – Giọng chàng lạc hẳn đi.

    - Nói cho chính xác hơn, năm đó họ chưa chết, nhưng cho đến bây giờ thì… - Bất Lữ Tiên lắc nhẹ đầu.

    Im lặng một hồi lâu, họ Dương mới nói tiếp :

    - Ý của ông là sao ?

    - Khi ta gặp ngươi và đưa ngươi đến ngôi nhà ở Kiếm Các, ngươi có nhớ, rằng ta đã lại phải rời khỏi đó suốt một ngày một đêm không ?

    Bất Lữ Tiên nói tiếp :

    - Đó là thời gian, ta đem thuốc giải độc đến cho hai người đó, và đưa hai người đến một nơi an toàn, đồng thời đốt trụi cả Tiêu cục Dương gia.

    Trong mắt Dương Thiên Hưng lộ rõ một tia sáng vui mừng :

    - Ý ông là cha mẹ tôi chưa chết ?

    Bất Lữ Tiên gật đầu :

    - Đó là lý do vì sao ta trở về và nói với ngươi rằng không tìm thấy xác của họ. Đó là bởi họ chưa chết.

    - Rồi sau đó ?

    - Bảy năm sau sự kiện đó, rốt cuộc họ cũng đã đổ bệnh. Và đó cũng là thời gian ta quyết định cho ngươi bước chân vào giang hồ, bằng cách giả chết.

    Dương Thiên Hưng lại suy nghĩ, nói :

    - Khoan đã, rốt cuộc tất cả những chuyện này là thế nào ? Tại sao ông âm mưu giết họ, rồi cứu họ, nhưng không cho họ gặp tôi, mà lại giấu họ đi nơi khác ?

    Bất Lữ Tiên im lặng một hồi lâu.

    - Ta nghĩ là ngươi đã hỏi quá nhiều đấy, nếu ngươi còn muốn ta kể tiếp một câu chuyện nữa thì.. hãy im lặng mà nghe nhé.

    Dương Thiên Hưng, dù vẫn đang chìm trong đầy rẫy thắc mắc, nhưng vẫn đáp gọn :

    - Được !

    Bất Lữ Tiên nghe vậy, mỉm cười :

    - Hay lắm ! Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà ! Giờ…

    Ông hít một hơi.

    - Như ngươi đã nghe cách đây bảy năm, rằng cha ngươi đã tỷ võ với Bất Quá Phục… và… chuyện tiếp theo thế nào ngươi hiểu hết đấy.

    - Khoan đã, làm sao ông biết rằng…

    Bất Lữ Tiên mỉm cười :

    - Nếu ngươi nghe kỹ hơn một chút, thì Thạc Cang đã nói “mười hai năm trước”, đúng không ? Tại thời điểm hắn nói, cách đó mười hai năm, ngươi đã năm tuổi rồi, thì làm sao có chuyện Bất Quá Phục nhường mẫu thân ngươi cho cha ngươi được !

    Dương Thiên Hưng giật mình, cố lục lọi lại trí óc.

    “Thạc Cang cũng như vừa nghĩ ra cái gì đó :

    - Đúng đúng tôi nhớ rồi, theo lời Lâm giáo chủ kể, thì cách đây mười hai năm, trong suốt bốn ngày giao chiến, Dương lão gia đã giành chiến thắng tổng cộng mười ba cao thủ võ lâm trong cuộc tỷ võ đó, nhưng trong trận cuối cùng, ông lại không xuất chiêu, mà nhường cho Bất Quá Phục làm minh chủ võ lâm thì phải. Và từ đó cho đến nay, vẫn chưa ai thắng nổi Bất bang chủ.

    Phương Thất Phật chen vào :

    - Đúng đúng, cũng nhờ lần đó mà “Thần kiếm họ Dương” nổi danh trong giang hồ và vẫn được coi là tuyệt kỹ kiếm pháp cho đến ngày nay. Nhưng không hiểu vì sao ông lại không giao chiến với Bất Quá Phục.

    Phùng A Tam thở dài :

    - Theo lời đồn đại thì là đó là do một nữ nhân tên là Hoàng Linh Linh, vốn là người tình cũ của Bất Lữ Tiên. Hình như vì bà ấy mà Dương Ngũ không ra tay. Tiếp theo đó, họ…”


    - Phùng A Tam đã nói dối ? – Chàng lên tiếng.

    Bất Lữ Tiên cười to :

    - Đúng vậy, đó chỉ là chuyện của Phùng A Tam bịa ra thôi ! Bởi Phùng A Tam là người của ta !

    - Ông cố tạo ra chuyện đó để làm gì ?

    Bất Lữ Tiên mỉm cười :

    - Có phải sau câu nói đó, ngươi đã hơi có một chút thương hại ta ? Chỉ cần có vậy là đủ rồi.

    Đầu óc Dương Thiên Hưng rối mù lên, chàng quả thật không hiểu một chút nào hết trong câu nói vừa rồi của Bất Lữ Tiên.

    - Đây mới chính xác là câu chuyện ta muốn kể cho ngươi. Cách đây năm mươi năm, khi cả ta và cha ngươi mới mười mấy tuổi thôi, bọn ta cùng theo học một kiếm khách ẩn danh. Kiếm pháp của ông ấy, ta có thể nói, cao cường hơn ta bây giờ gấp chục lần. Nhờ có vị kiếm khách ấy, ta và cha ngươi đã thành danh, thậm chí mỗi người sáng tạo ra thế kiếm mới, vì vậy mà hai người bọn ta mới thân thiết nhau, trở thành bằng hữu.

    Bất Lữ Tiên ngừng một lúc, rồi nói tiếp :

    - Câu chuyện tình tay ba giữa ta, cha người và mẫu thân ngươi cũng xuất phát từ đó. Bởi người con gái của vị kiếm khách đấy… chính là mẫu thân ngươi.

    - Trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc, bà ấy cũng đã chọn cha ngươi, thế nhưng không phải vì thế mà ta ganh ghét với cha ngươi đâu. Bọn ta đã cùng thề vào sinh ra tử, mãi mãi không bao giờ quên nhau, dù cho trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Sao có thể vì một nữ nhân mà làm hỏng mất tình huynh đệ gắn bó suốt mấy chục năm trời được.

    - Cha ngươi rất cảm kích về chuyện đó, nên hầu như giao toàn quyền ở nhà cho ta, còn ông ấy thường đi làm các công việc bên ngoài cho Tiêu cục. Và khi mẫu thân ngươi sinh hạ lần đầu, là sinh đôi, ta đã lén đem đi một đứa con của ông ấy, đồng thời cấm không cho một ai nói với ông ấy rằng mẫu thân ngươi đã sinh đôi.

    Nói đến đây, Bất Lữ Tiên rưng rưng nước mắt. Trong khi Dương Thiên Hưng thì sững sờ lặng cả người, thậm chí vị Phó Giáo chủ bên cạnh cũng không khỏi giật mình.

    - Dương Thiên Hưng, người đang đứng bên trái ngươi đây, chính là vị huynh đệ ruột thịt của ngươi, Dương Thừa Sinh.

    Dương Thiên Hưng nhìn sang vị huynh đệ của mình bên cạnh, cố dồn nén cảm xúc, chàng bình tĩnh nói :

    - Là vậy sao ? Có phải vì ông muốn sưu tập nốt tôi cho “đủ bộ” nên ông mới làm trò hèn hạ như vậy ? Cách đây mười bốn năm, ông làm vậy có phải chỉ vì tôi ?

    Bất Lữ Tiên lắc đầu, nhìn chàng một hồi. Ông mở miệng bắt đầu nói, nhưng không phải là trả lời câu hỏi của chàng :

    - Giờ ngươi có thể đi.

    - Đi ? – Dương Thiên Hưng ngạc nhiên.

    - Ngươi đến đây chỉ để nghe chuyện, để tìm hiểu thôi sao ? Ngươi đã nghe ta kể xong rồi, nên đương nhiên có thể đi. Trừ khi…

    Bất Lữ rờ vào đốc kiếm :

    - Ngươi muốn tỉ thí với ta.

    Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Dương Thiên Hưng cũng nhặt thanh kiếm trên tay, bước chầm chậm ra ngoài cửa. Chàng đã chọn giải pháp đi.

    - Khoan ! – Bất Lữ Tiên gọi với lại.

    Họ Dương từ từ quay lại, nhưng không nói gì.

    Bất Lữ Tiên rút từ trong áo ra một lọ chất lỏng nhỏ rồi ném cho chàng :

    - Hãy cầm lấy cái này. Sau này, con sẽ phải cảm ơn nó đấy.

    Dương Thiên Hưng chụp nhanh lọ thuốc ấy, nhìn Bất Lữ Tiên một hồi, rồi lại quay mặt tiếp tục đi tiếp. Chàng mở cửa bước ra, rồi lại đóng cửa lại, cứ bước đi, bước đi mãi…

    Họ Dương đi được một lúc lâu rồi, Bất Lữ Tiên mới quay sang nói với Dương Thừa Sinh :

    - Con cũng nên đi.

    Dương Thừa Sinh nhìn nghĩa phụ của mình, nói :

    - Không !

    - Con không cảm thấy căm ghét ta sau những gì ta vừa kể sao ?

    Dương Thừa Sinh lắc đầu :

    - Con biết cha có nỗi khổ riêng của mình.

    Bất Lữ Tiên cười khổ :

    - Nối khổ của ta, trong tương lai, có thể giết con được đấy. Ta đã già rồi, chết cũng đáng, nhưng còn con…

    - Nghĩa phụ !

    Bất Lữ Tiên rốt cuộc cũng nghiêm mặt lại :

    - Dương Thừa Sinh ! Ta ra lệnh cho ngươi, hãy rời khỏi đây càng xa càng tốt.

    Lời nói của ông có vẻ như rất có tác dụng, Dương Thừa Sinh cầm chắc thanh kiếm trên tay, quay mặt lại, nói nhẹ :

    - Nghĩa phụ ! Hãy bảo trọng !

    Bất Lữ Tiên cười rạng rỡ :

    - Ta biết, con vẫn yêu cô gái đấy, nhưng hành động của con phải thật cẩn thật, kẻo “người đấy” sẽ không để yên cho con đâu. Hãy bảo trọng nhé !

    Dương Thừa Sinh dường như không nghe thấy gì, mở cửa đi ra ngoài. Không khí Tô Châu về đêm thanh tịnh lạ thường, gió thổi nhè nhẹ gây cảm giác dễ chịu cho làn da. Họ Dương ngừng lại hít một ít khí trời, rồi cứ đi tiếp, tiếp tục đi trên con đường mà nghĩa phụ chàng đã vạch ra cho cả chàng lẫn vị huynh đệ ruột thịt kia của mình…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hết phần 2, mời quý độc giả đón xem tiếp phần 3
    Lần sửa cuối bởi keyis123, ngày 20-12-2012 lúc 14:59.
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Trong vòng buổi chiều đã post lại hoàn thành cả bộ phần 2 Phần 3 sẽ sớm ra mắt
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

  8. #25
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    Mod nào có đủ thẩm quyền thì move truyện này về box Truyện Hoàn Thành hộ em được ko ạ, đang muốn nở mày nở mặt
    Đệ nhất : Hidden Content images/smilies/img/grin.gif" border="0" alt="" title="Grin" class="inlineimg" />
    [Kiếm hiệp Việt] Dời đô anh hùng truyện : Hidden Content images/smilies/img/hi.gif" border="0" alt="" title="Hi" class="inlineimg" />
    Hiện đang bế quan phong bút, sẽ trở lại sớm!!!

    ---QC---


Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status