Hắc Long Thần Giáo
Đệ nhị Vô Tình Kiếm Khách hệ liệt
Tác gia: keyis123
Chương 21
CHƯƠNG 21 : TRỞ VỀ QUANG MINH ĐỈNH
Thập Tam Như vùng tỉnh dậy, nàng thở dốc, nhìn quanh quất và phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng tối âm u. Trông nó giống như một cái hang động hơn là một căn phòng.
Nàng lại chợt nghĩ đến Thuỷ Lao Cung, khi hai tên thuộc hạ đã điểm huyệt và mặc áo cưới, trùm khăn đỏ cho nàng thì nàng đột nhiên ngất đi, mọi chuyện về sau nàng không thể nhớ rõ. Có lẽ nàng đã động phòng với…
Nghĩ đến đây, Thập Tam Như rùng mình một cái, và nước mắt lại bắt đầu rơi.
Tương lai của nàng sẽ ra sao đây ? Rồi nàng sẽ sống với tên quái vật đấy thế nào đây ? Cứ nghĩ đến việc những đứa con của nàng sinh ra có hình dạng giống tên quái vật đó, là nàng chỉ muốn tự vẫn.
Bỗng bên ngoài có tiếng quát to, lôi nàng về với thế giới thực :
- Không đời nào ta lại cho tên bán rẻ bạn bè bước chân vào Quang Minh Đỉnh.
- Ta cũng không muốn vào đâu, chỉ có điều Dương huynh đệ cần… - Giọng trầm hơn rất nhiều, kèm theo đó là một tiếng thở dài không lẫn vào đâu được của Trần Cung chủ.
Lại có một giọng nói khác :
- Yên tâm đi Lâm huynh, hắn chỉ ở lại đây hai ngày, rồi ta sẽ cùng hắn lên đường.
Thập Tam Như như bừng tỉnh cơn mê, toàn bộ nỗi đau buồn lo lắng trong lòng tan biến đi hết, bởi người vừa nói chính là Dương Thiên Hưng. Như vậy đây không phải là Thuỷ Lao Cung, mà là…
- Dương huynh đệ, rốt cuộc huynh muốn gặp tên Giáo chủ Hắc Long Giáo làm gì kia chứ ? – Cái vị Lâm huynh lúc nãy quát lên.
Thập Tam Như giật mình. Chẳng lẽ Lưu huynh của nàng lại muốn gặp Giáo chủ, lại muốn đi vào chỗ chết hay sao ?
Nàng lại nghe tiếp Trần Cung chủ nói, có phần đắc ý :
- Lâm huynh, vậy là huynh nghe rõ rồi nhé, đâu phải là ta cố nài ép gì đâu, là Dương huynh đệ đây tự nguyện.
Có lẽ Lâm Thế Hưng còn muốn nói gì nữa, nhưng ngay lập tức đã có tiếng nói của Dương Thiên Hưng :
- Chờ đã, ta nghe có một tiếng thở lạ, hình như có người đã tỉnh giấc.
- Phải đấy, Dương huynh đệ nên vào chăm sóc cô ấy cho cẩn thận đi nhé. Ta tin cô ấy cũng muốn lên đường cùng huynh đấy. – Trần Cung chủ nói có ý trêu trọc.
Tiếp theo đó, cánh cửa mở ra nhè nhẹ và Dương Thiên Hưng bước vào, với một nụ cười trên môi, một nụ cười rất chân thật.
- Lưu huynh… - Thập Tam Như nói với giọng ngây thơ.
Dương Thiên Hưng chép miệng một cái :
- Chà, xem ra bây giờ muội cũng đã biết tên thật của ta rồi chứ hả ?
Thập Tam Như không tỏ vẻ gì ngạc nhiên :
- Từ lâu ta đã biết huynh là sát thủ Dương Thiên Hưng lừng lẫy tiếng tăm một thời.
Dương Thiên Hưng cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên :
- Tất nhiên là muội phải biết, một người thông minh như muội mà lại không phát hiện ra thì mới gọi là lạ đấy.
Hai người lại im lặng trong một thời gian, rồi Thập Tam Như lên tiếng :
- Ta nghe huynh muốn tìm Giáo chủ Hắc Long Giáo.
Dương Thiên Hưng thản nhiên :
- Lại là chuyện này đó hả ? Không sao, đã có người ngăn cản ta rồi, thêm muội nữa thì cũng không thành vấn đề, chỉ có điều, ta nói trước, không ích gì đâu.
- Xin huynh, đừng đi cùng Trần Cung chủ, đừng đến nơi đó.
Thập Tam Như nói như van xin :
- Tại sao chứ ? Tại sao huynh phải làm vậy ? Tại sao huynh phải tìm Giáo chủ làm gì… Hắn… hắn sẽ…
Dương Thiên Hưng vẫn thản nhiên như thường :
- Ta không hiểu muội lo lắng về điều gì, bằng vào võ công của ta, ta tin hắn sẽ không làm gì được…
Không phải là chàng quá tự tin, không phải vì chàng đánh giá cao thực lực của mình, mà chàng biết, chỉ có nói như vậy mới khiến cho Thập Tam Như yên lòng.
Thế nhưng, xem ra mấy câu nói đó chẳng có tác dụng gì cả, Thập Tam Như lại nói :
- Không ! Không ! Huynh không hiểu đâu ! Huynh không biết về võ công thực sự của tên Giáo chủ đó đâu. Đến Cửu đại Chưởng môn của Cửu Đại Phái hợp lực lại cũng chưa chắc…
Dương Thiên Hưng ngắt lời :
- Muội đánh giá quá cao hắn đấy !
- Không phải là ta đánh giá cao hắn, mà thực sự là võ công hắn rất siêu phàm mà. Nếu huynh xem trận giao chiến giữa hắn với Ngũ đại Trưởng lão thì…
Dương Thiên Hưng mỉm cười :
- Ta không cần xem cũng biết hắn chỉ tung ra mười ba đường kiếm, sáu đường quyền, năm ngọn cước là Ngũ đại Trưởng lão đều bại.
Thập Tam Như tròn mắt :
- Sao… sao huynh biết ?
- Ta có nghe một tù nhân trong Thuỷ Lao kể chuyện.
Thực chất đó không phải sự thật, bởi tù nhân đó không nói chi tiết về cuộc giao chiến ấy, nhưng dựa vào câu nói “chỉ mười ba đường kiếm”, cộng với việc hàng loạt đối thủ của chàng đều sử dụng một thứ kiếm pháp quen thuộc, chàng đã thử đoán. Không ngờ đó lại là sự thật, nếu vậy giờ đây chàng hoàn toàn có thể xác nhận, kiếm pháp mà Hắc Long Giáo chủ thi triển là Vô Hình Kiếm. Bình thường Vô Hình Kiếm chỉ mất mấy chiêu là lấy được mạng người, nhưng Giáo chủ không có ý hạ sát, mà chỉ muốn tước binh khí, nên mới có “mười ba đường kiếm, sáu đường quyền, năm ngọn cước”, đó đều là thứ mà Dương Thiên Hưng đã được học từ sư phụ.
Vậy, rốt cuộc tên Giáo chủ đó là ai ? Tại sao hắn có thể thi triển thuần thục Vô Hình Kiếm đến như vậy ? Ngay đến Dương Thiên Hưng được học bảy năm cùng sư phụ, rèn luyện thêm bảy năm một mình mà cũng chưa chắc đả bại được Ngũ đại Trưởng lão chứ đừng nói đến thắng dễ dàng như vậy.
Có thể kết luận, ngoài chàng ra, rất có thể sư phụ còn có thêm một đệ tử, đệ tử đó đã theo học Bất Lữ Tiên trước cả chàng, và khi nắm được tâm pháp Vô Hình Kiếm rồi, hắn ta ở ẩn suốt mấy chục năm để luyện kiếm, nay đã thuần thục rồi thì lại xuất hiện trên giang hồ nhằm truyền bá nó.
- Dương huynh, huynh còn nghe ta không vậy ?
Dương Thiên Hưng đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe Thập Tam Như gọi liền đáp lại :
- Sao ?
- Ta nhớ ở gian phòng của huynh làm gì có phạm nhân nào đâu.
- Tên đó đã bị Vương Long lôi ra để giết rồi mà.
Thập Tam Như nói :
- Đó đâu phải là phạm nhân.
Dương Thiên Hưng, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày, lộ ra một vẻ sửng sốt khó tin :
- Không phải phạm nhân ?
Thập Tam Như gật gật đầu :
- Ta thấy sau khi Vương Long lôi hắn ra thì thả hắn đi luôn, cũng nói chuyện với nhau bằng giọng khá thân mật, ta cứ tưởng đó là một tên thuộc hạ của họ Vương vào để giám sát huynh chứ.
Dương Thiên Hưng suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Chắc vậy.
Nhưng trong lòng chàng lại nghĩ khác, “Không đúng, dù cho có đóng đạt đến đâu thì chí ít cũng phải để lộ một chút sơ hở chứ. Với trực giác, ta chắc chắn hắn không phải thuộc hạ của Vương Long. Nếu vậy thì thực sự lại xuất hiện thêm một nhân vật bí ẩn nữa rồi.”
- Dương huynh, huynh có sao không vậy ?
Câu nói của Thập Tam Như kéo họ Dương xuống mặt đất, chàng quay sang nói :
- Muội hãy nghỉ ngơi đi, ta đi đây.
…o0o…
Tiếng vó ngựa vang khắp kinh thành Tô Châu, hàng trăm người rầm rộ tiến vào quảng trường lớn giữa kinh thành : Trạng Nguyên Trường.
Số người này, rất nhiều người thì từ đến từ hướng Bắc, cũng không ít người đến từ hướng Nam, nhưng số người đến từ hướng Tây, tức là hướng Kính Hồ, chỉ có hai, trong đó có một người trùm khăn kín đầu, chỉ để hở đôi mắt. Mà xem ra, hai người này lại có tầm ảnh hưởng nhất, bởi khi họ vừa bước chầm chậm đi vào giữa thì hàng người lại dàn sang hai bên, nhường đường cho họ.
Số người đến từ hướng Bắc có lẽ là những người có tầm ảnh hưởng lớn thứ hai, bọn họ cũng đi chầm chậm vào giữa quảng trường, muốn gặp người có chức vị cao nhất kia.
Khi hai tên có chức vị cao nhất vừa ngồi xuống hai cái ghế, thì hai mươi người đến từ hướng Bắc cũng đã đứng đối mặt với hai người. Cả thảy hai mươi người cùng cung tay chào, trịnh trọng nói :
- Lý Cung chủ ! Phó Giáo chủ !
Trong số hai người ngồi ghế, cũng có người ôm quyền đáp lại, người này chính là Lý Khánh.
- Tả Cung chủ, Vương Phó Cung chủ, Tố Cung chủ, Kim Cung chủ, mọi người đều có ở đây sao ?
Rõ ràng hắn có ý phớt lờ mười sáu người còn lại, thế nhưng lại chẳng ai dám ho he gì.
Lý Khánh lại khẽ nhếch môi :
- Xin lỗi mọi người, vậy là Lý mỗ bỏ lỡ mất trò vui ở Thuỷ Lao Cung rồi.
Biết Lý Khánh có ý mỉa mai, nhưng cũng chẳng ai phản bác lại. Một hồi lâu, Vương Long nói tiếp bằng cái giọng mệt mỏi ảo não thường có :
- Lý Cung chủ, ta nghe giờ đây Cung chủ đã thành người đưa tin thân tín của Giáo chủ. Vậy ta muốn hỏi, việc về tên phạm nhân kia, và tên Lâm Thế Hưng, Giáo chủ đã có quyết định gì ?
Lý Khánh nhìn sang Phó Giáo chủ, khi thấy hắn khẽ gật đầu thì họ Lý mới nói tiếp :
- Giáo chủ có ý muốn chờ.
- Chờ ? – Kim Chấn Hoa ngạc nhiên.
Lý Khánh đáp :
- Phải, chờ !
Vương Long trầm tư suy nghĩ, không nói gì, còn Tả Hữu Tử thì khẽ nhếch môi :
- Tử lâu ta đã biết Giáo chủ muốn chờ tên nhãi kia đến mà.
Tên Phó Giáo chủ, sau một hồi lâu im lặng, rốt cuộc cũng “e hèm” mấy tiếng. Đồng loạt cả năm người quay lại nhìn hắn, với một nét mặt cung kính lạ thường.
Hắn nói, bằng giọng của một chàng trai trẻ :
- Theo ta, quyết định của Giáo chủ là rất đúng, chúng ta nên chờ.
Tả Hữu Tử nhìn hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi nói :
- Vậy, thưa Phó Giáo chủ, chuyện của tên họ Lâm tính sao ? Không phải ý của Giáo chủ là thôn tính Minh Giáo sao ?
Phó Giáo chủ cười qua khoé mắt :
- Giáo chủ nói rằng không được manh động vội, phải chờ quyết định tiếp theo của ngài rồi mới tiếp tục tính.
Tố Thạch Nhu yên lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng phải lên tiếng :
- Hai người không có ý kiến gì với Giáo chủ sao, chẳng lẽ lại để ngài đưa ra những quyết định… lẩm cẩm như vậy sao ?
Tố Thạch Như vừa dứt lời, đã thấy cổ họng mình lạnh buốt, thanh kiếm của Phó Giáo chủ đã dí sát yết hầu của bà không biết từ bao giờ.
- Ta cho ngươi cơ hội để sửa lại câu nói của mình. – Phó Giáo chủ lạnh lùng nói.
Tố Thạch Nhu tuy không sợ, vì biết Phó Giáo chủ sẽ không ra tay, nhưng trong lòng đã có phần nể phục kiếm pháp của hắn.
- Xin lỗi Phó Giáo chủ, tôi lỡ lời. – Bà đáp, và ngay sau đó, thanh kiếm của Phó Giáo chủ lại được thu về bao, nhanh như lúc nó được rút ra vậy.
Lý Khánh cười khẩy :
- Tố Cung chủ, xem ra Cung chủ không còn đứng ở vị trí số một trong mắt của Giáo chủ nữa rồi.
Tố Thạch Nhu cứng họng, không nói được gì nữa, đành nhường khẩu chiến trường lại cho Vương Long, Lý Khánh, Tả Hữu Tử và Phó Giáo chủ.
…o0o…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile