TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 3456715 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #21
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 21 – Mũi đao bất kham

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tuy hắn không la lên “cứu mạng”, ai ngờ vẫn khiến một người nghe được.

    Người này lập tức xông đến.

    Người này lại hoàn toàn chui vào trong ánh đao do Tiêu Sát và Tiêu Bạch múa lên.

    Nhưng bản thân y cũng không bị ánh đao xoắn nát.

    Hoàn toàn không, ánh đao có mạnh đến đâu, ngay cả một mảnh quần áo của y cũng không cắt trúng.

    Ngược lại sau khi y xông vào, ánh đao, đao thế và đao ý hoàn toàn dừng lại.

    Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có hai khả năng.

    Thứ nhất, kẻ xông vào là người mình, Tiêu thị huynh đệ vừa thấy liền dừng tay.

    Thứ hai là kẻ địch quá mạnh, vừa ra tay đã khiến cho hai người không động thủ được.

    Ở nơi này, người cùng một trận tuyến với mình, lại có võ công trác tuyệt như vậy là ai?

    Trương Thán không cần suy nghĩ, bởi vì tất cả đã miêu tả đầy đủ rồi.

    Còn ai vào đây nữa.

    Đương nhiên chỉ có cha nuôi của hắn, long đầu Trương Tam Bá của Thiên Cơ tổ.

    Trương Tam Bá vừa gia nhập trận chiến, lập tức phát ra “Phong Thần chỉ” của y.

    “Phong Thần chỉ pháp” rất kỳ dị, y dùng ngón cái xuyên qua kẽ ngón áp út và ngón giữa, phát ra chỉ kình ác liệt, dù bị kiềm nén vẫn vô cùng mạnh mẽ.

    Tiêu Bạch vừa nhìn thế tới, lập tức vung đao chém vào tay Trương Tam Bá.

    Chặt đứt tay, sẽ không sợ chỉ của hắn nữa.

    Tiêu Sát càng trực tiếp hơn, hắn vừa nhìn thấy kẻ địch, lập tức vung đao chém đầu.

    Chỉ cần giết chết kẻ địch, còn sợ hắn có tuyệt chiêu gì.

    Có điều, Trương Tam Bá cao tuổi lại phát ra một tiếng kêu lớn, một trận thét dài.

    Trong tiếng thét, y bỗng quát lên với Tiêu Bạch:
    - Đánh huyệt Khí Hải của ngươi!

    Hắn ngoài miệng nói muốn đánh, nhưng vẫn còn cách Tiêu Bạch một đoạn. Tiêu Bạch tuy bị tiếng quát này làm kinh ngạc giật mình, nhưng tự đánh giá trước khi chỉ kình của đối thủ đến gần hắn ba thước, hắn vẫn có thể chặt đứt cánh tay của đối phương.

    Chỉ có điều, sau khi Trương Tam Bá quát lên một tiếng, Tiêu Bạch lại cảm thấy Khí Hải như có dòng nước chảy xiết, thần tan chí mỏi, chân khí rời rạc. Chỉ phong của Trương Tam Bá chưa đến thì chỉ ý đã đến, Tiêu Bạch nhất thời tay chân tê dại, giống như đưa đại huyệt bên hông mình mặc cho đối phương phong tỏa.

    Nói đến cũng kỳ quái, đao pháp của hắn cũng trở nên đại loạn.

    Mũi đao cũng bất kham, không thể khống chế.

    Cùng lúc đó, Trương Tam Bá rít một tiếng, hét lên với Tiêu Sát:
    - Công huyệt Ế Phong của ngươi!

    Lúc đầu Tiêu Sát cũng không để ý.

    Hắn cho rằng trước tiên cứ chặt đứt đầu đối phương, kẻ địch còn dùng cái gì để khống chế huyệt đạo của hắn?

    Đao pháp của hắn nhanh hơn, nhưng bỗng cảm thấy trong tai nổ vang, nhất thời giống như bị điếc, lỗ tai còn rỉ máu.

    Dưới chấn động này, hắn kinh hãi phát giác huyệt đạo trên người mình dường như cũng hưởng ứng tiếng hét của Bá Đa, mặc cho đối phương khống chế.

    Hắn lập tức tâm thần đại loạn, tay chân luống cuống, đao pháp cũng đầy rẫy sơ hở.

    Trong nháy mắt này, Trương Tam Bá muốn giết chết đôi huynh đệ danh gia đao pháp này, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

    Nhưng y lại không làm như vậy.

    Nhiều năm từng trải đi lại trên giang hồ, cộng thêm thành bại được mất lúc chìm lúc nổi, khiến cho y không muốn tạo nhiều sát nghiệt.

    Y lại đột nhiên thu tay, cũng thu chỉ.

    Chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
    - Niệm tình các ngươi thành danh không dễ, nhiều lần khổ luyện, đao pháp xem như là tự thành một phái, cút đi, đừng tiếp tay cho gian tướng hay hoạn tặc nữa.

    Tiêu Sát và Tiêu Bạch đều dừng tay, sắc mặt hổ thẹn.

    Trương Tam Bá cũng không chỉ trích thêm, liền xoay người chuyên tâm điều động thuộc hạ, tấn công trận thế của kẻ địch.

    Nhưng không ngờ… huynh đệ họ Tiêu lại ra tay.

    Xuất đao.

    Lại không phải nhằm vào Trương Tam Bá, mà là…

    Trương Tam Bá tha cho Tiêu Thị Nhị Đao một lần, theo đạo lý, huynh đệ họ Tiêu cũng không muốn lập tức dùng oán báo ơn.

    Nhưng bọn họ lại sợ một thứ.

    Mắt.

    Đó là ánh mắt của Phương Ứng Khán đang ở trong đám người nhìn chăm chú vào bọn họ.

    Đôi mắt lạnh này tàn nhẫn và oán độc.

    Bọn họ sợ nhất đương nhiên không phải cặp mắt này, mà là này chủ nhân của cặp mắt.

    Trong khoảnh khắc bọn họ đã hiểu được, hơn nữa còn lĩnh ngộ.

    Nếu bọn họ để cho Trương Tam Bá “tha mạng”, mà sau đó không lập được công lao gì, chỉ sợ cho dù Trương Tam Bá có tha, bọn họ cũng không thể lăn lộn kiếm cơm trong kinh thành được nữa, trong Tập đoàn Hữu Kiều càng không ngóc đầu lên làm người được.

    Cho nên, bọn họ phải lập tức làm một số chuyện để “lập công”, ít nhất phải khiến cho Phương tiểu hầu gia đổi giận thành vui.

    Bọn họ nóng lòng lập công, vừa lúc trước mắt lại có một người.

    Vì vậy “Tiểu Giải Quỷ Thủ” Thái Lão Trạch mới gặp phải tai ương.

    Người mà Thái Lão Trạch giao đấu là “Bát phương Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương.

    Miêu Bát Phương mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, mà đao của hắn lại dùng thủ làm công, trong đao giấu đao, mà trong đao ẩn giấu còn có đao nho nhỏ.

    Do đó, kẻ địch không chỉ phải ứng phó với đao pháp kỳ dị của hắn, còn phải ứng phó với đao bí hiểm, đao trong đao, đao giữa đao của hắn.

    Đáng tiếc hắn lại gặp phải Thái Lão Trạch.

    Thái Lão Trạch không phải thứ gì cũng mạnh, nhưng lại có một thứ mạnh nhất, đó là hắn có thể làm tan rã, tách rời, phá hủy binh khí của đối phương.

    Hắc Diện Thái gia vốn là thế gia chế tạo binh khí.

    Giống như “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch vốn thuộc về nhánh chế tạo binh khí của Hắc Diện Thái gia, còn hắn lại thuộc về nhánh phá hủy vũ khí.

    Có một số người trời sinh sáng tạo và xây dựng, có một số người lại khác.

    Bọn họ có lẽ hoàn toàn không có thiên phú đối với sáng tạo, từ không thành có, nhưng lại giỏi về phá hủy, bắt chước hoặc tách rời những thứ vốn đã thiết lập.

    Thái Lão Trạch hiển nhiên là người như vậy, hơn nữa còn là hảo thủ kỳ cựu trong đó. Hắn có lẽ không phải bẩm sinh như thế, nhưng lại thông thạo con đường này.

    Hắn nhìn chuẩn thế công của Miêu Bát Phương.

    Nhìn chuẩn rồi, tất cả sẽ dễ làm.

    Hắn ba lần tay không vào dao sắc, nhưng thanh đao của Miêu Bát Phương múa đến giọt nước cũng không lọt, cả ba lần Thái Lão Trạch đều không công trở lui.

    Có một lần còn trúng đao bị thương.

    Thấy địch thủ đã chảy máu, Miêu Bát Phương đương nhiên không bỏ qua cơ hội thật tốt này.

    Hắn đổi thủ thành công, thừa thắng truy kích, chặt đầu của kẻ địch.

    Một đao này của hắn thế nhất định phải giết.

    Cho dù đối thủ tiếp được một đao này, cũng không ngờ được trong đao còn có đao.

    Cho dù kẻ địch tiếp được đao trong đao của hắn, đao trong đao còn ẩn giấu đao giữa đao. Cho nên trước giờ hắn quen thủ ít công, một khi phát động công kích, rất ít người có thể may mắn sống sót dưới đao của hắn.

    Hắn nhảy vọt lên, vung đao tấn công Thái Lão Trạch, muốn lấy tính mạng đối phương.

    Đáng tiếc. Đáng tiếc chính là…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,phamtuananh,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 22 – Ngươi không phải là ta

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Điều đáng tiếc, không phải là hắn gặp Thái Lão Trạch.

    Mà là đao trong đao và đao trong đao trong đao của hắn đột nhiên đồng thời không thể phát huy.

    Nguyên nhân?

    Bởi vì trong đao đã không có đao, giữa đao làm sao còn có đao?

    Miêu Bát Phương phát hiện thì đã chậm, đao thế của hắn đã xuất ra.

    Nhưng đao ẩn trong đao của hắn hoàn toàn không thấy nữa. Thái Lão Trạch ba lần xoay người tấn công, hóa ra không phải muốn đoạt đao trong tay hắn, mà là phá hủy mấu chốt đao trong đao, đao giữa đao của hắn.

    Hắn đã không còn đường lui.

    Nhưng tuy hắn không có đường lui, vẫn còn quân bài sát thủ.

    Quân bài sát thủ là tàng đao của hắn.

    Lần này đao của hắn không phải giấu trong đao, trong tay áo, trong giày hoặc nơi nào khác, mà là giấu ở…

    Trong nụ cười của hắn.

    “Bát Phương Phong Vũ đao” của hắn, mặc dù thật sự có thể đem mưa gió tám phương múa trong một đao, có thể khiến cho anh hùng hào kiệt tám phương chết dưới một đao, càng có thể giết chết kẻ địch tám phương chỉ với một đao, nhưng đao của hắn thực ra không hề lớn.

    Đao của hắn là khí thế đủ lớn.

    Đao trong đao của hắn, đương nhiên so với đao ban đầu còn ngắn hơn nhỏ hơn nhiều.

    Còn như đao trong đao trong đao thì lại càng ngắn càng nhỏ, chỉ là một thanh đao dài năm tấc.

    Nhưng đao nhỏ nhất lại không nằm trên tay hắn.

    Mà tại ở trên mặt hắn, trong miệng.

    Mặt của hắn rất bộc trực, một gương mặt thuần phác giống như ba đời đều làm nghề nông.

    Chỉ có điều, nhìn một người đương nhiên không nên chỉ nhìn bề ngoài. Đáng tiếc thế nhân nhìn người, thông thường chỉ nhìn bề ngoài của đối phương, bởi vì bề ngoài là dễ nhìn nhất.

    Miêu Bát Phương có một khuôn mặt rất chất phác, nhưng hắn hiển nhiên không phải là một người bộc trực.

    Hắn rất ít cười.

    Mặt của hắn nhìn giống như trải qua tang thương, ẩn chứa vất vả và khổ cực.

    Loại người này đương nhiên rất ít cười, cũng rất ít chuyện đáng để hắn cười.

    Hiện giờ hắn lại cười, đột nhiên cười.

    Hắn cười là để giết người.

    Hắn vừa cười, một tiếng “vút” vang lên, một luồng ánh sáng trắng nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ từ giữa kẽ răng bắn ra, đánh thẳng vào Thái Lão Trạch.

    Thái Lão Trạch đã phân giải đao của Miêu Bát Phương, cũng không cách nào lập tức phân giải đao ẩn giấu trong nụ cười của Miêu Bát Phương.

    Lần này bất ngờ xảy ra, ánh sáng trắng chợt lóe lên, sau một tiếng “xoẹt” đã đến trước mặt.

    Thái Lão Trạch dù phản ứng nhanh, muốn tránh cũng tránh không ra, muốn né cũng né không được, muốn ngăn cản cũng không ngăn cản kịp, muốn tiếp càng không tiếp nổi.

    Nhưng vào lúc này, hắn lại làm một chuyện và không làm một chuyện.

    Trước tiên nói chuyện không làm.

    Chuyện mà hắn không làm là…

    Hắn không động, không né, không tránh, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp.

    Vào lúc này sống chết trước mắt, người có thể không hoảng, không loạn, không sợ, không động, đúng là có một không hai.

    Thái Lão Trạch cũng không phải là không làm gì cả.

    Hắn làm một chuyện.

    Hắn mở miệng, cắn lấy luồng sáng trắng kia.

    Sau đó hắn đưa tay, hai thanh đao một vừa một nhỏ đoạt được từ trong đao của Miêu Bát Phương, đồng loạt đâm vào hai sườn trái phải của Miêu Bát Phương.

    Hắn lại dùng gậy ông đập lưng ông.

    Phương pháp mà hắn đối phó với “đao ẩn trong nụ cười” của Miêu Bát Phương lại là…

    Hắn mở miệng, dùng hàm răng cắn lấy thanh phi đao nhỏ từ trong miệng Miêu Bát Phương phun ra.

    Miêu Bát Phương liên tiếp trúng hai đao, hai đao của chính mình, nhất thời kinh ngạc hơn cả đau đớn, bi thảm nói:
    - Ngươi không biết ta… làm sao có thể phá được “Tàng đao” của ta…

    Thái Lão Trạch trả lời.

    Phương thức trả lời của hắn là…

    Lại mở miệng, luồng sáng trắng lập tức bằn vào trên trán Miêu Bát Phương.

    Cặp mắt Miêu Bát Phương trợn trừng, nhưng nhất thời vẫn chưa tắt thở, bỗng nghe người giết hắn nói như vậy:
    - Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta không phá được tuyệt chiêu của ngươi?

    Nhưng còn chưa hiểu được ẩn ý phía sau câu nói kia, hắn đã liều một hơi cuối cùng, nhào tới.

    - Trên đời không có tuyệt chiêu nào không phá được. Cái gọi là tuyệt chiêu, chẳng qua là kẻ địch không biết chiêu thức ngươi sẽ dùng. Nhưng trên thế gian, chiêu thức chưa từng dùng rất ít, mà chiêu thức ngươi đã dùng thì nhất định sẽ có người biết, không tính là tuyệt chiêu gì.

    Lúc Miêu Bát Phương lâm chung, sự giận dữ trong mắt đã chuyển thành vui mừng.

    Chỉ có điều, Thái Lão Trạch cũng giống như bất cứ người nào, lúc thắng lợi (nhất là trải qua gian khổ mới giành được thắng lợi) đều không nhịn được có phần đắc ý, dương dương tự đắc.

    Cho nên hắn bận nói đạo lý, quên đi nguy hiểm.

    Đến khi liếc thấy ánh mắt của Miêu Bát Phương trước khi chết, hắn mới cảm giác được có người tiếp cận.

    Kẻ địch.

    Đại địch.

    Hơn nữa không chỉ một người, mà là hai người.

    Gặp phải loại cường địch như huynh đệ họ Tiêu, một người đã đủ, một người đã khó mà ứng phó.

    Thái Lão Trạch lập tức muốn xoay người đối phó với địch.

    Nhưng Miêu Bát Phương đã lao tới.

    Hai khuỷu tay của Thái Lão Trạch lập tức đánh nát tất cả xương sườn của đối phương.

    Có điều đối với Miêu Bát Phương, điều này đã không tạo thành bất kỳ lực sát thương nào.

    Bởi vì hắn đã đứt hơi.

    Tuy hắn đã chết, nhưng vẫn nhào tới, hai tay liều mạng dùng sức ôm lấy Thái Lão Trạch.

    Thái Lão Trạch giãy dụa, nhưng nhất thời không thể thoát ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,phamtuananh,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 23 – Ta không phải là ngươi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Nhất thời không thoát thân được, như vậy là đủ rồi.

    Cho dù chỉ trong nháy mắt không giãy thoát được, trước mắt có đại địch như Tiêu Bạch và Tiêu Sát, cũng đủ chí mạng rồi.

    Huống hồ lần này Tiêu Sát và Tiêu Bạch không chỉ muốn lập công, mà còn nóng lòng lập công để chuộc lỗi.

    Trương Tam Bá tha không giết bọn họ, vì vậy đã chọc giận chủ nhân của bọn họ là Phương Ứng Khán. Nếu bọn họ không lập tức có biểu hiện, e rằng sẽ không có kết quả tốt.

    Chó hiểu tính chủ nhân, huống hồ là huynh đệ họ Tiêu luôn thông minh cơ trí. Bọn họ hiểu rất rõ, Phương tiểu hầu gia bề ngoài thì hòa nhã khiêm tốn, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác.

    Bọn họ không muốn trêu chọc.

    Có người, cho dù là ác nhân cũng không trêu chọc nổi.

    Cho nên bọn họ phải nhanh chóng lập công.

    Phương thức lập công trực tiếp nhất chính là giết địch.

    Thái Lão Trạch vừa lúc giết chết Miêu Bát Phương, bọn họ liền xông đến Thái Lão Trạch, đương nhiên sẽ không chờ hắn hồi khí định thần.

    Chắc chắn, đối với Thái Lão Trạch quả thật là đắc ý hơi sớm một chút.

    Khi hắn phát hiện song đao của Tiêu Sát chém về phía hắn, hắn đã hết đường ngăn cản.

    Thậm chí ngay cả “Thần Lai chi thủ, Quỷ Phụ chi chỉ” của hắn cũng không kịp thi triển.

    Thế công của song đao Tiêu Sát chẳng những tuyệt, diệu, hơn nữa còn tàn nhẫn và gian xảo.

    Hắn không lao thẳng tới chém vào Thái Lão Trạch, mà là chém về phía Miêu Bát Phương.

    Lưỡi đao trước tiên tách thân thể Miêu Bát Phương ra, sau đó chém vào Thái Lão Trạch. Đến lúc Thái Lão Trạch phát giác ra công kích của hắn, tất cả phản ứng đều đã quá muộn.

    Hắn lại không tấn công vào yếu huyệt của Thái Lão Trạch.

    Thái Lão Trạch nhất thời còn chưa nhìn rõ thế công của đối phương, vì vậy chưởng phong tám cửa, chân xoay bát quái, kịp thời bảo vệ những chỗ hiểm quan trọng trên người.

    Tiêu Sát lại chỉ chém vào tay và chân.

    Tay trái, chân phải.

    Chân đứt.

    Tay rơi.

    Máu tung toé.

    Thái Lão Trạch quả thật không tầm thường, hắn bị đứt một chân một tay, nhưng một tay khác lại bắt được Khai Thiên đao của Tiêu Sát, còn dùng một cước đá bay thanh Tích Địa đao còn lại của Tiêu Sát.

    Tiêu Sát nhất thời mất hết hai đao.

    Đáng tiếc ngoài Tiêu Sát ra còn có Tiêu Bạch.

    Tiêu Sát chỉ tổn thương người, Tiêu Bạch mới là chết người.

    Đao của hắn kịp thời chém đến, “thân” vào một nơi trên người Thái Lão Trạch.

    Cổ.

    Vì vậy Thái Lão Trạch lập tức đầu mình hai nơi.

    Nói ra cũng trùng hợp, chỉ trong một ngày, hai nhân vật quan trọng của Hắc Diện Thái gia trong kinh là Thái Thủy Trạch và Thái Lão Trạch, đều phân biệt chết tại Kim Phong Tế Vũ lâu và pháp trường trong thành.

    “Binh khí phường” Thái gia liên tục mất hai đại cao thủ, khiến cho bọn họ sau này càng gia tăng quyết định đối phó với tổn thất này.

    Đây là chuyện sau này không đề cập tới.

    Thái Lão Trạch vừa chết, người tức giận nhất chính là Trương Tam Bá.

    Hắn bởi vì một ý niệm nhân từ, bỏ qua cho Tín Dương Tiêu Sát và Tương Dương Tiêu Bạch, dĩ nhiên là có lòng yêu tài, nhưng chủ yếu vẫn là không muốn tạo nhiều sát nghiệt, huống hồ Thiên Cơ tổ và huynh đệ họ Tiêu này cũng không có hiềm khích gì. Có câu là “thà kết giao với ngàn người, đừng kết thù với một người”, Trương Tam Bá cũng biết Tiêu Thị Nhị Đao vì vâng lệnh Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều (Thương Khung) nên mới trở thành kẻ địch, giữa hai bên vốn cũng không có thù oán gì lớn.

    Cho nên y mới tha cho bọn họ một lần, không ngờ lại vì vậy mà hao tổn một tên đại tướng.

    Do đó y là người bi phẫn khó tả nhất.

    Y dùng một tay đánh lui sáu kẻ địch trước và sau người, bước nhanh đến, trước khi Tiêu Sát và Tiêu Bạch đắc thủ rút lui (muốn trở vào trong trận) đã cản bọn họ lại.

    Đừng thấy Trương Tam Bá tuổi tác cao, y vừa bước ra mấy bước này, khí thế bức người, dời non lấp biển, tràn ra mãnh liệt, “Khoái Bộ Phong Lôi” quả là danh bất hư truyền.

    Tiêu Thị Song Hùng vừa đắc thủ giết chết Thái Lão Trạch, đã lập được công lao, đang định rút lui, nhưng Trương Tam Bá vừa bước tới đã chấn nhiếp bọn họ. Bọn họ lại tiến không được, lùi không xong, đành phải kiên trì ứng chiến.

    Chính bọn họ cũng hiểu được, chỉ với bọn họ tuyệt đối không phải là địch thủ của Trương Tam Bá. Nhưng bởi vì hiểu rõ điểm này nên mới gay go.

    Đã biết rõ là đánh không lại, làm sao còn đấu chí?

    Có điều, Tiêu Sát và Tiêu Bạch, hai Tiêu ba đao, có thể đứng vào hàng ngũ “Bát Đại Đao Vương” đương thời, dĩ nhiên không tầm thường, cũng không phải hạng người chỉ có hư danh.

    Vào lúc này, bọn họ lại làm một chuyện.

    Bọn họ đột nhiên vung đao.

    Bọn họ lại chém vào nhau một đao.

    Ánh máu hiện lên.

    Tiêu Bạch luôn ôn hòa lễ độ, hơn nữa còn thân thiện, bởi vì một đao này nên bị đau, cũng vì vậy nổi lên sát tính.

    Tiêu Sát trước giờ cao ngạo ngang ngược, ra tay luôn không chừa lại đường lui, càng vì vậy dâng lên đấu chí.

    Hai người không lùi mà tiến tới, không nhụt chí mà lại hung hãn, hai người ba đao chém về phía Trương Tam Bá, từng đao chết người, cũng từng đao chí mạng.

    Lần này Trương Tam Bá đã giết đến đỏ mắt.

    Y cảm thấy giống như ái đồ Thái Lão Trạch là do tự tay mình hại chết.

    Y không tránh né, ngược lại nghênh đón ánh đao.

    Trông thấy Đại Khai Thiên đao của Tiêu Sát sắp chém trúng đầu Trương Tam Bá, nhưng chiếc đầu của Trương Tam gia bỗng giống như đứt gân cổ, nghiêng qua một bên.

    Một đao kia chỉ sai lệch chút ít, đã chém không trúng.

    Tiêu Sát thấy chỉ thiếu chút nữa là đã thành công, làm sao có thể từ bỏ? Huống hồ hắn biết Tiêu Bạch sẽ ngăn cản thế công của Trương Tam Bá, dù thế nào hắn cũng phải chém chết tên long đầu của tổ chức Thiên Cơ này.

    Cho nên đao của hắn vội vươn thêm nửa thước

    Hắn muốn xem thử Trương Tam Bá làm sao có thể rút lui.

    Ngoài ra, Tiểu Tích Địa đao của hắn cũng đồng thời truy kích, một đao chém ngang vào Trương Tam Bá.

    Thân hình Trương Tam Bá lại xoay một cái, giống như con rắn hoàn toàn không có xương sống, vẫn tránh khỏi một đao này trong gang tấc.

    Cái gọi là “trong gang tấc”, là một đao này rõ ràng sắp chém vào hông Trương Tam Bá, nhưng vẫn cứ chênh lệch hơn một tấc, khiến cho hắn chém vào khoảng không.

    Cao thủ đối địch, sao có thể chém vào khoảng không.

    Tiêu Sát vẫn không nản chí, một không làm, hai không ngừng, ba không quay đầu, hắn lại đâm Tiểu Tích Địa đao lên trước, quyết tâm dù không thể chém Trương Tam Bá ra thành hai khúc, ít nhất cũng phải đâm vào bụng đối phương một cái lỗ máu.

    Hắn muốn nhìn xem Trương Tam Bá làm sao tránh được.

    Tiêu Bạch bên kia cũng suy nghĩ như vậy.

    Đao của hắn chắm chuẩn lưng của Trương Tam Bá “thân” đến, mắt thấy sắp sửa thành công, Trương Tam Bá lại bỗng nhiên đá tới. Tiêu Bạch chỉ cần nghiêng người là có thể tránh khỏi cú đá này, nhưng một đao kia chỉ thiếu chút nữa là có thể đâm vào lưng Trương Tam Bá.

    Chỉ thiếu “một chút” như vậy.

    Thật đáng hận!

    Cho nên Tiêu Bạch không cam lòng.

    Toàn thân hắn vươn lên, cánh tay duỗi ra, đao ý tiến tới, muốn thừa dịp này đâm Trương Tam Bá một lỗ thủng lớn thông suốt mới cam lòng.

    Do đó, Trương Tam Bá phải đồng thời đối mặt với nguy hiểm từ ba thanh đao.

    Một đao nguy hiểm hơn một đao.

    Một đao chết người hơn một đao.

    Một đao tàn nhẫn hơn một đao.

    Cho nên người bị mất mạng là…

    Huynh đệ họ Tiêu.

    Cũng không biết ra sao, bước chân của Trương Tam Bá bỗng đan xen, chỉ trong nháy mắt đã xoay người đi.

    Do đó, ba đao của huynh đệ họ Tiêu đều không trúng mục tiêu.

    Ba đao đều chém không trúng, nhưng lại không phải chém vào khoảng không.

    Lần này Trương Tam Bá vừa “biến mất”, hai người vốn đã quyết chí tấn công, dùng hết sức lực, cho nên thu tay không kịp, trở thành ba đao chém vào nhau.

    Vì vậy, đao của Tiêu Bạch “thân” lên Tiểu Tích Địa đao của Tiêu Sát, còn Đại Khai Thiên đao của Tiêu Sát lại chém vào đầu Tiêu Bạch.

    Tiêu Bạch cũng phản ứng cực nhanh, dù đang cấp bách vẫn kịp xoay đầu. Một đao này của Tiêu Sát chỉ chém vào trên vai trái của hắn, lập tức chặt đứt xương bả vai, máu tươi tràn ra.

    Nhưng Tiêu Sát cũng không dễ chịu.

    Đao của hắn mặc dù sát lực mười phần, uy lực vô biên, nhưng một khi gặp phải thanh đao dùng nhu chế cương, điềm đạm nho nhã của Tiêu Bạch, lập tức bị xoắn nát. Một đao kia của Tiêu Bạch còn chưa hết đao thế, đâm vào bụng dưới của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.

    Trương Tam Bá dùng “Phản Phản thần công”, thi triển “Phản Phản thần bộ”, khiến cho hai Tiêu đều bị thương. Lần này y lại không nhân từ, lập tức nắm lấy thời cơ, đánh ra “Phong Thần chỉ” trái phải.

    Lần này “Phong Thần chỉ” của y vẫn là ngón cái từ kẽ ngón áp út và ngón giữa bắn ra, nhưng đã không có chỉ kình, cũng không chỉ phong.

    Ngón tay của y chợt biến thành vũ khí.

    Vũ khí chí cương cực rắn.

    Một tiếng “xoẹt” vang lên, chỉ trái của y đâm vào cổ họng Tiêu Sát.

    Một tiếng “phụp” vang lên, chỉ phải của y cắm vào ngực Tiêu Bạch.

    Hai ngón tay này lập tức lấy mạng Tiêu Bạch và Tiêu Sát.

    Cũng lập tức khiến Phương Ứng Khán đỏ mắt.

    Bát Đại Đao Vương trung thành với hắn, chỉ trong phút chốc, “Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương đã chết, Tín Dương Tiêu Sát đã chết, Tương Dương Tiêu Bạch cũng đã chết, chỉ còn lại năm tên Đao Vương.

    Có thể như vậy sao!

    Vì vậy, Phương Ứng Khán dường như không thể giữ bình tĩnh.

    Hắn đã không thể nhịn được nữa.

    Thân hình hắn vừa động, muốn rút kiếm bước ra.

    Kiếm bên hông hắn cũng bỗng nhiên đỏ lên.

    Cho dù cách vỏ, vẫn thấy rõ ánh sáng đỏ rực như máu tươi lưu động.

    Hắn đang muốn rút kiếm tiến lên, lại nghe Mễ Thương Khung thở dài một tiếng:
    - Nếu thật sự phải ra tay… để ta ra tay đi!

    Mễ Thương Khung vừa thấy liên tục mất đi ba tên Đao Vương, cũng biết lần này không thể khoanh tay được nữa.

    Đó là người mình, chứ không còn là tâm phúc của phe Thái Kinh nữa.

    Phương Ứng Khán ấn kiếm liếc nhìn hắn:
    - Không phải ngài nói là không động thủ sao?

    Mễ Thương Khung cười khổ nói:
    - Đây cũng là tình thế bất đắc dĩ, đến nước này ta có thể không ra tay sao? Cứ tiếp tục như vậy, người ngoài lại khinh tập đoàn Hữu Kiều không có người.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Được.

    Mễ Thương Khung lại ngẩn ra.

    - Ngài không cần ra tay.
    Phương Ứng Khán hồn nhiên nói:
    - Ta ra tay là được.

    Mễ Thương Khung cười gượng, ngay cả tóc trắng mày bạc dường như cũng già đi một chút.

    - Ngài mới là thủ lĩnh trong tập đoàn, làm sao có thể tùy tiện ra tay? Chuyện đắc tội với người khác, giết địch, vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không nên do ngài động thủ. Nếu như trong hai người chúng ta nhất định phải có một người ra tay, vậy thì để cho ta đi.

    Hắn hít một hơi dài.

    - Dù sao, ta không phải là ngươi.

    Sau đó hắn quát lớn một tiếng:
    - Côn tới!

    Hắn vừa quát lên, côn đã tới rồi.

    Lập tức đã tới.

    Mễ Thương Khung cuối cùng muốn đích thân xuất thủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,phamtuananh,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 24 – Ta đã không phải năm đó mười bảy tuổi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Để tên của ngươi xuống, Vương Tiểu Thạch!
    Diệp Thần Du ở sau lưng hét lên:
    - Có gan thì xoay người lại, quyết một trận tử chiến với ta!

    Vương Tiểu Thạch cười.

    Phản ứng của hắn chỉ là cười.

    Hàm răng vừa tròn vừa trắng, giống như những hòn đá nhỏ được mài tròn trịa.

    - Để tên xuống đi, Vương Tiểu Thạch!
    Giọng nói của Nhất Gia rất khẩn thiết:
    - Ta biết ngươi là một người rất chân thực, ngươi sẽ không bất ngờ tập kích ám toán tướng gia từ sau lưng, đúng không?

    Vương Tiểu Thạch cười:
    - Hiện giờ chúng ta đang mặt đối mặt, các ngươi nhiều người còn chúng ta ít người, chúng ta còn bị vây trong phủ đệ đầy rẫy cao nhân, hảo thủ mai phục của các ngươi, ta cũng không ám toán hắn.

    Thái Kinh cảm thấy mồ hôi của mình đã ướt hết cả áo. Hắn đã duy trì tư thế như vậy một đoạn thời gian, lại không biết Vương Tiểu Thạch đang giương cung lắp tên kia có mệt hơn hắn hay không?

    Cho nên hắn lập tức có lời mau nói:
    - Để xuống đi, Tiểu Thạch Đầu. Ta biết ngươi là một người rất kiêu ngạo. Nếu ngươi bỏ cung buông tên, ta sẽ đồng ý cho ngươi làm tổng minh chủ của võ lâm kinh thành. Ngươi muốn dẫn dắt võ lâm thiên hạ theo đường chính đạo, ta cũng nghe theo ngươi. Hai mươi vạn cấm quân, bảy vạn cận vệ, ba vạn cao thủ đại nội, hoàn toàn tùy ngươi điều động. Thế nào?

    Lần này Vương Tiểu Thạch lại thở dài một tiếng, nói:
    - Nếu như ta vừa mới ra giang hồ, ngươi nói những lời này, có lẽ ta sẽ tin tưởng ngươi. Giả sử hôm nay ta vừa mới vào kinh, nghe lời nói của ngươi, có lẽ ta sẽ động tâm. Đáng tiếc ta đã không phải năm đó mười bảy tuổi. Hiện tại yêu cầu chỉ là, thứ nhất lập tức thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, thứ hai không truy cứu chuyện cướp pháp trường lần này. Chỉ có hai chuyện này mà thôi, nhưng ta muốn ngươi phải lập tức hạ lệnh. Sau khi lệnh đến người thả, ta mới bỏ cung và tên của ta xuống. Hãy nhớ, ta đã không phải là một người mười bảy tuổi nữa.

    Thái Kinh ngập ngừng nói:
    - Ta làm sao biết một khi thả người, ngươi có theo ước định để cung tên xuống hay không? Không bằng…

    Vương Tiểu Thạch đã không muốn nhiều lời:
    - Ngươi cứ kéo dài thử xem, dù sao ta cũng rất mệt rồi, rất mệt rất mệt rất mệt rồi… làm xong mấy chuyện này, e rằng còn phải hao tốn rất nhiều thời gian, lỡ may tay ta mềm, ngón tay mỏi, như vậy mũi tên này sẽ phải bắn đi.

    Thái Kinh lại dùng đầu lưỡi liếm mồ hôi hột trên chóp mũi (lưỡi của hắn lại rất dài), kiên quyết nói:
    - Được, ta bảo người đi thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, lại hạ lệnh không truy cứu chuyện hôm nay. Nhưng mà, đi lại Phá Bản môn và pháp trường rất mất thời gian, ta không bảo đảm nhất định sẽ kịp. Khi đó ngươi đừng trách tội lên đầu ta, mượn cớ nuốt lời…

    Ánh mắt Vương Tiểu Thạch sáng lên, cắt lời:
    - Kịp. Chỉ có điều, ngươi phái thủ hạ của ngươi đi, ta làm sao biết mệnh lệnh của ngươi có thật sự truyền đến hay không? Người có phải thật sự thả người hay không? Lỡ may ngươi chỉ ở đây nói suông, lại giết chết các lộ huynh đệ, hoặc bắt sống trở lại uy hiếp ta, vậy chuyện buôn bán này không phải ta bị lỗ vốn sao?

    Thái Kinh gian xảo nói:
    - Vậy ngươi muốn làm sao? Cũng không thể áp giải ta đến đó chứ? Sợ khi đến được thì nơi đó chỉ còn lại đầu người và máu.

    Vương Tiểu Thạch càng gian xảo hơn hắn, cười nói:
    - Ta có biện pháp.

    Thái Kinh ngạc nhiên hỏi:
    - Chuyện này ngươi cũng có biện pháp?

    Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
    - Ngươi phải phái hai thân tín, ít nhất thủ hạ của ngươi phải tin tưởng lời của bọn họ chính là mệnh lệnh của ngươi, hơn nữa ngươi còn phải tự mình hạ thủ lệnh.

    Thái Kinh biết đã không còn đường mặc cả:
    - Chuyện này có thể.

    Hắn chờ đối phương nói tiếp.

    Quả nhiên Vương Tiểu Thạch nói tiếp:
    - Có điều thuộc hạ của ngươi, ta không tin được, hai vị ở đây sẽ đi theo thuộc hạ của ngươi để giám sát.

    Người hắn nói đến đương nhiên là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu và “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà.

    Thái Kinh ngạc nhiên nói:
    - Ngươi sai bọn họ đi… một mình ngươi ở lại đây?

    Nơi này đã sớm có đại quân bao vây trùng trùng, địch thủ như mây, lúc này Vương Tiểu Thạch lại muốn phái người bên cạnh mình đi làm việc, nếu không phải gan lớn kinh người, hoàn toàn không để thủ hạ cao nhân của tướng gia vào mắt, vậy thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

    Vương Tiểu Thạch chỉ cười không đáp, hỏi lại:
    - Ngươi phái người nào đi truyền lệnh?

    Thái Kinh trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
    - Ta phái Khuất Hoàn và Lê Tỉnh Đường…

    Lời còn chưa dứt, Vương Tiểu Thạch đã cắt ngang:
    - Không được, bọn họ còn chưa đủ gánh vác trọng trách này… Lỡ may thủ hạ của ngươi tại Phá Bản môn và pháp trường không giữ lời, không chịu dừng tay, ta đã không cứu được người, ngươi cũng không giữ được mạng, mọi người đều không có kết quả tốt. Tốt nhất ngươi nên đổi người khác.

    Lê Tỉnh Đường giận đến mặt mũi trắng bệch:
    - Vương Tiểu Thạch, ngươi…

    Mặt Khuất Hoàn càng đỏ lên:
    - Ngươi đừng hiếp người quá đáng!

    Thái Kinh ngẫm nghĩ cũng cảm thấy đúng, liền nói:
    - Ta phái con trai ta là Du nhi đến đó…

    Vương Tiểu Thạch lại cắt lời:
    - Tốt nhất là hơn hai người, để có phân lương.

    Thái Kinh biết Vương Tiểu Thạch đã sớm thăm dò trong trong ngoài ngoài biệt thự Biệt Dã, đành cắn răng nói:
    - Được, ta sẽ phái cả Thiều nhi và Tiêu nhi đi truyền lệnh.

    Vương Tiểu Thạch lại nói:
    - Như vậy vẫn chưa đủ.

    Thái Kinh tức giận nói:
    - Như vậy còn chưa hài lòng? Chẳng lẽ ngươi muốn nhân cơ hội điều cao thủ nơi này như Nhất Gia, Thiên Hạ Đệ Thất đi sao? Như vậy chẳng phải là đặt an nguy của ta vào tuyệt cảnh sao? Chuyện này không được, làm như ta dễ lừa dễ gạt lắm sao?

    Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:
    - Đương nhiên không phải. Cho dù ngươi muốn điều động bọn họ, ta cũng không chịu. Ta làm sao biết không phải ngươi phái những cao thủ hạng nhất này đi tàn sát các huynh đệ của ta?

    Thái Kinh ngạc nhiên nói:
    - Vậy ngươi muốn ta phái người nào đi?

    Vương Tiểu Thạch nói từng chữ từng câu:
    - Tứ Đại Danh Bổ.

    Thái Kinh ngẩn ra một trận, lúc này mới hiểu được, vì sao sáng nay Tứ Đại Danh Bổ vẫn luôn lảng vảng trước biệt thự của mình không chịu rời đi.

    Vương Tiểu Thạch bổ sung:
    - Ta chọn bọn họ, bởi vì bọn họ chính trực thanh liêm. Nếu như ngươi tìm tâm phúc nanh vuốt của mình đi hạ lệnh dừng tay thả người, cho dù thủ hạ của ngươi nghe lệnh, huynh đệ của ta cũng chưa chắc sẽ dừng tay, đúng không?

    Sắc mặt Thái Kinh xanh mét, đến lúc này hắn mới hiểu được bố trí này chặt chẽ đến đâu, quả là lo xa nghĩ rộng, hơn nữa còn hiểu rõ kế hoạch và sắp xếp của mình như lòng bàn tay. Hiện giờ hắn chỉ không hiểu một chuyện.

    Sau khi tất cả được giải quyết, Vương Tiểu Thạch làm thế nào để sống sót rời khỏi biệt thự Biệt Dã.

    Vương Tiểu Thạch tiếp tục nói rõ:
    - Trước khi ta lẻn vào mới phát hiện Tứ Đại Danh Bổ đang ở bên ngoài, chắc là bọn họ muốn bảo vệ ngươi khỏi bị thương tổn, vì vậy mới canh giữ ngoài cửa? Ngươi đúng là có mặt mũi thật, ngay cả Tứ Đại Danh Bổ cũng làm hộ vệ cho ngươi.

    Thái Kinh cười lạnh, hỏi ngược lại:
    - Tứ Đại Danh Bổ không cần cả bốn người đều đi chuyến này chứ? Nên lưu lại hai người để bảo vệ cho ngươi.

    Vương Tiểu Thạch lập tức giải thích:
    - Ai, đừng nói như thế. Bọn họ là bộ khoái, còn ta có là gì đâu? Lúc này ngay cả ngươi cũng dám đắc tội, ta bị bắt chính là tử tù, chống lại chính là khâm phạm, chạy trốn chính là đào phạm. Có điều, chuyện thông báo cho pháp trường và Phá Bản môn, chỉ Truy Mệnh và Lãnh Huyết đi là được. Truy Mệnh cước trình nhanh, Lãnh Huyết sức lực đủ. Chuyện này đã không thể chậm, mau hạ lệnh đi. Tay của ta đã bắt đầu tê dại rồi.

    Thái Kinh trong lòng bất phẫn, nhưng một câu cuối cùng của Vương Tiểu Thạch vẫn khiến hắn động phách kinh tâm.

    - Được, được, được, ngươi giữ, ta cũng giữ. Ta sẽ lập tức ở đây viết một thủ dụ, lại truyền hai khuyển tử và hai vị Danh Bổ đi làm, như vậy… ngươi yên tâm rồi chứ?

    Sau đó hắn lại căm phẫn nói:
    - Ta biết rồi. Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi. Ta rõ rồi. Hóa ra chuyện là như vậy.

    Vương Tiểu Thạch không hỏi hắn biết, hắn hiểu, hắn rõ chuyện gì.

    Hắn biết nếu như Thái Kinh muốn nói thì nhất định sẽ nói, còn nếu không nói thì có hỏi cũng vô dụng.

    Quả nhiên Thái Kinh lẩm bẩm nói:
    - Chuyện này… chắc hẳn đã tốn nhiều tâm huyết của Gia Cát tiên sinh chứ…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,phamtuananh,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 25 – Cười dũng cảm

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ôn Nhu không mang mặt nạ. Thực ra nàng làm việc cảm thấy quang minh lỗi lạc, đi thẳng về thẳng, không cần phải che giấu làm gì. Tuy là do bản tính, nhưng đối với nàng thì chuyện này vẫn chỉ thứ yếu.

    Quan trọng là nàng xinh đẹp.

    Nàng không mang mặt nạ, bởi vì nàng cảm thấy mặt nạ có vẽ tốt đến đâu, cũng không bằng hoa dung nguyệt mạo của nàng.

    Hơn nữa còn xấu xí hơn nhiều.

    Huống hồ mang mặt nạ rất ngộp, nàng vừa sợ làm hỏng dung mạo tuyệt thế của mình, lại lo không được “lộ chân tướng” trong trận cướp pháp trường hiệp nghĩa có thể lưu danh sử xanh lần này, đó mới thật sự là chuyện khiến nàng di hận ngàn năm.

    Trước khi theo Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát quay về Hồi Xuân đường, cùng nhau bao vây “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh, nàng đã giải cứu hai người khác… đương nhiên là do Ôn đại cô nương nàng vô ý tạo thành.

    Nhắc tới cũng thật trùng hợp, hai người nàng cứu cũng bị áp giải tới Phá Bản môn chém đầu thị chúng.

    Nên biết, trong kinh cũng không chỉ có một bộ ngành được phép hạ lệnh chém đầu phạm nhân. Thiên tử cao hứng, có thể sai người bêu đầu ngoài ngọ môn. Tướng gia không cao hứng, có thể hạ lệnh đem người nhìn không thuận mắt chém đầu tại pháp trường. Đồng dạng, Hình bộ nha môn bắt được tù phạm tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, cũng có thể áp giải đến chỗ này chỗ kia chặt đầu hành hình.

    Nhưng đối với vấn đề phân biệt “tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất”, cách nhìn của mỗi người lại khác nhau.

    Một “ác nhân” do quan phán xét, trong suy nghĩ của bách tính bình thường, có thể lại là một đại thiện nhân, đại hảo nhân.

    Đồng dạng, một kẻ bị người người trong dân gian xem là đại ác bá, đại bại hoại, trong mắt của quan viên lại có thể trở thành một lương dân phú thương đáng được khen ngợi, đáng được giao trọng trách.

    Chuyện như vậy, trước giờ vốn là có lý nói không rõ. Huống hồ chữ quan (官) có hai cái miệng (口), có lý cũng không tới phiên ngươi nói.

    Trùng hợp là cũng có hai thầy trò bị xử trảm tại Phá Bản môn.

    Bình thường tội phạm quan trọng đều bị bêu đầu tại pháp trường. Người bị chém đầu tại Phá Bản môn, phần lớn là côn đồ lưu manh, giết người phóng hỏa, gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm. Hành hình ở nơi “không ai quản lí”, “đủ các hạng người” như vậy, chủ yếu là mượn chuyện này giết gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo.

    Thái Kinh chuyên tâm sắp xếp chuyện chém đầu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, trong ngoài không sót, giương đông kích tây, mưu tính sâu xa, đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy chuyện lớn mà quên mất chuyện nhỏ. Dù sao chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng giống như hạt vừng hạt đậu, Hình bộ vừa phán quyết hai tử tù, cũng vừa vặn chém đầu vào lúc này nơi này.

    Chuyện này đúng là trùng hợp.

    Lúc này mắt thấy thầy trò sắp phải đầu rơi xuống đất, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện cứu binh, hơn nữa còn là một đống, một đám, một đoàn cao thủ tới cứu giúp. Nhưng sau đó bọn họ lập tức hiểu được.

    Những người này vốn không phải tới cứu bọn họ, mà là cứu một tên to con và một tên thư sinh nho nhã ở “cách vách” kia.

    Đám người kia oanh oanh liệt liệt, nhiệt nhiệt náo náo, chém chém giết giết, sống sống chết chết, nhưng bọn họ bên này lại lạnh lạnh tanh tanh, an an tĩnh tĩnh, không người quản lý, cũng không ai để ý tới.

    Ngay cả quan viên chủ trì hành hình và đao phủ chém đầu bọn họ, cũng không biết đã sớm chạy tới nơi nào.

    May mắn là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bị xử trảm trước, lúc đó tay giơ lên đao chưa xuống, các lộ anh hùng đã ra tay hạ thủ. Đến lúc này hỗn loạn náo nhiệt, đám quan viên áp giải hai thầy trò kia nào dám ở lại để mất mạng? Tất cả đều lén chạy ra xa giống như dưới chân bôi dầu.

    Có điều, ngay cả khi hai thầy trò này bị xử trảm trước, chỉ với hai tên tù phạm nho nhỏ này, những quan viên áp giải chém đầu kia cũng không dám giành trước, chỉ sợ lộ diện quá sớm rước lấy phiền phức.

    Hoá ra ngay cả xử trảm cũng phân chia cao thấp, cảnh ngộ bất đồng, đãi ngộ cũng không giống nhau. Có một số người ngồi tù, ngồi đến mức thiên hạ đều biết, người người kêu oan, lo lắng, giải oan, uất ức cho hắn. Nhưng có người vi phạm cùng một tội bị nhốt vào, không ai nghe hỏi, có oan không đường tố, cho dù có ngày thật sự trốn (hoặc được thả) ra, mọi người cũng chẳng quan tâm, thậm chí cho rằng hắn (nàng) giả vờ kháng cự, xem như chuột qua đường, người người kêu đánh, đáng đời đáng kiếp, có người còn đá thêm mấy đá, chỉ sợ không chết không dừng.

    Do đó sống chết vinh nhục vốn không có gì nặng tựa Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng, vấn đề chỉ là cách nhìn của mọi người thế nào. Giống như Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, phải oanh oanh liệt liệt, xuất quân ồ ạt áp giải bọn họ hành hình, đó là vinh quang vô cùng. Còn như hai thầy trò cách đó ba bốn mươi thước, lại không có thanh thế hùng dũng như vậy.

    Ôn Nhu cũng quá nhiều chuyện. Nàng vốn cũng toàn tâm toàn ý muốn cứu hai người Phương, Đường (nàng và Đường, Phương vốn có giao tình rất thâm hậu, quả là “thù sâu như biển”), nhưng thấy Ôn Mộng Thành và Chu Tiểu Yêu đã sớm dẫn một đám huynh đệ và “Bất Đinh Bất Bát” cùng ra tay, xem ra hai bảo bối Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu nhất thời còn không chết được, vì vậy nàng bắt đầu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, xem thử còn chuyện gì vui vẻ hơn không.

    Nàng vừa tìm, liền phát hiện trước phế tích bên ngoài vách tường của Phá Bản môn đổ nát, có hai người đang bị trói quỳ gối đợi chém.

    Ôn Nhu xuất chiêu, đánh văng ít nhất bảy tám tên quan binh và người ngăn cản nàng. Với bản lĩnh của Ôn đại cô nương nàng, muốn đánh ngã đám “lâu la” này cũng không tính là việc khó.

    Huống hồ, chẳng có người nào để ý tới hai thầy trò kia. Vai chính và sân nhà đều nằm bên phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.

    Ôn Nhu không để ý tới ba bảy hai mốt, bốn bảy hai tám, lập tức đánh qua, nhìn thấy hán tử trung niên và thiếu niên kia trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, lại phát hiện hai người bị điểm huyệt đạo, nàng cũng không hỏi ngọn nguồn, kêu lên:
    - Ta tới cứu các ngươi!

    Nàng dùng một cước giải huyệt đạo của người thiếu niên.

    Người thiếu niên lập tức quỳ xuống, trong nhốn nháo hoảng loạn lại dập đầu ba cái vang dội với nàng, lớn tiếng nói:
    - Xen hỏi cao tính đại danh của nữ hiệp? Nữ hiệp xinh đẹp như tiên, lại khoan dung nhân hậu, đúng là thiên tiên hạ phàm, cứu được tiểu tử, tất nhiên là trời ban lương duyên, xin cho biết phương danh, để tiểu tử đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không quên.

    Ôn Nhu nghe được rất cao hứng, thấy hắn ngờ nghệch, lại nịnh nọt mình, lập tức cười phì một tiếng, trêu chọc:
    - Ta tên là Ôn Nhu. Cứu ngươi dễ như trở bàn tay, không cần phải cảm ơn, chỉ cần hàng năm đến ngày hôm nay đều nhớ đến đại ân đại đức của Ôn Nhu nữ hiệp ta là được.

    Tiểu tử kia thoát khỏi hiểm cảnh, dường như còn chưa tỉnh hồn, nhưng nghe được phương danh lại cảm thấy tâm ý đầu hợp, liến thoắng nói:
    - Ôn Nhu? A, đúng là khí chất trời sinh, lương duyên trời định, trời đất tạo nên, có một không hai. Ôn Nhu, Ôn Nhu, Ôn Nhu, a, đúng là không có cái tên nào khác thích hợp hơn để hình dung nữ hiệp tiên tử đây!

    Trước giờ Ôn Nhu vốn không câu nệ tiểu tiết, nàng cũng được người ta nịnh nọt quen rồi, cho nên tiểu tử này nói buồn nôn như vậy, nàng cũng không cảm thấy đường đột, chỉ tùy tiện hỏi một câu:
    - Tiểu tử ngốc, ngươi tên là gì?

    Tiểu tử kia vừa nghe liền vui mừng hớn hở, trong lòng thầm nói: “Nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, tiểu tử ngốc… thật thân mật!”

    Hắn đang muốn trả lời, bỗng nghe người trung niên kia giận dữ kêu lớn:
    - Ngươi… tên nghịch đồ này, chỉ lo dụ dỗ nữ nhân, không để ý tới sư phụ nữa?

    Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi:
    - Y là sư phụ của ngươi à? Sao ngươi không đi cứu sư phụ của ngươi?

    Thiếu niên này gãi đầu gãi cằm, bắt hán tử trung niên vặn vẹo cả buổi, chỉ nói:
    - Đều tại ông! Cứ luôn giấu giếm, không dạy ta ta phương pháp giải huyệt.

    Hắn lại quay đầu xấu hổ nói với Ôn Nhu:
    - Y đúng là sư phụ của ta. Ta họ La, tự là Bạc, bạc trong thiên nhai phiêu bạc (phiêu bạt chân trời), rất có ý thơ đúng không? Hiệu là Tống Thang, tống trong tống quân thiên lý (đưa quân ngàn dặm), thang của cố nhược kim thang (phòng thủ kiên cố), rất văn nhã đúng không? Người khác gọi ta…

    Lời còn chưa dứt, sư phụ hắn đã hét lớn:
    - La Bạch Ái, ngươi còn không cứu ta?

    La Bạch Ái không có biện pháp, đành phải buông tay xoay đầu nhờ Ôn Nhu giúp đỡ:
    - Làm phiền nữ hiệp rộng lòng giúp đỡ, giải huyệt đạo cho sư phụ lão nhân gia… Y lớn tuổi, phong thấp xương đau, ta sợ lỡ may có gì bất trắc, người làm đồ đệ như ta cũng mất thể diện, ta thấy…

    Ôn Nhu nghe được cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: “Sao ở đây lại lòi ra hai tên này, còn nhàm chán vô vị hơn cả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.”

    Lập tức, nàng phát hiện quần hiệp dường như nhất thời không thể cứu được Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu từ tay Ngôn Trung Hư của Hải phái, Dư Tái Lai của Ai phái, Mã Cao Ngôn của Phục phái, Thái Sao của Tẩm phái, trong lòng cũng nóng nảy, lập tức một cước giải huyệt đạo của vị sư phụ kia, sau đó vội dặn dò:
    - Được rồi, các người hãy tự cầu sinh đi. Giang hồ hiểm ác, các người không gây chuyện được, nên làm người khôn giữ mình thì tốt hơn.

    Mấy câu nói này, Ôn Nhu cảm thấy nói một cách đường đường chính chính, trưởng thành sâu sắc, cũng cảm thấy trước sau không như một, rất là đắc ý.

    Nàng nói xong liền bỏ đi, bên tai lại nghe sư phụ vừa được giải huyệt đạo lập tức mắng lớn:
    - Yêu nữ gì đó, lại dám dùng chân đá ta? Xem “trời lớn đất lớn ta lớn nhất” Ban Sư ta đây là thứ gì? Hừ! Khục…

    - Sư phụ, ngài đừng như vậy, người ta là có ý tốt cứu ngài!
    Chỉ nghe tiểu tử ngốc La Bạch Ái kia “khó cả hai bề” kêu lên:
    - Nữ hiệp nữ hiệp, ngài cũng đừng trách cứ. Sư phụ ta gọi là “Thiên Đại Địa Đại” Ban lão sư, tên đầy đủ là Ban Sư Chi, nhưng người trong giang hồ thường gọi y là Ban Sư… Y không thích chữ “lão” ở giữa… Tính tình của y hơi nóng nảy, hành vi cũng mất mặt, nhưng con người lại rất tốt, rất đàng hoàng, rất lão bất tử…

    Một tiếng “cốp” vang lên, hiển nhiên đầu của hắn đã bị sư phụ hắn gõ một cái.

    - Đồ đệ chết tiệt! Nghịch đồ! Ngươi dám chế giễu sư phụ của mình trước công chúng như vậy? Ngươi xem ngươi kia, vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là cứ cười ngây ngô, giống như cái gì?

    Đồ đệ của y lại hỏi:
    - Đại hiệp?

    Sư phụ đáp lại:
    - Không.

    Đồ đệ lại hỏi:
    - Heo?

    Sư phụ cũng đáp lại:
    - Không.

    Đồ đệ hỏi ngược lại:
    - Vậy giống như cái gì?

    Sư phụ trả lời:
    - Quỷ háo sắc.

    - Sư phụ ngài sai rồi.
    Đồ đệ lại nghiêm nghị, hơn nữa lời lẽ đanh thép nói:
    - Nụ cười này của con gọi là “cười dũng cảm”, tức là cười rất cam đảm, rất có dũng khí, cũng không phải là nụ cười phổ thông, nụ cười bình thường. Nên biết, trong thiên quân vạn mã này, chỉ có một mình ái đồ của ngài là La Bạch Ái ta, mới có thể vào lúc này giờ này, không quan tâm đến sống chết cười được.

    Lời còn chưa dứt, lại nghe một trận cười lớn vang khắp trời đất, đinh tai nhức óc, từ hình trường đối diện với Hồi Xuân đường oanh oanh liệt liệt truyền đến.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,kivzh7,Kunann,kynguyen,na1234,netwalker,phamtuananh,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,vodanh2012,Đơn bước,
Trang 5 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 3456715 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status