Chương 19: Tin đồn
Chương 19: Tin đồn
Trở lại trước đó một ngày, vào buổi sáng thứ tư, Neville đã nhận được quả cầu Gợi Nhớ của bà nội nó Augusta Longbottom. Đó là một quả cầu thủy tinh nằm gọn trong lòng bàn tay và bên trong mù mịt khói. Đặc biệt, khói sẽ chuyển sang màu đỏ khi người cầm nó quên mất điều gì. Đó không phải là một món đồ đắt tiền nhưng dưới mắt Draco Malfoy lại quá lạ lẫm. Sau khi trấn lột bất thành ngay tại bàn ăn vì bị giáo sư McGonagall phát hiện. Draco đâm ra tức tối dù trên thực tế, nếu nó có lấy được thì cũng quăng vào xó xỉnh nào đó trong phòng thậm chí là vứt ngoài cửa sổ. Chính hành vi này mới khiến cho Heinz đánh giá Dudley ngày xưa còn khá khẩm hơn Draco, bởi vì anh họ không cướp lấy đồ của người khác.
Mọi chuyện xảy ra ở giờ học bay buổi chiều ban đầu vẫn y như trong trí nhớ của Heinz: Neville không kiểm soát được chổi bay dẫn tới té gãy tay. Không cách nào khác, bà Hooch phải đem thằng bé vào phòng bệnh thất. Như vậy, tiết bay đầu tiên trở thành giờ tự học. Thần kỳ thay, thế quái nào mà trái cầu Gợi Nhớ vẫn còn nguyên xi không một vết nứt nằm lăn lóc trên cỏ. Theo nguyên tắc "đồ Malfoy thấy nếu không thuộc về Malfoy thì đứa khác ứ có được", Draco đã túm lấy quả cầu Gợi Nhớ rồi quăng lên ngọn cây. Ron chả làm gì được ngoài chuyện mắng chửi nhà Malfoy trong khi Hermione có cách kinh điển hơn: mách giáo sư.
Khi nhận ra con nhỏ tóc xù gốc muggle kia chạy về phòng bệnh thất, từ trên cao, Draco đã phóng chổi đuổi theo. Khổ nỗi, chổi trường toàn đồ cũ mà nó chuyên xài hàng xịn. Điều này giống như quen đi một chiếc SH nhưng đến phần thi thực hành lấy bằng lái người ta lại đưa bạn con Wave Tàu vậy. Tức là, phóng nhanh thì có thể nhưng điều khiển không sao thoải mái được. Và rồi, khi cố sức đuổi theo Hermione Granger, Draco Malfoy đã mất đà và đâm sầm vào cô bé.
Đây là câu chuyện mà Heinz tổng kết được khi dò hỏi cả bốn đứa bạn từng cùng phòng Ron, Dean, Seamus và nạn nhân Neville. Thế nhưng, đó chỉ là phần da lông, còn nguyên nhân câu chuyện trở nên biến thiên đủ kiểu như vậy chỉ có người trong cuộc mới biết được. Khi Heinz dò hỏi sang mấy cô gái nhà Gryffindor chung phòng với Hermione thì bị Lavender cho nó là thằng nhiều chuyện. Thế là sự thật câu chuyện vẫn còn ở nơi nào đó.
Thứ năm và thứ sáu tiếp theo, Hermione Granger không hề đi học. Heinz nhận thấy Draco Malfoy vẫn xuất hiện đều nhưng cái vẻ chảnh chọe thường ngày không còn.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
----***----
Do tuần đầu còn khá nhiều lộn xộn, mãi đến buổi chiều thứ sáu tuần thứ hai, sau khi kết thúc giờ Lý Thuyết Pháp Thuật, Heinz và Dudley đi đến chỗ người giữ khóa Hagrid.
Heinz không biết liệu bác Hagrid có biết nó là Harry Potter hay không bởi vì lão cũng thuộc loại khó giữ mồm giữ miệng. Tiêu biểu là cái vụ lộ bí mật Hòn Đá Phù Thủy chỉ vì một quả trứng rồng. Vì thế, nó chỉ rủ mỗi mình Dudley đi tới chỗ lão. Ban đầu anh họ dùng dằng không chịu đi vì ám ảnh mãi vụ đuôi heo nhưng đến khi Heinz nói:
"Hồi đó bác Hagrid phù phép anh mọc đuôi heo là do dượng Vernon đụng chạm đến cụ Dumbledore kia mà. Bây giờ bác ấy có gặp dượng đâu mà anh lo sợ."
"Nếu em trải qua cảm giác phải nhịn ăn cả ngày để phẫu thuật, bị mấy vị y tá bác sĩ xầm xì và cả tháng không thể ngồi bình thường được thì có dám gặp không?" Nhớ đến những tháng ngày đau khổ trước kia, Dudley có vẻ hờn dỗi.
Lúc này, Heinz bực quá bèn đạp luôn cho anh họ một cái. Phản xạ của Dudley dạo này khá tốt. Nó nhanh chóng né đòn và lộn một vòng đẹp mắt. Heinz lắc đầu, bẻ khớp tay răng rắc và nói:
"Này, anh từng là ông bố hai con mà còn sợ sao?"
"Xin can, lúc này anh mới mười một tuổi thôi!" Dudley tặc lưỡi.
"Cái đuôi heo kia là hồi tháng bảy, giờ đã tháng chín rồi, anh còn ám ảnh cái gì? Đi nào!" Nói xong, Heinz mặc kệ phản ứng của Dudley cứ thế lôi anh họ đi đến bìa rừng.
Không còn cách nào khác, Dudley phải đi cùng với Heinz. Không biết có phải do ảnh hưởng của cậu Bevan mà Dudley có cảm giác tính tình em họ mình bạo lực hơn xưa rất nhiều.
Lão Hagrid có một căn nhà kế bên rừng Cấm. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ xíu (so với kích thước của chủ nhân). Phía trước nhà có một đôi ủng cao su, một cái nỏ to tổ chảng và một thùng gỗ cũng to không kém (chắc để ngồi hóng gió). Hít sâu một hơi, Heinz gõ cửa.
Đằng sau cánh cửa, con Fang cất một tràng tiếng cẩu đối với những người khách lạ.
"Fang, quay lại. Quay lại." Chất giọng tỉ lệ thuận với thân hình của lão Hagrid cất lên khiến tai hai đứa muốn ù đi.
Sau khi ló gương mặt to lớn đầy lông lá nhìn ngắm hai đứa trẻ "có vẻ" vô hại qua cửa sổ, Hagrid ra sức nắm cái vòng đeo cổ của một chó săn lợn rừng (boarhound) to tổ chảng và đen thùi lùi. Trong khi chủ nhân của nó bờm xờm như thể ca bài "mười năm tắm gội" thì lông của con Fang láng mướt bất ngờ, rõ ràng được chăm sóc kỹ lưỡng.
"Con... dạ.. à ...cậu của con nói... bỏ đi...á hổng phải..." Dudley cứ lúng ta lúng túng lần quần như gà mắc tóc. Nó vẫn còn sợ mọc đuôi heo nếu như nói lỡ mồm.
Heinz cúi đầu chào lễ phép, nó nói:
"Con là Heinz Evans, anh họ con tên Dudley Dursley. Ba con tên Bevan, là em trai của Lily Evans ạ! Ba con nói hồi xưa bác thân với m... à không cô Lily lắm. Vì vậy đã dặn con đến chào hỏi bác."
Sau khi tốn một thời gian kha khá động não để nhớ đến cái tên Bevan, lão Hagrid mới "À" một tiếng. Kéo con Fang qua một bên, lão nói:
"Được rồi! Là cháu của Lily à? Hai đứa vào đây!"
Hai anh em bước vào. Cái chòi vẫn chưa được nâng cấp lên chất liệu đá (trong tương lai) nên nội thất hiện thời khá xoàng xĩnh đúng nghĩa dành cho một gã độc thân hoang dã: bên trong chỉ có một phòng duy nhất với một cái giường khổng lồ với cái chăn vá víu, bên khu vực bếp có thịt sấy và thịt chim trĩ treo lủng lẳng trên trần, một cái nồi to cỡ nồi cám heo ở trên bếp đang nấu một món súp có vẻ hỗn độn như chức năng của nó.
Dudley lúc này mới có dịp quan sát kỹ lão Hagrid. Râu hùm tua tủa như chổi chà, cổ khoác khăn lông chồn (nếu ko muốn nói huỵch toẹt ra đó là bốn con chồn tiêu bản nhồi bông) kết hợp với cái áo khoác cũ mèm có hơi bốc mùi (chắc bao nhiêu nước đều dùng tắm con Fang). Nếu loại trừ bộ râu và quần áo kỳ cục, chắc hẳn Hagrid sẽ đạt tiêu chuẩn mẫu đàn ông lý tưởng của Dudley. Xin đừng hiểu lầm, bởi vì cả nhà Dudley vốn lệch lạc về thẩm mỹ từ lâu, đàn ông phải cao to mập bự, bành trướng theo chiều rộng và chiều ngang mới là tiêu chuẩn. Huống chi, lão Hagrid lại to lớn gấp mấy lần ba nó. Dudley tự hỏi phải ngốn bao nhiêu thực phẩm mới đạt tới kích thước vĩ đại thế kia?
"Hai đứa đến đây rồi, còn Harry đâu?"
Hai anh em nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau. Nuốt nước bọt cái ực, Heinz quyết định nói dối bởi vì nó chắc chắn lúc này Hagrid không biết nó là Harry. Còn bỗng dưng vì sao cụ Dumbledore không nói với Hagrid thì Heinz không rõ:
"Ba cháu lo sợ cho an toàn của Harry vì vậy đã đưa "ảnh" đến Mỹ. Giờ "ảnh" đang học ở Học viện ma thuật Salem!"
"Ừm, như thế sẽ an toàn hơn... nhưng Hogwarts mới là học viện tốt nhất cho nó." Hagrid nói với vẻ tiếc nuối. Đứa trẻ mình từng ôm ngày xưa không rõ lớn lên ra sao."Các cháu có tấm hình nào của nó không?"
Hai đứa lắc đầu. Heinz nói với vẻ ái ngại, lừa dối một người chân chất như thế không phải là tác phong của nó:
"Hồi năm tám tuổi, ảnh được một người họ hàng xa của tụi con nhận sang Mỹ làm con nuôi, giờ mặt mũi ảnh ra sao chúng con đều không nhớ..."
"Nó cũng có bạn bè mới bên đó nên ít viết thư lắm! Chắc cũng... quên tụi con luôn rồi." Dudley chêm vào. Để logic hóa việc nói dối, nó xài chiêu giả vờ ngậm ngùi, nói bằng giọng nức nở.
Vì Dudley "diễn" quá lố nên Heinz phải đạp vào chân anh họ một cái nhắc nhở. Tuy nhiên, vẻ mặt buồn rầu của hai đứa nhỏ khiến Hagrid cũng muốn sụt sịt. Lão vỗ vai hai đứa trấn an:
"Số Harry khổ lắm các con ạ. Nếu nó sống hạnh phúc, quên đi sự đau khổ được là tốt rồi!"
Nghe xong, Heinz và Dudley phải thầm cảm ơn cho khả năng nhận dạng cực kỳ kém của lão Hagrid. Cũng đúng thôi, khi biết bao nhiêu người không thèm dòm đến vết sẹo cũng nhận ra Harry Potter là đứa nào thì chỉ có mỗi Hagrid đã nhầm lẫn Dudley là "cậu bé sống sót" lúc cả nhà Dursley ở trong cái chòi trên biển.
Sau đó, câu chuyện về Harry Potter đang ở viện Salem được Heinz với Dudley tung hứng điệu nghệ. Rất may, người thưởng thức câu chuyện quá sức thật thà nên không nhận ra lỗ hổng bên trong. Cuối cùng, khi không còn gì để kể, tụi nó đành chào bác Hagrid ra về mặc cho lão nài nỉ chúng nó ở lại ăn tối.
"Xin lỗi bác, nửa đêm chúng con có tiết Thiên Văn Học nên cần phải về ngủ sớm." Hai anh em cố sức giải thích. Dù sao chúng nó cũng không thể ăn món súp lạ lùng kia được.
Và cũng như mọi khi trong trí nhớ của Heinz, người đàn ông hiếu khách Hagrid tặng cho hai anh em mấy cái bánh cứng như đá. Dudley dám cá con Fang cũng sẽ gãy răng với cái bánh đó. Hiện nay, con vật này đã quen hơi hai anh em và đang nằm lăn kềnh chờ xoa bụng đã đời mới cho về.
Trước khi rời khỏi nhà, nhìn cái mền vá víu của Hagrid, lòng Heinz nặng trĩu. Mắt nó cay cay. Nó đã không quan tâm đến Hagrid như những gì lão lo lắng cho nó.
Nhưng đối với Dudley, ám ảnh về đuôi heo đã không còn nữa. Hiện tại, nó cũng quý lão Hagrid. Nó khoác vai Heinz nói:
"Tuần sau tụi mình đến đây nữa nhé!"
Nhìn xuống cái bịch đựng đầy bánh đá, Heinz thở dài:
"Ừ! Để cho an toàn, em sẽ giành phần nấu nướng vậy!"
----***----
Còn về phần Draco Malfoy, cái vụ giấu trái cầu của Neville rồi đâm sầm vào Hermione khiến nó làm mất của nhà Slytherin ba mươi điểm. Đó là lần đầu tiên Draco làm mất điểm nhà vì thế nó không dám nhìn mặt Snape. Đã vậy, hai ngày trời con bé muggle kia không xuất hiện càng khiến mọi tin đồn lan khắp Hogwarts.
Mọi chuyện bắt đầu khi Pansy Parkinson - fan cuồng của Draco - từ xa nhác thấy nó đụng vào Hermione và ôm cô bé té lăn quay mấy vòng trên bãi cỏ. Điều này chẳng những khiến áo chùng cả hai bị rách mà còn khiến hai đứa nằm bên nhau trong một tư thế cực-kỳ-khả-nghi. Đã vậy, sơ sẩy thế nào trong lúc lăn cù mèo mà môi của Draco và Hermione lại chạm nhau. Kết quả thì khỏi nói, Draco lãnh lấy một cái tát, Hermione thì chạy đi với khuôn mặt đầy nước mắt còn Pansy lại gào lên:
"Sao con nhỏ Máu Bùn kia dám hôn Draco?"
Thế là Draco, Hermione trở thành cái đích để mọi người bàn tán. Bọn Gryffindor nhiều chuyện đã đành, đến hai đứa bạn quý tộc nhà cùng phòng với Draco cũng khiêu khích:
"Tao không ngờ quý tử nhà Malfoy lại có sở thích với muggle kia đấy. Xem ra lịch sử thuần huyết nhà mày chuẩn bị sang trang rồi!" Theodore Nott nói với với vẻ mặt lạnh lẽo như mọi khi.
"Này, Draco. Tớ có chút thắc mắc: Hôn một muggle có vị gì nhỉ?" Blaise Zabini vỗ vai Draco cười cười."Trông cậu thế này mà dậy thì sớm hơn bạn bè cùng phòng ha."
Ngay cả đàn anh năm trên của nhà Slytherin cũng không tha cho Draco Malfoy, điển hình là Marcus Flint- một học sinh năm năm có một hàm răng vừa to vừa không đều và có mùi cơ thể hơi khó ngửi. Tuy nhiên, không ai nghi ngờ gì về huyết thống thuần chủng của anh ta. Marcus nháy mắt đùa giỡn:
"May mà con bé đó hôn chú em, chứ nó mà hôn phải anh thì không biết ai gãy răng trước?"
Với những câu nói như vậy, Draco đành im ru. Cái mặt vốn trắng tái của nó càng lúc càng đỏ. Những thằng theo phe nó như Vincent và Gregory quá ít i ốt để chia sẻ tâm sự còn bọn con gái nhà Slytherin chỉ tổ làm mọi thứ trở nên rắc rối. Nhất là Pansy Parkinson, mọi sự lộn xộn đều từ con nhóc nghiện mèo ấy gây ra cả. Khi suy đi nghĩ lại, Draco quyết định nói chuyện với người họ hàng xa và thuần chủng của mình bên nhà Hufflepuff - Ernie. Từng tiếp xúc nhiều lần, Draco thấy đây là một thằng nhóc thật thà và không nhiều chuyện. Nó chỉ tiếc một điều duy nhất, thằng đó lại rất thân với bọn máu bùn. Nhưng hiện tại, nó đang rất cần sự tư vấn về tâm lý muggle. Nó phải nắm thóp Hermione, buộc con bé tóc xù xin lỗi mình công khai thì mọi tin đồn mới chấm dứt. Rõ ràng, nó mới là người bị thiệt: nụ hôn đầu cũng mất, phải ăn tát và còn bị trừ điểm nữa. Nó cảm thấy cực kỳ oan uổng. Đã thế, khi mách với Lucius, ba nó lại buông một câu: "Chuyện này con tự giải quyết! Ba không nhúng tay vào!"
Thế nhưng, Ernie cũng như Draco hoàn toàn không biết về tâm lý của muggle, nhất là bọn con gái muggle nữa. Không cách nào khác, nó đành phải nhờ ba thằng bạn muggle cùng phòng. Ngặt một nỗi, lúc ấy Heinz và Dudley đi đến chỗ lão Hagrid mất tiêu, chỉ còn Dzũ thường xuyên túc trực tại thư viện mà thôi.
Vì thế, Dzũ lại trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý tuổi mới lớn. Và mọi chuyện từ đó trở nên rắc rối hơn bao giờ hết.
Sau khi nghe cớ sự, nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của thằng "con ông cháu cha" kia, Dzũ nhớ đến nguyên nhân vì sao mình đã bỏ ngang việc học ở Hogwarts mà đến Mỹ. Nó dẹp tờ Nhật báo Tiên Tri qua một bên và nói:
"Này Draco, nếu mày cứ đối diện tao với cái đầu nghiêng 120 độ so với mặt đất thì về lâu dài mày sẽ có nguy cơ thoát vị đĩa đệm đốt sống cổ. Chưa kể khi ngửa ra như vậy phải liếc mắt xuống dưới khiến người ta tưởng mày phẫu thuật thẩm mỹ hỏng nên bị sụp cơ nâng mi. Vả lại, mày cứ ngửa ra thế này làm tao tưởng là mày lùn hơn tao, phải từ dưới trông lên đó!"
Gương mặt của Draco chuyển từ trắng sang đỏ. Nếu không phải đang ở nơi công cộng, nó sẽ không ngần ngại chỉ đũa phép nguyền rủa thằng kia. Nó quay lưng nói với Ernie:
"Không nói chuyện với đồ Máu Bùn này nữa!"
"Đừng nói từ đó ra!" Ernie gắt. Máu Bùn vốn là một từ chửi thề không mấy hay ho đối với phù thủy.
Nhưng Dzũ vốn là đứa thích đổ dầu vào lửa, nó nói tiếp với gương mặt tỉnh rụi:
"Bùn là hỗn hợp lỏng hay bán lỏng của nước và đất, trầm tích, trộn vào máu là chết đấy. So sánh huyết thống của một người với bùn đất cho thấy mày mất căn bản trầm trọng về khoa học thường thức."
"Khốn nạn! Mày có biết ba tao là ai không?" Draco hất hàm.
"Nếu cả đời hở một chút mày cứ lôi ba mình ra thì mày còn khuya mới trưởng thành được! Mày là mày, đừng thành bản sao của ba mày!" Dzũ vẫn ôn tồn nói. Nó thừa biết Lucius chả vì lý do nhỏ nhặt này mà tống cổ nó về Cokeworth.
Lúc này Ernie phải ra sức ngăn cản Draco xông tới. Bản thân Ernie không hiểu vì sao một đứa suốt ngày im ỉm chỉ cắm đầu vào sách như Dzũ lại có gan chọc tức Draco.
"Không phải mày muốn cho con bé Granger một bài học sao? Tao sẽ giúp mày!" Dzũ nhe hai cái răng khểnh ra. "Nhưng tao sẽ được lợi gì nào?"
Kiểu nói chuyện đầy khiêu kích và răng kểnh của Dzũ làm Draco nhớ tới thằng bé khiến nó vướn vào một vụ cháy mém chết. Nó ngờ ngợ:
"Có phải tao từng gặp mày ở đường Bàn Xoay?"
"Tội nghiệp quá! Chưa già mà đã mắc bệnh Alzheimer rồi! Ok, là tao!"
Draco nhìn Dzũ trân trân. Nó suy nghĩ. Rõ ràng, vụ cháy ở Cokeworth làm nó mém chết. Nhưng sau vụ đó, khi ba má Draco thấy tấm hình thằng Dzũ vẽ nó quá sức tội nghiệp, cả hai quyết định giảm tải chương trình đào tạo quý tộc, đồng thời đưa nó đi chơi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều bạn bè hơn. Nó cắn môi và nói:
"Mày có yêu cầu gì?"
Dzũ không ngờ Draco lại đáp ứng. Nó nói đại một yêu cầu không tưởng:
"Tao muốn vẽ chân dung má mày!"
Mặt Draco lần nữa biến sắc. Dù mẹ mình rất đẹp và khả năng vẽ của thằng kia không tồi nhưng ... Không lẽ, thằng này để ý má mình sao?
Nhác thấy vẻ mặt kỳ cục của Draco, Dzũ quơ tay trước mặt con rồng choai choai kia:
"Sao ngạc nhiên vậy? Không lẽ tao phải vẽ hình ba mày với mày à?"
"Mày đã vẽ đấy thôi!" Draco ức chế.
"Bậy nào, lúc đó tao vẽ cái cửa cũ, vì bố cục trống quá nên mới thêm mày vào. Khoan đã, như vậy... cái tranh kia đang ở nhà mày à?" Bây giờ Dzũ đã hiểu bộ ký họa bốn bức đã mất của nó đã vào tay ai.
"Sao... mày muốn lấy lại hả? Mơ đi! Ai biểu mày vẽ tao!"
"Tất nhiên là không!" Dzũ nhún vai.
"Hả? Cậu từng vẽ Draco à?" Ernie tò mò. Nó hoàn toàn không biết bạn cùng phòng của mình có năng khiếu vẽ. Rõ ràng, thẩm mỹ nhà Malfoy rất cao nên nó chắc chắn một điều: Dzũ vẽ rất đẹp.
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Ernie, Dzũ có chút rùng mình, nó xua tay:
"Chuyện lâu rồi, lát nữa tao sẽ kể sau. Giờ vào vấn đề chính đi, Malfoy!"
Sau khi Draco Malfoy tường thuật lại toàn bộ sự việc chiều thứ tư, Dzũ chống tay lên cằm:
"À, hóa ra tất cả mọi người đều hiểu nhầm, vậy bây giờ mày muốn gì?"
"Cho nhỏ kia một bài học, đòi lại danh dự cho tao!" Ngẫm nghĩ thêm một chút, Draco đính chính. "Phải làm cho nó lạy lục xin lỗi tao!"
Dzũ cười cười, trong đầu thầm nghĩ "Malfoy, mày có cái gọi là danh dự sao?" nhưng nó vẫn tư vấn:
"Phương án thứ nhất, mày cua nhỏ Granger rồi bỏ nó!"
Mặt Draco thoáng đỏ khi nghe câu đó. Mẹ nó đã từng dạy: đối với phù thủy máu trong, tình yêu là một thứ thiêng liêng và xa xỉ vì vậy tuyệt đối không được lợi dụng (hèn chi cháu nhỏ FA suốt mấy năm học).
"Trò hèn hạ đó tao không làm được!" Draco lắc đầu.
"Được rồi, tư cách mày tốt hơn tao nghĩ. Sang phương án hai, cố gắng học giỏi hơn con nhỏ đó toàn bộ các môn! Tính ganh đua của nhỏ này rất lớn!" Dù có chút ngạc nhiên nhưng Dzũ vẫn tiếp tục "tư vấn".
"Cái này còn khó hơn..." Rồng con thừa biết Granger thậm chí còn thông minh hơn nhiều đứa Ravenclaw. Nó chỉ nhắm thắng nổi con bé kia ở mỗi môn Độc Dược và môn Bay mà thôi.
Ngay cả Ernie Macmillan cũng thấy đề xuất này không ổn chút nào:
"Trong năm bọn mình, đọ được với Granger chắc chỉ có Heinz Evans hoặc Sue Li, nhưng hai người ấy lại không học đều các môn bằng Granger đâu. Cái này chính tớ cũng thấy bất khả."
Draco biết Sue Li là ai vì số lượng học sinh gốc Á ở Hogwarts không nhiều. Tuy nhiên, nó không có chút ấn tượng nào về Heinz Evans cả. Nó hỏi:
"Heinz là thằng nào?"
Một ý tưởng xẹt qua đầu của Dzũ. Sao mình không tận dụng tên Draco này quấy nhiễu làm phân tán sự chú ý của hai anh em kia nhỉ? Vì vậy, Dzũ đã lựa cách giới thiệu tồi nhất về Heinz Evans:
"Bạn cùng phòng... à, em của cái thằng từng đấm mày ở đường Bàn Xoay ấy! Mày nhớ ra chưa?"
"Tao chỉ nhớ mỗi mày, thằng tóc vàng đánh tao, hình như còn một thằng tóc đen nữa. Như vậy, cả hai anh em bọn kia đều vào Hogwarts à?"
"Chung phòng tao với Ernie luôn! Thằng anh tóc vàng tên Dudley Dursley!"
Draco có chút ngạc nhiên, theo tính cách, lẽ ra cái thằng châu Á trước mặt mình phải vào Slytherin, Dudley Dursley phải vào Gryffindor còn thằng Heinz Evans gì đó... nó chẳng có chút ấn tượng nào. Vậy mà cả ba lại vào nhà Hufflepuff. Thật khó hiểu.
Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu của Draco, Dzũ lắc đầu thở dài:
"Thế thì chỉ có nước hẹn nhỏ đó ra một chỗ và giải thích rõ ràng thôi!"
"Này, mày có thấy khắp nơi đồn ầm lên như vậy không? Tao mới là người chịu thiệt mà!"
"Ai bảo mày gặp nhỏ kia trước mặt người khác? Cũng đâu nhất thiết phải xin lỗi? Động não chút đi, Malfoy!" Dzũ nhướng lông mày. "Mày muốn hẹn thì nên dùng cú trường để gởi thư, như thế sẽ không sợ lộ!"
Nghe xong, Draco Malfoy không một tiếng cảm ơn cứ thế ra đi. Lúc này, Dzũ phải lựa lời để kể về cái vụ ở đường Bàn Xoay hồi trước với đứa bạn cùng phòng. Ngoài sự ngạc nhiên vì không ngờ Dudley dám đánh luôn Draco thì Ernie cũng ngỡ ngàng khi biết giáo sư Snape là hàng xóm của Dzũ. Thế mà Ernie cứ ngỡ bậc thầy độc dược ở những nơi tập trung nhiều phù thủy như thung lũng Godric, thị trấn Ottery St Catchpole hay làng Hogsmeade.
Nửa đêm hôm thứ sáu, vào giờ Thiên Văn Học, Dzũ rất vui. Nó cười khoái trá khi cầm lấy cái kính viễn vọng ngắm lên bầu trời. Nói gì thì nói, thứ nó thích nhất chính là cười trên nỗi đau kẻ khác. Nó thừa biết, với tính cách nhà Malfoy thì lời hứa hẹn "vẽ chân dung quý bà Narcissa" chẳng qua là gió thoảng mây bay nhưng đích đến của vấn đề mới là quan trọng. Nếu cái dòng họ thuần chủng kia có một đứa con dâu gốc muggle thì sao? Nghĩ đến đây, Dzũ không nhịn được cười khiến cả nhà Hufflepuff nhìn nó như một thằng điên.
Dù sao đây chỉ là một chút bình yên nho nhỏ trước một cơn giông tố lớn. Mặc kệ vụ tấn công vào hầm bạc 713 ở Gringotts gây ảnh hưởng không nhỏ đến cổ phần của đám yêu tinh, Hòn Đá Phù Thủy vẫn tại vị Hogwarts trong một căn phòng ở lầu ba.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY