TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Heinz và Dudley nên thành lập câu lạc bộ nào cho tương lai?

Người bình chọn
10. Bình chọn này đã đóng
  • Host Club - câu lạc bộ trai đẹp phục vụ nữ phù thủy - trá hình che mắt

    5 50.00%
  • Survival Club - câu lạc bộ sinh tồn

    7 70.00%
  • Spy Club - câu lạc bộ điệp viên

    0 0%
  • Dance Club - câu lạc bộ khiêu vũ

    1 10.00%
  • Khác - đề nghị nhắn vào topic góp ý

    0 0%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 23 của 23

Chủ đề: Harry Potter: Trở lại - Miêu Công Công - Chương 21

  1. #21
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 19: Tin đồn


    Chương 19: Tin đồn



    Trở lại trước đó một ngày, vào buổi sáng thứ tư, Neville đã nhận được quả cầu Gợi Nhớ của bà nội nó Augusta Longbottom. Đó là một quả cầu thủy tinh nằm gọn trong lòng bàn tay và bên trong mù mịt khói. Đặc biệt, khói sẽ chuyển sang màu đỏ khi người cầm nó quên mất điều gì. Đó không phải là một món đồ đắt tiền nhưng dưới mắt Draco Malfoy lại quá lạ lẫm. Sau khi trấn lột bất thành ngay tại bàn ăn vì bị giáo sư McGonagall phát hiện. Draco đâm ra tức tối dù trên thực tế, nếu nó có lấy được thì cũng quăng vào xó xỉnh nào đó trong phòng thậm chí là vứt ngoài cửa sổ. Chính hành vi này mới khiến cho Heinz đánh giá Dudley ngày xưa còn khá khẩm hơn Draco, bởi vì anh họ không cướp lấy đồ của người khác.

    Mọi chuyện xảy ra ở giờ học bay buổi chiều ban đầu vẫn y như trong trí nhớ của Heinz: Neville không kiểm soát được chổi bay dẫn tới té gãy tay. Không cách nào khác, bà Hooch phải đem thằng bé vào phòng bệnh thất. Như vậy, tiết bay đầu tiên trở thành giờ tự học. Thần kỳ thay, thế quái nào mà trái cầu Gợi Nhớ vẫn còn nguyên xi không một vết nứt nằm lăn lóc trên cỏ. Theo nguyên tắc "đồ Malfoy thấy nếu không thuộc về Malfoy thì đứa khác ứ có được", Draco đã túm lấy quả cầu Gợi Nhớ rồi quăng lên ngọn cây. Ron chả làm gì được ngoài chuyện mắng chửi nhà Malfoy trong khi Hermione có cách kinh điển hơn: mách giáo sư.

    Khi nhận ra con nhỏ tóc xù gốc muggle kia chạy về phòng bệnh thất, từ trên cao, Draco đã phóng chổi đuổi theo. Khổ nỗi, chổi trường toàn đồ cũ mà nó chuyên xài hàng xịn. Điều này giống như quen đi một chiếc SH nhưng đến phần thi thực hành lấy bằng lái người ta lại đưa bạn con Wave Tàu vậy. Tức là, phóng nhanh thì có thể nhưng điều khiển không sao thoải mái được. Và rồi, khi cố sức đuổi theo Hermione Granger, Draco Malfoy đã mất đà và đâm sầm vào cô bé.

    Đây là câu chuyện mà Heinz tổng kết được khi dò hỏi cả bốn đứa bạn từng cùng phòng Ron, Dean, Seamus và nạn nhân Neville. Thế nhưng, đó chỉ là phần da lông, còn nguyên nhân câu chuyện trở nên biến thiên đủ kiểu như vậy chỉ có người trong cuộc mới biết được. Khi Heinz dò hỏi sang mấy cô gái nhà Gryffindor chung phòng với Hermione thì bị Lavender cho nó là thằng nhiều chuyện. Thế là sự thật câu chuyện vẫn còn ở nơi nào đó.

    Thứ năm và thứ sáu tiếp theo, Hermione Granger không hề đi học. Heinz nhận thấy Draco Malfoy vẫn xuất hiện đều nhưng cái vẻ chảnh chọe thường ngày không còn.

    Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

    ----***----

    Do tuần đầu còn khá nhiều lộn xộn, mãi đến buổi chiều thứ sáu tuần thứ hai, sau khi kết thúc giờ Lý Thuyết Pháp Thuật, Heinz và Dudley đi đến chỗ người giữ khóa Hagrid.

    Heinz không biết liệu bác Hagrid có biết nó là Harry Potter hay không bởi vì lão cũng thuộc loại khó giữ mồm giữ miệng. Tiêu biểu là cái vụ lộ bí mật Hòn Đá Phù Thủy chỉ vì một quả trứng rồng. Vì thế, nó chỉ rủ mỗi mình Dudley đi tới chỗ lão. Ban đầu anh họ dùng dằng không chịu đi vì ám ảnh mãi vụ đuôi heo nhưng đến khi Heinz nói:

    "Hồi đó bác Hagrid phù phép anh mọc đuôi heo là do dượng Vernon đụng chạm đến cụ Dumbledore kia mà. Bây giờ bác ấy có gặp dượng đâu mà anh lo sợ."

    "Nếu em trải qua cảm giác phải nhịn ăn cả ngày để phẫu thuật, bị mấy vị y tá bác sĩ xầm xì và cả tháng không thể ngồi bình thường được thì có dám gặp không?" Nhớ đến những tháng ngày đau khổ trước kia, Dudley có vẻ hờn dỗi.

    Lúc này, Heinz bực quá bèn đạp luôn cho anh họ một cái. Phản xạ của Dudley dạo này khá tốt. Nó nhanh chóng né đòn và lộn một vòng đẹp mắt. Heinz lắc đầu, bẻ khớp tay răng rắc và nói:

    "Này, anh từng là ông bố hai con mà còn sợ sao?"

    "Xin can, lúc này anh mới mười một tuổi thôi!" Dudley tặc lưỡi.

    "Cái đuôi heo kia là hồi tháng bảy, giờ đã tháng chín rồi, anh còn ám ảnh cái gì? Đi nào!" Nói xong, Heinz mặc kệ phản ứng của Dudley cứ thế lôi anh họ đi đến bìa rừng.

    Không còn cách nào khác, Dudley phải đi cùng với Heinz. Không biết có phải do ảnh hưởng của cậu Bevan mà Dudley có cảm giác tính tình em họ mình bạo lực hơn xưa rất nhiều.

    Lão Hagrid có một căn nhà kế bên rừng Cấm. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ xíu (so với kích thước của chủ nhân). Phía trước nhà có một đôi ủng cao su, một cái nỏ to tổ chảng và một thùng gỗ cũng to không kém (chắc để ngồi hóng gió). Hít sâu một hơi, Heinz gõ cửa.

    Đằng sau cánh cửa, con Fang cất một tràng tiếng cẩu đối với những người khách lạ.

    "Fang, quay lại. Quay lại." Chất giọng tỉ lệ thuận với thân hình của lão Hagrid cất lên khiến tai hai đứa muốn ù đi.

    Sau khi ló gương mặt to lớn đầy lông lá nhìn ngắm hai đứa trẻ "có vẻ" vô hại qua cửa sổ, Hagrid ra sức nắm cái vòng đeo cổ của một chó săn lợn rừng (boarhound) to tổ chảng và đen thùi lùi. Trong khi chủ nhân của nó bờm xờm như thể ca bài "mười năm tắm gội" thì lông của con Fang láng mướt bất ngờ, rõ ràng được chăm sóc kỹ lưỡng.

    "Con... dạ.. à ...cậu của con nói... bỏ đi...á hổng phải..." Dudley cứ lúng ta lúng túng lần quần như gà mắc tóc. Nó vẫn còn sợ mọc đuôi heo nếu như nói lỡ mồm.

    Heinz cúi đầu chào lễ phép, nó nói:

    "Con là Heinz Evans, anh họ con tên Dudley Dursley. Ba con tên Bevan, là em trai của Lily Evans ạ! Ba con nói hồi xưa bác thân với m... à không cô Lily lắm. Vì vậy đã dặn con đến chào hỏi bác."

    Sau khi tốn một thời gian kha khá động não để nhớ đến cái tên Bevan, lão Hagrid mới "À" một tiếng. Kéo con Fang qua một bên, lão nói:

    "Được rồi! Là cháu của Lily à? Hai đứa vào đây!"

    Hai anh em bước vào. Cái chòi vẫn chưa được nâng cấp lên chất liệu đá (trong tương lai) nên nội thất hiện thời khá xoàng xĩnh đúng nghĩa dành cho một gã độc thân hoang dã: bên trong chỉ có một phòng duy nhất với một cái giường khổng lồ với cái chăn vá víu, bên khu vực bếp có thịt sấy và thịt chim trĩ treo lủng lẳng trên trần, một cái nồi to cỡ nồi cám heo ở trên bếp đang nấu một món súp có vẻ hỗn độn như chức năng của nó.

    Dudley lúc này mới có dịp quan sát kỹ lão Hagrid. Râu hùm tua tủa như chổi chà, cổ khoác khăn lông chồn (nếu ko muốn nói huỵch toẹt ra đó là bốn con chồn tiêu bản nhồi bông) kết hợp với cái áo khoác cũ mèm có hơi bốc mùi (chắc bao nhiêu nước đều dùng tắm con Fang). Nếu loại trừ bộ râu và quần áo kỳ cục, chắc hẳn Hagrid sẽ đạt tiêu chuẩn mẫu đàn ông lý tưởng của Dudley. Xin đừng hiểu lầm, bởi vì cả nhà Dudley vốn lệch lạc về thẩm mỹ từ lâu, đàn ông phải cao to mập bự, bành trướng theo chiều rộng và chiều ngang mới là tiêu chuẩn. Huống chi, lão Hagrid lại to lớn gấp mấy lần ba nó. Dudley tự hỏi phải ngốn bao nhiêu thực phẩm mới đạt tới kích thước vĩ đại thế kia?

    "Hai đứa đến đây rồi, còn Harry đâu?"

    Hai anh em nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau. Nuốt nước bọt cái ực, Heinz quyết định nói dối bởi vì nó chắc chắn lúc này Hagrid không biết nó là Harry. Còn bỗng dưng vì sao cụ Dumbledore không nói với Hagrid thì Heinz không rõ:

    "Ba cháu lo sợ cho an toàn của Harry vì vậy đã đưa "ảnh" đến Mỹ. Giờ "ảnh" đang học ở Học viện ma thuật Salem!"

    "Ừm, như thế sẽ an toàn hơn... nhưng Hogwarts mới là học viện tốt nhất cho nó." Hagrid nói với vẻ tiếc nuối. Đứa trẻ mình từng ôm ngày xưa không rõ lớn lên ra sao."Các cháu có tấm hình nào của nó không?"

    Hai đứa lắc đầu. Heinz nói với vẻ ái ngại, lừa dối một người chân chất như thế không phải là tác phong của nó:

    "Hồi năm tám tuổi, ảnh được một người họ hàng xa của tụi con nhận sang Mỹ làm con nuôi, giờ mặt mũi ảnh ra sao chúng con đều không nhớ..."

    "Nó cũng có bạn bè mới bên đó nên ít viết thư lắm! Chắc cũng... quên tụi con luôn rồi." Dudley chêm vào. Để logic hóa việc nói dối, nó xài chiêu giả vờ ngậm ngùi, nói bằng giọng nức nở.

    Vì Dudley "diễn" quá lố nên Heinz phải đạp vào chân anh họ một cái nhắc nhở. Tuy nhiên, vẻ mặt buồn rầu của hai đứa nhỏ khiến Hagrid cũng muốn sụt sịt. Lão vỗ vai hai đứa trấn an:

    "Số Harry khổ lắm các con ạ. Nếu nó sống hạnh phúc, quên đi sự đau khổ được là tốt rồi!"

    Nghe xong, Heinz và Dudley phải thầm cảm ơn cho khả năng nhận dạng cực kỳ kém của lão Hagrid. Cũng đúng thôi, khi biết bao nhiêu người không thèm dòm đến vết sẹo cũng nhận ra Harry Potter là đứa nào thì chỉ có mỗi Hagrid đã nhầm lẫn Dudley là "cậu bé sống sót" lúc cả nhà Dursley ở trong cái chòi trên biển.

    Sau đó, câu chuyện về Harry Potter đang ở viện Salem được Heinz với Dudley tung hứng điệu nghệ. Rất may, người thưởng thức câu chuyện quá sức thật thà nên không nhận ra lỗ hổng bên trong. Cuối cùng, khi không còn gì để kể, tụi nó đành chào bác Hagrid ra về mặc cho lão nài nỉ chúng nó ở lại ăn tối.

    "Xin lỗi bác, nửa đêm chúng con có tiết Thiên Văn Học nên cần phải về ngủ sớm." Hai anh em cố sức giải thích. Dù sao chúng nó cũng không thể ăn món súp lạ lùng kia được.

    Và cũng như mọi khi trong trí nhớ của Heinz, người đàn ông hiếu khách Hagrid tặng cho hai anh em mấy cái bánh cứng như đá. Dudley dám cá con Fang cũng sẽ gãy răng với cái bánh đó. Hiện nay, con vật này đã quen hơi hai anh em và đang nằm lăn kềnh chờ xoa bụng đã đời mới cho về.

    Trước khi rời khỏi nhà, nhìn cái mền vá víu của Hagrid, lòng Heinz nặng trĩu. Mắt nó cay cay. Nó đã không quan tâm đến Hagrid như những gì lão lo lắng cho nó.

    Nhưng đối với Dudley, ám ảnh về đuôi heo đã không còn nữa. Hiện tại, nó cũng quý lão Hagrid. Nó khoác vai Heinz nói:

    "Tuần sau tụi mình đến đây nữa nhé!"

    Nhìn xuống cái bịch đựng đầy bánh đá, Heinz thở dài:

    "Ừ! Để cho an toàn, em sẽ giành phần nấu nướng vậy!"

    ----***----

    Còn về phần Draco Malfoy, cái vụ giấu trái cầu của Neville rồi đâm sầm vào Hermione khiến nó làm mất của nhà Slytherin ba mươi điểm. Đó là lần đầu tiên Draco làm mất điểm nhà vì thế nó không dám nhìn mặt Snape. Đã vậy, hai ngày trời con bé muggle kia không xuất hiện càng khiến mọi tin đồn lan khắp Hogwarts.

    Mọi chuyện bắt đầu khi Pansy Parkinson - fan cuồng của Draco - từ xa nhác thấy nó đụng vào Hermione và ôm cô bé té lăn quay mấy vòng trên bãi cỏ. Điều này chẳng những khiến áo chùng cả hai bị rách mà còn khiến hai đứa nằm bên nhau trong một tư thế cực-kỳ-khả-nghi. Đã vậy, sơ sẩy thế nào trong lúc lăn cù mèo mà môi của Draco và Hermione lại chạm nhau. Kết quả thì khỏi nói, Draco lãnh lấy một cái tát, Hermione thì chạy đi với khuôn mặt đầy nước mắt còn Pansy lại gào lên:

    "Sao con nhỏ Máu Bùn kia dám hôn Draco?"

    Thế là Draco, Hermione trở thành cái đích để mọi người bàn tán. Bọn Gryffindor nhiều chuyện đã đành, đến hai đứa bạn quý tộc nhà cùng phòng với Draco cũng khiêu khích:

    "Tao không ngờ quý tử nhà Malfoy lại có sở thích với muggle kia đấy. Xem ra lịch sử thuần huyết nhà mày chuẩn bị sang trang rồi!" Theodore Nott nói với với vẻ mặt lạnh lẽo như mọi khi.

    "Này, Draco. Tớ có chút thắc mắc: Hôn một muggle có vị gì nhỉ?" Blaise Zabini vỗ vai Draco cười cười."Trông cậu thế này mà dậy thì sớm hơn bạn bè cùng phòng ha."

    Ngay cả đàn anh năm trên của nhà Slytherin cũng không tha cho Draco Malfoy, điển hình là Marcus Flint- một học sinh năm năm có một hàm răng vừa to vừa không đều và có mùi cơ thể hơi khó ngửi. Tuy nhiên, không ai nghi ngờ gì về huyết thống thuần chủng của anh ta. Marcus nháy mắt đùa giỡn:

    "May mà con bé đó hôn chú em, chứ nó mà hôn phải anh thì không biết ai gãy răng trước?"

    Với những câu nói như vậy, Draco đành im ru. Cái mặt vốn trắng tái của nó càng lúc càng đỏ. Những thằng theo phe nó như Vincent và Gregory quá ít i ốt để chia sẻ tâm sự còn bọn con gái nhà Slytherin chỉ tổ làm mọi thứ trở nên rắc rối. Nhất là Pansy Parkinson, mọi sự lộn xộn đều từ con nhóc nghiện mèo ấy gây ra cả. Khi suy đi nghĩ lại, Draco quyết định nói chuyện với người họ hàng xa và thuần chủng của mình bên nhà Hufflepuff - Ernie. Từng tiếp xúc nhiều lần, Draco thấy đây là một thằng nhóc thật thà và không nhiều chuyện. Nó chỉ tiếc một điều duy nhất, thằng đó lại rất thân với bọn máu bùn. Nhưng hiện tại, nó đang rất cần sự tư vấn về tâm lý muggle. Nó phải nắm thóp Hermione, buộc con bé tóc xù xin lỗi mình công khai thì mọi tin đồn mới chấm dứt. Rõ ràng, nó mới là người bị thiệt: nụ hôn đầu cũng mất, phải ăn tát và còn bị trừ điểm nữa. Nó cảm thấy cực kỳ oan uổng. Đã thế, khi mách với Lucius, ba nó lại buông một câu: "Chuyện này con tự giải quyết! Ba không nhúng tay vào!"

    Thế nhưng, Ernie cũng như Draco hoàn toàn không biết về tâm lý của muggle, nhất là bọn con gái muggle nữa. Không cách nào khác, nó đành phải nhờ ba thằng bạn muggle cùng phòng. Ngặt một nỗi, lúc ấy Heinz và Dudley đi đến chỗ lão Hagrid mất tiêu, chỉ còn Dzũ thường xuyên túc trực tại thư viện mà thôi.

    Vì thế, Dzũ lại trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý tuổi mới lớn. Và mọi chuyện từ đó trở nên rắc rối hơn bao giờ hết.

    Sau khi nghe cớ sự, nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của thằng "con ông cháu cha" kia, Dzũ nhớ đến nguyên nhân vì sao mình đã bỏ ngang việc học ở Hogwarts mà đến Mỹ. Nó dẹp tờ Nhật báo Tiên Tri qua một bên và nói:

    "Này Draco, nếu mày cứ đối diện tao với cái đầu nghiêng 120 độ so với mặt đất thì về lâu dài mày sẽ có nguy cơ thoát vị đĩa đệm đốt sống cổ. Chưa kể khi ngửa ra như vậy phải liếc mắt xuống dưới khiến người ta tưởng mày phẫu thuật thẩm mỹ hỏng nên bị sụp cơ nâng mi. Vả lại, mày cứ ngửa ra thế này làm tao tưởng là mày lùn hơn tao, phải từ dưới trông lên đó!"

    Gương mặt của Draco chuyển từ trắng sang đỏ. Nếu không phải đang ở nơi công cộng, nó sẽ không ngần ngại chỉ đũa phép nguyền rủa thằng kia. Nó quay lưng nói với Ernie:

    "Không nói chuyện với đồ Máu Bùn này nữa!"

    "Đừng nói từ đó ra!" Ernie gắt. Máu Bùn vốn là một từ chửi thề không mấy hay ho đối với phù thủy.

    Nhưng Dzũ vốn là đứa thích đổ dầu vào lửa, nó nói tiếp với gương mặt tỉnh rụi:

    "Bùn là hỗn hợp lỏng hay bán lỏng của nước và đất, trầm tích, trộn vào máu là chết đấy. So sánh huyết thống của một người với bùn đất cho thấy mày mất căn bản trầm trọng về khoa học thường thức."

    "Khốn nạn! Mày có biết ba tao là ai không?" Draco hất hàm.

    "Nếu cả đời hở một chút mày cứ lôi ba mình ra thì mày còn khuya mới trưởng thành được! Mày là mày, đừng thành bản sao của ba mày!" Dzũ vẫn ôn tồn nói. Nó thừa biết Lucius chả vì lý do nhỏ nhặt này mà tống cổ nó về Cokeworth.

    Lúc này Ernie phải ra sức ngăn cản Draco xông tới. Bản thân Ernie không hiểu vì sao một đứa suốt ngày im ỉm chỉ cắm đầu vào sách như Dzũ lại có gan chọc tức Draco.

    "Không phải mày muốn cho con bé Granger một bài học sao? Tao sẽ giúp mày!" Dzũ nhe hai cái răng khểnh ra. "Nhưng tao sẽ được lợi gì nào?"

    Kiểu nói chuyện đầy khiêu kích và răng kểnh của Dzũ làm Draco nhớ tới thằng bé khiến nó vướn vào một vụ cháy mém chết. Nó ngờ ngợ:

    "Có phải tao từng gặp mày ở đường Bàn Xoay?"

    "Tội nghiệp quá! Chưa già mà đã mắc bệnh Alzheimer rồi! Ok, là tao!"

    Draco nhìn Dzũ trân trân. Nó suy nghĩ. Rõ ràng, vụ cháy ở Cokeworth làm nó mém chết. Nhưng sau vụ đó, khi ba má Draco thấy tấm hình thằng Dzũ vẽ nó quá sức tội nghiệp, cả hai quyết định giảm tải chương trình đào tạo quý tộc, đồng thời đưa nó đi chơi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều bạn bè hơn. Nó cắn môi và nói:

    "Mày có yêu cầu gì?"

    Dzũ không ngờ Draco lại đáp ứng. Nó nói đại một yêu cầu không tưởng:

    "Tao muốn vẽ chân dung má mày!"

    Mặt Draco lần nữa biến sắc. Dù mẹ mình rất đẹp và khả năng vẽ của thằng kia không tồi nhưng ... Không lẽ, thằng này để ý má mình sao?

    Nhác thấy vẻ mặt kỳ cục của Draco, Dzũ quơ tay trước mặt con rồng choai choai kia:

    "Sao ngạc nhiên vậy? Không lẽ tao phải vẽ hình ba mày với mày à?"

    "Mày đã vẽ đấy thôi!" Draco ức chế.

    "Bậy nào, lúc đó tao vẽ cái cửa cũ, vì bố cục trống quá nên mới thêm mày vào. Khoan đã, như vậy... cái tranh kia đang ở nhà mày à?" Bây giờ Dzũ đã hiểu bộ ký họa bốn bức đã mất của nó đã vào tay ai.

    "Sao... mày muốn lấy lại hả? Mơ đi! Ai biểu mày vẽ tao!"

    "Tất nhiên là không!" Dzũ nhún vai.

    "Hả? Cậu từng vẽ Draco à?" Ernie tò mò. Nó hoàn toàn không biết bạn cùng phòng của mình có năng khiếu vẽ. Rõ ràng, thẩm mỹ nhà Malfoy rất cao nên nó chắc chắn một điều: Dzũ vẽ rất đẹp.

    Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Ernie, Dzũ có chút rùng mình, nó xua tay:

    "Chuyện lâu rồi, lát nữa tao sẽ kể sau. Giờ vào vấn đề chính đi, Malfoy!"

    Sau khi Draco Malfoy tường thuật lại toàn bộ sự việc chiều thứ tư, Dzũ chống tay lên cằm:

    "À, hóa ra tất cả mọi người đều hiểu nhầm, vậy bây giờ mày muốn gì?"

    "Cho nhỏ kia một bài học, đòi lại danh dự cho tao!" Ngẫm nghĩ thêm một chút, Draco đính chính. "Phải làm cho nó lạy lục xin lỗi tao!"

    Dzũ cười cười, trong đầu thầm nghĩ "Malfoy, mày có cái gọi là danh dự sao?" nhưng nó vẫn tư vấn:

    "Phương án thứ nhất, mày cua nhỏ Granger rồi bỏ nó!"

    Mặt Draco thoáng đỏ khi nghe câu đó. Mẹ nó đã từng dạy: đối với phù thủy máu trong, tình yêu là một thứ thiêng liêng và xa xỉ vì vậy tuyệt đối không được lợi dụng (hèn chi cháu nhỏ FA suốt mấy năm học).

    "Trò hèn hạ đó tao không làm được!" Draco lắc đầu.

    "Được rồi, tư cách mày tốt hơn tao nghĩ. Sang phương án hai, cố gắng học giỏi hơn con nhỏ đó toàn bộ các môn! Tính ganh đua của nhỏ này rất lớn!" Dù có chút ngạc nhiên nhưng Dzũ vẫn tiếp tục "tư vấn".

    "Cái này còn khó hơn..." Rồng con thừa biết Granger thậm chí còn thông minh hơn nhiều đứa Ravenclaw. Nó chỉ nhắm thắng nổi con bé kia ở mỗi môn Độc Dược và môn Bay mà thôi.

    Ngay cả Ernie Macmillan cũng thấy đề xuất này không ổn chút nào:

    "Trong năm bọn mình, đọ được với Granger chắc chỉ có Heinz Evans hoặc Sue Li, nhưng hai người ấy lại không học đều các môn bằng Granger đâu. Cái này chính tớ cũng thấy bất khả."

    Draco biết Sue Li là ai vì số lượng học sinh gốc Á ở Hogwarts không nhiều. Tuy nhiên, nó không có chút ấn tượng nào về Heinz Evans cả. Nó hỏi:

    "Heinz là thằng nào?"

    Một ý tưởng xẹt qua đầu của Dzũ. Sao mình không tận dụng tên Draco này quấy nhiễu làm phân tán sự chú ý của hai anh em kia nhỉ? Vì vậy, Dzũ đã lựa cách giới thiệu tồi nhất về Heinz Evans:

    "Bạn cùng phòng... à, em của cái thằng từng đấm mày ở đường Bàn Xoay ấy! Mày nhớ ra chưa?"

    "Tao chỉ nhớ mỗi mày, thằng tóc vàng đánh tao, hình như còn một thằng tóc đen nữa. Như vậy, cả hai anh em bọn kia đều vào Hogwarts à?"

    "Chung phòng tao với Ernie luôn! Thằng anh tóc vàng tên Dudley Dursley!"

    Draco có chút ngạc nhiên, theo tính cách, lẽ ra cái thằng châu Á trước mặt mình phải vào Slytherin, Dudley Dursley phải vào Gryffindor còn thằng Heinz Evans gì đó... nó chẳng có chút ấn tượng nào. Vậy mà cả ba lại vào nhà Hufflepuff. Thật khó hiểu.

    Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu của Draco, Dzũ lắc đầu thở dài:

    "Thế thì chỉ có nước hẹn nhỏ đó ra một chỗ và giải thích rõ ràng thôi!"

    "Này, mày có thấy khắp nơi đồn ầm lên như vậy không? Tao mới là người chịu thiệt mà!"

    "Ai bảo mày gặp nhỏ kia trước mặt người khác? Cũng đâu nhất thiết phải xin lỗi? Động não chút đi, Malfoy!" Dzũ nhướng lông mày. "Mày muốn hẹn thì nên dùng cú trường để gởi thư, như thế sẽ không sợ lộ!"

    Nghe xong, Draco Malfoy không một tiếng cảm ơn cứ thế ra đi. Lúc này, Dzũ phải lựa lời để kể về cái vụ ở đường Bàn Xoay hồi trước với đứa bạn cùng phòng. Ngoài sự ngạc nhiên vì không ngờ Dudley dám đánh luôn Draco thì Ernie cũng ngỡ ngàng khi biết giáo sư Snape là hàng xóm của Dzũ. Thế mà Ernie cứ ngỡ bậc thầy độc dược ở những nơi tập trung nhiều phù thủy như thung lũng Godric, thị trấn Ottery St Catchpole hay làng Hogsmeade.

    Nửa đêm hôm thứ sáu, vào giờ Thiên Văn Học, Dzũ rất vui. Nó cười khoái trá khi cầm lấy cái kính viễn vọng ngắm lên bầu trời. Nói gì thì nói, thứ nó thích nhất chính là cười trên nỗi đau kẻ khác. Nó thừa biết, với tính cách nhà Malfoy thì lời hứa hẹn "vẽ chân dung quý bà Narcissa" chẳng qua là gió thoảng mây bay nhưng đích đến của vấn đề mới là quan trọng. Nếu cái dòng họ thuần chủng kia có một đứa con dâu gốc muggle thì sao? Nghĩ đến đây, Dzũ không nhịn được cười khiến cả nhà Hufflepuff nhìn nó như một thằng điên.

    Dù sao đây chỉ là một chút bình yên nho nhỏ trước một cơn giông tố lớn. Mặc kệ vụ tấn công vào hầm bạc 713 ở Gringotts gây ảnh hưởng không nhỏ đến cổ phần của đám yêu tinh, Hòn Đá Phù Thủy vẫn tại vị Hogwarts trong một căn phòng ở lầu ba.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 11-05-2015 lúc 09:44.
    ---QC---
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,avatarchar,bachhongb,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,Gitchi Gitchi Goo,KimBaiSatThu,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,phucxich,thang0309,thhoangtn,thienma,
  3. #22
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 20: Đêm nay có người không ngủ (phần 1)


    Chương 20: Đêm nay có người không ngủ (phần 1)



    Thứ bảy ngày 12 tháng chín, Hermione nhận một lá thư lạ lẫm từ một con cú lạ hoắc và nhìn mặt cũng lạ lắm luôn.

    Ban đầu Hermione vô cùng ngạc nhiên nhưng sau khi nhìn thấy cái ống đựng thư có khắc biểu tượng Hogwarts, cô bé xác định đây là cú của trường. Hermione nghĩ: "Có lẽ giáo sư giáo sư McGonagall khiển trách về việc mình nghỉ học hai bữa chăng?" Vốn rất quan trọng thành tích và điểm số vì thế cô bé cực kỳ lo lắng, run run gỡ lá thư ra đọc.

    Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ:

    Mười hai giờ đêm nay đến phòng truyền thống để giải quyết sạch sẽ nợ nần nhé Granger.

    Mày biết tao là ai rồi. Tao không muốn tin đồn này xảy ra nữa.


    Liếc xung quanh không có ai, Hermione lặng lẽ gấp lá thư bỏ vào cái hộp. Cũng đúng thôi, trong căn phòng này, Parvati thường cặp với Lavender, Kellah hay đi với Fay, chỉ có Hermione bị cho ra rìa, không có đứa bạn gái nào đúng nghĩa. Đỉnh cao của sự thông thái là sự cô độc, chẳng ai hiểu mình. Nhọ thay cho Hermione, lá thư thách đấu của Draco lại là bức thư đầu tiên của bạn học cùng trường gửi cho cô bé.

    Tâm trạng Hermione rối bời. Nếu như lá thư kia gửi cho một người khác, cô bé sẽ không ngần ngại cản trở kẻ kia vì mười hai giờ chính là thời khắc ông Filch và bà Norris (1) làm việc hăng say nhất. Bên cạnh đó, quãng đường từ tháp Gryffindor đi đến phòng truyền thống lại khá dài khiến cho nguy cơ bị bắt tăng lên gấp nhiều lần. Nếu bị túm cổ, công sức Hermione gặt điểm cho nhà Gryffindor sẽ tiêu tan hết. Hermione chỉ có kiến thức và điểm số để kiêu ngạo, là cái mà người khác nhìn cô với cặp mắt kính nể lẫn ghen tức.

    Mặt khác, Hermione cũng biết nụ hôn kia của Draco chỉ là vô ý nhưng cô bé không hề thích thằng nhóc nhà giàu kênh kiệu ấy một chút nào. Là con gái, ai chẳng muốn nụ hôn đầu tiên phải dành cho hoàng tử trong mơ kia chứ (dù thằng khỉ đó tới giờ cũng chưa xuất hiện). Rách áo cũng là tai nạn, Hermione dư sức hiểu, chỉ là cô bé hoảng hốt vì bị bất ngờ. Khổ nỗi, khi mọi người liên tục đổ dồn vào hỏi han khiến Hermione không kịp phản ứng. Một nỗi sợ kỳ lạ dâng lên mà cô bé khó định nghĩa. Vì thế, sau khi khóc như mưa, Hermione ở lì trong phòng.

    Nhận được lá thư, Hermione cũng muốn mau chóng giải quyết triệt để mọi thứ. Sau khi chờ cho bốn cô bạn cùng phòng ngủ say, cô bé đẩy chân dung Bà Béo bước ra ngoài. Nhưng, lúc vừa ra khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, đi dọc hành lang chừng dăm bước, Hermione hối hận ngay tức thì. Đơn giản vì tên nhóc kia có thể bẫy mình bất kỳ lúc nào. Khổ nỗi, lúc Hermione quay lại, Bà Béo vô trách nhiệm kia đã đi lượn đêm hú hí cùng mấy bức tranh khác. Bị nhốt bên ngoài tháp, Hermione đành đi một mình đến phòng truyền thống.

    Nhè nhẹ rón rén từng bước chân, Hermione băng qua hành lang với những song cửa ngả bóng xuống mặt sàn. Ánh trăng lên cao báo hiệu đêm đã khuya.

    Trong khi đó, Draco Malfoy cũng có ý muốn giải quyết mọi thứ triệt để. Nhưng thay vì xin lỗi Hermione cho xong chuyện hoặc mách nốt ông Filch về một con bé không thèm ngủ thích lượn đêm, nó lại đặt hàng một cái mặt nạ gớm ghiếc dính đầy máu để hù dọa. Toàn bộ nhà Slytherin đều ngủ sớm nên Draco mới có dịp lẻn ra ngoài vào lúc mười một giờ.

    Nhìn những chiếc cúp, khiên, giáo, áo giáp... sáng loáng trong phòng lưu niệm một hồi mà không thấy nhỏ kia đâu cả, mắt Draco từ từ ríu lại. Chẳng cần thuốc ngủ không mộng mị, trong tư thế ngồi khuất sau một cái tủ, Draco chìm dần vào giấc mộng.

    ----***----

    Dương Triều Dzũ có một thói quen không mấy hay ho. Nó sẽ lượn đêm mỗi khi mất ngủ. Trước kia, lúc còn làm việc trong tập đoàn Nebo, mỗi khi căng thẳng, Dzũ sẽ phóng xe ra xa lộ với tốc độ điên cuồng và quẹo sang một chỗ thanh vắng mà ngủ. Giờ đây, xe không có, cả chổi bay cũng không nốt, Dzũ chỉ có nước đi lòng vòng bên trong lâu đài Hogwarts.

    Nhưng có ba đối tượng mà bất kỳ bọn thích đi đêm nào cũng phải đề phòng: Một là, bà Norris - con mèo ốm nhách lông te tua rất chi là khó ưa, nhìn vào tiêu bén cả cảm tình - ngay cả đứa nghiện mèo như Pansy cũng chẳng thèm dòm ngó. Hai là, giám thị Filch - Pháo Xịt độc thân đã xấu còn đóng vai ác - có sở thích phạt lũ trẻ càng nhiều càng tốt. Cuối cùng là, con quỷ nhỏ Peeves - kẻ ăn tàn phá hại chơi khăm nổi tiếng Hogwarts - chỉ sợ mỗi Nam Tước Đẫm Máu.

    Kinh nghiệm làm nhân vật phản diện của Dương Triều Dzũ mách bảo cho nó việc chạy trốn khỏi bộ ba kia là cách thức cùi bắp nhất trên đời. Vì vậy, nó đứng trước bức tranh hoa quả và khều nhẹ vào trái lê. Y như lời huynh trưởng Gabriel, trái lê có vẻ lúng túng một chút. Sau giai đoạn e thẹn, một cái mồm toác ra phát tiếng cười khúc khích. Sau đó, trái lê phồng lên biến thành một cánh cửa màu xanh lá cây. Dzũ mỉm cười đẩy cửa bước vào.

    Nhà bếp Hogwarts là một căn phòng rộng lớn có trần cao gần bằng đại sảnh đường. Chỉ khi bước vào người ta mới hiểu được cách thức khiến đồ ăn thức uống ở Hogwarts tự động hiện lên một cách thần kỳ như vậy. Đơn giản là có năm cái bàn có kích thước tương ứng chỗ ngồi giáo sư và bốn nhà. Bọn Gia Tinh ở Hogwarts sẽ đặt thức ăn làm xong lên những chiếc bàn trong bếp và bùm: món ăn sẽ xuất hiện ở đại sảnh đường. Hiện giờ, vẫn còn mấy con Gia Tinh chưa đi ngủ, chắc được phân công trực đêm đề phòng giáo sư và học sinh Hogwarts đòi ăn khuya chăng?

    Nhìn quanh quẩn một chút, Dzũ đến khều đại một con gia tinh và nhờ nó làm cho một dĩa cá nướng giấy bạc không ướp gia vị. Xong xuôi, nó ra đi, mặc cho con gia tinh kia tông đầu vào tường vì xấu hổ. Dĩa cá kia là món ăn tệ hại nhất mà con gia tinh này từng làm trong đời.

    Đương nhiên, món cá kia không phải dành cho Dzũ mà dành cho bà Norris.

    Dù là con mèo xấu xa cáu kỉnh dưới mắt nhiều học sinh khác nhưng không ai phủ nhận trí thông minh của bà Norris. Đáng ngạc nhiên nhất, bà Norris chỉ là một con mèo bình thường, huyết thống chả dính dáng gì tới siêu mèo Kneazle cả (1). Nhưng nói gì thì nói, việc dụ ăn con mèo láu cá này không hề đơn giản.

    Nhưng Dzũ nào phải tay vừa, đến con cáo Răng Sữa là động vật hoang dã mà nó còn dụ về nhà làm thú cưng cho mẹ kia mà. Chủ đích của nó cũng chẳng phải đem con Norris thành vật nuôi mà là biến ông Filch thành đồng minh của nó.

    Đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên Dương Triều Dzũ cảm thấy lạnh gáy.

    Là một tên tội phạm, Dương Triều Dzũ đủ nhạy cảm để biết sau lưng mình có kẻ theo dõi sít sao. Cũng chả phải ai xa lạ, chính là hai anh em Heinz và Dudley.

    Trong khi Ernie say ngủ thì ba đứa bạn cùng phòng đã lẻn ra ngoài hết sạch. Và hiện nay ba người ấy đang đi trên cùng một đoạn hành lang mới chết.

    Vì không muốn bị phát hiện nên cả Heinz và Dudley đều giữ khoảng cách an toàn với Dzũ, thế nhưng lại có sự việc ngoài ý muốn xảy ra. Khi đang gần đến một ngã ba, bỗng nhiên có một bóng đen xoẹt ngang qua cửa sổ gần vị trí hiện tại của Heinz và Dudley. Bóng đen bay về phía rừng Cấm. Không sai, đó là thuật Thăng Thiên (bay không cần chổi) được nhiều Tử Thần Thực Tử ưa chuộng và người thi triển chính là Voldemort. Vị trùm hắc ám mượn xác giáo sư Quirrell đang trên đường tìm máu Bạch Kỳ Mã mần món tiết canh đó mà.

    Chính giây phút ngập ngừng nên theo dõi hành tung Voldemort hay không khiến hai anh em đã làm mất dấu Dương Triều Dzũ. Phía trước là ngã ba, không cách nào khác, hai anh em phải chia ra hai hướng.

    ----***----

    Lúc này, Hermione đã tới phòng truyền thống. Nhìn khung cảnh tối âm u, cô bé đã chắc mười mươi về việc Draco Malfoy sẽ giở trò: Thằng nhóc kênh kiệu kia sẽ không thành tâm xin lỗi mà đánh bài chuồn hoặc giở trò hù dọa cô bé trả đũa mà thôi. Hermione không ngần ngại, cô bé có lá thư làm bằng chứng. Dẫu lá thư không có chữ ký nhưng có nhiều bùa phép dò tìm xem cây bút nào viết ra tuồng chữ đó. Cùng lắm là cả hai đều chịu tội thôi. Vả lại, hiện giờ Bà Béo đã đi vắng, Hermione không cách nào trở về ký túc xá Gryffindor được nữa.

    Thấy một đống thù lù khuất sau tủ đựng cúp Quidditch, Hermione cười thầm. Nhưng khi bước tới và thấy cái mặt nạ gớm ghiếc kia, Hermione có chút hoảng loạn. Tuy nhiên, lý trí khiến cô bé tự bịt miệng để không phát ra tiếng động. Sau khi bình tĩnh lại, Hermione thẳng tay lột mặt nạ, quả nhiên là Draco Malfoy. Đương nhiên thằng nhóc tóc vàng đang nằm co bị giật nảy mình. Chưa kịp phản ứng gì, Draco đã lãnh trọn cú đá. Khi Draco thét lên kêu đau đã bị Hermione nhanh chóng lấy tay che miệng:

    "Chưa đến lễ hội Ma mà đã thủ sẵn đồ thế này à Malfoy? Đó là cách cậu xin lỗi tôi hả?" Hermione nghiến răng, lúc này cô bé cực kỳ tức giận.

    Draco nắm lấy tay Hermione cắn một phát. Dù không để dấu răng nào nhưng cũng làm cô bé hết hồn buông tay. Draco chỉ vào mặt con nhỏ tóc xù răng hải ly kia nói:

    "Được rồi, tao phải thừa nhận là mình đã thất bại trong việc hù dọa mày!" Draco vuốt tóc ra đằng sau nhưng tóc nó quá mềm nên cứ xụ xuống khiến Hermione thấy buồn cười. Nó hất hàm. "Còn xin lỗi hả? Nằm mơ đi!" Nói xong, Draco vụt chạy đi khỏi phòng truyền thống.

    Cảm giác tức giận đã che mờ lý trí, Hermione lập tức cũng đuổi theo suốt hành lang bất chấp nguy cơ bị giám thị Flich tóm gọn bất cứ lúc nào. Draco cũng cứ chạy, lâu lâu nó quay mặt lại lè lưỡi trêu tức Hermione.

    "Lêu lêu! Có giỏi thì đuổi theo đi, Đầu Xù!"

    Cuộc rượt đuổi mau chóng kết thúc khi Draco không kịp thắng và đâm sầm vào bóng người đằng trước đang đi ngược chiều về phía nó.

    Đó là Heinz Evans trên đường đi theo dõi Dương Triều Dzũ.

    Cả ba chưa kịp phản ứng gì thì con quỷ ham hố Peeves đã xuất hiện với vẻ mặt khoái trá. Cái thân thể lượn lờ trên không trung lúc ẩn lúc hiện của Peeves cứ vờn quanh hết Hermione sang Draco. Cuối cùng, một nụ cười khả ố xuất hiện trên gương mặt cũng chả có gì đẹp trai của Peeves:

    "Cha chả...Hai đứa nhóc đang được đồn đãi om sòm đây mà! Sao? Đêm khuya thanh vắng chúng bây lại lén lút hẹn hò nhau à?"

    Heinz đã qua cái thời van xin Peeves. Nó thừa biết sinh vật kia là chúa tể hứa lèo. Thở dài một cái, Heinz đã giơ đũa phép lên về phía con Peeves:

    "Obliviate (Lú Lẫn)!"

    Nào ngờ, không hẹn mà cả hai đứa Hermione và Draco đều chỉ vào con quỷ ham hố Peeves mà niệm chú:

    "Petrificus Totalus (Trói toàn thân)!"

    "Silencio (Câm mồm)!"

    Khi con Peeves rớt xuống nền nhà thành một đống thì mâu thuẫn của Hermione và Draco vẫn chưa được giải quyết triệt để. Gạt mái tóc có chút xẹp xuống vì ướt đẫm mồ hôi, Hermione vỗ tay mỉa mai:

    "Hay thật đấy, Malfoy! Cậu còn chuẩn bị cả tay sai nữa kia à? Còn biết lựa người bên nhà khác để tránh bị nghi ngờ nữa!"

    "Tớ không phải..." Heinz vội xua tay phân bua. Tuy nhiên, trong đầu nó lại nghĩ: "Hermione à! Cậu nghĩ sao mà chỉ sắp tớ là tay sai của Malfoy vậy?"

    "Không phải thằng này mày đưa tới sao? Đừng có giả vờ đổ thừa chứ!" Draco nheo mắt lại.

    Heinz lắc đầu, đây là chuyện riêng của cả Draco và Hermione nên nó không muốn can thiệp sâu vào đó.Vả lại, từ khi đụng phải Draco, Heinz biết chắc rằng hiện thời Dzũ đã không đi lối này rồi. Nó nói:

    "Xin lỗi hai cậu tớ phải đi."

    "Đứng lại!" Hermione và Draco đồng thanh kêu lên.

    Nhưng Hermione thấy có gì không ổn, tại sao mình lại nói cùng lúc với thằng công tử bột kia nhỉ? Cô bé liếc xéo:

    "Tôi không cần cậu cùng lên tiếng!"

    "Mày tưởng tao muốn à?" Draco lại hấc mặt lên trời.

    Hermione rất tức giận nhưng cô bé cố gắng kìm chế hết mức mà nói:

    "Heinz, cậu sẽ không kể chuyện này với ai chứ?"

    "Không kể!" Heinz cam đoan.

    Hermione cũng bán tín bán nghi về lời hứa của Heinz, cô bé hỏi với vẻ mặt nghi ngờ:

    "Thế cậu đến đây làm gì?"

    "Bạn cùng phòng của tớ biến mất nên hai anh em tớ đi tìm ấy mà!" Heinz nuốt nước bọt. "Cậu biết Dzũ mà, nửa đêm không thấy nó đâu..."

    "Được rồi. Tớ tạm tin cậu. Nhưng... chỉ cần cậu hé răng cho người khác biết thì... LIỆU HỒN!" Hermione giơ nắm tay lên hăm dọa.

    Ngoài mặt, Heinz gật đầu nhưng trong lòng nó thầm than: "Cậu xem tớ là thằng nhiều chuyện đến thế sao?"

    "Được rồi! Mày đi đi!" Draco tỏ vẻ ơ hờ.

    "Ờ, tạm biệt!" Heinz vẫy tay.

    Tuy nhiên, khi Heinz vừa đi vài bước, Draco Malfoy đã nhanh chóng hô bùa Lú Lẫn "Obliviate" khiến Heinz từ từ ngã xuống. Trước sự ngạc nhiên của Hermione, Draco nhếch mép:

    "Đừng có quá tin người, trừ phi buộc kẻ đó lập Lời Thề Bất Khả Bội!"

    "Đó là bùa Lú Lẫn, liệu có ảnh hưởng gì đến đầu óc cậu ta không?" Hermione cắn môi lo lắng. Bùa Lú Lẫn nếu được phát huy cực đại có thể xóa sạch hoàn toàn ký ức của một người. Heinz là một học sinh giỏi và hiền hòa, cô không muốn cậu bé kia biến thành đồ ngu ngốc.

    "Ai mà tin chắc hắn sẽ giữ mồm giữ miệng chứ! Tự lo bản thân không xong mà còn lo kẻ khác! Nhiều chuyện!"

    Hermione cho Draco một cái tát.

    Đau quá. Rồng nhỏ bực bội. Nụ hôn đầu của nó bị con nhỏ này cướp, cũng là nhỏ này là người đầu tiên tát nó nốt. Draco cố kìm chế không đánh nhau với con đầu xù mà tỏ vẻ ngạo mạn:

    "Sẽ có ngày mày biết ơn tao vì điều này!" Nói xong, nó bỏ đi một nước về hầm Slytherin.

    Hermione bĩu môi khinh bỉ. Khi Draco khuất dạng, trong bức tranh sáng tối nhập nhèm, Hermione khẽ nói:

    "Xin lỗi cậu, Heinz Evans!"

    Và cô bé cũng mau chóng trở về tháp Gryffindor.

    Khi không còn nghe tiếng bước chân của cả hai nữa, Heinz mới lui cui bò dậy. May mà Heinz đã dùng Protego (bảo vệ) bọc quanh thân thể khi chạy khắp hành lang nếu không thì kết cục nó sẽ thê thảm như Gilderoy Lockhart: vào Thánh Mungo và viết tự truyện "Tôi là ai?"(3).

    Bây giờ, để tìm được Dzũ, Heinz đành phải chạy về hướng ngược lại.

    Nó bắt đầu cảm thấy hối hận khi để Dudley đi một mình rồi.

    __________________________________


    (1) Kneazle là loài mèo cổ xưa và cực kỳ thông minh. Newt Scamander và vợ ông - Porpentina có mấy con mèo thuần chủng loại này, tên chúng là Hoppy,Mauler, Milly. Trong khi đó, những con mèo lai Kneazle phổ biến hơn một chút trong giới phù thủy, tiêu biểu là con Crookshanks của Hermione và mấy con mèo Ông Tibbles, Snowy với Tufty của Pháo Xịt Arabella Doreen Figg - hàng xóm của Harry.

    (2) Trong bản dịch tiếng Việt, Peeves được xem là yêu tinh nhưng kỳ thực nó là một con Poltergeist, theo nghĩa tiếng Đức chính là "linh hồn ồn ào" và google lại dịch "quỷ hiện lên theo tiếng động", bản tiếng Hoa có hai cách gọi con quỷ này: một là Tao Linh (骚灵) và hai là Sảo Nháo Qủy (吵闹鬼). Nhưng hai cái tên kia chả có bá đạo gì cả, sau khi vò đầu bức tóc, Mèo xin mạn phép cho chủng loài của con Peeves là Qủy Ham Hố nhé (thấy nó còn nhiều chuyện vãi ra).

    (3) Sau vụ phản phé vì đũa phép cũ của Ron, Gilderoy Lockhart bị trúng bùa Lú Lẫn của mình mà phải nhập hộ khẩu tại St.Mungo. Đến khi có dấu hiệu khả quan, ông ta viết quyển tự truyện: "Tôi là ai?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 18-05-2015 lúc 21:41.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,avatarchar,bachhongb,Bảo Diệp Tường,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,phucxich,thang0309,wishingmoon,
  5. #23
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 21: Đêm nay có người không ngủ (phần 2)


    Chương 21: Đêm nay có người không ngủ (phần 2)



    Dzũ nhìn bà Norris với vẻ mặt thân thiện.

    Bà Norris liếc Dzũ với thái độ cực kỳ đề phòng.

    Từ đằng xa, Dudley làm anh hùng núp ngó một người một mèo giằng co nội tâm. Trong lòng nó thầm nghĩ: " Thằng này tính đầu độc con mèo sao?"

    Tình trạng giao lưu ánh mắt như thế cũng khá lâu mà chẳng có động tĩnh gì. Trong khi dĩa cá nướng nằm trên mặt đất đang bốc mùi thơm dụ khị bà Norris.

    Cá tuyết Đại Tây Dương nướng giấy bạc, không nêm gia vị là thứ tuyệt nhất cho con mèo bình dân này.

    Rõ dãi thòm thèm hồi lâu, bà Norris suy tính thiệt hơn. Lúc này, bên trong cơ thể của bà Norris đang xảy ra cuộc chiến giữa bộ não và cái dạ dày. Nếu Norris giả vờ làm một con mèo dễ thương thì thức ăn khuya sẽ liên tục được đưa tới. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu dĩa cá kia có tẩm độc dược? Tuy không ngửi ra mùi của loại độc dược nào nhưng linh tính của Norris mách bảo thằng nhóc trước mặt không có ý đồ tốt. Hơn nữa, ngoài thằng nhóc này còn có một đứa con trai khác đứng cách đây hai mươi mét nữa. Hoàn toàn không thể tin được.

    "Méo... méo...!" Bà Norris gào lên kêu giám thị Filch tới.

    Nhanh như một cơn lốc, không biết từ xó xỉnh nào mà thầy Filch đã nện những bước chân trên nền đá rầm rập đi tới. Chẳng mấy chốc, người đàn ông cao lớn, đầu hói với gương mặt thiếu cảm tình xuất hiện.

    "Cái gì đây?"

    Bà Norris lấy chân trước chỉ vào dĩa cá kèm một tràng tiếng mèo mà mỗi ông Filch mới hiểu nổi.

    "Sao? Nó đầu độc BÉ CƯNG à?"

    "BÉ CƯNG nỗi gì?" Dzũ nghĩ bụng. Nó có chút rùng mình khi nghe cụm từ "bé cưng" kia. Quả thật, Hogwarts có quá nhiêù người nghiện mèo, nhưng chắc chắn không ai có thể đạt tới le vồ của thầy Filch với thành tích khiêu vũ cùng mèo trong buổi dạ tiệc được.

    Tự lẩm nhẩm mấy câu để điều tiết adrenalin giảm xuống, Dương Triều Dzũ trưng bộ mặt ngây thơ ra mà nói:

    "Thưa thầy, em không đầu độc Norris ạ!"

    "Vậy, trò giải thích sao về dĩa cá này?" Giám thị Filch có vẻ mất bình tĩnh. Đối với ông, Norris còn hơn cả một con thú cưng.

    Nhận thấy mức độ nguy hiểm tăng cao, Dzũ xoắn xoắn mấy ngón tay vào nhau ra vẻ một đứa trẻ vô tội:

    "Em thấy Norris quá ốm nên mới bảo gia tinh làm món cá này cho nó. Nếu thầy cho là em đầu độc Norris, thầy có thể nhờ bà Pomfrey hay giáo sư Snape kiểm tra con cá đó mà."

    Sống bao năm tại trường Hogwarts, thầy Filch thừa biết chẳng có học sinh nào ưa thích ông lẫn Norris. Việc lũ trẻ thêm tiền tố "bà" vào trước tên Norris cũng kèm theo nghĩa mỉa mai cho cuộc sống độc thân chỉ có con mèo bầu bạn. Dù bà Norris là một con mèo thông minh nhưng nó cũng chẳng thể xem như một người vợ. Filch không có sở thích biến thái. Ông đã già. Chẳng có gì sai khi một người già cần sự an ủi của động vật cả.

    Nhưng... chí ít thằng nhóc trước mặt không gọi "bà Norris" mà chỉ thuần túy "Norris" mà thôi. Tất nhiên, nếu dĩa cá kia thực sự có độc thì ông cũng không chần chừ treo ngược thằng nhóc lên trần nhà. Nghĩ một hồi, thầy Filch thở dài:

    "Được rồi! Trò đi xuống phòng giám thị ngay bây giờ!"

    "Vâng ạ!" Dzũ tỏ vẻ ngoan ngoãn lóc cóc đi theo.

    Câu chuyện chưa kết thúc bởi vì bà Norris không đi theo mà chạy theo chủ mà xù đuôi kêu mẹo mẹo.

    "Gì thế? Cưng?" Filch lại thì thầm với bà Norris. Ông mỉm cười. "À, thêm một đứa nhóc đi đêm nữa. Ra mau! Nếu không sẽ nhận hình phạt nặng hơn!"

    Dudley có hàng trăm cách chạy trốn từ phương pháp muggle cho tới phù thủy. Thế nhưng, nó cũng muốn trải nghiệm cảm giác bị phạt ở Hogwarts ra sao và ông Filch này có thật sự ác như lời đồn hay không. Nhìn vào người đàn ông cao gầy khắc khổ trước mắt với một con mèo, Dudley không tránh khỏi sự liên tưởng đến bà Figg, một người già cô đơn khác. Nhưng, những người già neo đơn nuôi mèo hay bất kỳ động vật gì đi nữa cũng đều không có niềm vui với việc xử phạt học sinh như vậy. Xem ra, phần nhiều là do công việc và hoàn cảnh sống tạo nên rồi.

    Dù sao, mấy hình phạt ở Hogwarts trước khi có "cóc hồng" Umbridge xuất hiện cũng không thể làm cho học sinh lãnh lấy thương tật suốt đời được. Cùng lắm là trừ điểm hay bị phạt trực nhật gì đó, thế thôi.

    Vì vậy, Dudley bước ra khỏi chỗ ẩn náu.

    Giám thị Filch cười khoái trá khi thấy có thêm một thằng nhóc nữa:

    "Lại một đứa nhà Hufflepuff, xem ra bọn Hufflepuff đang cố phá kỷ lục bị cấm túc bên nhà Gryffindor nhỉ? Đi xuống phòng giám thị mau! Ta sẽ báo cho chủ nhiệm các trò biết!"

    Khi thấy Dudley, Dzũ biết tỏng tòng tong sẽ có cả Heinz nữa. Thế nhưng, nó giả vờ ngạc nhiên, trưng ra bộ mặt bức xúc theo kiểu tại-sao-mày-theo-dõi-tao:

    "Mày làm gì ở đây vậy? Lén theo dõi tao hả?"

    "Lúc nãy không thấy mày đâu nên tao với Heinz đi kiếm đó. Tao sợ mày lạc vào chỗ nào nguy hiểm." Dudley giả vờ nhỏ giọng nói.

    Dzũ chẳng biết màn kịch của nó và hai anh em này sẽ kéo dài đến bao lâu nữa. Mỗi khi nó càng tránh xa thì như có một cục nam châm vô hình lại đẩy cả ba dính lại với nhau.

    ----***----

    Heinz chưa từng kể với Dudley về phòng giám thị. Căn bản là Dudley chẳng quan tâm gì đến cái phòng chán ngắt đó nên cũng không có câu hỏi nào. Sau khi đi vòng vo tam quốc một hồi, ba người một mèo dừng chân ở một cái cửa gỗ xấu xí có ghi chữ "phòng giám thị".

    Khác với vẻ tươi sáng ở Smelting, phòng giám thị Hogwarts dơ bẩn và tối tăm. Một cái đèn dầu nhỏ thòng xuống từ tấm màn thấp lè tè là ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Không khí u ám tới mức nếu khoét cái cửa ra và đóng thêm song sắt thì nơi này y chang nhà tù. Thậm chí, nó còn tệ hại hơn nhà tù của muggle Anh hiện giờ nữa. Mùi cá chiên thoang thoảng trong phòng cho thấy nơi đây có sự cư ngụ của một con mèo. May mắn thay, có lẽ Norris biết cách đi vệ sinh trong toa lét nên nơi này không có mùi phân mèo chua loét như nhà bà Figg. Những cái tủ bằng gỗ cao ngất đựng đầy hồ sơ chi tiết của các học sinh bị phạt. Góp phần làm cho đám học sinh mới tò te sợ hãi là một bộ sưu tập dây xích và cùm tay được đánh bóng kỹ lưỡng treo lủng lẳng. Thế nhưng, đối với những gã từng trải, đám cùm xích kia chỉ khiến cái đầu hai đứa suy nghĩ một nhánh của văn hóa gothic: BDSM.

    Giám thị ở Hogwarts, nghe thì oai thật đấy nhưng đó là một chức vụ vô cùng vất vả: kiểm tra vệ sinh, tuần tra hành lang, điều tra những vụ quậy phá, chịu trách nhiệm về an ninh cho những chuyến đi tới làng Hogsmeade, giám sát những người ra vào lâu đài, tiếp nhận thư tín muggle... Tóm lại là hàng tá công việc bạn sẽ phải đương đầu không phải với tiêu chí 8 tiếng mà là 24 tiếng đồng hồ. Có lẽ vì thiếu ngủ và công việc quá vất vả nên Filch già xọm đi. Và như vậy, khả năng thoát kiếp FA chỉ bao gồm con số không tròn trĩnh.

    Nhìn cái bàn cũ mèm và cái ghế bị mối gặm, Dudley cảm thấy bất thường. Có những phù thủy thích những đồ xưa cũ nhưng không để nội thất hư hỏng đến thế. Phải chăng thầy Filch không thể dùng phép thuật và là một Pháo Xịt? Dudley nghĩ vậy nhưng không dám hỏi.

    Không được học hành đầy đủ nên hầu hết những Pháo Xịt không thể sống trong thế giới muggle với công việc đàng hoàng, họ chỉ tồn tại trong thế giới phù thủy như là công dân hạng hai. Họ cũng không có quyền của công dân muggle Anh để hưởng trợ cấp thất nghiệp. Năm 1990, Angus Buchanan xuất bản cuốn “Cuộc sống của tôi như một Pháo Xịt”. Cuốn sách này bán chạy một cách khủng khiếp trên toàn thế giới phù thủy bởi vì nó cho một cái nhìn đúng đắn hơn về những khó khăn của các Pháo Xịt trong thế giới phù thủy: thất nghiệp, trở thành vật thí nghiệm. Khá khẩm hơn thì có thể kiếm được một công việc nhưng đồng lương nhận được hoàn toàn không tương xứng khiến họ không thể sở hữu được bất động sản nào. Đáng sợ ở chỗ, tỉ lệ Pháo Xịt càng lúc càng nhiều. Bọn phù thủy thuần chủng thì đổ lỗi cho việc pha trộn huyết thống muggle nhưng qua thời gian nghiên cứu, Dương Triều Dzũ biết được đó là hậu quả tất yếu của giao phối cận huyết. Pháo Xịt vẫn là trường hợp nhẹ nhất, chí ít ngoại hình, trí óc của họ vẫn bình thường. Tệ nhất vẫn là những trường hợp giảm tuổi thọ, dị tật ngoại hình ở những dòng thuần chủng. Nếu như không có một ông bố muggle quá sức đẹp trai và thừa kế trọn vẹn ngoại hình của nhà nội thì chắc Voldemort (lúc còn là Tom Riddle) cũng như những thành viên nhà Gaunt khác: xấu xí và dị dạng. Thế mà hắn lại ra sức tiêu diệt để phủ nhận dòng máu muggle mới chết chứ.

    Trở lại câu chuyện con cá Tuyết nướng giấy bạc. Sau khi dặn dò hai đứa nhóc ngồi yên một chỗ, giám thị Filch cùng con mèo Norris ra ngoài kiếm giáo sư Snape kiểm tra xem dĩa cá nướng kia có độc hay không. Tất nhiên, ông không quên khóa cửa nhốt Dzũ và Dudley trong phòng.

    "Nhớ ngồi yên, đừng táy máy thứ gì! Nếu ta về thấy cảnh lộn xộn thì các trò liệu hồn!" Một câu hăm dọa được giám thị Filch thốt ra trước khi đi khỏi.

    Khi không còn nghe tiếng bước chân nữa, Dudley khoác vai Dzũ nói một câu nửa đùa nửa thật:

    "Này, khai thật ra đi, thực sự mày cho con mèo đó thức ăn vì thấy nó ốm đói hả?"

    Đây là một câu hỏi đơn giản nhưng không dễ trả lời. Phải thiếu i ốt một cách vượt bậc mới khai ra động cơ thật sự và càng ngu hơn khi bịa ra một lý do không phù hợp với tính cách bản thân. Vì thế, Dương Triều Dzũ cười gian:

    "Được rồi, tao nói. Lý do tao cho Norris ăn là... muốn vỗ béo nó. Khi nó mập hơn sẽ không thể đuổi kịp tụi mình. Như vậy, tối nào cũng lẻn ra ngoài đi quậy được rồi!"

    "Mày tính làm học sinh cá biệt à?" Dudley ngạc nhiên. Đến giờ nó và Heinz vẫn không hiểu mầm mống tội ác của Dương Triều Dzũ vì sao xuất hiện.

    "Uầy, mày nhớ hôm khai giảng không? Thầy hiệu trưởng cấm không cho tụi mình bén mảng khúc cuối hành lang lầu ba và rừng Cấm đó! Tao muốn khám phá mấy chỗ kia coi có gì thú vị thôi mà!"

    Nghe xong lý do, Dudley chống cằm có vẻ suy tư. Hiện giờ, tuy có chút thủ đoạn nhưng Dzũ cũng chỉ là một thằng nhóc tò mò mà thôi. Xong xuôi, nó gật gù:

    "À, thì ra là vậy..."

    "Giữ bí mật giùm tao, đừng nói cho ai biết nha!" Dzũ chắp tay ra vẻ van xin cầu khẩn.

    Nhớ lại chuyện con chó ba đầu và gã thầy giáo đi hút máu Bạch Kỳ Mã qua lời kể của Heinz, Dudley vội cảnh cáo Dzũ:

    "Được rồi! Nhưng mà đừng có liều, nếu đi khám phá mấy chỗ đó một mình nguy hiểm lắm!"

    "Đồng ý! Nếu có đi, tao sẽ rủ cả phòng! Được chưa?"

    Bỗng nhiên, Dzũ sực nhớ ra nãy giờ không thấy Heinz đâu cả. Nó hỏi:

    "Mà này, Heinz đâu?"

    "Hồi nãy, bọn tao chia làm hai hướng đi kiếm mày. Chắc lát nữa thế nào nó cũng tới đây thôi!"

    "Đường đi ở Hogwarts lắc léo như thế liệu nó biết bọn mình ở đây không?"

    "Chuyện nhỏ, không ai rành Hogwarts bằng nó đâu!" Dudley phát hiện mình lỡ lời, nó vội bào chữa. "Thực ra, gần nhà ta cũng có một cựu học sinh của trường, bà ấy đã vẽ bản đồ Hogwarts. Heinz thuộc làu, tao chỉ nhớ được phân nửa thôi!"

    "À, ra vậy..." Dzũ gật đầu hờ hững. Nói dối, nói dối và nói dối, đây là một cuộc trò chuyện cực kỳ tệ hại. Vì thế nó đánh trống lãng. "Mày thấy phòng giám thị trường mình ra sao?"

    Quan sát xung quanh một lúc, Dudley mới nói:

    "Tệ lắm! Thiếu cửa sổ, thiếu ánh sáng. Quá nhiều giấy tờ và đồ vật độc hại xung quanh. Không biết trường mình có trả thêm phụ cấp độc hại cho ổng không nữa!"

    "Tao nghĩ là không đâu. Nội bàn ghế để cho mối mọt thế này cũng đủ hiểu." Dzũ lắc đầu.

    "Trường mình có cả tá phòng học không sử dụng lại rộng rãi và thoáng mát, tại sao lại không chuyển phòng giám thị lên đó. Ở riết trong này, khỏe mạnh cách mấy cũng không chịu nổi.."

    "Ấy thế mà ta đã làm việc ở đây 18 năm rồi!" (1) Bằng một động tác mở khóa rất nhanh, thầy Filch đã mở cửa bước vào. Theo sau là bà Norris đang liếm mép, có vẻ như đã chén xong một con cá.

    Đặt cái dĩa không lên bàn, Filch tiếp lời:

    "Cái phòng này có từ những ngày đầu Hogwarts thành lập. Lúc đó giám thị có quyền tra khảo những học sinh hư hỏng. Rất nhiều quyền lợi chứ không như bây giờ!" Argus Filch nhớ lại cảnh cụ Dumbledore bác bỏ đề nghị trói cổ chân học trò và treo ngược lên sàn nhà.

    "Thầy ơi, vậy là không có độc phải không ạ?" Dzũ cố trưng bộ mặt ngây thơ một cách sống sượng.

    "Đem cái dĩa này trả lại cho phòng bếp! Không có độc! Tuy nhiên, đi đêm vẫn sẽ bị phạt!"

    Hai đứa nhỏ giả vờ tiu nghỉu.

    Không biết con người trước kia của Filch thế nào nhưng không khí của căn phòng này có thể dư sức biến một thanh niên yêu đời cách mấy cũng trở thành một gã cáu gắt. Lúc cầm bảng kiểm điểm, Dudley nhỏ giọng hỏi:

    "Sao thầy không xin nhà trường đổi sang phòng khác, hay chí ít là cấp bàn ghế mới? Nhà trường có phụ cấp độc hại cho thầy không?"

    Câu nói trên giống như rà đúng đài khiến thầy Filch bức xúc:

    "Ta từng đề xuất nhưng ban quản trị nhà trường nói không cần thiết!"

    "Cái gì? Ban quản trị của trường giàu thế kia mà. Em thấy chuyện này cũng có thể linh hoạt được. Phòng 1A rất thoáng rộng mà chẳng có ai học. Thầy xin đổi thử xem!"

    "Bỏ đi! Ta cũng chẳng mong chờ gì. Vả lại, càng rộng thì khó quản lý hơn nữa!"

    Cho dù chỉ là những câu hỏi nhưng nó thể hiện sự quan tâm khiến trái tim vốn khô quắt queo của thầy Filch như được tiếp thêm máu và oxi mà hoạt động mạnh mẽ. Sự ấm áp đó lan ra khắp thân thể. Bỗng nhiên, lần đầu tiên trong đời, thầy Filch không muốn phạt hai đứa nhóc này.

    Dường như thấu hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, bà Norris cũng ra sức cọ quẹt hai đứa kia. Nó đặc biệt thích cào cái quần rách của Dương Triều Dzũ. Norris biết nếu nịnh nọt kẻ này thì sẽ có cá Tuyết mà ăn vì khẩu phần của nó không được tính vào biên chế nhà trường.

    Nhìn thấy thái độ ủng hộ của Norris, giám thị Filch thở dài:

    "Được rồi, hai đứa muốn bị trừ điểm hay là cấm túc?"

    Dzũ và Dudley nhìn nhau. Chẳng ai muốn chuyện cá nhân ảnh hưởng đến kết quả của cả ký túc xá. Dù Hufflepuff luôn đứng ngoài cuộc chạy đua điểm số nhưng nếu bị trừ điểm vì lý do cá nhân thế này chắc chắn huynh trưởng Gabriel sẽ không vui. Vì vậy, để cho cuộc sống dễ thở hơn, hai đứa chỉ có nước chọn:

    "Cấm túc đi ạ!"

    "Được rồi! Cuối tuần hai đứa sẽ trực nhà vệ sinh vậy! Đây là hình phạt nhẹ nhàng nhất rồi!"

    Thầy Filch nói đúng, trong số các hình phạt ở Hogwarts, lau dọn nhà vệ sinh là nhẹ nhất. Đơn giản là vì, học sinh có quyền sử dụng phép thuật để làm mọi thứ cho tiện lợi và nhanh chóng. Thế nhưng, đó không phải là thứ mà Dzũ lẫn Dudley muốn.

    "Có hình phạt khác không thầy ơi?" Dzũ ra sức năn nỉ.

    "Có thể nặng hơn một chút cũng được, miễn là không phải lau dọn nhà vệ sinh được không thầy?"

    "Có lau cúp không sử dụng phép thuật và lao động trong rừng Cấm..." Filch bắt đầu liệt kê ra một số hình phạt tiếp theo.

    "Lao động trong rừng Cấm đi ạ!" Dudley hồ hởi.

    Filch vô cùng ngạc nhiên:

    "Nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có những đứa bất trị mới bị tống vào, không phải chỗ cắm trại đâu!"

    "Nhưng chắc cũng có người đi kèm đúng không ạ?" Dzũ vờ hỏi, nó thừa biết đối tượng canh gác không ai khác chính là người giữ khóa Hagrid của trường.

    "Ừm, có lão Hagrid nhưng đó là một tên... thiếu trách nhiệm ghê lắm! Mà thôi, nếu mấy đứa muốn vào đó thì ta cũng không cản nữa!"

    "Vâng ạ, cảm ơn thầy!" Dudley và Dzũ đồng thanh đáp.

    Lúc này, bên ngoài cửa phòng giám thị có tiếng gõ cửa, đó là Heinz. Dựa theo những dấu tích mực dạ quang bám trên tường mà Dudley để lại, Heinz cuối cùng cũng tới.

    Thầy Filch bước ra. Ông trố mắt ngạc nhiên vì có học sinh tự động xuống phòng giám thị nạp mạng vào lúc này.

    Bằng dáng vẻ đầy lo lắng, Heinz nói:

    "Thưa thầy, anh họ Dudley của em và bạn Dzũ cùng phòng hiện nay mất tích rồi ạ!"

    Ông Filch cười cười rồi né sang một bên:

    "Có phải là hai đứa này không?"

    "Mọi người ở đây à?" Heinz ngạc nhiên khi thấy cảnh Dzũ với Dudley thay phiên vuốt lông bà Norris. Khóe miệng nó có chút giật giật không hề tự nhiên chút nào.

    Filch ngán ngẩm:

    "Heinz, lẽ ra trò phải báo cho huynh trưởng biết về chuyện bạn cùng phòng mất tích chứ không nên tự tiện đi tìm như thế. Không cách nào khác ta cũng phải phạt trò thôi!"

    Nếu nhìn thấy cảnh giám thị Filch nói chuyện nhẹ nhàng, bà Norris thân thiện thế này hồi kiếp trước dám Heinz cắt Nhật báo Tiên Tri đăng ký bốc thăm trúng thưởng tức thì. Bỗng nhiên nó nghĩ, chỉ cần mở rộng tấm lòng một chút sẽ thấy thế gian không bao giờ đen tối. Như vậy, nó và Dudley có nên cho Dương Triều Dzũ một cơ hội để thay đổi không?

    Sau khi thấy Heinz lập bản kiểm điểm xong, Filch đọc sơ qua rồi nói:

    "Tối thứ bảy tuần này, cả ba đứa sẽ có mặt tại rừng Cấm làm việc nghe chưa?"

    "Vâng ạ!"

    Thần kỳ thay, dù có chuyện gì xảy ra, Heinz vẫn bị phạt vào rừng Cấm. Có điều mốc thời gian này sai lệch quá mức so với dự kiến, sớm hơn một học kỳ lận.

    ----***----

    13 là một con số xui xẻo. Không hẳn là vậy.

    Vào ngày 13 tháng chín, cả Hogwarts bị sốc trước tình trạng thay đổi 180 độ của con quỷ ham hố Peeves.

    Có lẽ do công lực quá thâm hậu nên Heinz đã xóa sạch sành sanh ký ức của con quỷ này. Hiện giờ, gặp ai ở Hogwarts, kể cả những bức tranh, hồn ma, học sinh hay giáo sư, Peeves đều hỏi: "Ta là ai? Trước kia ta là người thế nào vậy?"

    Mọi người quá mệt mỏi vì những trò đùa tinh quái của Peeves. Vì vậy, không hẹn mà gặp, tất cả - tính luôn giám thị Filch - đều trả lời:

    "Cậu là một con quỷ ham hố tốt bụng luôn giúp đỡ người khác!"

    Và như thế, quỷ ham hố Peeves cố gắng trở nên tốt bụng dù như thế khác hẳn với bản chất và con người trước kia của nó. Nó cũng chả làm gì nhiều nhặn hơn cái việc chỉ đường cho học sinh đi lạc. Nhưng, như thế đã quá tốt so với Peeves của ngày hôm qua rồi.

    Nhờ vậy, cả trường Hogwarts tạm thời bình yên cho đến cuối tháng mười.

    __________________________________


    (1) Giám thị Filch làm việc ở Hogwarts từ năm 1973, kế nhiệm vai trò của Apollyon Pringle.

    Lời tác giả: Có lẽ số ta khá may mắn, trong suốt cuộc đời toàn đụng những giám thị cực kỳ dễ thương nên không ác cảm với thầy Filch cho lắm. Thậm chí có thời kỳ ta bị nghiện trà phòng giám thị, đi ngang là lén uống!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 21-05-2015 lúc 19:36.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

    ---QC---


  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,avatarchar,bachhongb,Bảo Diệp Tường,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,thang0309,wishingmoon,
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status