Chương 20 Dự Định
- Khoan đã, chờ ta với!
Tên thủ lĩnh sợ hãi kêu lên. Nếu có lũ đàn em hỗ trợ thì hắn còn chạy được, nhưng nếu bảo hắn một mình bị thương đánh với đám hành khách thì chẳng khác nào tự sát.
Hắn vứt cái búa đi, cùng đám hỗn loạn chạy về phía mấy con ngựa được buộc tạm ven đường. Nhưng vừa chạy được mấy bước, Roger đã phóng thêm một tia lôi điện khiến hắn ngã xuống bất tỉnh, không biết sống chết.
- Những người còn lại có thể đi, ta sẽ không cản.
Dù Roger đã nói nhưng đám cướp đang bỏ chạy không kịp nghe. Tên nào cũng lo cắm mặt chạy làm sao nghe hắn nói được. Chiến trường lúc trước còn đầy tiếng đao kiếm chỉ sau một tràng tiếng vó ngựa đã trở nên im lặng.
Không phải Roger không muốn cản, mà là hắn không cản được. Phe hành khách ai cũng bị thương ít nhiều, một mình hắn dù sao cũng khó thắng được bọn cướp. Nếu Roger còn cố ý dồn chó đến chân tường, không biết chừng bọn cướp lại liều mạng phản kháng.
Có vài hành khách còn sức lực định đuổi theo nhưng thấy Roger chỉ bắt mỗi tên thủ lĩnh nên họ đành dừng lại.
- Vừa rồi dự định đánh lén nên vẫn không xuất lực, mong mọi người bỏ qua cho.
- Không sao. May là nhờ ngài Pháp Sư giúp đỡ, nếu không chúng ta đã chết hết rồi. Sau này các vị Pháp Sư có cần gì giúp đỡ, cứ gọi Elward này là được.
Trung niên Tứ tinh Pháp Sĩ đại diện một nhóm gần mười người cám ơn. Dù đám hành khách bị thương vong hơn nửa, nhưng họ cám ơn Roger mấy tiếng rồi tự chia thành từng nhóm riêng chăm sóc đồng bạn bị thương. Bọn cướp đã bị đánh lui, họ cũng không đoàn kết như lúc nãy nữa.
Roger cũng khách sáo vài câu với mọi người rồi tìm một sợ dây đủ chắc trói tên thủ lĩnh lại, Roger phải đề phòng hắn bất ngờ tỉnh lại đánh lén giống mình lúc nãy. Sau khi đảm bảo an toàn, Roger mới đi chào hỏi hai người Chafin, Emely đang ngồi dưới đất hồi phục.
- Cuối cùng anh cũng chịu ra tay, vừa rồi tôi còn tưởng anh sẽ chạy một mình nữa chứ.
Emely oán trách mấy câu khiến Roger có chút xấu hổ. Vừa rồi đúng là hắn cũng có ý định bỏ đi, chỉ là lương tâm cắn rứt nên mới ở lại. Thật may là tên thủ lĩnh không đề phòng phía sau nên mới để Roger đắc thắng.
- Được rồi Emely, chúng ta nên tranh thủ hồi phục lại ma lực. Sớm muộn gì bọn cướp cũng sẽ quay lại, chúng ta phải đi ngay.
Roger cũng biết bọn cướp sẽ nhanh tìm đồng bọn quay lại. Hắn tạm biệt một lượt rồi tìm hai con ngựa vô chủ dẫn tên thủ lĩnh đang ngất xỉu đi trước.
…
Dewey cùng với Sheets là hai tỉnh ở phía bắc vương quốc nên cùng tiếp giáp với vùng rừng núi Crump. Vì vậy Dewey với vố số núi rừng chỉ an toàn ở gần các thành thị, còn bên ngoài thì thường xuyên xuất hiện ma thú, trộm cướp.
Dù tình hình trị an không phải quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi bạo loạn khắp nơi. Có thể hoạt động gần thành Denn như vừa rồi thì chỉ có thể là những nhóm cướp vừa và nhỏ. Các nhóm cướp lớn nếu lại gần sẽ bị vệ binh tiêu diệt, dù sao bọn cướp ô hợp không thể nào so sánh với quân tinh nhuệ của các quý tộc, càng không phải nói đến các binh đoàn của vương quốc.
Roger sau khi rời khỏi không đi tiếp theo con đường dẫn đến thành Denn mà chạy vào rừng cây ven đường. Hắn lựa chọn một nơi tương đối trống trải, lấy ra lều bạt bắt đầu dựng trại.
Gom củi khô đốt một đống lửa nhỏ, Roger chữa trị cho tên cướp một chút, sau đó hắn không tu luyện mà suy nghĩ những chuyện nên làm trong tương lai.
Trời gần sáng, khi Roger vẫn còn đang suy tư thì tên cướp đã đánh thức hắn:
- Nếu ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ có hậu tạ...
- Thậm chí nếu ngươi gia nhập cùng bọn ta, ta đảm bảo đại ca sẽ cho ngươi làm lão nhị. Băng cướp của chúng ta mới nổi lên gần đây nhưng thanh thế rất lớn, đại ca chúng ta là Thập tinh Pháp Sĩ, đến giờ đã có hơn 300 người.
Điều đầu tiên tên cướp làm sau khi tỉnh lại chính là thương lượng với Roger. Hắn biết nếu Roger muốn đến thành Denn lĩnh thưởng thì đã sớm mang đầu hắn đi là xong, không cần vì chút tiền thưởng thêm mà phải tốn công dừng lại dùng phép thuật trị liệu cho hắn. Vì vậy hắn đoán Roger nhất định muốn thương lượng.
Nghĩ đến đây, hắn liền nảy ra ý tưởng thuyết phục Roger gia nhập. Nếu băng cướp của hắn có một Pháp Sư thì thực lực của chúng sẽ tăng mạnh.
Phải biết dù đại ca của hắn đã là Thập tinh Pháp Sĩ đỉnh phong, nhưng vẫn không thể lôi kéo một Pháp Sư nào vào băng cướp. Các Pháp Sư cao ngạo này dù chỉ là sơ cấp, đại ca của hắn chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết nhưng vẫn không bằng lòng gia nhập.
Trở thành Pháp Sư chính thức đồng nghĩa với tiền đồ rộng lớn, có ai lại muốn buộc tương lai mình chung với mấy tên trộm cướp.
Pháp Sư dù vũ lực tạm thời yếu hơn, nhưng họ vẫn có thể chế dược, bày trận, tạo trang bị ma pháp… Những điều này không phải mấy tên "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển" trong mắt họ có thể làm được.
Nếu tên cướp có thể thuyết phục Roger gia nhập băng cướp, đây tuyệt đối là công lao lớn. Có thể đại ca sẽ thưởng cho hắn tài nguyên để hắn thăng lên Pháp Sĩ cao cấp cũng không biết chừng.
Hơn nữa thông qua vết thương của mình, hắn đã biết Roger tu luyện hai hệ Hủy Diệt và Phục Hồi. Tạm thời không biết trình độ chế thuốc của Roger ra sao, nhưng chỉ cần Roger có thể dùng ma lực trị liệu cũng đã tốt hơn bọn cướp mua mấy loại thuốc chữa trị thông thường rồi.
Nếu là người khác nghe tên cướp nói có lẽ sẽ cười nhạo một hồi rồi từ chối thẳng thừng, nhưng Roger lại thật sự do dự.
Bình thường khi Roger nôn nóng tu luyện ma lực thì "itáo" sẽ cảnh báo hắn sắp vượt quá giới hạn, cả bản thân của hắn cũng cảm thấy việc này có tác hại nặng thì "tẩu hỏa nhập ma", nhẹ thì ma lực phù phiếm, căn cơ không vững chắc.
Lần trước Roger đã dùng một chai "Thuốc thăng cấp Pháp sư". Dù lúc đó hắn đã ở đỉnh của học đồ, nhưng tác dụng phụ của thuốc cũng không phải vì vậy mà biến mất. Nhưng sau khi dùng thuốc, Roger lại cảm giác căn cơ của hắn không bị dao động quá lớn, hoặc là nói hắn uống thuốc thì tác dụng phụ thấp hơn nhiều so với người khác.
Học đồ bình thường nếu không tu luyện tích lũy từ từ mà cưỡng ép dùng" Thuốc thăng cấp Pháp sư" thì tác dụng phụ có thể khiến hắn trong nhiều năm không thể tiếp tục gia tăng ma lực, tùy thiên phú từng người.
Nếu cứ cố quá tu luyện thì phần ma lực cưỡng ép tạo ra bởi ngoại lực sẽ xung đột với phần ma lực thuần túy ban đầu trong cơ thể, dẫn đến Pháp Sư khi thi triển phép thuật thì sẽ bị ma lực phản phệ trở thành người quá cố.
Trừ khi Pháp Sư chấp nhận chỉ dùng lượng ma lực nhất định để thi phép, điều này sẽ tránh cho ma lực không thuần túy xung đột với ma lực tự thân.
Cả với Pháp Sĩ cũng tương tự, nếu Pháp Sĩ không rèn luyện để ma lực bản thân trở nên thuần khiết mà vội vàng dùng thuốc hoặc trận pháp để thăng cấp thì sẽ giống với tình trạng của Pháp Sư khi dùng đường tắt.
Tên Clay tại ngôi làng nhỏ gần thành Dixon lúc trước cũng là một trong số này. Dù hắn đã là Nhị tinh Pháp Sĩ, nhưng Roger cảm thấy hắn còn yếu hơn một gã Nhất tinh thông thường.
Để khắc phục hậu quả, lúc này Pháp Sư và Pháp Sĩ khi tu luyện sẽ không tăng lượng ma lực lên mà lại từ từ đồng hóa lượng ma lực được tạo ra bởi ngoại lực. Quá trình này thông thường còn mất nhiều thời gian hơn Pháp Sư tự tu luyện thăng cấp hay Pháp Sĩ tự rèn luyện ma lực cho thuần túy rồi thăng cấp.
Đôi khi không thể đồng hóa hết được lượng ma lực trong cơ thể cũng sẽ khiến cho thành tựu trong tương lai của người tu luyện bị giới hạn thấp đi.
Nhưng Roger sau khi uống thuốc lại cảm thấy tác dụng phụ không phải quá lớn, chỉ sau nửa tháng ma lực của hắn đã trở nên thuần túy như ban đầu. Điều này làm hắn nảy ra ý định tu luyện theo kiểu "ăn thuốc thay cơm, uống thuốc thay nước", miễn là không làm ảnh hưởng đến căn cơ là được.
Roger không thể giải thích vì sao tác dụng phụ đối với mình không quá lớn, nên hắn đành đổ tội cho thể chất "người ngoài hành tinh đến từ Trái Đất". Cái gì khó quá thì cho qua, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.
Nhưng muốn được thỏa thích "cắn thuốc" thì Roger lại gặp vấn đề "đầu tiên". Dù hắn lúc này không phải quá nghèo, nhưng nếu muốn có đủ tài nguyên tu luyện thì số tiền trên người Roger lúc này khẳng định chẳng tròn nổi số lẻ cần thiết.
Trình độ chế dược của hắn chỉ mới dừng lại ở mức đau đầu, sổ mũi… có bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Nhưng nhờ thể chất nên trình độ luyện khí của Roger lại đặc biệt nổi trội. Hắn được tên sát thủ Ám Hội và lão Nam tước thành Dixon "hiếu kính" khá nhiều tài liệu, vì vậy Roger dự định sẽ chế tạo vài trang bị ma pháp đem bán lấy tiền.
Điều làm Roger lo lắng là nếu hắn hôm nay đi bán trang bị, vài hôm nữa cũng đi bán tiếp thì sẽ làm người khác nghi ngờ. Dù sao tạo ra trang bị ma pháp sẽ làm giảm cảnh giới Pháp Sư, mặt hàng này chỉ có những thế lực lớn mới bán ra số lượng lớn được.
Roger không thể lộ mặt bán hàng nhiều lần, cũng không rảnh chạy tới chạy lui giữa các thành để bán. Nếu để người ta phát hiện ra hắn có thể tạo ra trang bị mà không hi sinh ma lực, Roger không lên bàn mổ mới là chuyện lạ.
"Tốt nhất là ta mượn tay băng cướp này, để chúng ra mặt thay. Cướp đi bán trang bị ma pháp cũng là điều bình thường, ai lại rảnh rỗi đi điều tra chúng có được từ đâu. Chỉ là việc này có chút mạo hiểm, lính đánh thuê đã không lương thiện, bọn cướp lại càng nguy hiểm hơn".
- Dẫn người có thể nói chuyện đến chỗ này, ta muốn thương lượng thêm về chuyện gia nhập.
Tên cướp vốn không ôm nhiều hi vọng, vốn dĩ chỉ cần Roger chịu thả hắn đi là được. Nhưng khi nghe Roger thật sự có ý gia nhập, hắn lại vô cùng kinh ngạc. Pháp Sư từ khi nào dễ nói chuyện như vậy? Trước đây đại ca của hắn từng gặp qua vài người, dù đã dùng đủ mọi lợi ích nhưng vẫn không mời được, chủ yếu là vì thực lực băng cướp chưa đủ để họ vứt đi tự tôn của Pháp Sư, thật không ngờ hắn mới tùy tiện vài câu đã có thể kéo được một người.
Bất chấp thương thế chưa lành, tên cướp vội vàng cáo từ Roger rồi lên ngựa phi nhanh về một hướng. Roger cũng không sợ hắn đi tìm viện binh bắt mình. Thu phục một Pháp Sư không thể chỉ dùng vũ lực khuất phục là được, bọn cướp cũng không ngu đến mức bỏ qua cơ hội này.
Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile