TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Tự kỷ lâu mệt rồi, ai cho ý kiến giùm xem nên viết nữa không?

Người bình chọn
3. Bình chọn này đã đóng
  • Ờ cũng tạm, rảnh thì cứ viết tiếp

    3 100.00%
  • Bỏ đi, truyện không hay chút nào

    0 0%
  • Cả truyện lẫn cách viết đều tệ, đáng quăng vào sọt rác

    0 0%
Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 31

Chủ đề: [Dị Giới - Xuyên Không] Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới - Chương 30

  1. #21
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20 Dự Định


    - Khoan đã, chờ ta với!

    Tên thủ lĩnh sợ hãi kêu lên. Nếu có lũ đàn em hỗ trợ thì hắn còn chạy được, nhưng nếu bảo hắn một mình bị thương đánh với đám hành khách thì chẳng khác nào tự sát.

    Hắn vứt cái búa đi, cùng đám hỗn loạn chạy về phía mấy con ngựa được buộc tạm ven đường. Nhưng vừa chạy được mấy bước, Roger đã phóng thêm một tia lôi điện khiến hắn ngã xuống bất tỉnh, không biết sống chết.

    - Những người còn lại có thể đi, ta sẽ không cản.

    Dù Roger đã nói nhưng đám cướp đang bỏ chạy không kịp nghe. Tên nào cũng lo cắm mặt chạy làm sao nghe hắn nói được. Chiến trường lúc trước còn đầy tiếng đao kiếm chỉ sau một tràng tiếng vó ngựa đã trở nên im lặng.

    Không phải Roger không muốn cản, mà là hắn không cản được. Phe hành khách ai cũng bị thương ít nhiều, một mình hắn dù sao cũng khó thắng được bọn cướp. Nếu Roger còn cố ý dồn chó đến chân tường, không biết chừng bọn cướp lại liều mạng phản kháng.

    Có vài hành khách còn sức lực định đuổi theo nhưng thấy Roger chỉ bắt mỗi tên thủ lĩnh nên họ đành dừng lại.

    - Vừa rồi dự định đánh lén nên vẫn không xuất lực, mong mọi người bỏ qua cho.

    - Không sao. May là nhờ ngài Pháp Sư giúp đỡ, nếu không chúng ta đã chết hết rồi. Sau này các vị Pháp Sư có cần gì giúp đỡ, cứ gọi Elward này là được.

    Trung niên Tứ tinh Pháp Sĩ đại diện một nhóm gần mười người cám ơn. Dù đám hành khách bị thương vong hơn nửa, nhưng họ cám ơn Roger mấy tiếng rồi tự chia thành từng nhóm riêng chăm sóc đồng bạn bị thương. Bọn cướp đã bị đánh lui, họ cũng không đoàn kết như lúc nãy nữa.

    Roger cũng khách sáo vài câu với mọi người rồi tìm một sợ dây đủ chắc trói tên thủ lĩnh lại, Roger phải đề phòng hắn bất ngờ tỉnh lại đánh lén giống mình lúc nãy. Sau khi đảm bảo an toàn, Roger mới đi chào hỏi hai người Chafin, Emely đang ngồi dưới đất hồi phục.

    - Cuối cùng anh cũng chịu ra tay, vừa rồi tôi còn tưởng anh sẽ chạy một mình nữa chứ.

    Emely oán trách mấy câu khiến Roger có chút xấu hổ. Vừa rồi đúng là hắn cũng có ý định bỏ đi, chỉ là lương tâm cắn rứt nên mới ở lại. Thật may là tên thủ lĩnh không đề phòng phía sau nên mới để Roger đắc thắng.

    - Được rồi Emely, chúng ta nên tranh thủ hồi phục lại ma lực. Sớm muộn gì bọn cướp cũng sẽ quay lại, chúng ta phải đi ngay.

    Roger cũng biết bọn cướp sẽ nhanh tìm đồng bọn quay lại. Hắn tạm biệt một lượt rồi tìm hai con ngựa vô chủ dẫn tên thủ lĩnh đang ngất xỉu đi trước.



    Dewey cùng với Sheets là hai tỉnh ở phía bắc vương quốc nên cùng tiếp giáp với vùng rừng núi Crump. Vì vậy Dewey với vố số núi rừng chỉ an toàn ở gần các thành thị, còn bên ngoài thì thường xuyên xuất hiện ma thú, trộm cướp.

    Dù tình hình trị an không phải quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi bạo loạn khắp nơi. Có thể hoạt động gần thành Denn như vừa rồi thì chỉ có thể là những nhóm cướp vừa và nhỏ. Các nhóm cướp lớn nếu lại gần sẽ bị vệ binh tiêu diệt, dù sao bọn cướp ô hợp không thể nào so sánh với quân tinh nhuệ của các quý tộc, càng không phải nói đến các binh đoàn của vương quốc.

    Roger sau khi rời khỏi không đi tiếp theo con đường dẫn đến thành Denn mà chạy vào rừng cây ven đường. Hắn lựa chọn một nơi tương đối trống trải, lấy ra lều bạt bắt đầu dựng trại.

    Gom củi khô đốt một đống lửa nhỏ, Roger chữa trị cho tên cướp một chút, sau đó hắn không tu luyện mà suy nghĩ những chuyện nên làm trong tương lai.

    Trời gần sáng, khi Roger vẫn còn đang suy tư thì tên cướp đã đánh thức hắn:

    - Nếu ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ có hậu tạ...

    - Thậm chí nếu ngươi gia nhập cùng bọn ta, ta đảm bảo đại ca sẽ cho ngươi làm lão nhị. Băng cướp của chúng ta mới nổi lên gần đây nhưng thanh thế rất lớn, đại ca chúng ta là Thập tinh Pháp Sĩ, đến giờ đã có hơn 300 người.

    Điều đầu tiên tên cướp làm sau khi tỉnh lại chính là thương lượng với Roger. Hắn biết nếu Roger muốn đến thành Denn lĩnh thưởng thì đã sớm mang đầu hắn đi là xong, không cần vì chút tiền thưởng thêm mà phải tốn công dừng lại dùng phép thuật trị liệu cho hắn. Vì vậy hắn đoán Roger nhất định muốn thương lượng.

    Nghĩ đến đây, hắn liền nảy ra ý tưởng thuyết phục Roger gia nhập. Nếu băng cướp của hắn có một Pháp Sư thì thực lực của chúng sẽ tăng mạnh.

    Phải biết dù đại ca của hắn đã là Thập tinh Pháp Sĩ đỉnh phong, nhưng vẫn không thể lôi kéo một Pháp Sư nào vào băng cướp. Các Pháp Sư cao ngạo này dù chỉ là sơ cấp, đại ca của hắn chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết nhưng vẫn không bằng lòng gia nhập.

    Trở thành Pháp Sư chính thức đồng nghĩa với tiền đồ rộng lớn, có ai lại muốn buộc tương lai mình chung với mấy tên trộm cướp.

    Pháp Sư dù vũ lực tạm thời yếu hơn, nhưng họ vẫn có thể chế dược, bày trận, tạo trang bị ma pháp… Những điều này không phải mấy tên "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển" trong mắt họ có thể làm được.

    Nếu tên cướp có thể thuyết phục Roger gia nhập băng cướp, đây tuyệt đối là công lao lớn. Có thể đại ca sẽ thưởng cho hắn tài nguyên để hắn thăng lên Pháp Sĩ cao cấp cũng không biết chừng.

    Hơn nữa thông qua vết thương của mình, hắn đã biết Roger tu luyện hai hệ Hủy Diệt và Phục Hồi. Tạm thời không biết trình độ chế thuốc của Roger ra sao, nhưng chỉ cần Roger có thể dùng ma lực trị liệu cũng đã tốt hơn bọn cướp mua mấy loại thuốc chữa trị thông thường rồi.

    Nếu là người khác nghe tên cướp nói có lẽ sẽ cười nhạo một hồi rồi từ chối thẳng thừng, nhưng Roger lại thật sự do dự.

    Bình thường khi Roger nôn nóng tu luyện ma lực thì "itáo" sẽ cảnh báo hắn sắp vượt quá giới hạn, cả bản thân của hắn cũng cảm thấy việc này có tác hại nặng thì "tẩu hỏa nhập ma", nhẹ thì ma lực phù phiếm, căn cơ không vững chắc.

    Lần trước Roger đã dùng một chai "Thuốc thăng cấp Pháp sư". Dù lúc đó hắn đã ở đỉnh của học đồ, nhưng tác dụng phụ của thuốc cũng không phải vì vậy mà biến mất. Nhưng sau khi dùng thuốc, Roger lại cảm giác căn cơ của hắn không bị dao động quá lớn, hoặc là nói hắn uống thuốc thì tác dụng phụ thấp hơn nhiều so với người khác.

    Học đồ bình thường nếu không tu luyện tích lũy từ từ mà cưỡng ép dùng" Thuốc thăng cấp Pháp sư" thì tác dụng phụ có thể khiến hắn trong nhiều năm không thể tiếp tục gia tăng ma lực, tùy thiên phú từng người.

    Nếu cứ cố quá tu luyện thì phần ma lực cưỡng ép tạo ra bởi ngoại lực sẽ xung đột với phần ma lực thuần túy ban đầu trong cơ thể, dẫn đến Pháp Sư khi thi triển phép thuật thì sẽ bị ma lực phản phệ trở thành người quá cố.

    Trừ khi Pháp Sư chấp nhận chỉ dùng lượng ma lực nhất định để thi phép, điều này sẽ tránh cho ma lực không thuần túy xung đột với ma lực tự thân.

    Cả với Pháp Sĩ cũng tương tự, nếu Pháp Sĩ không rèn luyện để ma lực bản thân trở nên thuần khiết mà vội vàng dùng thuốc hoặc trận pháp để thăng cấp thì sẽ giống với tình trạng của Pháp Sư khi dùng đường tắt.

    Tên Clay tại ngôi làng nhỏ gần thành Dixon lúc trước cũng là một trong số này. Dù hắn đã là Nhị tinh Pháp Sĩ, nhưng Roger cảm thấy hắn còn yếu hơn một gã Nhất tinh thông thường.

    Để khắc phục hậu quả, lúc này Pháp Sư và Pháp Sĩ khi tu luyện sẽ không tăng lượng ma lực lên mà lại từ từ đồng hóa lượng ma lực được tạo ra bởi ngoại lực. Quá trình này thông thường còn mất nhiều thời gian hơn Pháp Sư tự tu luyện thăng cấp hay Pháp Sĩ tự rèn luyện ma lực cho thuần túy rồi thăng cấp.

    Đôi khi không thể đồng hóa hết được lượng ma lực trong cơ thể cũng sẽ khiến cho thành tựu trong tương lai của người tu luyện bị giới hạn thấp đi.

    Nhưng Roger sau khi uống thuốc lại cảm thấy tác dụng phụ không phải quá lớn, chỉ sau nửa tháng ma lực của hắn đã trở nên thuần túy như ban đầu. Điều này làm hắn nảy ra ý định tu luyện theo kiểu "ăn thuốc thay cơm, uống thuốc thay nước", miễn là không làm ảnh hưởng đến căn cơ là được.

    Roger không thể giải thích vì sao tác dụng phụ đối với mình không quá lớn, nên hắn đành đổ tội cho thể chất "người ngoài hành tinh đến từ Trái Đất". Cái gì khó quá thì cho qua, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

    Nhưng muốn được thỏa thích "cắn thuốc" thì Roger lại gặp vấn đề "đầu tiên". Dù hắn lúc này không phải quá nghèo, nhưng nếu muốn có đủ tài nguyên tu luyện thì số tiền trên người Roger lúc này khẳng định chẳng tròn nổi số lẻ cần thiết.

    Trình độ chế dược của hắn chỉ mới dừng lại ở mức đau đầu, sổ mũi… có bán cũng không được bao nhiêu tiền.

    Nhưng nhờ thể chất nên trình độ luyện khí của Roger lại đặc biệt nổi trội. Hắn được tên sát thủ Ám Hội và lão Nam tước thành Dixon "hiếu kính" khá nhiều tài liệu, vì vậy Roger dự định sẽ chế tạo vài trang bị ma pháp đem bán lấy tiền.

    Điều làm Roger lo lắng là nếu hắn hôm nay đi bán trang bị, vài hôm nữa cũng đi bán tiếp thì sẽ làm người khác nghi ngờ. Dù sao tạo ra trang bị ma pháp sẽ làm giảm cảnh giới Pháp Sư, mặt hàng này chỉ có những thế lực lớn mới bán ra số lượng lớn được.

    Roger không thể lộ mặt bán hàng nhiều lần, cũng không rảnh chạy tới chạy lui giữa các thành để bán. Nếu để người ta phát hiện ra hắn có thể tạo ra trang bị mà không hi sinh ma lực, Roger không lên bàn mổ mới là chuyện lạ.

    "Tốt nhất là ta mượn tay băng cướp này, để chúng ra mặt thay. Cướp đi bán trang bị ma pháp cũng là điều bình thường, ai lại rảnh rỗi đi điều tra chúng có được từ đâu. Chỉ là việc này có chút mạo hiểm, lính đánh thuê đã không lương thiện, bọn cướp lại càng nguy hiểm hơn".

    - Dẫn người có thể nói chuyện đến chỗ này, ta muốn thương lượng thêm về chuyện gia nhập.

    Tên cướp vốn không ôm nhiều hi vọng, vốn dĩ chỉ cần Roger chịu thả hắn đi là được. Nhưng khi nghe Roger thật sự có ý gia nhập, hắn lại vô cùng kinh ngạc. Pháp Sư từ khi nào dễ nói chuyện như vậy? Trước đây đại ca của hắn từng gặp qua vài người, dù đã dùng đủ mọi lợi ích nhưng vẫn không mời được, chủ yếu là vì thực lực băng cướp chưa đủ để họ vứt đi tự tôn của Pháp Sư, thật không ngờ hắn mới tùy tiện vài câu đã có thể kéo được một người.

    Bất chấp thương thế chưa lành, tên cướp vội vàng cáo từ Roger rồi lên ngựa phi nhanh về một hướng. Roger cũng không sợ hắn đi tìm viện binh bắt mình. Thu phục một Pháp Sư không thể chỉ dùng vũ lực khuất phục là được, bọn cướp cũng không ngu đến mức bỏ qua cơ hội này.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:41.
    ---QC---
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    momo123,thanaret25,tungnkst,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21: Ryley



    - Đồ ngu. Một lũ ngu như heo! Chúng bay ăn cám để sống hả? Sao lại dám tự tiện tấn công như vậy. Tức chết ta mất, tên khốn nào dẫn nhóm đã về chưa.

    - Đại ca, anh em báo lại hình như hắn đã bị bắt rồi, chắc không sống nổi đâu.

    Trong căn phòng đá đơn giản tại một sơn trại cách thành Denn hơn 3000km. Đại ca Ryley của băng Ryley đang giận đến tím mặt phun mưa nước bọt vào mấy tên đàn em. Sáng nay hắn vừa nhận được tin một vụ cướp xe đã thất bại khiến băng Ryley tổn thất gần 50 đàn em, việc này đã làm thực lực băng Ryley suy giảm mạnh.

    Ryley là một trung niên tóc nâu mắt xanh tầm 40, vóc dáng to cao, thô kệch, mặc bộ giáp nặng cũ kĩ nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy giống quân phục của vương quốc.

    Ryley vốn là một Bách phu trưởng trong quân đoàn của vương quốc, chỉ vì đắc tội cấp trên nên bị bắt giữ, phải trốn đi. Dựa vào thực lực bản thân, hắn lưu lạc đến Denn rồi thành lập nên băng cướp Ryley.

    Dù Ryley trông hơi đần độn, nhưng thật ra hắn lại là người thông minh. Mọi người thường nghĩ rằng hắn làm người rất thích hưởng thụ, thân là thủ lĩnh băng cướp mà mỗi tuần đều lén vào thành đánh bạc, uống rượu, tìm kỹ nữ...

    Đã vậy hắn còn chia sẻ quyền lực khá nhiều cho mấy tên đàn em, mỗi lần cướp được cũng chia hơn nửa số của cải chiếm được cho anh em. Trong khi các thủ lĩnh khác đều giữ lại phần lớn để dành chờ ngày mời Pháp Sư giúp thăng cấp.

    Thật ra Ryley chưa bao giờ đặt hi vọng thăng cấp của mình vào đám cướp này. Hắn chỉ vừa đến Denn vài năm, căn bản không thể vượt qua những nhóm cướp có "thâm niên" ở đây. Ryley chỉ muốn mua lòng trung thành của bọn đàn em giúp mình có thêm tiếng nói trong đám giang hồ thành Denn.

    Hắn thường hay trà trộn vào thành, thông qua người của các thế lực trong thành thăm dò tình hình, tìm kiếm cơ hội. Hắn biết dù rất có thể vị quý tộc kia đã quên mất hắn là ai, nhưng người nguyện ý nhận hắn làm tâm phúc, cung cấp cho hắn tài nguyên tu luyện lên Ma Đạo Sĩ thật rất ít.

    Khi mới đến thành Denn, hắn từng thăm hỏi qua các thế lực tại đây. Nhưng khi biết hắn từng đắc tội với quý tộc tại thủ đô, chẳng có ai muốn nhận hắn làm thuộc hạ để rồi chuốc lấy nguy cơ chọc giận họ.

    Ryley là người thông minh, hắn biết trước khi bồi dưỡng một Ma Đạo Sĩ thì các chủ nhân sẽ điều tra lai lịch cẩn thận, vì vậy hắn cũng không dám nói dối làm mất lòng tin của họ.

    Nhưng các thế lực trong thành không thiếu thuộc hạ đến mức phải mạo hiểm. Dù hắn có cố gắng đến đâu cũng vô ích, cùng đường Ryley đành tạm thời làm cướp.

    Việc duy nhất Ryley có thể làm là nâng cao uy danh bản thân, chứng tỏ cho người khác biết rằng hắn còn hữu dụng. Ryley thật sự không muốn chôn vùi đời mình làm một tên cướp vô dụng.

    Đang lúc hăng say phun mưa thì tên thủ lĩnh nhóm cướp đã tấn công Roger thất thểu chạy vào phòng. Người còn chưa đến nhưng tiếng thì đã đến trước:

    - Tin tốt, đại ca. Có tin tốt.

    Ryley thấy hắn kêu réo chạy vào thì càng tức hơn, mặt từ tím chuyển sang đen, định cho hắn một cước.

    - Người chết mà vui cái gì? Ta cho mày vui đến chết luôn.

    - Khoan, khoan đại ca. Tôi vừa mới thuyết phục được một Pháp Sư sơ cấp gia nhập băng cướp, hắn muốn gặp mặt đại ca.

    Ryley tưởng mình nghe nhầm, hắn hỏi lại mấy tên đàn em xung quanh.

    - Hắn vừa nói gì? Ta nghe không rõ.

    Phải nhờ sự xác nhận của lũ đàn em, Ryley mới kích động nắm cổ tên kia lắc lắc hỏi:

    - Người đâu? Mau mời vào. Không, ta tự ra đón.

    - Người không đến đây, ba ngày trước còn ở gần thành chờ đại ca.

    - Đi nhanh, ta không chờ các ngươi.

    Ryley hỏi lại sơ lược vì trí lúc trước rồi phóng ngựa đi ngay. Nếu hắn có thể thu hút một Pháp Sư, các thế lực kia nhất định sẽ nhìn hắn bằng một con mắt khác. Dù bản thân bọn họ không thiếu Pháp Sư sơ cấp, nhưng thêm một người thì tốt một người, chẳng ai ngại đông Pháp Sư đến xin phụ thuộc cả.

    Thời gian ba ngày Ryley quất chết hai con ngựa, dùng một ngày đã đến nơi. Chẳng mất bao lâu hắn đã tìm ra lều bạt của Roger, nhưng xung quanh chẳng có ai cả. Bên cạnh đống lửa đã tàn từ lâu, Ryley đọc một dòng chữ được viết trên đất: "Ngày 13/2 gặp tại cổng bắc thành Denn".



    Roger chờ tên cướp một ngày rồi rời đi. Hắn chỉ muốn hợp tác với một băng cướp để tiêu thụ "hàng nóng", dù không nhờ được băng này cũng có thể nhờ băng khác, không cần quá mất thời gian ở đây.

    Sỡ dĩ Roger hẹn tại cổng thành là vì hắn có chút đề phòng, dù sao cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn cướp được Nếu hai bên gặp trước cổng thành thì bọn cướp kia cũng không dám tùy tiện làm liều giết người cướp của.

    Hai ngày sau, Roger đã đến thành Denn. Đây là một thành thì rộng lớn diện tích hàng trăm km2, Roger nhìn sang hai bên chỉ có thể thấy tường thành chạy ngút tầm mắt.

    Thấy đoàn người dài đang rồng rắn xếp hàng chờ vào thành, Roger cảm thấy có chút ngán ngẩm. Thân phận hắn bây giờ chỉ có thể xem là một mạo hiểm giả, không có cách nào chen hàng đi qua. Dù Roger có biểu hiện mình là Pháp Sư sơ cấp, nhưng cùng lắm chỉ có thể có chút đặc quyền tại tiểu thành thị, còn thành Denn Pháp Sư căn bản đều thuộc thế lực nào đó cả rồi.

    Thở dài đi vào hàng ngũ, Roger nghe mấy người phía trước nói chuyện:

    - Sau hôm nay vào thành lâu thế nhỉ. Bình thường cũng đâu có kiểm tra kĩ lưỡng như vậy?

    - Nghe nói mấy hôm trước có kẻ ám sát thành chủ, đến hôm qua lệnh phong thành mới chấm dứt đấy.

    - Nếu có thích khách thì chắc là ở trong thành cả thôi, cần gì làm khổ chúng ta như vậy

    - Suỵt…, nói nhỏ thôi. Bộ cậu muốn chết hả, chuyện của mấy vị đại nhân không đến phiên chúng ta nói.

    Roger định nghe thêm một chút thì hai người phía trước đã ngừng nói chuyện. Dựa vào câu chuyện của hai anh em Chafin, Emely mấy ngày trước thì có lẽ cuộc tranh đấu giữ hai gia tộc Glave và Swalley đã đến hồi quyết liệt rồi.

    Chờ đến trưa, Roger cuối cùng cũng vào được trong thành. Điều đầu tiên hắn làm là tìm một quán cơm vỉa hè ăn.

    Không phải là Roger hà tiện không vào nhà hàng ăn, lúc này hắn đã không phải Roger gặm bánh mì đen sống qua ngày lúc trước.

    Roger đã thu được tiền thuế mấy năm của một tiểu thành thị, lại nhận đút lót của thích khách "số 9". Trong người hắn lúc này đã có hơn 300.000 đồng, 700kg linh thạch cộng với mấy loại dược liệu, khoáng thạch khác.

    So với mấy tiểu quý tộc thì còn hơi nghèo, nhưng so với mấy tiểu thương thì hắn là đại phú ông rồi.

    Phải biết dân thành thị một tháng thu nhập cũng chỉ vài chục đồng, nông dân như gia đình Woodrow trước kia còn nghèo hơn nữa. Vì vậy một bữa cơm hơn trăm đồng Roger vẫn đủ sức chi trả.

    Chỉ là ở lâu ngoài đồng quê cộng với mấy ngày trong rừng khiến Roger trông hơn giống ăn mày. Lúc ở cửa thành hắn phải giải thích mãi, cuối cùng rút mấy tờ 100đ ra chứng minh tài chính mới được mấy tên lính gác cho vào.

    Ngoài việc ngại ngoại hình ăn mày, Roger còn định tiện thể thăm dò thêm tình hình thành Denn. Ở đây hắn chẳng biết ai, chỉ biết con của Darian tên là Cowey và vợ của Woodrow là Katy đang làm hầu gái ở đâu đó.

    Sau khi ăn no nê, Roger cũng đã hiểu đại khái cục diện các thế lực lớn. Tại thành Denn có hai gia tộc lâu đời luôn chống đối nhau suốt mấy trăm năm qua. Tuy nhiên dù hai bên có cố gắng thế nào thì một nhà cũng chỉ có thể tạm thời đè ép nhà kia một khoảng thời gia, sau lúc hai bên lại đổi chỗ nhau.

    Gia tộc Glave đã giữ chức thành chủ gần nửa thế kỷ, tạm thời đang chiếm thượng phong. Nghe nói thành chủ Aron Glave gần đây đang ve vãn một tiểu thư nào đó của gia tộc Terrell hùng mạnh, một trong ba chủ nhân tỉnh Dewey. Dù mang tiếng là thành chủ, lại chính thức giữ tước vị Bá tước của phụ thân nhưng thực chất quyền hành trong gia tộc Glave lại đang nằm trong tay chú ruột của Aron là Adan.

    Còn gia tộc Swalley hiện tại không được tốt lắm. Năm năm trước tộc trưởng tiền nhiệm là Đại Pháp Sư cao cấp duy nhất của nhà Swalley đột nhiên bệnh chết. Ông ta chết khá đột ngột dù chỉ mới hơn một trăm tuổi, vừa lúc tộc trưởng tiền nhiệm nhà Glave biến mất một năm trước đó.

    Thông thường Đại Pháp Sư có thể sống đến 200 năm, nên sự ra đi của cả hai tộc trưởng tiền nhiệm khiến nhiều người phỏng đoán hai bên có lẽ đã chạm trán trực tiếp với nhau, kết quả là vũ lực cao tầng nhà Swalley ít hơn dẫn đến sự suy sụp của họ lúc này.

    Chú của thành chủ, Adan Glave hiện là Đại Pháp Sư cao cấp, trong khi đó nhà Swalley lại không có ai đạt đến cảnh giớ này, vì vậy nhiều người cho rằng gia tộc lâu đời Swalley sắp chấm dứt. Nhưng Roger từng nghe Chafin nói tân tộc trưởng Luke Swalley có khả năng gia nhập Zion, vì vậy cuối cùng hưu chết về tay ai vẫn chưa biết.

    Ngoài hai thế lực lâu năm ra, thành Denn còn có một lão pháp sư Conner gần 200 năm tuổi. Ông ấy không gia nhập bất cứ phe nào, nhưng cả hai bên đều không dám đắc tội ông ta. Nguyên nhân không phải chỉ vì ông ấy là Đại Pháp Sư cao cấp, mà còn vì ông ấy là thầy dạy ma pháp của phần lớn các Đại Pháp Sư trong thành Denn.

    Khoảng trăm năm trước, Conner đến thành Denn sinh sống, đồng thời dạy ma pháp đã gần trăm năm. Những học trò của Conner đều trở thành những ma pháp sư tài giỏi, thậm chí cả ba đệ tử thân truyền của ông ấy cũng chính là hai vị tộc trưởng tiền nhiệm và Adan Glave. Dù Adan Glave tấn cấp sau, nhưng cuối cùng cả ba người đề trở thành Đại Pháp Sư cao cấp, vì vậy bất kể là ai ở trong thành Denn cũng không dám chọc giận ông ấy.

    Các tiểu quý tộc trong thành Denn, thậm chí ở các thành lân cận đều muốn cho con em mình trở thành học trò của Conner. Cho dù chúng không học hành nên thân gì, nhưng chỉ cần mang tiếng "danh sư xuất cao đồ" thì sau này tiền đồ chắc chắn sáng lạn. Chỉ có điều lão Conner không tùy tiện thu nhận học trò. Không phải cứ có tiền là lão sẽ nhận dạy mà còn phải có thiên phú nhất định nữa.

    Roger bỗng nghĩ nếu mình trở thành học trò của lão thì có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn không. Hắn đơn cô thế cô, không dễ dàng gì tìm được tài nguyên để tu luyện. Mà bản thân Roger lại không thích bị ràng buộc bởi thế lực nào.




    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:43.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,momo123,thanaret25,tungnkst,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 22: Cô Gái Giàu Có


    Nghe nói Conner nhận học trò của cả hai phe, vì vậy lão sẽ không hạn chế tự do của môn sinh, sau khi xuất sư rồi thì thích làm gì thì làm, lão không ép buộc. Hơn nữa Conner cũng đã gần 200 tuổi, trong giới Đại Pháp Sư ông ấy cũng sắp đến đại hạn. Roger cho rằng ông ta cũng không còn nhiều thời gian và tinh lực mà ép buộc môn sinh phải thế này thế nọ nữa.

    Roger không cần Conner chỉ bảo, dù người thường muốn học ma pháp đều phải có sư phụ hướng dẫn, nhưng hắn đã có "itáo" hướng dẫn rất trực quan. Hắn cũng tu luyện công pháp tốt nhất, cái hắn thiếu là tài nguyên tu luyện và các pháp thuật mạnh mẽ, trong "itáo" chỉ có vài phép thuật phổ biến thôi.

    Nhưng nhớ đến vấn đề thiên phú, Roger cảm thấy có chút đau đầu. Hắn "không có" thiên phú, lão Conner làm sao nhìn trúng hắn được.

    "Mua vài bộ đồ rồi tính tiếp vậy".

    Roger đi đến một cửa hàng thời trang, cũng như lúc ở cổng thành, hắn bị hai tên Pháp Sĩ canh cổng chặn lại. Boa cho hai tên bảo vệ ít tiền, Roger mới vào được bên trong cửa hàng.

    Roger đi ven hành lang nhìn ngắm các loại trang phục trưng bày ở đây. Có cái giống như châu âu thời cổ đại, lại có cái giống như thời cận đại, đủ kiểu loại đa dạng sặc sỡ, khác xa lúc ở thành Dixon.

    Roger vừa đi vừa ngắm, kết hợp với vẻ ngoài ăn mày khiến hắn trông giống như một tên nhà quê mới lên tỉnh. Có nhân viên ở gần đó thấy vậy liền đi lại xua tay đuổi:

    - Xùy, xùy… Ở đây không nhận lao công, ngươi đi nơi khác đi.

    Roger thật sự nổi giận. Chỉ vì bọn cướp kia mà giờ hắn đi đâu cũng bị đuổi như ôn dịch vậy. Ném vài trăm đồng vào mặt tên nhân viên, Roger quát lên:

    - Ta đi mua hàng, lao công cái quái gì!

    Tên nhân viên nhìn quanh không thấy ai liền cất tiền vào trong áo rồi xoay giọng điệu một vòng 180 độ, cười hề hề nói:

    - À, xin lỗi quý khách. Trước tiên mời quý khách đi theo tôi tắm rửa rồi chúng ta đi chọn đồ ạ.

    - Cái áo này quý khách mặc lên rất phong độ.

    - Cái quần này thật hợp với quý khách.

    - Đôi giày này quá hoàn hảo.

    - Cái áo này ư? Hơi rẻ… à nhầm, cổ áo rẻ hơi sâu.

    - Vâng, khoác cái áo măng-tô này vào trông quý khách đẹp trai hẳn ra, hẹn gặp lại quý khách lần sau.

    Roger lững thững bước ra khỏi cửa hàng. Thật ra hắn cũng không biết gì về thời trang, tên nhân viên kia khuyên thế nào thì mặc như vậy.

    "Đã biết ma pháp bào quá đắt, bây giờ không tiện mua. Nhưng thật không ngờ quần áo bình thường cũng đắt như vậy, thoáng cái đã mất hơn 7.000 đồng rồi".

    Roger bị tên nhân viên lột một lớp da mà vẫn không biết. Nhưng dù sao trông hắn cũng lịch sự hơn, khác xa bộ dạng ăn xin lúc trước.

    Đi đến một ngõ vắng, Roger vứt mười mấy bộ đồ mà tên kia cố vấn vào trong không gian trữ vật rồi tìm một khách sạn ba tầng tương đối tốt.

    Lần này thái độ phục vụ đã tốt hơn hẳn khiến Roger than thở người ta hay trông mặt mà bắt hình dong.

    "Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Sau này chú ý một chút mới được".

    Ngồi trong phòng, Roger lại dùng phép kiểm tra thiên phú lúc trước. Kết quả như lúc đầu, không có chút màu sắc nào hiện ra trong đầu Roger.

    Nhưng Roger đã nghĩ ra một ngu kiến, hắn chạy đến một của hàng ma pháp, nhịn đau mua một dụng cụ kiểm tra thiên phú loại rẻ tiền nhất mất 200.000 đồng để kiểm tra thiên phú.

    Nhìn dụng cụ gần giống cái mũ bảo hiểm có kính che ở Trái đất, Roger cảm thấy có chút đau lòng. Dù đã chọn loại rẻ nhất, kém chính xác nhất, nhưng túi tiền của hắn lúc này chỉ còn hơn 100.000 đồng, giảm 1/3 so với lúc trước khi vào thành Denn.

    "Haiz…, tu luyện ma pháp đúng là tổn hao tiền của. Lúc trước mình nhận "hiếu kính" cũng không ít mà cuối cùng chỉ còn lại chừng này, sau này cần thắt lưng buộc bụng lại mới được".

    Phép kiểm tra chỉ có thể tự người cần kiểm tra biết được, muốn người khác cũng nhìn thấy kết quả kiểm tra thì cần phải dùng thêm dụng cụ kiểm tra thiên phú, dụng cụ càng tốt thì màu sắc xuất hiện càng giống những gì hiện ra trong đầu người cần kiểm tra.

    Roger bỏ một khối linh thạch vào trong cái "nồi cơm điện" rồi đội lên đầu. Làm xong hắn lại dùng phép kiểm tra thiên phú, mặt kính của dụng cụ vẫn không hiện ra màu sắc gì, giống như dụng cụ hắn mua đã có vấn đề. Nhưng Roger biết nó không có vấn đề gì, là bản thân hắn có vấn đề mới đúng.

    "Nếu trong đầu ta không có màu dẫn đến dụng cu không chỉ ra màu gì, vậy thì ta sẽ tự tưởng tượng ra màu, biết đâu dụng cụ lại phản ánh màu do ta nghĩ ra thì sao."

    Roger tập trung tinh thần thử lại. Vẫn không có màu sắc gì trong đầu, nhưng Roger lại tưởng tượng thêm màu trắng chói lọi đại biểu cho thiên tài ma pháp.

    Lần này mặt kính bất ngờ hiện ra màu. Nhưng không phải màu từ trắng đến đen đại biểu thiên phú cá nhân mà là màu tím đại biểu kế thừa một loại huyết mạch cực hiếm không thể tu luyện ma pháp.

    Nhìn vào kết quả, Roger kích động đến nỗi suýt nữa hét lên. Dù rằng dụng cụ là loại "rẻ tiền", nhưng sai sót không thể lớn đến mức đưa một thiên tài thành phế vật như vậy được. Chỉ có giải thích duy nhất là "người ngoài hành tinh" Roger đã qua mặt được dụng cụ kiểm tra này.

    Sau khi xác định được mình thật sự có thể giả mạo thiên phú, Roger lại lấy thêm linh thạch để tiếp tục thử nghiệm. Lúc này hắn đã sớm ném cái gì mà thắt với buộc ra sau đầu, điên cuồng thử nghiệm, luyện tập cho màu sắc hiện ra giống với ý nghĩ trong đầu.

    Suốt một ngày đêm không ăn không ngủ, Roger đã thành công điều chỉnh kết quả của dụng cụ kiểm tra. Dù rất muốn thử với dụng cụ tốt hơn, nhưng với túi tiền hạn hẹp thì Roger đành từ bỏ ý định này.

    Nhìn trời từ trưa đã thành sáng, Roger chạy xuống khách sạn ăn một bữa như hổ đói rồi về phòng lăn ra ngủ. Dù việc kiểm tra không mất nhiều ma lực nhưng lại làm hao tổn khá nhiều tinh lực của Roger, lúc này hắn có cảm giác mệt mỏi như vừa dùng cây đũa kia mấy lần vậy.

    Ngủ đến tối, Roger lại vui vẻ tỉnh dậy trả phòng. Ban đêm ở thành Denn rất sầm uất, tất nhiên điều đó còn tùy vào địa điểm là khu sang trọng hay khu ổ chuột.

    Đèn ma pháp từ các cửa hàng hai bên đường chiếu sáng, dòng người đông đúc đi tới đi lui, âm thành ồn ào náo nhiệt khiến Roger có cảm giác như quay lại mấy con phố ở Trái đất.

    Chỉ khác là trên phố lúc này ngoài người đi bộ và xe ngựa, thỉnh thoảng có vài chiếc xe do mấy con ma thú kéo đi nghênh ngang giữa đường. Đôi khi chúng gặp nhau lại khè khè mấy tiếng thị uy như mấy tay công tử choai choai ở Trái đất đang hú ga khoe: "Xe của tao hơn xe mày".

    Roger nhanh chóng hỏi thăm được chỗ lão Conner ở. Vì nhà lão pháp sư cũng ở không xa trên khu phố sang trọng này nên Roger liền háo hức vừa chạy nhanh đến đó, vừa nghĩ đến tương lai tươi sáng.

    Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên:

    - Á... Tên kia, ngươi đi không nhìn đường à?

    Đang cắm mặt chạy đến tương lai thì Roger cảm giác mình vừa đụng trúng ai đó khiến cả hai ngã xuống đất. Cũng may là mặt hắn va vào hai cái gì mềm mềm chứ không va vào mặt đường nên cũng không bị thương gì.

    Roger chống người định đứng dậy, nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì đã bị những trang bị của Pháp Sư trung cấp này dọa sợ.

    Roger không cần tìm các dụng cụ đo đạc để thử, "itáo" đã báo cho hắn biết tổng lượng ma lực của hắn lúc này là khoảng 3000 điểm. Vì công pháp tốt cộng với thể chất đặc thù nên đại khái 1 điểm ma lực Roger có thể tạo ra 2 - 4 điểm sát thương.

    Nhưng còn tùy vào phép thuật đó tốt hay tệ, nếu đẳng cấp cỡ như cấm thuật Evanescunt trong cây đũa kia thì tỉ lệ hao phí ma lực trên sát thương có là 1/20 hoặc hơn Roger cũng không ngạc nhiên.

    Còn công kích của hắn lúc này là khoảng: sơ cấp Thiêu Đốt 30 điểm sát thương/giây, Hàn Sương 20 sát thương/giây kèm hiệu ứng chậm và Lôi Điện, phép tuy mạnh nhưng có tỉ lệ ma lực trên sát thương tệ nhất là 100 sát thương/phát.

    Nhưng cô gái này dù mặc một cái váy trắng sa hoa đẹp đẽ mà không phải là ma pháp bào đặc trưng của pháp sư, thì "itáo" vẫn báo cho hắn biết bộ váy áo đó có tác dụng kháng ma lực công kích ít nhất 5000 điểm.

    Nghĩ là dù cô gái này không dùng ma lực phòng hộ, chỉ đứng yên thì Roger phải dùng khoảng 50 tia Lôi điện hoặc thiêu liên tục gần 3 phút mới có thể tổn thương cô gái.

    Cái nhẫn cô ta đeo có thể tăng sức tấn công mỗi phép đánh theo phát 100 điểm.

    Nếu Roger mặc kệ cái nhẫn rõ ràng dành cho nữ này mà đeo lên thì đòn đánh chính của hắn xem như tăng 100% sát thương.

    Còn đôi giày cũng là trang bị ma pháp chứa trận pháp Nhanh Nhẹn sơ cấp. Khi khởi động thì đôi giày này có thể tăng đến 20% tốc độ.

    So với ngu kiến dùng cái ma pháp bào giảm 20kg để nhanh hơn của Roger lúc trước thì đúng là một trời một vực. Trận pháp trọng lượng có dù thể giảm cân nặng để tăng tốc, nhưng vật càng nặng thì hiệu quả càng giảm. Dù có dùng trận pháp Trọng Lượng cao cấp cũng không thể nào hạ trọng lượng một viên thuốc xuống dưới 1/3 trọng lượng ban đầu được.

    Ngay trước mặt Roger lúc này là sợi dây chuyền có thể tăng đến 7000 điểm ma lực cho người đeo, hơn gấp đôi tổng ma lực của Roger hiện tại. Loại trang bị tăng ma lực này rất hiếm, ở thành Denn Roger đã gặp mấy trang bị ma pháp nhưng gia tăng ma lực thì đây là cái đầu tiên mà hắn gặp.

    Còn chưa kịp quan sát kỹ hơn xem "itáo" còn báo ra thứ gì để dọa Roger nữa không thì cô gái đã đẩy hắn, giận giữ nói:

    - Ngươi đang nhìn cái gì đó, mau đứng dậy.

    Roger phát hiện tầm mắt của mình lúc nhìn sợi dây chuyền hình như rất dễ gây hiểu lầm. Hắn nhanh chóng đứng dậy kéo cô gái lên. Sau một hâm mộ mấy món trang bị, Roger mới có thời gian đánh giá đến cô gái.





    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 14:36.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,Gitchi Gitchi Goo,momo123,thanaret25,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 23: Người Yêu Thuê



    Ấn tượng đầu tiên là khuôn mặt dễ thương, đáng yêu được trang điểm nhẹ. Cô gái còn rất trẻ, đoán chừng mới 18. Đôi mắt đẹp màu xanh biếc, tóc vàng ngang vai, cái eo thon gọn, dáng người vừa phải không cao không thấp kết hợp với cái váy trắng dài chấm đất tạo cho người ta cảm giác thanh tú, xinh đẹp.

    "Nhìn kỹ thì đây chỉ là một cô bé mới lớn thôi. Khuôn mặt kia đúng là của học sinh, nhưng… Mà khoan, vừa nãy mặt mình va vào đâu nhỉ?"

    Còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì bỗng cô bé ôm tay Roger, tựa đầu vào vai hắn. Ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ người cô bé, Roger nghĩ ngay đến tên nhân viên khi nãy.

    "Chẳng lẽ tên nhân viên kia chính là thánh bán đồ thời trang sao? Hắn đã thực sự giúp ta đẹp trai hơn? Không đúng, dựa vài kinh nghiệm đọc truyện trên mạng thì…"

    Vừa lúc đó có mấy tiếng hí vang lên. Một vị trung cấp Pháp Sư trẻ tuổi cưỡi ngựa một sừng Unicorn, một loại ngựa quý tộc ưa dùng chạy đến.

    - Maria, gã này là ai? Sao em lại ôm hắn?

    - Là ai liên quan gì đến anh. Anh hỏi nhiều làm gì.

    - Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi.

    Cô bé kéo tay Roger đi. Bản thân hắn lại thầm kêu khổ:

    "Quả nhiên là vậy. Trên đời này sao có thể có mỡ tự dâng lên miệng mèo mời mèo xơi được".

    Roger phối hợp vòng tay ôm lấy cái eo thon của cô bé. Hắn cảm giác thân thể cô bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

    Gã thanh niên nhìn hai người thân mật thì tức giận, không nói lời nào liền phóng ngựa chạy mất. Đằng nào Roger cũng đã mất lòng gã, như vậy còn không bằng hắn giúp cô bé đuổi gã thanh niên kia đi, tránh phải đắc tội cả hai.

    - Cám ơn, ở đây có chút tiền, anh đừng ngại.

    Cô bé rút từ trong túi ra 50.000 đưa cho Roger, hắn cũng không khách khí mà cầm ngay. Dù sao nhà cô bé này không phú cũng quý, cô ta lại gây phiền phức cho Roger nên hắn đang lúc thiếu thốn thế này cũng không làm bộ sĩ diện hão gì.

    Cô bé cảm thấy hơi khó hiểu. Dựa theo những gì mà cô thường thấy những người xung quanh hay làm, nếu thanh niên này cần tiền thì cũng phải làm bộ thân sĩ, giả bộ từ chối ba lần. Sau khi thuyết phục ba lượt, cô phải ép buộc thì hắn mới chịu nhận. Sau đó hai bên chào tạm biệt rồi đường ai nấy đi, nào có trực tiếp thế này, cứ đưa là nhận ngay.

    Cảm thấy thanh niên này khá dễ nói chuyện, hoặc nói khá dễ nhận tiền, cô bé trẻ liền nảy ra ý tưởng.

    - Tôi là Maria Lourenco, rất hân hạnh gặp anh. Cho hỏi anh tên gì, bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, làm nghề gì?

    Roger không nghĩ ra lí do gì cô bé này lại muốn bắt chuyện với hắn, nhưng đã nhận tiền rồi thì hắn cũng trả lời:

    - Roger Powell, 25 tuổi. Tôi là mạo hiểm giả, không ở nơi nào cả, hiện tại là Pháp Sư sơ cấp.

    - Anh không phải người ở đây, còn tu luyện ma pháp nữa? Thật tốt quá! Tôi có chuyện cần nhờ anh giúp... Tất nhiên là không thiếu tiền công cho anh.

    Cô bé vui mừng nói. Cô muốn nhờ Roger giúp một chuyện quan trọng, nhưng lại sợ hắn từ chối nên mới nói thêm một câu, ở thành Denn này muốn tìm một pháp sư trẻ lại không thuộc thế lực nào cũng không dễ. Theo suy nghĩ của cô thì Roger này rất ham tiền, chỉ cần đưa tiền ra là hắn sẽ nhận.

    Roger cũng không định dính líu thêm gì với mấy cô tiểu thư giàu có này. Nhưng nghĩ lại vừa nãy quá kích động nên quên mất bây giờ đã gần 9 giờ tối, hắn chạy đến nhà lão Conner xin học ma pháp thì hơi đường đột.

    Nhìn lại tình hình kinh tế của mình, lại nhớ đến linh thạch để tu luyện chỉ còn hơn 400kg, hắn đành nghe xem đề nghị của cô bé này là gì.

    - Cô nói xem chuyện gì nào, nhưng nếu bảo tôi giết người thì xin miễn cho.

    Thật ra không phải Roger lương thiện không muốn giết người, ở thế giới này ngay cả bình dân nghèo khổ cũng chưa chắc hai tay đã "sạch sẽ", càng không nói những người tu luyện ma pháp lợi hại thì gần như đều là kẻ giết người như ngóe, chỉ có mấy tiểu thư sống an nhàn thế này mới chưa thấy máu bao giờ.

    Điều mà Roger không muốn là hắn nhận tiền rồi thì phải làm tay sai bán mạng cho người ta. Như vậy còn không bằng trở thành thủ hạ trung thành của một thế lực nào đó, được chủ nhân tin tưởng không phải làm tốt thí.

    - Không, không… tôi chỉ muốn anh đi với tôi một chuyến về nhà mà thôi. Gần đây ông tôi tuyên bố đang tìm cháu rể khiến mấy tên đáng ghét kia suốt ngày cứ bám riết mãi. Bây giờ anh chỉ cần đóng một màn kịch cho ông tôi xem vài ngày là được.

    Cô bé lắc lắc đầu nói. So hành động cùng suy nghĩ có chút trẻ con này của cô với bộ ngực vừa mới rung lắc một trận dữ dội khi xoay đầu khiến Roger cảm thấy không phải chỗ nào trên người cô bé cũng đều giống thiên thần, ít nhất có vài chỗ giống ác quỷ hơn.

    "Thì ra là không muốn lấy chồng. Việc này ở Trái đất cũng phổ biến, chắc không có gì nguy hiểm. Nhưng nếu nhận lời rồi thì phải sớm rời đi. So với đi học chỗ Conner thì cái nào tốt hơn nhỉ".

    Nếu đã giả làm người yêu cô bé này thì Roger không thể xin học chỗ lão Conner nữa, như vậy quá thu hút sự chú ý của người khác. Thấy Roger im lặng suy nghĩ, cô bé sợ hắn không đồng ý, liền ôm tay hắn nài nỉ:

    - Không phải anh là Pháp Sư sơ cấp sao, nếu anh giúp tôi thì ngoài tiền, tôi còn có thể cho anh công pháp tu luyện, linh thạch, thuốc men, vũ khí… Ông của tôi giàu lắm, anh muốn gì ông ấy cũng mua cho.

    Roger bị ánh mắt long lanh cùng hai khối thịt to to, tròn tròn đang bị đè ép trên cẳng tay thuyết phục. Hắn đành nói:

    - Được rồi, tôi chỉ cần lên đến trung cấp cùng…

    - Được, được. Giờ anh đi theo tôi về nhà, vừa đi chúng ta vừa nói.

    Maria kéo tay hắn đi, Roger cũng đi theo. Lúc này hắn vừa nghèo vừa yếu, cũng chẳng có bao nhiêu thứ để người ta lừa gạt trấn lột. Vừa đi Roger vừa nghĩ:

    "Cái này đúng là mỡ treo miệng mèo rồi. Nếu không đồng ý thì ta đúng là ngu hơn chó, không, là ngu hơn mèo mới đúng".

    Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện. Lúc này Roger mới đại khái biết ông Maria là một pháp sư lợi hại nào đó trong thành, gia đình chỉ có hai ông cháu nên Maria rất được chiều chuộng.

    Gần đây ông cô ấy muốn tìm nơi nương tựa cho đứa cháu yêu nên đã tuyên bố pháp sư trẻ tuổi nào có được trái tim con bé, ông ấy sẽ không để ý đến xuất thân từ thế lực nào mà tác hợp ngay.

    Điều này khiến vài vị công tử trẻ tuổi trong thành bắt đầu tranh thủ tiếp cận Maria hòng cưới cô ấy, tăng cường thực lực cho thế lực của mình. Hơn nữa nhan sắc Maria cũng không tồi, dù không có tuyên bố gần đây thì cũng có nhiều người theo đuổi cô bé.

    Roger thấy việc này có vẻ phiền phức, nếu không khéo có thể sẽ đắc tội các vị công tử đang theo đuổi Maria. So sánh với việc đến chỗ lão Conner tu luyện thì đóng giả làm người yêu Maria mạo hiểm hơn nhiều.

    - Việc này khó hơn tôi tưởng. Cô không nói trước rằng…

    - Được rồi, anh nói nhiều quá Roger. Mà anh phải sửa xưng hô lại đã.

    Maria nhét vào túi áo Roger một vật. Hắn lấy ra xem thì thấy đây là một tấm thẻ ma pháp chuyên dụng. Ở đây ngân hàng không cần biết tài khoản trên những tấm thẻ ma pháp này là của ai, tấm thẻ đã giao dịch như thế nào, ai cầm thẻ đến rút… chỉ cần xác nhận dấu ấn ma pháp của người rút trùng với dấu ấn trên thẻ là được.

    Khi các pháp sư, pháp sĩ cần giao dịch tiền hoặc linh thạch số lượng lớn thì thường không dùng tiền mặt hay hiện vật mà sẽ chuyển khoản hoặc tặng luôn đối phương những tấm thẻ vô danh kiểu này. Người đưa sẽ xóa dấu ấn ma pháp của mình trên thẻ để người nhận ký mới lên, sau đó cầm thẻ đến ngân hàng rút số lượng bên trong ra dùng.

    Dấu ấn ma pháp của mỗi người đều khác nhau, cũng không thể làm giả. Còn số dư trong thẻ là do một trận pháp đặc biệt có thể liên kết với trận pháp tại các chi nhánh ngân hàng tạo nên, trừ khi là Pháp Thánh mới can thiệp vào được, nhưng liệu Pháp Thánh có cần làm chuyện mất uy tín như vậy không?

    Vì số dư nằm trong thẻ nên những giao dịch của chủ nhân ngay cả ngân hàng cũng không biết được. Tuy nhiên vì độ an toàn và bảo mật cao nên giá cả tạo một tấm thẻ cũng không rẻ, có thể nói chỉ có những người giàu có mới mở nổi một tài khoản.

    Maria đã biết tình hình hiện tại của Roger cũng không khá giả gì nên tặng tấm thẻ cho hắn luôn. Roger ký dấu ấn của mình vào, đưa ma lực vào trong kiểm tra tài khoản, nhưng số dư bên trong làm hắn giật mình.

    Bên trong có 3 tấn linh thạch cùng 7 triệu đồng. Còn có ký gửi một bộ ma pháp bào sơ cấp. Nhìn tấm thẻ, Roger bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ cầm nó chạy trốn. Maria tuy đã là Pháp Sư trung cấp, hơn hắn một cấp nhưng cô bé này nhìn thì lớn nhưng thật ra mới chỉ 17 tuổi, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không. Hắn đã ký dấu ấn lên thẻ, nếu giờ chạy đi thì cô bé này cũng không cản được.

    "Mới đến đây một năm mà sao ta đã ích kỷ thế nhỉ? Vừa cầm tiền là đã muốn trốn ngay rồi. Maria đã tin tưởng ta như thế, sao ta lại bỏ đi một mình được".

    Thật ra không phải Maria hoàn toàn tin tưởng Roger, mà là xưa nay cô bé chưa bị lừa tiền bao giờ. Bình thường khi ra khỏi nhà cô luôn được hộ vệ hộ tống, có tên cần tiền không cần mạng nào chạy đến lừa chứ. Vì vậy căn bản cô không hề nghĩ đến chuyện Roger cầm tiền chạy mất.

    Chiều nay tên George Glave kia bỗng nhiên chạy đến nhà Maria chơi. Maria cảm thấy ở gần hắn quá khó chịu nên mới chạy ra ngoài tránh hắn. Thấy bọn trẻ đi với nhau nên trưởng bối trong nhà cũng không phái người đi theo. Vì Roger và Maria vội vàng chạy nên cả hai mới va phải nhau ngoài đường, chứ bình thường Roger va phải cô bé thì đã sớm có hộ vệ đến "xoa bóp" cho hắn một trận rồi.

    - Cứ nhất trí kịch bản như vậy, phía trước là nhà em, anh dắt tay em về đi.

    Roger không nhìn Maria mà ngơ ngác nhìn khu biệt thự chiếm một dãy phố. Không phải hắn bị khu kiến trúc lộng lẫy này làm cho kinh ngạc, trước kia suốt ngày ngồi trên mạng nên hắn đã xem qua không biết bao nhiêu ảnh của các kiến trúc thế này rồi.

    Điều làm hắn kinh ngạc là đây chính là địa chỉ của lão Conner mà hắn đã hỏi được lúc trước.

    "Không phải gọi là lão Conner sao? Maria đâu có mang họ này?"




    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 24: Vẫn Không Lớn


    - Maria, ngài Conner chính là ông của em ư? Sao em lại mang họ Lourenco?

    - Ông em trước kia là một mạo hiểm giả, ông thích người khác gọi mình bằng tên hơn.

    Hai người đi đến cổng thì đã có một lão già ăn mặc như quản gia, thực lực Đại Pháp Sư sơ cấp chạy đến.

    - Tiểu thư, vừa rồi hai người nói chuyện gì mà cậu George bỗng nhiên nổi giận vậy, còn đây là ai?

    - Kệ hắn. Đây là anh Roger, người mà cháu yêu.

    Lão quản gia nghe vậy liền kéo Maria đi xa một chút, nhờ "itáo" mà Roger có thể nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện.

    - Tiểu thư à, cô tìm đại một người ngoài đường đưa về đây để lừa lão gia phải không.

    - Làm… làm gì có chuyện đó chứ, bác đừng nói bậy. Đúng rồi, là con vừa gặp đã yêu, chính là như vậy.

    - Lát nữa gặp lão gia, tiểu thư nhớ đừng vừa nói vừa dậm chân, mỗi lần cô nói dối đều làm động tác này.

    Maria ngượng đỏ mặt nhìn về hướng Roger một cái, lại thấp giọng hỏi:

    - Bác Charlie, sao bác nhận ra được vậy?

    - Người ta 17 tuổi đã lấy chồng sinh con rồi, mà cô mãi đến lúc này cũng chỉ là một cô nhóc to xác, sao có thể hiểu được yêu đương gì. Thật ra lão gia muốn sớm gã cô đi cũng là có nỗi khổ, ngài đã lớn tuổi rồi, không chống đỡ lâu được nữa. Hơn nữa cậu Roger này…

    - Cháu biết rồi mà. Tên George kia đi chưa vậy?

    - Cậu ta đi rồi. Nhà Glave bỗng giận dữ bỏ về khiến ngài Conner không vui, cháu chuẩn bị tinh thần đi.

    Hai người xì xào một lúc rồi mới nhớ đến Roger còn đang đứng một bên.

    - Đừng đứng trước cổng nữa, đi vào với em.

    Bên trong tường rào là một dãy các kiến trúc sa hoa tráng lệ, Maria kéo Roger đi vào tòa nhà ở trung tâm khu kiến trúc.

    Đằng sau cửa lớn là một căn phòng rộng rãi giống như sảnh tiếp khách của các biệt thự phương tây. Trên ghế chủ tọa lúc này là một ông lão vẻ ngoài hơn 70, râu tóc bạc phơ đang trừng mắt nhìn hai người Roger vừa mới bước vào.

    Dù tuổi đã cao nhưng ông lão vẫn rất khỏe mạnh. Ông ta đứng bật dậy, tuôn một tràng xối xả vào Maria.

    - Cháu đúng là càng lúc càng hư hỏng. Vừa rồi đã đi đâu, làm gì mà cậu George nổi giận bỏ về thế hả? Cháu có biết bây giờ ai đang làm mưa làm gió trong thành Denn này không. Chờ vài năm nữa ông về gặp tổ tiên rồi thì ai sẽ làm chỗ dựa cho cháu, sao cháu lớn rồi mà không biết suy nghĩ vậy. Cháu cần phải sớm lập gia đình rồi còn…

    - Huhuhu… mẹ ở trên trời có thấy không, ông mắng con kìa, con cắn lưỡi tự vẫn đi theo mẹ, huhuhu…

    Maria lập tức khóc thét lên, há mồm như định cắn cái gì đó. Lão Conner đang nói bỗng nhưng sợ hãi chạy đến ôm Maria dỗ:

    - Vừa rồi ông nói đùa thôi, cháu đừng nghĩ là thật.

    Roger định đi lên khuyên Maria mấy câu thì lão quản gia Charlie đã đặt tay lên vai hắn ra dấu ngăn lại.

    - Tiểu thư chỉ nói thế thôi, mỗi lần bị mắng cô ấy đều nói y như vậy.

    - Vậy sao lão… à ngài Conner không nhận ra?

    - Lão gia sao lại không nhận ra chứ, chỉ là mỗi lần nhìn Maria khóc, ông ấy lại mềm lòng.

    "Đúng là chiều quá không tốt mà. Con bé không chỉ chọc giận thanh niên kia mà còn hồn nhiên đưa tài sản cho người lạ nữa chứ. Lão Conner dạy học trò thì giỏi mà sao dạy con cháu lại tệ thế không biết".

    Roger thầm chê cách dạy cháu của lão Conner, hai ông cháu ỷ ôi một hồi rồi Conner mới hỏi:

    - Charlie, đây là ai vậy?

    - Lão gia, đây là cháu rể tương lai của ngài, Roger. Cậu ấy và tiểu thư vừa gặp đã như quen, hai người đều rất xứng đôi.

    Conner bắt đầu đánh giá Roger. Lão nhìn chằm chằm hắn như thể lão đã biết hắn là người ngoài hành tinh vậy. Hết nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên, cuối cùng lão lại hỏi:

    - Maria, không phải cháu mang một người qua đường đến lừa ông đấy chứ.

    Mặt Roger liền biến thành một mảng xám xịt.

    "Chẳng lẽ khí chất anh hùng của ta kém đến vậy ư? Sao ai cũng xem ta thành nhân vật phụ hết vậy, ta mới là main chính của truyện cơ mà. Trong tiểu thuyết trên mạng main chính đều phát ra "bá vương chi khí" mới đúng chứ".

    - Đâu có, cháu quen anh ấy thật mà.

    Maria định nhấc chân lên, may là quản gia Charlie đứng sau lưng Conner liên tục ra hiệu, cô mới không dậm chân.

    Conner nghi hoặc nhìn chân cô bé bất động, cuối cùng lão đành nói:

    - Trời cũng đã tối rồi, con đi nghỉ sớm đi. Charlie, ông sắp xếp cho Roer một phòng.

    - Là Roger, lão gia.

    - Gì cũng được, bây giờ tâm trạng ta không tốt, mai hãy nói tiếp.

    Roger được người hầu trong phủ dẫn đến trước cửa một phòng ngủ chuyên dùng cho khách nghỉ qua đêm. Vừa mở cửa ra, Roger đã thấy Maria nằm sẵn trên giường.

    - Sao em lại đến đây. Ông em hình như giận lắm đấy.

    - Không sao đâu, mai ông lại bình thường ấy mà. Em nghe mấy người hầu nói những người yêu nhau đều "yêu" trên giường, có lẽ chúng ta nên "yêu" một chút cho ông khỏi nghi ngờ.

    "Ặc, đây không phải là mỡ treo miệng mèo nữa, mà mỡ đã chảy luôn vào miệng chờ mèo nuốt rồi".

    Roger thật không ngờ cô bé này lớn như vậy rồi mà vẫn không hiểu chuyện nam nữ, chắc là cô luôn được nuôi dạy làm tiểu thư thục nữ nên không có ai làm một khóa giáo dục giới tính cho.

    - Thật ra yêu nhau đúng là có "yêu" nhau, nhưng không nhất thiết phải "yêu". Nếu bây giờ mà "yêu" thì ông em sẽ giết anh mất. Thôi, tốt nhất là em về phòng ngay đi.

    Maria thật sự không hiểu nổi Roger nói cái gì. Nhưng cô bé cũng không tiếp tục vấn đề này.

    - Vậy anh kể chuyện đi, hồi nhỏ ông hay kể lại các cuộc phiêu lưu lúc ông còn là mạo hiểm giả cho em nghe.

    - Anh không biết kể chuyện.

    Maria lại dở chiêu khóc nhè khiến Roger đành chiều ý. Hắn cố nhớ lại mấy câu truyện cổ tích trước kia, sửa sang lại một chút rồi kể cho cô bé nghe.



    Tại phòng làm việc của Conner.

    - Con bé ngủ chưa.

    - Đang ở chỗ Roger nghe kể chuyện ạ.

    - Haizzz… Charlie, ông cùng ta đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cả ông cũng không đồng ý với ta sao.

    Lão Conner ngồi trong phòng thở dài. Charlie đứng cạnh nói:

    - Lão gia à, mấy năm nay sống trong giới quý tộc, ngài đã nhiễm thói sống chỉ vì lợi ích của họ, quên mất sự tự do tự tại trước kia rồi sao. Chỗ này đầy dối trá, gã Maria cho họ chỉ là làm khổ con bé. Lúc này có lẽ họ còn đối tốt với nó, nhưng sau khi ngài chết rồi, họ có còn đối xử với con bé như vậy nữa không? Tôi cho rằng thà chúng ta rút khỏi đây, phó thác con bé vào gia đình nông dân cũng tốt hơn để nó dính vào cuộc tranh giành này.

    - Cậu thanh niên kia đã điều tra chưa?

    - Có lẽ cậu ta nói thật với Maria, trước giờ không thấy cậu ta dính dáng với bất cứ thế lực nào.

    - Khoan hãy kết luận vội, tiếp tục điều tra xem cậu ta tiếp cận Maria với mục đích gì. Ta không muốn Maria đi vào vết xe đổ của bà nội và mẹ nó.

    - Lão gia đa nghi quá rồi, Maria chỉ tình cờ gặp cậu ta thôi. Chúng ta vẫn nên để ý chuyện hai nhà Glave và Swalley thì hơn. Tin đồn Luke Swalley được một thành viên cao cấp của Zion thu làm đệ tử đã được xác nhận, sớm muộn gì Swalley cũng sẽ dựa vào cây đại thụ này.

    - Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Từ nay ông cứ gọi ta là đại ca như trước là được.

    - Vâng, đại ca.

    Charlie có chút vui vẻ rời phòng của Conner. Lão biết Conner bảo họ xưng hô như trước nghĩa là đã ngầm đồng ý với Charlie, không tham gia vào lần tranh giành này.

    Người ngoài luôn chỉ thấy lão pháp sư Conner luôn luôn trung lập, có mấy ai biết muốn giữ được sự trung lập này giữa các thế lực là điều khó khăn thế nào.

    Khi mới đến đây, Conner chỉ là thu nhận học trò, lấy dạy ma pháp để nghề kiếm sống, nhưng cao đồ cứ dần dần xuất ra khiến ông ta nhanh chóng trở thành danh sư trong mắt mọi người. Bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, các thế lực trong lẫn ngoài thành đều muốn thu phục ông ta, đặc biệt là gia tộc Glave và Swalley, nơi có ba đệ tử thân truyền ông ta tâm đắc nhất.

    Nếu như không nhờ số học trò thành tài đông đảo phân tán ở khắp nơi, ông ta đã sớm bị các thế lực dùng thủ đoạn "không ăn được thì đạp đổ" từ lâu rồi.

    Tại thế giới này, một pháp sư dạy giỏi quan trọng không hề kém một pháp sư cường đại. Không phải bất cứ ai có thành tựu trong ma pháp đều có thể hi sinh ma lực bản thân viết sách ma pháp cho thế hệ sau, thế nên những pháp sư có tài năng giảng dạy thường là đối tượng quan trọng để người khác tranh giành. Một pháp sư mạnh mẽ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ cho gia tộc vài trăm năm, nhưng một thầy giáo tốt có thể tạo ra không biết bao nhiêu mầm non trong khoảng thời gian này.

    Cái này cũng giống như dạy những đứa trẻ tập đánh vần, đếm ngón tay vậy, không phải cứ ai có học vấn cao đều có thể dạy được. Một cô giáo trình độ vừa phải nhưng biết cách dạy dỗ trẻ con chắc chắn sẽ dạy chúng tốt hơn mấy ông giáo sư, tiến sĩ đầu tóc bạc phơ suốt ngày ngồi nói những thứ bọn trẻ không hiểu nổi.

    Từ khi bản thân thành danh sư trong phạm vi mấy thành thị gần đây, Conner không chỉ dạy học mà còn phải tính toán để các thế lực lâu năm này không lôi kéo mình. Nhưng ông càng lúc càng già, đứa cháu gái mới 17 tuổi này đã thay ông trở thành mục tiêu chính của lũ người kia hòng tranh giành ảnh hưởng của Conner với các học trò.

    Cho dù mỗi pháp sư phục vụ một thế lực khác nhau, nhiều người còn thuộc những thành khác, nhưng khi họ gặp cháu gái của thầy cũ thì chắc chắn ai cũng phải nể mặt ba phần.

    Để tránh cho Maria bị họ minh tranh ám đấu tranh giành, Conner đành quyết định để họ cạnh tranh công khai. Dù sao để các công tử bột trực tiếp tranh đoạt còn hơn để mấy lão hồ ly kia làm.

    Tại phòng của Roger:

    - Ma Đạo Sĩ cuối cùng cũng giết chết con quái vật sói ba đầu. Ông vung đao mổ bụng nó cứu được hai bà cháu…

    Roger đang hăng say chế truyện thì phát hiện Maria đã ngủ mất rồi. Hắn đành đi khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    - Con bé vẫn không lớn lên.

    Roger quay đầu lại thì thấy Conner đã đứng phía sau hắn, nhìn về phía Maria đang ngủ.

    - Đi theo ta, ta cần nói chuyện với cậu.

    Roger im lặng đi theo ông ấy. Nhưng trước khi đóng cửa, hắn liếc mắt nhìn Maria một lần, trong lòng lại thầm phản bác:

    "Như thế mà bảo vẫn không lớn, chẳng lẽ phải bằng dưa hấu thì mới lớn?"




    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

    ---QC---


Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status