TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #21
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Người kia vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt hằn đỏ cả lên, có một chút bất ngờ, lại có một chút tức giận.

       Vân Nghê không biết nên làm gì lúc này, thật muốn có Cố Hạo Khương ở bên! Bây giờ mới biết ra ngoài thế giới chỉ có hắn luôn quan tâm cô, người kia vốn không quen biết vậy mà vẫn hành xử thô lỗ với cô như vậy. Nghĩ đến đó, bất giác muốn khóc, người này nhìn thật đáng sợ!

       "Hức..."

       Nghe tiếng nấc nhỏ của cô, Ngọc Cẩm Lăng mới cố lấy lại một chút bình tĩnh, chậm rãi buông cô ra...

        Trước khi đi còn quay lại nhìn Vân Nghê một cái, cô vẫn y như cũ đứng đó, không nháo nhào lên mà chỉ cô giương mắt ra nhìn hắn. Ngọc Cẩm Lăng thử trừng mắt, cô gái nhỏ liền sợ hãi cụp đầu xuống rồi chạy đi mất....

    ------------------

       "Tiểu Nghê! Em đã ở đâu hả?" Cố Hạo Khương nhìn người vợ nhỏ trước mặt, vẻ mặt biết lỗi của cô khiến hắn đã vơi bớt cơn tức giận, nhưng vẫn không quên gặng hỏi.

       Khi nãy nghe điện thoại xong, không thấy cô đâu, nhìn xung quanh vẫn không thấy, lo lắng một trận muốn đi tìm mới thấy cô lót tót từ xa chạy tới. Vẻ mặt như mừng rỡ khi nhìn thấy hắn.

        "Em xin lỗi, em đi ra kia chơi một lúc á!" Vân Nghê đâu dám nói thật, không biết chừng còn đi tìm người kia kiếm chuyện mất!

       "Hai vai làm sao bị đỏ?" Cố Hạo Khương cất giọng trầm thấp, là ai dám làm cô ra nông nổi này?

        Vân Nghê giật mình, nhất thời không biết làm sao, lắp bắp bịa chuyện:

        "Em... Em cũng không biết nữa! Có lẽ lúc nãy đứng chờ... chờ thịt nướng... nên... nên bị người ta xô đẩy..."

        Cố Hạo Khương đương nhiên không tin, nhưng cũng không muốn hỏi tiếp nữa, vẫn là hắn cho người điều tra thì tốt hơn!

       "Chờ thịt nướng? Em có tiền sao?" Cố Hạo Khương nhếch miệng cười.

       A! Sao cô có thể quên là mình không mang tiền theo chứ? Cũng may là đi về, nếu không chẳng phải khi người ta đưa thịt tới sẽ rất mất mặt sao?

       "Thì... Thì tại không có tiền nên mới về đây nè!" Vân Nghê thật chỉ muốn tìm cái hố chui xuống để tránh ánh mắt cười cợt của hắn mà thôi!

     

    -------------------------

        "Oa... Thật đẹp nha~!" Vân Nghê vui vẻ ngó nghiêng xung quanh khu chợ đêm.

        Không biết có sự kiện gì mà chợ đêm hôm nay được trang trí đẹp mắt quá! Khu mà Vân Nghê và Cố Hạo Khương đang đứng thì được treo rất nhiều lồng đèn đỏ, ở phía xa kia thì có đủ loại bong bóng nhiều màu sắc, với đủ hình dạng luôn!

        "Khương! Chụp cho em một tấm!" Vân Nghê ngoắc ngoắc Cố Hạo Khương, cô đang đứng ở cây lồng đèn đỏ rất bắt mắt. Có điều trong mắt Cố Hạo Khương cô vẫn là nổi bật nhất!

        Đôi mắt cô như biết cười, mỗi khi cười lên làm bừng sáng cả khuôn mặt. Cách tạo dáng gì đây? Không khéo người ta nghĩ em còn là học sinh mất! Cố Hạo Khương thầm than, đối diện với cô lúc nào hắn cũng cảm thấy mình như một ông chú già vậy!

        Tuy bất mãn là thế, nhưng Cố Hạo Khương vẫn đưa máy lên chụp liên hồi những cử chỉ đáng yêu của cô. Phải lựa vài tấm bỏ vào trong ví mới được!

       Mải mê chụp ảnh, bọn họ lại không biết trên đường đang có cuộc diễu hành bằng những điệu múa dân tộc.  Vân Nghê và Cố Hạo Khương đang đứng ở hai bên đường khác nhau, nay đoàn diễu hành đi ngang qua, Vân Nghê có muốn tới chỗ Cố Hạo Khương cũng không được.

        Nhưng những cô gái này nhảy múa thật đẹp! Điệu múa dân tộc này đúng là độc đáo mà!

        "Ứm.." 

        Đột nhiên từ đâu Vân Nghê lại bị người ta ôm chặt, miệng lại bị hắn bịt kín bằng khăn ẩm! 

        Sao... Sao mà buồn ngủ quá.... Khương...

        "Tiểu Nghê!" Cố Hạo Khương khó chịu muốn băng qua đoàn diễu hành mà đến với cô, ai ngờ vào lúc này, tên vệ sĩ hắn phái đến bảo vệ Vân Nghê lại đánh thuốc mê cô!

        Chết tiệt thật!

        Cố Hạo Khương băng qua đoàn người chạy đến đó, cả đám người nháo nhào lên, Cố Hạo Khương gần như đuổi kịp tên vệ sĩ đó, nhưng lại bị hai tên to con khác từ đâu xuất hiện ngăn lại, tung chiêu hiểm độc! Thân thủ Cố Hạo Khương luôn rất tốt, những người đánh qua với hắn đều thua hắn, chỉ có Tần Khiêm là có thể thắng hắn, hai tên này dù là người bản địa, to con thì cũng chẳng ăn thua gì với Cố Hạo Khương.

       Hai con dao muốn đâm vào Cố hạo Khương liền bị hắn dội ngược lại, trúng bụng hai tên đó!

        Chỉ là diệt xong hai tên này, hắn cũng mất dấu Vân Nghê! 

        Một trận sợ hãi nổi lên, tại sao hắn bất cẩn như thế? Tại sao không mang theo nhiều người hơn?

       "Mau lập tức phái người lật tung cái vùng đất này lên cho tôi! Nhất định phải tìm ra phu nhân!"

       Cố Hạo Khương mất kiểm soát, gầm lên ra lệnh cho thuộc hạ của mình qua điện thoại. Là hắn sơ suất... Chết tiệt! Vân Nghê... Vân Nghê của anh... Em đừng có chuyện gì!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #22
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


    "Tại sao vẫn chưa tìm ra? Tôi nuôi các người để làm gì hả?" Cố Hạo Khương rống giận.

    Hắn chắc chắn Vân Nghê vẫn còn ở trong thành phố này. Hắn cũng đã cho người kiểm soát sân bay, và hải cảng, dù có muốn bọn chúng cũng không thể thoát được!

    Vậy mà đã nhiều giờ trôi qua rồi, vẫn không tìm ra tăm hơi bọn chúng!

    "Bọn thuộc hạ thật sự đã lục tung hết mọi ngỏ ngách trong thành phố này rồi, nhưng vẫn không tìm ra được!" Tên thuộc hạ báo cáo.

    "Bọn cảnh sát nơi đây có làm khó dễ gì không?" Cố Hạo Khương vẫn giữ một giọng trầm thấp đến đáng sợ, có điều đã không nghe ra sự tức giận như khi nãy nữa.

    "Bọn họ không gây khó dễ, nhưng thái độ vẫn là không chịu phối hợp cho lắm!"

    "Nối máy cho thị trưởng thành phố!"

    "Vâng!" Thư kí đứng bên cạnh lập tức bấm số máy, rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người nghe máy.

    "Cố... Cố tổng. Có chuyện gì không ạ?" Tên thị trưởng rất bất ngờ với cuộc gọi này. Ông ta đã được biết Cố Hạo Khương đến nơi đây hưởng tuần trăng mật, nhưng không ngờ còn gọi điện cho ông ta.

    "Tin tức của ông tốt quá nhỉ? Người của tôi gây náo loạn thành phố mà ông cũng không biết?"

    "Náo...Náo loạn? Tôi thật xin lỗi, là sơ suất của tôi!" Thị trưởng ngay lập tức xanh mặt. Chắc chắn hắn ta gọi là vì ông không phối hợp với hắn. Khoan nói tới việc giúp hắn, thân là thị trưởng mà thành phố của mình bị xáo trộn vẫn không hay tin gì thì đúng là thất trách!

    "Lệnh cho người của ông phối hợp với tôi! Ban lệnh cho lục soát nhà dân!" Cố Hạo Khương thấp giọng ra lệnh.

    "Vâng vâng... Tôi sẽ làm ngay đây!"

    "Các người đi tìm một lần nữa, bất cứ nhà nào cũng không được bỏ qua!"

    "Rõ!"

    Không phải dễ dàng mà lão thị trưởng chịu giúp đỡ, bọn người này phải được lợi thì mới mau tay mau chân.

    Thành phố này được Cố Xuyên đầu tư không ít, nó có thể trở thành một khu du lịch bậc nhất như thế này đều là do được hắn để mắt tới! Ông ta là thị trưởng, lấy một chút lợi nhuận làm của riêng cũng không có gì lạ, là hắn ta cho phép!

    Tên chủ mưu vụ việc lần này không phải người bình thường, thân phận chắc cũng không thua hắn, nếu vậy có thể là đối thủ làm ăn.

    Lúc sáng hắn đã cho người điều tra vụ việc của Vân Nghê ở bãi biển, nhưng hoàn toàn vẫn chưa có tin tức gì thì Vân Nghê xảy ra chuyện, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau. Không thể nào là trùng hợp được!

    "Đưa máy cho tôi!" Cố Hạo Khương bỗng quay sang nói với thư kí. Sau đó lại bấm nhanh một dãy số.

    "Khiêm! Gửi vài người đáng tin cậy cùng vũ khí qua đây!"

    Tần Khiêm lúc này đang trong phòng làm việc của Vân Khê, Cố Hạo Khương luôn làm việc cẩn trọng và có quy tắc, lần này phải là chuyện gấp rút hắn mới nhờ vả như thế:

    "Được!"

    Đôi mắt Cố Hạo Khương hiện ra tia khát máu, sau đó lại chuyển thành ôn nhu....

    Vân Nghê... Vân Nghê... Anh nhất định không để em xảy ra chuyện gì!

    ----------------------

    Đây là đâu? Tối quá! Cô là bị bịt mắt lại?

    Muốn ngay lập tức ngồi dậy nhưng lại phát hiện mình đang bị trói, miệng cũng bị bịt kín, không thể kêu cứu được!

    Sợ quá! Làm sao đây? Không nhìn thấy gì hết, lại không nhúc nhích được. Khương! Anh đang ở đâu?

    Vân Nghê hoảng sợ, sống mũi cay cay, nước mắt cứ vậy mà chảy ra..

    "Tỉnh rồi à? Khóc cái gì?" Một giọng đàn ông khàn khàn cất lên khiến Vân Nghê giật thót, tuy nhiên cũng không còn khóc nữa, đang cố nghe xem nơi đây là đâu.

    "Con nhỏ này nhìn ngon quá mày!" Hắn lại nói tiếp, theo sau đó còn có tiếng cười nham nhở.

    Vân Nghê cả kinh, cô biết hắn nói thế là có ý gì, thật kinh tởm!

    Cô hoảng loạn muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng dây trói siết chặt, cô không thể thoát được.

    Hai tên này lại nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát, lúc nãy tên kia đưa cô ta đến đây họ đã biết cô ta là một đại mỹ nhân rồi, thân hình cũng rất tuyệt!

    "Sờ vài cái chắc không sao đâu! He he..."

    "Tao cũng muốn sờ thử! Lão đại hình như muốn bắt cô ta để trả thù mà, cho nên nhiều khi còn cám ơn chúng ta đấy chứ!"

    -----------------------

    Cám ơn các bạn đã ủng hộ Văn, yêu thích bộ truyện này của Văn. Do Văn vừa đi học vừa đi làm á, nên không thể up chương mới đều đều được, các bạn thông cảm ????

    Hiện tại mình đang viết thêm một bộ H nữa, tên là 'Hợp đồng bạn giường (H ) - Tình Văn', bộ này sắc sủng, bạn nào có hứng thú thì nhớ xem nha!

    P/s: Không có thời gian mà bon chen ghê =))

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #23
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       "Đừng sợ! Rất nhanh em sẽ được thoải mái..." Tiếng nói ngày càng gần hơn, Vân Nghê dường như sắp ngạt thở vì sợ hãi, cả người liền run rẩy như con thú nhỏ.

       'Đoàng'

       "Á... Đừng... Đừng giết chúng tôi!" Bọn họ hoảng loạn la lên, run như cầy sấy, viên đạn bắn rất chuẩn, sượt qua ngang tai, là cố ý muốn bọn họ sợ hãi.

       Người nam nhân vẻ mặt vô cùng tức giận, cơ hồ khẩu súng trên tay cũng sắp bị bóp nát:

        "Muốn phát dục? Hửm?" Ngọc Cẩm Lăng cất giọng trầm thấp, thật sự hiện giờ trong mắt hai người kia hắn như một con quỷ dữ, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào!

        "Không... Không... lão đại tha mạng!"

       "Ai cho phép các người gọi tôi là lão đại? Các người chưa đủ tư cách để dưới trướng tôi đâu!"

        "Vâng vâng, ngài tha mạng, chúng tôi không cố ý!"

       Ngọc Cẩm Lăng nhìn hai người trước mặt, không kiềm chế được mà đưa súng lên.

       "Đừng... Đừng..." Bọn họ sợ hãi muốn chạy trốn, lại bị vệ sĩ của hắn giữ chặt lại.

       Ngọc Cẩm Lăng chuẩn bị bóp cò, nhưng nghĩ gì đó liền ra lệnh:

        "Đem bọn chúng ra ngoài giải quyết đi!" Nếu xử tại chỗ này, cô gái nhỏ kia sẽ sợ đến phát ngất mất!

       Sau khi nơi này lại trở về một mảng yên tỉnh, hắn mới quay người về phía Vân Nghê nói nhỏ nhẹ:

       "Không sao rồi!" Ngọc Cẩm Lăng tiến đến chỗ Vân Nghê, lại nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt có phần ôn nhu.

       "Ưm...Ưm" Vân Nghê kích động muốn nói chuyện, anh ta có vẻ là người tốt, lúc nãy còn cứu cô!

       "Muốn nói chuyện?"

       Hỏi thừa!

       Ngọc Cẩm Lăng giữ nhẹ cằm cô, đưa tay xé miếng băng keo trên miệng...

      "Anh đến cứu tôi sao?" Vân Nghê vội vàng hỏi. Câu hỏi ngây thơ đến mức khiến người trầm ổn như hắn cũng phải bật cười thành tiếng.

       "Haa ha... Cứu em? Em không nghe bọn kia nói gì sao? Chúng coi tôi là lão đại!"

       Tim Vân Nghê đập liên hồi gấp gáp, nguy rồi, ai có thể cứu cô đây? Cố Hạo Khương...

       "Tại sao... anh lại bắt tôi? Anh muốn gì? Gia đình tôi... đều có thể đáp ứng anh!" Vân Nghê e dè mở miệng hỏi.

       Ngọc Cẩm Lăng đưa ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Vân Nghê, ánh mắt lại hiện lên tia kì lạ.

       Cô là người đầu tiên mà hắn muốn gần gũi như thế. Từ nhỏ hắn đã sống khép kín, không muốn thân cận quá với người khác, luôn giữ một vẻ lạnh lùng. 

       Đặc biệt hắn rất ghét chạm vào người khác, lại càng ghét người khác chạm vào mình, có thể nói là chứng bệnh ở sạch quá mức! Cứ chạm vào ai là hắn lại ghê tởm, có lúc phải nôn ra.

       Mấy năm trước, hắn đã gặp một biến cố, và người giúp hắn thoát khỏi biến cố đó lại lại Lưu Khả Như! Đó chỉ là một lần tình cờ, cô ta còn không nghĩ là mình giúp được hắn, nhưng có ơn phải nhớ, đó là cách sống của hắn.

        Tuy nhiên, khi hắn muốn trả ơn, Lưu Khả Như lại tỏ ý khinh thường, không muốn nhận bởi vì ả ta chưa biết thân phận thật sự của hắn, dính líu nhiều cũng chả cho cô ta lợi ích gì. Ngọc Cẩm lăng cũng không có thiện cảm với cô ta, biết rõ cô ta là người có tâm cơ, nhưng cái ơn này hắn vẫn muốn trả!

       Nào ngờ, hôm đó lại thấy được đoạn clip kia, thật sự rất tức giận! Dù là cô ta không có ơn với hắn đi nữa thì làm vậy cũng là quá tàn ác!

       Cho người bí mật điều tra mới biết đó điều là do Cố Hạo Khương gây nên, là vì Vân Nghê nên mới thế! Lúc đó, hắn ngay lập tức muốn họ trả giá, đương nhiên không phải bằng cách ác độc như Cố Hạo Khương!

       Tuần trăng mật này đúng là cơ hội tốt! Nào ngờ khi Vân Nghê ngã vào người hắn, hắn lại không có bài xích! Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn lại nhớ đến chuyện của Lưu Khả Như, có chút tức giận. Nhưng kì lạ, hắn không thể ngăn mình chạm vào cô được, chạm vào cô ấy cơ hồ còn có cảm giác ấm áp lạ thường, điều này quá kì lạ, hắn còn không tin nổi nên lực đạo có chút mạnh, làm cô đau.

        Lại thấy cô đúng là một người nhút nhát quá, bộ dáng chạy đi như một con thú nhỏ, thật sự rất đáng yêu! Cảm xúc lại có một tia dao động rồi....

       Với cô, hắn không muốn che giấu điều gì cả:

       "Ban đầu, Tôi theo dõi em, bắt em, là vì muốn hãm hại em, khiến Cố Hạo Khương đau khổ. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, làm vậy tôi cũng đau khổ!"

        Chuyện gì vậy? Cô không hiểu lắm!

       Dường như biết rằng Vân Nghê vẫn chưa hiểu ý mình, Ngọc Cẩm Lăng lắc đầu cười nhẹ, trong mắt chỉ toàn ôn nhu:

       "Hiện tại tôi đã đổi ý rồi! Tôi muốn em là của riêng tôi!"

       Vân Nghê sợ hãi, vội lắc đầu nguầy nguậy:

       "Không được đâu! Tôi đã có chồng rồi!"

       "Tôi không quan tâm!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #24
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       "Khương sẽ không tha cho anh!" Vân Nghê thật sự tức giận, cũng không hiểu tại sao mình lại như thế nữa, hắn nói gì thì kệ hắn chứ!

       Ngọc Cẩm Lăng thấy Vân Nghê lại dựa dẫm Cố Hạo Khương như thế, trong lòng có một trận khó chịu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ganh tỵ với một người như thế!

      Tập đoàn Cố Xuyên luôn là một trong những đối thủ hàng đầu của Ngọc Thị. Mặc dù Ngọc Thị luôn nằm trong top doanh nghiệp lớn trên thế giới, nhưng lúc nào cũng thua kém Cố Xuyên. Tuy nhiên điều đó chẳng làm hắn bận tâm, có đối thủ càng có động lực để vươn lên.

       Nhưng lần này, hắn thật sự ghen tỵ, tại sao hắn không phải là người gặp cô trước? Biết đâu chừng mọi chuyện sẽ khác!

       "Em không cần phải dựa dẫm hắn như thế! Em đâu có yêu hắn!" Ngọc Cẩm Lăng trầm giọng, cũng không màng đến Vân Nghê đang sợ hãi hắn vì sự thay đổi quá đột ngột.

        Cô vừa sợ hãi, vừa tức giận bởi những lời hắn nói. Hắn thì biết cái gì chứ? Tại sao lại nói cô như thế!

       Cố Hạo Khương.... Cố Hạo Khương... Anh ấy thật sự rất bá đạo, cũng rất đáng ghét, lâu lâu còn hung dữ với cô nữa! Nhưng mà hắn cũng rất thương cô, rất chiều chuộng cô. Từ khi gặp được hắn, cô đã được nhiều phen bất ngờ, là bất ngờ về sự sủng nịnh của hắn đối với cô, từng cử chỉ, hành động của hắn đều thể hiện sự mạnh mẽ độc đoán, nhưng cũng là thể hiện sự quan tâm tới cô.

        Cô tuy hơi khờ khạo một chút, nhưng đủ tỉnh táo để cảm nhận được tình cảm của người khác, cảm nhận được tình cảm của chính bản thân cô. Lúc bị người ta bịt miệng, người đầu tiên cô nghĩ đến là hắn. Tỉnh dậy cũng là nhớ tới hắn đầu tiên! Cô yêu hắn mất tiêu rồi...

        "Anh thì biết gì chứ? Ai cho phép anh nói như thế! Sao anh biết tôi không yêu anh ấy? Yôi rất yêu anh ấy!" Đến chính cô còn không biết mình lấy can đảm ở đâu ra mà nói với hắn như thế nữa. Nhưng mà cô không hối hận!

       Ngọc Cẩm Lăng đến lúc này thật không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, hắn nắm chặt hai bả vai cô, kích động cùng giận dữ:

       "Hắn chỉ là một kẻ lừa dối thôi! Có điều này em không biết, cái gì mà Cố Gia có ơn với Vân Gia? Điều là do hắn bịa đặt mà thôi! Em biết chưa hả?"

       "Không! Anh nói dối! Anh là đồ đáng ghét!" Nếu lúc này, hai tay cô không bị trói, mắt cô cũng khôg bị che lại, chắc chắn Vân Nghê sẽ kích động mà đẩy hắn ra, hướng tới người hắn mà đánh không thương tiếc!

       Tên này thật đáng ghét! Tại sao lại muốn bài xích cô và Khương?

       "Đừng mù quáng nữa! Hắn chỉ lừa em thôi!"

       Lừa sao?

       "Hức... Anh buông tôi ra! Hức hức... huhu Khương....."

       Vân Nghê khóc lớn, là khóc như đứa trẻ, không kiêng nể mà gọi tên Cô Hạo Khương trước mặt Ngọc Cẩm Lăng. Chỉ là bây giờ hắn ta cũng không màng đến nữa! Thấy cô khóc, hắn khó chịu chết được!

       "Vân Nghê đừng khóc! Đừng khóc nữa!"

       Vân Nghê một khi đã khóc thì khó ai dỗ dành được, có lẽ chỉ có Cố Hạo Khương mới có thế nhanh chóng dụ dỗ cô nín khóc:

       "Khương... Anh thả tôi ra đi!"

       "Hừ... Em thật cứng đầu!" Hắn chưa bao giờ nhẫn nại với ai thế đâu!

       Đúng lúc này, thuộc hạ bên ngoài gấp rút báo cáo:

       "Sếp! Bên... Bên ngoài... Cố Hạo Khương đã cho người đến đây rồi, còn mang theo rất nhiều vũ khí!"

       "Khương!" Vân Nghê vui mừng, tiếng khóc cũng ngừng hẳn.

       "Chết tiệt! Bên ta không có vũ khí sao? Mau đánh trả bọn họ!"

       "Boss! E là không nên! Nơi đây là dưới lòng đất, rất không thích hợp để dùng vũ khí hạng nặng, lại nói, chúng ta không đủ lực lượng như bên hắn!" Thuộc hạ thân cận nhất của Ngọc Cẩm Lăng đi vào báo cáo, hắn là lần đầu tiên thấy anh ta thiếu suy nghĩ như vậy!

       Ngọc Cẩm Lăng vẫn giữ chặt Vân Nghê, trong lòng thầm suy tính, nhìn cô một cái rồi nói:

       "Chúng ta đi thôi! Vân Nghê!"

       "Không! Anh đừng đem tôi theo!" Vân Nghê giãy dụa kịch liệt, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình, chỉ mong thoát khỏi hắn.

      

       Tên thuộc hạ kia thấy thế không khỏi lo lắng, có cô ta bên cạnh, xác suất bị bắt là rất lớn!

       "Boss! Anh nghĩ lại đi! Ngày tháng sau này còn dài, hiện tại Cố Hạo Khương đến mà không thấy cô ta, chỉ e sẽ tìm đến mật đạo - Con đường chúng ta rút lui, không sớm thì muộn, nơi này sẽ sập mất!"

       Ngọc Cẩm Lăng nhíu mày, hắn biết chứ, làm sao không biết! Nhưng mà hắn không muốn bỏ cô lại đây!

       "Boss!" Tên thuộc hạ vô cùng sốt ruột.

       Ngọc Cẩm Lăng bế Vân Nghê ngồi ngay ngắn trên ghế, lại vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của cô:

       "Sẽ còn gặp lại đấy!"

       Vân Nghê dường như nín thở khi nghe hắn nói, lát sau nơi đây liền trở thành một không gian yên tĩnh.

       "Tiểu Nghê!" Giọng nói của Cố Hạo Khương vang lên từ xa, Vân Nghê mừng rỡ, cũng gọi tên hắn:

       "Khương! Khương! Em ở đây! Hu Hu Khương!"

      

      

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #25
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       "Tiểu Nghê!" Cố Hạo Khương vừa tiến vào đã thấy thân ảnh bé nhỏ mà mình thương nhớ, ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy cô.

       "Khương! Hức.... anh tới rồi... Hức..."

       Cố Hạo Khương đau lòng, vừa cởi dây trói vừa lau nước mắt cho cô:

       "Đừng sợ! Anh tới rồi! Đừng sợ!"

       Miếng vải che mắt cũng rơi xuống, Vân Nghê nhìn thấy hắn, không giấu vẻ mừng rỡ, ôm chặt lấy hắn mà khóc.

       Cố Hạo Khương trước giờ ít nói, cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào, đành dùng hành động để cho cô thấy sự quan tâm của hắn.

       Cố Hạo Khương hôn vào mi mắt cô, lại hôn lên trán, lên chóp mũi, cuối cùng là đặt bờ môi của mình lên môi cô. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, rất quyến luyến, không phải là nụ hôn bá đạo như thường ngày, nụ hôn này khiến cho Vân Nghê bình tâm hơn rất nhiều.

       Hắn nhìn khắp người cô một lượt, xem cô  có bị thương hay không, lại thấy dấu dây trói in hằn lên da thịt trắng nõn, nhịn không được mà chửi rủa:

        "Tên khốn kiếp, anh nhất định sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh!"

       Vân Nghê thấy Cố Hạo Khương kích động như thế, cứ nghĩ hắn đi bắt Ngọc Cẩm Lăng, liền sợ hãi giữ chặt tay hắn:

       "Khương! Đừng đi! Nguy hiểm lắm!" Cô nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người kia, lỡ nơi này bị sập thì sao giờ.

       Cố Hạo Khương nhìn Vân Nghê bằng ánh mắt dịu dàng, cô là đang lo cho hắn sao? Dường như có một cỗ ấm áp quanh đây thì phải:

       "Tiểu Nghê! Anh không đi, đừng lo lắng!"

       Vân Nghê nhìn hắn, rồi gật đầu một cái, tùy ý để hắn ôm mình ra ngoài.

       Người của Cố Hạo Khương vẫn ở lại để điều tra cho ra ngọn ngành vụ bắt cóc này.

    ---------------

       "Không có chuyện gì chứ?" Cố Hạo Khương khẩn trương hỏi bác sĩ. Lúc đưa Vân Nghê lên xe thì cô cũng ngất lịm đi, thật khiến hắn lo lắng.

       Ông bác sĩ cung kính báo với Cố Hạo Khương:

       "Cố Tổng! Cố phu nhân không sao hết, là do bị hoảng sợ cùng mệt mỏi nên mới bị ngất đi! Cứ để phu nhân nghỉ ngơi một lát!"

       Cố Hạo Khương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa tiền thưởng cho ông ta. Còn mình thì ở lại nhìn tiểu nữ nhân đang say ngủ, nhịn không được mà hôn nhẹ lên đôi môi có phần tái nhợt của cô.

       Thật may! Thật may là em không sao! Nếu em có chuyện gì, bảo tôi sống sao đây?

       Đắp chăn cẩn thận cho cô, lại nhìn một lượt trong phòng, hắn mới yên tâm mà ra ngoài. Bên ngoài, thuộc hạ đã sãn lệnh báo cáo:

       "Cố Tổng!"

       "Tra ra chưa?"

       Thuộc hạ e dè, chậm chạp mở miệng:

       "Bọn thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa điều tra được tin tức của bọn họ!"

       Cố Hạo Khương sắc mặt không thể khó coi hơn nữa, trên thế giới, ngang hàng với Cố Xuyên chỉ có vài tập đoàn.... Nhưng mà với thế lực của hắn, tra xem là ai vốn không khó, vậy mà...

       Nếu thế, có thể là hắn ta liên kết với một kẻ khác, thế giới ngầm chẳng hạn.

       Lúc đó, chắc chắn tên đầu xỏ có xuất hiện, là muốn nói chuyện với cô ấy cho nên mới cần bịt mắt cô. Bây giờ hắn không thể hỏi Vân Nghê được, hắn không muốn cô nhớ lại chuyện này.

    -----------------------

        "Ưm..." Vân Nghê sau một giấc ngủ dài, mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Cố Hạo Khương kế bên, trong lòng vô cùng ấm áp.

       "Ngủ thêm chút nữa!" Cố Hạo Khương yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc cô. Vân Nghê lắc đầu, vùi đầu vào ngực hắn.

       "Không muốn ngủ nữa!"

       "Vậy ăn cái gì đó đi!" Cố Hạo Khương vừa nói, vừa bế Vân Nghê xuống giường, cưng chiều vô hạn.

       Vân Nghê phì cười:

       "Anh giống mẹ em ghê!"

       Cố Hạo Khương liền tối mặt, hắn là người đàn ông khỏe mạnh, nam tính, lại bảo là giống mẹ?

       "Mẹ?" Cố Hạo Khương nhìn cô, trừng mắt một cái, nhưng Vân Nghê cảm thấy cái trừng mắt này chả có lực sát thương nào hết:

       "Anh quan tâm em như mẹ em vậy á!"

       Cố Hạo Khương thật bó tay với cô vợ nhỏ, hắn là chồng cô kia mà, là chồng quan tâm vợ lại thành ra mẹ sao?

    -----------

       "Khương! Không ăn mấy cái này đâu!" Vân Nghê nhìn một bàn toàn những món ăn nhạt, khẩu vị liền đi xuống.

       Cố Hạo Khương không chiều vợ nữa, nhẹ giọng dụ dỗ:

       "Em trong người không khỏe, ăn mấy món này tốt hơn!"

       Vân Nghê vẫn không thèm động đũa, chu môi bất mãn, Cố Hạo Khương thấy vậy liền xìu lòng:

       "Ăn kèm món này với món khác vậy!"

       Vân Nghê nghe vậy liền mọc tai mèo, vui vẻ đưa ra món ăn mình thích:

       "Em muốn ăn bạch tuộc nướng!"

       "Được, liền chiều em! Ăn cháo tổ yến kia trước đi!"

    -----------

        "Khương! Anh thật tốt!" Vân Nghê sau khi no nê, lại bị Cố Hạo Khương bắt trở về giường nghỉ ngơi, không nhịn được mà khen hắn.

       "Giờ em mới biết sao? Ban đầu có phải không thích lấy anh?"

       Vân Nghê cười hề hề lấy lòng, lại chợt nhớ tới lời kia của Ngọc Cẩm Lăng, tâm trạng liền chùn xuống.

       Cố Hạo Khương thấy cô hơi lạ, liền ôm cô hỏi han:

       "Khó chịu chỗ nào sao?"

       Vân Nghê nhìn hắn, lát sau mới e dè mở miệng:

       "Hắn ta nói anh lừa em, Cố Gia thật chất chẳng có ân tình gì với Vân Gia hết!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 5 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status