5- MaKhang truyền kỳ
Tác giả:hoangtuech12
MaKhang nằm dài, bất động, nhân lúc ánh dương quang còn chưa tắt hắn, lão đã đếm được hai mươi chín con ruồi, ba mươi con muỗi, còn có bốn con gián, một con cào cào bay ra bay vào trong khu rừng này. Đương nhiên, dưới cái cây ẩm ướt mà lão đang nằm tưởng tất cũng có vài con rết, hay bọ cạp gì đó cũng đang tranh thủ vài tia nắng ấm áp, ở trong một cái góc bẩn thỉu nào đó săn đuổi con mồi của mình, chỉ là gã không thể nhìn thấy mà thôi.
Ánh dương quang đang động đậy. Có thể biết được bên ngoài đang có gió, bởi vì bóng những chiếc lá chiếu trên sàn nhà khẽ lay động.
Ánh dương chỉ chiếu sáng được giây lát rồi lập tức biến mất.
Thế giới bên ngoài vẫn đang nhộn nhịp!
Chỉ có mình lão là đã rời khỏi Tàng Thư Viện!
Ngay cả những loài côn trùng giun dế còn có thể ra vào một cách tự do, vậy còn gã thì sao? Lão đã chính thức ra đi.
Ánh dương thật mỹ lệ, ánh dương thật huy hoàng, ánh dương thật ấm áp. Lão thấy nó từ từ mất đi, trong lòng không khỏi khát vọng cố lưu nó lại lâu hơn một chút. Từ khi vào đây, lão luôn cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao trước đây lão lại chưa từng bỏ chút thời gian để hưởng thụ ánh dương rực rỡ đó.
MaKhang
MaKhang là gì?
MaKhang là một tên một đồ vật, một câu ám hiệu, một hành động, hay chẳng là gì cả?
MaKhang chính là một trong những truyền kỳ của Tàng Thư Viện, một trong những người sáng lập nên Tàng Thư Viện.
Số má và Sinclair vốn chưa từng nghe đến hai chữ này, cũng không biết hai chữ này có ý nghĩa gì. Lần đầu tiên họ nghe thấy hai chữ này đã nhìn thấy người chết và máu. Đợi đến khi họ hiểu được ý nghĩa chân chính của hai chữ MaKhang này thì đã có rất nhiều chuyện không thể vãn hồi, hối hận không kịp.
Họ đã chọc đến Khang - Xú Khí Xì Tin, hậu quả họ đã đi VUC vì cái sự ngông cuồng của mình.
Cảnh vật bên đường thế nào? Mưa gió ra sao mà thôi.
MaKhang lại tiếp tục uống rượu của lão.
Lão vốn là con sâu rượu, nhưng hôm nay lão không uống nhiều.
Bởi vì đi thêm ba mươi dặm nữa chính là thành Đại Đường Song Long Viện.
Lần này lão đi là để nói lời cuối cùng chia tay với mọi người. Lão phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, vì thế lão không thể uống cho thống khoái, không thể uống say.
Kỳ thực mọi người đều say, đâu cần mình mình tỉnh? Mọi người đều tỉnh, đâu cần phải tìm say? Trong cõi nhân gian say một chút đã sao, hơi say một chút, trời đất trong mắt chỉ là chuyện tìm kiếm cái thực trong cái hư, vừa như hư vừa như thực mà thôi.
Một truyền kỳ của Tàng Thư Viện đã chia tay, nhưng truyền kỳ MaKhang, mãi mãi vẫn trong lòng cư dân Tàng Thư Viện.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile