Cốc Họa Nan Đồ
Tác giả: Vụ Xuân
Chương hai mươi tư: Đả hổ (Thượng)
Thảo luận, góp ý cho mình
Lã Phan lúc này vẫn ở gần đó, chứng kiến toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp mắt Ngụy Tam Gia.
Nguyễn Gia bị cây đao đâm vô cùng đau đớn, vươn tay về phía Lã Phan, lắp bắp:
- Cứu… cứu… ta
Lã Phan vội vã rút từ sau lưng ra hai chiếc phi dao phóng mạnh tới.
Hai cây phi dao này cắm thẳng vào yết hầu Nguyễn Gia, Nguyễn Gia lập tức tắt thở chết ngay tại chỗ. Ngụy Tam Gia về việc này cũng hết sức bất ngờ, không ngờ Lã Phan nói phản là phản, phấn khởi quát lớn:
- Có người hành thích Nguyễn Gia! Mọi người quay lại trả thù cho y!
Lã Phan lao đến rút hai cây dao trên cổ họ Nguyễn. Lã – Ngụy hai người nhìn nhau chằm chằm, Lã Phan cũng mỉm cười nửa miệng, hô hoán:
- Quay lại, không cần tìm Nguyễn tiểu thư nữa!
Đám người Nguyễn Gia nghe thấy chủ nhân đã chết thì tức tốc phóng đến bên cạnh. Ngụy Tam Gia để ý thấy hai người cao thủ vừa đến chính là hai trong nhóm người Hạo Châu, vừa sợ vừa giận, người của nha môn đứng ngay trước cửa nhà xong cũng không lấy gì bù lại võ công hai tên Hạo Châu này.
Ngụy Gia chỉ tay sang hai cao thủ Hạo Châu, quát:
- Giết!
Một người là Mãn Thiên Hoa Vũ Thiên Đà, công phu ám khí tuyệt đỉnh thiên hạ, người kia thì nội lực ào ạt bất tận, cũng là nhị giai cao thủ của Hạo Châu. Chỉ có điều hai người này hôm trước bị lão Trọng
dùng Thác Cốt Phân Kình đánh lệnh hết khớp tay khớp chân, hiện tại vẫn còn đau đớn, võ công không thể phát huy toàn bộ.
Người của Nguyễn Gia cúi rạp xuống, rút ra tiêu trúc thổi vào hai cao thủ Hạo Châu.
Mãn Thiên Hoa Vũ dùng ám khí, làm sao lại để đám Nguyễn Gia tầm thường đánh trúng, từ trong lòng bàn tay khoa lên mấy cái, lập tức có đến năm sáu người của Nguyễn Gia bị trúng ngân châm vào người.
Thiên Đà quay sang nói xì xồ một câu tiếng Hạo Châu với đồng bọn, lập tức đồng bọn của y vòng tay vẽ thành một hình tròn lớn trên không, co tay đánh thẳng vào giữa tâm vòng tròn. Đám người nha môn đứng chắn trước người lão Trọng lập tức bị bắn tung ra, đủ thấy chiêu vừa rồi có tạo kình khí, bài sơn đảo hải. Cao thủ dùng nội công cách không đánh người đã là điều không lạ, nhưng chỉ với một quyền mà hất văng ba bốn nha binh thì quả thật là lần đầu được chứng kiến.
Người ta nói võ công các vùng cứ dần hoàn thiện, đời sau phát triển hơn đời trước, Hạo Châu lịch sử sâu xa hơn với Kiệt Thổ, võ công của mấy người cao thủ này cũng tự nhiên có chỗ kỳ ảo hơn.
Viên Hổ và ba người vẫn còn quỳ trên mặt đất, chiếc vải trùm đầu khiến họ không nhận ra được những việc xảy ra xung quanh, chỉ nghe binh khí loảng xoảng lúc xa lúc gần.
Cao thủ nội công Hạo Châu một tay đưa tới túm được vạt áo lão Trọng, ném mạnh ra ngoài. Lão Trọng thân thể bị thương, không kiềm được lực đạo người này, cũng phân phất bay đi.
Ngụy Tam Gia thấy chớp mắt một người đã được cứu thoát, bùng bùng nộ hỏa. Dưới chướng họ Ngụy có không ít thủ hạ tài giỏi, xong lần này y ỷ thế có Liễn Phân Kình Xúc Tán nên không đem theo nhiều người, trên đường những người y đem theo đều đa số bị Viên Hổ đánh chết, lúc này thân cô thế cô, nhìn đám Nguyễn Gia và nha môn vô dụng như thế, trong lòng tự biết kết quả ngày hôm nay.
Quan phủ lúc nãy đã tranh thủ cơ hội trốn vào trong nhà, vứt cả phạm nhân trước cửa đóng chặt cổng lại. Người nha môn thấy chủ công thất thế bỏ của chạy lấy người thì cũng ném đao tìm chỗ trốn.
Người của Nguyễn Gia không khá khẩm hơn bao nhiêu, đấu với Mãn Thiên Hoa Vũ bằng ám khí đúng là tự tìm chỗ chết.
Mắt thấy thất bại không cứu vãn được thì tai nghe có tiếng vó ngựa chạy đến, một người hét to:
- Ngụy Gia! Ngụy Gia phải không?
Ngụy Tam Gia nhận ra giọng nói quen thuộc, cả mừng đáp:
- Cao Đầu! Người đến đây!
Khói bắt đầu tan, người trên ngựa lờ mờ nhận ra Ngụy Gia đang đứng giữa đám người giao chiến, vội ra hiệu nhảy đến.
Lập tức bên Ngụy Tam Gia xuất hiện thêm hơn một chục người, nổi bật nhất là đại nam đi đầu, thân hình quá khổ, hay tay y cầm một cây rìu lớn, cổ đeo tràng hạt làm từ đá trắng đúc như sọ người, cũng chẳng biết có phải sọ người thật không. Kẻ này chính là đệ nhất cao thủ dưới tay Ngụy Tam Gia, tên
Cao Đầu, một mực ngu trung. Đằng sau Cao đầu là bốn kẻ khác hình thù kỳ dị, gọi là Tứ Nạn Hữu, đều là hảo thủ, có thể lấy một địch mười.
Cao Đầu nhìn Ngụy Tam Gia cầm roi lớn đánh nhau với hai người khác, vội lấy rìu bổ xuống đầu Thiên Đà.
Thiên Đà toàn thân như bị cây rìu hút lấy, hoảng sợ vận khí lùi lại nửa bước. Chỗ Thiên Đà vừa đứng bị cây rìu cắm xuống ngập cán, Cao Đầu hít hà một hơi nhấc lại cây rìu lớn lên. Ngụy Tam Gia thấy Cao Đầu vừa đến đã trấn áp đối thủ, vui mừng tiến tới đứng chặn trước mặt hai phạm nhân còn lại.
Xong vẫn còn một cao thủ nội công đứng đó, người của nha môn đã chạy hết, y rảnh chân tiến tới cầm Viên Hổ ném đi. Xong Viên Hổ không giống lão Trọng, không để bị người ta muốn nhấc là nhấc, vận công đề khí nén lại. Người cao thủ này thấy Viên Hổ không nhúc nhích thì tiến sang đại sư.
Ngụy Tam Gia nào để cho một mình y làm loạn, hiện tại người của Ngụy Gia đã đến, thế cục thay đổi, hét:
- Tứ Nạn!
Lập tức Tứ Nạn Hữu xông vào cao thủ nội công, người này khua một tay trên trời thành vòng tròn, định dùng lại chiêu ban nãy đã đẩy lui nha binh, tay kia cầm vào người đại sư.
Xong Tứ Nạn Hữu đâu có giống đám nha môn kia dài lưng tốn vải, bốn người hợp chưởng vỗ vào tay cao thủ nội công.
Người Hạo Châu này không ngờ Tứ Nạn Hữu bốn luồng chưởng lại có thể dễ dàng hợp lại thành một luồng lực đạo, việc này khiến y thất kinh, chưởng thế trong tay cũng lập tức phản trấn. Nếu chỉ là một mình y chống từng luồng lực một thì bốn lần chứ có là mười lần y cũng đỡ được, nhưng Tứ Nạn Hữu là anh em đồng cam cộng khổ, chung mâm chung gối, tâm tình tương thông, chưởng lực có cùng một đặc tính, trải qua nhiều năm luyện tập đã có thể hợp nhất.
Lực đạo từ bốn người đánh tới truyền qua người cao thủ nội công, dư lực đánh sang cả đại sư. Lúc này người Hạo Châu kìa đang nắm vào chiếc gông trên cổ hòa thượng, chiếc gông chịu lực vỡ nát.
Hòa thượng lập tức ngồi dậy, cởi bỏ vải trùm đầu, hai người Hạo Châu nhìn thấy hòa thượng thì nhìn nhau chằm chằm, ra vẻ rất ngạc nhiên. Hòa thượng tiện tay bỏ vải trùm đầu cho Viên Hổ. Ngụy Tam Gia thấy có thêm một địch thủ thì tri hô đám Cao Đầu tiếp tục lao vào.
Tứ Nạn Hữu đánh một chưởng tâm đắc thấy người cao thủ kia chỉ cơ hồ loạng choạng cũng đã không dám khinh địch. Cao Đầu và chiếc rìu lớn múa tung, Mãn Thiên Hoa Vũ Thiên Đà dùng ngân châm ném tới đều bị y không coi vào đâu cản phá.
Chiếc rìu trong tay Cao Đà khi phát động tạo ra một luồng gió mạnh, ngân châm đến gần lực đạo bị giảm cũng không ít. Mãn Thiên Hoa Vũ Thiên Đà chỉ hiềm một nỗi khớp tay chưa lành, thủ pháp tinh tế lúc này đều bị chuyển thành căm căm đọ lực với tên cốt đột Cao Đà, tinh hoa cả đời không dùng được, uất ức muốn bật máu.
Đại sư nhìn quanh không biết đâu là bạn đâu là thù, bản thân chỉ muốn cứu Viên Hổ thoát khỏi cảnh này. Viên Hổ nhìn Ngụy Tam Gia đang đứng ở một góc, cây roi da trong tay thi thoảng đánh vào Thiên Đà trợ uy cho Cao Đầu, quay sang nói với hòa thượng:
- Đến giúp người Hạo Châu kia!
Hòa thượng gật đầu, thương thế ở bụng ngâm ngẩm đau, xong chỉ là thương thế ngoài da, đám tiêu đồ chơi của Nguyễn Gia sao đủ đâm sâu vào da thịt của thần võ đại sư? Lúc trước nhóm Viên Hổ dừng tay là vì không muốn giết hại người của Nguyễn Gia và quan phủ, xong trước mắt rõ ràng là ác nhân dưới trướng Ngụy Tam Gia, không việc gì phải nương tay cả.
Đại sư thấy trước cổ Cao Đầu đeo một tràng hạt quỷ dị thì vô cùng tức giận, đầu quyền lao đến.
Cao Đầu thấy đại sư đánh mình thì buông Mãn Thiên Hoa Vũ ra, cây rìu trong tay bổ về phía đại sư. Mãn Thiên Hoa Vũ Thiên Đà vốn thấy chết trước mặt lại được thoát thân thì vui sướng nhảy lộn về sau, quay sang nhìn Ngụy Tam Gia. Nãy giờ họ Ngụy thừa nước đục thả câu, đánh roi trúng người Mãn Thiên Hoa Vũ Thiên Đà không ít, cũng đã khiến y khó chịu trong người. Ngụy Tam Gia thấy y lộ sát cơ với mình thì lùi ra sau người của Nguyễn Gia và Lã Phan. Lã Phan từ khi thấy người của Ngụy Gia dùng võ công trấn áp đám khâm phạm hai lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh, thấy quyết định của mình khi trước là đúng đắn vô cùng, nếu chống lại Ngụy Gia thì bây giờ chỉ sợ đã bị Cao Đầu bổ làm đôi. Lã Phan nhân cơ hội này muốn lấy le với Ngụy Gia, hét lớn:
- Bảo vệ Ngụy Gia!
Mấy người thổi tiêu tre của Nguyễn Gia đều đã tim đập chân run, que trúc đưa lên đến miệng thì chẳng lấy đâu ra sức mà thổi nữa. Mắt thấy Mãn Thiên Hoa Vũ đến gần Lã Phan vội lấy một người gia nhân Nguyễn Gia làm lá chắn.
Mãn Thiên Hòa Vũ nhìn đám người ngọ nguậy như côn trùng dưới chân, bật cười ha hả. Thế nhưng Ngụy Tam Gia ngoài Cao Đầu và Tứ Nạn Hữu lần này đâu đã hết người, mấy người Ngụy Tam Gia còn lại tuy chỉ là binh lính đao kiếm thông thường nhưng cũng ăn đứt đám Nguyễn Gia, nhất tề xông lên hộ chủ.
Mãn Thiên Hoa Vũ trong tay phe phẩy vài cái, một màn kim châm phóng ra đầy trời. Đám người Ngụy Gia không dám tới gần, liên tục lùi xuống. Trời nổi gió mạnh.
Lã Phan bỗng nhiên rời khỏi chỗ đứng, đạp mạnh vào mấy người Nguyễn Gia ra trước làm chắn, mấy người này bị đá từ sau lưng, ngã sõng xoài ra phía trước, không ít người vì thế bị dính kim châm chết thảm. Từ trong túi của Lã Phan ném ra một thứ bột màu trắng, Thiên Đà do cự ly quá gần, lại đứng ngược chiều gió nên bị thứ bột này bay vào mắt. Lã Phan liền đó vun vút hai cái, phi dao ném sượt qua tai Thiên Đà. Thiên Đà xảy chân ngã xuống đất bị đám thủ hạ của Ngụy Gia phóng lên băm nát người.
Cao thủ nội công chật vật đọ chưởng với Tứ Nạn Hữu, tình thế vô cùng khốc liệt, Tứ Nạn cũng không có cách nào lại gần người này, chưởng lực hai bên ngang ngang nhau, riêng việc phản trấn lại cũng đủ khiến cả hai bên chịu không ít khổ sở. Cao thủ nội công thấy đồng bọn trong phút chốc chết thảm, hai
tay lập tức ra chưởng nhanh hơn, không để chỗ rút về. Thông thường khi ra chưởng, nhất là trong giao đấu nội công thì đều tuân theo quy tắc bảy ba, bảy đánh ba thu. Điều này liên quan đến nguyên lý lưu khí và dùng khí trong cơ thể, bên cạnh đó cũng là quy tắc phòng thân thông thường. Cao thủ nội công do nóng giận mà bỏ qua điều này, đem từ nội công sang cả chân khí trong người đánh ra, đám Tứ Nạn Hữu thấy y ghê gớm quăng mạng sống của mình đi thì cười thầm, để mặc y tung chưởng vào không khí như người điên.
Đại sư đánh với Cao Đầu không ngờ lại hòa nhau, Cao Đầu dẫu có thần lực nhưng đại sư bao năm sử dụng thiết bổng cũng không xa lạ gì, có thể dễ dàng đoán biết được đường đi của cây rìu trong tay y. Chỉ có điều cây rìu quá lớn, mỗi lần phát động tấn công như cuồng phong loạn vũ, đại sư rõ ràng biết mà không thể dùng tay không đánh vào sơ hở của Cao Đầu được. Võ công Cao Đầu sử dụng so ra có không ít chỗ giống với cách đại sư sử thiết bổng, điều này đại sư càng đánh càng ngờ ngợ, hết sức tò mò.
Ngụy Tam Gia hạ được một địch thủ, trong lòng khoái trá, điều động mọi người vây vào giữa hòa thượng và cao thủ nội công của Hạo Châu. Viên Hổ bị hai lần cùm gông trói chặt, thấy mọi người xung quanh ai cũng là bậc võ công cao cường, chân tay bắt đầu ngứa ngáy. Viên Hổ vận sức, chiếc gông trên vai y bắt đầu phát ra tiến cọt kẹt.
Ngụy Tam Gia biết Viên Hổ võ công cao cường, nếu y có thể tự mình phá gông nhảy ra thì trước mắt thêm một đại địch, ra lệnh Lã Phan và đám tùy tùng đánh vào Viên Hổ. Lã Phan vừa mới giết chủ, nay tự nhiên lại chui ra thêm một Ngụy Gia ra lệnh cho mình, trong lòng bực tức khó chịu. Xong Lã Phan là kẻ đa mưu, trôi nổi giang hồ nhiều năm, thấy Ngụy Tam Gia oai thế lẫy lừng, thủ hạ của y toàn là cao thủ, bản thân không gì chống lại, cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Chiếc gông của nha môn nhiều năm không dùng đến, đã mối mọt nhiều, chính vì thế Viên Hổ mới có thể dễ dàng khiến nó méo xệch đi. Nhắc lại quan phủ hiện thời chỉ là kẻ phiến quân đưa lên, hoàn toàn không xử lý mấy việc hành chính, đồ đạc trong nha môn cũng từ lâu bỏ ngỏ không thay mới, bằng không không thể có chuyện gông cùm của nha môn lại tồi tệ đến vậy.
Hòa thượng mặc dù không thắng được Cao Đầu ngay tức khắc, nhưng vì võ công hai người có cùng một cội, do đó có thể cân đoán được chiêu thức đường thế rõ ràng tránh né, thấy Viên Hổ hai tay bị trói, nếu có người đánh tới ắt gặp nguy hiểm, mặc kệ Cao Đầu nhảy sang cứu Viên Hổ.
Hòa thượng tung mình, đạp hai đạp vào đám người Ngụy Gia. Hai đạp này lúc trước y chỉ dùng ba bốn thành công lực, nay tình thế cấp bách, không dám giữ nghệ, thể hiện hết ra bên ngoài. Đám người Ngụy Gia này so với đám ở căn nhà trên đường đén trấn Độ Ninh không khác nhau là bao, bị hòa thượng trong phút chốc dễ dàng chế ngự. Một cước vào chân một cước vào tay, cơ hồ cơ thể như bị bông cho đại sư tập nện. Viên Hổ thấy hòa thượng thần võ trong đám người qua trái qua phải, không chút kiêng dè đố kỵ, hào khí nổi lên, mặc kệ gông cùm lao vào Cao Đầu.
Cao Đầu xoay người xuất một rìu tạt ngang đánh tới Viên Hổ. Viên Hổ nãy giờ nhìn người này ra chiêu, đã bắt được phần nào cách thức sử rìu của y, xoay ngang người dùng cái gông trên vai đỡ lấy rìu này.
Hòa thượng thấy Viên Hổ mạo hiểm như vậy hét lớn:
- Viên Gia!
Xong Viên Hổ đã trúng một rìu, bờ vai Viên Hổ loang lổ màu máu đỏ thẫm, nhưng nhờ vào một rìu này chiếc gông trên người cũng bị trấn tan. Cao Đầu thấy người này ăn trọn một rìu của mình mà chỉ bị thương ở vai, vô cùng kinh ngạc.
Viên Hổ đứng dậy xoa vai, vòng hai tay thành một vòng tròn khởi động, xương bả vai kêu lên nghe răng rắc. Những người ở ngoài nhìn thấy y lập tức tưởng tượng đến một cuộc săn hổ. Ban đầu đám thợ săn dùng mưu tóm được con hổ vào lưới, vây chặt xung quanh. Xong con hổ lao vào đường cùng, cũng không dễ dàng chịu chết, ngấu nghiến hết sức bình sinh phá lưới lao ra. Viên Hổ đứng giữa cổng nha môn, thân hình hiên ngang đối lập với Cao Đầu, chính là cái khí thế của con hổ phá lưới thoát ra kia. Ngược lại, đám người Viên Ngụy như bọn thợ săn, lúc đầu hô hào phấn khởi, đến khi thấy hổ dữ thoát ra mới biến bản thân đã đùa với lửa.
Người cao thủ Hạo Châu hai tay tung chưởng đã cạn kiệt sinh lực, bốn người Tứ Nạn Hữu thấy y như đèn cầy trước gió, lao vào đánh cho tắt hẳn. Viên Hổ không hiểu vì lý do gì người này lại đến nha môn cứu mình, hết sức cảm kích, nay thấy đồng bọn y mạng đã tận, ngay cả y sắp cũng mất mạng dưới tay người của Ngụy Gia thì đau xót trong lòng, nhảy ra trợ chiến.
Bốn người Tứ Nạn Hữu thấy Viên Hổ đứng chắn trước người Hạo Châu thì chưởng lực mạnh thêm một phần, cố gắng một chưởng đánh tan nhuệ khí của Viên Hổ, ghi điểm với Ngụy Tam Gia.
Viên Hổ giơ một quyền đỡ bốn chưởng, mặc dù nội công y cũng rất cao, nhưng thủy chung lại không phải cao thủ dụng khí như đám Tứ Nạn Hữu, cảm thấy hộ khẩu như muốn rách toạc, đau dại người.
Viên Hổ cả kinh, hét lớn, dùng thêm một quyền nữa trợ lực. Bốn người Tứ Nạn Hữu một chưởng đạt được mục đích, không còn khí lực đọ thêm một quyền nữa với Viên Hổ, lập tức tháo lui. Viên Hổ cảm thấy có luồng lực đạo chạy qua tay đánh tới đan điền của mình, khí huyết nhộn nhạo. Không ngờ Tứ Nạn Hữu hợp sức lại võ công còn trên cả đại cao thủ Cao Đầu của Ngụy Tam Gia!
Viên Hổ mặc dù thụ thương nhưng bảo toàn được mạng sống cho người Hạo Châu, trong thâm tâm nhẹ nhõm đi phần nào. Người cao thủ Hạo Châu thấy Viên Hổ đã phá gông mà thoát được, lại còn để lộ một thân công phu thượng thừa đánh lùi bốn người Tứ Nạn Hữu, không những không vui mừng mà còn tỏ ra khinh bỉ. Y rống lên một tiếng ai oán, toàn bộ sinh khí cạn kiệt trong người dồn hết vào một chưởng, đánh thẳng vào bối tâm Viên Hổ. Viên Hổ vừa dùng hai tay truy cản Tứ Nạn Hữu, không còn đủ sức đỡ chưởng này, cũng chẳng thể ngờ người này lại đối chưởng với mình, trợn mắt nhìn đầu chưởng bừng bừng đánh đến.
Đại sư ở ngoai thấy dị biến, xong khoảng cách quá xa, không thể bay đến cứu người, nhìn Viên Hổ từ từ trúng quyền toàn thân bắn lên không. Cao thủ Hạo Châu tinh túy dồn hết vào một chưởng này, đánh xong khí lực tắt ngóm, gục xuống đất bất phục.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile