Thế rồi tất cả đột ngột biến mất, lam khí bị hút lại vào trong người hắn, đôi mắt cũng trở lại bình thường. 'Xem ra vừa nãy mình đã có một chút đột phá Thiên Địa Tâm Pháp' hắn tĩnh lại, kiểm tra thân thể cảm thấy vô cùng sảng khoái, các giác quan trở nên linh mấn hơn trước mấy lần, lần này thần thức của hắn có thể cảm nhận rõ ràng Vương Long.
- Chàng trai trẻ! Ngươi dùng đao? - Vương lão mở miệng nói.
- Phải!
- Hảo! Đánh với ta một trận!
- Được! - gặp phải cao thủ hắn không thể bỏ qua cơ hội tăng thêm kinh nghiệm, vừa có thể bổ khuyết cho đao pháp của bản thân, hắn vẫn nhớ rõ tình cảnh mà hắn gặp Trường Chân nhân, và cũng biết chính xác con đường mà mình đã chọn, chỉ có không ngừng nâng cao võ đạo thì mới có thể tiếp cận thiên đạo.
Hắn đi đến bên cạnh nữ nhân thần bí khiến nàng ta hơi bất ngời lui lại một bước.
- Không biết môn chủ có thể giữ dùm đứa bé này một lát được không?
- Ngươi ... ngươi nhận ra ta? À ... được! - nàng ta hơi có chút bất ngờ nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh đón lấy đứa bé trên tay hắn.
- Cám ơn! Tiền bối chúng ta đi ra ngoài!
- Khá lắm! Trước mặt ta có thể bình thản như vậy!! - Vương lão cười lớn rồi bước ra ngoài sân.
- Cẩn thận! - nữ nhân thần bí cũng chính là Bạch Linh Lan nhìn theo bóng lưng hắn thầm nói.
Chỉ thấy hắn gục gặc cái đầu, hẳn nhiên là đã nghe được lời nàng nói khiến cho nàng phải quay mặt đi chổ khác, nếu như không có chiếc nón che mặt thì người ta có thể thấy hai má nàng đang ửng hồng.
Cả hai người bước ra sân, lúc này trời đã tạnh và sắp hừng đông, cả bầu trời bị che phủ bởi một màu bàn bạc.
Hai nhân ảnh đứng ở giữa sân, vừa tương phản vừa đối xứng, một già một trẻ, một cường mãnh, một thâm trầm, một phấn khích, một bình thản.
- Đao này tên là Ảnh Nguyệt Đao! Đao pháp ta dùng chính là Sát Nhân Đao! - Vương Long chầm chậm nói. Sát Nhân Đao cái tên nghe vừa đơn giản nhưng vô cùng thâm thúy, không hoa mỹ không khoa trương trực tiếp nói lên tính chất cơ bản nhất của đao và người dùng nó.
- Vạn bối dùng là Thiên Hạ Bá Đao! Đao pháp do vạn bối sáng tạo ra gọi là Thiên Địa Đao pháp! - Thiên Đạo mĩm cười, nói lại, mái tóc tung bay trong gió.
Vương Long vừa nghe đến Thiên Hạ Bá đao thì hai mắt phát ra hung quang, có một chút sát khí nhưng lập tức triệt tiêu. Thiên Đạo không nói thêm gì nữa, rút Thiên Hạ đao ra, dường như chỉ chờ có thế, Thiên Hạ đao lập tức rung lên trên tay hắn tựa như vô cùng hưng phấn, đao mang phát tán trên thân. Trong lòng Thiên Đạo cũng có một chút hồi hộp bởi vì lần đầu tiên hắn không thể dự đoán trước được kết quả, Vương Long trước mặt hắn mang lại cảm giác giống như khi hắn nhìn thấy Diệp Bá Thiên.
Phía bên kia Vương lão cũng bắt đầu phát động, thân hình vốn đã to lớn của ông đột nhiên biến thành khổng lồ khiến người ta như đang đứng trước một toàn thiên sơn cao không thấy đỉnh, một cỗ áp lực từ trên người ông ta bộc phát ra xung quanh khiến cho không khí xung quanh lập tức bị đè nén, áp lực ngày càng mạnh và lan rộng, những tấm đá lót sân bắt đầu xuất hiện các vết nứt, áp lực đó tiến về phía Thiên Đạo.
Hắn biết nếu như ngay cả áp lực này mà không chống chọi được thì không có tư cách để mà xuất chiêu, đối với Thiên Đạo ngay cả Thiên lôi hắn còn có khả năng tiếp được thì áp lực này cũng không có gì đáng sợ, lại thêm việc hắn đang truy cầu thiên đạo nên đối với tự nhiên có nhiều lý giải. Trong lúc mọi người đứng ở rất xa để theo dõi trận đấu vẫn có thể cảm nhận được áp lực bá đạo trên người của Vương lão, thì hắn mỉm cười một cách tự tin, , nếu như người ta thấy Vương Long là một đỉnh núi cao thì hắn chính là người đang đứng trên đỉnh núi đó, nếu dùng một từ để miêu ta hắn lúc này thì đó chính là "Ngạo". Một luồng khí lam sắc vô cùng đẹp mắt phát ra bao phủ lên người hắn, áp lực lan tới chạm phải lam khí liền bị hóa giải mất tích, Thái Cực Tâm Pháp chính là chuyên dùng để hóa giải khí của đối phương.
Trong mắt của Vương lão xuất ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên dễ dàng nhận ra lam khí đó là gì.
- Thái Cực Tâm Pháp! Thái Thanh cảnh! - Vương Long thốt lên, không những ông ta biết được mà còn nhận ra đẳng cấp hiện thời trong võ công của hắn.
Đám người của Bích Ngọc môn nhìn hắn cũng cảm thấy hồ đồ, họ chắc chắn một điều hắn không thể nào là đệ tử của Võ Đang. Nhưng như vậy lại càng không thể giải thích vì sao nam nhân bí ẩn này có thể thi triển Thái Cực Tâm pháp? mà càng đang sợ hơn là chàng ta còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Thái Thanh cảnh, theo như La Thành Trung biết thì ở Võ Đang những người đạt tới Ngọc Thanh Cảnh cũng không quá mười người.
Bạch Linh Lan lần trước đã từng thử qua võ công của Thiên Đạo nên không tỏ ra bất ngờ, nàng nhìn đứa bé trên tay đang ngủ say cười nhẹ.
Cuối cùng thì cả hai người họ bắt đầu chính thức phát động công kích, gần như là cùng một lúc, Ảnh Nguyệt Đao được bao phủ bởi một màn khí bạc như ánh trăng, đôi mắt Vương Long phát ra đao mang, một đao xé trời bổ thẳng về phía Thiên Đạo. Nhất đao bất hồi, chỉ có đi mà không có về, ngay chiêu đầu tiên Vương lão đã xuất ra toàn lực, khí thể cường hãn tựa như ma thần vạn năng, không khí xung quanh lập tức bị một đao đó chia ra làm hai.
Thiên Đạo đối mặt với một đao kinh thiên như vậy sắc mặt không khỏi ưu tư, bởi vì điều đáng sợ là Vương lão vẫn chưa bộc lộ hết thực lực.Đao chưa tới nhưng Đao kình áp tới trước mặt, ngay cả thái cực tâm pháp cũng không thể hóa giải hết, hai tay Thiên Đạo nắm chặt lấy Thiên Hạ Đao, trong không trung vang lên một tiếng long ngâm hổ khiếu, lam khí tụ lại hóa thành Thái Cực Đồ trước mặt hắn ngăn cản đao kình.
Mọi người xung quanh không thể tưởng tượng được có người có thể dung nạp hai loại võ công đối lập nhau vào một chỗ, một bên là cương mãnh bất phục, một cái là nhu hòa thâm trầm. Thái Cực tâm pháp chí âm chí nhu phối hợp với đao pháp chí dương chí cương, đó là điều mà mọi người đều cho là không tưởng. Đó là lý lẽ hạn hẹp của con người, bọn họ chỉ thấy được sự đối lập ở bề mặt mà không hiểu được sự tương hổ trong bản chất. Hắn lấy Thái Cực tâm pháp làm nền tảng, vì là Thái cực cho nên có phân âm dương, cương nhu, dùng âm nhu hóa kình, dùng dương cương phát kình. Điều này đối với các tông sư võ học là điều rất khó khăn, vận dụng hai luồng chân khí đối nghịch nhau cần phải có tinh thần lực để khống chế một cách vô cùng chính xác, chỉ cần sai một ly thì không khác gì tự sát. Đúng là vậy nếu như Thiên Đạo không bị Lôi thần đánh cho một phát khiến cho kinh mạch toàn thân đứt đoạn, sau đó tiềm phục trong đất, vận dụng Thiên Địa tâm pháp của Trương Chân nhân hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, lại thêm việc hắn vô tình ăn được thạch linh chi ở trong hang động là loại kỳ linh dị thảo hiếm có.
***Thạch linh chi sinh ra từ tinh hoa của đất, sống trong môi trường không có dinh dưỡng, phải hấp thụ thiên địa linh khí để phát triển vì vậy bản thân nó ẩn chứa rất nhiều năng lượng, bình thường phải mất một trăm năm mới cao lên được một lóng tay***
Vậy mà hắn đã ăn chúng trong một thời gian dài khiến cho trong người hắn ẩn tàng 2 luồng khí chí âm chí dương. Suốt một năm trời đó cơ thể hắn không ngừng luyện hóa, kinh mạch được nối lại rồi bị 2 luồng chân khí kỳ lạ đó phá vỡ rồi lại hồi phục, nhờ vậy kinh mạch của hắn hiện nay vững chãi hơn trước gấp trăm lần. Đó là chưa nói đến tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, ngay cả khi kinh mạch chưa được luyện hóa như vậy hắn vẫn có khả năng vận hành hai luồng chân khí đối nghịch nhau một cách nhuần nhuyễn.
Quay trở lại với trận quyết đấu, Thiên Đạo vận khí vào đao lập tức trên thân đao xuất hiện một cự đao ảnh, đao nhân hợp nhất, thân đao phát ra ánh sáng chói mắt, hắn hét lên một tiếng, chân tiến lên một bước, tinh thần tập trung nhắm vào thân đao Ảnh Nguyệt đao bổ xéo xuống. Một đao này của hắn tuy không phát ra khí thế thiên quân vạn mã như của Vương lão mà trong đó ngầm chứa vô số biến hóa nhờ kết hợp với bộ pháp Hoa Khai Lạc Diệp, cộng với quỹ tích kỳ dị khiến người ta không thể đoán trước được. Thiên Đạo chính là dùng xảo chế thô, vì nếu dùng cương đối cương thì chắc chắn sẽ thua vì so về khí lực hắn không thể bằng Vương lão.
- Hảo đao pháp! - Vương Long thấy một đao của Thiên Đạo hóa thành muôn vạn đao ảnh bao bọc lấy thế công của mình liền la lên.
Sau đó thân ảnh của Vương lão lao lên, cùng lúc đó Ảnh Nguyệt Đao liền có biến hóa, lưỡi đao bỗng nhiên xoay ngược trở lên nhắm lấy cổ tay của Thiên Đạo chém tới, tốc độ cực nhanh. Ông ta giống như Thiên Đạo dùng nhanh phá xảo, lấy tốc độ để phá đi phòng thủ biến hóa của hắn.
Thiên Đạo không ngờ với thân hình to lớn mà Vương lão lại có thể thi triển thân pháp nhanh như vậy, nếu so sánh có thể nhanh hơn cả Tử Mục. Đối phó với một đao cực hiểm, tinh thần và lực lượng được hắn vận dụng lên đến cực điểm, Thiên Hạ Đao chuyển sang chém ngang vào ngay giữa thân của Ảnh Nguyệt đao, tuy nhiên vượt qua sức tưởng tưởng của hắn một đao này của hắn hoàn toàn chém vào không khí, tàn ảnh biến mất lưỡi đao bất ngờ xuất hiện ngay phía trên. Hắn đã thấy được khoảng cách giữa hắn và Vương lão, thật sự đã rơi vào thế hạ phong đành phải giơ đao lên chống đỡ một đao lôi đình.
- Keng!!!! - âm thanh va chạm giữa hai thần binh vang lên khiến tất cả những người trong thị trấn đều phải lăn ra khỏi giường, những người ở gần liền bị chấn nhiếp, hai tay ôm lấy đầu.
Thân hình của Thiên Đạo chùn xuống, hai chân lún vào trong đất, hai tay tê dại. Đao kình từ vụ va chạm tạo thành những sóng kình lan tỏa ra xung quanh phá hủy tất cả mọi thứ, không còn nhận ra đây là sân của một ngôi miếu nữa rồi.
Khuôn mặt của Vương lão đỏ ửng, râu tóc đều dựng đứng cả lên, lúc này trông ông ta không khác gì Quan Công tái thế. Hai thanh đao vẫn dính chặt vào nhau, cả không gian lẫn thời gian dường như cũng bị làm cho ngưng đọng.
- Duy... Ngã ... Độc...Tôn! - hai mắt đỏ ngầu, miệng của Thiên Đạo lầm bầm một cách vô thức.
Vương lão vừa nghe bốn chữ này từ miệng hắn lập tức sắc mặt biến động, khí lực giảm xuống, nhờ vậy áp lực trên người của Thiên Đạo cũng giảm đi. Nắm lấy cơ hội trời cho hắn liền lập tức phản kích.
- Duy Ngã Độc Tôn! - Hắn hét lớn Thiên Hạ Đao giơ thẳng lên trời, âm thanh vô cùng cuồng ngạo, khí thế bá giả phát ra mãnh liệt lấn át tất cả mọi thứ, khiến cho những kẻ quan đấu đều muốn phủ phục.
Nếu như không gian và thời gian lúc nãy bị khí thế của Vương lão làm cho ngưng đọng thì lúc này nó bị khí thế của Thiên Đạo là cho vỡ nát. Đám người Bích Ngọc môn sắc mặt trắng bệt, khí huyết hoảng loạn, trong đó bị nặng nhất chính là La Thành Trung, còn Bạch Linh Lan vận chân khí hộ thể lên đến cực điểm tạo thành mộ vòng xích quang diễm lệ.
Thiên địa linh khí bị một chiêu bá đạo này hấp thu đến cùng cực tạo thành một long quyển phong khổng lồ. Vương lão từ khi nghe hắn nói đến 4 chữ đó sắc mặt liên tục biến đổi, trước khí thế của hắn cũng phải lùi lại ra phía sau.
Năm xưa chính là vì một chiêu này mà ông ta phải xếp thứ hai trong Ngũ Thần Thông, có thể nói đó là một đã kích rất lớn đối với ông. Năm đó Vương Long gần như là đệ nhất cao thủ, đạt tới đỉnh cao danh vọng và quyền lực, thì bất ngờ giang hồ xuất hiện một kẻ khiêu chiến, kẻ này liên tục đánh bại chưởng môn các phái trung nguyên. Thế là Vương Long gửi thư khiêu chiến, kết quả là thất bại dưới một chiêu, đối mặt với một chiêu đó Vương Long đã không thể hoàn thủ. Sau thất bại một cách thảm hại đó ông ta đã từ bỏ tất cả danh vọng, tình yêu để lao vào khổ luyện đao pháp, dồn hết tất cả tâm quyết vào đao.
Thiên Đạo vô tình nhắc đến không ngờ lại khơi lại vết thương trong lòng của Vương Lão, có lẽ đây là điểm yếu tâm lý duy nhất còn lại khiến cho ông ta không thể nào đột phá qua vương cấp đạt đến cảnh giới thần cấp như Diệp Bá Thiên.
(Thực ra thì Diệp Bá Thiên cũng chỉ mới đạt tới vương cấp hậu kỳ thôi, cộng với Thiên Hạ Bá Đao nên trông như đã đạt đến thần cấp, chứ nếu không thì thành tiên hiệp mất rồi)
Lần này đối mặt với Thiên Đạo liệu có đủ để ông vượt qua chấp niệm trong lòng hay không, gọi là có đủ là bởi vì Thiên Đạo không phải là Diệp Bá Thiên, liệu hắn có đủ sức để xóa đi hình ảnh của Diệp Bá Thiên trong lòng ông hay không.
- Cuồng Sát Thức! - Vương Long cũng gầm lên, thân đao phát ra quang mang mãnh liệt, toàn thân khí tức cũng bộc phát hoàn toàn.
Hai cỗ lực lượng khổng lồ không ngừng áp chế lẫn nhau, không ai nhường ai. Một người là 'Bá' dùng sức mình để bắt vạn chúng kính phục, một kẻ là 'Ngạo' xem mình là duy nhất, không bao giờ chịu khuất phục.
Lúc này mặt trời đã lên cao thêm được một chút, những tia nắng yếu ớt soi rọi mập mờ khung cảnh hoang tàn, cả ngôi miếu giờ chỉ còn lại một đống đổ nát, trơ trọi một bức tượng lớn nằm giữa trời đất. Bên ngoài xuất hiện thêm nhiều người, hiển nhiên đều là người võ lâm, dân thương không ai cả gan bén mảng đến đây.
Cuộc chiến của hai vương cấp cao thủ không dễ gì thấy được, khí tức của hai người lấn áp tất cả mọi người ở đây, đám người mới đến đều không dám nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng từ xa quan chiến.
- AA...AAAA!!!! - cả hai đồng thời hét lên, người và đao cùng lao lên, không màu mè hoa mỹ đơn giản trực tiếp như đúng ý nghĩa của đao, lấy cứng chọi cứng, nhất kích tất sát.
Cuồng phong khổng lồ bao bọc lấy hai người, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hút vào trong tâm điểm của nó, đất đá cây cối, mãnh vỡ, cảnh tượng qua sức tưởng của con người. Đứng nhìn trận đấu trong lòng mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
- Nhất định lần này trở về mình phải rèn luyện đao pháp! - La Thành Trung phó chưởng môn của Bích Ngọc môn, vừa tỉnh lai, cả người nhuốm đầy máu nhưng đôi mắt thập phần kiên định.
Bảy đệ tử chứng kiến sức mạnh của vương cấp cao thủ, không nói lên lời, chỉ đưa mắt nhìn nhau, có phấn khích, có hy vọng lẫn khát khao.
***
- Tư tư! Tư tư!
Một âm thanh trong trẻo vang lên trong đầu hắn, mở mắt, xung quanh một mảng mờ ảo, phải mất một lúc hắn mới thấy lại rõ ràng, một trận mệt mỏi lan khắp toàn thân.
- a ...! - hắn khẽ rên nhẹ.
- Tư tư!
- Huynh tỉnh rồi à! - một giọng nói vừa lạ vừa quen, nhưng nghe rất hay vang lên.
- Tôi đang ở đâu? - hắn cố gượng dậy, nhưng phát hiện ra trên ngực có vật gì đó nằng nặng.
- Tư tư!
- Trà... nhi! - hắn thở dài, một cảm giác bất lực hoàn toàn.
- Trong quán trọ! Vương lão nói, huynh dụng lực quá độ khiến cho tinh thần và thể lực cạn kiệt nên tạm thời không thể đi lại được, muội đang nấu thuốc, huynh chờ một chút! - giọng của nữ nhân đó lại vang lên.
'Môn chủ, Khổng Tước môn' Thiên Đạo chợt nhớ tới một người, không phải là hắn quên mà là hai người thật sự tiếp xúc không nhiều, hắn đã thử vận dụng thần thức như chỉ cố được hơn vài trượng là cảm thấy như trong đầu có cả một ngọn núi đang đè lên.
- Nó tỉnh rồi à! - một giọng ồm ồm vang lên bên ngoài.
- Vương tiền bối! - tiếng của Linh Lan đáp lời - mời tiền bối vào!
- Cứ gọi ta là Vương lão, gì mà tiền bối! Khà khà! tiểu tử tỉnh rồi hả? - tiếng chân bước của Vương lão nện xuống nền khiến cho căn phòng rung lên từng chặp.
- Tư Tư!
- A thằng nhóc này sao mỗi lần gặp ta đều làm vậy là sao! Khà! lại ông bồng nào! - Trà nhi được nhấc ra khỏi ngực hắn.
- Tiểu tử ngươi không ngờ lại tỉnh sớm vậy, ta thiết tưởng cũng phải mất nữa tháng ấy chứ! - Vương lão ngôi bên cạnh hắn, hai tay không ngừng nhấc lên hạ xuống, khiến cho Trà nhi thích thú cười nức nẻ.
...
Hắn cũng không biết phải nói gì, trong đầu cố nhớ lại tình cảnh lúc đó, áp lực, một áp lực khủng khiếp đè nặng lên người hắn, khiến hắn khó chịu, bức bối đến cùng cực, hắn không cam lòng. Từ sâu trong đầu hắn, một tiếng nói lạ lẫm thì thầm bên tai bốn chữ 'Duy ngã độc tôn'. Tiếng nói đó cứ thế lớn dần, đầu óc hắn dường như mụ đi, thân thể cũng không con kiểm soát được, hắn ngủ. Và lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong căn phòng với Trà nhi đang nằm trên ngực và Bạch Linh Lan đang nấu thuốc.
- Ngươi biết Diệp Bá Thiên! - Vương lão đặt Trà nhi vào tay của Bạch Linh Lan, sau đó sắc mặt nghiêm trang chầm chậm nói một cách rõ ràng từng chữ một.
... Hắn gật đầu.
- Đã chết?!!
... Hắn gật đầu.
Vương lão không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Linh Lan đứng dậy đi theo sau đóng cửa rồi quay trở vào, đặt Trà nhi lên giường rồi bưng một chén thuốc nghi ngút khói để trước mặt hắn.
- Huynh tự uống được không?
- Được! - dĩ nhiên cho dù không được nhưng hắn không thể nào để cho nàng ta bón thuốc cho mình, thật sự là không quen, có lẽ hắn đã sống một mình quá lâu, hay là do hắn ngại ngùng việc nam nữ, hắn cũng không biết.
Gom hết chút sức lực còn lại trong người, hắn ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc và bắt đầu uống.
- COi chừng nóng! - Linh Lan la lên.
Nhưng đã quá muộn, hắn sặc liên hồi, nhưng tay vẫn cố cầm chặt chén thuốc, vì hắn biết để nấu chén thuốc này nàng ta đã rất tốn công, những vết lọ đen dính trên vạt áo trắng của nàng nói cho hắn biết điều đó.
- Không sao! - hắn nhè nhẹ nói.
Linh Lan không nói gì, chỉ lặng nhìn hắn uống xong chén thuốc. Sau khi thu hồi lại cái chén đã trống trơn, và đem cất nó qua một bên, nàng rót một chén trà đem đến cho hắn.
- Huynh tên gì?
- Thiên Đạo!
- Còn tên nào khác không?
- Có lẽ có!
- Sao lại có lẽ?
- Vì tôi không nhớ!
...
- Chiến khăn này là của huynh? - Trên tay Linh Lan là một chiếc khăn tay màu trắng, trên đó có hình một còn Khổng Tước đang múa với cái đuôi bảy màu.
- Phải!
- Từ đâu huynh có?
- Không nhớ!
- Lam Tử !!!- bỗng nhiên Linh Lan nói lớn.
... Hắn nhìn nàng, đôi mắt dường như đang tìm kiếm gì đó, hai chữ Lam Tử vang vọng bên tai. Một đứa bé mặc lam y, tay xách hai thùng nước bước đi trên con đường lớn, thằng bé cứ đi đi mãi, mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng nó vẫn cứ đi, đi một cách vui vẻ, đôi thùng nước nhọc nhằn trên vai.
- Lam Tử!!!! - bổng một tiếng kêu thật lớn khiến cho thằng bé giật mình làm đổ cả hai thùng nước.
- Lam Tử!! - tiếng kêu đó lại phát ra, thằng bé hoảng hốt nhìn quanh, không có gì, không có ai, cảnh vật xung quanh biến mất.
- Lam Tử!! - tiếng kêu đó vang lên một lần nữa, đột nhiên mặt đất dưới chân nó biến mất, trở thành một vực sau đen ngòm, thằng bé la lên rồi rới xuống.
- Sư phụ! sư phụ! - thằng bé rơi xuống, rơi mãi miệng không ngừng kêu la ...
....
Thiên Đạo mở mắt ra, Linh Lan đang ngồi trước mặt, hắn đang ở trong phòng.
- Sư phụ! Lam Tử! - miệng hắn lầm bầm.
- Huynh là Lam Tử! - giọng nói của Linh Lan cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, tựa như có một dòng điện chạy trong đầu hắn.
- Nàng là ... Bạch Linh Lan! - hắn nhìn Linh Lan nói.
- Huynh đã nhớ?!
- Ta là Lam Tử! - hắn nhìn chính bản thân hắn, đôi tay sờ lên mặt.
...
- Đệ tử Võ Thần Môn, Trần Giáp Bảo xin cầu kiến Bạch Môn chủ! - bên ngoài cừa xuất hiện một nhóm người, trong đó có một người lên tiếng.
Hắn vừa định kêu lên "Bảo Bảo" thì đột nhiên nhớ tới một chuyện liền lập tức dừng lại.
Linh Lan nhìn sắc mặt của hắn biến đổi, không nói gì, đứng dậy đi ra bên ngoài.
- Đây là thiệp mời của Môn chủ, xin Bạch Môn chủ nhận cho!
...
- Ba ngày sau là ngày mừng thọ của Đường các lão! ... - là giọng của Linh Lan - Được rồi! Gửi lời thăm hỏi của ta đến Đương môn chủ! Ta sẽ đến dự lễ mừng!
- Vậy chúng tôi xin cáo từ!
...'tiếng đóng cửa'...
Linh Lan đi vào trong, trên tay cầm một tấm thiệp màu đỏ.
- Vậy ở đây là...
- Lạc Nhật Trấn!
- Cuối cùng rồi ta cũng đã trở về! - Thiên Đạo nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn một màu bàn bạc, hít lấy một hơi dài, cái không khí quê nhà là vậy.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Treo giải 100 xu cho 1 bài bình luận hay, mại dzoooooooo....