TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 30 của 30

Chủ đề: [Vô hạn] Sinh tử giới

  1. #26
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 11: Theo Đuôi.

    Không gian vẫn tối tăm, mù mịt. Từng tia nắng mặt trời rất khó khăn mới có thể xuyên qua tầng lá cây dày đặc của khu rừng nguyên sinh này. Yuri tiến tới đỗ Trần Minh đứng dậy, hai người nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự vui mừng sau khi sống sót. Quá trình chiến đấu khi nãy nếu không có những phát súng của Yuri, Trần Minh đã chết chắc. Nhưng nếu không có hắn, vậy con T-Rex kia chắc chắn cũng sẽ làm thịt tất cả mọi người.

    Đoàng... Đoàng!

    Ở phía xa mơ hồ truyền tới từng đợt tiếng súng, Trần Minh lắng tai nghe, trầm giọng nói:

    "Chiến đấu vẫn chưa chấm dứt, không biết hiện tại bọn họ thế nào?"

    "Tiếng súng của AK rất rõ rệt nên Tôn Lỗi chắc chắn còn sống. Những người khác... xem do mệnh đi."

    Yuri thở dài nhẹ giọng đáp. Lúc nãy khi chiến đấu, vì muốn dẫn dụ T-Rex ra xa nên Trần Minh và Yuri đã đem chiến trướng kéo ra một khoảng khá xa. Bọn họ làm được là chỉ có thể cố hết sức tiêu diệt T-Rex, còn đối với đám thổ dân kia đành do bọn Tôn Lỗi tự lo.

    "Trở về thôi!"

    Trần Minh buông lại một câu, nhanh chóng hướng nơi có tiếng súng phóng tới. Yuri cũng không chần chờ cất bước theo sát hắn. Khi hai người về tới nơi chiến đấu ngược lại đã chấm dứt, họ chỉ kịp nhìn thấy bóng của những tên thổ dân đang bắt theo Ann rút sâu vào trong rừng rậm. Phía sau bọn hắn Jack Discroll đang muốn đuổi theo nhưng bị những thành viên của đoàn làm phim cản lại. Trần Minh từ từ đi tới, trải qua cuộc chiến vừa rồi người của đoàn làm phim đã chết mất năm người, mà phía thổ dân do trang bị kém hơn nên bỏ lại hơn hai chục mạng. Trên mặt đất đâu đâu cũng là máu tươi, thi thể, cảnh tượng khủng bố vô cùng. Rốt cuộc Trần Minh trông thấy Tôn Lỗi, tên này đang ôm súng ngồi trên một tảng đá phì phèo hút thuốc, bên cạnh hắn là Lý Khải và I.U. Hai người lúc này vẻ mặt trắng bệch, ngay cả tay cầm súng cũng run run, xem bộ dạng dường như bị dọa không nhẹ. Trần Minh bước nhanh tới nhìn qua ba người một lượt, đột nhiên thất thanh hô:

    "Nguyễn Thành Phong đâu?"

    "Hắn? Đã chết!"

    Tôn Lỗi ngẩng đầu lên, lấy tay chỉ sang một bên lạnh nhạt nói.

    "Sao?"

    Trần Minh đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa là thi thể của tên thanh niên tóc đỏ. Trong lúc chiến đấu, hắn luôn sợ hãi nấp ở một bên nhưng không ngờ vẫn bị một cây lao xuyên từ trước ra sau đóng đinh trên mặt đất, tử trạng vô cùng thê thảm. Nhìn cảnh này Trần Minh không nén nổi thờ dài, dù hắn không thích kẻ này nhưng Nguyễn Thành Phong dù sao cũng là người Việt Nam, là đồng bào. Nhìn hắn chết thảm như vậy Trần Minh cũng không đành lòng. Lắc lắc đàu, Trần Minh biết giờ không phải lúc nên bi thương. Điều duy nhất cần làm là sống sót, cố gắng đẻ sống sót. Nghĩ tới đây Trần Minh lạnh lùng nói:

    "Hiện tại tôi sẽ đi theo đám thổ dân để tìm được đường đến bộ lạc của chúng. Yuri sẽ ở lại đây với ba người."

    "Cứ thế đi."

    Tôn Lỗi mí mắt hơi cụp xuống bình thản nói. Mà Trần Minh cũng biết thời gian gấp rút, hắn gật nhẹ đầu với Yuri, nhìn thoáng qua I.U rồi cất bước phóng thẳng vào rừng sâu theo hướng đám thổ dân vừa đi. Khu rừng kia vẫn âm u, tĩnh mịch, giống như một con hung thú mở ra cái miệng đen ngòm nuốt chửng bóng dáng Trần Minh.

    "Chúng ta làm gì bây giờ?"

    I.U nhìn Tôn Lỗi run giọng hỏi. Trải qua cuộc chém giết vừa rồi, cô rốt cuộc cũng nhận ra một sự thật tàn khốc. Những thứ đang diễn ra trước mắt này tuy có vể không thể tin nổi, nhưng tất cả đều là sự thật, một sự thật với máu tươi và xác chết.

    "Chờ đi! Chờ cho hắn trở lại. Ngoài ra ngăn cản đoàn làm phim tìm kiếm Ann, bảo bọn hắn cùng chúng ta chờ Trần Minh về, lúc đó mới có thể bắt đầu tìm kiếm."

    Tôn Lỗi vứt mẩu thuốc tàn xuống đất, ánh mắt nhìn về phía rừng sâu lóe lên một tia tinh mang, lãnh đạm nói.


    Phía bên kia...

    Trần Minh hiện tại đang ẩn mình sau một thân cây, nhìn đám thổ dân lôi kéo Ann tiến về phía trước. Vốn đám thổ dân đã đi trước một lúc nhưng với tốc độ của hắn chỉ tốn chút công sức là đã đuổi tới nơi, chỉ là Trần Minh cũng không muốn tiến lên mà là chầm chậm đi theo. Hơn nữa hắn cũng rất tò mò muốn biết liệu đám thổ dân này có bị sinh vật trong rừng tấn công hay không? Nên biết trong phim ảnh rừng rậm trên đảo đầu lâu này không những có T-Rex, càng đầy rẫy côn trùng và rắn rết khổng lồ, tất cả đều có thể đối với con người tạo thành nguy hiểm tới sinh mạng.

    Mười lăm phút sau, đám thổ dân đã đi vào tận sau trong rừng. Trần Minh theo sau chúng, vừa di chuyển vừa đánh dáu đường đi, còn không ngừng phải chú ý xung quanh. Nhưng cho tới lúc này đám thổ dân vẫn chưa gặp phải bất cứ công kích nào, điều này không khỏi làm hắn nghi hoặc. Đột nhiên một loạt tiếng động rất nhỏ truyền vào tai hắn. Những tiếng động này nghe qua giống như một loại giáp xác nào đó đang di chuyển, hơn nữa âm thanh nhanh chóng phóng đại, dường như có rất nhiều sinh vật đang tiến về đây với tốc độ rất nhanh.

    "Là cái gì?"

    Trần Minh trong lòng rùng mình, càng thêm cân thận. Cả người hắn dán chặt vào một thân cây, lắng nghe động tĩnh bốn phía.

    Ti ti ti...!

    "Đến rồi! Hơn nữa là tập trung về đám thổ dân kia."

    Trần Minh nói thầm, hắn khẽ nhích đầu ra nhìn về phía đám thổ dân, nhất thời hai mắt trợn to. Chỉ thấy không biết từ lúc nào nhóm người thổ dân đã bị bao vây bởi hơn chục con quái vật khổng lồ. Lũ quái vật này mỗi con dài tới năm mét, toàn thân được bao bọc bởi giáp xác màu xanh đen, bộ dáng giống hệt như rết. Chúng phân tán mọi nơi, trên cây, dưới đất, bửa vây chặt chẽ mọi hướng xung quanh đám thổ dân. Chỉ là ngay lúc Trần Minh cho rằng giữa hai bên sẽ xảy ra một trận ác chiến, đột nhiên có năm tên thổ dân bị đồng bạn lôi ra đặt trước mặt lũ rết. Những kẻ này không ngoại lệ đều bị thươn nặng trong cuộc chiến lúc nãy, sau khi bị lôi tới trước mặt quái vật bèn nhắm mắt lại, thấp giọng cầu nguyện gì đó. Mà một tên thổ dân có vẻ là thủ lĩnh thì lại đi tới gần, hai tay ôm trước ngực hướng tới lũ rết lầm rầm khấn vái, theo sau phất tay dẫn mọi người tiếp tục lên đường. Mà chưa đợi cho đám thổ dân đi khuất, lũ rết đã nhanh chóng lao lên cắn xé năm kẻ xấu số kia, âm thanh kêu gào thảm thiết cùng với tiếng thịt xương bị xé vụn nhất thời vang lên giống như một bản hòa tấu kinh tởm. Nhưng nhóm thổ dân phía trước đối với việc này dường như không thèm để ý, vẫn cắm đầu đi thẳng. Chỉ tội nghiệp cho Ann, cô nàng chứng kiến cảnh máu tanh như vậy không ngờ thét lên thất thanh, bất tỉnh nhân sự.

    Trần Minh hiện tại sắc mặt cũng lúc đỏ lúc trắng. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới cách mà bọn thổ dân dùng để đối phó với lũ quái vật trong rừng lại vô nhân tính như vậy. Cố nén cảm giác muốn nôn mửa, Trần Minh nhanh chóng chuyển thân tiếp tục đuổi theo đám thổ dân. Hiện tại không đi, đơi đến lúc đám rết đã xử lý xong năm tên kia , lúc đó muốn đi chỉ sợ cũng không đi nổi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Thiên Thu Vô Ngân, ngày 28-03-2014 lúc 12:55.
    ---QC---
    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,crazyboy74,duccowboy,jinling,Julietle,lonelydrgon,miinhhuy,nhocvui,nightelf,omegastrong,PhongKiemXuanThu,theawesome,
  3. #27
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 12: Dã Nhân

    Rừng, vẫn tối tăm và âm u muôn thuở!

    Từng thân cây cao tới hàng chục mét đã che lấp đi hầu như toàn bộ ánh sáng, đó đây thi thoảng lại vang lên tiếng gào rú không biết của sinh vật gì càng làm không khí thêm vài phần khủng bố. Trần Minh lúc này trán đầy mồ hôi, cẩn thận di chuyển theo lỗi cũ. Mấy phút trước hắn cuối cùng đã theo chân lũ thổ dân tìm được hang ổ của chúng, vì vậy việc cần nhất hiện giờ là mau chóng trở lại hội họp với mấy người Tôn Lỗi và đoàn làm phim rồi cùng nhau đi cứu Ann.

    Trần Minh hai tay lúc này đã xuất hiện móng vuốt, hắn không chút nào dám lơi là. Lúc trước đi cùng đám thổ dân, bọn người kia ngoài một lần gặp phải rết khổng lồ còn có hai lần cũng đều chạm trán phải quái vật, tuy dựa vào cách hiến tế mạng sống của kẻ bị thương có thể bình an vượt qua nhưng qua đó cũng đủ thấy độ nguy hiểm. Hơn nữa Trần Minh lúc này là một mình di chuyển, nếu gặp phải đám quái vật hắn so với đám thổ dân kia sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn rất nhiều.

    Một lúc sau, Trần Minh đã đi được hơn nửa đường, ánh sáng từ bãi biển dường như đã mở hồ hiện ra trong mắt hắn. Trần Minh trong lòng không khỏi vui mừng, đoạn đường vừa rồi không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cả cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, dưới chân tăng tốc muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng chưa đợi hắn kịp tiến thêm một bước, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên bao trùm toàn bộ thân thể, cùng lúc sau lưng hắn một luồng gió tanh nhanh như cắt tiến tới.

    "Hự!"

    Trần Minh mặt biến sắc, không chút do dự ngã người xuống lăn một vòng trên đất, theo sau nhanh chóng bật dậy.

    Phập!

    Mặt đất chỗ Trần Minh vừa đứng hiện đã bị cắt thành hai đường sâu hoắm, hắn kinh ngạc nhìn sinh vật đột nhiên xuất hiện trước mặt. Đây là một quái vật thân người cao gần hai mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông rậm dày màu trắng xám. Nó có một đôi lợi trảo dài ngoằng, các móng tay hơi cong cong ánh lên một tia sáng lạnh. Hai vết cắt lúc nãy chính là do đôi lợi trảo này gây lên. Con quái vật giương đôi mắt đỏ au to như chuông đồng nhìn Trần Minh, trong miệng phát ra vài tiếng gầm gừ khàn đục.

    "Đây là cái gì? Dã nhân?"


    Trần Minh kinh hãi không thôi. Trong các tác phẩm King Kong mà hắn đã xem làm gì có loại quái vật như thế này? Nhưng chưa đợi hắn kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy trước mắt hoa lên, thân ảnh quái vật đã biến mất.

    Xoẹt...!

    Trần Minh chỉ cảm thấy một trận kình phong từ bên phải đánh úp lại, hắn vội vã lách mình né tránh nhưng đã chậm, trên ngực đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói, đã bị quái vật cắt một vệt dài.

    "Khốn kiếp!"

    Trần Minh cắn răng nhanh chóng lùi lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào quái vật. Tốc độ của nó quá nhanh, hắn hầu như chỉ thấy được một bóng mờ lao đến thì bản thân đã bị thương.

    Xoẹt!

    Quái vật một lần nữa tấn công, Trần Minh vội vã đưa vuốt ra đỡ nhưng vẫn không kịp, trên vai hắn lại bị đào ra ba rãnh máu sâu hoắm. Trần Minh sắc mặt tái nhợt, tuy miệng vết thương đang dần dần khép lại nhưng tốc độ không phải rất nhanh, dù sao hắn mới chỉ có được hai lăm phần trăm tốc độ hồi phục của Wolverine, chưa thể đạt tới mức biến thái như tên kia. Hiện tại nếu bị thương mất máu quá nhiều, hắn sẽ phải chết!

    "Làm cách nào? Làm cách nào?"

    Trần Minh vừa lui lại vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách, mà quái vật thì vẫn không chịu buông tha, nó liên tục tấn công tạo ra trên người Trần Minh các vết thương mới, không lâu sau đã biến hắn thành một huyết nhân.

    Phịch!

    Trần Minh tựa lưng vào một thân cây thở hồng hộc, sắc mặt đã tái nhợt như tờ. Con quái vật trước mắt này mỗi lần tấn công đều chỉ một kích là dừng, không hề cho hắn cơ hội phản kích. Mà tốc độ của nó thật sự quá nhanh, bằng mắt thường hầu như không thể theo kịp.

    "Làm các nào? Thị giác đã không kịp vậy... đúng rồi!"

    Đột nhiên một ý nghĩ nổi lên trong đầu Trần Minh. Hắn hai mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, gắt gao nhìn quái vật. Ngay lúc này, thân ảnh con quái vật kia lại hóa thành một cái bóng mờ lao tới. Trần Minh thấy vậy khẽ thở nhẹ một hơi, tiếp theo hai mắt hắn... từ từ nhắm lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,crazyboy74,duccowboy,jinling,lonelydrgon,miinhhuy,PhongKiemXuanThu,theawesome,
  5. #28
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 13: Uy Hiếp.

    Hai mắt Trần Minh nhắm lại. Trước tốc độ quá nhanh của dã nhân hắn đã biết thị giác của mình là vô dụng. Vậy thì...không dùng tới nó nữa.

    "Phương hướng này... là bên trái. Đúng, là trái."

    Xoẹt...!

    Trần Minh khẽ nghiêng đầu, móng vuốt của con quái vật xẹt qua đầu hắn, cào ra trên thân cây phía sau ba đường sâu hoắm. Lúc này, Trần Minh trái lại mỉm cười, né được một vuốt kia nhìn như không có gì nhưng đã chứng minh: thử nghiệm của hắn đã thành công. Huyết thống của Wolverine ngoài cho người phục dụng nó khả năng khôi phục khủng bố ra thì tất cả các giác quan của cơ thể đều được tăng cường, đặc biệt là khứu giác. Đứng trước tốc độ quá nhanh của dã nhân Trần Minh hầu như thúc thủ vô sách, vì vậy hắn đã đánh cược một lần, cược rằng khứu giác của bản thân có thể phát hiện được hành tung của nó. Mà kết quả...hắn đã thành công.

    Vẫn trong tình trạng nhắm chặt hai mắt, Trần Minh lại một lần nữa né được đòn tấn công của dã nhân, theo sau hắn bước ra một bước, móng vuốt chém mạnh về phía trước.

    Phập...!

    Máu tươi bắn ra, dã nhân kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại. Nó hoản sợ nhìn vết thương trên ngực mình, thần tình không thể tin nổi. Nó tuyệt đối không ngờ rằng với tốc độ của mình nhân loại trước mắt còn có thể né được đòn tấn công hơn nữa phản kích lại nó. Máu tươi đỏ tươi chảy dài, thấm ướt bộ lông của dã nhân. Nó không có được sức hồi phục như Trần Minh, nếu bị thêm vài ba vết thương như vậy nữa chắc chắn sẽ chết.

    Dã Nhân gầm nhẹ mấy tiếng, không ngờ...từ từ lùi lại, sau vài cái nhảy đã biến mất trong rừng cây không thấy bóng dáng. Trần Minh nhìn cảnh này vẫn đứng nguyên tại chỗ không truy đuổi. Tốc độ dã nhân nhanh hơn hắn nhiều, một khi nó đã quyết định bỏ chạy hắn hoàn toàn không có cách nào để đuổi kịp. Hơn nữa giữa rừng già này việc dây dưa như vậy cũng quá nguy hiểm, Trần Minh không muốn gặp phải thêm rủi ro nào nữa, việc cần làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại hội họp với đám người Tôn Lỗi.


    Bên bờ biển, lúc này đám Tôn Lỗi và thành viên đoàn làm phim đang tụ tập với nhau. Chỉ thấy thanh niên tóc nâu Jack Craham hiện đang đứng trên một tảng đá cao, nhìn tất cả mọi người trầm giọng mở miệng:

    "Các vị, tiểu thư Ann hiện tại tính mạng đang vô cùng nguy cấp. Chúng ta đã trì hoãn quá lâu rồi, nếu kéo dài thêm nữa không ai biết cô ấy sẽ gặp phải chuyện gì. Việc tốt nhất bây giờ là mau chóng tổ chức đội cứu hộ đi tìm Ann."

    Phía dưới đám người một mảnh ồn ào, có người đồng ý đi cứu Ann, cũng có người cho rằng quá mạo hiểm, dù sao trận chiến lúc nãy với đám thổ dân bọn họ cũng đã thương vong mất mấy người. Việc này bọn họ đã thảo luận được một lúc lâu rồi, nhưng vẫn chưa thể thống nhất ý kiến.

    Jack Craham mặt mũi đỏ bừng phẫn nộ quát:

    "Các vị, ai muốn đi cùng tôi giải cứu cô gái tội nghiệp kia thì hãy đứng ra. Chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy được. Còn những kẻ hèn nhát này, cầu chúa phù hộ cho bọn họ đi."

    Dứt lời, hắn cũng mặc kệ ai phản đối hay đồng ý, đi tới một bên cầm lên một khẩu tiểu liên, xách balo chuẩn bị lên đường. Mà theo sau Jack không ngờ cũng có tới gần mười người, đều bị nhiệt huyết của hắn cảm động cầm lên vũ khí chuẩn bị tiến vào rừng tìm kiếm Ann. Lúc này, Tôn Lỗi vốn đang đứng hút thuốc ở một bên khẽ cau mày, hắn nhìn qua Yuri, người sau hiểu ý gật nhẹ đầu, lấy ra khẩu 3Z của mình. Thấy vậy Tôn Lỗi khẽ cười nhạt, thong thả bước tới trước mặt Jack lãnh đạm nói:

    "Anh bạn thân mến, bản thân tôi rất bội phục trước lòng nhiệt huyết và sự dũng cảm của anh. Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho các người vì vậy trước khi được tôi cho phép, không một ai trong các người được phép tiến vào rừng mạo hiểm cả."

    Jack nghe vậy tức giận tới đỏ mặt, phẫn nộ quát:

    "Anh có quyền gì mà ngăn cản tôi? Bọn tôi muốn đi tìm Ann ngay lập tức, không ai có thể cản được. Anh nên biết càng lâu một giây một phút, tính mạng cô ấy lại càng nguy hiểm một phần."

    "Tôi hiểu được tâm lý của anh, nhưng đội trưởng của chúng tôi đã đi theo đám thổ dân từ trước rồi. Đợi anh ta trở về chúng ta sẽ biết được đường tới chỗ bọn chúng, điều đó chẳng phải an toàn hơn nhiều so với việc chạy lạc trong rừng sao?"

    Tôn Lỗi không chút nao núng bình tĩnh đáp.

    "Vậy bao giờ anh ta mới trở lại?"

    Jack cố gắng bình tĩnh hỏi.

    "Điều này...tôi không biết."

    Tôn Lỗi ngửa mặt nhìn trời bộ dạng như đang ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh bơ nói.

    "Ngươi..."

    Jack hét lên giận dữ, muốn lao tới cho tên đáng ghét trước mặt này một bài học. Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra một bước, chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Cảm giác này, giống như đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, hít thở cũng khó khăn. Jack gian nan ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa, Yuri đang cầm chặt khẩu 3Z, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu hắn. Jack không chút hoài nghi rằng chỉ cần bản thân bước thêm một bước đầu mình sẽ có thêm một lỗ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Thiên Thu Vô Ngân, ngày 04-04-2014 lúc 10:47.
    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,crazyboy74,duccowboy,jinling,lonelydrgon,miinhhuy,PhongKiemXuanThu,theawesome,
  7. #29
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 14: Biện Pháp.


    "Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho tất cả các vị. Kẻ nào muốn phá hoại điều này, bất cứ kẻ nào, tôi sẽ xử lý hắn không chút do dự."

    Tôn Lỗi nhìn Jack lạnh lùng nói. Gã da trắng trong mắt lửa giận bừng bừng,, nếu có thể hắn thật sự muốn xông lên cho tên khốn trước mắt này một bài học. Nhưng chứng kiến họng súng của Yuri vẫn luôn ngắm vào đầu mình hắn cũng đành phải áp chế phẫn nộ, mở miệng gằn lên từng tiếng:

    "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để mặc cho Ann bị bọn chúng bắt đi? Không phải các người nói phải bảo vệ cho tất cả bọn ta sao? Ann cũng là người của chúng ta."

    "Đợi."

    Tôn Lỗi mi mắt hơi cụp xuống, chỉ thốt ra một từ rồi im bặt.

    "Ngươi..."

    Jack nhìn bộ dạng thờ ơ của tên này hắn lại muốn nổi điên lên lần nữa, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành hậm hực thu tay lại, tức giận hỏi:

    "Bao lâu?"

    "Không lâu, vì hắn...đã về rồi."

    Tôn Lỗi đứng bật dậy, đưa mắt nhìn về phía cánh rừng. Nơi đó, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh đang chạy nhanh về phía họ...


    * * *

    Trong rừng rậm âm u, một đoàn khoảng mười lăm mười sáu người đang cẩn thận di chuyển. Dẫn đầu là hai thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, một người có mái tóc bù xù, mặc một bộ quần áo nhàu nát. Người còn lại thân hình hơi cao hơn, trên người mặc một bộ đồ bó màu đen trông khá kì lạ. Hai người này hiển nhiên là Tôn Lỗi và Trần Minh.

    "Lộ tuyến và cách mà bọn thổ dân an toàn đi trong rừng tôi đều đã nói cho anh nghe rồi. Anh có biện pháp gì?"

    Trần Minh vươn tay chặt bay một bụi cây chắn trước mặt, quay đầu lại hỏi. Phia sau hắn Tôn Lỗi đang phì phèo ngậm thuốc, nghe vậy hơi trầm ngâm một chút rồi đáp:

    "Biện pháp thì là có. Chỉ là..."

    Nói tới đây, hắn nhìn về phía mấy người đoàn làm phim đang đi phía sau, trong mắt ánh lên một tia ngoan lệ. Trần Minh thấy vậy rùng mình, vội vã nói:

    "Này, đừng có nói với tôi là anh cũng muốn giống đám thổ dân lấy người ra làm tế phẩm đó nhé?"

    "Đó là cách duy nhất."

    Tôn Lỗi gật đầu thản nhiên đáp, không đợi cho Trần Minh lên tiếng phản đối hắn lại tiếp:

    "Hơn nữa hãy nhớ kĩ điều này. Chúng ta là người của Sinh Tử Giới, mà bọn họ, không. Là cả thế giới này, tất cả đều chỉ là một trò chơi, một sự giả tưởng mà thôi."

    "Cái này..."

    Trần Minh im lặng. Hắn cũng biết lời nói của Tôn Lỗi không sai. Chỉ cần bảo vệ được người trong đội mình, hy sinh vài thành viên của đoàn làm phim tính là gì chứ? Nhưng mà...liệu thế giới này chỉ là giả tưởng thôi sao? Liệu họ...không phải con người thật sao?

    Soạt soạt...!

    Ngay lúc này một loạt âm thanh sột soạt truyền tới khiến Trần Minh biến sắc. Thứ âm thanh này hắn đã từng nghe qua một lần, là của đám rết khổng lồ.

    "Mọi người cẩn thận, đám rết đang tới."

    Trần Minh không quay đầu lại mở miệng hét to. Lúc trước hắn đã đem những sự việc mình gặp phải kể lại cho mọi người, đặc biệt là mấy thành viên Sinh Tử Giới. Hiện tại điều duy nhất bọn họ nên làm là cần cẩn thận bảo tồn cái mạng nhỏ của mình.

    Tê...tê...tê!

    Theo những tiếng đứt gãy liên tục của rừng cây, đột nhiên gần chục cái đầu giáp xác đen bóng hiện ra trước mặt mọi người. Không biết từ lúc này đám rết khổng lồ đã vây quanh toàn bộ bọn họ.

    "Cẩn thận!"

    Trần Minh gầm lên, đôi vuốt kim loại đã hiện ra trên tay. Tuy hắn không biết Tôn Lỗi sẽ làm những gì, nhưng trước mắt việc ưu tiên là cần bảo vệ cho mọi người. Yuri cũng đã rút súng ra, cảnh giác nhìn mấy con quái vật trước mắt. Còn hai người IU và Lý Khải tuy đang hết sức sợ hãi, nhưng cũng đành cắn răng cầm súng trướng ngắm chặt vào bọn rết. Dù sợ tới mức hai chân run lên nhưng họ cũng biết nếu không chiến đấu, chết còn nhanh hơn nhiều.

    Mà Tôn Lỗi, hắn không biết từ lúc nào đã rút về sau đoàn người. Bên cạnh hắn lúc này chỉ còn một người của đoàn làm phim hiện cũng đang cầm súng cảnh giới. Tôn Lỗi từ từ tiến sát người này, hắn đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều đang bị bọn rết khổng lồ chú ý. Tôn Lỗi trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng rút dao găm trong túi ra theo sau...đâm mạnh vào gáy người da trắng.

    Phập...!

    Máu tươi phun ra bắn lên đầy mặt Tôn Lỗi. Dưới ánh nắng yếu ớt của rừng già khiến khuôn mặt hắn bị máu tươi nhuộm đỏ toát lên một vẻ yêu dị, khủng bố không nói lên lời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,crazyboy74,duccowboy,lonelydrgon,miinhhuy,PhongKiemXuanThu,
  9. #30
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 15: Ta muốn sống, không phải sinh tồn.

    Hự! Đằng sau vang lên một tiếng kêu đau đớn khiến Trần Minh giật mình quay lại, chỉ thấy Tôn Lỗi tay ôm chặt vai phải, sắc mặt tái nhợt, máu tươi ướt đẫm cả nửa bên ngực. Mà dưới chân hắn, rõ ràng là một tên nhân viên đoàn làm phim, lúc này đầu đã nghẹo sang một bên, máu chảy lênh láng... đã chết.

    "Có chuyện gì? Rooney, rooney... không!"

    Jack nhìn đồng bạn nằm gục dưới đất, vội vã lao tới nâng hắn dậy, sau đó không nhịn được gào lên đau đớn. Hắn là một người có nhân duyên rất tốt, ở trong đoàn làm phim có rất nhiều người là bạn hắn, mà kẻ xấu số này hiển nhiên là một trong số đó. Những người khác cũng tới gần, nét mặt hiện lên nét bi thương. Lại một người trong đoàn chết đi, điều này khiến cho bọn hắn cảm giác được tử vong đang ngày càng gần, không khỏi có một loại thỏ chết cáo khóc hương vị.

    "Chúng ta bị một con rết khổng lồ từ đằng sau tập kích. Ta không thể bảo vệ được cho hắn, thật xin lỗi."

    Tôn Lỗi vẻ mặt lạnh nhạt nói. Trần Minh nhìn qua Tôn Lỗi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng không nói thêm gì. Mà lúc này đám rết khổng lồ đang ngày càng tới gần mọi người, âm thanh rít rít ghê rợn như xuyên thẳng vào màng tai, khiến người ta rùng mình. Tôn Lỗi đưa cho Tần Minh một ánh mắt. Người sau thở dài một hơi, theo sau nhấc thi thể Rooney lên đặt tại trước đám rết, cũng không quay đầu lại gào to:"

    "Tất cả đi mau."

    "Ngươi làm gì? Tại sao ngươi có thể xúc phạm di thể của hắn?"

    Jack nhìn thấy cảnh này ánh mắt phút chốc đỏ sọc, điên cuồng thét lên. Nhưng chưa đợi hắn có hành động gì, chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau nhói, theo sau hôn mê bất tỉnh.

    "Xin lỗi, nhưng ta cam đoan Rooney thân sĩ sẽ rất vinh dự khi có thể thay chúng ta tìm về một con đường sống. Hiện tại không phải là lúc ủy mị, ai không muốn chết thì mau theo chúng ta."

    Tôn Lỗi thu hồi báng súng vừa đập vào đầu Jack, lạnh nhạt nói. Hắn nhìn qua ba người Yuri, Lý Khải và IU theo sau dẫn đầu đi tiếp. Mà ba người khác cũng nhanh chóng nhấc lên vũ khí theo sát phía sau. Carl đạo diễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, vội vã đuổi theo đoàn người. Còn lại những nhân viên trong đoàn làm phim, tuy vẻ mặt đau xót, cũng cảm thấy hành động của Trần Minh không quá đạo đức, nhưng đứng trước lựa chọn giữa bảo vệ tính mạng bản thân hay là xác của một người chết, bọn họ đều không chút do dự chọn cái phía trước.

    Trần Minh nhìn đám người đã đi xa, lại cẩn thận quan sát đám rết đã bâu lại gần người, chứng kiến những cái hàm lớn chứa đầy răng sắc bén đang gần sát người mình, hắn không khỏi cảm thấy toàn thân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược. Lúc này chỉ cần hơi bất cẩn, hắn cũng không dám tưởng tượng bản thân sẽ bị xé thành bao nhiêu mảnh dưới những cái hàm như lưỡi cưa của lũ quái vật trước mắt này. Khẽ hít sâu một hơi, Trần Minh nhớ lại những câu khấn mà đám thổ dân kia đã nói lúc trước, sau đó cẩn thận từng ly từng tí niệm lại.

    Đám rết nghe thấy những lời này, khẽ rít lên từng đợt, mang theo từng đợt tanh tưởi phả vào mặt Trần Minh khiến hắn muốn nôn mửa. Ngay lúc hắn nghĩ có hay không chuẩn bị bỏ chạy, đám rết đã bỏ qua hắn bu lại thi thể thành viên đoàn làm phim bắt đầu... gặm nhấm. Bên tai vang lên âm thanh từng tiếng xương thịt bị nhai nuốt, Trần Minh khẽ thở dài, dưới chân dụng lực thoát khỏi hiện trường chạy nhanh về hướng đoàn người Tôn Lỗi vừa đi lúc trước...

    Một lúc sau hắn đã phát hiện tung tích đoàn người, hai ba cái nhảy liền tiến sát tới bên người Tôn Lỗi. Nhìn Trần Minh sắc mặt khó coi, Tôn Lỗi cười nhạt ung dung hỏi:

    "Sao? Cảm giác khó chịu? Lương tâm cắn rứt?"

    Trần Minh tay nắm chặt, nhìn thẳng Tôn Lỗi, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì. Tôn Lỗi dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn Trần Minh nhỏ giọng nói:

    "Ngươi nên nhớ, chúng ta theo như ngươi nói đã trở thành người của Sinh Tử Giới, mà những thế giới chúng ta tham gia này, chỉ là nhiệm vụ, là phó bản do Sinh Tử Giới tạo ra. Đừng nói không biết bọn họ có phải là người sống thật sự hay chỉ là một NPC của Sinh Tử Giới, coi như bọn họ là người Địa Cầu sống sờ sờ ta cũng có thể xuống tay không chút do dự. Sinh tồn, đây mới là mục tiêu cao nhất của chúng ta, mặt khác mọi thứ đều có thể vứt bỏ. Là một tên tư thâm giả, biểu hiện của ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi như vậy, chỉ có thể làm chúng ta chết nhanh hơn mà thôi."

    Trần Minh hai tay lại một lần nữa nắm chặt. Những lời của Tôn Lỗi khiến hắn hết sức khó chịu, nhưng lại không thể phủ nhận đối với tình cảnh trước mắt của bọn họ suy nghĩ như vậy mới là hợp lý nhất. Chỉ là cái kiểu giết người vô tình tàn nhẫn như vậy, hắn vẫn không thể tiếp thu được.

    "Chúng ta muốn là sống, mà không phải là sinh tồn."

    Trần Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng Tôn Lỗi, từng chữ từng chữ trầm giọng nói.

    Đúng vậy, ta muốn sống. Sống một cách ra sống, có nguyên tắc, có niềm vui, có đạo đức, chứ không phải chỉ là giãy dụa sinh tồn như con sâu cái kiến như vậy.
    Ta muốn sống, chứ không phải sinh tồn...!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    duccowboy,
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status