TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 29 của 29

Chủ đề: Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (mới nhất: chương 74)

  1. #26
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Bộ 1
    Quyển 5: Tráng chí lăng vân kỷ phân sầu
    Chương 71: Kim phi tích bỉ, kiếm ma thị nhân tâm
    (hắn hôm nay không phải hắn ngày xưa, kiếm ma lòng người thèm muốn)

    Một kẻ sống trên đời, có lúc cũng phải làm một số chuyện mình không muốn làm. Sự trêu người của tạo hóa, sự an bài của mệnh vận, vô luận anh hùng hào kiệt có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không biết làm sao được. (Cổ Long, ngữ)


    Phải biết, Thập Kiệt Nhất đã nuốt băng thiền của Lãnh Kiếm, công lực hiện tại đã là một giai đoạn mới, “Thiên Chùy” trong “Thiên Cương Đẩu Quyền” dưới sự tụ tập công lực cuồng bạo, trong nháy mắt đã hình thành một bạch sắc khí thể dài hai xích, như một cái dùi sắt, trực tiếp đánh vào Vi Thiên Đà.
    Vi Thiên Đà biết sự lợi hại của thằng cha trước mặt, thân hình chớp một cái, nấp sau mười sát thủ, nói: “Giết bọn chúng cho ta!”
    Mười sát thủ rút trường kiếm ra, tựa hồ đã có an bài sẵn, trong khoảnh khắc bao vây mấy người vào giữa.
    Đại Đao Vương rút “Liệt Dương” kiếm sau lưng một cái, lớn giọng quát: “Tốt, vừa khéo để ta thử nghiệm sự lợi hại của “Thu diệp kiếm pháp”!”
    Mười người lập tức phân thành năm tổ, hai người một tổ, mỗi tổ đều đối diện với một người, lúc này Liễu Dật, Đại Đao Vương, A Cửu đâu lưng vào nhau, tùy thời chuẩn bị ứng phó với tiến công của sáu người đối diện.
    Xem lại Thập Kiệt Nhất, một đấu với bốn, đã đứng vững ở thế thượng phong, xem ra không quá một khắc thời gian, đối phương sẽ phải ngã xuống.
    Mà lúc này, sáu tên vây quanh Liễu Dật, cũng bắt đầu công kích về phía ba người.
    Liễu Dật lúc này cũng tính là lão giang hồ rồi, đối mặt với chuyện kiểu này, không gấp không hoảng, chân phải đạp ra một bước, trực tiếp triển khai quyết chữ “ảo” trong “Ẩn toàn cửu ảnh”, ung dung tránh né tiến công của hai sát thủ.
    Xem lại Đại Đao Vương, ngay lúc hai sát thủ xông lên, Liệt Dương kiếm trong tay phải đột ngột chuyển động, dùng một góc độ hình cung xoay thành một kiếm hoa xinh đẹp, tiếp đó quát một tiếng lớn: “Thu Phong!”, chỉ thấy Liệt Dương kiếm đột nhiên hóa thành điểm điểm kiếm hoa, kim quang xao động, trong nháy mắt ấy, Đại Đao Vương xuất ra tổng cộng mười hai kiếm, kiếm khí của mỗi kiếm đều lưu trong hư không ba xích tàn ảnh, khiến cho hai sát thủ căn bản không có cơ hội tiếp cận, chỉ ở bên ngoài tìm kiếm cơ hội.
    Mà Đại Đao Vương đã thấy cơ hội đến, chuyển chuôi kiếm về sau một cái, đột nhiên quăng Liệt Dương kiếm ra phía trước, song chỉ chặp lại khu động kiếm, nói: “Diệp lạc”, một chớp mắt ấy, Liệt Dương kiếm quả thật như lá đổ trời thu, chầm chậm phiêu đãng xuống, bắn thẳng về hướng hai sát thủ, tốc độ tuy không nhanh, nhưng lắc trái lư phải, phảng phất ở trước mắt, khiến cho hai sát thủ lúc này không biết chống đỡ hướng nào cho phải, rào một tiếng, trong lúc hai sát thủ do dự, Liệt Dương kiếm đã cắt đứt yết hầu của bọn chúng. Nguyên lai, một thức “Diệp lạc” này, xem thì như chậm, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, tốc độ của nó thậm chí so với bình thường còn nhanh hơn, cho nên, hai sát thủ mới trong một nháy mắt suy nghĩ, chết dưới Liệt Dương kiếm.
    Lại nói hai sát thủ chuẩn bị xông về phía A Cửu, thấy hai huynh đệ bên cạnh trong nháy mắt đã bị kiếm giết chết một cách kì quái, sớm đã di chuyển một tiêu, chuyển đầu một cái, xông qua phía Đại Đao Vương.
    Đại Đao Vương cười hắc hắc một tiếng, đột nhiên thu hồi Liệt Dương kiếm, bàn tay chĩa xuống, thân kiếm đột nhiên chuyển động, nắm chắc chuôi kiếm, quét ngang một cái, một mảnh kiếm khí màu vàng kim bắn ra trên mặt đất, hai sát thủ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trên chân một trận đau dữ dội, lúc bọn họ ngã xuống, mới phát hiện, kim sắc kiếm khí đó lại đã chém đứt chân của chúng.
    Đại Đao Vương vuốt ve Liệt Dương kiếm, nhìn bốn tên ngã trên đất, lúc thấy Thập Kiệt Nhất còn không việc gì, cười nói: “Xem ra bọn ta cũng không tệ, cũng tính là cao thủ rồi a.”
    Lại nói Liễu Dật bên ấy, hai người một trước một sau, không ngừng công về hướng Liễu Dật, mà Liễu Dật dựa vào quyết chữ “ảo” trong Ẩn toàn cửu ảnh tránh né như chớp, dự định sử dụng “Bích ngọc hoa chỉ”, thế nhưng cự ly quá xa, sử dụng chỉ pháp này hiệu quả khẳng định không tốt. Đột nhiên, Liễu Dật nhìn đến trường kiếm cầm trên tay trái mình, nghĩ bụng: “Đúng, thử cây kiếm này vậy, còn có “Loạn thập tam thức ấy”, xem ra rốt cuộc có dùng được không.”
    Liễu Dật vừa né tránh, tay phải vừa nắm lấy chuôi cây kiếm dài ngoẵng, trong chớp mắt, từ trên thân kiếm truyền vào một trận bi thương, lại khiến Liễu Dật nhớ đến Cát Lợi Nhi, trong lòng có một điều trước giờ vẫn thắc mắc, vì sao phải rời ra, chẳng lẽ tình yêu đã nói không thể trải qua sóng gió, không thể trải qua khảo nghiệm ư?
    Nhẹ nhàng chuyển động chuôi kiếm, đột nhiên rút ra ngoài, một đạo ánh sáng màu trắng xen lẫn với khí thể thực chất màu đen, rời vỏ xuất ra, mang theo một tiếng rồng ngâm, phảng phất mới vừa tỉnh dậy tức thì, hai lời chẳng nói, đối chuẩn với một sát thủ là một thức Loạn tâm trong Loạn thập tam thức, thanh kiếm dài ngoẵng đột nhiên đâm về phía sát thủ ấy, phương hướng của kiếm thì bất kì ai cũng không nghĩ ra nổi, mà lúc kiếm tiếp cận sát thủ ấy còn cách ba xích, đột nhiên, từ thân kiếm bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng, đây chính là Loạn tâm của Loạn thập tam thức, ánh sáng màu trắng trên thân sát thủ ấy vừa chớp một cái đã tắt.
    Lại nhìn sát thủ ấy, đột nhiên lùi về sau mấy bước, hốt nhiên dừng công kích lại, mà đứng ngẩn ngơ ra đó.
    Liễu Dật tiếp tục ra tay, đối với sát thủ bên cạnh trường kiếm từ một góc nghiêng bên dưới vạch lên, chính là Loạn ý trong Loạn thập tam thức, “leng keng” hai kiếm chạm nhau, lại ngay khoảnh khắc hai kiếm chạm nhau ấy, một đạo ánh sáng màu trắng bắn vào trong thân thể sát thủ ấy. Mà cũng cùng lúc đó, sát thủ ấy tựa hồ biến thành điên cuồng, xuất chiêu không còn ý nghĩa gì để nói nữa, chỉ là một mực dựa theo bài bản.
    Liễu Dật tay phải cầm trường kiếm, mạnh mẽ quét ngang, khí thể màu đen vây quanh thân kiếm lại thêm vào một đạo ánh sáng màu trắng, đột nhiên bắn ra, “Ầm” một tiếng, phảng phất như nổ tung, sát thủ điên cuồng ấy trong chớp mắt bị phanh thây.
    Liễu Dật tra “Bi Mộng” vào bao kiếm, đeo vào trong eo, nhớ lại một kiếm vừa rồi, bởi vì một kiếm ấy lại làm hắn nhìn thấy kiếm của người trong giấc mộng ấy, giống y như Bi Mộng trong tay mình.
    Liễu Dật tay trái đặt lên chuôi kiếm, đi đến bên Đại Đao Vương và A Cửu, lúc này Thập Kiệt Nhất đã giải quyết xong bốn sát thủ ấy, mười một người lúc này chỉ còn lại có một người, là ai? Ngoài Vi Thiên Đà ra thì còn ai nữa!
    Thập Kiệt Nhất cũng bước đến bên cạnh Liễu Dật, nhất thời bốn người đối mặt với Vi Thiên Đà, lại là cực kì yên tĩnh, Vi Thiên Đà không ngờ võ công của bốn người này lại tiến bộ thần tốc thế này, đặc biệt là Đại Đao Vương ấy, thanh quái kiếm trong tay ấy lại càng rất lợi hại, mà nắm đấm của tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất ấy lại càng như cứng rắn hơn.
    Vi Thiên Đà nhìn mấy người, ngớ ngẩn cười hắc hắc, nói: “Ta nghĩ, các ngươi, sẽ không, sẽ không ra tay với một kẻ tay không tấc sắt như ta đâu.” Nói xong, từ từ lui về sau.
    Liễu Dật gật gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không.”
    Vi Thiên Đà đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
    Thập Kiệt Nhất nhìn Liễu Dật, nói: “Lão đại, chúng ta không thể bỏ qua hắn, tiểu tử này đã phái mấy sát thủ kia đấy.”
    Lúc này, “Bi Mộng” kiếm trong tay trái Liễu Dật lại không ngừng rung rung, một trận ham muốn giết chóc truyền vào trong thân thể Liễu Dật, Liễu Dật nhìn Vi Thiên Đà đã chạy xa nói: “Đương nhiên, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn.” đột nhiên, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng chuyển động một cái, nghiêng người rút kiếm, thứ Liễu Dật học được trong tiềm thức lại là “Bi tứ thức” trong mộng, chỉ thấy hai tay nắm lấy chuôi kiếm, quát lớn một tiếng, một đạo khí tức màu đen, thêm vào một đạo ánh sáng màu trắng, đã bắn ra, cũng có lẽ là kiếm khí quá mạnh, một lần nữa vang lên tiếng “ầm”, thân thể Vi Thiên Đà trong một khắc ấy lại bị phân thành vô số mảnh, nội tạng, ruột rà trong thân thể rơi lả tả xuống đất.
    Liễu Dật một lần nữa tra kiếm vào vỏ, nhìn thi thể ấy, tựa hồ có chỗ cảm khái, nhưng vẫn là không nói ra được, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, chuyển thân đi về phía ngựa.
    Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, nhìn nhìn thi thể bị phân thành vô số mảnh ấy, lắc lắc đầu, cũng lên ngựa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #27
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định Chương 72

    Bộ 1
    Quyển 5: Tráng chí lăng vân kỷ phân sầu
    Chương 72: Ma môn báo phục, bi thương đích thế giới
    (Ma Môn báo thù, thế giới của bi thương).

    Chỉ có nguy hiểm không nhìn thấy, mới là đáng sợ nhất. (Cổ Long, ngữ)


    Bàn tay của mệnh vận, cuối cùng không chịu nổi dòng thác lũ thời gian lôi cuốn, dưới trời sao yên tĩnh này, cuối cùng đã đem tới cho Liễu Dật một sự an bài của mệnh vận, cũng có lẽ, đây chính là mãi mãi đành chịu…

    Liễu Dật nằm trên mặt cỏ, hai tay ôm “Bi Mộng” kiếm, cặp mắt không hề chớp nhìn lên những ngôi sao trên trời, mà tâm lại không biết đã bay tới đâu rồi.

    Đại Đao Vương cũng như vậy, chỉ bất quá hắn tựa hồ rất yêu thích Liệt Dương kiếm, không ngừng vuốt ve suốt.

    Mà Thập Kiệt Nhất với A Cửu lại chạy sang một bên, không biết tán gẫu chuyện gì, nhưng trông hai người rất thoải mái.

    Mấy người đều không quản Liễu Dật, bởi vì hành trình mấy ngày nay mọi người đều đã quen rồi, Liễu Dật từ đó đến giờ vẫn không nói gì, cũng có lẽ hắn đang lo lắng cho Cát Lợi Nhi, nhiều ngày thế này rồi, vẫn không có tin tức của Cát Lợi Nhi, với lại tiết trời dần dần trở lạnh, Cát Lợi Nhi một mình chạy ở bên ngoài, mọi người đều rất lo lắng cho cô ấy.

    Hốt nhiên, trong lúc Liễu Dật đang suy nghĩ, một đạo ánh sáng màu trắng bắn về phía Liễu Dật, nghe tiếng gió báo hiệu, Liễu Dật lách mạnh sang bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra bốn bên, tịnh không có bất kì thân ảnh nào.

    Đại Đao Vương cũng đột nhiên đứng dậy, lớn giọng hỏi: “Kẻ nào?” thế nhưng, bốn bên rất yên tĩnh, một bóng người cũng không có.

    Liễu Dật cúi đầu nhìn vật màu trắng ấy, đó là một mảnh giấy gấp lại, mảnh giấy găm sâu vào trong đất mềm, từ một công phu ở tay này có thể nhìn ra, người đến võ công tuyệt đối không yếu, chỉ là vì sao không ra mặt?

    Cầm mảnh giấy lên, Liễu Dật mở ra, chỉ thấy bên trên viết đầy chữ, dày đặc như rừng, lúc nhìn thấy nội dung, Liễu Dật đột nhiên lui về sau một bước, chớp mắt ấy, phảng phất như thời gian ngừng lại, trong lúc hốt nhiên, Liễu Dật như muốn phát điên hét lớn: “Không…”

    Vứt mảnh giấy ấy xuống, xoay người lên ngựa, hai chân thúc một cái, một tiếng hí dài, mang theo một đám bụi, biến mất trong màn đêm.

    Mấy người nhìn Liễu Dật như đột nhiên phát điên đó, không biết là nguyên nhân gì, Đại Đao Vương cầm lấy tờ giấy, đọc lên: “Lúc đọc phong thư này, hy vọng ngài đừng bi thương, ở ngoài ngàn dặm, Giang Nam Liễu Phủ, trên dưới tất cả 1108 nhân mạng, đều bị ta tru diệt, chỉ vì điệt nhi đó của ta Vi Thiên Đà thảm tử trong tay ngài, phong thư đầu tiên này chính là lễ vật của ta dâng lên ngài, lại xin ngài chờ nhận phần lễ vật thứ hai, Ma tộc Ma môn, hộ pháp—Vi Phong, kính dâng.”

    A Cửu đột nhiên nói: “Hỏng bét! Trong nhà Liễu Dật xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đuổi theo xem thử!” ba người lúc này cũng không thể nghĩ nhiều, lên ngựa phóng như bay, đuổi thẳng theo Liễu Dật.

    Lại nói từ ngoài biên giới, phải qua Kiếm Môn quan, lại đi xa ngàn dặm, mới có thể đến Giang Nam, nếu như có Thiên lý bảo mã, đại khái ước chừng trong thời gian ba ngày là có thể đến Giang Nam, mà ngựa của Liễu Dật lại là ngựa bình thường! Thế nhưng Liễu Dật lúc này tâm tình đã gấp gáp đến cực điểm, hắn liều mạng thúc giục con ngựa mình cưỡi, không ngừng chạy nhanh lên phía trước, ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, Liễu Dật chạy chết mất ba con ngựa, phóng về tới Giang Nam, đến được Liễu Phủ.

    Trong chớp mắt xuống ngựa, Liễu Dật phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, thời gian ngừng lại, đầu óc hắn mờ mịt, hắn bị cảnh tượng trước mắt đả kích đến không biết phải phản ứng làm sao.

    Mấy tháng không về nhà, không nghĩ một lần chia tay ấy lại thành chia tay vĩnh viễn, không nghĩ một lần nhìn cha một cái cuối cùng ấy, mọi thứ đều đột nhiên thế này, trong lòng Liễu Dật đột nhiên biến thành trống rỗng. Đây là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ở cửa Liễu phủ, nằm dài mười mấy thi thể, toàn bộ đều dùng vải màu trắng phủ trên mặt.

    Liễu Dật từng bước đi đến cửa, hốt nhiên, hai người quan sai chận đường Liễu Dật lại, nói: “Đây là trọng địa phát sinh án mạng, người ngoài miễn vào.”

    Liễu Dật gạt mạnh hai người, kéo niêm phong của quan sai xuống, mở cửa lớn ra, bước vào bên trong… sự kinh hoàng đập vào mắt, ba phần đập vào mắt như khắc vào tim, một cái nhìn đó, khiến cho Liễu Dật vĩnh viễn khó có thể quên đi được.
    Chỉ thấy cái sân lớn bên trong, đã không còn là cây xanh tỏa bóng, trăm hoa đua sắc, đập vào mắt lại là thi thể nằm trên mặt đất, thi thể đầy đất, máu trên mặt đất, cả mặt đất đầy máu, nơi đó đã thành giống như một khe suối máu, từ từ chảy sang một bên, tay chân gãy, thân thê đứt, thảm không nỡ nhìn, Liễu Dật đột nhiên đi về phía đại sảnh, cũng như vậy, trong đại sảnh nằm đầy những thi thể, chảy đầy máu tươi…

    Liễu Dật dừng chân lại, bởi vì, hắn nhìn thấy phụ thân dưỡng dục hắn hai mươi năm đang nằm trên mặt đất, bên cạnh phụ thân, còn có ca ca mấy năm nay không thấy mặt, còn có thư thư không biết trở về lúc nào, lại gặp phải kiếp nạn này, một sát na đó, Liễu Dật tựa hồ đã nổi điên, hắn đột nhiên xốc lên, ôm lấy thân thể lạnh như băng của phụ thân.
    Liễu Dật lúc này, hai mắt đã đỏ những máu, trong lòng không ngừng hỏi, vì sao, vì sao! Trong chớp mắt ôm lấy phụ thân ấy, Liễu Dật đã nổi điên, lớn giọng hét: “Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn thế này, chuyện Liễu Dật đã làm sai vì sao lại tính lên trên thân người khác, vì sao?”

    Nhìn thi thể lạnh băng của phụ thân, tình dưỡng dục hai mươi năm tựa hồ một lần nữa xuất hiện trước mắt Liễu Dật, mỗi mỗi nghiêm khắc ấy, là mong muốn con thành rồng, mỗi mỗi trừng phạt ấy, là hận sắt không thành thép, mỗi mỗi nụ cười ấy, là sự cao hứng trong lòng, vốn là một ngôi nhà ấm áp, trong khoảnh khắc đã biến thành lạnh băng, thi thể đầy đất, thảm không nỡ nhìn.

    Trời bỗng đổ mưa, rơi xuống đất, rơi trên thân Liễu Dật, Liễu Dật ôm thi thể phụ thân suốt, trong lòng chỉ có hối hận, hổ thẹn, hai mươi năm ngậm đắng nuốt cay, lại là phụ thân, lại là mẫu thân, tình dưỡng dục hai mươi năm, còn chưa hưởng thụ thiên luân chi lạc, lại bị đứa con bất hiếu dẫn về cái họa sát thân, Liễu Dật đã khóc, nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cha, là hài nhi bất hiếu, hài nhi xin lỗi cha, cha tỉnh lại đi, cha, chỉ cần cha tỉnh lại, Dật nhi sẽ không bướng bỉnh nữa, Dật nhi cũng sẽ không lén chạy ra ngoài nữa, Dật nhi sẽ không khiến cha tức giận nữa, cha, cha tỉnh lại đi… chỉ cần cha tỉnh lại, cha nói gì Dật nhi cũng sẽ đáp ứng, con đi thi đỗ công danh, sau đó lấy cho cha nàng dâu, đúng, cha, cha tỉnh lại đi… cha còn chưa ăm cháu trai mà!”

    Thế nhưng, thi thể đã lạnh băng rồi, mặc kệ Liễu Dật kêu gào thế nào, cũng không có bất kì người nào hồi ứng, Liễu Dật đột nhiên đứng lên, nâng Bi Mộng kiếm trong tay lên, lớn giọng gầm thét với bầu trời: “Lão trời chết tiệt! Vì sao phải đối đãi với Liễu Dật thế này, vì sao? Chẳng lẽ lão cho rằng rất buồn cười ư? Vì sao, ngươi trả lời ta đi, vì sao…” thanh âm càng lúc càng nhỏ, dần dần bị tiếng sấm ép xuống, phản phất đó là câu trả lời.

    “Bịch” một tiếng, Liễu Dật quỳ xuống, tay cầm “Bi Mộng” kiếm, cảm thụ bi thương của thế gian, hắn lúc này cũng không nói gì, chỉ là nhìn thi thể phụ thân suốt, nhìn thi thể những người trong Liễu phủ suốt.

    Mưa càng lúc càng lớn, phảng phất như sự bi thương của bầu trời, gió càng thổi càng lạnh, phảng phất như sự lạnh lẽo thờ ơ của thế gian, sau ánh chớp, là tiếng sấm, phảng phất như cảnh cáo loài người trên thế gian, thiên lý tuần hoàn, chỗ định sẵn của mệnh vận, ai cũng không thể chống lại được…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Duyên, ngày 23-04-2008 lúc 22:30.
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #28
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định Chương 73

    Bộ 1
    Quyển 5: Tráng chí lăng vân kỷ phân sầu
    Chương 73: Khắc cốt minh tâm, ná nhất cá vĩnh hằng
    (khắc cốt ghi tim, một cái vĩnh hằng ấy).

    Mỗi người đều khó tránh khỏi bị người lường gạt, mỗi người đều khó tránh khỏi cái chết. (Cổ Long, ngữ)


    Ai có thể thấu tỏ sự đau khổ của một người chỉ trong khoảnh khắc mất hết tất cả người thân nhỉ? Chuyện đó phảng phất như một thế giới hoàn mĩ, trong chớp mắt bỗng sụp đổ mà không phục hồi lại.

    Mưa vẫn không ngừng không nghỉ, gió vẫn mãnh liệt thổi qua, tất cả mọi thứ ấy, đều đang tôn lên tâm tình của Liễu Dật.
    Hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy phía sau lưng có một trận kình phong đánh tới, nhẹ nhàng chuyển động cái đầu, để luồng sáng màu trắng ấy thuận đà lướt qua sát bên cổ mình, “phập” một tiếng, vật màu trắng ấy găm lên cây cột.

    Liễu Dật đột nhiên đứng dậy, nhìn khắp bốn bên, lớn giọng quát: “Ra đi! Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, ngay cả người thân của ta ngươi cũng giết cả rồi, cái kiểu úp úp mở mở này, có thể gọi là hảo hán gì chứ.”

    Trong viện đầy những hồi âm, từ từ dừng lại, sau đó là tiếng mưa, không có lấy một điểm động tĩnh, Liễu Dật đột nhiên nhớ tới nội dung mảnh giấy lần trước, xem ra đối phương sẽ không để mình chết dễ dàng, mà bắt mình phải chịu dằn vặt đến tận cùng rồi mới chết.

    Nhìn đến mảnh giấy trên cột, Liễu Dật đột nhiên xông qua, mở nó ra, chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ lớn: “Đây là lễ vật thứ hai dâng cho ngài, thỉnh ngài lên Lam Ngọc đình bên cạnh Tây Hồ nghiệm thu, Ma tộc Ma môn, hộ pháp—Vi Phong, kính dâng.” Tuy không biết là thứ gì, nhưng Liễu Dật lại có một cảm giác không hay.

    Quẳng mảnh giấy trong tay xuống, Liễu Dật xông ra khỏi Liễu phủ, trong cơn mưa lớn, hắn chạy bán mạng, bên cạnh Tây Hồ, Lam Ngọc Đình, ở đó có gì? Trong đầu Liễu Dật xuất hiện vô số ý niệm mà hắn không dám nghĩ, việc hiện tại có thể làm chỉ là chạy thật nhanh, đến Lam Ngọc đình nhanh nhất, đến đó rồi, mọi thứ đều sẽ rõ ràng, đáp án cũng sẽ bày ra.

    Cuối cùng, Liễu Dật đã đến, trong kí ức Liễu Dật, đây là một cái đình đơn giản, trong đình chỉ có một cái bàn dài, bốn cái ghế đá, không có vật gì khác, thế nhưng, tối hôm nay lại không phải vậy, bốn bên đình, đầy những ngọn đèn, dưới ánh đèn, Liễu Dật nhìn thấy một người, một người đang nhìn quanh quất khắp nơi, thập phần nôn nóng.

    Đó là… Cát Lợi Nhi, Liễu Dật cũng không nghĩ nhiều, chạy mạnh qua, chạy vào trong đình, Liễu Dật nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cát Lợi Nhi, hỏi: “Ngươi vì sao lại ở đây?”

    Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật đến rồi, hốt nhiên cười nói: “Đợi ngươi a, mấy hôm trước có vị bá bá kiếm ta, nói ngươi muốn gặp ta, bèn mang ta đến đây.”

    Liễu Dật đột nhiên lùi ra sau, trong lòng liên tục lặp lại một từ: “Không, không, không…” đây không phải là sự thật, Liễu Dật không dám tin, Vi Phong lại đặt mục tiêu thứ hai lên trên thân Cát Lợi Nhi.

    Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật lùi ra sau, sợ sệt hỏi: “Ngươi sao lại…” thế nhưng, nói còn chưa nói xong, đã cảm thấy trong bụng chợt đau đớn kịch liệt, cũng đứng không nổi nữa, liền ngã xuống đất.

    Chuyện đáng sợ cuối cùng cũng đã phát sinh, Liễu Dật có nghĩ tới, nhưng không dám đối diện, hắn nhanh chóng bước lên trước ẵm lấy Cát Lợi Nhi, lắc mạnh đầu nói: “Không, đừng, xin đừng như thế này…” nước mắt trong mắt, cũng đã chảy cạn, thứ duy nhất có thể chảy xuống, đó là máu.

    Cát Lợi Nhi không dám tin mình thấy Liễu Dật, hỏi: “Sao lại… lại thế này?”

    Liễu Dật cổ họng khàn khàn, nhẹ giọng nói: “Vị bá bá ấy, hắn là Vi Phong, Ma tộc hộ pháp, chú ruột của Vi Thiên Đà, hắn trả thù ta đấy, ngươi vì sao lại tin hắn, hắn đã giết hết cả nhà ta, hiện tại lại muốn đoạt mất sinh mệnh của ngươi.”

    Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, cô ta muốn nói gì? Thế nhưng trong miệng lại tràn ra máu, ho một tiếng, nói: “Ta chỉ là, muốn gặp ngươi, lúc ta trở lại kiếm, kiếm các ngươi, các ngươi đã… không ở đó nữa.”

    Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, lắc mạnh đầu nói: “Vì sao lại như vậy, chúng ta không phải đã rất vui vẻ sao? Ngươi vì sao lại phải bỏ đi, chẳng lẽ tình yêu giữa chúng ta quả thật không qua nổi một cái khảo nghiệm nhỏ xíu thế ư?”

    Cát Lợi Nhi cười cười, trên mặt càng thêm trắng bệch, thậm chí trở nên trắng xanh, đã có chút dọa người, chỉ nghe cô nhẹ giọng nói: “Cũng có lẽ, tình yêu là thứ… không kiên trinh nhất, không đáng tin nhất trên thế giới này, thế nhưng, ta lại có được, hạnh phúc, lại thế nào nhỉ? Là ta tự tay mình đã hủy diệt… hạnh phúc của ta, xin tha thứ cho Cát Lợi Nhi, tha thứ cho sự tự tư đó của Cát Lợi Nhi, tha thứ cho Cát Lợi Nhi không tin vào tình yêu…” thanh âm càng lúc càng thấp, đến đoạn sau, tựa hồ không nghe được Cát Lợi Nhi nói gì nữa.

    Liễu Dật nhìn vẻ hư nhược đó của Cát Lợi Nhi, đột nhiên nói: “Xin ngươi đừng dọa ta, trong một đêm, ta đã mất đi tất cả, ngươi hiện tại chính là thứ duy nhất mà ta có, xin ngươi đừng dọa ta, đừng rời khỏi ta được không?”

    Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hốt nhiên một trận đau đớn kịch liệt từ trong bụng truyền lại, cố chịu đau, Cát Lợi Nhi nói: “Cát Lợi Nhi biết mình sắp chết rồi, thư sinh, ngươi còn nhớ câu ta đã nói qua không? Ở Phiêu Tuyết hoa hải ấy, Cát Lợi Nhi nói với thư sinh ấy.”

    Liễu Dật lúc này chẳng nói gì được nữa, hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu…

    “Nếu như có một ngày, Cát Lợi Nhi chết đi rồi, xin ngươi đừng bi thương… xem ánh mặt trời ấm áp này, bầu trời rộng lớn này, nhìn xem Phiêu Tuyết ở biển hoa này, nghe tiếng gió, ngửi mùi hương. Thế giới vẫn còn tuyệt vời như cũ, vì sự ra đi của Cát Lợi Nhi, tịnh không mang đi thế giới của thư sinh, chỉ xin mang Cát Lợi Nhi chôn sâu vào trong kí ức của thư sinh, được không?” Cát Lợi Nhi lặp lại câu nói ấy, cũng đang khích lệ Liễu Dật, cô quả thật sợ thư sinh ngốc này sau khi mình chết đi rồi không nghĩ thoáng ra được.

    Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi càng chặt hơn, như sợ cô ấy chạy mất, thanh âm run rẩy, lắc đầu nói: “Đừng, ngươi thật tàn nhẫn, khi ta mất đi tất cả, cũng mất luôn tình yêu của ngươi, thế giới của ta sớm đã biến mất, ngươi bảo ta làm sao đem tình yêu của ta chôn vùi đi? Ngươi rất tàn nhẫn, thật là rất tàn nhẫn…” liễu dật cố gắng vãn hồi, tựa hồ, thay đổi cách nghĩ của Cát Lợi Nhi, cô ta sẽ có thể tiếp tục sống.

    Thế nhưng, Liễu Dật làm gì biết lòng của Cát Lợi Nhi chứ! Cô ta chỉ muốn khiến hắn sống thật tốt, đừng vì cái chết của mình mà bỏ đi tương lai của bản thân, bỏ đi thế giới của bản thân, tuy thời gian ở gần nhau không nhiều, nhưng cô ta rất thấu hiểu Liễu Dật.

    Khóe miệng của Cát Lợi Nhi một lần nữa tràn ra máu tươi, muốn nói gì đó, tựa hồ cũng không nói nổi nữa, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Liễu Dật, phảng phất như muốn đem hình ảnh của Liễu Dật vĩnh viễn vĩnh viễn khắc sâu vào trong tim.
    Nhìn bộ dạng của Cát Lợi Nhi, tim Liễu Dật muốn vỡ cả ra, loại đau khổ ấy, là bất kì từ ngữ nào cũng không thể hình dung được, loại mất mát ấy, là bất kì phương thức nào cũng vô pháp biểu đạt được, Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, ráng sức kêu lên: “Cát Lợi Nhi, ngươi đừng dọa ta, có nhớ những lời chúng ta đã nói qua không? Đến chân trời góc biển, cùng nhìn trăng đuổi sao, cùng gió thổi biển hoa. Chúng ta còn chưa đi, ngươi không thể thất tín được.”

    Cát Lợi Nhi miễn cưỡng lắc lắc đầu, tựa hồ dùng hết sức lực, nói ra mấy chữ cuối cùng: “Xin lỗi… để cho, tình yêu của ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn… bầu bạn ở, bên cạnh, thân ngươi… đi.” Nói xong chữ cuối cùng, Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vĩnh viễn thiếp đi, cũng không tỉnh lại nữa.

    Liễu Dật chợt ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Cát Lợi Nhi, lớn giọng hét: “Đừng… đừng tàn nhẫn vậy, cầu xin ngươi… đừng ngủ đi.” Thế nhưng, không quản Liễu Dật hô hoán thế nào, Cát Lợi Nhi cũng không nghe được nữa, khoảnh khắc này, đã trở thành một vĩnh hằng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Duyên, ngày 27-04-2008 lúc 15:21.
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #29
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định Chương 74, hết bộ 1

    Bộ 1
    Quyển 5: Tráng chí lăng vân kỷ phân sầu
    Chương 74: Sinh vô tha luyến, phong đới bi thương tẩu
    (Sống không còn lưu luyến gì khác, gió mang bi thương đi).

    Cho dù ngươi tịnh không phải là một kẻ đa sầu đa cảm, ngươi cũng sẽ không chịu được mà than thở. Sinh mệnh đẹp đẽ vì sao vẫn là ngắn ngủi như thế? (Cổ Long, ngữ)


    Một người đã từng có qua tình yêu đích thực, vào lúc nó mất đi, cũng có lẽ sẽ cảm thấy thế giới này không còn quan trọng gì nữa, tình yêu, chính là vĩ đại như thế, chính là không thể tưởng tượng như thế.

    Mưa vẫn không ngừng rơi từ trên không xuống, gió vẫn thổi qua giữa Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của Cát Lợi Nhi, trong lòng Liễu Dật chỉ có một cảm giác—đau.

    Thời gian, trôi qua xung quanh Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, gió thổi tung mái tóc dài của Liễu Dật, dưới ánh đèn hôn ám ấy, mái tóc dài đó từ từ rũ bỏ màu đen của nó, vô hạn bi thương, thống khổ, ai sầu, phẫn nộ, pha trộn trong lòng, lại khiến cho Liễu Dật vì tình mà một đêm bạc tóc.

    Mưa từ từ ngừng lại, bầu trời bị gió thổi quang đãng ra, từ từ, mặt trời từ phương đông mọc lên, chiếu sáng mọi thứ xung quanh, dùng sự ấm áp của nó, nuôi dưỡng cho sinh mệnh trên mặt đất, thế nhưng, thân thể của Cát Lợi Nhi vẫn cứ lạnh ngắt, bởi vì mặt trời cũng không thể khiến cô ấy ấm áp.

    Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi, từ từ đứng dậy, xoay người đi ra khỏi đình, hướng về “nhà” của mình, bước đi!

    Chính vào lúc này, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, đã đuổi theo đến nơi, nhìn thấy chuyện mà trên dưới Liễu phủ đã gặp phải, mấy người tìm Liễu Dật khắp nơi, cuối cùng ở cửa đại sảnh tìm thấy mảnh giấy ấy, biết rằng Liễu Dật đã đi đến đây, thế là, ba người dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tới đây, chỉ lo Liễu Dật xảy ra chuyện gì.

    Thế nhưng, khi ba người đuổi tới, đập vào mắt lại là vô hạn bi thương, Liễu Dật ôm thi thể lạnh ngắt của Cát Lợi Nhi, lại một đêm bạc tóc, trong cơn gió hiền dịu ấy, ánh mắt Liễu Dật rỗng sâu, hắn chỉ có một cách nghĩ duy nhất, đó là ôm Cát Lợi Nhi về nhà.

    Mỗi bước mỗi dừng lại, cũng không biết đã đi như thế bao lâu, cũng không biết đã đi như thế bao xa, cuối cùng, Liễu Dật cũng về tới cái nhà đã không còn là “nhà” của hắn ấy.

    Mấy người Thập Kiệt Nhất theo Liễu Dật suốt, không biết hắn vì sao lại làm như vậy?

    Liễu Dật mang Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng đặt trên đất, sau đó đỡ Liễu Mục Tịch, cha hắn, thi thể lạnh ngắt, cứng đờ ấy, nhưng Liễu Dật vẫn đỡ ông ta đến cái ghế dựa bên bàn, ngồi nghiêm chỉnh ở đó.

    Liễu Dật quay lại, ôm Cát Lợi Nhi, cùng quỳ trước thân Liễu Mục Tịch, nhìn phụ thân chết đã lâu đó, Liễu Dật vịn đỡ Cát Lợi Nhi, nói: “Đứa con bất hiếu Liễu Dật, tại đây đập đầu với cha.” Nói xong, một mặt đỡ Cát Lợi Nhi, một mặt đập đầu ba cái.

    Đập đầu xong, Liễu Dật không biểu tình gì cười nói: “Cha, cha xem, hài nhi mang nàng dâu về cho cha rồi nè, hôm nay, bọn con ở trước mặt cha thành thân, cha nói xem có tốt không?”

    Liễu Dật nhìn thi thể phụ thân, nói tiếp: “Ông không nói gì, tức là đồng ý rồi, chúng con ở trước mặt ông đây bái đường.” nói xong, đỡ Cát Lợi Nhi, quả thật bắt đầu lạy xuống.

    Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương, A Cửu đều muốn đi đến khuyên nhủ Liễu Dật, thế nhưng, bọn họ đều biết tính cách của Liễu Dật, hiện tại mà nói bi thương của hắn đã làm hắn mất đi lý trí, cho nên, ba người chỉ có đứng bên mà nhìn.

    Chính vào lúc Liễu Dật và Cát Lợi Nhi lạy lần thứ hai, hốt nhiên một thanh âm mềm mại hét lên: “Không thể!”

    Mọi người đều bị thanh âm đó chận lại, theo phương hướng của thanh âm đó mà nhìn ra, đập vào mắt là người mà mọi người đều biết, cô ta chính là tôn chủ của Ma tộc Ma môn, Thất Nguyệt, cô ta lúc này, thân mặc bộ đồ bó sát màu hồng, tay trái mang đồ bảo vệ cổ tay màu phấn hồng, tay phải không có gì che chắn cả, làn da đen thui hoàn toàn lộ hết ra ngoài, thân dưới là cái váy ngắn màu hồng, đôi chân đẹp thon dài mang ủng nhỏ bằng da trâu tới đầu gối, xem ra sự phối hợp rất hợp lý, áo khoác đơn màu hồng che phủ toàn thân, cách thức ăn mặc vẫn như thế, chỉ là màu sắc của y phục đã thay đổi.

    Tay trái cầm thanh Vũ Nguyệt kiếm dài mảnh xinh đẹp ấy, xuất hiện trước mắt mọi người.

    Liễu Dật đặt Cát Lợi Nhi xuống đất, đột nhiên cầm “Bi Mộng” kiếm lên, hỏi: “Vì sao không thể?”

    Thất Nguyệt dừng lại, nói tiếp: “Cô ấy đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng một người chết bái đường thành thân ư?”

    Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, đột nhiên ha ha cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy bi thương, đầy phẫn nộ, hốt nhiên, Liễu Dật ngừng cười, nói: “Câm miệng, ngươi xem, mọi thứ, mọi thứ ở đây, đều là quà của Ma môn các ngươi, hiện tại, ngươi cao hứng rồi chứ? Ta thứ gì cũng không có, thứ gì cũng không còn nữa rồi!”

    Biểu tình của Thất Nguyệt có chút tê dại, nói: “Ngươi không biết, ta cũng không nghĩ…” nói còn chưa nói xong, hốt nhiên cảm thấy trong tim đau đớn.
    Bi Mông kiếm trong tay Liễu Dật trong chớp mắt rời tay bay ra, cắm vào tim Thất Nguyệt. Mắt của hắn là màu đỏ máu…

    Chính là như vậy, một chớp mắt ấy, đã dừng lại, không có một khắc tiếp theo, chính là như vậy, không biết ai chăm chú nhìn ai, trong mắt bọn họ, vĩnh viễn lưu lại cố sự này.

    Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nước mắt của cô cũng không nghe lời cô, nhẹ nhàng rơi xuống, nhẹ giọng nén đau nói: “Tuy, chuyện này không phải do ta gây ra, nhưng, nếu như giết ta rồi, tâm tình ngươi có thể vui lên một chút, ngươi cho rằng nên vậy ư?”

    Tình yêu thật lòng, là không lưu ý vì hắn mà trả giá nhiều ít, không với cao tới một sự hồi báo nào, thậm chí, vì một nụ cười của hắn, bỏ đi sinh mạng của mình, có người, chính là si cuồng thế này—Thất Nguyệt, chính là nữ hài như thế này.

    Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, phẫn nộ nói: “Tốt, thế thì ta giết ngươi.”
    Chính vào lúc này, Đại Đao Vương và A Cửu hét lên: “Đừng!” bọn họ quả thật không muốn Liễu Dật bị cừu hận che mờ hai mắt.

    Chính vào lúc Liễu Dật muốn động, một đạo hàn quang, từ ngoài trời bay đến, cắm thẳng vào tim Liễu Dật, sức mạnh to lớn làm Liễu Dật rút mạnh Bi Mộng kiếm từ trên thân Thất Nguyệt ra, lui về sau mười mấy bước, “bịch” một tiếng, quỳ xuống đất, một ngụm máu tươi từ trong bụng, phun ra ngoài.

    Chính vào lúc này, một hắc y nhân xuất hiện tại trường, ai cũng không ngờ sự tình lại phát triển đến bước này, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu vội vàng chạy qua, đỡ lấy thân thể Liễu Dật.

    Lại nói Thất Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Vi Phong, tức giận nói: “Mấy chuyện này là do ngươi làm phải không? Hiện tại ngươi cuối cùng cũng đem hắn giết đi rồi, ngươi có thể thay cho tên điệt nhi phế thải đã chết đó của ngươi báo cừu rồi?” đột nhiên, Thất Nguyệt rút kiếm, chém về hướng Vi Phong.

    Nhưng Vi Phong là nhân vật thế nào, trăm năm tu hành, trở thành Ma môn hộ pháp, với công lực của Thất Nguyệt, lại có bảo kiếm trong tay, cũng đừng hòng thương hại đến một sợi tóc của Vi Phong. Chỉ thấy Vi Phong hai ngón tay chợt kẹp lại, “Vũ Nguyệt” kiếm tuy sắc bén, cũng đừng hòng động đậy được.
    Vi Phong cúi đầu nói: “Tôi chỉ vì sự an nguy của tôn chủ mà suy nghĩ, hy vọng tôn chủ minh bạch cho một mảnh khổ tâm của lão thần, đừng vì một người ngoài, làm thương tổn hòa khí.” Nói xong, đột nhiên vẫy tay, xoay người bỏ đi.
    Nhìn thấy Vi Phong bỏ đi, Thất Nguyệt biết, cô không giết được Vi Phong, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên thân thể Liễu Dật…

    Chỉ thấy trước thân Liễu Dật đã bị máu nhuộm đỏ hết, một kiếm vừa rồi đã xuyên qua tim hắn, thấ hắn sống không nổi nữa, Liễu Dật giãy giụa đứng lên, lớn giọng nói: “Đừng đỡ ta.” Xách Bi Mộng kiếm, dùng nghị lực cuối cùng, từng bước đi về phía Thất Nguyệt.

    Thất Nguyệt biết, hắn đến để giết cô, cô sẽ không phản kháng, cho nên, nhẹ nhàng, nhắm mắt lại…

    Một bước… hai bước… ba bước… theo tiếng bước chân dừng lại, tâm tình Thất Nguyệt trái lại bình tĩnh, cũng có lẽ, chết như thế này, đối với cô là giải thoát lớn nhất.

    Thế nhưng, đợi thật lâu, vẫn không có bất cứ động tác gì, hốt nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Xin lỗi… ta tịnh không muốn làm thương hại cô, ta nghĩ ta sắp chết rồi, cô nhất định phải thay đổi tính khí quật cường đó của cô, nếu không nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi, ta tịnh không phải là một người đáng để yêu, xin cô hãy quên ta đi, một lần nữa đi kiếm người mà cô yêu, mà cũng yêu cô.” Thanh âm dần dần rời xa, Thất Nguyệt mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Dật miễn cưỡng đi về phía thi thể của Cát Lợi Nhi.

    Nhìn con người kiên cường đó, Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Thư sinh ngốc, ngươi nói sai rồi, khi trong lòng ngươi đã khắc sâu một người, làm sao để vào đấy một người khác được chứ? Đau khổ như thế này, so với ngươi giết ta còn đau hơn ngàn vạn lần.”

    Liễu Dật đột nhiên quỳ xuống, vết thương trước ngực tràn ra một lượng máu lớn, miễn cưỡng đỡ lấy Cát Lợi Nhi, bắt đầu bái đường…

    Đại Đao Vương ở bên cạnh, lúc này mắt đã đầy nhiệt lệ, nam nhi cứng rắn như thế này, hắn có thể nói được gì? Thập Kiệt Nhất và A Cửu, luôn luôn chuẩn bị nâng đỡ Liễu Dật, chỉ sợ hắn ngã xuống, không dậy được nữa.

    Trong cái nhìn chăm chú của ba người, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi bái đường xong, Liễu Dật nhẹ nhàng ôm Cát Lợi Nhi vào lòng, nói với Thập Kiệt Nhất: “Hảo huynh đệ… con đường của ngươi, phải tự ngươi đi, ca ca sau này không thể đi cùng với ngươi nữa.”

    Nhìn mấy người bọn họ, Thất Nguyệt hai chân chợt mềm ra, đứng không nổi nữa, ngồi xuống, giữa những thi thể khắp nơi, còn có một phần hữu nghị ấy, nhớ lại câu Liễu Dật vừa nói, từng chữ như dao khắc sâu vào tim, cũng có lẽ, cuộc đời này cô đừng hòng quên được hắn.

    Thập kiệt nhất đột nhiên bước lên trước, quỳ xuống bên cạnh Liễu Dật, lớn giọng nói: “Lão đại, ngươi đừng dọa ta, ngươi đã dọa ta một lần rồi, ta tin rằng, lần này ngươi nhất định sẽ không sao đâu.”

    Liễu Dật nhìn nhìn A Cửu, nói tiếp: “A Cửu, Thập Nhất, trước giờ luôn yêu mến cô phi thường, hy vọng cô… cho hắn một lần cơ hội.”

    A Cửu nhìn bộ dạng của Liễu Dật, đâu còn có thể nói ra lời nữa, chuyện duy nhất có thể làm là không ngừng gật đầu.

    Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương nói: “Không xem được ngươi cùng Thủy Nhi thành thân, cũng là chuyện đáng tiếc của cuộc đời này, ta muốn xin ngươi giúp ta một việc, sau khi ta chết… đem ta và Cát Lợi Nhi chôn trong Phiêu Tuyết hoa hải ở Liên Hoa trấn, được không?”

    Đại Đao Vương vội gật gật đầu…

    Hốt nhiên, mọi người chợt yên lặng, Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi an tâm như thế mà ngủ đi, cũng không nghe được bất kì thanh âm nào trên thế giới này nữa.

    Thập Kiệt Nhất đột nhiên ôm lấy Liễu Dật, lại lớn giọng khóc, nói: “Lão đại, là Thập Nhất không tốt, Thập Nhất không bảo vệ được ngươi, lão đại, đừng đùa với Thập Nhất nữa, mau tỉnh lại đi.” Nói xong, lay mạnh thân thể Liễu Dật.

    A Cửu túm lấy Thập Kiệt Nhất, khóc nói: “Đừng có như thế, để cho hắn an tâm mà đi đi, cũng có lẽ hắn sẽ ở dưới đất mà gặp được Cát Lợi Nhi và người nhà, như thế hắn sẽ vui vẻ hơn.”

    Bầu trời từ từ chuyển thành hôn ám, gió nhẹ bay qua, phảng phất như thương xót nhân sinh bi thảm này…
    =====================
    Hết bộ 1

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bình sinh tại hạ ghét nhất là kiểu cách đoạn bằng enter, mỗi lần biên tập gặp loại văn như thế thì đều chửi tới tổ tông 18 đời tên đánh văn bản đó, chỉ hận không túm được hắn để "loạn đao phân thây", không ngờ cũng có ngày phải làm việc này, hừm!

    Thông báo mới nhất: Trong vòng 2 tháng sắp tới, rất có khả năng tại hạ sẽ không dịch được chương nào cả (cũng có thể vĩnh viễn sẽ không dịch nữa), nếu có cao thủ nào có lòng, xin cứ dịch tiếp! Nếu có đọc giả nào không chờ được, có thể tự nhiên qua đọc bên NMQ, tại hạ quyết sẽ không có nửa lời trách cứ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Duyên, ngày 27-04-2008 lúc 15:03.
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status