TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 68 của 70 Đầu tiênĐầu tiên ... 18586667686970 CuốiCuối
Kết quả 336 đến 340 của 348

Chủ đề: Sử thượng đệ nhất hỗn loạn - Trương Tiểu Hoa

  1. #336
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 160: Nhất phái khê sơn thiên cổ tú - Tam hà hợp thủy vạn niên lưu
    Nhóm dịch: Lưu linh hội



    Vì nghiệm chứng thân phận, tôi tự mình (giờ tôi có thể tự xưng là tự mình) dẫn người đi phía Nam trinh sát. Đi hơn 10 dặm thấy một mặt đại kỳ tung bay, trên cờ có một chữ lớn ‘Tống’, 20 vạn nhân mã đã sơ bộ đóng quân, làm tốt công tác ngăn cản địch nhân chuẩn bị tấn công. Ở phía Tây, quân Đường cũng phái ra một vạn quân đội, quan sát động hướng của đội quân mới tới. Dù sao là liên minh đa quốc gia, khi không rõ chi tiết thì bất luận kẻ nào cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
    Tống quân thấy đại lượng quân đội không rõ xuất hiện, càng đề phòng. Không bao lâu một phó tướng có binh sĩ đi kèm tới trước mặt chúng tôi. Phó tướng kêu lớn: “Tướng quân phía trước là họ Tiêu sao?”

    Tôi đi ra trước nói: “Các ngươi là quân của ai?”

    Phó tướng nhìn tôi, có chút suy nghĩ, bỗng lấy từ trong áo ra một bức họa mở ra, nhìn vài lần, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Ngươi cười cái xem.”

    Tôi ngạc nhiên, cười thôi, phó tướng thấy tôi “cười’ liền kinh hãi, vội xuống ngựa quỳ một chân, ôm quyền: “Hồi An Quốc công cùng đại nguyên soái, hoàng thượng lệnh ta suất 60 vạn tinh binh ngày đêm kiêm trình tới giúp ngài phá Kim, mạt tướng Lưu Nhật Bản tùy thời chờ lệnh.”

    Nhắc tới An Quốc Công thì chắc chắn là người của Triệu Khuông Dận, chỉ là quyển trục cầm tay khiến tôi tò mò, tôi thò tay ra nói: “Trong tay ngươi là thứ gì, cho ta xem coi.”

    Lưu Nhật Bản hai tay trình bức họa lên mở ra, tôi thấy trên đó vẻ mặt một người, đang cười gian. Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ thò đầu qua xem, đều cười: “Họa thật giống. Nhất là điệu cười quá truyền thần.”

    Tôi chán hẳn: “Giống tôi sao?”

    “Không cười không giống, cười là giống.”

    Tôi giấu bức họa đi, hỏi Lưu Nhật Bản: “Đây là ai vẽ?”

    Lưu Nhật Bản chắp tay hướng về phía trước: “Chính là bệ hạ tự tay vẽ.”

    Nguyên lai Triệu Khuông Dận sợ có người giả mạo, còn tự mình dùng khả năng vẽ xấu xí, vẽ một bức chân dung của tôi, tương đương như hổ phù, không thể ngờ lão Triệu còn chiêu này.

    Tôi khoát tay cho Lưu Nhật Bản đứng lên, lại hỏi: “Ngươi nói mang bao nhiêu người tới?”

    “Hồi nguyên soái, 60 vạn.”

    Tôi đứng thẳng người trên ngựa, duỗi cổ nhìn – kỳ thật tôi cũng không nhìn ra có bao nhiêu người , nhưng thám tử nói là 20 vạn, vậy hẳn là không sai. Tôi sầm mặt lại: “Ta thấy thế nào chỉ có 20 vạn?”

    Thằng nhóc này ăn bớt à?

    Lưu Nhật Bản bội phục: “Nguyên soái quả nhiên nhãn lực hơn người – là thế này, vì cam đoan thể lực, mạt tướng để 40 vạn trọng bộ binh đi chậm, bọn họ sẽ đến muộn một hai ngày.”

    Tôi vừa lòng: “Được. Ngươi làm tốt. hiện tại đang lúc phía Nam trống không, ngươi kêu người đẩy về phía trước 10 dặm, tiếp giáp với hai bên, chúng ta vây kín quân Kim.”

    Lưu Nhật Bản rõ ràng: “Tuân lệnh.” Nhưng lập tức lại tỏ vẻ khó xử: “Nguyên soái, chẳng biết hữu quân chiêu bài phân biệt kiểu gì?”

    Tôi chỉ các hướng nói: “Thế thiên hành đạo cùng chư Đường là người một nhà, phía bắc xa nhất mặc đồ rách nát cũng vậy, nhưng mà các ngươi không có cơ hội nhìn thấy bọn họ.”

    Lúc này quân Đường cũng biết là tân đồng minh tới, chậm rãi hồi doanh. Tôi muốn lưu bọn Trương Thuận lại giúp tôi tiếp điện thoại, nhắn khẩu lệnh. Lưu Nhật Bản cẩn thận kéo tôi qua bên nói nhỏ: “Nguyên soái, hoàng thượng dặn mạt tướng trước khi đi, quân lệnh nhắn dùm phải là nguyên soái chính miệng nói với mạt tướng mới chấp hành, để ngừa có người làm giả.”

    Chính miệng nói mới chấp hành… nếu là cái tiểu cung nữ kia lãnh binh, lúc chưa cứu ra Bánh bao tôi có thể nghĩ chút, nhưng trước mắt vị này…

    Tôi không vui: “Ngươi sao lắm bệnh thế, nơi này không ai muốn đoạt quyền đâu.”
    Lưu Nhật Bản chấp tay: “Đây là ý của hoàng thượng. Mời nguyên soái không làm mạt tướng khó xử.”

    Tôi nói đi nói lại cũng không ổn, cuối cùng dùng một biện pháp điều hòa: Mỗi lần phát lệnh xong, còn muốn nói một cái khẩu lệnh chỉ có hắn biết, tôi biết: “Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú”, câu sau tôi đáp “Môn triêu đại hải, tam hà hợp thủ vạn niên lưu”.

    Lưu Nhật Bản đọc đi đọc lại vài lần, mang người đi ra trước hạ trại.

    Như vậy, liên quân rốt cục từ ba mặt hợp vây thành tứ phía hợp vây. Nhưng trải qua chuyện tôi thấy không quá lạc quan, hiện tại, chủ lực quân Kim 80 vạn cơ bản không thương nguyên khí, mà binh lực của chúng tôi không tới 150 vạn. Binh pháp nói, 10 thì vây, nhưng liên quân chưa tới 2 lần đối phương, mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng nếu như Kim Ngột Thuật quyết tâm phá vây, thì không thể ngăn cản. Tự nhiên, hắn phá vây mặt nào, ba mặt còn lại sẽ phát động tiến công, như thế song phương bắt buộc đánh người sống ta chết, khiến cho khó xử, tôi tự nhiên không muốn công, Kim Ngột Thuật cũng không dám tự tiện phá vây…

    Kỳ thật, chuyện vốn không cần cương cứng thế này, chỉ vì chút việc nhỏ mà đẩy tới bước này, hai phía cưỡi hổ khó xuống, nhất là Kim Ngột Thuật. Phỏng chừng có đánh chết cũng không tin chúng tôi chỉ vì hai người phụ nữ, tựa như hai hàng xóm vì mượn chai dấm, chai xì dầu mà một nhà lôi ra hàng không mẫu hạm, bên kia cũng không ngốc tới mức nghĩ là vì chai dấm, chai tương xì dầu.

    Lúc giữa chiều, phía sau quân Đường có dị động, ước chừng 20 vạn nhân mã không rõ hùng hổ hung hăng giết tới. Tần Quỳnh lệnh La Thành cùng Đơn Hùng Tín đều mang 5 vạn nhân mã qua hai bên khống chế, song phương quân đội cách xa nhau không đủ một tầm tên bay, triển khai giằng co. Theo thám mã báo lại, đội nhân mã mới tới vô cùng kỳ quái, kỵ binh của họ không cần bàn đạp, tay cầm cung nỗ cao bằng nửa người, bọn này nhìn qua vô cùng nhà quê, giống như mới chạy từ nông thôn lên, nhưng phi thường hung hãn, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng.

    Tôi vừa nghe thấy đã giãy nảy lên, cầm lấy một con ngựa đồng làm trang sức trên xe hỏi thám tử: “Có phải toàn bộ đều như vậy không?”

    Thám tử: "Đúng, đúng, đúng, là thế đó.”

    Tôi vừa chạy ra vừa la lớn: “Nhanh nói cho La Thành, bọn họ là người một nhà, không cần kích động.”

    Chờ khi tôi đuổi tới, quân Đường đã nghe tin bày trận hình phong ngự, bên kia là đếm không hết bản binh mã dũng, bộ dáng không để ý tới ngươi. Trường qua san sát, mặt đất lắp vô số cung nỗ nhắm phía quân Đường, lại có một loạt Tần nỗ tôi nhìn đã run rẩy, cũng nhắm thẳng La Thành, thống lĩnh binh mã dũng là một tướng quân cao lớn, người này cầm thanh đồng kiếm, không ngừng giục ngựa trước quân động viên, vừa chạy vừa nổi giận hét lên: “Mặc kệ các ngươi là ai, nhanh chóng tránh đường cho chúng ta đi gặp Tiêu hiệu trưởng, nếu không hùng binh của Đại Tần sẽ đạp qua thi thể của các ngươi.”

    La Thành đời trước cũng bị mấy thứ đó bắn chết, lần này gặp mình lại thành mục tiêu cho nhiều người như vậy, không được tự nhiên, vừa sợ vừa giận, lại dở khóc dở cười: “Ngươi nói cho ta biết trước là tìm hắn làm gì, ta mới quyết định có nên cho các ngươi bước qua hùng binh của Đại Đường.”

    Hai người đều là kẻ không chịu khiêm nhượng, càng nói càng trừng nhau muốn ra tay.

    Tôi chạy nhanh quát to: "Vương Bí, dừng tay.”

    Tướng quân mặt chữ điền đúng là Vương Bí từng bị tôi cùng Mông Nghị bao vây, Vương Bí thấy là tôi, vui mừng: “Tiêu hiệu trưởng.”

    Tôi lắc đầu đi tới, nói với Vương Bí: “Chú đi kêu anh em thu đồ lại đi, nhìn thấy kinh.”

    Vương Bí vung tay lên, quân Tần toàn bộ thu nỗ, La Thành mới lau mồ hôi đi qua: “Đây là người của Tần Thủy Hoàng à – hơn nghìn năm qua đi, vẫn còn tính tình như vậy a.”

    Tôi nhìn Vương Bí, vỗ vai anh ta: “Các cậu sao tới nhanh vậy, anh phỏng chừng sáu bảy ngày nữa mới tới cơ.”

    Bí nói: “Tôi nghe nói Tiêu hiệu trưởng bị vây, mang theo người ngựa không dừng vó chạy tới.”

    Tôi cảm động, trước kia chỉ cho chút ân huệ, không ngờ Vương Bí luôn nhớ trong lòng, người Thiểm Tây quả là chân thành.

    Tôi nói: “Không phải tôi bị vây, là Bánh Bao cùng em gái nuôi của bệ hạ.”

    Chỉ trách tên béo kia không nói rõ, nếu không Vương Bí là đại danh tướng, không có khả năng kích động tới mức không hỏi rõ trắng đen đã muốn đánh với La Thành. Hắn cho là tôi bị vây ở trong đó.

    Không thể ngờ Vương Bí nói Bánh Bao bị vây, lại cả kinh: “Đại Tư Mã bị bắt sao?”

    Tôi gật đầu.

    Vương Bí quay đầu lại rống giận: “Kỵ binh xuống ngựa, toàn quân nghỉ ngơi cùng ăn. Trước lúc hoàng hôn, chúng ta sẽ vọt vào trại địch cứu đại tư mã.”

    Tôi cùng La Thành vội ngăn lại, mẹ kiếp, vị tướng quân giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc là bách chiến bách thắng thế này sao? Chẳng chút gian xỏa, không nói Bánh Bao làm cha hắn mất chức Đại Tư Mã, vừa tới đã muốn liều mạng, nên nói hắn mạnh mẽ dũng cảm hay là ngu si tứ chi phát triển? Đại khái bị quân đội lục quốc yếu đuối nuôi thành thói quen.

    Giải thích tinh tường tình hình trước mặt với Vương Bí, tôi nói: “Trước mắt, lực lượng phía Nam có chút bạc nhược, chú dẫn người qua đó cùng bọn họ kết doanh, người cầm binh của họ tên Lưu Nhật Bản. Chú qua nói với hắn là môn triêu đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu là được.”

    Đến tận đây, 25 vạn đại quân của Tần Thủy Hoàng đến, quân đoàn phía Nam cũng từ 20 vạn quân Tống tăng lên tới 45 vạn quân Tần – Tống hỗn lợp. Kim Ngột Thuật đợi trong đại doanh không động đậy, cũng không biết là hắn gặp quen sợ hãi hay là rận nhiều không thấy ngứa, nhưng vì thủ lực lượng liên quân phía nam, hắn lại phái ra một đội quân 3000 người tới khiêu chiến. Không chờ Lưu Nhật Bản dẫn người nghênh chiến, Vương Bí ra lệnh một tiếng, quân Tần vạn nỗ tề phát, ghim quân Kim lên tường – Tần quân chưa bao giờ chú trọng đơn đả độc đấu.

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!


  2. #337
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 161: Cái ghế băng của Tần Vũ Dương
    Nhóm dịch: Lưu linh hội




    Từ hoàng hôn tới gần tối, lại có 10 vạn quân Tống tới, tổng binh lực liên quân đã tiếp cận 200 vạn, vòng vây ngày càng dầy, nhưng chúng tướng đều cho rằng còn không tới lức ngửa bài với Kim Ngột Thuật. Quân Tống chưa tới đủ, 30 vạn nhân mã của Hạng Vũ còn đang trên đường tới, trọng yếu nhất là, 70 vạn người mà Chu Nguyên Chương đáp ứng tôi là con bài quan trọng, hai quân bây giờ chỉ xem là giằng co, khi chúng tôi có đủ 300 vạn nhân mã thì tuyệt đối áp chế, từ lượng biến thành chất biến có đôi khi chỉ kém chút ít.

    Lúc đêm khuya, phía Tây Nam lại hiện lên vô số nhân mã, xem cách hành quân hẳn là quân Sở quen coi trời bằng vung – bọn họ mặc kệ quân Đường cùng quân Tần, tiến vào khe hở giữa hai bên, may mà mấy người Tần Quỳnh đã quen với chuyện này, Vương Bí thì nhận ra vị tướng quân dẫn quân: Kinh Kha.

    Kinh khờ lần đầu tiên dùng phong cách chấp ảo của mình cầm quân, lúc này một mình chạy tới gặp tôi. Tôi gặp anh ấy, nói câu đầu tiên là: “Mọi người đều tới sao người của anh Chính giờ mới tới?”

    Kinh khờ ngượng ngùng: “Ha ha, anh quên mịa nó khẩu lệnh, chỉ nhớ năm mao hai thôi.”

    Tôi bó tay: “Vậy anh vào bằng cách nào?”

    Kinh khờ tỏ ra tự hào: “Anh thử, thử đến câu thứ mười là được.”

    Xem ra mật khẩu mà bọn Sáu Lưu đặt ra cũng rất là bất ngờ, bọn họ chỉ biết người bình thường không thể nghĩ ra một khẩu lệnh biến thái như vậy, nhưng không ngờ lại có một thằng ngốc cầm binh tới…

    Tôi hỏi: “Chỉ mình anh tới thôi sao?”

    Kinh khờ: “Chương Hàm cũng tới.”

    Đầu tôi to như cái đấu. Anh ấy nhắc tới Chương Hàm tôi nhớ ra rồi, Hạng Vũ phái cho tôi 30 vạn nhân mã thì có 20 vạn quân của Chương Hàm. Bọn họ là hàng quân của Tần quốc a! Tôi bỗng ý thức được một vấn đề: nếu Chương Hàm mang theo lão binh của Tần quốc, vậy quân đội của Chính béo liệu có đời trước của đám hàng binh này không? Già và trẻ gặp nhau không biết sẽ thế nào? Có thể giống Kim nhất gặp Kim 2 thì sẽ biến mất không?

    Tôi vội nói: “Anh Kha, anh nhanh dẫn người vòng từ phía Tây một vòng tới đại doanh của Mông Cổ ở phía Bắc đi.”

    Kinh khờ hỏi: “Vì sao?”

    Tôi hạ lệnh: “Phương Bắc căng thẳng, cần các anh.”

    Tôi cũng không muốn đang yên đang lành mất 20 vạn quân, còn là ẩn hình chiến sĩ nữa chứ.

    Dàn xếp xong quân Sở, Ngô Dụng hưng phấn: “Cuối cùng đã tới hai phần ba, chờ quân của Chu Nguyên Chương đến đủ là xong.”

    Một người giận dữ: “Chờ hắn làm gì, bằng thực lực của chúng ta bây giờ, từ bốn phía kẹp con chó Kim Ngột Thuật lại, tại sao phải sợ thằng khốn bánh bèo đó?”

    Người nói là Tần Vũ Dương.

    Tôi ngạc nhiên nhìn lính giữ cửa: “Vừa rồi ngươi không ở sao?”

    Tần Vũ Dương: “Ta vừa mới tới.”

    …Vừa vặn hắn không gặp được Kinh khờ. Đại bản doanh của chúng tôi vốn không ít người không phận sự từ Dục Tài tới, cả ngày đều la thét linh tinh.

    Lúc này một người tụng phật hiệu: “A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh, việc này cần giải quyết hòa bình, hòa thượng nguyện làm thuyết khách.”

    Chúng tôi thấy Huyền Trang tới, đều cung kính nói: “Trần sư phụ không thể lấy thân phạm hiểm.”

    Huyền Trang cười nói: “Không sao. Tôi cũng không tin Kim Ngột Thuật sẽ làm gì lão hòa thượng này.”

    Chúng tôi mỏi miệng khuyên lão một lúc, Huyền Trang sầm mặt lại: “Các vị không nên bắt tôi nói gì mà ta không vào địa ngục ai vào địa ngục thì mới cho đi chứ?”

    Mọi người: “….”

    Bảo Kim cùng Đặng Nguyên Giác đồng thanh nói: “Tôi đi cùng Trần sư phụ.”

    Tôi vội xua tay: “Không nên, không nên, hoặc là đi một hoặc là đi hai, phong cách của các vị không giống nhau.”

    Một người đứng lên cười nói: “Tôi xem hay là để tôi đi cùng Trần sư phụ là phù hợp.”
    Chúng tôi nhìn ra đây là ai đều gật đầu – đây là một vị thuyết khách chuyên nghiệp: Mao Toại.

    Mao Toại đi tới trước mặt tôi, cười cười: “Tiểu Cường, đây có lẽ là việc cuối cùng anh làm được cho chú, vốn anh muốn đi sớm mấy tháng, chú tìm anh nói anh có thể giúp chú thuyết phục chư hầu mấy nước xuất binh giúp chú, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm việc này.”

    Tôi nắm tay anh ta, dặn dò mãi: “Nói được thì được, nhưng không được uy hiếp người ta. Kim Ngột Thuật chuyên đánh người giàu…”

    Mao Toại nói: “Yên chí, có Trần sư phụ ở đây, anh sẽ không lỗ mãng.”

    Hai người mặc chỉnh tề, không mang theo người nào, nhẹ nhàng đi tới Kim doanh đàm phán, chúng tôi đứng xa xa, trơ mắt nhìn hai người tới Kim doanh. Hơn một giờ còn chưa thấy đi ra, Ngô Dụng không ngừng nhìn quanh: “Xem ra có trò hay?”
    Đổng Bình hừ hừ: “Cũng có thể là chẳng có trò vui gì…”

    Lại qua nửa tiếng, Mao Toại cùng Huyền Trang vội vàng chạy, phía sau mười mấy quân Kim cầm gậy đuổi đánh. Chúng tôi đồng thời giận tím mặt, chờ khi họ chạy tới trước mặt, bọn Bàng Vạn Xuân cùng Hoa Vinh đồng loạt bắn thương mấy tên quân Kim thì Huyền Trang cùng Mao Toại mới thoát. Tôi cả giận: “Tôi đi gọi Lý Nguyên Bá tới cửa khiêu chiến, không đạp bay vài tên không về.”

    Huyền Trang ngăn tôi lại: “Không cần xúc động. Kim Ngột Thuật cũng bị buộc bất đắc dĩ mới làm vậy.”

    “Là sao?”

    Huyền Trang kéo bọn tôi vào trong trướng, nói chậm rãi: “Chúng tôi lúc đầu đi vào bọn họ rất khách khí, nhưng tiếc rằng không chung đường.”

    Tôi hỏi Mao Toại: “Anh lại cầm gạt tàn thuốc đánh vỡ đầu người ta à?”

    Mao Toại tỏ ra vô tội: "Nào có.”

    Huyền Trang xua tay: “Hãy nghe tôi nói, Kim Ngột Thuật nói chuyện đã lộ vẻ lui binh, nhưng hắn không tin chúng ta chỉ có mục tiêu đơn giản vậy. Hiện tại hắn cưỡi hổ nan hạ, một mặt dùng hai cô gái để khiến chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ, thả người là không chịu.”

    “Vậy cũng không thể đánh hai người à.”

    Huyền Trang: “Đây là hết cách, khách khí với chúng tôi sẽ dao động quân tâm, cũng may mấy binh lính cũng không có đánh thật.”

    Lão thật sự có thể nghĩ cho người khác.

    Tôi nói: “Thế giờ tính sao?”

    Hổ Tam Nương phủi tay: “Vây đi, vây lâu là nó tự tan rã thôi.”

    Ngô Dụng gọi tôi qua bên nói: “Xem ra lực uy hiếp của chúng ta vẫn không đủ, chú hỏi xem người của Chu Nguyên Chương khi nào mới tới?”

    Tôi móc điện thoại ra, vừa bực tức vừa nói: “Đứng vậy, thằng đó đáp ứng cho em mượn binh thì mắt cứ híp dí lại, chẳng lẽ là gạt em – uy, Chu ca. Em hỏi xem lính của anh sao mãi chưa tới, người triều Tần cũng tới rồi, anh không thể cho em leo cây nha.”

    Chu Nguyên Chương vô cùng tự tin: “Sao lại thế được, nhóm đầu tiên đã đi cả buổi rồi, chú chờ chút đi.”

    “Anh còn chia nhóm gửi đi sao?”

    Chu Nguyên Chương nói: “Chú cho rằng gần 100 vạn người anh bảo có là có ngay sao? Ở gần đã gửi cho chú rồi.”

    Tôi cười he he: “Thật vậy thì cảm ơn Chu ca.”

    Chu Nguyên Chương bỗng tỏ ra thần bí: “Nhóm nhân mã cuối cùng sắp xuất phát, anh tặng cho chú một bất ngờ lớn, không phải anh chém gió đâu. Nhóm người của anh tới, người bên chú vui chết luôn ấy chứ.”

    Tôi nói nhỏ: “Anh gửi cho em một đám doanh kỹ à (kỹ nữ)?”

    Tôi thấy trước giờ quân đội cũng không thích làm việc này lắm, hơn nữa, anh ấy chuẩn bị phụ nữ từ Minh triều tới, vạn nhất cùng binh lính triều Tần sinh đứa nhỏ thì tính là triều nào à?

    Chu Nguyên Chương khinh bỉ: “Sao chú xấu xa thế, dù sao chú cứ chờ đi. Tuyệt đối đủ vui.”

    Tôi cúp điện: “Chờ xem.”

    Tần Vũ Dương: “Nếu không ta đi xem Kim doanh – Tiểu Cường ngươi yên tâm, lúc này ta tuyệt sẽ không tuột xích.”

    Tôi phì cười: “Việc này không phải là nghề của mấy người xử lý được, còn nữa, không tuột dây xích thì cũng xong rồi, chú không nên nhớ mãi chuyện lúc trước.”

    Tần Vũ Dương sửng sốt: “Mày nói Kinh Kha sao?”

    Đúng theo lời hắn nói, Kinh Kha thật sự vào trong trướng. Tần Vũ Dương kinh ngạc: “Kinh Kha. Ngươi không chết?”

    Kinh khờ cười hì hì: “Chẳng phải ngươi cũng không chết sao?”

    Tần Vũ Dương xua tay: “Không đúng. Ta cũng đã chết một lần.”

    Kinh khờ nói: “Ta cũng vậy.”

    Tần Vũ Dương nghe vậy tiến lên nói vô cùng thân mật: “Nguyên lai ngươi cũng… ôi chao không đúng, ta sao không gặp ngươi ở chỗ Tiểu Cường?”

    Tôi biết việc này mà để Kinh khờ giải thích thì càng nói càng loạn, đành phải nói chân tướng qua loa cho Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương mất vài giây mới phản ứng lại, thốt nhiên nói: “Họ Kinh ngươi lại chơi ông mày à.”

    Nói xong muốn xông lên liều mạng với Kinh Kha, cả đám người vội chặn lại, lấy tay nắm chặt, Tần Vũ Dương bị mọi người giữ chặt, hét lên: “Họ Kinh, hôm nay tao không tha cho mày.”

    Lúc hỗn loạn, Huyền Trang túm tay Tần Vũ Dương, nhìn chòng chọc: “Ta hỏi ngươi một lần, hai lần trước ngươi không sợ sao?”

    Tần Vũ Dương nhớ lại lúc đầu thích Tần, lúng túng: "Ta…”

    Huyền Trang lạnh lùng nói tiếp: “Ta liền hỏi ngươi là có sợ không?’

    Tần Vũ Dương tức giận: “Ta sợ, nhưng mà làm gì có hai lần?”

    Huyền Trang nói: “Ngươi cho rằng ngươi chỉ sợ lần trước thôi sao? Ngươi đi hỏi chư vị ở đây ai không rõ, lần đầu tiên ngươi sợ cỡ nào.”

    Lâm Xung nói nhỏ chuyện Tần Vũ Dương cùng Kinh Kha chính bản thứ Tần. Tần Vũ Dương uể oải: “Ngươi nói thật?”

    Mọi người đều cười tủm tỉm nhìn hắn. Tần Vũ Dương biết là không sai, giọng như khóc: “Ta thật sự sợ tới hai lần sao?”

    Tôi vội an ủi: “Ta thấy người lần hai đã mạnh hơn lần đầu rất nhiều. Ai mà chẳng chậm rãi thành thục – Albert Einstein là khoa học gia lớn như vậy mà đóng cái ghế băng mà còn mất ba lần mà? Tôi tin tưởng nếu có lần thứ ba chú tuyệt đối sẽ là người đàn ông cứng rắn.”

    Mọi người đều hùa theo: “Đúng vậy, lần đầu mày cơ bản như là người qua đường, lần thứ hai đã khá hơn nhiều.”

    Tần Vũ Dương: “Tôi hiểu… nhưng mà có phải tôi chết nhiều hơn hắn một lần à?”

    Kinh khờ bình tĩnh nhìn hắn: “Hiện tại người của sáu nước đều nói hai ta là anh hùng, nhưng ta không thể lộ diện. Ta ngược lại hâm mộ ngươi, ngươi mà mất hứng có thể giết ta một lần, cho ta đỡ khó chịu.”

    Tần Vũ Dương hiểu được chuyện này khẳng định là Kinh khờ áy náy nên bỏ công sức giúp hắn chính danh, thở dài: “Ta tự xưng là không sợ chết, nhưng ngươi chưa từng coi sinh tử là thứ gì quá lớn lao, họ Kinh ngươi thực sự giỏi hơn ta, ta phục.”

    Huyền Trang thế mới buông Tần Vũ Dương ra, giảng giải cho mọi người: “Các vị xem, có đôi khi đâm vào chỗ đau của người khác mới có thể làm hắn thanh tỉnh, đây là một cách cảnh tỉnh.”

    Mao Toại lau mồ hôi: “Trình độ của tôi còn kém Trần sư phụ xa.”

    Tôi cười: “Không giống nhau, anh là chuyên môn làm chuyện phiền toái, Trần sư phụ thì giải quyết mâu thuẫn, thuật nghiệp có chuyên công.”

    Lúc này thám tử bối rối chạy vào: “Đến rồi, đến rồi.”

    Tôi hỏi: “Ai tới?”

    Thám tử thở không ra hơi: “Không biết, từ phía sau chúng ta có hơn mấy chục vạn nhân mã, phục sức không rõ, phiên hiệu không rõ….”

    Tôi đứng dậy nói: “Hẳn là người của Chu Nguyên Chương tới.”

    Vì phòng ngừa rủi ro, Ngô Dụng vẫn sai quân sĩ cảnh giới, chúng tôi tới phía sau Lương Sơn. Trong bóng đêm, vô số nhân mã mờ mờ ảo ảo tiếp cận chúng tôi, chỉ là nhìn không ra bọn họ muốn đánh lén hay làm gì. Tôi nói với Sơn Đào – tự ứng cử chức văn thư: “Ghi lại, liên quân không có chiêu bài thống nhất nhất định phải ưu tiên giải quyết.”

    Trải qua mấy lần thử tiếp xúc, chúng tôi rốt cục xác nhận thân phận của đối phương, chính là quân Minh của Chu Nguyên Chương. Lần này người mang binh tên là Hồ Nhất Nhị Nhất, một phó quan, nghe tên biết xuất thân gia đình nghèo khổ, chỉ có cái họ, nhưng mà nghe tên biết cha mẹ hẳn là chết già….

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  3. #338
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 162: Độ cứng của nhân dân tệ
    Nhóm dịch: Lưu linh hội



    Lần này quân tiên phong của Minh quân có 30 vạn hợp lại với quân Lương Sơn thì đại bản doanh là nơi yếu kém nhất cuối cùng cũng được củng cố, đến lúc này, Tần, Sở, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Lương Sơn, bảy cánh quân rốt cục tới đông đủ. Bốn phương hướng chia đều hơn 50 vạn binh lực.

    Qua một đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau, lần đầu tiên tôi triệu tập cuộc họp tất cả các tướng lĩnh cấp phó tư lệnh tập đoàn quân. Hiện tại cơ bản mọi người đã tới đông đủ, nhưng vấn đề còn chưa được giải quyết. Tôi tìm nhiều người như vậy từ xa tới, không phải vì mở tiệc, đối tượng Kim Ngột Thuật như hòn đá trong nhá xí vừa cứng lại vừa thối. Chúng tôi còn không tìm được biện pháp hữu hiệu.

    Người dự hội: 18 hảo hán Tùy Đường, bộ phận tướng lĩnh cao tầng của Lương Sơn cùng Phương Tịch, đại biểu quân Mông Cổ Mộc Hoa Lê, đại biểu quân Tống Lưu Nhật Bản, đại biểu quân Minh Hồ Nhất Nhị Nhất, đai biểu quân Tần Vương Bí, đại biểu quân Sở là Chương Hàm cùng Kinh khờ. Từ Đắc Long cùng các chiến sĩ của anh ta tạm thời được tính là đại biểu quan phương của triều Nam Tống, một ít nhân sĩ vô đảng phái (tức những người không phận sự) dự thính.

    Hội nghị mới bắt đầu tôi liền nói rõ lý do tụ nghĩa, thanh minh mục đích của chúng tôi không phải hoàn toàn tiêu diệt quân Kim, cũng không phải nhất định buộc ai khuất phục, vận dụng vũ lực chỉ vì đạt tới mục đích chính trị -- nói tới chính trị, Bánh Bao là Đại Tư Mã nước Tần, Lý Sư Sư cũng là một phụ nữ lưu danh lịch sử, đương nhiên thân phận của tôi cũng không thấp. Vì đáp ứng Phòng Huyền Linh, tôi không nói tới thân phận tể tướng của tôi, nhưng Lưu Nhật Bản vẫn quen gọi tôi là An Quốc Công, mà Hồ Nhất Nhị Nhất lại gọi tôi là Tiêu thái sư…

    Trong cuộc họp, Chương Hàm từng làm việc chung với con của Vương Bí, cũng là vãn bối của Vương Bí, nhưng nhìn qua lại lớn hơn Vương Bí tới 20 tuổi, Lưu Nhật Bản, Mộc Hoa Lê, Hồ Nhất Nhị Nhất là đồng cấp nên ngồi cùng hàng, nói chuyện với nhau được, xem ra cũng ổn.

    Tôi nhìn mọi người bỗng ý thức được một vấn đề: Những người này có lẽ không có gì nói tới cừu oán, nhưng quốc gia mà họ đai biểu lại có quan hệ vi diệu, Lưu Nhật Bản cùng Mộc Hoa Lê mặc dù cách nhau đâu chỉ một đời, nhưng người Mông Cổ tiêu diệt triều Nam Tống, mà Hồ Nhất Nhị Nhất chắc chắn đã mang quân chiến tranh với Mông Cổ, đây là sự mẫn cảm khá phức tạp.

    Trước tiên bỏ qua ‘quốc tịch’. Liên quân chúng tôi bao gồm quân đội đa quốc gia, thời gian chênh lệch là hơn một ngàn năm, dân tộc, thói quen sinh hoạt đều trái ngược nhau hoàn toàn. Bọn họ đều là hùng binh bá chủ một thời đại, một khu vực, nhưng gom lại với nhau thì chiến lực là tăng hay giảm thì còn khó nói. Từ xưa tới nay, ngoại trừ thế chiến thứ hai thì quân liên minh dường như chưa từng lấy được thành tích tốt. Từ lục quốc hợp tung tới 18 lộ chư hầu thảo Đổng Trác, 18 lộ phản vương phản Tùy, kết cục cuối cùng là giải tán tự lo mà chạy cũng là may lắm rồi. Liên quân sợ nhất là mỗi người mỗi ý, thực tế cục diện hiện tại, đại liên quân cùng tiểu liên quân, phân cấp rườm rà phức tạp cùng chư vị ngồi trước mặt, bọn họ nghĩ sao tôi cũng chẳng rõ.

    Tôi e hèm thu hút chú ý, ngượng ngập: “ Các vị...tôi không biết cấp trên các vị nói với các vị thế nào trước khi tới, nhưng chúng ta tụ họp tại đây là duyên phận. Vì chung một mục tiêu. Cho nên tôi hy vọng mặc kệ giữa các vị là ân oán cá nhân hay là mâu thuẫn lập trường đều tạm thời đặt qua bên, nếu thật sự khó thì các vị có thể tìm Trần sư phụ để tư vấn tâm lý…”

    Trong đó, quân Lương Sơn cùng quân Tần Sở có quan hệ mật thiết với tôi, tính là nửa dòng chính, Lưu Nhật Bản cùng Hồ Nhất Nhị Nhất đều cười nói: “An Quốc Công (Tiêu Thái Sư) yên tâm, trước khi đi bệ hạ đã nhắc nhở chúng tôi, nghiêm khắc nghe lệnh của ngài, ngài chỉ đâu chúng tôi đánh đó.”

    Nghe bọn họ nói vậy, tôi lấy làm bất ngờ. Theo lý Triệu Khuông Dận cùng Chu Nguyên Chương không hẳn là người tốt thế chớ. Ngô Dụng thò đầu qua nói nhỏ với tôi: “Liên quân tác chiến không thể đồng tâm, chủ yếu là do chư hầu sợ hãi chênh lệch binh lực, chúng ta không gặp phải vấn đề này.”

    Tôi giật mình, đánh trận xong đều về lại quốc gia. Chu Nguyên Chương tự nhiên không sợ người triều Tống đi đánh lão ta. Triệu Khuông Dận cũng không sợ người triều Tống tấn công mình, cũng không lo người của Tần Thủy Hoàng chạy tới địa bàn của mình. Bọn họ xuất binh chủ yếu vì mình, cho mình cường viện, tự nhiên muốn lấy lòng tôi.

    Gặp chuyện khó nhất đã giải quyết, tôi lập tức tiến vào nghị trình thứ hai của hội nghị, thương lượng biện pháp khiến Kim Ngột Thuật phải thỏa hiệp.

    Tôi nói: “Trước mắt liên quân chúng ta binh hùng tướng mạnh, nhưng Kim Ngột Thuật dù chết cũng không chịu hối cải, đàm phán thất bại, mọi người thương lượng tìm ra một kế vẹn toàn – nhưng tận lực tránh cho đánh nhau người sống ta chết, mặc dù diệt hắn chỉ là chuyện cái một, nhưng chúng ta khó tránh khỏi tổn thương, các vị đại khái cũng không muốn chôn xác tại dị quốc tha hương hả?”

    Mọi người nhìn nhau, Hồ Nhất Nhị Nhất đứng dậy chắp tay nói: “Thái sư…”
    Tôi khoát tay: “Anh cứ gọi tôi là Tiểu Cường, nếu không thì gọi Nguyên Soái cũng được, đừng gọi thái sư.”

    Nghe giống như rất bại hoại, giống như Vi Tiểu Bảo tổng kết, quan phong thái tử thiếu bảo thường chẳng có kết cục gì hay, có lẽ theo tôi tổng kết, thái sư bình thường không phải thứ tốt, nhất là người ở trong cung.

    Hồ Nhất Nhị Nhất nói: “Vâng, nguyên soái, tôi đề nghị chúng ta đợi thêm vài ngày, vị Lưu huynh đệ Đại Tống nói nhân mã của họ cũng chưa tới đủ, Đại Minh chúng ta cũng vậy. Hơn nữa vũ khí bí mật mà hoàng thượng gửi tới còn đang trên đường.”

    Tôi hiếu kỳ: “Hoàng thượng của mấy người rốt cục chuẩn bị mang vũ khí bí mật gì tới – tôi lấy thân phận thái sư mệnh lệnh anh không được phép nói không biết.”

    Hồ Nhất Nhị Nhất khổ sở: “Thật không biết…Tôi trước khi đi mới nghe hoàng thượng nói, vũ khí bí mật hình như còn đang chế tạo, một hai ngày cuối cùng mới thành công.”

    Đại sát khí? Chu Nguyên Chương ngoại trừ biết làm vịt quay, chẳng lẽ còn biết kỹ thuật tinh luyện Uranium-235?

    Lúc này Mộc Hoa Lê đứng lên: “Tiểu Cường, tiếp tục vây nữa tôi không phản đối, nhưng người Mông Cổ chúng tôi đã hết lương thực.”

    Tôi vỗ trán, quên mất chuyện này. Lúc trước Thành Cát Tư Hãn nói bọn họ chỉ mang khẩu phần ba ngày thôi, nếu muốn người Mông Cổ lưu lại cũng được, nhưng phải tự lo chuyện lương thảo. Người Mông Cổ nhiệt tình, thành thật vừa tới đã mang thịt dê tặng cho quân Đường và quân Lương Sơn, hai ngày nay ăn khẩu phần lương thực của Lương Sơn.

    Tần Quỳnh ngượng ngùng: “Bánh của chúng ta có thể phân cho bằng hữu Mông Cổ một nửa, nhưng mà cũng không kéo dài được vài ngày.”

    Lý Thế Dân để người của mình mang theo khẩu phần 10 ngày thôi.

    Tôi hỏi nhỏ Ngô Dụng: "Lương Sơn chúng ta….”

    Ngô Dụng lắc đầu: “Chỉ đủ cho 100 vạn người chi dùng nửa tháng.”

    Thế đã tính là nhiều rồi.

    Tôi nói lớn: "Các quân hồi báo tình hình trữ bị lương thảo.”

    Kết quả nhiều nhất là quân Tống cùng quân Tần, cũng chỉ chuẩn bị cho một tháng, số còn lại là nửa tháng hay 10 ngày. Thật không thể trách người ta, động cái mấy chục vạn người, thực phẩm tiêu hao kinh người, Chính béo cắn răng giúp tôi mới có được một tháng. Hạng Vũ đang chiến tranh, cũng không giàu có. Còn mấy đại quốc, nói bọn họ giàu có và đông đúc nhưng cũng chỉ là tương đối, GDP cũng không cao. Cũng cấp cho nhiều người như vậy ra trận cũng là tận lực rồi.

    Thế thì toi, không thương lượng ra cách đối phó Kim Ngột Thuật, chúng tôi có một vấn đề trí mạng nổi lên – lương thảo tính sao? Nguyên lai không ngờ Kim Ngột Thuật lại ngoan cố vậy. Lại còn phải giải quyết vấn đề này trong hai ba ngày.

    Tôi nhìn Ngô Dụng. Ngô Dụng nói nhỏ: “Thật sự không được thì phải giải trừ quân bị.”

    Lúc này một người đứng lên nói lớn: “Cường ca, em nghĩ ra biện pháp.”

    Tôi thấy là Kim Thiếu Viêm. Thằng nhãi này từ khi Lý Sư Sư bị bắt còn đang chạy loạn, từ khi quân Đường tới mới có chút an ổn. Lúc này thấy tôi muốn giải trừ quân bị liền nóng nảy. Tôi nói: “Chú có biện pháp gì?”

    Kim Thiếu Viêm nói: “Em táng gia bại sản cũng phải cứu Sư Sư ra, anh xem chúng ta có thể dùng tiền mua lương thực từ nơi khác tới không?”

    Chúng tôi đã quên khuấy khổ chủ là kẻ có tiền à…..

    Tôi gãi đầu: “Anh biết chú có tiền, nhưng chú không thể dùng nhân dân tệ mua lương thực chứ?”

    Kim Thiếu Viêm: “Có thể đổi thành hoàng kim.”

    “…Chú đừng tai họa chút vàng dự trữ của Trung Quốc, hơn nữa chút tiền của chú đổi thành vàng cung dưỡng mấy triệu quân cũng không đủ.”

    Kim Thiếu Viêm kiên quyết: "Có thể kéo dài một ngày thì kéo dài một ngày.”

    Vương Bí ở bên nói thầm: “Cho dù có tiền, nhưng kiếm đâu ra chỗ mua nhiều lương thực như vậy?”

    Nghe khẩu khí liền biết lương thực của Tần Quốc cũng chỉ đủ xài, lúc đó lực lượng sản xuất thấp. Phỏng chừng là làm cả năm chỉ đủ dùng trong năm. Tôi nhìn vài vị tới từ các đại quốc giàu có: “Các vị có nhiều lương thực không?”

    Kết quả các nhà không giàu tí nào, thực sự là nhà địa chủ cũng không còn lương thực dư thừa – Chu Nguyên Chương cùng Lý Thế Dân đều là đại địa chủ lớn nhất rồi, kỳ thật nếu muốn có, cũng không phải là vấn đề tiền. Mượn mấy triệu người tới, lại mượn chút lương thảo là được, ai nguyện ý ném thứ đảm bảo sinh tồn vào cái động không đáy?

    Không biết Kinh khờ kiếm đâu ra một tờ nhân dân tệ nhìn coi, lẩm bẩm: “Tiền này thật tốt a, vì sao muốn đổi thành vàng, vừa nặng lại bẩn – Chính béo còn thiếu anh 300 đồng tiền mà.”

    Tôi cùng Kim Thiếu Viêm liếc nhau. Bỗng đều cười, đúng vậy, vì sao phải đổi thành vàng, nhân dân tệ ở đâu đáng giá nhất? Tân Trung Quốc. Hơn nữa lương thực ở thế kỷ 21 rẻ nhất, luôn nghe nói lương thực là hàng khó bán, nông dân lo lắng ngủ không yên.

    Kim Thiếu Viêm lại lo lắng: "Nhưng làm sao vận chuyển tới?”

    Ngoài trướng, 300 chiến sĩ thao luyện chạy qua trước trướng: “Nhất…. Nhị…. Nhất…Nhất …Nhị ….Nhất.

    Hồ Nhất Nhị Nhất vội chạy ra: "Ai gọi ta?”

    Tôi nhìn Vương Dần: “Cái thùng xe kéo của anh còn không?”

    Vương Dần lĩnh ngộ ý của chúng tôi, gật đầu: “Còn,còn, nhưng mà tới chỗ chúng ta, sợ hàng biến đổi không?”

    Lý Nguyên Bá chống chùy cứt trâu, không hiểu: “Lương thực còn sợ bị biến đổi sao? Đầu óc có vấn đề hả?”

    Chúng tôi nhìn cái chùy cứt trâu của Lý Nguyên Bá, lại đều cười lên. Tôi nhớ rõ trước đó cột cái thứ này lên nóc xe, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nhưng sau lại thấy lạ, thứ đồ chơi này sao lại không hóa thành đống xoong, nồi, chảo, bát trong trục thời gian chứ? Hiện tại xem ra, binh đạo khai thông thì vật phẩm cũng có thể lưu thông. Nếu không quân Minh tới triều Nguyên chẳng lẽ lại biến thành tinh trùng?
    Tôi nói với Vương Dần: “Mặc kệ thế nào anh đi kéo thử một xe tới, có được hay không xem cái là rõ.”

    Kim Thiếu Viêm đưa cho Vương Dần hai khối vàng. Vương Dần không nhận, thuận miệng nói: “Chẳng phải một xe mì ăn liền thôi sao, tiền này bản thân còn có – đương nhiên, sau này chú phải trả tiền cho anh, đừng có vàng thỏi, cứ nhân dân tệ là được.”

    Vương Dần đi rồi, Úy Trì Cung nói: “Tôi thấy chúng ta phải nghĩ một biện pháp vẹn toàn, kéo lương thực từ một nơi xa như vậy chắc gì thành công, hơn nữa kéo từng xe một thì nước xa không cứu được lửa gần, cũng chỉ giải quyết được một phần thôi.”

    “Vậy anh tính sao?”

    Úy Trì Cung mỉm cười: “Anh hỏi chú, chúng ta tới đây vì ai mà đánh?”

    Tôi nghe ý vô cùng vi diệu, nói: “Vì em thôi.”

    Úy Trì Cung lắc đầu: “Không phải.”

    “…Vậy vì ai?”

    “Theo tình ý mà nói, chúng ta đương nhiên vì chú, nhưng khách quan mà nói, ai được lợi lớn nhất chính là vì người đó – đó là vì ai?”

    “…Đúng, ai nhỉ?”

    Úy Trì Cung gợi ý: “Nếu anh bị mấy chục vạn đại quân của người ta đánh diệt quốc, đột nhiên có mấy triệu người tới ngăn cản lại, chú nói ai được lợi lớn nhất?”

    Tôi vỗ đầu: “Anh nói là thằng nhãi Tống Huy Tống a.”

    Úy Trì Cung cười: “Đúng vậy, mấy trăm vạn người chúng ta giúp hắn vây lại quân địch ở cửa nhà hắn lâu vậy, chẳng lẽ không cần chút chỗ tốt sao?”

    Tôi cười ha ha: “Nói đúng a, chúng ta sao lại quên mất chính chủ nhỉ, sớm nên đòi lương thực a.”

    Kim Thiếu Viêm nói nhỏ: “Cường ca, em có thể một mình lo được.”

    Tôi trừng mắt: “Chim cút, lúc này không phải lúc đánh ghen.”

    Còn việc buôn bán, ý thức tiết kiệm cũng không có, này giống như khi bạn đi du lịch, dù sao cũng là xe, một người hay 10 người cũng giống nhau thôi, nếu kiếm đủ mười người thì chi phí chả giảm 10 lần à?

    Nói tới đây, tôi lại tức bực: “Đúng rồi, chúng ta đánh trận trước cửa nhà thằng nhãi họ Triệu nhiều ngày vậy (trừng mắt nhìn Lưu Nhật Bản), sao không thấy nó động tĩnh gì?”

    Phương Tịch cười nói: “Hoàng đế nhà ai thì kẻ đó hiểu rõ, Triệu họa gia hẳn bị sợ vỡ mật rồi.”

    Tôi cười he he xấu xa: “Đây chính là cơ hội tốt để làm thịt dê béo, ai đi?”

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  4. #339
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 163: Triệu thị tử tôn
    Nhóm dịch: Lưu linh hội


    Tôi vừa nói hết, một người ngượng ngùng đứng dậy: “Tôi đi thôi.”

    Chúng tôi thấy người này, đều trăm miệng một lời: “Ngươi không thể đi.”

    Người đứng lên chính là Tống Giang, thủ lĩnh thổ phỉ chỉ muốn được chiêu an, kêu hắn đi, đừng nói không làm được việc gì, sợ là ngay cả liên quân cũng bị bán.

    Tống Giang ngạc nhiên: "Vì sao tôi không thể đi?”

    Chúng tôi đều im lặng không nói gì, trên Lương Sơn hắn cũng có số má, sau này còn phải sống chung, không thể làm chuyện quá tuyệt tình, cả đám người cười hi hi ha ha lảng tránh: “Đi quá nguy hiểm, ca ca không nên mạo hiểm.”

    “Vậy các vị định để ai đi?”

    Ngô Dụng vân vê cằm nói: “Người này cần hiểu rõ chi tiết về triều đình, còn không thể mềm lòng.”

    Phù hợp với điều kiện nêu ra, ở Lương Sơn có không ít người, tựa như Hô Diên Chước, Tần Minh cùng Trương Thanh đều từng làm trong cơ quan chính phủ. Nhưng nói tới hiểu rõ chi tiết của triều đình, những người này lại không đủ cấp bậc. Lâm Xung quan đủ lớn, nhưng vị giáo đầu của 80 vạn cấm quân lại là người tốt, lại không đủ tàn nhẫn. Tôi dòm quanh, bỗng nhiên một lão nhân đi vào trướng, lão nhân mặc áo cộc, tay còn cầm ấm trà, đang thản nhiên tự đắc tu ấm trà, tựa như trướng phòng tiên sinh. Thấy tôi nhìn mình, ông ta buông ấm trà, cầm bút lên nói: “Nguyên soái có gì phân phó, tôi sẽ ghi lại.”

    Người này họ Vương, trước kia là thái úy trong triều, lúc trước được phái tới chiêu an sau đó bị bọn tôi phản chiêu an, hiện tại ở dướng trướng Hổ Tam Nương cùng Vương Anh quản chút trướng mục (sổ sách), lần này Lương Sơn xuất binh, lão cũng đi theo làm văn thư trong quân.

    Tôi giật lấy bút lông, kéo lão đứng dậy, dò xét một lúc mới nói: “Ừ, đã giống người của Lương Sơn chúng ta.”

    Vương thái úy cười he he, tôi vỗ vai lão nói: “Cho lão một cơ hội nở mày nở mặt, vinh quy quê nhà.”

    Vương thái úy không hiểu: "Làm gì a?”

    Tôi nói: “Tôi nghĩ xem, chuyện này phù hợp với lão, bọn Cao Cầu hãm hại lão. Lão cũng có thể về thu thập bọn hắn, thuận tiện hạch vấn cựu chủ, kêu lão đưa lương thảo cho chúng ta.”

    Vương thái úy mặt nhăn nheo như mướp đắng: “Tôi đi có phù hợp không?”

    “Không ai phù hợp hơn, nói sao lão cũng từng là cao tầng trong triều. Ta hiện tại lấy thân phận tổng nguyên soái của liên quân bổ nhiệm lão là tổng đốc lương sứ, tới mượn lương của Tống Huy Tông.”

    Vương thái úy: “Nhưng tôi lấy danh nghĩa gì?”

    Tôi nghĩ chút rồi nói: “Cứ nói là phí xe cộ, xí nghiệp của hắn lớn thế, mời phóng viên làm quảng cáo còn phải mất tiền phí bồi dưỡng. 800 vạn liên quân của chúng ta thay hắn chống cự cơn bão tài chính nhiều ngày như vậy, hắn cũng phải tỏ chút ý tứ chứ? Cho nên kiếm được bao nhiêu lương thảo là do bổn sự của lão. Triệu họa gia có bao nhiêu của cải, lão đại khái cũng biết chứ hả?”

    Vương thái úy mắt sáng lên: “Tôi có quan hệ với người lục bộ, biết của cải của triều đình, nuôi 300 vạn nhân mã vài tháng không khó.”

    Tôi khoát tay: “Đối ngoại lão cứ nói 800 vạn, được rồi, lão đi luôn đi.”

    Vương thái uy bó tay: “Nhưng tôi mặc cái gì đi, quan phục khi xưa đốt rồi.”

    Tôi nói: “Cho dù còn cũng không được mặc. Lão hiện tại đại biểu liên quân, thế này đi." Tôi lấy cái mũ trên đầu xuống đội cho lão: “Tôi cho lão mượn cái mũ, lão tùy tiện đi tìm bộ khải giáp của quân Đường hay quân Minh, dù sao bọn người triều đình cũng không biết đâu.”

    Vương thái úy bị tôi chọc cho vài câu liền khôi phục sự hưng phấn, mắt lại tỏa ra tặc quang của lão gian thần cự hoạt, chắp tay: “Nhất định không phụ kỳ vọng của đại soái – tôi mang bao nhiêu người đi?”

    “Tùy tiện mang chút là được. Mang nhiều lại ra vẻ liên quân chột dạ.”

    Vương thái úy: “Mang ít người thì tôi sợ…”

    Tôi phất tay: “Mau đi đi. Ngươi là người đầu tiên đại biểu quan phương mà có tới 800 vạn quân làm hậu thuẫn, cần quý trọng cơ hội lần này.”

    Đuổi Vương thái úy đi, vấn đề lương thảo cũng có cách giải quyết, quân đội triều Tống dù kém, nhưng thực lực kinh tế chắc chắn là số một thế giới. Nhà bọn họ cũng từng có biên chế hơn trăm vạn quân, nhưng bị quân Kim đánh tan thôi. Lương thực dự trữ cho bọn tôi còn hơn để quân Kim cướp đi.

    Vài giờ sau, Vương Dần lái chiếc xe bánh mì kéo hai cái thùng hàng không nóc tới trước cửa soái trướng. Tôi ra ngoài nhìn, thấy hai xe tràn đầy bao lớn bao nhỏ, tôi hỏi: “Mấy thứ này không bay mất hả?”

    Vương Dần hạ cửa kính ra ném cho tôi một điếu thuốc. Lý Tĩnh Thủy nhảy lên xe đẩy ra vải bạt, xem một hồi nói: “Là mì ăn liền cùng bánh mì. Sắp hết hạn sử dụng nhưng còn ăn được.”

    Tôi cười: “Thứ này là sắp hết hạn, nhưng nếu mang trở lại Dục Tài thì hẳn là tươi mới còn hơn cả vừa ra lò.”

    Vương Dần xuống xe nói với tôi: “Anh đã mượn xe không mui của tất cả người dân quanh Dục Tài, lại liên lạc mấy hãng thực phẩm đang gặp khó khăn trong bán hàng, chỉ cần có tiền, vật tư sẽ cuồn cuộn không ngừng tới.”

    Kim Thiếu Viêm nhét một chi phiếu vào tay Vương Dần: “Vương ca, vậy nhờ anh, việc này xong rồi em sẽ mua cho anh một căn biệt thự cạnh Tây Hồ.”

    Vương Dần bĩu môi: “Chú cho anh cái bên cạnh Tây Hồ sao? Nếu chị dâu chú biết lại nghĩ anh có bồ nhí bên ngoài.”

    Kim Thiếu Viêm ngượng ngùng: “He, là bất động sản em mua trước đây, Vương ca mà ngại em đổi cho anh một căn bên cạnh Dục Tài… cũng là đang thiếu tiền mà?”

    Tôi cười nói: “Thằng nhãi mi rốt cục cũng biết tiết kiệm tiền – ôi chào, anh nói sao chú tới Bắc Tống còn mang chi phiếu làm gì?”

    Kim Thiếu Viêm gãi đầu, cười cười: “Thói quen, không cầm tập séc không thấy an toàn.”

    “Chú định quảng cáo cho ngân hàng à, ở Bắc Tống cũng tiêu được sao?”

    Kim Thiếu Viêm nói: “Chẳng phải là tiêu được đấy thôi?”

    Vương Dần: “Được rồi, được rồi, đem biệt thự của chú bán cho người khác rồi cản thiện cuộc sống cho Phương gia quân chúng ta đi, cũng xem như vị thượng thư này cống hiến chút vì huynh đệ trong nhà.”

    Tôi nói: “Không được kéo đảng kết phái, nhất là ở chức vị mẫn cảm của anh, nếu người khác biết thì ảnh hưởng không tốt.”

    Vương Dần lúc đầu gật đầu liên tục, rồi ngạc nhiên hỏi lại: “Tôi có chức gì, tôi trước kia lái xe tải, giờ thì ổn rồi, lái xe lửa a.”

    Kim Thiếu Viêm cười: “Không cần tiết kiệm cho em, em tiêu như kiểu phá gia chi tử, tan cửa nát nhà. Ngoài mì ăn liền cùng bánh mì còn sữa, lạp xưởng, cơm trưa, …. Thứ gì cũng có thể mua cho các tướng sĩ.”

    Theo sự tình biến hóa, thằng nhóc tâm tình cũng tốt hơn trước.

    Phương Trấn Giang vừa đi bộ tới vừa nói: “Vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền, 300 vạn người để chú nuôi, mỗi người mỗi ngày 10 đồng mới 30 triệu. Chú tùy tiện mời một minh tinh nhận giải cành cọ vàng cũng phải chi cỡ này chứ?” Anh ấy đi tới cạnh Vương Dần: “Tôi đi với anh, hai người thay ca, có hai người lái thật giống lái phi cơ rồi.”

    Kim Thiếu Viêm đột phát ý tưởng: “Đúng rồi, vì sao chúng ta không thuê hẳn mười cái máy bay thả dù vật phẩm tới?”

    Tôi phì cười: “Đừng có chém gió mấy cái lời rỗng tuếch của chú nữa, địa giới này nhiều người biết bắn tên lắm đó…”

    Không ngờ Kim Thiếu niêm lại vỗ tay một cái: “Cường ca nhắc em mới nhớ, đã chuyện lớn thế nên quay phim bom tấn – Vương ca. Anh về lần này giúp em mang mấy cái máy quay tới, em muốn quay lại cuộc sống hàng ngày, để sau này làm tham khảo những cảnh lớn.”

    Tôi nói: “Còn tham khảo cái gì, trực tiếp cắt ghép là được, ai kiện chú xâm phạm bản quyền chứ?”

    Kim Thiếu Viêm tiếc hận: “Đáng tiếc không chụp được tràng cảnh mấy hôm trước.”

    Cái này trước kia hình như không ai để ý, cũng không để ý nổi.

    Lúc này Đồng Viện đang nghịch điện thoại: “Điện thoại quay có được không?”
    Kim Thiếu Viêm thò đầu qua nhìn, thấy trong điện thoại của Đồng Viện có một đoạn clip dài hơn 5 phút quân Kim cướp trại. Mặc dù cảnh ở xa, cũng không quá rõ, nhưng quả thật là tình cảnh thiên quân vạn mã xung phong liều chết cùng gục ngã, tuyệt đối là cảnh mà đại đạo diễn cũng không thể nghĩ ra. Kim Thiếu Viêm xem rồi hưng phấn: “Tặng tôi điện thoại này đi.”

    Đồng Viện ngại ngùng: “Clip có thể chuyển cho, điện thoại không được.”

    Kim Thiếu Viêm nhìn cái điện thoại của Đồng Viện chả có gì lạ: “Tôi dùng chiếc có đính kim cương đổi lại.”

    Phương Trấn Giang: “Chú có hiểu lãng mạn không hả, bao nhiêu tiền cũng không thể đổi, trong đó còn có ảnh chụp chung của tôi cùng tiểu Viện.”

    Chúng tôi đông loạt giật mình hô lớn: “A…”

    Đồng Viện càng đỏ mặt. Tôi cười nói: “Vậy thì chắc rồi. Clip cho chú, điện thoại không cho – anh cũng không muốn bị lộ clip nóng.”

    Đồng Viện mắt híp lại, trước mặt tôi bổ vỡ hai viên gạch trong trướng, hất tóc rời đi.

    Phương Trấn Giang cười nói: “Theo tôi biết, Tú Tú cũng quay chụp không ít cảnh ở đại doanh của Mông Cổ, nhưng mà lúc chiến đấu thì không, cô ấy sợ máu.”

    Kim Thiếu Viêm xoa tay: ‘Sau khi công chiếu em sẽ cho tên mọi người vào trong mục giới thiệu.”

    Tôi giận dữ: “Đúng tiếc anh Chính không có mặt, bằng không chú có thể quay chụp mp4 sự nghiêm túc của anh ấy.”

    Bởi vì xe vật phẩm đầu tiên chỉ là thực nghiệm, cho nên cũng chỉ phát cho một số tướng lĩnh nếm thử. Bọn họ cầm bánh mì ăn thử khen không dứt lời: “Ừ, Bánh bao thật ngon.”

    Qua bữa ăn cùng chuyển vận cả đêm, thực phẩm mới tới chất đống như núi tại doanh trại của Lương Sơn. Vương Dần nối liền sau chiếc xe bánh mì của tôi 20 chiếc thùng xe, năng lực vận chuyển không kém 20 toa xe. Mấy thứ này không nặng, chiếc xe có chút biến dị nên hoàn toàn kéo được, hơn nữa chỉ cần tiến vào trục thời gian là được. Còn nguồn cung, theo Vương Dần nói, tiền tới là cần bao nhiêu có bấy nhiêu, một xưởng thực phẩm cấp thành thị có thể cung cấp ổn định.

    Thời gian này, tổng binh lực quân Tống nhanh chóng tăng tới 40 vạn, quân Minh cũng tương tự, nhưng mà vũ khí bí mật của Chu Nguyên Chương còn chưa thấy đâu. Kim Ngột Thuật nghĩ sao bọn tôi cũng không biết, nhưng theo không khí trầm lặng xem ra quân Kim chắc chắn sĩ khí không cao. Bọn họ lúc đầu còn đoán được quân số của bọn tôi, sau đó chỉ thấy mênh mang vô bờ địch nhân, lúc này 300 vạn hay 800 vạn quả nhiên không khác gì nhau.

    Sau một đêm qua đi, Vương thái úy bỗng mang người về, hỏi có chuyện gì, Vương thái úy liền đáp: “Ngài đoán xem trên đường tôi gặp phải ai?”

    Tôi hỏi: “Ai?”

    Vương thái úy: “Tống Huy Tông, nguyên lai hắn sớm đã chuẩn bị tới đàm phán với Kim Ngột Thuật.”

    Tôi nói: “Vậy chuyện lương thảo lão với hắn đàm phán ra sao?”

    “Hắn nghe nói phía ngoài phủ Thái Nguyên đột nhiên xuất hiện 800 vạn quân, phải đích thân tới nói chuyện với cậu.”

    Tôi cười: “Ai da, chẳng phải cũng có khí khái sao?”

    Ngô Dụng: “Nếu không phải chúng ta chặn ngang, hiện tại quân Kim đã công hãm Thái Nguyên. Tống Huy Tông bị bức phải tới đàm phán với quân Kim. Hẳn giờ đã tới lúc hẹn đàm phán, có điều đối tượng đàm phán không giống nhau thôi.”

    Tôi nói: “Nói cách khác trong năm nay Bắc Tống sẽ bị diệt vong?”

    Ngô Dụng gật đầu.

    Tôi hỏi Vương thái úy: “Triệu họa sĩ đi tới đâu rồi?”

    Vương thái úy: “Hắn đã đi vào phủ Thái Nguyên, hiện tại đang không biết là nên mời ngài tới hay là hắn tới doanh trại của chúng ta.”

    Tôi rõ ràng: “Tôi đi.”

    Ngô Dụng: "Vậy chú định mang bao nhiêu người?”

    Vương thái úy vội nói: "Mang vài người ý tứ chút là được, mang nhiều người ra vẻ liên quân chột dạ…”

    Tôi trừng mắt với lão, vừa định xuất vài chục vạn người đi chung thì Lưu Nhật Bản bỗng nói: “Dẫn mình tôi đi là được.”

    Tôi liếc mắt nhìn qua, hỏi lại: “Anh vạn phu địch sao?”

    Lưu Nhật Bản nói nhỏ vào tai tôi: “Bệ hạ đã giao một phong mật hàm cho tôi trước khi đi, nói là nếu là tử tôn Triệu thị, gặp tín hàm như gặp tổ tông, tuyệt đối không được làm trái, tôi nghĩ Huy Tông sẽ không dám cãi lời của tổ tông.”

    Tôi không tin: “Viết gì tôi nhìn qua rồi tính.”

    Trong phim tôi học được rồi, mật hàm mà viết ‘thay ta giết người này’ thì tôi biết làm sao?
    Lưu Nhật Bản tỏ ra kiên quyết: “Bệ hạ nói, thư này như lọt cho người ngoại họ, bất luận là ai. Hết thảy diệt khẩu.”

    Tôi run rẩy.

    Lưu Nhật Bản trấn an: “An Quốc Công xin yên tâm, bệ hạ sớm đã nghĩ có một ngày như vậy, nên mới chuẩn bị tỉ mỉ. Mạt tướng cả gan xin nói, bệ hạ dù có tâm hại An Quốc Công, cũng không thể bỏ qua 60 vạn quân Tống chứ?”

    Lời này cũng phải, Triệu Khuông Dận coi binh như mạng. Lão không nỡ để 60 vạn tinh binh chôn cùng tôi.

    Tôi lo lắng: “Vậy được, thế hai ta đi - mà quân sư, chờ mấy người Vương Dần chuyển tới một số thứ thì bắt đầu phân phát cho mọi người.”

    Tôi cùng Lưu Nhật Bản cưỡi hai con ngựa xuyên qua quân trận đi vào phủ Thái Nguyên. Thời gian giằng co lâu như vậy, chúng tôi cơ hồ quên mất phía sau còn có phủ Thái Nguyên của Bắc Tống. Tôi ngẩng đầu nhìn trên thành. Thấy quân phòng thủ mỗi người đều rụt rè sợ hãi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hiển nhiên là bị dọa sợ, tôi báo danh, quân phòng thủ vội buông cầu treo. Đều là quân Tống, do Triệu Khuông Dận dẫn dắt lại khác xa quân thủ thành Thái Nguyên, Lưu Nhật Bản nhìn quân đội Bắc Tống kỷ luật lỏng lẻo, đau lòng: “Không thể tưởng được cơ nghiệp mà bệ hạ một tay sáng lập nên lại rơi xuống tình trạng này.”

    Lập tức, một quan quân cẩn thận dẫn chúng tôi đi gặp Tống Huy Tông. Dọc theo đường đi, dân chúng đều tránh trong góc chỉ trỏ chúng tôi, sợ hãi hiện rõ trên mặt. Tôi nói nhỏ với Lưu Nhật Bản: “Xem ra còn phải in một số tờ rơi an dân để vỗ về dân chúng.

    Tống Huy Tông đến thì nghỉ tạm trong nhà của thái thú phủ Thái Nguyên, trước cửa phủ có thái giám mặc lễ phục đỏ thẫm xếp thành hai hàng cung nghênh. Lại có một thái giám đứng trên bậc thang, thấy chúng tôi tới, giọng the thé: "Ngô hoàng bệ hạ mời Tiêu tướng quân vào phủ diện thánh.”

    Tôi vừa lòng gật đầu, hoàng đế thường không quá thích dùng từ ‘mời’. Tôi đã tính tới trường hợp đặc biệt. Tôi vừa muốn đi tới, Lưu Nhật Bản bỗng lôi tôi lại. Hắn mặt trầm nghiêm, bỗng móc một cuộn giấy nhỏ, trân trọng giơ lên, nói vô cùng uy nghiêm: “Hoàng thượng khẩu dụ, gặp hàm như gặp trẫm, tốc bảo Triệu Cát mau ra ngênh giá.”

    Một đám thái giám cùng cấm quân đều ngạc nhiên, tôi lau mồ hôi nói nhỏ: “Có chút quá hả?”

    Về mặt lý luận, người ta Tống Huy Tông dù sao cũng là hoàng đế, thế lực là chuyện thế lực, cấp bậc là cấp bậc. Tôi mà mang hàm An Quốc Công thì còn phải dập đầu cơ mà, rất đơn giản, mặc kệ bạn là cựu thần tam triều hay cựu thần mười triều, bạn cũng là thần – đương nhiên, tôi sẽ không lý luận như vậy.

    Lưu Nhật Bản thấy không người đáp lại, lại hô lướn một lần. Thái giám kia vội chạy vào, may mắn ngoài phủ Thái Nguyên còn có được xưng 800 vạn đại quân của chúng tôi, nếu bình thường thì chúng tôi sớm đã bị loạn đao phân thây.
    Tôi trừng mắt lên với Lưu Nhật Bản, nói nhỏ: “Người ta mà không đi ra tiếp chỉ thì chú tính sao?”

    Lưu Nhật Bản mắt như muốn nứt ra lại cố tỏ vẻ hào phóng, nghe tôi hỏi vậy, mặt không thay đổi, nói từng từ phát qua kẽ răng: “Tôi cũng không biết….”

    oOo



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  5. #340
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 164: Quân đội đa quốc gia
    Nhóm dịch: Lưu linh hội



    Trong lịch sử có vài loại hoàng đế, đệ nhất là minh quân, trên mặt trận chính trị tung hoành khai hợp, cũng chăm lo việc nước, bạn có thể nói bọn họ gian hoạt xảo trá, nhưng từ vị trí công tác là hoàng đế thì họ thực xuất sắc. Lý Thế Dân cùng Khang Hy tính được ở loại một. Loại thứ hai là hoang dâm vô đạo, khó khăn lắm mới kiếm được công việc như vậy, nhưng lại chỉ biết gây họa, cao hứng thì làm, loại này có nhiều ví dụ điển hình, từ Trụ Vương, Chu U Vương tới Tùy Dương Đế đều thuộc loại này. Loại thứ ba là không tài khổ cực, trong lúc tại chức cố gắng làm việc nhưng bất đắc dĩ, không có mệnh làm hoàng đế, cuối cùng rơi vào cảnh thân bại gia vong, điển hình là Sùng Trinh. Loại thứ tư rất đáng giá suy nghĩ, bọn họ đan xen giữa ngu ngốc và khổ cực, bọn họ thường có thiên phú rất cao, nhưng lại không có tài trị quốc và cũng lười trị quốc, mấy vị hoàng đế này có người làm thợ mộc, có người biết ngâm thơ, đối câu đối hay biết vẽ vời, bởi vì nguyên nhân tự thân, quốc gia bị bọn họ bại mất, đây được gọi là bi kịch vận mệnh. Bọn họ nếu không làm hoàng đế thì có cống hiến cho xã hội lớn hơn nhiều, Trần Hậu Chủ cùng Tống Huy Tông chính là loại này.

    Trần Hậu Chủ cùng Tống Huy Tông đều có thiên phú cực cao, lúc bắt đầu bại quốc cũng rất cảm thương, khi bọn hắn vô lực hồi thiên sẽ sinh ra cảm khái mãnh liệt, đó cũng khiến họ có nhiều linh cảm giúp nghệ thuật thăng hoa, cũng bức bách họ làm một vài việc cuối cùng….

    Ví dụ, thời Tống Huy Tông bắt đầu tích cực cầu hòa, tính tình cũng dễ chịu.
    Thái giám chạy vào không bao lâu, vẻ mặt khó xử đi ra, ấp úng: “Hoàng thượng hạ mình cầu hiền, tự mình tới mời nhị vị.”

    Phía sau hắn, một trung niên đáng thương than ngắn thở dài đi ra, nhìn bọn tôi, nghiêng người đứng sang bên giơ tay hướng đại sảnh: “Hai vị, mời.”

    Trong kiếp sống hoàng đế của lão hắn chưa từng có chuyện như vậy, tôi sợ Lưu Nhật Bản được voi đòi hai bà trưng (được gái còn đòi thêm bao cao su khuyến mại-dịch giả), nhanh chóng lôi hắn theo Tống Huy Tông vào chính sảnh dành cho xử lý công vụ.

    Vào phòng, Tống Huy Tông phất tay kêu người hầu lui ra, một ít lễ phi khiến người ta thấy phiền cũng miễn. Lưu Nhật Bản ngênh ngang đi tới ngồi xuống ghế, chẳng nói một lời. Tôi thừa hịp cơ hội này dò xét Tống Huy Tông, phát hiện tên này rất đẹp trai, da trắng trên miệng có hàng ria đẹp, đeo mũ mềm thường nhật của hoàng đế, khí chất ưu nhã lại có chút ưu tư. Hắn thấy Lưu Nhật Bản không hữu hảo, liền mỉm cười với tôi, khoát tay kêu tôi ngồi xuống: “Vị này là Tiêu tướng quân sao?”

    Tôi gãi đầu: “He he, đúng vậy, đúng vậy.”

    Không biết vì sao tôi không thể tỏ ra lưu manh trước mặt kẻ đáng thương này. Chúng tôi vốn không có mâu thuẫn, tôi còn đến hạch sách người ta, mặc dù luôn miệng nói là muốn tốt cho hắn, nhưng chuyện này Tống Huy Tông không có chỗ tốt. Lý Sư Sư được cứu ra cũng chẳng liên quan tới hắn, theo trục nhân giới còn phải thoái vị….

    Tống Huy Tông nói: “Tiêu tướng quân, trẫm nghe nói ngài mang theo hổ lang chi sư được xưng 800 vạn, đem tứ vương tử của Kim quốc Hoàn Nhan Ngột Thuật vây khốn ngoài phủ Thái Nguyên đã mấy ngày, không biết ý tướng quân thế nào, là muốn giúp Đại Tống phục hưng non sông hay là có ý hổ thị trung nguyên, một hơi tảo bình Tống Kim tự lập vi vương?”

    Đây là hỏi tôi muốn giúp hắn hay hắc ăn hắc, không cần tôi trả lời, Tống Huy Tông bỗng lộ vẻ cổ quái: “Theo trẫm biết, tướng quân chính là vị nghĩa sĩ bài danh thứ 109 trên thủy bạc Lương Sơn. Tên Lương Sơn trẫm đã sớm nghe tới, nhưng trẫm nghĩ mãi mà đoán không ra, các vị sao có thể tập hợp tới trăm vạn quân – tướng quân xưng là 800 vạn dù có khoa trương, nhưng theo thám mã hồi báo, 300 vạn là phải có.”

    Xem ra hắn bị phế cũng không phải là do bất tài.

    Tống Huy Tông chau mày, nói chậm: “Khiến trẫm tò mò là. Con dân Đại Tống các nơi có di cư, nhưng nhân số vẫn không nhiều. Vậy nhân mã của tướng quân từ đâu tới? Cứ thoải mái nói đi, chuyện này không thể tưởng tượng nổi, so với lúc trước 80 vạn quân Kim bắc hạ trung nguyên càng làm ta ăn ngủ không yên.”

    He he, lại một tên bị số học khốn nhiễu, bất quá hắn còn kém tôi một chút, tôi đụng tới phép nhân hai con số đã ngoài bắt đầu đau đầu, hắn thì chỉ đơn giản là thêm phép trừ thôi! Xem ra nghệ thuật gia cũng không giỏi số học…..

    Tôi nhẹ nhàng vỗ chân: “Nói sao nhỉ, dù sao việc này cuối cùng không thể giấu diếm nên nói thật đi, 300 vạn người chỉ có 25 vạn là người bản địa của các vị”.

    Tống Huy Tông lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, phía nam Đại Lý, phía Tây Tây Hạ cùng Thổ Phồn cho dù dốc binh lực cả nước cũng khó có đủ số này, huống chi tướng quân mang tới đại bộ phận là binh mã trung nguyên a.”

    Tôi nói: “Lão gấp gì, nghe ta nói hết đã, lão biết trước khi Triệu gia nhà lão làm hoàng đế nên có những vị hoàng đế khác làm chủ giang sơn hả?”

    Tống Huy Tống hướng trời chắp tay nói: “Thái tổ hoàng đế vì giải ưu cho dân, trận Trần Kiều miễn cưỡng khoác hoàng bào, lấy thiên hạ của Hậu Châu Sài thị -- nhưng chuyện này có liên quan gì?”

    Tôi bĩu môi: “Trước nữa đi?”

    “Lại trước nữa?”

    “Nói đại quốc.”

    Tống Huy Tông nói: “Đó là Đại Đường do phụ tử Lý Uyên và Lý Thế Dân thành lập.”

    Tôi gật đầu: “Ừ, giờ thì có liên quan, lại nói tới trước nữa sợ lão bị mệt nên nói luôn nha, liên quân chúng ta trừ 60 vạn tinh binh của Đại Đường, còn có 25 vạn quân Tần dưới trướng Tần Thủy Hoàng và 30 vạn quân Sở dưới trướng Hạng Vũ. Còn người Mông Cổ và quân Minh lão giải thích mất thời gian, lão chỉ cần biết chúng ta từ các triều đại khác tụ tập lại là được.”

    Tống Huy Tông tính toán một chút: “Nói vậy các vị là bát quốc liên quân?”

    Lão tính thêm Phương Tịch cùng Lương Sơn thành hai thế lực.

    Tôi giơ chân: “Không thể gọi một cái tên ngon hơn được sao, bảo quân đội đa quốc gia là được rồi?”

    Tống Huy Tông ngơ ngác không nói gì, thật lâu sau lẩm bẩm: “Sao có thể…”

    Lưu Nhật Bản vỗ bàn đứng dậy, tức giận: “Sao không thể, ngươi rốt cục làm ăn cái đếch gì không biết, còn muốn lão tổ tông của ngươi thay ngươi phân ưu giải hạn, tên hôn quân bất hiếu.”

    Tống Huy Tông lúng túng: “Vị này là…”

    Tôi nói: “Vị này chính là tướng quân dưới trướng của tổ tông lão Triệu Khuông Dận đó, trong liên quân của chúng ta có 60 vạn người là lão nhân gia phái tới.”

    Tống Huy Tông sửng sốt, bỗng biến sắc: “Các ngươi dám nói lung tung nhục tổ tiên ta.”

    Loại chuyện này không thể lập tức tiếp nhận, cho nên chúng tôi nhắc tới Triệu Khuông Dận, Tống Huy Tông có là thỏ cũng phải tức giận điên.”

    Lưu Nhật Bản đặt phong thư lên bàn đẩy tới: “Chính ngươi xem đi.”

    Tống Huy Tông do dự một chút mới thò tay ra lấy, xé bỏ lớp xi, mở tờ giấy ra đọc, lập tức biến sắc mặt, tay run run. Giống như người sốt rét hai tay run rẩy không ngừng, cũng giống như người bị bệnh thần kinh, lầm bầm: “Nên làm sao a, thật là xấu hổ chết….”

    Tôi tò mò muốn thò qua nhìn xem phía trên viết gì. Tống Huy Tông như bị điện giật lập tức khép tờ giấy lại, trợn mắt nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ chẳng có gì, đi bộ qua bên:
    “Lão tin chưa?”

    Lại dùng đọc tâm thuật, lại không đọc được gì.

    Tống Huy Tông mặt xám như tro, thở dài: “Ta thật là một đứa con cháu bất hiếu.”

    Tôi nói: “Tin là tốt rồi, vậy chúng ta nói chính sự đi.”

    Tống Huy Tông đã bình tĩnh hơn chút, đứng lên thi lễ với tôi: “Tiêu tướng quân giúp ta kháng Kim, chính là ân nhân của Đại Tống, còn xin nhận Triệu Cát cúi đầu.”

    Tôi nhảy ra xa tránh đi: “Đừng loạn kéo quan hệ, ai muốn giúp lão – vợ ta bị khốn bên trong, có biết không? Nếu không phải thế cho dù tổ tông lão là bạn thân của ta thì ta cũng chẳng muốn tới.”

    Trước cứ chiếm chút lời rồi tính sau.

    Tống Huy Tông hớn hở: “Nguyên lai Tiêu phu nhân cũng không may mắn bị Hoàn Nhan Ngột Thuật bắt a.”

    Tôi trợn mắt: “Vợ tao bị bắt sao mày vui cái đệch gì?”

    Tống Huy Tông vội ra vẻ tiếc hận: “Không dám, không dám, đã vậy, Tiêu tướng quân không cần khách khí, Cát nguyện lấy lực cả nước tương trợ tướng quân phá Kim, nghênh hồi phu nhân.”

    Tôi mỉm cười: “Ừ, tìm lão đúng là vì chuyện này. 300 vạn người chúng ta đang chờ cơm, lão chuẩn bị lương thảo đi.”

    Tống Huy Tông tỏ ra cực kỳ tự tin: “Chính là việc nhỏ, tự nhiên lo được.”

    Tôi hỏi: “Có thể kiếm bao nhiêu?”

    Tống Huy Tông suy nghĩ chút: “Lâu không dám nói, một quý thì không vấn đề.”

    Thì là 3 tháng, đại khái là cực hạn của lão, rốt cục cũng biết được lời thật.

    Tôi cười he he: “Vậy cứ thế nhé, nhưng mà lão suy nghĩ gì ta biết, ngoại trừ vợ ta, Kim Ngột Thuật còn bắt một người tên Lý Sư Sư. Lão muốn cứu cô nàng hả?”

    Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức lúng túng: “Ha ha ha, Tiêu tướng quân đều biết?”

    Tôi trầm mặt lại: “Ta nói trước nhé, cô nàng này mày đừng xía vô.”

    “Đây là vì sao, chẳng lẽ tướng quân với nàng có….”

    Tôi vội xua tay: “Không phải ta. Lão đừng nói lung tung, làm vợ ta nghe được thì sao?”

    Tống Huy Tông thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”

    “Mặc dù không phải ta, nhưng là một huynh đệ của ta. Lão đừng có bất bình hành tâm lý, thằng nhóc kia đẹp trai hơn lão, trước kia không nhiều tiền bằng lão, nhưng lão cũng sắp phá sản thì không so được rồi, trọng yếu nhất là Sư Sư cùng hắn đã uống rượu giao bôi rồi, lão không muốn vương miện màu xanh mượt chứ?”

    Tống Huy Tông sau khi hiểu ý tôi, đầu tiên là trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài: “Đã thế thì thôi, tướng quân phá Kim rồi thì tùy bọn họ đi, ta thân là hoàng đế, cuối cùng ra sức vì thương sinh khắp thiên hạ mưu phúc, khiến dân chúng miễn đồ thán.”

    Tim tôi cũng lạnh đi, lão nói thật dễ nghe, cái gì mà vì thương sinh mưu phúc, kỳ thật là lão chú trọng việc không mất ngôi hoàng đế, Lý Sư Sư bất quá là một nữ nhân trong đám nữ nhân vây quanh lão, xem ra lão cũng chỉ có tình nghĩa với nàng tới thế, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng tôi vẫn thấy tiếc cho Lý Sư Sư.

    Tôi lạnh lùng nói: “Còn có một việc ta cũng phải nói trước cho lão biết, chúng ta không phá Kim, cứu người xong chúng ta rút.”

    “Vậy….”

    “Nói cách khác, vị trí hoàng đế của lão cũng phải nhường ra, lão phải cùng Kim Ngột Thuật đi một vòng thành Ngũ Quốc, đúng rồi, còn con của lão nữa.”

    Tống Huy Tông mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng hất tay áo: “Nói lung tung, muốn thế này ta giúp mi làm gì?”

    Tôi giở giọng lưu manh: “Vì 800 vạn hùng binh của ta đang đóng ngoài phủ Thái Nguyên, muốn đoạt giang sơn của mi dễ như trở bàn tay.”

    Tống Huy Tông: “Ngươi không sợ ta cùng Hoàn Nhan Ngột Thuật liên thủ đối phó các ngươi sao?”

    Lưu Nhật Bản quát: “Ngươi dám.”

    Tôi mỉm cười, ngăn Lưu Nhật Bản lại: “Nói thật ta còn không sợ, không nói 300 vạn nhân mã chúng ta đối phó các ngươi có thừa, ta có thể mượn quân Tần, Sở, Đại Đường, cũng có thể mượn binh từ Tam Quốc, Lưỡng Tấn, Nam Bắc Triều, sau thời của ngươi, còn có Nguyên, Minh, Thanh, đến lúc đó không chỉ là xưng 800 vạn đâu.”

    Tống Huy Tông tức giận: “Ta thật không nghĩ tới trên đời này còn có kẻ hèn hạ như ngươi.”

    Tôi cười vui: “Đó là ngươi thiếu một đôi mắt phát hiện cái giỏi, người bên cạnh ngươi cũng không ít kẻ như vậy.”

    Tống Huy Tông uể oải, lúng túng: “Vậy mi nói ta cuối cùng có được gì nào?”

    Tôi nói: “Lão mặc dù không làm hoàng đế nữa, nhưng ta có thể cam đoan con dân của lão không bị đồ thán. Như vậy tội của lão cũng nhẹ một chút, tổ tông của lão cũng không đến mức gặp là đánh lão.” Tôi nói tiếp: “Còn nữa, theo phát triển lịch sử, lão cùng con bị bắt tới thành Ngũ Quốc còn nhận được phong hiệu, một là Hôn Đức Công, mọt là Hôn Đức Hậu, cuộc sống còn không bằng tù binh. Người ta nhớ tới lão thì ném cho lão tí cơm thừa canh cặn. Nếu không muốn bị đói, lão hợp tác với ta thì ta có thể thay hai người xin tị nạn chính trị, cho mấy người tới địa phương non xanh nước biếc, theo ta được biết các bức họa của lão ở hậu thế thực đáng giá, không khó mà có cuộc sống ăn chờ chết dâu.”

    Tống Huy Tông khổ sở: “Giang sơn Đại Tống của ta thật hết hy vọng sao?”

    Tôi an ủi lão: “Nghĩ thoáng chút đi, năm đó tổ tông của lão cướp giang sơn của người ta, họ Sài khóc lóc với ai hả? Dù sao qua vài năm đều là người một nhà. Dân chúng không bị khổ là trọng yếu nhất.”

    Tống Huy Tông lệ rơi lã chã: “Được rồi. Lương thảo tối nay ta sẽ đưa qua cho mi, ngươi không thể bỏ mặc ta nha.”

    Tôi vỗ vai lão: “Lão Triệu ngươi cũng là sinh không gặp thời, nếu sinh tại niên đại tốt đẹp thì có thể làm thầy giáo tại thẩm mĩ viện gì đó, có nhiều cô nương xinh đẹp trần trưồng chờ lão vẽ, mỗi ngày đổi người mẫu tranh cũng làm lão mệt đó.”

    Sự tình nói xong tôi cùng Lưu Nhật Bản đứng dậy đi ra ngoài, tôi nhìn Tống Huy Tông căng thẳng cất tờ giấy đi, thật sự tò mò: “Trên đó rốt cục viết gì, ta có thể xem sao?”

    Thực sự ai cũng phải tò mò. Một tờ giấy khiến người ta tin, tôi dù có mất một ngày một đêm nói chuyện cũng không rõ, đây là bí mật cỡ nào a? Chẳng lẽ bệnh kín của gia tộc? Triệu gia người nào cũng có bàn chân sáu ngón, bàn tay sáu ngón, mông đít bị trĩ, hai tay bị bệnh vảy nến hay là sinh ra đã bị mù màu?

    Tống Huy Tông thấy ánh mắt tôi rực lửa tò mò, cự tuyệt sợ đắc tội nên vò tờ giấy trong tay, xé mất một miếng rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn qua thấy cũng đọc được hơn nửa chữ trong đó, còn nửa thì chả biết. Nhưng căn bản chẳng có bí mật gì lớn. Nửa đoạn trước là Triệu Khuông Dận cùng Tống Huy Tông nói chuyện phiếm, trong đó còn lời lẽ nghiêm khắc mắng Tống Huy Tông bất hiếu. Cuối cùng dùng giọng điệu trưởng bối tha thiết động viên bạn học Tiểu Cát không cần tự bạo, không có chí tiến thủ, mặc kệ ở vị trí nào cũng phải trở thành người có ích cho xã hội….

    Chỗ mấu chốt bị Tống Huy Tông xé đi, một chút nhỏ thế thì có thể viết cái khỉ gì?
    Đầy lòng nghi vấn, chúng tôi ly khai thành Thái Nguyên trở về doanh trại liên quân.

    Muộn chút, từng xe lương thảo từ trong thành Thái Nguyên ồ ạt vận tiến đại doanh liên quân, quân đội Bắc Tống đã bị đánh tan, kế hoạch cũ của họ là đang ác chiến với quân Kim, cho nên tích trữ đầy đủ. Đồng thời, Vương Dần cùng Phương Trấn Giang vừa vặn vận chuyển thực phẩm thuận lợi, vật tư của liên quân phong phú chưa từng có. 10h30 phút tối, chúng tôi bắt đầu thống nhất phân phối thực phẩm, bất luận các quân còn dư lương thực hay không, hết thảy tính theo đầu người. Binh lính liên quân ngoại trừ nhận khẩu phần lương thực cho hai ngày, mỗi người được nhận thêm 5 gói mì ăn liền, hai túi bánh mì, còn có cơm trưa có thịt và đồ hộp cá mòi, ngoài ra còn có 250ml sữa cùng 3 chai nước khoáng – mấy chai nước đều được họ bảo tồn lại cẩn thận để sau này hành quân sử dụng. Vương Dần cũng không có gì thể hiện, anh ấy chỉ cần lấy cớ nhập hàng nhiều liền đòi được nửa xe kẹo cao su từ nhà máy nhà người ta….

    Lính liên quân chúng tôi nhai kẹo cao su, dùng cơm trưa có thịt, hộp sắt nấu mì ăn liền, vừa ăn vừa thô dã chẳng quan tâm tới đây là nơi nào nói chuyện với đồng bạn về phụ nữ. Trên thành Thái Nguyên, Tống Huy Tông dưới sự hộ giá của nội thị (thái giám) nhìn vế phía trận địa liên quân, thấy bếp lửa kéo dài ngoài ngàn dặm, thái giám đi cùng kinh hồn: “Hoàng thượng, số người nô tài gặp qua cả đời cũng không nhiều đến vậy.”

    Tống Huy Tông nhiều tâm sự, thuận miệng: “Ngươi biết gì, phía dưới là quân đội đa quốc gia.”

    Đến lúc này, từ ‘quân đội đa quốc gia’ chính thức được sinh ra, hơn nữa đoạn truyền kỳ này cũng được nhân dân Bắc Tống nhớ rõ.

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    QuanHL,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status