TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 6789 CuốiCuối
Kết quả 36 đến 40 của 45

Chủ đề: Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

  1. #36
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Ông chạy vào buồng bệnh của Phong, bà Hằng đang nắm chặt tay anh khóc tấm tức. Ông lao đến sờ nắm tay anh một hồi, rồi quay đầu chạy đi như lật đật. Ông gặp trực tiếp bác sĩ trưởng khoa, hỏi một lô một lốc. Nhưng những gì nhận được đều là những gì mà trước dó bác sĩ đã nói cho Công: “Chúng tôi bất lực”.
    Phong hôn mê, nhưng vẫn không ngừng chịu đựng cơn đau giữ dội. mồ hôi anh túa ra nhỏ xuống dòng dòng. Da mặt lúc trắng lúc xanh, lúc vàng ệch ra, lúc thì tái mét. Cũng có đôi lúc anh tỉnh, nhưng chỉ một loáng đã lập tức chẳng biết gì.Những lúc mơ hồ tỉnh lại, khi thì anh lo lắng cho Hương, khi thì nghĩ mình còn sống được hay sẽ chết. Dễ thôi, dưới áp lực của nhịp tim rối loạn và lưu lượng máu tuần hoàn lúc chậm lúc nhanh. Nếu không sớm điều hòa lại thì thành ven mạch máu khắp nơi sớm muộn gì cũng vỡ. Lúc ấy thì cứ yên một trăm cái tâm là được nhập quốc tịch địa phủ rồi. Anh biết và hiểu điều đó, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn bất lực. Đến hơi thở cũng chỉ còn là bản năng, không thể chú ý đến mà điều hợp nữa. Giá lúc này có thầy anh bên cạnh, hay một người nào đó am hiểu khí công thì may ra anh được cứu. Nhưng thầy tôn kính của anh đang tận trong Thanh Hóa. Làm sao biết anh ngoi ngóp nơi miệng tử thần. Anh cố gắng mở mắt nhìn lại trần gian. Bà Hằng nhìn thấy vồ lấy anh sung sướng.
    -Trời ơi! Con tỉnh lại rồi. Mình ơi… !
    Mặt anh méo mó vì bà Hằng đè lên ngực. Bà nhận thấy, hoảng hốt buông ra lập tức.
    -Con… con làm sao vậy? Để mẹ gọi bác sĩ.
    Anh cố dồn sức lắc đầu. Một suy nghĩ lóe lên trong óc. Cuộc sống này còn nhiều việc đợi anh. Hương cũng đang đợi anh, dù một chút hi vọng anh cũng không được từ bỏ. Anh dùng tận lực nói ngập ngừng mấy tiếng.
    -Đưa con đến đông y.
    -Được được, mẹ hiểu rồi. Cố lên nhé!
    Bà lao khỏi phòng như thiêu thân, đâm sầm vào cả người ông Thịnh đang đi lại.
    -Thằng Minh… nói đưa nó đến bệnh viện đông y.
    Ông Thịnh ngẩn ra. Con ông giỏi võ, tường tận khí công. Điều đó ông biết cả. Bác sĩ nói Phong bị xuất huyết trong, chuyện ấy ít nhiều liên quan đến bí ẩn của khí công. Mà những trị liệu liên quan đến nó thi chỉ đông y mới biết. Tại sao ông không sớm nghĩ ra? Ông cốc vào đầu mình rồi vung tay chân loạn xạ.
    -Nhanh lên, chuẩn bị một xe cứu thương có bác sĩ đi kèm.
    Phong được đưa đến bệnh viện Y Học Cổ Truyền. Người ta thăm mạch, xoa bóp, châm cứu cho anh. Cứ liên hoàn hết người này đến người khác day ấn lên khắp các huyệt vị, khiến người anh đỏ ửng. Thuốc thang thì bón từng thìa, Phong vẫn lịm đi lúc mê lúc tỉnh…
    Sau khi loại bỏ được độc tố từ thuốc ngủ, cuối chiều Hương dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra cô tưởng mình đã chết, bụng thầm nghĩ: “Cõi âm cũng khác gì cõi trần đâu.” Bỗng có tiếng cười khúc khích cô quay nhìn lại. Ở hai chiếc ghế bên cửa sổ, Bích và Công đang nói chuyện gì đó rất vui. Hương giật nẩy mình: “Trời! Thì ra mình chưa chết, nhưng đây là đâu?” Cô nhìn xung quanh thấy nào là huyết thanh, nào là dây nhợ lằng nhằng đủ thứ đang nối vào mình. Bộ quần áo trên người được thay bằng quần áo bệnh nhân trắng toát.
    “Trời ơi! Đây là bệnh viện. Mình bị cứu sống mất rồi. Khổ thân tôi, muốn chết cũng không được. Mà làm sao họ tìm ra mình nhỉ?”
    Vừa lúc Bích lại tủ cá nhân lấy nước uống, trông thấy Hương đang mở mắt, cô nhẩy cẩng lên reo.
    -Thiên địa linh linh, Hương tỉnh rồi anh Công ơi.
    Cô nhào tới dùng cả hai tay bệu má Hương.
    -Đồ chết dẫm. Mày làm bao nhiêu người khổ sở không kịp thở vì mày, có biết không? Bác Thịnh bác Hằng phải chạy một lúc hai nơi, quay như đèn cù ấy.
    Hương đau khổ nhìn bạn, nước mắt trào ra.
    “Mày vui vẻ hạnh phúc quá! Tao đang sống nhăn đây, có chết đâu mà dẫm.” Cô cố gắng mở miệng. Non một ngày “ngủ say” không khóc, giọng của cô bây giờ đã có thể thều thào.
    -Sao không để mình chết?
    -Còn muốn chết à? Đừng khóc nữa, làm tao khóc theo bây giờ đấy.
    Công chạy lại cướp lời.
    -Em cứ luyên thuyên gì thế? Hương đã được biết gì đâu.
    -À à! Phải rồi. Kính? Kính đâu?
    Bích lục túi của mình lấy một cặp kính cận đưa Hương.
    -Kính của mày đấy. Đây, đeo vào tao cho đọc cái này hay lắm, Phong không phản bội mày đâu. Chẳng có đám cưới đám hỏi nào hết. À có, nhưng không phải của Hoài Phong với cô người Mỹ tóc vàng.
    Lời của Bích hiệu nghiệm tức thì. Hương nằm lặng yên, căng thẳng hồi hộp nghe bạn nói. Bích thì hì hụi mở chiếc cặp để trên ghế, rồi sách một chiếc máy tính chạy lại.
    -Thấy tao chu đáo không? Bác sĩ nói chiều nay mày sẽ tỉnh, nên tao mang theo cái này. Giờ tao cho mày đọc một bức thư, gửi từ email của mày tới địa chỉ của Phong.
    Cô khởi động máy rồi gõ lạch tạch.
    -À! Xong vụ này mày phải hỏi tội Hoài Phong nhé! Mày biết anh ta lấy mật khẩu hòm thư của mình là gì không? Là “yêu phải quái”. Được rồi mày đọc đi.
    Bích chuyển máy đến trước mặt Hương, hạ chuột xuống nền giường. Hương nhìn màn hình máy tính như thôi miên. Cô lần lượt đọc hết bức thư, mắt miệng mở to, da tái mét. Cô không tin ở mắt mình một chút nào.
    -Ôi mẹ ơi! Quái… quỷ… gì thế này?
    -Mày hiểu gì không? Cô gái nhà giàu da trắng đó, thích ai chẳng thích, lại thích Hoài Phong. Nên bày ra trò này ly gián hai người. Bức thư này và bức thư của Phong mày nhận được, đều do những chuyên gia tâm lý soạn thảo, và những chuyên gia tin học giở trò. Xem này, mày cưới anh chàng Bill nào thế? Lại còn khoe có em bé nữa, ác ôn thật. Hoài Phong đọc được mà cũng không chết tại chỗ kể cũng giỏi ghê. Đúng là “kế hoạch hoàn hảo” như tác phẩm cùng tên của Sidney Sheldon, rất may cuối cùng bà Leslie Stewart không hạ được ngài tổng thống.
    -Làm sao… Bích có cái này?
    -Phong nói. Ánh ấy về nước rồi. Vì bức thư tàn nhẫn này đấy.
    Hương gượng mình nhổm dậy nhưng bị Công đè xuống.
    -Nằm yên đi đã. Đợi khỏi hẳn mới gặp anh ấy được. Phong… cũng đang nằm viện đấy.
    -Sa…o?
    -Chắc không sao đâu, Siêu Tuyệt khỏe như vâm. Rơi trên trời xuống còn không chết, chẳng phải lo gì đâu.
    -Anh ấy… anh ấy làm sao?
    Giọng của Hương thều thào lại nói nhanh, nên lúc có lúc không. May nhờ đã nghe mấy hôm rồi nên Bích cũng hơi hiểu hiểu.
    -Từ từ, bình tĩnh đi. Không nghiêm trọng đâu, để tao nói lại những gì tao biết.
    Bích ngồi ghé xuống giường bệnh của Hương rồi thấp giọng.
    -Hồi sáng ở nhà mày về, tao có lượn phố mua ít đồ. Ai ngờ gặp Phong đang đánh nhau tùng phèo với người ta. Đang tức khí tao túm anh ta lại. Chửi liền một trận hụt cả hơi. Đang còn chửi chưa đã, thì bị xách như con ếch đem về nhà mày. Lúc ấy trông anh ta dữ lắm. Quát bảo tao mở hộp thư và cho tao mật khẩu. Tao sợ quá làm theo, mới biết anh ấy cũng bị lừa. Nhưng vì không cam chịu, nên đọc xong bức thư giá họa ấy mới lặn lội từ Mỹ về đây. Đến lúc gặp tao, nghe tao chửi mới hiểu ra. Nhưng tìm đến nhà mày, thì lại đọc được cái thư trăn trối. Có lẽ vì sốc quá, nên… hộc máu đến hai lần.
    Hương vùng hai tay ôm lấy mặt, cô khóc như người bị bóp cổ. Khò khè khản đặc.
    -Đừng khóc, mày khóc nữa là không nói được đâu. Bệnh viện nói muộn nhất hôm nay Phong sẽ tỉnh. Giữ giọng mà gọi người yêu chứ?
    Thực ra Bích nói đùa để an ủi bạn. Làm gì có ai nói Phong tỉnh lại muộn sớm mấy giờ. Giọng Hương khản đặc nói trong nước mắt.
    -Anh ấy, nằm… ở buồng nào?
    -Trị liệu cho anh ấy liên quan đến khí công. Ở đây họ không làm được. Bác Thịnh chuyển Phong xuống Y Học Cổ Truyền rồi.
    Hương thở mạnh một hơi. Cô lặng nghe tiếng tim mình đập, nước mắt chảy tràn ra gối, nhưng khuôn mặt phảng phất một niềm hạnh phúc như cười.
    -Mày nên tự hào vì có một ông bạn trai như thế. Đang lúc rối bòng bong vẫn sáng suốt như thường. Chính Phong đã tìm ra mày, đánh cho mày nôn hết thuốc rồi đưa vào viện. Chứ nếu là tao, chỉ tìm thấy mày trong album thôi.
    Ba người tụm lại. Bích kể chuyện gặp Phong đánh nhau, cô tông xe rồi chửi anh. Cô thêm mắm dặm muối cho bài chửi của mình, khiến lòng ngổn ngang như Hương cũng phải cười khọt khẹt. Công thì khỏi nói, cười chảy nước mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #37
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Uống một đống thuốc ngủ, nhưng đêm ấy Hương vẫn không ngủ được. Mà cũng chẳng ai ngủ được, mười giờ tối bà Hằng gọi điện cho Công. Anh ra hành lang nghe xong, đi vào với vẻ mặt rất căng thẳng. Bích và Hương cảm nhận được ngay, Bích Hỏi:
    -Ai gọi vậy anh?
    -Uhm…
    Công nhìn Hương, dường như anh không muốn nói chuyện vừa biết lúc này. Nhưng rồi nghĩ thế nào anh vẫn đáp.
    -Bác Hằng.
    Tim Hương đập loạn xị, hai thái dương căng phồng giật giật. Khóe mắt long lanh nước. Công đến bên đặt một tay lên vai cô thận trọng.
    -Hương. Em bình tĩnh nhé, trước sau gì em cũng phải đối mặt với sự thật. Bác Hằng… vừa gọi điện cho anh, Hoài Phong…
    Hương gào lên. Chộp lấy vai Công lắc anh sòng sọc.
    -Không phải. Anh nói dối. Anh nói dối phải không…?
    Bích lao tới ôm lấy Hương, cô bật khóc.
    -Bình tĩnh đi Hương, đừng thế mà, mình xin cậu đấy, mình xin cậu…
    Công được giải thoát lùi luôn hai bước. Anh lè lưỡi.
    -Còn chưa nói hết mà. Bác Hằng nói… Hoài Phong đòi ăn cơm.
    -Sao…?
    Hai cô gái đang khóc tùm lum bỗng dừng cả lại.
    -Anh…?
    Công làm bộ nhăn nhó gãi đầu, anh nhắc lại.
    -Bác Hằng vừa gọi tới báo. Hoài Phong đòi ăn cơm.
    Bích khỏe mạnh nhanh chân, cô nhào tới đấm vào ngực Công như cái máy.
    -Đánh cho anh chừa đi. Đồ chết dẫm, anh thật xấu.
    Hương gạt nước mắt tức giận.
    -Hộ cả phần mình nữa.
    Công vờ gục xuống ôm cứng lấy Bích.
    -Ôi ôi! Đánh gì mà ác thế. Đánh như ác phụ đánh chồng hiền.
    Bích không gỡ được dậm chân lạch bạch.
    -Anh khai ra đi, anh học thói lừa đảo này ở đâu?
    -Lừa hồi nào. Anh đang diễn tả sự thật mà, tốn bao nhiều công sức mới học được của nữ quái mấy trò này đó.
    Cả Hương và Bích cùng lúc phì cười. Bích vòng tay ôm lấy Công, ba người nhìn nhau cười ròn rã.
    Được điều trị đúng cách, kết hợp giữa châm cứu và day ấn huyệt vị của các chuyên gia đông y, đến nửa đêm thì Phong tỉnh, tỉnh rồi thì chẳng có gì đáng ngại. Biết rằng, không kiềm chế được cảm xúc mới đến nông nỗi này. Nên bây giờ anh không tùy tiện hồ đồ nữa. Điều chỉnh cho hơi thở thông suốt anh mới hỏi bà Hằng.
    -Hương thế nào rồi mẹ? Cô ấy không sao chứ?
    Đang ngồi tư lự cạnh giường nhìn ra ngoài, nghe Phong hỏi bà giật mình ngoảnh lại, bà không trả lời mà vồ lấy anh mừng mừng tủi tủi.
    -Ôi con tôi! Tạ ơn trời phật.
    -Hương…
    -Không sao cả, nó tỉnh lại hồi chiều. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Mà con còn đau nữa không?
    Phong thở phào. Anh mỉm cười nhìn mẹ, lòng cũng thầm cảm ơn trời đất.
    -Con sống rồi mẹ ạ! Cãi nhau với Diêm Vương mấy bận chắc ông ta tức lắm. Cõ lẽ không muốn nhìn mặt con nên mới đuổi con về. May ơi là may, may đến chết đi được, vậy mà không bị chết.
    Bà Hằng phì cười.
    -Mày còn đùa được à! Nào, nói mẹ biết chuyện gì? Sao đang ở Mỹ lại lén lút về đây nằm viện.
    -Con mới sống được thôi đang còn ốm lắm. Chuyện thì dài như sớ táo quân, đợi khi nào có đủ mọi người con nói lại. Chứ kể cho mẹ nghe một lần, kể bố một lần. Bố mẹ Hương mỗi người một lần vị chi là bốn, thanh minh với Hương lần nữa là năm. Xong được có khi chắc chết. Bích gọi điện cho bố mẹ phải không? Bố con đâu mẹ?
    Bà Hằng lại phì cười, nựng má anh như nựng trẻ con.
    -Được rồi, nếu vậy thì nói ít thôi. Cứ ba hoa có khi còn quá. Bố vừa về nhà lấy ít đồ, tiện thể qua 198 thăm Hương. Để mẹ gọi điện báo cho Bố biết.
    -Có gì măm măm không mẹ? Con đói quá!
    -Ôi trời!
    Bà Hằng cúi xuống, hôn lên má anh, rồi chạy khỏi phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #38
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ

    LÊ TÔN


    Sóng gió tạm qua, cả Hương và Phong đều bình phục nhanh đến mức bệnh viện phải kinh ngạc. Chỉ qua một đêm họ đã gần như bình thường. Hương hồi phục nhanh hơn, mới sáng tinh mơ cô đã đòi xuất viện. Năn nỉ ỉ ôi, khiến Bích và Công không thể khác hơn là làm thủ tục. Do bệnh tình của Hương đã hết, hơn nữa bệnh viện cũng đang quá tải bệnh nhân, nên người ta không giữ lại. Hương ra viện nhưng không về nhà, mà cùng Bích và Công đến thẳng chỗ Phong. Suốt dọc đường, lòng dạ cô nóng như hơ lửa. Ngồi ở sau Bích, cô chỉ muốn giằng lấy tay lái chạy cho nhanh. Rồi còn đèn đường nữa. Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, đến bây giờ cô mới thấy ghét phố phường Hà Nội thật lắm ngã tư. Cứ mỗi đoạn lại có ngã tư, mà có ngã tư thì có đèn đường. Khổ nỗi ba người cứ gặp hoài đèn đỏ. Bích cũng thấy bực, cô than thở.
    -Số mình đen thật đấy. Toàn gặp đỏ không à!
    Rồi họ cũng đến nơi. Đã hỏi trước số buồng Phong điều trị, nên vừa dừng xe Hương lon ton chạy trước. Cô mặc Bích và Công hì hụi gửi xe. Cô chạy đến trước cửa phòng bệnh, sung sướng, xúc động lặng lẽ nhìn vào. Cô đang khóc nhưng cố mím môi để tiếng khóc khỏi bật ra. Nước mắt chảy dài trân trối nhìn Phong. Giường bệnh của Phong được kê quay đầu ra cửa, vì vậy anh không biết sự có mặt của Hương. Hoài Nhi đang nghiêng ngó sát đầu anh. Nó được ông Thịnh cho người đưa lại từ sáng. Còn Phong đang cầm tờ An Ninh Thủ Đô chỉ chỏ.
    -Chữ này đọc là “A”. Đọc đi, “A-A”
    Con vẹt nhắc lại.
    -“A-A”.
    Phong nói.
    -“E nờ - E nờ”.
    Con vẹt nhìn thấy Hương dài cổ gọi.
    -Hương ơi! Hương ơi!
    -Hì hì, mày cũng nhớ nàng à? Được rồi học thuộc bài tao cho đi thăm người đẹp. Mà đừng có bỉnh ra gối của tao đó. Lại nào “A-A”.
    Hương vô thức đưa chân bước lại. Hạnh phúc nổ bùng trong tròng cô thành một tiếng khàn khàn.
    -Anh!
    Phong vẫn không rời tờ báo.
    -Ừm! Giọng mày sao thế? Định dọa ma tao à? Có mỗi chữ “A” thôi mà đọc là “Anh”. Giỏi bịa thật.
    Hương chạy tới, lao vào anh, gục đầu trên ngực anh òa khóc.
    -Anh ơi! Anh…!
    Phong thộn người ra. Phải đến mấy giây sau anh mới vòng sít lấy Hương, mắt long lanh nước.
    -Đừng khóc, đừng khóc mà! Ôi…! Em…
    Một lát, Phong đỡ Hương ngồi dậy. Anh khẽ đẩy cô ra nhìn ngắm khuôn mặt của cô.
    -Sao em gầy tọp thế này? Anh đã nói rồi, cơ thể anh có cả phần anh nữa. Sao em không giữ gìn cho anh thế?
    -Em xin lỗi, xin lỗi Phong. Từ mai em sẽ ăn cho mập ú. Em sợ quá, em không sợ chết, chỉ sợ mất anh. Em yêu anh, yêu anh…
    -Em ngốc quá, suýt chút nữa chúng mình được cưới nhau ở âm ti rồi. Nào, cho anh nhìn lại em đi.
    Hương đưa cả hai tay ôm khuôn mặt của Phong, còn mặt cô thì dàn rụa nước.
    -Anh cũng gầy đi nhiều quá! Đừng quên cơ thể anh cũng là cơ thể của em.
    -Được được. Từ mai anh sẽ chăm chút cho nó béo ị. Mà…! Em khóc đến lạc cả giọng thế này sao?
    Anh ôm lấy cô thật chặt.
    -Lỗi này tại anh, khổ cho em quá! Lỗi tại anh, tại anh ngu rốt để người ta qua mặt. Suýt chút nữa thì anh mất em rồi. Anh xin lỗi…
    -Không. Là tại em. Tại em đã không tin anh nên bị họ lừa. Giờ thì không ai lừa được em đâu. Phong… em xin lỗi.
    Hai người sít chặt nhau thầm thì. Bích và Công đến trước cửa lúc nào cũng không hay. Nhưng họ chỉ đứng đấy, chỉ nhìn, xúc động, và mừng cho đôi bạn đoàn tụ bên nhau.
    Phía sau họ, bà Hằng cũng lặng lẽ đứng đấy. Thấy con cái sung sướng hạnh phúc khi gặp nhau, khóe mắt bà không kìm nổi lệ.
    Hương vô tình quay mặt ra phía cửa. Bắt gặp ánh mắt mọi người đang chăm chú nhìn mình cô buông Phong cúi xuống, thoảng bối rối ngượng nghịu. Bị phát hiện, cả ba bước vào. Bích cười trêu chọc.
    -Tôi đang thử hình dung, một cặp tình nhân mập ú và béo ị ngồi cạnh bên nhau. Thật lãng mạn ra trò. Chàng nói, xin lỗi em. Nàng nói, xin lỗi anh. Lạ thật, người ta đang mong cho sạch hết lỗi lầm, thì họ lại nài nỉ xin tí lỗi của nhau. Theo tôi, cứ lỗi của ai thì người ấy dùng, xin vào làm gì cho mệt. Còn nếu muốn nhiều, cứ liên hệ với ông Công ông Táo của tôi. Gì chứ lỗi thì thân chủ của anh ta thừa mứa.
    Đang xúc động lẫn lộn, mọi người vẫn không nín được cười. Phong lè lưỡi với Bích rồi quay sang Công.
    -Ông bạn hay ở gần cô ta, nên học hỏi cách chịu đựng từ những bài chửi thường thường đi. Nếu không mà nghe cô ta chửi đột ngột thì nhồi máu cơ tim đó. Nhìn tôi đây này, thân tàn ma dại chỉ vì bài “điếu văn” tùy hứng của cô ta thôi. Giá mà tôi ghi âm được…
    -Hì hì…
    Nghĩ tới cảnh hôm ấy, Bích không nhịn được, cười một tiếng. Bà Hằng thì chưa biết, nhưng Hương và Công đã nghe Bích kể rồi. Cả mấy người cùng nghĩ đến cảnh Phong đần mặt ra khi nghe chửi, cười òa một chặp. Thấy cảnh vui vẻ ấy bà Hằng thanh thản cười theo. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng bao hàm nhiều cảm xúc. Biết sự có mặt của mình sẽ làm lớp trẻ mất tự nhiên, bà nói.
    -Các con cứ chơi đi nhé! Ta ra ngoài lấy ít đồ ăn, tiện thể xem thuốc thang thế nào nữa.
    Còn lại bốn người chuyện trò rôm rả, khoảng chín giờ, bệnh viện châm cứu cho Phong thêm lần nữa. Và tới trưa thì anh xuất viện. Chẳng phải đã khỏi hẳn, mà anh có thể tự điều trị được nên muốn về nhà. Khi Phong và mọi người về đến nhà, thì Ông Giang bà Thơ gọi điện báo đã về Hà Nội. Ông Thịnh mời họ lại cả nhà mình, một nữa tiệc thịnh soạn được bầy ra, cả sẵn sàng chờ bố mẹ Hương đến dự.
    Chiếc taxi đậu ngay trước cổng vila, bà Thơ vội vã mở cửa lao ra. Thấy Hương và mọi người ra đón, bà nháo nhào chạy lại.
    -Chào anh chị.
    Bà nói nhanh với vợ chồng ông Thịnh rồi chộp lấy Hương.
    -Chuyện gì vậy? Con làm sao thế này? Ôi trời? Môi của con…
    -Mẹ! Con có sao đâu, chỉ là khẽ ốm chút thôi. Con xin lỗi, làm hỏng “tuần trăng mật” của hai người.
    -Lại khóc nữa phải không? Sao giọng lại khàn đặc như thế? Mắt thì sưng híp lên.
    Ông Giang nói rồi quay sang chào ông Thịnh, Phong chào trước.
    -Con chào hai bác.
    Ông nhìn anh hơi thoáng ngạc nhiên, gật đầu đáp lại rồi bắt tay ông Thịnh, bà Hằng. Ông hỏi Phong:
    -Cháu về nước hôm nào thế?
    -Dạ, cháu mới về được hai hôm.
    -Ồ! Nói vậy thì… con bé này nằm viện có công của cháu phải không? Nó khóc mà không phải vì ta thì chắc chắn vì cháu rồi.
    Phong sờ tìm “tài đâu” ấp úng.
    -Dạ… cháu…
    -Dạ… là tại cháu phải không?
    Hương đỡ lời Phong.
    -Tại động đất đó bố. Tới mười bẩy độ rich-te, núi lửa và sóng thần cũng lên cơn một lúc. Khủng khiếp lắm bố ạ!
    -Ta chưa hỏi ngươi, nhưng thôi được rồi. Hôm nay ta là khách, hẵng tạm gác chuyện này lại đã.
    Ông giang vừa nói, vừa vui vẻ mỉm cười. Ông thịnh nói theo.
    -Phải đấy, chẳng mấy khi được đoàn tụ đông đủ thế này. Cứ nâng ly vui vẻ một chầu đã. Nào, mọi người vào nhà đã? Xin mời.
    Ông đưa cả cánh tay hướng vào trong và xoay người đi trước. Phong với Hương dành phần xách hành lí, mọi người lần lượt đi vào. Bữa tiệc hôm đó đầy đủ cả hai bên gia đình, còn có Công và Bích. Mọi người vừa dùng cơm, vừa nghe Phong kể về chuyến “vi hành” của mình nơi đất Mỹ. Về nguyên nhân và diễn tiến của mấy ngày khủng khiếp vừa qua. Chỉ mấy ngày thôi, nhưng giống một câu chuyện cổ tích. Lúc này ai nấy mới ồ lên. Ông Thịnh gật đầu.
    -Hóa ra vậy.
    Ông quay sang phía ông Giang.
    -Nói thật với ông, hai hôm nay tôi chạy rối cả chân, mà đã biết được gì. Công nó chỉ nói hai đứa hiểu lầm. Suýt nữa thì… nguy hiểm thật. Nhưng cũng vẫn còn may.
    Ông Giang nhìn con gái.
    -Con bé kia! Mày có biết hai chúng ta phải gắng gỏi khổ sở thế nào mới có được mày không? Chúng tao yêu nhau lắm mới có được sản phẩm này. Sao mày không thương cái công sức của tao thế? Mày…
    Cả nhà cười ồ. Hương phụng phịu.
    -Bố! Con biết lỗi rồi mà. Về nhà con sẽ tự tay nấu những món bố thích nhất để bố ăn – cô quay sang lay vai mẹ - con sẽ đưa mẹ đi Big C, Vincom, mua cho mẹ những bộ quần áo đẹp nhất, được không ạ?
    Bà Thơ mắng yêu.
    -Khéo hối lộ thật, mày lo cho cái thân mày đi. Soi gương xem, mặt xanh như tàu lá kìa.
    Bích nối lời.
    -Bác yên tâm đi. Hồi sáng cô ấy vừa hứa với một người, từ mai sẽ ăn cho mập ú. Phen này phật Di Lặc có khi phải xuống hạng bác ạ!
    Mọi người lại cười, bữa cơm tràn ngập tiếng cười, nhưng cũng hết. Nửa chiều mọi người ra về, cả nhà ông Thịnh tiễn chân tận cổng. Phong lặng lẽ nhìn theo chiếc taxi chởi gia đình Hương, cho đến khi mất hút. Trở vào nhà, ông Thinh ôn tồn nói.
    -Dù sao con cũng về rồi, hãy nghỉ ngơi đi tĩnh dưỡng ít hôm. Mọi chuyện cứ để sau rồi tính.
    -Con cũng muốn bàn với bố chuyện này.
    -Bố nghe đây.
    -Bố ạ! Thương trường như một hồ bơi, sẽ tốt hơn nếu người ta học bơi trước từ sách giáo khoa, và cử động theo công thức. Nhưng phần lớn người ta bơi được nhờ cách nhảy xuống hồ, và dĩ nhiên sẽ uống nhiều ngụm nước. Mà con nghĩ, như vậy mới là cách nhanh nhất để biết bơi, và còn trải nghiệm được nhiều hơn nữa. Con muốn học kinh doanh từ bố, không phải từ sách vở, Bố đồng ý chứ?
    -Con không sợ chết đuối sao? Uống nhiều nước cũng có thể bị ốm đấy.
    -Không phải chủ quan, nhưng con có thể tự lượng sức mình. Hơn nữa bên cạnh con còn một huấn luyện viên tài năng như bố, con không sợ.
    -Bố tôn trọng ý kiến của con. Nhưng bố thấy chuyện này có liên quan đến Hương thì phải. Nếu đúng như vậy, chúng ta có thể bảo lưu được đấy.
    -Không phải đâu bố. Chính Kiy O Saky cũng đã viết rằng. “ Trường học được thiết kế để tạo ra những người lao động tốt, chứ không phải là những ông chủ giỏi”. Và Betty Spargue cô gái tỉ phú ấy cũng nói con như vậy.
    -Được – ông Thịnh vỗ vai anh – chiều nay bố nghỉ làm, cả nhà ta cùng về Hải Phòng, sau đó con muốn sang Mỹ với cô tóc vàng, hay ở lại với cô tóc đen cũng được. Đồng ý chứ?
    Phong cười hiền.
    -Cảm ơn bố.
    Vậy là anh bỏ học.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #39
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Mọi chuyện êm xuôi, chiều hôm sau anh gặp Hương cho cô biết quyết định ấy của mình. Khỏi phải nói Hương vui sướng đến mức nào, nhưng cô vẫn điềm tĩnh hỏi lại.
    -Du học là một cơ hội tốt. Sao anh lại bỏ ngang như vậy? Hay chỉ vì chuyện của nhi nữ thôi?
    -Em muốn anh sang đó sao?
    -Nếu em nói muốn, là đang nói dối. Xa anh một giờ em nhớ muốn chết rồi, Nhưng nếu đúng như em hỏi, thì em có tội rất nhiều. Em không thể vì sự ích kỷ của mình mà cản trở anh.
    Phong khẽ cười.
    -Ngay từ đầu anh đã có suy nghĩ này, nhưng chưa dám quyết. Qua sự việc vừa rồi anh mới hiểu ra rằng, thứ gì là qua trọng nhất với anh. Kinh doanh anh có thể học được từ bố, từ thực tế của công việc anh làm. Còn em, anh không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với em nữa. Nhi nữ thường tình cũng được, an phận nhụt chí cũng được. Anh không quan trọng người khác nghĩ về anh, quan trọng là anh nghĩ về mình. Và anh nghĩ rằng, không có một quyết định nào sáng suốt hơn như thế.
    Hương ôm chầm lấy Phong.
    -Ôi! Anh…
    -Em yên tâm, anh không tiếc nuối gì đâu. Khi anh đưa ra quyết định này và được bố chấp nhận, anh thấy hạnh phúc vô cùng. Em còn nhớ bộ tiểu thuyết võ hiệp “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của Kim Dung chứ? Cái anh chàng Trương Vô Kỵ ấy, đã từ bỏ ngôi vị giáo chủ Minh Giáo, thậm chí nhường ngai vàng sáng lập nhà Minh cho Chu Nguyên Chương, để về nhà vẽ lông mày cho người yêu là Triệu Mẫn. Nhiều người cho rằng, anh ta vì một người phụ nữ mà làm vậy thật quá tầm thường. Riêng anh lại rất khâm phục nhân vật ấy. Việc gì phải bận tâm ai nói ai cười. Đời có gì quan trọng hơn bạn tri kỷ của mình chứ? Và anh bắt trước anh ta. Sẵn sàng từ bỏ tất cả, về nhà vẽ lông mày cho hồng nhan tri kỷ của mình.
    -Em đồng ý để anh vẽ lông mày cho em chứ? Anh sẽ vẽ cho em rất đẹp. Mỗi sáng, mỗi chiều. Hương, chúng mình cưới nhau em nhé!
    Hương sít lấy Phong, cô xúc động đến trào nước mắt, miệng khẽ thều thào.
    -Anh ôm chặt em đi. Nếu không em sẽ bay mất đấy. Em yêu anh, yêu anh…
    Cô lẩm bẩm nhắc lại, đến khi bờ môi của hai người quyện chặt vào nhau. Say đắm nồng nàn.
    Đám cưới của Hương và Phong được hai bên gia đình thống nhất, Bốn ông bố bà mẹ mặt rạng rỡ như cờ. Phong và Hương đến tận nơi báo cho Công với Bích. Bích cười hớn hở.
    -Chúc mừng nhé! Hay quá rồi. Hai người đã chọn ngày chưa? Ngày chúng tôi chọn cũng đẹp đó. Hay chúng ta tổ chức một ngày đi. Từ giờ tới lúc ấy còn hai tháng nữa, tha hồ chuẩn bị.
    Phong hỏi Hương.
    -Ý em thế nào?
    -Tùy anh. Em có lấy vợ đâu.
    -Được, chúng ta cứ quyết định vậy đi. Tổ chức một hôm và cùng địa điểm. Nhưng thế này thì thiệt thòi cho khách quá! Có nhiều người phải ăn một lúc bốn nơi liền thì bụng dạ đâu.
    Bích thản nhiên.
    -Ai có dạ dày bé thì khắc chịu. Ăn không nổi thì gói lại mang về.
    Cả bốn người cùng cười. Phong ghé tai Công thì thầm gì đó. Hai cô gái đồng thanh hỏi.
    -Gì thế?
    Công tặc lưỡi vẻ bí mật.
    -Chuyện tế nhị ấy mà, bọn em không cần phải biết đâu.
    Mỗi người một anh, các cô lúc lắc.
    -Không được giấu diếm.
    -Chuyện mờ ám phải không?
    Công than thở.
    -Mờ mịt gì chứ. Bọn anh đang cược xem ai có thằng cu trước.
    Bích bĩu môi.
    -Hứ. Rõ là…
    Phong lên tiếng.
    -Ơ hay. Lấy vợ là phải sinh con, chứ không tuyệt chủng mất à?
    Hai cô gái thộn người ra, rồi cả bốn người cùng cười một trận.
    Và họ bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới. Nhưng cuộc sống có bao thách thức. Cuộc đời của chúng ta không bao giờ bằng phẳng cả. Ai đó nói rằng: “Để thực sự cảm nhận được hạnh phúc, người ta phải vượt qua tất cả mọi trở ngại”. Nhưng tất cả là bao nhiêu? Đồng ý rằng có đổ mồ hôi mới biết trân trọng hạt cơm. Lâm Thị Mỹ Dạ cũng từng viết.
    “Nhặt chi con ốc vàng,
    Sóng xô vào tận bãi.
    Những cái gì dễ dãi,
    Chẳng bao giờ bền lâu”
    Nhưng hạnh phúc Phong và Hương nhận được hôm nay, đâu phải là dễ dãi. Vậy mà…
    Sáng hôm sau Phong nhận được một cuộc điện thoại rất lạ, của một người phụ nữ nói tiếng Việt chưa thành thạo.
    -Hoài Phong, em đang ở Việt Nam…
    -Xin lỗi. Tôi không quen cô…
    -Đừng! Anh đừng dập máy, vì chúa, xin anh!
    -Cô cần gì?
    -Em đến đây, thứ nhất muốn tạ lỗi với anh. Thứ hai muốn gặp anh một lần. Em biết anh đã quyết định thành hôn. Em muốn gặp anh một lần trước khi về nước.
    -Chúng ta chẳng có gì phải gặp nhau đâu. Cầu chúa đem cô đi khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
    Giọng phụ nữ bên kia thút thít. Cô đang khóc.
    -Thật lòng em đến đây xin lỗi anh, nhưng không hề mong được anh tha thứ. Anh cứ nguyền rủa em, trả thù em, thậm chí giết em cũng được, vì như vậy, ít nhất trong lòng anh vẫn có bóng dáng em. Em chỉ xin anh hãy gặp em một lần, một lần này thôi. Nếu anh không đến, em sẽ tự tìm đến đấy.
    -Nói thật nhé! Như thế này là tôi nhân nhượng với cô lắm rồi. Cô về nước Mỹ của cô đi, chẳng có lý do nào phải gặp gỡ cuối với đầu gì nữa.
    Cô gái vẫn khóc.
    -Hoài Phong, nếu anh nhất định không gặp em, anh muốn biết sau đó sẽ thế nào không?
    -Tôi đang rửa tai để nghe đây.
    -Ha ha.
    Cô gái cười lên mấy tiếng thê thảm.
    -Người khác có thể chết vì anh, em cũng có thể làm như vậy. Mười hai giờ trưa nay em chờ anh ở biệt thự “X”, khu đô thị Linh Đàm. Nếu quá một giờ anh không đến, thì báo chí thế giới sẽ có tin hay. “Betty Spargue tự tử, vì bị người yêu là Hạ Hoài Phong ruồng rẫy”. Em sẽ khiến anh suốt đời phải nhớ đến em. Dù là nhớ trong sự căm thù cũng được.
    -Cô đang dọa tôi à?
    Betty lại khóc.
    -Em có dọa anh đâu, là anh ép em chứ, chẳng lẽ em muốn chết sao? Nhưng em đâu được chọn. Ha ha…
    Cô lại cười não nuột.
    -Em đang nghĩ hôm nay mà chết, thì ngày mai sẽ được lên báo tùng phèo. Có khi lại được khoe cái mặt chình ình lên cả mấy tờ một lúc. An Ninh Thế Giới, An Ninh Thủ Đô, Công An Nhân Dân, Hà Nội Mới… rồi cả Việt Nam sẽ biết đến em.
    Phong lạnh cả người.
    -Anh có thấy câu nói đó quen không? Mỗi lời mỗi từ của anh trong mỗi tháng qua, em đều ghi nhớ hết. Em nhớ và sẽ mang nó lên tận thiên đường. Dù thế nào, anh vẫn rất nguyên vẹn trong trí nhớ của em, Phong ạ! Em đi chuẩn bị đây, gặp anh hoặc chúa.
    -Được rồi. Cứ ở đó đi. Tôi sẽ đến, khỏi cần mười hai giờ mà ngay bây giờ. Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi thấy cô trên trái đất. Đúng là điên thật.
    Phong bất lực tắt máy, chẳng biết anh chửi mình điên hay người ta điên. Anh nhắm mắt hít một hơi dài. Gần hai tiếng sau anh có mặt tại nơi biệt thự như đã hẹn. Có hai vệ sĩ ra tận cổng đón. Một người đưa anh vào trong, một người nhận chìa khóa cho xe anh vào gara chu đáo lịch sự. Phong đi qua mấy dãy hành lang rồi vào một phòng rộng. Tường phòng được sơn màu hồng nhạt. Đặc biệt nguyên một bức được phủ kín, bằng một tấm mành lụa mỏng cũng màu hồng. Gió từ cửa sổ thi thoảng du vào xô tấm mành lụa, để lộ sau nó một bức tường kính. Trong phòng có sô pha, giường ngủ, bàn viết, bể cá và những chiếc tủ đựng đồ. Dưới nền trải thảm lụa Ba Tư. Trên tường lác đác vài khung tranh nghệ thuật. Tất cả được xắp xếp rất hài hòa, rất đẹp.
    Betty đang ngồi ngả mình trên ghế. Hôm nay cô mặc bộ váy đen tuyền, nổi bật làn da trắng như tuyết. Mái tóc vàng được búi cao kiêu hãnh. Thấy Phong bước vào cô vội vã đứng dậy. Mắt vẫn còn ngấn nước. Cô úp mặt vào hai bàn tay, vừa hít một hơi cho bình tĩnh, vừa kín đáo lau những giọt nước mắt. Cô nói bằng tiếng Việt.
    -Cảm ơn anh đã đến, dù vì mạng sống của em. Hay vì những rắc rối không đáng có của anh. Anh uống gì nhé?
    Phong lặng lẽ nhìn cô, anh dự định đến đây sẽ mắng cô một trận, phải làm sao để cô không còn yêu anh nữa. Nhưng gặp cô rồi, anh thấy mình không có đủ dũng khí làm việc đó. Trông cô bây giờ, đâu còn giống một nhà kinh doanh đầy sắc sảo tự tin. Cô thật mảnh mai yếu đuối, và cần che chở hơn bất cứ lúc nào suốt thời gian ở bên cô, anh luôn khâm phục cô, và cũng từng rung động vì cô. Tình cảm của anh dành cho cô, có thể là tình bạn, cũng có thể cao hơn, sâu sắc hơn tình bạn. Nhưng còn tình yêu anh dành trọn cho Hương rồi. Dù vậy anh cũng không có đủ dũng cảm để xúc phạm cô, để chém những nhát dao vào quan hệ kì lạ của hai người. Nhưng anh biết mình không thể kéo dài nó được.
    Dằn lòng anh nói.
    -Khỏi cần uống húp gì. Tôi đến đây chỉ để gặp cô. Nói với cô rằng tôi sẽ quên mọi chuyện. Chúc cô mọi điều tốt lành.
    Phong quay người ra cửa, Betty ập tới chắn trước lối đi. Cô mếch mếu.
    -Anh thật độc ác.
    -Cô muốn gặp tôi. Chúng ta đã gặp rồi. Mà giữa chúng ta thì chẳng còn gì để nói. Tôi đã không tính toán với cô mọi chuyện, lẽ nào cô chưa thỏa mãn sao?
    Betty nói rất chậm.
    -Tính toán ư? Đúng là em có nợ anh. Nhưng là nợ anh một mạng sống chứ không phải bất cứ điều gì. Anh muốn lấy lại nó không? Em sẵn sang trả đấy. Còn những chuyện khác em thấy mình chẳng có gì sai cả. Lẽ nào em yêu anh đến phát điên là lỗi của em sao? Hay tại em đến sau Nguyễn Kiều Hương. Hay em làm tất cả để dành lấy hạnh phúc cho mình được coi là lỗi. Anh đã bao giờ đặt mình vào địa vị của em chưa? Em cũng có thể đổ lỗi cho anh được. Tại sao anh lại cứu sống em? Lại bước vào tim em đầy hào quang như vậy? Tại sao anh lại tỏ ra đầy bản lĩnh như thế? Để em phải yêu anh, phải khổ sở đến tê tái thế này? Anh đã từng hỏi vậy chưa?
    Phong không đáp, anh quay đầu đi vào, thả mình xuống sô pha. Betty dựa lưng vào cửa, cô bí mật bấm vào ổ khóa rồi quay lại. Cô không ngồi mà đứng đối diện Phong. Đứng như vậy nhìn anh lặng lẽ. Một lúc lâu, Phong đành lên tiếng.
    -Cô muốn nói gì nói hết đi. Nói hết rồi thanh thản về nước. Sao cứ nhìn tôi như vậy? Tôi thấy khó chịu đến đỉnh đầu rồi đấy.
    -Những điều em muốn nói với anh, cả đời này không hết được. Nói thêm một lúc có ý nghĩa gì? Cứ để em nhìn anh thêm lúc nữa…
    Giọng cô nghẹn lại. Đôi mắt xanh nhòa nước, tràn chảy thành dòng.
    -Em đã chà đạp lên danh dự của mình, vượt trùng đại dương, vứt bỏ địa vị cao quý để lặng lẽ theo anh, để nhận lấy đau khổ đến tận cùng tim óc. Tại sao chứ? Mấy ngày qua, thấy anh nằm viện mà không thể lại gần. Bởi em sợ, lúc đó mà gặp anh, thì những gì em có được trong anh sẽ than thành mây khói. Cảm giác đó anh biết thế nào không? Thật sống không bằng chết Hoài Phong ạ!
    Cô bưng lấy mặt khóc thút thít. Phong ngước nhìn cô. Quả thật Betty bây giờ rất xanh xao tiều tụy. Khuôn mặt cô phủ trong nước mắt, khiến anh thấy nao lòng. Anh đứng dậy, bước lại gần cô cứng rắn.
    -Có ai khiến cô đâu. Tự cô chuốc lấy còn thở than gì? Cô quấy tôi đến tơi tả thế này, cô nghĩ rằng tôi sướng lắm sao?
    -Ai khiến nhỉ? Là chính anh đấy. Chính anh đã khiến em phải yêu điên dại. Vứt bỏ tất cả lẽo đẽo theo anh. Em căm thù bản thân mình. Tại sao lại yêu anh nhiều vậy. Người ta yêu thì hạnh phúc, còn em thì đau khổ nhục nhã, là ai khiến vậy? Chữ tình đáng hận đáng sợ vậy ư?
    Phong quay nhìn ra cửa sổ, Betty thật đáng thương. Lát sau khẽ thở dài, Anh hạ giọng.
    -Betty ! Hãy quên tôi đi, xin em đấy. Tôi thật sự rất đau lòng khi thấy em bị tổn thương. Nhưng trái tim tôi chỉ có một, và tôi đã trao cho người khác trọn vẹn rồi. Nếu em cứ giữ mãi quan hệ này, thì tất cả chúng ta sẽ càng ngày càng khổ. Em hãy bình tĩnh lại mà suy xét đi, hãy quên tôi đi, em hiểu chứ?
    -Em cũng muốn thế lắm, nhưng em phải quên anh bằng cách nào đây. Em đâu có đủ quyền năng để sai khiến con tim hay cõi lòng mình. Em làm sao có thể bắt nó phải yêu ai, hay từ bỏ một ai. Em muốn gạt tất cả những ký ức về anh khỏi suy nghĩ của mình. Nhưng mà…
    Cô nâng một bàn tay của Phong thận trọng
    -Vết sẹo này của anh có thể mất được không? Những gì đã có, làm sao có thể biến nó thành chưa từng được.
    Cô đưa tay gạt nhanh nước mắt mỉm cười.
    -Anh yên tâm đi. Em sẽ không quấy rầy anh nữa. Em muốn trả lại anh một thứ.
    Betty tiến lại phía tường, lấy trong ngăn tủ một chiếc sơ mi, chiếc áo màu tro, không cũ lắm, nó được gấp gọn gàng và những đường li rất phẳng. Phong nhận ra ngay là chiếc áo mà anh đã đưa cô mặc trong rừng. Betty nâng chiếc áo bằng hai tay lên ngang ngực Cô hơi cúi xuống, nước mắt rơi lã chã. Giọng cô nghẹn lại.
    -Em thật lòng… không muốn xa nó chút nào. Từ hôm ra khỏi khu rừng ấy… mối tối trước khi đi ngủ… em đều hôn lên nó. Nếu không… đếm ấy em sẽ không ngủ được. Mỗi sáng… trước khi đi làm, em đều vuốt ve nó… nếu không hôm ấy em sẽ không làm gì được.
    Cô khóc òa lên.
    -Nhưng… nếu còn giữ nó sẽ không quên được anh.
    Cô như bị gió thổi, ào tới người Phong, ôm lấy anh khóc hối hả. Rất lâu sau cô chủ động buông Phong, thểu não cười.
    -Em sẽ không sao đâu, có chăng cũng như một con thú bị thương, trốn vào nơi nào đó liếm láp lên vết thương của mình cho đến khi lằn lặn.
    Phong chẳng nói gì. Vì anh không biết phải nói thế nào. Anh cứ đứng, lòng ngổn ngang nhìn Betty sùi sụt khóc. Betty nói tiếp.
    -Khi biết anh về nước, em hiểu rằng mình đã mất tất cả. Nhưng vẫn theo sang đây.
    Vì… em muốn hát anh nghe, bài hát anh đã dạy.
    Cô gật đầu sung sướng.
    -Em đã hát được rồi. Anh nghe em hát một lần nhé! Mà có lẽ, em cũng chỉ hát lần này thôi.
    Cô lau khô nước mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh rồi cất giọng.
    “Cắt nửa vầng trăng – cắt nửa vầng trăng,
    Tôi làm con đò nhỏ.
    Chặt đôi câu thơ – bẻ đôi câu thơ,
    Tôi làm mái chèo lướt sóng.
    Đưa tôi về - đưa tôi về,
    Với người tôi yêu…”
    Phong bỗng thấy cay xè cả mắt. Rồi một làn nước đọng lại sóng sánh khắp mi. Anh lùi đến chiếc Sopha bám chặt vào thành ghế. Mắt vẫn không rời Betty đang hát rất say sưa. Cô hát xong lặng lẽ cúi xuống.
    -Hoài Phong! Sau này nếu còn có thể mơ, em sẽ mơ về những phút được cùng anh trong rừng. Được nghe anh hát, được ăn chim nướng, được dựa vào lòng anh ngủ suốt đêm. Anh biết không? Đêm ây là đêm đầu tiên trong đời em bị muỗi cắn, nhưng đó lại là đêm hạnh phúc nhất cuộc đời em. Mãi mãi không bao giờ em quên được…
    Cô ngước nhìn Phong, khuôn mặt đã nhòa nước.
    -Trên đời này, em chưa từng thua thiệt hay thất bại bất cứ điều gì, với bất cứ ai. Vậy mà… sự thiêng liêng cao cả quan trọng nhất của đời mình em lại không dành được. Em đã để thua Nguyễn Kiều Hương, thua đau đớn. Em đã từng có ý định muốn giết chêt cô ta, nhưng vì anh em không làm được. Em sợ như vậy anh sẽ càng yêu cô ấy hơn em. Nhưng dù em có làm gì, thì nỗi sợ ấy vẫn xảy ra, vẫn là sự thật. Anh bảo em…chất đâu có hết đau khổ hả Phong?
    -Không phải em thua Hương. Em là người hoàn thiện nhất mà tôi từng gặp, về tất cả. Nhưng yêu một người chỉ đơn giản là trái tim thuộc về người ấy. Có ai nói được rằng, họ yêu ai vì cái nọ cái kia đâu. Betty, xin hãy thứ lỗi cho tôi, hãy hiểu cho tôi…
    -Em không trách gì anh cả, có thể cũng không phải tại em, mà do số phận. Hoặc số phận đã sắp xếp để em gặp anh quá muộn, hoặc không phải thế. Nhưng dù sao thì số phận cũng không cho em được gần anh. Em hận lắm, nhưng em chỉ là con người, sao thay đổi được sự sắp xếp ấy? Em có thể làm gì hơn là đau khổ nữa? Nhưng mà, em yêu anh sâu sắc quá! Em có một tâm nguyện cuối cùng, mong anh có thể thành toàn cho em, được không Phong?
    Phong chậm rãi gật đầu.
    -Được. Nếu điều đó hợp lý, anh sẽ dốc sức mình.
    Betty đứng lặng nhìn anh.Mấy phút sau cô bước lại gần,giọng thì thầm vừa đủ anh nghe được.
    -Khao khát lớn nhất của cuộc đời em là làm vợ của anh, không được làm vợ của anh một đời,vậy hãy cho e làm vợ của anh môt giờ. Nhé!
    Cô đưa tay lên, bật tung quai váy trên vai. Chiếc váy theo cơ thể rơi xuống nền nhà trơn truội. Trước mặt Phong, một thân hình kiều mị ngọc ngà, với những đường cong tuyệt đối. Cô vòng tay ôm chặt, nép sát người anh. Phong thấy cơ thể mình nóng ran, máu trong người sôi ùng ục. Anh lảo đảo bên thành ghế, nói vội vàng.
    -Đừng Betty. Trước khi cân não của tôi còn tỉnh táo, em hãy thu hồi lại cái ý nghĩa điên rồ này lại đi.
    Cô càng sít Phong thật chặt. Hai cơ thể dính sát vào nhau.
    -Em đã điên suốt mấy tháng rồi. Điên thêm lúc nữa đáng gì đâu. Yêu em đi anh, một lần…
    Betty dán lên môi Phong một nụ hôn ngấu nghiến. Bất giác anh đưa tay ôm ngang người cô, anh tự giận mình vì hành động đó, nhưng rồi trong giây lát, anh chẳng còn nhớ mình là ai nữa. Anh thấy nóng bức vô cùng. Áo quần từng chiếc một bị quăng đi tàn nhẫn. Anh mạnh mẽ đón nhận sự dâng hiến của Betty trọn vẹn. Chẳng còn là siêu tuyệt, là đạo sinh hay thiền sinh gì hết. Chỉ còn một chàng trai, hừng hực khát khao rất đỗi tầm thường. Và một cô gái nhà giàu si tình nóng bỏng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #40
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Sáng sớm Hương vươn vai thức dậy. Nhìn đồng hồ đã quá bẩy giờ, cô vỗ vào đầu tự nhủ. “Mình lười thật, ngủ muộn thế này…”. Cô chạy xuống bếp, gặp bà Thơ đang chuẩn bị bữa sáng, bèn ôm lấy ngang lưng nũng nịu.
    -Mẹ à! Sao chẳng gọi con gì thế?
    -Hôm nay chủ nhật mà. Với lại con còn yếu, cứ nghỉ đi cho khỏe.
    -Yếu gì đâu? Con còn khỏe lắm, mẹ xem nhé!
    Cô vòng tay đỡ, rồi hất chân bà Thơ bế vồng lên.
    -Đồ quỷ sứ. Thả ta xuống ngay!
    Cô đặt mẹ xuống vọt ra ngoài, mặc bà Thơ lẩm bẩm một mình trong bếp. Ngôi biệt thự của gia đình Hương có riêng một vườn hoa, cô tung tăng ra đó, vung tay duỗi chân khởi động, chuẩn bị ôn quyền. Bỗng thấy một nụ hồng chớm nở, cô rón rén đi lại, thè lưỡi nếm những giọt sương trên cánh hoa đắc ý mỉm cười. Cô ôn lại một loạt các bài quyền và bắt đầu ngày mới.
    Khi cô đang ăn sáng cùng bố mẹ thì điện thoại đổ chuông. Nghĩ là Phong nên chẳng thèm nhìn số. Cô bấm máy.
    -Ai vậy nhỉ? Không được quấy rối những người đáng kính lúc ăn cơm.
    Bên kia vang lên một giọng phụ nữ nói tiếng việt, nhưng phát âm chưa chuẩn lắm.
    -Ôi xin lỗi, tôi không biết vậy. Lát nữa tôi gọi lại được không?
    -Ôi chết! Thành thật xin lỗi, tôi nhầm tưởng bạn tôi gọi đến. Tôi có thể giúp gì cho cô?
    -Vâng. Cô có phải là Nguyễn Kiều Hương?
    -Ồ. Đó là tên của tôi. Tôi có thể biết tên của cô không?
    -Tôi có việc muốn xin cô ít phút, hi vọng cô sẽ không phiền. Tên tôi là Betty Spargue.
    Hương máy móc nhặc lại.
    -Betty Spar gue?
    -Vâng! Ngoài việc muốn xin lỗi cô, tôi muốn được gặp cô, bày tỏ một chút, và muốn cô chứng kiến cho một chuyện. Tôi muốn mời cô qua chỗ tôi, không xa đâu, ngay trong khu Linh Đàm. Tôi sẽ cho người đón cô bây giờ. Rất mong sẽ được cô đồng ý.
    Hương trầm ngâm giây lát. Betty nhã nhặn và lịch sự hơn cô tưởng, chẳng hề có một chút kiêu căng hay bề trên trong từng lời nói, cô hỏi lại.
    -Gấp như vậy sao? Tôi có thể hẹn cô điến chiều chứ?
    Vốn Hương định dành buổi sáng để hỏi ý kiến và bàn luận với Phong. Betty như đọc được suy nghĩ ấy bèn nói.
    -Chuyện này rất quan trọng, không những cho tôi, cho cô mà còn cho người khác nữa. Mong cô hãy bớt chút thời gian, cũng không cần phải thông báo cho ai. Nếu cô không đến tôi rất lấy làm tiếc, và có thể cả cô nữa, Kiều Hương ạ!
    Dù sao Hương cũng muốn gặp Betty một lần. Hơn nữa, cô không tin Betty có thể dở thêm trò gì được. Cô đáp.
    -Được. Vậy tôi mong sẽ gặp lại cô.
    -Cầu Chúa phù hộ cho cô.
    Hương tắt máy.Nhìn nét mặt đăm chiêu của cô, ông Giang ôn tồn hỏi.
    -Chuyện gì vậy con? Ai gọi điện mà có vẻ quan trọng thế?
    -Betty Spargue bố ạ! Cô ấy muốn gặp con.
    -Con nên nói Phong biết quyết định của mình. Bố thấy con nhận lời rồi, cẩn thận không thừa con ạ.
    -Vâng, cảm ơn bố!
    Bữa sáng kết thúc, cô gọi cho Phong mấy lần, nhưng đều không liên lạc được, bực mình thầm nghĩ. “Không phải sớm, không phải muộn. Sao điện thoại của anh lại có thể hết pin vào đúng giờ này?”
    Một chiếc xe hơi đậu lại trước cổng nhà Hương chờ đợi, cô chào bố mẹ rồi đi. Xe vòng vèo trong khu đô thị rồi đậu lại trước một tòa biệt thự. Hương biết, ngôi biệt thự này tuần trước còn bỏ trống. Betty mới sang đây có thể cô ấy muốn mua hẳn hoặc thê ở tạm, nhưng rõ ràng đã sửa sang khá nhiều. Hương được đưa vào một căn phòng rộng và thoáng. Cửa sổ hướng ra vườn hoa, tường và trần đều được sơn bằng màu hồng nhạt. Đặc biệt hơn, một bên tường được ngăn bằng kính. Và bên kia tấm kính phủ một lớp lụa mỏng màu hồng, thiết kế như một tấm li đô rất rộng. Tiếp Hương là một người đàn ông trung niên, ông đi vào mời Hương ngồi lịch sự.
    -Xin cô vui lòng đợi cho chốc lát. Tiểu thư chúng tôi sẽ đến ngay.
    Ông ta ngồi xuống ghế đối diện.
    -Được biết cô làm nhà báo. Ở nước Mỹ, có một thời gian tôi cũng theo ngành này.
    -Ông nói tiếng Việt rất giỏi. Làm báo ông viết về mảng nào vậy?
    -Tôi là cây bút tự do. Bố tôi tham gia chiến tranh ở Việt Nam, vì thế tôi tìm hiểu rất nhiều về đất nước này. Tôi muốn cống hiến một cái gì đó cho Việt Nam, nhưng vẫn chưa làm được.
    -Ông là thế nào với cô Betty?
    -Một người làm thuê. Được bạn tôi giới thiệu, cô ấy cho người đến tìm tôi. Và mời tôi làm hướng dẫn, với một khoản lương rất hậu. Tuy nhiên tôi nhận lời, còn vì điểm đến nữa. Cô đã lập gia đình chưa?
    -Cũng sắp rồi, hình như ông không biết nhiều về chuyến đi của Betty sang đây?
    -Cô ấy là một nhà đầu tư, có thể sang đây để tìm hiểu thị trường. Hoặc đơn giản là tìm cách tiêu núi tiền kia cho hết. Mấy chuyện đó không phải nhiệm vụ của tôi. Mà tôi cũng không cần biết. Thực ra, cô ấy có nói với tôi một lần. Hình như vì một người nào đó chứ không phải kinh doanh.
    -Vì một người nào đó?
    -Lời lẽ thì không phải vậy. Nhưng tôi cho rằng điều đó là hợp pháp, và tôi theo cô ta như một chuyến du ngoạn tới Việt Nam.
    -Vậy các ông định ở Việt Nam bao lâu?
    -Chẳng biết nữa. Chưa có ai nói với tôi việc này, và nó cũng không được ghi trong hợp đồng của tôi.
    -Nếu có dịp, mời ông qua tòa soạn của chúng tôi thăm thú. Tôi nghĩ ở đó, rất Việt Nam đấy.
    -Ồ! Nếu được cô giúp thì tốt quá. Tên tôi là James Kenedy, rất vui đưuọc làm quen với cô.
    -Còn tôi là Nguyễn Kiều Hương.
    Họ vui vẻ bắt tay và tiếp tục trò chuyện. Tận hơn mười phút sau, vẫn chẳng thấy Betty đâu cả. James gọi một người vệ sĩ, nói với anh ta bằng tiếng Anh.
    -Đã có ai thông báo với tiểu thư rằng. Quý cô đây tới rồi chứ?
    Chàng vệ sĩ trả lời.
    -Chúng tôi đã làm việc đó. Tiểu thư có lời xin lỗi với quý cô Nguyễn Kiều Hương. Bạn trai của tiểu thư mới tới, có thể một lát nữa mới gặp khách được. Nhờ ông chuyển lời hộ.
    Chẳng cần phải chuyển. Hương có thể biên dịch thành thạo hai thứ tiếng Anh, Trung. Cô thừa hiểu anh ta nói gì, và nét ngạc nhiên hiện cả ra trên mặt, Cô hỏi James.
    -Cô ấy có bạn trai rồi sao?
    Ông khẽ mỉm cười.
    -Chẳng lẽ không thế được? Tôi nghĩ phải có từ ngày xưa ấy chứ.
    Hương cũng khẽ cười, chợt nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Có thể đây là mục đính cô ấy muốn mình chứng kiến sao? Bỗng dưng cô thấy lòng thanh thản lạ.
    -Có thể chờ đợi sẽ khiến cô không vui. Nhưng tôi lại rất cảm ơn sự lãng phí ấy. Cô sẽ không phiền chứ?
    -Tôi rất lấy làm vinh dự.
    Hai người cùng mỉm cười rồi chuyện tiếp. Rất lâu sau, điện thoại của James tút chuông. Ông nhìn vào màn hình tiếc rẻ.
    -Thành thật xin lỗi cô.
    -Không sao. Ông cứ tự nhiên.
    James Kenedy đứng dậy đi ra. Còn lại một mình, Hương nhìn ngắm căn phòng cho bớt đơn điệu. Tấm lụa bên kia tường kính rung lên, làm cô chú ý. Rồi đột nhiên có những luồng gió mạnh tựa như thổi vào cửa sổ, khiến nó bay chấp chới. Phô ra khung cảnh rõ nét, về một phần không gian ở phòng bên. Hương đỏ mặt định quay đi, nhưng chẳng hiểu sao cô không làm thế. Có lẽ phần vì tò mò, phần vì bức tường kính quá rộng, lại đối diện với cô. Cho nên theo lẽ tự nhiên, nó cứ đập vào mắt khiến cô không tránh được. Ở bên kia tấm kính, trên chiếc giường phủ bằng nệm gấp trắng tinh, Một đôi trai gái đang trần trụi, quằn quại co giật bên nhau. Người phụ nữ có mái tóc vàng, với một cơ thể trắng ngần tuyệt mỹ. Còn người đàn ông… mắt Hương như muốn nổ tung, khi anh ta vô tình quay mặt lại. Hoài Phong của cô… đang mãnh liệt soắn chặt lấy người con gái ấy. Cả hai đang ngốn ngấu và gấp gáp tới mức điên rồ. Một tiếng sét lớn đến và tỉ mê-ga-héc giáng xuống não bộ của Hương, khiến cô choáng váng, quay cuồng và chết lịm. Con ngươi lồi ra, dính sát vào kính cận.
    Betty ngoảnh mặt về phía Hương, đôi mắt xanh khép hờ đờ đẫn. Miệng cô ta mở to như rên rỉ một điều gì đó. Và chiếc lưỡi khẽ đưa ra, rung rung với một khoái cảm tột cùng. Họ vật lộn bên nhau điên cuồng dữ dội. Lòng dạ tim gan Hương như bị ai đó điên cuồng giằng xé. Thắt nút rồi lại bứt đứt ra. Hương trượt hẳn xuống nền nhà. Cô muốn kêu trời, nhưng không thốt nổi một câu. Muốn hét lên, nhưng miệng khô khốc và nghẹn cứng như vừa nhét một miếng bê tông vào tận họng. Muốn vùng dậy, nhưng chân tay bủn rủn như mượn tạm của ai. Cô kiệt sức gục xuống, mãi một lúc sau nước mắt mới trào ra. Sâu thẳm trái tim cô, bỗng gào lên một điều gì đó. Cô gắng sức gượng dậy, loạng choạng lao ra khỏi cửa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 8 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 6789 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status