MÙI CỦA GIÓLÊ TÔN
Ông chạy vào buồng bệnh của Phong, bà Hằng đang nắm chặt tay anh khóc tấm tức. Ông lao đến sờ nắm tay anh một hồi, rồi quay đầu chạy đi như lật đật. Ông gặp trực tiếp bác sĩ trưởng khoa, hỏi một lô một lốc. Nhưng những gì nhận được đều là những gì mà trước dó bác sĩ đã nói cho Công: “Chúng tôi bất lực”.
Phong hôn mê, nhưng vẫn không ngừng chịu đựng cơn đau giữ dội. mồ hôi anh túa ra nhỏ xuống dòng dòng. Da mặt lúc trắng lúc xanh, lúc vàng ệch ra, lúc thì tái mét. Cũng có đôi lúc anh tỉnh, nhưng chỉ một loáng đã lập tức chẳng biết gì.Những lúc mơ hồ tỉnh lại, khi thì anh lo lắng cho Hương, khi thì nghĩ mình còn sống được hay sẽ chết. Dễ thôi, dưới áp lực của nhịp tim rối loạn và lưu lượng máu tuần hoàn lúc chậm lúc nhanh. Nếu không sớm điều hòa lại thì thành ven mạch máu khắp nơi sớm muộn gì cũng vỡ. Lúc ấy thì cứ yên một trăm cái tâm là được nhập quốc tịch địa phủ rồi. Anh biết và hiểu điều đó, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn bất lực. Đến hơi thở cũng chỉ còn là bản năng, không thể chú ý đến mà điều hợp nữa. Giá lúc này có thầy anh bên cạnh, hay một người nào đó am hiểu khí công thì may ra anh được cứu. Nhưng thầy tôn kính của anh đang tận trong Thanh Hóa. Làm sao biết anh ngoi ngóp nơi miệng tử thần. Anh cố gắng mở mắt nhìn lại trần gian. Bà Hằng nhìn thấy vồ lấy anh sung sướng.
-Trời ơi! Con tỉnh lại rồi. Mình ơi… !
Mặt anh méo mó vì bà Hằng đè lên ngực. Bà nhận thấy, hoảng hốt buông ra lập tức.
-Con… con làm sao vậy? Để mẹ gọi bác sĩ.
Anh cố dồn sức lắc đầu. Một suy nghĩ lóe lên trong óc. Cuộc sống này còn nhiều việc đợi anh. Hương cũng đang đợi anh, dù một chút hi vọng anh cũng không được từ bỏ. Anh dùng tận lực nói ngập ngừng mấy tiếng.
-Đưa con đến đông y.
-Được được, mẹ hiểu rồi. Cố lên nhé!
Bà lao khỏi phòng như thiêu thân, đâm sầm vào cả người ông Thịnh đang đi lại.
-Thằng Minh… nói đưa nó đến bệnh viện đông y.
Ông Thịnh ngẩn ra. Con ông giỏi võ, tường tận khí công. Điều đó ông biết cả. Bác sĩ nói Phong bị xuất huyết trong, chuyện ấy ít nhiều liên quan đến bí ẩn của khí công. Mà những trị liệu liên quan đến nó thi chỉ đông y mới biết. Tại sao ông không sớm nghĩ ra? Ông cốc vào đầu mình rồi vung tay chân loạn xạ.
-Nhanh lên, chuẩn bị một xe cứu thương có bác sĩ đi kèm.
Phong được đưa đến bệnh viện Y Học Cổ Truyền. Người ta thăm mạch, xoa bóp, châm cứu cho anh. Cứ liên hoàn hết người này đến người khác day ấn lên khắp các huyệt vị, khiến người anh đỏ ửng. Thuốc thang thì bón từng thìa, Phong vẫn lịm đi lúc mê lúc tỉnh…
Sau khi loại bỏ được độc tố từ thuốc ngủ, cuối chiều Hương dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra cô tưởng mình đã chết, bụng thầm nghĩ: “Cõi âm cũng khác gì cõi trần đâu.” Bỗng có tiếng cười khúc khích cô quay nhìn lại. Ở hai chiếc ghế bên cửa sổ, Bích và Công đang nói chuyện gì đó rất vui. Hương giật nẩy mình: “Trời! Thì ra mình chưa chết, nhưng đây là đâu?” Cô nhìn xung quanh thấy nào là huyết thanh, nào là dây nhợ lằng nhằng đủ thứ đang nối vào mình. Bộ quần áo trên người được thay bằng quần áo bệnh nhân trắng toát.
“Trời ơi! Đây là bệnh viện. Mình bị cứu sống mất rồi. Khổ thân tôi, muốn chết cũng không được. Mà làm sao họ tìm ra mình nhỉ?”
Vừa lúc Bích lại tủ cá nhân lấy nước uống, trông thấy Hương đang mở mắt, cô nhẩy cẩng lên reo.
-Thiên địa linh linh, Hương tỉnh rồi anh Công ơi.
Cô nhào tới dùng cả hai tay bệu má Hương.
-Đồ chết dẫm. Mày làm bao nhiêu người khổ sở không kịp thở vì mày, có biết không? Bác Thịnh bác Hằng phải chạy một lúc hai nơi, quay như đèn cù ấy.
Hương đau khổ nhìn bạn, nước mắt trào ra.
“Mày vui vẻ hạnh phúc quá! Tao đang sống nhăn đây, có chết đâu mà dẫm.” Cô cố gắng mở miệng. Non một ngày “ngủ say” không khóc, giọng của cô bây giờ đã có thể thều thào.
-Sao không để mình chết?
-Còn muốn chết à? Đừng khóc nữa, làm tao khóc theo bây giờ đấy.
Công chạy lại cướp lời.
-Em cứ luyên thuyên gì thế? Hương đã được biết gì đâu.
-À à! Phải rồi. Kính? Kính đâu?
Bích lục túi của mình lấy một cặp kính cận đưa Hương.
-Kính của mày đấy. Đây, đeo vào tao cho đọc cái này hay lắm, Phong không phản bội mày đâu. Chẳng có đám cưới đám hỏi nào hết. À có, nhưng không phải của Hoài Phong với cô người Mỹ tóc vàng.
Lời của Bích hiệu nghiệm tức thì. Hương nằm lặng yên, căng thẳng hồi hộp nghe bạn nói. Bích thì hì hụi mở chiếc cặp để trên ghế, rồi sách một chiếc máy tính chạy lại.
-Thấy tao chu đáo không? Bác sĩ nói chiều nay mày sẽ tỉnh, nên tao mang theo cái này. Giờ tao cho mày đọc một bức thư, gửi từ email của mày tới địa chỉ của Phong.
Cô khởi động máy rồi gõ lạch tạch.
-À! Xong vụ này mày phải hỏi tội Hoài Phong nhé! Mày biết anh ta lấy mật khẩu hòm thư của mình là gì không? Là “yêu phải quái”. Được rồi mày đọc đi.
Bích chuyển máy đến trước mặt Hương, hạ chuột xuống nền giường. Hương nhìn màn hình máy tính như thôi miên. Cô lần lượt đọc hết bức thư, mắt miệng mở to, da tái mét. Cô không tin ở mắt mình một chút nào.
-Ôi mẹ ơi! Quái… quỷ… gì thế này?
-Mày hiểu gì không? Cô gái nhà giàu da trắng đó, thích ai chẳng thích, lại thích Hoài Phong. Nên bày ra trò này ly gián hai người. Bức thư này và bức thư của Phong mày nhận được, đều do những chuyên gia tâm lý soạn thảo, và những chuyên gia tin học giở trò. Xem này, mày cưới anh chàng Bill nào thế? Lại còn khoe có em bé nữa, ác ôn thật. Hoài Phong đọc được mà cũng không chết tại chỗ kể cũng giỏi ghê. Đúng là “kế hoạch hoàn hảo” như tác phẩm cùng tên của Sidney Sheldon, rất may cuối cùng bà Leslie Stewart không hạ được ngài tổng thống.
-Làm sao… Bích có cái này?
-Phong nói. Ánh ấy về nước rồi. Vì bức thư tàn nhẫn này đấy.
Hương gượng mình nhổm dậy nhưng bị Công đè xuống.
-Nằm yên đi đã. Đợi khỏi hẳn mới gặp anh ấy được. Phong… cũng đang nằm viện đấy.
-Sa…o?
-Chắc không sao đâu, Siêu Tuyệt khỏe như vâm. Rơi trên trời xuống còn không chết, chẳng phải lo gì đâu.
-Anh ấy… anh ấy làm sao?
Giọng của Hương thều thào lại nói nhanh, nên lúc có lúc không. May nhờ đã nghe mấy hôm rồi nên Bích cũng hơi hiểu hiểu.
-Từ từ, bình tĩnh đi. Không nghiêm trọng đâu, để tao nói lại những gì tao biết.
Bích ngồi ghé xuống giường bệnh của Hương rồi thấp giọng.
-Hồi sáng ở nhà mày về, tao có lượn phố mua ít đồ. Ai ngờ gặp Phong đang đánh nhau tùng phèo với người ta. Đang tức khí tao túm anh ta lại. Chửi liền một trận hụt cả hơi. Đang còn chửi chưa đã, thì bị xách như con ếch đem về nhà mày. Lúc ấy trông anh ta dữ lắm. Quát bảo tao mở hộp thư và cho tao mật khẩu. Tao sợ quá làm theo, mới biết anh ấy cũng bị lừa. Nhưng vì không cam chịu, nên đọc xong bức thư giá họa ấy mới lặn lội từ Mỹ về đây. Đến lúc gặp tao, nghe tao chửi mới hiểu ra. Nhưng tìm đến nhà mày, thì lại đọc được cái thư trăn trối. Có lẽ vì sốc quá, nên… hộc máu đến hai lần.
Hương vùng hai tay ôm lấy mặt, cô khóc như người bị bóp cổ. Khò khè khản đặc.
-Đừng khóc, mày khóc nữa là không nói được đâu. Bệnh viện nói muộn nhất hôm nay Phong sẽ tỉnh. Giữ giọng mà gọi người yêu chứ?
Thực ra Bích nói đùa để an ủi bạn. Làm gì có ai nói Phong tỉnh lại muộn sớm mấy giờ. Giọng Hương khản đặc nói trong nước mắt.
-Anh ấy, nằm… ở buồng nào?
-Trị liệu cho anh ấy liên quan đến khí công. Ở đây họ không làm được. Bác Thịnh chuyển Phong xuống Y Học Cổ Truyền rồi.
Hương thở mạnh một hơi. Cô lặng nghe tiếng tim mình đập, nước mắt chảy tràn ra gối, nhưng khuôn mặt phảng phất một niềm hạnh phúc như cười.
-Mày nên tự hào vì có một ông bạn trai như thế. Đang lúc rối bòng bong vẫn sáng suốt như thường. Chính Phong đã tìm ra mày, đánh cho mày nôn hết thuốc rồi đưa vào viện. Chứ nếu là tao, chỉ tìm thấy mày trong album thôi.
Ba người tụm lại. Bích kể chuyện gặp Phong đánh nhau, cô tông xe rồi chửi anh. Cô thêm mắm dặm muối cho bài chửi của mình, khiến lòng ngổn ngang như Hương cũng phải cười khọt khẹt. Công thì khỏi nói, cười chảy nước mắt.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile