- Cậu đang ở đâu, gọi cậu Dũng đi nhậu. (người ấy em gái ở mỹ về cho mấy chục ngàn, rất bạo)
- Cậu đang nhậu với thằng cháu cậu nó làm trong phước đông. Hiệp qua đây chơi. Có xe không cậu qua rước.
- Chút nữa đi, tối qua về rửa mặt rớt cái tròng kính nữa rồi.
...
- Mợ 4 mua giùm con cái tròng kiếng.
- Ờ, có thằng trên bến xe nói Hiệp quá trời.
- Con quen không?
- Không.
- Kệ mẹ nó, Hiệp không quan tâm.
- Nó nói mày chơi với cậu Trung không dc, nó lừa gạt mày.
- Mợ 4 muốn nói gì chút về nhà nói. (Hiệp không thích, gia đình Hiệp cũng không có ai thích đứng giữa đường nói chuyện nhà)
Định tắm rồi đi chơi, thôi ở nhà.
Tôi công nhận ông Trung mập không phải loại người hiền lành. Nhưng ít ra người ta dám làm dám chịu. Ổng sai với ai, ổng bậy với ai Tôi không quan tâm vì tôi không phải má ổng cũng không phải đức Chúa trời. Cũng như chuyện tôi chơi với ai, thích thì chơi không thích thì thôi chẳng có liên quan tới bậc vĩ nhân hay đấng cao cả kiếm sống ở cái bến xe đó cả.
Thằng CA phước đông mời cậu Trung ăn, cậu Trung nghe Hiệp gọi hú Hiệp ngay. Không hỏi cũng biết là con ông Bàng. Trốn luôn con ổng.
...
Chiều hqua.
- Hiệp xuống nhà anh chơi.
- Ờ. Lát em xuống.
- Xuống liền.
- Ừ.
..
Định tắt máy nhưng Cậu Phát gọi.
- Hiệp hả? xuống nhà anh Quẹo chơi không?
- Chút đi cậu.
- Xuống ướp thịt giùm anh Quẹo, có xe không cậu lên rước?
- Cậu qua đón con đi.
...
- Tui nói trước, lần đầu tiên tui ướp con vịt, ướp hên xui nghen.
- Ướp hên xui là sao?
- Hên thì đúng tỷ lệ ăn tạm được xui thì..haha (vừa cười ngu vừa gãi đầu)
- Có ăn là mừng rồi, ở đây không có ai biết làm.
(Tới nhà 3 lần, đúng 3 lần nhờ vả nấu nướng)
Nướng xong, giòn rụm thơm phức nhưng mà...
- Cậu ơi, thử coi.
Nhìn cái mặt cậu Phát nhăn nhăn, trợn trợn mắt tưởng ổng trúng độc, ăn xong ổng nói:
- Ngon.
Coi như qua ải.
Nhớ lại đôi môi giật giật, mắt trợn tròn trên khuôn mặt đen đen của anh Quẹo khi tôi xin về sớm vì bận việc làm tôi buồn cười mãi.
...
- Anh Hiền ơi, em muốn qua casino làm, anh nói bạn anh giùm dc không?
Chuyện lần trước anh chỉ trả lời tóm gọn khi dc hỏi ''Nhỏ này là sao, ghệ Hiệp hả?''
''Anh em nói thiệt, đồ cúng ng ta không có đụng. Chứ bên đây cô hồn không đó''
- Nhỏ em thấy tội nghiệp, năn nỉ Hiệp gt giùm.
- Vậy hả? tướng tá dc không? (thấy ngay cô hồn ở trước mặt)
- Khoảng 7 điểm.
- Ờ dc, giờ bao anh nhậu đi, hứa với mày ngày mai có việc cho nó làm liền.
Chỉ có thể nói với anh ấy ''anh với nó giao dịch ngầm sao Hiệp không quan tâm nhưng ít ra phải lo con ng ta chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng''
Tính anh vô tâm, cũng có thể nói là tàn nhẫn. Anh không quan trọng người ta nghĩ cái gì anh chỉ cần biết gia đình, người thân mình ổn là dc. Anh muốn dùng chút khả năng nhỏ nhoi để bảo vệ họ. Không phí phạm cho dù là một câu nói, một quyền lợi.
...
Em qua đó làm dc không?
SG em sống k nổi, qua dì em ở thì em không đi, bước qua vũng lầy người ăn thịt người bên này em nói làm sao anh dám mở miệng với người ta.
Sent cái tin nhắn ''cho sư tử hà đông''
Đại khái chính chủ đang sốt, máy tắt. Cuối tuần âm binh gọi liên tục không có gì lạ ngoài ăn nhậu phè phỡn, đang bệnh, đang bực tắt máy mịe nó đi ngủ cho khỏe. Một ''cô em gái'' nt hỏi: cho sdt làm chi mà gọi k dc
Trả lời tóm gọn: anh bi sot.
Em có biết em may mắn hơn khối người, giây phút đau bệnh chịu anh trả lời 1 ký tự cũng là chuyện hiếm không? Anh không muốn em hiểu lầm thành ra em nói thế này.
- Mốt em cũng nói em sốt, khỏi nghe dt.
Vậy thôi pipi.
Đổi lại là bé Huyền, do dù xa cỡ nào khoảng 20 phút sau cũng có người mang cháo dinh dưỡng, thuốc tới cho anh. Hỏi Tiên, chị bé Huyền giải quyết sao ca này? nhỏ chỉ trả lời:
- Ai biểu cua gái nhà giàu? không thích thì cho biến.
Không lẽ nói với em, lương tháng của ng ta còn thua số lẻ của em, mà chuyện đó cũng k quan trọng bằng người-không biết mình là ai trong xã hội này, vớ phải rất phiền.
- Vậy em thế chỗ há?
- Nuôi nổi tui không?
...
- Anh Hiền, tìm giùm em việc làm.
Cuối năm tết tới ai cũng muốn về quê, giờ đâm ban chạy đi xa làm, mấy ngày tết buồn sao chịu nổi. Em có khùng em cũng chừa anh ra chứ, đã đầu óc anh đang rối rắm em cứ lôi anh vô cái tư tưởng bòng bong của em.
...
- Hiệp sáng rảnh không?
- Cũng hơi rảnh rảnh (mà thật ra có làm gì đâu mà không rảnh)
- Đi nhậu với cậu. Qua nhà cậu Long mày chơi.
Mô phật. 9h sáng. Tâm sinh lý của người bình thường làm gì vô được thứ độc hại đó.
- Lúc khác cậu ơi.
- Sao mày nói rảnh?
- Con tưởng cậu rủ con uống cafe.
...
- Gò Dầu nhiều quán ăn quá đụng hàng đó Hiệp ơi, mở quán nhậu...
(Mở cho mặt mốc của ông nhậu hả? ẩm thực là xu hướng mãi mãi không tụt dốc)
- Quán nhậu phức tạp, chiếm thời gian chiếm bàn ghế, mình thuê 1 căn, lấy căn đầu dc 5 - chục mét bờ kè, chiều bán đồ ăn lặt vặt, để xe khách.
- Có mấy cậu mày bảo kê ai dám quậy...???
(Rất muốn nói cho cậu biết, quán Hiệp mở Hiệp sẽ đóng bảo hiểm đầy đủ. Hiệp còn mong nó quậy, mất 1 cái muỗng bảo hiểm cũng đền)
Mà thật ra thì mọi thứ còn nằm trong ý tưởng, bài toán này hơi khó.
- Chiều cho cậu dọn xuống bán nước sâm...
Tôi nhìn ông ta, tôi khó hiểu vì nhiều khi ông ta cũng hỏi vụ án quán ăn. Sao lại xin bán? mà không phải xin vào menu của quán.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile