MÙI CỦA GIÓLÊ TÔN
Sự thật tất cả những chuyện vừa xảy ra, đều do Betty cố tình sắp xếp. Sau khi gọi điện cho Phong, cô đã gọi cho Hương. Rồi lập lại thủ thuật với điện thoại của Phong, khiến nó liên tục ngoài vùng phủ sóng. Hương nói chuyện với James Kenedy, chứng kiến cuộc ân ái của Hoài Phong. Tất cả đều không phải tình cờ. Bởi cạnh tấm rèm lụa ấy, là hệ thống tạo gió bí mật, Betty có thể làm cho nó bay lên bất cứ lúc nào cô muốn. Tất nhiên khi đó điện thoại của James kenedy phải đổ chuông. Và một chuyện nữa, tấm kính có vai trò như bức tường ấy, được thiết kế chỉ để thấy một chiều, và chỉ có Hương nhìn thấy. Còn Phong, anh vẫn chỉ là một vai diễn xuất sắc trong màn kịch mà Betty sắp đặt. Những gì Betty nói với anh, làm anh xúc động chao đảo. Đều chỉ đúng một phần, và dối một phần. Sự thật là Betty có yêu anh, yêu đến mức cuồng si mê mẩn, nhưng từ bỏ anh ư? Còn lâu. Đúng là kế hoạch trước của cô thất bại. Nhưng thất bại đâu có nghĩa là từ bỏ. Bill Gates thành lập Microsotf khi ông còn rất trẻ, nhưng đại tá San Ders đã sáng lập ra tập đoàn Ken Tuc Ky khi ông tròn sáu mưa sáu tuổi đời. Một người có bộ óc tầm cỡ, chiến lược như cô, một doanh nhân đầy lịch duyệt như cô. Đâu chỉ vì thất bại một lần mà từ bỏ. Huống hồ Hoài Phong hoàn toàn không phải một mảnh địa ốc, hay một doanh nghiệp để đầu tư. Mà là tình yêu của cô, là cuộc sống của cô, là tất cả. Cô đâu có thể từ bỏ dễ dàng thế được. Còn bước tiếp theo ư? Tàn nhẫn lắm. Nhưng với người khác chứ không phải với cô. Trước khi đến đây, cô đã cho người tìm hiểu về Hương rất kỹ rồi. Ngoài Phong Hương chưa từng yêu ai, nhưng Triệu Trần Công thì từng theo đuổi cô suốt thời đi học. Rồi vào một ngày đẹp trời gần nhất, Phong sẽ phải thảo luận với một đối tác trong phòng riêng khách sạn, và anh sẽ tình cờ nhìn thấy Hương và Công chung chăn gối bên nhau. Còn làm sao để hai người áy chung đụng với nhau ư? Với sự tiến bộ của y học bây giờ, chuyện ấy dễ như nuốt trôi ngụm nước. Thậm chí, có thể khiến hai người ấy chẳng còn nhớ mình đã làm gì nữa. Như vậy mới thú vị. Để hai người ấy thú nhận khi được buộc tội, thì dễ chừng Phong tha thứ cho họ cũng nên.
Với tính toán như vậy, Betty tin rằng có thể đưa trái tim của Hoài Phong sang đất Mỹ. Ở một vị trí chủ động hoàn toàn, cô vẫn khéo léo điều khiển tất cả. Và màn kịch ấy vẫn diễn ra từng bước một. Hương lao ra khỏi ngôi biệt thự, không hề vướng vấp phải sự ngăn cản hay níu giữ của bất cứ ai. Cô chạy bộ một mạch về nhà, gục ngay trước thềm vì đuối sức. Hương bò lê lết bấu víu xung quanh. Cuối cùng cũng lên được hành lang. Cô nằm vật ra, bặm chặt môi cho nước mắt thi nhau chảy. Cô không khóc một tiếng nào, nhất định không khóc tiếng nào. Cứ nghiến chặt răng nấc lên từng chặp, nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra. Cô lăn lóc vật vã, không gào khóc kêu la. Rất lâu sau cô đứng dậy, Gạt nước mắt sửa sang lại chút ít rồi cúi mặt vào nhà. Cô sợ bố mẹ nhìn thấy lại thêm lo lắng.
Nhưng trong nhà thật vắng. Chị giúp việc cũng chẳng thấy. Hương quáng quàng chạy lên phòng mình đóng ập cửa lại, thẩn thờ dựa lưng vào cửa, chuẩn bị cho một trận khóc ngấm ngầm. Nhưng Hương chưa khóc được đã nhảy dựng lên. Trên giường ngủ của cô, mẹ cô bị băng dán kín miệng, trói gô cứng cựa như một vật hiến tế. Cạnh đó là hai gã đàn ông đang trò chuyện bằng một thứ tiếng lạ tai. Và ở ngay bên cô có một gã đứng khoanh tay như hộ pháp. Hương buột tiếng gọi mẹ, Hắn vung tay chộp lấy cổ áo của cô. Xui cho hắn không biết cô là ai, cổ họng là để hô hấp, để dẫn thức ăn. Nhưng hắn lại để cho Hương thúc cùi trỏ vào nghe cái hự. Còn chưa kịp sụp xuống thì mũi giầy của cô đã hất ngược lại sau, trúng vao giữa miệng hắn nghe cái chát. Hắn dội lưng vào tường, rồi quỳ xuống ôm cổ họng. Khổ cho hắn, cả miệng cả họng bị xúc phạm cùng lúc, dễ chừng cả tuần lễ nữa hắn sẽ không biết đến bữa cơm ngon. Hạ xong gã đó Hương lao lại phía giường.
-Mẹ…ẹ…!
Một trong hai gã đàn ông lao tới đạp giữa ngực cô. Hương vẫn nhào tới, cô khẽ xoay người chệch đi hướng tiến tránh cú đá của hắn. Rồi thúc cả gầm giầy vào hạ bộ hắn. vẫn chân ấy, thu gối lại, nghiêng người búng ra thành một cú đá quất ngang thái dương khiến hắn đổ ra sàn, ôm lấy hạ bộ lăn lông lốc. Gã còn lại không chạy tới, hắn dí súng vào đầu bà Thơ nói giọng Sài Gòn.
-Giỏi lắm. Nhưng anh không có thì giờ chơi với em đâu. Anh muốn mượn thân xác của em một lúc để làm một chuyện. Nếu em không đồng ý thì chẳng còn cách nào.
Hắn nhún vai tiếc rẻ, quay khẩu súng được lắp nòng giảm thanh như một gã cao bồi. Rồi lại dí vào đầu bà Thơ ngay sau đó.
-Em có ba giây quyết định. Một …
Hương đứng trơ nhìn mẹ. Mẹ cô bị trói tròn vo, cứ hết lăn trái rồi lăn phải. Miệng muốn la lên nhưng chỉ phát ra những tiếng “A, Ư”. Bà nhìn Hương lắc đầu quầy quậy, nước mắt nước mũi nhoè nhoẹt cả mặt. Tóc tai rối bời.
-Hai…
-Chúng mày… thật hèn hạ. Chúng mày… muốn gì đây?
Bà Thơ bị bịt miệng và bị trói trên giường, bà gào khóc thành những tiếng “ Ư Ư”. Bà rống lên trong sự bưng bít, hai tay rung rung, đầu lắc qua lắc lại.
-Ngoan lắm. Đưa tay lên trời, quay mặt lại sau.
Hương chậm rãi làm theo khép hai mắt lại. Có cái gì đó rất cứng, đập tới sau đầu cô. Hương gục xuống. Hắn lè nhè nói với cơ thể đã bất tỉnh của cô.
-Xinh thật đấy. Hoài Phong không có phước được sống cùng em, kể cũng uổng cho hắn thật. Hay là đi với anh nha!
Hắn cười hắc hắc nghe đượm vẻ lưu manh, re ré như dê non mọc sừng già. Bà Thơ ngất lịm.
Sau đó khác lâu. Dưới nhà bếp chị giúp việc tỉnh dậy, thấy mình đang cuộn tròn trong xó. Chị nhớ có ai đó đập vào đầu mình, Và chị “ngủ” luôn một giấc. Đến giờ, chỗ đầu ấy vẫn còn đau buốt ê ẩm, bất giác đưa lên thấy lồi ra một cục. Chị lật đật chạy ra ngoài thầm tính. “Ông Giang đi vắng, mình phải báo chuyện này cho bà Thơ mới được”. Nhưng phòng khách rồi các phòng riêng chẳng có ai để báo. Chị định gọi điện, nhưng thấy mọi thứ vẫn còn nguyên lại không gọi nữa. “Thôi thì chờ họ về vậy, dù sao cũng còn chưa sảy xuất chuyện gì”. Và chị tiếp tục công việc của mình. Trong đầu vẫn cố lý giải, vì sao tự nhiên lại bị đánh.
Cùng lúc ấy và cánh ngôi biệt thự ấy một đoạn. Kiều Hương cũng đang cựa mình mở mắt. cô tỉnh rồi. Nhìn xung quay không thấy mẹ. Cô ngỡ bọn chúng đã tha cho mẹ của cô. Bớt một mối lo rồi, cô quay sang nghĩ tới Hoài Phong, và khóc. Cô tự hỏi mình, tại sao Hoài Phong lại phản bội cô? Rõ ràng mới đây thôi đã cầu hôn cô, còn hứa vẽ lông mày cho cô nữa. Lẽ nào tất cả chỉ là diễn kịch, là giả dối thôi sao? Hương cứ mơ màng trong nước mắt. Cô suy nghĩ rất lâu, rất lung. Mặc cho nguy hiểm đang kề vào họng. Cô chẳng cần biết bọn chúng đưa cô đi đâu, và làm gì với mình. Cô chỉ cảm thấy đau đớn khi thấy mình bị lừa dối. Bỗng nhiên mắt cô sáng lên. Cô sực nhớ rằng mình từng nói với Phong câu ấy, sẽ không để cho ai lừa cô nữa. Có thể lúc này cô đã bị lừa, nhưng người lừa cô là Betty chứ không phải là Phong. Tại sao tất cả lại trùng khớp như vậy? chắc chắn là do Betty sắp xếp. Còn Hoài Phong, anh ấy cũng chỉ là đàn ông thôi. Mà Betty lại xinh đẹp tài ba như vậy, hơn nữa cô ấy còn rất nhiều trò. Phải, Hoài Phong không bao giờ phản bội cô, chỉ cần anh ấy vẫn yêu cô như đã từng yêu. Thì chuyện ấy đối với cô chẳng có gì quan trọng. Có thể lúc đó anh không làm chủ được mình. Hoặc có thể anh cũng bị lừa bằng một lí do nào đó. Nhưng anh vẫn là của cô, cô phải tìm Phong và nói với anh rằng cô không thể mất anh được. Cô gượng dậy, nhưng chân tay và cả cơ thể đã bị trói cứng cựa. Ngồi dậy còn không được nói chi tìm kiếm. Cô không khóc nữa, bây giờ mới cảm thấy lo lắng cho mình. Miệng đã bị bít kín, nhưng trong lòng vẫn không ngớt gọi to.
“Hoài Phong anh ở đâu? Hãy đến cứu em! Cứu em với! Phong ơi! Anh ở đâu?...”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile