Chương 40: Tập kích
Ba ngày sau, tờ mờ sáng, trên sân thượng chung cư X.
Thiên Hạ Băng Vũ cầm ma kiếm, đứng tấn, mắt nhắm chặt tưởng tượng một con nhũ quái đang chuẩn bị tấn công hắn.
Sự đáng sợ của loài quái vật này chủ yếu nằm ở các xúc tu của nó. Chúng vừa nhanh, mạnh, lại rất chuẩn xác. Một khi bị quấn lấy, vậy dù Vũ có ma kiếm ở trong tay cũng sẽ chết chắc.
Vũ từng ba lần đối đầu với nhũ quái. Hai lần đầu đều may mắn tìm đường sống trong chỗ chết. Lần thứ ba thì là đánh lén.
Nhắm mắt, Vũ cố gắng hình dung xúc tu của quái vật đánh tới. Ma kiếm trong tay hắn theo bản năng vung lên.
Hụt!
Lại vung!
Lại hụt!
Tốc độ của mấy cái xúc tu thực sự là quá nhanh. Vũ không cảm thấy được bản thân chỉ dựa vào phản xạ thần kinh có thể theo kịp được.
Vung kiếm nửa ngày mà không có tiến triển gì, Thiên Hạ Băng Vũ chán nản cắm ma kiếm xuống nền sân thượng ngập tuyết.
Nhân tiện, khi đang sử dụng kĩ năng cosplay, Vũ dù có múa may chạy nhảy như thế nào đi nữa cũng không cảm thấy mệt. Đổi lại, cơ bắp của hắn cũng không tăng trưởng nhờ việc “luyện tập” này.
Trời vẫn còn sớm, bình minh ửng hồng, những giọt sương đọng trên các nhũ băng nhỏ xíu trên mái chái sân thượng.
Còn cả một ngày dài phía trước Vũ!
Rất rất dài!
Ngẩn ngơ, cái ý nghĩ đi săn nhũ quái lại nảy lên trong óc Vũ.
Nhưng dù là có ma kiếm, phần thắng của hắn cũng vẫn chỉ là năm mươi năm mươi.
Vũ đã từng nghĩ đến việc liều lĩnh. Nhưng đó là khi hắn chưa phát hiện ra hi vọng mới. Khi đã có hi vọng, một con đường khác an toàn hơn, dũng khí của Vũ lại sụt giảm. Hắn nhận ra bản thân chưa bao giờ là một người dũng cảm cả.
Haizzz!
Thiên Hạ Băng Vũ thở dài. Rồi, cơ thể hắn bỗng đông cứng lại. Bằng cảm giác, hắn phát hiện ra có thứ gì đó sở hữu ma lực tiếp cận phía sau lưng mình.
Nó đang bám trên mái chái sân thượng!
Nó chỉ có thể là một con nhũ quái!
Những ngày này quá mức an ổn, Vũ đã quên là lũ nhũ quái cũng có thể tự động tỉnh lại và chủ động đi săn mồi!
Quái vật ở sau lưng, cách Vũ chỉ hơn năm mét. Hiển nhiên là Vũ đã lọt vào trong tầm ngắm của nó. Lạ là nó vẫn chưa tấn công ngay mà lại chỉ chậm chạp trườn lại gần hơn, gần hơn nữa…
Thiên Hạ Băng Vũ thì cũng đang chậm rãi chạm tay lên chuôi ma kiếm. Hắn không dám quay đầu lại xem quái vật. Toàn thân hắn căng cứng. Hắn nghe được tiếng tim đập bình bịch của chính mình. Giả như trời không quá lạnh lẽo, sợ rằng mồ hôi đã nhỏ giọt trên người hắn.
Quái vật muốn gì chứ? Sao nó vẫn chưa tấn công?
Vũ có thể cảm thấy con nhũ quái đã ở rất gần mình. Mấy cái xúc tu của nó chỉ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ chạm tới hắn.
Kẻ mà lẽ ra nên làm gì đó sớm hơn là Vũ thì vẫn tê liệt vì sợ hãi, thành ra đã không hề làm ra bất kì hành động tự vệ nào. Hắn trơ mắt nhìn đầu một cái xúc tu trườn đến cạnh gót chân, sau đó chậm rãi quấn lấy chân hắn.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Sao hắn vẫn không cử động được nhỉ!?
Thiên Hạ Băng Vũ sắp bị quấn thành cái bánh tét, như một con dê núi bị trăn quấn lấy!
Nhưng quái vật chưa thực sự “tấn công” Vũ, chưa tổn thương hắn! Và hắn bởi vậy mà chưa làm ra phản kháng!
Bản năng của kẻ săn mồi và con mồi! Kẻ săn mồi quỷ quyệt bao trùm lấy con mồi tội nghiệp của nó bằng một áp lực không tên. Một thứ áp lực vô hình mà Vũ không thể tự mình nhận ra, hay bứt ra khỏi nó được. Cơ thể hắn vẫn chờ đợi một động tác đột ngột, và cho đến khi mà quái vật vẫn chưa làm thế, nó không cho phép Vũ được cử động!
Rắc!
Một tiếng rắc khe khẽ vang lên. Cùng lúc, rìa chái sân thượng dưới trọng lượng của quái vật bỗng đổ sập xuống.
Quái vật chới với, các xúc tu thoáng co lại. Thiên Hạ Băng Vũ như kẻ vừa được giải khóa. Hắn xoay người, ma kiếm trong tay chém nghiêng.
Roạt!
[Ma kiếm Yatsufusa]
Độ bền: 4 (-1)
Một cái xúc tu bị chém đứt.
Không dừng lại, Thiên Hạ Băng Vũ lao về phía quái vật. Đột ngột mất đi một xúc tu khiến quái vật hơi mất thăng bằng, cơ thể hình nhũ đá của nó chao nghiêng. Con mắt lớn mở to của nó đảo quanh, cố bắt lấy hình ảnh của Vũ.
“CHẾT ĐI” Vũ hét lớn, chém ma kiếm về phía trước. Xúc tu của quái vật cũng công lại.
Phập!
Ma kiếm đâm vào cơ thể quái vật trước khi các xúc tu kịp đập tới. Cú đâm khiến cơ thể con quái hơi nảy lên và khiến bốn trong năm cái xúc tu đập lệch mục tiêu. Cái xúc tu duy nhất đập trúng Vũ thì cũng hơi lệch một chút bởi cú đâm, xuyên qua bụng thay vì ngực của hắn.
Đau đớn khiến Vũ càng thêm tỉnh táo… Hắn nghiến răng nắm chặt chuôi ma kiếm kéo ngược lên.
[Ma kiếm Yatsufusa]
Độ bền: 1 (-3)
Ma kiếm mở ra một cái miệng lớn toang hoác trên người quái vật, nhân tiện cắt đứt luôn cái xúc tu đang cắm xuyên bụng Vũ. Máu tuôn xối xả. Con quái rít lên, máu xanh lại càng phun tợn.
Vẫn còn ba cái xúc tu! Vết thương đã khiến tốc độ của chúng chậm đi nhiều. Nhưng chúng đang thu lại, muốn quấn lấy người Vũ.
Bây giờ hoặc không bao giờ!
Triệu hồi ma kiếm!
[Ma kiếm Yatsufusa]
Độ bền: 5
Ma kiếm dường như đã nhạt màu đi nhiều sau khi cắt mở cơ thể quái vật lóe lên, chém ngược xuống.
[Ma kiếm Yatsufusa]
Độ bền: 1 (-4)
Một lần nữa, Vũ nhanh hơn các xúc tu của quái vật. Và lần này, hắn thành công chém con quái làm hai nửa.
“GRIT!”
Quái vật gào rống giãy chết. Xúc tu quẫy đập lung tung không mục đích ở xung quanh, không hề hướng về phía kẻ ở gần trong gang tấc là Thiên Hạ Băng Vũ.
Nội tạng con quái lộ ra ngoài không khí. Sự giãy giụa khiến nhãn cầu của nó rơi ra ngoài. Giấu sau nhãn cầu và những tơ thần kinh là một vật hồng hồng đang nảy lên kịch liệt.
Hẳn là quả tim, Vũ nghĩ và hạ kiếm không hề do dự.
Phụp!
Giống như quả bóng xì hơi, con nhũ quái rũ xuống và trở nên mềm oặt.
Một đốm sáng ma lực nho nhỏ bay lên từ xác chết của quái vật.
Trên sân thượng chung cư X, tuyết bị máu quái vật nhuộm thành màu xanh, dưới ánh nắng buổi sáng lóe lên lấp lánh, tựa như một loại kem băng đẹp mắt.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile