TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 16

Chủ đề: [Đồng nhân] Xuyên qua ta là bá tước

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Mặc định [Đồng nhân] Xuyên qua ta là bá tước


    Câu chuyện viết để giải trí mong các mem đọc đừng ném gạch tội nghiệp....một độc giả cuồn Bá tước tiểu thư một thời viết.



    XUYÊN QUA LÀ BÁ TƯỚC


    [SIZE=4][/SIZE]

    Mở đầu


    Chương 1




    Paris hoa lệ cuối thế kỷ 19

    Những tòa nhà thờ đặc kín tín đồ cầu nguyện đa số là giới thượng lưu, những quý phu nhân váy áo chỉnh chu đẹp đẽ khoác tay quản gia bước vào cầu nguyện với đức mẹ Maria.

    xa xa trong phố xa hoa, mấy tòa nhà thương mại kín chỗ để xe ngựa cùng người đi buôn, kẻ giao dịch, đo thị phồn hoa khác xa tưởng tượng của nàng.

    Vâng! nàng chính là "Colin" nhân vật nữ chính trong bộ truyện. vừa được "thả" ra ngoài nhìn ngắm đường phố phồn hoa. ánh mắt háo hức ngắm nhìn của Colin làm lão bộc hắng giọng mấy đợt còn chậc lưỡi

    -Con lười này sao lại làm cậu chủ yêu được?
    nàng nghe nhưng mặc kệ, vẫn cười tươi như hoa, lại chạy đến bên nhà thờ cầu nguyện.

    -Mặc dù con không nhớ gia đình mình ở đâu, còn những ai nhưng con mong họ luôn hạnh phúc, cầu người phù hộ cho con tìm lại được gia đình mình..


    Colin nức nở nghẹn ngào, ánh nến le lói chợt có ngọn gió thổi mạnh làm tắt đi ánh nến. cuốn bay cả bó hoa cô mang đến đặt dưới bàn nến.

    vù vù..
    gió vẫn thổi đến một lúc mạnh hơn, cùng đó là sấm sét nổi lên từng đợt một.lão bộc lo lắng từ bên ngoài chạy loạn vào tìm Colin. nhưng gió to khiến ông chật vật mấy hồi lo lắng không thôi, cô ấy mà có chuyện e là cậu chủ xẻo thịt cả lão chứ chẳng chơi. bên trong vẫn có từng đợt giông nổi lên một luồn sét đánh xuống ngay giữa nhà thờ.

    -AAAAA

    tiếng hai cô gái đồng thanh hét to rồi tiếng người rơi xuống dưới,đồ đạc đổ vỡ.

    -ôi trời! có chuyện gì vậy? cô Colin, cô đâu rồi?
    dưới mảnh vụn rơi tứ tung, một cô bé tóc đen dài phủ lưng vận y phục quần bò, áo so mi trắng xinh đẹp đang nằm đè lên cô Colin tóc vàng. cô bé kia tầm 19 tuổi cao hơn 1m8 đang ngất đi. Colin chật vật vì cô chỉ nhỏ nhắn 1m6 thôi mà... kéo cô bé xuống lão bộc há mồm to..

    -cô lại gây chuyện gì?
    - lão bộc! tôi không có mà, cô bé này từ trên kia rơi xuống...


    nhìn theo hướng Colin chỉ là trên nóc nhà thờ, những người xung quanh tiến lại xem càng nhiều, lão cũng bối rối không biết nên làm thế nào

    -Hay là mang nàng ta vào bệnh viện?lão bộc ơi, nàng ta còn sống không??
    -ngu ngốc! được được, đừng có khóc toán lên, chúng ta cùng mang nàng vào bệnh viện, dù sao cứu người càng tốt danh cho cậu chủ nha.
    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

    Mở mắt nặng trịch lên, vì ánh sáng hắt vào làm Yuki nheo nheo mắt nơi này là đâu?cách trang trí, hoa văn tường nhà hoàn toàn bất đồng với nơi cô đang ở. Mùi thuốc xộc vào mũi làm Yuki nhíu mài chăm chú. hoàn hảo nơi này là bệnh viện, tiếng bước chân nhốn nháo và tiếng y tá vồn vã là tiếng Pháp???
    Y tá đẩy cửa phòng vào tiến lại kiểm tra nhiệt độ
    - tiểu thư cô nhớ tên mình không?

    -Yuki!
    -họ của cô?
    Yuki trừng mắt tỏ thái độ không muốn tiết lộ, gia tộc cô không thể tiết lộ danh tính nếu không phiền lớn.mặc kệ là ở đâu đi nữa.

    -nơi này là bênh viện nào?
    -dạ, bệnh viện K ở Paris. tiểu thư cô còn khó chịu chỗ nào không?
    -ngoại trừ cánh tay và cổ tôi không cảm tháy đau ở đâu nữa.
    -vâng! lát giáo sư sẽ đến. chào cô!






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 20-11-2016 lúc 15:59.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2







    Y tá vừa rời khỏi Yuki ngồi dậy bứt dây nước định bước xuống xác định xem nơi này là thời nào, vì sao Paris hoa lệ này có vẻ khác Paris nơi cô đang sống?
    - Tiểu thư định đi đâu? cô còn chưa cảm ơn Colin đâu.
    -Colin???
    mỹ nam tử chặn ngang làm cho Yuki thoáng vẻ ngạc nhiên lẫn bực dọc, một chút thất vọng lại có chút chờ mong đáp án mình đang muốn tìm. đủ loại cảm xúc đang dồn nén vào ánh mắt to tròn xoe màu lam kia.
    người này tóc dài đen nhánh, cao hơn 1m8, mặc âu phục thời hiện đại, xa hoa hơn một chút, xác định là quý ông, nhưng mà nhìn y phục trang trọng hoàng gia thế kia..lại nhìn cô bé tóc vàng mắt xanh nhỏ nhắn bên cạnh anh ta. bộ váy bồng bềnh, tóc xoăn kéo lọn dài, trên đầu đội nón nhỏ kết hoa. y phục này Yuki hay đọc qua trong sách lích sử.không lẻ???

    Bọn họ nhìn Yuki dda dạng biểu cảm. vị mỹ nam quý tộc vẫn giữ nét băng lãnh xa cách như sợ virut lây bệnh nào đó ở thế kỷ 23 của Yuki mang tới vậy.
    -đa tạ tiểu thư giúp đỡ. làm phiền hai vị, nhưng nơi đây là??
    - Cô cũng mất trí nhớ như tôi sao? tiểu thư, nơi này là Paris thế kỷ 19.cô tên gì? đang ở đâu?
    - Paris thế kỷ 19????
    Yuki hét lên chưa kịp ngất lần nữa đã thấy mỹ nam kia nhìn mình thêm ánh mắt nghi ngờ oán giận gì đó? cô có gây thù với hắn sao chứ?
    -Colin. có vẻ tiểu thư đây còn chấn động bởi cú ngã. anh đã ghé qua giáo sư xem thử, không có gì đáng ngại.
    -huhu, tội cho cô ấy quá. Alan à! hay là anh cho cô ấy ở lại nhà nha..
    Alan suy nghĩ đắn đo, ngộ nhỡ cô ấy làm Colin buồn, hoặc là gián điệp của đối tác cố tình tiếp cận thì sao? Alan đang đắn đo thì không chịu nổi ánh mắt tha thiết long lanh kia của Colin

    vỗ vỗ đầu Colin.alan ôm cô vào an ủi
    -này! phiền hai người! tôi còn ở đây,và đây là bệnh viện!
    Alan bị phiền mà dùng ánh mắt bắn tỉa ra đạn, Yuki cũng không vừa, trừng "ân nhân" rồi giơ tay hôn bàn tay Colin theo đúng phong tục pháp xưa

    -hân hạnh! tôi là Yuki konotomo.
    - Alan! tên cô ấy lạ quá. cô không phải người Paris sao?
    - Colin tiểu thư, mẹ tôi là người Nhật.
    Alan đánh giá cô gái ngồi trên giường bệnh kia, ban đầu còn có vẻ không tin bọn họ, bây giờ nguocwj lại mở lòng với Colin, nói không có mục đích thật không thuyết phục
    mái tóc màu bạch kim, đôi mắt lam nhìn thấu Alan.
    Alan lại âm thầm bảo Simon điều tra về cô gái này, mặc dù vẫn cho phép Yuki ở cùng với bọn họ.
    ************************************************** ************************************************** **********************

    Chiều đó. Yuki lần đầu bước vào nhà Alan.cảm giác Yuki là lạ..nơi này y hệt như trong bộ truyện tranh cô đọc qua.
    sara, Veru chạy ra đón tiểu thư Colin vào nhà, bọn họ cùng lão bộc một phen ngạc nhiên nhìn vị tiểu thư cao như công tử nhà mình kéo Colin đi xì xào một hồi
    lão bộc thẳng tính kéo cô lại
    - hết nặc nô lại đến cô ăn vạ sao?
    Yuki liếc nhìn lão bộc, rồi nở "nụ cười" thân quen cô hay dùng, kéo lão thấp tới hông mình lại gần
    - nhờ lão chiếu cố cháu nhá!
    Lão bộc đỏ mặt zọt không kịp nhìn lại phía sau, mặc dù ông không thích dáng vẻ cao ngạo của cô bé này, nhưng hơi...sợ sợ...

    Sara mập ú mang cho Yuki bộ đồ của Alan.yuki còn đang ngẫm nghĩ mình làm gì để sống ở trong câu chuyện này
    tình huống mà vừa tắm xong nhận lấy bộ đồ nam- thật là khó xử..nhất là trong đầu lại hiện ra biểu cảm của Alan. ánh mắt bắn ra lửa nhìn vào mình.
    -Sara, cô mang cho tôi bộ váy của cô nha
    - tiểu thư, cô chịu khó mặc tạm. Veru đi mua váy cho cô.
    Yuki khó xử, cầm bộ đồ Alan mặc vào. tuy eo hơi rộng nhưng sara mang cho cô dây nịch của Alan siết eo mình lại. vòng eo thon nhỏ làm Yuki xanh mặt
    "mình 60kg tại sao lại...thon nhỏ thế này???"
    -sara, gương...gương ở đâu?

    Paris cận hiện đại, gương chỉ lắp đủ nhìn thấy gương mặt, y phục được hầu gái chăm nom.nhìn vào gương. Yuki cuối cùng ngất thẳng xuống.
    "quỷ...ý tiên nữ..."nhưng quan trọng nó không phải gương mặt của mình, và tận ba ngày cô mới biết điều đó, sốc tâm lí khiến Yuki ngất thẳng.
    và bây giờ có lẻ kịch bản của Colin sẽ lại lặp lại trên người cô sao?à không là thân xác cô đang trú vào.
    vừa ngất, Colin tiếng nói lanh lãnh phát ra kêu Yuki khắp nhà.

    - Yuki! cậu ...woa...cậu mặc đồ Alan nhìn y hệt anh ấy, nếu tóc đen hẳn bieens thành Alan thứ hai..
    - Colin! tiểu thư thật cảm ơn cô đã nói giúp tôi!
    - Yuki đừng nghĩ nhiều Alan tốt bụng lắm.chỉ là....
    Yuki cười lạnh, nắm bàn tay Colin cùng trò chuyện đủ mọi thứ, cũng như tìm hiểu có thật mình xuyên vào bộ truyện Bá tước tiểu thư của Hosokawa Chieko. nhưng hi vọng không phải của Yuki tắt ngấm..
    Brutani miền Tây nước pháp, Alan Olean, Colin Rosare?Pari?
    thở phào, suy nghĩ mãi mê tới khi Alan cất bước vào tìm Colin.
    - Sara, Veru đâu? mau chuẩn bị cho Colin đi với ta về nhà.

    -A...Alan chúng ta đi về gặp cha anh sao?
    Alan cười dịu dàng gật đầu an ủi Colin, xoa xoa đầu cô khuyên bảo nhưng Colin vẫn từ chối, bây giờ đất diễn Yuki chính thức bắt đầu!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 20-11-2016 lúc 15:57.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [ đồng nhân] xuyên qua ta là bá tước


    Chương 3




    Về nhà công tước Oleans


    Colin khóc, bị Alan kéo đi, hẳn lúc này Colin sẽ bị bỏ lại nhà công tước rồi bị con nhóc Anna hành, còn lão công tước kia nữa. không thể như vậy được. dù sao Colin đủ đáng thương rồi và cô ấy thật sự tốt bụng, không đáng bị "ngược" như thế.
    - Alan Oleans tôi có chuyện muốn bàn với ngài!
    giọng điệu trầm trọng khiến Alan khẽ cao mày, bỏ gậy sang một bên, cũng để cho Colin đi thay váy đàng hoàng chứ không mặc váy ở nhà mà đi vội

    -Yuki tiểu thư muốn nói việc gì?

    -tôi biết ngài đang khó xử chuyện của tiểu thư Colin cùng với ngài công tước. thế! tôi sẽ thay cho lão bộc đến trông chừng tiểu thư.
    - dựa vào đâu tôi tin cô?
    -dựa vào những điều tôi biết về ngài và bí mật ngài đang giấu Colin!

    gương mặt Yuki không một nét hoang mang hoảng sợ khi bị vặn ngược hoặc đè ép tin thần, tuy cũng có chút...không nắm chắc, nhưng uy hiếp trắng trợn Yuki không tin hắn lại không mang cô theo
    và kết quả là gương mặt Alan thay đổi nhanh chóng trầm mặt xuống rồi "được" trong bầu không khí căng cực hạn.

    lúc lên xe ngựa Alan mới chợt nhìn lại yuki. cô đội mũ của Colin, mang giày colin nhưng lại mặc y phục của anh.
    Alan che mặt than. một Colin đã là cực hạn, thêm cô gái lạ kia chắc gì cha chịu nổi mà không lên cơn bênh jtim?không quản được nhiều như thế, Alan ôm Colin vào lòng, với nét ngây thơ và lòng tốt của Colin chắc chắn sẽ chinh phục được cha
    ************************************************** ************************************************** *************************

    Vuawf đến cổng biệt thự nhà công tước. Colin xuýt xoa vén màn xe ngựa bồi hồi.nhà to quá đi.
    - Colin đừng lo, tôi sẽ đi với cô.
    - Yuki...cảm ơn...
    Alan bước ra trước với cánh tay mở cửa của lính gác, phu nhân Clak cũng đứng vào hàng 10 người hầu đón chờ, ai cũng ngóng mong nhìn cô gái cậu chủ mang về.
    nhìn cô bé nhỏ nhắn đứng gọn trong ngực cậu chủ bước xuống, nét dễ thương của Colin được họ thu vào mắt nhưng lạnh nhạt vô cùng.
    đến khi Yuki bước ra, nghe màn kinh diễm hút khí bốn phía. Yuki nhanh nhẹn nhảy xuống không cần hộ vệ dìu,đôi bốt nện xuống nền gạch êm ái.

    -ông chủ đã chờ. mời cậu chủ cùng hai vị tiểu thư!
    -vâng ạ..
    chỉ có mình Colin e dè đáp lại, bàn tay nắm chặt vào nhau rung cầm cập. đó là cảm giác sợ hãi khi gặp mặt "phu huynh"đây mà. Yuki đồng cảm nhưng phải tự Colin vượt qua mà thôi.
    Alan cùng họ đi bộ gần 10' thì vào đến đại sảnh căn biệt thự, nhà công tước rộng và xa hoa vô cùng, nhưng so với hoàng cung thì chắc còn thua nhiều, Yuki từng vào cung nên không lấy làm kinh ngạc như colin

    -xin giới thiệu với cha! cha! đây là Colin..vowj chưa cưới của con
    -chau...cháu rất hân hạnh được gặp bác.
    -về rồi đóbacshum..lại gần coi!
    thái độ công tước hậm hực, Colin rung sợ khụy chân hành lễ. nhưng cũng không đổi lại bao nhiêu thân thiện trên mặt công tước

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 20-11-2016 lúc 15:56.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4

    Chiến với bá tước tiểu thư



    Nhân vật yuki của chúng ta bị bỏ quên, không ngại hoặc bực bội tí nào, Yuki cúi người chào công tước Oleans
    - Xin ra mắt công tước, tôi là Yuki, quản gia của tiểu thư Colin.
    - hừ!

    Alan nhìn thái độ của cha mình cũng không lấy làm lạ, tiến lại vỗ vỗ lưng ông nhưng không ngờ, công tước lại bật ra một câu
    - gỗ mục không thể điêu khắc, con thuê hẳn quản gia riêng cho con bé làm gì?để nó ở lại với ta vài hôm đi. ta già rồi cũng muốn có người bầu bạn
    -vâng thưa cha.

    Alan cười với Colin nhưng cô bé sớm đã chết trân niệm chú thầm trong bụng "công tước không thích mình, giờ chủ động bảo mình ở lại phải chăng là cơ hội lấy lòng của mình"
    còn Yuki nhìn thấu rồi cúi đầu che nét cười trong mi măt "già sao? nhưng bên trong đầu ông vẫn chưa già đâu" Yuki không vạch mặt công tước kia, hắn hẳn là boss đen bự cản chân Colin nếu không muốn nói lòng dạ cũng không thua gì con nhóc Anna kia.
    Alan nhận điện báo phải đi công tác Lon don 1 tuần. Colin được gửi lại mặt méo vô cùng, mới ngày đầu đã bị bỏ lại nơi lạ hoắc này từ người hầu, quản gia cho tới chủ nhân đều không ưa mình.
    Yuki bị đuổi. vâng lão Oleans biết có cô ở lại thì khó mà bắt nạt colin được. Yuki chụp lấy tay Alan đi theo ra ngoài xe ngựa
    - Tôi muốn theo ngài sang lon don
    - dựa vào đâu? tôi đi gặp nhân vật quan trọng không thể dẫn theo người lạ.
    -alan! ngài không sợ tôi ở lại buồn bực hay đãng trí sẽ kể cho tiểu thư nghe vài chuyện về Richars???
    -cô....

    Alan vạn nhất đành đen mặt lần thứ ba trong ngày mang Yuki theo, cũng không cho cô cơ hội mang theo thứ gì, lên xe ngựa xuất phát ngay. với bộ nam trang, nón tiểu thư, giày boot. đi đến đâu cũng khá là thu hút. Yuki nghiến răng vét tóc gọn vào chiếc nón nhìn cứ như chuẩn bị đi chơi tennis đi!
    Theo cốt truyện thì Colin sẽ bị bá tước giả làm khó, bị công tước ghét bỏ, Alan thì bị thương. nhưng có Yuki theo sát Alan, tuy không chắc đảm bảo hắn an toàn nhưng ít ra cũng hạn chế được phần nào nguy hiểm.
    Yuki không nói cho Alan biết Alan sẽ bị ám sát, vì sợ hắn bảo cô "điên" hoặc nghi ngờ thêm cô là tay chân của "kẻ kia"

    trên máy bay. Alan thi thoảng liếc xéo Yuki, gương mặt tỏa ra băng khí. vạn phần giống với cha hắn. Yuki lấy quạt (của Colin) che môi cười. biết đâu đồng nghiệp hắn lần này lại cho rằng cô là Colin thì sao nhỉ?


    Tòa thị chính london.
    mù sương bao phủ kín cả mặt đường. những chiếc xe hơi bật đèn pha le lói, ban ngày nhưng đèn nhà bật sáng suốt ngày, kèm theo không khí lạnh cực điểm. kết quả mổ nữ nào đấy hắt xì liên tục.

    -hắt xì...ôi trời làm sao mà thời điểm này lại có sương to thế kia chứ, mình còn muốn đi dạo...
    một chiếc áo lông khoác lên vai Yuki, yuki không ngước nhìn người kia mà thuận miệng hỏi thêm vài câu
    - Vì sao ngài lại nói dối tiểu thư Colin? nếu ngài nói thật biết đâu cô ấy nhớ ra gia đình mình.lạc mất người thân thật sự bơ vơ lắm
    - Có tôi bảo vệ, còn lo lắng sao? Yuki cô không hiểu được tình yêu tôi dành cho Colin đâu.
    - nói dối người mình yêu, thì không phải là "tình yêu" đâu quý ngài à, một khi Colin nhớ lại,tổn thương mà cô ấy chịu còn gấp nhiều lần hơn sự khó chịu của ngài lúc này.
    - Còn cô thì sao Yuki? có thật cô không nhớ ra gia đình mình?

    mang theo ánh nhìn nghi ngờ và truy vấn, Alan nhàn nhạt hút điếu thuốc trên tay.um. Yuki ghét thuốc lá nhất.cô khó chịu rồi quay lưng định đi vào. Alan lại lạnh nhạt nói
    - Colin đáng thương, tôi thật mong cô ấy quên đi quá khứ bị bỏ rơi đó.
    -Quá khứ đáng thương sao? ngài quá ích kỷ rồi vua báo chí pháp quốc!

    Yuki không nhịn được mắng cũng mắng rồi,cô khoát áo của Alan chạy ra ngoài. đằng sau một toán người bịch mặt đi theo phía sau lưng cô.
    đi đến mỏi mệt, Yuki ngồi xuống ghế ven đường xoa xoa hai bàn tay lạnh băng, quả thật cô nhớ gia đình, nhưng là người nhà mình ở thế kỷ 23, cũng tại Anh Quốc này. baba cô là tướng quân bên cạnh quốc vương, còn mẹ cô là công chúa Anh. mái tóc bạch kim cùng giống với cô bé này.
    -mami, daddy... hiện giờ mọi người có khỏe không? chắc rằng mọi người đau lòng lắm khi con chết!!!
    Yuki lần đầu khóc to, khóc đến đôi mắt nhòe đi và sưng lên. cô tự nhủ rằng từ giờ không khóc nữa..dù cho có chuyện gì xảy ra.
    Còn Alan đốt thuốc liên tục, bản thân cũng không biết mình đang làm đúng hay sai. những lời Yuki cứ đánh vào tâm Alan liên tục, nhìn Colin khóc, nức nở trong lòng, hay trầm ngâm suy nghĩ anh cũng muốn nói ra sự thật. nhưng lại sợ sệch.
    đúng, Alan ích kỷ chỉ muốn Colin có mình, coi mình là cả thế giới là đủ rồi.
    ************************************************** ************************************************** ***********************************

    Alan vẫn ở tòa thị chính họp cùng lãnh đạo thành phố, tìm chứng cứ cho vài vụ buôn lậu xuyên quốc gia, người hay ra ngoài chỉ có Yuki. và cả lính gác cũng nghĩ rằng Yuki mới là Alan (cô này đội mũ Alan che kín cả ánh mắt lam). Hôm nay là ngày cuối cùng họ ở london. Alan vui mừng khôn xiết, không ngừng suy nghĩ mua món quà nào cho Colin.
    - Ngài là món quà lớn của cô ấy, thay vì đi tìm trên phố mất thời gian, ngài về thẳng luôn đi, kẻo vị hôn thê lại bị ức hiếp đến nhìn không ra hình dạng.
    - Yuki! cô ít nói một chút!
    "che mình phiền sao?" Yuki nhạt nhẽo bước nhanh ra ngoài trước Alan. vài tên theo dõi cô mấy hôm nay bắt đầu xông ra ngoài rút gươm chém tới tấp.
    -Hả??? ám sát tôi sao?
    - Yuki!!!!
    Alan nhìn ba tên trùm mặt lao tới, cách Yuki tận 5m anh vô phương ngăn cản, bọn chúng núp quá gần, mũi kiếm xoẹt ngang người, Yuki né
    -cũng có chút công phu, không hổ là vua báo chí!

    Chát chát.
    yuki thuận tay giật được kiếm của một tên định đâm cô, theo đà lui lại cúi thấp xuống kéo tay hắn đâm về phía tên còn lại đang định đâm bên kia của mình. Alan dùng gậy đập ngất tên đang xông lên phía sau Yuki.
    -Còn một tên núp bên trong cột!
    Yuki hét lên Alan chưa kịp xoay lại hắn đã lao đến đánh lén. "phải bắt sống hắn" Yuki nói thầm bàn tay nhanh hơn kéo Alan té xuống đất. tay còn lại quơ ngang đánh rơi kiếm hắn. hắn định móc súng ra lại bị Yuki bay lên đá vào đầu ngất.

    Alan chưa hoàn hồn thì thấy Yuki cởi áo choàng ra trói tay hắn lại. lúc này cảnh vệ mới chạy đến bắt hắn đi.Yuki vận động quá sức mồ hôi ướt cả áo quay lại nhìn alan cười tươi. "may quá, cứu được hắn. xem như không uổng công mình ủy khuất đi theo hắn"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1

    Chương 5

    Yuki bị bệnh tự kỷ




    Sau khi tránh thoát khỏi kiếp nạn kia, Yuki phát sốt, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, liên tục mê sảng lại hay nói mê làm cho Alan cũng xoay không kịp. Chuyến bay trở về Paris càng khó hơn, nên lại chọn đi tàu hỏa.
    người ở viện thanh tra cử ra bác sĩ giỏi nhất theo tiêm thuốc cùng với y tá nhanh nhạy đến chăm sóc cho Yuki. alan rất kinh ngạc với đãi ngộ của bọn họ, thì mới được trưởng thanh tra báo lại. Yuki bắt được gã tội phạm ma túy lừng danh, và cũng là tay sát thủ mất mấy nhà tài phiệt london đang bị truy nã.
    Họ còn vinh danh Alan và Pháp quốc vì trừ được một toán tội phạm nguy hiểm. báo chí LonDon lien tục cập nhật tình hình của Yuki. Trong mấy chốc cô nàng thế kỷ 23 nổi tiếng như ngôi sao, mặc dù đang nằm yên mê man không biết.

    Paris, ga tàu lửa.
    Nhận được tin từ Simon và phu nhân Clark, Colin choang vội áo khoác leo lên xe ngựa đi đến ga Paris, lần đầu tiên đến đây cô nhốn nháo suýt nữa thì bị tàu vào ga tông trúng khiến Alan cùng lão bộc và Ni ni nháo nhào cả lên. báo đối thủ tranh cơ hội chộp hình phê phán không thôi.
    mới đó mà lần thứ hai lại đây cô lại nghe tin dữ. Alan bị ám sát nhưng đối tượng lại bị nhầm thành Yuki. tuy mới thời gian ngắn thôi mà Colin đối với Yuki còn nhiều tình cảm hơn cả tri kỷ.lời Yuki khuyên trước khi sang Lon Don còn bên tai Colin...

    -alan..Alan nơi này..
    Colin nhào lại bóng người choàng áo lông dày, đang bế trên tay một tiểu thư tóc bạch kim nổi bật toàn thân quấn lớp chăn dày cộm. Alan không cười với Colin mà xoay sang Simon hối hả hét to
    - Simon, xe đâu? mau đưa tôi đến đó, Yuki tiểu thư kị gió.
    Simon hoảng hốt giật mình, họ còn đang ngóng tin và xem xét Alan xem có bị thương tích không mãi quên mất cô tiểu thư kia đang bệnh nặng.
    -trời ơi..Yuki...Yuki à...
    Colin chạy theo chân Alan, vì bước chân ngắn hơn mà hụt chân hết mấy lần



    Alan vội vả đến quên cả nhìn vị hôn thê mình mong nhớ mỗi ngày, Colin càng không để ý tới điều này, một mực lo lắng cho Yuki
    - Liên lạc với giáo sư Jue mời ông ấy đến nhà ta ngay.
    lúc này Simon ngồi cạnh tài xế lái mới lên tiếng hỏi
    - Chúng ta không về nhà công tước ạ?
    - không, ta và Colin sẽ sang đó sau vậy, Yuki không tiện qua nhà công tước Orlean.

    Bấy giờ Colin bị bỏ rơi phía ngoài, đang ngồi xe ngựa cùng với tony mới thôi lo lắng một tí. lại thấy xe ngựa chạy về hướng nhà của Alan thầm mừng trong lòng. cô mới không muốn trở lại nhìn mặt than của công tước cùng với gương mặt kì lạ của tiểu thư Rosare.
    cũng bởi vậy mà Colin bỏ qua cơ hội gặp Franxoa hầu tước cùng với lão bá tước Rosare. ông ngoại mình.
    kịch tình vì thế lại thay đổi lớn trong khi Yuki mê man.

    Cộp cộp ..rầm rầm..

    căn nhà rộng bên ngoài trung tâm Paris ồn ào hẳn lên. năm người hầu gái chạy như con thoi, còn ông quản gia vả mồ hôi chạy mời giáo sư Jue cho cậu chủ, cứ ngỡ bản thân cậu bị thương, khi nhìn thấy người bệnh là yuki, cõi lòng chứ kịp dừng xuống lại bị xách lên treo lủng lẳng.
    Colin lo lắng mang ra bày thuốc dùng cho lão bộc lúc trước là đun rượu trắng uống và đắp nước nóng, lại bị từ chối thẳng thừng.

    -Colin em nghỉ ngơi đi, nơi này có bác sĩ và y tá lo rồi.
    -Alan, anh vừa mới về, người nghỉ ngơi nên là anh, em... em tin mình giúp được mà,lần trước không phải em cũng làm được...
    Colin nhìn sang lão bộc như cầu cứu, lão lại làm ngơ như không thấy. chắc cô ăn may thôi ấy mà.
    Colin ủy khuất phát khóc.
    vì thế càng loạn hơn.Alan vò đầu bước sang phòng đọc sách cùng Simon và Tony.

    - lần này thu hoạch không ít tin tức, hy vọng sớm lôi được tên trùm phía sau bọn chúng. bọn chúng dám manh động ám sát ngài, chứng tỏ chúng ta sắp lần tới hắn.

    -Simon! mau đi in mấy tin này ngày mai đưa ra trang bìa, còn có thu thập lại tất cả tin của Yuki đi!
    -sao thế? nếu để tin yuki, biết đâu người nhà cô ấy tìm đến?không phải ngài bảo chúng tôi điều tra ...

    Tony biết mồm mình lại nhanh hơn não nên nín lại khi thấy Simon ra dấu X, nhìn đi, Alan đanh mặt rồi kìa. nghe lời chủ nhân sẽ có lợi ích.
    ************************************************** ************************************************** ********************************

    Giáo sư Jue sau khí rút ống máu mang về xét nghiệm, nhìn qua Colin mè nheo hỏi cách chăm người bệnh, kéo cô ra ngoài dặn dò, lại hỏi lại dặn dò... cứ vậy hơn 1 giờ đồng hồ, đến khi Veru chạy ra kéo Colin vào mới thôi.
    Sốt cao vừa mới hạ bớt, yuki cũng ngừng nằm mơ thấy cảnh tượng chết chóc, hoảng loạn.
    hai ngày qua cô cứ thấy người ta chĩa súng vào mình, còn có tiếng khóc oán trách, tiếng Colin mắng cô lừa dối...lại có tiếng khóc của mami và tiếng la hét của Anna kia. cuối cùng là ánh mắt oán độc của Alan nhìn chằm chằm cô.

    nếu có thể ngủ yên không suy nghĩ thế này thì hạnh phúc sao?đã đến nơi này còn có cơ hội về lại hay sao?
    nghĩ thông tất cả chỉ là mơ, vừa đúng lúc Colin ra ngoài đón khách viến thăm Yuki dần mở mắt ra.

    mồ hôi đẫm chiếc áo ngủ của Veru mua về, yuki nâng tay lên đỡ lấy trán mình,cảm giác choáng váng làm cô mất 5' mới ngồi dậy được.nhìn sợi dây nước truyền vào người Yuki giật ra. bước xuống vươn vai vài cái .
    đùa à. hiện tại không thể nằm trên giường bệnh mãi được, kẻ thù bắt đầu lăm le vào ân nhân của mình rồi kia.

    -Yuki tiểu thư, cô tỉnh? sao cô lại xuống giường, còn yếu lắm!
    - Sara mang áo choàng đến giúp ta, có phải bên ngoài là tiểu thư Rosare đến?
    -vâng..nhưng mà...tiểu thư...
    Yuki không nói lại, dù gì họ cũng không có nhiệm vụ phải hầu hạ mình, Yuki tự đi đến lấy chiếc áo choàng của Alan đặt đầu giường khoác lên người đi thẳng ra ngoài.

    Ôi...giờ phút này Yuki mới tỉnh táo đây, cô đang đi lòng vòng quanh khu biệt thự, chẳng biết nơi nào là phòng khách đâu..

    Xoảng Xoảng Xoảng..ngao ngao ngao ngao..
    tiếng kêu yếu ớt của Ni Ni phát ra, Yuki đang đứng cách căn phòng phát ra âm thanh kia không xa, bỏ qua cơn choáng Yuki dùng hết sức bú mẹ bước lại đó
    -Ni Ni, Ni Ni...
    cô cố tình đứng bên ngoài kêu vờ như không nhìn thấy ma trảo đang đè lên gối kia đâu.
    một vị cháu gái nhà bá tước danh giá lại đi đè chết một con mèo? nếu có hình chụp lại hẳn mai sẽ có tin thú vị.
    Yuki nghĩ vậy vươn tay ra ấn nhẹ chiếc vòng có camera nhỏ xíu chụp được tấm hình lúc anna hoảng hốt giơ tay lên, Ni Ni nhào qua lòng Yuki.thật sống động nha.

    -con mèo ngốc lại nghịch vỡ bộ tách quý của ngài Alan sao?ôi...tiểu thư Rosare đây sao?
    -cô là???
    vừa lúc Colin bê đĩa bánh mới rán xong ra, há mồm to nhét vừa quả trứng.

    -hân hạnh biết cô thưa tiểu thư Rosare. tôi là quản gia của Colin tiểu thư- Yuki!
    -hóa ra chỉ là quản gia, sao những lần trước ghé đây tôi không thấy mặt cô đón tiếp?sao lại mặc áo Của Alan?
    -vâng tôi mới đến!
    nói thế nhưng cách Yuki chìa tay ra chào làm cho Anna rùng mình, cảm giác áp lực đến cứng sống lưng không di chuyển được.
    ôm Ni Ni bốn ngón chân đãm máu xước mất móng yuki lạnh lùng bước đến bên Veru, đang ôm hộp băng cứu thương ra. Anna nhìn tình huống dị thường thì cáo từ không kịp ăn bánh chạy vèo khỏi nhà Alan.

    -lão bộc, ông mau mang vài bình hoa hồng vào đây thay đi, nơi này vừa hôi vừa khó ngửi.

    lão bộc hiểu ý Yuki vôi jvar chạy đi còn cười thầm trong bụng. Colin ngây thơ hỏi lại
    - Hoa mới hái kia mà? yuki...cậu...
    -suỵt! Colin tiểu thư cho tôi mượn vai cô...

    vừa nói đã ngã vào lòng colin như diễn kịch. cùng lúc chủ nhân ngôi nhà đi vào trợn mắt cả lên
    - ôi!!! Ai cho cô ấy xuống giường thế hả?thật là...
    Alan bế lấy Yuki đi thẳng vào giường ném xuống rồi quấn chăn mấy vòng.
    Colin thấy thái độ kia thì rùng mình mấy cái. Alan từ khi về lại càng kỳ quặc.






























































































    .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 21-11-2016 lúc 00:11.

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status