Đầu Thai Hoán Kiếp
Tác giả: Nephthys
Mở đầu
Ai Cập 3000 năm trước công nguyên, thế giới hư cấu.
-oaoaoa
-oeoeoe
Hai đứa trẻ đồng loạt được sinh ra ở hai nơi khác nhau, Hai bé gái một được vương hậu sinh ra ở triều đình Nephenmaat, một là vị thương phụ ngoại quốc sinh ở nơi hẻo lánh.
Mái tóc, màu da của đứa trẻ đều khác nhau, số phận cũng chênh lệch một trời một vực.
Bế trên tay đứa con vừa sinh, vuốt ve mái tóc bạch kim vừa mới nhú vài cọng của nàng, vị thương phụ nước mắt chảy dài.
Lính vừa mới tung đại bàng gửi thư về kinh thành cho quốc vương bệ hạ về diện mạo của đứa trẻ kèm theo lời nhắn nhủ đặt quốc danh cho nàng.
Phía kinh đô, vị trưởng công chúa vừa ra đời đã giống phụ hoàng đến 9 phần, nàng đang được bế trên tay Nephenmaat đầy tình thương. Tế ti Kaputa cũng đến nói lời may mắn và bế nàng đến thần điện cho thần linh ban phúc lành.
Lá thư đến thật không phải lúc. Nephenmaat không hề để tâm, chỉ có tể tướng tình cờ nhìn thấy con đại bàng đưa tin kia cột dây đỏ- tin khẩn nên mạo phạm mở ra xem, ông đứng như trời trồng..
Đức vua có con rơi? lại là con của công chúa Hitato sinh hạ, nàng không phải vì phạm tội bị vương hậu đài đi đến vùng Kaisa nghèo khó sao?
Vị tể tướng già vuốt chòm râu bạc, suy tư kỹ càng lại bạo gan viết vào một tờ giấy hồi âm cho họ.
chỉ duy nhất một dòng ngắn ngủi
-" Mimosư,nhị công chúa của Ai Cập, thần linh ban phúc lành cho con".
Tể tướng vừa lập công, được đức vua ban thanh bảo kiếm, ông cũng mang nó gói vào vải màu vàng kim kỹ càng, đưa cho binnh lính hỏa tốc gửi đến nàng.
Toàn bộ quá trình vị vua uy nghiêm không hề biết một tí nào.
Ở vùng thôn quê, khi thư được đưa đến đã là 15 ngày sau, bên ngoài lại ồn ào huyên náo, do một đoàn thương nhân ngoại quốc đi đến tìm nàng.
vị công chúa đọc thư, lại rơi nước măt, gương mặt xinh đẹp lấm lem bùn và xanh xao do thiếu chất càng chật vật đáng thương.
-"Bệ Hạ ngay cả hỏi thăm cũng kiệm lời, tin tức công chúa Asisu ra đời đã lan đến nơi này còn có thần linh phù hộ, con của ta ngay cả hình dáng phụ vương còn không được thấy... không ai biết sự tồn tại của con..."
Vừa sinh xong lại đau buồn, uất ức, cộng thêm chất độc mạn tính trong người, công chúa Hitaito buông tay lìa đời...
Đứa nhỏ khóc rống bơ vơ giữa căn nhà dột nát dơ bẩn.
************************************************** ******************
Lơ lửng trên không một vị thần chết và một linh hồn , cũng là nữ. nàng ta có mái tóc vàng óng, ánh mắt xanh thẳm và làn da trắng mướt...
- ta phải đến nơi dơ bẩn đó sao?
- bẩm nữ thần đúng ah. nếu người muốn thay đổi...
-không cần! đợi hơn 20 năm rồi, ta nhớ nhà, ngươi biết không hả tên mù đường kia...
-Dạ,dạ...
Hắn ghét bỏ đạp nàng một phát lộn đầu nhập vào cơ thể cô nhóc sơ sinh vừa chết đi kia.thế là thay vì chờ đợi quân binh đến mang đi...chôn...nàng ta vẫn còn sống sờ sờ quẫy đạp mạnh mẽ
"mặc dù là cơ thể bé bi, nhưng được sống thật thú vị..hahaha thế giới nhân gian...ta đến...đây"
Bụng đói, nàng chưa được ăn gì hơn1 ngày rồi, lúc nàng tưởng mình lại sắp chết lần nữa,đang nguyền rủa thần chết kia thì một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng nâng lên
-May mắn...con của công chúa vẫn còn khỏe mạnh, nàng còn khóc lớn tiếng như vậy. này, quân đâu. mau vắt sữa dê cho nàng uống.
- tuân lệnh, đại nhân.
************************************************** **********************
Mimosư lớn lên trong sự bao bọc của đại nhân Rabana-người thầy thuốc cũng là ngự y đệ nhất kinh đô hitaito. ông giỏi cứu người cũng đôn hậu vô cùng, vị hoàng thân này bị bỏ rơi, ông giang tay nuôi nấng. không một lời dèm pha thân phận hỗn tạp của nàng.
Bình an sống ở Hitaito được hơn 18 năm, lúc này nàng trưởng thành trở thành một cô nương xinh đẹp mỹ miều.
- Cha...hôm nay người lại đi khám bệnh cho dân làng ạ?
-ừ!Con ngoan ở nhà đợi Kai đến chơi với con, đừng chạy lung tung.
-Cha à.con lớn rồi kia mà.
-Ừ. bảo bối ngoan.
Đợi ông mang hòm thuốc rời đi, Mimosư nằm dài trên giường nệm dày, thở dài, Kai không đến, chỉ có toán binh triều đình dàn hai hàng lại có Thị vệ chạy đến gõ cửa.
-Tiên sinh, tiên sinh mau đến! Hoàng hậu lại lên cơn đau.
- Chào Kusu thị vệ, cha ta vừa ra ngoài rồi.
-Công nương có biết tiên sinh đâu không? bệnh tình hoàng hậu vô cùng gấp!
- Để ta đến!
-Vậy....
Kusu cũng biết nàng được truyền thụ từ lúc 5 tuổi đã nổi danh ở Hatusan này, nhưng mà quốc vương vốn chỉ đích danh Rabana tiên sinh, việc này...có phần hơi quá phận của hắn.
Mimosư nhìn hắn đắng đo, nàng khoác lên người bộ khăn trùm dày cộm, tuyết lại rơi nặng bên ngoài, vốn dễ làm cho người ta bị bệnh nặng hơn. nhất là người bị trầm cảm như hoàng hậu.
Đoàn binh hộ tống Mimosư đến cổng thành mất hai canh giờ, nàng bị lạnh đông hai bàn tay xanh tím. lò sửoi trong xe liên tục cháy nhưng không làm tăng lên độ ấm tí nào, xe bị chặn lại, Kusu thị vệ đưa mật lệnh ra, lại có tiếng người cản lại
- Sư phụ đến sao? để ta đón người vào xem mẫu hậu. sao giờ này ngươi mới đến/
-Bẩm hoàng tử, là Mimosư tiểu thư, thần phải xin lệnh quốc vương mới dám mời nàng ấy.
- hồ đồ!
Nghe tiếng quát của hoàng tử Izumin, nàng vén màn xe ngựa cúi đầu hành lễ rồi đi bộ vào thành.
Cổng thành còn cách kinh đô hơn 1 dặm, hoàng tử nhìn bóng nàng đi lắc đầu lại quát Kusu quá hồ đồ, mệnh mẫu hậu không phải thầy Rabana thì ai cũng không được kê toa.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile