TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

    Thể loại : Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
    Tác Giả : Tình văn

    Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây?
    Vân Nghê cũng không tin, đến khi mà bị hắn cả thân người cường tráng đè lên mình, lăn lăn lộn lộn trên giường thì cô mới bắt đầu nhận thức rõ sự độc chiếm của hắn. Từng ngày từng ngày ở bên nhau cô càng cảm nhận được sự ân cần dịu dàng của hắn, dường như không hề chán cô, mà ngày càng nâng niu chiều chuộng, chỉ hận không thể đem cả thế giới này tặng cô....
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 1

       "A..." Vân Nghê vì bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mà không khỏi cảm thấy choáng váng.

       "Sắp làm người đàn bà của anh rồi mà em còn dám đến câu lạc bộ đêm! Đến đó làm gì?"

     

       Cố Hạo Khương chầm chậm tiến đến giường, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng cởi từng nút áo sơ mi trên thân hình rắn chắc, vạm vỡ. Đôi mắt sắc lạnh lại đang thể hiện sự tức giận không che giấu càng làm hắn trong mắt Vân Nghê giống như một vị thần cuồng ngạo. Sắc đẹp như tạc từ tượng của hắn nháy mắt đều bị nộ khí che lấp!

       "Tôi..Tôi là... Ưm..."

       Chưa kịp để cô nói được câu nào, Cố Hạo Khương đã nhanh chóng giữ lấy cái cằm xinh đẹp của Vân Nghê, đưa môi lưỡi mình quấn sâu vào môi lưỡi cô, ra sức mút mát, có lúc lại dùng răng mình day day môi cô...

       Vân Nghê là lần đầu tiếp xúc thân mật với nam nhân, bị hắn khuấy đảo như thế, cô đã cảm thấy hơi say. Vậy mà người đàn ông này không dừng lại ở đó, một tay vẫn giữ cằm cô, một tay tìm đến nơi to tròn trước ngực.

       "Ư... Đừng...Á"

       Nhân lúc hắn thả môi cô ra để cô có thể bắt kịp nhịp của hắn, Vân Nghê muốn dùng lời nói để ngăn cản hành động cuồng dã kia, lại bị hắn hung hăng xé nát bộ váy của mình, cảnh xuân trong mấy chốc hiện ra không che dấu.

       Vân Nghê muốn lấy tay che đi bộ ngực trắng tuyết của mình, nào ngờ Cố Hạo Khương nhanh tay hơn, chế trụ cả hai tay cô đưa lên đỉnh đầu:

       "Đêm nay tôi sẽ cho em biết em thực sự là của ai!"

       Nói rồi hắn cúi đầu liếm quanh một bên gò bồng, tay kia thì không quên ra sức xoa nắn bên còn lại, khiến nó một mảng đỏ hồng.

       Vân Nghê không chịu nổi kích thích, cứ vặn vẹo thân mình, trên miệng còn phát ra tiếng rên rỉ mê người, hai hạt đậu đỏ cũng vì vậy mà cương cứng lên.

       Cố Hạo Khương khẽ nhếch miệng cười, phà hơi thở của mình lên ngực cô, sau đó lại cúi xuống cắn nhẹ hạt châu trước ngực.

     

       "A.."

      Vân Nghê toàn thân run rẫy, bị hắn trêu trọc làm sao có thể an tĩnh, cảm giác vừa ngượng vừa đê mê này thật làm cho cô xấu hổ đến phát khóc. Khóe mắt bắt đầu có những giọt nước long lanh.

       "Hức..."

       Nghe tiếng khóc của cô, Cố Hạo Khương ngẩng đầu lên thì thấy tiểu nữ nhân của mình khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt xinh đẹp đã có một tầng hơi nước.

       Hắn đau lòng, nhanh chóng áp chế dục vọng cùng cơn nộ huấn xuống, hôn lên khóe mắt đáng thương kia:

       "Ngoan nào, sao lại khóc? Anh sẽ rất đau lòng!"

       Vân Nghê ngước nhìn tên đàn ông xấu xa này, bao nhiêu uất ức bỗng chốc tuôn trào:

       "Anh! Cái đồ khốn này! Không cho tôi giải thích đã hung hăng chiếm tiện nghi của tôi! Lại đùa giỡn với tôi như thế! Hức..Hức"

       Cố Hạo Khương nghe cô vợ nhỏ của mình oan ức kể tội, vui vẻ bật cười thành tiếng, hắn cười đẹp đến nổi cô quên cả nức nở, chăm chú nhìn hắn.

       Cố Hạo Khương lại bắt đầu nổi hứng tiếp tục:

       "Anh nào có đùa giỡn em bao giờ? Huống hồ phía dưới này của em thật ẩm ướt!"

        Nói rồi hắn đưa bàn tay của mình xuống lần mò nơi tư mật nhất của cô, dù chỉ đang vuốt ve bên ngoài chiếc quần lót, nhưng Vân Nghê vẫn không chịu nổi mà rên rĩ:

       "Ư...a...a... Dừng...dừng lại..."

       Cố Hạo Khương lần này lại nghe theo cô, dừng ngón tay mình lại, nhưng Vân Nghê lại thấy bất ngờ, bên dưới cảm thấy thật ngứa quá!! Nhìn biểu tình mất mát của cô, Cố Hạo Khương lại nhanh chóng dụ dỗ:

       "Bảo bối, có phải em muốn anh?"

      "Hứ! Làm...làm gì có đâu!" Vân Nghê ngại ngùng không thừa nhận, nếu thật thừa nhận như vậy thì mất mặt chết...

       Hắn ta cười xảo trá, không muốn tiếp tục chọc ghẹo cô nữa, vội xé nát cái quần lót mỏng manh của cô, đưa tay khuấy sâu vào bên trong hoa huyệt.

       "Á...Ư... Thật khó chịu...anh đi ra...."

       "Đừng ngại bảo bối, loại chuyện này sớm muộn gì em cũng trải qua cùng anh, đêm nay yên lặng hưởng thụ được không?"

       Cô đang 'phiêu du' bồng bềnh, lại bị giọng nói nam tính của hắn mê hoặc, không ngờ lại gật đầu một cái.

       Cố Hạo Khương kích động, ngón tay bên dưới càng ra vào nhanh hơn. Vân Nghê điên cuồng vặn vẹo, đầu óc như muốn nổ tung, sau đó thét lớn một tiếng, mật dịch lại chảy ra như một con suối nhỏ.

       Cố Hạo Khương thở dốc, dục vọng bên dưới đã căng cứng đến phát đau, nhưng khi nhìn thấy nơi hoa   huyệt nhỏ hẹp kia không ngừng chảy ra dâm thủy, hắn lại cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cuối người xuống mà ngoạm lấy cả môi dưới của cô, hút trọn mật dịch ngọt ngào...

       Vân Nghê lại bắt đầu thở dốc, ngăn không cho mình lại phát ra tiếng rên dâm đãng kia, nhưng mà cái lưỡi không xương của hắn không chịu để yên, hết liếm láp bên ngoài lại bắt đầu thọc sâu vào bên trong khuấy đảo.

       Cố Hạo Khương say mê đùa nghịch nơi tư mật này, bên trong vừa ấm áp, vừa như có lực hút mà quấn lấy lưỡi hắn. Hắn bắt trọn cặp mông căng tròn của cô, ngăn không cho cô động đậy, sau đó nâng nó lên cao hơn một chút, còn mình ra sức hút lấy hoa huyệt như muốn hút hết phần mật dịch chưa chịu chảy ra.

       "Á..a..aaa"

       Vân Nghê bị kích thích tột độ, chất dịch trắng đục không ngừng trào ra như mong muốn của hắn. Hắn nhắm mắt hưởng thụ, lại vòng lưỡi liếm sạch một lần nữa, sau đó  mới cầm cự long căng cứng của mình mà chà nhẹ bên ngoài cửa mình của cô:

       "Em đúng là tiểu dâm đãng, tôi mới kích thích em một chút mà em đã ra nhiều như thế! Nếu phân thân này của tôi đâm sâu vào bên trong em, không biết còn như thế nào?"

       Như để cô thấy cự long của mình, hắn cầm cự long đặt nhẹ lên phần bụng phẳng của cô, đập nhẹ lên nó nghe cả tiếng 'bạch' nhỏ.

      

      

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 2

       Vân Nghê xấu hổ không thôi, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Cố Hạo Khương vẫn không buông tha, một tay vẫn đặt tại nơi tư mật của cô, một tay cầm cự long tiếp tục vỗ nhẹ lên bụng cô.

       Mỗi lần như thế, hắn cảm nhận được hoa huyệt cô run nhẹ, đúng là tiểu dâm đãng! Nếu hắn mà ở bên trong chắc chắn là vô cùng sảng khoái.

       Nghĩ đến đó, hắn đưa lưỡi ra liếm ngoài vành môi mình, nhìn vô cùng cuốn hút, quỷ dị, thật khác với dáng vẻ trầm ổn mà lần đầu cô gặp hắn.

       Đang suy nghĩ lung tung, cô lại cảm nhận rõ ràng bên dưới mình có cái gì nó nong nóng muốn chọc vào, lý trí liền thanh tỉnh, muốn bật người dậy lùi ra sau nhưng Cố Hạo Khương lại bắt lấy bờ mông cô, không cho cô trốn tránh:

       "Nghê Nghê đừng trốn! Anh đã nói hôm nay sẽ cho em biết em là của ai!"

       Cô hoảng sợ, khuôn mặt hồng giờ đây đã chuyển thành xanh, lắc đầu nguầy nguậy:

       "Đừng mà! Tôi còn là học sinh!"

       "Em không phải là học sinh nữa rồi! Đã là sinh viên năm cuối và tuần sau chính là hôn lễ long trọng của chúng ta!"

       "Vậy... Vậy để tuần sau... được không?"

       Cố Hạo Khương như hết chịu nổi, nói mà như gầm gừ:

       "Em quyến rũ như thế lại nghĩ anh có thể bỏ qua? Em vừa lên đỉnh hai lần rồi nên định bỏ anh tự lăn lộn sao?"

       Vừa dứt câu, Cố Hạo Khương cầm cây gậy nóng hổi của mình đâm sâu vào cô, lớp màng mỏng manh không chịu nổi sự cường hãn của hắn, nhanh chóng rách ra...

       "Á! Đau quá! HuHu.."

       Đây là lần đầu tiên, vậy mà hắn ta không chút nhẹ nhàng, vừa nói là làm, đâm thẳng vào hoa huyệt cô, nơi đó nổi lên một trận đau buốt....

       " Aa...Thật chặt quá! Bảo bối, thả lỏng, một lát nữa sẽ hết đau... "

       Cô quá đau, lại tức giận, cũng không thèm trả lời hắn, nước mắt như pha lê lại tiếp tục chảy ra, Cố Hạo Khương biết mình cần phải vuốt ve cô lần nữa để cô thả lỏng, cho nên bàn tay tà ác lại đưa lên hai núi đôi bắt mắt, dịu dàng xoa nắn.

       Nơi nào trên người Vân Nghê cũng vô cùng nhạy cảm, lại thêm hắn quá điêu luyện, dù hạ thân đang đau đớn nhưng trước ngực lại là một mảnh sung sướng, chốc sau lại ngâm nga rên rỉ, bên dưới, mật dịch bôi trơn lại trào ra...

       Muốn âu yếm cô thêm chút nữa nhưng chất lỏng nóng ấm lại kích thích nam căn kia của hắn! Cố Hạo Khương gân xanh nổi lên, bắt đầu thong thả luật động...

       Vân Nghê vừa đau lại vừa sảng khoái, tiếng khóc đã không còn, thay vào đó là tiếng rên rĩ:

       "A..Aaa..."

       Lát sau, khoái cảm cứ thế tăng lên, không có dấu hiệu ngừng lại, cô cảm tưởng đây không phải là thân thể của mình nữa rồi, đôi tay mảnh khảnh vòng qua lưng hắn, ôm lấy tấm lưng trần quyến rũ.

       Cố Hạo Khương từ nãy đến giờ vẫn đang cố gắng dịu dàng nhất có thể, thấy cô chủ động hòa nhịp cùng mình, hắn vui sướng mà tăng tốc ra vào.

       "Hự.. Tiểu yêu tinh, em thật tuyệt..."

       Quá nhanh! Vân Nghê vẫn chưa thể tiếp thu khí lực nhanh như vậy của hắn, miệng há ra càng to hơn, tiếng rên như tiếng thét mà phát ra:

       "Á... Ư.... Đừng nhanh quá... aaa"

       "Anh sẽ làm cho em lên thiên đường.."

       Hắn cúi người thấp xuống đè lên thân thể cô, một tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực, một tay vuốt ve cái lưng trắng mịn. Hắn thở dốc, phà hơi nóng lên cổ cô, sau đó lại mút mát nó, in dấu ấn lên nó... Luật động vẫn không giảm đi, mà hình như còn nhanh hơn!

       Vân Nghê chịu hết nổi, thét lên chói tai sau đó lịm đi trong giây lát. Bên trong cô co rút mạnh mẽ, bao chặt lấy cây gậy vẫn còn cương cứng của Cố Hạo Khương!

       'Bốp'

       Hắn vỗ một cái lên bờ mông của cô như trừng phạt, hoa huyệt lại ép chặt hơn làm Cố Hạo Khương rên lên một tiếng:

       "A...Thật tuyệt....lần sau không cho phép em ra trước!"

       Vân Nghê nào còn sức lực mà phản bác hắn, đôi môi nhỏ vẫn mím lại, lâu lâu lại hơi run nhẹ.

       Bên dưới nam căn của hắn vẫn không tha, vẫn ra vào đều đặn, cô rên đến khàn cả cổ họng, hình như...lại bị kích thích... Hai bầu ngực cứ thế mà di chuyển theo từng chuyển động của hắn.

       Cảm thấy cô lại sắp lên đỉnh, hắn ra vào nhanh và mạnh hơn nữa, đụng cả tử cung cô... Lúc mà Vân Nghê thét lên một lần nữa cũng là lúc hắn gầm gừ phóng thích luồng tinh khí nóng hổi vào sâu bên trong...

    ------------------

         Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, khắp người đã dấy lên một trận đau nhức tột độ, đặc biệt là bên dưới, rất khô rát!

       Sực nhớ đến chuyện tối qua, cô không dằn được mà nhíu mày tức tối, nhanh chóng muốn ngồi lên tắm rửa một cái, mới biết eo mình đang bị cánh tay sắt kia giữ chặt!

       Hắn có thật là đang ngủ không? Đang ngủ mà tay vẫn có khí lực lớn như vậy?

       Thân thể khó chịu, cộng với sự tức tối dồn nén, cô lại thấy mắt mình cay cay, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống...

       Cố Hạo Khương đã tỉnh từ lâu, chỉ là còn muốn ngắm cô khi ngủ một lát, sau đó lại cảm nhận người cô run lên, nhìn lại mới thấy tiểu nữ nhân của mình đang khóc, vội vàng ôm cô dỗ dành:

        "Bảo bối, sao lại khóc nữa?"

       Vân Nghê muốn cựa quậy đẩy hắn ra nhưng không được, tên này giọng nói có bao nhiêu phần ôn nhu với cô, thì cả người hắn khí lực lại lớn bấy nhiêu!

       "Anh tránh ra đi!"

       "Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?" Nghĩ tới tối qua mình làm có phần hơi quá, sau một lần, mặc dù cô đã ngất lịm đi nhưng hắn vẫn đè cô ra mà ra vào thêm lần nữa...

       "Phải! Khó chịu lắm! Chỗ nào cũng khó chịu!"

       "Nếu vậy thì đi tắm đi, sau đó lại kêu bác sĩ đến cho em!" Vừa nói, hắn vừa bồng cô lên, tiếng thẳng đến phòng tắm. Vân Nghê chưa kịp la hét đã bị hắn đặt vào trong bồn.

       Cả thân người hắn trần trụi, lại không kiêng nể đi mở vòi nước nóng giúp cô, lấy tinh dầu cho vào bồn tắm, lại lấy thảo dược cho cô... Đến khi Cố Hạo Khương nhìn lại, đã thấy nữ nhân của mình, khuôn mặt đỏ cả lên, vành tai cũng đỏ, hai tay che ngực lại nhưng vẫn lấp ló dáng vẻ yêu kiều...

       Cổ họng lại khô ran, nhìn xuống tiểu đệ của mình cũng đã phản ứng từ bao giờ, cô thật đúng là ông trời phái xuống để trừng phạt hắn mà!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 3

       Như cảm nhận được anh mắt nóng bỏng của Cố Hạo Khương, mặt của Vân Nghê càng đỏ hơn, muốn thụp sâu hơn xuống nước để che đi cảnh xuân của mình.

       Ai ngờ giây sau mới biết mình không cần phải làm thế nữa, bởi vì...bởi vì... Hắn đã ngồi vào bồn tắm với cô luôn rồi!

       Bồn tắm này thật sự rất lớn, đừng nói là hai người, ba người cũng vào thoải mái. Nhưng đó không phải là vấn đề! Nam nữ tắm chung? Làm sao mà được!!!

       "Á!! Anh...ra ngoài đi!!! Tôi muốn tắm rửa!"

       Cứ tưởng nói vậy hắn sẽ sượng mặt lại, ai dè độ mặt dày của hắn quá cao rồi:

       "Em đang mệt! Anh tắm cho em!"

       Vân Nghê xấu hổ, muốn leo ra ngoài thì bị cánh tay của hắn giữ lại. Vốn lúc nãy cô và hắn ngồi đối diện nhau, khoảng cách cũng an toàn, nhưng hiện tại, Cố Hạo Khương đã kéo cô tựa lưng cô vào ngực mình.

      Sau lưng lập tức cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của hắn, nháy mắt khuôn mặt lại đỏ lên.

       "Tiểu Nghê ngoan! Anh giúp em!"

      Vốn là người bướng bỉnh và hoạt bát, cô đâu chịu để yên:

       "Vậy anh cũng phải...phải ngoan đó! Không được đi bước tiếp nữa đâu!"

       Cố Hạo Khương cười xảo trá:

       "Đi bước tiếp nữa là đi đâu?"

       "Anh.. Anh... Anh biết mà còn hỏi nữa!"

       "Ha Ha, ngoan.."

      Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, sau đó bàn tay bắt đầu di chuyển khắp người cô. Nhìn thì thấy đúng là giống đang kì cọ thật, nhưng chỉ có Vân Nghê biết, hắn là đang trêu chọc cô!

       Sau khi đã càn quét những nơi bình thường, hắn bắt đầu chà xát lên bộ ngực mềm mại của cô... Tư thế của cả hai hiện tại càng làm hắn dễ dàng hoạt động, hai tay xoa nắn nhũ hoa, bờ môi thì tham lam, hôn hít lên cái cổ trắng ngần...

       Vân Nghê không chịu nổi, vặn vẹo thân mình, nào biết làm như thế càng đánh thức dục vọng của hắn. Bên dưới hắn nãy giờ vẫn đang ở trong trạng thái 'bình thường' nhất có thể, lại bị cô làm cho cương cứng như cây gậy sắt!

       Cảm nhận được nơi nào đó đang ngọ nguậy sau lưng mình, cô hoảng hốt, muốn lên tiếng cảnh cáo hắn, thì hắn lại đẩy nhẹ đầu cô ngiêng về phía mình, phủ môi mình lên môi cô!

      Lưỡi hắn thọc sâu vào bên trong khuấy đảo, rất nhanh cô đã rơi vào trạng thái say tình!

       Hắn thích thú, môi lưỡi vẫn quấn chặt lấy cô, nhưng hai bàn tay thì đã di chuyển xuống, sờ soạn vòng eo mảnh khảnh.

      Sau cái eo thon là nơi tư mật mê người kia, bàn tay như ma thuật không ngừng lên xuống chà sát...

       Cô điên lên mất! Lúc nãy sau khi ngâm nước nóng đã thấy thoải mái lên, nay hắn còn hành động như thế, ham muốn của cô lại bắt đầu trỗi dậy.

       Hắn buông cánh môi mềm của cô ra, đẩy nhẹ người cô ra phía trước, để hắn mút mát tấm lưng nhẵn mịn kia.

       Vân Nghê cắn chặt môi chịu đựng, nhưng đôi tay bên dưới dễ dàng tìm thấy thấy hạt châu nhỏ, ra sức xoa nắn, kích thích cô.

       "Aa...Cố Hạo Khương... anh đừng chạm nơi đó..."

       Hắn cắn nhẹ bờ vai cô, sau đó lại gần gừ không hài lòng:

       "Gọi anh là Khương!"

      "Hức...Khương, anh đừng quậy nữa...Aa"

       "Chuyện gì cũng nghe em! Nhưng việc hoan ái này thì không thể!"

       Nói rồi, hắn còn đút ngón tay vào bên trong, tìm điểm mẫn cảm của cô mà trêu đùa.

       Hôm qua cô đã là của hắn, đau chỉ lần đầu, lần này hắn không cần kiêng dè cô bị đau nữa, thỏa sức mà chơi đùa, lúc sau còn đưa thêm một ngón vào để nơi đó lát đây có thể nuốt trọn dục vọng của hắn dễ dàng.

       "Aa...Aaaa..."

       "Bảo bối! Thoải mái không?" Hắn cất giọng nam tính, hỏi nhỏ bên tai cô.

       Hôm nay đã không e ngại như hôm qua nữa, vì nó rất sướng, sướng hơn hôm qua nhiều!

       "Thoải mái lắm!"

       "Em ra nhiều lắm! Có phải muốn anh đút vào?"

       Dù đã trải qua một lần, cũng biết là chỉ bị đau lần đầu nhưng cảm giác đau đớn hôm qua vẫn dai dẳng bám theo, cô sợ hãi không thôi:

       "Đừng! Đau lắm.."

       "Sẽ không đau nữa! Hôm nay sẽ rất sướng!"

       Thấy cô không bị mình dụ dỗ, vẫn lắc đầu không muốn, hắn cũng không cần cô đồng ý, điều chỉnh cô ở tư thế có thể ghim vào sau lưng, bản thân cũng khom xuống liếm láp nơi đó.

       "Ưm... Khương... bẩn lắm.."

       Cố Hạo Khương vẫn không nghe cô, thọc lưỡi sâu vào bên trong. Lát sau hắn mới ngẩng đầu nói với cô:

       "Chỉ em là không bẩn!"

       Sau đó cầm cự long thẳng tiến vào u cốc ẩm ướt.

       Vân Nghê la lên một tiếng, cảm nhận bên trong căng cứng, nơi đó vì cô căng thẳng mà ép chặt đến phát đau:

       "Bảo bối, thả lỏng một chút, anh không thể động được!"

       "Hức.." Vân Nghê nghe lời từ từ hít thở đều, bên dưới bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy.

       Rất may Cố Hạo Khương đã bắt đầu luật động, ở tư thế này Vân Nghê của hắn càng mê người, đúng là khiến hắn yêu đến chết mất!

       "Aaa.. aa..."

       "Tiểu Nghê... Tiểu Nghê của anh..."

       Cố Hạo Khương vừa ra vào, vừa say mê gọi tên cô, đây là cái tên hay nhất, êm tai nhất mà hắn từng nghe...

       "Aa..aa.. Khương..."

      Cố Hạo khương nhắm mắt cảm thụ tư vị ngọt ngào này, làm tình dưới nước càng khiến hắn kích thích hơn, mỗi đợt tiến vào của hắn là mặt nước cũng chuyển động theo, đến mức tràn cả ra ngoài bồn tắm....

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 4

       "Bảo bối! Anh có thuốc đây, anh bôi giúp em!" Cố Hạo Khương ôn nhu ở đâu giường vuốt vuốt tóc cô.

       "Anh tránh ra đi!"

        Haizzz... Giận rồi~

       "Nếu không nơi đó sẽ khó chịu lắm!"

       "Anh...Anh... Lưu manh!" Hắn nói làm cô lại nhớ tới chuyện khi nãy, thật xấu hổ muốn chết!

       Lúc đầu cô còn phản kháng, sau đó lại hòa nhịp theo hắn luôn! Xấu hổ chết mất!

       Thấy mặt Vân Nghê đỏ lên, Cố Hạo Khương cười cười, hất tung cái chăn của cô ra....

       "Á.. Để tự tôi bôi là...là được rồi!"

       Thiệt tình! Tên này đúng thật là Cố Hạo Khương danh tiếng lẫy lừng không? Sao làm mấy loại chuyện này mà mặt vẫn tỉnh bơ vậy??

       Cố Hạo Khương đương nhiên không nghe cô, nhẹ nhàng xem nơi ửng đỏ kia, bắt đầu bôi thuốc.

       Vân Nghê không dám ngọ nguậy nữa, chỉ sợ tên này hóa sói nữa thì khổ. Đành nhắm mắt để hắn bôi thuốc, thuốc lành lạnh cũng giúp cô đỡ hơn một chút...

       'Cốc cốc'

       "Cố tổng! Y phục đã được đưa đến!" Phục vụ bên ngoài gõ cửa mà lại khiến cho cô hốt hoảng không thôi, nếu ai thấy cô như thế thì toi rồi!

       Cố Hạo Khương cười cười nhìn cô một cái, sau đó lấy cái chăn mình đã ném khi nãy che người cô lại, hắn không muốn ai có cơ hội nhìn thấy cô hết!

       "Được rồi! Cô có thể đi!"

       Cô phục vụ nhìn hắn không chớp mắt, hai má cũng hồng lên, hắn ta thật là đẹp, lại thêm thân hình cường tráng không che giấu, cô ta thật muốn có cơ hội gần gũi một chút...

       "Sao còn chưa đi?" Thấy cô ta cứ đưa mắt nhìn mình, đôi mắt như muốn được leo lên giường của hắn cũng giống những ả đàn bà khác thật làm hắn chán ghét!

       Cô ta run lên, ánh mắt anh ta thật đáng sợ, nhưng cô muốn thử! Chớp chớp mắt vài cái, lại lấy tay vuốt nhẹ mấy cọng tóc rơi xuống trên mặt, dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể:

       "Cố tổng! Ngài có muốn tôi phục vụ gì thêm không ạ?"

       Cố Hạo khương chán ghét đóng cửa cái 'rầm', lấy điện thoại trên bàn gọi:

       "Tôi muốn khách sạn các người đuổi việc cô phục vụ giao đồ này ngay lập tức!"

       Vân Nghê giật mình nhìn hắn, lạnh lùng quá đi! Như hai con người hoàn toàn khác vậy!

       Thấy cô tròn mắt nhìn mình, Cố Hạo Khương ngay lập tức đổi mặt, lại trở về dáng vẻ ôn nhu hiếm thấy:

       "Anh đã cho người đem quần áo mới đến rồi! Thay ra cho anh xem!"

       "Xì..." Định nói là cốc cần quần áo của hắn đưa, sau đó sực nhớ lại quần áo mình đều đã bị hắn xé nát rồi nên lại nhanh chóng gật đầu:

       "Được được!"

       "Từ từ thôi! Em không nên đi nhanh quá, sẽ lại đau!"

       Vân Nghê mặt đỏ đến tận mang tai, giựt lấy bộ váy trên tay hắn nhanh chóng chạy vọt vào phòng tắm, không dám quay đầu lại...

       Đến khi cô mở cửa ra thì hắn nhìn không rời nổi mắt! Hắn đã cố ý chọn bộ đồ kín đáo một chút, vì biết chắc nếu không làm vậy thì cô sẽ ngại ngùng vì những dấu dâu tây kia, vậy mà...Khi cô diện lên thật vừa mắt hắn, cứ như là một nàng tiên nhỏ e thẹn vậy!

       Vân Nghê của hắn thật đẹp, bộ đồ ấy thật chất nếu không phải do cô diện lên thì thật chẳng có gì gọi là nổi bật cả

       Vân Nghê bị hắn nhìn đến phát ngượng, nhanh chóng hối thúc hắn đưa mình về nhà...

    -----------------

       "Ăn một chút!"

       Cô thật cứng đầu mà, tại sao cứ khăng khăng đòi về, hắn đã bảo là ăn xong hắn sẽ đưa cô về rồi mà! Lại không nghe bắt buộc hắn phải đanh mặt lại.

       Vân Nghê e dè, nhìn hắn nghiêm khắc quá à~ lý nhí nói:

       "Tôi...Tôi không đói mà!"

       "Em 'lăn lộn' hôm qua đến giờ mà vẫn không đói?" Hắn nhướng mày lên, khóe miệng thích thú vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.

       Cô không dám ngước nhìn, chỉ gục mặt xuống gật đầu lia lịa, lát sau lại nghe hắn nói:

       "Nếu em không ăn thì nhìn em chả có chút sinh khí nào cả! Khê ca của em mà thấy, lại cộng với một đêm em không về, không biết cô ta sẽ nghĩ gì đây?"

       Vân Nghê nghe thấy hai từ 'Khê ca' thì vội ngẩng đầu lên, nhăn mặt nhăn mày một hồi rồi mới bắt đầu cầm nĩa, ngoan ngoãn ăn một chút.

       Một đêm không về, chị hai sẽ lo lắng, lại thấy cô đi với hắn ta thì không giận mới là lạ đó....

       Cố Hạo Khương nhìn cô ăn mà tâm trạng chẳng khá lên được! Tại sao cô ta lại có sức ảnh hưởng lớn với bảo bối của hắn đến như vậy? Chỉ là một ả tomboy không hơn kém! Vậy mà cô lại nghe lời ả ta hơn hắn sao? Thật muốn tống ả ta qua bên kia trái đất!

       Đang ăn, cô lại nhớ tới một chuyện quan trọng:

       "Chuyện hôm qua tôi không phải là muốn đến đó đâu! Bạn tôi say quá nên mới nhờ tôi đưa về"

       Cô phải nói rõ ràng chuyện này mới được, không phải cô không muốn hắn chán ghét mình, mà là cô không thích bị người khác hiểu lầm! Cực kì không thích! Cho nên bây giờ mới tốn thời gian mà giải thích cho hắn nghe đây!

       "Tiểu Nghê! Em sợ anh hiểu lầm sao?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status