Linh ta linh tinh
Một vài người hỏi tôi có hối tiếc không.
Một số khác nhìn tôi có vẻ nghi ngại và đa phần đều cho rằng lựa chọn của tôi là đúng.
Chỉ là...ừ, không ai hiểu rằng vấn đề không phải là tôi có hối tiếc không hay lựa chọn kia là đúng hay sai mà vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu, con đường tôi chọn chưa bao giờ vì hai chữ đúng sai mà quyết định hướng đi của nó.
Chợt nhận ra, không chỉ có yêu là đủ mà còn rất, rất nhiều thứ khác nữa...
Nếu yêu nghĩa là mệt mỏi, là làm tổn thương lẫn nhau, là nghi ngại đối phương thì hẳn nhiên, đó không còn là yêu mà là thứ cảm xúc xa lạ nào đó mà chưa bao giờ tôi mong mình sẽ có.
"Nếu như không thể tin vào sự thật thì hãy chọn tin vào thứ mà mình muốn tin"
Cả hai chúng tôi đều chọn tin vào cái mà mình muốn tin thay vì là sự thật thì làm sao có thể trông mong vào một cái kết khác hơn?
Khi chọn từ bỏ, cũng đồng nghĩa tôi đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này.
Đã từng nghĩ sẽ có đủ thời gian để chờ đợi đến khi ai đó có thể thực sự trưởng thành và hiểu mình thực sự muốn gì và cần gì thay vì hỏi tôi câu hỏi có tin họ hay không.
Nhưng, cuối cùng mới biết, chờ đợi thì ra không dễ dàng đến vậy.
Và đã không còn có thể quay đầu lại mất rồi...
Thế thì, bước tiếp là điều duy nhất mà tôi có thể làm trong lúc này, cho bản thân tôi và những người yêu quý tôi và tôi yêu quý.
Vì, nếu tôi không vui vẻ, không hạnh phúc thì làm sao họ có thể hạnh phúc?
Ừ, vì đã từng yêu như thế, đúng không?
---QC---
.....
Ngày một người tìm thấy một con người
mưa nắng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu
những ngón tay xòe ra đã có những ngón tay đan vào vừa khít
thức dậy mỗi buổi sớm mai và biết cảm giác bình yên là như thế nào trong ánh mắt
khi gối đầu lên cánh tay hay những lần choàng tay ngang ngực
cuộc đời đâu chỉ đẹp trong những giấc mơ…