Ai từng đi Sapa rồi thì post hình, kể vài kỷ niệm cho vui nhé
Rong chơi Sapa
Đến Sapa khi sương giăng đầy con đèo từ thành phố Lào Cai lên thị xã. Dọc hai bên đường, nhấp nhô những tấm lưng lam lũ phụ nữ, trẻ em dân tộc gùi rau trái đón xe đi phiên chợ Tết. Nụ cười tươi tỏa sáng trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Trời đang âm u bỗng bừng nắng. Ấn tượng đầu tiên về Sapa là thế: sương, nắng và những nụ cười.
Sau màn cuốc bộ dạo quanh khu trung tâm ngó nghiêng tìm chỗ nghỉ, quyết định trọ ở khách sạn Công Đoàn, nơi có mấy ngôi biệt thự Pháp cổ trầm ngâm trong khuôn viên rợp bóng hoa đào, trước mặt là nhà thờ chính sừng sững rêu phong. Phòng ốc tầm thường thôi, được cái đứng trên lan can biệt thự nhìn xuống, cả một trời sương mù quấn quít bên các cành đào phai hé nụ, ẩn hiện giữa những ngọn thông xanh, và giăng mắc quanh những mái ngói nâu sẫm thời gian, đẹp như ta chưa từng chiêm ngưỡng một vẻ đẹp nào khác.
Ấn tượng tiếp theo về Sapa chính là màu hoa đào rừng rực rỡ khắp các nẻo đường. Còn mấy ngày nữa là Tết rồi, trong tiết trời lạnh giá, màu hoa như nhân đôi niềm vui son trẻ. Phiên chợ tấp nập người mua bán, mấy cô mấy chị váy áo rình rang, xem hàng thì ít, đảo qua lượn lại khoe xiêm y, chúm chím cười nói thì nhiều. Hoa phô hồng thắm, má ửng hồng tươi, chợt nhớ đến câu thơ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” mà thấy xôn xao.
Cát Cát - bản du lịch nổi tiếng của người H’Mông nằm thu mình trong thung lũng xanh, uốn khúc theo con đường mòn vắt ngang mấy triền đồi, bốn phía là rừng và núi trập trùng bao bọc. Không khí quá đỗi trong lành, cảnh quan đẹp và bao la, cho ta một tầm nhìn thoáng đãng không thể có ở đô thị. Đi mỏi cả chân, nhìn lại mới hay mình chỉ mới vừa qua lối vào bản. Bên những quán lá nhỏ bán túi đeo, áo quần thổ cẩm dọc đường, mấy cô chủ quán xinh xinh mặc váy xòe, nửa thẹn thùng nửa dạn dĩ mời chào du khách mua hàng.
Nếp nhà người Mèo ở đây được xây khá cao, vắt vẻo trên những vuông đất kè gỗ và đá chắc bền. Nghỉ mệt, ghé nhà dân chơi đùa với đám trẻ, tha hồ ngắm những cô gái H’Mông da trắng má hồng cắm cúi thêu vải, đôi lúc ngước nhìn khách bẽn lẽn cười. Việc phát triển du lịch ở đây dường như chưa tác động nhiều đến tính cách hồn nhiên của người bản xứ, dù họ biết nói thách rất cao, con nít hay xin tiền khi khách chụp ảnh.
Sau Cát Cát là điểm đến Tả Phìn, một bản du lịch người Dao cũng rất nổi tiếng. Các thiếu nữ sơn cước đội khăn đỏ đeo kiềng vàng tươi cười giới thiệu cho đoàn khách Tây về loại vải thổ cẩm đặc trưng của người Dao với kiểu phát âm tiếng Anh thành thục đến bất ngờ. Tiếc là không có thời gian ở lại bản lân la làm khách tìm hiểu thêm lối sống người Dao. Đi đường vui miệng, hỏi chuyện nhăng nhít, chú xe ôm dân tộc Dao bảo “người Mèo nó tham chơi lắm, không chịu làm việc, toàn lấy ngô lấy thóc đi đổi rượu uống thôi, người Dao siêng năng hơn”. Và người Dao cũng khôn ngoan hơn nữa phải không chú, bằng chứng là chú đã mặc cả với con rất “siêu”. Trên đường đi, ngang qua một khu trại lính Pháp cổ giờ đã hoang phế, chú xe ôm nói chỗ ấy nhiều ma lắm đấy, chả ai dám bén mảng, thấy cũng rờn rợn.
Buổi tối, quanh nhà thờ sáng lên những đốm lửa lập lòe. Ấy là đèn dầu của các quán vỉa hè bán cơm lam, hạt dẻ, mía nướng ngọt lịm. Cơm đồ chín, nhồi vào ống nứa và được nướng lại khi ăn, vẫn còn hương vị rất lạ. Thịt lợn bản thật ngon, béo thơm, ăn mãi không ngán. Khách ngồi quanh bếp than hồng, hơ tay tìm hơi ấm trong khí lạnh ban đêm. Ai mà có đôi có cặp, lên đây ủ ấm cho nhau thích phải biết. Giữa quảng trường, một nhóm du khách Tây chơi trốn tìm với vài em bé H’Mông. Không có sự cách biệt ngôn ngữ, bởi những đứa trẻ bản xứ liến thoắng như gió tiếng Anh bồi và bởi tình đồng điệu, mối giao cảm bản năng giữa con người.
Khu du lịch Hàm Rồng cạnh khách sạn Công Đoàn thật lý tưởng để… leo núi vào sáng sớm. Lên đến đỉnh, toàn bộ Sapa thu vào tầm mắt, bảng lảng sương khói. Men theo vách đá đến cổng trời Hàm Rồng, ngước mặt nhìn lên, một khoảng không bao la vô tận, thấy mình thật bé nhỏ, nhưng hòa nhập, ung dung tự tại giữa thiên nhiên. Trước mắt sương lững lờ trôi, dưới chân mây bay ngang núi, không khí se lạnh thoáng đãng tuyệt vời.
Tranh thủ ghé nhà thờ thăm viếng, gặp một cụ bà làm vườn tuổi hạc đã trên 90, tóc bạc da trắng răng đen như trong thơ Nguyễn Bính. Bà cụ đẹp lão bảo có chụp hình thì cho cụ xin vài đồng ăn giầu, để răng đen môi thắm thêm duyên. Mà nhiều chú thợ hình chụp cụ lắm, đã biếu tiền xong còn gửi hình lên cho xem nữa. Ai biểu cụ già rồi mà còn đẹp thế, làm ngây ngất bao cặp mắt yêu… nghệ thuật, đến con đây trẻ nít cũng không thoát nữa là... Chụp vừa xong, thêm một cụ người Dao có bộ răng cải mả vào vườn nhà thờ… tè bậy. Cụ này chắc còn trẻ, phải cái cực khổ sương gió nó làm mòn người, nhưng vẫn hóm, vẫn tươi, vẫn tò mò ngắm nghía chiếc máy ảnh, tạo dáng và nở nụ cười độc đáo không cần xin tiền.
Buổi chiều, thuê xe đi Cầu Mây, nơi có bãi đá cổ Sapa. Đường xa tít và khó đi, một bên núi đá dựng đứng, một bên vực sâu thăm thẳm. Dòng suối trong trải dài qua các bản làng, đá mênh mông hòn to hòn nhỏ đủ màu sắc, kích cỡ, hai bên bờ, bò dê ngựa thong thả gặm cỏ bình yên như một bức tranh thôn dã. Tiếc là do không có người hướng dẫn, mình không thể tìm ra những tảng đá có khắc ký tự cổ được đưa vào danh sách đề cử di sản thế giới. Theo lời chú xe ôm “dụ dỗ”, tiếp tục ngược đến Thác Bạc ngắm ngọn thác cao ít nước vào mùa khô rồi vượt gió tới Cổng trời giáp ranh Sapa và Lai Châu, chiêm ngưỡng ngọn Phanxipan kỳ vĩ, vàng rực trong ánh hoàng hôn. Hẹn lòng, nhất định lần sau sẽ chinh phục đỉnh Phán Tây Phàn (tiếng H’Mông) huyền thoại.
Mải lang thang, đến khi về lại khách sạn, trả phòng xong thì trời đã sẩm tối. Quyết định đi xe ôm về lại Lào Cai đón chuyến tàu đêm luôn mặc dù biết hơi nguy hiểm. Để kịp về nhà ăn Tết nữa chứ, không thể cứ “giang hồ mê chơi quên quê hương” mãi được. Chú xe ôm tham tiền cũng đi, dù cứ luôn miệng “về lại khuya một mình sợ ma lắm”. Sợ thì mặc chú, con trả chừng này tiền thôi, hihi. Mà quả đáng sợ. Cả một khoảng không tối sầm sập nhanh chóng ập xuống. Cây cối ven đường vẽ ra bao nhiêu hình thù quái dị khi ánh đèn pha xe quét qua. Đằng xa thi thoảng lại lấp lóe tia sáng bí ẩn. Đến gần mới thở phào, hóa ra là người dân tộc cầm đèn pin tranh thủ bán nốt mấy cành đào dọc đường.
Mình cũng chọn chọn lựa lựa, mua hai cành nhỏ chịu khó xách về làm quà cho người thủ đô lấy lộc đầu năm, rồi còn phi ngay vào Huế đón giao thừa. Lòng đã nhẩm tính Tết Huế sẽ đi chơi ở những đâu, với những ai rồi.
Sol, 2004
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile