Truyện được xếp cùng với Tuyển Vĩnh Đao trong một nhóm gọi là Di sự - chuyện xưa.
Nhưng nếu Tuyển Vĩnh Đao lấy cảm hứng từ câu chuyện ngụ ngôn, Kinh Nương lại liên hệ với một tích truyện nổi tiếng về vị vua khai sinh ra triều Tống: Triệu Khuông Dẫn thiên lý tống Kinh Nương.
Kinh Nương
----o0o----
Dành tặng kẻ biếng lười
Tác giả: Tiểu Đoạn
Dịch thuật: Aficio
Nguồn: www.tangthuvien.com
Dẫn nhập
Dịch thuật: Aficio
Thành Biện Lương, tháng hai, mùa xuân năm Khai Bảo thứ tư, triều Đại Tống.
Tiết xuân se lạnh chưa tan. Bên ngoài dãy tường cung điện, nụ đào xinh xinh đà hé nở, đang thoáng run run. Bên trong dãy tường là nơi ấm áp nhất toàn bộ đô thành. Hơi ấm nương theo làn khói nến, vượt qua tường, truyền ra ngoài, hòa vào bầu không khí lành lạnh, trong trẻo sau cơn mưa một chút hơi than.
Lớp bột tiêu (1) mới trát lên tường, bị ngấm cơn mưa ban sáng, hiện ra đôi chỗ loang lổ. Phần cuống nụ hồng bám chặt vào cành, giống như cô nàng lười biếng không chịu rời giường, cứ rúc đầu trong chăn ấm, vừa mới chu ra ngoài cái miệng nhỏ xinh, đỏ hồng, tươi tắn.
Con đường dưới chân tường thì vừa đen vừa ẩm ướt.
Lúc này, trên con đường nhỏ ven tường, có một phu nhân đang bước tới. Thân hình nàng trông vẫn duyên dáng lắm. Giả như tuổi trẻ hơn chút ít, mỗi bước chân ấy chắc đủ để nghiêng nước nghiêng thành? Tiếc rằng tuổi tác của nàng đương ngoại tứ tuần, người gầy, song đâu phải dáng gầy chớm xuân, mà tựa cành khô đã ngấm đông.
Vùng lưng của nàng được băng bó nhẹ. Bên ngoài dãy tường, có năm sáu tên thợ làm vườn đang đốt thứ gì đó. Bọn chúng đều ăn mặc không theo quy củ trong lớp áo đen dính bẩn, đang khom mình đốt những cành gãy lá rụng bên dưới nụ đào... trông như muốn thúc dục nụ hoa, hãy nở sớm hơn đi!
Đám cành gãy lá rụng đó đều rất ẩm ướt, cháy tỏa ra màn khói dày đặc. Vị phu nhân kia gần như sắp lướt qua bên cạnh mấy tên thợ làm vườn, bước vào trong màn khói. Nàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn mấy tên thợ làm vườn, cười cười: "Mới sáng sớm đã đốt rồi sao?"
Mấy tên thợ làm vườn không ngờ nàng lại hỏi, gật gật đầu mỗi tên một kiểu. Chắc do không đoán ra thân phận người ta, chúng không dám trả lời.
Vị phu nhân khẽ vén tóc mai, tiện lấy tay áo che đi cánh mũi. Vạt tay áo được làn sương mai thấm nhẹ, lướt qua như vén liễu nâng hoa, nàng dùng hơi ẩm đó để ngăn trở làn khói. Giọng nhẹ nhàng, thánh thót cất lên: "Hoa Mộc sở các ngươi năm nay nghĩ ra trò mới. Từ tháng Giêng đã bắt đầu dục hoa, cứ đốt hoài những thứ bỏ đi này, ở nội cung lại dùng hương liệu cốt hoa và nến thơm đặc chế, thế là trong cung có thêm không ít người mắc bệnh."
Trên mặt mấy tên thợ làm vườn đã thấy vẻ căng thẳng.
Vị phu nhân lại thong thả nói tiếp: "Không chỉ các ngươi đốt, người trong cung cũng bắt đầu phải đốt. Kể từ khi các ngươi diễn trò, cung điện như nhiễm phải ôn dịch, từng khu từng khu một có người ngã bệnh, chết đi. Những người chết phải mang ra mộ hoang ngoài thành hỏa táng. Ta lấy làm lạ, các ngươi rốt cuộc đốt cái gì thế? Làm sao đốt lên màn chướng khí này? Để mãi cho tới hôm nay, cấm quân canh giữ cung thành vẫn còn chưa hay biết..."
Nàng chưa nói xong, mấy tên thợ làm vườn đã đột ngột vứt bỏ dáng vẻ đờ đẫn của người hầu, mau lẹ đưa mắt nhìn nhau, rồi biểu hiện thân thủ mẫn tiệp, nhảy vụt lên. Con đường nhỏ bên ngoài dãy tường chỉ rộng chừng bảy tám thước (2). Bọn chúng: trái hai, phải ba, bên đường một, đã vây chặt lấy các nẻo tiến thoái của vị phu nhân.
Vị phu nhân đang tựa nhẹ vào mặt tường mới được quét bột tiêu, chợt thẳng lưng dậy, bật cười: "Lũ Chướng Khí sứ ở Nam Hán, có trò gì bày ra đi! Đám đồ tử, đồ tôn Yên Hỏa giáo các ngươi, đã không chịu nổi một đòn mà còn định diệt khẩu ta hả?"
Sáu tên áo đen mau chóng rút từ trong ngực ra mấy tấm hỏa tập, định vẫy lên đón gió. Tay áo đang che mũi của vị phu nhân đột nhiên vung mạnh, bay múa, quạt tới chỗ hỏa tập bọn chúng muốn đốt lên. Mấy tên hắc y nhân này thân hình chợt khom chợt duỗi, linh hoạt như thỏ. Bọn chúng dường như tạm thời không định động thủ với vị phu nhân, mà muốn cướp thời cơ vung vẩy hỏa tập trên tay. Nàng giằng co với chúng chính ở điểm này, không thể để hỏa tập cháy được. Nhất thời chỉ thấy mấy bóng người qua lại vun vút, tay áo vụt bay, hắc y vờn quanh như cáo thỏ. Cuối cùng, "Xoẹt" một tiếng, đã có một hỏa tập sáng lên, nhưng vị phu nhân cũng cướp được vị trí đầu gió. Nàng đột nhiên dừng lại, tay áo phải che mũi, tay áo trái dần dần trượt ra một mũi dao.
Thân dao chỉ rộng cỡ đốt ngón tay, ánh thép như tuyết, đang từ từ trượt ra. Chiều dài lưỡi dao vừa bằng từ cổ tay tới khuỷu tay, nàng rút ra từng tấc từng tấc, như đồng thời xả dần sát ý nội liễm. Ánh sáng từ thân dao hẹp rung lên giữa một vùng khói xanh. Sáu tên Chướng Khí sứ đã đốt được hỏa tập của mình. Dưới ánh lửa, đám hỏa tập trông như những mảnh gỗ đàn hương, bên trên tỏa ra khỏi đủ các màu sắc khác nhau. Đây là sát chiêu độc môn của Chướng Khí sứ: Sắc Lệ.
Dưới sự thúc đẩy của bọn chúng, từng ngọn khói như dải lụa cuốn về hướng vị phu nhân. Cơ quan tấn công được không chỉ là mũi của kẻ địch, mà với mắt, tai, lưỡi đều có sức sát thương tương đương; sợ rằng dính vào màng nhầy là lập tức sinh ra lở loét.
Nhưng dao của vị phu nhân đã rút ra rồi, ánh tuyết vút bay giữa một vùng đầy màu sắc. Khi mũi dao rạch lên, chỉ nghe thấy tiếng cười của nàng: "Đáng tiếc! Các ngươi tuy thạo khí độc, nhưng chưa được xem là cao thủ võ thuật trong Yên Hỏa giáo. Giết các ngươi cần mình ta là đủ!"
Nàng nói không ngoa. Dưới con dao ánh tuyết, chẳng bao lâu sau, sáu tên Chướng Khí sứ đều phơi thây bên ngoài dãy tường cung điện.
Nàng giết người xong, nét mặt lại thoáng như đang thở than điều gì. Nàng bọc tay lại, kéo thi thể bọn chúng vào một nơi, lấy túi da từ trong người chúng, rắc ít bột phấn bên trong túi lên thi thể. Sau cùng, nàng châm lửa. Chất độc hiểm ác trên bột phấn bùng cháy, nó như hút hết mỡ trong cơ thể, thiêu đốt toàn bộ thân người từ ngoài vào trong.
Bây giờ vị phu nhân mới nhìn vào bên trong dãy tường như than như trách...
... Dẫn à, thế giới bên ngoài vẫn cứ không ngừng giết chóc; còn ở trong đó, thứ chàng đem thiêu hủy hẳn là xương rồng cốt phượng, khác với nơi này?
Chú thích:
1. Bột tiêu: Cung cấm dùng hạt tiêu trát vào tường vách cho thơm và ấm, lại được tốt lành. Ðời nhà Hán gọi hoàng hậu là tiêu phòng, đời sau gọi họ nhà vua là tiêu phòng chi thân đều là ý ấy cả (theo Thiều Chửu).
2. Thước: đơn vị đo này chỉ bằng khoảng 1/3 mét, tính ra độ rộng con đường chừng hai mét rưỡi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Bàn Luận Góp Ý Tại Đây