ĐẠI ĐỊA VĨNH SINH
Tác giả : Ngân Chíp
Biên tập : Ngân chíp
PHẦN 2 ( NỐI TIẾP TRUYỆN : ĐẠI ĐẠO TẶC)
Chương 1. Thành Tam Kỳ
Hắn vừa mở mắt, một thế giới huyền ảo hiện ra, dưới chân là đại địa được bao trùm bởi linh khí vô cùng đậm đặc, xa xa có cổ thụ sừng sững hiên ngang như muốn chống cả bầu trời, bên kia có thảo dược màu vàng óng trải xa tít tắp, đâu đó cũng có mùi yêu thú phảng phất như muốn trấn áp cả chư thiên.
Hắn há miệng đớp đớp khoảng không trước mặt, rồi tự hỏi đây là cái thứ gì? Là linh khí, là thứ mà ở thế giới trước kia hắn sống phải nói là cực kỳ ít ỏi, mỗi sáng sớm hắn đều phải tận dụng từng chút mà nuôi lớn bản nguyên.
Nhưng hôm nay, đến với thế giới linh khí nồng đượm này, cũng không biết sẽ là họa hay là phúc, hắn vì cứu sư tỷ mà phải tiến vào mảnh thế giới này, hắn biết phía trước sẽ là một chặng đường dài trải đầy máu tanh và nước mắt, hoặc hắn sẽ chết trên con đường đó, hoặc là bất đắc dĩ bước tới đỉnh vinh quang, dẫm trên phiến đại địa này mà ghi tên mình trong sử sách.
Thần hồn Cảnh, hắn bằng mọi giá phải đạt được Thần hồn cảnh, thứ cảnh giới mà chỉ được nhắc tới trong truyền thuyết, bằng không, sư tỷ của hắn hẳn sẽ chết vì sự bất tài vô dụng của hắn.
Đến thế giới này, cũng không phải chỉ mình hắn, còn có Bạch Ngọc Hà, nữ nhân mà hắn muốn yêu cũng không nổi, hận cũng không xong, nếu cho hắn một lựa chọn, hắn chỉ ước bản thân không phải là Băng Vân, không phải thân phận thư tử Băng Chúa Nhi, hoặc hắn ước nàng không phải là Trường An thánh nhân công chúa, nhưng tất cả đều đã muộn, đến với thế giới này rồi, điều hắn hi vọng nhất chính là không bao giờ đụng mặt với nàng một lần nào nữa.
Thở dài một hơi, hắn bước những bước đầu tiên trên cánh đồng đầy thảo dược, chút sương sớm lướt qua người hắn rồi chợt đọng lại thành từng mảnh băng nhỏ li ti, để tránh đám yêu thú tìm đến gây phiền phức, hắn liền phong bế toàn bộ Khí Thánh Đan, lập tức khí tức vương giả cũng theo đó mà tan biến.
Đi được một đoạn đường, hắn bắt gặp một đoàn người đang bỏ chạy, phía trước là một tiểu cô nương đoán chừng mười sáu, mười bẩy tuổi, phía sau là năm cao thủ cấp bậc thiên nguyên, bọn họ toàn thân đầy đầy máu, đang cố gắng thoát khỏi một con yêu thú.
Nhớ lại lời sư tỷ căn dặn, nếu gặp chuyện không liên quan thì cứ nhắm mắt làm ngơ, còn một khi đã giết thì phải giết cho bằng sạch, tuyệt đối không để lại hậu họa về sau.
Như vậy, hắn định sẽ để mấy người phía trước sống chết mặc bay, bất quá khi đi được vài bước, hắn lại cảm thấy cần phải có người dẫn đường cho hắn, một người nói cho hắn biết đại khái về phiến đại địa này.
Hắn nhìn con yêu thú, hừ nhẹ một tiếng.
Đợi cho mấy người kia bị nó đánh trọng thương, chỉ còn lại mình tiểu cô nương , hắn mới lao ra cản lại, tiện tay ném vào mặt con thú một nắm đất.
- Graooooo!
Con thú gầm lên rồi cắm đầu đuổi theo hắn, tiểu cô nương ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc đưa mắt nhìn theo, nàng giật mình khi thấy hắn chạy nhanh đến khó tin, cũng chỉ biết há mồm.
Băng Vân dẫn con thú đến một khoảng cách đủ xa, rồi bất chợt đứng lại, từ miệng nở ra một nụ cười nồng đậm, tất nhiên con yêu thú đó không khó để nhận ra phần thánh đan từ lồng ngực thanh niên trước mặt đang dần dần mở ra, một cảm giác nguy hiểm ập đến, nó vội vàng quay đầu tính bỏ chạy.
- Đáng tiếc!
Hắn chép chép miệng nhìn con yêu thú đáng thương, rồi nghe ''phựt'' một tiếng, một lưỡi hái đã chém con thú tách thành hai mảnh.
Lúc định bỏ đi, hắn chợt phát hiện có một viên thạch đan màu đỏ găm trong xương cốt con thú, từ đó tỏa ra một lượng linh khí nồng đượm đến khó tin. Mặc dù không biết là gì, nhưng theo cảm ứng, hắn biết thứ này chắc chắn sẽ hữu dụng cho việc tu luyện, liền tiện tay nắm lấy.
Quay trở lại chỗ tiểu cô nương lúc trước, hắn cũng không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề.
- Ta vừa cứu ngươi một mạng, phải chăng ngươi cũng nên có chút gì đền đáp?
Tiểu cô nương nhấp nháy đôi mắt nhìn hắn, nàng không hiểu cái '' chút gì đến đáp'' của hắn là ý gì? Nhưng từ giọng nói, nàng rõ ràng hắn vừa rồi cũng không phải xuất phát từ cái gì hiệp nghĩa, bất quá sự thật là hắn đã cứu nàng, nếu là hắn đòi hỏi trong phạm vi nàng có thể đáp ứng, hiển nhiên nàng cũng sẽ không đi tính toán.
- Đa tạ đạo huynh, ta tên Công Tôn Sở Nguyệt, không biết huynh muốn ta đến đáp ra sao?
Băng Vân đưa mặt sát đến chỗ của nàng nói.
- Ngươi xem, có thể cho ta ăn no chừng dăm bảy bữa, đồng thời tìm cho ta một căn phòng có thể ở tạm, được không?
Nghe xong, nàng liền chớp chớp mắt mấy lần, xem có phải mình đang nhầm lẫn hay không.
- Huynh nói ... Thứ huynh muốn chỉ là mấy bữa cơm ?
- Phải.
Hắn trả lời rất hiển nhiên, cũng không có cái gì huyền bí cả, nàng đành thở dài lắc đầu, còn tưởng hắn muốn đầu rồng, đuôi phượng gì đó, hóa ra chỉ là mấy bữa cơm. Nàng đường đường là quận chúa thành Tam Kỳ, nuôi hắn vài ba năm như nuôi heo cũng không coi là vấn đề đi, chứ nói chi chỉ là vài ba ngày.
Đợi cho mấy tên thủ vệ dần tỉnh lại, đám người liền cùng nhau rời đi.
Sáng ngày hôm sau, bọn họ đã ra khỏi sơn mạch, phía trước có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, lúc này Sở Nguyệt mới thả lỏng người.
- Tiểu Thư!
Một nha hoàn chừng chín, mười tuổi chạy ra đón, khuôn mặt có chút nghịch ngợm, xong cũng rất ưa nhìn.
Nàng cười híp mắt ôm lấy Sở Nguyệt, sau đó liền đảo mắt về phía Băng Vân.
- Tiểu Thư, hắn là ai?
Sở Nguyệt cũng dở khóc dở cười, hắn là ân công của nàng nhưng cho đến giờ nàng cũng chưa từng hỏi qua tên hắn.
Băng Vân đáp thay
- Gọi ta là ... Công Tôn Lưu Vân.
- Ngươi ... Ngươi cũng mang họ Công Tôn?
Tiểu nha hoàn có chút thất thố, rồi quay sang nói nhỏ vào tai Sở Nguyệt.
- Tiểu thư, hắn không phải cái gì con rơi con vãi của lão gia đấy chứ?
Sở Nguyệt bật cười, vội bịt miệng Tiểu Tiểu lại.
- Công Tôn huynh là khách quý ta mời về, ngươi sau này dáng hầu hạ cho tốt, bằng không chớ có trách ta.
Nàng gõ gõ vào chán Tiểu Tiểu, nói lớn.
- Nhớ chưa!
Tiêu Tiểu dụi chán, lại quay sang nhìn chằm chằm Băng Vân thêm lần nữa.
- Công Tôn huynh, sau này huynh cần gì cứ nói với ta.
Băng Vân nhìn màn tuồng kịch vừa rồi, hắn chẳng mặn chẳng nhạt, cũng không tỏ thái độ gì, liền quay người đi chỗ khác.
Tiểu Tiểu thấy hắn bất lịch sự như vậy thì ''Hứ'' một tiếng, rồi lại dúi đầu vào lòng Sở Nguyệt.
Thêm ba ngày nữa, cuối cùng đoàn người cũng đến cổng thành Tam Kỳ.
Bên trong và bên ngoài thành được ngăn cách bởi một bức tường cao đến bảy tám trượng, chính giữa cổng có một cái bảng vô cùng cổ kính, trên đó có hai hàng chữ '' Vạn cổ tông - Thành Tam Kỳ ''
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile