TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: đại địa vĩnh sinh

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định đại địa vĩnh sinh

    ĐẠI ĐỊA VĨNH SINH



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    PHẦN 2 ( NỐI TIẾP TRUYỆN : ĐẠI ĐẠO TẶC)


    Chương 1. Thành Tam Kỳ

    Hắn vừa mở mắt, một thế giới huyền ảo hiện ra, dưới chân là đại địa được bao trùm bởi linh khí vô cùng đậm đặc, xa xa có cổ thụ sừng sững hiên ngang như muốn chống cả bầu trời, bên kia có thảo dược màu vàng óng trải xa tít tắp, đâu đó cũng có mùi yêu thú phảng phất như muốn trấn áp cả chư thiên.
    Hắn há miệng đớp đớp khoảng không trước mặt, rồi tự hỏi đây là cái thứ gì? Là linh khí, là thứ mà ở thế giới trước kia hắn sống phải nói là cực kỳ ít ỏi, mỗi sáng sớm hắn đều phải tận dụng từng chút mà nuôi lớn bản nguyên.
    Nhưng hôm nay, đến với thế giới linh khí nồng đượm này, cũng không biết sẽ là họa hay là phúc, hắn vì cứu sư tỷ mà phải tiến vào mảnh thế giới này, hắn biết phía trước sẽ là một chặng đường dài trải đầy máu tanh và nước mắt, hoặc hắn sẽ chết trên con đường đó, hoặc là bất đắc dĩ bước tới đỉnh vinh quang, dẫm trên phiến đại địa này mà ghi tên mình trong sử sách.
    Thần hồn Cảnh, hắn bằng mọi giá phải đạt được Thần hồn cảnh, thứ cảnh giới mà chỉ được nhắc tới trong truyền thuyết, bằng không, sư tỷ của hắn hẳn sẽ chết vì sự bất tài vô dụng của hắn.

    Đến thế giới này, cũng không phải chỉ mình hắn, còn có Bạch Ngọc Hà, nữ nhân mà hắn muốn yêu cũng không nổi, hận cũng không xong, nếu cho hắn một lựa chọn, hắn chỉ ước bản thân không phải là Băng Vân, không phải thân phận thư tử Băng Chúa Nhi, hoặc hắn ước nàng không phải là Trường An thánh nhân công chúa, nhưng tất cả đều đã muộn, đến với thế giới này rồi, điều hắn hi vọng nhất chính là không bao giờ đụng mặt với nàng một lần nào nữa.

    Thở dài một hơi, hắn bước những bước đầu tiên trên cánh đồng đầy thảo dược, chút sương sớm lướt qua người hắn rồi chợt đọng lại thành từng mảnh băng nhỏ li ti, để tránh đám yêu thú tìm đến gây phiền phức, hắn liền phong bế toàn bộ Khí Thánh Đan, lập tức khí tức vương giả cũng theo đó mà tan biến.

    Đi được một đoạn đường, hắn bắt gặp một đoàn người đang bỏ chạy, phía trước là một tiểu cô nương đoán chừng mười sáu, mười bẩy tuổi, phía sau là năm cao thủ cấp bậc thiên nguyên, bọn họ toàn thân đầy đầy máu, đang cố gắng thoát khỏi một con yêu thú.

    Nhớ lại lời sư tỷ căn dặn, nếu gặp chuyện không liên quan thì cứ nhắm mắt làm ngơ, còn một khi đã giết thì phải giết cho bằng sạch, tuyệt đối không để lại hậu họa về sau.

    Như vậy, hắn định sẽ để mấy người phía trước sống chết mặc bay, bất quá khi đi được vài bước, hắn lại cảm thấy cần phải có người dẫn đường cho hắn, một người nói cho hắn biết đại khái về phiến đại địa này.

    Hắn nhìn con yêu thú, hừ nhẹ một tiếng.

    Đợi cho mấy người kia bị nó đánh trọng thương, chỉ còn lại mình tiểu cô nương , hắn mới lao ra cản lại, tiện tay ném vào mặt con thú một nắm đất.

    - Graooooo!

    Con thú gầm lên rồi cắm đầu đuổi theo hắn, tiểu cô nương ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc đưa mắt nhìn theo, nàng giật mình khi thấy hắn chạy nhanh đến khó tin, cũng chỉ biết há mồm.

    Băng Vân dẫn con thú đến một khoảng cách đủ xa, rồi bất chợt đứng lại, từ miệng nở ra một nụ cười nồng đậm, tất nhiên con yêu thú đó không khó để nhận ra phần thánh đan từ lồng ngực thanh niên trước mặt đang dần dần mở ra, một cảm giác nguy hiểm ập đến, nó vội vàng quay đầu tính bỏ chạy.

    - Đáng tiếc!

    Hắn chép chép miệng nhìn con yêu thú đáng thương, rồi nghe ''phựt'' một tiếng, một lưỡi hái đã chém con thú tách thành hai mảnh.

    Lúc định bỏ đi, hắn chợt phát hiện có một viên thạch đan màu đỏ găm trong xương cốt con thú, từ đó tỏa ra một lượng linh khí nồng đượm đến khó tin. Mặc dù không biết là gì, nhưng theo cảm ứng, hắn biết thứ này chắc chắn sẽ hữu dụng cho việc tu luyện, liền tiện tay nắm lấy.

    Quay trở lại chỗ tiểu cô nương lúc trước, hắn cũng không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề.

    - Ta vừa cứu ngươi một mạng, phải chăng ngươi cũng nên có chút gì đền đáp?

    Tiểu cô nương nhấp nháy đôi mắt nhìn hắn, nàng không hiểu cái '' chút gì đến đáp'' của hắn là ý gì? Nhưng từ giọng nói, nàng rõ ràng hắn vừa rồi cũng không phải xuất phát từ cái gì hiệp nghĩa, bất quá sự thật là hắn đã cứu nàng, nếu là hắn đòi hỏi trong phạm vi nàng có thể đáp ứng, hiển nhiên nàng cũng sẽ không đi tính toán.

    - Đa tạ đạo huynh, ta tên Công Tôn Sở Nguyệt, không biết huynh muốn ta đến đáp ra sao?

    Băng Vân đưa mặt sát đến chỗ của nàng nói.

    - Ngươi xem, có thể cho ta ăn no chừng dăm bảy bữa, đồng thời tìm cho ta một căn phòng có thể ở tạm, được không?

    Nghe xong, nàng liền chớp chớp mắt mấy lần, xem có phải mình đang nhầm lẫn hay không.

    - Huynh nói ... Thứ huynh muốn chỉ là mấy bữa cơm ?

    - Phải.

    Hắn trả lời rất hiển nhiên, cũng không có cái gì huyền bí cả, nàng đành thở dài lắc đầu, còn tưởng hắn muốn đầu rồng, đuôi phượng gì đó, hóa ra chỉ là mấy bữa cơm. Nàng đường đường là quận chúa thành Tam Kỳ, nuôi hắn vài ba năm như nuôi heo cũng không coi là vấn đề đi, chứ nói chi chỉ là vài ba ngày.

    Đợi cho mấy tên thủ vệ dần tỉnh lại, đám người liền cùng nhau rời đi.

    Sáng ngày hôm sau, bọn họ đã ra khỏi sơn mạch, phía trước có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, lúc này Sở Nguyệt mới thả lỏng người.

    - Tiểu Thư!

    Một nha hoàn chừng chín, mười tuổi chạy ra đón, khuôn mặt có chút nghịch ngợm, xong cũng rất ưa nhìn.

    Nàng cười híp mắt ôm lấy Sở Nguyệt, sau đó liền đảo mắt về phía Băng Vân.

    - Tiểu Thư, hắn là ai?

    Sở Nguyệt cũng dở khóc dở cười, hắn là ân công của nàng nhưng cho đến giờ nàng cũng chưa từng hỏi qua tên hắn.

    Băng Vân đáp thay

    - Gọi ta là ... Công Tôn Lưu Vân.

    - Ngươi ... Ngươi cũng mang họ Công Tôn?

    Tiểu nha hoàn có chút thất thố, rồi quay sang nói nhỏ vào tai Sở Nguyệt.

    - Tiểu thư, hắn không phải cái gì con rơi con vãi của lão gia đấy chứ?

    Sở Nguyệt bật cười, vội bịt miệng Tiểu Tiểu lại.

    - Công Tôn huynh là khách quý ta mời về, ngươi sau này dáng hầu hạ cho tốt, bằng không chớ có trách ta.

    Nàng gõ gõ vào chán Tiểu Tiểu, nói lớn.

    - Nhớ chưa!

    Tiêu Tiểu dụi chán, lại quay sang nhìn chằm chằm Băng Vân thêm lần nữa.

    - Công Tôn huynh, sau này huynh cần gì cứ nói với ta.

    Băng Vân nhìn màn tuồng kịch vừa rồi, hắn chẳng mặn chẳng nhạt, cũng không tỏ thái độ gì, liền quay người đi chỗ khác.

    Tiểu Tiểu thấy hắn bất lịch sự như vậy thì ''Hứ'' một tiếng, rồi lại dúi đầu vào lòng Sở Nguyệt.

    Thêm ba ngày nữa, cuối cùng đoàn người cũng đến cổng thành Tam Kỳ.

    Bên trong và bên ngoài thành được ngăn cách bởi một bức tường cao đến bảy tám trượng, chính giữa cổng có một cái bảng vô cùng cổ kính, trên đó có hai hàng chữ '' Vạn cổ tông - Thành Tam Kỳ ''


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 06-04-2020 lúc 13:04.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐỊA VĨNH SINH



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    PHẦN 2 ( NỐI TIẾP TRUYỆN : ĐẠI ĐẠO TẶC)



    Chương 2. Hệ thống cảnh giới

    Tiến vào thành, Băng Vân chứng kiến cảnh tượng mua bán tấp nập, từ vũ khí, đan dược cho đến đồ ăn thức uống, tiếng reo hò cổ vũ của đám người đang xem mãi võ, làm hắn cũng cảm thấy trong lòng có chút hứng khởi.
    So với thành Trường An, nơi này chỉ sợ còn phồn hoa hơn cả mấy lần, đám người hai bền đường vừa nhìn thấy Sở Nguyệt thì đồng loại hành lễ.

    - Là quận chúa, quận chúa người lại đi lấy thảo dược nữa ư?

    - Ô, có một tên mặt trắng, hắn có thể đi cùng quận chúa, không lẽ là thủ hộ giả?

    - Ngươi nghĩ cái gì vậy, thủ hộ giả? Bằng vào thứ y phục rách nát kia, có thể xứng làm thủ hộ giả sao?

    Băng Vân nghe qua mấy lời bàn tán, thoạt đầu hắn còn không để ý, nhưng đến khi có kẻ dèm pha về tấm y phục mà A Tử tự tay may cho hắn ở thế giới kia, hắn thật muốn một tay bẻ cổ mấy người cho bõ tức.

    Thấy vậy Tiểu Tiểu mới nhanh nhẩu quát lên.

    - Mấy người các ngươi còn không mở mắt chó lên mà nhìn xem, công tử nhà chúng ta tuy rằng ăn mặc rách nát, nhưng cùng với quận chúa là có giao tình không nhạt nha, mau cút hết cho ta.

    Lời này vừa ra, để tất cả lập tức ngậm miệng, duy chỉ có quận chúa là vội vội vàng vàng bịt miệng Tiểu Tiểu lại.

    - Công Tôn huynh, phía trước chính là phủ nhà chúng ta.

    Hắn đưa mắt nhìn tấm biển treo trên cửa chính, trên đó khắc hàng chữ màu vàng kim ''Tam Kỳ Cung'', đây chính là cung điện của thành chủ thành Tam Kỳ, cùng với chữ '' phủ'' mà Sở Nguyệt nói, thì rõ ràng nàng đã khiêm tốn rất nhiều.

    Băng Vân được sắp xếp tại một gian phòng dành cho thượng khách, hắn cũng không quá để ý mấy thứ ngoài thân này, hiện tại cái cần tìm hiểu nhất chính là sự phân bố các thế lực trên đại địa, đặc biệt là vị trí của Trường Sinh Tông.

    Để giải độc cho sư tỷ, hắn cần phải đạt tới cảnh giới vượt trên Trường Sinh cảnh, cũng tức là Thần Hồn Cảnh, ngoài ra còn phải tu luyện Hắc Yểm Thuật đến tầng thứ tư, đáng tiếc rằng phần khiếm khuyết của Hắc Yểm Thuật, hắn lại không chắc có thể tìm thấy được ở thế giới này.

    Thời hạn hai chục năm không phải là dài, để bước tới Thần Hồn cảnh, hắn thật sự không hề nắm chắc. Tính theo cảnh giới hiện tại, hắn muốn từ thiếu thánh lên bán thánh, rồi vượt qua đại kiếp để trở thành thánh nhân đã phải tốn cả mấy chục năm, chưa nói còn phải vượt qua trường sinh kiếp mới tiến vào trường sinh thánh cảnh, cuối cùng là thần hồn cảnh. Điều tồi tệ nhất là hắn có thể sẽ bị đình trệ tại mỗi cảnh giới đỉnh phong nào đó đến mấy trăm năm, ấy vậy mà hắn lại phải thực hiện điều đó chỉ trong vỏn vẹn hai mươi năm ngắn ngủi, chính là nói hắn gần như không có nổi một tia hi vọng.

    Tất nhiên sư tỷ hắn cũng đã đề phòng trước điều đó, nên nàng nghĩ ra một phương pháp khác, chính là để cho hắn sử dụng nửa huyết thống còn lại của mình để tu luyện theo hệ thống nội thể thuật của nhân tộc.

    nghĩa là hắn có thể tu luyện theo thứ tự : ngưng khí cảnh, tụ khí cảnh, sơ nguyên cảnh, thiên nguyên cảnh, vĩnh nguyên cảnh, linh tọa cảnh và cuối cùng là trường sinh nhân cảnh

    Nếu hắn có thể đồng thời đạt được trường sinh nhân cảnh và trường sinh thánh cảnh, mặc dù vẫn không thể so được với thần hồn cảnh nhưng như vậy cũng đã đủ để hắn cứu sống sư tỷ rồi.

    Những ngày tháng tới đây, hắn phải đồng thời sử dụng hai dòng huyết thống trong cơ thể, gồm bán huyết thống nhân tộc và bán huyết thống Băng Tộc vương giả để tu luyện, đồng thời phải tận dụng tối đa các kỳ ngộ có thể gặp được. Mà việc gặp Sở Nguyệt cũng coi như là một kỳ ngộ độ đi, hắn có thể từ thân thế của nàng vòi ra vô số tài nguyên, mà tài nguyên đầu tiên hắn vòi được chính là mấy bát cơm trước mặt.

    Ăn xong, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi nằm xuống sàn nhà, miệng hô thật to.

    - Tiểu Tiểu ! Ta ăn xong rồi!

    Một tiểu cô nương từ đâu chạy đến, miệng chu lên quát.

    - Ngươi gọi ta cũng không cần phải làm ầm ĩ lên đi.

    Hắn véo vào má nàng một cái, hỏi.

    - Tiểu thư nhà các ngươi đâu, ta có việc cần tìm nàng.

    Tiểu Tiểu liếc xéo hắn một cái, miễn cưỡng trả lời.

    - Tiểu thư lấy ít dược liệu đi bán đấu giá, để lấy tiền nuôi con heo nhà ngươi đó.

    Cái giọng giận dỗi này hắn đương nhiên là nghe hiểu.

    - Được rồi, bỏ đấy đi, chúng ta đến quầy đấu giá.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 12-11-2019 lúc 10:22.

  3. #3
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐỊA VĨNH SINH



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    PHẦN 2 ( NỐI TIẾP TRUYỆN : ĐẠI ĐẠO TẶC)



    Chương 3. Thiếu Tông chủ

    Tiểu Tiểu đưa hắn ra đến ngoài đại sảnh, bên trong dường như có một đoàn người, trong đó đáng lưu ý nhất là phong thái của một nam nhân mặc áo bào, từ ánh mắt, cử chỉ đều chỉ ra hắn tuyệt đối phải có thân thế không tầm thường.

    Tiểu Tiểu nói nhỏ vào tai hắn

    - Vị kia là Đường công tử, cũng là thiếu tông chủ Vạn Cổ Tông, tại Vạn Cổ đế quốc, hắn là người có quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế và tông chủ, thậm chí nhìn theo một khía cạnh nào đó, chỉ sợ hắn nắm thực quyền còn vượt trên cả hoàng đế.

    Điều này đối với Băng Vân cũng không có gì mới mẻ, ở thế giới kia, hoàng đế cũng không phải người có quyền lực lớn nhất, xét về danh vọng và uy quyền thực sự, chỉ sợ tên hoàng đế đó còn đứng sau cả Bạch Ngọc Hà, cũng là nữ nhân mà hắn đời này không muốn gặp nhất.

    Bất quá hiện tại, hắn không quan tâm cái gì hoàng đế, hay cái gì mà tông chủ, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho hắn, hắn đều sẽ tận dụng triệt để.

    - Thiếu tông chủ, hân hạnh, hân hạnh !

    Hắn bước vào chính giữa đám người, chào hỏi vị thiếu tông chủ như thể kiếp trước bọn họ từng có với nhau mối duyên tiền định, sang kiếp này nhất định phải tay bắt mặt mừng không bằng vậy.

    Tiểu Tiểu lúc đó cũng chỉ biết há hốc mồm, nàng tuy là tiểu cô nương nhưng chí ít cũng biết phân biệt sang hèn, vị trước mặt kia đường đường là tông chủ tương lai, chấp chưởng cả một đế quốc, há lại có thể có quen biết gì với thứ điêu dân như hắn?

    Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu tên này mọc từ đâu ra thì Sở Nguyệt ở ngay bên cạnh vội vàng giới thiệu.

    - Các vị, đây là Công Tôn công tử, chàng từng giết một đầu thiên nguyên ma thú tại Vạn thảo sơn mạch, mới nhặt được cái mạng này của ta.

    Đám người ồ lên.

    - Thì ra là Công Tôn công tử.

    - Công tôn công tử có thể giết chết một đầu thiên nguyên thú cảnh, hẳn là cảnh giới không thể dưới thiên nguyên đi, nhưng mà bất quá lão phu mắt kém, nhìn thế nào cũng không ra cảnh giới thực sự của công tử, thật sự là sâu không lường được...sâu không lường được nha.

    Sở Nguyệt nghe ra mùi vị có chút châm biếm của lão giả, khuôn mặt nàng cũng có chút ái ngại, thật sự nếu nói một phàm nhân như Công Tôn Lưu Vân có thể giết chết một đầu ma thú cấp bậc thiên nguyên thì đến chính nàng cũng không thể tin được, nhưng mà hôm đó đích thực là trên tay hắn có cầm một khỏa thiên nguyên thú đan.

    Băng Vân nhếch miệng cười, từ trong tay lấy ra một khỏa thú đan.

    - Các vị, ta sống trong sơn mạch, tuy không phải tu sĩ như các vị nhưng cũng có chút thủ đoạn phòng thân, con yêu thú này chính là bị ta dụ đến gần một cao thủ khác, nàng ta mới tiện tay giết chết nó, sau đó còn tặng ta khỏa thú đan này.

    - A, thì ra là vậy.

    Mấy lão giả vuốt vuốt chòm râu gật gù.

    - Đến cả thiên nguyên thú đan cũng có thể mang tặng như không, nữ nhân kia quả nhiên là phóng khoáng nha, không biết Công Tôn công tử định xử trí khỏa thú đan này thế nào?

    - Nó hả, có lẽ đem đi bán.

    Ánh mắt của lão giả chợt sáng lên.

    - Hay là công tử bán cho ta, giá cả thế nào xin cứ nói.

    Băng Vân vê vê cằm suy nghĩ.

    - Thế này đi, ngươi có bản đồ liên quan đến Trường Sinh Tông hay không, nếu có chúng ta liền trao đổi.

    - Bản đồ, Trường Sinh tông? Thành giao !

    Lão giả cười hắc hắc, một vật trân quý như vậy lại chỉ dùng để đổi lấy một tấm bản đồ, rõ ràng tên thiếu niên trước mặt này là từ trong núi đi ra đi.

    - Công tôn công tử, ở đây ta có tấm bản đồ Tây đại địa, Trường Sinh tông nằm ở chính giữa bản đồ.

    Thấy bọn họ trao đổi như vậy, Sở Nguyệt thì tiếc hận, còn mấy lão giả khác thì tự trách sao mình không bắt chuyện với tên sơn dã này sớm hơn, vậy liền có phải thu được một khỏa thú đan hay không.

    Sở Nguyệt cũng đành thở dài.

    - Được rồi các vị, chúng ta đi đến quầy đấu giá.

    Dọc đường, nàng thì thầm vào trong tai Băng Vân.

    - Huynh cần bản đồ, sao không nói với ta, thứ đó tiện tay liền có thể mua được, cũng chỉ tốn chút tiền vàng mà thôi.

    Băng Vân nhếch miệng.

    - Cũng chỉ là một khối thú đan tầm thường mà thôi, nếu ngươi thích, ta liền bảo nữ nhân kia tặng cho ngươi vài khỏa đi, đều là thứ không đáng tiền.

    Chẹp chẹp, cũng không biết là nữ nhân nào lại có thể hào phóng như vậy, không lẽ ở trong Sơn Mạch kia, thật sự còn có một sơn nữ khác, cùng với nam nhân ngồi trước mặt này nhận làm hảo hữu.

    Sở Nguyệt lắc lắc đầu, trong khi đó Tiểu Tiểu lại nói chen vào.

    - Rốt cuộc nữ nhân đó là ai? Hôm nào ta tiến vào Sơn Mạch, liền sẽ chạy đến xin nhận nàng làm sư phụ.

    Băng Vân lộ vẻ khinh thường.

    - Bằng vào ngươi !

    Nói đoạn, hắn quay phắt người đi, để Tiểu Tiểu với khuôn mặt đần độn cào xé hắn không ngừng.

    Xe ngựa dừng lại trước Đấu Giá phường, một tên hạ nhân chạy đến hô to.

    - Thiếu Tông chủ đến !

    Nhất thời đồng loạt mọi người đều hành lễ, sau đó dành riêng một hàng ghế đầu cho bọn họ.

    - Bắt đầu đi!

    Thiếu tông chủ khoát tay một cái, buổi đấu giá mới chính thức được bắt đầu.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 12-11-2019 lúc 10:19.

  4. #4
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐỊA VĨNH SINH



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    PHẦN 2 ( NỐI TIẾP TRUYỆN : ĐẠI ĐẠO TẶC)


    Chương 4. Đấu giá

    Thứ đầu tiên được đem ra đấu giá là một cái xác của vĩnh nguyên ma thú. Mặc dù người ta đã được bọc kín nó lại, nhưng y nguyên huyết khí vẫn len lỏi được ra ngoài.

    Chỉ một tia khí tức lọt ra ngoài cũng đủ làm cho đám người có cảnh giới dưới thiên nguyên cảnh cảm thấy sợ hãi, bất quá nó cũng chỉ là một cái xác mà thôi, một chốc hỗn loạn qua đi, mọi người liền nhao nhao ra giá.

    - Giá khởi điểm là năm mươi linh thạch trung cấp.

    - Ta trả sáu mươi

    - Ta trả chín mươi

    - Ta trả một trăm hai mươi
    ....

    - Ta trả năm trăm linh thạch trung cấp.

    Một gã trung niên hét giá thật to, tất cả khán phòng liền im lặng, hắn trả cái giá trên trời như vậy, cũng không có kẻ ngu nào mà đi tranh giành với hắn.

    Lúc này Băng Vân mới ghé vào tai Sở Nguyệt hỏi.

    - Linh thạch kia có tác dụng gì?

    Sở Nguyệt nghe hắn hỏi xong, liền che miệng cười ngặt nghẽo. Ai bảo hắn từ trong núi chui ra, đến cả linh thạch cũng chưa nghe đến bao giờ. Nhưng mà cái này cũng không thể trách hắn đi, ở thế giới kia, hắn phải tích góp từng tí linh khí mới có thể sống khỏe mạnh được, nếu mà có linh thạch, chỉ sợ hắn đã sớm tiến vào cảnh giới bán thánh rồi.

    Cuối cùng nàng cũng ghé vào tai hắn trả lời cẩn thận.

    - Linh thạch kia chính là linh khí tích tụ mà thành, gồm có linh thạch sơ cấp, trung cấp và cao cấp, với những tu sĩ như chúng ta, một khi tiến vào sơ nguyên cảnh sẽ lựa chọn hấp thụ linh thạch thay vì linh khí.

    Sau đó nàng nhớ tới thứ gì đó, tiện thể nói với hắn luôn.

    - Thiên nguyên thú đan mà lúc trước huynh giữ, nó còn có tác dụng to lớn hơn linh thạch rất nhiều, đáng tiếc huynh lại đem đổi lấy tấm bản đồ kia.

    Hắn lôi tấm bản đồ ra.

    - Cái này thì đáng giá bao nhiêu linh thạch?

    Sở Nguyệt lại cười ngặt nghẽo lần nữa.

    - Cái đó hả, huynh ra cửa thành, người ta liền tặng miễn phí cho huynh.

    - Miễn...Miễn phí ư ????

    Hắn nghe xong, liền nhét tấm bản đồ lại trong áo, ánh mắt có chút ngu ngơ nhìn về phía lão giả kia.

    Sở Nguyệt cũng biết cảm giác của hắn lúc này, xong nhìn vào cái bản mặt ngu đần của hắn, nàng lại không thể nhịn được cười.

    Các món đồ đấu giá lần lượt bán ra, cuối cùng chỉ còn lại hai vật phẩm, một trong số đó được phủ lên bởi một tấm rèm bằng lụa.

    - Các vị, phần đấu giá tiếp theo, là một khỏa thiên nguyên thú đan.

    Lúc người kia kéo tấm rèm xuống, phía bên trong lộ ra một nữ nhân với nước da màu trắng đục, mái tóc cũng có màu bàng bạc, quanh người nàng tỏa ra một lớp sương mỏng. Mặc dù nữ nhân này đã bị hạ độc, cơ thể chỉ còn chút hơi thở, nhưng là vẫn hiện lên mười phần vũ mỹ.

    Cả hội trường mới đó liền im lặng, rồi kế đến, tất cả đều Ồ lên một tiếng.

    - Là Băng nhân tộc, đúng là băng nhân tộc.
    - Này là bán cho chúng ta cái gì thú đan đâu, chỉ là cái cớ.
    Một người khác chạy theo phụ họa.
    - Đúng rồi, Nếu ở đây có ai ôm thù hận với Băng Nhân tộc, hẳn là sẽ bỏ ra giá trên trời để mua nàng về hành hạ đi.

    Tại trên khán đài, Công Tôn Lưu Vân cũng là mười phần kinh ngạc, hắn cũng không ngờ lại có thể gặp được một Băng nhân tộc tại đây.












    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 16-04-2020 lúc 10:47.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status