Tuyệt kỹ thần trâm(còn có tên Thiên địa huyết bài hoặc Luân Hồi ma cung)
Bộ này có 6 quyển,
Chương 1
Máu nhuộm Ngọc Bảo
Đả tự: Tiểuthư
Trang trại Ngọc Bảo được dựng lên trên một khu đồi rộng lớn phơi mình dưới ánh nắng dịu dàng, mái ngói tường vôi rạng rỡ… Nếu đứng bên trên cao nhìn vào Ngọc Bảo trông giống một tiểu thị trấn với đường xá bên trong dọc ngang thứ tự, người qua kẻ lại dập dìu thư thả rong chơi…
Và từ cửa bảo, những cấp đá hoa bóng loáng, dẫn ra dòng suối chắn ngang với nước trong leo lẻo. Bên trên một chiếc cầu đá rộng thênh thang, và hùng vĩ nhất là hai bên lan can cầu, bốn con ngựa đá trắng cổ thật cao, mà công phu điêu khắc cực kì tinh xảo.
Một vườn dâu phơi mình về bên trái xanh ngắt mênh mông, và khu ruộng lúa vượt tới đầu người, nằm sát bờ suối mát chảy về xa, càng làm cho Ngọc Bảo giống hệt như nông trại, một nông trại phồn thịnh mà dân cư đông đảo đang sống với nghề tằm tơ ngô lúa…
Trái hẳn với ruộng lúa vườn dâu êm đềm, chất phác, với già trẻ gái trai mang bộ mặt tươi vui dập dìu trong bảo, bên ngòai đang diễn ra một cảnh lạ lùng.
Ngay đầu vườn dâu, khuất trong đám ruộng lúa từng tóan dũng sĩ vận áo chẽn màu xanh, bên hông mỗi người sáng ngời một thanh mã tấu, và cũng mỗi người trên lưng họ đều có giắt một chiếc búa lưỡi to thật sắc, nhưng cán chỉ ngắn độ gang tay.
Họ cùng một tư thế nằm chênh chếch, người nghiêng nghiêng im lìm.
Xéo về bên phải, cũng trong ruộng lúa ngập đầu ấy, từng đàn dũng sĩ sắp liền nhau, và cũng tuyền phục một màu xanh thẫm, nhưng tư thế khác hơn; họ quì một chân, trên tay những cây cung lớn dây da căng thẳng.
Cả hai tóan hai bên, ước ngót bốn trăm người.
Ngay chính giữa, trong ruộng lúa như rừng che khuất ấy đối diện với cây cầu Ngọc Mai một gã thanh niên mặt sáng như trăng rằm, đôi mày khuất hẳn vào tóc mai, trên đầu chít chiếc khăn màu đỏ, thêu vạt ngang một cánh trục chỉ đen, và mối khăn bỏ thõng ra sau, y như chiếc mão cắm đuôi diều.
Người thanh niên đang ngồi yên lặng, chợt khẽ nghiêng mình gọi nhỏ:
- Ngô Đồng!
Một gã áo xanh, đầu chần vần như chiếc đấu, lom khom bước tới thật nhanh. Gã nhìn người thanh niên, khẽ nhướng nhướng đôi mày như hai vệt mực.
- Đại ca có điều chi dạy…
Người thanh niên hỏi gọn:
- Các cánh khác đã sao rồi?
Ngô Đồng không đáp mà vẫy tay về phía sau lưng, gọi tên một người khác:
- Lê Hàn Minh!
Lại một gã áo xanh khom mình lướt tới…
Ngô Đồng nhướng cao đôi mày rậm:
- Hai cánh của Bạch Diên Tử Trần Hồng Siêu và Mao Thượng Công Tôn Cao Thọ đã đến chưa?
- Đã đến rồi!
Người thanh niên quay lại chớp đôi mắt sáng ngời:
- Còn cánh của Đòan Lục?
Gã áo xanh cao lớn tên gọi Lê Hàn Minh gật gật đầu:
- Thưa đã… đã đến tiềm nhập Ngọc Bảo lâu rồi.
Người thanh niên khóat tay:
- Tốt lắm! Ngươi hãy quay về vị trí.
Lê Hàn Minh hỏi thêm một câu:
- Không thay đổi gì cả?
Người thanh niên gật đầu:
- Cứ y theo nhiệm vụ đã được định.
Lê Hàn Minh lùi lại và tạt qua phía vườn dâu.
Người thanh niên lại quay sang tên Ngô Đồng hất hàm:
- Gọi bốn anh em họ Chu.
Ngô Đồng quay ra sau vẫy vẫy tay như ra hiệu.
Hai gã tráng niên có vóc dáng và khuôn mặt phảng phất giống nhau xốc tới…
Người thanh niên gục gật đầu:
- À, Chu An, Chu Điềm… Còn Chu Định, Chu Ngôn đâu?
Lại hai gã thanh niên có tướng mạo phương phi, hai gã trước bước tới vòng tay:
- Xin nghe lệnh Bang chủ…
Người thanh niên trầm giọng:
- Đã sẵng sàng chưa?
- Thưa, chỉ còn chờ lệnh là phát động liền.
Ánh mắt chớp lên theo tia nắng xế như ước lượng thời gian, người thanh niên hất hàm ra dấu.
Bốn gã họ Chu lặp tức lùi lại. Liền sau đó, bên sau có tiếng lá lúa khua lào xào, hình như có nhiều người đang di động.
Ngô Đồng theo chân người thanh niên nhích sang bên phải mấy bước, đề đối diện chính xác với chiếc cầu Ngọc Mai.
Hai gã áo xanh vóc dáng lực lưỡng như chờ sẵn ở đấy. Cùng bước tới quì một gối, dâng lên chiếc búa cán cụt và thanh bảo kiếm.
Keng.
Tay phải nắm chuôi, tay trái hất mũi kiếm, tiếng thép khua lên trong vắt… Người thanh niên giắt lưỡi búa vào mình, mặt sắc lại như thép lạnh, gật gù lẩm bẩm:
- Tử Huyền Kiếm ơi, đêm nay là đêm ngươi uống máu địch nhân. Nhưng đừng tham lam quá nhé!
Và nhìn thẳng vào hai thớt đá gắn trên hai trụ thạch lớn và cao, nơi đó có hai chữ Ngọc Bảo ánh vàng lấp lánh, người thanh niên mím môi hất mặt ngầm hạ lệnh xung phong…
Rào…Rào!…
Như trận gió lốc lên từ sau ruộng lúa, chỉ trừ địch thủ vẫn im lìm như tượng đá quỳ khuất người sát bên dòng suối và cánh do Lê Hàn Minh dẫn đạo núp kín sau đám dậu xanh, tất cả dũng sĩ áo lam xanh do bốn gã họ Chu cầm đầu nhất tề đứng dậy…
Người thanh niên lại lừ mắt về phía Ngô Đồng, gã này liền đưa thẳng tay lên, quay chầm chậm nửa vòng…
Ào!...Ào!...
Đoàn dũng sĩ áo xanh lập tức tràn tới lập thành một đội hình bán nguyệt…
Người thanh niên nhún chân phóng mình, đứng ngay trước trung tâm điểm của đội hình, y như một viên đạn đã lên thẳng dây cung.
Ngô Đồng bám sát theo như hình với bóng…
- Sát! Sát!...
Một cái khẽ vẫy tay, đoàn dũng sĩ áo xanh rập lên, tiếng la như núi lỡ…
Coong!
Coong!
Co… o… o… n… g…
Từ trong Ngọc Bảo ba tiếng còng vụt nổi lên, rồi cổng sắt vùng mở ra.
Tựa như một thác nước vỡ bờ, từ cổng chính của Ngọc Bảo một đoàn người vận áo màu tro xám và đao thương, kiếm, kích, mâu, chùy, xốc lên xeo xéo sáng ngời, tràn thẳng ra với tiếng hô dậy đất của ngót một vạn người.
Dẫn đầu ngay chính giữa, một lão già mặt như trôn chảo, hàm râu quai nón bao quanh khuất cổ.
Ngô Đồng nói khẽ:
- Bảo chủ Ngọc Bảo, Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang xuất hiện.
Người thanh niên mỉm cười, mối khăn bỏ sau ót nhè nhẹ lay động theo:
- Lùi lại!
Ngô Đồng khẽ phất tay hạ lệnh.
Đội hình cung của đoàn dũng sĩ áo lam như thu nhỏ và lùi ra sau một quãng.
Trận thế bên Ngọc Bảo di động.
Ngót một ngàn người áo màu tro xám ồ ạt tiến lên.
Nhìn thẳng vào mặt người thanh niên đứng cạnh Ngô Đồng, Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang khoanh tay ưỡn ngực cười sằgn sặc.
- Lê Thiên Long, tự nhiên vô cớ mang lực lượng của Trúc Bang đến đây gây sự cùng Ngọc Bảo, ngươi có biết đó là điều không phải và hoàn tòan bất lợi không?
Người thanh niên chit khăn đỏ có thêu nhánh trúc đen, người được gọi là Lê Thiên Long mỉm miệng làm thinh, vành môi khẽ nhếch lên như khinh bỉ…
Ngô Đồng hất mặt thay lời:
- Lão quỷ Trương Vi Quang, ngươi tưởng Ngọc Bảo là tường đồng vách sắt đấy chứ?
Họ Trương chưa kịp trả lời, thì từ sau lưng có bảy người xốc tới…
Trong đó, một người trung niên mặc áo văn nhân điềm đạm mở lời:
- Trương huynh, nếu không cho chúng một bài học bằng máu thì có lẽ uy danh của Ngọc Bảo cũng sẽ vì đó mà bị mất.
Và gã thanh niên mày như chổi xể, xốc lên hằn học:
- Bảo chủ, bao nhiêu năm nay chưa từng có một ai dám khi thường Ngọc Bảo như thế, tại sao…
Từ phía bên kia, Ngô Đồng cười ha hả:
- Kẻ hay tự tôn lại thường được người xu nịnh, thường tưởng mình là một ông trời con. Hiện giờ không phải lúc khoe cái dĩ vãng của mình, cứ sáp trận sẽ biết ai hay ai dở.
Hàm râu quai nón dựng ngược lên tua tủa, Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang hét to như sấm:
- Tiến lên.
Ngót một ngàn lỗ miệng rập vang, cả vùng ruông lúa mênh mông cơ hồ dao động…
Như một cơn nước lũ, bao nhiêu gót chân rầm rập tiến lên…
- Lùi lại!
Lê Thiên Long mặt lạnh như tiền, khẽ hất mối khăn sau gáy… và tiếp liền tiếng quát của Ngô Đồng, đội hình vòng cung của đoàn dũng sĩ áo xanh nhất lọat lùi lại sau thêm một quãng.
- Quân địch đã bắt đầu núng thế, tòan thể an hem Ngọc Bảo tiến lên.
Sau tiếng lệnh của gã thanh niên mày rậm, hàng ngàn Ngọc Bảo binh khí lóe sang ngời, thế trận của Ngọc Bảo như không còn gì có thể ngăn chặn được nữa.
Đứng trên cao nhìn xuống, cánh quân có mặt của Trúc Bang y như những cành cây khô trơ trọi đang hứng chịu một thác nước kinh hồn.
Lê Thiên Long mặt vẫn lạnh băng, vành môi khẽ nhấc lên một nụ cười tàn khốc… Và khi địch quân chỉ còn cách Ngọc Bảo non mười trượng, người lãnh tụ Trúc Bang vụt khe khẽ gật đầu.
Bặt!... Bặt!...
Vèo!...Vèo!...
Từ phía bên trái, giữa đám ruộng lúa im lìm,vụt đứng lên sừng sững mấy trăm cung thủ như thiên thần giáng hạ…
Y như bị một thớt đê to chắn lại, ngọn tháp ùn ùn của đạo quân bách chiên Ngọc Bảo dội ngược từng khối thịt dồn cục ngã sấp lên nhau…
Vèo!...Vèo!...
Phập!... Phập!...
Hàng lọat tên theo thứ tự như những vầng pháo bông chui xuống.
Tiếng rú hãi hung, tiếng ặc ặc từ cổ họng bật ra theo suối máu tuôn trào.. Hàng lọat thây người bắn dựng lên và ngã ập vào nhau tạo thành một âm thanh, một hình thái cực kỳ khủng khiếp.
Không thấy ai quay đầu chạy lại nhưng trận thế của Ngọc Bảo thối hậu dần dần.
Người chết, người trọng thương tay nắm chặt mũi tên còn lộ ra run lên bần bật, lăn lóc dưới chân của đồng bọn đang lùi dần tìm sinh lộ.
Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang đứng bên cầu Ngọc Mai đưa mắt trừng lên như hai đốm lửa, râu tóc cơ hồ đều tua tủa dựng ngược:
- Tiến lên, xông ngay vào trận địch, ai lùi lại sẽ chém đầu.
Vừa ra lệnh, họ Trương vừa cùng với người trung niên văn sĩ thống lĩnh hai trăm thuộc hạ Ngọc Bảo xông xáo tràn lên.
- Khá đấy! Ngô Đồng!
Lê Thiên Long lại khẽ gật đầu.
Ngô Đồng liền với tay ra sau lưng vung tới…
Vút!
Ánh thép xanh rờn của lưỡi búa cán cụt từ tay Ngô Đồng vừa nhóang ra, năm trăm cung thủ áo xanh lập tức quì xuống trong tư thế cũ, và năm trăm tay búa của dũng sĩ Trúc Bang cùng một lượt lóe lên.
Như muôn đạo kiếm quang xẹt thẳng vào trận dịch, tay búa của Trúc Bang là độc môn tinh luyện cực kì chính xác.
Bịch! Xỏang!
Chân trái nhích xéo một bên, lưỡi búa của Ngô Đồng vừa xé gió xẹt thẳng vào giữa mặt, đã bị bàn tay như thép nguội của Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang chém mạnh vào lưỡi búa, văng tạt trúng lan can cầu nhóang lửa.
Bập! Bập! Bập!
Cùng ngay lúc đó, tiếng thép chạm vào da thịt nghe đến rợn người. Hơn phân nửa cánh quân vừa mới được lệnh tràn lên của Ngọc Bảo đã bật ngửa trên ruộng lúa.
Máu đổ xối lên ngọn lúa xanh và sức giẫy chết của hang trăm con người, đã quyện lại nhầy nhụa từng núi.
- Toàn thể anh hung Ngọc Bảo tiến lên!
Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang nghiến răng trợn trừng tròng mắt, vung tay xuống lệnh.
Như biết đó là lệnh tối hậu khẩn cấp của chủ nhân, năm sáu trăm người còn lại của Ngọc Bảo rần rần tràn tới như bày trâu điên say máu.
Lê Thiên Long gật đầu, vành môi dưới cong lên nở nụ cười, khủng khiếp, và bàn tay phải đưa nhanh lên cổ áo vút ra…
Chiếc khăn lụa đỏ bầm màu máu từ cánh tay họ Lê bung thẳng lên không cuốn tròn một vòng, y như chiếc móng một màu đỏ rực…
Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang như bị chon chân một chỗ trừng trừng đôi mắt, miệng kêu lên:
- Phược Mạng Cân!
Nhưng muôn mất rồi, cánh tay của Lê Thiên Long vừa thu chiếc khăn màu máu trở về, thì trận thế đôi bên đã nhập lại thành như một…
Và từ những cánh tay gân guốc có tính cách gần như độc môn của đòan dũng sĩ Trúc Bang, những thanh mã tấu nhóang lên một lượt…
Bập!...
Bập!...
Bập!...
Tiếng mã tấu chạm vào than người tựa như tiếng đốn chuối, và từng vòi máu như thế phụt ra…
Tiếng rú, tiếng rên cùng thây người thi nhau từng lọat đổ xuống.
Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang nghiến răng quạt mạnh cánh tay, sáu bảy người dũng sĩ Trúc Bang lộn ngược như quả bong.
Chỉ một cái nhún chân thật nhẹ, Lê Thiên Long tựa như một cánh chim ưng bổ tới…
Thóang nghe hơi gió, bíêt ngay là gặp tay kình địch, Lục Chi Phần Nguyệt Trương Vi Quang xoay nhẹ một vòng, hai cánh tay cùng lúc khoa lên đánh luôn bảy chưởng.
Vút! Vút!
Không đợi đối phương có thì giờ đánh trả, chiếc roi “Long Lân Tiên”, một ngọn roi dịu quặt đã làm rung động võ lâm, từ cánh tay của vị Bảo chủ Ngọc Bảo đã cuốn rít vào không khí.
Chân chưa chấm đất, Lê Thiên Long đã lăn nhẹ một vòng và khi ngọn roi vừa phớt qua đầu, thanh kiếm trên tay chàng như một vầng hào quang chụp xuống.
Râu tóc dựng lên như cước, Lục Chi Phần Nguyệt lùi ra sau một bước, chiếc Long Lân Tiên cuộn tròn như một nùi dây sắt chặn ngang sức xuống thần tốc của thanh kiếm đối phương.
Thu kiếm về, hơi ngửa mình ra sau và khi chân vừa chấm đất, thanh kiếm lại bung ra, bao nhiêu động tác như cùng làm một lúc, Lê Thiên Long đã sử dụng thanh Tử Huyền Kiếm một cách thần tình, y như một chiếc lưỡi thép phủ lấy Trương Vi Quang.
Tay phải vung roi, tay trái vung chưởng, luôn một hơi ba mươi mấy roi và hơn hai mươi chưởng. Lục Chi Phần Nguyệt như bay lượn trong vòng lưỡi thép của đối phương, và khi lùi được ra ngòai ba bước, họ Trương đưa tay áo gạt những giọt mồ hôi phún ra trên trán, hằn học rống lên:
- Lê Thiên Long, ta với ngươi vốn chưa sinh thù óan, tại sao ngươi tấn công Ngọc Bảo?
Vẫn không ngưng lại một giây,Lê Thiên Long vừa vung kiếm vừa cười:
- Không thù óan? Ai đến thu tóm ngọc vàng châu báo của phụ thân ta?
Lục Chi Phần Nguyệt dù gom hết sức đón đỡ các chiêu thức của đối phương, vẫn phải lùi thêm mấy bước.
Vừa tháo lui, lão vừa thét lên:
- Hành vi của ngươi, không sợ búa rìu dư luận của võ lâm chính nghĩa sao?
Thanh Tử Huyền Kiếm cuốn như sét chớp, Lê Thiên Long cười lớn:
- Dư luận à? Nếu cần, họ cứ nhảy vào tham chiến, Lê Thiên Long này cũng sẵn sàng đón tiếp, chứ đừng nói dư luận mà thôi. Xưa kia, người từng cướp của Trúc Bang sao không sợ dư luận.
Lục Chi Phần Nguyệt nghiến răng vút thẳng mình lên, cả hai người quyện lấy nhau, ánh roi, ánh kiếm, chưởng phong, như một vòng khí quyền bao bọc lấy hai người.
Ngay lúc đó, từ hàng trận bên kia, Ngô Đồng và người trung niên văn sĩ đang đánh nhau chí mạng.
Thanh mã tấu của họ Ngô sắc thép xanh rờn, vù vù trong gió, trung niên văn sĩ với hai bàn tay không nhưng chưởng ảnh rợp trời.
Và tuy với vóc dáng mảnh mai, nhưng người thanh niên trung sĩ vẫn làm cho cánh tay gân guốc với thanh đao sắc lẻm của Ngô Đồng không sao chíêm được thượng phong.
- Hay lắm! Chiêu thế Phần Nguyệt Trảm Quế thật là xứng đáng.
Khi bóng roi cong và ánh kiếm vừa xói vào nhau, Lê Thiên Long buột miệng nói lời khen… và sau khi dứt câu, chàng đã nhấc mình lên cao cuốn vào thanh kiếm vòng theo như con rắn bạc bao sát đối phương đọan nương theo chuôi kiếm bắn tạt qua phía trái, đứng im chú mắt lạnh lùng…
Lục Chi Phần Nguyệt vẫn nắm chặt cán roi, đôi mắt đỏ ngầu vẫn trừng trừng như muốn nuốt sống đối phương, nhưng trên mặt và khắp mình máu đã xối đầy quần áo…
- Không xong rồi. Bảo chủ đã bị thương.
Tiếng kêu hớt hải phát ra từ cửa miệng của người trong hàng trận Ngọc Bảo làm cho mọi người rúng động, trận thế bắt đầu rối lọan lui dần…
Ba người trong hàng cao đệ Ngọc Bảo vội quăng mình tới sát bên Bảo chủ, lập vòng đai bảo vệ, nhưng…
Thanh Tử Huyền Kiếm trong tay Lê Thiên Long lại nhóang lên…
Ba tay hảo thủ của Ngọc Bảo chưa kịp đứng yên vào vị trí đã lộn ngược ra, ba vòi máu phun lên xối ướt cả thân xác họ.
Lục Chi Phần Nguyệt nghiến răng xốc tới, nhưng vừa nhích bước đã gập mình xuống ọc ra một búng máu tươi và từ từ ngã quỵ.
Họ Trương trừng trừng cặp mắt căm hờn:
- Ngươi… ngươi là một con người tàn khốc, ngươi là một con người không có tính người.
Lê Thiên Long nhếch mép lạnh lùng:
- Hai thế trận ập vào nhau, sắt máu chỉ đường tơ kẽ tóc. Trương Bảo chủ, trong tình thế đó, còn có thời giờ để mà nói chuyện nhân nghĩa nữa sao?
Lục Chi Phần Nguyệt giận dữ, nghiến răng những vết thương động mạnh. Họ Trương cắn môi gục mặt, mồ hôi xối xuống ròng ròng.
Lê Thiên Long cười lanh lảnh:
- Bảo chủ hãy xem Trúc Bang chúng tôi cuốn dẹp Ngọc Bảo…
- Cha!
Câu nói lạnh lùng của Lê Thiên Long chưa dứt thì một giọng trong vút thảng thốt ré lên, tiếp liền theo một bóng màu lam mảnh khảnh sà xuống Trương Vi Quang.
Từ trong cửa Ngọc Bảo một người thiếu nữ chạy ra như bay, phục xúông đỡ lấy Trương Vi Quang, cặp Uyên Ương kiếm của nàng giắt ở kế bên nhóang lấp lánh…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
hết chương 1
.................................................. .................................................. ................