TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Mỹ nam Long Vương, ta muốn phá ngươi! - Miêu Ngũ Nguyệt (Chương 2)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định Mỹ nam Long Vương, ta muốn phá ngươi! - Miêu Ngũ Nguyệt (Chương 2)

    Tên truyện: Mỹ nam Long Vương, ta muốn phá ngươi!
    Tác giả: Miêu Ngũ Nguyệt
    Editor: Hạ Ngọc Thiên Tuyết
    Nhà của ta mới xây: Thiên Tuyết Thư Quán


    Văn án

    Nàng hận trai đẹp như thù, lại hết lần này tới lần khác bị gả cho tên mỹ nam Long vương.

    Hắn chung tình thanh mai, nhưng hết lần này tới lần khác muốn cưới bông hoa hiếm.

    Ở trong mắt nàng, hắn chính là một tòa băng sơn, vì bị hủy dung nhan, nên cam nguyện chìm vào trong đó, lạnh ấm tự biết, cuối cùng khắp nơi đều có vết thương, trái tim đã lạnh.

    Ở trong mắt của hắn, nàng chính là một bông hoa hiếm thấy, vì dung nhan nàng xấu xí, không tiếc lôi kéo theo đuổi, nhàm chán cực kỳ, cuối cùng cũng mau chóng tỉnh ngộ, đáng tiếc tình đã qua.

    Nhìn như đùa giỡn tranh cãi nội bộ, rốt cuộc là thanh mai kết hợp với trúc mã, còn là ngoại lai.


    Sau khi đã xem xét lại, thì ta thấy ta đã đăng truyện nhầm box. Từ giờ rút kinh nghiệm...Truyện mình edit thì gọi là truyện edit. Còn truyện dịch bằng QT ra mà không chỉnh sửa gì gọi là convert. Haizzz loạn hết lên.

    Về truyện: Tội nghiệp nữ nhân vật chính. Trước khi xuyên không và sau khi xuyên không về hình thể đều khác nhau một trời một vực.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Min Harukima, ngày 10-05-2014 lúc 17:35.
    ---QC---

    Nhà của ta: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/

    Hidden Content


    Truyện Convert: vô blog là thấy à

    Hidden Content


    Truyện sáng tác:http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/truyen-sang-tac/

    Hidden Content


    Mấy thứ linh tinh khác: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/khac/

    Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Chánh văn tiết tử
    Editor: Hạ Ngọc Thiên Tuyết
    Trang cá nhân: Thiên Tuyết Thư Quán


    Chánh văn tiết tử: Có ai xuyên không mà xui xẻo như vậy?

    Chánh văn:

    Tiết tử

    Khí trời tháng tám nóng bức khó chịu, mặt đất giống như mở chảo đốt dầu vậy, cho dù là đi giày đế dày đều có thể cảm giác hơi nóng nóng bỏng đang toả ra. Trong không khí không có một chút dấu hiệu của gió, nhiệt độ cao làm cho mắt nhìn đều có những điểm mơ hồ.

    Toàn bộ đường cái giống như đang thiêu đốt một khối sắt, mà ở phía trên, người đi bộ giống khối sắt đó. Thời tiết như thế này, ngoại trừ sinh kế của muỗi, tất cả những sinh vật thông minh cũng đang núp ở bóng mát hoặc trong đất nghỉ ngơi.

    Lúc này, trong dòng người đi đường lên trên cao, một người con gái mặc trang phục OL, trang điểm giống như một bức tranh phong cảnh đẹp, phong cách ăn mặc chuyên nghiệp hoàn mỹ. Đây là một cô gái khá đầy đặn.

    Nàng có dung mạo tương đối sắc sảo, cho dù là đang mang trên mặt một cái mắt kiếng màu đen, cũng khó che hết được sự thiên sinh lệ chất (*).

    (*) Trời sinh ra vốn đã đẹp đẽ, khó có thể bỏ qua.

    Nàng có một khuôn mặt hết sức quyến rũ, mặc dù trên mặt chỉ trang điểm đơn giản, lại vẫn có thể cho người ta cảm thấy nét quyến rũ hết sức.

    Da của nữ nhân ấy trắng nõn, thượng hạ ngưng chi (**), chân mang đôi giày cao gót màu đen, tiếng lộc cộc từ đó phát ra vang lên ngay bên tai.

    (**) Chỉ người có làn da đẹp, trắng.

    “Hừ! Lịch sử, không phải là chất cặn bã.” Huyền Quân Dao hung hăng trợn mắt nhìn một nam tử thò đầu ra từ trong xe. Nam tử mặc trang phục Tây, cũng đeo mắt kiếng, tướng mạo ngược lại rất lịch sự.

    “Này tiểu thư, có muốn vào ngồi quá giang không?” Nam tử lái xe chậm rãi đến cạnh bên Huyền Quân Dao, hắn lộ nửa người hướng về phía Huyền Quân Dao mời mọc.

    “Không cần.” Huyền Quân Dao lạnh lùng từ chối nam tử, nàng tăng nhịp bước như muốn bỏ rơi hắn.

    “Không cần tiền, miễn phí.” Nam tử không bằng lòng, không buông tha, tiếp tục đuổi theo.

    “Ta nói không cần là không cần. Lỗ tai ngươi không nghe thấy a?” Huyền Quân Dao hướng về phía nam tử hét lên. Người phía sau bỏ mắt kính lơ đễnh, chẳng là từ đầu đến cuối không ngừng đi theo Huyền Quân Dao, thỉnh thoảng còn xoa xoa đầu. Ở nơi này mùa hè hay phiền não, để cho người ta càng thêm phiền lòng, nóng nảy.

    Nếu nói người vô địch thiên hạ không biết xấu hổ, cứ gào thét như vậy, đối phương cũng không rời đi. Đối mặt với người như vậy, nàng chỉ có thể lựa chọn chiến lược cuối cùng. Tránh. Ta không chọc nổi còn trốn thoát thì sao?

    Vì vậy ở trên đường, xuất hiện một cảnh tượng như thế này. Một người con gái mặc áo OL đang chạy, mà ở bên cạnh nàng, một chiếc xe mày đen hiện đại từ đấu đến cuối duy trì tốc độ giống nhau, nam tử đưa đầu hướng về phía cô gái nói gì đó. Có lẽ là hai vợ chồng nhỏ cãi nhau, theo lý là mọi người nghĩ như vậy.

    Lúc này trên bầu trời, sương trắng quấn xung quanh bên ngoài cửa Nam Thiên, một nam tử mặc áo giáo từ trên bậc thang đi xuống, mặt mũi lạnh lùng, vừa đi vừa nhìn cái hộp tinh sảo trong tay.

    Trong hộp, có một viên ngọc châu vàng sáng long lanh, viên ngọc châu có ánh sáng tuyệt trần, nhìn một cái là biết đây không phải vật phàm, nam tử cũng là lần đầu nhìn thấy Trấn Hồn Long Châu trong truyền thuyết, chỉ có hoàng tộc mới có bảo bối đó, tương đương với linh hồn của loài người vậy. Đối mới Long tộc mà nói nó là vật tương đối quan trọng, nghĩ đến chủ tử đã để cho mình lấy vật quan trọng như vật, nam tử liền cảm kích vô cùng.

    Nhưng sự cảm kích của hắn không được bao lâu, khi hắn định lên cân đẩu vân chuẩn bị trở về Long cung thì đúng lúc đó, một đám hắc khí hướng tới, đến gần liền có thể cảm nhận được kia là mùi của Cổ Âm Hàn U Minh, là người của Ma tộc.

    Ma tộc và Thiên giới trước giờ không đội trời chung, song phương vừa thấy mặt đã ngươi chết ta sống, chứ nói chi là người của ma tộc lên thiên đình. Mặc dù đã rời đi ở cửa Nam thiên, nhưng đây vẫn là phạm vi của thiên đình, Ma tộc sao lại dám xuất hiện ở nơi này. Rốt cuộc là có ý gì?

    Hắc khí dừng lại trước nam tử đó. Ba thân ảnh đội nón lá xuất hiện trước mặt nam tử, trên người tà khí màu đen quấn một vòng quanh cổ. Như vậy, những người Ma tộc này rất ít sát khí, trừ khi là tương đối lợi hại.

    “Là ai? Vì sao lại cản trờ đường đi của ta?” Giọng nam nhân trong trẻo, lạnh lùng. Hắn lạnh lùng nhìn ba người vừa xuất hiện, một tay sờ bội kiếm bên hông.

    Động tác của hắn cũng không tránh được ánh mắt của ba người đối diện, liền nghe một trong ba người cười chế nhạo một tiếng, tiến lên phía trước nói: “Để lại đồ, chúng ta có thể chết thoải mái, nếu không?”

    “Các ngươi là ai?” Long Đằng cả kinh, trước khi tới lấy Trấn Hồn Long Châu, chuyện này rất bí mật, người của Ma tộc làm sao biết được?

    “Muốn biết chúng ta là ai, thì đến địa ngục mà hỏi!” Hắn nói xong liền động thủ, Long Đằng không nghĩ đối phương sẽ không nói quy củ như vậy, nên không đề phòng kịp, bị đối phương đánh trúng cánh tay phải.

    Đang cầm cái hộp chứa Trấn Hồn Long Châu trong nháy mắt đã bay ra ngoài. Thấy vậy, Long Đằng đưa tay định với lấy cái hộp, nhưng lại bị hai người áo đen ngăn cản, mắt lại thấy một người khác sắp chạm đến, Long Đằng quýnh lên, sau lưng lại bị một đao, dùng sức cầm kiếm trong tay ném tới.

    Kiếm đánh trúng cái hộp. Cái hộp bị đụng mạnh, bên trong, Long châu giống như sao hướng hồng trần mà rơi xuống.

    “Đáng chết.” Thấy Long châu đã bị rơi xuống phàm trần, người áo đen giận dữ. Một khi như thế sẽ phải xuống hạ giới. Long Đằng há có thể để đối phương như nguyện? Hắn ôm lấy hai cái dây dưa nhà hắn, liền hướng vào một người áo đen mà đánh.

    “Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo!” Thấy Long Đằng trên người phát ra kim quang, mấy người đó hoảng hốt, muốn tránh đã không còn kịp, chỉ thấy một tiếng nổ rất lớn. Bốn người họ cùng bị nổ thành mảnh vụ. Một người thuộc Long tộc đem uy lực tự bạo, ngay cả nhất phẩm kim tiên đều phải tránh xa chín mươi dặm, chứ chưa nói gì là thuộc tính vốn tương khắc với Ma tộc. Trong nháy mắt liền đem mấy người cùng nổ, hồn siêu phách lạc, ngay cả cơ hội chuyển kiếp cũng không có.

    Mới vừa rồi, tiếng nổ kia làm cho Huyền Quân Dao sợ đến nỗi chân mềm nhũn. Nàng ngã, ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu, hơi mở mắt nhìn trời. Bầu trời trong xanh, không có mây đen, không có một chút mưa hay điềm báo. Vậy vừa rồi tiếng nổ kia là có chuyện gì?

    “Cứ cho là ta nghe lầm đi.” Huyền Quân Dao lẩm bẩm, đang thu lại ánh mắt đứng lên nhưng bị một ánh sáng trong suốt hấp dẫn, rất nhức mắt đang từ từ rơi xuống.

    “Y, đó là cái gì vậy?” Huyền Quân Dao tò mò nhìn điểm sáng đang tới gần đỉnh đầu mình, cũng không biết tại sao mình lại cứ nhìn chằm chằm vào vật kia. Theo đạo lý, trong quá trình một vật rơi xuống, nếu như thể tích nó nhỏ, mắt người thường không cách nào phân biệt được, nhưng cái chính là Huyền Quân Dao đều nhìn thấy rất rõ.

    Đó là một viên ngọc châu vô cùng đẹp, chủ tử không phải ngọc, cũng chẳng giống trân châu. Trên thân tản ra bảy vầng sáng, Viên ngọc châu đẹp đẽ kia làm cho Huyền Quân Dao không kiềm hãm được, hơi há mồm.

    “Ực.” Viên ngọc châu chính xác rơi vào cổ họng của nàng, còn mắc kẹt ở chỗ đó, Huyền Quân Dao cảm thấy hơi thở trong nháy mắt bị tạm ngừng, bởi thiếu không khí, sắc mặt của nàng dần dần tím lại nên đưa tay muốn lôi nó ra.

    “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Huyền Quân Dao đưa mắt nhin người đi đường. Ở trong mắt bọn họ, cô gái bỗng nhiên quỳ dưới đất, thần thái si mê nhìn bầu trời, nhưng trên trời lại chẳng có gì. Mọi người cảm thấy kì quái hơn khi mặt cô gái biến sắc, tiếp là dùng nhóm tay móc cổ họng của mình. Nàng làm động tác quái dị khiến mọi người tránh lui chín mươi dặm.

    “Ngô..ách a…” Huyền Quân Dao nhìn mọi người nhờ giúp đỡ. Khuôn mặt trắng nõn tươi cười đã hoàn toàn biến thành da sư tử. Nếu không nhanh lên một chút thì sẽ không thể hít thở.

    Đối mặt với khuôn mặt cầu cứu của Huyền Quân Dao, tất cả mọi người đều lui tới chín mươi dặm, giống như một người điên nhìn mình vậy. Lạnh lùng như thế làm cho Huyền Quân Dao chán nản. Nàng tuyệt vọng nhắm lại, không còn sức nữa nên ngã nằm trên mặt đất.

    “Trời ơi! Người chết!” Một người đi đường thử hơi thở của Huyền Quân Dao. Không có hơi thở. Sợ sệt nhất trời rụt tay lại. Vừa thấy người chết, chung quanh trăm họ vây xem, nhất thời làm chim muông bay tán ra.

    Bỗng nhiên, thời gian dường như dừng lại. Tất cả nọi người ngừng động tác. Mọi hình ảnh như là dừng lại vậy. Tất cả đều không nhúc nhích, có người còn duy trì tư thế chạy. Ngay cả bầu trời đàn chim sẻ duy trì tư thế phi hành. Hình ảnh quỷ dị như vậy mà không có người nào thấy.

    Chỉ thấy trên đất, vốn Huyền Quân Dao đã chết, trên người bỗng nhiên toả ra kim quang nhức mắt. Kim quang càng ngày càng nhanh như muốn vượt qua ánh sáng của mặt trời. Giữa ánh sáng ấy, thân thể Huyền Quân Dao như bị tan, biến thành vô số hạt theo kim quang biến mất trong không khí.

    Sau khi kim quang biến mất, mọi hình ảnh khôi phục lại bình thường, vừa rồi mọi người đều bị mất trí nhớ, bọn họ không rõ có chuyện gì nên gãi đầu một cái, rồi lại tiếp tục vội vàng đi.

    Cũng là sau khi kim quang biến mẫy, một nam tử tóc tím xuất hiện trong đám người, trên cơ thể của người này, các khí quấn dày đặc. Hắn nhìn Huyền Quân Dao biến mất, tự lẩm bẩm không biết nói gì. Rõ ràng là quái dị như thế. Người xung quanh hình như không nhìn rõ nam tử ấy, cứ đi xuyên qua thân thể.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Min Harukima, ngày 10-05-2014 lúc 17:42.

    Nhà của ta: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/

    Hidden Content


    Truyện Convert: vô blog là thấy à

    Hidden Content


    Truyện sáng tác:http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/truyen-sang-tac/

    Hidden Content


    Mấy thứ linh tinh khác: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/khac/

    Hidden Content


  3. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1: Hồn xuyên Huyền quốc
    Editor: Hạ Ngọc Thiên Tuyết
    Trang cá nhân: Thiên Tuyết Thư Quán


    Chương 1: Hồn xuyên Huyền quốc

    Huyền quốc…

    Tháng chạp, trời đông giá rét, dưới bầu trời, tuyết rơi đầy trên những cành hoa, trừ những nô tài đang quét tuyết, tất cả nha hoàn đều tập trung ở một gian phòng rộng rãi trong đại điện.

    Trong đại điện đều là một mảnh màu trắng, vải bố màu trắng, tang phục màu trắng, tất cả các nha hoàn nô toàn phủ công chúa đều mặc tang phục màu trắng, quỳ xuống trong đại điện, từng người cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.

    Ở chính giữa đại điện để một quan tài làm bằng gỗ thượng đẳng màu đỏ. Trên quan tài có đắp tơ lụa màu vàng chỉ có người hoàng tộc mới có thể dùng. Điều này nói rõ, người nằm bên trong quan tài là người có huyết thống hoàng tộc.




    “Ô ô ô…Công chúa thật đáng thương.” Một đứa nha hoàn khóc thút thít.

    “Đúng vậy! Mới nhỏ tuổi như vậy, sau này chúng ta nên làm gì đây?” Một tên thái giám lộ vẻ mặt lo lắng. Trong đại điện, tất cả nô tài thái giám rối rít một mảnh ảm đảm.

    “Ngô, nơi này là đâu?” Huyền Quân Dao vừa mở mắt đã nhìn thấy một mảnh đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón. Đây rốt cuộc là nơi nào? Nàng thử đưa tay ra muốn ngồi dậy, đầu lại phanh một tiếng, đụng vào cái gì cứng rắn ở trên.

    “Mới vừa…Mới vừa rồi không phải là có âm thanh gì sao?” Nha hoàn gần nhất nơm nớp lo sợ, hỏi người bên cạnh. Thấy trong mắt người bên cạnh cũng loé lên sợ hãi. Nàng liền biết đáp án.

    “Ta cọ, đây là nơi nào mà nhỏ như vậy?” Giờ phút này, Huyền Quân Dao đang ở trong quan tài buồn bực bĩu môi. Nàng phát hiện tay chân của nàng hoàn toàn không cách nào cử động, giống như bị kẹt ở một nơi cực kì nhỏ, giống như…quan tài vậy.

    “Uy, có người hay không a?” Huyền Quân Dao không ngừng gõ xung quanh, vừa gõ vừa buồn rầu, mình rõ ràng là đang đi bộ, thế nào liền đến nơi này?

    Huyền Quân Dao ở trong quan tài gõ liên tục, bên ngoài cũng đã nổ tung oa liễu, đại điện đã không tồn tại cái gì trật tự. Tất cả mọi người cũng hoảng sợ hướng bên ngoài chạy đi, vừa chạy vừa la hét “xác chết sống lại”.

    Bởi cách gỗ, cũng không thể nghe rõ bên ngoài, mọi người nói cái gì, ít nhất theo thanh âm thì có thể biết được bên ngoài có rất nhiều người, cái này làm cho Huyền Quân Dao càng háo kỳ hơn. Mình rốt cuộc đang ở nơi nào?

    Động tĩnh trong đại điện liền kinh động tới Hoàng đế, Hoàng đế vội vã liền chạy hướng tới phủ công chúa, sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, ngài không giống với những người khác đang kinh hoàng, mà lại lộ vẻ mặt vui mừng như điên.

    “Bệ hạ… Thần tiếp sợ, đừng đi.” Tiêu quý phi ở bên cạnh lộ mặt sợ hãi, hai tay nắm thật chặt tay áo Hoàng đế.

    “Có gì phải sợ.” Huyền Ngự Khuynh không để ý tới việc Tiêu quý phi ra sức ngăn cản, dứt khoát đẩy ngực nhuyễn ngọc ôn hương (*) ra, hưng phấn đi tới quan tài.

    (*) Miêu tả người con gái trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

    “Ừ! Âm thanh này là gì?” Nghe được ngoài quan tài có động tĩnh, Huyền Quân Dao lại dừng gõ, nàng ngóng tai lắng nghe. Thang âm này là có người đang khêu vật, hơn nữa đang ở trên đỉnh đầu của mình.

    “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Chớ làm cho nữ nhi bảo bối của trẫm buồn bực.” Mặc dù mọi người sợ, những vẫn làm theo lệnh của Huyền Ngự Khuynh, dùng sức mở nắp quan tài, liền nghe “két” một tiếng, trong nháy mắt, hô hấp liền khá hơn, ánh mắt mới vừa ở trong bóng tối, chợt tiếp xúc với ánh sáng, lệ rơi đầy.

    “Dao mà, con không sao thật tốt.” Bên tai, thanh âm ôn nhu làm cho Huyền Quân Dao không kiềm hãm được liền mở mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ hơn, một người phong thần với dung nhan anh tuấn, tuấn mỹ xuất hiện ngay trước mắt.

    Không thể không nói nam tử rất đẹp, mặc dù khí tức hơi mang vẻ trung niên, nhưng như vậy, dung mạo thế này ở hiện đại cũng không thấy nhiều. Huyền Quân Dao mặc dù ghét mỹ nam, nhưng không thể phủ nhận, thưởng thức đồ đẹp là tính trời sinh của con người.

    “Dao mà, con làm sao vậy?” Thấy Huyền Quân Dao ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Huyền Ngự Khuynh gấp gáp, hắn vừa vỗ nhè nhẹ một cái lên gương mặt mập của Huyền Quân Dao, vừa sốt ruột kêu người đi mời ngự y.

    Bị Huyền Ngự Khuynh làm như vậy, ánh mắt Huyền Quân Dao dần hồi phục. Ánh mắt hoa si kia đã không thấy, thay vào đó là sự chán ghét.

    “Đi chết đi! Mỹ nam cũng đi chết đi.” Huyền Quân Dao quơ quả đấm về phía Huyền Ngự Khyunh, trúng gò má liền đi lảo đảo.

    “A!” Huyền Ngự Khuynh không nghĩ con gái sẽ ra tay với mình, hắn cũng có cảm giác gò má đau xót, bị Huyền Quân Dao đánh một quyền, trực tiếp ngã xuống đất.

    “Có thích khách!” Thấy hoàng đế ngã xuống đất, Ngự lân quân bên ngoài cửa liền lả tả chạy tới, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Huyền Quân Dao đang ở trong quan tài. Nhìn đao kiếm chằng chịt, Huyền Quân Dao trợn tròn mắt, nàng còn chưa tỉnh ngủ sao?

    ***

    ” A~ thật nhàm chán, chính xác là rất nhàm chán a.” Huyền Quân Dao ngồi ở Thiên Thu Thượng, uể oải lắc lắc. Kể từ khi “chết đi sống lại” đã ước chừng hơn nửa tháng, nửa tháng này, bây giờ nàng mới cảm thấy nhàm chán.

    Đúng như theo kịch tình cẩu huyết vậy, nàng bị ngự y chuẩn đoán là mất trí nhớ. Cái này làm nàng khỏi phải tìm lí do. Nhớ tới khi tỉnh lại thấy mỹ nam kia, nàng liền buồn rầu một trận.

    Không nghĩ là mỹ nam trung niên kia lại là cha, là hoàng đế cổ đại!!! Được rồi, mặc dù tin tức này làm nàng kinh hãi, nhưng so với chuyện khác, chuyện này căn bản không thấm vào đâu.

    Mặc dù có thể làm thân phận không chúa, tất cả đều phải kính cẩn, dưới một người trên vạn người, ngẫu nhiên lại là hai người cùng tên, thân thể này chính xác cũng là Huyền Quân Dao.

    Về nguyên nhân cái chết là tỏ tình với đệ nhất mỹ nam Huyền quốc, kết quả là bị người làm nhục nhã, nhất thời ngu ngốc liền tự vẫn. Vì tên đệ nhất mỹ nam kia quyền cao chức trọng, lại không tự tiếp hành hung, cho dù hoàng đế trong lòng tức giận cũng không thể làm gì.

    Cùng tên thì thôi, mấu chốt là bất đồng diện mạo a!!! Thân thể ban đầu có rất nhiều nữ nhân ghen tị về dung mạo, nhưng đến nơi này lại…Yêu cầu tướng mạo không lớn, muốn chọc giận lại không có khí chất, trừ đầu tóc kiểu công chúa.

    Thân thể mập mạp chừng hai trăm cân. Khuôn mặt thanh xuân như mặt trăng tròn, đôi môi hơi trề ra bên ngoài, hai con mắt đều bị thịt chen sắp không nhìn thấy. Dáng dấp xấu xí thì thôi, còn thích ăn mặc. Nhớ ban đầu lúc tự nhìn thấy mình, thiếu chút nữa là đụng đầu vào gương đồng rồi.

    Như trên cục cơ cũng vẽ hai quả đỏ tròn như táo, trên môi, ở giữa còn vẽ chút xíu màu đỏ thẫm. Về phần lông mày, đều giống con búp bê Nhật, là hai cái chấm đen, da đã chát đầy phấn như thạch cao. Toàn thể cả người đơn giản như là đốt chết người giấy.

    Đây nếu là buổi tối, ra ngoài, nhất định phải hù chết không ít người, chớ nói đến người khác, chính mình cũng còn bị hù doạ. Bỏ lớp trang điểm ra thấy gương mặt cũng đỡ nhiều rồi, mặc dù không tính là mỹ nhân, ít nhất cũng coi là người bình thường, không thể doạ người.

    Lúc này ở trong Long cung, Long Khiếu đang vùi đầu xử lý công việc nghiêm túc. Bỗng nhiên thủ hạ thông báo nói quản gia Hạ Thạch Minh trở về phủ. Nghe tin này, Long Khiếu hơi bất ngờ.

    “Khiếu, đại sự không xong rồi.” Câu thứ nhất của Hạ Thạch Minh làm cho Long Khiếu sợ hết hồn. Người bạn tốt này tính cách luôn luôn lãnh đạm, cho dù là trời sập cũng sẽ không xuất hiện với bộ dạng kinh hoàng như vậy. Đối phương nói như vậy là có chuyện gì?

    “Thôi đi! Tình hình thật tồi tệ rồi! Bạn tốt.” Thấy Long Khiếu lộ mặt hứng thú nhìn mình, Hạ Thạch Minh mặt buồn rầu, hắn đập bàn một cái, ra vẻ mặt cực kì nghiêm trọng nhìn Long Khiếu.

    “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thấy Hạ Thạch Minh như vậy, Long Khiếu bất đắc dĩ hỏi.

    “Trấn – Hồn – Long – Châu – bị – rơi!” Hạ Thạch Minh nói dằn từng chữ, nguyên lai Hạ Thạch Minh là “Long Đằng” đi lấy long châu, chỉ đổi tên mà thôi.

    “Ừ! Rơi rồi thì bỏ đi. Bất quá chỉ là một viên Trấn Hồn Long… Ngươi vừa mới nói cái gì? Trấn Hồn Long Châu của người nào? Chẳng lẽ là của ta?” Thấy Hạ Thạch Minh gật đầu một cái, trong lòng Long Khiếu cứ hồi hộp, khó trách gần đây hắn luôn cảm thấy phiền lòng, như có chuyện gì phát sinh, không nghĩ tới là có gì, còn là chuyện nghiêm trọng như vậy.

    “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Biết được là long châu của mình bị đánh mất, Long Khiếu đã sớm không có những ngày yên ổn. Hắn không phải lo pháp lực bị tổn thương, mà là thiên đình trách phạt. Hôm nay thiên đình một mực tìm cơ hội gây phiền toái, lúc này long châu lại bị mất. Trùng hợp hay có âm mưu? Kể cả là gì thì nếu không nhanh chóng tìm long châu, bản thân có thể bị gặp phiền toái.

    Nghe Hạ Thạch Minh kể thì theo đó, Long Khiếu càng ngày càng cảm thấy chuyện này có âm mưu. Để cho người ta đi thiên đình lấy long châu thì chỉ có đám lão già thiên đình kia biết, chuyện này rất có thể là chính người của thiên đình làm.

    “Khiếu, làm sao đây?”

    “An tâm đi, chớ nóng vội! Để cho ta suy nghĩ một lát đã.” Theo lời kể của Hạ Thạch Minh chuyện xảy ra ngày đó, Long Khiếu có chút cảm ứng, chỉ là cảm ứng mơ hồ đó là Tam công chúa trong phủ, hơn nữa là xuất hiện rất ngắn, hắn cho là ảo giác. Hôm nay nghĩ đến, hoặc giả sử không phải ảo giác, long châu có thể đang ở phủ Tam công chúa.

    “Ta nghĩ, ta có đôi mắt đẹp.”

    “Ừ?”

    “Phủ Tam công chúa.” Long Khiếu ngẩng đầu nhìn, một cổ thuỷ long quyển xuất hiện trên người của hắn, trong nháy mắt liền nhô lên.

    “Chờ ta một chút.” Thấy vậy, Hạ Thạch Minh cũng nhô lên, trong thư phòng lớn nháy mắt liền không có một bóng người.

    “Công chúa! Người nếm thử một chút đi! Ngon lắm.” Nha hoàn bưng cáp mật qua hướng về phía Huyền Quân Dao nói.

    “Ngươi chưa ăn qua sao biết ngon?” Huyền Quân Dao chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng làm nha hoàn bị doạ sợ gần chết, liền quỳ dưới đất, vừa dập đầu, vừa cầu xin tha thứ.

    “Ai ai ai! Ngươi làm gì vậy chứ? Não có vấn đề à?” Huyền Quân Dao bị chính hành động của nha hoàn khiến cho không giải thích được. Cho tới bây giờ, nàng không có thói quen thấy người khác dập tới dập đầu lui, cũng đừng nói tới người kia lớn tuổi hơn. Nàng còn sợ giảm thọ.

    “Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!” Nha hoàn còn nói mấy câu kia, so với lúc trước còn dập đầu dữ dội hơn, trên mặt đất đã loang lổ vết máu còn chưa khô.

    “Đứng lên đi, ta thứ cho ngươi vô tội.” Huyền Quân Dao nghĩ một mạch trong đầu muốn nha hoàn đứng lên. Chỉ thấy nha hoàn lập thức dừng lại động tác dập đầu, ánh mắt xem xét mình, như đang hoài nghi về mình nói có phải sự thật hay không.

    “Thế nào? Không tin?” Nàng nhíu lông mày.

    “Nô tỳ không dám.” Nha hoàn hoảng sợ cúi đầu xuống.

    “Là không dám hay là không có?”

    “Nô tỳ…Không có ý này…! Thật.” Nha hoàn dừng chút một nói bổ sung.

    “Đứng lên đi. Có đùa với ngươi đâu. Lá gian nhỏ thật đấy!” Thấy đối pương coi dáng vẻ là thật, nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Người cổ đại thật không linh hoạt, đùa giỡn một chút cũng không thông suốt. Thật là không có ý tứ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhà của ta: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/

    Hidden Content


    Truyện Convert: vô blog là thấy à

    Hidden Content


    Truyện sáng tác:http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/truyen-sang-tac/

    Hidden Content


    Mấy thứ linh tinh khác: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/khac/

    Hidden Content


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tranthuthao,
  5. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Đối địch trong phủ công chúa
    Editor: Hạ Ngọc Thiên Tuyết
    Trang cá nhân: Thiên Tuyết Thư Quán


    Chương 2: Đối địch trong phủ công chúa

    Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì thấy quản gia vội vã chạy tới, mặt đối phương có vẻ khẩn trương, ánh mắt nhìn thẳng về phía Huyền Quân Dao.

    “Công chúa! Quản gia tới! Nhìn dáng vẻ như có chuyện gì rất gấp.” Nha hoàn nói nhỏ với Huyền Quân Dao.

    “Ngô, biết.” Huyền Quân Dao mở mắt, rồi sau đó nhắm lại, cũng làm như không có chuyện. Thấy vậy, nha hoàn cũng không dám nói thêm gì, chỉ alf có chút tò mò là đại sự gì đó, có thể làm cho quản gia chững chạc kinh hoảng như vậy.

    Quản gia lộc cộc chạy đến trước mặt Huyền Quân Dao, đầu tiên là quỳ xuống làm lễ, còn chưa đứng vững liền bắt đầu nói: “Công chúa! Đại sự không xong rồi!” Quản gia nói câu đầu tiên cũng không làm cho Huyền Quân Dao hứng khởi quá lớn, để tỏ lòng tôn trọng, nàng còn mở mắt nhìn quản gia ở phía dưới khoa chân múa tay diễn giải.

    “Có chuyện gì mà làm ngươi sợ đến như vậy? Trời sập hay núi lửa bộc phát?”

    “Công chúa! Tuyên Vương gia tới!” Quản gia cố ý tăng âm lượng với mấy chữ “Tuyên”, “Vương”, nhưng Huyền Quân Dao vẫn không có phản ứng, lần này hắn đổi sang buồn bực. Không phải mỗi lần nghe nói đến Tuyên Vương gia tới đều rất cao hứng sao? Sao lần này lại thờ ơ?

    “Tuyên Vương gia?” Thấy quản gia kích động như vậy, Huyền Quân Dao sinh tò mò. Ba chữ “Tuyên Vương gia” này sao lại cảm giác có chút quen thuộc chứ? Đang lục trí nhớ thì nha hoàn ở bên liền giải thích rõ. Trong chớp mắt đã hiểu ra, khó trách người đó nàng lại thấy quen thuộc như vậy, nguyên lai đối phương chính là người mà thân thể này thích.

    Dung mạo khiếu long thập yêu lai trứ. Nghe nói dáng vẻ rất tốt, thấy cảnh tượng nha hoàn hưng phấn như vậy qua lời miêu tả, nàng không thèm. Nói theo cách hiện đại, thì đó không phải là đẹp trai giàu có sao? Có gì tốt mà phải kích động. Lại ở bên cạnh những nam nhân đẹp trai lâu ngày, nàng đều không có ấn tượng tốt. Đã vậy còn không biết làm nhục bao nhiêu thiếu nữ nhà lành.

    “Tuyên Vương gia kia tìm ta có chuyện gì?”

    “Cái này lão nô không biết.” Quản gia lắc đầu một cái.

    “Công chúa! Hay là Vương gia cố ý đến thăm công chúa? Bị công chúa làm cảm động?” Nha hoàn chen miệng nói.

    “Đi đi đi. Tuyệt đối là không thể nào coi như là thật. Ta chẳng lạ gì đâu.” Huyền Quân Dao tức giận phất tay. Thái độ của nàng làm cho quản gia cùng nha hoàn không hiểu. Mặc dù biết công chúa tạm thời mất kí ức, những sự biến đổi này cũng quá lớn, thậm chí ngay cả người mình thích cũng không nhớ.

    “Công chúa! Vương gia để cho người gặp mặt.” Quản gia yếu ớt nhắc nhở một câu.

    “Không đi!” Nàng phất tay, một chút cũng không có hứng thú.

    Bên trong đại sảnh, cả người quản gia toát mồ hôi lạnh, không ngừng nói xin lỗi, vừa cầu nguyện trong lòng, mặc dù cầu ông nội cầu bà làm sao thuyết phục được cô công chúa của mình, thì đối phương lại nói phải về chuẩn bị một chút, cũng chẳng biết cần chuẩn bị cái gì.

    Nghĩ đến trước kia mỗi lần ra mắt Vương gia đều chú tâm ăn mặc, nghĩ đến đây, cũng bình thường trở lại.

    Mà thật sự thì là quản gia đoán được đến tám phần mười. Huyền Quân Dao đúng là vì ăn mặc, chỉ bất quá tâm tình lần này với trước kia bất đồng. Trước đây, Huyền Quân Dao là muốn cho Long Khiếu thích. Nhưng lần này, nàng muốn doạ đối phương một cái, coi như là vì Huyền Quân Dao trước kia là tốt lắm rồi.

    “Sao người còn chưa tới? Rốt cuộc muốn để cho Vương gia chúng ta chờ bao lâu?” Bên trong đại sảnh, gương mặt Hạ Thạch Minh với vai trò gã sai vặt không nhịn cười được. Sớm bị khí thế Long Khiếu làm hãi hùng, ở quản gia căn bản là không ý thức được tình huống này có đúng không nữa. Chưa bao giờ thấy nhà nào chủ tử còn chưa mở miệng, gã sai vặt liền lớn lối như vậy.

    “Chỡ một chút nữa. Công chúa sẽ ra.” Quản gia lau mồ hôi trên mặt. Mặc dù Long Khiếu không nói một lời noà, những khí thế từ tấm thân lại làm cho hắn ngộp thở.

    “Kêu cái gì mà kêu. Từ xa màng nhĩ đã bị thủng rồi.” Người chưa tới, tiếng tới trước. Sau khi nghe được âm thành, quản gia thở phào nhẹ nhõm. Dù gì chính chủ cũng đã đến.

    Long Khiếu đã gặp Huyền Quân Dao rất nhiều lần, sớm đã quen với dung mạo của đối phương, mà Hạ Thạch Minh khá là có hứng thú. Trước kia nghe nói ở nhân gian, có một nữ nhân hoa si thích Long Khiếu. Nghĩ đến chính là cái âm thanh dễ nghe của nữ nhân này.

    Hạ Thạch Minh tò mò. Long Khiếu lạnh nhạt. Một thân ảnh phì thạc từ ngoài cửa vào, đập vào mắt đối phương là một tờ giấy được vẽ lung tung như yêu quái.

    Mặt vốn trắng như tuyết, lại vẽ lung tung lên giống như cương thi vậy. Xung quanh mắt tô một vòng đen thui, như gấu mèo. Hai bên má thoa hai hình tròn đỏ thẫm. Đôi dày lại có màu máu. Đặc biệt là khi cười làm cho người ta rợn tóc gáy.

    Cho dù mặt vẽ như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, trên người còn mặc một bộ áo khoác da chồn màu trắng. Người mập mặc đồ trắng sáng càng lộ vẻ mập. Cả người nhìn cho cùng như một quả cầu thịt không khác biệt lắm.

    Mỗi bước đi, phấn trên mặt lả tả rơi xuống. Hạ Thạch Minh dù biết cô gái nhân gian thích hoá trang, cũng không xem là xấu xí, nhưng chưa bao giờ nhìn bị kinh tâm động phách như thế này.

    Dung mạo này so với yêu ma quỷ quái còn phải khiếp sợ. Hơn nữa, nhìn ánh mắt hảo hữu Long Khiếu lại bình tĩnh. Cái này ngược lại càng làm hắn ngạc nhiên. Hắn bây giờ khó có thể tưởng tượng được, Long Khiếu thường phải đối mặt với gương mặt như vậy.

    Thấy hảo hữu đánh giá mình, hiển nhiên trong lòng Long Khiếu biết đối phương nghĩ gì. Miệng hắn biến dạng. Trên mặt có điểm bất đắc dĩ. Thật ra thì trong hắn cũng đang gào thét. lần này so với ngày trước còn xấu xí hơn, ngay cả hắn đều không muốn thấy.

    Lúc này, hai người, Long Khiếu đang quan sát Huyền Quân Dao, Huyền Quân Dao cũng đang quan sát hắn. Không có ai nói. Hai người đàn ông này cực kì đẹp trai, có chút không giống người thật.

    Nhìn qua thì đúng là công tử nho nhã, lịch sự. Mặc dù đối với nàng, dáng dấp và con mắt hết sức bài xích, nhưng hiếm khi thấy không đáng ghét mà là cái nhìn dịu dàng như nam tử bạch ngọc y. Nam nhân vẻ mặt lãnh khốc ngồi ở địa vị cao quý đó làm cho nàng rất khó chịu. Nhìn người đối vương mặc áo choàng màu vàng, chắc hẳn kia chính là Tuyên Vương gia trong truyền thuyết.

    “Ngươi tìm ta?” Vì chán ghét, Huyền Quân Dao dùng ngón tay út mập phì vừa cho vào lỗ mũi vừa ngồi vào ghế, một cái chân còn đạp lên bàn uống trà nhỏ. Bộ dạng rất lưu manh.

    Hành động như thế lại càng làm cho Hạ Thạch Minh hoảng sợ, trợn mắt, há hốc mồm. Tuy rất ít khi đi đi lại lại nhân gian, những cũng biết nữ nhi nhà càng có địa vị, càng có phép tắc. Nhưng trước mắt là người vừa cậy gỉ mũi, vừa để hai chân bắt chéo lại là công chúa? Chẳng lẽ bọn họ tìm lộn người? Ánh mắt hoài khi liếc về phía Long Khiếu, sau đó miệng biến dạng.

    “Không sai! Chính là Bổn vương tìm ngươi. Ngươi…là Huyền Quân Dao?” Long Khiếu hoài nghi nhìn Huyền Quân Dao. Rõ ràng là mùi giống nhau, sao tính cách lại chênh lệch nhiều đến như thế? Đặc biệt là ánh mắt không giống kiểu si mê trước đây. Giống như là một người khác vậy.

    “Chính là Bổn cô nương. Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Ngươi chính là Tuyên Vương gia gì đó? Cái gì mà Long rồi Khiếu?”

    “To gan! Dám gọi thẳng Long…thẳng tên!” Thấy Huyền Quân Dao gọi thẳng tên Long Khiếu. Hạ Thạch Minh ngồi không yên, tay phải rút kiếm ra nhưng bị Long Khiếu phất tay ngăn lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhà của ta: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/

    Hidden Content


    Truyện Convert: vô blog là thấy à

    Hidden Content


    Truyện sáng tác:http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/truyen-sang-tac/

    Hidden Content


    Mấy thứ linh tinh khác: http://thientuyetthuquan.wordpress.com/category/khac/

    Hidden Content

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tranthuthao,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status