TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 8

Chủ đề: [Tình cảm] Xin nước nơi người - Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

  1. #1
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định [Tình cảm] Xin nước nơi người - Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 1

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh
    Chúc mừng sinh nhật Yap muội




    Triêu nhan sinh hoa đằng
    Bách chuyển thiên hồi nhiễu điếu bình
    Đãn cầu nhân chi thủy


    ~ Gia hạ thiên đại nữ • bài cú

    Bản dịch của CCD

    Cây bìm bìm nở hoa
    Quấn quít quanh thùng nước
    (Hoa xinh không nỡ bỏ)
    Đành xin nước nơi người.

    Chiyome Kaga - thể loại thơ Haiku

    (Triêu Nhan, tên cổ của hoa bìm bìm.
    Điếu bình, kiểu thùng múc nước xưa. Kiểu trục quay, hoặc kiểu cần trục.

    Đại ý: Cây bìm bìm nương theo nắng sớm, sinh trưởng quấn đầy thùng múc nước. Muốn lấy nước giếng thì phải phá cây. Luyến tiếc cây nở hoa đẹp nên đành đi xin nước láng giềng.)

    ~oOo~

    Một buổi chiều ngày nghỉ rất bình thường cũng rất điển hình, tôi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

    Xem hai bộ phim đã chiếu đi chiếu lại n lần xong, tôi bắt đầu lộ trình nhảy kênh.

    Song mãi vẫn không tìm được kênh nào cho mình tạm dừng chân nghỉ ngơi chốc lát, tôi bèn tắt ti vi.

    Chán quá, cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, chắc tôi hóa thành tượng mất.

    Tới bữa thì đi đâu ăn? Với lại ăn cái gì?

    Tuy mỗi tối tôi muốn ăn gì, sẽ ăn gì đều là quyền tự do của tôi, nhưng kết quả của những tối tự do đó đều khiến tôi cảm thấy rất buồn chán, thậm chí còn không muốn ăn cơm.

    May là không cần lo chuyện ăn với ai, vì buổi tối tôi toàn ăn một mình.

    Có điều nếu thực sự phiền não vì mỗi ngày phải ăn tối với ai, vậy cũng là một chuyện hạnh phúc rồi.

    Đi tắm thôi.

    Trước khi ra ngoài ăn cơm tối tôi sẽ tìm chút việc để làm, giúp bản thân tự cảm thấy cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, không phải đang đình trệ.

    "Yêu anh đi nhé? Anh nguyện làm mình đau lòng trở lại, chỉ mong em để một chỗ trống cho anh. Dẫu chỉ là ngóc ngách ít chú ý nhất trong lòng em."

    Tôi vừa tắm vừa hát, càng hát càng lớn giọng, dẫu sao cũng không ai cười mình.

    Lúc đang định kỳ cọ thân thể bỗng nghe thấy tiếng di động kêu, tôi đành mặc quần lót vào, lao khỏi phòng tắm.

    "Sao cậu không nhận điện thoại?"

    "Hả?"

    "Tôi đã gọi đến lần thứ ba rồi đấy."

    "Xin lỗi. Đúng lúc tôi đang tắm."

    "Hóa ra là thế."

    Cái gì gọi là: hóa ra là thế?"

    Tôi không biết cô cơ mà.

    Chuyện này thực sự rất khó giải thích, nói chung kết luận là tôi thực sự không biết cô ấy.

    Lần đầu tiên nhận được điện thoại của cô ấy là hơn một tháng trước, sau đó thỉnh thoảng lại điện thoại cho tôi.

    Tần suất không nhất định, trung bình khoảng ba ngày một lần.

    Vì tôi không biết cô ấy nên mỗi lần khi vừa nhận điện thoại luôn chần chờ vài giây.

    Có điều giọng cô rất dễ nhận ra, tôi có thể nhanh chóng bước vào trạng thái.

    Một thứ trạng thái tuy không quen không biết nhưng vẫn có thể trò chuyện vài câu đơn giản.

    Vì vậy nếu xét rõ ra, tôi không thể coi là không quen biết gì cô ấy, vì tôi nhận ra được giọng nói cô.

    Nên hình dung giọng nói đó thế nào đây?

    Giọng nói của cô ấy rất êm tai, khiến người nghe được thấy rất thoải mái, toàn thân thả lỏng.

    Nếu hình dung cụ thể, giọng nói đó mềm mại mà thẳng thắn, mang theo chút giọng mũi biếng nhác nhưng không mang theo tiếng ngân.

    Nhất là nghe qua di động lại càng có vẻ hấp dẫn khó tả, khiến người nghe liên tưởng tới hai chữ gợi cảm.

    Tôi từng hoài nghi liệu có phải cô có phải loại gái nóng bỏng hay chat video không, hơn nữa còn là loại rất được ưa chuộng.

    "Cho hỏi..." Tôi cẩn thận mở miệng.

    "Anh muốn biết chuyện gì?"

    "Không. Tôi chỉ muốn hỏi cô có chuyện gì không?"

    "Không. Chỉ muốn biết giờ đang mưa to, anh có bị ướt không?"

    "Trời đang mưa à?" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là trời đang mưa.

    "Xem ra anh không bị dính mưa. Không có chuyện gì đừng ra ngoài, đến bữa thì ra cửa hàng tạp hóa mua món gì đó tiện tiện là được."

    "Cám ơn cô đã nghĩ cách giúp tôi."

    "Tôi cũng phải chuẩn bị đi làm đây."

    "À."

    "Hôm nay anh không phải đi làm à?"

    "Ừ. Hôm nay là chủ nhật, đương nhiên không phải đi làm."

    "Tôi làm việc ở nhà hàng, không được may mắn như vậy, ngày nghỉ vẫn phải đi làm."

    "À, hóa ra cô đang làm ở việc ở nhà hàng."

    "Nói gì vậy, chẳng phải tôi đã nói cho anh từ trước rồi sao? Anh vẫn cứ không tin tưởng."

    "Xin lỗi."

    "Không nói nữa. Tôi phải ra ngoài rồi."

    "Ừ."

    "Anh thật quá vô lương tâm, không khuyên tôi trời mưa ra ngoài phải cẩn thận à?"

    "À. Cẩn thận nhé."

    "Được rồi. Tôi cúp máy đây."

    "Ừ."

    "Tiếng cúp máy không dễ nghe đâu."

    "Nhưng tiếng cô lại rất dễ nghe."

    "Thật không?" Cô mỉm cười, vì vậy giọng nói càng ngọt ngào." Cám ơn."

    "Tôi phải đi đây." Tiếng cười ngừng lại, cô nói: "Lúc ra ngoài tôi sẽ cẩn thận, anh đừng lo lắng."

    "Thật ra tôi không nghĩ mình sẽ lo cho cô."

    "Anh nói ít đi. Bye bye."

    Khi tôi đang suy nghĩ xem có nên nói bye bye không thì cô cúp máy.

    Tôi ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một hồi, vì sao cô ấy luôn nhầm tôi là người mình biết?

    Đã gọi hơn muời cuộc điện thoại, chẳng lẽ cô ấy không thấy lạ?

    Lẽ nào tôi rất giống người mà cô ấy thực sự quen biết?

    Hay là tôi thực sự là người mà cô ấy quen biết, chỉ có điều tôi quên mất thôi?

    Không thể nào.

    Cô gái với giọng nói dễ nghe như vậy, nếu còn xinh đẹp nữa tôi chắc chắn có chết cũng không quên; còn nếu không dễ nhìn cho lắm, tôi hẳn cũng có ấn tượng "ài, thật đáng tiếc".

    Đột nhiên hắt hơi một cái mới nhớ ra là mình đang gần như trần truồng.

    Mau chóng quay về phòng tắm kỳ cọ thân thể, mặc quần áo, xong lại ngồi đờ ra một hồi.

    Sau khi đờ người ra lại cầm ô ra ngoài, mưa thực sự rất lớn, đây là một cơn mưa thật sự rất quyết đoán.

    Tôi cầm chặt cái ô, từ từ đi ra cửa hàng tiện lợi ngoài ngõ mua một hộp cơm cá ngừ.

    "Có cần hâm nóng không?" Nhân viên nữ của cửa hàng, trông mới chỉ 20 tuổi, hỏi tôi.

    "Nóng quá sẽ làm bỏng trái tim lạnh lẽo của tôi mất."

    "Hả?"

    "Hâm nóng giúp tôi." Tôi nói. "Cám ơn."

    Chỉ cần thấy người khác phái trẻ tuổi tôi luôn nói với họ thêm một hai câu, cho dù nói nhảm cũng chẳng sao.

    Tay trái tôi cầm ô, tay phải cầm hộp cơm, lúc sắp về nhà không ngờ di động lại kêu vang.

    Tôi luống cuống chân tai, đầu tiên đặt hộp cơm lên mặt đất rồi chuyển ô từ tay trái sang tay phải, tay trái trống trải lúc này mới lôi điện thoại từ túi quần trái ra được.

    Không kịp nhìn xem ai gọi, ấn thẳng vào phím nhận nghe sau đó áp điện thoại lên nửa mặt trái.

    "Tôi tới rồi."

    "Tới đâu?" Tôi bối rối.

    "Vừa nãy nói rồi mà."

    "À.." Tôi đột nhiên hiểu ra. "Hóa ra là cô."

    "Anh vẫn không tập trung nghe tôi nói."

    "Để tôi nhớ lại đã. Ừm..." Nghĩ suốt năm giây xong tôi mới nhớ ra nội dung của cuộc điện thoại trước.

    "Là nhà hàng! Cô tới nhà hàng mà mình làm việc rồi."

    "Nếu anh còn như thế tôi sẽ giận đấy."

    "Xin lỗi." Tôi nói. "Có chuyện gì không?"

    "Không có chuyện gì. Chỉ muốn nói với anh là tôi tới rồi thôi."

    “Cái này...”

    "Cái này cái kia gì, tôi sợ anh lo lắng thôi. Lẽ nào anh không lo lắng?"

    "Thật ra tôi..."

    "Ai da, không nói tiếp được nữa, có việc rồi." Cô ngắt lời tôi rồi nhỏ giọng nói:

    "Mắt nhóm trưởng giật giật – đang lườm tôi đấy. Bye bye."

    Cô lại cúp máy, tôi lại không nói bye bye.

    Không ngờ lần này chẳng cần chờ tới ba ngày, chỉ nửa tiếng đồng hồ cô đã gọi điện tới.

    Cứ như vậy mãi cũng chẳng phải cách, dẫu sao rồi cô ấy cũng biết tôi không phải người mình quen.

    Thật ra tôi đã sớm đã nói rằng mình không quen cô, nhưng cô ấy luôn không tin.

    Có lẽ chỉ còn cách gặp mặt để làm sáng tỏ vụ hiểu lầm này.

    Lần đầu nhận được điện thoại của cô ấy, quả thực tôi đã nghĩ tới việc gặp mặt để giải quyết chuyện hiểu lầm, nhưng giờ tôi lại không muốn cái sự hiểu lầm đó tan biến, vì vậy thà không gặp mặt cô ấy còn hơn.

    Chuyện đó cũng không có nghĩa là tôi thích cô ấy, tuy rằng tôi cũng có đôi chút hiếu kỳ về cô, thêm một chút hảo cảm nữa.

    Tôi chỉ rất thoải ái khi có người khác phái quan tâm tới mình, hơn nữa còn có vẻ rất có hảo cảm với tôi.

    Cho dù mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.

    Năm nay tôi 35 tuổi, cách lần trước, khi chia tay bạn gái hồi 28 tuổi, đã bảy năm rồi.

    Bảy năm qua tôi không những không có bạn gái mới, số người khác phái quen biết lại càng đếm được trên đầu ngón tay.

    Tôi thấy toàn thân như sắp khô héo rồi.

    Nhưng cô gái này xuất hiện lại khiến tôi thoải mái hơn hẳn, khiến cuộc sống của tôi không còn khô khan.

    Vì vậy giữa chúng tôi tuy thật khó hiểu nhưng tôi không nỡ buông bỏ cảm giác chu đáo nhẹ nhàng mà cô ấy mang tới.

    Tôi biết, mình làm vậy rất ích kỷ, lại rất không công bằng đối với cô ấy, nhưng hãy cho tôi thêm một chút thời gian.

    Tôi chắc chắn sẽ để lương tâm mình giải quyết.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 28-03-2012 lúc 11:15.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,dungcohoi,mtuanbkhn,
  3. #2
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 2

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh





    Nói một chút về bản thân tôi.

    Tôi là người Bình Đông, tới Đài Nam học hành, đại học và sở nghiên cứu đều học khoa điện máy.

    26 tuổi, sau khi xuất ngũ vẫn luôn làm kỹ sư điện tử ở Nam Khoa, đến giờ đã chín năm rồi.

    Đúng vậy, tôi 35 tuổi rồi, vừa nãy đã nói, bạn không cần tính 26+9 làm gì.

    Trong cuộc đời tôi, tổng cộng từng có hai bạn gái.

    Năm thứ hai đại học tôi quen cô bạn gái đầu tiên, năm ấy tôi 20 tuổi.

    Tôi và cô ấy cùng trường không cùng khoa, gặp gỡ nhau trong một lần hoạt động liên khoa, quen biết được gần một năm.

    Khi đó tôi còn trẻ tuổi và đơn thuần, cũng chưa hiểu lắm về chuyện tình yêu.

    Chỉ cần là bạn khác phái có cảm giác tốt hơn một chút so với bạn bè đã gọi là bạn gái.

    Giờ nhớ lại, tôi cũng không dám chắc giữa mình với cô ấy có tình yêu hay không.

    Vừa khai giảng năm thứ ba đại học xong lại trúng ngay lễ tình nhân, tôi hồ đồ chen chúc với một đám con trai cũng hồ đồ như tôi trước cửa hàng bán hoa, tranh nhau mua vài bông hồ với giá cao hơn lúc bình thường vài lần.

    Tôi cướp được 11 bông, mất hơn một ngàn đồng nhưng không những không thấy xót mà còn rất vui vẻ.

    Tôi ôm bó hoa đi tìm cô ấy. Còn cô ấy vừa nhận hoa xong lệ đã rơi xuống.

    "Em làm sao vậy?" Tôi rất đắc ý nhưng khuôn mặt lại giả bộ như không có gì.

    "Em vốn định hôm nay nói chia tay với anh." Cô ấy nói. "Nhưng giờ em đổi ý rồi."

    "Hả?" Câu đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên tới phát sốc, may là còn có câu thứ hai.

    "Giờ em quyết định hai ngày nữa mới chia tay anh." Cô ấy nín khóc mỉm cười. "Vì bó hoa này khiến em rất cảm động, cám ơn anh. Chúng mình tiếp tục làm bạn trai bạn gái thêm hai ngày nữa nhé."

    Lần này tôi thực sự sốc tới mức không nói nên lời.

    Nói đơn giản thì ngay hôm đó tôi và cô ấy đã chia tay, không cần chờ thêm hai ngày.

    Tôi không hỏi lý do chia tay, vì dẫu sao có hỏi cũng không thu được câu trả lời thật lòng.

    Vì con gái thường sẽ nói những câu trả lời tiêu chuẩn như kiểu: anh là người tốt nhưng mình không hợp nhau.

    Trả lời kiểu vậy có thể không làm tổn thương người ta, lại có thể phủi sạch trách nhiệm, nhưng chắc gì đã là suy nghĩ thật trong lòng các cô gái.

    Sau đó tôi quen vài cô gái khác nhưng đều không sâu sắc gì.

    Trong đó có một cô gái khiến tôi cảm thấy hứng thú mà cô ấy dường như cũng có cảm giác tốt về tôi.

    Đáng tiếc là khi đó tôi sắp nhập ngũ, tôi không muốn vừa có bạn gái xong lại phải chia tách vì nhập ngũ, cũng sợ trong lúc nhập ngũ, bạn gái thay lòng đổi dạ, vì vậy đành bỏ qua.

    Còn cô gái đó, sau khi tôi nhập ngũ được hai năm cũng đã bị cưa đổ.

    Bảy năm sau, tôi quen người bạn gái thứ hai, nhưng khi đó tôi đã đi làm được hai năm.

    Chúng tôi quen nhau do bạn bè giới thiệu, cô là kế toán trong một công ty thương mại.

    Nhưng quan hệ lần này chỉ kéo dài được nửa năm.

    Thật ra tôi rất quý trọng quãng tình cảm đó, cũng cố hết sức chăm sóc cẩn thận, nhưng tôi không chịu nổi câu cô ấy luôn nói.

    "Nếu anh yêu em, bữa sáng anh sẽ ăn bánh nướng sữa đậu nành." Đại loại như vậy.

    Ý là chỉ cần bữa sáng tôi không ăn bánh nướng sữa đậu nành cũng có nghĩa là không yêu cô ấy.

    Tôi từng nói với cô ấy nhiều lần, nếu cô ấy muốn tôi làm điều gì đó thì cứ dùng cách nói bình thường thôi.

    Có thể nói thẳng là: "em mong anh ngủ sớm một chút", "em muốn mai anh tới", chứ không phải "nếu anh yêu em anh sẽ đi ngủ sớm một chút", "nếu anh yêu em mai anh sẽ tới".

    Nhưng cho dù tôi nói bao nhiêu lần, cô ấy vẫn cứ nói: "Nếu anh yêu em anh sẽ không bảo em sử dụng cách nói bình thường."

    Thẳng thắn mà nói, cứ lệch pha nhau như vậy cũng là một vấn đề.

    Bởi vì nếu P thì có Q, như vậy nếu không có Q thì tất nhiên cũng không có P.

    Nhưng quan trọng không phải là chuyện có hay không có mà là liên quan giữa P với Q.

    Có lẽ tôi phản ứng hơi quá, nhưng mỗi lần cô ấy dùng cách nói này, tôi đều thấy rất không thoải mái.

    Vì không muốn cãi nhau vì chuyện nhỏ này nên tôi chỉ đành nén cơn bất mãn lại.

    Nhưng cứ kiềm chế như vậy thật ra rất không tốt, vì nó không khác gì chất thêm thuốc nổ vào trong lòng.

    Thuốc nổ không biến mất, chỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nguy hiểm.

    Một khi châm ngòi, vụ nổ sẽ cực kỳ kinh khủng.

    Một buổi tối, chúng tôi đang trên núi ngắm cảnh đêm, bỗng cô ấy nói:

    "Nếu anh yêu em, anh sẽ vì em mà hái những vì sao trên bầu trời xuống."

    Những lời này đã châm ngòi vụ nổ.

    "Nếu em không thích anh, em sẽ cởi quần ra." Tôi nói.

    "Anh nói cái gì?" Cô ấy kinh ngạc.

    "Nếu em không yêu anh, em sẽ cởi quần lót ra." Tôi hỏi: "Em không cởi quần ra à?"

    Cô ấy chỉ nhìn tôi, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

    "Em xem, em không cởi quần ra, chứng tỏ em yêu anh."

    "Anh..."

    "Nếu em không ngại, sau này anh sẽ thường xuyên dùng cách nói này để nói chuyện với em."

    Cô ấy chắc rất ngại, vì sau khi ngắm cảnh đêm xong chúng tôi chia tay.

    Bạn bè đều nói tôi quá xúc động, vì chuyện nhỏ như vậy mà chia tay thật không đáng.

    Tuy tôi cũng hối hận vì bản thân đã quá xúc động, nhưng khi đó tôi mới 28 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, sau này tìm một cô bạn gái với cách nói chuyện bình thường hẳn cũng đơn giản.

    Không ngờ qua thôn đó rồi, chẳng có cửa tiệm nào, suốt bảy năm sau, tôi gần như cách biệt với đàn bà con gái.

    May là bạn bè của tôi cũng không ít người như vậy, cuộc sống cũng coi như phong phú, không tới mức trống rỗng.

    Nhưng bạn bè lần lượt kiếm được bạn gái, sau đó kết hôn, người bên cạnh tôi càng lúc càng ít.

    Cuối cùng chỉ còn lại mình tôi cô đơn.

    Tuy rằng mấy ông bạn kia sau khi kết hôn đều nói thật mong có lại cuộc sống độc thân tự do, không ai quản thúc như tôi.

    Đáng tiếc là loại tự do này chẳng khác nào lơ lửng giữa không trung, tuy rằng đi theo hướng nào cũng được, song cũng chính vì vậy, bàng hoàng, bất lực, cô đơn và trống rỗng cũng nhanh chóng theo đuôi.

    Không tin, bạn đi hỏi con diều xem, nó thích trên người có dây hơn? Hay là thích bị đứt dây hơn?

    Đương nhiên một người bay trên không trung lâu sẽ khao khát cảm giác được đạp trên mặt đất.

    Tôi thuê nhà ở một mình tại thành phố mới của Đài Nam, không có bạn cùng phòng, cũng không có bạn cùng nhà.

    Sau khi hết giờ làm, tôi thường xem ti vi, lướt web, chơi game.

    Hoạt động có thể làm một mình ở bên ngoài không nhiều, ngoại trừ nhảy lầu ra thì chỉ có đi xem phim.

    Vì vậy thi thoảng tôi lại ra ngoài xem phim.

    Ngoại trừ đi làm, ăn cơm, xem phim ra, tôi không nghĩ ra lý do gì để mình ra ngoài.

    Nếu bạn có thể nghĩ ra một lý do giúp tôi, tôi sẽ rất cám ơn.

    Khi vừa hưởng thụ cảm giác tự do một mình, quả thực rất tự tại, cũng cảm thấy thế giới rộng mở.

    Đó là một loại trạng thái "không ai quản ta", muốn làm gì thì làm.

    Nhưng tự do lâu sẽ sinh ra ảo giác "không ai quan tâm đến tôi".

    Sự tồn tại của tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt, hơn nữa càng ngày càng có cảm giác mình chẳng hề tồn tại.

    Tôi rất cần một người bạn khác phái, nhưng phương thức sinh hoạt của tôi rất khó gặp người khác phái.

    Cứ bị động chờ bạn bè giới thiệu các cô gái cho cũng chẳng phải cách, tôi chỉ đành cố gắng cứu vớt.

    Tháng một năm nay, một đoàn thể dân gian nào đó muốn làm bà mối, tổ chức một hoạt động hữu nghị nam nữ.

    "Đắt chết người." Tôi vừa nhìn thấy phí báo danh đã phải bật thốt lên.

    Thốt thì cứ thốt, vẫn phải lấy đại cục làm trọng, vì vậy tôi kiên quyết báo danh.

    Hoạt động này diễn ra suốt một ngày, tổng cộng có 30 cặp nam nữ tham gia.

    Từ sáng sớm, lúc tới đăng ký đã phát hiện chỗ đăng ký chẳng khác gì nhà xí, phân chia rõ ràng nam nữ.

    Cô gái phụ trách đưa cho tôi một cái mặt nạ nhỏ che khuất vùng xung quanh mắt, bảo tôi phải đeo cả ngày.

    "Tuyệt đối không được tháo mặt nạ của mình ra, nếu không sẽ mất tư cách." Cô ấy nói.

    "Vậy có thể tháo mặt nạ của người khác không?"

    "Cái này..." Cô ấy ngây ra, không trả lời được.

    Quy định này tôi cũng hiểu, chỉ có điều tôi thích nói thêm vài lời với mấy cô gái trẻ thôi.

    Để tránh cho các cặp nam nữ chỉ dùng vẻ ngoài để phán đoán lẫn nhau nên mới thêm luật phải đeo mặt nạ.

    Hơn nữa nói thật ra, trai gái đã tham gia loại hoạt động này vẻ ngoài thường cũng chẳng xuất sắc.

    Có điều một đám trai gái đeo mặt nạ trò chuyện, nhìn vào chẳng khác nào bữa tiệc lai tạp SOD.

    Tôi đeo mặt nạ lên, ngắm nghía qua cái gương đặt tren bàn, khuôn mặt bị che khuất hơn nửa, nhìn thật giống Batman.

    "Cô có thấy anh bạn Robin của tôi đâu không?" Tôi hỏi.

    "Hả?" Cô ấy lại ngây người.

    "Tôi tự tìm vậy." Tôi lại hỏi. "Cô có muốn ngồi xe dơi với tôi không?"

    Cô ta quay sang giả bộ bận chuyện khác, không để ý tới tôi nữa.

    Toàn bộ hoạt động trong ngày, cho dù là đi xe, ăn cơm, trò chuyện, 30 cặp nam nữ đều mang mặt nạ.

    Ngoại trừ tiếp xúc khá lâu với 7 cô gái, với những cô gái khác đều chỉ là chuồn chuồn lướt nước, hơn nữa ngay cả nước nóng hay lạnh cũng chẳng rõ.

    Luôn có những cậu con trai được các cô gái đặc biệt ưa thích, cũng có những cô gái được các chàng trai đặc biệt hoan nghênh.

    Có thể ghép đôi thành công là những cậu con trai được hoan nghênh gặp những cô gái được ưa thích.

    Không may là, tôi chẳng phải một trong những cậu con trai được hoan nghênh.

    Sau khi kết thúc hoạt động đó được vài ngày, tôi gọi điện cho bốn cô gái, nhưng chẳng có ai nhận mình rảnh để tới gặp, hơn nữa cũng không có cô gái nào chủ động gọi điện cho tôi.

    Xem ra tham gia hoạt động như vậy chẳng những lãng phí tiền bạc và thời gian, ngay cả chút tự tin cũng mất.

    Còn con đường nào để quen người khác phái đây?

    Chẳng lẽ phải đợi con gái đám bạn lớn à?

    Lại còn phải đợi thêm vài chục năm nữa, quá chậm. Hơn nữa ông bạn ấy chắc chắn sẽ giết tôi.

    Hay là thử kết bạn qua mạng?

    Tôi từng dạo qua mấy trang web kết bạn, ảnh chụp đám con trai trên trang web đó thật kỳ quái.

    Định giả bộ cao quý, mặt hướng về máy ảnh, ưu sầu nhìn về xa xăm; định giả ngầu, đeo kính râm, trương khuôn mặt như bị táo bón.

    Còn cả một ô điền giới thiệu bản thân hoặc quan điểm về tình yêu. Chẳng lẽ tôi lại phải viết:

    "Hỏi thế gian này, tình là vật chi?
    Sống chết bên nhau một lời hứa lụy.
    Mong cùng em thành người tình thề sinh tử.
    Đời đời kiếp kiếp, chết chẳng đổi thay."

    Tôi phải viết thế à?

    Nếu viết vậy thật, chắc chắn tôi sẽ chết do da gà nổi lên rơi đầy đất.

    Ngày Valentine tháng hai tới rồi, những ngày sát hôm đó thực sự rất gian nan.

    Tôi rất muốn gọi điện thoại tới nhà đài, bảo họ bật khúc "Biệt ly hạnh phúc" cho đám tình nhân trong thiên hạ nghe.

    Tôi không thể cứ tiếp tục như vậy được, tôi phải tìm ai đó nói chuyện, ai cũng được.

    Nhấc di động ra, mở danh bạ, trong đó có rất nhiều tư liệu, tất cả đều là bạn tốt hoặc đồng bọn trong một giai đoạn cuộc sống nào đó của tôi.

    Nhưng khuôn mặt bọn họ đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một dãy số vừa xa lạ vừa xa xôi.

    Không có bất cứ ai để tôi ấn phím gọi.

    Nếu tuổi thọ trung bình của con người là 70 tuổi, vậy tôi 35 tuổi, vừa hay là điểm chính giữa.

    Nửa cuộc sống trước đây, dẫu tốt hay xấu, đẫu sao cũng đã mất, cũng đã là quá khứ rồi; cuộc sống sau này của tôi, tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa.

    Cũng như khi tốc độ chạy của máy tính quá chậm, thậm chí bị treo, vậy bạn sẽ nhấn nút Reset, khởi động lại máy tính. Tôi quyết định ấn nút Reset của cuộc đời mình, bắt đầu lại từ đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 11-03-2012 lúc 00:28.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,mtuanbkhn,
  5. #3
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 3

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh




    Ba tháng trước tôi đã thay điện thoại di động, cũng đổi số mới.

    Tôi chỉ báo số cho người trong nhà, về phần công ty cũng phải thông báo.

    "Cậu định đổi số điện thoại?" Thục nữ trong phòng nhân sự nói: "Sao lại muốn đổi số điện thoại? Cậu thất tình à? Hết hạn hợp đồng số cũ à? Số mới có khuyến mại à?"

    "Bởi vì..."

    "Được rồi." Cô ta ngắt lời tôi. "Tôi không cần biết và cũng chẳng có hứng thú.

    Tôi rủa thầm trong lòng: tiên sư, vậy cô còn hỏi nhiều vậy làm gì?

    Là một thục nữ 40 tuổi, tôi cũng chẳng hứng thú gì nhiều lời với cô ta, điền số điện thoại mới xong lập tức quay người.

    Điện thoại mới dùng được nửa tháng, chỉ có vài tin nhắn, vành tai cũng sạch sẽ hơn không ít.

    Cũng không còn ai gọi điện cho tôi nói: "Ha ha, tớ sắp hết hôn rồi. Thiệp cưới phải gửi đến đâu đây?"

    Trước đây khi nhận được điện thoại như vậy, tôi luôn muốn nhảy lầu.

    Trong danh bạ điện thoại mới tôi chỉ để người nhà, đồng nghiệp, trưởng phòng với số của công ty, bởi vì chỉ những người đó mới có lý do gọi điện cho tôi.

    Song ngay tối đầu tiên của tháng tư, điện thoại đột nhiên vang lên.

    Tôi cúi đầu nhìn, trên điện thoại là một dãy số, có nghĩa là không phải người trong danh bạ gọi điện cho tôi.

    "Alo." Tôi ấn nút nhận nghe, giọng điệu dè chừng.

    "Anh về chưa?" Là một cô gái, giọng nói rất ngọt ngào, nhưng đối với tôi lại thật xa lạ.

    "Ừm."

    Tuy lên tiếng trả lời nhưng trong lòng lại bối rối. Sao lại bảo là về chưa? Hôm nay tôi đâu có ra ngoài.

    "Anh đang làm gì thế?"

    "Tôi đang xem ti vi." Tôi nói.

    "À." Cô ấy lại hỏi. "Có hay không?"

    "Cũng được. Dẫu sao cũng chỉ để giết thời gian thôi mà." Rốt cuộc tôi không nhịn được bèn hỏi: "Cho hỏi cô là ai?"

    "Anh không nhận ra tôi à?" Cô gái mỉm cười đáp. "Anh nói giọng tôi rất dễ nhận ra mà."

    "Ngại quá. Có lẽ cô gọi nhầm số rồi."

    "Hả?" Cô gái có vẻ rất kinh ngạc. "Anh quên tôi rồi à?"

    Trước giờ tôi đâu nhớ có ai như cô, làm sao mà quên cô được?

    "Cô gái à, chắc cô gọi nhầm số rồi." Tôi nói. "Cho hỏi cô muốn tìm ai?"

    "Tìm anh chứ ai. Kỹ sư điện tử ở Nam Khoa, họ Thái."

    "Thái cái gì?"

    "Anh chỉ nói với tôi anh họ Thái, số điện thoại này cũng là anh đưa tôi mà."

    "Đúng là tôi họ Thái, hơn nữa tôi cũng là kỹ sư điện tử. Nhưng tôi không quen cô."

    "Sao lại không quen?" Cô đáp. "Chúng ta từng gặp nhau hai lần ở Bule Wave mà."

    Blue Wave là một pub, thỉnh thoảng tối thứ năm đồng nghiệp lại hẹn nhau ở đó.

    Tháng trước cũng vừa hay tôi tới đó hai lần.

    "Nhưng mà..." Tôi ra sức nhớ lại nhưng không thể nhớ ra mình mới quen được ai ở Blue Wave. "Chắc do tôi không nhận ra cô. Cho hỏi cô tên là gì?"

    "Tôi là Hàn Anh Nhã đây."

    "Hàn Anh Nhã?" Tôi hỏi. "Cô là người Hàn Quốc à?"

    "Lần đầu gặp nhau anh cũng nói thế." Cô cười, tiếng cười cũng thật ngọt ngào. "Vậy mà giờ lại làm bộ không nhận ra tôi."

    "Tôi thật sự không quen cô mà."

    "Đừng giả bộ nữa." Tiếng cười của cô vẫn không ngừng lại. "Tiếp tục giả vờ sẽ không như trước nữa đâu."

    "Cái này..."

    "Cái này cái kia gì, đừng đùa nữa." Cô ngừng cười. "Tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện."

    "Chuyện gì?"

    "Tôi không làm tiếp viên nữ ở Blue Wave nữa."

    "Vì sao?"

    "Vì anh nói tôi không thích hợp làm tiếp viên nữ."

    "Tôi nói lúc nào?"

    "Này, anh còn giả ngốc tôi sẽ không để ý tới anh nữa đâu." Cô nói. "Sao anh không hỏi xem tôi đổi sang làm gì?"

    "Cô đổi sang làm gì?"

    "Tôi đổi sang làm nữ phục vụ."

    "Thế chẳng phải vẫn như trước à?"

    "Tôi trêu anh đấy." Cô lại cười nói. "Giờ tôi vẫn đang tìm công việc mới."

    "Ừm."

    "Tôi chỉ muốn nói với anh là mình đã nghe lời anh rồi." Cô nói. "Cứ vậy đã, không quấy rầy anh xem ti vi nữa. Bye bye."

    Cô tắt di động, tôi không nói bye bye.

    Tôi tắt máy theo, song đầu phủ đầy sương trắng.

    Theo lời cô gái ấy, cô ta từng làm người rót bia trong Blue wave.

    Nhưng tôi thật sự không nhớ chuyện mình từng quen cô ấy ở Blue wave.

    Chẳng lẽ tôi uống say tới mức quên mất cô ấy là ai? Cũng quên chuyện mình đưa cô ấy số điện thoại?

    Tôi có say tới mức đó không?

    Tôi hỏi tất cả đồng nghiệp đã cùng tới Blue Wave, mọi người đều không có ấn tượng gì về cô gái như vậy.

    Nếu ở pub, gặp cô gái rót rượu nào ăn mặc mát mẻ, chúng tôi chắc chắn sẽ nói thêm một hai câu với cô ấy.

    Nhưng cũng chỉ là một hai câu thôi, chắc chắn không thể tiến tới bước nói chuyện lâu, càng không nói tới chuyện lưu lại số điện thoại.

    Tuy tôi vẫn chẳng hiểu gì, nhưng đành coi như một hiểu lầm trùng hợp thôi.

    Vài hôm sau, lúc chập tối, tôi đang sắp hết giờ làm thì điện thoại vang lên.

    Lại là dãy số xa lạ.

    "Anh đang làm gì thế?" Cô ấy hỏi.

    "Đang chuẩn bị ra về." Tôi nói. "Cho hỏi cô là?"

    "Anh lại bắt đầu rồi." Cô cười nói. "Tôi là Anh Nhã đây."

    A? Lại là cô gái với giọng nói ngọt ngào kia.

    "Có thể nhờ cô xác minh lại không?" Tôi nói. "Tôi chắc hẳn không phải người cô quen."

    "Rõ ràng là anh. Còn định xác minh cái gì?"

    "Cô xem lại xem có ấn nhầm số không?"

    "Số điện thoại này do anh đưa tôi, tôi gọi rồi, anh cũng nhận rồi. Chẳng phải sao?"

    "Nhưng tôi đâu có quen cô." Tôi nói.

    "Anh đang chọc tôi đấy à? Sao cứ luôn miệng bảo không quen tôi?"

    "Tôi..." Tôi không biết nên nói gì cho phải.

    "Tiền điện thoại rất đắt, đừng có mà đùa nữa." Cô nói. "Tôi muốn kể với anh một chuyện thôi."

    "Chuyện gì?"

    "Tôi tìm được việc rồi." Cô vui vẻ nói. "Ở nhà hàng."

    "Chúc mừng, chúc mừng." Tôi nói. "Nhưng mà..."

    "Không nói nữa. Tôi phải chuẩn bị đi làm đây." Cô ngắt lời. "Bye bye."

    Cô tắt máy. Tôi ngây người một lúc lâu, không cách nào nhúc nhích.

    "Ai gọi đến thế?" Đồng nghiệp hỏi.

    "À." Tôi khôi phục tinh thần. "Một cô gái tôi không quen."

    "Cậu không quen?" Anh ta bối rối. "Thế mà cậu còn co kéo với cô ấy?"

    "Vì cô ấy bảo cô ấy biết tôi."

    "Cái gì?" Đến phiên anh ta ngây người.

    Tôi kể cho anh ta chuyện cô ấy gọi điện cho tôi ra sao, cũng tóm tắt lại nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi.

    "Đây chắc là lừa đảo qua điện thoại." Anh ta nói. "Giờ thủ đoạn lừa đảo tầng tầng lớp lớp, cậu phải cẩn thận

    "Lừa đảo qua điện thoại?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

    Anh ta nói gần đây có rất nhiều vụ con gái gọi điện cho con trai, giả bộ quen biết hoặc tiếp cận trực tiếp, sau đó hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt, sau khi gặp không hiểu sao lại thường dẫn tới trung tâm dưỡng da làm đẹp.

    Sau khi vào trong, cô ta lập tức lấy mấy bình mỹ phẩm ra, bảo cậu ta nửa bộ dưỡng da ba vạn hai, cả bộ sáu vạn.

    Nếu cậu con trai không chịu trả tiền, vài thanh niên vạm vỡ sẽ vây lại.

    Tôi nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Thật ra tôi biết thủ đoạn lừa đảo mới nhất là có người gọi điện cho bạn rồi nhanh chóng cúp máy, nếu bạn hiếu kỳ gọi lại, đối phương sẽ chơi trò lôi lôi kéo kéo với bạn, nghĩ hết cách kéo dài thời gian trò chuyện.

    Vì thời điểm đó giá điện thoại đắt tới chết người, khi nhận được hóa đơn điện thoại, bạn sẽ có cảm giác muốn nhảy lầu .

    Thủ đoạn lừa đảo cũng như virut máy tính, lúc nào cũng có virut mới xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng lợi hại.

    Thủ đoạn lừa đảo đủ loại kiểu dáng thật ra đã từ từ phá hủy nhân tính, để tránh bị lừa chỉ có cách đề phòng tất cả mọi người như phòng trộm.

    Tôi cho rằng đồng nghiệp nói có lý, cô gái với giọng nói ngọt ngào kia chắc hẳn trong tập đoàn lừa đảo.

    Chỉ cần tôi không gọi lại cũng không gặp mặt, cô ta chắc cũng chẳng lừa tiền của tôi được.

    Thật đáng tiếc, cô gái với giọng nói dễ nghe vậy, nếu không lừa tiền mà đổi sang lừa tình cảm, vậy ngược lại, tôi lại thấy thích bị lừa.

    Một buổi chiều ngày nghỉ, tôi đang ngủ trưa thì đột nhiên bị tiếng di động đánh thức.

    "Alo." Tôi mơ mơ màng màng, nằm trên giường ấn phím nhận cuộc gọi.

    "Mai tôi sẽ đổi di động mới rồi, tôi đọc số cho anh, anh lấy bút ghi lại đi."

    "Hả?"

    "Mau lấy bút đi." Cô lại cười, có vẻ rất hài lòng. "Tôi chờ anh."

    Tôi tỉnh lại hơn nửa, là cô nàng lừa đảo tự xưng là Hàn Anh Nhã kia.

    "Đợi chút đợi chút." Tôi giả bộ lấy bút nhưng thật ra vẫn đàng nằm, chẳng buồn cử động. "Được rồi."

    "Anh nghe kỹ nhé."

    Cô ta đọc từ từ dãy số hai lần, rồi lại đọc bình thường thêm một lần nữa.

    "Nhớ kỹ đấy, đây là số mới của tôi." Cô ta nói.

    "Ừ. Tôi nhớ rồi."

    "Vậy anh đọc lại để tôi nghe xem nào."

    "Hả?" Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.

    "Anh đọc đi."

    "0968..." Tôi ngồi dậy, cố gắng nhớ lại dãy số vừa nghe.

    "Là 0986."

    "À à." Tôi nói. "0986... 519... ừm..."

    "592 mới đúng." Giọng nói cô ta đột nhiên lạnh đi. "Sao anh không lấy bút ghi lại?"

    Tôi bị bắt ngay tại trận, khuôn mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

    Cả tôi và cô ta đều không nói gì, bầu không khí cũng im lặng tới mức kỳ lạ.

    "Sao lại định lừa tôi?" Một lát sau, cuối cùng là cô ấy phá tan không khí im lặng.

    "Tôi..." Tôi vẫn không nói nên lời.

    "Gặp lại sau."

    Nói xong, cô lập tức cúp máy.

    Cho dù cô ấy là kẻ lừa đảo, tôi cũng có thể quang minh chính đại nói cô ta đừng lừa đảo nữa, tôi sẽ không mắc mưu đâu.

    Chứ không phải giả vờ giả vịt, ứng phó qua loa. Làm như tôi, thật ra cũng là một loại lừa đảo.

    Hơn nữa khi cô ấy nói gặp lại sau dường như giọng mang vẻ khóc, chắc cô ấy đang rất đau lòng?

    Sao tôi lại định làm tổn thương cô ấy chứ?"

    Tôi rất xấu hổ, cũng tự trách bản thân, tâm tình đột nhiên xấu đi.

    Tôi ngồi yên trên giường, không muốn nằm xuống lại, cũng không muốn rời giuơnfg.

    Không ngờ chỉ mười phút sau di động lại kêu lên. Trên màn hình vẫn là dãy số xa lạ, lại là cô ấy?

    "Alo." Tôi hơi căng thẳng nói.

    "Xin lỗi." Cô gái kia đáp. "Vừa rồi tôi đã không tốt."

    "Không. Là lỗi của tôi." Tôi nói. "Tôi vừa tình ngủ, hơi mơ màng, mong cô tha thứ."

    "Anh không sai." Tôi nói. "Tôi đổi số mới, anh vốn không cần phải nhớ."

    "Không." Tôi sẽ nhớ." Tôi nói. "Cô có thể cho tôi số mới của mình được không?"

    "Anh không cần an ủi tôi."

    "Đây không phải là an ủi mà là tôi thực sự muốn biết."

    "Thật chứ?"

    "Ừ. Mau nói đi." Tôi nhanh chóng lấy cái bút để trong tủ ở đầu giường ra.

    Cô ấy nhỏ giọng đọc một lần, tôi lập tức ghi lại.

    "Tôi đọc lại, cô nghe xem có sai không nhé." Tôi đọc lại dãy số vừa viết lên tay.

    "Không sai."

    "Giờ tôi đọc ngược lại." Tôi đọc ngược dãy số trên tay từ trái sang phải. "Đúng không?"

    "Đúng."

    "Zero nine eight six five nine two... "

    "Anh làm cái gì thế?"

    "Đọc lại số điện thoại của cô bằng tiếng anh." Tôi nói. "Tiếp theo là tiếng Đài. Khống cáo bối lưu..."

    "Được rồi." Rốt cuộc cô cũng mỉm cười. "Đừng đọc nữa."

    "Vừa rồi là lỗi của tôi, mong cô đừng trách."

    "Ừ."

    "Vậy cô tha thứ cho tôi rồi chứ."

    "Ừ."

    Tôi thở phào một hơi, nhưng lại lập tức nhớ ra, tôi không quen cô ấy.

    "Cô Hàn..."

    "Gọi cô Hàn nghe lạ quá, cứ gọi tôi Anh Nhã là được."

    "Anh..." Tôi ngừng một chút. "Cô Anh Nhã, tôi thật sự không phải người cô biết."

    "Gọi cô Anh Nhã nghe càng lạ." Cô cười.

    "Quan trọng không phải cô hay không cô." Tôi gấp rút nói. "Quan trọng là tôi không quen cô."

    "Anh lại bắt đầu rồi." Cô ngừng cười. "Anh còn muốn chọc tôi giận lại à?"

    "Cái này..."

    "Cái này cái kia gì." Cô nói. "Cứ vậy đã. Tôi phải đi làm đây. Bye bye."

    Cô cúp máy, tôi không kịp giải thích tiếp.

    Xem ra cô hẳn không phải trong nhóm lừa đảo, nhưng như vậy càng không tốt.

    Vì tôi không thể để cô ấy tiếp tục nhận nhầm người.

    Làm sao đây? Dẫu tôi nói bao nhiêu lần là tôi không quen cô ấy thì cô ấy vẫn không chịu tin.

    Lẽ nào chỉ có cách để cô ấy tới gặp tôi, vậy cô mới hiểu mình nhận sai người?

    Gặp mặt là một ý không tồi, nhưng có cần phức tạp như vậy không?

    Một tháng sau, cứ cách khoảng ba ngày cô ấy lại gọi điện cho tôi.

    Tôi có lúc nhấn mạnh mình vốn không quen cô ấy, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không để ý tới lời tôi nói.

    Sau đó tôi cũng lười giải thích tiếp.

    Về phần số điện thoại mới của cô ấy, tôi chưa từng gọi, không phải vì tôi lo đấy là lừa đảo qua điện thoại.

    Mà là bởi nếu gọi, tôi sẽ chẳng còn lý do gì để nói mình thực sự không quen cô gái đó.

    Dần dần tôi cũng quen nhận được điện thoại của cô ấy, hơn nữa còn có thể trò chuyện cũng cô vài câu.

    Tới sau này, thâm chí tôi đã gần như quên hẳn, mình vốn không quen cô gái đó.

    Tôi rất muốn khiến cô gái ấy biết mình không phải người cô ấy quen, nhưng sau lại lo rằng sau khi mình nói rõ ngọn ngành sẽ không thể nghe lại giọng nói ngọt ngào đó.

    Hơn nữa sau khi biết tôi không phải người quen, liệu cô gái ấy sẽ phản ứng ra sao?

    Cô ấy sẽ đau lòng, buồn bã? Tâm lý có tổn thương không?

    Tôi nên làm gì đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,mtuanbkhn,
  7. #4
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 4

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh






    Bất tri bất giác, tôi và cô ấy đã nói chuyện với nhau được ba tháng.

    Cho dù ba tháng trước chúng tôi không quen không biết, nhưng sau quãng thời gian trò chuyện qua điện thoại như vậy hẳn cũng có thể coi là quen biết rồi?

    Trước đây có bạn qua thư, giờ có bạn qua mạng, còn tôi với cô ấy có thể coi là bạn qua điện thoại hay bạn qua di động.

    Chỉ tiếc là trong lòng cô ấy, tôi luôn tồn tại dưới hình tượng một người khác.

    Tôi xem "Người kết thúc ma quỷ" chiếu lần thứ n trên ti vi, di động lại vang lên.

    "Anh đang làm gì vậy?"

    "Tôi đang nghĩ về cuộc sống."

    "Anh bớt làm trò đi." Cô nói. "Anh chỉ đang chán muốn chết thôi."

    "Cô đoán đúng rồi." Tôi hỏi. "Có chuyện gì vậy?"

    "Tôi muốn kể với anh một chuyện." Cô vui vẻ nói. "Tôi đã sắp tốt nghiệp được rồi."

    "Tốt nghiệp?" Tôi rất bối rối. "Tốt nghiệp ở đâu?"

    "Đương nhiên là đại học rồi."

    "Hả?" Tôi gần như nhảy bật dậy khỏi ghế sô pha.

    "Sao thế?"

    "Cô còn là sinh viên?" Tôi bắt đầu lắp bắp. "Cô... cô mới 22 tuổi?"

    "Tôi 23 tuổi rồi." Cô ấy lại cười nói. "Anh quên rồi à? Tôi đi học muộn một năm."

    Tôi ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, tay phải nắm di động cũng lập tức cứng nhắc.

    Có lẽ là bởi bản thân giờ đã 35 tuổi nên tôi luôn cho rằng cô ấy khoảng 30 tuổi.

    Vì vậy cho dù giọng nói cô gái ấy thật ngọt ngào và trẻ trung, cho dù mấy tháng trước cô ấy còn là người rót rượu, không ngờ tôi lại chưa từng nghĩ tới khả năng cô ấy mới chỉ hơn 20 một chút.

    Hóa ra tôi cũng đặt một nửa hình tượng khác trong lòng lên trên người cô gái này.

    "Sao đột nhiên lại không nói gì thế?"

    "Em..." Cổ họng tôi khô khóc. "Em còn trẻ quá."

    "Anh chỉ hơn tôi có vài tuổi thôi." Cô ấy lại cười. "Đừng có cậy già mà lên mặt."

    Đâu phải vài tuổi, hơn mười tuổi đấy cô em à, em có thể gọi tôi là chú nữa đấy.

    Cô gái này mới 23 tuổi, đang lúc trẻ tuổi mê người, có hạnh phúc thuộc về chính mình, cũng có thể đang khao khát hạnh phúc.

    Nếu vì mối quan hệ với tôi, cô ấy bỏ lỡ hắn, vậy chẳng phải tôi đã tạo nghiệp chướng nặng nề rồi sao.

    Tôi nghĩ cũng đã tới lúc làm theo lương tâm rồi.

    "Cô Hàn."

    "Anh lại bắt đầu rồi." Cô gái đáp. "Gọi tôi là Anh Nhã."

    "Được. Anh Nhã." Tôi nói. "Chúng ta có thể gặp nhau không?"

    "Được thôi." Cô mỉm cười rất hài lòng.

    Tôi lại cảm động tới mức suýt khóc thành tiếng.

    Mấy năm nay, hẹn gặp đàn bà con gái qua điện thoại, các cô ấy luôn nói:

    "Á, thật không may, bận mất rồi, hôm nào khác đi. Liên lạc sau."

    Không có cô nào nói rốt cuộc là bận việc gì, càng không phải chỉ nói có một câu duy nhất "được thôi".

    Tuy rằng người mà cô ấy thực sự quen biết không phải con người thật của tôi, nhưng ít nhất, cô ấy cũng tạo cho tôi ảo giác được đồng ý gặp mặt.

    Tôi hẹn thời gian và địa điểm với cô gái ấy, buổi tối tám giờ ở Starbucks dưới siêu thị Đức An ở Đài Nam.

    Còn hơn ba giờ, tôi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong lại thay quần áo trước gương.

    Từng món từng món một, như trình diễn thời trang.

    Tôi không khỏi cười khổ, mình tới để cô gái ấy biết mình không phải người cô ấy quen cơ mà, có phải đi hẹn hò đâu.

    Cứ mặc quần áo bình thường vậy.

    Tôi chẳng có lòng dạ nào ăn tối, đành ngồi trên ghế sô pha xem phim tới tận lúc phải ra ngoài.

    Khi tới Starbucks vẫn còn cách thời gian hẹn chừng 15 phút, tôi bèn bước thẳng vào trong quán.

    Gọi cốc cà phê, tìm cái bàn trống nhìn được về phía cửa trước, ngồi xuống.

    Ngồi được hai phút rồi mới nhớ ra là mình đâu có biết cô gái ấy, cho dù cô ấy có bước vào cũng đâu nhận ra được.

    Vì vậy lại đứng dậy đổi sang vị trí đối diện, quay mặt vào trong cửa hàng.

    Song lại nghĩ lại, nếu quay mặt vào trong cửa hàng, cô ấy vào cửa xong sẽ khó thấy tôi.

    Vẫn cứ quay mặt ra cửa thì hơn.

    Tôi lại đứng dậy lần thứ hai, lại ngồi lại vị trí cũ.

    "A!"

    Tôi đột nhiên kêu lên một tiếng, vỗ bàn một cái, quấy nhiễu các khách hàng khác trong tiệm.

    Đúng là ngốc, tôi không quen cô ấy, cô ấy cũng chẳng biết tôi, có ngồi đâu cũng vậy cả thôi.

    Hành động vừa rồi khiến tôi rất xấu hổ, nhịp tim cũng lập tức tăng tốc, tôi phát hiện hai tay mình đang run run.

    Giờ mình sao vậy? Có cần căng thẳng tới vậy không?"

    Cô ấy trông ra sao? Có thật là một cô gái trẻ không?

    Ấn tượng của tôi về những cô gái trẻ hiện giờ đều đến từ những album ảnh trên blog.

    Những bức ảnh đó đều do các cô gái tự chụp, hơn nữa tất cả đều là nghiêng máy một góc 45 độ, miệng chu ra.

    Nếu không thì cũng là đeo lông mi giả, cố làm cho hai mắt to lên, kẻ lông mày, đánh phấn cho hai má hồng hồng, mặc đồ hở ngực,, liếc nhìn về phía máy ảnh, nhăn mặt nhăn mũi lè lưỡi.

    Cô ấy là gái trẻ thời nay sao?

    "Hi." Một cô gái tới trước mặt tôi, mỉm cười nói. "Đã lâu không gặp."

    Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

    Cô gái này không phải loại gái trẻ thời nay, theo cách nói của thời chúng tôi, đây là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa cũng ít trang điểm.

    "Anh chờ tôi một chút." Cô cười nói. "Tôi đi gọi cà phê."

    Cô gái xoay người tới quầy bar, ánh mắt tôi vẫn dán sát theo bóng lưng cô.

    Tôi xác định 100% là mình chưa từng thấy cô gái này, cho dù là trong mơ cũng chưa từng thấy.

    Nhưng... Sao cô ấy nhận ra được tôi?

    "Anh đang làm gì thế?" Cô bưng cốc cà phê về bên bàn, ngồi xuống.

    "Uống cà phê." Tôi đáp.

    "Nói chuyện lâu qua điện thoại, giờ thành câu cửa miệng mất rồi." Cô mỉm cười nói.

    Tôi cười theo nhưng không cách nào cười tự nhiên như cô ấy.

    "Cô Hàn..."

    "Gọi tôi Anh Nhã."

    "Anh... Anh Nhã. Cô nhìn kỹ mặt tôi đi." Tôi rất căng thẳng. "Cô từng gặp tôi rồi sao?"

    "Ừm..." Cô quan sát cẩn thận khuôn mặt tôi.

    Cô ấy mới nhìn được ba giây tôi đã đỏ mặt, theo phản xạ, cúi đầu.

    "Này, đừng quay mặt đi chứ." Cô nói. "Tôi còn chưa thấy rõ mà.

    "Nhìn vậy đủ rồi." Tôi ngẩng đầu lên. "Sao? Cô thực sự nhận ra tôi chứ?"

    "Tôi mới chỉ thấy anh hai lần, hơn nữa lần gặp mặt gần nhất cũng đã từ bốn tháng trước rồi." Cô nói. "Thẳng thắn mà nói, tôi không có mấy ấn tượng về tướng mạo anh."

    "Cái này..."

    "Cái này cái kia gì." Cô lại mỉm cười. "Anh không thể trách tôi được, ánh đèn trong Blue Wave không sáng mấy, sao thấy rõ được."

    "Nhưng cô không thể nhìn nhầm Lương Triều Vĩ dưới ánh nắng thành Kim Thành Võ dưới ánh đèn mờ chứ."

    "Anh nói chuyện vẫn thú vị như vậy." Cô gái lại cười.

    "Tôi...:

    "Thật ra là vì hai lần tôi thấy anh, anh đều đang đeo kính mát." Cô nói.

    "Mang kính mát trong pub?" Tôi bối rối. "Gì kỳ vậy."

    "Tôi cũng thấy kỳ, vì thế tôi tưởng anh là người mù. Lúc anh đứng dậy muốn vào toa lét, tôi bèn đỡ anh tới cửa toa lét, anh nói cảm ơn xong mới bảo mình không bị mù."

    Cô mỉm cười. "Chúng ta quen nhau như vậy đấy."

    "Cô không giận à?"

    "Anh chỉ đùa thôi mà. Hơn nữa anh còn nói với tôi: cho dù dưới cặp kính đen, em vẫn lấp lánh, diễm lệ như thường." Cô mỉm cười nói tiếp. "Chẳng cách nào, tôi là con gái, tôi thích những câu như vậy."

    Tuy rất giống phong cách của tôi, nhưng thật đáng tiếc, tôi đâu có nói câu đó.

    "Vậy vì sao cậu ta lại mang kính đen?" Tôi hỏi.

    "Cậu ta cái gì?" Cô ấy nói: "Là anh mà. Anh nói mình mới phẫu thuật chữa cận thị không lâu, phải mang kính mát để ngăn tia tử ngoại. Ban ngày anh đeo quen rồi, tới tối cũng lười tháo ra."

    "Cuối cùng mọi chuyện cũng rõ ràng rồi." Tôi nói.

    "Hả?"

    "Cô Hàn, tôi..."

    "Này." Cô ngắt lời tôi. "Gọi tôi là Anh Nhã."

    "Anh Nhã." Tôi nói. "Tôi chưa từng phẫu thuật mắt để chữa cận thị."

    "Nhưng anh nói là..."

    "Nếu tôi phẫu thuật mắt chữa cận rồi, sao giờ tôi còn đeo kính cận?"

    Tôi dùng ngón tay đẩy đẩy cặp mắt trước mũi.

    Cô mở to mắt, có vẻ rất kinh ngạc.

    "Cô biết cậu ta bao nhiêu tuổi không?"

    "Nhìn qua cũng chỉ hơn tôi vài tuổi." Cô gái không sửa tôi dùng chữ "anh ta" nữa.

    "Cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"

    "Ừm..." Cô gái lại ngắm nghía khuôn mặt tôi. "Anh hẳn đã..."

    "Tôi năm nay 35 tuổi." Tôi nói. "Lớn hơn cô 12 tuổi.

    Môi cô hơi nhếch lên, như muốn nói gì đó song lại nói không ra lời.

    "Liệu có thể lúc cậu ấy đọc số cho cô, không cẩn thận đọc sai hay là cô ghi sai không?"

    "Không thể nào. Tôi dùng di động gọi cho anh ta, vì vậy chúng tôi đều có số của nhau mà."

    "Vậy chắc cậu ta từng gọi điện cho cô." Tôi xốc lại tinh thần.

    "Tôi chưa từng nhận điện thoại của anh ấy." Cô lắc đầu, rồi cúi xuống im lặng.

    Tôi thầm mắng mình ngốc, hiển nhiên số điện thoại hiện giờ của tôi là của cậu ta trước đây, tôi không gọi cho cô ấy, làm sao cô ấy nhận điện được? Hơn nữa nếu cậu ta từng gọi điện, cô ấy cũng chẳng gọi cho tôi mãi như vậy.

    "Vậy anh thật sự không phải anh ấy?" Cô ngẩng đầu lên hỏi.

    "Ừ." Tôi nói. "Tôi rất xin lỗi."

    Cô lại nhìn tôi một cái, thần sắc hơi ảm đạm, tôi rất không đành lòng.

    Hơn nữa, cảm giác tự trách, xấu hổ, hối hận, tội lỗi lập tức dâng lên trong lòng.

    "Cô Hàn." Tôi nói. "Tôi rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Tuy tôi thường nói trong điện thoại là mình không phải anh ta song thật ra tôi có thể làm sáng tỏ mọi chuyện sớm hơn. Thế nhưng tôi vẫn không gắng hết sức, vì tôi sợ sau khi cô biết rõ chân tướng, tôi cũng không được nghe giọng cô nữa. Tôi đã quá ích kỷ. Xin lỗi, xin lỗi cô. Tôi..."

    Tôi càng nói càng thấy khổ sở, nói tới đoạn sau cổ họng đã nghẹn lại, chẳng thốt lên lời.

    Tôi cảm thấy trái tim mình như co thắt lại, không phải bởi cảm giác tội lỗi mà là bởi thần sắc cô đơn của cô ấy.

    "Cô Hàn." Tôi khẽ gọi một tiếng.

    Cô gái ấy vẫn không đáp lại, cúi đầu như chìm vào trầm tư.

    "Cô Hàn." Tôi lại gọi thêm một tiếng.

    Lần này cô ấy nghe thấy, từ từ ngẩng đầu lên.

    "Nói chung tôi rất xin lỗi." Tôi đứng lên, định đi khỏi. "Tôi nghĩ mình cũng nên đi thôi."

    "Gọi tôi Anh Nhã." Cô nói.

    "Hả?" Tôi ngẩn người.

    "Cho dù anh không phải anh ấy thì anh vẫn là anh mà." Không ngờ cô ấy lại mỉm cười nói: "Tôi với anh cũng chẳng phải không quen không biết gì, không thì ba tháng trò chuyện qua điện thoại kia là lãng phí sao?"

    Tôi cảm động tới ngây ngẩn cả người.

    "Ngồi đi." Cô nói. "Còn đứng đó làm gì?"

    Tôi như làm theo lệnh, từ từ ngồi xuống, cô mỉm cười với tôi.

    "Cảm giác anh tạo cho tôi cũng rất giống cảm giác về anh ấy." Cô ấy nói.

    "Đó là cảm giác gì?" Tôi hiếu kỳ hỏi lại.

    "Tôi không tả được." Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. "Nói đơn giản thì có cảm giác rất đáng tin cậy."

    "Thật không?"

    "Không thì sao vừa vào cửa tôi đã biết đó là anh?"

    "Tôi..." Tôi muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác ra sao.

    "Còn nữa, anh và anh ấy đều rất lương thiện, đều tha thứ cho sự tùy tiện của tôi." Cô ấy nói.

    "Cô xinh đẹp như vậy, có dù tùy tiện tới mức nào đi chăng nữa cũng vẫn có một đống nam sinh nguyện ý tha thứ mà."

    "Anh cũng như anh ấy vậy, nói rất hay." Cô mỉm cười.

    Cô gái ấy thực sự rất thích hợp với nụ cười, không chỉ tiếng cười ngọt ngào mà ngay cả nụ cười cũng thật tươi tắn.

    Cô ấy bắt đầu kể quá trình quen anh ta với tôi.

    Ban ngày cô đọc sách, tối tới pub làm nhân viên rót rượu.

    Khoảng bốn tháng trước, trường mới khai giảng, đó là lần đầu tiên cô gặp anh ta, khi đó cô ấy vừa thất tình.

    Có thể là do thất tình, tâm tình cô rất tệ, thậm chí muốn tạm nghỉ, không đi học nữa.

    Nhưng anh ta khuyên cô nên học xong, cũng bảo cô đừng làm người rót rượu nữa để tránh ảnh hưởng tới việc học tập ban ngày.

    Có lẽ do hợp ý, cô với anh ta rất thân thiết, dường như cũng có hảo cảm.

    "Một tuần sau, tôi lại gặp lại anh ta lần thứ hai." Cô ấy nói. "Anh ấy nói phải tới đại lục công tác một tháng, rồi hẹn tôi lúc về Đài Loan sẽ lại liên lạc. Nhưng hôm anh ấy về Đài Loan, tôi gọi điện thì người nhận lại là anh."

    Hèn gì lần đầu gọi điện, câu đầu cô đã hỏi: "Anh về chưa?"

    "Nhưng tôi với cô nói chuyện ba tháng mà tôi chẳng hề nói muốn gặp mặt. Cô không thấy lạ sao?"

    "Không đâu." Cô ấy nói. "Vì chúng tôi hẹn sau khi tôi tốt nghiệp mới gặp mặt. Vì vậy lúc anh vừa nghe thấy tôi đã tốt nghiệp, hẹn gặp mặt, tôi thật sự rất vui, vì anh chưa quên lời hẹn ấy."

    "Người hẹn cô là cậu ta, không phải tôi."

    "Ừ." Ánh mắt cô hơi tối đi.

    Trái tim tôi lại co thắt lại.

    "Cô có biết cậu ta làm việc ở công ty nào không?" Tôi hỏi.

    "Không biết." Cô lắc đầu. "Tôi chỉ biết anh ấy làm kỹ sư điện tử ở Nam Khoa."

    "Cậu ta làm về lập trình? Hay về thiết bị? Hay là RD?"

    "Mấy thứ đó tôi không biết." Cô gái lại lắc đầu.

    "Cô thực sự không biết tên cậu ta?"

    "Tôi chỉ biết anh ấy họ Thái, cũng quên hỏi tên." Cô nói. "Anh ấy nói bạn bè đều gọi anh ấy là Solution, nhưng tôi thấy cái tên này khó đọc quá, vì vậy chỉ dùng 'anh' để xưng hô với anh ấy."

    "Solution?" Tôi nhíu mày. "Cái tên tiếng Anh này thật kỳ lạ, biết tìm thế nào đây?"

    "Anh định tìm anh ấy?" Ánh mắt cô sáng lên.

    "Ừ." Tôi gật đầu. "Tôi không muốn gánh tội chia rẽ hai người."

    "Không nghiêm trọng vậy đâu." Cô nói. "Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè, nói chuyện hợp nhau thôi."

    "Không. Tôi chắc chắn sẽ tìm được cậu ta." Tôi nói. "Sau khi tìm được tôi sẽ báo cho cô."

    "Vậy cảm ơn." Cô gái mỉm cười đáp. "Có điều anh thật sự không cần quá để ý đâu."

    Không phải tôi để ý, cũng chẳng phải để bù đắp sai lầm hay làm tiêu trừ cảm giác tội lỗi.

    Tôi chỉ muốn thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy.

    Vì tôi tin, chỉ cần cậu ta xuất hiện, cô ấy chắc chắn sẽ cười rất thoải mái.

    Tôi đột nhiên cảm thấy, giúp các cô gái hài lòng là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,mtuanbkhn,
  9. #5
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    XIN NƯỚC NƠI NGƯỜI
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 5

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Tử Uyển Thanh




    Nghi hoặc tồn tại trong tối suốt ba tháng rốt cuộc cũng đã được giải đáp.

    Số điện thoại mới trên tay tôi là của cậu ta trước đây, vì vậy khi cô ấy gọi vào số này, tất nhiên sẽ cho rằng là cậu ta nhận điện thoại.

    Trừ phi giọng nói khác nhau quá xa, hay là gọi cho con trai nhưng lại nghe thấy giọng con gái.

    Huống chi tôi với cậu ta cùng họ Thái, lại cùng làm kỹ sư ở Nam Khoa.

    Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh.

    Vì sao lại bỏ số điện thoại này đi? Lẽ nào cậu ta cũng định ấn nút reset như tôi?

    Chuyện này không thể xảy ra được. Vừa quen cô gái xinh đẹp là vậy, nếu vẫn định ấn reset thì thật quá khiếm nhã.

    Cũng không thể có chuyện cậu ta định tránh cô ấy, không thì lưu lại số điện thoại làm gì?

    Vậy rốt cuộc là vì sao?

    Tôi rất muốn tìm ra đáp án, còn gấp hơn so với lúc bình thường làm debug.

    Theo thói quen của người hiện đại, phương pháp đơn giản nhất mà người ta nghĩ tới đầu tiên là lên mạng, tôi cũng không ngoại lệ.

    Nhưng những điều mà tôi biết chỉ có: Thái, Nam Khoa, kỹ sư, nhiều lắm thì thêm được Solution.

    Nếu lên Google search, chắc có khoảng vài ngàn mục, nhưng những mục đó đều chẳng thể tham khảo.

    Quả nhiên trong thời đại mạng mẽo phát trên thế này, khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, là tôi tra Google không thấy bạn.

    Dẫu sao tôi cũng là kỹ sư được đào tạo bài bản, gặp vấn đề phức tạp tới đâu cũng sẽ phân tích thật hệ thống.

    Tôi mở một file Excel, sắp xếp các công ty trong Nam Khoa, đặt tên là: Solution. xls.

    Không tính khu Cao Hùng, hiện giờ ở Nam Khoa có 95 công ty, số lượng nhân viên tổng cộng sấp sỉ năm vạn người.

    Bỏ qua sinh vật, khoa học kỹ thuật với các sản nghiệp khác, còn 76 công ty liên quan tới các vấn đề điện tử.

    Trong 76 công ty này, nếu không xét tới nhân viên thực tập và nhân viên hành chính, có lẽ có khoảng một vạn kỹ sư.

    Trong số một vạn kỹ sư này, có bao nhiêu người họ Thái đây?

    Nếu tìm người họ Thái trong một vạn tên kẻ cướp hay tội phạm giết người, chắc cũng chỉ có vài kẻ thôi.

    Không khéo còn chẳng có ai.

    Nhưng nếu một vạn người đó đổi thành trung hậu thành thật, khiêm tốn ít lời, đối xử thành khẩn, làm việc đến nơi đến chốn, vậy trong số đó họ Thái chắc chắn rất nhiều.

    Vì đại đa số những người họ Thái đều như vậy, tôi cũng chẳng ngoại lệ.

    Ài, sao cậu ta không mang họ gì khác, sao lại mang họ Thái giống tôi cơ chứ?

    Tôi tìm trong công ty mình trước, công ty có 1500 nhân viên, kỹ sư chiếm khoảng một phần ba.

    Trong công ty ngoại trừ tôi ra còn năm kỹ sư khác mang họ Thái.

    Trong số đó một người lớn tuổi hơn tôi, một người bằng tuổi tôi, còn ba người khác nhỏ tuổi hơn tôi.

    Trong số ba kỹ sư tuổi hơn tôi này chỉ có hai người dưới 30 tuổi.

    Theo mô tả của cô ấy, tuổi cậu ta chắc dưới 30, vì vậy chắc tôi cần hỏi hai người này.

    "Này, Thái Bang Vĩ." Tôi hỏi. "Cậu có biết một cô gái tên Hàn Anh Nhã không?"

    "Hàn Anh Nhã?" Cậu ta lắc đầu. "Cô ấy là ai?"

    "Đừng hỏi, rất kinh khủng." Tôi lập tức bỏ qua.

    "Này, Thái Bách Xương." Tôi hỏi. "Cậu có biết một cô gái tên Hàn Anh Nhã không?"

    "Hàn Anh Nhã?" Cậu ta lắc đầu. "Không biết. Có điều tôi biết em gái cô ấy."

    "Cậu biết em gái cô ấy?" Tôi ngạc nhien.

    "Ừ." Cậu ta cười gian xảo. "Em gái cô ấy tên Hàn Anh Tinh."

    "Đồ quỷ!" Tôi mắng một tiếng rồi quay người bỏ đi.

    "Đợi tôi chút." Cậu ta hét lớn phía sau. "Tôi còn biết chị cô ấy Hàn Anh Thuần, anh trai cô ấy Hàn Anh Đạo..."

    Sao kẻ vô duyên như thế cũng mang họ Thái nhỉ? Đúng là làm mất hết mặt mũi dòng họ Thái.

    Xem ra có thể loại bỏ công ty của mình rồi, chỉ còn có 75 công ty thôi.

    Nhưng phải biết, tư liệu về công nhân công ty khác lại không dễ kiếm như vậy.

    Trên mạng không có tư liệu cá nhân của công nhân trong công ty, đành phải gọi điện thoại vậy.

    "Xin lỗi, cho hỏi trong công ty của anh(chị) có bao nhiêu kỹ sư họ Thái?"

    "Hả?" Người nhận điện thoại cho dù là nam hay nữ cũng đều bối rối, không biết nên trả lời ra sao.

    "Là thế này. Em trai tôi làm kỹ sư ở Nam Khoa, tôi muốn tìm cậu ta."

    "Cậu ấy là nhân viên công ty chúng tôi à?"

    "Tôi không dám chắc, thế nên mới phải tìm từng công ty một."

    "Em trai anh tên là gì?"

    "Là thế này? Nó cãi nhau với cha tôi, trong cơn giận bèn bỏ nhà đi, thậm chí đổi cả tên. Thế nên tôi chỉ biết nó họ Thái, nhưng tên hiện giờ cũng không biết."

    "Em trai anh bao nhiêu tuổi?"

    "Ừm... Khoảng 30 tuổi, hoặc dưới 30 tuổi."

    "Anh ngay cả em trai mình bao nhiêu tuổi cũng không biết?"

    "Là thế này? Nó với tôi là anh em cùng cha khác mẹ, trước đây tôi không biết có đứa em trai này, giờ mới biết. Anh (cô) có thể giúp tôi, để anh em chúng tôi được đoàn tụ không?"

    Nói đại khái, cứ mười công ty thì chỉ có hai chịu giúp tôi tra tư liệu, tám công ty còn lại đều từ chối.

    Cũng khó trách họ lại cảnh giác như vậy, vì trong ngành điện tử thường xảy ra chuyện đào chân tường nhà người khác, bọn họ lại chẳng biết ta, cũng chẳng trách họ nghi ngờ động cơ của tôi được.

    Huống hồ người hiện đại giờ đã bị những cuộc điện thoại lừa đảo huấn luyện tới mức thực sự máu lạnh, cho dù tôi có nói mình sắp chết, trước khi chết chỉ muốn tìm người họ Thái nói vài lời, họ cũng sẽ chẳng để ý tới tôi.

    Tuy rằng xác suất thành công khi gọi điện chỉ có hai phần mười, nhưng đã tốt hơn so với kết quả tôi mong đợi rồi.

    Vì tôi chỉ có thể dùng chút thời gian đi làm, tìm một chỗ ở bên ngoài lén gọi điện thoại, vì vậy cuối cùng tôi dùng mười ngày làm việc, gọi cho 75 công ty, có 13 nơi chịu trả lời tôi.

    Tôi mở máy tính, bật file Solution.xls chuyển những tên công ty không có cậu ta thành màu đỏ, cũng ghi chú ngày tháng dùng cách gọi điện thoại để xác nhận mấy người họ Thái trong công ty đó không phải là cậu ta.

    Tính toán lại, còn 62 công ty, đường còn rất dài.

    Di động lại vang lên, tôi ấn phím nghe, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính.

    "Alô."

    "Ông chú. Chú đang làm gì thế?"

    "Ông..." Tôi ngạc nhiên. "Ông chú?"

    "Anh lớn hơn tôi 12 tuổi, tôi gọi anh ông chú cũng chẳng quá đáng chứ."

    "Em..." Tôi nhận ra giọng nói của cô ấy, ngạc nhiên tới mức không nói nên lời.

    "Sao nào? Có phải lại định nói anh không quen tôi không?" Cô mỉm cười. "Tôi muốn tìm kỹ sư họ Thái, làm việc ở Nam Khoa, năm nay 35 tuổi. Là anh, không ai chứ?"

    "Ừ." Tôi nói. "Đúng là tôi."

    Cách lần gặp mặt trước ở Starbucks vừa tròn một tuần lễ.

    Trong khoảng thời gian này tôi không nhận được điện thoại của cô ấy, còn cho rằng cô ấy sẽ không gọi tới nữa.

    Thật ra cô ấy không cần gọi tới nữa, ngược lại, nếu tìm được cậu ta, tôi nhất định sẽ gọi cho cô ấy.

    Giờ lại đột nhiên nhận được điện thoại của cô ấy, tôi vừa mừng lại vừa sợ, tay cầm điện thoại khẽ run run.

    "Anh còn chưa nói cho tôi biết, anh đang làm gì?"

    "Tôi đang chỉnh lại file excel." Tôi nói.

    "À."

    "Cho hỏi..." Tôi rất căng thẳng. "Có chuyện gì không?"

    "Tôi định nói với anh, tôi đã thôi việc ở nhà hàng."

    "Vì sao?"

    "Ở nhà hàng tôi chỉ làm thêm thôi, giờ tốt nghiệp rồi, tôi muốn tìm một công việc chính thức." Cô thở dài. "Có điều tìm hai tuần rồi đều chẳng được."

    "Cô vừa mới tốt nghiệp, sẽ khó tìm việc, đừng sốt ruột, rồi từ từ sẽ tới."

    "Cái đó tôi biết. Có điều..." Cô ngừng lại một chút. "Tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu."

    "Bưởi hái trên cây xuống vẫn phải để một thời gian, ăn mới ngọt được."

    "Bưởi?"

    "Ừ." Tôi nói. "Em vừa tốt nghiệp, hiện giờ cũng như quả bưởi vừa được hái khỏi cây, chờ thêm vài ngày, vị mới càng ngọt được."

    "Tôi hiểu rồi." Cô mỉm cười đáp.

    "Nói chung, em đừng nên sốt ruột nữa."

    "Ừ." Cô nói. "Tôi tìm được việc mới sẽ báo cho anh sau. Cứ vậy đã, bye bye."

    "Được."

    "Anh không nói bye bye à?"

    "À." Tôi nói. "Bye bye."

    "Bye bye." Giọng nói của cô ấy vẫn dễ nghe như trước.

    Cô cúp máy, ba giây sau tôi mới tắt theo.

    Cho dù đã tắt điện thoại, giọng nói ngọt ngào của cô vẫn quanh quẩn bên tai.

    Trước đây sau khi nói chuyện qua điện thoại với cô ấy xong, trong lòng không hiểu vì sao luôn cảm thấy khó hiểu; nhưng lần này, sau khi cúp điện thoại, cảm xúc lại dâng trào mãnh liệt, chẳng thể kiềm chế nổi.

    Vì đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện là để nói chuyện với ông chú tôi đây, là con người của tôi chứ chẳng phải người khác.

    Tôi cố gắng giữ tâm tình bình tĩnh, sau đó chuyển sự chú ý về file excel trước mặt.

    Tôi còn phải tập trung nghĩ xem bước tiếp theo nên tìm Solution thế nào?

    Tôi quyết định dùng cách có trọng thưởng tất có dũng phu.

    Đồng nghiệp có lẽ cũng quen biết người trong công ty khác, tôi cũng có vài đàn em làm kỹ sư ở những công ty khác.

    Có thể dựa vào mối quan hệ đó nhờ họ giúp đỡ.

    Tôi treo thưởng trong công ty, nhờ đồng nghiệp giới thiệu những người khác cũng làm tại Nam Khoa, tôi liên lạc với họ, lại nhờ họ cung cấp cách liên lạc với những kỹ sư họ Thái trong công ty mình.

    Nếu giúp tìm được Solution, tôi nguyện bỏ ra một tháng tiền lương để cám ơn.

    Cách này thu được hiệu quả không tồi, năm ngày liên tục, ngày nào cũng có đồng nghiệp báo tin.

    Mỗi khi thu được tin tức, tôi lại gọi điện, thậm chí gặp mặt, xác nhận xem có phải Solution hay không.

    Thứ bảy tới, tôi cả ngày đều gọi điện thoại, đồng thời chỉnh sửa file solution.xls

    Di động lại kêu vang, trên màn hình lại là một dãy số, tôi chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn phím nghe.

    "Ông chú. Chú đang làm gì thế?"

    "Tôi đang... Ừm..." Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ đành nói: "Nói chuyện điện thoại với em."

    "Hả." Cô hỏi. "Ăn cơm chưa?"

    "Ăn bữa trưa rồi."

    "Tôi hỏi bữa tối cơ mà."

    "Chưa." Tôi nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi.

    "Vậy không được đâu."

    "Để tôi ra cửa hàng mua hộp cơm."

    "Ừ." Cô hỏi. "Hôm nay có đi đâu chơi không?"

    "Hôm nay tôi không ra ngoài."

    "Chắc anh trừ đi làm ra còn lại đều chẳng ra ngoài." Cô nói. "Vậy mai đi chơi đi."

    "Tôi..." Tôi không chuẩn bị tâm lý, lập tức ngây ra, không biết nên làm gì.

    "Tôi tôi cái gì? Nếu mai anh bận gì thì mau nói đi, nếu không tôi coi như anh rảnh nhé."

    "Mai tôi không bận gì."

    "Vậy mai đi đạp xe với tôi nhé."

    "Đi đạp xe?"

    "Ừ." Cô nói. "Là xe đạp điện hoặc xe máy."

    "Đương nhiên tôi biết đi xe rồi." Tôi nói. "Vấn đề là tôi không có xe."

    "Mượn một chiếc là được mà." Cô cười, rồi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với tôi.

    "Sáng sớm 6 giờ?" Tôi kêu lên một tiếng. "Có lầm không đấy?"

    "Không lầm, đúng 6 giờ nhé." Cô nói. "Cứ vậy đã, mai gặp. Bye bye."

    Rồi cô cúp máy.

    Tôi nhanh chóng gọi điện cho đồng nghiệp mượn xe, không ngờ mượn xe còn khó hơn so với đi mua xe mới, gần như không ai có xe đạp.

    Vất vả lắm mới có đồng nghiệp bảo dẫu sao mai cũng nghỉ, có thể cho tôi mượn xe của con cậu ta.

    Đồng nghiệp này lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng con trai đã học cấp một, vậy mà tôi vẫn còn đang hẹn đi xe đạp cùng một cô gái 20 tuổi.

    Thực khiến người ta đau lòng.

    Đại khái từ sau khi cai sữa, tôi không hề rời giường trước 6 giờ sáng.

    Nhưng hôm nay mới 5 giờ tôi đã dậy, 10 phút sau ra khỏi nhà.

    Vì đạp xe tới điểm hẹn mất ít nhất 45 phút? Không đi thử nên không biết.

    Trời còn mông lung, lại là ngày nghỉ, trên đường gần như không có ai, nhiệt độ cũng vừa phải, đạp xe rất thoải mái.

    Tới điểm hẹn, cô ấy còn chưa tới. Nhìn đồng hồ, vừa vặn 6 giờ.

    "Hi, ông chú." Cô đi xe về phía tôi, vẫy vẫy tay. "Chào buổi sáng."

    "Chào buổi sáng." Tôi cũng vẫy tay.

    Hiện giờ đang có mốt đi xe đạp, người đi xe sẽ mặc các linh kiện bảo vệ như mũ an toàn, găng tay, còn cả y phục chuyên bảo vệ và giày đi xe.

    Nhưng cô ấy ăn mặc rất đơn giản, chỉ có quần Jean, áo phông, không khác gì lúc bình thường.

    "Đi thôi." Cô nói xong bèn đi xe lên trước.

    Tôi vốn đạp xe đi phía sau cô, nhưng đi chưa được nửa phút lại phát hiện đi như thế rất nguy hiểm.

    Cô ấy mặc quần jean ngắn tới thắt lưng cùng áo phông ngắn, lúc đạp xe, ngửa người trên nghiêng về phía trước, giữa áo phông với thắt lưng quần lộ cả một quãng da trắng trẻo, khe mông cũng như ẩn như hiện.

    Tôi vô thức xiết chặt mũi, sợ phun máu ra mất.

    "Để tôi đi trước cho." Tôi tăng tốc, đi song song với cô.

    "Lại tư tưởng đàn ông đàn anh đây." Cô nói.

    "Thích đi trước chắc gì đã là đàn ông con trai." Tôi nói. "Như ở châu Phi có nước cực kỳ thiên vị đàn ông con trai, nhưng con trai nước đó đều để phụ nữ đi trước."

    "Vì sao?"

    "Quốc gia đó do nhiều năm chiến loạn, nhiều nơi bị đặt mìn, không dễ phát hiện." Tôi nói. "Để phụ nữ đi trước có thể đạp phải mìn."

    Cô lại mỉm cười, vành xe hơi lắc lư.

    Cậu ta nói không sai, cô không thích hợp làm người rót bia.

    Có lẽ ánh đèn mơ hồ trong pub sẽ khiến cô thêm kiều diễm, nhưng dưới ánh nắng sáng sớm, nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền mới là dung nhan mỹ lệ nhất của cô ấy.

    Chúng tôi đi song song về phía tây, vừa đạp xe vừa trò chuyện, dẫu sao trên đường cũng không có ai.

    Cuối cùng đạp xe dọc theo đường đê An Bình, đi thẳng tới chỗ cửa biển.

    Chúng tôi dừng xe, sóng vai ngồi trên bờ đê, gió biển thổi hiu hiu, ngắm cảnh sông biển giao nhau.

    "Ông chú." Cô quay đầu lại mỉm cười. "Đi xe đạp mệt quá."

    "Từ cấp một đến cấp ba, ngày nào tôi cũng phải đạp xe 40 phút đến trường, lúc về nhà cũng vậy." Tôi nói. "Vì thế tôi đã quen đạp xe rồi."

    "Đó là chuyện từ hồi nào rồi?"

    "Ừm..." Tôi nghĩ một chút. "Bắt đầu từ khoảng 23 năm trước."

    "Vừa khéo năm tôi sinh ra." Cô cười nói. "Đúng là tôi nên gọi anh là ông chú."

    Tôi cũng cười.

    "Tôi gọi anh là ông chú, anh không ngại chứ?" Cô hỏi.

    "Đó là sự thật mà, tôi ngại cái gì đây?" Tôi nói.

    "Tấm lòng anh thật lớn."

    "Đâu có đâu có." Tôi nói. "Tôi cũng chỉ còn lại mỗi tấm lòng thôi mà."

    Cô lại cười, tôi cũng cười theo, cả hai đều rất vui vẻ.

    "Tuy anh lớn hơn tôi 12 tuổi, nhưng 25 trước có lẽ tôi còn già hơn anh nhiều." Cô nói.

    "25 năm trước?" Tôi bối rối. "Khi đó cô còn chưa sinh ra mà."

    "Ừ." Cô mỉm cười. "25 năm trước anh 10 tuổi, nhưng tôi còn đang ở kiếp trước, mà tôi khi đó có thể đang là bà lão 70 tuổi. Thế nên 25 trước tôi hơn anh tới 60 tuổi đấy."

    "Đây là em nói phét? Hay là em thực sự tin vào luân hồi?"

    "Nói phét thôi."

    Cô nói xong, hai chúng tôi cùng mỉm cười.

    "Em rất thích đi xe đạp à?" Cười xong, tôi hỏi.

    "Thật ra cũng vừa phải thôi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi cũng không đi xe đạp nữa." Cô nói.

    "Cái xe này mới mua mấy hôm trước đấy, đây là lần đầu tiên tôi đi. Vì thế phải cám ơn anh đã đi cùng tôi."

    "Không." Tôi nói. "Đây là vinh hạnh của tôi."

    "Hì." Cô cười. "Khách khí vậy."

    Tôi cũng mỉm cười, nhưng tôi thực sự cảm thấy rất vinh hạnh.

    "Sao cô lại đi xe đạp lại?" Tôi hỏi.

    "Cuộc sống trước đây của tôi thật quá hoang đường, lãng phí rất nhiều tuổi xuân, vì vậy tôi định bắt đầu sống chân thật trở lại."

    "Cái này thì liên quan gì tới chuyện đi xe đạp?"

    "Tôi muốn thấy ánh nắng sớm, đạp xe lướt gió dưới ánh nắng mai. Có lẽ làm vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cuộc sống đầy ánh sáng và hy vọng."

    "Vậy giờ cô cảm thấy sao?"

    "Cuộc sống quả thực đầy ánh sáng và hy vọng." Cô mỉm cười.

    "Tốt lắm." Tôi cũng cười theo.

    "Cuộc sống có khi hệt như dùng bút lông viết chữ tiếng Anh, nếu chữ tiếng Anh viết ra không đẹp, hơn nữa viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy nên làm gì đây?" Cô nói.

    "Vậy đừng dùng bút lông biết chữ tiếng Anh nữa, thay bằng bút bi đi."

    "Đúng, ý tôi cũng là vậy." Cô nói. "Thay bút, chữ viết ra cũng sẽ khác đi. Nói cách khác, chỉ cần thay đổi thái độ với cuộc đời, cuộc sống cũng sẽ thay đổi."

    "Có thực cô mới 23 tuổi không?" Tôi ngạc nhiên. "Suy nghĩ này của cô rất thành thục đấy."

    "Thật chứ?" Cô cũng kinh ngạc. "Nói vậy, chắc tôi rất thành thục?"

    "Ừ." Tôi cười. "Quả nhiên 25 trước, cô là một bà lão 70 tuổi."

    "Tôi có thể coi câu ấy là lời khen chứ?"

    "Tôi vốn đang khen cô mà."

    "Cám ơn."

    "Đừng khách khí."

    "Đi thôi." Cô đứng dậy, phủi phủi mông. "Đi ăn bánh trứng."

    "Ừ." Tôi cũng đứng dậy.

    Chúng tôi đạp xe trở về, đạp tới một quán bánh trứng nghe nói khá nổi tiếng.

    Ăn bánh trứng xong, chúng tôi nói lời tạm biệt.

    "Ông chú." Cô vừa bước lên xe đã quay lại nói: "Tối cùng ăn cơm được không?"

    "Đương nhiên là được."

    "Vậy chờ điện thoại của tôi nhé."

    "Nhất định rồi."

    "Bye bye." Cô vẫy vẫy tay, đạp xe đi khỏi.

    Tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, cảm động tới mức suýt khóc.

    Tôi lại đạp xe thêm một giờ mới về đến nhà.

    Về nhà, trước tiên là tắm rửa, tắm xong lại thấy toàn thân nhức mỏi, nằm thẳng cẳng lên giường ngủ.

    Lúc tỉnh lại đã khoảng hai giờ chiều, làm chút mỳ ăn liền coi như bữa trưa, ăn mỳ xong lập tức mở máy.

    Còn rất nhiều tài liệu phải chỉnh sửa, cũng còn rất nhiều người phải liên lạc, tôi phải nắm chắc thời gian.

    Di động đặt trong khoảng tôi có thể với tay ra lấy, để bảo đảm mình sẽ không bỏ lỡ cuộc điện thoại cô gọi tới.

    Chỉnh sửa tài liệu xong, lại dùng điện thoại trong phòng gọi hỏi thử vài kỹ sư họ Thái, sau đó di động vang lên.

    "Ông chú." Cô nói. "Tối nay tới Quý Tộc Thế Gia ăn nhé."

    "Được." Tôi nói.

    "Thân phận địa vị của anh như vậy, tới Quý Tộc Thế Gia ăn có hạ thấp anh không?"

    "Không đâu." Tôi cười. "Lúc thường tôi chỉ ăn đồ ăn liền thôi."

    "Vậy được rồi." Cô cũng mỉm cười.

    Chúng tôi hẹn nhau gặp mặt ở nhà hàng lúc bảy giờ, lần này tôi đi xe máy tới.

    Đây là một quán ăn với giá bình dân, khi ăn không cần quá để ý, rất phù hợp với phong cách của tôi.

    Tôi dừng xe xong, chỉ chờ hai phút cô đã xuất hiện.

    "Ông chú." Cô vẫy vẫy tay với tôi, mỉm cười.

    Tôi gật đầu, cười lại rất tự nhiên, cũng rất vui vẻ.

    Cô ấy vẫn ăn mặc gọn nhẹ, vẫn cái quần Jean thắt lưng thấp buổi sáng, thêm một cái áo phông mới.

    Tuy sáng nay vừa gặp nhưng tôi cứ thấy như đó đã là chuyện từ tuần trước.

    "Ông chú." Chọn món xong, cô đột nhiên hỏi: "Sao anh không tìm bạn gái?"

    "Không phải không tìm." Tôi nói. "Mà là tìm không được."

    "Trước đây anh có bạn gái không?" Cô lại hỏi.

    "Đã từng có hai người. Có điều đều là chuyện đã từ lâu lắm rồi."

    "Ừm." Cô nói. "Vậy chắc đã lâu rồi anh không đi ăn một mình với đàn bà con gái."

    "Để tôi tính xem đã bao nhiêu năm rồi."

    Tôi giơ tay phải ra, một ngón, hai ngón, ba ngón, bốn ngón...

    Sau khi lật ngón thứ năm ra, tôi há hốc miệng, không nói được lời nào.

    "Thế nào rồi?" Cô hỏi.

    "Xong rồi, năm ngón tay không đủ rồi, nếu còn tính nữa chắc tôi khóc mất."

    Cô mỉm cười, còn tôi chỉ có thể cười khổ.

    "Tiếc là tôi không có chị, nếu không nhất định sẽ giới thiệu cho anh."

    "Đúng vậy, thật đáng tiếc."

    "Có điều tôi có cô lớn hơn anh ba tuổi, cô ấy rất đẹp đấy."

    "Thật không?"

    "Tiếc là tôi có chú rồi."

    "Này."

    "Tôi hay đùa quá trớn, mong anh đừng để ý." Tôi nói.

    "Với đàn ông cỡ tuổi tôi, nếu có cô gái 20 tuổi nào chịu nói chuyện với hắn, hắn nhất định sẽ cảm động tới mức khóc rống lên, sẽ không để ý đâu."

    "Thật chứ."

    "Ừ." Tôi gật đầu. "Mỗi lần nói chuyện với em, tôi đều muốn khóc."

    "Là bởi tôi nói chuyện quá thẳng thắn hả."

    "Cái này cũng đúng."

    Chúng tôi cùng mỉm cười, càng cười càng vui vẻ.

    "Anh có muốn cô gái trẻ tuổi như tôi thành bạn gái anh không?" Sau khi ngừng cười, cô ấy bèn hỏi.

    "Cái này..." Tôi đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên.

    "Cái này cái kia gì, cứ nói xem."

    "Đối với tôi mà nói, đương nhiên là tốt, nhưng đối với cô gái trẻ như cô lại không tốt."

    "Vì sao?"

    "Vì tôi có thể kiên trì chờ cô ấy lớn lên, nhưng cô ấy lại không đành lòng thấy tôi già đi."

    "Ông chú." Cô nhìn tôi một cái, nói: "Anh thật lý trí.”

    "Đâu có đâu có." Tôi nói. "Tôi cũng chỉ còn lý trí thôi."

    "Sáng nay anh vừa bảo mình chỉ còn mỗi tấm lòng thôi mà."

    "À, vậy tôi sửa lại một chút. Tôi chỉ còn lòng dạ với lý trí thôi."

    Món chính được đưa lên, tôi và cô cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, rất thoải mái và tự nhiên.

    Trước đây, lần đầu hẹn con gái đi ăn, luôn ăn mà chẳng biết vị. Vì ăn uống không phải trọng điểm, lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương để ngày sau còn hẹn tiếp mới là trọng điểm.

    Vì vậy lúc ăn cơm phải luôn chú ý tới vẻ mặt, cách ăn mặc, cách ăn, cách nói của mình, cũng phải chuẩn bị vài chuyện cười để tránh cho không khí khỏi lạnh lẽo. Nhưng thường tôi kể chuyện cười xong không khí còn lạnh hơn.

    Vì thế ăn bữa đó rất khó khăn, mà có lẽ đối phương cũng vậy.

    Nhưng lúc đi ăn với cô ấy, tôi lại chẳng cảm thấy khó khăn hay mất tự nhiên; cho dù đã lâu rồi tôi không đi ăn với phụ nữ một mình. Tôi cũng không căng thẳng.

    Tôi cũng không cần giả bộ đứng đắn, không cần ra vẻ tiêu sái hay anh tuấn, chỉ cần ăn uống như bình thường.

    Cô có vẻ cũng rất tự nhiên, không chút căng thẳng hay khách sáo.

    Vì vậy ăn uống cũng chỉ là ăn uống, ăn uống có thể là một chuyện rất đơn giản song lại rất hạnh phúc.

    Nếu sau này có thể thường xuyên đi ăn với cô ấy, vậy thật tốt biết bao.

    Tôi cảm thấy mình và cô ấy như quen nhau đã lâu rồi, nhưng nếu bỏ không tính ba tháng nói chuyện qua điện thoại, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy tới giờ mới chỉ ba tuần lễ, cũng mới chỉ gặp mặt có ba lần.

    Có thể vì tôi quá cô độc, cũng có thể vì cô vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, lại có thể chỉ bởi tôi quá khao khát muốn tìm một người bạn khác phái cùng ăn tối, có thể vì đàn ông con trai độc thân tuổi gần trung niên khó tránh khỏi mê luyến thân thể thanh xuân...

    Tôi đột nhiên có cảm giác thật mãnh liệt, tôi rất thích cô ấy.

    Nếu cô ấy trở thành bạn gái tôi, vậy sẽ hạnh phúc tới mức nào.

    Nhưng như vậy có tốt cho cô ấy không?

    "Anh đang nghĩ gì thế?" Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô hỏi.

    "Tôi có thể kiên trì chờ cô trưởng thành, cô lại không đành lòng nhìn tôi già đi."

    Ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, tôi nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,mtuanbkhn,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status