TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 31

Chủ đề: [Trinh thám tâm linh] Tổ trinh thám linh dị - Hoàn thành

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định [Trinh thám tâm linh] Tổ trinh thám linh dị - Hoàn thành

    Đây không phải là truyện ngắn, nhưng khá ngắn để không thể là thể loại chương hồi.
    Do đó mỗi đoạn em gọi là một phần, không tính là một chương nhé.

    Truyện này vì lấy tên là " tổ trinh thám " nên mới nói là có chút trinh thám, chứ sức tưởng tượng của em còn xa mới viết được thể loại trinh thám.
    Thực ra truyện này có nhiều yếu tố khoa học giải thích tâm linh, một chút phiêu lưu nên có thể tính là truyện theo thể loại Khoa Huyễn cũng được.

    Nội dung thì vì nó ngắn quá, nên cũng không cần tóm tắt, đọc tóm tắt đã gần bằng đọc truyện rồi. Hihi.

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 1


    Thiếu tá Trần Oai có ngoại hình của một anh tá điền, đôi tay sần sùi chắc nịch với những vết chai cũ kĩ càng làm tăng vẻ thô ráp, vụng về.
    Hàm răng vàng xỉn, không đều cộng với làn da sạm nắng khiến gương mặt góc cạnh của anh thêm khắc khổ, có nét già nua hơn cái tuổi 32 của mình.

    Càng khiến Trần Oai trở nên cục mịch, xấu xí hơn chính là cô trung úy Bảo Châu đang sải bước phía sau.

    Ta càng nhìn hai người bọn họ, càng thấy nhớ cái hồi còn cắp sách đi học vỡ lòng. Cô giáo ra đề tìm từ khác nghĩa với nhau.
    Quả thật Trần Oai và Bảo Châu đúng là một cặp tương phản trời sinh.
    Trần Oai thấp đậm, đen đúa, góc cạnh bao nhiêu, thì cô nàng Bảo Châu kia lại cao ráo trắng trẻo bấy nhiêu, những đường cong uốn lượn lại mê người bấy nhiêu.
    Dù cả hai cùng mặc cảnh phục dày dặn và nghiêm trang, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một gã nông dân đang lúng túng đi trên sàn Catwalk cùng cô nàng Vơ đét của đêm diễn thời trang.

    Gương mặt trái xoan với sống mũi thẳng và hàm răng trắng đều tăm tắp của Bảo Châu thực sự khiến ta ngây ngất, chỉ muốn đem nàng đặt lên chính chóp mũi của mình để được ngắm nàng càng gần hơn, càng lâu hơn nữa. Đúng là vẻ đẹp hút hồn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.


    Ta huýt sáo: " Mau dậy, mau dậy. Hoa hậu FBI tìm tới cửa rồi kìa ".
    Vũ giật bắn mình, hắn bật tưng lên khỏi mặt sập, thân hình béo núc của hắn vặn vẹo, lắc lư ra chiều khó chịu trông như con đỉa đang ngủ thì bị quẳng vào thùng nước vôi vậy.
    Gọi Vũ dậy xong ta liền kích hoạt cửa cuốn, mặc kệ hắn lèo nhèo cấm ta huýt sáo.
    Rõ nỡm, so với tin tốt có một mĩ nhân tìm tới tận cửa thì việc ta huýt sáo có làm hắn bị đau đầu một chút thì đã bõ bèn gì.

    - Anh có nghe thấy tiếng rít ban nãy không? - Bảo Châu vừa nhìn quanh gian phòng khách vừa thì thào hỏi Trần Oai.

    - Không ! - Trần Oai nhíu mày đáp.
    - Anh có thấy trong này hơi lành lạnh không?

    - Không, Trong phòng thì phải mát hơn ngoài trời chứ.

    Bảo Châu vẫn tiếp tục thì thào:
    - Tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn chúng ta rất chăm chú.

    Trần Oai nhíu mày, vốn không phải một người lỗ mãng, thậm chí có thể nói là rất nhạy bén. Anh cũng cảm thấy hơi có chút bất thường.
    Không phải vì tấm cửa cuốn bất ngờ mở ra trước khi hai người kịp bấm chuông, cũng không phải vì anh nghe thấy tiếng động gì kì lạ hay thấy căn phòng này lạnh lẽo bất thường. Mà điều làm anh thấy bất thường, chính là thái độ bồn chồn của Bảo Châu.
    Bảo Châu đã là cộng sự của Trần Oai hơn 2 năm nay, sự điềm tĩnh can trường của cô vượt rất xa so với vẻ bề ngoài mềm mại uyển chuyển đầy nữ tính kia. Hơn nữa, với cá tính bướng bỉnh trời sinh, dù có những lần một mình cải trang thâm nhập động mại dâm hay phục kích bọn buôn ma túy mấy đêm liền ngoài nghĩa địa thì cô bé cũng vẫn giả vờ cứng cỏi, quyết không thể hiện sự sợ hãi ra ngoài.
    Hôm nay Bảo Châu lại tỏ ra bồn chồn khó hiểu khiến anh cũng phải lưu tâm. Anh cười xòa trấn an :
    - Có lẽ chủ nhà đang nhìn chúng ta qua camera chống trộm. Theo cô thì camera đặt ở hướng nào?

    Trần Oai giải thích khá hợp lý, nhưng lại không hề làm tan bớt cảm giác kì lạ trong lòng Bảo Châu. Tuy nhiên, nghe sếp hỏi, nàng vẫn đảo mắt nhìn quanh.
    Căn phòng khách này khá rộng rãi, chiếm gần hết mặt bằng khoảng 50m2 của căn nhà nhưng lại thiết kế khá đơn giản với nội thất duy nhất là một bộ bàn nước bằng gỗ và một bể cá liền vách. Sơn tường thuần một màu xanh nhạt tạo cảm giác thoáng đãng mát mẻ rõ ràng là không tiện cho việc bố trí camera ngầm.
    Với con mắt chuyên nghiệp của 2 người, chỉ nhìn liếc qua là đã có thể khẳng định trong nhà không có bố trí camera chống trộm loại phổ thông.
    Bảo Châu quay sang Trần Oai, thấy anh vẫn nhìn mình đầy ngụ ý. Nàng vụt lấy lại vẻ cứng cỏi thường ngày, vươn tay chỉ về phía tay vịn cầu thang dẫn lên gian xép lửng với hàng lan can ốp bằng gỗ sồi Nga.
    - Có lẽ là chỗ đó, nhưng bây giờ thì cảm giác đó hết rồi.

    Ta giật thót mình. Trực giác của con gái thật là đáng sợ. Hèn nào trong những lúc trà dư tửu hậu, Vũ thường nói " Khi ta đi trên đường, thấy một cặp đào tiên lướt qua trước mặt. Dù ánh mắt của ta chỉ dừng lại trên ngực cô ta vẻn vẹn 0.1 giây thì " đào chủ " vẫn dễ dàng xác định được là ta vừa mới soi hàng "

    - Hai vị ngồi đợi một lát, tôi xuống ngay đây. - Vũ thò cổ ra khỏi lan can, nói với xuống.

    Vũ thật là mất mặt, khách đến nhà tốt xấu gì cũng là thiếu tá công an cùng với một mĩ nữ trung úy nữa. Vậy mà hắn cứ hồn nhiên mặc quần tà lỏn, tay xách chai cola loại 1,5 lít đã quăn queo vì lỡ tay đổ nhầm nước nóng bên trong chứa thứ nước đen sì, đặc quánh xuống đãi khách.

    - Anh Vũ chơi cá cảnh thật là khéo, mấy con vàng sư tử này tôi hễ nuôi là chết, chăm chút các kiểu cũng không khá hơn được. Vậy mà đàn cá nhà anh con nào cũng khỏe mạnh, bơi lượn ào ào. Nhìn đến là thích mắt.

    - Ôi dào, bà cô nhà tôi buôn bán cá cảnh. tiện tay vợt bừa về mấy con nuôi cho nó đỡ trống nhà ấy mà. Anh nói tôi mới biết nó là con cá vàng sư tử, chứ bình thường tôi toàn gọi là con mào gà ấy mà. Chơi bời gì đâu.

    Vũ vừa đưa cốc nước đen thùi lùi mời Bảo Châu, vừa cười xuề xòa đáp lời Trần Oai.

    Trần Oai uống một ngụm lớn rồi gật đầu ra dấu bảo cô nàng trung úy đang trợn mắt nhìn cái thứ nước đen sì, đặc quánh trong tay.
    - Cô uống thử xem, thứ nước Atiso bạc hà này ngon lắm. tôi uống cách đây gần chục năm rồi mà vẫn nhớ như in đấy. Mà nước Atiso này đem ướp lạnh quả nhiên ngon hơn hẳn. Đặc sản đấy, ngoài anh Vũ ra thì không ai có công thức pha chế đâu.

    Bảo Châu ngại ngùng nhìn vào cốc rồi dứt khoát đặt xuống bàn:
    - Cám ơn anh, hôm nay trời cũng mát.

    Vũ nhe răng cười, pha trò:
    - Nghe nói anh Oai có cô em vợ xinh lắm, hôm nay mát trời đem qua giới thiệu với tôi đấy à?

    Trần Oai cười ha ha, mặc kệ ánh mắt hơi có chút khó chịu của Bảo Châu nhìn Vũ, nói:
    - Em vợ thì không phải, nhưng đúng là mát giời thuận tiện mai mối. Hôm nay đến nhà, cốt mời anh Vũ đi du lịch với em Châu đây một chuyến. Công tư kết hợp, càng dễ hiểu nhau hơn. Phải không nào.

    - Được thế thì còn gì bằng. - Vũ cũng phụ họa.

    Hắn cũng chả lạ gì Trần Oai. Hai người quen biết nhau từ rất lâu rồi. Tính tình Trần Oai mặc dù rất xuề xòa, nói chuyện cũng vui vẻ hóm hỉnh. Nhưng đó là kiểu hóm hỉnh lão luyện, câu chuyện đẩy đưa kiểu gì cũng hướng về vấn đề chính.
    Hơn nữa, Trần Oai đặc biệt nghiêm túc trong công việc. quen nhau hơn 10 năm, trừ vài lần gặp mặt ở phòng làm việc của Trần Oai - cũng chính là ti cảnh sát mà lần nào cũng là vì công việc Thì đây mới là lần thứ hai Trần Oai đến nhà thăm hắn.
    Lần này đến nhà, mặc cảnh phục lại dẫn theo đồng nghiệp, hiển nhiên không phải tiện đường thăm nom. Chỉ là lâu ngày không gặp, cứ nhân tiện hàn huyên với nhau cho vui. Chứ hễ động đến chính sự là Trần Oai lại trở thành hòn gạch khô không khốc ngay.

    Bảo Châu nhăn mặt nhìn hai tên đàn ông cười nói huyên thuyên, dâm ý lan tràn mà không đả động gì đến chính sự,nếu ko phải hai người đang nói đến nàng thì nàng cũng lười nghe.
    Rảnh rỗi, nàng bắt đầu quan sát Vũ.
    Hắn thấp đậm, thân hình hơi béo, có lẽ vì ít tập luyện nên cơ thịt mềm nhũn. Nhưng da mặt và hai cánh tay lại sạm nắng. Có vẻ là người thích bôn ba.
    Vũ có ngoại hình đúng kiểu " tai to mặt lớn " miệng rộng môi dày, cặp kính cận trông khá tri thức cũng không làm giảm đi vẻ "xôi thịt " trong mắt Bảo Châu. Trông hắn giống một vị giám đốc hay cán bộ nào đó chuyên ăn của đút hơn là một nhà lý học chuyên nghiên cứu và viết các học thuyết về cận tâm lí như trong báo cáo.
    Hắn thấp đậm, thân hình hơi béo, có lẽ vì ít tập luyện nên cơ thịt mềm nhũn. Nhưng da mặt và hai cánh tay lại sạm nắng. Có vẻ là người thích bôn ba.

    - Châu ơi, em thích ngắm anh Vũ thì cứ bảo anh. Anh sẽ mượn anh ấy vài ngày cho em tha hồ ngắm. Haha, bây giờ em giới thiệu qua cho anh Vũ về công việc lڧn này đi. Không anh ấy lại bảo là anh chỉ mang hành đến làm quà.

    - Vâng - Bị câu nói đùa của Trần Oai ngắt khỏi mạch phân tich, Bảo Châu thoáng đỏ mặt, vội định thần đáp.

    - Lần này chúng tôi tới đây để mời anh Vũ cộng tác giải quyết một vấn đề rڥt quan trọng của UIA. hi vọng anh Vũ có thể sắp xếp thời gian và công việc để cۙng tác với chúng tôi.

    Vũ định mở miệng trêu đùa Bảo Châu, nhưng những thông tin từ nàng khiến hắn dần trở nên nghiêm túc.
    Cuối cùng, hắn dứt khoát:
    - Hai người về trước, tôi cần chuẩn bị một chút, có lẽ sáng ngày kia chúng ta có thể khởi hành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các từ ngữ trong này có một số là do em tự dùng nên chắc các bác không hiểu rõ lắm.
    Em sẽ lập topic ở bên góp ý để vừa giải thích, vừa trao đổi cùng các bác về các vấn đề tâm linh ạ.
    Thank
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:50.
    ---QC---
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 2


    - Vũ không phải người giỏi nhất, nhưng anh ta là người thích hợp nhất cho công việc này.
    Tôi cũng như cô, không tin rằng anh ta là một nhà ngoại cảm. Thậm chí tôi có thể khẳng định chắc chắn anh ta không phải là một nhà ngoại cảm. Nhưng cứ tin vào tôi. Anh ta sẽ giúp chúng ta giải được bài toán hóc búa này.

    Bảo Châu nhìn Vũ gà gật trên xe. Cái cách ngủ há cả miệng ra của hắn khiến nàng không khỏi nghi ngờ nhưng lời nhận xét của Trần Oai.

    Là cộng sự của Trần Oai gần hai năm, Bảo Châu càng hiểu Trần Oai thì lại càng ngạc nhiên khi cấp trên chỉ định anh độc lập điều tra vụ án này.
    Bởi Trần Oai là một người cực kì nguyên tắc và duy ý chí một cách triệt để. Anh phá được rất nhiều vụ án nhờ vào sự tin tưởng tuyệt đối vào những quy luật cơ bản nhất. Trái với vẻ bề ngoài như một anh nông dân, Trần Oai là một người có quan điểm và tư duy biện chứng cực kì sắc xảo. Anh là một tín đồ bẩm sinh của chủ nghĩa duy vật. Thực sự không thể hiểu được tại sao anh lại sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ đậm chất tâm linh lần này,

    Chắc hẳn đây là một vụ quan trọng. Quan trọng hơn cả những gì mô tả trong hồ sơ.
    Trực giác nhạy bén đối với những vụ án nghiêm trọng của Trần Oai là điều mà Bảo Châu không bao giờ nghi ngờ. Điều này thôi thúc cô đọc lại hồ sơ vụ án.



    " ngày 26 tháng 5 năm 2011, tại nhà riêng của Thầy L. một thầy đồng khá nổi tiếng tại Ninh Bình bỗng phát sinh một vụ án mạng.
    Những người hàng xóm nghe thấy tiếng la hét và bàn ghế bị xô đổ. Khi họ sang đến nơi thì nạn nhân đã chết. Trong phòng chỉ có chủ nhà là Thầy L.
    Người chết là ông Trần Văn Tứ, 42 tuổi cũng hành nghề đồng cốt.
    Ông Tứ chết bởi ngạt thở. Các vết tay hằn sâu, bầm tím nơi cổ, Nồng độ oxi trong máu của nạn nhân cực thấp là bằng chứng rõ ràng rằng ông Tứ bị bóp cổ tới chết.
    Nghi phạm chính là Thầy L. lập tức bị tạm giam điều tra. Tuy nhiên Thầy L. chỉ một mực khẳng định ông Tứ bị nhập tà, tự tay bóp cổ mình tới chết. Thầy L. đã dùng hết phép để cứu giúp nhưng không được. "
    ngày 28 tháng 5, Thầy L. liên tiếp kêu oan, yêu cầu được thả khỏi nơi tạm giam để về " phủ " chuẩn bị chống lại tà ma sắp tấn công mình.
    Ngày 29 tháng 5, thầy L. có biểu hiện hoảng loạn. các cán bộ điều tra tỉnh Ninh Bình đã bố trí người theo dõi và quan sát cẩn thận. Nhưng đến đêm ngày 29, Thầy L. chết ngay trong phòng giam.
    Nguyên nhân dẫn đến tử vong cũng là do bị bóp cổ tới chết... "

    Là một người làm trong nghề, đã phá rất nhiều vụ án phức tạp.
    Bảo Châu nhận định đây chỉ là một vụ án mạng liên hoàn. mặc dù tính chất phức tạp và có nhiều yếu tố chưa xác minh được. Nhưng những vụ án kiểu như thế này rất nhiều. Không đủ đặc biệt để trung ương phải chỉ định đích danh Trần Oai - một thiếu tá đang công tác tại Hà Nội tới Ninh Bình độc lập điều tra.
    Đã vậy, Trần Oai lại rất quyết đoán bàn giao lại hai chuyên án ma túy đang ở giai đoạn đấu tranh quyết liệt để tiếp nhận vụ này.

    Hai hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nheo lại. - Có lẽ liên quan đến người mà Thiếu tá mời đi hỗ trợ lần này.

    Nghĩ đến đây, Bảo Châu bất giác quay đầu nhìn về phía Vũ.
    Nàng giật bắn mình khi thấy hắn cũng đang nhìn mình lom lom.

    - Vụ án này không khó như cô nghĩ đâu. Nhưng nghiêm trọng hơn nhiều đấy.
    Vũ cười cười nhìn Bảo Châu đang cố định thần. Trước khi chỉnh lại tư thế rồi ngủ tiếp, hắn nói:
    - Đừng căng thẳng quá, những vụ như thế này làm nhiều sẽ quen thôi. Cô phải ngủ đi một chút, tinh thần mệt mỏi, sẽ dễ bị nó tác động đấy.

    Bảo Châu thở gấp. Trong lòng dấy lên một nỗi sợ mơ hồ đối với Vũ.
    Mặc dù Nàng không giải thích được vì sao hắn nhìn nàng từ rất lâu mà nàng không có cảm giác đựoc. Điều này chỉ khiến nàng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt như nhìn xuyên qua suy nghĩ người khác của Vũ khiến nàng sợ hãi.

    Vì sao hắn lại nhìn mình như thế?
    Vì sao khi hắn nói " nó " lại khiến nàng có cảm giác hắn không phải đang nói về vụ án?

    o0o

    Khi Vũ và Bảo Châu bước xuống xe thì Trần Oai đã đứng đợi từ lâu.
    Do Vũ yêu cầu có hai ngày để chuẩn bị nên Trần Oai đã xuống Ninh Bình thụ lý vụ án từ trước, chỉ để lại Bảo Châu ở Hải Dương đón hắn xuống Ninh Bình. Thậm chí Trần Oai còn cẩn thận dặn nàng đáp ứng mọi phương tiện để vận chuyển đồ đạc của Vũ nếu cần.
    Nhưng trái với những lo xa của Trần Oai, lần này Vũ chỉ mang theo một ba lô hành lý.

    - Anh Vũ đi đường cũng mệt, ta đi ăn lót dạ cái gì đó đi đã rồi bàn công chuyện sau.

    Trần Oai vừa nói vừa liếc mắt nhìn cái ba lô trên vai Vũ.

    - Ài, mệt mỏi gì đâu, lên xe làm một giấc thẳng cẳng ấy mà. Nhưng mà thôi cứ ăn sáng cái đã. Em Châu thức từ đêm qua đến giờ chắc cũng hơi mệt rồi. Tôi có mang ít đồ ăn nhẹ đây

    Vũ cũng tào lao đáp rồi mở toang cái ba lô trên tay, lấy ra mấy cái bánh bao chia cho hai người hắn còn tếu tác đưa cho Bảo Châu một bịch sữa tươi, ép uống bằng được " ăn bánh bao phải uống sữa tươi nữa nó mới bổ "

    Trần Oai nhìn trong ba lô chỉ toàn là quần áo và mấy túi bóng đựng đồ ăn, mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng cũng cầm lấy bánh Vũ đưa.
    Đi từ Hải Dương về Ninh Bình cũng không quá xa, Vũ và Bảo Châu lại đi xe công từ đêm hôm trước, nên khi hai người tới nơi vẫn còn rất sớm. Trời mới tờ mờ, đây lại là khu phố huyện nên cũng chẳng có hàng quán nào mở cửa tầm này.
    Ba người bèn đứng ăn ngay bên đường.

    Bảo Châu vừa ăn bánh vừa tranh thủ ngắm cảnh. Mặc dù là một nữ cảnh sát, lại còn thăng tiến rất nhanh trong công việc. Mới tham gia tổ trọng án được hai năm, nhưng nàng đã nhanh chóng khẳng định được sự tiến bộ. Từ một cô trung sĩ quèn chuyên lo sổ sách giấy tờ, chỉ trong vòng hai năm nàng đã có hàm trung úy. Điều này minh chứng rõ nét cho sự chuyên tâm phấn đấu và nghiêm túc trong công việc của Bảo Châu. Tuy nhiên, ít ai biết công việc mơ ước ngay từ khi còn bé của Bảo Châu lại là một hướng dẫn viên du lịch chứ không phải là trở thành chiến sĩ cảnh sát.
    Niềm đam mê du lịch, tìm hiểu những văn hóa, phong tục mới mẻ và những phong cảnh đẹp của mỗi vùng miền khiến nàng không khỏi ngất ngây trước vẻ đẹp yên bình lãng mạn của buổi bình minh ở khu phố huyện.
    Gọi là phố, nhưng nơi này chỉ lèo tèo vài căn nhà. Hơn nữa dồn cả vào một phía chân đồi. Phía bên kia của con đường nhựa mới mở là cả một khoảng không bao la với thảm lúa non đang dập dờn theo gió.
    Mặc dù mặt trời vẫn chưa ló dạng, bầu trời còn hơi mờ tối khiến tầm nhìn hơi hạn chế,nhưng bầu không khí trong vắt, những làn gió nhẹ thoảng qua mát lạnh khiến Bảo Châu không khỏi bị hút hồn nhìn về phía những núi đá nhỏ nhấp nhô uốn lượn nơi cuối chân trời.

    Đang ngắm cảnh bình minh đến xuất hồn. Bỗng Bảo Châu cảm giác như mình bị bất ngờ quăng vào trong một hầm nước đá. Cuống phổi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt khiến nàng không sao thở nổi.
    Mắt nàng trợn trắng lên, đầu lưỡi như líu cả lại. Phải vận dụng hết sức bình sinh, nàng mới hít được một luồng dưỡng khí.
    Không khí tràn qua màng phổi khiến nàng trở nên tỉnh táo. Thân thể căng cứng của nàng đã có lại có thể kiểm soát được. nhưng nàng vẫn không dám động đậy.
    Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng đọng lại trên gương mặt Bảo Châu.
    Hai tay nàng nắm chặt đến độ các móng tay bấu vào nhau tạo thành những vết hằn sâu vào da thịt.
    Cảm giác lạnh lẽo đáng sợ không ngừng tăng lên theo đà xoay người của Bảo Châu.
    Phản ứng sợ hãi của con gái muốn nàng nhắm mắt lại, nhưng sự kiên nghị thậm chí liều lĩnh giúp nàng đối mặt với nó.


    Bảo Châu nhìn trân trân vào bức tường còn mới nhưng có bám chút rêu phong mà khi nãy nàng vẫn tựa vào.
    Rõ ràng nó vẫn ở đó ngay từ khi nàng bước xuống đây. Cái vẻ ngoài phẳng lì như... tường của nó vẫn y nguyên như thế.
    Nhìn bức tường im lìm trước mặt mà hàng trăm cảm giác hỗn độn xẹt qua trong đầu Bảo Châu.
    Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy nàng khi nãy là gì?
    Cái gì đã xẹt qua ngay sau gáy của nàng khi rõ ràng phía sau chỉ là bức tường vô tri vô giác?
    Côn trùng?
    Một cơn gió lạnh?
    Hay là một... ánh mắt?

    Bảo Châu lắc lắc đầu cố gắng xua đi những cảm giác đáng sợ khi nãy.
    Nàng xoay người lại bước về phía Trần Oai.
    Chợt tim nàng như thắt lại, toàn thân nàng nhủn ra, nặng trịch như miếng bọt biển bất ngờ bị xối nước vào vậy.
    Bảo Châu té bật ra sau, miệng kêu lên một tiếng thất thanh. cố sức lùi xa khỏi cặp mắt đang nhìn mình chằm chặp.

    Cặp mắt ấy lại sấn tới. Dí sát vào mặt nàng.
    Bảo Châu muốn nhắm mắt lại cho đỡ sợ, muốn tung ra vài thế võ tự vệ mà nàng đã khổ công luyện tập thành những phản xạ cực nhanh.Nhưng dường như cơ thể không còn thuộc sự điểu khiển của nàng nữa.Mặc dù nàng đã ngoẹo cổ sang bên né tránh nhưng hai mắt vẫn mở trân trân, nhìn như ngây dại vào cặp mắt đang dí rất sát tới nàng.

    Bảo Châu chợt cảm thấy một cái gì đó rất mạnh mẽ cuốn lấy mình. Cơ thể nàng bị nâng bổng lên, kéo thẳng về phía cặp mắt.

    Khoảng khắc ngay trước khi chạm vào cặp mắt, Bảo Châu buông lỏng bản thân. trong đầu thì thào tự nhủ " - Thì ra đây là nỗi sợ "

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:51.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 3


    - Có lẽ cô bị trúng gió rồi.
    Vũ vừa nhìn chăm chăm vào gương mặt tái xanh của Bảo Châu vừa nói với nàng.


    Bảo Châu cũng nhìn sâu vào mắt Vũ đến mức quên cả việc tự mình đứng dậy. Nàng vẫn ngả người trong vòng tay của Vũ theo một tư thế hết sức mờ ám.

    " Vẫn ánh mắt đó, nhưng sao khi nãy mình lại thất thố đến như vậy nhỉ? " - Bảo Châu vừa thở dốc vừa tự hỏi. Nàng mới vừa hoàn hồn trở lại. Khi nãy nàng đã hốt hoảng đến mức thét lên khiến cả Vũ và Trần Oai cùng giật nảy cả mình. May mà Vũ kịp đưa tay đỡ lấy eo lưng nàng, không thì nàng đã té ngửa ra ngay lúc đó rồi.

    Trần Oai nhìn Bảo Châu, ánh mắt khó hiểu ho khan một tiếng, nói:
    - Chắc tại sương sớm hơi lạnh, chúng ta vào nhà thôi.

    Nói đoạn, anh đưa tay bấm chuông luôn căn nhà lớn phía sau lưng.

    Vũ buông Bảo Châu ra nhưng vẫn ái ngại hỏi:
    - Cô vẫn ổn chứ?

    Bảo Châu lúng túng chỉnh lại mái tóc đáp:
    - Không sao, tôi vẫn ổn. Cám ơn anh.


    Cánh cổng sắt cao gần 3 mét mở hé ra, một gương mặt lạnh băng nhìn ba ngừơi một lượt rồi miễn cưỡng nới rộng khi thấy bộ cảnh phục của Trần Oai.

    Ba người bước vào sân, Vũ ngẩng đầu ngó quanh, ra chiều nghĩ ngợi rồi gật gật đầu.
    Căn nhà gọi là một biệt thự có lẽ cũng không đúng, mà phải gọi là một " Phủ " thì đúng hơn.
    Cái sân khá sâu với lối đi đủ để đậu hai chiếc xe bảy chỗ kéo thẳng một mạch tới mái hiên khá rộng vừa cho cả mấy chục người ngồi.
    Phòng chính có thiết kế không có cửa mà chỉ có hai cây cột chống hiên.
    Mái hiên rộng và cong cong với mái ngói đỏ và đầu con nghê mang đậm phong cách đình chùa.
    Thẳng từ ngoài vào có thể thấy ngay ngôi Tam bảo cùng ban Sơn Trang lộng lẫy nghi ngút khói hương. Rõ ràng Thầy L. rất thường xuyên tổ chức các hoạt động hầu đồng với rất nhiều con nhang đệ tử ở ngay tại đây
    Bên cạnh phòng thờ chính là một lối đi nhỏ, hẳn là dẫn tới căn nhà 4 tầng là nơi ở của Thầy L. phía sau.

    Có vẻ như Trần Oai đã đến đây khám xét hiện trường từ sớm nên nắm rõ kết cấu của phủ này. cả ba người cũng không đi lên nhà Thầy L. mà tiến lại ngồi ngay tại bàn nước dưới mái hiên.
    Người đàn ông có dáng vẻ khắc khổ vừa ra mở cửa khi nãy cũng nhanh chóng mang ấm trà cùng nước sôi tới, cẩn thận pha trà đãi khách.
    Nhìn người đàn ông pha trà mời khách với gương mặt lạnh như băng, rót nước sôi vào ấm rồi lại lặng lẽ đi vào thắp hương và lau dọn ngôi Tam bảo, Vũ ngạc nhiên quay sang hỏi Trần Oai :

    - Ông ta là ai vậy?

    - Đó là ông Ba, một con nhang đệ tử thân cận của Thầy L. Bình thường ông ta ở ngay gần đây, nhưng do Thầy L. mới mất nên ông ta chuyển tới để trông nom phủ này.

    " Ông ta cũng như một số con nhang đệ tử của Thầy L. rất bất mãn với công an vì cho rằng cái chết của Thầy L là do bị công an giam giữ. Anh không biết mấy ngày nay, những đệ tử của Thầy L đã làm náo loạn trụ sở Công An Ninh Bình đến mức nào đâu.
    Họ vây kín trụ sở lại đòi tìm cho bằng được người đã khiến Thầy L. chết. Thậm chí các chiến sĩ công an trong ca trực hôm đó còn phải tránh mặt và được bảo vệ đặc biệt tránh bị bọn họ tấn công trong lúc kích động nữa kìa.Ông ta mở cửa cho chúng ta đã là rất ôn hòa rồi đấy" - Trần Oai giải thích

    Vũ gật gù, hỏi:
    - Không phải chính Thầy L đã nói rằng ông ta và ông Tứ bị tà ma tấn công à? Sao mấy con nhang đệ tử này lại sùng sục lên thế?

    Trần Oai nhăn nhó đáp:
    - Lạ đời ở chỗ đó. Cơ quan công an thì ra sức giải thích người chết do bị nhập tà. Còn mấy vị tín đồ thì lại dùng đủ mọi lí lẽ, suy luận khoa học, y học để buộc tội cơ quan điều tra.
    Anh không biết chứ cơ quan điều tra tỉnh Ninh Bình giờ đang như cái sân khấu kịch ấy, loạn lắm.

    Vũ cười cười, mở nắp ấm trà, thấy lá trà đã nở mềm, bèn rót ra chén lớn, đưa mời Bảo Châu.
    Thấy nàng định uống ngay liền nói:

    - Cô cầm chén trà trong tay, đưa lên mũi ngửi một lát. Trà tâm sen đấy. rất tốt cho những người bị như cô.

    Bảo Châu nghe Vũ nói vậy, cau mày một chút nhưng vẫn làm theo.
    Một cảm giác nóng ran từ lòng bàn tay lan ra khiến nàng thấy vững tâm. Mùi trà sen thơm thoang thoảng khiến lòng người dễ chịu. Khẽ uống một ngụm, nước trà như luồng hơi nóng tràn qua miệng thực rất ý vị.
    Bảo Châu vừa thưởng thức trà, vừa ngẩng lên nhìn Vũ.

    Hắn nhìn nàng cười nhẹ rồi quay sang nói chuyện với Trần Oai.
    - Anh điều tra vụ án đến đâu rồi? Liệu có phải do mấy ông công an nhà anh quá tay quá chân gì đó như mấy vị con nhan đệ tử kia đoán không?

    Vũ hỏi vậy cũng không hẳn chỉ là trêu đùa.
    Thực tế khi các cán bộ điều tra thẩm vấn nghi phạm, không phải chỉ dùng lời lẽ đấu tranh cho tâm phục khẩu phục kiểu như trong kịch nói. Đâu có nghi phạm nào cũng sẵn sàng khai báo, thậm chí bắt quả tang rành rành còn chối lên chối xuống, kháng án ầm ầm. Đến Bao Thanh Thiên lắm lúc còn phải dùng hình nữa là.
    Mà phủi bụi một chút thì không khai, quá tay quá chân, lỡ nghi phạm thể trạng yếu yếu một chút có khi thành dở hơi ngay.
    Bình thường các nghi phạm chỉ là bọn nghiện ngập trộm cắp, có ăn tí đòn cũng chả ai thương. Thậm chí có chuyện xảy ra, trên dưới bưng bít dập đi rồi xử lý nội bộ cũng không đến nỗi rùm beng.

    Trần Oai là thế, vừa động đến công việc liền trở nên nghiêm túc ngay. Đáp:
    - Tôi đã loại bỏ khả năng Thầy L chết do bị nhân viên điều tra đánh đập quá tay. Không cần nói đến các xét nghiệm pháp y mà ông ta ở đây là một người rất được trọng vọng. Anh cũng biết mấy vị đồng cốt này có sức ảnh hưởng đến dân chúng còn hơn cả người làm chính trị ấy chứ.
    Ngay trong cơ quan điều tra, cũng có mấy người là con nhang đệ tử của Thầy L. bao che còn không được làm gì có chuyện quá tay quá chân.
    Tuy nhiên, có lẽ vụ này cũng phải giải quyết theo hướng đó.

    Bảo Châu đang ngồi nghe, giật bắn mình hỏi Trần Oai:
    - Sao lại như vậy?

    Trần Oai đảo mắt, thấy ông Ba đã đi vào nhà trong từ lâu, bèn hỏi ngược lại Bảo Châu:
    - Theo cô, thì vụ án này phải xử lý theo phương án nào?

    Bảo Châu lộ vẻ cuồng nhiệt:
    - Vụ này chính thiếu tá nhận định là không phải do cán bộ điều tra gây nên. Hơn nữa các thân nhân của Thầy L còn đang rất kích động. Nếu chúng ta kết luận như vậy, chẳng phải là đổ dầu vào lửa hay sao?
    Theo nhận định của tôi, có lẽ thầy L bị một căn bệnh tâm lý, một dạng tâm thần phân liệt hoặc tự kỉ ám thị dẫn đến hành động tự tay bóp cổ tới chết. Chúng ta có thể thu thập chứng cứ theo phương hướng này. Dù sao, căn bệnh đồng căn mà các thầy đồng như Thầy L. thường bị cũng là một dạng bệnh lý về tâm thần học. Ở UIA có một số nghiên cứu có thể dùng làm cách giải thích khách quan được

    Thấy Trần Oai gật gù nghe nhưng không nói gì, có lẽ là khuyến khích mình nói tiếp, Bảo Châu rụt rè đưa ra ý kiến:

    - Kể cả nếu không kết luận được theo phương hướng đó, thì cũng có thể tùy tiện tìm một cớ nào đó ví dụ như Thầy L. sợ tội hoặc ăn năn vì cái chết của ông Tứ mà tự sát tại cơ quan điều tra để dập vụ này xuống. Rồi xử lý nội bộ.
    Dù sao Thầy L. cũng đã chết. Hơn nữa cũng chưa có bằng chứng xác minh sự tác động của các cán bộ điều tra. Chúng ta không thể bỏ dầu vào lửa kích động những người đang bao vây trụ sở công an được.

    Trần Oai thấy Vũ gật gù tán thưởng thì khẽ cười khổ nói:
    - Ba chúng ta đã là nòng cốt thụ lý vụ án này. Tôi cũng không ngại nói cho hai người biết.
    Vụ này không thể làm giống như các vụ khác được. Nếu không thì đã không cần có chúng ta ở đây.

    Bảo Châu định chất vấn, nhưng nàng kịp bình tĩnh lại. Đúng như Trần Oai nói. Nếu vụ án này xử lý như cách của nàng, thì rất kín kẽ mà chắc chắn. Nhưng cách giải quyết như vậy thì một trung úy như nàng cũng làm tốt được. Cơ quan điều tra tỉnh Ninh Bình càng là những tay lọc lõi, quyền lực xử lý như thế chỉ là nhấc tay động chân. Cần gì phải cử một thiếu tá như Trần Oai từ Hà Nội về đây thụ lý.
    Bên trong dứt khoát còn nhiều điều khuất tất.

    Trần Oai thấy Bảo Châu giữ được sự điềm đạm bèn lộ ra ánh mắt tán thưởng. Trong các cộng sự của mình. Trần Oai vẫn thích nhất là Bảo Châu. Ngoại trừ thân phận hơi đặc biệt thì nàng còn có sự thông minh khiến người ta ưa thích.

    -" Tất nhiên việc đưa ra kết luận đó chỉ là khuấy nước cho đục lên thôi. Trước khi vũng nước trong trở lại, chúng ta phải kết thúc được vụ án này " - Trần Oai vừa ví von, vừa nhìn xoáy về phía Vũ.

    Vũ gật đầu, buông chén trà đứng dậy, nói:

    - Nếu tôi đoán không lầm, thì họ cũng bắt đầu gây áp lực rồi. Chậc, tiến hành ngay thôi. Hi vọng nó vẫn còn chưa đi quá xa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:51.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 4


    - Ở đây chả có cái quái gì cả đâu.
    Ta trực tiếp trả lời khi Vũ bảo ta đi một vòng xem trong phủ Thầy L. có gì đó không.
    Nhưng nhìn vẻ mặt bất thiện của hắn, ta đành đảo một vòng quanh nhà.
    Thực ra việc này là vô cùng nhàm chán. Đồ vật bình thường thì đã không cần chú ý. Những thứ đồ thờ cúng tâm linh thì lại quá là rắc rối.
    Tốt xấu gì đây cũng là một điện phủ khá nổi tiếng trong giới đồng cốt. Con nhang đệ tử đến đây đều thành tâm vô cùng. Hơn nữa, Thầy L. có quan hệ rất rộng, trong nhà không thiếu những thứ đồ cổ mang đậm hơi hướng tâm linh.
    Một lần tra xét tỉ mỉ, ắt hao tổn không ít tâm lực. Mà ta chúa ghét làm những việc lọ mọ kiểu như thế.

    Ngôi Tam bảo phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Ánh sáng này mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, ấm áp như đang được tắm dưới ánh nắng mặt trời.
    Hèn nào người ta lại gọi đức Thế Tôn là Đại Nhật Như Lai, thứ ánh sáng nhẹ nhàng thuần khiết ấy giúp ta vơi đi phần nào bất mãn với kiểu lười nhác độc tài của Vũ.
    Ngay bên dưới là ban Sơn Trang thờ Mẫu thượng cùng các giá cô giá cậu.
    Ta không hiểu lắm về đạo Mẫu. Càng không hiểu sao đạo Mẫu lại có nhiều tín đồ như vậy.
    Ở Việt Nam, tín đồ theo đạo Mẫu đông chả kém gì Phật tử, thậm chí nhiều hơn tín đồ cơ đốc giáo gấp mấy lần.
    Đạo Phật và đạo Mẫu có mối quan hệ rất mật thiết.Dù đi đến những nơi đền chùa, ta vẫn có thể dễ dàng tìm thấy ban sơn trang được bày biện trang trí rất trang trọng, lúc nào cũng nghi ngút khói hương.
    Nhiều sư sãi Phật tử cũng vẫn thờ đạo Mẫu. Mà các thầy đồng cũng vẫn thờ Phật như thường.
    Tất nhiên Thầy L. là một thầy đồng nổi tiếng, do vậy nên ban Sơn Trang ở phủ Thầy L. mặc dù bày biện dưới ngôi Tam Bảo nhưng lại rộng rãi và hoành tráng hơn rất nhiều.
    Có lẽ do các tín đồ thường về đây hầu đồng, nên sự thành tâm của họ cũng cảm nhiễm ngược trở vào từng đồ vật ở đây.
    Trên ban Sơn Trang, từ tấm nhiễu đỏ phủ trên những bức tuợng, cho tới chiếc bát cổ kính đựng nước trong tiến cúng cũng tỏa ra thứ khí tức sâm nghiêm kì lạ.
    Khí tức này khiến ta gặp khó khăn rất nhiều trong việc phân tích.

    Ta bỗng chú ý tới cái giá gỗ đặt chỏng chơ phía sau ngôi Tam Bảo. Nó chỉ là một cái giá gỗ bình thường. thậm chí không có chút khí tức nào, nhưng không hiểu sao lại khiến ta có cảm giác hơi là lạ.
    Ta bèn gọi Vũ.

    Vũ đem cái giá gỗ tới quẳng cho Trần Oai nhưng không đưa ra phát biểu gì.
    Chắc hắn cũng thừa hiểu năng lực phân tích của mình. So với hai người là cảnh sát điều tra đang có mặt ở đây thì việc võ đoán của hắn chẳng qua là tự bêu xấu mà thôi.

    Trần Oai nhìn cái giá gỗ hồi lâu rồi hỏi Bảo Châu:
    - Cô có nhận xét gì không?

    Bảo Châu đã quen với cách vừa làm việc vừa dìu dắt của Trần Oai, nên mạnh dạn phân tích:

    - Chiếc giá gỗ này làm bằng loại gỗ nặng, có lẽ là Lim hoặc gỗ nghiến. Kiểu dáng cũng khá cầu kì. Các họa tiết chạm khắc đều là các hoa văn ở đình, chùa. phần mặt đỡ cũng được lát đá khá đẹp. giá trị chắc không nhỏ, có lẽ dùng để kê lọ lục bình hoặc lư đỉnh gì đó.
    Nếu nhìn qua chất gỗ và vết chạm khắc có thể thấy nó mới được làm cách đây không lâu. Tuy nhiên trên mặt đá và phần sơn phía mặt kệ có nhiều vết trầy nhỏ. Đây là vết trầy do đặt vật nặng. Chứng tỏ chiếc kệ này mới được sử dụng.

    Rồi nàng ngẩng đầu nhìn Trần Oai, hỏi:

    - Trực giác của tôi cho rằng nó là một cái kệ bình thường đến không thể bình thường hơn. Thiếu tá thấy nó có điều gì đặc biệt ư?


    Trần Oai lắc đầu, dùng ngón cái chỉ vào Vũ nói:
    - Anh Vũ thấy chứ không phải tôi.

    Vũ bị người đẹp soi, hơi có chút lúng túng, vừa ra vẻ đạo mạo câu giờ, vừa lèo nhèo với ta.
    Ta cũng cáu. Rõ ràng ta đã bảo hắn ngay từ đầu rằng ở đây chả có chút khí tức nào quái lạ cả. Chẳng qua ta thấy cái kệ gỗ này hơi không hợp lý thì chỉ cho hắn, để ba người bọn hắn tự mà phân tích. Bây giờ lại đá bóng bàn sang ta là sao?

    Khoan, ta thấy có gì đó không đúng.
    Cái kệ này có gì đó không giống những thứ ở trong gian thờ này.
    Nó....
    Lúc phải suy nghĩ, ta thường lượn vòng vòng. Bất giác, ta đã tới bên dưới ngôi Tam Bảo.
    Đại Phật hào quang khí tức ôn hòa thật có tác dụng giúp người ta thanh tỉnh, suy nghĩ thấu triệt. Ta cũng muốn thiền.
    Không biết có phải cảm nhiễm được trí tuệ của Phật hay không, nhưng ta bỗng bừng tỉnh ngộ.
    Ta đã biết cái kệ gỗ ấy có gì bất thường. Nó không có khí tức. Hèn nào nó vừa lạ lẫm, lại vẫn không có chỗ bất thường nào.

    Ta phục ta bao nhiêu, thì chán ghét Vũ bấy nhiêu.
    Hắn lợi dụng trí tuệ của ta để thao thao bất tuyệt với người đẹp Bảo Châu:

    - Cái kệ này bất thường ở chỗ nó không hề có chút khí tức nào. Bình thường, tất cả các đồ vật đều có một thứ khí tức nào đó, là luồng khí phong thủy mang đặc tính ngũ hành của chính bản thân nó. Hoặc là niệm lực cảm nhiễm từ người dùng hoặc môi trường xung quanh.
    Ở đây, vì là điện phủ của một thầy đồng. Ngày ngày nhận được sự thành kính lễ bái của các con nhang đệ tử nên hầu hết đồ vật đều có nhiễm một chút tín niệm. Dù cái kệ này mới được đem đến, nhưng vì nó được làm ra với mục đích đặt trong các đền chùa, phủ điện nên ngay từ lúc làm ra nó, những người thợ mộc đã có một chút trang nghiêm thành ý. Hơn nữa, nó lại đã được sử dụng. Như vậy theo lẽ thường, nó phải có một chút khí tức trang nghiêm phù hợp với khung cảnh. Nhưng theo cảm ứng niệm của tôi, nó lại không hề có một chút niệm nào. Đây là một sự rất bất thường.

    Ta nghe Vũ nói mà tức, hắn thì biết cái giống gì, toàn là do ta nghĩ ra. Thế mà hắn dám mặt dày nói cái gì mà " Cảm ứng niệm của tôi "

    Thấy người đẹp chớp mắt liên tục, có lẽ đang cố tiêu hóa cái mớ ngôn từ xuyên tạc của mình. Vũ liền làm bộ cao nhân hỏi:
    - Giữa một vườn hoa, có một bông hoa giả, giống y như thật. Cô phải làm sao để phân biệt được thật giả?

    Bảo Châu dù đang rơi vào mê hồn trận, nhưng cũng đủ thông minh để biết hắn đang làm bộ. Dứt khoát không trả lời mà chờ hắn tự nói ra.
    Quả nhiên, Vũ vênh mặt nói tiếp:
    - Hoa giả khác hoa thường ở chỗ không có mùi hương. Dù làm giả giỏi đến đâu, chỉ ngửi qua là biết.

    Ta thích Bảo Châu không chỉ vì nàng đẹp, mà vì nàng cũng giống ta, rất chán ghét Vũ. Nàng giả bộ chớp chớp mắt:
    - Thì ra anh Vũ dùng phương pháp ngửi để phân biệt đồ vật. Thật là giỏi quá. Ài, biết anh có khả năng này, thì nãy giờ tôi đã không phí mất tâm sức suy luận vớ vẩn rồi.

    Vũ " Ặc " một tiếng, ngậm luôn miệng lại. Hắn lấy ví dụ trực quan để giải thích cho Bảo Châu, không ngờ nàng lại xỏ xiên hắn giống chó nghiệp vụ.
    Thấy ta đang cười ngặt nghẽo, hắn trút giận
    - Cô ấy nói ngươi, không phải nói t a

    Ta trực tiếp bỏ qua lời hắn. Chỉ là chữa ngượng thôi mà. haha

    Vũ được cái là không hay so đo với con gái. Nhất là với gái đẹp, hắn đặc biệt có thể nhẫn nhịn khá tốt. Khi Trần Oai hỏi, hắn lại phục hồi suy nghĩ, tiếp tục phân tích:

    - Như tôi đã nói, mọi vật dù lớn hay nhỏ đều có khí ngũ hành, và niệm cảm nhiễm. Dù ít hay nhiều, đó là điều cơ bản không thể thiếu. Nhưng chiếc kệ này lại không phát ra chút khí tức nào. Có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, khí ngũ hành và niệm cảm nhiễm đều bị cái gì đó hấp thụ sạch sẽ. Thứ hai, nó bị phong ấn.

    Thấy Bảo Châu đang cố tập trung suy nghĩ, Vũ lại giải thích:

    - Nói nôm na cho em Châu dễ hiểu, là khi chó nghiệp vụ muốn tìm người, thường sẽ dò theo mùi mồ hôi cơ thể tự phát ra tương ứng với cách tôi gọi là khí ngũ hành, và các mùi bám vào do nước hoa, dầu mỡ, đồ ăn.... mà tôi gọi là niệm cảm nhiễm. Đó là thường thức. Nhưng khi một người không hề phát ra hai loại mùi đó. Vậy thì là bất thường rồi. Có hai giả thiết, thứ nhất là đối tượng dùng một thứ thuốc khử mùi gì đó khiến tôi không ngửi được. Hoặc là đối tượng tự bít lỗ chân lông lại, mặc loại quần áo tuyệt đối sạch sẽ không có mùi vị. Theo em Châu, thì chúng ta đang gặp trường hợp nào?

    Bảo Châu biết Vũ cay cú vụ bị đá đểu nên đang nói dỗi. Thực ra thì nàng vốn là người khá khéo léo trong giao tiếp. Bình thường dù đối phương có là loại người thô lỗ đáng ghét đến mấy, nàng vẫn dùng cách nói xã giao, điềm đạm để giao tiếp, ít khi để cảm tính xen vào. Đây là một trong những lý do nàng rất được lòng các sếp, thăng tiến rất nhanh trong công việc.
    Nhưng không hiểu sao, nàng lại luôn thấy Vũ không vừa mắt. Thậm chí như khi nãy còn nói những câu rất gây mất lòng.
    Có lẽ tại Vũ khiến cho nàng có một cảm giác hòa đồng dễ tiếp cận, lại có nhiều tính xấu như thích tỏ vẻ cao nhân, hay là háo sắc ra miệng. Khiến nàng chán ghét.
    Nhưng thường thì với những người mà Bảo Châu chán ghét, nàng thường kiệm lời, cũng không thèm để ý đến những câu nói, cử chỉ của họ. Sao nàng lại cứ soi hắn từng li từng tí, rồi đâm ghét?

    Bảo Châu vội dừng những suy nghĩ vẩn vơ, nàng cũng nuốt luôn ý định nhận lỗi vừa nhen nhóm, chỉnh sắc đáp:

    - Cái kệ này hiện nằm trong tay chúng ta rồi, không phải đi tìm. Nếu là trường hợp bị phong ấn, vậy anh có thể nhận ra được không?

    Vũ vỗ tay, quay về phía Trần Oai nói:
    - Anh Oai có cô nhân viên rất thông minh đấy.

    Rồi hắn nói:
    - Từ ví dụ bịt kín lỗ chân lông, mặc quần áo đặc biệt tuyệt đối không mùi, có thể dễ hiểu là muốn phong ấn một vật, không phải là một việc dễ dàng. Mà có phong ấn được, người trong nghề nhìn qua là thấy ngay. Cái kệ này tất nhiên là không bị phong ấn rồi.
    Vậy theo cách loại trừ mà công an hay dùng. Có thể đoán là nó đã bị khử mùi.

    Cầm cái kệ lên, Vũ gõ gõ vào mặt đá của kệ, rồi cào nhẹ vào lớp gỗ, nói:

    - Niệm cảm nhiễm thì dễ loại bỏ, như mình thay quần áo là xong. Nhưng với khí ngũ hành thì không đơn giản. Khí ngũ hành ngoài những luồng khí chạy qua vật thể bị tính chất ngũ hành của vật thể biến đổi làm chúng phân ra làm ngũ hành thì còn có khí tự phát do nguyên tố ngũ hành có trong chất liệu sinh ra.
    Loại khí thứ nhất cũng như ánh sáng khúc xạ qua kính râm, là một yếu tố ngoại cảnh. Nếu dùng phương pháp phong ấn, trấn yểm có thể ngăn chặn được.
    Nhưng loại khí do nguyên tố ngũ hành tự phát ra thì không sao triệt tiêu được. Dù là phong ấn, trấn yểm cũng chẳng qua là bao bọc lấy nó, không cho nó phát tiết ra ngoài. Chứ nếu muốn triệt tiêu đi, chỉ có cách là huỷ diệt chính các nguyên tố ngũ hành bên trong chất liệu. Điều này căn bản là hủy hoại luôn vật đó. Mà cái kệ này vẫn chắc chắn, chất liệu gỗ đá đều chưa bị thay đổi. Nên tôi đoán là nó chỉ bị diệt niệm hoặc cảm nhiễm từ một phong ấn nào đó thôi.

    Ngẩng đầu nhìn Bảo Châu đang tiêu hóa đống kiến thức kì lạ kia, Vũ thấy tội tội, bèn giải thích:

    - Những kiến thức này có lẽ với cô quá mới mẻ. Đại khái như thế này.
    Cái kệ này không phát ra mùi vốn có của nó thì hoặc là nó bị người ta dùng phương pháp khử mùi hoặc đã được đặt cạnh một vật gì đó có khả năng hút mùi rất mạnh. Do đó trong một khoảng thời gian sau đó, nó sẽ không có mùi để có thể ngửi được.
    Mà cô cũng hiểu, chả ai lại đi triệt niệm một cái kệ rồi quẳng nó ở đây cả đúng không?

    Bảo Châu mạnh mẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

    Trần Oai nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng:
    - Anh Vũ vừa nói là trong một khoảng thời gian. Vậy anh có thể xác định khoảng thời gian đó là bao lâu không?

    " Tôi có phải nhân viên pháp y ở bộ công an nhà các anh, được ăn học đào tạo chuyên sâu đâu mà có thể phân tích chính xác được thời gian." Vũ cười khổ.

    Quả thật, khoa học tâm linh một thời gian dài bị quy kết thành mê tín dị đoan. từng bị cấm đoán thậm chí tiêu diệt.
    Đến nay đã được hầu hết các quốc gia thừa nhận và có một số công trình nghiên cứu. Nhưng như vậy vẫn còn lâu mới có thể tích lũy đủ để trở thành một môn khoa học có tính chính xác.
    Thậm chí chính những nhà ngoại cảm, lý học cũng hầu hết là làm việc tự phát. Phần đa trong số đó là những người hơi có tâm lý ảo tưởng, hoặc là bị tác động mạnh ở hệ thần kinh.
    Do vậy nghiên cứu tâm linh vẫn là một quá trình mù mờ và hay đi lầm hướng.

    Nhưng thấy Bảo Châu nhìn mình với ánh mắt chờ đợi. Vũ đành ậm ừ.

    - Thực ra cũng có thể ang áng được phần nào. Gỗ đã qua chế biến ít tỏa ra khí tức do nguyên tố Mộc trong ngũ hành đã bị mất đi rất nhiều. Nhưng loại đá trắng lát mặt kệ này thì lại là loại vật chất hành Thổ có khí khá mạnh. Dù anh không chạm vào một phiến đá, cũng vẫn có cảm giác nó rất cứng, nặng và phát ra hơi lạnh. Ấy là cảm giác bản năng của con người đối với khí tức hành Thổ, điều này cho thấy khí tức của hành Thổ thường rất đậm đặc.
    Mặc dù hiện tại mặt đá trên tấm kệ này chưa phát ra đủ khí ngũ hành để tôi có thể cảm nhận và phân tích thời gian dựa theo tốc độ tỏa khí của nó. Nhưng điều này cũng chứng tỏ là thứ bị phong ấn đó bị chuyển đi không lâu lắm đâu, chắc là không quá nửa tháng.

    Bảo Châu nhìn Vũ chăm chú. Nàng hơi có chút bất ngờ.
    Dù những điều Vũ nói đều rất chung chung, vô căn cứ.Theo cách làm việc và suy luận của cảnh sát thì đều là nói xuông vô ích. Nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút tin tưởng.
    Có lẽ là vì khi Vũ phân tích, hắn hoàn toàn tập trung chứ không có vẻ cợt nhả thường ngày.
    Đàn ông nghiêm túc, sức hút quả nhiên lớn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:51.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 5


    Ba người tìm kiếm khắp phủ Thầy L. cả căn phòng xảy ra án mạng cũng tìm rất kĩ nhưng chẳng thấy gì khả nghi..
    Thực ra toàn là Vũ bắt ta tìm, chứ cái phủ này lại chả đã bị cảnh sát điều tra cày nát ra rồi ấy chứ. Mà cái loại người trần mắt thịt như Vũ thì chỉ có làm bộ làm tịch là giỏi chứ có biết thế nào là quan sát phá án đâu.

    Trần Oai lúc này đã gọi ông Ba ra phòng khách thẩm vấn về chuyện cái kệ. Không biết anh ta dùng phương pháp nghiệp vụ gì mà ông Ba liên tục kêu khổ :
    - Trời ơi, tôi đã nói là tôi không biết gì mà. Tôi vốn là đệ tử của Thầy L. thực, nhưng chỉ là thường đến đây nhang đèn, bao sái ban thờ thôi. Thỉnh thoảng có thị gỉa Thầy L. đi lễ các nơi xa.
    Chứ ngoài ra tôi đâu có biết gì.

    Bảo Châu vẫn có chút tâm lý cảnh sát, không muốn Vũ nghe Trần Oai dùng phương pháp nghiệp vụ để thẩm vấn, nên cố ý nói chuyện kéo dài thời gian với hắn ở phòng ngủ Thầy L.

    - Anh Vũ này, tôi muốn hỏi một chút.

    - Ừm, cô cứ hỏi đi. Phong cảnh cũng khá phù hợp đấy.

    - Ặc, tôi thắc mắc không hiểu anh và thiếu tá Trần Oai liên tục nhắc đến " nó ". Vậy hai người đang thực sự muốn tìm cái gì? Một vật chứng quan trọng của vụ án à?

    Vũ ngạc nhiên hỏi lại Bảo Châu :

    - Ơ, cô là thành viên tổ phá án, mà lại không biết đang tìm cái gì à? Tôi nhớ không nhầm là Trần Oai không phải dạng thích nữ thư kí chân dài mà nhỉ. Thế anh ta không giao nhiệm vụ cho cô mà cứ bảo cô cứ yên tâm làm bình hoa di động thế này à?

    Bảo Châu đỏ mặt vì lời châm biếm của Vũ, ấp úng đáp:
    - Thiếu tá chỉ giao cho tôi nhiệm vụ đón bằng đựợc anh về đây thôi.

    Nàng đáp đến đó, lại nhớ đến lời Trần Oai lúc chọn nàng tham gia vụ án.
    " Anh ta rất lười, sợ trách nhiệm nhưng lại háo sắc. Tôi mời chưa chắc anh ta đã đồng ý, nhưng có cô đi cùng thì anh sẽ gật đầu ngay thôi. Lần này dùng mĩ nhân kế cho ăn chắc, haha "

    Thấy Bảo Châu khẽ đỏ mặt, Vũ đoán nàng tức giận vì lời châm biếm quá lố của mình, vội nói:

    -Thực ra Trần Oai cũng cẩn thận quá rồi. Vụ này dù không có cô thì tôi cũng vẫn rất muốn tham gia. Thứ đó thực sự quá đặc biệt.

    Nói xong, nhìn mặt Bảo Châu càng thêm u oán, hắn biết ngay là mình lại lỡ mồm rồi. Con gái ghét nhất là cảm thấy mình là vật dư thừa không cần thiết.
    Hắn vội đánh trống lảng.
    - Tôi cũng chưa rõ nó là cái gì. Nhưng thứ lấy lên từ trận nhãn của Trấn Linh Tụ Âm Trận ở sông Tô Lịch thì hiển nhiên là không thể xem thường rồi.

    Quả nhiên chiêu này hiệu quả. Con gái bẩm sinh tò mò. Nhất là lại là những vấn đề huyền bí âm hồn phong thủy thì lại càng có sức hút mãnh liệt
    Bảo Châu trợn tròn mắt lên, lập tức mất đi dáng vẻ của một trung úy cảnh sát, thay vào đó hoàn toàn là vẻ mặt của một cô gái mới lớn đang háo hức đi xem bói.
    Nàng kéo tay Vũ ngồi xuống mép giường, vòi vĩnh:
    - Như nào như nào, anh mau kể đi.

    Vũ thấy nàng kéo mình xuống giường, định chém gió vài câu tếu tác, nhưng nghĩ lại vừa nãy đã vạ miệng rồi nên cũng lấy giọng bình tĩnh kể:

    " Năm 2001, Khi thành phố Hà Nội thi công khơi dòng, kè đập lại con sông Tô Lịch, thì tại đoạn Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy phát hiện thấy có nhiều xương cốt, cổ vật lẫn trong đất bùn.
    Đội thi công số 12 trực tiếp làm việc ở công trình đó liên tục gặp phải tai nạn và các sự việc lạ thường. Kè bờ thì bờ vỡ, nạo vét thì máy xúc trượt xuống lòng sông. Dùng khoan thăm dò địa chất, thì mũi khoan gãy ba lần liên tiếp. Các công nhân và người nhà cũng liên tục gặp tai họa. Họ sợ quá không dám làm nữa. Sau đó chủ thầu công trình là ông Nguyễn Hùng Cường nhờ sư thầy cao tay là thượng tọa Thích Viên Thành khi đó là trụ trì chùa Hương về làm lễ giải hạn. Sư thầy đến làm lễ, Đặt kim chỉ nam, thấy kim quay tít không dừng bèn nói " Tôi thấy nơi này âm khí quá nặng, e rằng có người lập trận bát quái trấn yểm từ lâu. Âm khí nặng lắm, giải không hết. Lần này làm xong, mọi người đều gặp nạn, tôi cũng chẳng thoát được kiếp này"
    Quả nhiên làm lễ được hơn tháng thì sư thầy Thích Viên Thành viên tịch. Các đệ tử đồn là thầy trối rằng cái chết của mình là do âm hồn ở dưới sông Tô Lịch " khiến cho dư luận hoang mang mất một thời gian dài. "


    Bảo Châu nói:
    - Tôi cũng có đọc về chuyện ấy. Nghe nói về sau ông Cường có mời một thầy cúng cao tay làm lễ ba ngày hai đêm mới giải được. Nhưng không hiểu nó có liên quan gì đến vụ án này?

    Vũ đáp:

    - Cũng chỉ là tin đồn.Có người đồn rằng trong lễ giải khai phong ấn năm ấy, người ta đào được một cái hũ rất nặng, Cái hũ chỉ lớn hơn cái bình tích một chút, có vẻ làm bằng gốm sứ nhưng năm người bê không được, áng chừng nặng tới hơn hai trăm cân. phải dùng máy xúc nâng lên. Công nhân đồn thổi bên trong chứa đầy vàng nên mới nặng như thế. Nghe đồn là cái hũ đó ông Cường hứa biếu cho thầy Mão - Thầy tứ phủ nổi tiếng thời đó để nhờ thầy làm lễ phá phong. Năm đó Thầy Mão làm lễ ở đoạn sông Tô Lịch xong, lập tức lên xe đi thẳng về Ninh Bình. Mấy hôm sau trở về Hà Nội thì lên cơn bạo bệnh, thần trí mơ hồ nên không ai biết thực hư
    Nghe nói Thầy L. là đồng môn trực hệ với thầy Mão - lại ở Ninh Bình. nên nhiều người đồn đoán là chiếc bình đó vẫn đang được Thầy L. cất giữ.

    Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
    - Anh nghĩ là những vụ án mạng đó có liên quan đến món cổ vật ấy ư?

    Vũ cười đáp:
    - Tôi không phải công an nên không nghĩ gì đến vụ án hết, tôi chỉ hứng thú với cái hũ đó thôi.

    - Thế thiếu tá Oai nghĩ sao? - Bảo Châu lại hỏi.

    - Tôi không biết, còn cô nghĩ sao? - Vũ hỏi lại.

    Bảo Châu trầm ngâm một lát rồi nói:
    - Có lẽ tôi đã hiểu vì sao thiếu tá lại định đưa ra nhận định vụ án theo hướng kích động quần chúng như vậy rồi. Nhưng có lẽ phải hỏi lại chính anh ấy.

    Vũ gật đầu tán dương:
    - Cô quả nhiên rất thông minh.

    Hắn nhìn Bảo Châu đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng thấy nhàn rỗi bèn dạo một vòng quanh phòng, . Quan sát hiện trường là việc đòi hỏi có sức quan sát tỉ mỉ cộng với kiến thức nghiệp vụ dày dạn. Vũ không có những kinh nghiệm đó, hơn nữa cơ quan điều tra đã làm việc này từ lâu nên hắn cũng không nghĩ sẽ thu hoạch gì. Chỉ là hắn tò mò về sinh hoạt của một thầy đồng thực sự sẽ như thế nào.

    Căn phòng rộng rãi thiết kế khá ấm cúng với tông màu đỏ, Căn phòng không có cửa sổ, nhưng lại có hai ô thoáng kiểu cũ trên tường phía Nam ngay sát trần nhà. Trần phòng được thiết kế cong vát lên trên giống như nhà mái ngói, hai bên tường treo mấy bức ảnh. Bên góc tường còn có một cái bể cá, trong nuôi hai con cá vàng.
    Hắn mải mê nhìn theo đường đi của khí, rồi thò tay vào bể cá, thấy nước trong bể mát lạnh liền lẩm bẩm:
    " Quả nhiên là người trong nghề, thiết kế phòng ốc cũng rất có nghiên cứu.
    Dòng khí âm từ tám viên gạch men màu đen dưới sàn nhà bốc lên,theo thiết kế trong phòng hướng lên trên liền gặp luồng khí dương từ hai ô thoáng trên trần nhà. Hai luồng khí giao thoa lại thuận theo những đồ vật ngũ hành được sắp đặt khéo léo trong phòng đi qua bể cá.
    Trong bể cá có hai con cá vàng màu sắc chói lọi. Bao nhiêu dương khí bị chúng hấp thụ hết, Hai con cá vàng giống như kính chiếu yêu, Âm khí tuy nồng hậu nhưng tà khí bên trong lại bị trấn áp triệt để hướng về phía giường ngủ mà tuôn ra.
    Người ở trên giường luôn luôn được khí âm bồi đắp, linh cảm theo ngày tháng mà tăng lên.
    Là người bình thường thì sẽ bị âm thịnh sinh hư, nhưng nếu là người có đồng căn, thì hẳn nhiên là đại bổ.
    Cách bố trí phong thủy này đúng là đáng học. Nhưng kiểu Tụ Âm Trận như thế này cũng quá bá đạo. Âm khí quá nhiều, nếu là người đàn ông có dương khí mạnh mẽ, thần trí kiên định thì không sao. Nếu là đàn bà nhu nhược, chỉ sợ sinh lắm chuyện không hay "
    Nghĩ đến đây, Vũ chợt nhớ đến Bảo Châu, hắn xoay người lại nhìn, thấy nàng vẫn đang ngồi trên giường, đầu khẽ gật gù như đang suy nghĩ.
    Nhưng dáng ngồi giữ nguyên từ nãy tới giờ, thân hình hơi run trông có vẻ bất thường, hắn thầm kêu không ổn.

    Vũ nhảy đến trước mặt Bảo Châu, gọi khẽ " Cô Châu, cô ổn chứ " nhưng nàng vẫn ngồi im cúi đầu nhìn chân như không nghe thấy lời hắn. Vũ nhìn vào trán Bảo Châu, trên đó đã lấm tấm mồ hôi. hắn vội luồn tay ra sau gáy nàng,
    Gáy Bảo Châu lúc này đã lạnh toát như bị ướp trong thùng đá. Vũ không dám vọng động, Một tay cầm lấy tay Châu kéo về phía mình. Một tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp mạch máu ngay sau gáy nàng. Đoạn từ từ đỡ nàng nằm ngửa ra giường.

    Lúc này Vũ mới nhìn thẳng được vào mặt Bảo Châu. Vốn bình thường nàng có đôi mắt to tròn đen láy rất hút hồn. Nhưng lúc này, cặp mắt nàng đã dại đi, lòng trắng trong mắt cũng hơi ngả sang màu xanh đen khiến cặp mắt của nàng trông như lớn lên gấp đôi, đen kít khiến người nhìn vào phải thất hồn táng đởm.

    Gương mặt Bảo Châu không nhăn nhó, thậm chí hơi đờ ra nhưng Vũ nhìn vào lại có cảm giác là nàng đang phải chịu một sự đau đớn nào đó vượt qua cả những đau đớn thể xác thông thường.
    Trời đang là mùa hè, dù sáng sớm thì không khí cũng đã rất ấm áp, thậm chí hơi có chút viêm nhiệt nhưng cả người nàng lạnh toát, co quắp. hai tay cứng ngắc vẫn co vào trong lòng như thể đang phải hứng chịu những luồng gió bắc rét căm căm.
    Tiếng thở của nàng vừa gấp vừa nhanh, dường như nàng chỉ cố sức hít vào khiến tiếng thở nghe như tiếng rít của một loài bò sát.

    Vũ vội rút tà áo cảnh phục đang sơ-vin của nàng ra để máu dễ lưu thông. đồng thời vội cởi hai khuy cổ áo của nàng rồi kéo trễ xuống lộ ra bờ vai trắng nõn cùng hai nhánh xương quai xanh ẩn hiện dưới làn da khỏe mạnh.
    Hắn dùng một thủ pháp đặc thù, hai ngón tay cái bấu chặt hai bên xương vai nàng, đồng thời cả bàn tay liên tục massage phần vai.
    Bảo Châu cao tới hơn 1m72 nhưng thân mình lại thon dài chứ không tính là cao lớn. Bờ vai nàng suông nhỏ nên Vũ dễ dàng massage cả hai vai lẫn cái cần cổ trắng ngần của nàng.


    Lúc này hai mắt Bảo Châu đã nhắm lại, cơ mặt cũng mềm ra, nàng trông như đang nghỉ ngơii vì kiệt sức, hơi thở mạnh và dồn dập chứ không ngắn và gấp như khi nãy nữa.
    Vũ thở phào, lúc này hắn mới để ý đến tư thế ám muội của mình đang thi triển.
    Bảo Châu đang nằm ngửa trên giường, chân vẫn buông thõng xuống mép giường, hai tay đặt trên cái eo phẳng lì, còn hắn gần như cưỡi lên người nàng, Một tay nắm vai, một tay luồn xuống dưới gáy.
    Bảo Châu hai mắt lim dim như mê như say, hơi thở thơm mát dồn dập phả vào mặt Vũ khiến hắn cảm thấy mình cũng bắt đầu... có chỗ đứng.
    Vũ vốn tự tin bản thân duyệt... web vô số, tự luyện thành khả năng kìm chế trước mĩ nhân, không còn là loại thanh niên trai tơ thấy chút da thịt là máu mũi nhỏ tong tong nữa. Vậy mà không ngờ mình đến lúc thực sự ở trong tư thế mĩ diệu này lại thực sự cảm thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng như thể bị một cái chùy ngàn cân đập vào ngay giữa mặt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:51.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status