Đây không phải là truyện ngắn, nhưng khá ngắn để không thể là thể loại chương hồi.
Do đó mỗi đoạn em gọi là một phần, không tính là một chương nhé.
Truyện này vì lấy tên là " tổ trinh thám " nên mới nói là có chút trinh thám, chứ sức tưởng tượng của em còn xa mới viết được thể loại trinh thám.
Thực ra truyện này có nhiều yếu tố khoa học giải thích tâm linh, một chút phiêu lưu nên có thể tính là truyện theo thể loại Khoa Huyễn cũng được.
Nội dung thì vì nó ngắn quá, nên cũng không cần tóm tắt, đọc tóm tắt đã gần bằng đọc truyện rồi. Hihi.
Tổ trinh thám Linh dị
Tác giả: conrua
Phần 1
Thiếu tá Trần Oai có ngoại hình của một anh tá điền, đôi tay sần sùi chắc nịch với những vết chai cũ kĩ càng làm tăng vẻ thô ráp, vụng về.
Hàm răng vàng xỉn, không đều cộng với làn da sạm nắng khiến gương mặt góc cạnh của anh thêm khắc khổ, có nét già nua hơn cái tuổi 32 của mình.
Càng khiến Trần Oai trở nên cục mịch, xấu xí hơn chính là cô trung úy Bảo Châu đang sải bước phía sau.
Ta càng nhìn hai người bọn họ, càng thấy nhớ cái hồi còn cắp sách đi học vỡ lòng. Cô giáo ra đề tìm từ khác nghĩa với nhau.
Quả thật Trần Oai và Bảo Châu đúng là một cặp tương phản trời sinh.
Trần Oai thấp đậm, đen đúa, góc cạnh bao nhiêu, thì cô nàng Bảo Châu kia lại cao ráo trắng trẻo bấy nhiêu, những đường cong uốn lượn lại mê người bấy nhiêu.
Dù cả hai cùng mặc cảnh phục dày dặn và nghiêm trang, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một gã nông dân đang lúng túng đi trên sàn Catwalk cùng cô nàng Vơ đét của đêm diễn thời trang.
Gương mặt trái xoan với sống mũi thẳng và hàm răng trắng đều tăm tắp của Bảo Châu thực sự khiến ta ngây ngất, chỉ muốn đem nàng đặt lên chính chóp mũi của mình để được ngắm nàng càng gần hơn, càng lâu hơn nữa. Đúng là vẻ đẹp hút hồn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Ta huýt sáo: " Mau dậy, mau dậy. Hoa hậu FBI tìm tới cửa rồi kìa ".
Vũ giật bắn mình, hắn bật tưng lên khỏi mặt sập, thân hình béo núc của hắn vặn vẹo, lắc lư ra chiều khó chịu trông như con đỉa đang ngủ thì bị quẳng vào thùng nước vôi vậy.
Gọi Vũ dậy xong ta liền kích hoạt cửa cuốn, mặc kệ hắn lèo nhèo cấm ta huýt sáo.
Rõ nỡm, so với tin tốt có một mĩ nhân tìm tới tận cửa thì việc ta huýt sáo có làm hắn bị đau đầu một chút thì đã bõ bèn gì.
- Anh có nghe thấy tiếng rít ban nãy không? - Bảo Châu vừa nhìn quanh gian phòng khách vừa thì thào hỏi Trần Oai.
- Không ! - Trần Oai nhíu mày đáp.
- Anh có thấy trong này hơi lành lạnh không?
- Không, Trong phòng thì phải mát hơn ngoài trời chứ.
Bảo Châu vẫn tiếp tục thì thào:
- Tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn chúng ta rất chăm chú.
Trần Oai nhíu mày, vốn không phải một người lỗ mãng, thậm chí có thể nói là rất nhạy bén. Anh cũng cảm thấy hơi có chút bất thường.
Không phải vì tấm cửa cuốn bất ngờ mở ra trước khi hai người kịp bấm chuông, cũng không phải vì anh nghe thấy tiếng động gì kì lạ hay thấy căn phòng này lạnh lẽo bất thường. Mà điều làm anh thấy bất thường, chính là thái độ bồn chồn của Bảo Châu.
Bảo Châu đã là cộng sự của Trần Oai hơn 2 năm nay, sự điềm tĩnh can trường của cô vượt rất xa so với vẻ bề ngoài mềm mại uyển chuyển đầy nữ tính kia. Hơn nữa, với cá tính bướng bỉnh trời sinh, dù có những lần một mình cải trang thâm nhập động mại dâm hay phục kích bọn buôn ma túy mấy đêm liền ngoài nghĩa địa thì cô bé cũng vẫn giả vờ cứng cỏi, quyết không thể hiện sự sợ hãi ra ngoài.
Hôm nay Bảo Châu lại tỏ ra bồn chồn khó hiểu khiến anh cũng phải lưu tâm. Anh cười xòa trấn an :
- Có lẽ chủ nhà đang nhìn chúng ta qua camera chống trộm. Theo cô thì camera đặt ở hướng nào?
Trần Oai giải thích khá hợp lý, nhưng lại không hề làm tan bớt cảm giác kì lạ trong lòng Bảo Châu. Tuy nhiên, nghe sếp hỏi, nàng vẫn đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng khách này khá rộng rãi, chiếm gần hết mặt bằng khoảng 50m2 của căn nhà nhưng lại thiết kế khá đơn giản với nội thất duy nhất là một bộ bàn nước bằng gỗ và một bể cá liền vách. Sơn tường thuần một màu xanh nhạt tạo cảm giác thoáng đãng mát mẻ rõ ràng là không tiện cho việc bố trí camera ngầm.
Với con mắt chuyên nghiệp của 2 người, chỉ nhìn liếc qua là đã có thể khẳng định trong nhà không có bố trí camera chống trộm loại phổ thông.
Bảo Châu quay sang Trần Oai, thấy anh vẫn nhìn mình đầy ngụ ý. Nàng vụt lấy lại vẻ cứng cỏi thường ngày, vươn tay chỉ về phía tay vịn cầu thang dẫn lên gian xép lửng với hàng lan can ốp bằng gỗ sồi Nga.
- Có lẽ là chỗ đó, nhưng bây giờ thì cảm giác đó hết rồi.
Ta giật thót mình. Trực giác của con gái thật là đáng sợ. Hèn nào trong những lúc trà dư tửu hậu, Vũ thường nói " Khi ta đi trên đường, thấy một cặp đào tiên lướt qua trước mặt. Dù ánh mắt của ta chỉ dừng lại trên ngực cô ta vẻn vẹn 0.1 giây thì " đào chủ " vẫn dễ dàng xác định được là ta vừa mới soi hàng "
- Hai vị ngồi đợi một lát, tôi xuống ngay đây. - Vũ thò cổ ra khỏi lan can, nói với xuống.
Vũ thật là mất mặt, khách đến nhà tốt xấu gì cũng là thiếu tá công an cùng với một mĩ nữ trung úy nữa. Vậy mà hắn cứ hồn nhiên mặc quần tà lỏn, tay xách chai cola loại 1,5 lít đã quăn queo vì lỡ tay đổ nhầm nước nóng bên trong chứa thứ nước đen sì, đặc quánh xuống đãi khách.
- Anh Vũ chơi cá cảnh thật là khéo, mấy con vàng sư tử này tôi hễ nuôi là chết, chăm chút các kiểu cũng không khá hơn được. Vậy mà đàn cá nhà anh con nào cũng khỏe mạnh, bơi lượn ào ào. Nhìn đến là thích mắt.
- Ôi dào, bà cô nhà tôi buôn bán cá cảnh. tiện tay vợt bừa về mấy con nuôi cho nó đỡ trống nhà ấy mà. Anh nói tôi mới biết nó là con cá vàng sư tử, chứ bình thường tôi toàn gọi là con mào gà ấy mà. Chơi bời gì đâu.
Vũ vừa đưa cốc nước đen thùi lùi mời Bảo Châu, vừa cười xuề xòa đáp lời Trần Oai.
Trần Oai uống một ngụm lớn rồi gật đầu ra dấu bảo cô nàng trung úy đang trợn mắt nhìn cái thứ nước đen sì, đặc quánh trong tay.
- Cô uống thử xem, thứ nước Atiso bạc hà này ngon lắm. tôi uống cách đây gần chục năm rồi mà vẫn nhớ như in đấy. Mà nước Atiso này đem ướp lạnh quả nhiên ngon hơn hẳn. Đặc sản đấy, ngoài anh Vũ ra thì không ai có công thức pha chế đâu.
Bảo Châu ngại ngùng nhìn vào cốc rồi dứt khoát đặt xuống bàn:
- Cám ơn anh, hôm nay trời cũng mát.
Vũ nhe răng cười, pha trò:
- Nghe nói anh Oai có cô em vợ xinh lắm, hôm nay mát trời đem qua giới thiệu với tôi đấy à?
Trần Oai cười ha ha, mặc kệ ánh mắt hơi có chút khó chịu của Bảo Châu nhìn Vũ, nói:
- Em vợ thì không phải, nhưng đúng là mát giời thuận tiện mai mối. Hôm nay đến nhà, cốt mời anh Vũ đi du lịch với em Châu đây một chuyến. Công tư kết hợp, càng dễ hiểu nhau hơn. Phải không nào.
- Được thế thì còn gì bằng. - Vũ cũng phụ họa.
Hắn cũng chả lạ gì Trần Oai. Hai người quen biết nhau từ rất lâu rồi. Tính tình Trần Oai mặc dù rất xuề xòa, nói chuyện cũng vui vẻ hóm hỉnh. Nhưng đó là kiểu hóm hỉnh lão luyện, câu chuyện đẩy đưa kiểu gì cũng hướng về vấn đề chính.
Hơn nữa, Trần Oai đặc biệt nghiêm túc trong công việc. quen nhau hơn 10 năm, trừ vài lần gặp mặt ở phòng làm việc của Trần Oai - cũng chính là ti cảnh sát mà lần nào cũng là vì công việc Thì đây mới là lần thứ hai Trần Oai đến nhà thăm hắn.
Lần này đến nhà, mặc cảnh phục lại dẫn theo đồng nghiệp, hiển nhiên không phải tiện đường thăm nom. Chỉ là lâu ngày không gặp, cứ nhân tiện hàn huyên với nhau cho vui. Chứ hễ động đến chính sự là Trần Oai lại trở thành hòn gạch khô không khốc ngay.
Bảo Châu nhăn mặt nhìn hai tên đàn ông cười nói huyên thuyên, dâm ý lan tràn mà không đả động gì đến chính sự,nếu ko phải hai người đang nói đến nàng thì nàng cũng lười nghe.
Rảnh rỗi, nàng bắt đầu quan sát Vũ.
Hắn thấp đậm, thân hình hơi béo, có lẽ vì ít tập luyện nên cơ thịt mềm nhũn. Nhưng da mặt và hai cánh tay lại sạm nắng. Có vẻ là người thích bôn ba.
Vũ có ngoại hình đúng kiểu " tai to mặt lớn " miệng rộng môi dày, cặp kính cận trông khá tri thức cũng không làm giảm đi vẻ "xôi thịt " trong mắt Bảo Châu. Trông hắn giống một vị giám đốc hay cán bộ nào đó chuyên ăn của đút hơn là một nhà lý học chuyên nghiên cứu và viết các học thuyết về cận tâm lí như trong báo cáo.
Hắn thấp đậm, thân hình hơi béo, có lẽ vì ít tập luyện nên cơ thịt mềm nhũn. Nhưng da mặt và hai cánh tay lại sạm nắng. Có vẻ là người thích bôn ba.
- Châu ơi, em thích ngắm anh Vũ thì cứ bảo anh. Anh sẽ mượn anh ấy vài ngày cho em tha hồ ngắm. Haha, bây giờ em giới thiệu qua cho anh Vũ về công việc lڧn này đi. Không anh ấy lại bảo là anh chỉ mang hành đến làm quà.
- Vâng - Bị câu nói đùa của Trần Oai ngắt khỏi mạch phân tich, Bảo Châu thoáng đỏ mặt, vội định thần đáp.
- Lần này chúng tôi tới đây để mời anh Vũ cộng tác giải quyết một vấn đề rڥt quan trọng của UIA. hi vọng anh Vũ có thể sắp xếp thời gian và công việc để cۙng tác với chúng tôi.
Vũ định mở miệng trêu đùa Bảo Châu, nhưng những thông tin từ nàng khiến hắn dần trở nên nghiêm túc.
Cuối cùng, hắn dứt khoát:
- Hai người về trước, tôi cần chuẩn bị một chút, có lẽ sáng ngày kia chúng ta có thể khởi hành.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Các từ ngữ trong này có một số là do em tự dùng nên chắc các bác không hiểu rõ lắm.
Em sẽ lập topic ở bên góp ý để vừa giải thích, vừa trao đổi cùng các bác về các vấn đề tâm linh ạ.
Thank