CHUƠNG 1
DANH GIA VĂN THỊ
Núi rừng tĩnh mịch, trăng lạnh sao thưa, phóng hết tầm mắt chỉ là một cảnh núi non trùng điệp, thâm u vô bờ bến
Giữa cánh rừng còn nguyên sơ âm u ấy, có một khoảng đất trống, một túp lều tranh, khoảng nửa mẫu vườn và ngôi mộ đơn độc
Dưới ánh trăng mờ nhạt chỉ thấy truớc ngôi mộ một tấm bia không chữ, một thiếu niên khoảng muờI bảy đang quỳ, nét mặt sạm đen, dưới đôi mày rậm là cặp mắt sang tinh anh
Bên cạnh mộ ngồI trên một cái ghế gỗ, là một thiếu phụ trung niên phu nhân, thận vận áo vảI bố, chân đi giày cỏ. Dáng điệu khoan thai, guơng mặt xinh đẹp, đôi mắt vẫn ẩn nét thu ba nhưng vẫn không che dấu nổi vài nét nhăn duớI khoé mắt của thiếu phụ
Thỉnh thoảng có vài ngọn gió đêm thổI qua, đung đưa những tàng cây rừng xào xạt. Tiếng gió như quỷ hú, những cành cây như ma vờn, cảnh rừng u tịch cô quạnh làm tăng them quỷ khí rung rợn
Chênh chếch huớng đông, một ngôi sao cô đơn lúc sang lúc mờ bất định, ngôi sao tựa như là ánh mắt độc nhất trên thế gian đang ngưng nhìn hai con nguờI bên ngôi mộ đơn độc này.
ThờI gian nặng nề im lặng trôi qua, bỗng thấy phụ nhân đưa tay áo lên gạt những dòng nuớc mắt cứ lặng lẽ chảy xuống tự bao giờ, cuốI cùng cất giọng vừa nhẹ nhàng ấm áp vừa hàm ẩn thật nhiều nỗI bi thuơng:
- Tinh nhi, đã trễ lắm rồI, cần phảI trấn tĩnh lạI, nghe lờI mẹ căn dặn đây !
Thiếu niên lúc này như vừa sực tỉnh, vộI quay nguờI, đứng lên buớc lạI gần rồI quỳ xuống bên chân mẹ, rơi nuớc mắt nói:
- Xin mẹ cứ dạy, hài nhi đang lắng nghe !
Trung niên mỹ phụ cố nén tiếng thở dài, đưa tay chỉ một vòng quanh cánh rừng nói:
- Võ lâm hiện nay tối ám tợ như khu rừng này đây, con phải nhớ kỹ, phàm là kẻ võ lâm nghiệp nghệ cao cường hơn con, thì mười người hết tám chín người là kẻtaf ác bá đạo. Ai... Đây là thời mạc pháp, đạo tiêu ma chưởng, họa kiếp reo rắc khắp nơi, quần tà tung hoành ngang dọc....