Những người con của Theia
Thể loại:Thần thoại, phiêu lưu

Những tiếng rơi “lộp độp” phát ra ngay trên phía đầu tôi, ánh mắt tôi cứ trở nên lờ đờ dần, nhưng cứ lúc như thế thì giọt mưa từ bên trên lại nhỏ xuống đầu mũi đỏ ửng này, nó khiến tôi cảm thấy thật khó chịu và cũng thật lạnh lẽo. Nhìn xuống phía chân, những giọt mưa đã ngấm dần xuống mũi giày, tôi cố ngồi thu lu lại để cơn mưa không làm ướt mật bộ quần áo cuối cùng, rồi tôi cố đùn các khăn bông vốn đã rách bươm ra phía chị tôi, có thể tôi bị ướt và lạnh nhưng chị tôi thì phải nhất định phải được khô ráo và ấm áp. Chị ấy dựa đầu vào bả vai tôi, còn ánh mắt thì đã trĩu nặng bởi hơi ấm nhỏ nhoi, mặc cho bộ tóc nâu dài đung đưa trước cơn gió lạnh. Còn tôi thì chỉ có giựa vào cái đống củi khô bên cạnh, thoải mái thì chả thấy đâu mà chợp mắt một chút cũng chả xong.

Mái nhà hiện giờ của chúng tôi ư, nó nằm ở cái góc nhỏ nhất của một cái kho bỏ hoang với cái mái hiên dài vỏn vẹn có ba gang tay. Đó là tất cả những gì chúng tôi có để có thể thư giãn trong cái đêm mưa lạnh lẽo này. Còn đối với tôi, lại thêm một đêm nữa thức trắng đêm.

Pottias Darkwind, đó là tên tôi, còn Menia Darkwind thì là tên của chị tôi. Chúng tôi đều là con cháu của người Elves, và cả hai đã từng có một mái nhà ấm cúng, nơi cả hai chị em tôi được sống trong tình yêu mà người mẹ yêu quý của mình dành cho, còn cha tôi ư thì tôi chưa bao giờ được nhìn mặt ông ấy cả, nhưng chúng tôi biết rằng ông ấy cũng là một người Elf và từng yêu thương mẹ tôi rất nhiều. Tôi nghe về những câu chuyện đó thường xuyên, đó đơn giản chỉ là những câu chuyện trước giờ ngủ mà mẹ tôi kể cho hai chị em, về việc hai người đã chạy trốn khỏi quê hương mình và đang xây dựng một cuộc sống hạnh phúc riêng cho cái gia đình này. Chí ít thì đó là những gì tôi biết.

Tuy vậy sức khỏe của mẹ tôi vốn đã không được tốt, bà ấy đã mắc phải một căn bệnh nan y từ khi còn rất nhỏ, nên việc sinh ra hai chị em tôi đã là việc rất khó khăn thế là còn chưa nói đến việc phải nuôi nấng cả hai qua ngày. Vậy mà mọi thứ chả bao giờ trở nên tốt đẹp, thật không may người chị của tôi lại mắc phải căn bệnh nguy hiểm giống như mẹ tôi, không những thế chị ấy còn bị điếc bẩm sinh,đương nhiên là sẽ kèm theo câm nữa chứ, còn tôi thật trớ trêu thay Pottias này lại là một thằng bé khỏe mạnh. Cứ mỗi khi nghĩ đến điều đấy và nhìn vào chị tôi, thì tôi lại cảm thấy đau đớn cực cùng, vậy mà chị tôi không bao giờ cảm thấy phiền hà về điều đó cả hay cả việc ngồi và trách móc số phận, chị ấy chỉ nhìn vào tôi và nở một nụ cười hiền dịu, nhìn vào nụ cười đấy tôi chỉ biết òa khóc như một đứa trẻ. Tôi tự nhủ rằng thề với thần Theia trên cao, Pottias nhỏ bé sẽ bảo vệ chị mình mọi giá bằng cái mạng cỏn con này.

Vậy mà cuộc sống yên bình này cũng chả kéo dài được lâu, bệnh tình mẹ tôi càng ngày trở nên nặng hơn. Tôi không thể tìm được bất cứ được thầy thuốc nào quanh cái nơi hẻo lánh này, chứ còn chưa nghĩ đến việc tìm được người Elf nào xung quanh. Nhưng ngày nào cũng vậy, mẹ tôi luôn dậy sớm nhất nhà, bà luôn chuẩn bị mọi thứ cho chúng tôi từ những món ăn mà tôi luôn chê, thứ mà mẹ tôi phải đi một quãng đường xa đến một ngôi làng gần nhất đồi, dưới cái mũ len đã che đi đôi tai nhọn đặc trưng của người Elf, một khuôn mặt hiền dịu nhưng vẫn chứa đầy sự mệt mỏi. Chị tôi thương mẹ tôi lắm, khi trời còn sáng sớm chị luôn đánh thức tôi dậy, chi ấy chỉ hai bên tay ra ký hiệu rằng cả hai đi thay mẹ mua đồ ăn, nhìn thấy thế tôi cũng gật đầu đồng ý, vớ lấy hai cái mũ len mà mẹ may cho, chúng tôi cố kéo cái mũ mà che kín đôi tai lại, tôi cố ngoái lại phía mẹ tôi lần cuối trên chiếc giường mà mẹ tôi vẫn còn đang say ngủ. Bà ấy luôn giấu một tấm bản đồ nhỏ dưới hộc tủ, trên đó mẹ tôi đánh dấu tất cả những nơi mà bà hay đến, cả cái làng tộc người mà mẹ thường hay lui đến, hay cả khu rừng quê hương được nhắc đến qua những giấc mơ.

Tôi không nhớ được mình đã được bao nhiêu tuổi, nhưng hình dáng hiện giờ của tôi trông không khác gì đứa nhóc 10 – 12 tuổi cả, chúng tôi mất khá lâu để tìm đến được ngôi làng đấy, cả hai lạc đường rất nhiều lần và cứ mỗi lần như thế tôi lại toát mồ hôi nhễ nhại, chìm chập trong sự lo lắng và hoảng sợ, còn chị tôi thì cứ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của tôi,nó thật nặng nề. Trong cái khu rừng tràn ngập lá vàng, từng lá một nó cứ rụng dần rụng dần, tôi cầm lấy một hòn đá nhọn dưới đất rồi đánh dấu vào từng thân cây một, cứ mỗi bước chân của tôi, nó càng trở nên nặng trĩu. Đến gần chiều, hai chị em tôi mới đến được nơi, nhưng chợ đã tàn và trời thì gần sập tối. Tôi cứ cố ngó nghiêng xung quanh trong vô vọng, còn đôi mắt thì cứ díu lại, tôi cứ sụt sùi liên tục, chị tôi liền dừng lại chị ấy kéo tôi lại khỏi cái bước chân lo sợ, chị đặt bàn tay mềm mại ấy lên mái tóc bết dính của tôi và xoa nhẹ. Tôi dừng lại và ngả nhẹ vào lòng chị, im ắng được một hồi chúng tôi quyết định quay về, tuy vẫn còn một chút khó khăn nhưng do đã khá quen đường nên chúng tôi đi được khá nhanh. Khi chúng tôi về được đến nhà thì trời đã tối, còn căn nhà ghỗ nhỏ vẫn còn bừng sáng, còn mẹ tôi thì vẫn đứng ở phía ngoài cửa, mặc cho trời lạnh, mặc cho những tiếng ho khan, thấy hai chị em tôi người mẹ hiền từ ấy lập tức lao ra vào ôm chặt lấy cả hai, bà không nói một lần nào mà chỉ biết khóc.

Mấy ngày hôm sau, mẹ đồng ý dẫn chúng tôi đi theo cùng, bà ấy vẫn cố theo kịp những bước chân trẻ khỏe của chúng tôi, nhưng mẹ tôi vẫn luôn bị thụt lại phía sau, tôi và chị tôi vẫn quay lại từng bước một cả cái gia đình nhỏ này vẫn luôn cố sánh bước cùng nhau. Những ngày tháng như thế vẫn trôi qua, dù có khó khăn đến mấy thì chúng tôi vẫn luôn nhìn nhau và tươi cười.

Cho đến một ngày, khi những tia nắng hiếm hoi sớm át đi những cơn gió lạnh lẽo, nó đem theo cái lá rụng bay vào căn nhà gỗ nhỏ, cái sự ngứa ngáy của nó khiến tôi tỉnh giấc. Tôi quay sang phía chị tôi, chị ấy vẫn còn đang nằm ngay bên cạnh tôi, nhưng khi tôi quay sang phía bên trái, thì tôi không thấy mẹ tôi đâu cả, tôi có dùng hai cái bàn tay mình mà dụi đôi mắt còn đang díu lại vì buồn ngủ, nhưng vẫn không thấy mẹ đâu, chẳng phải mẹ đã hứa đưa hai chị em tôi đi cùng sao cùng mẹ, cả nhà, vậy mà bà ấy đi đâu rồi. Cảm thấy sự khó hiểu đang tràn ngập trong mình, tôi bèn lay chi tôi dậy, chúng tôi đi ra ngoài, ra bãi đất phía sau, nhưng vẫn không thấy mẹ đâu cả, tức tối tôi quay lại vào trong nhà, phía trên cái tủ gỗ nhỏ có một tờ giấy để cạnh tấm bản đồ cũ và một cái túi vải nom khá lớn. Tôi vớ lấy cái tờ giấy đó rồi đọc.

“Menia và Pottias yêu quý của mẹ. Mẹ xin lỗi các con rất nhiều, vì đã trở thành một người mẹ tồi. Nhưng tất cả những gì mẹ muốn làm là chỉ cho các con một cuộc sống ấm no mà thôi, nhưng mẹ không thể làm được điều đó mẹ quá yếu đuối, tất cả những gì mẹ làm chỉ là cố gắng chịu đựng cơn đau này và chỉ biết khóc một mình mà thôi, mẹ không muốn căn bệnh này ảnh hướng tới các con, tới Menia. Mẹ xin lỗi vì không thể chia sẻ mọi thứ với cả hai như một gia đình, chúng ta là một nhà mà phải không? Pottias à, hãy cầm lấy tất cả những gì giá trị còn sót lại trong căn nhà này, những đồng vàng thừa, một chút thức ăn.. hãy đưa chị con rời khỏi đây, hãy trở về quê hương của mình quê hương của người Elves. Cố nhớ lấy Pottias của mẹ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa hãy luôn trở nên mạnh mẽ và dũng cảm, vì chị con Menia.. và vì cả người mẹ tồi này.

Yêu các con rất nhiều!” – Tôi cố đọc nốt trong cái cơn nấc khó chịu này, chữ viết của mẹ tôi cứ trở nên run rẩy dần, theo từng hàng, từng cột một. Trên tấm giấy nhỏ vẫn còn vương vết in của một vài giọt máu.

Giọng nói của tôi cứ ấp úng, khi bên cạnh tôi chị tôi không còn cầm được nước mắt, chị tôi cứ bám chặt lấy tôi. Dưới cái ánh nắng nhạt nhòa phía bên cửa sổ, chúng tôi òa khóc lên, những cái lá vàng từ cái cây cổ thụ lớn bên cạnh nhà cứ không ngừng rụng xuống, nó sơm bao phủ toàn bộ thềm đất lạnh lẽo, còn tôi thì cứ không ngừng gào khóc trong sự vô vọng, khi những tia nắng ấm cũng bị thay thế bằng sự lạnh lẽo bao trùm lên toàn bộ căn nhà gỗ nhỏ.

Chúng tôi mắc kẹt trong nó rất lâu, ngay cả khi đã dừng thì những cơn nấc cụt vẫn còn làm phiền tôi.Được gần một ngày,chúng tôi cũng dần thoát khỏi những lo âu, buồn bã, còn tôi thì vẫn còn cảm thấy nhức đầu vì mất một đêm chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, trong thoáng chốc tôi đã không thể thoát khỏi bóng đêm, một màn sương đang bao phủ quanh căn phòng, nó ngập tràn trong tâm trí tôi. Nhìn ra phía ngoài, qua cái cánh cửa gỗ cọt kẹt đã vốn rất khó để đóng lại, tôi ôm chặt lấy chị tôi, cố vươn cái cánh tay còn lại và cầm lấy cái tấm bản đồ trên tủ, trên phía góc trái trên cùng nơi cái quê hương mà mẹ tôi luôn nhắc đến một khu rừng với cái tên “WHITE FOREST” và một dòng chữ nhỏ phía bên dưới “Hẹn gặp lại các con ở đó!”. Nhìn vào nó, tôi không nói thêm bất cứ điều gì, tôi quay sang phía chị tôi, chị ấy vẫn còn bám chặt lấy cánh tay trái của tôi và im lặng. Lấy cái tay còn đang giữ chặt tấm bản đồ, tôi cố dụi lấy đôi mắt đã sưng vù, giữ lấy cái ánh mắt xa xăm ra khu rừng nằm xa trước mặt, chúng tôi cứ ngồi im như thế một hồi lâu, nơi những ánh nắng dịu dần theo thời gian. Tôi chợt ngoái đầu lại vào nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ trong tay, rồi quay ra nhìn vào chị tôi, tôi huơ tay ra một vài ám hiệu cho chị tôi, chị ấy lập tức gật đầu mà không do dự. Chúng tôi ngồi dậy khỏi chiếc giường nệm, tôi đút cái tấm bản đồ đấy vào cái túi áo bên trong rồi cầm lấy cái túi vải bên cạnh, còn chị tôi thì đi lấy thêm một vài bộ quần áo khác rồi cho vào cùng cái túi vải đó. Hai chị em tôi quyết định lên đường luôn, khi trời vẫn còn sáng và nắng ấm, khi tinh thần vẫn còn đang tươi mới, bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ tôi từ từ đóng chặt lại cánh của cũ kỹ, tôi cắm nhặt lấy bàn tay của chị tôi, ngoái nhìn lại một hồi rồi chúng tôi lập tức bước đi.

“Đây sẽ là một con đường dài, hẳn rồi!” – Tôi tự nhủ với bản thân, và cố hi vọng rằng cả hai sẽ chạm được cái đích cuối cùng của cuộc hành trình này.

. . .

Cơn mưa đã ngớt, nhưng cơn gió lạnh thì vẫn còn, những tia nắng của buổi ban mai chiếu thẳng xuống khuôn mặt đờ đẫn của tôi. Tôi mừng vì cả hai vẫn còn khô ráo, còn chị tôi thì có một giấc ngủ ngon, nhưng khi chị nhìn vào cái đôi mắt căng tròn và thâm quầng của tôi, chị ấy liền tỏ vẻ khó chịu và đưa ra một vài ám hiệu trách móc, còn tôi thì cũng chỉ biết gãi đầu và cười trừ.

Đã gần hai tuần rồi, kể từ khi bắt đầu cái cuộc hành trình dài khổ này. Thông thường người ta nói, chỉ cần ngồi trên một con ngựa khỏe thì ta có thể băng đến ranh giới Aggnor mà không quá đến một tuần, nhưng với cái đôi chân nhỏ bé của chúng tôi và cái đầu óc đờ đẫn vì thiếu ngủ này thì cả hai phải mất gần một tuần mới đi qua được khu rừng thông tăm tối đấy. Thức ăn thì đã hết, nhưng may thay chúng tôi cũng đã đi đến một vài ngôi làng nhỏ tộc người và nhờ vào lòng tốt của họ, hai chị em tôi cũng có thêm một chút thức ăn, một và mẩu bánh mỳ và một chai nước ngọt sạch, à mà đương nhiên họ cũng không biết chúng tôi là người Elf, không biết điều đấy có giúp được gi nhiều không.

Chúng tôi thu gọn đồ đạc và sớm rời khỏi cái nhà kho ẩm ương đấy, băng qua cái con suối nhỏ ngăn cách ngôi làng này với cánh đồng thoáng trước mắt, nhìn vào nó tôi hít một hơi dài rồi thở ra từ từ, đột nhiên tôi cảm thấy tràn đầy sức sống hơn hẳn. Hai chị em tôi đi thêm một quãng đường nữa. khi ngôi làng đã bị che khuất khỏi tầm mắt bởi sương mù, cứ đi được vài bước nhìn xuống dưới chân nơi những giọt sương vẫn còn đọng lại trên ngọn cỏ non, thì tôi lại vung chân đá nhẹ một cái, hành động đó khiến tôi cảm thấy thích thú, tôi cứ làm thế nhiều lần cho đến khi mũi giày bị ướt sũng, còn chị tôi thì chỉ đi nhẹ nhàng từ phía đằng sau và cười mỉm. Màn sương ẩm tan dần dần, nó làm tôi cảm thấy dễ hịu hơn đôi chút và khung cảnh xung quanh cũng đã dễ nhìn hơn trước, tôi hướng mắt xa khắp phía xung quanh, một cái cây lớn hiện ra phía trước mặt tôi, nó nằm trên một con đồi nhỏ thoáng mát. Cầm chắc lấy cái túi vải trên tay, tôi nhìn vào chị tôi rồi chỉ vào cái cây đó và giơ cao cái túi trên tay lên, ngay lập tức tôi chạy nhanh lên phía đỉnh đồi vừa chạy tôi vừa giơ cao cánh tay lên và vẫy, mặc cho chị tôi cố gắng đuổi theo ở phía sau. Đến được tới nơi, tôi liền chống tay xuống đùi và thở hồng hộc, ngoái lại phía sau nơi chị tôi vẫn còn đang chạy bộ nhẹ nhàng lại gần chỗ tôi, tôi nhìn chị rồi nhe răng ra mà cười, chị ấy cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười lớn. Dưới tán cây lớn, không khí xung quanh thật thoải mái và dễ chịu, hai chị em tôi dùng một ít bánh mỳ làm bữa ăn sáng nhẹ, rồi ngồi thư giãn một lúc trên ngọn đồi nhỏ.

Nhìn vào tấm bản đồ, tôi quyết định cố tránh khỏi cái khu rừng bên cạnh và cố bám theo con sông trải dài theo cánh đồng trống. Cũng không mất quá bao lâu khi chúng tôi cũng đã chạm đến cuối sông, con sông lại rẽ theo một hướng khác, để lại phía trước mặt chúng tôi một hàng cây thưa thớt, nếu tiếp tục đi theo con suối chúng tôi sẽ lại mất thêm thời gian đáng quý, suy nghĩ một hồi hai chị em tôi bỏ con suối và bắt đầu tiến vào hàng cây phía trước. Thật ngỡ ngàng, khu rừng thưa thớt này không hề khiến tôi cảm tôi cảm thấy khó chịu. nó thật thoáng và thoải mái, tiếng xột xoạt phía dưới, nơi thêm rừng được phủ đầy bởi loại cỏ màu cam, chúng được trang trí thêm bởi những cánh hoa màu vàng tươi, những cánh hoa vẫn còn bay lượn trong không khí, tôi giơ cao cánh tay lên cố đỡ lấy một vài cánh hoa đang len lỏi qua bàn tay tôi với luồng gió mát nhẹ, hàng cây còn tươi trẻ bám dọc theo khu rừng, trông tất cả thật đẹp đẽ, nhìn chị tôi lướt quá những hàng cây đó dưới những làn hoa vàng trong gió, nụ cười của chị ấy như thu hút mọi ánh sáng huyền diệu nhất, nụ cười đó là thứ đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Khi càng đi sâu vào trong, hàng cây cũng trở nên ít ỏi dần, nó được thay thế bằng những cái gốc cây đã bị chặt đi. Nhìn xung quanh, đi được thêm một đoạn nữa, chúng tôi dừng lại đứng trước một gờ đất, đúng như những gì tôi đoán, một ngôi làng khác hiện hữu trước mắt chúng tôi, với những bờ ruộng xuất hiện khấp quanh làng. Chúng tôi từ từ, đi xuống phía dưới và cũng chậm rãi đi qua ngôi làng này như thường lệ, nhìn đến phía trước mặt, tôi thấy một đám trẻ con loài người đang chơi trò đánh trận giả, thấy thế tôi liền kéo chị tôi đi ra phía khác, vì theo tất cả những gì tôi biết bọn trẻ con loài người chả đem bất cứ thứ gì theo ngoại trừ mớ rắc rồi mà chúng gây ra. Nhưng thật không may, kể cả tránh khỏi bọn chúng cả một quãng dài, bọn nó vẫn nhìn thấy được chúng tôi, thế là tất cả hô hào kéo nhau chạy đến phía chúng tôi, tôi cố kéo chị tôi đi nhanh nhưng bọ nó vẫn đuổi kịp được, mấy thằng dở hơi đấy cứ bu lấy quanh hai chị em tôi rồi cười đùa, bon nó cứ gọi tôi là tên nhãi bẩn thỉu đến từ ngoài quận, ừ thì đúng là tôi bẩn thật đã thế bọn nó lại nói mái tóc nâu bết của tôi là đồ ngụy trang bằng rác thải, còn chị tôi thấy hơi sợ hãi mà bám chặt vào tôi. Tôi khó chịu lắm chứ nhưng cứ cố nhịn mà đi nhanh qua, còn mấy người lớn hơn xung quanh vẫn còn bận bịu với công việc của họ mà không để ý đến hai đứa trẻ vô gia cư đang bị lũ trẻ con trong làng trêu đùa, bọn nó lại chả để yên cho tôi từng thằng một bọn nó cứ cầm lấy cái que gỗ trong tay mà đập vào đầu của tôi .. ‘tạch’ .. ‘tạch’ mặt tôi nhăn nhó lại ‘Thế là quá lắm rồi!’ Tôi tức giận xoay người lại đấm mạnh vào thàng nhóc gần đó, rồi tôi làm điều tương tự đối với hai thằng khác nữa, xong tôi thở mạnh một cái rồi nắm chặt lấy bàn tay chị tôi rồi chạy nhanh hết mức có thể, ba thằng nhóc đấy đứng dậy rồi cũng mấy thằng xung quanh tức tối đuổi theo tôi. Do chạy trước được một đoạn, nên chúng tôi hoàn toàn bỏ xa bọn nó, chạy được một hồi, thấy được một căn nhà trồi ra phía trước mặt, chúng tôi ngoặt nhanh vào bờ tường phía sau căn nhà, tôi cố kìm lại hơi thở mình lại rồi nuốt ực mạnh một cái, chúng tôi cứ cố dựa chặt vào bức tường sau cùng của căn nhà và cố đợi cho bọn nhóc đó chạy qua, quả nhiên chúng nó vẫn cố chạy theo cái nhịp riêng của mình mà sớm lạc mất bọn tôi. Tôi vội thở phào, khi những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt.

Đã quá chiều và chúng tôi vẫn bước dọc theo con đường làng, đi qua rất nhiều căn nhà nhưng tất cả những gì chúng tôi nhận được chỉ là cái đóng cửa mạnh đến từ người dân trong làng, khi tất cả những gì chúng tôi làm là cố xin một chút thức ăn. Tiến đến căn nhà cuối cùng, tôi sờ lên đầu xem cái mũ len trên đầu ra sao, và nó vẫn cứ dính chặt lấy tôi, tôi gõ nhẹ vào cái cánh cửa gỗ, chờ đợi một lúc lâu, kết quả là họ thậm chí còn không chịu mở của ra. Hai chị em tôi bèn tiếp tục bước đi tiếp, vậy mà cái vận xui vẫn cứ bám riết theo chúng tôi, quay sang phía bên phải ‘Trời ơi!’ tôi than lên, lại là cái lũ trẻ dở hơi tôi gặp hồi chiều, tôi nhìn thấy bọn nó và bọn nó cũng nhìn thấy chúng tôi, xong rồi chúng tôi cũng chỉ biết vắt chân lên mà chạy, còn bọn nó cũng ngay lập tức đuổi theo. Lần này cuộc đuổi bắt điên rồ này lại diễn ra lâu hơn, hai chị em tôi bị đuổi đến tận cuối làng, ngó ra phía sau và bọn chúng vẫn quyết không tha cho chúng tôi ‘Bọn này ăn gì mà dai thế!!’ tôi cứ lẩm bẩm liên tục. Chạy đến cái khu rừng phía trước mặt, những đêm không ngủ bắt đầu khiến tôi cảm thấy thấm mệt, tôi vẫn cố chạy dù cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn. Chợt một luồng gió lạnh chạy vuột qua mặt tôi, một mũi tên sắt găm xuống đất trước đầu chân của mấy thằng nhãi đằng sau, bọn nó liền dừng lại và tỏ vẻ sợ hãi. Từ phía trên cao, lại thêm một thằng nhóc nữa đã thế nó còn nhảy từ trên thân cây cao rồi tiếp đất xuống một cách dễ dàng nữa chứ, mà từ từ đã, tôi cố bắt kịp lại cái hơi thở của mình để cố gắng nhìn rõ hơn. Cái đôi tai đó, chẳng phải quá rõ ràng ư, nó rõ ràng một thằng nhóc người Elf, khoác trên mình bộ đồ trắng toát với ống tay áo và ống chân được sắn lên cao, nó nhìn lũ trẻ con loài người với một đôi mắt sắc lạnh.

_Thằng yêu tinh ngoài Quận đó, phải chính nó đấy chúng mày ơi, sao không chạy nhanh lên chết cả đám giờ! – Bon nó hét lớn.

Nói xong bọn nó cũng cong đít lên mà chạy đi. Còn tôi và chị tôi thì ngồi bệt xuống thềm rừng mà thở, tên nhóc đó đi nhặt lấy cái mũi tên xong thì lại gần chúng tôi.

_Chào người bạn Elf quý giá của tôi! Lâu lắm rồi tôi mới gặp một người Elf khác ngoài đây đấy, đã thế lại còn trẻ thế này nữa chứ. – Thằng nhóc lạ mặt nói.

Cái mái tóc ánh kim của hắn cứ làm tôi lạc lõng trong cái câu hỏi đấy, mà khoan đã.

_Người Elf..cậu nói gì lạ vậy?! – Tôi ấp úng trả lời, lấy tay sờ lên đầu nhưng cái mũ len vẫn còn ở đấy.

_Cậu nói dối tệ thật đấy, tôi đã tiếp xúc rất nhiều người Elf khác nhau rồi, cậu nghĩ sao mà người đồng hương với nhau lại không thể nhận ra! – Hắn nói, xong đưa tay ra phía tôi.

Tôi nắm lấy cánh tay của hắn rồi đứng dậy, rồi tôi đỡ chị tôi đứng lên. Phủi cái bộ quần áo đã vốn dính đầy bụi xong, tôi quay ra phía tên nhóc đó.

_Vậy cậu đây đến từ White forest, vậy tại sao cậu làm cái quái gì ở đây vậy! – Tôi hỏi.

_Phiêu lưu, chắc chắn rồi! Thế còn cậu, cậu bé lạc đường, hẳn cậu đang tìm đường đến White forest đúng không? – Hắn nói – Morpheus đệ tam, nếu cậu cần một người dẫn đường! – Tên nhóc đó đưa ra một người đề nghị mà không hề chớp mắt lấy một lần.

_Pottias, rất vui được gặp cậu! thực ra … - Tôi chưa kịp nói xong hắn ta nhẹ nhàng bước qua tôi rồi tiến gần đến chị tôi đang đứng ở phía sau.

_Ồ, vậy nàng tiểu thư xinh đẹp đây, không phiền nếu nàng cho ta biết tên chứ? – Hắn cúi nhẹ người xuống, rồi nói.

Chị tôi bỗng đỏ bừng mặt, chị ấy cố ngoảnh mặt đi ra phía khác tránh khỏi cái ánh nhìn đến từ hắn. Được một lúc, chị ấy bỗng nở một nụ cười nhẹ về phía hắn ta. Nhìn cái đôi mắt trở nên căng tròn của hắn mà khiến tôi cảm thấy khó chịu. ánh mắt đấy của hắn cứ không rời khỏi nụ cười của chị tôi, khuôn mặt thì đỏ ửng mồm thì cứ há hốc ra, cái vẻ lịch lãm của hắn bỗng biến mất đi dưới ánh sáng đó.

Tôi tiến lại gần cạnh chị tôi, gạt nhẹ hắn ra một bên.

_Thực ra chúng tôi đây, thưa ngài-ánh-kim! Đang rất ổn thưa ngài và tôi cũng nghĩ ngài đây không nên bỏ phí sức lực của mình vào chũng tôi làm gì, hãy cứ tiếp tục với cuộc phiêu lưu của ngài đi. Chúc quý ngài một ngày tốt lành! – Tôi nói.
Nói xong tôi cũng bước đi mà không thèm ngoảnh lại.

_Ổn? Việc vừa rồi mà ổn ư, ngài-chạy-mất-dép! Tôi không coi đó là một lời đề nghị, tôi muốn được giúp đỡ các bạn mà không mong được chả ơn, thật đấy! Liệu cậu không mong có thêm một người đồng hành đáng tin cậy này ư! Thức ăn, đồ uống, ngay cả sự thông thái tôi đều có cả! – Hắn nói.

_Rất cảm ơn, nhưng không! – Tôi ngoái lại, nói dứt khoát.

_Không ư?! Thật nực cười, cậu nghĩ với cái vẻ ngoài yếu đuối đó mà cậu có thể bảo vệ được cho người khác ư, hay thậm chí cả bản thân cậu nữa, tôi thì có thể làm đủ cả hai thứ đó! – Hắn vẫn tiếp tục nói.

Cái cảm giác của tôi bây giờ, nó thật khó tả, một bên thì nói cứ tiếp tục bước đi, bên còn lại thì muốn quay lại và cho hắn biết thế nào là “yếu đuối”. Tôi chẹp miệng, rồi trở mình chạy nhanh tới phía hắn, tôi tóm chặt lấy cổ áo hắn, hắn chả cao hơn tôi là mấy nhưng tôi có cảm giác tôi có thể nhấc bổng hắn lên. Nhìn thẳng vào mặt hắn ta, tôi để lại một sự giận dữ qua đôi mắt.

_Vậy ngài đây mạnh lắm nhỉ! Dưới bộ quần áo diêm dúa, núp sau cây cung mới toanh đó, mà cậu nghĩ cậu mạnh mẽ hơn tôi ư. Thật nhảm nhí! – Tôi nói.

Sắc mặt hắn ta chẳng thay đổi mấy, kể cả khi tôi lao vào hắn ta như một con thú săn mồi. Ánh mắt hắn ta vẫn lạnh tanh.

_Một trận đấu, ngay bây giờ? Ai mạnh hơn? Sao chúng ta không kiểm chứng điều đấy? – Hắn ta nói, xong ném mạnh cây cung trên tay xuống đất.

Tôi đẩy mạnh hắn ra, rồi khom người lại giơ hay nắm đấm lên phía trước mặt, một hành động bản năng trong thoáng chốc.

_Tôi rất sẵn lòng! – Tôi nói, nở một nụ cười lớn.

Còn hắn ta đứng thảng người, rồi nghiêng sang một bên, cái thế của hắn trông thật kỳ cục cũng chả hơn của tôi là mấy. Trong chốc lát, tôi bước thêm một nhịp rồi lao vào hắn ta, nhưng cũng lúc đấy chị tôi không biết từ đâu chen vào cái khoảng trống ngắn ngủi giữa tôi và hắn ta, chị ấy mím môi và nhắm chặt mắt lại xong giang rộng hai cánh tay ra. Thấy bất ngờ tôi lập tức dừng lại, còn hắn ta cũng chả tiến thêm bất cứ bước nào, đứng im được một hồi, chị tôi từ từ mở mắt ra rồi lập tức dành cho tôi một cái lườm lạnh người, xong chị ấy cứ liên tục đưa ra các ký hiệu trách móc tôi làm tôi cũng chỉ biết cúi mặt xuống mà gãi đầu. Được một lúc chị lại quay ngoắt sang phía hắn ta, chị ấy nhìn hắn ta với vẻ mặt tức giận thậm chí còn sắc lạnh hơn cả lúc chị ấy nhìn tôi, rồi chị ấy huơ tay ra một vài ký hiệu khác. Còn khuôn mặt của hắn ta thì méo xệch, hắn cũng chả nói được thêm câu nào, tôi thấy được cả một dấu chấm hỏi to đùng trên khuôn mặt hắn ta.

_Ờm .. . . – Hắn ta quay sang nhìn về phía tôi và thắc mắc.

_Ý chị ấy là .. là sẽ cho cậu đi cùng . – Tôi nói một cách phờ phạc, rồi thở dài tỏ vẻ phiền phức.

Nghe xong, mặt hắn ta lại tươi roi rói trở lại, tôi cảm giác hắn sắp hét lên một cách sung sướng. Chị tôi lại chỉ vào hai người rồi đưa thêm một vài ký hiệu nữa.

Hắn ta lại nhìn vào tôi, như thể đang chờ đợi ở tôi một điều gì đó.

_Nhưng với một điều kiện, tôi và cậu không được phép gây gổ với nhau. – Tôi nói.

_Thật tốt quá, như thế sẽ tốt cho cho chúng ta đúng không! Nàng tiểu thư đây thật hiền hậu, khoan dung và cũng rất xinh đẹp nữa, nàng cứ như một tiên nữ vậy! Morpheus đây sẽ cố bảo vệ nàng bằng tất cả những gì mình có! – Hắn ta tươi cười nói, hắn quỳ một bên chân xuống rồi ra điệu bộ như thể hắn là hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích dở tệ vậy.

Nhìn vào hắn ta, chị tôi bỗng cười nhẹ rồi đưa dần dần bàn tay ra phía hắn, thấy thế tôi cứ cảm thấy bồn chồn kinh khủng còn đôi mắt hắn ta thì cứ sáng rực cả lên. Nhưng đúng lúc đấy, sắc mặt chị tôi thay đổi đột ngột nụ cười biến mất, chỉ để lại ánh mắt lạnh lùng, rồi chị ấy tát hắn ta một cách mạnh mẽ, làm cho hắn ta sững sờ mà cứ ôm lấy khuôn mặt mình. Còn tôi thì cứ cười thầm trong lòng, thật thỏa mãn.

Xong rồi chị tôi lập tức bước đi rồi kéo lấy cánh tay của tôi mà kéo tôi đi theo, tôi cố ngoái lại để nhìn cái bản mặt nực cười của hắn ta. Đôi mắt của hắn thì cứ long lanh mà không dời khỏi được chị ấy.

_Trời ơi, nàng ấy thật mạnh mẽ! Mạnh mẽ hơn cả cái trái tim mỏng manh của ta! – Hắn ta vừa ôm lấy mặt vừa nói.

Tên này bị làm sao vậy chứ!

Rồi hắn cũng đi theo những bước chân của chúng tôi, dù có thể hắn rất phiền phức và cứ thích bám lấy chị tôi nhưng cũng nhờ vào số thức ăn của hắn, tôi cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn phần nào. Chúng tôi đi sâu vào hơn vào trong rừng, khi trời đã sập tối thì tất cả quyết định dừng lại, nhóm một chút lửa, ăn một bữa tối no nê rồi sớm đi vào giấc ngủ dưới túp lều là được tên lòe loẹt kia dựng lên. Hai chị em tôi ngủ trong lều, còn hắn ta thì lại leo lên cái cành cây phía trên và chọn cách thư giãn riêng của hắn.

Màn đêm trôi qua một cách chậm chạp, khi chị tôi đã ngủ thì tôi mới nhẹ nhàng len ra ngoài lều, nơi ngọn lửa đã dần tắt và tôi quyết định “chăm sóc” nó lâu hơn thêm một chút, để chúng tôi có thể chịu đựng qua cái buổi đêm lạnh giá này. Tôi ngước lên phía trên, sau cái cành cây lớn, tôi vẫn thấy cái chân hắn ta còn đang đung đưa.

_Pottias, nếu phiền thì cho tôi hỏi cậu một vài câu hỏi được không? – Hắn ta nói.

_... – Tôi vẫn giữ im lặng.

_ Nàng ấy là chị cậu, nhưng khác với cậu tôi có thể cảm thấy được bên trong cô ấy, có một nỗi buồn mà tôi không thể nhìn thấu được! Tôi muốn biết thêm nhiều hơn về nàng, được không Pottias, phiền cậu! – Hắn nói.

Tôi thở dài, ánh mắt vẫn còn nhìn vào ánh lửa.

_Menia, đó là tên chị tôi! Chúng tôi là chị em song sinh, cuộc sống này luôn khó khăn đối với chị em tôi, đặc biệt là đối với chị ấy. Chị ấy được sinh ra vốn đã mất đị những cảm giác lâu dài với cái thế giới này, tôi không thể nói với chị ấy là ‘em rất yêu chị’, và chị ấy cũng không thể nói được với tôi hay cả gia đình mà chúng tôi từng có rằng ‘chị yêu cuộc sống này biết chùng nào’. Tôi biết rằng chị ấy không thể hoàn thành nó, sức khỏe của chị ấy rất yếu nó thật rất khó khăn nhưng chị vẫn luôn tươi cười, và mỗi khi nhìn vào nụ cười tôi lại cảm thấy đau đớn, vô dụng thay. Nói thế nào nhỉ, chị ấy là gia đình của tôi, và tôi không muốn làm mất nó thêm một lần nữa! – Tôi nói. Ánh mắt tôi bỗng trở nên nghẹn ngào, giọng nói dần ấp úng.. đó là tôi mỗi khi kể về chị mình.

Hắn ta không đáp lại câu nào, tôi cũng không nó thêm câu nào, tất cả những gì hiện giờ tôi làm chỉ là cố kìm nén lại cái cảm xúc của mình, bạn biết không nó chả dễ một chút nào. Không khí trầm lặng ấy cứ kéo dài, chỉ còn vương lại vài tiếng lách tách từ đống củi.

_Chúng ta vẫn còn một quãng đường dài phía trước, từ giờ cho đến lúc đó, Morpheus này sẽ giúp cậu bảo vệ gia đình nhỏ bé của mình. – Hắn ta nói, ánh trăng sáng chiếu xuống cái mái tóc ánh kim của hắn ta tạo ra một luồng sáng lạ, tôi bị thu hút bởi nó trong thoáng chốc.

Đừng quay lại,

Hãy nhìn ra phía trước.

Đi đến đâu,

Nơi rìa cùng của thế giới.



Sáng đến, tôi thức dậy dưới cái thềm rừng ẩm ướt, ngoảnh đi ngoảnh lại, thì thấy cái tên lòe loẹt cả chị tôi đang ngồi trên cái thân cây đổ, hắn ta cứ nhìn vào chị tôi rồi múa tay loạn cả lên, trông có vẻ như hắn ta đang cố học một vài ký hiệu nhỏ. Nhưng trông có vẻ vẫn chả ra đâu vào đâu cả, hẳn cái điệu bộ ngớ ngẩn của hắn ta cũng khiến chị tôi bật cười, một tiếng cười thật sự, tuy nghe nói có phần hơi gượng gạo nhưng đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe thấy chị ấy cười. Phải, rất lâu rồi, cứ suy nghĩ đến việc đấy lại khiến tôi cảm thấy nửa vui nửa buồn.

Bỏ lại đống củi tàn phía sau, chúng tôi lại tiếp tục lên đường, cứ đi được một đoạn thì tôi lại phải giở bản đồ ra mà kiểm tra, nhưng tôi lại chả xem được một chút nào thì tên kia cứ cho rằng hắn rất tự tin về đường trong khu rừng này. Việc hắn cứ đi nhanh như thế và cứ bỏ lại tôi một khoảng khá xa, trông chị tôi có vẻ rất tin tưởng hắn, còn tôi ư? Hoàn toàn ngược lại.

_Cẩn thận nào các bạn của tôi! Con đường ở đây khá khó đi và nó cũng chả ngắn chút nào, hãy theo sự chỉ dẫn của tôi thì chắc chắn chúng ta sẽ ra khỏi đây sớm! – Hắn nói.

Cái câu “động viên” đấy của hắn chả khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn tẹo nào.

Ngày hôm nay cũng trôi qua một cách nhanh chóng, chúng tôi lại ngồi dừng chân ngay phía dưới thềm rừng, trong một con hốc nhỏ được bao phủ bởi cây leo và lá dài. Thức ăn mà hắn ta chuẩn bị cũng khá nhiều, tôi cũng không nghĩ rằng đồ ăn có thể chứa được nhiều trong cái ba lô nhỏ đến thế, thứ mà hắn luôn đeo sau lưng. Chúng tôi luôn ăn kèm theo bơ, coi như là thêm một chút ngậy trong cái sự nhạt nhẽo ngày qua ngày, vậy mà hắn ta cứ bảo tôi phải ăn từ từ và cấm được rơi vãi, mấy cái lời khuyên nhủ của hắn luôn thật phiền nhiễu, tiết kiệm là một chuyện nhưng cũng phải tăng thêm một chút sức lực chứ.

Trời đã khuya, hai chị em tôi đều nằm xuống cái đống lá khô được dải đều, còn hắn ta thì ngồi dựa lên hốc tường, đôi mắt của hắn cứ liên tục ngóng trông ra ngoài, trông có vẻ khá bồn chồn, thấy thế tôi cũng chả muốn hỏi han thêm gì rồi sớm quay trở lại giấc ngủ.

_Pottias, dậy nào anh bạn! Pottias! – Hắn khẽ thì thầm, rồi dùng tay liên tục lay tôi dậy.

_Hở.. ừm. – Tôi nheo mắt nhìn, đầu óc thì vẫn còn đang mơ mộng.

_Lại gần đây, và hãy nghe này! – Hắn ta nhẹ nhàng đi ra phía đầu con hốc, vẫy tay nhẹ về hướng tôi.

Tôi có gắng ngồi dậy một cách mệt mỏi, rồi lề mề tiến lại gần chỗ hắn.

_HUUUUUUUUUUU! – Hắn khom đôi bàn tay lại, kêu một tiếng lớn.

Hành động của hắn thật lạ lùng, khuôn mặt tôi tỏ vẻ thắc mắc nhưng hắn ta cứ hướng ra phía bên như thể đang chờ đợi một cái gì đó. Được một lúc sau, hắn ta lại kêu thêm một lần nữa, lần này hắn ngân dài hơn trước và cũng khiến chị tôi tỉnh dậy.

Ngay lập tức, một tiếng kêu y hệt như thế vang vọng lại, tôi nghe thấy khá rõ không hiểu tại sao nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy sợ.

_Cái quái gì vậy? – Tôi thắc mắc.

_Đó là tiếng chó sói, anh bạn à! Và có vẻ như nó đang rất gần đây, không phải chỉ một con đâu, mà là cả đàn đấy! – Hắn ta nói nhỏ.

_Cả đàn sói! Vậy mà cậu gọi cả bọn chúng đến? – Tôi nói, khuôn mặt thẫn thờ.

_Cậu nghĩ kiểu gi mà tôi lại gọi chúng tới đây! Tôi chỉ thử tiếng đáp lại từ chúng thôi. Nhanh lên nào, Pottias, Menia chúng ta phải rời khỏi đây trước khi mùi thức ăn còn vương vãi thu hút bọn chúng. Hãy đi theo tôi! – Hắn nói.

Tôi chưa kịp hỏi han thêm điều gì thì đôi tay của tôi cứ tự động thu dọn mọi thứ, còn chị tôi cứ hỏi han liên tục nhưng tôi cũng chưa kịp giải thích bất cứ điều gì vì bản thân tôi cũng muốn rời khỏi đây lắm rồi. Vớ lấy tất cả những thứ trong tầm tay và cầm theo ngọn đuốc, chúng tôi nhanh chóng đi ra khỏi cái hốc đó. Băng qua khu rừng trong màn đêm tăm tối. Nắm chặt lấy bàn tay chị tôi, còn tim thì cứ đập thình thịch, lúc này đây tôi cảm thấy thật sợ hãi và tất cả những gì tôi đang làm là cố đi theo từng bước chân của hắn ta với ánh sáng của ngọn đuốc.

_Chúng ta đang đi đâu vậy, Morpheus? – Tôi hỏi.

_Cố tránh xa khỏi lũ sói và cái lãnh thổ rộng lớn của chúng, tất nhiên rồi! – Hắn nói.

_Lãnh thổ? Chỗ chúng ta cắm trại vừa nãy ư? Trời ơi, chúng ta suýt bị ăn sống chỉ vì cái sự hiểu biết của cậu đó! – Tôi nói, có phần hơi lo sợ.

_Không hề, chỗ đó cách xa so với địa bàn của chúng! Cũng tại cái thói ăn uống bừa bãi của cậu mà đã kéo lũ sói tới đây đó.

_Vậy ư, giờ thì cậu muốn đổi lỗi đấy!

Đi được một đoạn, hắn ta bỗng dừng lại rồi lại khom tay lại kêu lên thêm một tiếng nữa. Lần này thì không phải đợi lâu, ngay lập tức có một tiếng khác đáp lại và nó còn to và rõ hơn trước.

_Sao lũ sói đó vẫn còn đuổi theo chúng ta, chẳng phải ta đã rời khỏi đó rồi còn đâu? – Tôi hỏi

_Tôi thực sự không biết, lũ sói ở đây rất khác so với sói ở White forest! – Hắn trả lời

_Ở White forest cũng có sói! Vậy đối với người Elf, họ làm gì đối với lũ sói? – Tôi tiếp tục hỏi, sau đó chúng tôi nhanh chóng đi tiếp.

_Làm thú nuôi, chúng đối với người Elf như một người bạn đồng hành vậy.

Chưa kịp nghe hết câu của hắn, tôi bỗng rùng mình một phát, với đôi tai Elf này tôi có thể cảm nhận được hơi thở và bước chạy của lũ sói. Sự hoang mang đang tràn ngập trong tâm trí tôi, và có vẻ như chị tôi cũng cảm nhận được nỗi sợ đấy.

_Vậy chúng ta nên làm gì, ngài-chăn-sói! – Tôi nhìn hắn và mỉa mai.

_Đừng lo! Chúng ta đến nơi rồi. – Hắn nói rồi chỉ vào bụi hoa trước mặt, từng bụi một nằm rải rác xung quanh thềm cỏ, tất cả đều màu vàng, ngay cả trong đêm tối tôi cũng nhìn thấy rõ được, hắn ta tiến lại gần rồi đưa ngọn đuốc xuống hai cái bụi gần đó, bụi hoa ngay lập tức bắt lửa và cháy rực. -.. những bông hoa này sẽ tỏa ra một mùi hương lạ khi bị đốt cháy, nó sẽ không ảnh hưởng gì tới người Elf chúng ta nhưng sẽ lại khiến các loài động vật xung quanh cảm thấy khói chịu. Nó sẽ chặn lũ sói lại được một lúc, cho tới khi bị thiêu rụi. Cầm lấy Pottias.. – Hắn đưa cho tôi cái ba lô nặng nề cùng với con dao găm, và ngọn đuốc trên tay. - … Đưa Menia đến con suối phía bên trái, sáng mai tôi sẽ gặp cậu ở đấy. Chúc may mắn, tôi sẽ cố kéo dài thời gian thêm cho cậu!

Tôi chưa kịp nói thêm gì thì hắn ta đã biến mất sau ánh sáng phát ra từ ngọn lửa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nó nhẹ nhàng như gió thoảng. Chị tôi quay sang và ra ký hiệu khó hiểu, tôi cũng không muốn nói cho chị tôi biết, thay vào đó tôi chỉ đưa chị ấy theo những bước chân nặng nề của mình và tìm đến dòng suối đó. Nó không quá xa, chúng tôi chỉ mất có hơn 15 phút để đi đến nơi, trong suốt quãng đường tôi cũng cố giải thích cho chị tôi tất cả, chị ấy rất ngạc nhiên và có đôi phần hoảng sợ, rồi khựng lại một chút chị ấy ra hiệu rằng chả lẽ cứ thế mà bỏ mặc tên Morpheus thế ư, trong tay đồ đạc và con dao găm như thế chả khác gì cướp rồi để hắn chịu tất cả. Nhưng quả thật tôi cũng không biết nên làm thế nào, đó là quyết định của hắn tôi thậm chí còn chưa nói được gì. Tiến lại gần bờ sông, hai chị em tôi ngồi xuống bờ đá bên cạnh và ngồi chờ đợi, sự mong mỏi, lo lắng đó đã sớm nuốt đi giấc ngủ của chúng tôi, suốt cả đêm. Quả thật bản thân tôi chưa bao giờ thấy buổi đêm lại kéo dài như hôm nay, hẳn cái bản tính nôn nóng của tôi lại không cho phép điều đó.

Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống khuôn mặt đờ đẫn của chúng tôi, nó bơ phờ và bạc nhược, không hiểu tại sao tôi vẫn cố đợi hắn trong khi hắn ta có thể đã bị xơi tái bởi đàn sói rồi, còn chị tôi thì vẫn cố chờ đợi, dù đã mệt mỏi nhưng niềm tin của chị ấy vẫn còn, tôi có thể thấy được điều đấy.

_Trời ơi! Cậu vẫn còn đợi tôi đấy ư Pottias, cả nàng Menia.. Morpheus đây hạnh phúc quá lần đầu tiên có người đợi tôi lâu đến vậy đấy! – Một giọng nói rất đỗi quen thuộc, và mỗi khi nghe cái giọng nói ấy là lại khiến tôi cảm thấy khó chịu. Chính là hắn ta! Morpheus ẻo lả, câu nói của hắn ta cứ bị ngắt bởi hơi thở dồn dập, dựa tay vào cái thân cây gần đó trông hắn chả đỡ thảm hại hơn là bao, tay áo thì bị rách, để lộ ra vết cào và có khoảng ba vết như vậy.

Tên Morpheus đó đã tiến lại gần tôi từ lúc nào, bước chân của hắn mới chỉ thoáng qua như cơn gió vậy, tôi không thể nhận ra điều đó với đôi tai trĩu nặng này.

_Đồ đạc và con dao găm này, tôi không thể giữ nó được và cũng không biết làm gì nữa! Còn cậu thì sao, cố ra vẻ ngầu khi vết thương đã đầy mình nó chả khiến cậu cảm thấy tốt hơn đâu. – Tôi nói, khuôn mặt tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Hắn chả nói thêm câu gì mà chỉ ngồi bệt xuống, thở dài cùng với một nụ cười trên môi, ánh nắng ban mai chiếu xuống khuôn mặt nặng nề đó, mái tóc ánh kím của hắn vẫn tỏa sáng và nó luôn thu hút tôi một cách lạ kì. Chị tôi ngồi dậy rồi tiến lại gần hắn, cầm theo cái khăn đã được tẩm ướt và túi đồ của chúng tôi, chị ấy cứ thế ngồi lại gần hắn, mở cái túi vải ra và xé đi một cái váy của chị ấy thành những mảnh vải nhỏ hơn. Chị ấy lau qua cái vết thương của Morpheus rồi băng bó lại một cách cẩn thận, những giọt nước nhỏ xuống từ cái khăn ướt vẫn không thể che được bởi một giọt nước long lanh khác, giọt nước mắt của chị ấy, một cơn khóc thầm trong lòng tưởng chừng không thể che giấu. Cả tôi và Morpheus cố nhìn khuôn mặt chị ấy, qua những sợi tóc nâu mềm mượt, tôi không thể nói gì thêm, còn sắc mặt của Morpheus chợt trùng xuống. Không khí bây giờ cứ nặng trĩu xuống, mặc dù ngày hôm nay mặt trời tỏa sáng hơn hẳn, vượt xa những ngày u ám và lạnh lẽo trước đây, bỏ chiếc giầy sang một bên và bước xuống dòng nước lạnh mát, tôi dùng làn nước đấy để giửa mặt, bàn tay đen xì vì dính tro than từ cây đuốc đã tàn, nhìn sang phía tên Morpheus tôi liền hất nước mạnh vào hắn, dòng nước mạnh văng thẳng vào hắn ta và chị tôi, hắn chẹp miệng nhẹ một cái rồi bỏ qua những vết thương trên cánh tay mà nhảy xuống rồi đáp trả lại tôi, nước bắn lên khắp nơi và nó không thể khiến chúng tôi dừng lại niềm vui của tuổi trẻ. Gạt nước mắt sang một bên, chị tôi nở cười trở lại rồi cũng hòa vui cùng tôi và tên Morpheus.

Nhìn lên mà xem bạn hiền!

Trời thật đẹp, mây thật xanh.

Trời còn sáng, ta còn trẻ

Vậy sao ta lại trùng bước!

Đường còn rộng, sức vẫn còn

Hãy cùng tiến lên phía trước nào!

Hãy tung bay như giọt nước

Dưới ánh cầu vồng ban mai.

Sau những cơn mưa, trượt ngã.

. . .

Khi tinh thần vẫn còn cao, chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi trên khu rừng chết tiệt này, nó thật dài, càng đi tôi càng cảm thấy rằng nó không bao giờ kết thúc vậy, cũng như mọi rắc rối mà chúng ta mắc phải. Kể từ khi hắn ta đi cùng, tôi chưa động vào tấm bản đồi lần nào cả, nên giờ tôi cũng chẳng biết tất cả đã đi đến đâu rồi, cuộc hành trình này còn dài và tệ hơn những gì tôi dự tính, đối với chị tôi bây giờ còn tệ hơn nhiều thuốc đã hết. Ngày hôm đó cũng sớm trôi qua mà chúng tôi, cũng chả tiến thêm được bao nhiêu, sự lo lắng đấy cũng khiến tôi cảm giác lo sợ, khoảng ba ngày một lần chị tôi phải uống thuốc,cho đến giờ một giọt cũng không còn, tên Morpheus cũng biết về truyện này từ trước.

Và khi màn đêm buông xuống, sức khỏe của chị ấy càng tệ hơn, cơn sốt cao khiến chị trở nên mệt mỏi và ngủ thiếp đi, bao nhiêu khăn mát cũng không thể làm dịu hơn được. Trong lúc chị tôi còn đang nghỉ trong lều lá, tôi và Morpheus có một cuộc bàn luận nhỏ, phía trước mặt chúng tôi cách không xa là một ngôi làng khác, ‘một ngôi làng nhỏ dưới tán lá dày, ngay trên thềm rừng và sự am hiểu về thảo dược của họ’ nghe Morpheus nói vậy chứ tôi cũng chả biết được cái gì, nhưng đó là giải pháp duy nhất dù trên đường đi cũng có những tên “đạo tặc” dơ bẩn.

Chúng tôi khởi hành khá sớm, tôi sẽ cõng chị tôi và sẽ đưa chị đến ‘ngôi làng dưới những tán cây’ đó một cách an toàn, cứ đi được một quãng chúng tôi lại phải dừng nghỉ và xem xét mọi thứ xung quanh. Tuy vẫn còn đang là buổi sáng, nhưng tôi không chắc có thể đến được nơi cho đến khi bệnh tình của chị tôi trở nên khó lường hơn, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên khi trờ vẫn còn sáng.

_Dừng lại đã Pottias! Nghỉ một lúc rồi chúng ta bước tiếp.. – Tên Morpheus nói, tôi cũng gật đầu rồi từ từ đặt chị tôi xuống thềm rừng, dựa và thân cây bên cạnh. - .. cứ như thế này sẽ không ổn, chúng ta cũng sắ tới nơi rồi mà thời gian lại không cho phép. Tôi nghĩ thế này, Pottias, cậu hãy ở lại đây với nàng Menia và chăm sóc cô ấy, còn tôi sẽ cố chạy tức tốc đến và tìm một thầy thuốc trong làng và gọi họ đến đây, cậu nghĩ sao?

_Nếu sắp đến nơi rồi, thì sao cả ba chúng ta không cùng đi! Tôi ghét việc bị cậu bỏ lại rồi, Morpheus ạ và chị tôi cũng không thích thế. Hãy đi nào! – Tôi nói.

Trong cái không gian tĩnh mịch của khu rừng này, ngoại trừ tiếng gió thổi rào rạc, tiếng chim u sầu than vãn thì xen vào đó là một tiếng tựa tiếng bước chân và tiếng hát nhỏ vang vảng, đôi tai Elf của tôi có thể nghe thấy nó, không rõ ràng nhưng cũng phần nào.

_Thế cũng được thôi, tôi tôn trọng quyết định của cậu. Mà cậu cũng mệt rồi, lưng đã mỏi và chân cũng đã nặng trĩu, hãy để tôi cõng nàng Menia còn cậu hãy để bản thân thoải mái đôi chút.

_Ưm thì .. cũng được, hãy cõng chị ấy cẩn thận. – Tôi nói, đề nghị của Morpheus cũng không làm tôi cảm thấy phiền cho lắm.

Tên Morpheus từ từ mà đưa chị tôi lên lưng hắn một cách cẩn thận.

_Tôi thấy mừng, Pottias ạ! Vì cậu tin tưởng tôi, nhưng mong cậu hãy hiểu và xin lỗi. – Hắn nói.

Xin lỗi? Tôi bỗng bị bất ngờ bởi câu nói đó của Morpheus, rồi hắn ta chợt quay ra mà lập tức đánh mạnh vào gáy tôi. Trước khi tôi nhận ra được chuyện gì, thì đôi mắt đã mờ, ý thức thì mất dần và đôi chan cũng dần gục xuống, tất cả những gì tôi còn cảm nhận, nghe thấy được là tiếng bước chân và những câu hát ngày một rõ hơn ….

Thật lạc lõng, một màu trắng tinh khiết tràn ngập xung quanh, tôi đứng sững lại, trên mặt nước trong suốt phản hình ảnh tôi, nó rung động nhè nhẹ, không phải từ tôi hay từ nhịp thở đều đặn này, mà từ bước chân phía trước mặt từ chị tôi và mẹ của tôi, những bước đi của họ thật xa lạ, tôi không thể với được tới họ mà chỉ đứng nhìn, cho đến khi ca hai người chỉ còn là những bóng đen phai mờ dần, trái tim thôi thắt chặt cơ thể thì nặng trĩu… Thoát khỏi cơn ác mộng đó, tôi ngồi bật dậy và cố ngó nghiêng xung quanh, cũng phải mất một lúc lâu tôi mới tìm lại được sự tỉnh táo. ‘Mình đang ở đâu?’ tôi nghĩ thầm, trên chiếc giường ấm cúng với cái chăn dày, còn chị tôi thì nằm ngay bên cạnh và vẫn còn đang ngủ, trong một căn phòng nhỏ, trông nó khá trống trải. Một người phụ nữ lạ tiến vào căn phòng, trên tay cô là một chậu nước mát với một ít lá cây, tôi cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy và tỏ vẻ hiếu kỳ.

_Ô, chàng trai trẻ đây đã tỉnh dậy rồi à! Trông cậu khá mệt mỏi đấy, chắc không ngủ lâu ngày rồi đúng không. Yên tâm , cô bé bên cạnh đỡ nhiều rồi! – Người phụ nữ ấy đạp lại tôi bằng một ánh nhìn thân thiện và giọng nói dịu dàng.

Cô ấy chăm sóc chị tôi một cách cẩn thận, ngay cả khi tôi nhận ra là trên đầu mình chẳng đội bất cứ cái mũ nào cả, nhưng có vẻ cô ấy không cảm thấy có bất cứ vần đề nào về việc chúng tôi là người Elf cả. Cảm giác thân quen đấy lại không làm tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi vội vàng hỏi người phụ nữ ấy về một cậu bé Elf khác tóc ánh kim, thì cô ấy chỉ ra ngoài căn nhà. Nhìn ra ngoài một lúc, tôi cũng cúi người nhẹ như một cách để nói lời cảm ơn, rồi đi ra ngoài nhà, đi xuống những bậc thang ngoài cửa, đây là một ngôi làng khá nhỏ, với những căn nhà được nâng cao lên khỏi thềm rừng bằng bốn cây cột ghỗ cao. Tôi vừa đi vừa nghó nghiêng xung quanh, chả khác gì mấy lời tả mấy ‘ngôi làng nhỏ dưới tán lá dày’, người dân làng đi ngang qua có vẻ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm về sự xuất hiện của tôi, họ chỉ nhìn tôi và nở một nụ cười lớn. Đi được chẳng bao lâu, tôi cũng đã thấy được hắn ta, tên Morpheus đó đang ngồi dưới một gốc cây đầu làng.

_Xin chào ngài-biết-trước-được-mọi-thứ! Ngài đây thấy khỏe chứ, tôi dám cá là ngài đang cảm thấy rất vui đấy! – Tôi nói bằng một giọng mỉa mai.

_A cậu đã tỉnh rồi à, nhanh nhỉ! Chả phải tôi đã xin lỗi cậu từ trước rồi ư. – Hắn ta nói với tôi, giọng hắn cứ tưng tửng một cách khó chịu.

_Ha ha! Tôi thực sự muốn đấm vỡ mồm ngài đây đấy! – Tôi nói lớn, rồi đứng dựa vào cái cây gần đó.

_Đấy chính là lý do tôi không muốn nói cho cậu trước mọi thứ đó, Pottias đáng mến ạ! Thay vì mốm đấm tôi, sao cậu không đề nghị tôi làm một chuyện gì đó nhỉ, nhưng tôi nói trước cậu không được bảo tôi đứng im để cậu đấm tôi hay những gì quá đáng hơn đó! – Hắn ta nói, bàn tay hắn cứ chỉ chỏ lung tung.

_Vậy ư, xem nào.. Hãy nói cho tôi biết thêm về ngài Morpheus đây đi! Nó rất nhẹ nhàng phải không?! – Tôi nói.

_Morpheus đệ Tam, xin lỗi một lần nữa nhưng đó là thứ duy nhất tôi có thể nói cho cậu. Mọi thứ còn lại tôi sẽ nói cho cậu sau, khi tất cả chúng ta quay về được White forest, mà lúc đấy cậu cũng không muốn hỏi thêm điều gì đâu! – Hắn nói.

Vẫn như thế, cái dáng vẻ bí hiểm như mọi ngày, chả moi thêm được gì từ hắn nên tôi quyết định nhờ hắn đưa tôi đi thăm quan ngôi làng này, và sự thân thuộc của hắn đối với đay là rất lớn. Người dân rất thân thiện và luôn chào đón chúng tôi, khi ánh sáng dần tàn chị tôi cũng đã khỏe lại và cũng tôi, Morpheus và cả làng ngồi xung quanh ngọn lửa lớn, những bài hát, điệu nhảy được vang lên khắp đêm khuya, mùi thức ăn thơm phức và niềm vui thì luôn tràn ngập nơi đây.Cả ba chúng tôi dành cả đêm để thư giãn trong chiếc nệm ấm áp, chuẩn bị sức khỏe cho ngày mới và chuyến hành trình còn lại.

Nhưng khi tia sáng đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ, chúng tôi sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, không phải từ tiếng gió lạnh lẽo hay cuộc tranh luận ồn ào, mà từ những tiếng nói thét lớn khàn khàn. Cả ba chúng tôi chen nhau đi ra ngoài và cố ngó xem có chuyện gì đang xảy ra, đứng cạnh dân làng đang bu lại một chỗ, một nhóm gã đàn ông cưỡi ngựa, với chiếc áo da thú dày cộp và bộ dâu rậm rạp trông bọn họ đang lớn tiếng quát tháo dân làng cùng những tràng cười giễu cợt.

_Lại gần đây, đừng ra ngoài sự ghê tởm của bọn chúng sẽ không tha cho cô cậu đâu! – Người phụ nữ từ rong nhà bước ra, cô ấy nói.

_Ai thế ạ? – Tôi hỏi.

_Lũ đạo tặc rừng, chúng tự xưng là đàn Legypt, nói đúng hơn là cách hắn ta tự xưng về mình, một tháng một lần là bọn Legypt lại kéo đến đây, chúng đòi thức ăn vàng bạc từ làng, đôi khi tên đứng đầu của hội còn muốn những cô gái trẻ, nên cứ vào ngày này là mọi cô gái trong làng đều cố tránh khỏi bọn chúng. Ngay cả những người đàn ông trong làng cũng không thể đuổi chúng đi, với những thanh kiếm lớn trên tay chúng quá nguy hiểm và hung hãn, hãy dời khỏi đây ngay khi còn có thể, những cô cậu Elves trẻ! – Người phụ nữ ấy nói với vẻ lo lắng.

Nghe xong, trong tâm tư cảm thấy tràn ngập sự tức giận và tôi cũng không thể giữ nó được lâu hơn. Tôi chạy ra ngoài, lại gần đám sỏi cứng, tôi càm từng viên lên và cố ngắm cho chuẩn, ngay lập tức tôi ném thật mạnh vào đầu tên đạo tặc đứng gần đấy. Ngay khi vừa bị giáng mạnh vào đầu, hắn ôm lấy đầu mình vào tỏ vẻ đau đớn, tức tôi hắn hét lớn rồi quay ra phía tôi, nhảy khỏi ngựa rồi lại gần tôi như một con trâu bị chọc tức, hắn lập tức tóm lấy tôi rồi giơ thanh kiếm lên cao, vậy mà lúc đó tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay nghĩ đến việc nào khác. Khi mà hắn ta chưa kịp vung kiếm thì một mũi tên sắt xé gió găm thẳng vào bàn tay của hắn ta, hắn đánh rơi thanh kiếm và thả tôi xuống mặt đất rồi ôm bàn tay vẫn còn bị mắc mũi tên đó rồi thét to trong đau đớn. Mũi tên đó được bắn ra từ phía Morpheus, xong cậu ta chạy lại và tóm lấy tôi mà kéo đi ra khỏi làng, bỏ lại chị tôi vẫn còn đang trốn trong nhà.

_Tên ngốc này, chạy nhanh lên nào! – Morpheus nói, rồi cậu ta khom tay lại vào kêu lên một tiếng chói tai.

Chúng tôi chạy tức tốc tránh xa khỏi đám đạo tặc, tên thủ lĩnh trong bọn chúng cứ nhìn theo chúng tôi một cách chăm chú.

_Nhìn kìa anh em, chẳng phải quá rõ ràng sao! Hai tên nhóc đó là người Elves, và bọn mày biết người Elves đáng giá ra sao không? Nói cho chúng mày biết, đủ để cho Legypt ăn chơi xả láng đấy. Còn đợi gì nữa hãy tiến lên và đưa bọn chúng lại gần đây!

Khoảng ba tên trên những con ngựa khỏe mạnh đuổi theo chúng tôi, tôi không chắc bọn tôi có thể chạy thoát khỏi họ, nhưng đầu óc của tôi giờ cứ trống rỗng ngay cả sự sợ hãi cũng không tồn tại nữa.

_Đi theo tôi, tôi có cách này! – Morpheus nói.

Cậu ta nhanh nhẹn trèo lên cái cây bên cạnh, và bảo tôi làm điều tương tự, tôi cũng đã trèo cây rất nhiều lần, nhưng cùng với cơ thể Elf trẻ khỏe và tinh thần thoải mái tôi cũng nhanh chóng len lên được.

_Hãy ra đòn mạnh mẽ, nhưng cũng cẩn thận! Tôi không chắc việc người Elf chúng ta giết phải con người sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. – Hắn nói với sự nghiêm nghị thực sự.

Những tiếng ‘lộc cộc’ đang ngày một to dần, tôi có thể thấy một tên cưỡi ngựa đang tiến lại gần chỗ chúng tôi, nhưng hắn ta không thể thấy được chúng tôi. Morpheus rút cây cung ra, câu ta nhìn và ngắm từ từ, đúng lúc tên đó băng qua thì múi tên được vắn ra và trúng thẳng vào chân con ngựa hắn cưỡi, cả hai bổ nhào xuống đất. Đúng lúc này tôi từ trên cao bổ nhào xuống và đá mạnh vào gáy hắn ngay trước khi hắn kịp ngồi dậy, hắn ta sơm ngất đi trước chiến thắng nhỏ của tụi tôi. Xong được một tên, chúng tôi ngay lập tức rời khỏi đó và hi vọng làm được điều tương tự với hai tên còn lại, nhưng cái chiến thắng vui mừng đấy cùng bị chặn lại bởi hai tên đạo tặc đó, không bằng cách nào mà bọn họ đã vượt quá được chúng tôi, tên đằng trước tên đằng sau, trên những con ngựa nâu, mọi đường trối chạy đã bị chặn hết. Nhưng dù thế tôi rút con dao găm mà Morpheus đưa ra, tôi và cậu ta dựa lưng nhau, sự lo lắng hoảng sợ ư? Không có trong tôi, tôi không muốn cầu tha cho sự thương xót và Morpheus cũng vậy, cả hai chúng tôi đều điên rồi và cùng cố chống lại họ.

_Tôi hi vọng đây không phải là kết thúc, tôi và cậu vẫn còn một trận đấu còn đang đợi mà phải không mà nếu cậu còn sống sót hãy chăm sóc lấy chị tôi Menia, đừng quên lời hứa của cậu đấy vì tôi sẽ không bỏ chạy đâu , Morpheus! – Tôi mỉm cười nói.

_Đừng bi quan thế chứ, anh bạn Pottias! Tôi và cậu không ai sẽ gục ở đây cả, hãy nghe và cảm nhận bằng linh hồn Elves của mình xem Pottias,… xem đi… lá vàng đã đến rồi! – Morpheus nói.

Những luồng gió mới thổi qua tôi, nó thật mát và nhẹ nhàng, nó sáng chói qua những tia nắng hiếm hoi, băng qua trước mặt tôi những người Elves kiêu hãnh trong bộ giáp màu vàng tỏa sáng mạnh mẽ trên những con ngựa được chăm sóc kỹ. Sự lạnh lẽo họ đem tới cùng với những cơn gió cuối cùng, nó làm hoảng sợ hai tên đạo tặc đó, Morpheus chạy lại gần đó và leo lên con ngựa bị bỏ lại.

_Xin lỗi ngài vì sự chậm chễ của chúng tôi, Hoàng tử Morpheus! – Họ nói, bàn tay đặt lên con tim Elves kiêu hãnh, rồi cúi chào trược Morpheus. Nghe xong rồi nhìn vào cậu ta, mồm tôi cứ há hốc ra sự bất ngờ đã nuốt mất cái lưỡi của tôi rồi. Chưa bao giờ, từ khi gặp cậu ta tới giờ cho đến khi ngay tại đây sự cao quý của Morpheus lại tỏa ra một cách lớn mạnh đến vậy. Còn tôi thì chỉ chậm rãi mà trèo lên con ngựa của một người lính Elf bên cạnh.

Morpheus dẫn đường quay lại ngôi làng, khi vừa nhìn thấy sự xuất hiện của lính Elves những tên đạo tặc nhanh chóng chạy đi khi còn có thể. Chúng tôi đón lấy chị tôi, chị ấy ngồi lên con ngựa mà Morpheus đang cưỡi ngay sau lưng cậu ta, thấy thế tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng và cảm thất ngượng ngùng với những gì mình nói trước đó. Sau đó chúng tôi cũng dành những lời cảm ơn chân thành nhất cho dân làng, vì những gì mọ đem lại cho chúng tôi và đảm bảo rằng lũ đạo tặc đó không thể mang được sự kinh tởm đó đến ‘ngôi làng nhỏ dưới tán lá’ này nữa.

Rồi chúng tôi cũng sớm rời khỏi đây và hoàn thành nốt cuộc hành trình này, sau khi biết được thân phận thật của Morpheus chị tôi cũng rất ngạc nhiên và tỏ vẻ ngại ngùng hơn trước. Trời vẫn còn sáng, đoàn người Elves băng qua những ngọn đồi trống trơn, trông khu rừng từ xa, còn phía trước mặt tôi hiện giờ một màu trắng huyền ảo từ từ hiện lên, một khu rừng to lớn hơn và đẹp đẽ hơn tất cả những khu rừng tôi từng đi qua. Đoàn lính dừng lại trước White forest, tôi và chị tôi không khỏi ngắm nhìn nó qua từng nhịp điệu một.

_Thế nào! Có lẽ tôi nên nói rằng ‘Chào mừng trở về nhà, những người con của Theia!’. – Morpheus nói.

Đúng thế, tới nơi rồi, cảm xúc tôi hiện giờ thật khó tả, tôi có thể thấy được người mẹ của chúng tôi bà ấy đang đứng trước White forest, dưới ánh chiều ta còn đang chiếu lên khu rừng xinh đẹp này, hay tôi nên gọi là ngôi nhà của hai chị em tôi.

HẾT.



TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


Góp ý!! http://www.tangthuvien.vn/forum/show...6#post19853216