CHƯƠNG 1:
BẤT HIẾU HỮU TAM, VÔ HẬU VI ĐẠI.
Góp ý cho truyện của mình tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=125453
Tô Kính Hiếu không biết đã quỳ bao lâu trước bàn thờ người cha vừa mới mất, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên, dù là nhìn mẹ, hai người chị gái hoặc bàn thờ cha. Hắn xưa nay câm lặng ít nói, vốn dĩ cũng là do từ nhỏ bị giam ở võ đường quá nhiều. Một mình hắn suốt mười hai năm nói chuyện với đao kiếm, với cung tên giáo mác, nhưng rốt cuộc lại làm cha và ông thất vọng. Ngay cả người chị gái thứ hai, hơn hắn hai tuổi, tên Dương Xuân cũng ra vẻ thất vọng khi nhìn hắn. Rốt cuộc, mười hai năm qua, thứ hắn luyện là gì? Chẳng phải kiếm pháp đó sao? Nhưng là loại kiếm pháp gì chứ?
Mẹ hắn, họ Dương, tên Thị Thu, được gả vào nhà họ Tô này đã hai mươi năm tròn, lần lượt sinh ra ba người con. Thị đặt hẳn hy vọng vào đứa trẻ này, mong rằng sau này nó có thể làm nên nghiệp lớn, chấn hưng công việc làm ăn buôn bán, đồng thời tự tay bảo vệ lấy gia nghiệp này. Người trong vùng này ai mà chẳng biết thương nghiệp Tô Gia nổi danh về vải vóc và ngành nghề thủ công, tuy mấy năm nay có làm ăn sa sút nhưng hai chữ Tô Gia tuyệt vẫn có sức mạnh phi thường với những người trong nghề. Hơn nữa, người ta còn đồn rằng, thương nghiệp Tô Gia này chính là dùng máu để dựng lên, trước có tên Hùng Nghiệp. Chính là vào ba mươi năm trước, ông nội Kính Hiếu – Tô Kinh Bản - dẫn theo bảy người con trai, dùng kiếm mà đoạt. Cũng trong trận đó, hai đứa chết, một đứa trở thành phế nhân, một đứa khác bị người ta một kiếm thiến mất, xem ra cũng chẳng khác phế nhân là bao. Cha hắn, Tô Tông Dương là út, nhưng lại là người duy nhất có con trai, cho nên gánh nặng này đặt lên vai cha hắn, rồi cha hắn lại mang tất cả những gánh nặng đó, trút lên người hắn khi mới lên ba. Một cậu bé ba tuổi đã bắt đầu cuộc sống như thế, ngày luyện võ, đêm luyện chữ, đến nỗi nó chẳng còn thấy hứng thú với bất cứ điều gì trên đời.
Đột nhiên, Dương thị vỗ bàn rầm một tiếng, chiếc bàn tuy được làm từ gỗ lim rắn chắc, ấy vậy mà một chưởng đó làm lung lay cả bốn chân, quát: “Cha ngươi rốt cuộc đã làm gì không phải với ngươi? Tại sao ngay cả khóc cho ông ấy một tiếng, ngươi cũng không?”
Nói ra lời này, thân hình Dương thị chợt run rẩy, khuôn mặt nhợt nhạt đi, đứng còn không vững, thật khác xa với lúc uy nghiêm vỗ bàn. Kính Hiếu không trả lời, thậm chí cả cái lắc đầu bảo không phải cũng không làm được. Dương nương cầm lấy chiếc roi mây, đánh mạnh vào lưng hắn, máu tươi theo lằn roi thấm dần ra áo, bất nhẫn nói: “Nghịch tử! Sao ta lại sinh ra một tên nghịch tử như ngươi được chứ?”
Đoạn bà từ từ ngồi xuống, phải nhờ đến hai người con gái đỡ mới cảm thấy an tâm phần nào. Tô Dương Xuân chua xót nhìn đứa em này, không kim được nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt đó không ngờ lại rơi đúng trên bàn tay thị. Bà chau mày, giọng trầm xuống: “Xuân!”
Dương Xuân giật mình, vội quỳ xuống, giống như đứa trẻ mắc lỗi, miệng ấp a ấp úng: “Mẹ… mẹ…”
Lẽ ra, bà chỉ muốn nhắc nhở đứa con này, nào ngờ, hành động của nó khiến bà thêm phần bực bội, lời nói ra giống như đã kìm nén rất nhiều: “Ngươi nói xem bản thân đã phạm phải những lỗi gì?”
Dương Ngọc, người con gái đầu lòng bất giác bóp tay lại, hành động đó không ngờ cũng chẳng qua mặt được Dương thị. Bà đằng hắng giọng, bảo: “Người xưa có câu: ‘nhất mộ, nhì phòng, tam bát tự’. Xuân, con như thế thì thôi. Đằng này…” bà quay sang nhìn Dương Ngọc: “Còn cả con nữa cũng không biết phép tắc là như thế nào. Hương hỏa nhà họ Tô này chỉ mỗi nó kế thừa. Nay nó lại có biểu hiện không giống ai, lại tuyệt tình đến mức thân phụ chết không khóc. Nó như thế thì làm sao mà tiếp nối hương hỏa đây? Mà có tiếp nối, chỉ sợ càng làm tiên tổ thêm giận, không sớm thì muộn cũng chuốc họa vào thân…”
Nói đến đây, bà dừng lại, đưa tay vuốt ngực, tựa như xoa dịu sự phẫn uất trong lòng xuống, tiếp: “Mẹ cả của các ngươi không thể sinh con, tự lấy làm thẹn nên mới mang sính lễ đi hỏi ta cho cha các ngươi. Sau này chỉ vì mỗi câu ‘cây độc không trái, gái độc không con’ mà nghĩ quẩn, dẫn đến cái chết thương tâm. Đến lượt ta, sinh ra cho nhà họ Tô này được đứa con trai, không ngờ… không ngờ…”
Giọng bà uất nghẹn, từng giọt nước mắt rơi lã chã. Dương Ngọc nhìn thấy vậy, bất giác nhắm mắt lại không nỡ nhìn, đôi môi mím chặt cố không bật ra tiếng khóc, cứ thế, nước mắt lăn dài trên má. Dương Xuân quỳ cạnh bên, đầu cúi thấp xuống, đôi vai run run, trong từng tiếng nấc bật ra mấy chữ: “Mẹ… mẹ… con gái bất hiếu…”
Chỉ riêng Kính Hiếu vẫn im lặng từ đầu đến cuối, không hiều trong lòng hắn nghĩ gì?
“Ông nội các ngươi nói… Thà mang tội đại bất hiếu còn hơn là phải nhận đứa cháu vô dụng này…” Từng lời nói ra giống như những mũi kim đâm vào tim bà, lại hỏi: “Nghịch tử, ngươi có biết cái tên Kính Hiếu nghĩa là gì không? Ngươi nói đi xem nào! Nói! Giả câm giả điếc! Ngươi coi như ta chết rồi có phải không?”
Mỗi lời nói ra là mỗi lần bà quật mạnh chiếc roi trên tay vào tấm lưng Kính Hiếu, khuôn mặt tái dần đi. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ run lên từng hồi sau mỗi lần bị đánh, sau đó liền ngưng lại. Cuối cùng, hai hay nắm chặt chống xuống nền nhà, hai hàm răng cắn chặt, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hẳn đi, nhưng giọt mồ hôi lấm tấm ngưng kết lại rồi từ từ chảy xuống.
“Được! Được lắm! Từ giờ trở đi, ngươi không còn là huyết mạch của nhà họ Tô này nữa. Mau đem nó xuống dọn chuồng ngựa, sống kiếp của kẻ ở. Không được mang họ Tô. Còn… còn…”
Bà không nói nữa. Ánh mắt mung lung đau buồn khó tả, cũng chẳng có ai dám cầu xin cho một đứa trẻ bất tài.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile