TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 8

Chủ đề: [Truyện ngắn]Nghịch tử.

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện ngắn]Nghịch tử.

    CHƯƠNG 1:
    BẤT HIẾU HỮU TAM, VÔ HẬU VI ĐẠI.

    Góp ý cho truyện của mình tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=125453

    Tô Kính Hiếu không biết đã quỳ bao lâu trước bàn thờ người cha vừa mới mất, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên, dù là nhìn mẹ, hai người chị gái hoặc bàn thờ cha. Hắn xưa nay câm lặng ít nói, vốn dĩ cũng là do từ nhỏ bị giam ở võ đường quá nhiều. Một mình hắn suốt mười hai năm nói chuyện với đao kiếm, với cung tên giáo mác, nhưng rốt cuộc lại làm cha và ông thất vọng. Ngay cả người chị gái thứ hai, hơn hắn hai tuổi, tên Dương Xuân cũng ra vẻ thất vọng khi nhìn hắn. Rốt cuộc, mười hai năm qua, thứ hắn luyện là gì? Chẳng phải kiếm pháp đó sao? Nhưng là loại kiếm pháp gì chứ?

    Mẹ hắn, họ Dương, tên Thị Thu, được gả vào nhà họ Tô này đã hai mươi năm tròn, lần lượt sinh ra ba người con. Thị đặt hẳn hy vọng vào đứa trẻ này, mong rằng sau này nó có thể làm nên nghiệp lớn, chấn hưng công việc làm ăn buôn bán, đồng thời tự tay bảo vệ lấy gia nghiệp này. Người trong vùng này ai mà chẳng biết thương nghiệp Tô Gia nổi danh về vải vóc và ngành nghề thủ công, tuy mấy năm nay có làm ăn sa sút nhưng hai chữ Tô Gia tuyệt vẫn có sức mạnh phi thường với những người trong nghề. Hơn nữa, người ta còn đồn rằng, thương nghiệp Tô Gia này chính là dùng máu để dựng lên, trước có tên Hùng Nghiệp. Chính là vào ba mươi năm trước, ông nội Kính Hiếu – Tô Kinh Bản - dẫn theo bảy người con trai, dùng kiếm mà đoạt. Cũng trong trận đó, hai đứa chết, một đứa trở thành phế nhân, một đứa khác bị người ta một kiếm thiến mất, xem ra cũng chẳng khác phế nhân là bao. Cha hắn, Tô Tông Dương là út, nhưng lại là người duy nhất có con trai, cho nên gánh nặng này đặt lên vai cha hắn, rồi cha hắn lại mang tất cả những gánh nặng đó, trút lên người hắn khi mới lên ba. Một cậu bé ba tuổi đã bắt đầu cuộc sống như thế, ngày luyện võ, đêm luyện chữ, đến nỗi nó chẳng còn thấy hứng thú với bất cứ điều gì trên đời.

    Đột nhiên, Dương thị vỗ bàn rầm một tiếng, chiếc bàn tuy được làm từ gỗ lim rắn chắc, ấy vậy mà một chưởng đó làm lung lay cả bốn chân, quát: “Cha ngươi rốt cuộc đã làm gì không phải với ngươi? Tại sao ngay cả khóc cho ông ấy một tiếng, ngươi cũng không?”

    Nói ra lời này, thân hình Dương thị chợt run rẩy, khuôn mặt nhợt nhạt đi, đứng còn không vững, thật khác xa với lúc uy nghiêm vỗ bàn. Kính Hiếu không trả lời, thậm chí cả cái lắc đầu bảo không phải cũng không làm được. Dương nương cầm lấy chiếc roi mây, đánh mạnh vào lưng hắn, máu tươi theo lằn roi thấm dần ra áo, bất nhẫn nói: “Nghịch tử! Sao ta lại sinh ra một tên nghịch tử như ngươi được chứ?”

    Đoạn bà từ từ ngồi xuống, phải nhờ đến hai người con gái đỡ mới cảm thấy an tâm phần nào. Tô Dương Xuân chua xót nhìn đứa em này, không kim được nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt đó không ngờ lại rơi đúng trên bàn tay thị. Bà chau mày, giọng trầm xuống: “Xuân!”

    Dương Xuân giật mình, vội quỳ xuống, giống như đứa trẻ mắc lỗi, miệng ấp a ấp úng: “Mẹ… mẹ…”

    Lẽ ra, bà chỉ muốn nhắc nhở đứa con này, nào ngờ, hành động của nó khiến bà thêm phần bực bội, lời nói ra giống như đã kìm nén rất nhiều: “Ngươi nói xem bản thân đã phạm phải những lỗi gì?”

    Dương Ngọc, người con gái đầu lòng bất giác bóp tay lại, hành động đó không ngờ cũng chẳng qua mặt được Dương thị. Bà đằng hắng giọng, bảo: “Người xưa có câu: ‘nhất mộ, nhì phòng, tam bát tự’. Xuân, con như thế thì thôi. Đằng này…” bà quay sang nhìn Dương Ngọc: “Còn cả con nữa cũng không biết phép tắc là như thế nào. Hương hỏa nhà họ Tô này chỉ mỗi nó kế thừa. Nay nó lại có biểu hiện không giống ai, lại tuyệt tình đến mức thân phụ chết không khóc. Nó như thế thì làm sao mà tiếp nối hương hỏa đây? Mà có tiếp nối, chỉ sợ càng làm tiên tổ thêm giận, không sớm thì muộn cũng chuốc họa vào thân…”

    Nói đến đây, bà dừng lại, đưa tay vuốt ngực, tựa như xoa dịu sự phẫn uất trong lòng xuống, tiếp: “Mẹ cả của các ngươi không thể sinh con, tự lấy làm thẹn nên mới mang sính lễ đi hỏi ta cho cha các ngươi. Sau này chỉ vì mỗi câu ‘cây độc không trái, gái độc không con’ mà nghĩ quẩn, dẫn đến cái chết thương tâm. Đến lượt ta, sinh ra cho nhà họ Tô này được đứa con trai, không ngờ… không ngờ…”

    Giọng bà uất nghẹn, từng giọt nước mắt rơi lã chã. Dương Ngọc nhìn thấy vậy, bất giác nhắm mắt lại không nỡ nhìn, đôi môi mím chặt cố không bật ra tiếng khóc, cứ thế, nước mắt lăn dài trên má. Dương Xuân quỳ cạnh bên, đầu cúi thấp xuống, đôi vai run run, trong từng tiếng nấc bật ra mấy chữ: “Mẹ… mẹ… con gái bất hiếu…”

    Chỉ riêng Kính Hiếu vẫn im lặng từ đầu đến cuối, không hiều trong lòng hắn nghĩ gì?

    “Ông nội các ngươi nói… Thà mang tội đại bất hiếu còn hơn là phải nhận đứa cháu vô dụng này…” Từng lời nói ra giống như những mũi kim đâm vào tim bà, lại hỏi: “Nghịch tử, ngươi có biết cái tên Kính Hiếu nghĩa là gì không? Ngươi nói đi xem nào! Nói! Giả câm giả điếc! Ngươi coi như ta chết rồi có phải không?”

    Mỗi lời nói ra là mỗi lần bà quật mạnh chiếc roi trên tay vào tấm lưng Kính Hiếu, khuôn mặt tái dần đi. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ run lên từng hồi sau mỗi lần bị đánh, sau đó liền ngưng lại. Cuối cùng, hai hay nắm chặt chống xuống nền nhà, hai hàm răng cắn chặt, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hẳn đi, nhưng giọt mồ hôi lấm tấm ngưng kết lại rồi từ từ chảy xuống.

    “Được! Được lắm! Từ giờ trở đi, ngươi không còn là huyết mạch của nhà họ Tô này nữa. Mau đem nó xuống dọn chuồng ngựa, sống kiếp của kẻ ở. Không được mang họ Tô. Còn… còn…”

    Bà không nói nữa. Ánh mắt mung lung đau buồn khó tả, cũng chẳng có ai dám cầu xin cho một đứa trẻ bất tài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:07. Lý do: Cho vào thẻ spoiler
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 2:
    KIẾP KẺ Ở.



    Hắn ngày ngày dọn phân, quét chuồng, còn cho ngựa ăn, đến đêm lại ngủ ngay chuồng ngựa. Việc ăn uống đều phải tự lo lấy, gạo hết thì tự đi lĩnh, rau phải tự trồng lấy, thỉnh thoảng có kẻ ở đến mang cho hắn một miếng thịt bèo nhèo rồi nhếch mép khinh bỉ bỏ đi. Hắn sống như thế cũng đã hơn tháng, hầu như đã quên mất phải nói như thế nào. Chợt nhớ đến khi xưa cha hắn ép cả ngày luyện kiếm, liền lấy đó làm thú vui tiêu khiển sống qua ngày. Khi xưa là do bị thúc ép, nay lại dùng nó để giải khuây, thật đúng là khác nhau một trời một vực. Cha hắn thường lắc đầu nhìn hắn, thất vọng thốt lên: “Ngươi có phải là con trai ta không đây? Vô dụng!”

    Trước kia, binh khí rất nhiều, hắn thuận tay chọn một cái, nay lại dùng cành khô làm kiếm, không khỏi tủi hận mà thốt lên rằng: “Đáng đời!”

    Trong hai chữ đáng đời ấy lại nở lên nụ cười tự giễu. Hắn luyện kiếm pháp, chỉ nhớ mỗi chiêu một ít, luyện không đầy đủ, bất giác tự nhủ: “Ta đúng là kẻ chẳng làm nên trò trống gì!”

    Nơi đây về đêm vắng vẻ, chẳng có ai dõi theo hắn như hồi xưa, chỉ có mấy con ngựa thình thoảng liếc nhìn hắn rồi hí lên mấy tiếng như mỉa mai. Hắn bất giác chùng lòng, thả “cây kiếm” xuống, lẩm bẩm một mình: “Ngay cả bọn bay cũng bảo ta vô dụng hay sao?”

    Hắn thả mình cái bịch, lôi trong người ra một cái lọ nhỏ, mân mê ngắm nghía nó như thể báu vật, chợt nhớ đến chuyện mấy năm trước. Cha hắn đã từng dùng ánh mắt cẩn trọng khi nhìn cái lọ này và hỏi: “Con có biết đây là thứ gì hay không?”

    Hắn đương nhiên làm sao mà biết, nên chỉ lắc đầu. Tô Tông Dương tự mình đưa ra câu trả lời: “Đây chính là một loại độc mà ta lấy được từ tay một cao thủ người Dao. Ông ta bảo tên nó chính là Hỏa Vụ Độc. Chỉ cần nó tiếp xúc với lửa, dù chỉ là một mẩu như móng tay, đều hóa thành sương khói lơ lửng, bức những người xung quanh hít phải khói độc này mà chết. Cho nên, con chớ có tò mò mà làm bậy.”

    Hắn nghĩa đến đó, muốn ném ngay nó đi, nhưng lại nhớ cha hắn có nói thêm: “Sở dĩ có tên là Hỏa Vụ vì chỉ cần tiếp xúc lửa đều sinh độc, nhưng chỉ cần chôn nó vào đất, đến một lúc nhất định thì sẽ theo hơi nước bay lên, ngưng tụ hóa thành sương cũng khiến sinh vật xung quanh héo tàn đến chết vì độc tính của nó.”

    Lúc đó, Tô Kính Hiếu có hỏi: “Loại độc như vậy, sao cha mang về đây làm gì?”

    Cha hắn thở dài, dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn và trả lời: “Phòng khi vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến!”

    Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng cất đi.

    Đêm hôm đó, trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy hai bóng đen vụt qua, ngỡ rằng bản thân gặp ảo giác nên bật người dậy, hai tay dụi mắt. Lúc định hình lại cũng chẳng thấy người đâu, chỉ nghe con ngựa một bên thở phì phò mấy tiếng. Lúc đó, hắn mới chắc chắn rằng mình bị hoa mắt thật, nằm xuống ngủ tiếp. Nào ngờ, vừa mới đặt lưng xuống, lại nghe tiếng huyên náo ầm ỹ bên trong, hắn bật dậy, ánh mắt lo lắng hướng vào trong nhà. Tự trong lòng Kính Hiếu hỏi thầm: “Có nên vào hay không?”

    Câu hỏi đó liên tục vấp phải những từ “nhưng mà…” khiến hắn chần chừ mãi, hai tay siết chặt, chỉ đành đứng yên cho tới khi tiếng huyên náo dần lắng xuống. Hắn tự nhủ với bản thân rằng: “Chẳng có gì phải lo lắng cả!”nhưng vẫn cứ đứng yên đó.

    Chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn nhìn lại, thấy gã béo Nguyễn Văn Cảnh chạy tới, tay cầm bó đuốc, nhìn hắn một cách kỳ quái. Gã sững người quát lớn: “Ngươi làm cái quái gì vậy?”

    Hắn ấp a ấp úng, muốn đáp rằng không có gì, nhưng mở miệng ra chỉ thốt được một chữ: “Ta…”

    Văn Cảnh nổi giận, mắng: “Đêm khuya rồi, còn không mau ngủ đi. Ngày mai sẽ có người đến mang theo mười con ngựa, ngươi liệu hồn dậy sớm mà cho ăn no vào!”

    Hắn chỉ kịp “Ờ” một tiếng, rồi nhìn theo bóng người Văn Cảnh bước đi. Trong thâm tâm, hắn chợt cảm thấy ấm áp hơn hẳn, chỉ là mấy lời quát mắng, nhưng bản chất lại là sự quan tâm lẫn nhau giữa người với người.

    Sáng hôm sau, đúng là có người đến lấy đi mười con ngựa. Qua câu chuyện của bọn chúng, Kính Hiếu biết rằng lần này bọn họ lấy ngựa là để mang vải lên kinh thành tiêu thụ, mà người dẫn đầu chính là người bác thứ tư, chính là người bị một kiếm hóa thành thái giám, Tô Văn Nghĩa. Chuyện vận chuyển xưa nay vẫn do ông ta làm chủ, cho nên hắn cũng không cho rằng chuyện này có gì lạ lẫm cả. Nhưng có một điều mà hắn cảm thấy không đúng một chút nào, đó là trước khi đi, lão lại đến thắp hương riêng cho hai người đã chết trong trận chiến giành gia sản năm xưa: Tô Viết Huyền và Tô Khánh. Hai người này, Viết Huyền vốn cả, còn Khánh lại là con thứ năm. Hắn cũng chẳng lý giải được vì sao lại không đúng.

    Đầu giờ Thìn, Dương Xuân tới. Người chị này xưa nay luôn rất yêu thương hắn, cho nên nhìn thấy bộ dạng đứa em như vậy, không khỏi đau lòng mà rơi nước mắt. Kính Hiếu sững người, miệng gọi: “Chị!”

    Chỉ một chữ đó thôi cũng đủ rồi. Dương Xuân nhìn kỹ Kính Hiếu, vuốt lại mái tóc của hắn rồi lén lút đưa cho hắn một gói thịt, còn bảo: “Đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng có trách mẹ làm gì. Người làm thế cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Vốn dĩ mẹ mà không làm như vậy, chỉ sợ ông nổi giận, rồi đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi nhà thì chỉ còn nước đi ăn xin mà thôi. À, còn nữa, nghe nói ông lại chuẩn bị lấy vợ…”

    Nói đến chuyên ông lấy vợ, Dương Xuân dừng lại, khuôn mặt chợt đỏ lên. Kính Hiếu kinh ngạc, dù đã biết nguyên nhân vì sao, nhưng ông hiện giờ đã bảy mươi tuổi, còn đòi lấy vợ, không khỏi khiến người ngoài cười chê. Dương Xuân nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn, thở dài sườn sượt, lựa lời an ủi hắn: “Em yên tâm đi, chỉ cần cố gắng, không chừng ông sẽ nghĩ lại. Còn cả mẹ nữa, chắc chắn cũng không nỡ bỏ rơi em đâu…”

    Kính Hiếu kinh ngạc, nhìn vẻ mặt buồn vu vơ của người chị vừa tuổi mười bảy này, nhịn không được, hỏi: “Sao thế, chị?”

    Đôi mắt Dương Xuân bỗng đỏ hoe, không hiểu đang nghĩ gì, chỉ đáp: “Không sao!”

    Nhưng rồi, nàng bảo: “Em còn nhớ Phạm Đông Hùng, cậu ấm nhà lý tổng hay không?”

    Kính Hiếu chỉ biết, trước khi cha mất, lý tổng đã từng đến dạm hỏi Dương Ngọc cho đứa con trai này, mọi chuyện đã ấn định xong xuôi, chỉ chờ ngày hai gia đình ra mắt với nhau. Tuy nhiên, Phạm Đông Hồng là người như thế nào, mấy chị em nhà họ Tô không hề biết, chỉ nghe danh cậu ấm nhà này đẹp trai mà phong lưu. Cũng chính vì điều này mà Dương Ngọc kiên quyết không đồng ý, khiến Tô Tông Dương giận dữ, giam lỏng đứa con gái này hơn một tháng trong nhà, chỉ đến khi ông chết…

    “Thực ra, người này ta đã từng gặp qua. Cũng không đến nỗi như người ta vẫn nói!”

    Kính Hiếu lần nữa ngẩn người trước câu nói đó. Thật ra, chuyện hắn biết xưa nay chỉ có khổ luyện, ngoài ra chẳng còn hiểu bất cứ chuyện gì nữa.

    Sang ngày hôm sau, đúng vào lúc đang chuẩn bị bắc cơm trưa, chợt nghe ba hồi chín tiếng trống vọng ra phía từ đường, cả người hắn tự nhiên đờ đẫn, trong lòng tự hỏi: “Rốt cuộc là ai chết? Chẳng lẽ là bác tư sao? Ông ấy đi chuyển hàng lần này không lẽ gặp phải thổ phỉ hay sao?”

    Nhưng rồi sau đó hắn liền biết được, người chết chính là người bác thứ sáu của mình, tên Tô Viễn Ngọ. Xưa nay, Tô Viễn Ngọ luôn được người bác thứ hai là Tô Ngọc Minh chăm sóc, vì cớ gì lại xảy ra việc này. Nghe nói, trong trận chiến năm xưa, nếu không phải Tô Viễn Ngọ liều mình cứu Tô Ngọc Minh thì e kẻ phải nằm trên giường mấy chục năm qua chính là Tô Ngọc Minh chứ chẳng phải ai khác, thậm chí cả mạng cũng chẳng thể giữ được. Hắn thực sự muốn biết nguyên nhân thực sự như thế nào, bèn đánh liều đi nhận gạo. Kẻ phát gạo, Phan Văn Canh trừng mắt nhìn hắn quát: “Ngươi đến đây làm gì? Chẳng phải ngươi vừa nhận gạo cách đây hai ngày sao?”

    Tô Kính Hiếu lúng túng, định mở mồm phân bua, nhưng mãi chẳng thốt nên lời. Phan Văn Canh nhìn hắn thương hại: “Thôi! Lấy rồi đi đi! Cả ngày hôm nay ta làm gì cũng không nên hồn, hóa ra bị con quỷ ngươi ám cả ngày!”

    Hắn định cãi, rằng ta chỉ mới vào, làm sao mà biến thành quỷ ám ngươi được, nhưng mở miệng chỉ phun ra được hai chữ: “Đi ngay!”

    Chuyện cần biết chưa thể biết, hắn cứ phân vân mãi, rõ ràng chưa muốn đi. Văn Canh nhìn bộ dạng đó, không khỏi bực mình, quát: “Ngươi phiền thật đấy! Rốt cuộc là có chuyện gì nữa đây? Coi như ta cầu xin ngươi có được không? Đi đi, nơi này chẳng có việc của ngươi đâu!”

    Kính Hiếu lững thững bước ra cửa, chợt nghe tiếng hai kẻ bàn tán.

    “Lần này, ta nghe nói ông sáu chết không phải là do đột tử đâu.”

    Ông sáu mà họ nói đến, đương nhiên là nói đến người con thứ sáu của Tô Kinh Bản. Kẻ kia thấp giọng, trách móc: “Muốn chết hay sao? Nếu lời này mà đến tai cụ thì cái mạng nhỏ của hai tên cẩu nô tài như chúng ta rụng hết!”

    Kẻ kia cười thầm, nói: “Sợ cái gì mà sợ? Bây giờ cả nhà họ đang chuẩn bị tang lễ cho ông sáu, nghe nói ông ba còn đi mời thầy về giải trùng tuần đầu , thậm chí còn cho người lên chùa Hàm Long xin nhốt vong. Nghe nói khi ông bảy chết là đúng vào giữa giờ mão, thầy cúng dù đã xem xét cẩn thận, nhưng rốt cuộc cũng tính nhầm, dẫn đến trùng tang. Nhưng ta nghe có người nói, ông sáu chết, sở dĩ là do vợ ông hai không muốn suốt ngày cứ phải chăm sóc một kẻ nằm liệt giường, nên mới cố tình ép ông ta ngạt thở mà chết…”

    Hai người đang nói chuyện, chợt dừng lại, khuôn mặt tái nhợt đi. Nguyên do là họ nhìn thấy Tô Kính Hiếu. Bọn họ lâu nay bỗng quên mất nhà họ Tô còn có một cậu ấm mà chỉ biết trại ngựa có thêm một kẻ ở. Nay gặp lại, cả hai sững người. Nhưng rồi, bọn họ tự trấn tĩnh rồi bước tiếp. Khóe mắt Kính Hiếu giật giật, bàn tay nắm chặt bao gạo rồi ủ rũ bước đi. Phía sau hắn còn vang vọng câu nói: “Ta đã bảo rồi mà! Ta đã bảo rồi mà! Chung quy lại ếch chết cũng chỉ tại miệng!”

    Còn có tiếng người tát mấy cái bốp bốp liên tiếp: “Bớt chuyện một chút đi! Ngươi tưởng vậy là chứng tỏ mình thông minh lắm sao? Ngu xuẩn!”

    Hắn khó khăn lắm mới lết thân xác về được trại ngựa, thả bao gạo xuống rồi bần thần ngửa mặt lên trời. Chuyện nên biết thì đã biết, không nên biết vốn cũng biết rồi. Trên đời này, có phải chuyện gì cũng có thể xảy ra?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:09.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 3:
    TAI HỌA LIÊN TIẾP.


    Đám tang Tô Viễn Ngọ diễn ra trong âm thầm, không kinh động nhiều đến người ngoài. Tô Kính Hiếu thẫn thờ ngồi nhìn đoàn đưa tang đi, trong lòng chua xót. Người bác này của hắn khi còn sống lúc nào cũng khiến người khác có cảm giác khổ sở. Tuy vậy, lời ông ấy nói với hắn lại rất lạc quan: “Lại chưa luyện được… có đúng không? Con người ta, không ai là vô dụng cả. Con cứ nhìn ta mà xem… không vợ, không con, cũng không thể tự chăm sóc mình. Nhưng ta vẫn không thấy mình vô dụng… Kẻ vô dụng chỉ là khi hắn chỉ biết tìm cái chết để giải thoát!”

    Bây giờ, người đã đi rồi, hắn chỉ biết đứng đằng xa đốt lên ba thanh củi nhỏ, hướng về phía đám người gánh quan tài mà khấu đầu ba cái, đoạn vẫn quỳ đó cho đến khi đoàn đưa tang khuất hẳn. Nhưng rồi hắn chợt giật mình, Tô Văn Nghĩa vẫn chưa về, tại sao đã vội chôn cất Tô Viễn Ngọ? Đúng ra, để cử hành đám tang thì phải chờ anh em con cháu về đông đủ. Tuy nhiên, Tô Kính Hiếu thầm nghĩ, nên để người yên nghỉ, suốt cuộc đời người luôn chờ đợi được giải thoát, giờ chính là lúc nên thực hiện di nguyện đó.

    Hắn quay lại với công việc thường ngày một cách não nề.

    Mấy ngày hôm sau, Dương Xuân lại tới. Không đợi nàng lên tiếng, hắn đã hỏi: “Bác Thư hiện giờ thế nào?”

    Người bác Thư trong câu hỏi đó là Đỗ Thị Thư, vợ Tô Ngọc Minh. Câu hỏi đó khiến Dương Xuân giật thót, không tưởng được Kính Hiếu lại biết sự thật. Nàng đành thở dài, lén lút chú ý sắc mặt hắn, đáp gọn: “Đã bị giam trong từ đường bốn ngày rồi!”

    Bốn ngày, Kính Hiếu nhẩm tính, vậy là sau lễ ba ngày Tô Viễn Ngọ, ông nội Tô Kinh Bản của hắn đã dùng tới gia phong để xử. Hắn còn hỏi thêm: “Trưởng tộc có đến hay không?”

    Dương Xuân lắc đầu, khuôn mặt buồn rười rượi, nói thêm: “Ông không báo cho họ biết. Còn chuyện bác ấy bị giam, cũng chỉ nói với đám kẻ ở rằng bà ta ở trong từ đường tụng kinh, cho nên phần cơm cũng đưa ít đi, ngoài ra chỉ có thêm ít rau quả.”

    Trong lời nói, Dương Xuân nhắc đến bà ta, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét. Nhưng rồi, như phát hiện ra điều gì đó, nàng ngạc nhiên hỏi hắn: “Sao em biết chuyện này?”

    Hắn lắc đầu không đáp, khẽ nhếch mép, mồm lẩm bẩm: “Hóa ra là sự thật!”

    Lúc hai chị em đang nói chuyện, phía bên trong chợt huyên náo ầm ỹ, có người hoảng hốt kêu: “Ông tư đã về! Nhanh tránh đường!”

    Hai chị em ngơ ngác nhìn nhau, không nói được lời nào. Kính Hiếu vội chạy tới, nhìn vào trong sân, thấy một người đang thoi thóp, hai tay bị người ta cắt cụt, đang được một bảo tiêu cõng chạy như bay về phía nhà chính, mồm liên tục quát: “Tránh ra! Mau tránh ra! Ta có việc muốn bẩm với cụ!”

    Tiếng những người xung quanh đầy vẻ lo âu: “Người đâu? Những người khác đâu? Sao họ không cùng về? Sao ông tư lại bị người ta chặt đứt tay thế kia?”

    Một tiếng hét vang lên bên tai Kính Hiếu. Hắn quay lại, nhìn thấy Dương Xuân mặt mày tái nhợt, rồi ngất đi. Hắn đỡ người chị, lay lay, gọi: “Chị! Chị! Chị làm sao thế?”

    Chỉ một lúc sau, từ phía nhà chính, gã bảo tiêu lúc nãy bước ra, trấn an mọi người: “Chúng ta gặp phỉ, nhưng yên tâm, cụ sẽ giao bọn chúng cho quan phủ xử lý từng tên một, quyết không tha một tên! Tuy nhiên, chuyện này cấm các ngươi đồn đại ra bên ngoài. Rõ chưa?”

    Kính Hiếu nhíu mày, nhìn theo bóng dáng kẻ vừa rồi, thật khác xa một trời một vực với dáng vẻ chạy như bay hồi nãy. Thân thể gã tuy đầy máu, bước chân cà nhắc nhưng trên khuôn mặt không hề có biểu hiện sợ hãi nào. Phải chăng, con người trải qua quá nhiều lần đối diện với cái chết đều trầm tĩnh đến vậy?

    Ý nghĩ trong đầu hắn bỗng bật thành tiếng: “Tại sao gặp phải thổ phỉ mà bác tư bị chặt cụt hai tay, tất cả đều chết hết, còn tên kia dường như chẳng hề hấn gì? Là tại sao?”

    “Em ngờ rằng tên kia có vấn đề sao?”

    Giọng nói thánh thót bên tai khiến Kính Hiếu giật mình, hắn ngoảnh mặt sang hỏi câu vô nghĩa: “Chị tỉnh rồi sao?”

    Dương Xuân chăm chú nhìn đứa em trai, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, không ngờ một đứa trẻ mười lăm tuổi, suốt ngày chăm chú luyện võ đọc sách lại phát hiện ra điều này, không đừng được khen hắn một câu: “Thực ra em đâu có ngốc!”

    Lần đầu được người khác khen, trong lòng hắn có chút ngượng ngùng, lúng búng trong miệng mấy từ: “Đâu… đâu có…”

    Dương Xuân rời khỏi cánh tay hắn, thật chẳng hiểu ba từ đó có nghĩa gì, là đồng tình hay phủ nhận.

    Đêm hôm đó, trong lúc mê man, hắn cảm thấy có người dịu dàng đang vuốt ve khuôn mặt mình. Theo phản xạ, hắn đưa tay gạt ra, hình như còn lẩm bẩm: “Mẹ, tại sao con không thể sống theo ý mình? Tại sao những người khác đều được phép có mơ ước làm quan phụ mẫu, còn con thì không? Rốt cuộc con đã sai ở đâu?”

    Có tiếng khóc nỉ non bên tai, rồi bên má hắn lạnh buốt, chẳng nghe bất kỳ âm thanh nào khác. Bất giác, hắn giật mình tỉnh dậy, đưa tay sờ một bên má, cảm giác ướt những giọt nước còn vương vấn. Kính Hiếu nhìn lên trời cao, ánh trăng vẫn sáng, không một gợn mây. Bất giác, hắn đưa tay sờ má lần nữa, cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng. Hắn cứ ngồi vậy, cặp mắt rầu rĩ nhìn lên trời cao, rồi ngủ gật tự lúc nào không hay.

    Tiếng gà gáy đánh thức Tô Kính Hiếu dậy, chẳng biết bây giờ là mấy giờ mà mặt trời đã lên cao rồi. Hắn hoảng hốt chồm dậy. Đầu tiên là thả mấy con ngựa qua bãi cỏ gần đó, rồi vội lau dọn chuồng. Chợt nghe bên trong có tiếng náo loạn liên hồi, hắn dỏng tai lắng nghe, mới biết Đỗ thị, vợ bác hai chết trong từ đường, nghe nói bộ dạng rất kinh khủng, lưỡi thè ra, mắt trợn tròng. Nơi sân, Tô Ngọc Minh cầm kiếm hùng hổ xông vào, tuy bị đám kẻ ở ngăn lại, nhưng xem ra khí thế không nhỏ, mồm quát lớn: “Tô Kinh Bản, rốt cuộc ngươi đã làm gì vợ ta? Mau mau thả người, dù chết cũng phải thấy xác!”

    Thoáng chốc, mấy tên bị gã đả thương, nằm lăn lóc trên sân, có tên sợ chết, vội chuồn mất. Trong nhà chính, tuyệt không có bất kỳ động tĩnh nào. Tô Kính Hiếu chưa bao giờ nhìn thấy bác hai kích động như vậy, càng chưa thấy ông ta dám trái lời cha mình, nay lại cầm kiếm xông vào, muốn một trận sống chết. Hắn run run nhìn ông ta, đây chẳng phải là việc đại nghịch bất đạo sao?

    Tô Ngọc Minh vừa đánh ngã tên cuối cùng, bỗng một thân ảnh lao vào chặn trước mắt Tô Ngọc Minh. Lại thấy một thân ảnh nữa xuất hiện chặn hậu. Người phía trước chính là Tô Sơn, ngươic con thứ ba của Tô Kinh Bản. Chặn hậu, là vợ y, Trần Thị Trâm. Cả hai vẻ mặt căng thẳng, kiếm đã rời vỏ, chỉ e không đánh không xong. Tô Ngọc Minh lớn tiếng, đến nỗi Tô Kính Hiếu còn cảm thấy đau tai: “Hai người các ngươi muốn làm gì?”

    Tô Sơn trầm giọng, từ tốn đáp: “Là tôi hỏi anh mới đúng, thân mang sát khí nặng nề xông vào nhà chính, là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn giết cả thân phụ sao?”

    Tô Ngọc Minh rướn cổ, tưởng chừng như muốn dài thêm một chút, ngay cả nước bọt ông ta phun ra Tô Kính Hiếu cũng nhìn thấy rất rõ: “Ta không cần biết ông ta là ai? Đã dám giết vợ ta, thì nghĩa là kẻ thù của ta!”

    Trần thị sắc mặt phức tạp, không hiểu trong lòng đang nghĩ gì, ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng run run. Tô Sơn nhếch mép cười lạt: “Hay cho một kẻ như ngươi! Đến cả cha mình cũng muốn giết! Ngươi có còn là con người nữa hay không?”

    Tô Ngọc Minh đâu cần nghĩ nhiều, sấn bước tới: “Ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không nể tình máu mủ.”

    Tô Sơn cười lớn, trừng mắt nhìn người anh em này: “Đến cha đẻ còn dám có ý nghịch sát, thì mạng sống của anh em, ngươi coi ra gì. Nếu ngươi dám bước thêm bước nữa, đừng trách ta không nể mặt năm xưa Viễn Ngọ lưu lại cho ngươi một mạng.”

    Hai từ Viễn Ngọ như sét đánh giữa trời quang, khiến Ngọc Minh dừng lại, trên khuôn mặt chừng như thống khổ ấy hiện lên vẻ áy náy khôn tả. Nhưng rồi gã lại nhớ đến cái chết của vợ, nắm chặt thanh kiếm, bảo: “Món nợ ân tình này, kiếp sau ta sẽ trả đủ!”

    Tô Sơn ồ lên một tiếng ngạc nhiên, hỏi lại: “Kiếp sau trả đủ?”

    “Đúng!”

    Không ai có thể nghi ngờ câu trả lời chắc nịch đó, tuy nhiên, ánh mắt Tô Sơn hiện lên vẻ nhạo báng khinh bỉ đến tột cùng, liên tục truy vấn: “Vậy những năm tháng qua ngươi chưa từng có ý nghĩ phải trả ơn như thế nào sao? Phải chăng các ngươi cảm thấy rất phiền khi phải chăm sóc một kẻ suốt ngày chỉ quanh quẩn trong căn phòng chật hẹp? Có phải vì thế mà vợ ngươi mới ra tay giết chết nó hay không? Có phải không? Nói!”

    Những câu hỏi đó khiến Ngọc Minh lúng túng, ánh mắt ráo hoảng, đầu lắc lia lịa, mồm phun ra những câu nói vô nghĩa: “Không… không… ta không… ngươi… ta… ta… ngươi…” rồi cuối cùng chỉ tay về phía Tô Sơn, kết án: “Là ngươi ngậm máu phun người!”

    Tô Sơn ngửa mặt cười vang, trong nụ cười đó ẩn chứa hương vị thê lương: “Viễn Ngọ, chú xem đi! Chú trên trời cao có linh thiêng thì hãy xem đi! Năm xưa, chú liều mình cứu hắn thoát khỏi lưỡi kiếm của Hồ Tôn Phong là vì cái gì? Có phải để hôm nay hắn ngang nhiên cầm kiếm lấy mạng cha chú hay không?”

    “Không phân biệt phải trái trắng đen, là loại người gì? Vô lối vô đạo. Không biết dạy vợ, là loại người chi? Nhu nhược đáng khinh. Đồng lõa với vợ, mưu sát em trai, cũng chính là người dám đổi cả mạng để ngươi được sống, là giống gì? Súc sinh cầm thú. Toan mưu sát cha đẻ, còn dám uy hiếp anh em ruột thịt. Tô Ngọc Minh, ngươi có còn là người nữa hay không?”

    Tiếng nói đó, không lớn không bé, nhưng lạnh lùng cất lên khiến người khác rùng mình. Tô Kính Hiếu giật mình, miệng khẽ kêu nho nhỏ: “Mẹ!”

    Dương thị bước tới, trên tay cầm một thanh chủy thủ, cặp mắt sắc bén nhìn chòng chọc Tô Ngọc Minh. Trước nhưng lời buộc tội đanh thép, thân thể y run run, nước mắt chực trào ra. Dương thị tiếp: “Hôm nay ngươi cầm kiếm xông vào nhà chính, thử hỏi sau này thương nghiệp Tô Gia phải ăn nói thế nào với đồng đạo giang hồ đây?”

    Tô Ngọc Minh cắn chặt răng, điên cuồng thét lên: “Ta không cần biết! Thể diện của các ngươi, ta không quan tâm. Hôm nay ta phải giết Tô Kinh Bản!”

    Lời vừa dứt, Ngọc Minh lao vào đánh Tô Sơn, hòng mở đường xông tới. Nhưng gã liền bị ba người vây chặt, công thủ hỗ trợ, vây khốn lại. Nên nhớ rằng, võ công chỉ có thể dùng với kẻ còn muốn giữ mạng, Tô Ngọc Minh hiện tại như chó cùng đường, căn bản chẳng còn cần mạng làm gì, liều lĩnh đánh tới. Bộ dạng điên cuồng đó khiến Tô Kính Hiếu đứng ngoài quan sát như ngồi trên đống lửa, sắc mặt biến đổi không ngừng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lúc nào không hay. Đến cả bàn tay hắn cũng bị móng tay đâm thủng, máu theo đó mà chảy ra.

    Cũng chính vì bộ dạng điên cuồng này mà mỗi người đều bị Ngọc Minh chém trúng, vết thương nông sâu có cả, Trần thị nhịn không nổi la lên: “Điên rồi! Điên rồi! Hắn điên thật rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng không ổn!”

    Cả Dương thị và Tô Sơn hiểu rõ Trần thị muốn nói gì, nhưng dù gì cũng là anh em một nhà, lấy mạng hắn cung không nỡ. Trong lúc này, một tiếng rầm vang lên từ nhà chính, hai cánh cửa bị một lực mạnh hất tung ra, đập mạnh giữa sân. Sau đó, thân hình Tô Kinh Bản cao lớn uy nghiêm xuất hiện giữa cửa, tay cầm trường kiếm, thất vọng gọi lớn: “Để nó vào!”

    Tô Ngọc Minh chỉ chờ có thế, vận cả mười thành công lực, phóng kiếm đi trước, người lướt theo sau, miệng quát: “Chết đi!”

    Tô Kinh Bản khẽ nhắm mắt, hai dòng lệ chảy xuống, đi qua từng vết nhăn trên khuôn mặt, khó nhọc chảy tới gò má hốc hác rồi rơi xuống. Đoạn ông thở dài, mở mắt, nhìn kỹ lại đứa con trai này lần cuối. Chỉ một kiếm đã đủ kết liễu tất cả.

    Tô Ngọc Minh chưa còn nhìn kỹ xem rốt cuộc cánh tay ông ta làm động tác như thế nào mà hất văng thanh kiếm của mình ra xa, chỉ kịp cảm nhận được sự lạnh buốt tỏa ra từ thanh kiếm nơi bàn tay gầy gò kia đâm xuyên tim mình, phá vỡ lồng ngực mà chui ra.

    “Cha!... Thế này… thôi, cũng tốt!”

    Miệng gã méo xệch đi, hình như là cười, mỉa mai cho chính sự ngông cuồng của mình, hay thứ nào khác, đầu ngoẹo sang một bên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:11.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 4:
    TUYỆT VỌNG.


    An nam tứ bách vận vưu trường
    Thiên ý như hà giáng quỷ vương?

    Hứa Thiên Tích.



    Tô Kính Hiếu không hề muốn ngủ một chút nào, bởi hồi sáng hắn chứng kiến những điều khủng khiếp nhất của một đời người. Tại sao ngay đến cả người thân cũng tàn sát lẫn nhau? Nhất quyết cứ phải như vậy hay sao?

    Cả thương nghiệp Tô Gia trong giờ phút này im lặng đến đáng sợ, tưởng chừng như sự im lặng đó nuốt chửng tất cả vạn vật. Tô Kính Hiếu chợt thấy cõi lòng bồn chồn đến kỳ lạ. Hắn ngồi xuống, nhưng rồi muốn đứng lên. Hắn ngó nghiêng, cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ, chỉ có mấy con ngựa thỉnh thoảng phì phò mấy tiếng, bốn chân thậm chí còn thay phiên nhau dẫm lộc cộc dưới nền. Kính Hiếu khẽ mỉm cười, toan vuốt ve thì bị nó dùng đầu hất tay đi. Hắn ôm lấy bàn tay, khó hiểu nhìn chú ngựa ô này, tại sao hôm nay nó kỳ lạ đến vậy?

    Tiết vào tháng tư, thời tiết cũng không còn lạnh giá, Kính Hiếu phanh áo ra, cốt mong tinh thần thoải mái một chút. Chợt nghe ba tiếng cộp vang lên giữa sân, bọn kẻ ở hét toáng lên khiến hắn giật mình: “Máu! Máu! Là thủ cấp!”

    Sắc mặt Kính Hiếu tái nhợt, nhanh chóng ngó vào trong xem chuyện gì xảy ra, sợ hãi đến run người. Phía bên kia, những bó đuốc nhanh chóng được di chuyển đến. Từ trong nhà, giọng Dương thị vang lên, phần nào có chút bình tĩnh đã lấn át đi tình thế khẩn trương lúc đó: “Có chuyện gì?”

    Bỗng một kẻ kêu lên, thứ âm thanh run rẩy đó khắc sâu vào tâm trí Kính Hiếu cho đến khi hắn tìm đến cái chết: “Ba thủ cấp này… Nhà ông ba… nhà ông ba… chết…”

    Đương nhiên, những từ sau đó là “hết rồi”, chỉ là y quá sợ hãi, không thể nào nói được nữa. Chỉ thấy Dương thị lôi một kẻ đi xa một chút, khuôn mặt trắng nhợt giữa những ánh lửa bập bùng, căn dặn kẻ kia cẩn thận, rồi cho y lui. Bất chợt, bên ngoài có tiếng cười lớn: “Năm xưa hai nhà Tô, Hồ liên minh lập nên thương nghiệp Hùng Nghiệp, chung vốn làm ăn, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Điều này, các ngươi biết chứ?”

    Sắc mặt Dương thị đanh lại, dường như biết ngày hôm nay sớm muộn gì cũng đến. Lại thấy có một kẻ loạng choạng chạy vào, một tay ôm bụng, hướng về phía nhà chính. Khi đến chỗ Dương thị, gã sức cùng lực kiệt ngã xuống, tay kia cố giơ lên, run run chỉ thẳng vào nhà chính, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Hắn… giết… cẩn thận!”

    Dương thị hoảng hốt, đỡ gã dậy, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

    Nhưng đáp lại thị chỉ là sự im lặng. Lại nghe bên trong nhà chính, giọng Tô Kinh Bản vang lên, tựa như không tin điều đang xảy ra: “Ngươi, sao có thể? Không…”

    Tiếp đó, một kẻ bước ra, trên vai là xác Tô Kinh Bản, thách thức những kẻ còn lại: “Kẻ nào còn có nghĩa khí thì đến đây mang Tô Kinh Bản về?”

    Hắn chẳng ai khác ngoài kẻ cõng Tô Văn Nghĩa về hôm nọ, Trần Ân. Dương thị phẫn nộ, nhìn Trần Ân như thể muốn kiểm chứng lại tất cả: “Trần Ân, ngươi đang làm gì vậy?”

    Kẻ mang tên Trần Ân này nhếch mép, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt ngây ngốc đó, bảo: “Thực ra chẳng có ai tên là Trần Ân cả. Ta là giọt máu duy nhất của Hồ Tôn Phong năm xưa bị các ngươi giết chết, Hồ Tôn Bảo!”

    Câu đầu, gã nói rất nhẹ. Đến câu sau, gã chậm rãi nhả từng chữ, đặc biệt nhấn mạnh đến ba chữ Hồ Tôn Phong, đằng đằng sát khí tiến về phía Dương thị. Bên ngoài, một toán người xông vào, mà cầm đầu chính là một vị công tử cao lớn, dáng vẻ tiêu sái, nụ cười hiền hòa, ôm quyền giới thiệu: “Phạm Đông Hùng, là ta!”

    Dương thị bây giờ đơn độc lãnh đạo một nhóm người nhỏ nhoi, trong lòng sớm đã buông xuôi. Nhưng lại nghe tiếng Dương Ngọc hét lớn, Dương thị nghe tiếng Phạm Đông Hùng nói: “Cô ta từ chối ta, cũng chẳng còn cách nào khác, đành cho mười tên thủ hạ đến cho ả lựa chọn. Nếu ả yêu thích kẻ nào, thì kẻ đó được danh chính ngôn thuận làm chồng, còn những kẻ khác, coi như là được hưởng ít hương thơm hoa nở.”

    Trong lời nói đầy tính dâm tà, thêm vào những tiếng cười của lũ thuộc hạ bên cạnh Đông Hùng, Dương thị vẻ mặt tràn ngập đau khổ, nhưng được bao bọc bằng nỗi hận. Dương thị vận hết mười phần công lực, bảo: “Dương Ngọc, con nghe đây! Con là con gái của Tô Tông Dương. Chúng ta thà chết chứ không chịu nhục!”

    Lần này, kẻ cười là Phạm Đông Hùng. Gã ôn tồn, tựa như văn nhân giảng bài: “Vậy là bà không biết rồi? Ta đã quyết kiếm cho nàng một tấm chồng thì nhất thiết phải có một tấm chồng. Dù là đã chết!”

    Tô Kính Hiếu thả bịch người xuống, không tin rằng con người trông hiền lành như vậy lại thâm độc đến ngần đó, thật uổng công cho Dương Xuân đã bênh vực gã. Phía dưới, Dương thị không nén nổi cơn giận, lại nghĩ đến con gái mình dù chết cũng bị làm ô uế, tay cầm chủy thủ đâm tới: “Súc sinh! Ta liều mạng với ngươi!”

    Phạm Đông Hùng khinh thường, bảo: “Chỉ dựa vào mỗi bà sao?”

    Cánh quạt xòe ra, họ Phạm chuẩn bị xuất chiêu thì nhìn thấy Hồ Tôn Bảo ném cái thây Tô Kinh Bản tới, đồng thời quát: “Mạng ả do ta định!”

    Hồ Tôn Bảo lướt qua, mỗi lần vung tay xuất kiếm là mỗi lần có người ngã xuống. Phạm Đông Hùng nở nụ cười thần bí, nhìn bóng đen vừa lướt qua, chạy về phía trại ngựa, thuận tay giật một thanh kiếm.

    Nguyễn Văn Cảnh chạy tới, kéo tay Kính Hiếu, giục: “Đi! Mau đi ngay, cậu chủ!”

    Kính Hiếu dùng dằng, mắt nhìn Hồ Tôn Bảo đang dần ép Dương thị vào chỗ chết, kiên quyết bảo: “Ta không đi! Ta không thể nhìn mẹ ta chết được!”

    Văn Cảnh dùng hết sức kéo thân hình hắn, một mặt khuyên lơn: “Còn rừng xanh sợ gì thiếu củi đốt. Chỉ cần cậu còn sống, thù này nhất định sẽ báo được!”

    Kính Hiếu giờ như người u mê, dù ngã cũng cố bò vào sân. Cảnh tượng trước mắt thoạt nhìn rất đáng cười, nhưng nhìn biểu hiện hoảng loạn của người trước, sự đau đớn của người sau khi cứ cố kéo hắn lại, người ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Bất chợt, một bóng dáng thiếu nữ cũng chạy tới, vội nâng hắn dậy, đánh liền hai tát rồi mắng: “Ngươi nghĩ mình chưa đủ vô dụng sao? Còn không mau chạy?”

    Là Dương Xuân, cuối cùng nàng đã xuất hiện, nước mắt lưng tròng. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, hai người nghe tiếng Văn Cảnh hự lên một tiếng, đôi tay nắm lấy hai chân Kính Hiếu thả lỏng. Liền đó, Dương Xuân cảm thấy có người kéo mình lại phía sau, tung một cước đạp Kính Hiếu văng ra. Văn Cảnh đã chết, Dương Xuân bị gã mặt trắng Phạm Đông Hùng khống chế dễ dàng. Hắn còn dịu dàng nhìn nàng, khẽ vuốt ve má nàng rồi hỏi: “Chẳng phải cô yêu thích ta sao? Muốn thay chị cô gả cho ta sao? Giờ thì cô có thề thực hiện ước nguyện của mình rồi, chị cô đã chết, còn có ai ngăn càn đây?”

    Trong giờ phút này, Dương Xuân cảm thấy đôi tay đó thật nhớp nhúa. Nàng cố không để cho bàn tay đó chạm lên khuôn mặt mình, nhưng vô vọng. Nhắm mắt lại, nàng khóc nức nở.

    “Thả người! Mau thả người!”

    Không ai có thể ngờ người nói câu đó là Kính Hiếu. Họ Phạm và kẻ thuộc hạ đi cùng trợn tròn mắt, ban đầu hơi biến sắc nhưng rồi sắc mặt hiện lên vẻ chế nhạo. Phạm Đông Hùng giao Dương Xuân cho thuộc hạ, ung dung bước tới, đôi mắt khẽ đảo qua thanh kiếm đang cắm trên lưng Văn Cảnh, nhẹ nhàng bảo: “Kiếm đấy! Chỉ cần ngươi có thể đả thương ta, hai chị em các ngươi có thề đi ngay lập tức!”

    Dương Xuân đã nín khóc, đôi mắt mở to nhìn đứa em ngốc này, dường như cảm thấy có vài phần hy vọng. Kính Hiếu chầm chậm bước tới, hai tay run rẩy nắm lấy chuôi kiếm, cố hít một hơi dài xua tan đi sợ hãi, rồi rút kiếm. Đông Hùng mỉm cười nhè nhẹ, giơ ngón cái lên khen: “Rất tốt! Nhà họ Tô xem ngươi như đồ bỏ, nhưng ta lại thấy ngươi rất có tiềm năng. Giờ thì, thử giết ta xem!”

    Kính Hiếu bất giác sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Dương Ngọc. Dường như, niềm hy vọng nàng đặt vào hắn là sai hoàn toàn. Không một chiêu thức, không một thế tấn công cơ bản, hắn cầm kiếm chạy thẳng vào người Đông Hùng. Vốn chưa kịp xuất chiêu, hắn bị gã tung một cước hất văng ra ngoài. Thanh kiếm rơi xuống bên cạnh. Đông Hùng mỉa mai: “Xem ra, ngươi đúng là đồ bỏ đi thật! Vô dụng!”

    Ánh mắt Dương Xuân trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết, chẳng biết nàng muốn nói gì, nhưng khóe môi cứ giật giật, chẳng nói thành lời. Kính Hiếu đứng dậy, cố kìm cơn đau nơi ngực lại, cầm kiếm xông tới, lần hai. Hắn vừa vung tay lên, chưa kịp chém xuống thì lại bị một cước hất văng. Đông Hùng chau mày, bảo: “Hình như cũng có chút khá hơn!”

    Kính Hiếu vội bò dậy, hai tay cầm kiếm, dùng tốc độ nhanh hơn xông vào. Kiếm vừa chém xuống, cả thân hình lại bị văng ra ngoài lần nữa. Bây giờ, khóe miệng Dương Xuân mới bật thành tiếng, vo ve như muỗi kêu: “Đừng! Chạy đi!”

    Hai tiếng chạy đi cứ vô thức bật ra, chẳng nhỏ hơn được nữa mà cũng không to lên, đều đều. Lần này, Tô Kính Hiếu chĩa thẳng mũi kiếm vào thân hình Phạm Đông Hùng, dùng tốc độ nhanh nhất để đâm tới. Nhưng, mũi kiếm vừa tới, thân hình Kính Hiếu lần nữa lại thối lui ra ngoài.

    Dưới sân, tiếng Dương thị thét lên thảm thiết, vài lần, rồi ngừng bặt. Kính Hiếu đứng dậy, nhìn thấy hình ảnh mẹ bị vô số nhát chém trên thân thể, rồi kết thúc là một kiếm xuyên ngực, rồi ngã vật xuống thì cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, hai chân nhũn ra, quỳ xuống. Dương Xuân, hiển nhiên cũng biết người mẹ này chẳng còn nữa, khuôn mặt trắng bệch không còn hột máu, nước mắt rơi lã chã.

    Phạm Đông Hùng nhìn cảnh tượng hai chị em, trong lòng ngán ngẩm, xốc Dương Xuân lên vai rồi vẫy tên thuộc hạ bước đi. Đôi mắt nhạt nhòa của nàng vẫn nhìn trân trân chàng thiếu niên đang quỳ đó, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Kính Hiếu! Chạy đi! Mau chạy đi…”

    Từng tiếng nói nhỏ dần, tựa như ngoài nàng ra, không còn một ai nghe thấy nữa. Bất chợt, giọng nàng thét vang: “Chạy đi!” rồi im bặt. Không gian xung quanh Kính Hiếu im lặng như tờ.

    Chẳng biết đã bao lâu, Hồ Tôn Bảo đứng trước mặt, quan sát hắn hồi lâu, rồi kết luận: “Bút, luyện chẳng được. Kiếm, cũng chẳng xong. Ngươi đúng là phế vật. Thứ như ngươi không đáng để chúng ta ra tay!”


    Kính Hiếu không nhúc nhích, nhưng hai câu nói đầu tác động đến hắn rất nhiều. Chỉ thấy khuôn mặt hắn dần co rúm lại, đợi người đi hết rồi mới òa khóc. Tất cả những kìm nén bấy lâu, bây giờ tuôn ra, và chỉ đến khi hắn mệt quá ngất đi mới thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:13.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 5:
    HIỆP.

    Ngày hôm sau, những tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp không gian, rọi lên cả khuôn mặt thiếu sức sống của đứa trẻ chăn kia. Hắn ngồi đó, thất thần, tự nhiên nghĩ về câu chuyện năm xưa.

    Tô Viễn Ngọ từng hỏi: “Theo con, chữ hiệp dùng thứ gì để tạo nên?”

    Hắn lắc đầu. Tô Viễn Ngọ tiếp: “Một hiệp khách xông pha giang hồ, dùng thanh kiếm trong tay trừ bạo, giúp đỡ người khó khăn, đem lại công bằng cho những người mình giúp đỡ. Ấy là dùng vũ khí để viết nên chữ hiệp. Có thể tạm gọi là võ hiệp. Một vị quan dùng luật xử án, xét xử người có tội, trả lại sự trong sạch cho người bị oan, đưa ra chính sách tạo nên công bằng xã hội. Ấy là dùng bút tạo nên chữ hiệp. Có thể tạm gọi là văn hiệp. Ngày xưa, khi quân Ngô lấy danh phù Trần diệt Hồ để cai trị Đại Việt ta, có vô số người đã vì nước vì dân mà đứng dậy. Điều đó vốn cũng xuất phát từ chữ hiệp. Nhưng, chỉ có Thái Tổ Cao Hoàng đế mới được ý trời lòng dân nên cuối cùng cũng thu giang sơn về một mối, thiên hạ thái bình, nhân dân nhớ ơn. Đấy là biểu tượng của đại hiệp. Đời sau, Thánh Tông Thuần Hoàng đế dẹp loạn lên ngôi, ân xá thiên hạ, định ra pháp quyền, dùng bút giải oan cho Ức Trai tiên sinh, lại thu lại quyền chỉ huy của tổng quân đô đốc Lê Thiệt vì con trai y ngang ngược, khiến người đời thần phục. Ấy cũng là tác phong của một vị đại hiệp chân chính. Mấy năm trước, Nhân Hải động chủ khởi binh tiêu diệt vây đảng Mẫn Lệ công, khiến ông ta phải uống thuốc độc tự sát. Nhưng vì thù xưa, không quản máu mủ anh em, đem xác kẻ thù bắn tan, cũng là việc trái với luân thường đạo lý. Khi lên ngôi ông ta cũng xa hoa không kém đời trước, trụy lạc xa hoa. Ấy là không tự nghiêm dạy mình, tự tay phá bỏ chữ hiệp ban đầu. Ấy chỉ là lợi dụng chữ hiệp để báo thù riêng, tranh ngai đoạt vị mà thôi. Con trai, rốt cuộc mà chữ hiệp con muốn viết, là dùng vật gì?”

    Ngày đó, Tô Kính Hiếu lặng im không đáp, đơn giản vì chưa nghĩ được mình sẽ đi theo con đường nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:17.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,ngạn y,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status