TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Mục Đích Học Tập

  1. #1
    ThanChet Đang Ngoại tuyến Nhân Quả Chưởng Khống Giả
    Nhân Giả Ám Đế
    Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Nghịch Thiên Cải Mệnh
    Bài viết
    7,952
    Xu
    1,000

    Mặc định Mục Đích Học Tập

    Mục Đích Học Tập
    ThanChet

    Có người bắt làm nên cố làm, làm xong lại bảo không cần nữa, xóa thì phí bao công, mặc dù ít thôi, thôi cứ cho lên đây làm kỉ niệm vậy

    Hơn mười năm về trước, ngày ấy tôi vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, cái thời trẻ thơ với những dòng suy nghĩ vô tư không vướng bận, tôi thường cảm thấy tò mò và hứng thú với những hành động, việc làm của những người xung quanh, như những người bắt của ngoài đồng, hay những người bán hàng rong trên đường. Tôi thường cảm thấy thích thú khi quan sát những việc làm của họ, và trong những con người ấy, tôi cảm thấy ấn tượng nhất là hành động của một người đàn ông nhặt rác ven đường.Ngày ấy tư tưởng con đơn giản, trong suy nghĩ của tôi, rác là một thứ gì đó mất vệ sinh và kinh khủng lắm, việc đổ rác hàng ngày trong gia đình tôi cũng thường tị nạnh với anh em. Vậy nên khi chứng kiến một người chăm chú nhặt rác bẩn ven đường, thu dọn từng đống rác nhỏ trước thềm gia đình của mọi người, tôi thấy thật không thể ngờ được. Nhìn bác ấy đi lại trong trời chiều, vừa đổ rác lên xe vừa đẩy chiếc xe ba bánh cồng kềnh về phía trước, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, ám nhiều vết bẩn do bụi mang đến, tôi nhận ra được đây là một việc làm khắc khổ nhường nào.

    Hằng ngày tôi đều thấy bác ấy đi ngang qua nhà mình, cẩn thận thu lấy số rác thải của mỗi gia đình, sau đó lại tiếp tục bước đi. Mặc dù trong đầu luôn tò mò về công việc của bác ấy nhưng điều ấy cũng không khiến tôi hiếu kì tìm hiểu nhiều hơn về chuyện này, ấn tượng về chuyện này trong tôi thực sự khắc sâu đó là khi vào một buổi chiều chủ nhật, có một đứa bé đi theo phụ giúp bác ấy, tôi nhìn kĩ thì nhận ra đấy là Sơn, cậu bạn cùng lớp tôi.

    Đối với người bạn cùng lớp như Sơn, chúng tôi cũng không có nhiều chuyện để giao lưu. Trong lớp, Sơn dường như tách biệt với mọi người, cậu ấy là một người trầm mặc ít nói, không tham gia nhiều các hoạt động giao lưu của lớp, vì vậy nên vô tình hay cố ý, chúng tôi cũng tách Sơn ra khỏi vòng tròn bạn bè, chỉ coi cậu ấy như người bạn cùng lớp. Nhà Sơn rất nghèo, cái nghèo ấy thể hiện rõ trên quần áo bạc màu cậu ấy mặc, những quyển sách quyển vỡ cũ kĩ, hay chiếc xe đạp cọc cạch cậu ấy dùng để đi đến trường. Có một lần tan học, tôi thấy Sơn đi dọc hành lang phòng học, cậu ấy nhặt lấy từng tờ giấy vụn trên đường, dưới sàn hay dưới ngăn bàn phòng học, sau đó cậu ấy vuốt phẳng và cất giữ lấy chúng, dường như những tờ giấy đó là thứ quý giá nhất vậy. Nhớ lại chuyện ngày đó, giờ nhìn thấy cậu ấy đi theo phụ giúp thu dọn rác dọc đường, tôi cảm thấy cậu bạn cùng lớp này thật là khó hiểu.

    Những ngày sau đó tôi có chú ý đến Sơn, nhận thấy cậu ấy luôn rời trường muộn hơn các bạn học khác để nhặt từng tờ giấy vụn, thỉnh thoảng cậu ấy cũng theo giúp ông bác thu rác mà tôi hay gặp, sau này tôi mới biết họ là cha con. Càng quan sát tôi càng cảm thấy hiếu kì, thế là lúc tôi thấy cậu ấy ngồi một mình làm bài tập trên lớp, tôi bèn hỏi.

    “Này Sơn, lúc tan học sao cậu không về mà lại đi nhặt giấy vụn để làm gì vậy?”

    Sơn ngẩn ra nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên, sau đó cậu ấy tránh ánh mắt tôi, có vẻ bối rối lắm.

    “À thì, mình nhặt về đem bán cho các bác thu mua giấy vụn.”

    “Hả, mình nhớ bán giấy vụn như vậy có được bao nhiêu tiền đâu, cậu cần tiền lắm hả?”

    Tôi tò mò hỏi. Có lẽ Sơn đã lâu không có người nói chuyện cùng, thấy tôi hỏi vậy cậu ấy cũng chỉ ngập ngừng chốc lát rồi kể mọi chuyện cho tôi nghe.

    Nhà Sơn thật sự rất nghèo, cả gia sản chỉ có một mẩu đất nhỏ để nuôi sống gia đình, ngày ngày cậu ấy thường phải trồng rau phụ giúp cha. Mẹ cậu ấy bị bệnh nặng trong người, không tiện đi lại, bệnh gì thì cậu ấy không kể, tôi cũng không hỏi. Ngoài việc trồng rau và làm việc nhà ra, cậu ấy còn phải chăm sóc người mẹ nằm liệt giường, tôi chợt hiểu được tại sao cậu ấy ít tham gia các hoạt động của trường lớp như vậy. Nguồn thu nhập chính trong nhà đều dựa vào cha cậu ấy gồng gánh, việc gì ông ấy cũng làm được. Sơn kể có thời gian bốc vác, thợ hồ, thu thập đồng nhôm sắt vụn bán cho những nơi xử lí tái chế rác thải, thời gian gần đây ông nhận làm công nhân vệ sinh đường phố, công việc chủ yếu là thu dọn rác thải của các gia đình rồi đổ ngoài bãi rác.

    Có lẽ là đã trầm mặc rất lâu rồi, Sơn kể rất nhiều, lúc nhắc đến mẹ giọng cậu ấy có phần sa sút, nói đến cha giọng cậu ấy lại to rõ hơn, miệng khẽ mỉm cười, tôi cảm giác được cậu ấy tự hào về cha lắm. Thương mẹ với cha, Sơn ngoài phụ giúp việc nhà cửa ra, cậu ấy còn chủ động thu gom giấy vụn, sau khi đủ nhiều thì mang bán cho những nơi thu giữ giấy vụn. Lúc Sơn kể rằng đã kiếm được gần trăm ngàn từ việc bán giấy vụn, cậu ấy cười rạng rỡ lắm.

    Tôi thấy rất đồng cảm về hoàn cảnh gia đình của Sơn, cũng cảm thấy nể phục rất nhiều khi từ bé đến giờ Sơn luôn nhận được bằng khen xuất sắc từ nhà trường. Nhắc đến việc học tập, Sơn nghiêm túc lạ thường, từ nhỏ cậu ấy đã ý thức được hoàn cảnh khó khăn của gia đình, cha của Sơn làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì muốn đảm bảo Sơn được ăn học bình thường như bao đứa trẻ khác. Sơn nói cậu ấy vẫn luôn nhớ đến một chuyện, lúc cậu ấy nói với cha mẹ rằng muốn nghỉ học để bớt một phần chi phí của gia đình, cũng có nhiều thời gian hơn phụ giúp cha mẹ, hai người đã cảm động lắm, nhưng cũng nghiêm khắc cự tuyệt mong muốn đấy. Sơn vẫn luôn nhớ rõ vào ngày ấy, cha cậu đã rất nghiêm túc nói:

    “Sơn à, con có thể nghĩ được như vậy chứng tỏ con đã lớn rồi. Nếu con đã ý thức được hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, con càng nên cố gắng học tập cho tốt. Cha trình độ văn hóa thấp, chỉ biết lao động chân tay, tiền kiếm được chỉ đủ chống đỡ gia đình này. Nếu con thương cha mẹ thì hãy chăm chỉ học hành, cha mẹ mặc dù không được học hành đầy đủ nhưng cũng biết được, học tập là con đường ngắn nhất và dễ dàng nhất thoát nghèo con ạ.”

    Lời cha của Sơn nói khiến tôi xúc động rất nhiều, mặc dù lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của việc học nhưng tôi cũng đã dụng tâm nhiều hơn trước. Sau đó tôi và Sơn thân nhau hơn, trên lớp học tôi thường trao đổi bài tập với Sơn, chiều đến cũng hăng hái phụ giúp cậu ấy thu nhặt giấy vụn trong trường. Lúc đó cũng không nghĩ được nhiều, chỉ thấy giúp đỡ người khác khiến mình thoải mái và vui vẻ hơn.

    Từ lúc quen biết Sơn, tôi thay đổi khá nhiều trong thói quen sinh hoạt, thường hay phụ giúp việc nhà, từ quét nhà, rửa chén, hay lau dọn bàn ghế, đến việc đổ rác sinh hoạt trong gia đình tôi cũng xung phong nhận việc. Cha mẹ tôi thấy tôi tự giác vậy thì mừng lắm, khen không dứt miệng. Không ngờ niềm vui của cha mẹ lại đơn giản như vậy, từ đó tôi càng chăm chỉ hơn nữa.

    Tôi đã thay đổi rất nhiều về bản thân, cũng nhận thức được nhiều hơn về mặt xã hội, qua đó tôi tự hỏi những thiếu sót của bản thân và cố gắng hoàn thiện mình. Đến bây giờ dù đã hơn mười năm trôi qua, sau khi tôi đã trở thành kĩ sư xây dựng, cuộc sống gia đình tạm ổn định, tôi và Sơn vẫn còn giữ liên lạc với nhau. Giờ đây Sơn đã trở thành bác sĩ, trên facebook tôi có thấy ảnh chụp gia đình cậu ấy, trong tấm ảnh Sơn mặc áo blouse trắng ngồi thẳng lưng, cha mẹ cậu ấy đứng sau đặt tay lên vai con, ba người đều nở nụ cười hạnh phúc.

    Tôi mừng thay cho Sơn, cậu ấy có người mẹ thương con hết mực, có người cha dẫn dắt qua giai đoạn khó khăn nhất trong đời, chỉ cho cậu ấy con đường sáng phía trước. Lời cha của Sơn căn dặn tôi vẫn nhớ, “chỉ có học tập mới có thể thoát nghèo”. Sơn đã tin tưởng và làm theo lời cha dặn, cố gắng học tập và trở thành bác sĩ, sau đó chữa được căn bệnh đeo bám mẹ của Sơn bấy lâu, cũng giúp gia đình mình thoát khỏi nghèo khổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nhân Quả Quy Tắc Tối Cao Hidden Content Chưởng Khống Giả
    ๑๑۩۞۩๑๑Già Thiên Thánh Địa๑๑۩۞۩๑๑
    Quần Thư Hội
    Đến bên anh thôi một lần cuối...
    Để máu tươi không che lấp nụ cười...
    Dẫu có ngàn năm làm bùn thối...
    Nguyện kiếp này ôm ấp... cánh hoa tươi.


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status