TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Truyện ngắn của Radcliff

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định Truyện ngắn của Radcliff

    Dưới đây là những mẩu truyện ngắn mà mình viết. Chỉ có ba bài. Cốt truyện không rõ ràng, rành mạch. Giống như là cảm xúc bất chợt mà viết ra hơn.

    Nói đúng hơn thì là tập tản văn, vì những mẩu truyện dưới chủ yếu là mình cô đọng cảm xúc mình lại. (cười)

    Đặt là Tam Tự vì ba bài dưới có đều có chữ Tự ở đầu.

    Tự Lòng:



    Hôm nay là một ngày thứ sáu bình thường như mọi ngày thứ sáu khác trong bốn tuần của một tháng, trong mười hai tháng của một năm, trong một năm của mười năm.

    Mười năm kể từ ngày đó, mười năm kể từ lần cuối chúng ta giành thời gian với nhau. Cùng đi đến những vương quốc kỳ ảo mà chúng ta tưởng tượng ra. Ngôi nhà gỗ nhỏ chúng ta chung tay xây dựng vẫn còn nguyên vẹn. Năm nào mình cũng đến và dọn dẹp nó, sửa sang nó, đảm bảo nó vẫn còn mới như khi chúng ta vẫn còn ở đấy.

    Mình mới đến thăm trường cũ, ngôi trường mà chúng ta từng học chung. Nơi mà lần đầu chúng ta gặp nhau. Nó cũ kĩ hơn mười năm trước nhiều. Nhưng thay vào đó, học sinh ngoan hơn nhiều thời của chúng ta đấy. Nói ra có lẽ cậu không tin, nhưng chuyện là thật.

    Tớ với cậu từng là đứa bị ăn hiếp nhiều nhất trường ấy nhỉ? Còn là thảm nhất nữa cơ.

    Ấn tượng lần đầu gặp cậu, mình vẫn luôn nhớ. Kỳ dị và tươi sáng, khác hẳn với bọn học sinh như mình. Ở bạn, một điều gì đó phóng khoáng và hoang dại, một điều gì đó đẹp đẽ và thân thiện.

    Mình vẫn còn nhớ rõ thuở ban đầu khi bạn với mình còn chưa chính thức thành bạn với nhau. Mình “hơi” ghét bạn vì bạn giỏi hơn mình, sự đố kị điều tất yếu khi còn là một đứa bé.

    Bạn hành xử luôn rất kì lạ so với mọi người. Linh hồn của bạn luôn nằm ở những sinh vật kì dị, những câu chuyện đầy thú vị, những cảnh đẹp huyền ảo đầy mê hoặc. Khác với mình, luôn để tâm suy nghĩ đến bộ phim đang chiếu trên truyền hình mỗi bảy giờ tối.

    Mình bài xích cậu vì sự khác biệt đó. Thật là trẻ con, nhỉ?

    Điều đó lại là điều mình thích nhất ở cậu sau này.

    Chúng ta có khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhỉ? Nhưng rốt cuộc, nhờ sự thúc giục của em gái mình để đến giúp đỡ cậu khỏi bị ăn hiếp, chúng ta bắt đầu trở thành bạn. Chúng ta bắt đầu dành nhiều thời gian chơi đùa với nhau, chạy khắp khu rừng gần nhà, đi thám hiểm dòng suối, cắm đầu chạy khỏi đám ong. Cuối cùng, trước khi chúng ta nhận ra, mình và cậu đã thành đôi bạn thân từ khi nào.

    Vào ngày đám tang của cậu diễn ra, ba cậu có nói với mình rằng mình là người bạn thân nhất của cậu, người bạn đầu tiên của cậu. Khi nghe câu ấy, mình vui lắm, vui đến tận đáy lòng. Mình cũng muốn chính miệng mình nói với cậu: “Cậu cũng là bạn thân nhất của mình.”

    Nhưng đáng tiếc, điều mong ước nhỏ nhoi ấy của mình hơi khó thực hiện. Ha ha…

    Khi mình đến thăm trường cũ, mình có gặp qua cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Cô ấy vẫn khỏe, chỉ có điều nếp nhăn nhiều hơn vô số lần. Lũ trẻ hẳn đã làm cô bận tâm lắm.

    Sau ngày cậu đi, cô ấy rất hay nói chuyện với mình. Cô ấy kể với mình về những mất mát của cô ấy. Cô ấy cũng từng mất đi người rất quan trọng. Điều đó cũng đã giúp mình nguôi ngoai phần nào khi nghe được.

    Gia đình cậu chuyển nhà đi một hai tuần sau ngày cậu đi. Mình chưa bao giờ gặp lại hai bác.

    Em gái mình ấy, hẳn cậu cũng biết, nó cùng đi đến vương quốc của chúng ta. Nó làm một cô công chúa ở đó. Nó đã rất vui.

    Bây giờ thì nó cũng đã đến tuổi cặp kè rồi, ba mình và mình phải canh nó từng li từng tí. Cũng không phải do mình và ba khắt khe gì đâu, nhưng mà mấy đứa con trai bây giờ nguy hiểm lắm. Không có ngây thơ như mình, ha ha.

    Cậu có sống tốt không nhỉ? Ở bên đó ấy. Cậu đang ở thiên đường phải không? Hay một thế giới nào đó khác? Hay là cậu đã biến thành một đứa bé nào đó rồi?

    Mà thôi kệ, không quan trọng. Mình chỉ muốn cậu biết, chúng ta mãi mãi sẽ là những người bạn thân nhất của nhau.

    Kỷ niệm mười năm của đôi bạn thân nhất – đầu tiên của nhau.

    -

    Cho đến tận bây giờ, mỗi giây phút nhớ lại tôi đều cảm thấy nhói lòng.

    Tôi đã học cách để vượt qua, học cách để sống mà không thương tiếc những chuyện đã qua. Nhưng tôi vẫn luôn mong nhớ những chuyện đã qua đó. Mong rằng sẽ có ngày tôi tỉnh giấc và chuyện tôi đã gặp đó chỉ là một giấc mơ.

    “Ước gì” là từ tôi sử dụng nhiều nhất sau ngày ấy.

    “Ước gì mình đã không ích kỷ!”

    “Ước gì lúc đó mình không để bạn ấy lại một mình!”

    “Ước gì…”

    “Ước gì…”

    “Ước gì bạn ấy vẫn còn ở đây!”

    Đến khi bạn mất một người bạn thật sự yêu thương, một người thật sự quan trọng với bạn. Nỗi mất mát ấy sẽ bắn một quả bom nguyên tử vào người bạn, bạn có thể gượng dậy sau quả bom đó, hoặc hoàn toàn sụp đổ. Sau đó, vết sẹo mà nó gây ra sẽ không bao giờ phai, nó sẽ âm ỉ mãi trong tim bạn, cứ lâu lâu nó lại bắn một quả bom nguyên tử nhỏ nữa đến bạn, làm bạn phải trải nghiệm cái cảm giác tệ hại đó lại từ đầu. Nhưng rồi bạn sẽ học cách sống với nó, cách sống với nỗi đau do nó gây ra.

    Chết không phải là lý do đáng sợ nhất để đánh mất một người bạn. Chết có thể chia cách tôi và cô bạn ấy nhưng không chia cách tình bạn của chúng tôi. Cô ấy và tình bạn giữa chúng tôi sẽ luôn sống mãi trong trái tim và ký ức của tôi.

    Tôi chỉ muốn nói với bạn, đừng bao giờ để mất những điều quý giá trong đời bạn, bạn bè, gia đình hay một người quan trọng nào đấy. Hãy dùng hết khả năng của bạn để giữ lấy.

    Vì biết đâu, có ngày bạn như tôi, ngày trước còn cùng nhau vui cười, hôm sau đã chỉ còn lại bản thân đơn độc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tự Thức:



    (Thy)

    Đi ngang qua con hẻm nhỏ, một đôi vợ chồng đang xung đột lọt vào tầm mắt của tôi. Đôi vợ chồng này cũng được tính là người quen của tôi. Hằng ngày, tôi bắt gặp họ mỗi lần đi qua đây. Gặp họ tôi có chào hỏi, có thân thiện nhưng cũng không quá mức "người quen".

    Tôi đi nép sang bên, cố gắng không dây vào cái vòng mâu thuẫn đó.

    "Mày nói đi, mày lấy tiền đi đâu hả?!" Âm thanh ông chồng lọt vào tai tôi. Cực kì giận dữ là điều tôi nghĩ đến đầu tiên.

    "Tôi đã nói với anh là tôi không lấy gì hết!" Người vợ phản bác. Giọng cô ấy yếu ớt, mỏng manh nhưng đã dùng hết can đảm để nói lên.

    "Mày còn nói hả! Mày có tin..."

    Tôi đi khỏi chỗ đó. Vế sau cuộc đối thoại tôi không có hứng thú lắm. Lại là những mâu thuẫn cũ rích, những giận dữ không đáng có, những biểu hiện rõ ràng để phân biệt giữa sự thật và lời nói dối.

    Tôi luôn tự hỏi, vì sao mọi người không giảnh ra một xíu kiên nhẫn thôi để cẩn thận suy xét.

    Buồn cười hơn ở chỗ, họ không muốn làm điều đó, mặc dù kết quả sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Vì sao mọi việc lại hành động như vậy? Vì họ không kiềm chế được bản thân họ.

    Đáng ghét hơn nữa là sự kiên nhẫn đó họ lại dành cho những người họ ít thân thuộc. Đối với người lạ hay người mới quen, mọi người thường dành rất nhiều sự kiên nhẫn. Dù không hiểu những người đó nhưng họ lại chịu lắng nghe.

    Rẽ lối mòn đã đi không biết bao nhiêu lần, tôi hướng đến nhà sách. Trên đường đến nhà sách, tôi phải qua một ga tàu. Ga này là ga duy nhất trong thành phố và cũng là một cơ sở cung cấp phương tiện đi xa chủ yếu của cả tỉnh.

    Hai bên nơi ga tàu tràn ngập những hàng rong với đa dạng các mặt hàng: đồ ăn, nước giải khát, kính mát, mũ rơm,...

    Lọt vào tầm mắt của tôi, một cô gái dễ thương mặc một chiếc váy trắng đơn giản trông chừng mười bảy, mười tám tuổi. Cô ấy không ngừng liếc nhìn về phía đường trải nhựa đối diện ga tàu. Đôi tay cô không ngừng đan vào nhau, đôi chân thì vô thức lâu lâu lại nhịp một lần. Từ nét mặt cô, tôi có thể tưởng tượng ra được một câu chuyện tình kinh điển, "yêu" nhau rồi quen nhau, bỏ nhà rồi sống với nhau. Có điều chàng trai đó giờ đang ở đâu?

    Tôi lắc đầu thật mạnh rồi bước đi tiếp.

    "Nghĩ gì vậy? Không phải ai cũng như ai. Mày đang quá kiêu ngạo rồi. Đừng đánh giá người khác như vậy." Tôi tự nói với bản thân.

    Bước đi đến nhà sách, trước cửa là người bảo vệ thường thấy. Đôi khi người bảo vệ ở đó là một chàng bảo vệ, đôi khi lại là một bác già, có khi lại là một người phụ nữ. Tôi cũng không nghĩ họ thật sự làm bảo vệ, có lẽ chỉ là đứng đây trông coi dè chừng ai đó cầm sách chạy trốn. Dù sao một người phụ nữ không thể... không nên có thể làm bảo vệ.

    Tôi bước vào bên trong, khẽ cười với người tiếp tân thân thuộc rồi bước đến hàng sách. Ở đây có đa dạng các loại sách, từ kỹ năng sống, ký sự đến tiểu thuyết, truyện tranh,... Gần đó tôi còn thấy có một số người đứng đọc cọp. Nói thật, tôi là một người khá cổ hủ, tôi không thích những người đọc cọp, họ làm tôi cảm giác như họ đang đánh cắp công sức của các tác giả vậy. Tôi nhìn lướt qua một số bìa sách và phần tóm tắt phía sau những cuốn sách, có nhiều cuốn làm tôi rất hứng thú. Mua vài cuốn phù hợp với túi tiền của mình xong, tôi đi lên lầu ba của nhà sách. Lầu ba là một thư viện kiêm quán cà phê, người đến đây có thể vừa đọc sách vừa giải khát. Đương nhiên, bạn phải mua gì đó uống mới được ngồi lại.

    Tôi chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ và ngồi xuống, từ đây có thể nhìn ra đường ray tàu. Nhấm nháp chút cacao nóng hổi, tôi đắm mình vào thế giới của những cuốn sách. Thế giới duy nhất mà tôi không thấy kinh tởm.

    (Long)

    Đóng sầm cánh cửa lại, tôi gục xuống nền nhà và nằm luôn ở đó. Cơ bắp tôi mỏi nhừ, đôi mắt nặng trĩu, giữa hai chân không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.

    Những tên điên đó, chúng không thương tiếc ai cả. Chúng có thể làm mọi điều với bạn vì chúng có tiền. Đúng vậy, chúng có tiền.

    Tôi móc tay vào túi và lấy ra một đống tờ tiền đã nhàu nát. Tôi cười ra tiếng nhưng âm thanh tôi phát ra lại như con mèo gần chết. Co cụm thân người lại, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ và tôi đã mơ. Trong giấc mơ đó, tôi không phải mang tên Long, tôi không phải người bị ruồng bỏ của xã hội, tôi sống và học hành, rồi có việc làm, có chồng rồi sinh con. Một giấc mơ thật sự rất đẹp.

    Nhưng tôi tỉnh giấc quá nhanh, tôi còn chưa trông thấy con tôi lớn lên. Hối tiếc giấc mơ, tôi mò đến chiếc giường bẩn thỉu, hôi thối của mình. Bên dưới chiếc gối, tôi lấy ra một ống bơm kim tiêm.

    "Mong rằng mình sẽ lại được mơ tiếp."

    (Sang)

    Nằm ngả ra ghế, tôi ngước nhìn trần nhà bằng gỗ trông bóng loáng và sang trọng. Tiếng nước xả từ trong phòng tắm truyền ra. Từ nơi tôi ngồi có thể trông thấy một bóng dáng yểu điệu đẹp đẽ đang đứng bên trong.

    "Ly à! Tắm lẹ đi." Tôi thúc giục.

    "Đợi em tí. Em cần tắm rửa sạch sẽ để sẵn sàng cho tối nay." Ly trả lời.

    Tôi cười nhẹ.

    Tối nay, chúng tôi dự một bữa tiệc trên tàu. Hẳn là sẽ có rất nhiều loại rượu ngon đi kèm với các món ăn đặc biệt ngon lạ. Trần nhà lóng lánh những chùm đèn đắt tiền, các bồi bàn mặc vest trắng lịch sự cùng với mùi thơm thoang thoảng của Ly. Đêm nay hẳn sẽ rất là tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tự Ảm:



    Ngồi ngắm cảnh vật bên cửa sổ xe. Mài mông trong bốn tiếng. Đủ thứ mùi quái lạ từ thức ăn bình thường đến thức ăn từ trong ruột nôn ra sộc vào khứu giác. Lâu lâu lại có mùi thuốc lá cay mũi. Xe đi chẳng yên ả, cua mạnh sang phải, cua mạnh sang trái, lọt ổ gà, thắng gấp. Ngồi trong xe mà cảm giác như đi tàu siêu tốc.

    Nếu không quen đi loại xe khách này, người ta thường thường sẽ có cảm giác rất khó chịu và dễ dàng gây nên những cơn say sóng kinh khủng.

    May mắn thay, tôi đi loại phương tiện này cũng trên dưới vài chục lần, đã sớm không còn bị nó quấy nhiễu.

    Nếu từ Buôn Mê Thuột lên Nha Trang mà có máy bay thì dễ thở hơn nhiều. Vừa đặt mông ngồi xuống đã đến nơi.

    Chỉ có điều chẳng ai đi sắp xếp chuyến bay gần như thế. Tàu điện ngầm có lẽ là thích hợp hơn.

    Nhưng mà đợi chờ Việt Nam có tàu điện ngầm còn không thực tế bằng chờ đến lúc công nghệ VR được hoàn thành.

    Tôi thở dài thườn thượt một hơi.

    Sinh ra ở cái đất nước này đúng là thiệt thòi lớn về vật chất.

    Có điều... Quê nhà này vẫn còn tốt. Ừm. Vẫn tốt.

    Cả đoàn xe dừng lại để đi vệ sinh. Tôi nhanh chóng lao xuống chui vào một cái toa lét gần đó.

    Nhà vệ sinh chỉ có chừng mười cái. Cái xe ba mươi chỗ thì nhét năm mươi mấy người. Có ngu mới không lao đi giành trước cái nhà vệ sinh.

    Nhưng cũng chẳng mấy ai bận tâm, bụi cỏ xung quanh làm toa lét lộ thiên cũng tốt chán.

    Tôi xử lý nhanh gọn rồi lại lên xe, chẳng mấy bận tâm đi mua đồ ăn thức uống như mấy vị kia.

    Xe nhanh chóng khởi hành sau năm phút.

    Cảnh vật lại nhạt nhòa đi bên cửa sổ, trôi tuột về phía sau. Bầu trời vốn đã xám xịt từ khi tôi lên xe, nay tối đi.

    Gió nổi lên, những cây bên đường đung đưa trước gió. Mặt kính bắt đầu lấm tấm những hạt mưa. Không khí trong xe lúc trước ngột ngạt giờ lại chuyển thành ấm cúm.

    Tôi ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài mà mỉm cười.

    Lần này về Nha Trang, buổi trưa lấy hồ sơ xong chiều lại lên xe đi tiếp. Nhưng nếu muốn, tôi có thể nghỉ lại một đêm, bỏ chút thời gian đi chơi với "bạn bè".

    Bạn bè. Haha. Bạn bè.

    Thời gian dành cho nhau cũng lâu, vài năm gì đấy. Nhưng chẳng bao giờ tôi cảm thấy có mối liên hệ với họ. Còn họ, tôi không biết.

    Nhưng theo tôi, tất cả chỉ là những kí ức trôi mờ theo thời gian. Những lời thề son sắt họ thường nói với nhau cũng chỉ là giấc mộng của những kẻ mới lớn.

    "Chẳng phải mày cũng cùng tuổi với họ sao?"

    "Đúng là cùng. Nhưng họ đáng so sánh với tao sao. Cũng chỉ là những đứa trẻ chưa ra đời."

    "Mày nói hệt như mẹ mày."

    Tôi nở một nụ cười khinh bỉ.

    Ở Nha Trang có nhiều điều mà tôi luyến tiếc. Những kí ức ngày đó vẫn như ngày hôm qua.

    Ngây thơ, liêm khiết. Các quán net quen thân. Bánh tráng trộn, trà sữa. Một số ít lần đi chơi vui vẻ.

    Tất cả chỉ như ngày hôm qua.

    Càng vào gần thành phố, tôi càng cảm thấy nao nao.

    Ở đó có người con gái mà tôi thích, hoặc từng thích. Hoặc có lẽ vẫn còn thích. Tôi chẳng chắc.

    Có đôi khi bạn chẳng thể phân biệt được tình yêu thuần khiết từ tâm hồn hay dục vọng phàm tục của thân thể.

    Tôi chẳng thể nào biết mình thật sự "thích" hay chỉ ham muốn mà thôi. Ở cái độ tuổi mới lớn này, phần lớn sẽ là ham muốn mà thôi.

    "Nhưng mày có bao giờ thuộc cái phần lớn kia đâu."

    "Hầu hết thôi. Không có gì là tuyệt đối, mọi thứ thứ chỉ mang tính tương đối, nhớ không?"

    "Mọi thứ chỉ mang tính tương đối vậy cái nguyên lý không có gì là tuyệt đối chẳng phải cũng như thế. Như vậy sự tương đối cũng chỉ tương đối, vẫn có thể có tuyệt đối."

    "Cũng đúng."

    Một góc biển hẹp hiện ra trong tầm mắt của tôi.

    Bãi biển trắng xám, có vài cọc gỗ nhô lên gần bờ. Ba, bốn chiếc thuyền đánh cá nhỏ màu xanh trôi nổi giữa màn nước.

    Đến đây thì mưa đã tạnh, chỉ còn để lại dấu vết trên những tấm kính của cửa sổ xe.

    "Biển thật đẹp." Tôi nói.

    Chẳng hiểu sao tôi lại thốt lên câu nói đó. Đây cũng không phải lần đầu tôi thấy biển. Mà khúc biển hẹp này cũng không bằng trên phố Nha Trang.

    "Vào phố mới đẹp." Một người đàn ông xấp xỉ bốn chục tuổi ngồi cạnh tôi lên tiếng.

    Tôi chỉ "ừ" một tiếng.

    Tiếp đến, chiếc xe khách bắt đầu đưa khách xuống dần dần. Càng vào sau trong phố, người trên xe càng ít dần. Không khí trong xe nhờ đó mà thoáng hơn không ít.

    Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi chỉ duy nhất suy nghĩ về người con gái mà tôi thích ở đây.

    Đáng lẽ tôi nên ra tay sớm hơn, cướp đi cô ấy. Nhưng tôi đã chần chờ, như bao người bình thường khác. Và tới khi có gan làm ra những chuyện điên khùng để mà tán tỉnh thì tôi phải chuyển đi gấp.

    Thật đáng tiếc!

    "Đáng tiếc cũng là chuyện quá khứ. Bỏ qua đi. Cũng chỉ là một đứa con gái trong bảy tỉ người."

    "Đó đúng là sự thật. Nhưng trong bảy tỉ người đó, chỉ có duy nhất MỘT cô ấy thôi."

    "Vậy mày thấy tiếc à? Hối hận sao?"

    "Không. Chỉ là... chút dao động."

    Đoàn khách còn lại đến nhà xe thì xuống hết. Tôi cũng xuống ở đó.

    Không khí oi bức ở đây làm bản thân tôi muốn ngạt thở. Gió cũng mang một sự ngột ngạt khó chịu. Mặt trời chẳng hiền lành gì đốt cháy mặt đất bằng những tia nắng chói chang.

    "Nơi này đúng là..." Tôi lẩm nhẩm.

    "Đáng ghét."

    "Đáng ghét."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện ngắn] Khuyết Điểm

    Hối hận vì những điều bạn đã làm hay tiếc nuối vì những điều bạn chưa làm?

    -

    Ngày hôm ấy là một ngày đặc biệt, không khí có vẻ lạnh và ẩm ướt hơn mọi năm, những tia nắng ẩn núp hết sau những rặn mây xám xịt. Bầu trời trông như sắp xả một cơn lũ xuống cả thành phố.

    Hôm ấy là một ngày chủ nhật, bạn bè tôi không nhiều, đồng thời chán ngấy việc ngồi trước máy tính, tôi mang chiếc xe đạp ra và hướng đến nhà sách lớn nhất của thành phố. Nếu may mắn, tôi sẽ tìm được một thứ gì đó giải trí trong khoảng thời gian rảnh rỗi.

    Chiếc xe đạp cọt kẹt của tôi, hôm nay lại hoạt động mượt mà một cách kì lạ, có lẽ nước mưa đã phần nào ảnh hưởng đến nó.

    "Lội" qua con đường ẩm ướt, nước mưa bắn tung tóe sang hai bên khi bánh xe chẻ đôi con nước. Tôi cua sang trái, hướng ra đường lớn để đến nhà sách.

    "Một nơi thật sự chóng vánh" là điều tôi luôn nghĩ về nơi đó, mặc dù nó chẳng mấy liên quan.

    Nhà sách đó là của tư nhân, nằm gần một ga tàu cũ kĩ được xây dựng cách đây không biết bao năm tháng. Tôi chẳng thường xuyên đến đó mấy, trừ phi tôi thật sự rất buồn chán và cô đơn.

    Vì vị trí nằm ngay trung tâm thành phố, nơi đó thật sự rất đông khách, đồng thời cũng vì nó kiêm luôn một quán cà phê.

    Lúc trước tôi đã từng đến đây đọc sách, nhưng việc "lộ diện" bản thân trước quá nhiều người luôn làm tôi căng thẳng quá mức khiến cho việc tập trung đọc là bất khả thi.

    Một điều đặc trưng nữa là bảo vệ ở đây luôn thay đổi mỗi lần tôi đến. Có lần là một người phụ nữ mập mạp cỡ ba, bốn mươi tuổi. Không thì là hai nam thanh niên mặc đồng phục bảo vệ màu xanh. Khi còn là một cô gái trẻ đeo kính.

    Ngày hôm ấy là một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen và mái tóc có phần bạc màu.

    Tôi tiến đến cổng vào, người bảo vệ tiếp cận và đính một mảnh giấy nhỏ lên chiếc xe đạp của tôi đồng thời đưa cho tôi một mảnh giấy tương tự.

    Tôi nhìn vào đôi mắt ông, tròng đen pha bạc, ánh nhìn lơ đãng không tập trung. Đục thủy tinh thể sao? Thật đáng tiếc.

    Tôi dắt chiếc xe vào nơi dành cho xe đạp rồi hướng vào trong nhà sách. Một số nhân viên đang sắp xếp những cuốn sách bên phía cái kệ ngay lối vào. Kế đó là những tủ đồ dành cho khách mà nếu bạn tới đây mà đem theo túi xách hoặc ba lô thì bạn buộc phải cất vào. Nhà sách đã phát hiện không biết bao nhiêu vụ mất cắp rồi.

    Tiến vào bên trong những kệ sách được xếp thành hàng, tôi cảm thấy thư thản một cách kì lạ. Không khí ở đây luôn đem lại một cảm giác an toàn và thư thái.

    Không xa hàng sách nơi tôi đứng là không ít người đứng đọc "miễn phí" hàng truyện tranh. Quả thật, không có tiền không phải là một cái tội, nhưng hưởng thành quả của người khác một cách thản nhiên và bất công như thế thật sự phải có tội.

    Lướt qua một đống những quyển sách kỹ năng và tiểu thuyết, tôi ưng ý được ba quyển. Sau đó tôi nhanh chóng bước ra thanh toán và leo ngay lên tầng trên, nơi mở quán cà phê.

    Bức tường phía Nam của quán cà phê hoàn toàn được làm bằng kính, mở ra một quang cảnh - theo tôi - đầy ảm đạm và sầu muộn. Cảnh những đoàn tàu đến và đi.

    Sau khi chọn được một chỗ ngồi khá thoải mái, cầm trên tay một ly ca cao nóng hổi, cả người tôi nhừ ra ghế và ngắm cảnh những đoàn tàu.

    Mặc dù cho rằng quang cảnh rất sầu thảm, tôi lại rất ưa nhìn nó. Cái buồn bã cũng có một nét đẹp riêng. Giống như vẻ đẹp tươi trẻ, năng động của một cô gái hay sự quyến rũ bí hiểm của một người phụ nữ. Mỗi thứ một vẻ.

    Nhắc đến sự hấp dẫn, ngồi cách tôi vài bàn, một người con gái trẻ trung với làn da trắng trẻo, mái tóc đen mướp và khuôn mặt rất ưa nhìn. Nét đẹp của cô ấy nghiêng về sự trong sáng, ngây thơ lẫn cả một chút khờ dại. Nhưng sự khờ dại đó đôi khi lại làm bạn phát điên - theo nghĩa xấu - rất nhiều.

    Cô ấy từng là bạn cùng lớp với tôi. Học chung lớp vài năm cấp hai rồi lại thêm vài năm cấp ba. Tôi đã từng thử tấn công cô ấy hai lần. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ và quá bất cẩn để thành công, lần thứ hai chưa kịp hoàn thành đã phải rời đi đại học.

    Từ đáy lòng, tôi luôn muốn chuyện giữa chúng tôi thành duyên. Ý định thử lại vẫn luôn nung núc bên trong dòng suy nghĩ.

    Tôi có tự tin mình có thể thắng được - không - cảm động trái tim cô ấy.

    Nhưng chuyện đó lại không xảy ra, bạn biết vì sao không?

    Vì tôi đã hành động như bao người khác, hèn nhát và bỏ cuộc. Không phải vì sợ hãi không thành mà vì sợ hãi phải dũng cảm.

    Tôi đã hèn nhát cả đời mình, trốn tránh những vấn đề hoặc tìm cách lươn lẹo vượt qua. Nhưng không một lần, tôi cùng với nghị lực và khả năng của bản thân từng chống chọi bất cứ thử thách.

    Tại vì bản thân tôi không phải là một người lương thiện, mà là một kẻ xảo quyệt. Lừa gạt và gian dối, độc ác rồi phản bội. Những đức tính mà một kẻ xấu nên có đều tập hợp trên bản thân tôi.

    Tôi luôn tìm kiếm khuyết điểm và điều xấu xa của người khác để lợi dụng họ. Sau đó tôi lại tự chứng minh rằng họ chẳng mấy cao quý hơn tôi bằng những khuyết điểm và sự xấu xa bên trong họ.

    Không ai hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm. Đó chính là lý do ai cũng như ai, một lũ hạ đẳng.

    Cô ấy nhìn thấy tôi. Tôi cố gắng hết mức giả vờ rằng mình không phát hiện và vẫn nhấm nháp ly nước. Tôi thật sự không muốn gặp lại tình cũ hôm nay. Nhưng cô ấy phá hỏng hết mọi thứ khi cô vẫy tay rồi bước về phía tôi.

    "Phiền phức!" Tôi vội vàng cuốm lấy đồ của mình rồi rời khỏi.

    "Ơ!" Tiếng của cô ấy ngơ ngác vọng đến từ phía sau. "Nhã! Đừng đi!"

    Tôi nhanh chóng xuống cầu thang, cô ấy cũng lật đật đuổi theo. Vì để tránh không để lộ ra sự luống cuống của mình, tôi chỉ đi một cách vội vã. Nhưng với đôi cao gót của mình, cô muốn đuổi kịp tôi trên cầu thang là rất khó.

    Chẳng mấy chốc tôi xuống đến tầng trệt, cô ấy dù mang cao gót vẫn theo sau sát tôi. Tôi chẳng thèm quay lại nhìn mà cứ đâm đầu đi tới.

    "Đừng có đuổi nữa mà." Tôi nghĩ thầm.

    Một tiếng rầm vang lên ngay chân cầu thang khiến tôi phải ngoái lại nhìn. Cô ấy ngồi bệt dưới sàn nhà, tay nắm lại mắt cá chân phải, đôi mắt mọng nước.như sắp khóc.

    Một cảm giác tội lỗi nhẹ nhàng thoáng qua trỗi lên trong lòng tôi. Nhưng nhanh chóng thay thế bằng sự tức giận.

    "Đừng có làm phiền mình nữa, Kha!" Tôi nói bằng chất giọng cay nghiệt nhất mình có thể tưởng tượng.

    Không ở lại để cô ấy có cơ hội trả lời, tôi quay lưng đi ra ngoài nhà sách rồi hướng sang bên kia đường. Không thèm quan tâm đến chiếc xe đạp vẫn còn đang gửi.

    "Khoan đã!" Mặc dù không quay lại nhìn, nhưng nghe tiếng guốc lộc cộc tôi cũng biết cô ấy chưa từ bỏ.

    Tôi vội vã bước lên vạch kẻ đường, chân đã muốn đổi từ đi sang chạy. Nước mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống từ trên trời. Một hạt đáp lên mắt tôi rồi quẹt sang bên, để lại một đường lăn giống như nước mắt.

    Chân trước vừa đặt lên thềm lề đường bên kia, một tiếng rầm chói tai lần nữa lọt vào tai tôi. Lần này cú ngã nghe rất nghiêm trọng, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài quay lại nhìn - một lần nữa.

    Bạn cũ đang nằm trên mặt đường, cô ấy đang rất chật vật để xoay sở đứng dậy. Từ nét mặt rất nhăn nhúm của cô, tôi đoán rằng vết thương do cú ngã ban nãy không nhẹ. Đó cũng là lý do cho cú ngã giữa đường này.

    Lúc này đã là xế chiều, con đường này lại là đường lớn, xe cộ qua lại đông đúc, cô ấy cứ nằm đấy thật chẳng mấy an toàn.

    "Đứng lên và đi khỏi đây thôi." Tôi bước đến bên cô ấy và dang rộng hai cánh tay.

    Cô ấy nhìn tôi một cách đầy cảm kích và vui mừng, nụ cười không ngừng xuất hiện trên khuôn mặt vốn đã rất rạng ngời của cô.

    "Gặp mình có cần vui mừng vậy không? Nhưng nghĩ lại, cũng vì sự rạng ngời này mà mình từng thích cậu." Tôi nghĩ thầm.

    Đang đỡ cô ấy đứng dậy, một tiếng còi hụ khó nghe lọt vào tai tôi cùng với tiếng thét chói tai từ xa: "Đứt thắng!"

    Một chiếc xe tải cỡ lớn, cũ kĩ và bám đầy bụi bẩn đang lao đến chúng tôi như điên dại. Trên buồng lái không người ngồi, cửa hai bên thì mở tung ra. Cách đó không xa là hai người đàn ông đang chạy theo chiếc xe, vừa chạy vừa la lớn: "Đứt thắng!"

    Cô ấy vẫn chưa đứng dậy đàng hoàng, chiếc xe chỉ cách vài mét, tộc độ nhanh lại không ngừng gia tốc.

    Chỉ có hai lựa chọn mà thôi. Là kẻ hèn nhát hay dũng cảm?

    Không có cả thời gian để nhìn cô ấy lần cuối, tôi ôm lấy cô và dùng hết sức ném ra xa, vừa đủ ngoài tầm chiếc xe tải.

    Tôi đã có thể chạy đi, bình yên vô sự.

    Tôi đã có thể ôm cô ấy rồi cùng lao ra, với sức lực kém cỏi của tôi hẳn cũng đủ kéo cả hai thoát khỏi cái chết. Nhưng đồng thời, có thể cả một nửa thân thể chúng tôi sẽ thành một đống bấy nhầy.

    Cho nên, cuối cùng một lần trong đời, tôi đã làm gì đó dũng cảm và cao quý. Vượt lên trên cái tôi hèn mọn và thấp kém của mình.

    Nói thật, tôi chẳng cảm nhận được gì nhiều lúc đầu. Một con người mỏng manh trước một chiếc xe tải khổng lồ chỉ giống như con kiến với một con voi. Cơn đau đến chỉ thoáng qua rồi hoàn toàn biến mất.

    Chỉ đáng tiếc, tôi không được nhìn thấy những người thân thuộc lần cuối cùng. Bao năm tháng tôi luôn tránh mặt họ, vậy mà đến khi chết lại khao khát được gặp họ đến vậy.

    Những người bạn mà tôi luôn cho là rẻ tiền, nay tôi muốn đổi bất cứ thứ gì chỉ để ngồi lại với bọn nó một giờ, nửa tiếng hay chỉ một phút thôi.

    Bất cứ thành tựu gì trong đời đều chẳng là gì nếu không có những người bạn ở đó chứng kiến. Đúng vậy... Thế mà trước giờ tôi chỉ có một mình.

    Kha! Cô ấy! Mình đã luôn muốn được hôn cô ấy. Muốn được thưởng thức đôi môi mềm mại đó. Muốn thấy cô ấy yên giấc mỗi sáng. Muốn kết hôn rồi có con với coi ấy. Muốn nắm tay nhau chờ đợi tử thần đến.

    Mình đã có thể có mọi thứ, nhưng mình đã vứt bỏ hết. Mình đã có thể...

    "Ôi! Nhã!" Tiếng ai đó hét lên thất thanh.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status