Anh cứ ngỡ giờ mới vào thu, ấy vậy mà trời đã sang đông thật rồi em ạ! Nhưng hương vị thu như cứ phảng phất đâu đây, làm ngây ngất lòng người:
Gió heo may đã về,
Chiều tím loang vỉa hè
Rồi gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu qua đi.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thật tài khi giữ được hơi lạnh man mác của buổi chiều đầu đông cuối thu trong lời hát. Nhớ buổi sáng hôm nào thức dậy, nhìn nắng thu rắc vàng lên mặt sân, lên thềm nhà, lên cây lá,.. anh cứ ngỡ như mình đang ngồi đâu đó trên Trà Lầu - Tửu Quán, lặng lẽ chờ nắng lên đánh tan sương khói trên mặt hồ Tây. Không gian lạnh lẽo và hiu quạnh một mầu xám nhờ, có chăng chỉ là tiếng kê dọn bàn ghế, tiếng đi lại loẹt quẹt của người chủ mắt đờ ngái ngủ.. và rồi.. như chẳng hẹn trước, nắng lên, sương mờ như dãn ra để lộ mặt hồ run rẩy bởi vệt nước của một con thuyền đánh cá nào đó. 10 lần? 20 lần? hay bao nhiêu lần anh đã ngồi đây đợi nắng, chả thể nào nhớ được. Nhưng cái cảm giác không gian, thời gian ấy cứ len lỏi làm tê tê lòng người mãi.
Nhìn những mùa thu đi
Anh nghe sầu lên trong nắng.
Thật vậy, trong bốn mùa, anh yêu nhất muà thu. Mùa đông lạnh lẽo quá, nó chỉ gợi nên sự chết chóc - anh nghĩ con người già nua, héo úa bởi mùa đông. Mùa hạ sôi động và nóng bỏng quá. Em sẽ hỏi thế còn mùa xuân? ừ mùa xuân cũng được, nhưng chỉ đầu xuân và cuối xuân là đẹp, quãng còn lại lạnh lẽo với đầy mưa phùn. Chả như mùa thu, hơi thu se lạnh và đằm thắm, nhẹ nhàng về lúc nào chẳng ai biết, rồi khi mùa đông sầm sập đến mới ngỡ ngàng, mới níu kéo thì đã muộn rồi. Chỉ những ai yêu thu mới biết sầu lên trong nắng, chợt vui đấy, mà lại chợt buồn, rồi lại chợt vui...
Mùa thu còn là mùa của những kỷ niệm. Một tối nào đó ngồi thu mình nơi góc quán, rì rầm nói chuyện, liếc mắt mỉm cười qua hơi trà nóng, chợt thấy như ấm lên cả một góc phòng, đẩy hơi sương gió vào quá khứ. Lại có những đêm lang thang hưởng hơi gió lạnh, tạt nhẹ vào quán nhỏ ven đường, làm một cốc bự nước ngô luộc cùng mía, thở khà một tiếng mù hơi nước nóng, khoan khoái lạ thường. Bạn bè nhìn nhau cười bảo: mùa đông đang đến.
Ôi, đông đến thật rồi, ấy vậy mà anh cứ ngỡ giờ mới vào thu.
Hà nội, 11.11.01