Năm 1, anh tỏ tình, em từ chối.
Anh không bỏ cuộc, anh mặt dày nói chuyện với em, anh làm tất cả những điều anh có thể nghĩ ra. Nếu không nghĩ ra, anh lên mạng hỏi han, nhờ tư vấn, tìm hiểu.... mục đích cuối cùng chỉ để có được 1 cuộc hẹn
Và rồi anh thành công, em đồng ý đi xem phim cùng anh. Anh đạp xe khắp Huế để mượn xe máy của thằng bạn, đèo em, được nói chuyện cùng em, được nghe thấy giọng em, được thấy em cười, lúc đó anh nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này
1 năm trôi qua, năm 2, anh lại tỏ tình - anh tưởng rằng lần này sẽ khác, nhưng... em lại từ chối anh. Anh hỏi em: tại sao? em đâu có bạn trai đâu. Em trả lời là đôi ta không hợp. Anh không hiểu, và không muốn hiểu. Anh như phát điên...
Bạn bè khuyên anh nên từ bỏ, anh cũng đã nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ. Vài ngày sau, nhận được tin em ốm không đi học được. Anh trốn học mua thuốc rồi đến trọ em, ngồi bên em. Sau đó em khỏi bệnh, nhưng anh lại bệnh
Năm 3, anh tặng em 1 hủ hạt tương tư kèm với lời tỏ tình. Em lại từ chối, lần này lý do của em là: chắc tại lỗi định mệnh mi à.
Anh vứt bỏ hủ tương tư mà anh dậy sớm lên trường, cố gắng nhặt từng hạt một, anh lao đầu vào bàn nhậu để quên đi nỗi thống khổ. Lúc đó anh nghĩ: rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Có lẽ chuyện anh cố gắng theo đuổi em là sai trái thì phải. Sau đó, anh ngừng làm tất cả. Anh lao đầu vào game, đề tài... anh làm mình bận rộn để quên đi em.
Đột nhiên một ngày, anh như đứng hình trước màn hình máy tính khi thấy bức hình em đăng lên trên facebook, trong bức hình em đang hạnh phúc bên 1 người con trai xa lạ, em để mối quan hệ với người đó, bạn bè chúc mừng em thoát kiếp FA. Anh lặng lẽ like rồi tắt máy tính. Anh không nhớ lúc đó anh đã nghĩ gì nữa, anh chỉ nhớ là đêm đó anh đã rất say...
Nhiều ngày sau, anh vẫn như vậy, em vẫn như thế...
Năm cuối, em trải qua 3 4 mối tình mới, với nhiều người mới, nhưng tất cả đều không phải anh. Việc nhìn thấy em hằng ngày, giả vờ cười khi thấy em khiến anh như phát điên. Anh luôn tự hỏi: tại sao? tại sao không phải anh? tại sao....
Anh ngồi trước máy tính hàng giờ chỉ để ngắm nhìn ảnh của em, đọc từng trạng thái em đăng... Em vẫn như xưa, vẫn xinh như vậy.
Rồi 2 đứa đều đi thực tập, anh xa em, không được thấy em hàng ngày, nhiều lúc anh muốn gọi cho em để được nghe giọng em, hỏi em có sao không, nơi thực tập thế nào... nhưng mỗi lần như thế, trong đầu anh lại hiện lên: cô ấy có bạn trai rồi....
Sau 4 tháng thực tập và 1 tháng nghỉ tết, anh gặp lại em. Điều kỳ lạ là anh không còn thấy vui nữa, anh cũng không thấy tim đập nhanh nữa...
Hỏi thăm nhau 1 lát, thì biết tin em đã chia tay từ 3 tháng trước, và em đang FA. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn... Đêm về, anh quyết định cố gắng thử 1 lần nữa, 1 lần cuối cùng trước khi ra trường, dù thất bại thì anh sẽ không hối tiếc
Anh mất 1 tuần để xoay sở, càng tuyệt hơn khi sắp đến 14/2. Anh thấy mình của những năm trước đang trở lại, rồi đột nhiên anh lại biết tin em đã yêu người khác, lại một mối quan hệ mới. Anh thất thần trong vài giây, sau đó anh mỉm cười.
hi vọng lần này sẽ là lần cuối...
Đã hơn 1 tháng trôi qua, Huế vẫn chưa ngừng mưa, anh nhốt mình trong phòng, vừa cố gắng hoàn thành bài khóa luận, vừa cố gắng quên đi em. Sáng nay, anh ra đường, chợt nhận ra Huế đã ngừng mưa, mặt trời đã lên cao... nhưng anh thấy ánh sáng chói lóa quá, nó khiến mắt anh đau quá
Em lại chia tay - lúc anh nghe tin từ ông bạn, anh không có bất cứ cảm xúc gì cả, anh biết rằng anh đã hoàn toàn từ bỏ, đã hoàn toàn mất đi hi vọng. Anh lại nhớ đến câu: "lỗi định mệnh" của em. Có khi tại định mệnh thật cũng nên
Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng anh không hề thích tý nào. Có lẽ 1 tháng qua, anh sống trong bóng tối đã quen nên bây giờ anh không thấy được vẻ đẹp của ánh nắng.
..........