TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 31

Chủ đề: [Tu Tiên] Con đường thành thần

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu Tiên] Con đường thành thần

    Con đường thành thần- HOÀN
    Tác giả : Nephthys
    Chương 1


    Mở đầu

    Những nhân vật dần xuất hiện:

    Phong Thiên Nhi :nữ chính
    Phong Lam: cha

    và vài người qua đường ất giáp.

    tóm tắt gọn vài cảnh nhỏ:

    ** -Sư phụ, thế nào là tiên thế nào là ma? vì sao bọn họ lại phải truy cùng đuổi tận ma giới?
    Mỗ sư phụ day trán mày nhíu tỏ vẻ suy tư nhưng thật ra đang nhức đầu với đệ tử nhỏ của mình

    - Tiên nhân chúng ta giúp người, không trục lợi, theo con đường chính đạo còn ma giới chuyên giết người phóng hỏa làm sao so bì được với giới tiên nhân?
    nữ đệ tử chu môi
    - Nhưng mà Mộc tỉ là người tốt nha, thường hay tặng quà cho con...ai da sư phụ người đi đâu?
    - Hắn ở đâu? quà hắn tặng con dám giấu?

    **nữ đệ tử tròn 19 tuổi xinh đẹp như thần sắc đẹp nếu không nhìn đến thanh Mẫn sinh kiếm đang tỏa sát khí kia được nàng ngự lên thì...

    - sư muội sao lại mang ma khí bay trên đỉnh Côn Luân? sát khí lan tràn rồi kia.
    - sư huynh, huynh bảo là nó???
    Nhìn lại bên dưới, tiên khí côn Luân đang bay tán loạn, những nơi nàng đi qua tiêu điều, chim muông bay còn la không ngừng.
    - Thiên Thiên...
    - Á á sư phụ đến...chạy...

    ***
    Mỗ nữ đang lịch kiếp, trốn trong cái kết giới bên dưới miệng giếng khô, sét cứ bổ xung quanh làm nàng rung lên bần bật lòng thì khoan khoái
    - Ha! hóa r alịch kiếp chẳng có chi đáng sợ.
    Oành..oành...
    Cờ rác...
    - aaa đáng chết...

    một khung cảnh mỹ nhân đen như than nằm rung rung bên trong giếng chẳng có một ai hay biết cứ ngày lại qua ngày...
    ----------------------------------------------------------------------------------

    Chương 1

    oa oa oa
    -Sinh rồi, lão gia, là một tiểu thư..chúc mừng đại lão gia..
    bà đỡ ôm đứa nhỏ trắng tinh bọc trong chiếc khăn lông cáo thượng hạng chạy ra ngoài đưa cho Vương đại lão gia, mong được nhận lì xì, nhưng vừa đến bên cạnh đại lão gia sắc mặt lão khẽ biến đen, mày cao có xô bà qua một bên.
    - Hừ, con gái sao? mang nó đi khuất mắt ta, a Ngưu, đuổi bà ta đi!
    -Da.
    gã quản gia a Ngưu kia quẳng ánh mắt xem thường cho bà đỡ, tay thẩy xuống một thỏi vàng, trước khi bà ôm tiểu thư đi còn nghe phía sau lão gia bảo gọi thầy đến xua vận xui. dọn phu nhân sang phòng khác ở.

    - Kiều Kiều, mẹ về rồi.
    - Mẹ, đứa nhỏ này....
    - haiz nó bị vứt bỏ, con xem, đứa trẻ mắt to tròn xoe lại xinh xắn thế này đây làm sao nỡ không nhìn đã bỏ nó.
    - Nhưng nhà chúng ta cũng không thể nuôi nó, mẹ mang nó bán đi, kiếm được chút bạc đó.
    - con....thôi được..

    Thế là một đứa bé sơ sinh không được hưởng hơi ấm tình thân, bị mang giao cho người xa lạ, đổi lấy 100 lạng bạc trắng. nếu là về sau e không thể định được nàng đáng bao nhiêu gia sản đâu, dù là thần binh thần khí cũng chỉ đổi một cọng lông trên người nàng.

    ôm đứa nhỏ sơ sinh đỏ hỏn trên tay, Phong Lam, một thương gia đang nổi, 30 tuổi vẫn không lấy vợ, nâng niu như ngọc ngà, không dám hôn vào má, sợ nhóc đau hoặc hoảng sợ.
    Một thương gia rày đây mai đó như ông, không ngờ lại nhận được món quà bất ngờ này, vốn định băng qua khu rừng đến ngôi làng cạnh biển lấy thêm ít nguyên liệu làm trang sức, không ngờ có kẻ lén bỏ nó lên xe ngựa của mình.
    Đứa nhỏ mở mắt nhìn Phong Lam rồi òa òa khóc lớn, ông lúng túng chẳng biết làm gì, nó lại chụp lấy ngón tay ông mà mút lấy mút để.
    - thì ra là đói bụng...
    ánh mắt nhu hòa nhìn nó, Phong Lam giục xa phu chạy thật nhanh đến làng chày, tìm hộ nuôi dê mà xin sữa cho bé bú.

    Mặc kệ biểu cảm kinh ngạc của hạ nhân, Phong Lam vẫn ôm đứa nhỏ kia không rời, đến ngủ cũng nhường chiếc giường mềm cho nó.
    ông đặt nó là Phong Thiên Nhi.

    Năm Thiên Nhi 10 tuổi, lũ lụt lớn xảy ra, trận lụt hơn 1 tháng vừa qua thì dịch tả xuất hiện.
    cha Phong nằm trong số người bị dịch tả quấn lấy, ông kiêng quyết bỏ đi, còn sai người đuổi Thiên Nhi đến chân núi Nam Hải. vì nghe đạo sư nói nơi đó hay có hai vị tiên nhân đến thưởng cảnh.
    ông khát vọng con mình sống yên bình hoặc tham lam hơn là được tiên nhân thu nhận.
    Một đứa bé liên tục bị bỏ rơi. ốm đau không dứt làm sao sinh tồn???
    ************************************************** ************

    - A! nơi này là núi Nam Hải sao?
    - tiểu thư...bảo trọng..khụ..khụ..
    Lương gia gia, lương gia gia...
    Lão nhân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ho khan không dứt rồi qua đời, Thiên nhi ôm ông mà khóc lớn, cứ ngồi thẫn thờ đó gọi tên ông, có khi chạy đi tìm thức ăn hoặc đồ uống chạy đến gọi ông dậy cùng ăn.

    Đến ngày thứ ba, xác lão nhân thối rửa, Thiên Nhi bịn mũi nhưng vẫn ngồi cạnh lay lay ông.
    - Lương gia gia, ông không ăn gì ba ngày rồi, huhu.. mau thức dậy chơi với Thiên Thiên..Lương gia gia....hức hức hu hu...
    Tiếng khóc nàng vang vọng, vang đến tai Long hải đông cung, thái tử Viên Dạ cũng thức giấc bước khỏi bờ biển tiến lên nhìn nàng.

    Đột nhiên xuất hiện một chàng trai làm Thiên Nhi giật mình nhưng vẫn cảnh giác nhìn người nọ, sau khi người nọ tiến lại gần nàng chụp lấy tay nàng kéo đi mơi shoàn hồn
    - Ngươi là ai? kéo ta đi đâu? còn gia gia...
    - Người chết rồi, lại có bệnh dịch trong người, ngươi muốn chết giống hắn sao? ta cho người dọn xác hắn đi rồi, không khéo cả tộc nhân ta cũng nhiễm bệnh, ngươi mau đi đi, ta không muốn trông thấy con người thấp hèn ở đây.

    - Ngươi bảo ai thấp hèn? ngươi là gì?
    - ta? ta là thái tử Nam hải này, ngươi còn mạnh mồm không, mau cút!
    - thái tử thì hay lắm sao? ngươi đuổi ta, họ cũng đuổi ta, ta nhớ rõ các người....

    tuy nói mạnh miệng nhưng trong lòng Thiên Nhi, cha là người tốt, ông không muốn nàng bị bệnh mới đuổi nàng đi, không ngờ lại gặp "kẻ xấu".
    trên người chỉ có mấy vạn lạng. cuộc sống sau này làm sao? một đứa bé làm thế nào mà sinh tồn? Thiên nhi cứ đi mãi...bàn chân đến sưng tấy, có chỗ viêm mưng mủ , bên người lại không có mang nước uống chỉ có túi lương khô.

    lòng vòng quanh bờ biển hơn một dặm vẫn không có ngôi nhà nào, Thiên nhi dưới ánh nắng chói chang ngất đi.
    ************************************************** ******************

    Tỉnh lại, bên người mát lạnh làm Thiên Nhi rùng mình bật dậy, rõ ràng mình đang ở biển, thế nào lại đến nơi này?
    xung quanh toàn băng tuyết, Thiên Nhi ôm bờ vai nhỏ rung rung, dưới chân giường là chiếc bình có nước uống, không biết là nước gì, nàng khát, ôm bình tu một hơi gọn gàng tới đáy.

    Trận lửa nóng từ dạ dày dâng lên làm Thiên nhi ôm bụng lăn lộn không ngừng, bên ngoài lại lạnh thấu xương làm nàng thống khổ, băng và hỏa cứ thay nhau quấn lấy Thiên Nhi.
    -ấu...ấu...
    vài con lang tuyết to lớn đi vào hang động, ngửi ngửi nàng, trên cổ nó mang nhiều hoa văn lạ hoắc, nó tiến đến ôm nàng vào lòng sưởi ấm.

    Thiên Nhi trong cơn mê mang nhận được hơi ấm mềm mại, nàng cọ cọ lấy lớp da mềm kia, ngủ thiếp đi.
    Ba ngày sau, nàng tỉnh lại, con lang đó vẫn nằm yên không bỏ đi, ánh mắt nó nhìn nàng chăm chú, giống như nhìn vào người thân con cháu của nó, bên miệng nó há ra vài quả cây lạ hoắc.
    - ngươi muốn ta ăn sao?
    -ư....ư...

    Thiên Nhi nhìn ngắm quả lạ kia, có năm màu nhỉ? chắc ăn vào cũng không chết được...
    cắn một miếng, vị quả thơm lừng bay vào mũi làm Thiên Nhi muốn ngất đi, nhưng sau đó mồ hôi lại tuông không ngừng..quả nhiên....
    không nên ăn những thứ kì quặc kia..a a a...
    lang nhìn nàng lao rồi lại lao người thì ánh mắt nó lóe lên, đi ra ngoài động không ngoảnh lại nhìn.
    ************************************************** *************

    - Ngươi là nhân loại? làm sao ngươi tiến vào nơi này được?
    Một tiên nữ xinh đẹp mặc áo tím đang đứng xa nhìn nàng như sinh vật lạ, Thiên Nhi ú ớ không mở miệng được.
    - Ngươi...ngươi uống nước kia? lại ăn quả Trường sinh?
    Thiên Nhi gật gật, không biết quả Trường sinh nọ là quả nào, nàng ăn tận năm loại quả...đầu óc như nổ tung..
    - Vương Lang cho ngươi ở động của nó? ha, con thú cưng này khi nào thì có nhân tính? nhưng nó lại mang phiền phức cho ta rồi.
    Thiên nhi bỗng hiểu ra, vị kia đang nói mình là của nợ sao? nhưng nàng nào biết nơi này là đâu?

    Vị tiên đó tiến lại sờ vào trán nàng, lại mỉm cười, nụ cười rất đẹp nha, nàng thích, nụ cười kia...
    - Cô muốn làm gì tôi???
    - Ha! một nhân loại có thể thoát khỏi mê thuật của ta sao? ngươi thật có thiên phú tu tiên. được! Lang Vương giúp ngươi ăn quả Trường Sinh, coi như ngươi cũng một bước lên con đường tu tiên rồi, mặc dù ngươi còn nhỏ...
    - Ta cũng hơn 10 tuổi rồi, không còn là trẻ con!
    - Ha haha..hay lắm, ta dẫn ngươi đến núi Trường Lưu học. để xem, những người kia có xem ngươi là đồng môn không nhé, nhóc con!
    - núi Trường lưu??

    Vừa động, trong não Thiên Nhi hiện ra một ngọn núi cao ngất đụng chân trời, nơi này có thể nói là giao thoa giữa trời và đất, ba ngôi nhà lơ lửng giữa trời bên dưới là con sông hùng vĩ. không có chạm đất.
    - Được, nhưng ngươi là ai?
    - Thông minh lắm, có thể nhìn ra ngươi chắc chắn tương lai rộng mở, ta sao? ta là Ngọc Diện, nữ bán tiên duy nhất ở lục giới này.
    - ngọc diện tỉ tỉ.ta là Thiên Nhi. cảm ơn tỉ chỉ dẫn.
    Ngọc Diện nhìn kỹ đứa bé này, trên trán không biết khi nào xuất hiện một ấn ký hoa mẫu đơn, nhưng nàng không để ý lắm, đọc chú triệu hồi Chu tước, dìu Thiên Nhi lên đó rồi bay đi.
    Thiên Nhi không có vẻ sợ sệch, chỉ hứng thú vuốt lông chu tước còn định nhổ một sợi lông trên lưng nó thì Ngọc Diện ngăn lại

    - thần thú này là của sư phụ ta, ngươi dám động hắn sẽ diệt ngươi!
    -oa! may mắn quá...ta không có ý đắc tội tiên gia..
    nhưng trong lòng nàng thầm oán thán,chỉ một cọng lông mà cũng ích kỷ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 24-07-2017 lúc 11:23.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avast1,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Mặc định

    Con đường thành thần
    Tác giả : Nephthys
    Chương 2





    Nhân Vật: Lạc Thất :sư huynh
    Trưởng đảo Bồng Lai
    Trên đường đến Trường Lưu, thần thú chu tước chỉ vỗ nhẹ cánh rồi hạ độ cao xuống tốc độ còn nhanh hơn máy bay hiện đại, Thiên Nhi nhìn ngắm xung quanh chân núi gương mặt ngây thơ mỉm cười đắc ý.
    Ngọc Diện nhìn được cảm thấy nha đầu này thật tội, không biết món đồ chơi này tồn tại được bao lâu, chỉ mong không như mấy lần trước mới được vài hôm đã vong mạng.

    - Thiên Nhi, con đường lên núi ngươi phải tự đi, ta không thể dẫn ngươi lên đó được, ta tặng ngươi túi hương này phòng thân. Mong là gặp lại ngươi.
    Nói xong Ngọc Diên hóa thành làn khói trắng biến mất, chỉ còn Thiên Nhi đang ngẩn người ra chưa tiêu hóa kịp.bàn tay sờ soạn bên thắt lưng có một chiếc túi hương, nàng vẫn ngây thơ bước tới phía trước không hề đề phòng nguy hiểm.
    Đùa sao? nơi này là tiên nhân ở đấy, làm sao có thứ nguy hiểm mà vị tiên nữ kia nói được. Nào ngờ vừa bước tới làn sương kia nàng bị dội mạnh ngã ra sau lăn mấy vòng.

    Va vào cây xanh bên đường mà ngừng lại, thân thể nhỏ bé đầy vết thương thâm tím lên. Thiên Nhi muốn khóc, đây là chặn đường mà, chẳng lẻ vị tiên nữ kia gạt mình? thế sao lại dẫn mình đến nơi này? đúng rồi nàng ta còn nói gì mà "đồ chơi", "vong mạng"?
    không phải nàng ta nói mà Thiên Nhi đọc được suy nghĩ Ngọc Diên, lúc đầu nàng còn hoảng sợ, không biết là thật hay giả, nhưng về sau nàng nhìn ra rồi. kia là tiên nhân cái gì chứ?tiểu nhân vô sĩ thì đúng hơn. bọn họ muốn ở xa nhìn nàng chật vật làm mồi cho bọn thú thần hung ác.
    Nhưng Thiên Nhi không muốn lui bước. Có lui cũng là bọn tiên nhân ác độc kia..

    Nàng đông sờ tây ngó nhưng vẫn vô phương bước vào kết giới, đành ngồi chờ có vị nào ra vào mà lẻn đi theo thôi.
    Không phụ lòng nàng, đến khi lương khô cạn kiệt, một vị nam tiên tóc bạch kim cưỡi kiếm bay đến nhìn nàng.
    - Ngươi là phàm nhân? sau lại đến đây? người bảo hộ của ngươi đâu?
    - Người bảo hộ? chân nhân người bảo hộ là gì?
    - Họ là người dìu dắt ngươi tu tiên, cũng là người dẫn ngươi lên tìm cơ duyên trên núi. ngươi không biết? không ai dẫn dắt ngươi không thể vào Trường Lưu được.nếu ai cũng ra vào được nơi này có còn là nơi tu tiên tốt nhất của tiên giới không?

    Não Thiên Nhi hoạt động ngầm hiểu nếu phàm nhân nào cũng vào được hẳn thế gian không ai không thành tiên được. vị chân nhân đó quét qua lại người nàng nhìn đến túi thơm cao mày.
    - Bỏ cái túi đó đi, nếu ngươi không muốn chết.
    - Nhưng là Ngọc Diên bảo ta mang nó....
    - Ngọc Diên? cửu chân nhân? làm sao có chuyện một trong thất tiên đệ tử lại bảo ngươi mang thứ tà vật kia?nha đầu, còn nhỏ không nên học nói dối.
    - Ta không nói dối. ngươi mang ta vào núi, ta tìm nàng đối chất?
    -haha nha đầu, định lợi dụng ta sao? không thông minh tí nào.

    Người nọ cười cợt xong chỉ tay vào túi thơm, nó tự bốc cháy phừng phừng làm bỏng hông Thiên Nhi, lúc này dù không muốn khóc, nước mắt cứ nhỏ xuống. Trước đây Phong cha mang bao nhiêu thứ tốt cung phụng cho tiên gia, cớ sao giờ họ lôi nàng ra mà đùa cợt?
    Trưởng đảo Bồng Lai sau khi "trừ hại" cho trường lưu xong vẫn ung dung cưỡi kiếm bay tiếp lên đỉnh núi, hắn cũng quên luôn chuyện này. đối với hắn, nàng không đáng vào mắt.

    Thiên Nhi bị thương, cộng với đói khát, nàng ôm bụng ngồi bệch dưới núi, cảm giác thật tệ. Cha, gia gia, còn có ngũ nương hầu hạ mình đều đã chết, bản thân mình không biết sống tiếp để làm gì?
    hay cứ ngồi đây chờ tử thần đến, vạch mặt bọn tiên nhân "tốt" kia? Thiên nhi năm 10 tuổi ngộ ra một đạo lí
    "nàng quả thật chỉ là con nít trong mắt tiên gia bọn họ".

    -này, tiểu cô nương, này? mau tỉnh lại đi, ngươi còn sống không?
    - Lạc Thất sư huynh, mau đi đi, đừng dính tới mấy thứ hạ tiện kia, biết đâu nàng ta mới bị đồng môn đánh chết. về kẻo sư tôn nổi giận.
    - Khinh Nhi cô nương, cô cứ lên núi trước,tại hạ không vội.
    - Huynh...được.ta đi trước.
    Cô nương áo xanh phất tay thanh kiếm bay lên một đường biến mất. trong mơ màng Thiên Nhi lại nghĩ nếu một ngày mình bay như thế, bọn họ còn khinh rẻ gọi mình là thứ thấp hèn?
    Cảm giác mát lạnh thanh thoát tràn vào lục phủ ngủ tạng, Thiên Nhi ư ư rồi mở mắt. lúc này mình đã nằm trong một cái hồ nhỏ, bên cạnh là hai hồ nữa, nước từ trên không trung chảy vào hồ. cảm giác cứ như mơ.

    - Hm, nha đầu, tỉnh rồi? thật may ta đến kịp lúc. ngươi có biết ai dùng Hỏa diễm đánh ngươi không?
    Thiên Nhi quan sát thiếu niên vận thanh y, có hoa văn trên đai lưng, lại mang thanh kiếm rất đẹp, trên người tiên khí vẫn quanh thì không vội mở miệng, lúc này khai thật hẳn người này cũng đối phó mình
    - ca ca...ta không nhớ...không biết...
    - aizz...tội nghiệp, hẳn ngươi bị đánh đến hoảng sợ, mất trí nhớ rồi. kẻ ra tay độc ác, trên người muội còn có một ít độc khí của ma giới, là ai cho muội?
    - Ta không nhớ gì cả, chỉ biết một vị cao to đến bảo ta mang thứ tà vật rồi đánh ta, sư ca, ta không có ý hại ai...
    - um...ngoan...đừng sợ..aizz..ta đã truyền âm cho sư phụ, nếu muội như vầy, theo ta lên núi đi, sau này cố gắng tu đạo.

    Lạc Thất mắt hiện ra hoang mang, thân thế hắn cũng đáng thương, là cô nhi, cũng nhờ sư phụ mang về trong tay đạo tặc, hắn hơn 100 tuổi, là sư huynh nhỏ tuổi nhất trong trường lưu, bị bao dày vò ức hiếp mới sống an ổn, hắn cũng không muốn bỏ mặc một nha đầu 10 tuổi lưu lạc.
    Nếu được hắn vẫn mong thu nha đầu này làm đệ tử đầu tiên của hắn.
    - Ca ca...đa tạ..ta gọi Thiên Nhi, Phong Thiên Nhi.
    - Ta là Lạc Thất, ngươi cứ gọi ta Lạc sư huynh đi, mau, ta dẫn ngươi đi lên núi.

    Hóa ra nơi nàng ngâm mình là tam sinh hồ. Tuyệt tình, tuyệt ái, Tuyệt dục. giúp cho tiên nhân loại bỏ chấp niệm dễ thăng tiến pháp lực, bỏ ma tâm. thảo nào nàng ngâm thấy thoải mái như vậy. vết thương bị bỏng cũng không còn đau đớn nữa.
    ************************************************** ***************************

    - hồ nháo, tại sao con lại mang nó về đây? ta lệnh cho con đi quan sát nhân giới giúp trừ khử bệnh dịch, con lại....aizz...aizz...thật tức chết ta.
    - Sư phụ, cứu người hơn xây bảy tháp phù đồ, con nhìn thấy nha đầu này bị thương nằm cạnh chân núi, sư phụ, hay chúng ta cho nàng ở lại học đạo, còn tiến bộ hay không tùy vào bản thân nàng?
    - Được được, con nhớ quan sát nó kỹ, đừng để gây họa trong sư môn. ta còn có nhiều việc phải làm.
    - Đa tạ sư phụ. Thiên Nhi, mau theo sư huynh.
    -Vâng..

    Thiên Nhi được đến ra mắt một trong tứ tôn của truòng lưu, vinh dự này khiến bao đệ tử đỏ mắt ganh tị. nàng vẫn cứ vô tư mà hưởng thụ thôi.
    dù sao số phận bi ai của nàng chỉ có chút sủng nịch cũng không đáng mà vinh dự.
    Cửu Lê đại tiên sau khi nhìn thấy Thiên Nhi có phần sửng sốt, dung nhan nha đầu kia lại y hệt nàng ấy, dù hắn không muốn thu nhận e là sau này đại họa ập đến càng trở tay không kịp.

    Bên ngoài Tiêu Thất Điện (nơi ở dành cho đệ tử tông môn) Lạc Thất đưa Thiên Nhi đến căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường nệm mỏng, và một chiếc bàn đơn giản, Lạc thất gãy đầu ra vẻ bất lực.
    - Nơi này chúng ta đang tuyển thêm đệ tử mới, nhất thời hết phòng cho muội. cố gắng lên. qua ba năm nữa muội 13 tuổi là đủ tư cách tham dự tuyển môn sinh. lúc ấy sẽ có nơi ở tốt hơn.

    -Cám ơn sư huynh Lạc thất, thế này là tốt rồi.
    -À. đây là thanh kiếm huynh dùng lúc mới nhập môn, muội giữ lấy phòng thân.

    Thiên Nhi nhận lấy thanh kiếm sắp bị cùn kia, haiz...so với bảo vật mà Cửu Lê đại tiên kia đang mang theo thì đúng là đãi ngộ nha.
    nó lại càng kích thích ý chí phấn đấu của Thiên Nhi lên, nàng không tin mình không thắng nổi số phận.
    ************************************************** **********************************

    Chín năm sau

    Đối với thượng tiên hoặc đại tiên thì 10 năm chỉ như 10 tháng mà thôi, bọn họ chỉ lo lắng pháp lực không thăng tiến chứ tuổi thọ chẳng làm dung nhan thay đổi gì.
    Sở dĩ được vậy là nhờ có bí pháp giữ nhan, Thiên Nhi nhìn những sư tỷ trong tông môn, ai nấy đều xinh đẹp, tiên khí dù ít nhưng vẫn lượn lờ xung quanh, xoay đến thân hình của mình thì......
    Bưởi to, eo nắm tay, vòng ba nảy nở. tóc mượt như tơ đen nhánh...càng nhìn bọn họ chỉ trỏ càng thấy tủi thân. Thiên Nhi giống yêu nghiệt hại nhân hơn là nhân loại vô dụng.
    Từ đó nàng từ bao giờ thăng chức thành yêu nghiệt của ma giới? nàng cũng không làm gì hại bọn họ, cớ sao nhìn thấy Thiên nhi lại né tránh, hoặc nguyền rủa nàng trong bụng cơ chứ?
    Lạc Thất chiếu cố nàng rất tốt, xem nàng như tiểu muội mà dạy dỗ, chín năm qua, nàng học được không ít điều hay, đạo lí tiên nhân, đạo đức tiên gia, và cách đối xử với đồng môn cũng như lễ giáo với thượng tiên, đại tiên, tiểu tiên.

    Nhưng lại không ai dạy nàng phép thuật hay vài chiêu thức phòng thân thôi...bảo nàng tại sao qua 3 năm rồi vẫn chưa báo danh thi tuyển.
    -FFFF...tại sao bọn họ quên mất ta chứ? hay nghĩ ta là con chuột nhỏ được nuôi thôi...aizzz...

    -cô là ai? sao lại ở viện của Lạc sư huynh? cô trà trộn vào đây có ý đồ gì?
    Nhìn cô gái trạc tuổi mình một thân đỏ rực cầm thanh kiếm xanh biếc, Thiên Nhi không thèm chấp, nhìn cứ như kẻ điên.
    nhưng cô bé kia thấy nàng làm ngơ thì túm lấy vai nàng đẩy ngã còn cười nhạo.
    - Hóa ra chỉ là học phụ vệ sinh mà thôi, một chút pháp lực cũng không có, ta còn tưởng ngươi là đồng môn. nhìn dáng vẻ câu dẫn người khác của ngươi thật đáng ghét.
    Mọe..bà nhịn lâu rồi..
    - Aaa ngươi làm gì? đáng chết...

    Thiên Nhi xông lên cào mặt cô gái đó, ả cũng không vừa dùng kiếm chém vào chân nàng. Thiên Nhi không tránh được một kiếm ăn sâu vào thịt đau đớn.
    - Ngươi dám cào ta, ngươi có biết ta là con gái đảo chủ Bồng lai không hả?
    - Ngươi là con gái tên tóc bạc?
    - Cái gì mà tên tóc bạc, coi chừng ta cắt lưỡi ngươi!
    Thiên Nhi nhìn chằm chằm người kia, trong mắt lóe lên sát khí, nhưng nàng đè xuống dao động trong lòng, cần gì chấp với một ả điên.
    Lê chân chảy máu trên đất, Thiên Nhi quay lưng đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý truyện ở link này nhé
    Lần sửa cuối bởi nephthys, ngày 05-04-2017 lúc 23:23.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avast1,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Mặc định [Tu Tiên] Con đường thành thần

    Con đường thành thần
    Tác giả Nephthys
    Chương 3





    Lạc Thất hai hôm liên tiếp không đến xem Thiên Nhi, có vẻ bọn họ đang có việc lớn cần nhanh chóng giải quyết. vết thương chân của Thiên Nhi do bị kiếm chém không lành được, mà cứ lan ứ sang xung quanh trông vô cùng ghê rợn.
    Nếu cô ta đúng là con gái đảo chủ, vốn không cần thiết nhìn đến nhân vật không có nền móng như nàng, nhưng vì sao lại ra tay với nàng?
    Thiên Nhi vô ý đi mãi, nàng cố tình đi tìm hồ tam sinh kia để trị thương. đọc không ít điển tích, Thiên Nhi cũng nhớ rõ Hồ tam sinh còn có một tác dụng là khử đi vết độc do tà khí gây nên.
    Nàng không biết vì sao khi nhìn thanh kiếm đó, cảm giác một luồn tà khí muốn lao đến mình, khiến nàng không né tránh được.

    bịch...
    - Này, tiểu muội không sao chứ?
    - vâng...không sao.
    Nam tử đỡ Thiên Nhi dậy nhìn lạ mặt vô cùng, nàng chưa từng thấy qua gương mặt nào tuấn tú đến vậy, làn da không một chút tì vết, mái tóc tím dài phủ đầu gối được cột hờ hững, vạt áo gọn gàn ôm lấy chuyển động, nếu nói nàng đẹp yêu nghiệt hắn càng càng yêu nghiệt hơn.
    - ô! ở Trường Lưu lại có đệ tử yếu như muội? không một chút pháp lực, lại bị thương đến sắp tàn phế sao?xem ra bọn họ nghèo quá rồi.
    - Ta... không phải đệ tử Trường Lưu, ngươi đừng nói bậy.
    - hở? thế xin lỗi muội nha. có cần ta giúp muội đứng lên?

    Nghe khẩu khí hòa ái, Thiên Nhi gật đầu nắm bàn tay mềm mềm kia đứng dậy.còn hắn nhìn thấy bàn tay nàng thì mắt sáng lên, dùng lực kéo nàng vào lòng mình.
    - Cảm...cảm ơn tỉ...
    - tỉ???hahaha mấy năm qua có kẻ gọi ta là mỹ nhân, có người gọi ta là yêu nghiệt chỉ có muội gọi ta là tỉ nha, thud vị lắm.
    để ta xem chân muội, ó vẻ còn trị được.

    Người đó nắm giày vải của Thiên Nhi kéo xuống, mùi tanh bốc lên, nhưng không có biểu cảm chán ghét, mà chăm chú từ từ vén ống quần nàng lên, vết thương thâm tím lộ ra ghê rợn.
    - Hay cho chính phái, lại dùng ma kiếm hại người! là ai đả thương muội?
    - là...một cô gái, co ota nói cô ấy là con gái của đảo chủ bồng lai..
    - Bồng Lai? không lạ, hèn gì..thâm độc, đúng là cha nào con đó!

    Người đó niệm chú một hồi, luồn sáng tím bao quanh chân nàng, một cơn đau đến tê dại truyền tới, Thiên Nhi ngất đi.
    Đến khi tỉnh lại bên cạnh chỉ có một cây bảo kiếm sáng óng ánh kèm hai quyển điển tịch để đó. nàng cầm lên thì một bóng tím hiện ra

    - "Ta để lại truyền tin cho muội, hảo muội muội cố gắn tu luyện, đây là bí tịch trường lưu đó, không phải ta trộm đâu, ai bảo bọn chúng để ở trong tàng thư các ^^ muội lúc gặp nguy hiểm cứ bảo I một tiếng nó sẽ thông tri đến ta cứu muội, dù ở bất kì nơi nào, à gọi ta là Cung Liên Mộc"
    nói xong thì tan biến thành cánh hoa đào bay đi mất, Thiên nhi mỉm cười đây là lần đầu có người thật lòng đối đãi với mình dù mới lần đầu gặp mặt mà thôi.
    Dù nàng không cần ai cứu nhưng vẫn nhận lấy I, một thanh trúc nhỏ nhắn. Thiên Nhi đeo nó vào chiếc vòng tay nhìn như thập tự giá.

    ************************************************** ********************************

    Đôi chân lành hẳn, nhẵn nhụi như chưa từng bị thương, Thiên Nhi càng quyết ý tu luyện công pháp, để một ngày có được thực lực tự bảo vệ mình, càng muốn có pháp lực cao cường như Mộc tỉ tỉ.
    Thời gian cách thi tuyển môn sinh còn đúng 1 năm nữa.
    Thiên Nhi nói một tiếng với Cửu Lê đại tiên và Lạc Thất rồi một mình tiến vào rừng trúc bên ngoài viện tu đạo. bọn họ cũng không có thời gian quản nàng, không chú ý nàng có mang theo kiếm hay bí tịch gì, chấp thuận cho nàng đi, còn cho nang fmột phù đồ. nếu gặp phải kết giới cũng dễ dàng trở về.
    Thiên Nhi thu lấy phù đồ vào túi vải bên hông, cầm kiếm bước đi hiên ngang.
    Bọn khinh người kia, chờ đấy. còn có ái nữ của đảo chủ bồng lai!
    Ngọc Diện tiên tử.

    Nàng sắp tái ngộ họ rồi!
    ************************************************** *******************************

    Trong rừng trúc cũng không có thú tinh chỉ có xà tinh ~.~
    lần đầu tiến vào lại vô tình giẫm chết một con xà con thế là dẫn đến cuộc truy tung khủng khiếp của tộc xà tinh.

    Con xà vạn năm tuổi tu luyện đến mức hóa thành người, cao đến 1m8 ánh mắt vàng rực đang dí bàn tay đầy độc vào cổ Thiên Nhi.
    - Nhân loại? ngươi dám tiến vào đây? lại còn giết tộc nhân của ta?
    - Khụ...ngươi...không ..nói lí..
    - Ngươi có thấy yêu nhân nào nới lí hay không? thật là nực cười.
    Hắn chưa muốn giết nàng mà quẳng nàng xuống, bàn tay vung lên, làm rugnừ trúc xao động, hàng ngàn lá trúc rơi xuống quét qua da thịt Thiên Nhi, cứa chảy máu thành dòng.

    -hửm?? mùi máu rất thơm...khà..mỹ vị khó tìm. làm kẻ sắp lịch kiếp như ta cũng muốn phạm giới một lần...
    - Ngươi..ngươi cút cho ta..
    Thiên Nhi cầm kiếm lao đến, nhưng dễ dàng bị hắn khống chế, chỉ chém ngang mặt hắn một kiếm. để lại sẹo dài 5 phân.
    - gừ gừ...vốn dĩ ta còn muốn đùa giỡn với ngươi...nhân loại...chịu chết đi...
    Thiên nhi không khuất phục, trong lòng thầm nghĩ tỉ tỉ tặng mình một cây kiếm quý báo, lại là khắc tinh của yêu tộc? nếu chọi sống chết với hắn, nàng cũng có phần thắng đúng không?
    Nàng nhắm mắt lao vào Xà tinh hắn khinh thường nhìn nàng cũng vung tay lao về phía nàng.
    Xà Tinh ánh mắt lóe lên né ngang đường kiếm tay còn lại túm lấy hông Thiên Nhi đoạn ra tay bóp mạnh một cái, tiếng xương vỡ vang lên rõ ràng.

    -Cũng gan dạ lắm, nhưng bổn quân chưa có hứng thú giết ngươi!
    - Muốn bắt ta làm con mồi cho các ngươi sao? mơ tưởng!
    Nàng huơ thanh kiếm nén đau đớn vận dụng một số chiêu thức trong Bí tịch bức lui xà tinh. Xà vương càng kinh ngạc hơn, một con nhóc chưa có tiên thân lại có thể thành thục Trung sơn kiếm phổ?
    Vận lực quá mức, trước mắt một mảng tối đen, trước khi ngất Thiên Nhi còn không quên mắng một câu "Số thật là nhọ mà, lại chạm phải một con xà tinh, chưa nhìn thấy quan cảnh bái môn đã vong mạng nơi khỉ ho cò gáy này"

    Nếu nàng biết nơi nàng đang đứng là Cấm Trúc, còn nghĩ mình đang vào nơi tu luyện của các sư huynh sư tỉ không nhỉ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  6. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu Tiên] Con đường thành thần

    Con đường thành thần
    Tác giả : Nephthyps
    Chương 4




    Thiên Nhi trong mơ màng cảm giác xung quanh cực kì lạnh, hơi lạnh phả vào xương cốt, tỏng đan điền lại có nguồn khí nóng bốc lên chống lại hàn băng bên ngoài.
    cảm giác quen thuộc dấy lên, Thiên Nhi cắn răng rên rỉ, thống khổ không thôi.

    - Con nhóc kia lại có duyên với thần lực của thần giới thế kia à? nếu giết nó lại để phí một cơ hội làm chấn động bọn tiên nhân, nếu kéo được nha đầu đó về với yêu giới thì....
    "yêu giới? thần giới? tiên nhân?, tên xà tinh này đang nói tới cái gì? vì sao mình lại có thề ảnh hưởng đến bọn họ?" Thiên Nhi không biết tác dụng của Thanh quả lại giúp mình luôn có lý trí tỉnh táo dù cho cơ thể bị hành hạ đến cực điểm như hiện tại.

    Luồn khí ấm nhẹ nhàng bao phủ lục phủ ngủ tạng của Thiên Nhi, dẫn dắt Băng- Hỏa dung hòa ở chung một chỗ không đối chọi với nhau nữa, Thiên Nhi giảm bớt thống khổ, gương mặt đẫm mồ hôi, trong não chợt có gì đó bao phủ.
    Nàng nhìn thấy non xanh, nước biếc, rừng trúc lơ lửng giữa Trường Lưu chứ không u ám như hiện tại, một luồng chân khí màu xanh biếc chống đỡ nó lơ lửng, các tiên nhân đang bao quanh niệm chú ngữ.
    Không khí nhìn như hài hòa nếu không nhận ra một đạo tiên len lén lấy cấm chú đẩy vào Trúc Hiên, từ đó, Trúc Hiên như bị rút đi sinh khí, dần dần héo mòn, không còn linh khí, mà vị đạo tiên kia đạo hạnh càng tăng lên, một bước tiến lên tiên nhân trung cấp.

    -A!
    Hình ảnh cuối cùng làm nàng rung sợ, Trúc Hiên bị một tia sét đánh rơi xuống vực, hắc khí bao phủ. đó là lý do ở nơi tu tiên lại có yêu tinh xuất hiện sao?
    bởi thế nên nơi này bị phong tỏa gọi là Cấm Trúc?
    Thiên Nhi tiêu hóa xong hình ảnh đó thì hai dòng nước mắt chảy xuống, ấn ký hoa mẫu đơn lại đậm lên, xà tinh nhận ra kỳ lạ ở nàng thì nàng bật dậy nhìn hắn.
    - Ta còn sống? ngươi không giết ta?
    - Hừ, vô vị, nhưng ta lại có hứng thú xem ngươi làm sao sống ở nơi ăn thịt người này hơn. Ta sẽ giúp ngươi tu luyện thăng tiến nhưng với điều kiện, ngươi mang ta cùng vào tông môn!
    Thiên Nhi nhìn hắn, thân cao tám thước lại là nam nhân kì quặc, nàng phủi gấu váy đứng lên lắc đầu.

    - Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, và ngươi lợi hại hơn ta, biết đâu ngươi gây hại cho đồng môn của ta, khi ấy ta lại mang họa vào thân
    xà tinh hiện nguyên thân một con rắn dài năm mét, dọa Thiên Nhi, nàng chỉ sờ sờ mình hắn rồi cười. hắn lại giận lên hóa thành hình người. một chàng trai tuấn tú. Thiên Nhi lắc đầu

    -haiz!!! thôi ngươi có thể hóa nhỏ thành vòng tay của ta, bộ dáng ngươi hại dân hại nước quá rồi1
    Hắn khè khè, bỏ đi, còn bảo nàng đi theo đến một bờ hồ nước xanh duy nhất ở Trúc Hiên, bảo nàng xuống dưới.

    Thiên Nhi vốn không biết bơi, đang chần chừ hắn một chân đạp nàng bay chổng vó chìm xuống dưới hồ.
    - Con rắn tinh chết tiệt....
    ************************************************** ****************************************

    Dưới hồ Thiên Nhi mở mắt, nhìn xung quanh chỉ thấy vài ngọn rong rêu còn sinh trường, ma khí vươn vít xung quanh như muốn hút hết số còn lại, nhưng kì lạ là nó không ảnh hưởng gì đến bụi cây đó.
    -Chẳng lẻ có pháp khi gì đó ở bên dưới sao?
    Thiên Nhi nén cảm giác khó chịu do ma khí tấn công, nàng nín thở dùng bàn tay huơ vào bụi cây duy nhất đó. bên dưới quả thật có một viên ngọc sáng trưng, khi nàng lấy lên thì ma khí tiêu tan hết, toàn cảnh dưới đáy hồ trơ rlại nguyên trạng. xanh trong, cây cối xanh tươi lại có cá chín đuôi uốn quanh
    Thiên Nhi "????" chẳng hiểu gì, hướng về mặt hồ chồi lên.
    lạ lùng thay khi nàng cầm viên ngọc lại không hề có cảm giác khó thở khi ở dưới nước. nàng mang nó lên ánh mặt trời chiếu rõ, đó là viên ngọc màu tím biếc rất ma mị.

    - Chà, vận khí của ngươi không tồi, lại lấy được thần ngọc, nhưng với pháp lực phàm nhân của ngươi thì...nó cũng không uy hiếp được ai cả.
    - con rắn tinh! ngươi lại xem thường nhân loại sao? sẽ có một ngày ta lợi hại hơn ngươi, khiến ngươi tâm phục khẩu phục.
    - Mỏi mắt mong chờ. haha. nhưng ngươi không sợ bọn chúng nhìn thấy thần khí lại nổi lòng tham sao?
    - ta sợ, những cảnh trong mơ kia cứ như thật, mỗi khi ta nhắm mắt lại vô cùng sợ hãi....

    Con rắn trườn đến, một luồn sáng tím bao quanh nàng, viên ngọc trên tay được nó bao bọc, hóa thành một cây trâm tóc có hạt ngọc đỏ thanh thuần.
    Thiên Nhi lại lần nữa thở dài....
    nhìn vào hồ nước vấn lại mái tóc rối mù, nhìn kỹ, cây trâm thanh thuần xinh đẹp, phối với y phục xám vải thô của nàng...thật ủy khuất cho con rắn tinh...

    -Này xà tinh, hẳn nơi ở của ngươi có không ít thứ tốt?
    Xà Tinh ngậm ngọc đôi mắt giật giật, a đầu kia lại có chủ ý lên báo vật của hắn???
    nàng một đường đi đến hang động cao lớn duy nhất ở đây, bước vào không chần chừ, bên trong châu báo cùng pháp khí không ít, nàng chỉ nhìn qua mấy chồng bí tịch, khẽ lấy chồng bí tịch đó rồ rời đi.

    Xà Tinh càng cảm thán hơn, nha đầu này có báo vật lại không ham, chỉ lấy mấy quyển sách nát kia, hắn không để ý, đúng là ngu ngốc!
    ************************************************** ******************************************

    Thiên Nhi gọi xà tinh là Phong Ảnh, hắn cũng chê cái tên này không có chút khí phách, nhưng cũng không phản đối, còn có vẻ "sịu dàng" hiếm thấy.
    Thiên Nhi biết là do hắn cô độc hai vạn năm nay, Cấm Trúc có cấm chế, nếu không có phù đồ của Trường Lưu thì không ra ngoài được, bên ngoài cũng không tiến vào được. hắn xui xẻo thế nào lại ở trong đó lúc Trúc Hiên sụp đổ cơ chứ?

    Ngày nàng ra ngoài cũng qua hai tháng, còn vài ngày nữa là trễ đăng ký thí đấu. Dùng vận tốc kinh người chạy về Lạc Viên của Lạc Thất, Thiên Nhi hớt hãi bay đến phòng mình thay ra bộ áo rách bươm. mặc vào y phục thường y của đệ tử phòng phục đồ.

    - Ngươi chỉ là một đệ tử phục dịch cũng muốn đăng ký thí đấu?chỉ làm bẩn mắt trưởng môn cùng trường Lưu, về đi!

    -Sư huynh sao ngươi nói khó nghe vậy, đệ tử phục dịch thì không có quyền luyện pháp thuật hay sao?
    nàng trừng mắt pháp hỏa, thì vị sư huynh kia nhìn kỹ nàng rồi cười tà.
    - nếu ngươi muốn để mọi người chú ý thì được, ta cho ngươi tham gia, họ tên?
    - Phong Thiên Nhi! ở Lạc Viên!
    - Ngươi...ngươi ở Lạc Viên của Lạc sư huynh? ....
    Thiên Nhi ban nãy thấy hắn làm động tác tay, bèn liếc xéo, bảo Phong Ảnh lấy thỏi vàng của hắn trong khư đỉnh ra đặt cộp xuống bàn. hắn mới hỏi danh nàng.

    - Sao vậy sư huynh? ngươi nuốt không trôi?
    -mau biến đi!
    hắn cũng không trả lại bạc. Thiên Nhi hừ lạnh coi rẻ hắn. về sau đừng để nàng gặp lại hắn!


    - Vì sao cô đưa bạc cho hắn, lại còn khó chịu?
    - Ngày xưa ta từng phú quý đầy mình, rốt cuộc khi loạn lạc đến, phú quý cũng hóa cát bụi, bị vùi dập bị coi rẻ, không có ai xem ta vào mắt. chỉ duy có Mộc Tỷ, Lạc ca cùng ngươi.
    một ngày nào đó, ta sẽ cho bọn người kia biết mặt!

    -haha...được lắm, Thiên Nhi, ta tin ngươi, đến lúc đó nhớ chừa phần ta!
    - Rắn tinh, ngươi cũng sắp đắc đạo, chớ sát sinh, cứ yên lặng mà nhìn!
    -hahahaha...

    Thiên Nhi đi mãi, đến khi nhìn lại thì thấy mình lạc vào một Viện lạ hoắc, trong lòng thầm than...đúng là vận đen khắp người mà.
    nàng đi mãi định tìm một vị sư tỷ nào đó hỏi đường về thì chạm phải một kết giới.

    Cũng hay, chẳng phải bên trong sách có dạy cách hóa giải một số kết giới sao?
    - ********************
    Một câu chú dày ngoằn phát ra, trên tay hiện luồn sáng hồng, kết giới vỡ tan. bên trong một mỹ nam đang nằm ngủ bên trong hồ. xung quanh là gò đá. rõ ràng này là tắm tiên mà..
    Phụt...
    Một dòng máu mũi chảy xuống. Thiên Nhi kinh ngạc vì phản ứng của mình, hàng ngày ngắm mỹ nam Lạc Thất nàng ngỡ đã vô dục vô cầu rồi mà?
    Thiên Nhi vội ôm chân chạy biến, không để ý người kia đã mở mắt hạnh nhìn theo bóng nàng từ bao giờ.

    duyên phận định trước, há dễ trốn chạy như vậy?
    ************************************************** ********************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  7. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1

    Con Đường Thành Thần

    Tác giả : Nephthyps
    chương 5



    Nhân vật mới:
    - Huyền Diễm : đại thần thiên giới
    - La Hành : chủ nhân Như Ý điện

    Thiên Nhi dừng chân lại khi đụng phải một sư tỷ mặc y phục lam- người của Tham lương điện?
    - Xin lỗi sư tỷ..
    Người đó lườm Thiên Nhi, còn phủi y phục như sợ bẩn nghe nàng xin lỗi thì hừ lạnh
    - Ngươi làm phục dịch sao chạy đến đây? không biết nơi này cấm đệ tử đi lung tung à? Trường sinh điện chỉ có nội môn đệ tử mới được đến~
    - Dạ...muội sơ ý đi lạc vào đây...phiền sư tỷ chỉ hướng cho..

    Thiên Nhi cắn răng cúi đầu không lộ ra biểu cảm khinh thường. đệ tử Thanh tôn sao cao ngạo quá quắt.
    - Đi theo con hạc giấy kia nó dẫn ngươi ra!

    Thiên Nhi đi theo không để ý nụ cười tà ác của vị sư tỷ kia. nàng đi theo càng lúc càng thấy không đúng, nơi này sao càng ngày càng hoang vu?
    -A...
    Roạt...
    Đất đá rơi xuống, cũng may Thiên Nhi dừng chân lại kịp thời nếu không rơi xuống đáy vực rồi. nhưng nơi này có cần âm u như vậy hay không?
    tiếng đàn vang vọng lại làm Thiên Nhi núp vội vào tảng đá to gần đó, lú đôi mắt ra gnoài nhìn trộm.

    Bên phía đối diện nơi nàng sắp ngã xuống có một mỏm đá chơi vơi, hại vị thượng tiên đang ngồi đối ẩm, chợt vị nữ thượng tiên đứng dậy lại gần người nọ bàn tay lả lướt múa.
    điệu múa không phải người thường có thể múa nổi nha, lại khá yêu mị câu dẫn người khác.
    à nhìn kỹ vị nữ tiên kia.....
    - Ngọc Diên tiên tử?
    - Ai?

    Ngọc Diên đang câu dẫn đại tiên lại bị phá đám giữa chừng, nàng thẹn quá hóa giận vung dãy lụa tóm cổ Thiên Nhi kéo về vực đá.
    tiếng đàn vẫn không dừng, người đánh đàn nhập thần vào đàn, ngay lúc Thiên Nhi sắp ngã xuống khe vực, người kia đưa mắt nhìn Thiên Nhi rồi nhẹ nhàng thốt
    - Ngọc Diên muội, chỉ là một nhân loại nhỏ bé, ngu muội, không cần chấp.
    - Nó làm hỏng điệu múa của muội phá hoại quan cảnh thưởng thức của huynh, há dễ tha tội?

    Thiên Nhi tức giận, giờ phút này là ai ban cho nàng hả?
    Thiên nhi niệm một câu chú, cắt đứt tiên khí của sợi lụa lại dùng thanh kiếm thần chém đứt nó nhưng nàng lại phạm sai lầm lớn rồi...
    Nàng không biết bay AAAA

    Ngay lúc rơi vào khe vực, vòng tay ôm Thiên Nhi lại đứng vững trên thanh kiếm bay lên. Thiên Nhi hoảng hốt bám chặt người đó, còn gì quý bằng mạng nhỏ kia chứ.
    - Ngươi cũng có chút năng lực, nhưng quá ngốc!
    Vị đại tiên ôm nàng nhẹ nhàng một câu bắn xuyên não Thiên Nhi, ngốc? nàng mới không ngốc chờ bị siết chết nha, ít ra cũng có người cứu.

    Ngọc Diên ghen tức đến đỏ mắt, rõ ràng, rõ ràng a đầu kia sắp bị mình dùng pháp lực siết chết, sao có thể chống lại được? còn đại sư huynh sao lại cứu ả? còn ôm ấp?

    -Muội đi đây!
    bỏ lại câu nói rồi biến mất, Thiên Nhi tức giận bàn tay lại siết eo đại tiên càng chặt.
    - Ngươi không đấu lại nàng!
    "ta biết, ta biết, ta biết"

    Thiên Nhi mãi mê nghĩ, không để ý mình bị mang tới nơi nào, Bộp một cái bị quăng xuống một trong ba tòa điện trên không kia.
    tòa điện lớn nhất là Dưỡng Sinh điện.hai tòa điện hai bên là Như ý điện cùng Tham lương điện.

    hình như nơi này là Như ý điện?nơi ở của đại tiên duy nhất Trường Lưu- La Hành?
    - người là La đại tiên?
    -Haiz...lại một người nữa si mê ta sao?
    ở nơi dạ minh châu to đùng chiếu tới nhìn rõ dung nhan vị đại tiên này, Thiên Nhi thầm la trong lòng, chết mịa...là người tắm tiên, mỹ nam tắm tiên ban ngày nàng thấy?
    - nhìn rõ ta là ai rồi? ngươi còn định trốn sao?
    - không...không có...hì hì...

    Thiên Nhi bị đá văng vào căn phòng toàn sách bừa bộn không tả nổi. đại tiên ếu gì, chỉ là một kẻ lười nhác!
    - Ngươi không cần mắng, ta nghe đấy!

    Thiên Nhi cúi đầu, lụm nhặt lại dùng mảnh vải duy nhất mang theo người lao sàn, nàng hận..hận.chà chà..lao ..lao..
    ************************************************** ***************************

    - La Hành đệ ở nơi này sao?
    Thiên Nhi đang ngủ quên, một tiếng gọi làm nàng choàng tỉnh, nhìn người kia, một thân bạch y phiêu dật, tiên khí nồng đậm vây quanh, cỗ tiên khí màu xanh mạnh mẽ dẫn đường, người này đôi mắt mang dãy lụa che mất.
    - Không phải, đại tiên đang nghị sự cùng Cửu Lê sư tôn, người là??
    - Vậy à? ngươi là đệ tử Như Ý điện? ngươi chưa từng gặp qua ta?

    "Ngươi thì vai vế lắm sao? hừ"- Thiên nhi câu trước vừa nghxĩ vậy chưa đến 3s sau nàng bị văng xuống địa ngục bởi câu nói của Phong Ảnh:
    -kẻ này ta không biết, nhưng hắn đang lịch kiếp thành thượng thần, ngươi khôn thì im mồm lại.

    - dạ...không phải...hôm nay đệ tử phụ phục dịch ở nơi này, ngài...có phiền ngồi chờ con đi tìm sư tôn.
    - được!
    Thiên Nhi ngoan ngoãn đi đến dìu người nọ vào ghế nàng mới ngủ say, mùi hương còn đọng lại làm vị kia hơi sững người. nhưng không có biểu cảm lạ.
    người này trừ đôi mắt bịch chặt, thì gương mặt yêu nghiệt không kém gì Mộc tỷ tỷ nha. Thiên Nhi tranh thủ sờ sờ bàn tay người nọ vài cái "lấy may" rồi cuốn chân chạy đi.

    - Vương xà, lại đồng ý đi theo nàng, xem ra cô bé kia không đơn giản. haizzz....
    người nọ thở dài, hắn ghét nhất là người khác chạm vào dù là một góc áo, không ngờ lại để cho Thiên Nhi dìu còn bị ăn đậu hủ trắng trợn, nàng thật xem hắn mù rồi?

    Hi vọng nàng có thể giúp hắn lịch kiếp thành công, đợi chờ hơn 100 năm rồi...
    ************************************************** *****************

    Thiên Nhi nào đâu biết được, nơi tu tiên được cho là tốt nhất lục giới lại toàn những kẻ tính toán trong lòng. nếu nàng còn có lợi ích thì hẳn họ sẽ rất tốt với nàng? biết bao giờ nàng mới tìm được một nơi mình thuộc về?

    Spoiler chap tới:

    -sư phụ, người sao bây giờ mới đến, ta đợi người hơn năm năm....bị đủ khi dễ...
    mỗ sư phụ không nỡ phá vỡ quan cảnh đành im lặng nén rung đến cứng người
    - vi sư ở tận Côn Luân bế quan.
    - sư phụ, đồ nhi hồ đồ...
    Ngoan ăn thêm quả Ích này đi.

    Mỗ đệ tử chịu đắng kém, gương mặt vặn vẹo lợi hại vô cùng sư phụ ít nói nhưng chỉnh người rất lợi hại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

    ---QC---


Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status