TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 35

Chủ đề: Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm

    Đầu Thai Hoán Kiếp

    Tác giả: Nephthys
    Mở đầu




    Ai Cập 3000 năm trước công nguyên, thế giới hư cấu.
    -oaoaoa
    -oeoeoe

    Hai đứa trẻ đồng loạt được sinh ra ở hai nơi khác nhau, Hai bé gái một được vương hậu sinh ra ở triều đình Nephenmaat, một là vị thương phụ ngoại quốc sinh ở nơi hẻo lánh.
    Mái tóc, màu da của đứa trẻ đều khác nhau, số phận cũng chênh lệch một trời một vực.
    Bế trên tay đứa con vừa sinh, vuốt ve mái tóc bạch kim vừa mới nhú vài cọng của nàng, vị thương phụ nước mắt chảy dài.
    Lính vừa mới tung đại bàng gửi thư về kinh thành cho quốc vương bệ hạ về diện mạo của đứa trẻ kèm theo lời nhắn nhủ đặt quốc danh cho nàng.
    Phía kinh đô, vị trưởng công chúa vừa ra đời đã giống phụ hoàng đến 9 phần, nàng đang được bế trên tay Nephenmaat đầy tình thương. Tế ti Kaputa cũng đến nói lời may mắn và bế nàng đến thần điện cho thần linh ban phúc lành.
    Lá thư đến thật không phải lúc. Nephenmaat không hề để tâm, chỉ có tể tướng tình cờ nhìn thấy con đại bàng đưa tin kia cột dây đỏ- tin khẩn nên mạo phạm mở ra xem, ông đứng như trời trồng..

    Đức vua có con rơi? lại là con của công chúa Hitato sinh hạ, nàng không phải vì phạm tội bị vương hậu đài đi đến vùng Kaisa nghèo khó sao?
    Vị tể tướng già vuốt chòm râu bạc, suy tư kỹ càng lại bạo gan viết vào một tờ giấy hồi âm cho họ.
    chỉ duy nhất một dòng ngắn ngủi
    -" Mimosư,nhị công chúa của Ai Cập, thần linh ban phúc lành cho con".
    Tể tướng vừa lập công, được đức vua ban thanh bảo kiếm, ông cũng mang nó gói vào vải màu vàng kim kỹ càng, đưa cho binnh lính hỏa tốc gửi đến nàng.

    Toàn bộ quá trình vị vua uy nghiêm không hề biết một tí nào.

    Ở vùng thôn quê, khi thư được đưa đến đã là 15 ngày sau, bên ngoài lại ồn ào huyên náo, do một đoàn thương nhân ngoại quốc đi đến tìm nàng.
    vị công chúa đọc thư, lại rơi nước măt, gương mặt xinh đẹp lấm lem bùn và xanh xao do thiếu chất càng chật vật đáng thương.
    -"Bệ Hạ ngay cả hỏi thăm cũng kiệm lời, tin tức công chúa Asisu ra đời đã lan đến nơi này còn có thần linh phù hộ, con của ta ngay cả hình dáng phụ vương còn không được thấy... không ai biết sự tồn tại của con..."
    Vừa sinh xong lại đau buồn, uất ức, cộng thêm chất độc mạn tính trong người, công chúa Hitaito buông tay lìa đời...

    Đứa nhỏ khóc rống bơ vơ giữa căn nhà dột nát dơ bẩn.
    ************************************************** ******************

    Lơ lửng trên không một vị thần chết và một linh hồn , cũng là nữ. nàng ta có mái tóc vàng óng, ánh mắt xanh thẳm và làn da trắng mướt...
    - ta phải đến nơi dơ bẩn đó sao?
    - bẩm nữ thần đúng ah. nếu người muốn thay đổi...
    -không cần! đợi hơn 20 năm rồi, ta nhớ nhà, ngươi biết không hả tên mù đường kia...
    -Dạ,dạ...

    Hắn ghét bỏ đạp nàng một phát lộn đầu nhập vào cơ thể cô nhóc sơ sinh vừa chết đi kia.thế là thay vì chờ đợi quân binh đến mang đi...chôn...nàng ta vẫn còn sống sờ sờ quẫy đạp mạnh mẽ
    "mặc dù là cơ thể bé bi, nhưng được sống thật thú vị..hahaha thế giới nhân gian...ta đến...đây"

    Bụng đói, nàng chưa được ăn gì hơn1 ngày rồi, lúc nàng tưởng mình lại sắp chết lần nữa,đang nguyền rủa thần chết kia thì một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng nâng lên
    -May mắn...con của công chúa vẫn còn khỏe mạnh, nàng còn khóc lớn tiếng như vậy. này, quân đâu. mau vắt sữa dê cho nàng uống.
    - tuân lệnh, đại nhân.
    ************************************************** **********************

    Mimosư lớn lên trong sự bao bọc của đại nhân Rabana-người thầy thuốc cũng là ngự y đệ nhất kinh đô hitaito. ông giỏi cứu người cũng đôn hậu vô cùng, vị hoàng thân này bị bỏ rơi, ông giang tay nuôi nấng. không một lời dèm pha thân phận hỗn tạp của nàng.
    Bình an sống ở Hitaito được hơn 18 năm, lúc này nàng trưởng thành trở thành một cô nương xinh đẹp mỹ miều.
    - Cha...hôm nay người lại đi khám bệnh cho dân làng ạ?
    -ừ!Con ngoan ở nhà đợi Kai đến chơi với con, đừng chạy lung tung.
    -Cha à.con lớn rồi kia mà.
    -Ừ. bảo bối ngoan.

    Đợi ông mang hòm thuốc rời đi, Mimosư nằm dài trên giường nệm dày, thở dài, Kai không đến, chỉ có toán binh triều đình dàn hai hàng lại có Thị vệ chạy đến gõ cửa.
    -Tiên sinh, tiên sinh mau đến! Hoàng hậu lại lên cơn đau.
    - Chào Kusu thị vệ, cha ta vừa ra ngoài rồi.
    -Công nương có biết tiên sinh đâu không? bệnh tình hoàng hậu vô cùng gấp!
    - Để ta đến!
    -Vậy....

    Kusu cũng biết nàng được truyền thụ từ lúc 5 tuổi đã nổi danh ở Hatusan này, nhưng mà quốc vương vốn chỉ đích danh Rabana tiên sinh, việc này...có phần hơi quá phận của hắn.
    Mimosư nhìn hắn đắng đo, nàng khoác lên người bộ khăn trùm dày cộm, tuyết lại rơi nặng bên ngoài, vốn dễ làm cho người ta bị bệnh nặng hơn. nhất là người bị trầm cảm như hoàng hậu.
    Đoàn binh hộ tống Mimosư đến cổng thành mất hai canh giờ, nàng bị lạnh đông hai bàn tay xanh tím. lò sửoi trong xe liên tục cháy nhưng không làm tăng lên độ ấm tí nào, xe bị chặn lại, Kusu thị vệ đưa mật lệnh ra, lại có tiếng người cản lại

    - Sư phụ đến sao? để ta đón người vào xem mẫu hậu. sao giờ này ngươi mới đến/
    -Bẩm hoàng tử, là Mimosư tiểu thư, thần phải xin lệnh quốc vương mới dám mời nàng ấy.
    - hồ đồ!
    Nghe tiếng quát của hoàng tử Izumin, nàng vén màn xe ngựa cúi đầu hành lễ rồi đi bộ vào thành.
    Cổng thành còn cách kinh đô hơn 1 dặm, hoàng tử nhìn bóng nàng đi lắc đầu lại quát Kusu quá hồ đồ, mệnh mẫu hậu không phải thầy Rabana thì ai cũng không được kê toa.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hanthientuyet,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm

    Hàm Oan
    Tác giả: Nephthys
    Chương 1




    Hoàng tử Izumin vừa chạy đến tẩm điện hoàng hậu đã nhìn thấy cung nữ xếp hàng đứng bên ngoài kể cả bà Mura, không khỏi nổi trận lôi đình chất vấn một hơi
    - Tại sao lại ra hết ngoài này, còn mẫu hậu thì sao?
    -Bẩm hoàng tử, công nương không cho phép chúng nô tì vào trong quấy nhiễu người!
    -Vậy sao?

    Izumin đẩy cửa bước vào, cửa vang một tiếng inh ỏi khiến chúng nữ tì quỳ sụp rung rung, hôm nay nếu hoàng hậu không qua khỏi liệu bọn họ có bị tuẫn tãng chung hay không?
    bên trong ấm thuốc bóc khói nghi ngút nhưng không thấy lửa cháy. Mimosư khống chế một dòng ánh sáng tím dưới lô thuốc tự động ấm lô thuốc sôi ngục rồi cô đọng thành một viên thuốc nhỏ.
    nàng đang đỡ hoàng hậu dậy, định cho người uống vào thì Izumin cản ngang lấy, giằng viên thuốc lại
    -Ngươi định cho mẫu hậu ta uống thuốc gì?
    - Hoàng tử Izumin?
    - Biết ta là hoàng tử còn không hành lễ?
    - Thế ngươi có biết ta là ai không?
    - Ngươi chỉ là một y sư nhỏ nhoi, lại cao ngạo lớn giọng, lính đâu mau mang nàng ta giải vào ngục!

    Bên ngoài ngự lâm quân mang nàng đi, Mimosư rủa trong lòng, mọe nó hơn hai kiếp người lại "vinh dự" được nếm mùi đại lao!mà lại vì cưu người kia chứ. nàng phẫn nộ trước khi đi nàng ném lại ấm lô thuốc
    - Các ngươi muốn hoàng hậu chết thì cứ đổ bỏ hết tiên dược ta vừa chế đi! dù sao, ta cũng làm hết mình rồi, còn ngài hoàng tử kính mến, nếu đức vua biết ngài giam ta vào ngục thì....

    Nói rồi lính vẫn dẫn nàng đi xuống. Mura nhìn thần thái sáng chói của Mimosư trong lòng rung rẩy không thôi, van xin hoàng tử cho mình thử thuốc nếu an toàn hẳn cho hoàng hậu dùng.trong ấm lô chỉ còn hai viên thuốc nhỏ.

    Izumin cắn môi gật đầu, Mura cũng nuốt viên thuốc xuống, gương mặt tái xanh chờ phản ứng thuốc.
    Kì lạ thay viên thuốc hòa tan chảy đến dạ dày, luồng khí ấm áp bao quanh lục phủ ngủ tạng, Mura đỏ mặt xì hơi rõ to rồi cơ thể nhẹ bẫng..
    Nữ quan, nữ tì đỏ mặt cúi thấp đầu, phen này Mura mất hết mặt mũi nhìn người rồi, trước mặt đông người mà lại.....

    Thần thái Izumin buông lỏng, mới tự tay nâng hoàng hậu dậy, đút thuốc cho bà, rồi bước ra ngoài, không quên dặn dò nữ tì chăm sóc cho hoàng hậu chu đáo.
    ************************************************** *********************
    Mimosư bị bỏ quên trong ngục tối, xung quanh toàn tù binh lâu năm, râu ria mọc dài, thi thoảng có cụ già ho khan, Mimosư không chủ động hỏi han ai, mà họ lại tích cực bắt chuyện với nàng, vì trông nàng nhỏ nhắn và thân thiện vô cùng.

    -Cô nương phạm tội gì mà bị tống vào nơi hôi thối này?
    - Ừm! cứu hoàng hậu.
    -cứu hoàng hậuhahahah...ta hiểu rồi, lại thêm một người bị tranh công, năm xưa chúng ta cũng vì cứu hoàng tử mà bị giam đến chết đây!
    Mimosư không giấu được tò mò, ông ấy kể từng là tướng quân dưới trướng đức vua, lập chiến công hiển hách không ít. Sau đó không còn chiến tranh ông mới được vào cung là hộ vệ cho hoàng tử.

    Hai vị hoàng tử Jodan và Izumin, ông chọn người hiền hòa Izzumin, nhưng ngàn tính vạn tính không ngờ Jodan lại hại hoàng tử.
    Hắn cùng vị hoàng quý phi-vợ của hoàng huynh đức vua hiên ngang dìm hoàng tử Izumin.Âm mưu hại chết trưởng hoàng tử, Izumin lúc đó thoi thóp sắp chết, đoàn vệ binh vì không bảo vệ được hoàng tử mà bị giam vào ngục tối.
    Ông tướng quân lặng thinh hồi lâu, hai ba vị tướng dưới trướng ông- lúc này đều hai thứ tóc trên đầu cười ha hả
    - Đức vua anh minh, người thu nạp thê tử của hoàng huynh mình,không ngờ lại rước con rắn độc vào cắn chính mình, chỉ tội hoàng hậu bị ả độc đến thê thảm.
    - Ý hai người là hoàng hậu trúng độc do người kia?
    - cô bé! hoàng cung vốn không đơn giản, nếu không sao cô bị giam vào đây? nơi này, không ai mang tội nhẹ cả!
    -hahaha...

    Mimosư cười lớn, làm những thiếu phụ ngồi buồng giam khác ngó nhìn nàng. cười mỏi mệt nàng lại nhìn ra cửa sổ duy nhất ở nơi hôi hám này.
    Ánh trăng rọi vào sáng rực, Mimosư lại hát,tiếng hát lảnh lót vang dội giữa đêm khuya tĩnh mịch.

    Izumin sau khi giải quyết xong những công vụ đơn giản. hắn day day trán, ông đội trưởng đội thị vệ nhìn hoàng tử lại đắm chìm vào suy nghĩ thì cung kính báo cáo lại tin tức trong cung
    -Thị nữ nhắn lại lão nô, hoàng hậu đã tỉnh, người muốn gặp ngài!
    -Mẫu hậu tỉnh? được, sang đó!
    -vâng!


    Hoàng hậu thần sắc tươi tỉnh nhìn dàn nữ quan bận bịu nở nụ cười, thật lâu rồi tinh thần bà mới tốt như thế, chậu hoa bên giường luôn phát ra mùi hương dễ chịu cho bà cảm giác thư thái vô cùng.
    Lúc Izumin tới nhìn bà, hoàng hậu vuốt tóc hắn lại ôn nhu an ủi hắn.
    - Ngự y đó quả thật tài năng, cảm giác nhói bụng cũng mất đi rồi, Izumin con mời ngự y đó đến cho mẹ gặp mặt!
    - Mẫu hậu...vâng...

    Izumin liếc ông đội trưởng, ông đội trưởng hỉu ý hoàng tử mau chóng đến đại lao mang Mimosư ra ngoài.
    Mimosư không cho phép ai chạm vào mình, không thay áo hay tắm rửa, mang y phục dính đầy bẩn đến yết kiến hoàng hậu.
    Người ngoài nhìn vào đánh giá nàng không biết điều mạo phạm hoàng gia, lại có người xì xầm nàng là phạm nhân lợi dụng lòng tốt hoàng hậu để được thả ra.
    vô vàn thị phi bàn tán, Mimosư vần cúi đầu không rõ biểu cảm trên mặt.Mimosư vừa đến, hoàng hậu nhìn nàng một thân chật vật . hoảng hốt đến bước xuống giường chạy đến nâng nàng dậy.

    Mura cản hoàng hậu lại, bà vô cùng tức giận
    - Izumin, vì sao con lại vô lễ với ngự y?
    - Mẫu hậu, người này....
    Chát

    Hoàng hậu lần đầu tiên nóng giận tát hoàng tử, đường đường vị hoàng tử chấp chưởng một nước lại bị tát vì một cô gái
    Mimosư hả fạ vô cùng, vội đứng lên cản hoàng hậu, chiếc khăn trùm đầu bị Izumin gỡ xuống. mái tóc Bạch Kim luôn bị che giấu xõa ra tung bay.
    một vài lọn cuốn vào mái tóc Izumin hòa vào nhau sáng chói.

    Izumin ngạc nhiên, hoàng hậu càng ngạc nhiên hơn, bà lắp bắp không biết mở lời thế nào.
    - cô...cô....
    - Nó thế nào thưa hoàng tử?

    Thầy Rabana ôm hòm thuốc chật vật chạy đến, Izumin vội buông Mimosư ra, nàng nhấc váy chạy đến ra vẻ sợ hãi sau lưng cha mình.
    - sư phụ..thế nào..con của người..lại có mái tóc bạch kim?
    -Hoàng hậu, người quên là khi xưa đại nhân Ruma có mang về một đứa bé gái sơ sinh, hoàng thượng ban nó cho thần nuôi dưỡng. đó là Mimosư!
    - Vậy...rốt cuộc hoàng thượng có biết thân thế nàng ấy? mái tóc bạch kim chỉ có hoàng tộc mới có,làm sao ngài lại để nàng ở bên ngoài hoàng cung?
    - Bẩm hoàng hậu, chuyện này phải kể từ khi công chúa Riuka gả sang Ai Cập, nàng ấy mang sứ mệnh kết giao hai nước lại thất bại. nên bị hoàng tộc ruồng bỏ.
    -nàng...nàng là đứa trẻ con của Riuka?

    Hoàng hậu nâng mặt Mimosư lên nhìn kỹ càng, nàng giống mẫu thân mái tóc và màu da của người Hilite, ánh mắt màu trà của Izumin cũng có trên gương mặt Mimosư, còn lại nàng hẳn giống quốc vương ai Cập.
    Hoàng hậu không hề ghét bỏ nàng, ngược lại càng thương tiếc đòi giữ nàng ở lại hoàng cung. Mimosư giả vờ sợ hãi rút về phía Rabana.
    - Bẩm hoàng hậu, có lẻ nó còn sợ hãi, chúng thần xin cáo từ trước, thần sẽ dẫn nó đến thăm người sau.
    - Vậy...cũng được..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  4. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm

    Gây hấn lần đầu gặp mặt
    Tác giả: Nephthys
    Chương 2





    Izumin nhìn bóng lưng hai người rời đi cao mày, trong chuyện này có gì đó vô lý mà hắn chưa nhìn ra được, phải đợi Phụ hoàng trở về từ Nubia mới rõ.
    Đại thần Ruma vừa qua đời hai năm trước, mất một người nắm giữ quan trọng Izumin càng khó khăn tìm hiểu thân thế của Mimosư.

    Mimosư đi bên cạnh cha mình, nhìn ông rảo bước cực nhanh khỏi hoàng cung, đến khi về tận nhà đóng cửa ông mới tóm lấy Mimosư chất vấn
    -Con có sao không? sao lại hồ đồ tự ý vào cung như vậy?
    -Cha, con không sao, nếu không vào cung, hẳn hoàng hậu giờ đã quy tiên rồi.
    - Ừm! Con đừng xuất hiện ở đó nữa, nơi đó không thích hợp với con.
    - Cha! người nói, quốc vương thật sự chán ghét con nên mới lãng quên con là cháu hắn sao?
    -haiz...con quên đi Mimosư! hoàng thất quá rối rắm, huống chi con không được hoang nghênh.từ nay cha sẽ cố gắng bảo vệ con tốt hơn, không để con ủy khuất như hôm nay nữa.

    Mimosư nhìn ông đang đau lòng, nàng cũng không vui vẻ gì. nếu nói ở tù là một trải nghiệm khá thú vị, ông hẳn càng ngạc nhiên về nàng. thoi cứ giả vờ làm cô gái yếu ớt cần che chở thì hơn.
    Ngàn tính vạn tính Mimosư không ngờ ánh mắt quật cường của nàng lúc nóng giận đã lọt vào tầm ngắm của một người.
    ************************************************** **********************************

    Lễ hội hàng năm của Hitaito, dân chúng tụ tập ở kinh thành trẩy hội múa hat cảm tạ thần sông cùng thần núi bảo hộ quốc gia yên bình. Lễ hội tôn thờ thần chiến tranh.
    Mimosư được Rabana cho phép đi vào kinh thành vui đùa cùng Sekher- con gái trưởng làng. vừa đến cổng thành nhận ra vị tướng già đi theo izumin đang đi theo mình Mimosư kéo Sekher lại thì thào
    - hắn là một lão biến thái hay đi theo dê thiếu nữ, Sekher chúng ta cho hắn một vố đi.
    - Mimosư, nhưng hắn ta có vũ khí kìa, chúng ta chạy không thoát, thôi cứ trốn đi.
    - Đừng lo, nơi này đông người thế kia mà.

    Mimosư nhìn thấy đoàn vũ công đang múa đến gần, cánh hoa bay lượn trên không trung, nàng tinh nghịch kéo Sekher chạy đến cạnh ông đội trưởng già, dùng tay đấm vào bụng khiến ông ngã nhào xuống rồi xoay tròn theo đoàn vũ công định chuồng.
    Ông đội trưởng vốn đang theo mimosư, lần đại náo hoàng cung kia điện hạ luôn dặn dò ông phải theo sát hành động của nàng, có thể nàng là công chúa Hitaito, biểu muội của hắn. Ông đội trưởng tưởng mình không bị phất hiện, đến khi nàng lao về phía mình còn chưa kịp nghĩ nàng đã ra tay đấm không nhẹ.
    Nếu là kẻ bình thường ông đã trả chiêu rồi, này...là người điện hạ bảo ông bảo vệ....
    - Mau tóm lấy nàng, nơi này quá nguy hiểm!
    Ông đội trưởng ra lênh jcho binh lính bắt lấy Mimosư, nàng đã nhanh chân lách ra ngoài chỉ còn Sekher bị vướn lại ở trong đoàn vũ công chưa thoát ra được.
    Mặc kệ nàng đi, nàng sẽ không có chuyện. Mimosư địnhchạy lại va vào người khác.

    Người thanh niên trẻ kia nhìn Mimosư chăm chú lại gảy gảy tóc màu nâu của mình
    -xin lỗi tiểu thư, tôi đang vội...
    -Không cần xin lỗi tôi, tôi phải đi vội tạm biệt.

    Mimosư lại nhấc váy chạy, không để ý khăn trùm tóc bị lệch, tung mái tóc bạch kim phản chiếu hào quang ra ngoài. Kai nhìn cảnh tượng mỹ miều đó không nói nên lời.
    là hoàng tử gài hắn vào học y tại y quán của thầy Rabana, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp cận nàng. thầy bảo bọc nàng rất kỹ, chưa hề cho nàng lên giảng lớp bao giờ
    mùi hương nàng vươn lại còn gây cho người khác mê muội hồi lâu, Kai hoàn hồn hướng Mimosư chạy theo hi vọng không bỏ lỡ mối nguy nào
    Thực ra tin tức có gián điệp trà trộn vào đã được hoàng tử biết. Là gián điệp từ Ai Cập gửi đến, muốn điều tra tình hình của Hitaito trước khi đề nghị hòa thân.

    Công chúa ai Cập rất xinh đẹp, nhưng quá quyết đoán không thích hợp với hoàng tử, nhưng muốn quốc vương gả hòn ngọc quý sang đó thì....
    thế nên cuộc thương thuyết kia hẳn không đâu vào đâu, chiến tranh là điều khó tránh.
    ************************************************** *************

    Mimosư chạy đến một cửa hàng y phục đông đúc người ngoại quốc bán, nàng rất thích, đến quên mất chạy trốn quân binh triều đình nàng mải mê vân vê cuộn vải trên tay.
    Cuộn vải bị giật bằng lực tay mạnh, Mimosư ngẩng đầu nhìn cô gái tóc nâu trước mặt đang giằng lấy.
    - Ngươi mau buông bàn tay bẩn của ngươi ra, công chúa ưng ý khúc vải này rồi!

    Nữ quan đi theo phía sau hắng giọng tay lại kéo Mimosư về phía sau, Mimosư mất đà ngã xuống đổ cả quày hàng ông chủ bán vải.từng khúc vải lăn lóc ra ngoài dính đầy bụi bẩn.
    Oanh động lớn làm hơn 50 người đi xem hàng xung quanh bâu lại đông đúc, Mitamun xấu hổ ném luôn khúc vải đó vào người Mimosư, đỏ một mảng trên gương mặt xinh xắn.
    Ông chủ hàng vải là người Ai Cập, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Mitamun chỉ biết lắc đầu. Mimosư vừa phụ gom vải vừa tức giận.
    - Tiểu thư, đừng để ý cô công chúa đó, nàng là viên ngọc quý của đức vua và hoàng hậu. được cưng chiều từ nhỏ nàng đã như vậy, chúng tôi buôn bán lâu năm ở đây chứng kiến không ít cảnh rồi.
    - Nhiều lần như thế sao? rồi tổn thất của mọi người thì sao?
    Nhiều dân buôn xung quanh kể đủ thứ tình huống bị lấy hàng hoặc đuổi khách trực tiếp như nàng không phải hiếm

    -chúng tôi đâu dám bắt bọn họ đền, quan binh là lớn nhất mà!
    Mimosư chuyên tâm nhặt hàng, phủi bụi, nhưng có vẻ những mảnh vải đẹp đã hư hết. Nàng sờ túi vải bên hông, bảo ông chủ bán cho nàng những khúc vải đó. nhận lời cảm ơn Mimosư lắc đầu.
    Nàng không nói nàng ta vốn cũng là em gái mình.Số tiền nhỏ nhoi thì đền được gì cho người ta chứ.
    ************************************************** *******

    Mimosư ôm chồng vải đến che mất tầm nhìn, trời trở lạnh, nàng tìm xe ngựa trở về nhà, vừa tìm được xe ngựa, lên xe. nàng giật mình nhìn thấy có người ngồi sẵn bên trong.
    -Xin lỗi, tôi không biết có người!
    Mimosư xoay lưng kéo rèm xe thì người đó chặn lại, kéo nàng về phía mình.
    - Mimosư, sau lại trốn tôi?
    -xin lỗi, tôi không hiểu ngài đang nói gì!
    - Hay tôi phải gọi cô là Công chúa Mimosư của Ai Cập?
    -Ngài...

    Izumin kéo chặt tay Mimosư đến sắp gãy tay, nàng nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt Izumin lạnh như tượng đá nàng không nhìn ra bất kì biểu cảm nào dù nàng là thần.
    -Mitamun sắp sang Ai cập dự lễ đăng quang của vị vua mới. cô có muốn về đó không?
    - Lễ đăng ngai? Vậy... tiên vương...
    - Bị vương phi của ông ta độc chết rồi! hừ!
    -A...
    Mimosư bị bóp chặt tay bất ngờ muốn vùng ra lại thất bại. một tiếng giòn tan vang lên trong không gian chật...xương gãy mất rồi..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  5. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm


    Sứ giả Ai Cập

    Tác giả: Nephthys
    Chương 3





    Không hiểu vì sao cha ruột mình quy tiên mà hắn lại tức giận?Mimosư xanh mặt ôm cánh tay bị bẻ hơi vẹo sang một bên, bắt đầu bầm tím.

    -Mau đưa cho ta!
    Mimosư hoàng hồn né tránh còn không quên giẫm chân Izumin vài cái rõ mạnh, Izumin không quên huơ tay bắt nàng lại mạnh bạo ôm eo Mimosư, mái tóc nàng lại xổ ra ngoài rực rỡ
    Mimosư bị ôm đau đến cắn chặt môi, mồ hôi đổ ra chạy dọc theo gương mặt xinh xắn. trông khá chật vật.nhưng còn chưa hết. Izumin sau kh ibắt được nàng, tóm lấy cánh tay gãy kia bàn tay to bắt đầu vân vê....
    -Ĩ...Zu...Min.....ngươi...Á AAAA
    - Yên lặng!
    -Khốn....kiếp......

    Hắn nắn lại tay nàng mà không hề báo trước, xong lại tháo sợi dây trên mũ trùm xuống, lấy khăn vắt bên người làm tạm thành thanh gỗ cố định tay Mimosư, quá trình không hề ôn nhu thương tiếc, Mimosư đau đến chết lặng, xoay mặt về phía sau.
    - cô có muốn gặp mặt bọn họ không?dù sao cũng là tỉ đệ của cô đấy!
    - Izumin...ngài định mượn ta làm gian tế thu thập tin tức sao? nhưng phải nói cho ngài biết cha ta là thầy thuốc Rabana, ta là người Hitaito không phải người Ai Cập!
    - Ồ! có gan dạ đấy! nhưng cô phủ nhận không có ý nghĩa gì, sứ giả Ai Cập được phái đến đang chờ ở hoàng cung đấy! Ta đây đích thân đi đón cô, là vinh dự cỡ nào!
    -Ngài...

    Mimosư phát hiện, mình không có khả năng dùng tiếng người với người kia, hắn tuổi nhân gian hơn 3 tuổi nhưng nàng ở thần giới đã hơn 1 vạn rồi nha. so về độ giảo hoạt và tính toán e là mình còn bái hắn làm thầy.
    -Sao lại im lặng rồi? Ta phát hiện cô lúc nào cũng thích chống đối ta, thay vì để đoàn binh hộ tống lại đợi đích thân ta mời mới đến. quả thật....

    Izumin định nói nữa lại nhìn nàng gục vào thành xe ngựa ngủ mất, hắn mới thở dài, ánh mắt sâu xa tính toán gì đó.
    Xe ngựa vẫn từ từ hướng hoàng cung mà đến!

    Mimosư vạn lần không ngờ, lần đi chơi này mang nàng xa vùng quê kia mãi mãi. không gặp lại cha cũng không thể trở về "nhà".
    ************************************************** *****************************

    Ngủ xong một giấc dài, Mimosư còn ôm chăn mềm lăn qua lại, mùi hương này thật thích, giường nệm êm ái như vậy bao lâu rồi không được hưởng kia chứ..tuy còn thua xa đám vân vân trên thần giới. mùi hoa lan thơm mát lôi nàng dậy.
    "ở nhà cha làm gì có hoa lan? loài hoa chỉ có quý tộc mới dùng trưng bày phòng ngủ?"tính cảnh giác đề cao, Mimosư bật dậy thủ thế, người nằm cạnh nàng mới vươn tay chộp nàng lại...phù chỉ một nhích nhỏ nữa nàng đã đo sàn mất rồi.

    - Thật là con mèo hoang hun hãn, lúc ngủ ngoan như thế, lại còn làm nũng, sau khi thức dậy lại có móng vuốt sắc nhọn. Mimosư cô rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt?đâu mới là gương mặt thật của cô?
    - Tên khốn kia, sao lại ở trên giường ta...AAAA

    -Hoàng tử, hoàng tử,xảy ra chuyện gì?
    Mira dẫn đầu đoàn nô tì chạy đến, hôm nay ngày đầu Mira nhập cung đã được đến hầu hoàng tử, quả thật là vinh dự riêng chỉ có đề bạt mới được.
    Mira nhìn màn này hoảng hốt, ánh mắt lại sắc lẹm nhìn Mimosư mặc y phục hớ hênh trong vòng vai hoàng tử.Izumin cũng không tốt hơn, đầu tóc rối bù như vừa.....xong.
    - Cô...cô là ai sao dám lên giường hoàng tử??
    Mira lắp bắp. Izumin lạnh mặt nhìn làm Mira nín bặt cúi đầu quỳ xuống, nếu đắc tội hoàng tử đừng nói đến muốn tiếp cận hắn nữa.

    -Mau hầu hạ thay áo cho nàng ta đàng hoàng! lát nữa đi đến yết kiến quốc vương cùng ta. các người có 10' để hoàn thành!
    -Dạ!

    chúng nô tì sợ hãi rung rung, Mimosư ngồi trên nệm nhìn cánh tay bó bột trắng toát thở dài, thôi kệ hắn. mặc dù nàng không thích ai nhìn cơ thể mình, nhưng vào hoàn cảnh này tự thân nàng không mặc được y phục.
    - Hoàng tử, ngài...ra ngoài được rồi đó!
    - Đây là phòng của ta! cô là muốn đảo khách làm chủ sao?
    Mimosư phát hỏa, xong lại nhanh chóng dập hỏa nhìn hắn.nàng định bước ra ngoài lại bị kéo lại
    - Ngươi chưa mặc y phục chỉnh tề, định cho bọn họ nhìn sao?
    "thế ngươi là gì? ngươi muốn nhìn ta còn ngại sao? khốn kiếp...." Mimosư nghiến răng cúi đầu, hắn muốn làm khó dễ nàng nữa sao? tay nàng đau buốt nhắc nhở nàng còn mối thù với hắn chưa xong đâu.
    Izumin đứng dậy tóm lấy áo choàng trên tay cung nữ, choàng lên người Mimosư rồi mới quay lưng ra ngoài không bỏ lại câu nào khác.

    -....
    Tốc độ mặc y phục của hắn quá kinh người rồi!
    hơn 10' sau Mimosư dưới bàn tay của Mira cũng hiện hình được ra ngoài cửa. nàng ta cứ bôi bôi trét trét quá kinh tởm, làm Mimosư phải niệm chú lén lút tẩy đi nếu không còn mặt mũi nhìn người sao? là Mira muốn chỉnh nàng? giữa Mira và Izumin có gì sao?

    Y phục công chúa mặc trên người Mimosư làm nàng càng nổi bật hơn, đôi mắt màu trà long lanh ủy mị, môi trái tim khi cười nhẹ càng xinh đẹp hút hồn.
    Izumin đợi lâu đang phát cáo lên, nghe tiếng thông báo Mimosư đến hắn không nhìn nàng chỉ lạnh lùng bước đi trước.

    -Phụ hoàng vạn tuế.
    -Đức vua vạn tuế, vương hậu thiên tuế!
    - Hai đứa đứng lên đi.

    Mimosư lần đầu tiên phải hành lễ lớn, nàng có chút không vui, thân phân nàng xưa nay chưa từng quỳ gối trước ai cả.Mimosư được cung nữ đỡ dậy, nàng ngồi vào nệm cạnh Izumin, hắn vẫn không thèm liếc nàng một cái nhưng quốc vương kia nước miếng đã chảy tới cằm rồi.
    Vương hậu cũng xấu hổ thay, vì đứa nhỏ kia là cháu hắn chứ phải xa lạ, lại còn mơ mộng cháu gái mình hay sao?
    - Công chúa Mimosư thiên tuế! thần đại diện cho Ai cập đến mời ngài về Ai Cập dự đại điển của hoàng đế.
    - Ngài là sứ thần Ai Cập?
    - Thần là Imhotep xin được ra mắt người, vầng trăng Ai Cập!
    - Nhưng ta chưa làm được gì cho ai Cập, thân ta là người Hitaito, tể tướng Imhotep đích thân ban tặng danh hiệu vầng trăng Ai Cập cho ta...thật không dám nhận!

    Mimosư khôn khéo đáp trả, làm đoàn quân Ai Cập kinh ngạc, họ vốn mang nhiều lễ vật đến cho Hitaito, một mặt muốn xem vị công chúa kia xấu đến thế nào, một mặt thử nàng ta tham lam đến độ nào.
    Bị thất vọng, bọn họ im lặng không nói gì, Izumin lúc này mới cười to
    - Mimosư lại khiêm tốn, nàng vốn là thần y của Hitaito từ lúc lên năm, ai lại dám coi rẻ nàng, vầng thái dương rực rỡ mới xứng với nàng!
    -khụ..khụ...

    Mimosư sặc ngụm trà đến nghẹn, Mitamun-công chúa nhìn nàng chăm chú, một kẻ lạ hoắc được tôn vinh.
    - Hoang huynh, cô ấy là ai vậy? thật sự là công chúa Ai Cập sao? sao lại tự nhận là người Hitaito, thật là trò hề mà.
    Mimosư lạnh lùng, Izumin hắng giọng, còn hoàng hậu và quốc vương giả vờ không để ý.con gái mình ngu ngốc quá, vấn đề nhạy cảm như vậy lại công khai cười cợt.
    xem ra họ quá nuông chiều nàng.lần đi Ai Cập này thật đáng lo mà.

    Không ai chú ý mình mitamun giận, hừ một tiếng lại chăm chú ăn uống trái cây được bê lên. nhàm chán nghe mọi người khách sáo qua lại.
    Mimosư cố không làm động cánh tay, Imhotep lại cố ý nắm lấy bàn tay nàng mà hôn lên.
    Mimosư mím môi cố nhịn đau, Imhotep ta ghi hận với ông rồi.
    - Các ngươi cứ về khách điếm chờ, ta sẽ theo các ngươi về an táng phụ vương!
    -Tuân lệnh công chúa!
    ************************************************** ************


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 Con Gái Nữ Thần Giáng Lâm

    Kích thích ở Ai Cập
    Tác giả: Nephthys
    Chương 4






    Mimosư ngây ngốc trong cung điện sơn son thiếp vàng kia, bên ngoài cửa sổ là vách núi cao, bảy nhánh sông chảy vào tận sâu trong nội cung. khó trách Hitaito khá về mặt thủy chiến.

    Cũng không biết thượng nguồn con sông kia là ở đâu nhỉ? Mimosư suy nghĩ miên man không chú ý có người đến cạnh nàng, tận khi mùi hương thoang thoảng chui vào mũi, dẫn đến hắt xì rõ to mới để ý.
    -Ngươi thật là công chúa Ai Cập? bộ dạng trùm khăn kín mít không dám hiện mặt ra ngoài như ngươi làm người ta khó mà phục.
    - công chúa Mitamun, nàng có gì không phục? chẳng phải quốc phục Hitaito đều như thế sao? hoàng huynh nàng cũng trùm mũ đấy thôi.
    - Hừ phong thái hoàng gia làm sao tới lượt một con nhóc như cô nói chứ? Này. Tốt nhất đừng để ta bắt được cái đuôi của cô!

    Mitamun nói rồi quay lưng còn chê không khí ở đây quá hôi hám, dặn dò thị nữ phải thay hoa mới, quét tước lại sạch sẽ. Mimosư hiểu nàng ta đang ám chỉ mình, chỉ cúi đầu ôm cánh tay còn băng bó đi ra ngoài.
    Đột nhiên nàng phát hiện bản thân mình cũng là con gái công chúa Hitaito, không ngờ một ngày sống trong hoàng cung lại bị xem là uế vật của người ta như vậy.
    Nhưng chỉ có một mình Mitamun với sự ghen tị nhỏ nhen xem Mimosư như thế mà thôi.

    Đột nhiên Mira từ đâu đi tới nắm lấy Mimosư kéo nàng chạy như bay về một hướng xa lạ, Mimosư đoán không lầm thì nơi này là vườn thượng uyển- nơi ngắm hoa của cung nhân.
    Mira vừa kéo nàng ngồi xuống ghế đá, đôi chân đã quỳ mạnh xuống nền đá, có vết máu nhỏ ứa ra lớp váy.
    - Công chúa, ta có mắt như mù, cầu người tha thứ cho ta, xin người bỏ qua..
    - Tội gì cô phải làm vậy? tôi chẳng qua là một thứ dân, tiểu thư đứng lên đi!
    Ngụ ý là quỳ cô cũng không có tư cách đấy.
    Mira hốt hoảng nước mắt cứ chảy như suối thật phiền. Mimosư định bỏ mặc nàng ta đi, bên ngoài lại vọng đến tiếng bước chân nhanh nhẹn.

    -Mau đi tìm..nếu nàng mất tích coi chừng đầu các ngươi!
    Mimosư cùng Mira đã trốn vào lùm hoa to tướng gần đó, nhìn ngọn đuốc sáng rực tứ phương nàng hơi cảnh giác nhìn Izumin đang cầm kiếm chỉ huy binh lính chạy đông chạy tây tìm mình.
    Vì sao hắn lại có ý tốt cho nàng về lại Ai Cập? muốn lợi dụng nàng làm con tốt cho hắn thì thôi, lại như quan tâm an nguy nàng làm nàng càng khinh bỉ thêm.

    Đợi khi binh lính tản đi hết, Mira đã đứng dậy không nổi. Mimosư nắm tay nàng ta kéo dậy còn tốt bụng khuyên nhủ.
    - Ngươi muốn tâm của hắn sao? trong lòng hắn e chỉ toan tính cho quốc gia, có từng nghĩ tới ngươi không? dù ngươi hạ mình làm hạ nhân hắn có từng nhìn ngươi không? Mira, trở về đi!
    -đa tạ công chúa, nhưng con tim ta dành hết cho ngài ấy rồi, ta không thể ...

    Mira rơi nước mắt lén lút chạy về tẩm cung hạ nhân, còn Mimosư nhanh chân chạy về một hướng nào đó.Coi như mình đi lạc đi.
    -------------------------------------------------------------------------------------

    Tẩm cung của hoàng tử

    -cô thật có gan, ở nơi xa lạ mà dám chạy ra ngoài đi dạo sao?
    -Tôi không biết mình đi dạo cũng khiến mọi chuyện to tác ra như vậy, còn phiền hoàng tử tìm kiếm.
    -Dĩ nhiên, nếu cô không phải một nữa hoàng tộc Hitaito, ta không cần quan tâm đến sống chết của cô!

    Bàn tay kéo cằm Mimosư chưa từng nhẹ tay, Mimosư nhìn Izumin chăm chú, phát hiện hắn đang có biểu cảm tức giận. thật sự có biểu cảm. nàng bỗng phụt cười ha ha.
    - Ngươi lúc này mới chịu nhận ta có huyết thống Hitaito sao? hoàng tử cao quý?
    - hừ! thôi bộ mặt lạnh băng của ngươi đi Mimosư, thật sự làm ngươi fkhác chán ghét!
    Izumin thô bạo đẩy Mimosư té ngã xuống nệm, bàn tay bị va trúng đau đớn mãnh liệt. xương cốt chưa lành lại động phải Mimosư cắn răng đến bật máu nhìn Izumin.

    Đến đau nàng cũng ương ngạch không cầu xin một tiếng, rốt cuộc nàng có cảm giác hay không?thật muốn lột bộ mặt lạnh lùng đó xuống, muốn chà đạp nàng cho nàng khóc thảm thiết.
    => nổi lòng khó ai biết của vị hoàng tử lúc này!
    Bà Mura truyền thái y đến tháo băng cho Mimosư, nàng vẫn lạnh băng y như chị em sinh đôi của Izumin. bất giác làm người khác rùng mình sợ hãi.

    - Thuốc của ngươi hiệu nghiệm, nhưng quá khó chịuw, băng lâu cánh tay ta như lột mất tầng da ngươi nên thêm dược liệu vào.
    -Thỉnh công chúa chỉ bảo thêm ạ!

    Vị thái y già cung kình với nàng, vì nàng là thần y mà đối đãi.Mimosư không keo kiệt chỉ bảo hắn, lại tự tay tháo băng ra, nắm cánh tay lại vung lên xuống.

    Mọi người có mặt há hốc.
    -Haha...mấy ngày nay ta buồn chán quá, nên mới băng bó, vết thương này chỉ bằng chút niệm lực sẽ lành thôi!
    -!!!!!!!
    Kể cả Izumin cũng cứng họng rồi, hắn không chấp nhận nổi lý do đó, trực tiếp phẩy áo đi ra ngoài. đóng cửa, đuổi hết cung nhân ra ngoài chỉ còn mình Mimosư ở đó, an ổn mà ngủ chờ ngày lên đường.
    Mimosư nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại kia trong lòng lại hỗn tạp. vì cớ gì lại thích gây hấn với hoàng tử Izumin? liệu hắn có để nàng an ổn mà sống không?
    Kể cả hôm sau đó nàng "được" phục trang đàng hoàng, "chuẩn bị hành lí" đến làm khách Ai Cập như thế nào cũng không rõ, chỉ khi đoàn người chạm chân đến sa mạc Arabi nàng mới hoàn hồn.

    Khắp nơi là cát và cát, cái nóng kinh người thiêu đốt, nàng trùm chiếc khăn mỏng che kín mặt vẫn cảm thấy cát đâm đến khó chịu.
    -ﭛﭛﭛﭯﭯﭯﭨﭨ
    Nàng đọc một chú ngữ kì lạ, bão cát từ từ tránh xa đoàn xe, nói cách khác, như có vòng kết giới xung quanh Mimosư một dặm, không khí vô cùng dễ chịu, khiến người ngựa đi càng nhanh rút ngắn thời gian hơn.
    Phía sau xe Mimosư ngồi, Kai nhìn nàng chăm chú, cô gái kia rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? vừa là phù thủy vừa là thần y sao? không phải phù thủy luôn chế độc dược, bùa chú các loại sao?

    Mitamun ngồi chung với Mimosư, thấy rõ màn kia, nàng ta cắn răng không nói, dù gì cũng là tiện nghi cho mình, chỉ một trò vặt có gì hay kia chứ?
    Ông đội trưởng dẫn đầu đoàn binh lần này thầm cảm tạ thần linh phù hộ, bọn họ cưỡi lạc đà vốn không quen lại bị bão cát binh lính khá chật vật, giờ thấy cảnh này chỉ biết có thần linh phò trợ chứ không rõ là Mimosư thi pháp gì.
    ************************************************** *******

    Kinh đô Ai Cập, thebes.

    Thần dân xôn xao chuẩn bị lễ đăng quang cho hoàng đế Memphis, bất kể gái trai già trẻ đều nhao nhao, công trình thần điện đôn đốc ngày đêm, có biết bao nô lệ ngã xuống nhưng không được vinh quang.
    Nhưng không ai phản kháng hoặc có ý định báo cáo lên trên, tất cả mạng nô lệ rẻ mạt kia coi như cống hiến cho Ai Cập
    Mimosư lần đầu đặt chân về đã nhìn thấy bánh xe lu sắp cán nát chân một nô phụ đứng tuổi, nàng đang được Minưe dẫn đi tham quan xung quanh. Mimosư niệm một dãy chú ngữ nhanh đến không ai nghe rõ, chiếc xe bị nhấc bổng lên, dừng lại.

    Đốc công quát to
    - Là kẻ nào náo loạn nơi này?có biết các ngươi đắc tội thần linh hay không?
    Hắn vun vút cây roi định quất vào hai nô lệ đang đẩy bánh xe, Mimosư phi thân đến chụp lấy cây roi kia, ánh mắt màu trà lạnh nhạt trừng.
    Nhất thời không khí như bị đóng băng, tất cả mọi người đều ngừng tay nhìn màn này, cô gái kia là ai? một thân y phục đẹp,quý giá lại đến cứu người. không cân fbiết nàng là ai, bọn họ chỉ có lo lắng cho nàng, gã đốc công kia nổi tiếng hung hãn ở nơi này.
    - Bà Nefuta bà có sao không? chân..ôi chân bà...
    - Carol..mau đi...tránh ra...đừng để bị liên lụy...
    - Không......

    Cô gái nô lệ vừa chạy đến kéo Nefuta ra ngoài bánh xe, nghe tiếng vun roi, Carol nhắm mắt che cho Nefuta, lại không thấy roi đánh tới, nàng nhìn lên là thấy Mimosư bàn tay trắng hồng nắm chặt dây roi thô ráp kia.
    - Ngươi thân là đốc công lại tùy ý vượt chức trách, tự quyết định thay cho đấng thần linh?
    - con nhóc kia ăn nói hàm hồ! tin ông đây cho ngươi chết trước!

    Hắn định rút dây roi lại, nhưng không được lại bị Mimosư từng bước từng bước kéo dây roi lại gần vòng tròn quanh cánh tay nàng, ánh mắt nàng nhìn tên đốc công như hoàng đế nhìn xuống một con kiến dưới chân.
    Hắn lo lắng rồi!
    Vụt...
    Mimosư giật mạnh làm hắn ngã nhào xuống khỏi xe lu, dây roi theo đà quất lên lưng hắn, vỡ nát chiếc áo thiếc hắn mặc còn rướm máu, tét cả da thịt.
    -huhu....tiểu thư tha mạng...tha mạng cho ta..có mắt như mù...
    - ngươi nhìn đi! bọn họ cũng là người, làm việc để nuôi bản thân, hoặc là bị bán làm nô lệ, ngươi chẳng qua là quản lí nô lệ, so với họ chỉ hơn có chút xíu, trong mắt hoàng đế ngươi chỉ là con ruồi dơ bẩn. đừng phát ngôn thay hắn, nếu hắn biết...
    - Ta biết thì sao?

    giọng Memphis uy nghiêm phát lên phía sau họ. Mimosư liếc mắt nhìn thấy hai thân ảnh cao quý đi đến, một người con gái tóc đen mượt, làn da hơi nâu, và chàng trai cũng tóc đen, da nâu đúng chuẩn người Ai Cập.
    chỉ khác họ đang đội trên đầu vương miện! là hoàng đế và nữ hoàng!
    - Asisu.là chị...đúng là chị rồi...tôi tôi là Carol...chị mau đưa tôi về nhà..Asisu van chị...
    Cô bé nô lệ kia nức nở nhào đến nắm váy Asisu, mọi người nhíu mày nhìn bàn tay đen đúa bám lên váy phượng, Asisu đá nàng văng ra gầm thét lên

    -hồ đồ, con bé nô lệ kia, ta chưa từng rời Ai CẬp nữa bước, ngươi nơi nào dám nhận thân thích? mau dẫn đi chém!
    -Khoan đã! nữ hoàng đáng quý! xin hỏi cô nhóc kia phạm tội khi quân sao?
    - Không có!
    - Nếu không có, mạng người há dễ dàng nói chém là chém, trong khi tân vương vừa lên ngôi lại vấy máu khắp nơi, là điềm dữ!
    - Ngươi là ai? chính ngươi gây nên cục diện đáng cười này, ngươi mới đáng chém nhất.

    Asisu chỉ tay vào mặt Mimosư, Mimosư nhẹ nhàng cởi khăn trùm đầu xuống lộ ra dung mạo khuynh thành, đôi mắt nàng lúng luyến nhìn bọn họ như đấng tối cao nhìn thường dân.
    Asisu rung rẩy rút tay lại. Memphis lại nhếch môi, vươn gậy nâng mặt Carol lên quan sát, lại cười to kéo nàng chạy đi về hoàng cung. bỏ lại Asisu nghẹn tức cùng với Mimosư và tên đốc công ngất xỉu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

    ---QC---


Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status