http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=7921
Không nhiêu khê, không rầy rà, không màu mè, không dài dòng, không chiến thắng, không thất bại, không buồn, không vui, không cái thế, không kiệt xuất, không anh hùng, không hào quang .
Đó là những gì để nói về Đao .
Nhân vật chính không tên , không tuổi, có thể hắn vẫn còn trẻ ? Hay có thể hắn đã già ? Không biết .
Chỉ biết rằng, hắn có nhiều tên để ta gọi như Lão Đại, hoặc Vương Hữu, hoặc Sách Huyết Đao, thậm chí là Sát Nhân Vương .
Hắn sinh ra không phải là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, không phải kẻ thần lực hơn người, không phải kẻ danh giá, hắn xuất thân từ nông dân .
Đó là đôi nét về nhân vật chính của tác phẩm Đao, để tiện, có lẽ tôi xin dùng cái tên Vương Hữu cho nhân vật này .
Bối cảnh của truyện xuất phát từ những năm cuối đời nhà Minh, quan liêu thối nát, triều đình hủ bại bạc nhược, cái giá của của nó thì ai cũng biết, nhà Minh đã mất, thay vào đó là nhà Thanh .
Nhưng nhân vật của Đao xuất hiện một cách kỳ lạ như thế, hắn sống ở Bất Khứ Trại , một đạo quân của Minh Triều, đạo quân của một triều đình đã thối nát cực độ .
Vương Hữu vì muốn báo thù cho gia đình mà gia nhập quân đội . Rồi cũng từ đó, cuộc đời lao vào chém giết . Hắn cùng với người bạn Vương Hy của mình cải biến bộ võ công Phá Không Đao thành một thứ kiếm pháp tà dị . Muốn luyện được nó thì phải giết người, muốn mạnh mẽ hơn nữa thì càng phải giết, không có chuyện nương tay . Và điều đó đã biến Vương Hữu thành một kẻ giết người không gớm tay, người ta sợ hãi mà gọi là Sách Huyết Đao . Hãy nhìn cách hắn giết, không có nạn nhân nào toàn thây khi đao của hắn lướt qua . Nhẹ thì vào cổ, mà thường thường là bay mất nửa người . Mỗi lần vung đao, thảm cảnh lại xuất hiện . Cách đánh của Vương Hữu rất tàn bạo, thấy gì là chém, không cần biết có vật gì cản không . Thông thường , kiếm pháp cần sự khéo léo, cần sự nhanh nhậy, bằng cách nào đó lấy mạng đối thủ cực nhanh mà không cần tốn sức . Nhưng Vương Hữu thì chẳng cần mấy thứ lý thuyết mệt nhọc đó, mỗi lần vung đao là binh khí của đối thủ gãy nát, mà binh khí đã gãy thì không thể nào đỡ được cho cơ thể đằng sau . Cách đánh này khiến tôi có thể cảm nhận cái sức mạnh kinh khủng của Vương Hữu . Cũng vì cách đánh này mà đao của Vương Hữu mòn vẹt đi rất nhiều . Chẳng phải là thần binh, cũng chẳng phải là thanh đao đẹp đẽ gì . Đao đến với người rất tự nhiên . Người vì thù hận mà cần đao, đao cần có người điều khiển, một bên là người, một bên là đao . Và thế là từ trong quân khố, đao được trao cho người lính . Đơn giản như vậy thôi .
Vương Hữu cũng chẳng hề mặn mà với thanh đao của mình, được Mại Thiên Nhân gạ gẫm mua, hắn cũng vứt nó đi luôn, chẳng cần nghĩ rằng, đó là thanh đao đã cùng mình chinh chiến suốt bao năm . Tác giả đã sử dụng giọng văn lạnh nhạt, bất cần để mô tả cái tình của Vương Hữu với thanh đao đã theo mình chinh chiến . Đến tự nhiên, ra đi cũng tự nhiên, không ai nợ ai . Đao được uống máu, người được thoải mái giết . Như vậy, hai bên đã đối đáp nhau sòng phẳng, không còn gì hơn . Đao vốn đã xấu xí thô kệch, rèn vội từ tay một tên thợ rèn học việc, nay lại càng xấu hơn, và hung hãn hơn, lưỡi đao mòn đi quá nhiều, tấm vải bọc chuôi nhàu nát thấm máu đen . Nhìn vào thanh đao, người ta đã không muốn cầm nó . Vương Hữu cũng vậy, một tên nông dân xấu xí thô kệch như một sản phẩm thừa của người thợ số phận, gặp gia biến, lao vào chém giết thì nay lại càng xấu xí thô kệch hơn , và hung hãn như thanh đao vậy . Người là đao, đao là người . Cùng uống máu, cùng nhìn thảm cảnh , hai đối tượng như hoà lại làm một, để rồi tách nhau ra, vẫn thấy dư ảnh của đối tượng kia trong đối tượng này . Vương Hữu có vứt thanh đao đi thì hắn cũng chẳng tiếc, vì rằng, tâm hồn hắn đã là một thanh đao sắc lạnh rồi . Cả tác phẩm, ta có thể cảm nhận giọng văn giản dị, mà vẫn tạo sức hút không ngờ, từng câu từng chữ, giống như đao, sắc lạnh, vô tình . Có thể nói, tác giả đã biến toàn bộ tác phẩm của mình thành một thanh đao , khi thì lướt nhẹ, mài trên da người đọc, khi thì như cắm ngập sâu vào trong tận trái tim . Máu chảy xuống làm tôi cảm thấy cuộc đời quá tàn nhẫn, quá khốc liệt, tự nhiên lại nhớ lại cái thời chiến tranh năm xưa .
Tác giả Cuồng Long cũng rất nặng tay khi đặt ra những tình huống làm người khác phải sôi sục trong lòng . Vương Hữu và những người lính năm xưa trong Bất Khứ Trại, tình huynh đệ trong tử chiến đã gắn bó không thể nói thành lời, vậy mà bây giờ phải quay sang chém giết nhau, để rồi tất cả lại sát cánh trong trận đánh với Ngô Tam Quế . Vương Hy trả thù, để rồi cuối cùng phải chết trong nước mắt, trong đau khổ, hắn cười, nhưng trong lòng hắn giằng xé . Hoàng đế Sùng Trinh cố gắng bao nhiêu, mà vẫn không cứu vãn nổi cái cơ nghiệp của Minh Thành Tổ , xung quanh toàn các quan lớn bé của triều đình, vậy mà đến khi nguy hiểm chỉ còn lại một viên Hiệu Úy Cửu Phẩm ra cứu , phẫn uất, rồi lại thắt cổ tự vẫn . Ngô Tam Quế sắp đi đời đến nơi, lại được người thiếp Viên Viên che chở , mà Vương Hữu lại đang có cảm tình với Viên Viên ! Đọc Đao, thấy nhiều khi sự trái ngược , sự đối lập, sự mâu thuẫn bị đẩy đến mức cùng cực , nếu là tôi trong những hoàn cảnh ấy, quả thực có khi không thể như Vương Hữu ! So sánh với những tác phẩm khác, thấy rằng Đao có chất giọng tàn nhẫn theo kiểu Thiên Đế Kiếm, có cái mệt mỏi của Thi Vương . Tựu chung lại, thì Đao có dáng dấp của một tác phẩm lớn, nếu có kết thúc hay thì đáng để gọi là một kỳ thư kiếm hiệp . Nhận xét như vậy không quá chút nào !
Cái hay nữa của Đao là quan niệm hoàn toàn mới mẻ . Trong các tác phẩm kiếm hiệp thường thấy, các bậc cao nhân đắc đạo thường rũ bỏ bụi trần, lên núi tu luyện , và sau khi đại ngộ, bỗng thấy mình thành cao thủ . Đó là một mô – típ đã thành lối mòn rồi, con đường quá nhiều người đi qua sẽ vô cùng chật chội và không thể phân biệt được ai với ai . Tại sao không rẽ sang con đường khác ? Nói về công phu, thì trong các truyện sáng tác, có hai tác phẩm đi theo hướng riêng của mình là Thiên Đế Kiếm và Đao . Đao tàn nhẫn hơn, nó nói thẳng ra rằng, các kiểu luyện công phu , hay kể cả quan niệm sống thường gặp đều bị Đao bác bỏ hết . Đến cả giới Phật, đao cũng không từ . Đao cho rằng, cả thế giới là một vòng quay tuần hoàn, một sinh thể chết, sẽ mang lại sức mạnh cho sinh thể khác, cả một cái vòng ấy như những bánh răng chuyển động không ngừng . Tôi cho rằng đây là một lý thuyết rất, rất độc đáo và sáng tạo . Và để thành Thần, hoà nhập với tiềm thức Đại Địa, thì không có cách nào nhanh hơn là phải giết, giết những sinh thể khác để ta sống, giết những kẻ khác để ta trở thành một thứ quan trọng trong “Đại Địa “ . Chết là một mặt khác, một phần tất yếu, và cũng là một phần để tái tạo lại . Tôi cho rằng, Đao đã mở ra một quan niệm rất mới trong kiếm hiệp . Điều này cần phải khâm phục tác giả, vì có một cách nhìn nhận thực tế vô cùng sắc bén, đôi mắt nhìn cuộc sống của tác giả cũng bén như lưỡi đao vậy . Theo tôi, cái cảm nhận linh thức mà Vương Hữu có được, có lẽ là sự tiếp nhận tình cảm . Một cuộc đời chém giết, tâm hồn chai sạn, vậy mà có thể cảm nhận và biết nói với lòng mình rằng : “ Viên Viên quá đẹp ! “ . Biết lo lắng cho những người lính cùng chạy loạn, biết cảm nhận nỗi đau mất cha của Thái Tử, biết rõ hành động xấu xa của tên cẩu tặc Ngô Tam Quế . Có lẽ tác giả Cuồng Long muốn nói rằng , tình cảm là thứ để con người ta vươn tới khát vọng chăng ? Xem ra cách giải thích của tôi hơi mâu thuẫn, vì theo Đao, muốn cảm nhận linh thức của “Đại Địa “ thì phải giết, phải tàn nhẫn, sao lại có tình cảm ở đây ? Tôi không phải là tác giả, nên khó có thể hiểu được cái thâm ý của tác giả, liệu rằng, những hồi tiếp theo của Đao sẽ khai mở cho tôi hơn chăng ?
Những nét cơ bản trên, theo tôi nghĩ, cũng là suy nghĩ của mọi người khi đọc Đao . Nhưng . Lại nhưng ! Có lẽ là tôi khắt khe quá thì phải ? Vì rằng, có bạn sẽ nghĩ tôi bới lông tìm vết tác phẩm ! Nhưng dù sao, thì đây cũng là cảm nhận của một người hâm mộ Đao nên tôi sẽ nói những cái tôi cho là còn thiếu của Đao . Mong các bạn và tác giả tham khảo .
Tôi đoán rằng, tác giả của Đao có lẽ phải tầm vào khoảng gần ba mươi tuổi, có lẽ là từ hai mươi tư trở đi thì hợp lý hơn . Nếu sai thì đành để các bạn cười chê vậy ! Tôi không giỏi lắm trong việc này . Hồi đầu đọc Thiên Đế Kiếm, tôi cũng không nghĩ cái cách viết tàn nhẫn như thế lại là của một anh bạn mới có 17 tuổi ! Tôi nghĩ rằng, Cuồng Long có cách nhìn nhận cuộc sống rất lão luyện, nhưng đôi chỗ tôi thấy chưa thoả đáng lắm . Cuồng Long có vẻ như đề cao tính siêu việt của Thần hơi quá . Không phải hơi quá về mặt cao siêu . Mà là hơi quá về mặt chuyển biến sinh thể . Thuyết “Đại Địa “ rất hay ! Nhưng cả một vòng tuần hoàn như vậy, người chết sẽ chết một cách trông đợi rằng : Khi già ta sẽ chết ! Nhưng có những cái chết bất chợt đến, những cái chết ta không hề mong đợi , thì có chăng làm thay đổi cái vòng tuần hoàn ấy không ? Những kẻ giết người lần đầu tiên đều cảm thấy sợ hãi, đó sự xáo động của một mắt xích trong chiếc dây chuyền Đại Địa . Có những kẻ giết người, để rồi không chịu nổi sự giằng xé mà tự sát , đó cũng là một sự xáo động, liệu chăng nó có ảnh hưởng đến cả dây chuyền không ? Hãy thử tưởng tượng xem, một chiếc dây nối với nhau bằng những xích sắt, một mắt xích vỡ thì cả dây xích đứt . Liệu tác giả Cuồng Long có nghĩ đên sự cân bằng trong thuyết Đại Địa của mình chưa ? Tác giả đã nghĩ tới sự quan trọng của mỗi mắt xích chưa ? Và còn một điểm này nữa, Vương Hữu có thể khai mở toàn bộ linh thức, nhưng hắn có thể dùng cái sức mạnh linh thức ấy mà làm đảo lộn cái “ Vòng Quay Số Phận “ không ? Ai cũng biết nhà Minh tới đây là sụp đổ, vậy Vương Hữu cứu lấy Thái Tử, hắn có làm cả trời đất này phải theo ý hắn không ? Hắn có bắt cả trời đất này phải cúi đầu quy phục trước mặt hắn như các vị thần cúi đầu trước Hắc Đế trong Thiên Đế Kiếm không ? Hắn có làm cả cái số phận lâu nay vốn cợt nhả con người nay bị con người cợt nhả lại không ? “ Sức Mạnh Linh Thức “ vô địch thiên hạ mà Thần Bí Nhân dạy cho hắn có thắng được “ Vòng Quay Số Phận “ không ? Hắn có cứu được nhà Minh không ? Câu trả lời chắc ai cũng biết . Vậy nên sự xuất hiện của Vương Hữu có lẽ là một thứ để số phận chơi đùa . Có lẽ đọc Đao, người ta sẽ không quan tâm nhiều lắm tới mức độ lịch sử, mà có lẽ người ta sẽ coi trọng hơn về cuộc đời Vương Hữu , mặc dù là tác giả đã khéo léo đưa cuộc đời Vương Hữu gắn với lịch sử, nhưng có điều , “ Vòng Quay Số Phận “ có lẽ làm mất đi phần nào đó cái tính hùng tráng của một trận chiến mà ai cũng biết trước kết quả .
Giọng văn của tác phẩm cũng phải nói là mẫu mực , không có phần nào để chê, nhân vật phù hợp với giọng văn bình dị, sắc lạnh như lưỡi đao . Tuy nhiên, cách trình bày bố cục, và nhất là cách mà tác giả Cuồng Long kéo chuyện, thì thực sự tôi thấy vẫn chưa ổn thoả . Có lẽ tác giả nên tham khảo một chút cách kể của Dị Giới hoặc Truyền Kỳ Minh Kiếm . Thời gian đừng nên quá nhanh, sự thêm thắt một chút của lời thoại nhân vật sẽ chuyển đổi thời gian tốt hơn . Hoặc nếu không muốn, tác giả có thể ngắt dòng, như vậy cũng gây ra tâm lý thoải mái hơn cho người đọc, mà không phải hộc tốc chuyển cảnh . Nói thật với tác giả Cuồng Long là tôi nhiều khi chạy theo truyện của cậu mệt đứt hơi, mà lại toàn cua chỗ gấp, người già cả như tôi mong tác giả nên thương một tý !
Còn về mặt chiến đấu, có lẽ là truyện có vẻ không thích dùng các tuyệt chiêu , pho võ công thì phải . Đó cũng là một điều tốt, để người ta đỡ mệt đầu có vì phải nhớ nhiều chiêu thức . Nhưng trong cả truyện cho tới giờ, chưa thấy một tuyệt chiêu nào xuất động cả . Thiết nghĩ, tác giả Cuồng Long nên sáng tạo một chút . Tiếp nữa là cảnh mô tả trận chiến, mặc dù là sử dụng từ ngữ linh hoạt, hình ảnh diễn biến tốt . Nhưng có lẽ nếu chọn cảnh chiến đấu giữa hai tác phẩm Đao và Thiên Đế Kiếm , tôi vẫn sẽ chọn Thiên Đế Kiếm hơn . Tôi không hề so sánh tác phẩm nào hay, dở, mà chỉ muốn để các tác giả tham khảo một chút . Bạn đọc cũng nên rút ra sự so sánh này khi đọc các tác phẩm với nhau . Nếu cũng là người đọc Thiên Đế Kiếm, tôi nghĩ tác giả Cuồng Long cũng để ý thấy cách xuống dòng của tác giả Thiên Đế Kiếm rất tự do, người đọc có cảm giác cuốn hút, không bị đè nén bởi những dòng chữ nhiều quá . Cách xuống dòng đôi khi cũng là một công cụ đắc lực để giảm thiểu sức nặng nề của tác phẩm , nhất là đối với những tác phẩm nặng câu chữ như tiểu thuyết kiếm hiệp, càng nhẹ, càng bớt đi trọng lượng mà không làm mất đi giá trị, đó cũng là một cái hay . Hơn nữa, có một điều hay trong Thiên Đế Kiếm mà Đao chưa có, đó là đừng nên nói hết ra tình cảm, cứ để đọc giả tự nhiên mà nhận thấy, có phải là đắc dụng hơn không ? Ví dụ như cảm nhận trên chiến trường của nhân vật Hàn Thuyên trong Thiên Đế Kiếm và Vương Hữu trong Đao là như nhau . Có điều cách thể hiện của Thiên Đế Kiếm tốt hơn Đao, sự diễn biến nội tâm nhân vật không nói hẳn ra, mà sử dụng cái “ ngoại “ , tức là mô tả hành động nhân vật , mà mô tả cái “ nội “ của nhân vật . Cái “ ngoại “ hành động là nói lên cái “ nội “ trong lòng . Theo tôi, tác giả đừng nên Vương Hữu phơi bày lòng mình ra quá nhiều , hắn vốn là kẻ lạnh lùng, hãy để hành động của hắn làm việc , mà từ đó để độc giả suy ngẫm về hắn, về suy nghĩ trong lòng của hắn , như vậy thì có lẽ là tốt hơn .
Một vấn đề nữa mà tác giả Cuồng Long nên lưu ý là đừng để độc giả phải mệt mỏi quá . Văn phong của Cuồng Long có đôi chút giống Cổ Long . Theo tôi, thì tác phẩm của Cổ Long không hề kém cạnh Kim Dung ở điểm gì, có điều văn phong của ông nghiêm trang quá, và đến lúc nào đó sẽ gây ra sự bức bí cho người đọc, điều đó cũng xảy ra khi đọc Đao . Kim Dung thì biết sử dụng những tình huống hài hước của nhân vật để giải toả sự căng thẳng trong truyện . Khi đọc Đao và Truyền Kỳ Minh Kiếm thì hai cảm giác trái ngược nhau hoàn toàn . Tôi có thể vừa cười những trò vui của anh chàng Thương Minh Kiếm , những nét đanh đá của cô gái Lâm Thái Vân, vừa thoải mái uống cà phê để đọc Truyền Kỳ Minh Kiếm . Trong khi thì vừa căng thẳng trong những tình tiết nhanh và mạnh của Vương Hữu, vừa nhăn nhúm mặt nhai lạc luộc để đọc Đao , thú thực là đôi khi căng thẳng vì cốt truyện quá nên ăn cả vỏ lạc lúc nào không hay . Vậy nên rất mong tác giả có thể tham khảo thêm một chút Dị Giới của tác giả heobeomapu để làm cho truyện của mình trở nên vui tươi hơn một chút, Dị Giới có sự pha ghép tình huống hài hước khá tự nhiên, sự mệt mỏi được giải toả đúng lúc, đúng độ, đỡ căng thẳng . Mong tác giả Cuồng Long để ý, chứ cứ tình trạng căng thẳng này trong Đao, khéo tôi nuốt sống cả lạc, tắc ruột mà đi bệnh viện mất !
Và tác giả Cuồng Long cũng nên tham khảo cái cách xuất hiện bất ngờ các nhân vật trong Thiên Đế Kiếm . Không biết là tác giả Cuồng Long có để ý tới chi tiết rằng đã giới thiệu Tạ Quỳnh Chi ở hồi thứ mười chín, như vậy là sẽ làm giảm cái sức hấp dẫn đến bảy tám phần rồi không ? Tạ Quỳnh Chi vốn có thâm thù với Vương Hữu, mà lại giới thiệu cô ta sớm quá, khiến tác phẩm để lộ sơ hở diễn biến tiếp theo . Sở dĩ tôi nói Thiên Đế Kiếm ở đây là vì các nhân vật xuất hiện ở những chỗ chẳng bao giờ người đọc nghĩ đến . Đang theo mạch, tự nhiên, có một nhân vật xuất hiện làm thay đổi toàn mạch, mà xuất hiện hết sức hợp lý vì những lý do cũng hết sức hợp lý . Đó chính là nét đặc trưng của Thiên Đế Kiếm . Hoặc như Truyền Kỳ Minh Kiếm cũng để cho sự xuất hiện vừa hay, vừa vui, vừa bất ngờ của Lâm Thái Vân khi đến dạy cho Minh Kiếm trong rừng . Đành rằng, Đao dựa trên một khuôn phép mẫu mực về tiểu thuyết kiếm hiệp, nhưng nó cũng nên có sự mới mẻ trong cách dẫn chuyện, như vậy thì tốt hơn . Nếu viết theo kiểu cũ, thì thực sự ra có những người hay đọc kiếm hiệp là hiểu một số từ cổ như “ hạo kiếp “ , “ huyết vụ “ , chứ nếu để cho người ngoài hiểu được thì chưa chắc . Thực sự ra, những tác phẩm văn học ngày nay , nếu xét về mặt nghệ thuật thì không thể bằng các tác phẩm văn chương thời xưa, nhưng nếu bảo một người trẻ tuổi chọn một trong hai quyển : “ Chiến tranh và hoà bình “ của Lev Tolstol với quyển “ Mật mã Da Vinci “ của Dan Brown, thì tôi nghĩ phải đến bảy tám phần anh ta chọn Dan Brown, vì lý do gì ? Nói ra ngoài lề một chút, những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng như “ Mật mã Da Vinci “ hay “ Harry Potter “ không phải hay về mặt nghệ thuật, mà nó ăn nhau là ở tình tiết . Mặc dù so sánh với hai trường phái tiểu thuyết thì rất là chênh lệch, nhưng các tiểu thuyết gia kiếm hiệp cũng nên học hỏi một chút ở cách xử lý tình tiết ở các tác phẩm hiện đại . Về mặt này, thì tác giả Cuồng Long nên tham khảo một chút của Thi Vương - một chuyện xử lý tình tiết khá tốt . Bởi vì, cách xử lý tình tiết, nếu xét về phương diện nào đó cũng là một nghệ thuật, và sức nặng của nghệ thuật xử lý tình tiết, trình bày tình tiết là cách nhanh nhất để làm độc giả hứng thú với truyện hơn .
Trên đây, là những ý kiến của tôi về Đao . Đao không phải là một tác phẩm thực sự mới, nhưng để xếp nó vào hàng truyện mẫu mực theo đúng lối kiếm hiệp xưa thì thật chẳng có gì bàn cãi . Có điều tác phẩm chưa hoàn thành , nên chưa thể nói trước được điều gì quá . Sự khai mở Linh Thức trong Vương Hữu làm hắn trở nên mạnh hơn, vì trước đây hắn chỉ dùng sức, bây giờ hắn có cả đầu óc . Hắn sẽ trở thành ai đây ? Phản lại triều Minh như Ngô Tam Quế ? Bán rẻ triều Minh như năm xưa Bá Bỉ bán nước Ngô ? Chết trong niềm tiếc thương đất nước như Bá Di, Thúc Tề năm xưa khóc vì nhà Ân bị diệt ? Hoặc chết trong phẫn uất như người anh hùng Nhạc Phi năm xưa vì cứu giang sơn Đại Tống ? Không biết . Cái đó tuỳ thuộc vào tác giả thôi . Chỉ biết một điều, chất văn phong giản dị của Cuồng Long làm tôi đặc biệt ấn tượng ! Mong rằng tác giả hãy giữ cách thể hiện này, và cũng mong tác giả không ngừng tham khảo thêm các tác phẩm khác . Tôi không biết mình có sống đủ hay không để chờ một ngày kia, trên tay tôi là quyển sách có chữ Đao ở giữa, nhưng nếu sống được thì tôi sẽ chờ .
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile