TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: Mùa nhớ

  1. #1
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định Mùa nhớ

    Khoảnh khắc

    Tác giả: Hiểu Mai

    Đêm nay là 15 âm, trăng sáng, sáng vô cùng, sáng đến mức tưởng như soi rọi mọi ngóc ngách tâm hồn Hạ Vân. Thời gian trôi đi nhanh quá! Đã rất lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ, có lẽ là kể từ ngày ấy... cô đã không ngồi ngắm trăng. Khi lấy chồng rồi công việc gia đình, công việc riêng bận rộn, cô cứ đặt mình là ngủ, chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều. Cứ tưởng cuộc đời sẽ lặng lẽ trôi đi như vậy.

    Cứ ngỡ quá khứ đã ngủ yên. Vậy mà trong khoảnh khắc này, đối diện với ánh trăng, cô như đang chìm vào một cõi khác. Giọt nước mắt lăn trên má, "Mình khóc ư?", cô giật mình lau vội. Chiếc điện thoại trên tay run bắn, tin nhắn cứ xóa rồi lại viết, rồi lại xóa... Cuối cùng nó cũng được gửi đi mà không có một từ nào. Tin nhắn trống nhưng lòng cô không trống. Có những điều lời nói chẳng bao giờ san sẻ được.

    Nếu không gặp lại Lâm - người bạn từ thuở sinh viên, có lẽ cô cũng sẽ không trải qua những phút giây như thế này. Trong câu chuyện về một thời để nhớ, Lâm đã gợi nhắc đến một cái tên: "Anh Thanh Sơn mới về nước đấy". Vân đỏ mặt, tròn xoe mắt. Lâm lại tiếp tục: "Anh ấy trông già đi nhiều lắm nhưng vẫn rất đẹp trai, mày nhìn xem số điện thoại của anh ấy, chứng tỏ vẫn không quên được mày đâu".

    09... 151. Vân lặng người. Ba con số cuối cùng như nhảy nhót trước mắt. Trái tim cô loạn nhịp bồi hồi. Con số của quá khứ. Con số của kỷ niệm. Con số trọng đại. Chính vào ngày của những con số ấy, Thanh Sơn đã vượt qua biết bao anh chàng con nhà giàu bước vào trái tim Vân. Số điện thoại này chỉ nhìn một lần là Vân đã nhớ, đã không thể loại nó ra khỏi đầu nữa.


    Đêm nay ánh trăng sáng quá! Sáng như ánh trăng của ngày ấy. Bởi vậy Vân đã không thể cầm lòng. Sau khi nhắn tin xong, cô vội tắt máy. Cô thấy sợ. Cô lên giường nhắm mắt. Cô không ngủ được. Cô dạy bật ti vi rồi lại tắt. Cô lại bật điện thoại và chạy ra ngoài. "Em!"- Tin nhắn đến chỉ thế thôi cũng đủ để trái tim cô tan chảy.

    Đã một tuần trôi qua, Vân luôn sống trong đau khổ pha lẫn hạnh phúc. Thanh Sơn vẫn còn yêu, thậm chí yêu mãnh liệt. Vân có lẽ cũng vậy. Nhưng cô lại đang sống trong dằn vặt ghê gớm. Cô nghĩ bấy lâu nay mình chưa sống thật với chính mình. Cô nghi ngờ tình cảm mình dành cho chồng. Cô mong anh đi công tác lâu hơn nữa để cô không phải chia tay với giấc mơ ngọt ngào này. Chồng cô không đẹp trai, không lãng mạn, không ngọt ngào... không phải là mẫu người đàn ông như Thanh Sơn nhưng anh chân thành, yêu cô thật sự - một tình yêu giản đơn có phần chất phác.

    Trong suốt hai năm xa Thanh Sơn, nếu không có anh, cô có lẽ sẽ không vượt qua nổi những khó khăn chồng chất. Hai năm đó không thể đếm hết số lần cô đã khóc. Những lần đó, anh luôn đến bên cô và lần nào cũng vậy, lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt. Lâu dần, cô đặt biệt danh cho anh là "anh khăn giấy". Cô luôn nghĩ anh chàng ngốc đó chỉ biết yêu thôi mà chẳng biết làm gì khác để thể hiện tình yêu, để chinh phục trái tim cô. Vậy mà Thanh Sơn hai năm không liên lạc, cô nhận lời lấy anh. Vì sao ư? Cho đến tận bây giờ cô cũng chẳng hiểu được. Và nếu không có những khoảnh khắc tâm lý bị dồn nén như lúc này, cô cũng sẽ chẳng bận tâm cắt nghĩa mà mặc nhiên nhận lấy tất cả.

    Hôm nay anh sẽ về, Vân đứng ngồi không yên. Cô sợ phải đối mặt với anh. 2h đêm, anh đã ngủ say mà Vân không thể chợp mắt. Thấy có tin nhắn, cô vội vã ra ngoài: "Em! Anh muốn gặp em. Ngày mai tại khách sạn... vào lúc 8h... anh đợi em". Mắt cô nhòa đi. Cô lóng ngóng đánh rơi điện thoại khi giật mình nghe tiếng chồng bên tai:
    - Vân! Không ngủ được à? Em khóc à? Trán em nóng lắm, em ốm à?
    Vân bất thần gục vào anh như hàng trăm lần trước đây từng như vậy, líu ríu:
    - Em xin lỗi, em ốm, ốm thật rồi.

    Hôm sau, Vân xin nghỉ ở nhà. Anh ở bên chăm sóc cô cả ngày nhưng đến tối lại có việc phải đi gấp, chắc phải mấy ngày nữa mới về. 7h30, cô chạy vào tủ tìm bộ quần áo đẹp nhất rồi ngồi vào bàn trang điểm. Nhìn mình trong gương, cô tự hỏi mình đang làm gì thế này? Nếu mình đi, mình sẽ đi để được ôm anh, cái ôm mà mình khao khát bấy lâu. Nếu mình đi, anh ấy sẽ thế nào? Hai năm vợ chồng... Khoảnh khắc này thật quá áp lực với cô.

    12h đêm... thị xã đã đi ngủ. Hôm nay trời không trăng nhưng có rất nhiều sao, cô vẫn ngồi bất động nhìn lên bầu trời, nước mắt tuôn rơi. Cô tự nhủ đây là lần cuối cùng mình khóc cho quá khứ, sống trong quá khứ. Còn ngày mai, sẽ khác...

    12h đêm, tại một khách sạn cách đó không xa, một người đàn ông cũng ngồi bất động nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh đã ngồi như thế từ lúc 8h. Rồi bỗng nhiên, anh ứa lệ. Anh lau vội bằng chiếc khăn giấy trên tay, chiếc khăn giấy đã nhiều lần anh lau nước mắt cho vợ nhưng đây là lần đầu lau cho mình. Anh cười hạnh phúc: "Vợ ơi! Cảm ơn em, cảm ơn em đã không đến!"...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mrdoor, ngày 08-06-2013 lúc 20:33.
    ---QC---
    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm


  2. #2
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Ngày của gió

    Tác giả: Hải Yến


    Trời luôn đổ những cơn mưa bất chợt, Mạc Anh đứng nép vào một mái hiên gần đó, khuôn mặt chẳng biểu lộ chút tâm trạng. Con người của Mạc Anh là như thế, dù có trải qua chuyện kinh khủng như thế nào nhưng cô vẫn là một viên đá cứng cỏi thách thức dòng nước chảy qua.

    Mưa có lẽ không muốn ngừng lại, như thể những giận hờn của cô gái tuổi mới biết yêu. Con đường vắng người qua lại, chỉ có mấy người gánh hàng rong đang mải miết đi trong cơn mưa. Mạc Anh đưa tay đón giọt nước chảy vào lòng bàn tay mình. Cô thầm nghĩ: "Trái tim con người có giống như những giọt nước này chỉ đọng lại khi có vật níu giữ, nếu không nó sẽ chảy mãi mà chẳng có điểm dừng".

    Những cơn gió như ghen tỵ với giọt nước đang nằm trong bàn tay mềm mại của Mạc Anh, gió tung mình lên khiến những cành cây khẳng khiu như chao đảo. Gió thổi bay mái tóc dài óng ả của Mạc Anh, cô thoáng chút rùng mình. Đúng lúc đó, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Nhìn thoáng qua chiếc xe cũng có thể đoán chủ nhân của nó là một người giàu có. Mùi nước hoa hàng hiệu trên chiếc áo dù đã bị ướt vì nước mưa vẫn còn rất đậm. Chẳng để ý người bên cạnh, Mạc Anh vẫn thả hồn mình cùng giọt nước.
    - Mưa to thật đấy!
    Người "đồng hành" cùng Mạc Anh lên tiếng, dường như muốn phá vỡ khoảng không gian có vẻ xa cách đến mấy gang tay này.

    Nghe giọng nói có thể đoán người đó vẫn còn khá trẻ, cô đoán người đó chắc bằng tuổi mình. Vì thế, cô cũng chẳng cần phải để ý.
    - Ừ!
    Mạc Anh hờ hững đáp lại.
    - Bạn cũng bị ướt hết rồi kìa, có cần khăn tay không?
    Người "đồng hành" cùng Mạc Anh vẫn tỏ ra khá niềm nở trước sự hờ hững của cô.
    - Không cần đâu! Cảm ơn!
    Vẫn là cái giọng lạnh lùng đó, chẳng lạ gì khi nhỏ bạn thân gọi cô với cái tên "Mặc Anh".


    Cái giọng nói dường như không bao giờ biết từ bỏ vẫn ngang nhiên đi vào lỗ tai của cô:
    - Không biết bao giờ mới tạnh mưa, nhà bạn có xa không? Hình như bạn không đi xe?
    Mạc Anh bắt đầu muốn đập vỡ mấy chồng bát nếu như đang ở trước mặt mình, chẳng thân thiết gì sao mà hỏi lắm thế.
    Lần này cô đã chịu quay về phía người bạn "đồng hành" của mình nhưng có lẽ không phải là nụ cười niềm nở cho lắm!
    Cô cau mặt khó chịu:
    - Mỗi người cần có sự riêng tư, bộ đằng ấy không hiểu sao?

    Bạn "đồng hành" của Mạc Anh nở nụ cười trước câu nói có ý trách móc cuả cô như lời xin lỗi. Nụ cười tươi với hai núm đồng tiền sâu đến mức không biết lấp gì cho đầy, sẽ làm mềm nhũn bất cứ trái tim băng giá nào. Mạc Anh ngây ngô trước vẻ điển trai đó trong vòng 5 giây. Giây thứ 6, cô quay đi. Có cái gì đó rất quen, Mạc Anh cố gắng lục tung trí nhớ chẳng được tốt là mấy của mình. Chắc chắn nụ cười đó cô từng gặp...

    - A!
    Thốt lên một tiếng như thể cô vừa phát minh ra được cái máy lấy lại trí nhớ trong vòng thời gian nhanh nhất.
    Mạc Anh chỉ tay về phía bạn "đồng hành":
    - Anh chính là người đó!
    Vẫn là nụ cười tươi:
    - Anh tưởng em không nhớ anh, anh thấy em từ đằng xa khi em lững thững đi bộ trong mưa.
    Không nhớ sao được, kẻ đã phá hoại khoảng không gian thanh bình của cô.
    Ba ngày trước...

    ***

    Bước chân đến cổng trường nhưng đôi chân của Mạc Anh không muốn bước vào. Nhắn cho nhỏ bạn một tin, Mạc Anh khoác chiếc ba lô, sải bước nhanh trên con đường đông đúc những chiếc xe đang tranh nhau từng milimet. Gió! Gió đang mơn man lên làm da mềm mại của Mạc Anh. Nhắm mắt, cô tận hưởng những phút giây ngọt ngào hiếm có.

    Một tiếng động lạ làm cho Mạc Anh giật mình. Tiếng động đó phát ra từ chiếc hộp bằng gỗ rơi ngay bên cạnh cô. Bên cạnh chiếc hộp là... đôi giày Converse màu trắng ngà mới toanh. Ngước mắt nhìn theo chiều thẳng đứng từ dưới lên, cô chạm ngay vào nụ cười của kẻ đã đánh thức phút giây bình yên của mình.
    - Này nhóc! Nhích ra chỗ khác coi.
    Mạc Anh cảm thấy nực cười, không ngờ trên đời này lại có người lỗ mãng như thế. Giọng nói như chọc phải chỗ ngứa của cô.
    Chống hai tay vào nạnh như thách thức, cô trừng mắt nhìn kẻ phá đám:
    - Nhóc sao? Nhích ra sao? Hình như có cái gì đó đang chọc vào lỗ tai của mình?

    Cái giọng nói đáng ghét đó lại vang lên, đầy sự châm chọc:
    - Thế thì về chịu khó vệ sinh lỗ tai đi nhóc, anh không có thời gian nói chuyện phiếm với nhóc đâu.
    Cô sửng cồ:
    - Này! Anh nghĩ mình là ai chứ, tôi là người đến trước và chỗ này là của tôi.
    Anh chàng nháy mắt tinh nghịch:
    - Chỗ của em hả? Em lấy gì để chứng minh nó là chỗ của mình, nếu em chứng minh được, anh sẽ đi ngay.

    Lần này Mạc Anh thật sự đuối lý, cô biết chứng minh điều đó như thế nào, liệu có ai đó ra ngoài và cầm theo tấm bảng đề mấy chữ "Đây là chỗ của tôi, cấm vào", giống như mấy chữ cô vẫn thấy người ta viết lên tường hay không?
    Cô chống chế yếu ớt:
    - Nhưng tôi đã đến trước!
    Anh chàng đó lại cười khúc khích như thể nhạo báng cô:
    - Anh có bảo là em không được đến đây đâu. Chỉ nói là em nhích ra một chút thôi. Không hiểu hả nhóc?
    - Anh...

    Mạc Anh chỉ muốn cho cả cái ba lô của mình vào bản mặt đáng ghét kia nhưng nếu làm như thế chắc chắn cái ba lô của cô sẽ bị hỏng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thua sau những cuộc tranh cãi vì chẳng thể có ai thắng nổi triết lý ngang như cua của Mạc Anh.

    Thế là đi tong một ngày yên bình. Ấm ức, cô xách ba lô của mình đi xa khỏi kẻ phá đám kia. Nhưng dường như cái giọng nói đó không chịu buông tha:
    - Này! Trốn học là rất không tốt đó.
    Giật mình! Cô quay lại nhìn kẻ phá đám giờ đang loay hoay với cái giá vẽ. Cô thầm nghĩ sao hắn lại biết cô trốn học, chẳng lẽ là người học cùng trường? Mạc Anh không hề biết. Tất nhiên là không thể biết vì cô được mọi người gọi là kẻ vô tâm. Đến những thành viên trong lớp của mình, cô còn chẳng nhớ hết, nói gì kẻ ngoại đạo.

    ***

    Giờ kẻ ngoại đạo đó đang ở trước mặt cô.
    - Hôm nay không trốn học, đã có ý thức hơn rồi đấy.
    Lại là một nụ cười, sau câu nói đầy vẻ châm biếm.
    Cô nguýt dài. Cái miệng chu lên rõ là đáng yêu, ngược với cái triết lý rõ là sai "nhè nhè" của mình:
    - Sinh viên trốn học là chuyện bình thường, chỉ có những kẻ không trốn học mới là đáng chú ý.

    Anh bạn "đồng hành" suýt chút nữa là cười sặc sụa trước câu nói của cô nhưng có vẻ đã kìm lại được:
    - Có muốn đi nhờ về không cô bé khoá dưới.
    Mạc Anh mắt tròn mắt dẹt, hỏi ngây ngô:
    - Anh biết tôi sao?
    Ngay sau đó là cái gật đầu từ đối phương:
    - Tất nhiên! Anh học K56 Viện Mỹ thuật.

    Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi đưa ra câu trả lời chẳng khác trước là mấy.
    - Cùng trường không có nghĩa là là bạn. Tôi tự về được. Cảm ơn!
    Sự thất vọng thoáng qua trong đôi mắt của anh chàng có lúm đồng tiền. Mím môi, anh chàng mở cốp xe lấy ra một chiếc ô màu vàng:
    - Màu vàng là màu của tiếng cười và sự ấm áp, anh nghĩ em cần chiếc ô như thế này, nhóc ạ!
    Đặt chiếc ô vào tay của Mạc Anh, anh chàng lúm đồng tiền đó phóng xe đi mất, không quên tặng cô ánh mắt tinh nghịch.
    Cầm chiếc ô trong tay cô tư lự:
    - Cái gì mà tiếng cười và sự ấm áp chứ, không có chiếc ô này tôi cũng đâu có chết đâu!
    Cô bật chiếc ô, những tưởng sẽ có hàng nghìn phép màu sẽ bay ra từ trong đó. Nhưng nó chỉ là chiếc ô màu vàng.

    Bước chân về đến nhà, cảm giác trống rỗng lại quay trở về.
    Cụp chiếc ô lại, Mạc Anh khẽ mở cánh cửa, vẫn là những tiếng cãi nhau đang vọng ra ngày một lớn. Những câu nói mà cô đã nghe đến phát nhàm chán, quẳng chiếc ô vào góc nhà chẳng mấy thương tiếc, cô chạy lên phòng đóng cửa lại nhưng vẫn không thể đuổi những câu nói cứ đi thẳng vào tai của mình.
    Cô lao đến giàn máy nghe nhạc, vặn to hết cở, có lẽ nó sẽ làm dịu lại cái đầu đang muốn nổ tung của cô.
    Chiếc điện thoại trong túi quần rung lên.
    Một số máy lạ, cô định mở máy thì cuộc gọi kết thúc: "Định chơi trò nháy máy sao?". Cô thầm nghĩ đã có cái để trút giận.

    Sau những tiếng tút, tút... vô vị là một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Dù là giọng nói của con trai nhưng lại vô cùng cuốn hút:
    - Alo! Xin lỗi vì mình đã gọi nhầm số!
    Cái đầu nóng bỏng của cô như dịu lại. Cô nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên:
    - Không có gì đâu?
    Khi cô định cúp máy thì giọng nói kia lại vang lên:
    - Bạn đang có chuyện buồn đúng không?
    Cô hơi bất ngờ nhưng vặn lại ngay:
    - Đừng đoán mò lung tung, chỉ là nhầm số thôi, sao mà nói nhiều thế. Tôi đang bận, không muốn nói chuyện.
    - Thế thì nhắn tin nhé!

    Con người này thật kỳ quặc hết sức, chỉ là nhầm máy mà cứ như quen biết lâu rồi. Nhưng chẳng hiểu sao cô đồng ý, điều đó đến bản thân cô cũng chẳng hiểu được. Chỉ là thấy cũng hay hay, ít ra nói chuyện với người mình không quen biết bao giờ cũng dễ dàng hơn.

    Ngay sau đó là một tin nhắn được gửi đến:
    - Bạn cứ gọi... Nếu một ngày nào đó, bạn thấy muốn bật khóc. Hãy gọi cho tôi. Tôi không hứa rằng sẽ làm cho bạn cười lên nhưng tôi có thể khóc cùng bạn. Nếu ngày nào đó, bạn chỉ muốn bỏ chạy... Đừng ngại ngần, cứ gọi cho tôi. Tôi không hứa sẽ bắt bạn thôi ngừng chạy nhưng tôi có thể chạy cùng bạn. Nếu một ngày nào đó, bạn không muốn nghe ai nói cả, cứ gọi tôi và... tôi hứa sẽ rất mực lặng lẽ".

    Đọc xong tin nhắn đó, tâm trạng của Mạc Anh dễ chịu hơn hẳn. Nhưng cô không nhắn tin trả lời lại.
    Điều đó cũng không hẳn làm đầu dây bên kia phật lòng. Chứng tỏ bằng một tin nhắn khác:
    - Nghe giọng nói của bạn, chắc bạn là người sống nội tâm và ít khi bộc lộ cảm xúc của mình. Vì thế mình gửi tin nhắn đó với mục đích bạn sẽ tìm được một người có thể chia sẻ những ấm ức trong lòng và không phải khóc một mình nữa.

    Mạc Anh cảm thấy dường như cái người gọi nhầm số này còn hiểu cô hơn cả chính bản thân cô. Những tin nhắn viết rồi lại xoá, cuối cùng cô quyết định không gửi tin nhắn nào cả. Đầu dây bên kia cũng đã im lặng.

    Nằm xuống giường, gác tay lên trán và suy nghĩ. Lần đầu tiên cô phải để đầu óc mình tập trung vào một người khác mà đấy lại là người không đồng giới. Cái con người kỳ lạ đó là người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống hay đã học qua một lớp tâm linh huyền bí nào đó mà có thể chỉ nghe giọng nói thôi đã phán đoán được tính cách của một người thất thường như Mạc Anh.

    Khi chưa có được câu trả lời thì cánh cửa phòng bật mở. Khuôn mặt của mẹ vô cùng tức giận, bà tắt phéng giàn âm thanh đang cuồng loạn của cô:
    - Con làm cái gì mà về đến nhà là đã ầm ĩ, trong căn nhà này đâu phải có mình con sống.
    Cô ngồi bật dậy, mặt vênh lên như thách thức:
    - Nếu thế thì trong căn nhà này cũng đâu chỉ có mình bố mẹ. Hai người làm ơn đừng tra tấn lỗ tai của con bằng những lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp đó.
    Bàn tay của mẹ cô giơ cao lên nhưng rồi lại hạ xuống một cách bất lực:
    - Con...

    Dường như những tin nhắn của người lạ mặt đó lại là niềm an ủi lớn nhất. Có lẽ, Mạc Anh đã tìm được đúng phương thuốc để chữa căn bệnh cô đơn mãn tính của mình. Mạc Anh chia sẻ với người lạ mặt như một lẽ đương nhiên khi ta khát thì cần phải uống nước. Những trận cãi vã ngày một lớn giữa bố mẹ đã không còn làm cho Mạc Anh cảm thấy ấm ức nữa. Cô đang dần chìm vào thế giới ảo của mình.

    Mỗi khi đến trường, thi thoảng, Mạc Anh lại gặp kẻ đã cho cô mượn chiếc ô đó. Vẫn là nụ cười "đáng ghét đến mức đáng yêu ấy" nhưng kẻ đó lại khoác tay một cô gái khác. Có lần cô đã trả lại chiếc ô màu vàng ấy cho hắn nhưng bị hắn làm cho không biết phải chui xuống lỗ nào cho vừa với khuôn mặt càng ngày càng phình to ra vì xấu hổ.

    Buổi sáng hôm đó, cô giơ chiếc ô ra trước mặt hắn mà chẳng thèm nói lời nào. Trái với suy nghĩ của cô là hắn sẽ nhận lấy chiếc ô nhưng không đúng. Hắn tỏ ra lạnh lùng và buông một câu khiến cô cũng phải giật mình:
    - Chuyện gì thế này? Trời đâu có mưa mà đưa ô cho tôi, muốn làm quen với tôi sao?
    Mạc Anh tròn mắt nhìn hắn:
    - Tôi chẳng muốn làm quen với anh, chỉ trả lại thứ mà anh đã đưa cho tôi hôm nọ!
    Lúm đồng tiền bật cười, nụ cười mà cô chỉ muốn "tặng" cho hắn đôi dép dưới chân mình để cho hắn ngừng cười:
    - Tôi đã đưa cho cô chiếc ô này sao? Tôi chưa từng có chiếc ô này, thậm chí chưa từng gặp cô thì tôi đưa nó cho cô kiểu gì?

    Ngay sau đó là tiếng cười khúc khích của cô gái bên cạnh và của mấy người tình cờ nghe được điều không nên nghe này. Mạc Anh cảm thấy như mình vừa bị đấm một quả vào ngay giữa mặt. Cô tự hỏi mình chuyện gì đang xảy ra, một là cô mất trí nhớ, hai là hắn. Có lẽ khả năng thứ hai dễ xảy ra hơn, vì cô ngoài cái tên "kẻ vô tâm" ra, còn có cái tên khác là "người nhớ cũng lâu và thù cũng dai". Hay là còn người nào khác giống tên "Lúm đồng tiền". Chắc chắn là không.


    Ngay sau đó, nhỏ bạn đã kéo Mạc Anh ra khỏi trung tâm của sự chú ý, trước khi toàn trường này có thể biết cô là ai. Nhỏ bạn than thở:
    - Đồ ngốc! Cậu cũng biết chọn người đấy, anh ta là tay chơi số một, vừa học giỏi, vẽ đẹp, hát hay, lại còn đẹp trai, con nhà giàu nữa chứ. Những cô gái vây quanh anh ta còn không hết, anh ta sẽ để ý đến cậu sao? Cái con bé ngốc này, biến mình thành trò cười.

    Tai như lùng bùng, cô nổi quạu:
    - Cậu nghĩ mình thích làm quen với kẻ đó sao?
    - Không có thì cậu đưa chiếc ô về phía anh ta làm gì?
    - Mình chỉ muốn trả lại cho hắn.
    - Thế sao anh ta lại nói chưa từng gặp cậu?
    Lần này cô không gân cổ lên được nữa, cô cúi đầu nhìn chiếc ô trên tay mình:
    - Mình không biết...
    Nhỏ bạn chỉ còn nước lắc đầu.

    Mạc Anh ném chiếc ô vào góc nhà, lúc nãy đi qua thùng rác, cô định ném nó vào đó nhưng nghĩ sao, cô lại mang nó về. Căn nhà vắng lặng, mâm cơm với đồ ăn được sắp sẵn trên bàn, kèm theo mảnh giấy mà chẳng cần đọc cô cũng biết nội dung. Có lẽ cần phải xả "stress". Ngay lập tức, cô mở máy tính. Cái nick quen thuộc sáng lên.

    Cô lại mải miết bên cạnh chiếc máy tính. Cô kể cho người bạn lạ mặt đó hôm nay mình đã phải xấu hổ như thế nào, cô ghét kẻ đó và ghét luôn cả bố mẹ mình. Những giọt nước mắt ngốc nghếch lại chảy xuống, cô mở lòng mình với người bạn lạ mặt. Những bí mật của gia đình mà cô không thể chia sẻ cùng với nhỏ bạn thân, nay lại nói với người bạn chưa từng gặp. Vì theo cô, đó là những điều đáng xấu hổ.

    Cô có đủ mọi thứ nhưng thứ duy nhất thiếu, đó là tình yêu của bố mẹ, khi họ cứ mải miết đi theo những cuộc tình riêng của mình mà quên mất họ còn có một đứa con gái. Mạc Anh từng chứng kiến cảnh bố mình tay trong tay cùng người phụ nữ khác hay mẹ đang cười nói vui vẻ bên cạnh một người đàn ông. Lúc đó, cô hiểu rằng mình là gánh nặng trong cuộc đời của họ.

    Đang mải miết suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại reo, cô biết đó là ai nên liền lập tức mở máy. Cái giọng ấm áp đó lại vang lên:
    - Nếu bạn muốn khóc, hãy khóc đi, mình đang ở bên cạnh bạn. Hãy dựa vào vai của mình cho đến khi bạn cảm thấy dễ chịu hơn.
    Cô oà khóc nức nở như thể lần đầu tiên được khóc. Cô cảm thấy ấm áp như thể đang được dựa vào vai của người bạn lạ mặt đó... rất gần, rất gần, chỉ cần với tay ra, cô có thể nắm lấy bàn tay ấy. Và rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc ấy, bên ngoài có bóng dáng của một chàng trai trẻ đang lặng lẽ rời khỏi căn nhà cô đang sống...

    ***

    Tiếng động mạnh đánh thức giấc ngủ của Mạc Anh, mơ màng cô đứng dậy. Có tiếng bước chân lên những bậc cầu thang, cả những tiếng xì xầm to nhỏ. Cô mở hé cánh cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài. Bố đang say khướt, đang gục trên vai một người phụ nữ trẻ. Cô ta ăn vận sexy, cố gắng dìu bố về phòng. Sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Cô đứng chôn chân một chỗ, chuyện này đã đi quá sức tưởng tượng của cô.

    Lao ra ngoài khi bóng đêm đã phủ kín con đường. Mạc Anh cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. Biết đi đâu vào lúc đêm khuya khoắt như thế này? Cô lại nhớ đến người bạn lạ mặt, cô không thể làm phiền khi người ta đang ngủ. Mà có muốn gọi thì điện thoại của cô cũng vất ở nhà mất rồi. Đi mãi cũng mỏi chân, cô ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên. Trong sự tĩnh lặng của đêm, chỉ có tiếng chổi kêu lạo xạo của mấy bác công nhân môi trường, cùng tiếng bụng đang sôi ùng ục, cô chợt nhớ mình chưa ăn gì. Cô bỗng bật cười lúc này, cô có khác gì những người lang thang vô gia cư.

    Đúng lúc đó, ánh sáng từ chiếc xe đang chạy, chiếu thẳng vào mặt Mạc Anh, tiếng phanh xe sát bên cạnh. Theo phản xạ, cô nhảy khỏi chỗ ngồi của mình nhanh như cắt. Một mùi hương quen thuộc và giọng nói lại càng quen hơn:
    - Hết trốn học, bây giờ lại thêm bỏ nhà đi bụi.
    "Tên khốn làm mình biến thành con ngốc, giờ lại tỏ ra thân thiết". Cô xưng xỉa, bỏ đi.
    Tiếng nói vẫn sát bên tai cô:
    - Con gái đêm khuya không về nhà, lại lang thang một mình ngoài này làm gì? Nguy hiểm lắm đấy nhóc.

    Cô bỗng dừng lại, dường như cơn giận biến đâu mất giờ lại xuất hiện:
    - Này! Đồ thần kinh. Định làm trò gì nữa đây, không quen biết tôi cơ mà, sao cứ bám lấy tôi như đỉa đói thế?
    "Lúm đồng tiền" đưa tay ngoáy lỗ tai:
    - Anh có bị điếc đâu, sao mà nhóc phải nói to thế? Muốn điếc lỗ tai. Nhóc cũng để bụng lâu thật đấy, chỉ là đùa chút thôi.

    Mạc Anh cảm tưởng như núi lửa ở trong đầu mình và nó đang chuẩn bị phun trào. Hai bàn tay siết lại thành nắm đấm. Chẳng cần biết có chuyện gì xảy ra, cô giơ chân đá thẳng vào ống đồng của "Lúm đồng tiền". "Lúm đồng tiền" chỉ biết la trời, ôm chân nhảy lò cò mấy vòng. Chỉ đợi có thế, cô biến mất nhanh như một cơn gió.

    ***

    Sau buổi tối hôm đó, Mạc Anh không nhìn thấy sự xuất hiện của "Lúm đồng tiền" nữa, như thế lại hay, vì cô sẽ chẳng bị một kẻ vô duyên bất ngờ làm phiền. Lạ kỳ thay, người bạn lạ mặt đó cũng biến đâu mất tăm như chưa từng đến. Dù cô đã gửi rất nhiều tin nhắn và cả những cuộc gọi nhưng đều không có ai bắt máy hay nhắn tin lại.

    Mạc Anh như bị dồn vào thế bị động, lo lắng, trách móc và sau đó là... sự căm ghét. Cô chợt nhận ra có khi nào mình đã có tình cảm với người lạ mặt ấy? Không! Cô phủ nhận, đó chỉ có thể là do cô quá cô đơn và sự xuất hiện của người bạn đó làm cho cô có chút giao động. Nhưng nhất quyết đó không thể là tình cảm mà nhỏ bạn thân luôn tôn thờ - tình yêu.

    Sự chờ đợi dần trở nên vô vọng, Mạc Anh bật cười đau khổ. Trách mình quá ngốc khi tin vào những thứ không hề tồn tại. Ngay khi đối diện với nhau người ta chẳng thể hiểu hết được nhau, nói gì chỉ qua chiếc máy tính và cái điện thoại. Có lẽ giấc mơ đẹp đã đến lúc phải kết thúc và cô phải tỉnh dậy, trở về cuộc sống thực của mình.

    Vẫn là những ngày tẻ nhạt, vẫn là cuộc sống vô vị cùng những trận cãi vã của bố mẹ. Nhưng dường như Mạc Anh cảm thấy có chút gì đó thay đổi, có lẽ cô đã dũng cảm hơn khi dám nhìn thẳng vào sự thật. Hôm đó, cô đã đứng trước mặt bố mẹ mình và nói ra những lời mà họ không hề nghĩ đến:
    - Bố mẹ đừng sống như thế này nữa, bố mẹ hãy ly dị đi. Và con sẽ sống cùng bà ngoại, con không muốn ở cùng hai người.
    Cô cũng đã mở lòng hơn với nhỏ bạn thân và thứ cô nhận được chính là bờ vai của cô bạn.

    Cuộc sống có lẽ sẽ trôi đi như thế, nếu không có một ngày... Tin tức trong trường lan nhanh như gió, sự ra đi đột ngột của người được coi là giỏi nhất trong đám sinh viên của Viện mỹ thuật đã lấy đi ít nhiều nước mắt của các nữ sinh.

    Mạc Anh cũng khá bất ngờ khi nghe được tin đó, lúc này, cô không còn thấy ghét "Lúm đồng tiền" nữa mà thấy thương nhiều hơn. Đám tang hôm đó diễn ra khá giản đơn và không ầm ĩ như lúc người đó còn sống. Cô cũng có mặt ở đó, khi nhìn nụ cười của "Lúm đồng tiền" trong di ảnh, cô cảm thấy mũi mình cay cay. Lần đầu tiên, cô biết tiếc thương một ai đó...

    ***

    Căn phòng của nhỏ bạn bừa bãi đến mức chẳng còn chỗ để nằm, gạt mấy cuốn sách sang một bên, Mạc Anh bỗng chú ý đến mảnh giấy được trang trí có mấy dòng chữ trên đó. Cô như không tin vào mắt mình, đó chính là những dòng chữ trong tin nhắn đầu tiên mà người lạ mặt gửi cho cô nhưng chỉ khác là nó chưa trọn vẹn. Cô đọc những dòng cuối cùng: "Nhưng .. nếu một ngày nào đó, bạn gọi mà không thấy tôi trả lời. Hãy mau đến với tôi, bạn nhé! Có lẽ tôi đang cần đến bạn".

    Mạc Anh lẩm bẩm những từ đó như một kẻ mất hồn. Cô lao ra khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhỏ bạn thân. Cô chạy về nhà như thể có điều gì đang đợi mình ở đó. Và đúng là như thế, một người phụ nữ dáng vẻ quý phái đang bấm chuông nhà của cô. Điều bất ngờ nữa, đó chính là mẹ của... "Lúm đồng tiền".

    Mạc Anh vẫn chưa tỉnh cơn mơ thì mẹ của "Lúm đồng tiền" đã đặt vào tay cô một chiếc hộp nhỏ. Giọng bà nghẹn ngào:
    - Trong thời gian nằm viện, nó không ngừng nghĩ về cháu.
    Cô lặng im nhìn bóng dáng buồn bã của mẹ "Lúm đồng tiền" đi khỏi. Cô lao vào nhà như cơn lốc, vội vàng mở chiếc hộp. Đó là những bức thư "Lúm đồng tiền" viết cho cô nhưng chưa bao giờ gửi.

    Bức thư đầu tiên: "Nhóc thích khóc một mình thật đấy. Lúc nào anh gặp cũng thấy nhóc đang khóc. Lúc đó, anh rất muốn cho nhóc mượnn bờ vai của anh nhưng biết tính nhóc ương ngạnh nên anh lại thôi, chỉ biết đứng từ xa để an ủi nhóc. Để nhóc biết, nhóc không bao giờ cô đơn...".

    Bức thư thứ hai: "Trời mưa mà nhóc cũng không để ý. Nhóc đáng trách thật đấy, trách nhóc vì nhóc không quan tâm đến bản thân mình. Đành phải cho nhóc mượn chiếc ô mà anh thích nhất, đó là món quà sinh nhật mà bà nội tặng anh, ngày anh bắt đầu vào cấp một và ngay ngày hôm sau đó, bà nội anh qua đời. Anh chưa một làn dùng nó vì sợ nó sẽ hỏng, thôi thì đưa cho nhóc vậy...".

    Bức thư thứ ba: "Đã tặng cho nhóc rồi mà sao nhóc còn trả lại. Anh xin lỗi vì đã làm cho nhóc phải xấu hổ, vì nếu như thế, nhóc sẽ chẳng chịu nhận chiếc ô của anh. Anh muốn tìm người chủ mới cho nó, nếu sau này anh không thể ở bên cạnh nó nữa, nhóc sẽ là người giữ gìn nó. Nó chỉ có một mình và nhóc sẽ là người bạn tri kỷ của nó. Thật lòng anh xin lỗi nhóc vì đã bắt nhóc làm việc quá sức của mình...".

    Bức thư thư tư: "Anh biết cuộc sống của nhóc không được hạnh phúc. Anh ước gì mình sẽ cho nhóc dựa vào vai. Nhưng có lẽ nhóc sẽ lại từ chối, thôi thì làm người bạn ảo để có thể cùng nhóc chia sẻ nỗi buồn...".

    Và bức thư cuối cùng: "Nhóc thật làm anh không an tâm chút nào khi cứ lang thang một mình vào ban đêm như thế. Anh không thể cứ tối nào cũng phải đứng trước cổng nhà nhóc và đợi đến khi căn phòng của nhóc không còn ánh đèn nữa, anh mới được trở về. Dù có muốn như thế nhưng có lẽ anh sẽ không thể... Không phải vì anh không muốn mà là anh không có cơ hội nhóc ạ!

    Cho dù nhóc có thất vọng về bố mẹ của mình thì nhóc hãy cứ vững vàng và mạnh mẽ nhóc nhé! Nhớ đừng khóc một mình vì xung quanh nhóc còn rất nhiều người quan tâm đến nhóc mà nhóc không biết. Hứa với bản thân mình, nhóc hãy thật mạnh mẽ, chỉ nghĩ về điều tốt đẹp nhất, làm việc tốt đẹp nhất và chỉ mong đợi điều tốt đẹp nhất.

    Có lẽ đây là bức thư cuối cùng anh có thể viết cho nhóc, anh phải ngủ một giấc thật dài rồi. Đừng quên, anh luôn là người bạn tốt nhất của nhóc vì anh không thể nói là anh yêu nhóc. Hãy gọi anh là người bạn của tâm hồn".

    Mạc Anh chỉ biết ôm những bức thư vào lòng, bật khóc nức nở. Đó là điều lý giải vì sao cô luôn cảm thấy "Lúm đồng tiền" gần gũi dù cô luôn ghét "Lúm đồng tiền".

    ***

    Chiều nay gió không ngừng thổi. Điều gì phải đến sẽ đến, Mạc Anh không bất ngờ trước quyết định ly hôn của bố mẹ. Đúng như cô từng nói, cô sẽ không sống với bất kỳ ai trong hai người. Cô dừng lại trước ngôi mộ có di ảnh nụ cười của "Lúm đồng tiền". Không, bây giờ anh không phải là "Lúm đồng tiền" nữa, anh là "người bạn của tâm hồn", là người mà Mạc Anh từng... yêu.

    Gió ngày một lớn nhưng lại không làm lay động chiếc ô màu vàng trong tay Mạc Anh. Cô giờ đã trưởng thành hơn và không còn khóc một mình nữa...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  3. #3
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Oải hương đây, anh nơi đâu?

    Tác giả: La Min


    - Anh! Anh rảnh không?
    Nam Khánh hơi bất ngờ.
    - Em muốn hỏi vài câu thôi. Anh chỉ cần trả lời: có hoặc không.
    Chưa hết bất ngờ, anh không hiểu gì cả.
    - Có khi nào anh nghĩ đến em không? Anh có yêu em không?
    Gia Hân cảm giác như nghẹn lại, có cái gì đó đau nhói trong tim. Sự im lặng của anh thật đáng sợ. Nó đã hy vọng là anh sẽ trả lời "có", chỉ đơn giản thế thôi. Nó tắt máy trước. Sự im lặng của anh đồng nghĩa với sự quyết tâm rời xa anh.

    Nam Khánh chợt nhớ lại những kỷ niệm với nó. Anh tưởng rằng nó sẽ làm anh quên đi mối tình đầu thời sinh viên. Nhưng bao ký ức với Tuyết Anh đã không thể nào nguôi trong lòng anh. Anh quá yêu cô hay vì lòng tự tôn của một thằng con trai bị đá phăng đi khi người yêu quay bước theo kẻ khác? Nhưng anh biết, anh nghĩ về cô rất nhiều ngay cả lúc quen với Gia Hân.

    Cơn gió bất chợt của mùa hè thổi qua cửa sổ văn phòng làm cho Nam Khánh giật mình: "Chắc là cô bé lại nghe chuyện gì rồi đây". Chuẩn bị cho cuộc họp giao ban cuối giờ, anh không còn thời gian để gọi điện. "Để họp xong rồi tính"- Nam Khánh nghĩ.

    Kể từ khi tốt nghiệp đại học, Nam Khánh vào làm ở Sở Tài nguyên Môi trường đã được hai năm, cũng chính là khoảng thời gian anh quyết tâm quên đi hình bóng của Tuyết Anh. Lao vào những cuộc nhậu nhẹt, Nam Khánh không còn là một chú bé nhút nhát như ngày nào. Càng cố quên đi hình bóng người cũ, anh càng đón nhận tất cả những tình cảm của bao cô gái đến với mình, để rồi sau đó rũ bỏ không thương tiếc. Anh hận con gái.

    Còn Gia Hân, chia tay mối tình đầu không một giọt nước mắt, không một cảm giác gì cả với lý do cả hai không hợp nhau. Nó nghĩ đó là một kỷ niệm đẹp thời sinh viên. Nó lao đầu vào học và dành hết tình cảm cho bạn bè, gia đình. Có ngờ đâu, chuyến thực tập về miền Tây đã để lại trong lòng nó biết bao kỷ niệm, hình bóng thân thương. Tình yêu đến với nó lúc nào không hay. Nó yêu anh và quyết tâm giành lấy trái tim đã thuộc về người con gái khác. Nó bị anh cuốn hút từ cái vẻ lạnh lùng, ít nói. Nó thích chinh phục người khác. Nhưng giờ đây, ngồi trong căn phòng với màn đêm lạnh lẽo, nó thấy mình đã bị người khác chinh phục.

    Tình yêu của nó đã dành hết cho anh. Những tưởng sau lời tỏ tình của anh, nó là người chiến thắng. Những ngày đầu yêu nhau, anh luôn là người quan tâm, chăm sóc nó. Cuối tuần anh thường chạy xe từ Long An lên Sài Gòn thăm nó. Nó hạnh phúc biết bao, cảm giác ngọt ngào của tình yêu làm nó ngây ngất. Nhưng chỉ được ba tháng, những tin nhắn vắng dần, những cuộc gọi lúc tám giờ tối không còn nữa. Anh ít lên thăm nó hơn, dần dần anh rơi vào trạng thái im lặng.


    Có những lúc nó nhớ, một nỗi nhớ da diết. Nó nhắn tin. Anh trả lời khô khan. Có những ngày, nó không nhận được cái new messenger nào từ số máy của anh. Nó gọi điện, anh trả lời buâng quơ mà không cần biết cảm nhận của nó. Những giọt nước mắt nhòe đi. Nó khóc. Khóc cho cái sự ngu ngốc của mình, khóc cho tình cảm từ một phía của nó dù biết yêu là cho đi mà không cần nhận lại. Nhưng nó đã rất chân thành dành tất cả tình cảm cho anh.

    Nam Khánh vội dắt chiếc EX vào nhà, chỉ kịp chào ba mẹ rồi nhanh chóng vào phòng mình.
    - Em à, hôm nay có chuyện gì vậy? Anh mới đi làm về. Xin lỗi em. Lúc đó anh bận họp.
    - Không có gì đâu anh. Mà anh bận nhiều thế? Cũng ba tuần rồi điện thoại của em mới hiện tên anh đấy.
    - Anh đi làm mà.
    - Em đâu nói gì đâum thì anh đi làm. Trên thế giới này những người yêu nhau cũng phải đi làm thôi. Nhưng họ vẫn dành cho người yêu mình một tin nhắn hay một phút gọi mà.
    - Em giận anh sao?
    - Em không dám. Bây giờ em đâu là gì của anh mà giận chứ.
    - Ý em là sao?
    - Chúng ta có yêu nhau đâu. Tình yêu chỉ mình em cố công vun đắp. Bây giờ em kiệt sức rồi. Những tưởng sẽ kéo được trái tim anh về bên em. Nhưng em đã quá tự tin, mãi mãi cũng không thể. Em sẽ dừng bước tại đây.
    - Dạo này anh có nhiều việc phải suy nghĩ. Em phải thông cảm cho anh chứ.
    - Bao nhiêu đó là quá đủ rồi. Chúc anh hạnh phúc.

    Tít… tít… tít… Nam Khánh đứng lặng người. Bao nhiêu tình cảm anh dành cho nó chẳng lẽ chỉ là hư vô. Gia Hân đến với anh như ánh sáng xua đi màn đen mà anh nấp trong đó, lúc anh đang rất chán đời vì bị phản bội. Anh không nghĩ rằng mình sẽ yêu được nó - một con bé năm thứ ba về quê anh thực tập. Nó chẳng xinh đẹp nhưng tâm hồn trong sáng và tình cảm nó dành cho anh là rất thật. Anh thật sự cảm động. Mọi thứ trở nên rắc rối khi Tuyết Anh xuất hiện.

    Hút chưa được nửa điếu thuốc Nam Khánh nhận được tin nhắn của Tuyết Anh: "Anh ra quán Mộc nha. Em đợi". Đang phân vân không biết đi hay không thì em gái gọi:
    - Anh Hai chở em đi học thêm. Xe em hư rồi.
    Sau 10 phút đưa bé Na đến lớp học tiếng Anh, Nam Khánh chạy đến chỗ hẹn. Vẫn bóng dáng làm Nam Khánh đắm say, mái tóc dài thướt tha hơi vàng mang nét đẹp Tây đó, Tuyết Anh càng nổi bật hơn dưới ánh đèn với cái áo thun bó sát và quần jeans. Đã hai năm không gặp, Nam Khánh không biết mình nên nói gì đây. Anh vẫn còn nhớ cô nhưng không lý giải nổi đó có phải tình yêu hay sự không cam lòng. Tuyết Anh vẫy tay, ra hiệu cho Nam Khánh đến góc cuối quán, nơi mà biết bao lần anh và cô hẹn nhau. Một góc khuất có ánh đèn chỉ đủ nhìn thấy người đối diện là ai. Hai người chọn nơi đó để tâm sự vì chẳng ai nghe thấy họ nói gì.

    - Chào anh!
    - Em đến lâu chưa?
    Tuyết Anh không trả lời mà lại hỏi Nam Khánh:
    - Anh có vẻ ốm hơn thì phải?
    - Ừ. Nhiều chuyện xảy ra quá!
    Giọt nước mắt bắt đầu rơi làm nóng bên má Tuyết Anh. Cô cảm thấy tội lỗi, đã làm cho người con trai yêu thương mình không còn phong độ như trước kia nữa nhưng lại mang dáng dấp phong trần thay vì vẻ mặt thư sinh ngày ấy. Nam Khánh sợ nhất khi thấy phụ nữ khóc, nhất là người con gái mà anh từng yêu tha thiết.
    - Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra nữa à? Anh cũng mới nghe tin là em về quê được mấy ngày nay.
    - Em biết em là người có lỗi, đã gây cho anh nhiều đau khổ nhưng anh có thể quay về bên em không? Em đã mất tất cả. Em không muốn lại mất anh nữa.

    Trong một năm qua, Tuyết Anh phải một mình gánh chịu biết bao nỗi buồn. Đành lòng chia tay người yêu trong nước mắt, chấp nhận một người đàn ông góa vợ để có được khoản tiền điều trị cho mẹ. Căn bệnh tim hành hạ mẹ ngày đêm làm lòng Tuyết Anh đau nhói. Một năm là khoảng thời gian cô vừa làm bổn phận của một người vợ với những đòi hỏi quá đáng của ông chồng già, còn phải hết lòng chăm sóc cho mẹ. Nhưng mọi cố gắng cũng vô ích khi tử thần đang tâm cướp đi mẹ trong tay cô vào một buổi chiều cuối thu.

    Lạc lõng, bơ vơ... cô bước đi trong đêm mà không biết mình đang lao vào chiếc xe tải từ khi nào. Bị thương ở chân trái, Tuyết Anh phải bó bột và tịnh dưỡng nửa năm. Mỗi bước đi của cô không còn yêu kiều như xưa, đi lại khó khăn hơn và hơi siêu vẹo. Một cô gái không còn hoàn hảo, liệu Nam Khánh có còn say đắm cô như trước, điều mà Tuyết Anh luôn tự hỏi. Nửa năm còn lại là thời gian cô phải thu thập chứng cứ của ông chồng buôn gỗ bất hợp pháp cùng những lần hành hạ cô, để tố cáo lên tòa mong giải quyết ly hôn. Để rồi sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, người thân duy nhất không còn, Tuyết Anh chẳng còn gì để mất ngoài Nam Khánh.

    Nhìn lại trên bàn, Nam Khánh giật mình khi thấy gạt tàn thuốc đã sắp đầy. Những chuyện xảy ra với Tuyết Anh thật quá sức tưởng tượng của anh. Nhưng sao trước đây cô không nhờ anh giúp đỡ? Tuy lúc trước gia đình anh không khá giả gì nhưng cũng không đến nỗi không lo lắng được cho mẹ cô. Chẳng lẽ chỉ vì một chút lòng sĩ diện mà cô không muốn nhờ cậy anh, rồi đan tâm bỏ mặc tình yêu anh dành cho cô. Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh. Anh vẫn thấy muốn che chở cho cô - người mà anh từng yêu, từng đau khổ.

    Hơn một tháng vừa phải đi công tác, vừa phải lo xin việc cho Tuyết Anh, Nam Khánh đã không còn thời gian liên lạc với Gia Hân. Với Hân, tình yêu đầu thế là chấm hết nhưng hằng đêm, trong căn phòng đầy mùi oải hương toát ra từ túi vải mà anh tặng nó vào sinh nhật, nó vẫn hy vọng được nghe giọng nói của anh hay đơn giản chỉ là một dòng tin nhắn. Nó làm sao quên được những ngày tháng anh với nó vui đùa bên nhau. Nó nói với anh, nó thích hoa oải hương vì mùi thơm thoang thoảng như tình yêu dịu nhẹ mà ngọt ngào nó dành cho anh.

    Nó đã kể cho anh nghe về gia đình mình và những ước mơ mà nó ấp ủ. Nó hy vọng anh sẽ cùng nó biến điều ước thành hiện thực. Một ước mơ mà bao cô gái đều mong muốn. Tốt nghiệp, ra trường, nó sẽ xin vào làm biên tập viên cho một tòa soạn. Mỗi buổi sáng, nó ngồi sau xe anh băng qua con đường đầy màu xanh lá. Buổi tối, nó sẽ chăm cho bữa cơm cả gia đình, những đứa trẻ líu lo bên nó và anh. Cuộc sống của nó chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng... tất cả đã vỡ mộng, anh không thật sự yêu nó. Sao anh không nói ra điều đó từ lâu nhỉ? Nó hy vọng rồi lại thất vọng, nó giận anh.

    Bên cạnh Tuyết Anh một thời gian, Nam Khánh thấy lòng mình sao trống trải, không còn cảm giác ấm áp khi xưa hai đứa bên nhau. Anh nhận ra, giờ đây, đối với Tuyết Anh, chỉ còn là nghĩa chứ không phải vì tình. Vắng Gia Hân, không còn nghe con bé ngày ngày ríu rít qua điện thoại, không còn những messenger tinh nghịch, anh mới thấy mình hụt hẫng và mất mát. Tình cảm trong sáng, thánh thiện của nó đã khơi dậy trái tim hóa đá của anh. Anh chợt nhận ra mình cần cô bé biết chừng nào. Anh gọi cho nó: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...". Anh nghĩ chắc nó giận anh lắm nên đổi số. Anh chợt nhớ đến cô bạn thân của nó tên Lệ Quyên.
    - Alo...
    - Chào em, anh là Khánh - bạn bé Hân đây.
    - Dạ, có chuyện gì không anh?
    - Anh không gọi cho Hân được, em có biết Hân đổi số nào không?
    - Ủa? Anh không biết gì à? Hân nằm viện hơn một tuần rồi, bị thiếu máu não, bác sĩ đang điều trị nên nghỉ học mấy hôm nay, chắc là trong phòng bệnh nên tắt máy cho yên tĩnh.
    Anh nghẹn ngào nghĩ đến Hân, một tuần nằm viện không có anh bên cạnh, anh thấy mình thật vô tình.
    - Em cho anh địa chỉ nhé!

    Đồng hồ đã điểm giờ tan sở, anh vội vã về nhà xin phép gia đình và lấy một hộp đầy túi hoa oải hương mà anh đã chuẩn bị từ lâu rồi phóng xe lên Sài Gòn. Anh đang nghĩ về nó, một cô bé lóc chóc, hoạt bát, giờ phải nằm trên giường bệnh chắc rất chán nản. Đã có lần nó nói với anh: "
    - Em thích được bệnh, lúc đó em sẽ làm nũng như những đứa trẻ con, để được anh chăm. Anh sẽ dỗ dành em ăn từng muỗng cháo, uống từng ngụm sữa. Vui thật đấy, như trong phim anh hen.
    Anh đã bảo:
    - Sao em ngốc thế, mong cái gì không mong lại mong bệnh?
    Nghĩ đến đó thôi, Nam Khánh đã thấy quặn lòng. "Bây giờ thì em bệnh thật đấy nhưng anh không hay biết, đã một tháng nay anh không hề quan tâm đến cảm nhận của em. Anh còn ngốc hơn cả em. Hãy tha lỗi cho anh nha".

    Trời về chiều, màn đêm cũng dần buông xuống, sau lớp kính của nón bảo hiểm có những giọt nước mắt đang trực trào ra. Anh thấy nhớ, thấy yêu và mong được gặp cô bé biết chừng nào. Thế là anh càng tăng tốc hơn trên con đường vắng. Anh đâu ngờ rằng chiếc xe công nông đang xông ra từ ngã ba bất chấp đèn đỏ. Người qua đường chỉ kịp nghe tiếng "r... ầ... m" chói tai vang lên. Chiếc EX còn đây nhưng người đã văng xa, chiếc nón bảo hiểm một nơi, anh một nơi. Trong tay anh vẫn kịp nắm lấy một túi hoa oải hương.

    Trong buổi đưa anh về với lòng đất, đã có rất nhiều nước mắt, trong đó có của Tuyết Anh. Cầm trên tay túi hoa mà mọi người tìm thấy ở hiện trường, Gia Hân không khóc nổi. Nó đã khóc rất nhiều, khóc cho những lúc anh vô tâm với nó, khóc cho khoảng thời gian anh xa rời nó, khóc cho những lúc nhớ anh nên nước mắt nó khô cạn sau khi đón nhận tin về anh, trên giường bệnh. Có phải vì lên thăm nó mà anh mới như thế. "Tại mình mà anh ra đi. Tại mình… tại mình… mình hận bản thân". Nó thấy đau nhói, đau hơn cả khi lên cơn bệnh. Giờ thì nó biết tình yêu của anh dành cho nó còn lớn hơn tình cảm của nó nhiều. Nó đã hơn một lần không tin anh.

    Bây giờ, nó càng tin và yêu anh nhiều hơn. Nó nghĩ đến hai câu thơ rất thích.
    "Này anh, hoa oải hương vẫn thế,
    Ngọt ngào và nồng say".
    (Hai câu thơ trong truyện ngắn Giấc mơ hoa Provence - Tạ Thu Thủy)

    Oải hương ơi! Hãy bay hương đến bên anh và nói rằng: "Em yêu anh thật nhiều, hãy ngủ yên anh nhé!".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  4. #4
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Chiếc xương sườn đánh mất

    Tác giả: Đỏng Đảnh


    Tôi choàng dậy giữa đêm, thảng thốt, giấc mơ ấy lại tràn về, giấc mơ mông lung với những dấu chân nhỏ xíu in trên nền cát trắng. Những vết chân đi về miền xa xăm, mặc cho tôi đuổi đến kiệt sức thì hình bóng ấy cũng không xuất hiện, cái dáng hình nhỏ nhắn đã găm vào lòng tôi thành nỗi nhớ. Tôi nhớ em, nhớ đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo đã rời xa cuộc đời tôi mãi mãi, để lại đây những nỗi đau nơi trái tim, nhức nhối trong từng nhịp thở.

    Em đến bên tôi trong một ngày hè rực rỡ bên bờ biển. Sau những ngày thức trắng học thi, mấy thằng sinh viên dửng mỡ chúng tôi kéo nhau đi phượt Hạ Long. Chiều nắng, chúng tôi lao ra biển, hò hét và đuổi nhau như những gã điên, mấy thằng bạn xô tôi ngã bẹp trên cát trắng, ngay dưới chân em. Chưa kịp chửi thề một câu để tỏ vẻ đau đớn, tôi đã ngẩn ngơ bởi đôi bàn chân nhỏ xíu, trắng hồng đang bước trần trên cát trắng để rồi phải mất đến một phút định thần, tôi mới có thể ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng chủ nhân của đôi bàn chân thiên thần ấy.

    Ánh mặt trời phía sau khiến em như tỏa sáng lấp lánh, chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc hạt dẻ xõa hững hờ trên đôi vai mảnh khảnh, trông em nhỏ xíu dưới chiếc mũ rộng vành, chỉ thiếu đôi cánh nữa thôi, em sẽ khiến cho tôi ngỡ như mình đang ở thiên đường. Không ngần ngại, em đáp lại cái nhìn ngây ngất của tôi bằng một nụ cười, khoe ra hai chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng và đôi mắt cười híp mí, tôi nghe thấy rõ tiếng trái tim mình rạo rực.

    Em bỏ lại tôi cùng đám bạn đang ngỡ ngành đến hóa đá để chạy theo tiếng vẫy gọi của đám bạn phía xa. Thằng Béo đè bên trên tôi thì thầm như đang nói trong cơn mê, kéo tôi trở về thực tại:
    - Thiên thần thật rồi chúng mày ơi!
    Phải cáu bẳn, hất mạnh cái đám bậu xậu trên lưng đang đè tôi lún sâu vào cát, bọn nó lúc cúc đứng dậy, mặt vẫn ngơ ngác như vừa ngủ dậy lúc sớm mai. Bóng em ở tít phía xa nhưng màu áo trắng tinh khôi ấy vẫn lấp lánh trong nắng chiều vàng rực.


    Chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà thằng con trai ăn nói vụng về như tôi lại có đủ can đảm để theo bước chân nhỏ bé của em. Tôi lại được gặp vào sáng bình mình trên biển, em đã hào phóng ban tặng cho tôi thêm một nụ cười. Chẳng thế mà lũ bạn đã xúm lại cho tôi vài cú thụi đau điếng vì cái "tội" có được số điện thoại của em. Phải thú nhận rằng tôi đã tủm tỉm cười như một thằng hâm suốt ngày hôm đó vì biết rằng em - thiên thân An Nhi là sinh viên Cao đẳng mẫu giáo Trung ương, điều đó có nghĩa là tôi sẽ được gặp lại em trên cái thành phố xô bồ ấy. Giọng nói mật ong của em cứ vang vọng mãi khiến trái tim tôi không ngừng loạn nhịp.

    Em yêu tôi hồn nhiên như nắng tinh khôi, không cần hoa hồng, không cần những lời có cánh, tôi đã hạnh phúc đến phát điên lên. An Nhi của tôi nhỏ nhắn như một cô bé mười hai tuổi, điều ấy càng làm tôn thêm cái vẻ ngây thơ trong đôi mắt biết nói của em. Tôi thích em bé nhỏ và mỏng manh như thế để tôi có thể nhấc bổng em lên bất cứ lúc nào. Những lúc tôi bế bổng em lên và xoay tròn như thế, em lại cười, tiếng cười vút lên trong trẻo với khóe miệng cong cong và đôi mắt có đuôi khiến tôi cứ muốn ôm em mãi trong lòng, không cho em rời khỏi vòng tay tôi, dù là trong tích tắc.

    Nhi bé bỏng thích đi chân trần trên cát. Những khi rảnh rỗi, tôi thường đưa em ra Bãi Đá để em tung tăng đến mệt nhoài, ngồi phệt xuống bãi và dùng những ngón mềm vẽ khuôn mặt cười lên nền cát. Lúc đó, tôi sẽ ngồi xuống cạnh em, nâng niu đôi bàn chân nhỏ xíu, hồng hào và mềm mại như trẻ thơ. Tôi coi đôi bàn chân ấy như bảo vật. Mỗi lần đi dạo, tôi thường cõng em trên lưng, sợ rằng gót giày cứng sẽ làm đau đôi chân mềm yếu, em ngoan ngoãn bám trên lưng tôi, ríu rít cười.

    Đã có lần tôi nói:
    - Cô Tấm ngày xưa chắc cũng có bàn chân nhỏ xíu giống như em, thế nên chỉ nhìn thấy chiếc giày, hoàng tử cũng đủ yêu rồi.
    - Thế anh làm hoàng tử nhé, dù em có biến đổi như thế nào cũng vẫn luôn tìm kiếm, rồi mang giày số 33 đến đón em!
    Em thì rót vào tai tôi giọng nói mật ong.
    - Không cần giày đâu, anh đến cõng em về!
    Tôi trả lời chắc nịch.
    Em không nói, chỉ đặt vào má tôi một cái hôn ngọt lịm.

    Chắc An Nhi chẳng thể nào ngờ được thằng đàn ông luôn chăm cho cô ấy từng chút một, sẵn sàng hôn lên từng ngón chân nhỏ của cô ấy lại có thể tráo trở như thế. Chỉ trong mấy tháng Nhi đi thực tập, tôi đã vướng phải lưới tình của cô bé khóa dưới có đôi chân người mẫu. Cái nũng nịu phong tình với đôi mắt ướt của Thùy đã trói chặt hồn tôi. Lần đầu tiên tôi được hưởng sự chăm chút và nựng nịu của một cô gái. Nhi hồn nhiên, nghe lời như một đứa trẻ, chẳng bao giờ hờn giận, còn Thùy thì khác hẳn, nàng mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau, có hạnh phúc, có đau khổ, ghen tuông.

    An Nhi vẫn không mảy may hay biết đến sự thay đổi đốn mạt của tôi. Tôi vẫn giữ im lặng cho đến ngày em tốt nghiệp. Thằng đàn ông khốn nạn đã nói lời từ bỏ em ngay trên bờ cát trắng của sông hồng, em sững sờ, đôi mắt mở to hoang mang và nghi hoặc cho đến khi tôi nhắc lại lời chia tay vô lý ấy. Trong phút chốc, những cảm giác tội lỗi của tôi biến thành cơn giận, tôi trút vào em tất cả những lời cay độc nhất. Tôi đã gào lên rằng tôi ghét cái cảm giác phải cung phụng em như một con chó nghe lời. Em chết lặng, một giọt nước mắt trong veo thấm sâu vào nền cát mịn. Bờ môi em run run mấp máy ba từ: "Em xin lỗi!" rồi quay lưng bước đi. Đôi chân nhỏ xíu lê từng bước xiêu vẹo trên cát, bỏ lại đôi giày búp bê nhỏ như món đồ chơi nằm chỏng trơ bên mép nước. Nước mắt tôi trào ra bỏng rát cả bờ mi.

    Tình yêu của tôi và Thùy kéo dài được khoảng một năm. Nàng luôn phát điên lên một cách vô lý khi tôi hay bạn bè tôi bất cẩn nhắc đến tên của An Nhi. Còn tôi, cái cảm giác tội lỗi luôn khiến tôi ngạt thở, ám ảnh tôi vào cả những giấc mơ.

    Sau khi chia tay với Thùy, tôi không còn muốn bắt đầu tình yêu với một ai dù rằng đám bạn ngày nào đã vợ con hết cả. Tôi vẫn lặng lẽ đi về như cái bóng giữa cơ quan và căn phòng riêng trống trải. Hình bóng An Nhi ngày nào vẫn hiện hữu trong tôi nhưng tôi chẳng đủ can đảm để tìm gặp lại em. Tối qua, lúc lê la ở quán bia hơi, thằng Béo bạn tôi vu vơ nói:

    - An Nhi khác ngày xưa nhiều lắm, rắn rỏi và mạnh mẽ lên nhiều. Cô bé ấy bây giờ làm cho một tổ chức từ thiện phi chính phủ, thường xuyên đi thăm và tặng quà cho trẻ em nghèo vùng cao.
    - Sao mày biết?
    Tôi vờ dửng dưng.
    - Thì tao có facebook của cái Nhi, vào hỏi thì biết chứ sao!
    - Thế hả?
    Tôi nốc một ngụm bia lớn, mặc cho trái tim đang kêu lên thình thịch.
    - Hình như sắp lấy chồng, một thằng làm cùng hay sao đấy.
    Thằng Phong phệ đế thêm vào.

    Ngụm bia như mắc lại, tôi duỗi cổ, cố gắng không phun ra ngoài. Và trong đêm nay, giấc mơ ấy lại quay về. Tôi hoang mang trong bóng đêm đặc quánh, không chỉ nơi trái tim mà mạng sườn cũng nhói lên theo từng nhịp thở. Tôi đặt tay lên nó, có lẽ nào tôi đã mãi đánh mất một dẻo xương sườn thượng đế gửi gắm cho mình...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

  5. #5
    mrdoor's Avatar
    mrdoor Đang Ngoại tuyến Vừng ơi mở ra
    Nan đắc hồ đồ
    Kim thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    đâu đấy nhỉ ;p;p
    Bài viết
    13,511
    Xu
    777

    Mặc định

    Ngày cũ

    Tác giả: Đỏng Đảnh


    Những tia nắng sớm mùa đông yếu ớt len qua song cửa gọi nàng tỉnh giấc khiến đôi mắt ngái ngủ hấp háy. 8 giờ sáng ngày thứ bảy, nàng thầm tiếc nuối giấc ngủ vừa tuột mất. Hất tấm chăn ấm ra, cái lạnh len vào cơ thể nàng qua tấm áo ngủ xộc xệch. Đầu nặng mà chân thì nhẹ, hơi rượu đêm qua vẫn còn phảng phất khiến nàng thoáng rùng mình. Nàng lục tìm bao thuốc, đốt lên một điếu nhằm trốn tránh hơi lạnh của buổi sáng ngày đông.

    Điếu thuốc không làm được điều nàng mong muốn, nhạt thếch và mặn đắng nơi đầu lưỡi, dầm điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đầy ứ, những hình ảnh của đêm qua lộn xộn trong đầu nàng, chia thưởng 6 tháng cuối năm, hội độc thân hò nhau đi bù khú. Bạn bè, rượu ngoại, những âm thanh chát chúa đủ để làm cho thể xác nàng rã rợi. Nàng cần phải tắm cho sạch sự mệt mỏi và hơi rượu vương trên cơ thể.

    Tắm xong, nàng ngẩn ngơ ngồi tựa vào thành giường cùng với gối chăn bừa bộn, biết làm gì cho hết ngày hôm nay? Cuối tuần với nàng chỉ đơn giản là được ngủ một giấc cho thỏa thích, khi tỉnh dậy thì cũng đã quá trưa, chỉ kịp kiếm cái gì bỏ bụng rồi lên kế hoạch cho công việc của tuần sau. Nhưng ngày hôm nay thì khác, báo cáo tổng kết cuối năm đã nộp, lượng tiêu thụ của tháng cuối năm thường không cao, thành ra nàng rỗi việc.

    Khi cả công ty đang bàn nhau đi sắm Tết thì nàng lẻn ra ngoài, tìm sự thảnh thơi bên điếu thuốc. Nàng ghét sự nhàn rỗi vì nó khiến lòng nàng trùng xuống, chẳng biết đi đâu và về đâu. Chẳng biết từ bao giờ, nàng sợ Tết, sợ phải nghe lời mẹ giục giã cưới xin. Qua Tết này, tính tuổi mụ ra thì nàng đã 30, lũ bạn cấp ba đã con bồng, con mang hết cả, chỉ mỗi nàng còn lẻ bóng một mình. Bất giác nàng thở dài!

    "Tít… tít…", âm báo tin nhắn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, tổng đài ngân hàng báo tiền thưởng và lương đã về tài khoản. Nàng mỉm cười, 6 năm bươn trải với cả núi công việc cũng mang về cho nàng một khoản tiền đáng kể. Năm nay, nàng lên phó phòng, lương và thưởng cũng theo đó mà tăng. Nàng tính ra Tết sẽ xây cho bố mẹ ngôi nhà mới, chỉ tưởng tượng ra gương mặt hạnh phúc của mẹ khi có người khen con gái mẹ giỏi, nụ cười hãnh diện của bố khi được nói rằng con trai cả họ chưa có ai xây được nhà cho bố mẹ như nàng, nàng cũng đủ thấy lòng ấm lại. Nàng lăn xả vào cuộc đời để giành giật, tranh cướp từng đồng cũng chỉ vì những phút giây như thế.


    Những tia nắng nhấp nháy ngoài cửa sổ như muốn trêu chọc nàng, một ngày đẹp trời như hôm nay mà cứ trốn ở nhà thì quá dở hơi. Nàng đứng dậy làm vài động tác thể dục cơ bản, "lên dây cót" cho cái cơ thể đang rệu rạo, tóm lấy bộ đồ trang điểm và bắt đầu tô vẽ lên gương mặt mệt mỏi và nhợt nhạt của mình. Có cố gắng đến mấy, nàng cũng không che được vẻ thất thần của đôi mắt. Chọn một chiếc váy và đôi giày cùng tone, nàng xuống phố để tận hưởng một ngày nghỉ.

    Hiếm khi nàng có thời gian để ngắm nghía những con đường Hà Nội nhỏ bé và chật chội đến lạ, lang thang giữa dòng người ngược xuôi sắm Tết, nàng chẳng biết dừng lại ở đâu. Tết nhất là dịp buồn cho gái "ế", nàng rẽ vào showroom rượu bên đường, tìm mua một chai vang Chile, thèm cái vị chát ngọt nơi đầu lưỡi thay cho cái cay nồng của rượu mạnh.

    Khi cô nhân viên đang giới thiệu về các loại rượu mới nhập cho nàng, bỗng từ phía sau nàng cất lên một giọng nói rất quen khiến tim nàng đập mạnh. Nàng quay mặt lại, suýt chút nữa thôi, chai rượu trên tay nàng rơi xuống đất, quả thực là anh - người đàn ông đã đã hằn sâu bóng hình vào trái tim nàng thành một nỗi ám ảnh suốt 5 năm qua. Người đàn ông lịch lãm trong bộ vest tím than cũng sững sờ, họ trân trối nhìn nhau trong vài giây khiến những người xung quanh ngơ ngác. Nếu là 3 năm trước đây thôi, có thể nàng đã òa khóc nhưng hôm nay, bằng tâm lý vững chắc của một nhân viên kinh doanh thành công, nàng đủ bình tĩnh để nở một nụ cười và cất giọng bình thản:

    - Lâu lắm rồi mới gặp anh, anh độ này sao rồi?
    - À... Vẫn vậy thôi em... Choux, lâu không gặp, nhìn em lạ quá!
    Người đàn ông trung niên thoáng chút ấp úng.
    - 5 năm rồi còn gì anh, em già mất rồi...
    Nàng vẫn giữ trên môi nụ cười thân thiện.

    Liệu ai có thể biết được người đàn ông đang hiện diện trước mắt nàng kia từng "đập" trái tim nàng tan ra thành hàng nghìn mảnh, là hình bóng bao nhiêu năm qua vẫn hiện về rằn vặt trái tim nàng, là người đàn ông nàng đã tôn thờ bằng hết cả lòng yêu.

    Họ cùng nhau vào một quán cafe nhỏ như những người bạn xa cách lâu năm. Câu chuyện giữa họ không sôi nổi, không vồn vã mà chậm rãi, nhẹ nhàng như những bạn già. Nhấp một ngụm cafe đen, tận hưởng cái hương vị đậm đà của Trung Nguyên số 6, nàng nhẹ nhàng cất lời:

    - Chị Mai và bé có khỏe không anh? Bé Bông chắc sắp vào cấp hai rồi nhỉ?
    - À, chắc em không biết, anh và Mai chia tay cũng khá lâu rồi, Bông ở với mẹ, năm nay cũng lên lớp 4 rồi, đã biết gọi điện nhắc bố ăn cơm, uống thuốc đúng giờ.
    Anh chậm rãi trả lời câu hỏi của nàng với ánh mắt trầm tư của người đàn ông luống tuổi.
    - Vậy sao anh?
    Nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng, giấu đi những bộn bề suy nghĩ bên trong. Họ đã chia tay sao, anh đã chọn gia đình xinh đẹp ấy thay vì nàng, một gia đình được vun đắp từng chút một mà dễ dàng đổ vỡ như thế sao?

    Họ ngồi lặng im nhìn những thay đổi trong nhau. Nàng đã chẳng còn là cô bé ngây thơ thủa nào, rút bao Esse one trong túi, nàng mở nắp và hướng về phía anh. Anh ngồi thẳng dậy, đôi mắt đầy sự bất ngờ:
    - Em hút thuốc à? Từ bao giờ vậy?
    - Cũng lâu rồi anh à.
    Chiếc bật lửa Dupont đỏ giúp nàng châm lên ngọn lửa, khói thuốc mờ ảo lan ra trong không gian vắng.

    Đón lấy ngọn lửa từ bàn tay mảnh khảnh của nàng, anh nhắm mắt dít một hơi thuốc dài. Họ lặng thinh nhìn theo đốm lửa cháy đỏ trên điếu thuốc đang tàn dần. Cái tĩnh lặng khiến thời gian như kéo dài ra hàng thế kỷ.

    - Em hợp với tóc dài hơn, Choux ạ!
    Anh cất tiếng.
    - Nhưng em thích tóc ngắn thế này hơn.
    - Anh đã tìm em, tìm rất lâu. Tại sao em lại bỏ đi như thế?
    Giọng người đàn ông trầm xuống.
    - Vì em cảm thấy mình chẳng còn tư cách gì để ở lại nữa.
    Nàng cười nhạt.
    - Đáng lẽ em nên cho anh thời gian...
    - Thời gian để làm gì? Với em, như thế là quá đủ. Em cũng cần phải sống cho em nữa chứ.
    Nàng nâng tách cafe lên môi.
    - Nếu em chờ đợi, anh đã có thể lo cho em được nhiều hơn thế.

    Nàng bật cười, nhìn xoáy sâu vào ánh mắt người đàn ông đối diện. Hẳn anh ta đã không đến tìm nàng, không nhìn thấy mớ tóc dài nằm ngổn ngang trên mặt đất dính bết vào nhau trong những giọt máu đỏ thẫm, không hề biết nàng đã bỏ lại tất cả những gì của hắn mà chỉ mang theo mình một trái tim vỡ nát. "Người về đây nói lại những lời đã cũ, rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ, hỏi làm sao mà say?". Nàng đáp lại một cách khách sáo những lời hắn nói, vu vơ một lát rồi chia tay, chào nhau bình thản và không cần lấy số liên lạc.

    Nàng bước đi khỏi quán, bỏ lại sau lưng tất cả những sầu đau xưa cũ. Nàng tự cười cho cái ngốc nghếch của mình, hình ảnh người đàn ông ngự trị trong trái tim băng giá của nàng giờ vụn vỡ, thì ra cái hình ảnh hoàn mỹ ấy chỉ được tạo dựng lên từ lòng tin và sự ngưỡng mộ của chính nàng. Và chỉ trong vài giờ đồng hồ, phiến đá đè nặng lên tâm hồn nàng đã tan vào hư không. Cái cố chấp và ngờ nghệch của nàng đã vô tình khiến trái tim nàng khép chặt cho dù nàng có đến hàng ngàn cơ hội để được yêu thương.

    Ý nghĩ về một chai rượu đã biến mất từ lúc nào. Năm mới sắp đến rồi, nàng mỉm cười giữa dòng người đang tấp nập và hồ hởi. Tấp xe vào đại lý của May 10, nàng hình dung ra nụ cười xen lẫn chút ngại ngùng của bố mẹ trong chiếc áo bông mới, tiếng cười giòn tan của đám cháu đang xúng xính trong những bộ quần áo mới. Trái tim nàng nay đã được thảnh thơi...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ...... Life is football
    Football is
    Manchester United ......

    Ngư Lai Tràng Võng - Đắc Thủy Cô Chu
    Ký ức lãng quên - Phiêu du theo gió - Tàn theo giấc mộng - Mê muội ngàn năm

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status