Trước khi viết lời bình cho chương 6. Tôi xin chân thành gửi lời cám ơn tới tác giả Lưu Tình.
Anh là một trong những tác giả viết truyện kiếm hiệp theo phong cách châm biếm hay nhất mà tôi từng đọc qua trong Tàng Thư Viện.
Võ Lâm Tiểu Kí của Nhận Kỳ Mông là một tác phẩm kiếm hiệp hài có phong cách rất hay và phương pháp gây cười của hai tác giả là khác nhau nhưng về khoản gây cười thì MTLP so với VLTK có nhỉnh hơn một chút.
Xin lỗi tác giả Nhận Kỳ Mông, nhưng đó là sự thật
Một lần, sau khi từ chối khéo vô số các cô gái quấy rầy, Vô Tình khinh công bỏ chạy một đoạn, tình cờ phát hiện ra có quán cóc bên đường, trong khi bụng chàng lại đói. Và thế là…
“Chủ quán, cho tôi một bát cháo gà,” Vô Tình gọi món và đã yên vị.
...
“Cháo gà của quý khách tới rồi đây,“ tiểu nhị đặt xuống quay lưng đi vào.
Vô Tình quơ tay đưa lên và…
Ực ực ực
Thế là xong nguyên bát chào gà. Bụng vẫn còn đói, chàng định kêu thêm bát nữa thì đột nhiên có biến.
Rất đơn giản, rất hồn nhiên. Tác giả Lưu Tình khiến chúng ta cười lăn cười lộn bằng rất nhiều tình huống mà trích dẫn trên chỉ là một dẫn chứng ít buồn cười nhất ( các tình tiết khác thì tôi không thể trích dẫn được vì cứ đọc tới là cười rung chuột )
đối diện chàng ta chính là một cô nương áo đỏ, dung mạo xinh đẹp, nhưng ẩn chứa trong đó là vài phần
láu cá,...
...
Lại nói về chuyện cô gái, cô ta lai lịch dường như không phải tầm thường, cốt cách ra vẻ nửa giống bậc “thiên kim tiểu thư”, nửa lại giống một “cô nương giang hồ”
đầu đường xó chợ
Cái thẩm mỹ của Lưu Tình cũng khiến người ta phải mỉm cười.
Một gu thẩm mĩ rất lạ, rất dị mà nếu ai đó đọc truyện của Lưu Tình sẽ thấy không còn lạ nữa, không còn dị nữa vì trong truyện của Lưu Tình còn nhiều cái dị hơn, lạ hơn thế nữa cơ.
Nhân cơ hội đó có một tên đàn em lén lén bò tới và ôm chặt lấy chân nàng mà cắn.
Ta thích
Tất nhiên là phải thích rồi. Bởi Lưu Tình là một tác giả hiếm. Thậm chí rất hiếm là đằng khác.
Bé lớn trần đời tôi mới thấy một cô nương ngoan ngoãn như cô nương này. Mặc dù nàng có một mối thâm cừu sâu đậm, trách nhiệm nặng nề nhưng khi địch nhân bảo đi bán muối, nàng lập tức làm xác không hồn, xuống địa phủ kinh doanh ngay tắp lự.
“Thù phải báo?” Kẻ say ngạc nhiên.
Cổ đáp: “đúng vậy, đó là mối thù lớn nhất trong cuộc đời ta, dù cho hôm nay
có bị hiếp ta cũng phải cố sống để báo nó.”
“Tâm sự thế là đủ rồi đó, đi bán muối đi,” tiếng tên cầm đầu vang lên, hắn vừa nói vừa
kéo xác cô gái ra xa một khoảng, để cho ba tên đàn em hạ đao xuống hòng lấy mạng kẻ thù.
Lưu Tình lại một lần nữa dẫn đầu trong việc miêu tả cái sự nhu thuận vâng lời đến mức cùng cực của một cô nương. Cổ Long không tả nổi, Kim Dung cũng bó tay. Thực là Cổ Kim cũng thua Lưu Tình vậy.
Gửi bởi
Đầu Tiên
Sau khi đọc hết 8 chương của MTLP và viết 6 bài bình luận về nó.
Mình nghiêm túc mà nói. Tất cả các bạn đã post bài trong này chưa một người nào thực sự đọc truyện đến chương 5 cả.
Vì mình tin là bất kì ai đọc tới chương 5 như mình sẽ không vào comment trêu chọc tác giả như thế.
Những ai muốn phản bác hay cười vào lời nói của mình, xin hãy đọc lại dù chỉ một đoạn bất kì của truyện ( từ chương 5 trở đi ). Các bạn sẽ thấy đây là một tác phẩm rất thú vị.
Nếu chưa thấy thú vị. xin hãy lượn qua topic
http://www.tangthuvien.com/forum/sho...t=78282&page=4 để lấy cảm hứng.
Nếu vẫn chưa thấy có cảm hứng. Vậy thì cứ cười mình, mắng mình, phê phán mình.
Mỗi câu mắng, mỗi lời phê phán mình sẽ trả 10xu