Phong tiễn
Tác giả: Phụ Nhân
1.
Đỗ khắc chạy thục mạng về phía trước, bên cạnh là tiếng gầm rú điên cuồng, ngoái đầu nhìn 1 cái cũng không dám, khóe miệng đã chảy 2 dòng máu, trước mắt đã mơ hồ, cơ thể gồng lên, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt rồi bốc hơi, hóa lên làn sương mỏng. y đã thoát lực, chỉ còn dựa vào ý chí mà kiên trì, phải kiên trì đến cùng, chỉ cần chạy ra khỏi vùng hoang dã, con dã thú kia sẽ không đuổi nữa. đuổi theo y là 1 con heo rừng to khổng lồ, cao gần 10m, da cứng hơn sắt, hàm răng bén nhọn, cả đội săn 20 người bị nó giết gần sạch, còn vài người trọng thương bỏ chạy tứ tán, trong hoang dã mà chạy loạn, nghĩ cũng không cần nghĩ. Y quản mình không xong, con heo này trong 1 đám chạy loạn đuổi theo mình y, “gây thù không nhỏ a”. y đảm nhiệm khiêu khích đánh lạc hướng để đồng bọn công kích, ai ngờ con thú này bá đạo như vậy, da dày thịt cứng, đao thương bất nhập, súng năng lượng bắn lên người chỉ để lại cái chấm nhỏ, súng thanh lang trong tay lão đại mới gây được chút sát thương, chỉ là lão bắn được 2 phát đã bị cắn nát người rồi.
Lăn lộn hoang dã 2 năm, tình cảnh chết chóc hiểm nghèo đã gặp nhiều, chỉ là lần đầu tiên gặp phải hoang thú đỉnh cấp trên chuỗi thức ăn, lần đầu tiên chật vật như vậy. trong đội không thiếu cao thủ, là đoàn săn đỗ khắc tín nhiệm nhất làm việc cùng, lão đại có chút trọng nghĩa. ở trong rừng hoang đâu chỉ giết hoang thú săn vật, giết người cướp của như cơm bữa, nắm đấm người không mạnh, bị người ta làm thịt, xác cho thú hoang xơi tái, đến nắm xương cũng chả còn.
Con heo này dã thú đỉnh cấp, nó có thể hấp thụ tinh thể năng lượng, là dã thú cấp 9, lúc nãy mạnh kháng nó còn tỏa ra lồng năng lượng, thứ này vốn ở sâu trong hoang dã, chả hiểu hôm nay ăn trúng cái gì, bọn họ cũng không vào sâu, sao lại gặp thứ khó xơi này.
Sinh tử quan đầu, đôi mắt đỗ khắc đỏ rực như máu, cả người tràn đầy lực lượng, chân lúc nãy còn nặng như đeo chì, giờ như cuồng phong rẽ sóng lướt về phía trước, mũi chân mỗi lần điểm nhẹ trên đất, lúc bật lên là mặt đất vỡ nát, gân máu gồ lên khắp cơ thể nhìn rất dữ tợn. đây là tức pháp vô danh áp đầu giường của y, nhiều lần cứu y 1 mạng, có thứ này mới lăn lộn được 2 năm hoang dã, mới được lão đại nhìn trúng. Trong trạng thái tức pháp, không chỉ sức mạnh mà cả 5 giác quan của y đều được đề thăng mấy lần.
“cố gắng lên, sắp đến rồi”, đỗ khắc nhận ra cây cỏ xung quanh càng lúc càng thưa, đã sắp đến rìa rừng hoang, sau đó là cánh rừng rộng ôm lấy thành tứ xuyên, cánh rừng đó tuy rộng lớn nhưng không có dã thú hung dữ, hàng năm đều được binh sĩ trong thành vây quét mấy lần, cực an toàn, vào đó là y sống chắc, con heo kia có điên chắc cũng không điên đến nỗi thủy hỏa cùng tan đâu.
Bỗng 1 tiếng gầm khủng bố phía sau truyền đến khiến đỗ khắc giật cả mình, chân đảo 1 cái suýt té nhào trên đất. y hoảng sợ quay đầu lại, con heo kia cả người đỏ rực, cái lồng năng lượng màu đỏ dâng lên, cả người hùng hục, nhìn đôi nanh trắng hếu bén nhọn mà tê da đầu, y biết, con nọc kia đã liều chết rồi.
ầm 1 tiếng trầm vang, mặt đất như bị thiết trùy trọng kích rung chuyển, con heo rừng dậm đất nhảy lên, như viên đạn pháo bắn thẳng về phía đỗ khắc, y lật mình 1 cái nhảy tránh sang bên, người cong lại tay ôm đầu. con thú đã nhanh, phản xạ của y cũng ngay tức khắc, vậy mà vẫn bị cái lồng năng lượng quẹt trúng, cả người y bị đập 1 cái bắn xa tít tắp, trên đường bay cây cối ngã đổ, y bay 1 quãng xa thì đập cả người lên đất, trước mắt tối sầm.
2.
thành tứ xuyên là 1 thành thị nhỏ nằm ở biên cảnh liên minh, tuy chỉ là thành trấn nhỏ, nhưng dân đông tài nguyên nhiều, cũng coi là phồn hoa. Người trên phố tấp nập, quần áo xa hoa, cửa hiệu lập lòe, 1 thiếu niên quần áo tả tơi, đầu óc rối bù, cả người bẩn thỉu, bước thấp bước cao lẫn trong dòng người, cũng không làm ai để ý, thành giàu như vậy, không thiéu lưu manh.
Đỗ khắc cả người dầm dập, bước 1 bước rên 1 cái, bộ đấu y rách tả tơi, bộ đồ này coi như cả gia sản của mình, lúc có chút tiền không tiếc mua nó, là đấu y thanh lang 2, 1 bộ có cả súng cả áo, y chỉ đủ tiền mua mỗi bộ đồ, chính nó đã nhặt được cái mạng y về.
thanh lang đấu y có 3 cấp, cấp 1 thiên về tốc độ, cấp 2 lại thiên về phòng hộ, cấp 3 là cao nhất, giá cũng đắt, công thủ vẹn toàn. Đỗ khắc luôn tự tin về tốc độ của mình, mà cái thanh lang đấu y bản chất tốc độ đã là không tệ rồi, cái mình cần là chút phòng hộ. lúc bị thổi bay, y cũng kịp bật lồng phòng hộ lên, bị ném văng cả dặm, lồng phong hộ vỡ tan, áo cũng rách, may mắn không gãy cái xương nào, nhặt được mạng về.
đỗ khắc nhếch miệng cười cứng ngắc, toàn đội bị diệt, y cũng tận lực rồi, không áy náy gì, hoang dã mạng người như cỏ, còn mạng là tốt lắm rồi, hơn nữa lần nãy thu nhập không tệ a.
con heo rừng bá đạo đó cũng chết rồi, sùi bọt mép nằm 1 đống, đầu cổ vỡ nát, lúc đỗ khắc được binh sĩ trấn thành lay tỉnh dậy, còn lơ mơ hoảng hồn, đến lúc họ dẫn y đến xác con thú, y cũng hết hồn. họ đang đi tuần thì nghe được tiếng động lớn, lúc tìm đến thì thấy 1 người 1 heo cách nhau mấy dặm, con heo rừng này do y giết, giá cả liên thành, họ chỉ đành gọi y dậy mà hỏi.
lăn lộn hoang dã, lòng người lạnh ngắt, những binh sĩ này không nhân cơ hội chẻ y 1 đao chôn xác xuống, là đã cảm tạ lắm rồi, đội trưởng của họ là lão tam, trước cũng từng đi săn, giờ chấn thương đi làm lính thủ thành, nói chuyện cũng hào sảng, y giao luôn xác thú cho bọn họ, để bọn họ kéo về thành, lợi nhuận chia đôi, dù sao 1 mình y cũng kéo về không nổi.
lão tam ánh mắt lập lòe, thằng nhóc này nhìn kiểu gì cũng mới 16 17, trẻ tuổi không tham, hỏi ra ngạc nhiên, nhỏ tuổi vậy lăn lộn hoang dã 2 năm chưa chết, cũng là lần đầu gặp. lão già thành tinh, người như này chỉ gặp không cầu, bắt vai làm quen, hẹn đỗ khắc khi nào bán được lúc chia tiền thì làm bữa cơm tẩy trần, huynh đệ làm quen 1 chút, sau này có việc cứ tìm gã, việc khó thì thôi, việc nhẹ dễ làm.
Đỗ khắc nhìn cũng hiểu ý, dù sao người ta là quan binh, mình lưu manh mạt rệp, người ta có lòng mình hiểu ý là được, việc dễ việc khó tùy lòng người, tiền người ta cũng không ăn chặn, tiền đến tay, việc để trong lòng, nhắc rồi quên đi là được.
Nói đến tiền, lần nãy là dã thú 9 cấp a, không biết là bao nhiêu kim ngân đây, đỗ khắc xoa xoa tay, miệng chảy nước miếng, hẳn là không ít tiền đi, người y nghiêng ngả, chân liêu xiêu bước trong con ngõ vắng, trước mắt hiên ra cái biển hiểu bằng gỗ cũ nát treo trên đầu, liêm thanh đạo tràng.
ở thành tứ xuyên đạo tràng cũng nhiều, nhưng mà người ta không gọi đạo tràng, mà gọi là trung tâm huấn luyện, hoặc trường chiến đấu, còn cái danh đạo tràng là từ thời binh khí lạnh, xa lơ xa lắc rồi.
thời nhân loại đến đây lập quốc, lúc đó còn vua còn chúa, đánh nhau bằng đao kiếm, cha ông mở đất mở thành vô cùng gian khổ, đến khi phát hiện tinh thể năng lượng trong tự nhiên, thời cuộc liền thay đổi.
binh khí lạnh thay bằng súng ống, giáp trụ thay bằng đấu y, võ thuật lụy tàn, người ta học cách vận dụng năng lượng thi triển thần thông, ngựa thay bằng khí cụ phi hành, người ta bay vù vù trên trời, anh chạy lật đật trên đất, vậy nên học võ chẳng làm gì, có mà làm lưu manh.
Đỗ khắc khuyên sư phụ không được, mỗi lần nhắc đến là bị lão gạt đi, còn giận dỗi mấy ngày, người già đầu tóc bạc trắng còn chơi trò giận dỗi, đúng là hết chịu nổi. lão sư phụ tuy thường ngày lè nhè hay nói nhiều, rất hay cười, nhưng với võ thuật lại rất cứng đầu. liêm thanh đạo trường là đạo trường luyện đao pháp, đao pháp truyền thừa nhiều đời, đến đời lão đã mấy trăm năm, truyền thừa mấy trăm năm, coi như đã tích lũy không nhỏ. Nhưng thế đạo đổi thay, trước thịnh sau suy, phải thích ứng để sinh tồn, những nơi khác người ta bỏ võ luyện súng, học đồ đông đảo, còn cái đạo trường nát của sư phụ, chắc chỉ có mình y làm môn đồ.
Khuyên không được thì không khuyên nữa, người ta luyện súng thì mình luyện đao, cũng không biết phải do thiên phú hay không, đỗ khắc luyện đao càng ngày càng tiến, sư phụ cũng tắm tắc khen, mà xài súng năng lượng bắn bia thì 10 trật 7 8, đến sư lão đầu nhìn còn thấy nản.
Sư phụ không chịu chuyển đạo tràng thành trường bắn, coi như không có thu nhập gì, bình thường lão sư làm chạy vặt, có gì làm nấy, đỗ khắc cũng chạy vặt, nhưng chạy vặt ở hoang dã. Lão sư bảo hoang dã nguy hiểm, kiếm tiền nhiều hơn 1 chút, nhưng cũng phải còn mạng mà tiêu, lão sư bảo hắn đi học, lão nói có của gia bảo, học phí hắn không phải lo, sư phụ dù sao cũng là sư phụ a, không đến nỗi để đồ đệ thất học được.
Sư phụ đâu chỉ là sư phụ, đỗ khắc vốn chỉ là lưu manh từ nhỏ, trẻ mồ côi không ai thân thích, lớn lên làm lưu manh. 2 năm trước y đánh nhau giành địa bàn với 1 đám lưu manh khác, bị đánh cho bán sống bán chết, nằm sóng xoài trước cửa đạo tràng, được sư phụ cứu vào. Sư phụ nhận y làm đồ đệ, y không chốn dung thân, từ đó 2 người 1 già 1 trẻ sống cùng nhau, luyện đao pháp.
Đỗ khắc không phải là không muốn đi học, nhưng cũng biết của gia bảo của lão sư chẳng qua chỉ còn cái đạo tràng này, chứ nếu không lúc bệnh nặng sao không đem ra mà mua thuốc chứ. Lão sư bệnh nặng về với gió, đạo tràng trước chỉ có 2 người luôn vắng vẻ, giờ còn 1 mình y đã là cô quạnh. y tính tình hướng nội, hỉ nộ đều sâu, lúc thì đi dã hoang mấy tháng hoặc mấy ngày, về rồi lặng lẽ luyện đao, trầm lặng mà sống, làm người cũng không có dã tâm gì.
Chỉ là lần này có thu hoạch, làm y cười mãi, khóe miệng cong cong. Đỗ khắc tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say, bò ra hiên hóng gió ngâm nga. Được 1 lúc hào tình vạn trượng, y xách đao ra sân luyện võ, đao pháp sư phụ y luyện 2 năm đã thuộc làu, đứng trong sân huy đao, ánh đao nhàn nhạt vung lên, 1 người 1 đao, uy vũ vô cùng.
Tâm trạng tốt, lúc thập tử nhất sinh hình như ngộ ra cái gì đó, có chút đột phá, đỗ khắc vừa múa đao, vừa cố nhớ lại cảm giác lúc dụng tức pháp. Tức pháp này cơ bản là 1 loại tu luyện hơi thở, là loại tức pháp luyện võ rất lâu đời, nghe lão sư nói là từ rất lâu rồi, còn lâu hơn truyền thừa đao pháp nhà lão. Tổ tiên lão sư không biết năm đó lấy được công pháp luyện tức ở đâu, chỉ thấy nó bổ trợ đao pháp thì học rồi truyền lại, lâu quá chả ai nhớ nó tên gì, truyền tới đời này là công pháp vô danh, là vô danh tức pháp.
Vô danh tức pháp điều hòa hơi thở, hơi thở hít vào thở ra có quy tắc, tăng tốc độ huyết máu lưu thông, tăng độ nhạy bén giác quan, khiến cơ thể vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, đồng thời khiến cơ thể nội liễm, như hòa làm 1 với cảnh vật, nhờ chiêu này y mới được đoàn săn tuyển làm trinh sát theo đội. hơn nữa khi kết hợp cùngđấu pháp luyện thể của liêm gia thì càng mạnh. Liêm gia luyện thể là đấu pháp luyện thể cực kì biến thái khắc khổ, như tự ngược bản thân, y đã nhìn thấy rất nhiều người luyện thể cực khổ, nhưng so với liêm gia xách dép cũng không bằng.
Liêm gia luyện thể luyện cơ thể thành mình đồng da sắt, kết với vô danh tức pháp, cơ thể như thanh đao rời vỏ, sắc bén vô cùng, cả cơ thể của đỗ khắc tay chân đầu gối khuỷu tay bàn tay ngón chân đều là vũ khí lợi sát, luyện đến lúc này đám lưu manh đã chẳng còn là đối thủ của y, nhưng y cũng không định trả thù, y giờ khác rồi, y là môn đồ của sư phụ, nhà y còn cả cái đạo tràng đây này.
Luyện đến hăng say, ngửa đầu nhìn trăng, y cảm giác như mình là 1 hiệp khách, ngạo chúng sinh, thị quần hùng, mặt cười đến ngây ngô, kệ, năm nay đỗ khắc mới 16 tuổi.
“đây là đạo tràng của liêm sư liêm thanh đúng không ?”
3.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng khiến đỗ khắc giật nảy mình, tỉnh mộng đẹp, y ngoái lại nhìn, lòng giật 1 cái, dù y hơi mơ mộng 1 chút, nhưng y đang trong tức pháp, có người đến ngay sau lưng y cũng không biết, chết dở thật.
1 người phụ nữ thật xinh đẹp, y đã gặp nhiều người đẹp, nhưng đẹp đến mức lạnh cả người thì lần đầu thấy. mái tóc đen tùy tiện cột lên, da trắng mặt ngọc, đôi mắt xanh lam sắc lạnh, thể hình hoàn mỹ trong bộ đồ công vụ, dong dỏng cao hơn y 1 chút, đang lạnh lùng nhìn y.
Cảm giác như bị 1 con sói nhìn chòng chọc cứ khiến người y gai gai, người phụ nữ này nhìn như liễu trong gió, chẳng có lực lượng gì, mà uy áp bức người hít thở không thông, ý tằng hắng 1 cái, cơ thể đang căng cứng lập tức thả lòng, uy áp cũng biến mất tăm, mọi thứ trở nên bình thường. đỗ khắc cười khổ, đi hoang dã mấy tháng toàn đàn ông, giờ gặp nữ nhân, mà còn là người đẹp lạnh lùng, thất thố quá đi.
Trong lúc đỗ khắc ngẩn người, người phụ nữ cũng đứng yên không nói gì, lặng lẽ nhìn lên xuống đánh giá y 1 lúc, lại cái ánh mắt sói độc đó quét y, lại gai gai nhoi nhói, y hết chịu nổi, giọng đã không hòa hoãn,
“có việc gì ?”
“cậu là đỗ khắc, đồ đệ của liêm thanh ?”
Người phụ nữ lấy trong cái túi xách ra 1 tờ giấy gấp 4 đưa cho y, nhìn mà giật thót, không phải chứ, là đến đòi nợ sao, đạo tràng tiêu điều, nợ như chúa chổm, lúc nãy còn đang bực mình cô ta gọi tên sư phụ trống không, giờ thì chột dạ đổ mồ hôi, người ta siết nợ siết luôn cái đạo tràng, y sẽ lại kiếp tứ cố vô thân.
Đỗ khắc lòng lộp bộp mở tờ giấy ra, đập vào mặt là dòng chữ to đùng, chứng nhận hôn thú, mồ hôi 1 giọt đã nhỏ xuống, đến khi đọc hết, lưng áo y ướt đấm, cái cày … cái này … là thật hả ?
Người chồng là liêm thanh, vợ là lạc tuyết, tính theo ngày tháng trên đó nay đã 10 năm, lấy nhau được 10 năm rồi ?, sư phụ trước giờ làm gì có ai thân thích, họ hàng trống không, giờ tự nhiên có vợ, không hiểu nổi. lúc nhẩm lại còn hết hồn hơn, nếu lấy nhau 10 năm, tính ra lúc kết hôn sư phụ đã 51, vì lúc y chôn sư phụ, người 61 tuổi, trong giấy người phụ nữ lấy sư phụ là 19 vậy chẳng phải giờ mới 29 hay sao.
Đỗ khắc thấy đầu hơi váng 1 chút, lại ngước lên nhìn nữ nhân lạnh lẽo kia, giờ đã là sư nương của y, sư nương lạnh thì lạnh thật, nhưng xinh đẹp không giả, khí khái bất phàm a, người như vậy mà đi lấy lão sư già khú của mình, lão sư a lão sư đồ đệ tâm phục khẩu phục.
Băng nữ nhân, tức sư nương chìa tay ngọc ra, đỗ khắc vô thức đưa lại tờ giấy, nhận lấy giấy rồi, sư nương mặc kệ y đang đứng như trời trồng, 2 tay xách 2 cái túi xách khổng lồ bước vào đạo tràng.
Đỗ khắc lúc này mới sực tỉnh, đành cười khổ, bị sư nương dọa sợ mất vía rồi, đời người chóng mặt, thây kệ, nước tới đất ngăn, mình cũng không phải con đẻ của sư phụ, lấy gì mà so đo. Y vung đao quyết định luyện thêm 1 lần nữa rồi thu dọn đồ đạc rời đi, bất ngờ quá không biết đi đâu, chắc đêm nay kiếm chỗ nào ngủ bụi, dù sao hoang dã ngủ bờ ngủ bụi, cũng quen rồi.
Y múa đao vù vù, tâm tình càng lúc càng nặng, chẳng hiểu sao khó chịu trong lòng, có lẽ vì sắp xa võ đường, lạ thật, ở với sư phụ có 2 năm, ở nơi này luyện đao có 2 năm, trước còn nghĩ nó là cái nhà nát, giờ sắp rời đi, lại nặng lòng như vậy.
“đao pháp của ngươi, lệ khí quá nặng”
Chất giọng lành lạnh lại cất lên, đỗ khắc quay lại, thấy sư nương đang dựa vào vách cửa khoanh tay nhìn, người đẹp như bức vẽ, cười khổ, sư nương người cứ như u linh vậy, hại ta thật khổ.
“từng đi lính ?”
“lăn lộn hoang dã 2 năm”
“ngươi bao nhiêu tuổi ?”
“16”
“vậy hẳn rất khó khăn”
“rất khó khăn”
1 câu khó khăn, nước mắt chực trào, y hít 1 thơi thật sâu, dằn lòng lại, y chắp tay hành lễ với sư nương, dù là thời nào, lễ nghĩa vẫn còn, sư phụ cố chấp, dạy ra đệ tử cứng đầu.
“đồ đệ lát là dọn đi ngay, đồ đạc không nhiều, 1 chút là xong, võ đường hơi cũ nát 1 chút, nhưng phong thủy đẹp, sư nương đừng bán đi, đồ đệ không ở xa, sư nương sau này cần cái gì, cứ gọi 1 tiếng, đồ đệ tên đỗ khắc”
“đi đâu ?”
“dọn ra”
“không cần, vào uống trà”
“hả ?”
Đỗ khắc nốc trà như nước, tu 1 hơi xong thấy sư nương nhìn mình bất thiện thì lóng ngóng, trà này của sư phụ là trả nhạt rẻ tiền, uống lạt như nước, chả ngon gì, trước giờ y vẫn nốc như thế, sư phụ không nói gì, chỉ lắc đầu. sư nương không lắc đầu, nhưng cái nhìn như dọa, rồi từ tốn 2 tay nâng trà uống từng ngụm nhỏ, dáng người thẳng, tiêu sái vô cùng.
“đạo tràng sạch sẽ, bao năm qua, ngươi cực khổ rồi. ta ở phòng của liêm thanh, không cho phép không được vào. trước giờ ngươi ở 1 mình, giờ có thêm ta tất sẽ chưa quen, ta không khó, cũng không dễ chịu, tùy tiện đi”
Sư nương người nói tùy tiện là tùy tiện làm sao, đỗ khắc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, sư nương không đuổi cổ y đã biết ơn, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp, vẫn là mau chóng tìm 1 chỗ khác mới được.
Như nhìn ra cái tâm trạng rối vò của y, sư nương cũng không nói chỉ lặng lẽ uống trà, uống đến 2 cốc, đỗ khắc thắc mắc, trà kia ngon vậy sao, y lại đổ thêm 1 cốc nốc cạn. nhìn y tùy tiện như vậy, sư nương khẽ cười, cười 1 cái như băng sơn vạn năm tan chảy, đỗ khắc ngước lên thì há hốc mồm, lão sư a đệ tử đúng là tâm phục khẩu phục.
“ngươi còn nhỏ tuổi, không đi học?”
“không có tiền”
“không có tiền đồ”
“đệ tử đúng là không có tiền đồ”
Thất học thì thất học, bị nói cũng khẳng khái thừa nhận, da mặt y dày, dù sao bây giờ cũng hơn lúc trước làm lưu manh, đi dã hoang vất vả, lần nào cũng là liều mạng, nhưng so với lưu manh liều mạng, là 1 trời 1 vực.
“ngày mai theo ta đến trường”
“để làm gì ?”
“đăng kí học, muốn học ở đâu ?”
“học viện lưu tinh”
“được”
Đỗ khắc ngạc nhiên, y thấy sư nương hỏi tới hỏi lui nên chém bừa 1 phát, dù sao học viện lưu tinh là học viên lớn nhất thành tứ xuyên, học phí thì cao, xét tuyển cũng cao, con nhà gia thế thì tuyển thẳng, còn phú gia thì phải thi tuyển, đừng tưởng có tiền mà vào được.
Y không phải không muốn đi học, nhìn người ta đồng phục chỉnh tề, trường lớp sáng sủa y cũng thèm, nhưng bóng ma tâm lí trong lòng y lớn, y thấy kiểu gì mình đi học cũng phải lụy vào sư nương, sư nương không phiền nhưng mình phiền. y định đi hoang dã 1 thời gian, có chút vốn liếng thì đầu quân, đi lính khai hoang, đó là cái tiền đồ của y.
Đỗ khắc không yên lòng, y thấy sư nương cứ nhàn nhã uống trà hoài, lòng như lửa liêu riêu, bộ là cái chung trà hay sao. y thấy vẫn nên nói rõ với sư nương 1 chút, chỉ đồ đệ có 2 năm, còn chưa ra cái ơn nghĩa gì, lần đầu gặp mặt, cái bánh này y nuốt không nổi, mà nhìn sư nương đạm bạc phong khinh, xin lỗi sư nương, nhưng nhìn kiểu gì vẫn không thấy giống đại gia lắm.
“người lo ta không có tiền, không nuôi nổi ngươi ?”
“nào có, chỉ là đệ tử ở với sư phụ có 2 năm, đệ tử thấy . . . “
“ngươi nhận ơn nghĩa của liêm thanh, không nhận ơn nghĩa của ta ?”
Đỗ khắc cảm thấy không ổn, sư nương càng nói càng lạnh, sắp lạnh đến trà trong tay cũng sắp đông lại rồi. y không hiểu, sư nương nhìn qua bình thường hết biết, sao sát phạt như vậy, khí thế như này, là người không đơn giản, y ở dã hoang, cái khí thế này gặp không ít, là cao thủ tay đẫm máu tanh, giết người như ngóe mới có, sư nương bộ người là đồ tể hay sao. Nghĩ vậy thôi, nào dám nói, nhưng cái ơn nghĩa này, có đem cái mạng rách của y ra cũng báo không nổi mà.
Sĩ có thể chết, bất khả nhục, y chắp tay, dập đầu,
“sư nương trên cao, nhận đệ tử 1 lạy”